1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại - Hắc bang] Ác Ma Chi Sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 127

      “Nam Cung Liệt !” Cư nhiên dám lừa !

      “Khụ khụ… Tức giận lắm tốt !”

      Bùi Diệc hừ lạnh tiếng, đưa tay ôm cậu vào trong lòng nhưng hề dịu dàng. Nam Cung Liệt thở dài , “Lần sau tôi cẩn thận !”

      “Cậu chờ bị tiên thi !”

      Nam Cung Liệt đầu đầy hắc tuyến, “Tôi còn chưa chết đâu !”

      “Vậy tiên nhân !”

      “Diệc, đầu đau quá !”

      “Đau chết cũng đáng !”

      “…”

      Mấy chiếc xe dừng lại ở biệt thự nhà Vũ Văn, Kiều Tịch Nhan vui mừng ra đón, “Bối Nhi…”

      Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ, gật đầu với ta. Ánh mắt An Thụy ra hiệu liền có vài người mặc y phục đen dẫn đầu vào biệt thự. Kiều Tịch Nhan nhìn mấy người này liền nhíu mày hỏi, “Bối Nhi, làm gì vậy ?”

      Kiều Bối Nhi cười cười, “Chị cũng biết em mang thai, có chút mùi em thể ngửi được, nếu nôn đến chóng mắt. Cho nên trước để cho bọn họ kiểm tra chút !” Có trời biết bao lâu chưa có nôn !

      Có Kiều Bối Nhi ở đây Tư Minh Dạ tự nhiên đặc biệt cẩn thận, bọn họ gọi điện thoại báo trước cho Kiều Tịch Nhan biết bọn họ hôm nay muốn tới. Nếu ta có quan hệ với Hắc Diễm bang dám đảm bảo người Hắc Diễm bang bố trí bom trong biệt thự. Đương nhiên phải kiểm tra trước.

      lát sau vài người ra. Trong đó có người thầm ở bên tai An Thụy, An Thụy hơi câu môi, nhìn Tư Minh Dạ rồi gật đầu.

      Khóe miệng Tư Minh Dạ giơ lên lại mang theo tia lạnh. Sau đó nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng , “Mệt ? Chúng ta vào thôi !”

      Kiều Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, vội vàng dẫn bọn họ vào. Khi cúi đầu trong mắt xẹt qua tia ngoan.

      Ngồi xuống sô pha, Kiều Bối Nhi tựa vào người Tư Minh Dạ, nhìn về phía Kiều Tịch Nhan hỏi, “Chị, chị có chuyện gì ?”

      Kiều Tịch Nhan trong lòng hừ lạnh, biết còn cố hỏi ! mặt cũng là cười rất dịu dàng, “Bối Nhi, em hẳn là biết tình hình tại của tập đoàn Vũ Văn tốt lắm !” xong còn liếc mắt nhìn Tư Minh Dạ cái.

      Vẻ mặt Kiều Bối Nhi nghi ngờ hỏi, “ vậy sao ?”

      Kiều Tịch Nhan cắn chặt răng, trong lòng hừ lạnh, mày cứ giả vờ ! Dù sao mục đích hôm nay của cũng phải vì tập đoàn Vũ Văn, tin Vũ Văn Lạc có thể xử lý tốt chuyện công ty.

      “Ân, chị nghĩ Tư tổng hẳn là rất . Bối Nhi, nể mặt chị, em có thể với Tư tổng bỏ qua cho tập đoàn Vũ Văn ?”

      Phạm Bảo Nhi ấn Lam Tư đứng, , “Người phụ nữ này nhìn đáng ghét !”

      Kiều Bối Nhi vẻ mặt khó xử, nhìn Tư Minh Dạ, cẩn thận kêu tiếng, “Dạ…”

      Tư Minh Dạ nghiêm mặt phun ra hai chữ, “ được !” Kiều Bối Nhi ủy khuất rút tay về, như muốn khóc nhìn về phía Kiều Tịch Nhan.

      Kiều Tịch Nhan trong lòng cười lạnh, xem ra Tư Minh Dạ đối với nó cũng tốt lắm !

      Tiếng động cơ ô tô bên ngoài truyền đến, Kiều Tịch Nhan nhíu mày, chẳng lẽ là Vũ Văn Lạc trở về ? Lúc này ta phải nên ở công ty xử lý việc sao ?

      Chỉ chốc lát sau, Vũ Văn Lạc vào phòng khách. Vừa rồi ở bên ngoài thấy nhiều chiếc xe, nghĩ tới cư nhiên là Tư Minh Dạ. Híp mắt, Vũ Văn Lạc trầm giọng hỏi, “Tư tổng tới nhà của tôi làm gì ?”

      Kiều Tịch Nhan có chút sốt ruột, nghĩ tới Vũ Văn Lạc lại trở về. Khóe miệng giật giật, , “Lạc, là em nhớ Bối Nhi cho nên mới mời em ấy đến nhà chơi.”

      Vũ Văn Lạc nhíu mày nhìn ta cái. Vừa ngồi xuống bên cạnh vừa nhìn Tư Minh Dạ cười lạnh , “Tư tổng mang nhiều người đến như vậy biết còn tưởng là hắc đạo sống mái với nhau đâu !”

      Cũng đúng, Phạm Bảo Nhi, Lam Tư, An Thụy, Diệp Hạm đều đến, còn có mấy tên thủ hạ. Tuy cũng coi như nhiều người lắm nhưng nhìn qua đúng là như lão đại hắc đạo gặp mặt. Vũ Văn Lạc biết là càng nhiều người hơn còn ở bên ngoài.

      Thấy Tư Minh Dạ vốn để ý tới , trong mắt Vũ Văn Lạc khỏi dâng lên tia tức giận, mắt loạn chuyển đến Kiều Bối Nhi lại khỏi có vẻ mặt phức tạp.

      Có Vũ Văn Lạc ở đây, Kiều Tịch Nhan đột nhiên trầm mặc, cũng biết suy nghĩ cái gì, nhìn qua có chút lo lắng. Kiều Bối Nhi cũng có hứng thú bắt chuyện cho nên trong đại sảnh nhiều người như vậy, cư nhiên dị thường im lặng.

      *****

      “Lần này tôi nhất định phải làm cho Tư Minh Dạ chết !” Đoạn Phi Ưng vẻ mặt ngoan, nghĩ đến toàn bộ Phi Ưng bang của đều bị Tư Minh Dạ phá hủy lại muốn đem Tư Minh Dạ bầm thây vạn đoạn.

      Tức Mặc Diễm nhíu mày , “Tư Minh Dạ khó đối phó, lại có Lam Tư cùng An Thụy ở đây, chúng ta vẫn là cẩn thận chút !”

      Đoạn Phi Ưng cũng còn chưa có mất lý trí, tuy tại Tư Minh Dạ là cá nằm trong chậu nhưng kia là Tư Minh Dạ. Bọn họ lần này chính là liều mạng toàn bộ, khi sơ suất, bọn họ có thể thể trở mình !

      Đoạn Phi Ưng trầm mặc trong chốc lát, trong mắt xẹt qua ý cười lạnh như băng, “Tư Minh Dạ giống như rất coi trọng vợ trước của Vũ Văn Lạc !”

      Tức Mặc Diễm vẻ mặt nghiêm nghị, “Nghe người phụ nữ kia mang thai, Tư Minh Dạ tấc cũng rời, xem ra là rất để ý người phụ nữ kia. Nhưng người phụ nữ kia bây giờ ở cùng Tư Minh Dạ, chúng ta phải xuống tay như thế nào ?”

      Đoạn Phi Ưng cười , “ tại chúng ta cần bắt người phụ nữ kia tới uy hiếp Tư Minh Dạ, chỉ cần ả ta xảy ra chút việc Tư Minh Dạ hoảng, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn đối phó được mấy người bọn họ sao ?”

      Tức Mặc Diễm nhếch môi, hiển nhiên rất đồng ý.

      khí quá mức trầm mặc làm cho người ta được tự nhiên. Kiều Tịch Nhan lén liếc mắt nhìn Vũ Văn Lạc cái, sau đó cười , “ là ngại quá, tôi cũng quên chuẩn bị đồ uống cho mọi người !”


      Chương 127

      “Nam Cung Liệt !” Cư nhiên dám lừa !

      “Khụ khụ… Tức giận lắm tốt !”

      Bùi Diệc hừ lạnh tiếng, đưa tay ôm cậu vào trong lòng nhưng hề dịu dàng. Nam Cung Liệt thở dài , “Lần sau tôi cẩn thận !”

      “Cậu chờ bị tiên thi !”

      Nam Cung Liệt đầu đầy hắc tuyến, “Tôi còn chưa chết đâu !”

      “Vậy tiên nhân !”

      “Diệc, đầu đau quá !”

      “Đau chết cũng đáng !”

      “…”

      Mấy chiếc xe dừng lại ở biệt thự nhà Vũ Văn, Kiều Tịch Nhan vui mừng ra đón, “Bối Nhi…”

      Kiều Bối Nhi tựa vào trong lòng Tư Minh Dạ, gật đầu với ta. Ánh mắt An Thụy ra hiệu liền có vài người mặc y phục đen dẫn đầu vào biệt thự. Kiều Tịch Nhan nhìn mấy người này liền nhíu mày hỏi, “Bối Nhi, làm gì vậy ?”

      Kiều Bối Nhi cười cười, “Chị cũng biết em mang thai, có chút mùi em thể ngửi được, nếu nôn đến chóng mắt. Cho nên trước để cho bọn họ kiểm tra chút !” Có trời biết bao lâu chưa có nôn !

      Có Kiều Bối Nhi ở đây Tư Minh Dạ tự nhiên đặc biệt cẩn thận, bọn họ gọi điện thoại báo trước cho Kiều Tịch Nhan biết bọn họ hôm nay muốn tới. Nếu ta có quan hệ với Hắc Diễm bang dám đảm bảo người Hắc Diễm bang bố trí bom trong biệt thự. Đương nhiên phải kiểm tra trước.

      lát sau vài người ra. Trong đó có người thầm ở bên tai An Thụy, An Thụy hơi câu môi, nhìn Tư Minh Dạ rồi gật đầu.

      Khóe miệng Tư Minh Dạ giơ lên lại mang theo tia lạnh. Sau đó nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng , “Mệt ? Chúng ta vào thôi !”

      Kiều Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, vội vàng dẫn bọn họ vào. Khi cúi đầu trong mắt xẹt qua tia ngoan.

      Ngồi xuống sô pha, Kiều Bối Nhi tựa vào người Tư Minh Dạ, nhìn về phía Kiều Tịch Nhan hỏi, “Chị, chị có chuyện gì ?”

      Kiều Tịch Nhan trong lòng hừ lạnh, biết còn cố hỏi ! mặt cũng là cười rất dịu dàng, “Bối Nhi, em hẳn là biết tình hình tại của tập đoàn Vũ Văn tốt lắm !” xong còn liếc mắt nhìn Tư Minh Dạ cái.

      Vẻ mặt Kiều Bối Nhi nghi ngờ hỏi, “ vậy sao ?”

      Kiều Tịch Nhan cắn chặt răng, trong lòng hừ lạnh, mày cứ giả vờ ! Dù sao mục đích hôm nay của cũng phải vì tập đoàn Vũ Văn, tin Vũ Văn Lạc có thể xử lý tốt chuyện công ty.

      “Ân, chị nghĩ Tư tổng hẳn là rất . Bối Nhi, nể mặt chị, em có thể với Tư tổng bỏ qua cho tập đoàn Vũ Văn ?”

      Phạm Bảo Nhi ấn Lam Tư đứng, , “Người phụ nữ này nhìn đáng ghét !”

      Kiều Bối Nhi vẻ mặt khó xử, nhìn Tư Minh Dạ, cẩn thận kêu tiếng, “Dạ…”

      Tư Minh Dạ nghiêm mặt phun ra hai chữ, “ được !” Kiều Bối Nhi ủy khuất rút tay về, như muốn khóc nhìn về phía Kiều Tịch Nhan.

      Kiều Tịch Nhan trong lòng cười lạnh, xem ra Tư Minh Dạ đối với nó cũng tốt lắm !

      Tiếng động cơ ô tô bên ngoài truyền đến, Kiều Tịch Nhan nhíu mày, chẳng lẽ là Vũ Văn Lạc trở về ? Lúc này ta phải nên ở công ty xử lý việc sao ?

      Chỉ chốc lát sau, Vũ Văn Lạc vào phòng khách. Vừa rồi ở bên ngoài thấy nhiều chiếc xe, nghĩ tới cư nhiên là Tư Minh Dạ. Híp mắt, Vũ Văn Lạc trầm giọng hỏi, “Tư tổng tới nhà của tôi làm gì ?”

      Kiều Tịch Nhan có chút sốt ruột, nghĩ tới Vũ Văn Lạc lại trở về. Khóe miệng giật giật, , “Lạc, là em nhớ Bối Nhi cho nên mới mời em ấy đến nhà chơi.”

      Vũ Văn Lạc nhíu mày nhìn ta cái. Vừa ngồi xuống bên cạnh vừa nhìn Tư Minh Dạ cười lạnh , “Tư tổng mang nhiều người đến như vậy biết còn tưởng là hắc đạo sống mái với nhau đâu !”

      Cũng đúng, Phạm Bảo Nhi, Lam Tư, An Thụy, Diệp Hạm đều đến, còn có mấy tên thủ hạ. Tuy cũng coi như nhiều người lắm nhưng nhìn qua đúng là như lão đại hắc đạo gặp mặt. Vũ Văn Lạc biết là càng nhiều người hơn còn ở bên ngoài.

      Thấy Tư Minh Dạ vốn để ý tới , trong mắt Vũ Văn Lạc khỏi dâng lên tia tức giận, mắt loạn chuyển đến Kiều Bối Nhi lại khỏi có vẻ mặt phức tạp.

      Có Vũ Văn Lạc ở đây, Kiều Tịch Nhan đột nhiên trầm mặc, cũng biết suy nghĩ cái gì, nhìn qua có chút lo lắng. Kiều Bối Nhi cũng có hứng thú bắt chuyện cho nên trong đại sảnh nhiều người như vậy, cư nhiên dị thường im lặng.

      *****

      “Lần này tôi nhất định phải làm cho Tư Minh Dạ chết !” Đoạn Phi Ưng vẻ mặt ngoan, nghĩ đến toàn bộ Phi Ưng bang của đều bị Tư Minh Dạ phá hủy lại muốn đem Tư Minh Dạ bầm thây vạn đoạn.

      Tức Mặc Diễm nhíu mày , “Tư Minh Dạ khó đối phó, lại có Lam Tư cùng An Thụy ở đây, chúng ta vẫn là cẩn thận chút !”

      Đoạn Phi Ưng cũng còn chưa có mất lý trí, tuy tại Tư Minh Dạ là cá nằm trong chậu nhưng kia là Tư Minh Dạ. Bọn họ lần này chính là liều mạng toàn bộ, khi sơ suất, bọn họ có thể thể trở mình !

      Đoạn Phi Ưng trầm mặc trong chốc lát, trong mắt xẹt qua ý cười lạnh như băng, “Tư Minh Dạ giống như rất coi trọng vợ trước của Vũ Văn Lạc !”

      Tức Mặc Diễm vẻ mặt nghiêm nghị, “Nghe người phụ nữ kia mang thai, Tư Minh Dạ tấc cũng rời, xem ra là rất để ý người phụ nữ kia. Nhưng người phụ nữ kia bây giờ ở cùng Tư Minh Dạ, chúng ta phải xuống tay như thế nào ?”

      Đoạn Phi Ưng cười , “ tại chúng ta cần bắt người phụ nữ kia tới uy hiếp Tư Minh Dạ, chỉ cần ả ta xảy ra chút việc Tư Minh Dạ hoảng, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn đối phó được mấy người bọn họ sao ?”

      Tức Mặc Diễm nhếch môi, hiển nhiên rất đồng ý.

      khí quá mức trầm mặc làm cho người ta được tự nhiên. Kiều Tịch Nhan lén liếc mắt nhìn Vũ Văn Lạc cái, sau đó cười , “ là ngại quá, tôi cũng quên chuẩn bị đồ uống cho mọi người !”



      Chương 128

      Khi người hầu bưng cà phê lên, Kiều Tịch Nhan nhìn Kiều Bối Nhi cười dịu dàng, “Bối Nhi, phụ nữ có thai uống cà phê tốt cho nên chị cho người chuẩn bị nước trái cây cho em !”

      Nghe vậy, Vũ Văn Lạc nhìn về phía bụng Kiều Bối Nhi, trong lòng có chút chua sót. Kiều Tịch Nhan nhìn sắc mặt Vũ Văn Lạc khó coi, hai tay căng thẳng, tươi cười mặt càng thêm mất tự nhiên.

      Kiều Bối Nhi chỉ là gật gật đầu, có chút nhàm chán ôm cánh tay Tư Minh Dạ chờ người Hắc Diễm bang xuất . Lúc nãy mấy người kia tiến vào xem xét phát ít khác thường, cho nên có thể khẳng định người Hắc Diễm bang có bỏ qua cơ hội lần này. Hơn nữa An Thụy cũng nhận được tin gián điệp truyền tin tới.

      Nước trái cây bưng lên, Lam Tư muốn kiểm tra chút Kiều Bối Nhi kêu, “Dạ,…”

      Tư Minh Dạ trực tiếp phân phó, “Sữa !”

      Kiều Tịch Nhan muốn cho người chuẩn bị nhưng có người U Minh Điện tự mình hành động !

      Ôm sữa, Kiều Bối Nhi cảm thấy mỹ mãn uống. đám người trầm mặc, thú vị. Kiều Bối Nhi đem sữa uống sạch, sau đó nhìn về phía Tư Minh Dạ, “Dạ, chúng ta trở về !” biết người Hắc Diễm bang khi nào mới tới !

      Vẻ mặt Kiều Tịch Nhan giãy dụa. tại Vũ Văn Lạc ở đây, biết có nên giữ Kiều Bối Nhi lại hay . Nếu bây giờ giữ Kiều Bối Nhi lại, Vũ Văn Lạc khẳng định hận nhưng nếu để nó , phải chờ tới khi nào mới có thể tiếp tục có cơ hội ?

      Tư Minh Dạ gật đầu, “Được !” Sau đó ôm Kiều Bối Nhi làm bộ muốn .

      Nhưng Kiều Bối Nhi vừa mới đứng lên liền cảm giác bụng đau, “Dạ…”

      Tư Minh Dạ thấy sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trán còn có mồ hôi lạnh trong lòng cả kinh, “Làm sao vậy ?”

      “Đau bụng… Cục cưng…”

      Lam Tư vội vàng giúp kiểm tra lượt, sắc mặt trở nên rất khó coi. Sau khi lấy ly sữa kia kiểm tra trầm giọng , “Trong sữa có độc !” Vốn vì là người nhà chuẩn bị nên cậu mới có kiểm tra, nghĩ tới cư nhiên xảy ra chuyện.

      An Thụy lập tức tìm người lúc nãy rất chủ động chuẩn bị sữa nhưng người đó lại sớm biết tung tích, bên ngoài lại có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến. Bọn họ bị bao vây !

      Vũ Văn Lạc nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, trầm giọng hỏi, “Sao lại thế này ?” Vì sao có nhiều người như vậy ? Kiều Tịch Nhan muốn làm cái gì ?

      Kiều Tịch Nhan nắm chặt hai tay, di chuyển ánh mắt nhìn tới ta. Thấy bộ dáng Kiều Bối Nhi đau khổ, ánh mắt lộ ra tia sảng khoái !

      Tư Minh Dạ nhìn về phía Lam Tư, Lam Tư lắc đầu. Kiều Bối Nhi trong lòng trầm xuống, nắm chặt cánh tay Tư Minh Dạ, ép nước mắt trở lại, mặt là biểu tình u lạnh lẽo dọa người, “Diệp Hạm ! người cũng để sót !”

      Nhìn biểu tình khủng bố của , Kiều Tịch Nhan rùng mình cái, đột nhiên phát giống như chưa từng quen biết Kiều Bối Nhi. Vũ Văn Lạc cũng nhíu mày nhìn Kiều Bối Nhi, cho dù là tức giận cũng có khả năng thay đổi thành như vậy, bộ dáng tại của Kiều Bối Nhi giống như là sát thần, lãnh khốc vô tình.

      Tư Minh Dạ lo lắng ôm , “Bé cưng…” Giương mắt nhìn về phía Lam Tư, “Em ấy có thể có chuyện ?” Đứa có cũng sao, tại lo lắng nhất là cơ thể của Kiều Bối Nhi.

      Lam Tư còn chưa kịp chuyện, Kiều Bối Nhi đột nhiên sờ bụng, có chút nghi hoặc , “Dạ, đau, cục cưng giống như còn ở đây !”

      Lam Tư sửng sốt, có khả năng a ! Thuốc kia nặng như vậy, nếu như cứu trễ chị dâu cũng có thể…. Bây giờ cư nhiên có việc gì ? Vừa mới ràng chính là mạch tượng như sinh non nhưng nghĩ lại cảm thấy đúng, thuốc kia nặng như vậy nhưng chị dâu vốn có xuất huyết a ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?

      Tư Minh Dạ hôn lên trán , yên lòng , “ có việc gì là tốt rồi !”

      Nhìn bộ dáng Lam Tư rối rắm, Kiều Bối Nhi nhìn nhẫn tay, , “Vân Phong Khinh thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng !” Sờ sờ bụng, thở dài , “Cục cưng, xem ra mẹ nuôi này nhận cũng phải nhận !” Trong lòng vô cùng vui mừng vì tiểu tử trong bụng có việc gì.

      Thấy Kiều Bối Nhi có việc gì mọi người mới yên lòng, Diệp Hạm sớm thông báo người Ám Dạ nhân, An Thụy cũng thông báo người U Minh Điện. Trong chớp mắt, vốn cho rằng lần này Hắc Diễm bang tất thắng liền bị người bao vây, Đoạn Phi Ưng biến sắc giận dữ hét, “Sao lại thế này ?” ràng cho người cẩn thận điều tra người U Minh Điện tới chỉ có mấy người, nhóm người kia là từ nơi nào xuất ?

      “Dạ, muốn sống !”

      ánh mắt của Tư Minh Dạ, người đàn ông thần biết quỷ hay chầm chậm tới gần bên cạnh Đoạn Phi Ưng, thừa dịp Đoạn Phi Ưng hấp tấp bất an đột nhiên chế trụ , họng súng để ở huyệt thái dương của . Tức Mặc Diễm thấy thế sắc mặt đại biến, cần phải này đương nhiên là người U Minh Điện đặt ở Hắc Diễm bang của . Người này có ấn tượng, cho rằng thân phận cao, biết chuyện nhiều lắm nhưng bây giờ đột nhiên xuất , cũng may ta xuống tay phải !

      Nhìn bộ dáng chính là sợ chết, tuy bị nhiều người Hắc Diễm bang dùng súng chỉ vào nhưng sắc mặt chút nào thay đổi, súng chỉ vào Đoạn Phi Ưng cũng chút thả lỏng. Kéo Đoạn Phi Ưng hướng đến chỗ U Minh Điện.

      Tuy hơn mười người Hắc Diễm bang đều chỉ súng vào nhưng có ai nổ súng. Bây giờ nổ súng liền tương đương tuyên chiến, bọn họ ràng bị vây yếu thế hơn, làm sao có thể phát động việc đó chứ ?

      Đoạn Phi Ưng có chút thể tin mình khinh địch như vậy liền thua, vẻ mặt cam lòng. sao có thể cam tâm ? mất nhiều tâm tư như vậy nhưng chưa có nổ súng bị chế trụ !

      Tức Mặc Diễm có chút do dự, thành dạng này Tư Minh Dạ nhất định có khả năng buông tha Hắc Diễm bang. Nhưng nếu muốn động thủ, chỉ sợ Hắc Diễm bang cũng là toàn quân bị diệt. Lúc này trong lòng vô cùng hối hận, sao lại nhất thời nóng đầu bị Đoạn Phi Ưng xúi giục chứ ?

      Kiều Bối Nhi hí mắt nhìn bên ngoài nhân. Lạnh giọng hỏi, “Củ ý hạ thuốc là của ai ?”

      Tức Mặc Diễm nhìn về phía Đoạn Phi Ưng, Đoạn Phi Ưng tức giận quát, “Là ta ra chủ ý, sao ? Có bản lĩnh phát giải quyết ta !” biết rơi vào trong tay Tư Minh Dạ có kết quả tốt, có lẽ chết là loại giải thoát, chỉ là trong lòng cam lòng lại chỗ phát tiết !

      Kiều Bối Nhi cười lạnh nhìn về phía , “Tân Vũ, đưa về Ám Dạ nuôi cho tốt, chờ sau khi cục cưng sinh ra cho cục cưng làm đồ chơi !”

      “Vâng, đầu lĩnh !”

      Trong mắt Vũ Văn Lạc đều là dám tin. Ám dạ ? Đầu lĩnh ? Bối Nhi làm sao có thể là Dạ đế trong truyền thuyết ? Kiều Tịch Nhan sắc mặt cũng thay đổi. Kiều Bối Nhi là Dạ đế, cư nhiên còn tìm người Ám Dạ giết nó !

      Sắc mặt Tức Mặc Diễm càng thêm khó coi, ánh mắt dừng người Kiều Bối Nhi, ta cư nhiên là đầu lĩnh Ám Dạ. Tư Minh Dạ còn đối phó được, lại thêm Ám Dạ chỉ sợ ngay cả cơ hội giãy dụa cũng có. Nhưng cũng thể đầu hàng. Tư Minh Dạ và Dạ đế đều là người thủ đoạn độc ác, Hắc Diễm bang làm nhiều chuyện như vậy, cho dù bọn họ đầu hàng cũng có kết quả tốt. Như thế còn bằng liều mạng, kéo theo hai người làm đệm lưng cũng tốt !

      “Giết !”
      thuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 129

      Nhìn hai bên hỗn chiến, đạn bay khắp nơi, sắc mặt Kiều Tịch Nhan trở nên trắng bệch. Làm sao có thể biến thành như vậy ? chỉ là muốn đối phó Kiều Bối Nhi mà thôi !

      Sắc mặt Vũ Văn Lạc sớm trở nên rất khủng bố, xoay người nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, giận dữ hét, “ cư nhiên hợp tác với người Hắc Diễm bang ?” cần phải cũng đoán được Kiều Tịch Nhan là muốn đối phó Kiều Bối Nhi !

      Hai người này người bị dọa choáng váng, người bị giận điên rồi, cư nhiên cũng biết trốn. Tuy bắn nhau có lan đến gần phòng khách nhưng vẫn là có đạn cẩn thận bay tới.

      Kiều Tịch Nhan bị Vũ Văn Lạc rống phục hồi tinh thần lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này cảm xúc cũng có chút thể khống chế. nhịn được quát, “Tôi vì sao thể hợp tác với người Hắc Diễm bang ? Chỉ sợ phải thể hợp tác với người Hắc Diễm bang, mà là thể đối phó tiện nhân kia ? Vũ Văn Lạc, đứa con hoang kia rốt cuộc tốt hơn tôi ở chỗ nào ? Nó có con của người đàn ông khác, nó cần vì sao còn luôn nhớ tới nó chứ ? Bây giờ tôi mới là vợ của , vì sao trong lòng đều là nó ? Tôi làm sao bằng nó ? Tôi muốn nó chết ! Tôi muốn làm cho nó chết !”

      “Ba !”

      Vũ Văn Lạc tức giận tát mạnh, lực đạo quá mạnh kia khiến Kiều Tịch Nhan ngã xuống đất. Kiều Tịch Nhan ôm chặt bụng. Đau quá ! Mở to hai mắt đẫm lệ nhìn thảm chậm rãi nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt Kiều Tịch Nhan tái nhợt như tờ giấy, cư nhiên mang thai !

      Vũ Văn Lạc nhìn vết máu đỏ tươi kia cũng giật mình sửng sốt chút. Kiều Bối Nhi nhìn Kiều Tịch Nhan lại có chút đồng tình. Nếu gặp được Vân Phong Khinh, chỉ sợ cục cưng cũng giữ được. Này chỉ có thể là Kiều Tịch Nhan tự làm tự chịu !

      Đột nhiên Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi nghiêng người, viên đạn thẳng tắp bay tới đúng lúc bắn trúng giữa lưng của Vũ Văn Lạc. Tức Mặc Diễm đỏ mắt trừng Tư Minh Dạ, dù sao hôm nay cũng phải chết là thể nghi ngờ. Như vậy chết cũng muốn kéo Tư Minh Dạ chôn cùng !

      “Lão đại…” An Thụy hoảng sợ hô tiếng. Mọi người đều phát tình huống bên này liền đổi hướng súng bóp cò về phía Tức Mặc Diễm. Tức Mặc Diễm còn chưa kịp bắn phát thứ hai bị bắn thành cái sàng.

      Tức Mặc Diễm vừa chết, người Hắc Diễm bang lại càng mất người tâm phúc. Dưới kinh hoảng nên bị giải quyết càng nhanh hơn.

      Tư Minh Dạ nhíu mày nhìn về phía Kiều Bối Nhi, “Có chuyện gì ?”

      Kiều Bối Nhi lắc đầu, “ có việc gì !”

      “Lạc…” Kiều Tịch Nhan chịu đựng đau đớn qua ôm lấy Vũ Văn Lạc, “Lạc, đừng có chuyện gì, là em tốt. Đều là em tốt…” tại biết thương ấy, thương con người của ấy nhưng lại hại ấy ! “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” [Vũ: có buồn cho nàng Nhan, aizzz]

      Ánh mắt Vũ Văn Lạc vẫn dừng người Kiều Bối Nhi, “Bối Nhi, thực xin lỗi…” Kiều Bối Nhi chỉ là thản nhiên nhìn ta, tức giận hơn là ta muốn đối phó Tư Minh Dạ !

      Khóe miệng Vũ Văn Lạc gợi lên chút cười khổ, nhìn về phía Tư Minh Dạ , “Tư Minh Dạ, tôi thừa nhận… Tôi quả bằng anhi…” Năng lực bằng ta, Bối Nhi cũng như ta, kỳ sớm hiểu là vì ích kỷ của mới có thể làm cho mất Bối Nhi, nhưng muốn thừa nhận, cũng cam tâm.

      Vũ Văn Lạc nghỉ ngơi lát mới có sức tiếp tục , “Bối Nhi, kiếp sau… nhất định như vậy… nhất định em cho tốt…”

      Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi lạnh giọng , “ cần !”

      Ánh mắt Vũ Văn Lạc lộ ra tia tức giận, Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn , lời ác độc , “Tức giận chỉ có chết nhanh hơn !” Nghe vậy, ánh mắt Kiều Bối Nhi lộ ra mỉm cười.

      “Khụ khụ…” Vũ Văn Lạc bị tức , trong mắt xẹt qua tia bi ai. chưa bao giờ nghĩ tới mình rơi vào kết cục như thế này.

      Kiều Tịch Nhan mặt đầy nước mắt, “Lạc… đừng chết…” Vũ Văn Lạc nhìn , biết nên gì. nghĩ tới sau này người ở bên cạnh cư nhiên là Kiều Tịch Nhan.

      “Lạc… Lạc…”

      Nhìn Vũ Văn Lạc tắt thở, Kiều Bối Nhi nhíu mày , “Vũ Văn Lạc chết có chút phiền phức !” Dù sao cũng phải người thường, hơn nữa lần này động tĩnh lớn như vậy !

      Tư Minh Dạ vuốt tóc an ủi , “ có việc gì, An Thụy xử lý tốt !”

      Kiều Tịch Nhan ngẩng đầu hung hăng trừng mắt Kiều Bối Nhi, “Kiều Bối Nhi, mày vẫn là phải người ? Trong lòng ta luôn nghĩ tới mày, mày cư nhiên lại vô tình với ta như vậy !”

      Kiều Bối Nhi sờ sờ bụng, “Cục cưng, chúng ta đừng để ý tới người phụ nữ điên này !”

      Tư Minh Dạ sợ mệt nên ôm ngồi xuống, chờ thủ hạ đem người Hắc Diễm bang dọn dẹp sạch . Sắc mặt Kiều Tịch Nhan tái nhợt vì tức giận mà có chút vặn vẹo, “Kiều Bối Nhi, tao giết mày…”

      Nhìn Kiều Tịch Nhan nhào lại đây, Tư Minh Dạ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng duỗi chân đá cái. Đúng lúc đá trúng bụng của Kiều Tịch Nhan khiến Kiều Tịch Nhan ngã xuống đất, đau đớn kịch liệt làm cho ta còn sức nhúc nhích.

      “Lão đại, giải quyết xong rồi !”

      Tư Minh Dạ gật đầu ôm Kiều Bối Nhi đứng dậy, liếc mắt nhìn Vũ Văn Lạc và Kiều Tịch Nhan cái, thanh lạnh lùng , “Quăng xuống biển cho cá ăn !”

      Kiều Bối Nhi bỏ thêm câu, “Đem Lục Mạn Nhã cũng ném cho cá ăn !” là khó chịu với lão thái bà kia, muốn giết ? Cũng nghĩ kĩ phân lượng của mình !

      Tuy Kiều Bối Nhi có chuyện gì nhưng vẫn là bị Tư Minh Dạ áp đến bệnh viện kiểm tra lượt.

      Nam Cung Liệt biết bọn họ đối phó Hắc Diễm bang nên rất tiếc nuối. Cậu cư nhiên thể tham gia, cậu còn muốn báo thù cho mình a !

      *****

      “Ha ha… Em biết là con trai mà !” Cuối cùng kiểm tra ra giới tính của cục cưng, Kiều Bối Nhi cười híp mắt.

      Nhìn Kiều Bối Nhi muốn nhảy dựng lên, Tư Minh Dạ vội vàng ôm vào trong lòng, có chút buồn cười , “Thích con trai như vậy ? Con có cái gì tốt ?”

      có gì tốt, chẳng qua em càng thích con trai hơn !” Kiều Bối Nhi nghĩ tương lai bộ dáng cục cưng đáng vẻ mặt háo sắc. Nhìn vậy Tư Minh Dạ có chút ăn chua, trong lòng cảm thán vẫn là con tốt hơn, ít nhất tranh vợ với !

      Chương 130

      Sáu năm sau

      Kiều Bối Nhi nhìn nở nụ cười lạnh nhạt bia mộ trong mắt xẹt qua tia tiếc nuối, thở dài , “Vân Phong Khinh, hiếm khi tìm được người có ý nghĩa như vậy, nghĩ tới cư nhiên lại hồng nhan bạc mệnh. Chỉ mong… kiếp sau có thể hạnh phúc !” ngờ Vân Phong Khinh cư nhiên lại chết. có hỏi qua Vân Thiên, Vân Phong Khinh là chết như thế nào nhưng Vân Thiên lại ngậm miệng . cũng cho người điều tra nhưng có Thượng Quan gia tộc cản trở, hoàn toàn tìm được manh mối.

      “Tiểu Thần, chúng ta phải về. Nhanh tạm biệt với mẹ nuôi !”

      “Nga !” đứa bé trai năm tuổi phấn điêu ngọc mài hướng về bên này chạy tới, lỗ tai có chiếc hoa tai kim cương xinh đẹp lòe lòe tỏa sáng. Khuôn mặt tròn tròn mập mạp, trắng mềm mịn, khi nhìn liền làm cho người ta nhịn được muốn đưa tay xoa nhéo. Mắt to trong veo đen bóng nhìn thấy đáy vô cùng xinh đẹp. Đột nhiên thấy đứa đáng như vậy làm cho người ta nghĩ lầm thấy tiểu thiên sứ.

      Tư Thần nhìn mộ, cười , “Mẹ nuôi, Tiểu Thần phải rồi ! Tiểu Thần lần sau lại cùng mẹ đến gặp người !”

      Mái tóc ngân lam kia hoàn toàn di truyền từ Tư Minh Dạ, còn đôi mắt là di truyền từ Kiều Bối Nhi, nhìn qua rất vô tội. Ngũ quan tuấn tú kia hoàn toàn được di truyền từ những gen trội, trưởng thành khẳng định lại là người vạn nhân mê !

      Kiều Bối Nhi đưa tay kéo tay bé của con ra ngoài nghĩa địa. Tư Thần ngẩng đầu , “Mẹ, mẹ ôm con được ?”

      “Được !” Kiều Bối Nhi đưa tay ôm lấy con, Tư Thần cười đến vui vẻ… Nhìn qua rất là thỏa mãn.

      “Cha…”

      Kiều Bối Nhi ngẩng đầu nhìn, “Dạ… Sao lại tới đây ?”

      Tư Minh Dạ nhíu mày, trực tiếp bế lấy Tư Thần. Tư Thần có chút bất mãn oán giận , “Cha hẹp hòi !” Mỗi lần cũng cho mẹ ôm cậu !

      Tư Minh Dạ liếc mắt nhìn con, “ hài lòng ?” Tư Thần vội vàng lắc đầu.

      Tư Minh Dạ đưa tay ôm Kiều Bối Nhi ra xe, nhíu mày , “Bốn tiểu tử kia đến.”

      “Phốc…” Kiều Bối Nhi trực tiếp bật cười.

      Hai con sinh đôi của nhà Lam Tư hoàn toàn di truyền từ Phạm Bảo Nhi, cả ngày líu ríu. Lại thêm con của Lãnh Dạ Bạch và con của An Thụy, cả bốn đều đến tuyệt đối rất ồn ào. Tư Minh Dạ mỗi lần đều rất đau đầu, mà biện pháp tốt nhất chính là đem bảo bối nhà đến bốn tiểu hài tử kia tuyệt đối y theo quy tắc. Im lặng, lập tức phải về nhà !

      Trở lại biệt thự liền thấy hai bé và hai bé trai giằng co, đỏ mặt tía tai cãi nhau. Vừa phát ba người Kiều Bối Nhi tiến vào lập tức dừng tay, ngoan ngoãn đứng thành loạt, “Lão đại !”

      Này đương nhiên phải kêu Tư Minh Dạ, mà là kêu Tư Thần, Tư Thần khoát tay, “Các người tiếp tục !”

      Bốn tiểu hài tử cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cúi đầu nhận sai, “Lão đại, chúng tôi dám !”

      Mấy người lớn đều vô cùng bất đắc dĩ. Bốn tiểu tử này sợ trời sợ đất, ngay cả cha mẹ la cũng sợ, chỉ sợ Tư Thần. Cũng biết vì sao, tuy rằng Tư Thần là tiểu ác ma nhưng cũng cần phải ngoan thành như vậy ?

      Tư Thần chuyển động ánh mắt nhìn, đột nhiên hỏi, “Chú Diệc và chú Liệt đâu ạ ?”

      An Thụy lắc đầu , “Tiểu Thần, vì sao con thân với hai người kia như vậy ?”

      Tư Thần chớp chớp ánh mắt, , “Bởi vì chú Diệc rất đẹp trai, chú Liệt đáng nhất !” Lại còn chơi rất vui !

      Phạm Bảo Nhi xen miệng , “ của đáng , nhưng Tiểu Diệc rất đẹp trai sao ?” xong nhìn Lam Tư, vẫn là cảm thấy chồng của đẹp trai nhất a !

      “Con tìm chú Diệc và chú Liệt !” Quay người lại, đôi mắt vô tội trong veo kia chớp động tia tà ác, khóe miệng nhếch lên cũng mang theo tia tà khí, làm sao vẫn là tiểu thiên sứ ngoan ngoãn chứ ?

      Tư Thần vừa , bốn tiểu hài tử liền được đưa về nhà. Mọi người cũng đều thấy nhưng thể trách, đều tự dẫn con nhà mình về. Nếu , bốn tiểu hài tử này tuyệt đối tiếp tục ồn ào.

      “Chú Liệt…”

      Nghe giọng đó, tóc gáy Nam Cung Liệt đều dựng thẳng lên, xoay người nhìn về phía đứa bé đáng ở cửa, mất tự nhiên cười , “Tiểu Thần…”

      Tư Thần cười rất đáng hỏi, “Chú Diệc đâu ạ ?”

      “Chú ấy… Ở trong phòng, con tìm chú ấy có việc gì ?”

      “Cũng có việc gì !” Tư Thần cau mày, có chút buồn rầu , “Ngày hôm qua con nhìn thấy chú Diệc ôm dì rất xinh đẹp, dì xinh đẹp kia cứ ừ a a giống như sinh bệnh vậy. Con rất thích dì kia cho nên muốn tìm chú Diệc hỏi dì kia hết bệnh chưa !”

      Nam Cung Liệt biến sắc, giận dữ hét, “Bùi Diệc !”

      Bùi Diệc mở cửa ra, nghênh đón quả đấm. Bùi Diệc vừa né vừa hỏi, “Liệt, làm sao vậy ?”

      Nam Cung Liệt hừ lạnh tiếng, xuống tay chút nào lưu tình nhưng sau khi hai người qua mấy chiêu, Nam Cung Liệt đột nhiên thu tay lại hỏi, “ rồi chưa ?”

      Bùi Diệc thở dài , “ rồi ! Lần này nó còn cái gì ?”

      ôm dì xinh đẹp ừ a a !”

      Bùi Diệc đầu đầy hắc tuyến, “Vì sao nó thích tìm chúng ta gây phiền như vậy ?” Những người khác cũng có bị như bọn họ !

      Nam Cung Liệt cũng bất đắc dĩ, “Em làm sao mà biết ?”

      Nhìn Bùi Diệc kéo Nam Cung Liệt vào phòng, Tư Thần mới từ góc ra, rất là tiếc nuối lắc đầu, “ phải con muốn tìm hai người gây phiền. Ai bảo hai người lần cũng mắc mưu, làm cho con có cảm giác thành công !”

      bàn cơm chỉ có bốn người lớn Kiều Bối Nhi, Tư Minh Dạ, Bùi Diệc, Nam Cung Liệt. có biện pháp, chỉ có Bùi Diệc và Nam Cung Liệt có thể ở lâu trong biệt thự, nhưng cũng thường vì muốn tránh né tiểu ác ma mà trốn chạy.

      “Ai…” Tư Thần đâm miếng bít tết trong dĩa thở dài.

      Kiều Bối Nhi nhìn con cái hỏi, “Làm sao vậy ?”

      Tư Thần mệt mỏi , “Mẹ, mọi người đều có đôi có cặp, con đơn chiếc bóng đáng thương !”

      “Khụ khụ…” Nam Cung Liệt thực bất hạnh bị sặc.

      Bùi Diệc đưa tay vỗ lưng Nam Cung Liệt, “Tiểu Thần, con phải còn có bốn thủ hạ sao ?” Chính là bốn đứa da lông ngắn kia !

      Tư Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nhưng bọn họ giống như cũng thích con, người ta bộ dạng rất đáng a ! Bọn họ cư nhiên mỗi lần nhìn thấy con đều bỏ chạy !”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt run run, là con đem người ta chỉnh thảm a ?

      Kiều Bối Nhi chống cằm, nhíu mày hỏi, “Vậy con muốn làm gì ?”

      Tư Thần vẻ mặt chờ đợi nhìn , “Mẹ, con khi nào mới có thể cưới vợ a ?”

      Tư Minh Dạ hoàn toàn xen miệng vào, có thể chuyện giáo dục Tư Thần đều là Kiều Bối Nhi phụ trách. Nhưng cách giáo dục kia là làm cho người ta dám khen tặng, Tư Minh Dạ cũng tùy ý muốn nháo như thế nào liền nháo như thế nào.

      Ví như tại, Kiều Bối Nhi cười , “Này có cái gì khó ? Con muốn cưới vợ lúc nào cũng có thể a !”

      Nam Cung Liệt và Bùi Diệc hoàn toàn im lặng, năm tuổi cưới vợ ? Bây giờ đứa đều trưởng thành sớm như vậy hay là quái thai a ? Cho dù như thế nào bọn họ cũng rất , dạng này của Tư Thần đều là công lao của chị dâu !

      Tư Thần cười híp mắt, muốn bao nhiêu đáng liền có bao nhiêu, “Cám ơn mẹ !” Quay đầu nhìn về phía Nam Cung Liệt và Bùi Diệc, “Chú Liệt, chú Diệc, ngày mai bắt đầu hai người cùng con tìm vợ nha !”

      Nam Cung Liệt và Bùi Diệc nhìn về phía Tư Minh Dạ, Tư Minh Dạ hoàn toàn phản ứng, lại nhìn Kiều Bối Nhi, Kiều Bối Nhi vẻ mặt đồng ý. Hai người gì nhìn trời xanh !

      *****

      “Ở nơi này ! Dừng xe !” Tư Thần dẫn đầu từ xe xuống. Ở trước mặt cậu đúng lúc là nhi viện.

      “Hừ ! Cố Loan Loan, tao cho mày biết, ở đây tao là lão đại, sau này mày đều phải nghe lời tao, biết ?”

      Ba người vào liền thấy đám vây quanh bốn, năm tuổi. Bé kia bộ dáng mập mạp đáng , mặt dính ít bùn đất, hai mắt rưng rưng, nhìn qua rất đáng thương.

      Tư Thần cười cười, “Chính là ấy !”

      Khóe miệng Nam Cung Liệt run run, tên nhóc này xác định là nó muốn tìm vợ sao ? Này cũng đùa quá trớn ? Nhưng đứa năm tuổi muốn tìm vợ vốn chính là chuyện rất hoang đường !

      Quên , coi như là tìm bạn cho nó ! Dù sao cũng phải nuôi nổi ! Tuy ngoại trừ Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ, tất cả bọn họ đều bị tiểu ác ma này chỉnh qua nhưng mọi người vẫn rất thương nó, thực chất là vừa vừa hận !

      Nghe được giọng khác, tất cả những đứa trẻ ở đây đều nhìn bọn họ. Nhìn Tư Thần giống như tiểu tiên đồng, trong mắt bọn đều là kinh diễm. chạy tới chờ đợi hỏi, “Tôi có thể chơi với cậu ?”

      Tư Thần để ý đến đứa bé đó mà qua kéo bé kia đứng lên, “Em kêu là Cố Loan Loan ?”

      mím môi gật đầu, nhìn qua rất ủy khuất. Nam Cung Liệt giọng thầm, “ nghĩ tới tiểu ác ma này cư nhiên thích tiểu bạch thỏ !”

      Bùi Diệc nhíu mày, “Em quên sao ? Lúc trước lão đại nhặt chị dâu về, chị dâu cũng là tiểu bạch thỏ !”

      “Ách… Này phải sau này cũng biến thành tiểu ác ma chứ ?”

      “Chú Diệc, chú Liệt, chúng ta !”

      Nam Cung Liệt liếc mắt nhìn Bùi Diệc, “ cần làm thủ tục sa ?”

      Bùi Diệc nhíu mày , “Phiền phức !”

      Kết quả là, ba người trực tiếp mang theo bé nhà người ta bỏ . đám ngây ngốc nhìn, đứa hơi lớn chút đột nhiên , “Chúng ta cần thông báo viện trưởng hay ?”

      “Đúng ! Thông báo viện trưởng ! Bọn họ khẳng định là người xấu, phải cho chú cảnh sát bắt bọn họ lại !”

      “Chúng ta nhanh tìm viện trưởng !”

      đám nhao nhao ồn ào xoay người bỏ chạy, Cố Loan Loan đột nhiên dừng lại . Sau đó ngồi xổm xuống nhặt cục đá, xoay người liền ném tới đầu đứa lúc nãy bắt nạt , đúng lúc trúng đầu người ta làm cho người ta đầu rơi máu chảy. Cố Loan Loan cười cười thè lưỡi với Tư Thần, vẻ mặt vô tội.

      Nam Cung Liệt và Bùi Diệc liếc nhau, vô cùng im lặng. Hóa ra lại là tiểu ác ma đội lốt bạch thỏ, có thể tưởng tượng cuộc sống sau này của bọn họ khẳng định mảnh hắc ám !




      HOÀN CHÍNH VĂN
      thuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuc mung ban hoan xong mot bo truyen.truyen rat hay.cam on ban nhieu

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :