1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, hắc bang] Mị Sát - Chiết Hỏa Nhất Hạ (12/56)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 13.

      Editor: Tiểu Cân.

      Bữa tiệc mừng sinh nhật Sở Hành ba mươi tuổi được tổ chức cực kỳ long trọng.

      Bản thân Sở Hành đối với việc ăn mừng này có hứng thú, nhưng mỗi năm vẫn kiên trì tiến hành lần. Sở dĩ có thể như vậy là vì lúc đầu Túc đề nghị, về sau dần dần thành quen.

      Chỉ có điều Túc thủy chung kiên trì với đề nghị này, cũng thấy đây chỉ đơn thuần là buổi tiệc chúc mừng Sở Hành lại lớn thêm tuổi. từng ỷ vào được cưng chiều mà thay đổi chút quy củ của Sở Hành. Về phần muốn tổ chức tiệc sinh nhật, lần đầu tiên quả thực là chỉ thuần túy muốn Sở Hành vui vẻ, nhưng rồi từ khi phát vào ngày này, chỉ cần mua tặng Sở Hành món quà , rồi khen ngợi với giọng điệu thành khẩn chút, thấy tâm tình Sở Hành lúc đó trở nên rất tốt, sau đó nhận được món quà còn lớn hơn từ chỗ Sở Hành, vì thế Túc bắt đầu mỗi năm đều cực kì khách khí mà kiên trì tổ chức sinh nhật cho Sở Hành.

      Lời chúc của Túc trong buổi tiệc sinh nhật của những năm trước cũng giống như những người khác, đều là an khang thuận lợi các kiểu. Toàn bộ những lời màu mè này Sở Hành cũng để vào tai, nên cũng lười chuẩn bị cái gì hoa lệ. Huống chi dưới tình huống này chịu nghe những lời kiểu như vậy là được rồi. Thường ngày Túc được cưng chiều hơn so với người khác chút, cho dù ở đó biết dưới chống đối Sở Hành vài câu, cùng lắm cũng chỉ bị Sở Hành gõ gõ cái trán cười mắng mấy câu, cho nên cần chuẩn bị đồ gì cũng thiếu.

      Nhưng rồi năm đó, Ly Chi vượt mặt . Mọi năm đều là Ly Chi cùng chuẩn bị, nhưng ngờ hôm sinh nhật Sở Hành lại chuẩn bị cực kỳ tinh thế. Quà tặng chỉ lịch tao nhã mà còn đắt tiền hơn so với năm trước rất nhiều, ngay tại đó lời chúc cũng cực kỳ thân thiết. Đợi Ly Chi nghẹn ngào kể xong hồi ức, là Sở Hành cũng có chút xúc động, liền kéo Ly Chi tới, vỗ vỗ phía sau lưng , sau đó sai người lấy ra chiếc lắc tay bằng kim cương, tự mình đeo lên tay cho .

      Tại Sở gia, chuyện Túc và Ly Chi bất hòa từ lâu còn là bí mật. Ly Chi ở phía cười cười, người ở phía dưới sớm bắt đầu bàn luận xôn xao. Túc buông thõng hai tay đứng tại chỗ, cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được mọi người xung quanh đợi xem kịch hay.

      lát sau Túc lên, vứt bỏ hết thảy những lời chúc chuẩn bị từ trước an khang phúc lộc gì gì đó, đưa tay ra, túm lấy tay áo Sở Hành, Túc ngẩng mặt lên, mang theo chút ngây thơ : “Tiên sinh đối đãi với Túc như thế nào, tất cả Túc đều ghi nhớ trong lòng, cả đời này mãi quên. Túc hi vọng có thể cứ như thế này hầu hạ bên cạnh ngài, cứ như vậy sống hết cuộc đời này, được ?”

      Hứa hẹn đối với tương lại luôn mạnh hơn so với hồi ức. Túc ngắn ngủn hai câu, khiến cho khí sầu não Ly Chi hao tâm tổn trí tạo ra nhàng bay . Mỉm cười mặt Ly Chi sớm biến mất như chưa hề có, tất cả mọi người đều im lặng, trong khoảnh khắc Sở Hành ngắm nhìn Túc, vươn tay ra, xoa xoa cái trán của . Rồi sau đó đuôi mắt cong lên, nở nụ cười vô cùng hiếm thấy.

      dịu dàng đáp: "Được."

      Kết quả hôm đó, người chơi trội nhất vẫn là Túc. Ngày hôm sau, Sở Hành gọi Túc vào thư phòng, trêu chọc hỏi : “Trong bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua em có còn nhớ mình ?”

      “Nhớ ạ.” Túc nghiêng đầu, hiển nhiên đáp: “ Túc luôn bên ngài cả đời. Chẳng lẽ ngài tin sao?”

      Lúc đó Túc tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy cái từ gọi là hứa hẹn này, trịnh trọng mà dễ dàng. Cho là ba chữ suốt cuộc đời cũng giống như nụ hoa hồng chớm nở tự nhiên mà đẹp đẽ. Đồng thời cũng chắc chắn ở trong lòng Sở Hành, cái tên Túc này đủ quan trọng, đủ đặc biệt, hơn nữa cũng mãi mãi quan trọng như vậy, đặc biệt như vậy.

      Khi đó Túc vẫn chưa hiểu chuyện. Cho tới hai năm trước, Túc mới hiểu, những năm gần đây quan trọng với , cũng đặc biệt, nhưng từ đầu tới cuối lại đủ quan trọng khiến trong lòng Sở Hành là duy nhất, cũng đủ đặc biệt khiến Sở gia chỉ có mình .

      Túc của giờ, lại hao tâm tổn trí, nhưng trong mắt Sở Hành, cũng chỉ là được cưng chiều hơn Ly Chi xíu xiu mà thôi.

      Túc ở Tưởng gia đợi đủ ba ngày, vẫn mảy may có ý muốn về Sở gia. quay về, cũng thấy người của Sở gia tới cửa thúc giục, vì thế Túc lại làm bộ vô ở Tưởng gia tiếp tục đợi.

      Ngày đầu tiên Túc đến Tưởng gia, bước chân vào phòng khách, nhìn thấy đầu tiên chính là Tưởng Tín. Thấy vào, Tưởng Tín đặt cốc trà trong tay xuống, đứng lên tới, hai mắt sau khi quan sát , : “Tô Phác sao? Tôi
      [​IMG]


      Chương 14.1

      Editor: Tiểu Cân.

      Lúc Lộ Minh tới, vừa liếc mắt cái Lý Du rồi rồi, quay đầu lại, hai tay bắt chéo sau lưng, cười với Túc tiếng, dáng vẻ nhàn nhã dạo chơi : “Tiểu thư Túc, gần đây vẫn khỏe chứ?”

      Túc nhìn mấy vệ sĩ khôi ngô cao lớn phía sau ta, giọng ấm áp : “Đường tổng đem nhiều người tới đây như vậy là muốn làm gì, bắt cóc sao?”

      “Tiểu thư Túc nghĩ nhiều rồi, gần đây Thôi gia lâm vào đường cùng, chơi kiểu được ăn cả ngã về để có manh mối, tôi đến đây chỉ là để đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thôi.” Thấy
      [​IMG]




      Chương 14.2

      Editor: Tiểu Cân

      Tào Đông Dương vậy, sau đó vận may thuận lợi. Toàn bộ có 6 người 6 lần rút đều là Tào Đông Dương thắng. Túc ra tay lại tiêu tiền như nước, chưa được bao lâu thua mất mấy chục vạn. Từ phòng rửa tay ra gặp ngay Tào Đông Dương đứng chắn giữa đường, trong tay cầm ly rượu đánh giá từ xuống dưới, cười : “Nghe tiểu thư Túc bị Sở gia gạch tên, biết bây giờ có ông chủ mới chưa? Nhìn sắc mặt hơi tiều tụy đấy.”

      “Vừa rồi vận may của Giám đốc Tào rất tốt, nên rời khỏi bàn.”

      Tào Đông Dương mỉm cười: “Tiểu thư Túc hấp dẫn như
      [​IMG]
      139Chris thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 15.1

      Editor: Tiểu Cân

      Túc ngồi taxi, đau đến toát mồ hôi lạnh. biết nắn xương như thế nào, đành mang cánh tay như vậy trở về Tưởng gia, đúng lúc gặp Tưởng Miên từ trong phòng ra, vừa nhìn thấy liền giật mình kinh sợ, vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới nắn lại xương cho Túc rồi đỡ lên giường, xem xét kỹ Túc hồi rồi mới trầm ngâm : “Sao em chỉ ra ngoài lúc thôi, thế mà sao lại thành ra thế này?”

      Túc im lặng lúc rồi đáp: “Em may gặp phải người của Sở gia.”

      “Nghe gần đây Sở gia cực kỳ xem trọng người mới tên là A Lương.” Tưởng Miên nghĩ chút rồi nhìn Túc hỏi: “Được rồi, cần nghĩ nhiều nữa, muộn như vậy rồi, ngủ trước .”

      Đêm ấy Túc ngủ cũng yên giấc.

      Cánh tay đau ỉ, bản thân lại nghĩ đông nghĩ tây, lăn qua lăn lại đến khi trời hửng sáng mới miễn cưỡng ngủ được. Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, thấy Tưởng Miên, hỏi ra mới biết là ấy tìm Sở Hành.

      Túc kinh ngạc hỏi giúp việc: “Tìm Sở Hành làm cái gì?”

      “Sáng nay đại tiểu thư nghe người ta kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua liền vô cùng tức giận cái người tên A Lương kia. Đại tiểu thư , A Lương làm sai, lại còn khiến cho nhị tiểu thư của Tưởng gia bị chế giễu, sau này Tưởng gia như thế nào.”

      Túc đứng tại chỗ, nhất thời được câu gì?

      Mấy ngày nay mặc dù Túc nán lại Tưởng gia, nhưng cũng màng gì tới chuyện hay người của Tưởng gia. Cho dù là Tưởng Miên tìm chuyện phiếm hay là chăm cho chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày, Túc cảm nhận được săn sọc nhưng vẫn cho rằng ấy có mục đích bên trong, nên chỉ nhiệt tình cảm ơn còn phương diện tình cảm lộ vẻ hời hợt.

      rất lâu, mỗi ngày mọi hành động của đều là tùy tâm trạng, thậm chí chuyện bị Sở gia gạch tên Tưởng Miên cũng là từ miệng người khác mà biết được mà phải chính miệng Túc cho .

      Bởi vậy khi Túc biết chuyện Tưởng Miên Sở gia từ miệng người giúp việc, tim đập loạn nhịp rất lâu mới hồi phục tinh thần hỏi: “ bao lâu rồi?”

      “Hơn tiếng đồng hồ rồi ạ?”

      Khi Túc đuổi tới Sở gia Tưởng Miên chuyện gần xong với Sở Hành.

      Có thể thấy Tưởng Miên có được kết quả mà mình muốn, nhưng vẫn mỉm cười, có chút mất tự nhiên. A Lương ngồi ở bên, ngón tay ngịch đuôi tóc, tuy gì nhưng khóe mắt lại lộ ra chí chất ngang tàng cao ngạo.

      Những năm gần đây Túc chưa bao giờ thấy Sở Hành chuyện với người quá thân quen quá tiếng giờ đồng hồ. đại khái cũng có thể đoán được đãi ngộ dành cho Tưởng Miên, ngoài bị đợi tiếng có thể là cùng Sở Hành mấy câu rồi nhanh chóng bị đuổi ra ngoài, và những câu áy náy cự tuyệt này nọ, vân vân.

      Túc coi ai ra gì, cứ thế vào phòng tiếp khách, cầm tay Tưởng Miên kéo ra ngoài. Phía sau lưng “kịch” tiếng, Sở Hành đặt cốc trà xuống, : “Đứng lại.”

      Chương 15.2

      Editor: Tiểu Cân

      nhàng chấn động, nhưng lại hàm chứa cảm xúc khiến cho người ta tự giác khiếp sợ mà phục tùng. Quả nhiên Túc thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh lại kéo Tưởng Miên ra ngoài. Còn chưa bước ra khỏi cửa, tiếng A Lương vang lên, vô cùng mỉa mai “ phải chị Túc về Sở gia sao? Bây giờ xông vào như thế này gọi là gì đây?”

      Túc vẫn ngừng bước, kéo Tưởng Miên bước lên xe. Nhìn kính chiếu hậu thấy Sở Hành và A Lương bước ra ngoài phòng tiếp khách. Túc đợi khi nhà họ Sở khuất tầm mắt mới thu hồi ánh nhìn, lúc quay đầu lại, phát nụ cười mặt Tưởng Miên nhạt nửa.

      Túc chu chu miệng, trong lúc này biết gì mới thích hợp.

      Túc có sở trường an ủi. ở Sở gia mười năm, rất nhiều chuyện trong lúc lớn lên đều vô tình bị lược bớt. Khi Túc ở Sở gia có bạn bè, Sở Hành cũng cho kết bạn nhiều, cho dù là cùng hay khác phái. Mười hai tuổi, khi vừa tới Sở gia, Túc từng có người bạn tên là Nghiên Nghiên, quan hệ giữa hai người tốt hơn những người khác, bao lâu sau Nghiên Nghiên liền bị phái nơi khác.

      Người có quan hệ tốt nhất với từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Sở Hành. Khi người khác đau lòng, hi vọng có thể có người tiến đến ôm lấy mình an ủi, nhưng Sở Hành lại cần. Đến như Túc, lớn lên được Sở Hành nuông chiều, rất ít khi có cái cảm giác gọi là đau lòng. Nhưng về sau loại cảm nhận này xuất nhiều hơn là người ngoài tổ chức, chính mình cần cũng có biện pháp để được an ủi.

      Yên lặng ngồi trong xe hồi lâu, Túc từ từ mở lời: “Hôm nay chị nên đến đó.”

      Lần đầu tiên mở miệng gọi “chị”, Tưởng Miên hơi chấn động, tiếp tục nghe Túc hết, giọng như việc có gì liên quan đến mình: “Từ trước đến nay Sở Hành chưa bao giờ bao che khuyết điểm. Nhưng khi là thứ ta coi trọng, cho dù làm gì, ta đều có thể bỏ qua. Có khi còn được nuông chiều tới mức làm số việc thái quá, nah ta cũng sao cả, ngược lại còn có thể giúp đỡ, đem cục diện rối rắm thu dọn thỏa đáng. A Lương phải là người đầu tiên cũng phải là người cuối cùng. Về sau chị tìm Sở Hành, cho dù mười lần cũng vẫn là kết quả này.”

      “Mười năm trước, lúc em vừa tới Sở gia và A Lương bây giờ cực kỳ giống nhau. Nhưng mới tới chưa được vài ngày bị Ly Chi phủ đầu áp chế, sau đó hung hăng làm rất nhiều chuyện chấp nhận được với Ly Chi, bị người ta báo cáo với Sở Hành nhiều lần, nhưng đều bị trừng phạt. Khi đó em còn chưa hiểu, mỗi ngày đều tùy tiện làm việc, bởi vậy mà ít lần mắc lỗi. Có điều mắc lỗi kệ mắc lỗi, bao năm qua cũng chả có ai dám thẳng mặt trả thù. Bây giờ A Lương cũng như vậy, mặc cho ta náo loạn như thế nào Sở Hành cũng kệ. cho nên chị cần lo.”

      Qua khắc, Tưởng Miên hỏi dò: “Vậy nguyên nhân chán ghét mà vứt bỏ là gì?”

      ra là chị muốn hỏi em rốt cuộc tại sao bị Sở Hành xóa tên đúng ?” Túc ngồi bên cửa sổ, chống cằm, nhìn về phía Tưởng Miên cười tiếng: “ ra những chuyện trước kia em làm coi là đúng giờ lại thành đúng rồi, hai năm qua em ngửi được manh mối thất sủng nhưng vẫn cứ kiên trì, kết quả vẫn là được, Sở Hành chỉ đơn giản là cảm thấy chướng mắt, em cũng chả có cách nào.”

      “…Có manh mối gì?”

      Túc nghiêng đầu qua bên khác, nghịch tua rua phía trước cái ghế dựa, tập trung : “Có năm sinh nhật Sở Hành, em biên giới làm nhiệm vụ, đặc biệt mang về khối đá Myanmar tặng cho ta, lúc tặng vẫn còn tốt, nhưng đến ngày thứ ba em liền gặp Lộ Minh đem hộp cất viên đá rời , hỏi ra biết là đem sửa. Về sau, vào sinh nhật em, em cứ nhìn điện thoại đợi Sở Hành gọi cho em, kết quả đợi cả đêm thấy, cả đêm đó còn thấy trở về. Ngày hôm sau, em rất tức giận định bỏ nhà , ai ngờ vừa ra tới cửa gặp ta từ ngoài cửa vào, người còn phảng phất mùi nước hoa, mà mùi này cực kỳ đặc biệt, chỉ hộp đêm Thành Đông mới có. Em vốn cho rằng đêm đó ta có cuộc tụ họp nào đó thể tới, về sau mới biết chỉ là làm ông chủ, cảm thấy lâu rồi chưa hộp đêm tìm người thả lỏng chút.”

      Túc quấn tua rua từng vòng tay rồi lại buông ra, chậm chạp : “Nếu lúc trước em được quan tâm chiều chuộng như A Lương bây giờ, loại tình này tuyệt đối xảy ra. Cho nên khoảng hai năm trước, những kiện tương tự lần lượt phát sinh, em liền biết ngày mà em bị chán ghét bị vứt bỏ càng ngày càng đến gần. Nhưng mà em có biện pháp gì sao? Những gì có thể nghĩ ra em đều thử hết rồi, đều có tác dụng, là hết cách rồi.”


      -Hết chương 15-
      (Chương này sao mà thương Túc thế)
      139 thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 16:

      Editor: heisall


      Lý Du tự mình hẹn rồi tự mình dẫn Túc ra ngoài.

      Lý Du đem đến cho Túc loại cảm giác quá khác biệt với những người khác. Trong lời của luôn có chân thành, dáng vẻ cũng đứng đắn, tính tình quan tâm cởi mở, chém gió quá mức, cũng khoa tay múa chân, bên cạnh đó còn có chút hài hước, người như vậy dù mang tâm tư nịnh nọt lấy lòng người khác cũng khiến người ta phản cảm. Sau khi Túc từ chối vài lần liên tiếp, mới vì cảm thấy áy náy mà đồng ý lần, kể từ đó, cứ tuần Lý Du đưa Túc ra ngoài hai lần.

      Mấy ngày nay Túc vẫn có chút buồn bã ỉu xìu. vốn ít , lúc tâm trạng tốt dù ngồi ở đâu tâm trí cũng tập trung mà giống như khúc gỗ ngây ra. Lý Du nhận ra nhưng cũng gì vẫn giữ bộ dáng vui vẻ chuyện.

      Chủ đề chuyện của Lý Du Túc chủ yếu là về cuộc sống xung quanh. Mỗi chủ đề đều miêu tả vô cùng đặc sắc, có những lúc có thể thành công thu hút chú ý của Túc. Mỗi lần Túc ra ngoài chơi với , dù sao sau khi trở về cũng có thể thả lỏng chút. Có lần Túc như bước ra khỏi cõi thần tiên của chính mình, mở miệng hỏi chuyện liên quan đến Lý Du : “ làm cái gì vậy? Sao có nhiều thời gian qua qua lại lại giữa thành phố A với thành phố C suốt thế?”

      “Mặc dù chỉ buôn bán , nhưng cũng có nhiều thời gian nhàn nhã như vậy đâu.” Lý Du khẽ nghiêng đầu, giọng trịnh trọng : “ ngày hai ngày còn được, nếu đến thành phố C nhiều hơn thế cũng chỉ là ban ngày đến tối lại về còn xử lý công việc.”

      Túc nghe ra được hứng thú trong lời của , lại cụp mí mắt xuống, cũng có hành động nào, từ từ : " như vậy, là muốn thu hút đồng tình của khác, làm cho người ta có ấn tượng thêm về sao?"

      " tuyệt đối dám nghĩ như vậy." Lý Du liên tiếp khoát tay, cười : " chỉ muốn biểu đạt rằng em rất đáng giá để thường xuyên lui tới giữa hai thành phố như vậy. Chỉ là như vậy. Đừng hiểu lầm ý của như thế."

      Từ ngày rời khỏi nhà họ Sở, trong vòng mấy tháng Túc liên tục gặp phải chuyện hay, trừ Lý Du ra, có điểm nào đáng .

      Đầu tiên là hồn bất tán Tào Dương Đông. Sau lần đạt được mục đích ở hội quán Đổ Bác, ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục dây dưa thêm hai lần nữa. Ở lần thứ ba chặn Túc lại, ra câu kia: "Sau khi rời khỏi Sở Hành tiểu thư Túc còn là cái gì hết." Về sau, Túc rốt cuộc thể nhịn được nữa, ngay tại cửa hàng tổng hợp, dưới con mắt mọi người bắt được bờ vai của ông ta, sau đó dùng đầu gối thúc cái mạnh vào phía dưới của ông ta.

      Tào Dương Đông hét lên tiếng thảm thiết, lập tức che hạ bộ quỳ đất. Túc hất hai vệ sĩ phía sau lưng của ông ta ra, xoay người rời . xa đến mấy mét rồi mà vẫn còn có thể nghe được Tào Dương Đông ở phía sau lưng, thẹn quá hóa giận tuyên bố làm cho tập thể nhà họ Tưởng và cũng phải quỳ mặt đất cầu xin ông ta.

      Mới đầu Túc vẫn để ý đến, cứ tưởng rằng Tào Dương Đông tức giận nên thế thôi, đến nỗi làm như vậy. Cho đến ngày, khi thức dậy xuống lầu ăn điểm tâm, Tưởng Tín và Tưởng Miên giọng thương lượng bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy xuống, lập tức dừng lại, vẻ mặt lộ ra mấy phần cố làm ra vẻ tự nhiên. Sau khi ăn sáng xong, Túc tìm Tưởng Miên hỏi, giọng của đối phương vẫn hời hợt: " có chuyện gì lớn. Chẳng qua là có người cố ý phá hư công việc làm ăn của chúng ta. Nhưng cũng chỉ là tạm thời, trai giải quyết xong nhanh thôi."

      Túc hiển nhiên tin lời của : "Là ai làm?"

      Tưởng Miên khẽ lắc đầu, chịu trả lời. Túc ngồi ở đối diện , hai con ngươi đen sâu thẳm thẳng tắp nhìn chằm chằm vào , sắc mặt trầm xuống: "Bây giờ chị cho em...sau này em cũng biết. Nhất định là Tào Dương Đông, hoặc là Sở Hành. Tóm lại thể thoát khỏi có quan hệ với hai người này, phải ?"

      Hai tay Tưởng Miên cầm cà phê, nhìn Túc, cũng muốn trả lời. Túc lạnh giọng hỏi tới: "Vậy là Sở Hành hả?"

      Tưởng Miên rốt cuộc cũng chịu thua, khẽ thở dài: " hoàn toàn là ta. Nghe vốn là do Tào Dương Đông khơi lên tranh chấp. Sau đó biết sao ông ta lại liên lạc với A Lương, tiếp đó lại nghe là Sở Hành. Hai người này là cố ý cùng nhau đối phó với nhà chúng ta. Tào Dương Đông người này làm việc vốn có đạo đức gì đáng , lần này đối phó với nhà họ Tưởng đều dùng những thủ đoạn bỉ ổi, nhưng quả rất thâm độc. Chị biết rốt cuộc bọn họ muốn làm đến mức nào mới xong, nếu bây giờ có thể thu tay lại, mọi thứ vẫn còn dễ giải quyết. Nếu vẫn tiếp tục kéo xuống như vậy, bao lâu nữa chúng ta gặp phải phiền toái lớn. hai ngủ ngon rất nhiều ngày rồi."

      Túc nghe xong, nhất thời yên lặng, nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, cũng biết suy nghĩ gì. Tưởng Miên ngồi đối diện , thấy ánh mắt Túc càng ngày càng lạnh lẽo, gương mặt dần dần bị bao phủ bởi tầng băng mỏng. Cuối cùng ngẩng đầu lên, hỏi Tưởng Miên: " đối phó được sao?"

      Tưởng Miên khẽ cau mày, muốn lại thôi. Trong mắt Túc giống như có ngọn gió khắc nghiệt chợt lóe lên rồi biến mất, lúc những lời đó vẫn rất bình thường: "Em biết rồi."

      Tưởng Miên rất yên tâm về Túc, luôn lo lắng ấy làm ra những chuyện khác người. Ngày đó chuyện xong, liền dặn dò Túc biết bao nhiêu lần, muốn ấy nhúng tay vào. Tưởng Miên rất nhiều, Túc cũng phản bác, chỉ lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong cũng tiếng, chỉ khẽ gật đầu cái.

      Chẳng qua mấy ngày kế tiếp biểu của Túc vẫn rất an phận thủ thường. Có lúc ở trong nhà cắm hoa, có lúc Lý Du tới đón chơi, hoặc có lúc cũng tự mình dạo phố chút, còn lại cũng có làm gì khác. Cho đến ngày từ Thành Đông sang cửa hàng tổng hợp ở Thành Tây, sau khi vòng vo cả ngày, lúc định đón xe chuẩn bị về nhà gặp được Lộ Minh.

      Lộ Minh lái chiếc xe màu đen, dừng ở ven đường quay cửa sổ xe xuống chào hỏi . Túc làm bộ như nhìn thấy, dự định băng qua đầu đường đón xe, ngay khi băng qua đường đột nhiên bị Lộ Minh thắng gấp xe chắn ngang đường .

      Túc đứng tại chỗ, mặt đeo cái kính mát rộng rãi, vẻ mặt vẫn có chút thay đổi: "Tổng giám đốc Lộ, đỗ xe trái quy định làm chết người là chuyện . Nhưng ngài cảm thấy bị người đường nhòm ngó rất mất thể diện sao?"

      Lộ Minh dừng sát xe vào bên phải, xuống xe đứng trước mặt , vẫn là bộ dáng cười cợt kia: "Ai bảo tiểu thư Túc làm bộ như biết tôi chứ. Dầu gì cũng quen biết thời gian, làm như vậy dễ thương chút nào."

      "Ngài có chuyện gì sao?"

      Lộ Minh chỉ chỉ quán trà đối diện: "Nơi này nóng như vậy, chuyện thích hợp, chúng ta uống chén nhé."

      Mặt Túc vẫn thay đổi chút nào: "Tôi phải về nhà ăn cơm tối."

      "Vậy tôi mời ăn cơm tối."

      Đôi môi Túc khẽ động, : "Cút."

      Nụ cười mặt Lộ Minh rốt cuộc cũng phai nhạt chút: " Túc, nên biết điều chút. Vì ba ba thuyết phục, muốn tôi khuyên nên tôi mới tới đây, nếu cho rằng tôi nóng lòng đến đây gặp mặt sao?"

      Mặt Túc lạnh lùng, mím môi lời.

      "Gần đây A Lương rất thuận lợi trong việc thăng quan tiến chức, mọi người cũng coi như chuyện cười. Năm đó mặc dù Ly Chi cũng từng bị lạnh nhạt, nhưng ít nhất bị xóa tên giống như . Gần đây A Lương dùng trăm phương ngàn kế vạch ra vài kiện, cái nào cũng nhắm vào . Tối qua Thiếu gia đều đồng ý tất cả, cho rằng còn có thể chống cự được bao lâu? Lòng dạ của A Lương còn hẹp hòi hơn so với , nếu đắc tội ta, tại chỉ cần chưa nghèo túng đến mức ta muốn, ta cũng dừng tay. cho rằng nhà họ Tưởng có thể bảo vệ được sao? có tin hay , chỉ cần thiếu gia tạo áp lực thêm mấy ngày, nhà họ Tưởng mà tự mình đưa tới nhà họ Sở cũng coi như là bọn họ hết lòng quan tâm giúp đỡ?"

      Lộ Minh dừng chút, thấy Túc lên tiếng, lại tiếp tục khuyên giải cho xong: "Thiếu gia xoá tên của trước, cũng chỉ vì quá giới hạn, tính tình lại cứng đầu như vậy. A Lương có thể làm cho thiếu gia vui vẻ, là bởi vì ta vừa đúng ngược lại với , ở trước mặt thiếu gia luôn biết vị trí của mình, giả vờ ngoan ngoãn rất khôn khéo. Nhưng cho dù như thế nào, ta cũng chỉ vừa mới tới bên cạnh thiếu gia, tình cảm cách nào so với mười năm tình cảm sâu đậm của được. nên suy nghĩ chút, trong nhiều năm như vậy, thiếu gia giúp dọn dẹp rất nhiều cục diện rối rắm phải sao? Có người nào giống , có thể được ấy cưng chiều nhiều năm như vậy ? Trước kia ấy dung túng có giới hạn, tại thể nào lập tức buông tay mặc kệ được. theo tôi trở về, ở trước mặt thiếu gia hơi yếu đuối, chân thành chút, làm sao thiếu gia có thể bỏ mặc được? Dù sao cũng tốt hơn bây giờ bị A Lương đâm sau lưng mà có sức đánh trả."

      Lộ Minh khô cả họng, Túc nhìn ta qua cặp mắt kính, chợt khẽ mỉm cười, dịu dàng : "Tổng giám đốc Đường giúp chứ."

      ". . . . . . Cái gì?"

      " hao hết môi lưỡi khuyên tôi trở về, là muốn lấy tôi làm dao găm, đối phó với A Lương sao?"

      Vẻ mặt Lộ Minh cứng đờ, rất nhanh khẽ ‘khụ’ cái, : ". . . . . . nghĩ nhiều quá rồi."

      Túc đối với phủ nhận của ta hoàn toàn để ở trong lòng, tháo kính mát xuống, đặt ở trong lòng bàn tay, vừa khép mở khung kiếng vừa từ từ : "Vậy sao? Nhưng nghe giọng điệu vừa rồi của , giống như mấy ngày qua chung đụng với A Lương được tốt phải. Rốt cuộc ta đắc tội với chỗ nào, ép phải tới tìm tôi làm vũ khí sử dụng rồi hả?"

      ". . . . . ."

      Khóe môi Túc mang theo nụ cười khẽ, chính hành động rất vừa rồi, làm cho gương mặt của trong nháy mắt trở nên vô cùng xinh đẹp.

      nâng mắt nhìn lên, hàng lông mi dày đậm vểnh lên, sâu thẳm nhìn Lộ Minh. khắc kia Lộ Minh chỉ cảm thấy như bị hoa mắt, nghe thấy dịu dàng : " chút nghe thử nha."

      Trong lòng Lộ Minh khẽ động, thiếu chút nữa bật thốt lên. Vậy mà mặc dù kịp thời ngậm miệng, nhưng quá chậm. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt ngây thơ lại mị hoặc của Túc sớm biến mất thấy bóng dáng, cười mà giống như cười, mang theo ý giễu cợt nhìn ta.

      Lộ Minh chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, Túc lại mở cửa xe của ta ra, tự mình ngồi vào: "Được rồi. Lên xe. Tôi trở về nhà họ Sở với ."

      Xe lái vào nhà họ Sở, khi xe chậm rãi dừng lại Lộ Minh liếc mắt nhìn Túc từ trong kính chiếu hậu, ngờ vừa đúng lúc bắt gặp đôi mắt sâu đen nhánh của . Lộ Minh lập tức dời tầm mắt, nhưng vẫn bị Túc bắt được, hơi cười mở miệng: "Tổng giám đốc Lộ giúp tôi chứ."

      Lộ Minh vẫn cảm thấy Túc cười lên càng khó dây dưa hơn so với cười. Rồi lại thể trả lời, chỉ có thể nhắm mắt : ". . . . . . Làm cái gì?"

      "Tôi đây là người rất hẹp hòi, còn dám lấy tôi làm vũ khí để sử dụng, sợ có ngày bị tôi trở mặt sao?"

      Lộ Minh hơi ngẩn ra, lại quay đầu nhìn lên, Túc đẩy cửa xe ra, tự động ra ngoài.
      139 thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 17:

      Editor: heisall - d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

      Túc chờ đủ mười hai tiếng đồng hồ, đợi đến sáng sớm Sở Hành mới thức dậy xuống lầu.

      mặc bộ áo ngủ màu xanh đậm, dây lưng tùy ý thắt bên hông. Tóc hơi ẩm ướt, thấy Túc ngồi thẳng tắp ngay ngắn ở ghế sofa ánh mắt chợt hời hợt, nhìn ra được biểu cảm nào.

      Đêm hôm trước, khi Túc theo Lộ Minh đến nhà họ Sở cũng chỉ mới bảy giờ. Lúc ấy rất nhanh liền bị quản gia lễ độ và chu đáo mời chờ ở phòng khách, cũng báo rằng thiếu gia nghỉ ngơi, mời chờ hơi lâu chút. Đến khi Túc ngồi ghế sofa chờ được bốn tiếng, quản gia bưng ly trà hoa lài lạnh ở trước mặt xuống, lại với rằng thiếu gia ngủ, kiên nhẫn chờ chút nữa.

      Cứ như vậy chờ đến khi trời sáng.

      Mỗi ngày Sở Hành chỉ ngủ khoảng sáu đến bảy tiếng, quy luật luôn đổi, có khi nào nhiều hơn. Cho nên Túc chờ lâu như vậy, đơn giản là vì Sở Hành có ý muốn cho chờ như vậy.

      Túc ngồi ghế sofa liên tục mười mấy tiếng, khi nhìn thấy Sở Hành, lững rất đau. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

      phải vẫn luôn ngồi ngay ngắn thẳng thắp như vậy. Nửa đêm hôm qua, khi quản gia cũng nghỉ ngơi, Túc ngồi mình trong phòng khách yên tĩnh, mặc dù biết mình phải cố gắng giữ vững tỉnh táo, cho đến khi nhìn thấy Sở Hành, nhưng vẫn thể kiên trì được bao lâu liền nghiêng sang bên ngủ say. Khi mở mắt ra lần nữa sáu giờ sáng, chỗ ngón tay chạm phải tấm chăn mỏng.

      Túc kéo tấm chăng mỏng từ người xuống. Từ hoa văn và màu sắc phía có thể biết được đây là tấm chăn trong phòng dành cho khách. Nhưng lại đoán ra được đây là của người tốt bụng nào đắp lên cho , nhưng cho dù như thế nào, Túc cũng khẳng định đây phải là của Sở Hành. Nếu phải của Sở Hành, thể để Sở Hành nhìn thấy tấm chăn mỏng này được. Túc tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, lập tức im lặng ôm tấm chăn mỏng trả về phòng dành khách ở lầu. Sau khi trở lại ngồi ở ghế sofa lát, thấy Sở Hành thờ ơ xuống lầu.

      Sở Hành thấy , lại nhìn vào ghế sa lon bên cạnh chút. Rồi sau đó thu hồi tầm mắt, dưới chân vẫn bước ngừng, ngang qua phòng khách rồi trực tiếp vào phòng ăn. Túc nhìn đồng thời cũng đứng dậy, nhắm mắt theo đuôi Sở Hành đến trước bàn ăn, sau đó cúi đầu cung kính đứng ở bên.

      Sở Hành mở miệng, Túc cũng thể mở miệng. Bụng Túc trống rỗng rất lâu rồi, vì vậy, lúc này ngửi được mùi thơm của thức ăn, cho dù có đói bụng đến cồn cào, vẫn thể ra. Bữa ăn sáng trở nên khá dài và yên tĩnh, khi quản gia bưng cà phê lên cũng yên lặng đến nín thở. biết qua bao lâu, Túc vừa mệt vừa đói đến cuối cùng hoa mắt chóng mặt, trong nhà ăn liền vang lên hai tiếng "Ùng ục" rất ràng.

      Động tác cắt sandwich của Sở Hành dừng chút, thầm nâng mí mắt lên nhìn Túc. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Sắc mặt Túc sớm đỏ ửng. Thấy Sở Hành nhìn , càng thêm xấu hổ. Nghẹo cổ qua bên, lúc lâu vẫn xoay trở lại.

      Sở Hành vẫn làm như có chuyện gì xảy ra, thu hồi tầm mắt, đợi đến khi cắt hết khối sandwich lại nghe hai tiếng “Ùng ục” lần nữa.

      Lần này Sở Hành ngẩng đầu, ngược lại quản gia lại im hơi lặng tiếng rời , lâu sau, trong tay bưng ly cà phê nóng trở lại, thả mép bàn trước mặt Túc.

      Túc nhìn Sở Hành chút, thấy lên tiếng, coi như đồ có đặt ở trước mắt, vẫn thể uống. Cũng biết đứng đó chịu đựng cơn đói bụng bao lâu, rốt cuộc cũng đợi được đến khi Sở Hành ăn xong bữa sáng, lần này Sở Hành đứng dậy ngang qua Túc lần nữa bước chân thoáng ngừng lại cái.

      Sở Hành cúi đầu, lấy tay kéo hai vạt áo ngủ lại, rồi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Túc.

      Túc ngửa mặt nhìn , trong đôi mắt trong suốt đều tràn ngập nước, chỉ chờ rơi xuống mà chưa rơi được.

      Đôi mắt của Túc vốn là bộ phận động lòng người nhất khuôn mặt của , giờ phút này, đôi mắt cũng nháy cái, cứ nhìn Sở Hành, chỉ chốc lát sau, sắc mặt của Sở Hành nhu hòa xuống nửa phần.

      "Chuyện gì?" di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Túc bắt được vạt áo của nắm chặt chịu buông tay, giọng : "Lần này em biết sai rồi."

      Sở Hành trầm mặt lời nào, Túc lại dùng giọng hơn mang theo nghẹn ngào nức nở tiếp: "Lần này em chọc giận, là do em đúng. tha thứ cho em lần này, sau này em làm như vậy nữa, được ?"

      " bao giờ làm như vậy nữa là sao?"

      " tự tiện hành động nữa, cãi lời của , gây thêm chuyện phiền toái cho nữa."

      Gương mặt của Sở Hành bất động, lạnh nhạt : "Người ta là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cho tới bây giờ, ở nhà họ Sở tôi chưa từng thấy làm được, tại làm thế nào để tôi tin đây?"

      Túc chu chu miệng, cổ họng bị nghẹn ngào chặn lại, ra lời. Đôi mắt của chớp chớp, hai hàng nước mắt nhanh chóng chảy xuống theo gương mặt.

      Sở Hành khẽ cau mày, Túc đột nhiên ôm lấy cánh tay của , lớn tiếng : "Em mặc kệ! Tóm lại nếu để em rời khỏi nhà họ Sở lần nữa, em nhảy sông tự vẩn!"

      Sở Hành nghiêm mặt, từ cao nhìn xuống , lạnh lùng : "Vậy nhảy . Nước sông ở thành phố C cực kì thối, nếu muốn tìm cái chết bằng nhảy biển."

      Túc nức nở lập tức biến thành gào khóc, có hình tượng chút nào. Mi tâm của Sở Hành càng chau chặt hơn, nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn. Túc đợi trong chốc lát, rốt cuộc dậm chân cái, lau nước mắt rồi quay đầu bước . Còn chưa bước ra bị Sở Hành túm chặt cổ tay níu lại: " đâu?"

      Hai mắt của Túc mờ nhạt đầy nước mắt, sắc mặt cũng lạnh : " nhảy biển, hài lòng chưa?"

      Lúc lời này, gương mặt bị nước mắt làm nhòe mảng lớn, vẻ mặt quật cường, trong đôi mắt còn mang theo uất ức và oán giận, rất giống đầu của chú nghé con. Sở Hành nhìn , rốt cuộc cười tiếng, đưa tay ra, ôm chặt Túc vào trong ngực.

      Lưng Túc bị vỗ nhè , bên tai vang lên giọng vẫn còn ý cười: "Còn quậy nữa hả." diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

      Túc giãy giụa trận, vẫn làm bộ muốn : "Chẳng lẽ phải muốn em nhảy biển hay sao?"

      Sở Hành ôm càng thêm chặt, ngón tay thuận tiện gỡ lọn tóc rối của ra, cười tiếng: "Sau này nếu em cũng có thể làm hai, ngoan ngoãn như vậy, rất tốt."

      Túc bị ôm, giọng trêu chọc lát, mới từ từ buông ra. Sở Hành cầm ly ca cao bên cạnh, nhấp miếng rồi đưa qua: "Rất ấm, nhiệt độ vừa đúng."

      Túc nhìn thẳng phía trước, nghiêm mặt, chịu nhận: "Ngọt quá rất ngán, muốn uống vào buổi sáng."

      " phải vừa rồi em mới sau này cái gì cũng nghe tôi, tại lại giở quẻ nhanh như vậy rồi hả? Hả?" Sở Hành nhàng nhéo má của Túc cái, cười mắng câu, còn bảo quản gia lấy chén cháo và trứng gà. Quay đầu lại thấy Túc nhìn chằm chằm vào ly cà phê Blue Mountain hết của mình, Sở Hành lại nhéo cái: "Mấy ngày này phải có nguyệt hay sao? cho phép uống." (Ed: ặc, cái này mà cũng biết sao ^^)

      Túc còn nghĩ biện pháp cãi lại, nữ giúp việc tiến lên, giọng báo cáo: "Thiếu gia, tiểu thư A Lương ở bên ngoài. là đến ăn điểm tâm cùng ."
      139 thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 18.1:

      Editor: heisall - d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn


      Sở Hành "Ừ" tiếng, : "Hãy tôi ăn rồi. ấy về ."

      Nữ giúp việc đáp “vâng” rồi ra ngoài. Sở Hành loay hoay lấy cái thìa màu trắng, vừa quay đầu nhìn thấy vẻ lạnh lùng mặt của Túc vẫn chưa hoàn toàn tan .

      Sở Hành thả cái thìa trong tay vào trong ly cà phê, tiếng "Đinh" nhàng vang lên, Túc khôi phục lại bộ dạng giống như có chuyện gì xảy ra. Sở Hành liếc mắt nhìn, cười mà như cười: "Trong đầu em nghĩ đến cái gì đứng đắn hả?"

      Đôi mắt của Túc trong suốt như nước, gương mặt vô tội: " nhìn lầm rồi, em nghĩ cái gì hết."

      "Trước đây A Lương đối xử với em như vậy, em cảm thấy rất uất ức hả?"

      " có." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

      Sở Hành cười tiếng, hiển nhiên chữ cũng tin tưởng: " nghĩ tới chuyện phải giết chết A Lương giống như trước kia giết chết Ly Chi sao?"

      Gương mặt của Túc thay đổi, nghiêm nghị : " Túc tuyệt đối dám nghĩ như vậy."

      hết sức đường hoàng, thái độ của Sở Hành vẫn là từ chối cho ý kiến, ràng cũng mong đợi gì vào lời cam kết của . từ từ khuấy ly cà phê lạnh ngắt, sau lúc lâu mới mở miệng, giọng bình thản, nhưng chứa uy nghiêm: "Đừng để cho nhìn thấy em lại có ý định hành động lộn xộn lần nữa."

      Túc đáp tiếng, thái độ hết sức khéo léo. Sở Hành liếc nhìn cái, ước chừng là cảm thấy lâu rồi bắt gặp cái bộ dáng này của , liền duỗi ngón tay ra, rất thích thú nhéo cái cằm của , cười : "Nhà họ Tưởng cho em uống canh gì, mà lần này trở về lại có thay đổi tốt như vậy?"

      "Chỉ cần cảm thấy thích, vậy tốt rồi."

      Lúc Túc lời này, ngửa mặt lên nhìn , gương mặt rất tự nhiên, lộ ra bộ dạng ngây thơ và lấy lòng. Từ sau khi trưởng thành, chuyện luôn chanh chua nể mặt, rất ít khi lộ ra bộ dạng này. Sở Hành biết rất ràng, vào giờ phút này, lời của Túc cũng chỉ là loại uốn mình theo người, chỉ làm theo lý trí chứ hề tâm, nhưng ngay dưới mắt Túc lại làm ra dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn và khéo léo như vậy, cũng khiến cách nào phát ra lửa giận được.

      hạ mắt nhìn , lát sau chợt cười tiếng, ý tứ ràng, rồi sau đó ngắt đóa hoa màu tím nhạt từ bình hoa bàn, cài lên chiếc váy màu trắng của Túc. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      "Trước kia nên thuận theo ý của em mà đặt tên cho em là Túc."

      Năm đó Túc mới tới nhà họ Sở, theo như lệ thường phải thay tên đổi họ, phần lớn những người khác đều lấy tên của các loại thuốc quý hiếm trong Đông y, duy chỉ có chịu lật tìm trong danh sách, mà chỉ vào bức tranh thủy mặc vẽ vườn hoa màu tím có nhụy vàng rất đẹp treo tường, giương cằm lên, chắc chắn : "Đây là hoa gì? Sao lại đẹp như vậy, tôi lấy cái này làm tên."

      Lúc ấy mấy còn lại cũng nghiêng đầu nhìn , Sở Hành cũng cảm thấy rất bất ngờ. Quản gia khom người đứng ở bên, chen lời vào : "Hoa này gọi là túc, cũng là vị thuốc Đông y. Nhưng thuốc phiện trước kia và heroin bây giờ, đều được chiếc xuất ra từ loại hoa này. Hoa túc rất đẹp, nhưng lại có độc. Dùng làm tên người được may mắn cho lắm, nên đổi tên khác thích hợp hơn."

      Túc nghe xong, vẻ mặt ràng rất bất mãn, nhưng lại thẳng ra. Sở Hành ngồi ở ghế chủ vị, ràng nhìn thấy hai con mắt của xoay quanh, sau đó xoay người đến bên cạnh cái bàn, lật xoành xoạch bảng danh sách tên các loại thuốc Đông y, cuối cùng : "Tất cả những tên dễ nghe phía đều bị lấy sạch cả rồi, vậy gọi
      [​IMG]
      139Loverainbowtq thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :