1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Hôn nhân bí mật, tình yêu thầm kín - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 72: Vợ chồng đồng lòng đánh 'quái thú'

      Editor: Lữ

      Nâng giá cao như vậy, đúng là biết thỏa mãn mà. Nhưng Chử Đồng vì để câu được cá lớn, đương nhiên phải đồng ý, trả lời với giọng điệu thành khẩn cấp thiết: “ thành vấn đề, chỉ cần có thể cứu được con tôi, mọi việc đều có thể thương lượng.”

      Bên kia trả lời ngay sau đó: “Được. Tình hình cụ thể bàn sau.”

      Chử Đồng nhìn chằm chằm điện thoại cả buổi trời, Chử Nguyệt Tinh trông thấy khuôn mặt em xuất thần.

      “Sao vậy?”

      , có gì.”

      Chử Nguyệt Tinh ra hiệu cho ngồi xuống cạnh giường. “Đồng Đồng, chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, em có tâm gì, đại khái chị cũng có thể đoán được, quá nửa là liên quan đến bọn mua bán thận phải ?”

      “Chị, đây chẳng qua là công việc mà thôi, thân thể chị bây giờ kém như vậy, đừng lo lắng chuyện của em.”

      Bàn tay Chử Nguyệt Tinh rơi xuống bụng, khẽ xoa . “Đồng Đồng, , trước đây chị tán thành việc em điều tra. Cuối cùng em cũng tra ra những chuyện “nhạy cảm” lại nguy hiểm như vậy. chị bây giờ, chỉ có thể khuyên em khi sâu vào điều tra, tự bản thân phải chú ý. Sau khi chị có thai, mỗi ngày đều thấp thỏm lo âu, như băng mỏng, rất lo đứa bé này giữ được, chị hiểu đối với gia đình mà , hai chữ 'bảo bối' ý vị như thế nào. Chị lật xem tin tức trước kia, trông thấy là đau lòng, chị biết những người đó vì lợi ích, sao có thể xuống tay được? Nếu đó là con của chị, chị phát điên mất...”

      Chử Đồng kéo mền lên giúp Chử Nguyệt Tinh. “Chị, nhiệm vụ chính của chị bây giờ chính là dưỡng thai, còn lại những chuyện linh tinh linh, chị cần phải lo nghĩ.”

      “Đồng Đồng, nếu em muốn điều tra, có phải liên lạc trước với những người đó rồi ?”

      “Ừm, chị yên tâm, em liên lạc rồi.”

      Chử Nguyệt Tinh là chị ruột của , đương nhiên giấu diếm, hơn nữa cứ như vậy, ít nhất cũng để cho Chử Nguyệt Tinh suy nghĩ lung tung, lo lắng yên.

      “Có ?” Chử Nguyệt Tinh cần phải vặn hỏi cho đến cùng. “Nếu điều tra sâu hơn, chắc chắn thể nào lấy tin lộ liễu được, chẳng lẽ em em cần mua thận sao?”

      “Ừm, trước đây có tiếp xúc chút, bây giờ, mạng lưới của đường dây này càng lúc càng lớn, em sợ càng có nhiều người vô tội bị liên lụy. Đặc biệt là những đứa bé ngây thơ hồn nhiên kia, ba mẹ mang con ra ngoài, dám rời tay lấy nửa bước. tin tưởng giữa người với người cuối cùng cũng có ngày bị phá hủy đến còn, việc em có thể làm, chẳng qua là nỗ lực để còn tiếp những thương tổn nữa.”

      “Đồng Đồng...” Chử Nguyệt Tinh vui vẻ nhếch khóe miệng. “Rốt cuộc chị cũng hiểu vì sao em lại làm ở bộ phận xã hội, chị rất hâm mộ em, tự bản thân có kiên trì bền bỉ khi muốn làm việc gì đó.”

      “Chị, chị cũng có mà.” Bàn tay Chử Đồng vuốt ve cái bụng của Chử Nguyệt Tinh: “Chỗ này, có bé con khỏe mạnh lớn lên, mà có chuyện chị phải kiên trì, chính là che chở bảo vệ cho nó, đầu tiên, chính là đau đớn thay đổi chỗ ở thay cho nó, thuận lợi sinh nó ra.”

      “Chị như vậy.” Sắc mặt Chử Nguyệt Tinh tiều tụy, ngay cả trở mình cũng phải cẩn thận.

      “Bác sĩ chị được lại lại, phải nằm giường tịnh dưỡng, chị hoàn toàn có thể làm được, bảo chị mỗi ngày đều nằm giường trong cả ba tháng chị cũng bằng lòng. Mỗi ngày tiêm cũng sao cả, chút đau này, chị chịu được. Mỗi lần vào thời điểm kim tiêm đâm vào chị đều với bản thân mình, sao, đây là bảo vệ sinh mệnh của cục cưng mà, càng đau, càng lên nó có ích.”

      Chử Đồng cố nén tình cảm trong lòng. “Chị, nếu như chị cảm thấy cơ thể khỏe, bất cứ khi nào cũng có thể gọi cho em, em đến thăm chị.”

      “Công việc của em bề bộn như vậy, cần phải lo lắng cho chị.”

      Cửa phòng bệnh được mở ra, Cố Thanh Hồi đến, mặc quần tây màu đen, chiếc áo sơ mi trắng chỉ khoác cái áo len cổ tim màu tro nhạt, cả người lộ ra vẻ điển trai mà lười biếng, làm cho thị giác người khác cảm thấy mặc dù là thoải mái, nhưng luôn luôn có loại chối từ cách xa ngàn dặm.

      rể, nếu như bận bịu đến được, khi cần có thể gọi điện cho em.”

      Cố Thanh Hồi cười cười: “So với em, vẫn là nhàn rỗi hơn nhiều.”

      Chử Nguyệt Tinh vô thức xoa bụng, Cố Thanh Hồi nhàng kéo lấy tay ra: “Bác sĩ , nên lúc nào cũng xoa.”

      xem xem, em lẩm cẩm đến nỗi quên mất.” Chử Nguyệt Tinh ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hồi.

      “Nếu thường xuyên nhắc nhở em, em còn có thể làm gì bây giờ?”

      “Chỉ toàn nhảm thôi, ở bên cạnh em, lúc nào cũng nhắc nhở sao?”

      “Đúng đúng, chị, chị gần đầy đến suy nghĩ lung tung rồi đấy.”

      Chử Đồng ngồi lại bao lâu liền rời , trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện bên kia, có mấy lời ở trong bệnh viện cũng bất tiện, tranh thủ quay trở lại Dịch Sưu.

      Cố Thanh Hồi trông thấy vội vàng rời , đứng lên rót cho Chử Nguyệt Tinh cốc nước.

      “Xem em của em kìa, hấp ta hấp tấp, lại có tin gì mới rồi à?”

      Đương nhiên Chử Nguyệt Tinh gạt Cố Thanh Hồi. “Ừm, nhìn xem em ấy thoăn thoắt qua lại, em cũng vui thay em ấy.”

      phải trước đây em phản đối ấy chạy loạn khắp nơi à?”

      “Em ấy chạy loạn, là nhận được điện thoại từ bên kia, em áng chừng chẳng bao lâu nữa, Chử Đồng có thể tra ra bọn họ.”

      Ngón tay cầm cốc của Cố Thanh Hồi nắm hơi chặt.

      “Bên kia?”

      “Đúng vậy, gần đây em ấy vẫn tiếp tục điều tra.”

      Cố Thanh Hồi đặt ống hút vào trong cốc. “Chuyện của ấy, chúng ta cũng đừng quan tâm quá, lại đây, uống nước.”

      ---

      Quay trở lại Dịch Sưu, Chử Đồng lập tức gọi thêm vài đồng nghiệp, đặc biệt mở cuộc họp .

      đồng nghiệp nam khác cũng là nòng cốt trong nhóm, vẻ mặt ta hứng khởi: “Vừa rồi bên kia gửi tin xác định, chúng ta có thể tiếp tục.”

      “Tốt lắm.” Ngón tay Chử Đồng gõ lên bàn. “Giá cả bên này tôi cũng rồi, đợi sắp xếp thời gian.”

      Tiếng vừa dứt, điện thoại di động của Chử Đồng ở bàn đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn, màn hình chỉ có bốn chữ: “Giao dịch tạm hoãn.”

      Cùng lúc đó, đồng nghiệp nam đối diện cũng nhận được tin nhắn, đọc : “Giao dịch tạm hoãn? Tại sao có thể như vậy? ràng là buổi trưa bảo OK rồi.”

      Chử Đồng cũng cảm thấy có gì đó bình thường, có khả năng hai đầu mối đều bị chặt đứt được.

      “Hỏi đến cùng, xem chuyện gì xảy ra.”

      “Được.”

      Chử Đồng đứng dậy đến bên cửa sổ, kéo cửa chớp lên, giọng của đồng nghiệp nam ở sau lưng vang lên, mang theo thứ cảm giác thất bại.

      rằng thời gian gắn kết ngắn, thận cung ứng xảy ra vấn đề.”

      Chử Đồng quay đầu lại, khoanh hai tay trước ngực. “Trong này, nhất định có vấn đề, có được câu trả lời này, tôi cũng cần hỏi nữa. Tôi đây phải giữ được đầu mối này, bắt đầu từ hôm nay, phải liên lạc mật thiết với bọn họ, càng nhiệt tình càng tốt.”

      “Được.”

      ---

      Trở lại Bán Đảo Hào Môn, xe của Giản Trì Hoài có nhà, nhưng người thấy đâu.

      Chử Đồng vòng lên lầu rồi lại xuống, hỏi người giúp việc chuẩn bị cơm tối: “Ông chủ đâu?”

      “Đến hồ bơi bên kia.”

      Chử Đồng theo lời đến, lại trông thấy người đàn ông ở đó quăng cần câu, phải là câu cá đó chứ?

      Chử Đồng đến bên cạnh , hỏi: “Làm gì đấy?”

      “Hẹn với mấy người bạn câu cá, luyện tập, nhìn xem có còn ngượng tay ?”

      lại còn có thể đến đây luyện tập à, được, để đây giúp . Nhìn xem bộ dạng này của này, giống như là câu cá bình thường?”

      Giản Trì Hoài quăng cần câu ra, sau đó ngồi xuống.

      chưa bao giờ cần người khác giúp, chuyện nắm chắc mười phần, làm.”

      Chử Đồng ngồi xuống tựa vào . “Em cảm thấy chuyện nắm chắc mười phần rồi, vì sao đến cuối cùng lại lòi ra sơ suất chứ?”

      “Làm sao rồi?”

      Chử Đồng đem chuyện vừa rồi kể hết đầu đuôi gốc ngọn cho Giản Trì Hoài, sắc mặt người đàn ông thay đổi, bên trong hồ bơi căn bản có cá, cũng đặt tâm tư vào đấy.

      “Rất ràng, đối phương chắc chắn phát giác ra thứ gì đó. Bọn họ đơn giản chặt đứng hai đầu dây liên lạc của mọi người đâu, những liên lạc sắp tới đây, hẳn là cắt đứt toàn bộ, bọn họ cần phải có thời gian điều tra. Nếu như đoán sai, em lấy thân phận nhà báo điều tra chuyện này bị bọn họ phát .”

      thể nào?” Mặc dù Chử Đồng ngờ vực, nhưng cũng dám khẳng định như vậy. “Em chưa từng làm bừa, em cảm thấy em rất cẩn thận.”

      cách khác, có khả năng bọn họ thấy tiền mà kiếm, vốn là liếm máu vết thương của người khác, khiến cho bọn họ ngoan ngoãn thu tay lại, có thể là gì?”

      Chử Đồng cũng nghĩ ra. “Sớm nay vẫn còn rất tốt, hơn nữa giá cả bọn em cũng thương lượng xong. Nhưng em chỉ vừa trở về Dịch Sưu, liền xảy ra chuyện đó.”

      “Chuyện này, có khả năng bị người khác làm lộ ra ngoài ?”

      Sau khi Chử Đồng ngẫm lại, lắc đầu cái: “Chỉ có mấy người chúng ta biết chuyện này, hơn nữa đều là người em có thể tin được.”

      “Có khả năng, là sơ ý để lộ ra ? Chẳng hạn như cùng người khác chuyện khi thảo luận về chuyện nào đó?”

      ...” Chử Đồng đến đây, nửa câu sau gắng gượng nuốt vào, Giản Trì Hoài nhìn sâu vào mắt .

      “Thế nào rồi?”

      “Sáng nay em đến bệnh viện, từng qua với chị, nhưng tuyệt đối thể nào là chị em.”

      Giản Trì Hoài nheo mắt lại: “Chị em thể, nhưng ấy có thể với người khác.”

      Lưng Chử Đồng khỏi toát mồ hôi lạnh, khi chuyện, giọng cũng run rẩy: “ thể nào đâu, chị của em tiếp xúc với ít người lắm, chị ấy biết công việc của em đòi hỏi tính bảo mật, ngoài trừ người thân cận ra, thể tùy tiện lung tung.”

      “Cho nên, càng là người thân cận mới càng đáng nghi.”

      Chử Đồng xoa xoa chân mình, mới phát toàn thân lạnh ngắt, giống như rơi vào hố băng lạnh lẽo.

      Giản Trì Hoài vươn tay cầm lấy tay . “Bây giờ việc đầu tiên phải làm, là giấu nhẹm chuyện này . Đúng là họ biết em điều tra, nhưng chung quy biết các đầu mối còn lại đều là của em. Muốn vứt bỏ toàn bộ, đương nhiên làm được, cho nên, tiếp theo phải làm thế nào, biết chứ?”

      Chử Đồng gật đầu: “Ừm.”

      ---

      Ngày thứ hai, Chử Đồng gọi đồng nghiệp nam kia mình đến phòng làm việc.

      “Đầu mối tại bám theo, chỉ có thể bỏ, để cho bọn họ tin rằng nguy cơ qua, chuyện sau này mới có thể thuận lợi tiến hành.”

      “Được, vậy là liên lạc lại, hay vẫn là...”

      Tối qua Chử Đồng suy nghĩ cả đêm, nhìn người đồng nghiệp. “Bây giờ bám sát theo cũng được, ngụ ý vô cùng cấp bách cũng được, để cho bọn họ nghĩ rằng vô cùng gấp, dùng điện thoại di động này mà liên lạc với bọn họ.”

      “Hả?”

      Chử Đồng giải thích cho ta hồi, đối phương mới chợt hiểu ra.

      Phía bên kia, người đàn ông trẻ tuổi lái xe, điện thoại di động rung lên, áng chừng mười mấy giây, lúc này ta mới nối máy.

      “A lô.”

      “Điều tra được rồi.”

      “Tra được gì?”

      Giọng người bên kia hưng phấn, tràn trề kích động: “Chúng ta vẫn luôn bị theo dõi, đối phương chắc là gặp may rồi, vừa nãy dùng điện thoại có định vị, bảo rằng bán tin ra bên ngoài, tuy rằng ta ngay lập tức tắt định vị , nhưng vẫn bị chúng ta tóm được.”

      “Phải ?” Sắc mặt người đàn ông kéo căng ra. “Vị trí ở đâu?”

      “Dịch Sưu, nhất định là tên nhà báo ở bộ phận xã hội kia.”

      Người đàn ông thở ra, ngón tay gõ vô lăng, người bên kia vẫn còn tiếp tục : “Với lại, hôm nay ta đuổi rất sát, chắc sợ bị cắt đứt đầu mối này, vẫn tự động ra giá, tự nguyện thêm lên ba mươi vạn, cũng năm lần bảy lượt cầu, hy vọng có thể gặp mặt chuyện.”

      Người đàn ông nghe vậy, cười giễu cợt: “May mà chỉ có đầu mối này, chút tiền ấy mà vọng tưởng nhổ tận rễ chúng ta, đúng là hoang tưởng!”

      “Đúng vậy, người mua còn lại, tôi sắp xếp liên lạc lại.”

      “Đừng vội, chậm lại hai ngày.”

      Người đàn ông liếc vào kính chiếu hậu, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, nham hiểm mà thần bí, mảy may mang theo chút tình người.

      “Cần người cứu mạng là bọn họ, phải chúng ta. Cho nên, vội.”

      “Vâng.”

      ---

      Qua hai ngày nữa, Chử Đồng chọn khoảng thời gian đến bệnh viện, Cố Thanh Hồi cũng ở đó. Chử Đồng trông thấy ta, làm ra vẻ như có chuyện gì chào hỏi: “ rể.”

      Cố Thanh Hồi khẽ gật đầu.

      Chử Đồng ngồi mép giường của Chử Nguyệt Tinh, ngẩn người ra, tâm tình có vẻ tốt.

      “Sao vậy? Nhìn mặt như có tâm vậy.”

      sao.”

      “Có phải công việc gặp chuyện gì buồn phiền ?”

      Chử Đồng vẫn chịu , Cố Thanh Hồi đưa mắt nhìn .

      “Hai người chuyện , ra ngoài mua ít trái cây.”

      Loáng cái ta ra ngoài, cũng đem cửa phòng đóng lại.

      Chử Nguyệt Tinh thu tầm mắt lại: “Đồng Đồng, hai ngày trước em đến đây vẫn rất tốt, sao vậy?”

      “Đầu mối theo dõi bọn mua bán thận bị cắt đuôi rồi, nhìn tâm trạng em như vậy sao?”

      “Chị cũng biết là em xảy ra chuyện rồi mà.” Chử Nguyệt Tinh an ủi . “Cắt cắt, chuyện em muốn điều tra cũng phải ngày ngày hai là có kết quả, từ từ thôi.”

      “Em cảm thấy rất kỳ lạ.” Chử Đồng cố tình tiết lộ phần tin tức cho chị . “Chị, hôm ấy em với chị, chị cho ai biết chứ? Lúc em ở bệnh viện vẫn còn liên lạc với bên kia được, nhưng khi em trở lại Dịch Sưu, đối phương liền hủy bỏ giao dịch.”

      ?” Chử Nguyệt Tinh giật mình, cũng nghĩ đến những lời mình với Cố Thanh Hồi, nhưng tuyệt đối nghi ngờ .

      “Chắc là trùng hợp thôi phải ?”

      “Hy vọng thế.” Chử Đồng đến nước này, cũng muốn tiếp, cũng rất sợ suy đoán của thành thực. Nhưng cũng thể để Chử Nguyệt Tinh hoàn toàn hay biết gì, có số việc, phải biết đúng lúc, mới có thể chuẩn bị tâm lý.

      Chử Nguyệt Tinh yên tĩnh lại, Chử Đồng nắm lấy tay của .

      sao đâu, sau này em triển khai tìm đầu mối khác là được.”

      “Đồng Đồng, em cảm thấy Thanh Hồi đối với chị thế nào?”

      “Rất tốt, tốt vô cùng.”

      Khuôn mặt Chử Nguyệt Tinh nở nụ cười, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc. “Chị cũng cảm thấy được, ở cùng chỗ với ấy, chị rất vui.”

      Lòng Chử Đồng khỏi chùng xuống, chỉ có điều, những chuyện kia chỉ là suy đoán của , tin tức đến cuối cùng có phải do bên này tiết lộ , suy cho cùng cũng thể khẳng định.

      “Chị, rể là bác sĩ, em tin ấy là người tốt, chỉ tốt với chị, cũng đối tốt với tất cả mọi người.”

      Hai chị em còn chuyện, cửa phòng bật mở, Chử Đồng ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy Cố Thanh Hồi ôm vào, mặt Chử Nguyệt Tinh lộ vẻ ngạc nhiên: “Thanh Hồi, đây là?”

      “Đây, gọi chị nào.”

      “Hai người đều là chị sao?”

      Cố Thanh Hồi khẽ cười: “Chị lớn, chị bé.”

      Chử Nguyệt Tinh rất thích, ngay lập tức chống người ngồi dậy, Chử Đồng vội vàng cẩn thận đỡ lên, Cố Thanh Hồi bế bé đến cạnh giường, Chử Nguyệt Tinh liếc ra sau , cũng thấy ai khác, lúc này càng cảm thấy kỳ lạ.

      “Bé con này, ôm từ đâu đến đấy?”

      “Đây là khách hàng của .”

      Trong ngực Chử Đồng như gõ nhịp liên hồi, Cố Thanh Hồi là bác sĩ tâm lý, tại sao có thể có khách hàng như vậy?

      Sắc mặt Chử Nguyệt Tinh cũng có phần thay đổi, nhìn con bé, hình dáng nhiều lắm cũng chỉ mấy tuổi, tóc xoăn , mặc chiếc áo khoác màu lam nhạt, khuôn mặt nhắn trắng nõn đáng , tương lai nhất định là có diện mạo xuất chúng.

      Nét mặt Chử Nguyệt Tinh lộ vẻ thương tiếc. “Con bé bị sao vậy?”

      Con ngươi Cố Thanh Hồi hơi trầm xuống, trả lời ngay, chỉ chỉ Chử Nguyệt Tinh, sau đó với con bé: “Biết vì sao chị lớn nằm giường ?”

      “Bởi vì chị ý bị bệnh.”

      phải.”

      Cố Thanh Hồi kéo ghế qua ngồi xuống, để cho bé ngồi chân của mình: “Chị lớn trong bụng có em bé , nhưng em bé rất nghịch ngợm, lúc nào nó cũng nháo, nếu sau này em thấy buồn, dẫn em đến đây chơi với nó được ?”

      “Nhưng mà em đâu thấy em bé nào đâu.”

      Con bé hấp háy đôi mắt trắng đen ràng, khuôn mặt nhắn ngây thơ.

      Cố Thanh Hồi vô cùng kiên nhẫn, Chử Nguyệt Tinh ngây ngốc nhìn, có thể bao dung đứa bé, tấm lòng của đương nhiên rất tốt.

      “Nếu em thường xuyên đến đây chơi, là có thể được thấy rồi.”

      ?”

      trai chưa bao giờ gạt ai.” Cố Thanh Hồi đặt con bé xuống đất, chỉ cái rổ để cam bày bệ cửa sổ. “Em nhìn kìa, đó có hai trái, em đến lấy , cho em đấy.”

      “Vâng ạ.” Con bé xong, vui vẻ chạy .

      Ánh mắt Chử Nguyệt Tinh rơi xuống bóng lưng của con bé. “Thanh Hồi, chẳng lẽ con nít như vậy, cũng có bệnh tâm lý được sao?”

      Vẻ mặt Cố Thanh Hồi mông lung, sau đó liếc nhìn Chử Đồng. “ phải em vẫn điều đường dây mua bán thận à? Khi bắt được bọn họ, nhất định phải cho biết.”

      “Tại sao?”

      Cái nhìn của Cố Thanh Hồi đặt vào đứa bé, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào, đôi mắt của người đàn ông bị lớp sương mù che phủ.

      “Bởi vì nó cũng là người bị hại, tận mắt trông thấy gia đình ấy bị tổn thương, nó còn như vậy, lúc đầu, ngay cả thuốc cũng chịu uống, hết lời, trông thấy cái sẹo eo mình, nó bị chứng hysteria lúc nào cũng khóc lớn. Cha mẹ nó đều là tầng lớp công nhân, đứa con may xảy ra chuyện, mỗi người trong nhà đều sụp đổ theo.”

      Chử Nguyệt Tinh khó tin lắc đầu: “Đứa bé như vậy, sao lại có thể...”

      “Mẹ của nó là quản gia cho khách hàng của , cũng là vô tình biết được, biết điều kiện của gia đình con bé, cho nên giành ra chút thời gian trị liệu, cũng thu lệ phí. Lần đầu tiên gặp con bé, nó liền hỏi câu, trai, có phải người em thiếu cái gì ? Em rất đau, có phải trông thấy em khó chịu, nên ba mẹ em mới khóc ?”

      Cổ họng Chử Đồng khẽ lăn, thu lại ánh mắt bất lực đặt người con bé.

      Chử Nguyệt Tinh lại càng đau lòng hơn. “Những người đó, quá biến thái mà.”

      Con bé lấy được hai quả cam quay lại, nó đến bên cạnh Cố Thanh Hồi, cầm lấy trái trong đó cho . “ trai, ăn .”

      Cố Thanh Hồi sau khi nhận lấy giữ trong tay. “Hoàn thành hết bài tập hôm nay chưa?”

      “Xong rồi ạ.”

      Cố Thanh Hồi xoa xoa đầu con bé. “Đợi khi về, giúp em kiểm tra lại, còn phải ký tên đúng ?”

      “Dạ, thầy giáo , trai cũng có thể ký tên, phải giúp em kiểm tra lại cho tốt nha.”

      “Được.”

      Chử Nguyệt Tinh vốn là người dễ mềm lòng, đứng dậy kéo ngăn tủ.

      “Đồng Đồng, đem hoa quả này ra cho con bé ăn.”

      “Được.”

      Lòng Chử Đồng nặng trĩu vô cùng, Cố Thanh Hồi đối với con bé chăm sóc có thừa, rửa trái cây cho con bé, nghĩ đến cảnh đứa bé như vậy sau khi bị gây mê đặt bàn mổ, Chử Đồng cảm thấy khó lòng nhịn được đau thương.

      Chử Đồng rời khỏi bệnh viện trước Cố Thanh Hồi, con bé chơi lúc mệt, Chử Nguyệt Tinh nắn bóp tay con bé, luôn luôn có loại cảm giác xót xa đồng bệnh tương liên.

      Cố Thanh Hồi nhấc tay ôm con bé lên.

      “Bên phía Chử Đồng, điều tra ra rồi à?”

      Chử Nguyệt Tinh lắc đầu: “ được, đầu mối bị cắt rồi.”

      Cố Thanh Hồi gật đầu cái, ôm con bé đứng lên.

      đưa nó về nhà trước, khi quay lại mang cho em ít thức ăn.”

      “Vâng, .”

      Chử Đồng lái xe rời khỏi bệnh viện, ánh mắt nhìn chằm chằm kính chiếu hậu hồi lâu. ràng, nghi ngờ sai rồi, Cố Thanh Hồi thể nào có quan hệ với đường dây kia, chị và con bé đều là người bị hại, Cố Thanh Hồi đối với họ là giúp đỡ và bảo vệ, đương nhiên là .

      Quay lại Bán Đảo Hào Môn, vẫn chưa tới giờ ăn cơm tối, Chử Đồng về phòng ngủ. Trông thấy Giản Trì Hoài ngồi trước ghế sô pha, bàn trà bày bàn cờ, đến nhìn nhìn. “ chơi gì đấy?”

      “Ngồi xuống đây, chơi với ván.”

      “Em biết.”

      Giản Trì Hoài ra hiệu cho ngồi xuống. “ dạy cho em.”

      Chử Đồng vội vàng lắc đầu: “Em có khả năng học được đâu, việc này cần sức chịu đựng, thích hợp với em.”

      “Sao lại thích hợp với em? Em chạy tin tức, ra cũng giống như chơi cờ vậy, cần có bố cục, sách lược, tâm phiền muộn tinh thần thể làm được đâu.”

      Chử Đồng đứng im tại chỗ, trong lòng hơi nóng nảy. “Em cảm thấy, Cố Thanh Hồi và chuyện kia có liên quan.”

      “Nhưng em vẫn suy nghĩ ngày đêm rồi.” Giản Trì Hoài xếp cờ cho đối thủ của mình, bày các quân cờ lên bàn cờ, liếc mắt vẫn thấy Chử Đồng đứng đó, ngoắc tay: “Lại đây.”

      Chử Đồng ngoan ngoãn đến bên cạnh , Giản Trì Hoài nắm tay kéo đến ngồi chân của mình.

      hoài nghi, sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?”

      “Bởi vì nghi ngờ của em vốn có sức thuyết phục.”

      “Cho nên mới càng phải điều tra cho , vậy em sợ điều gì?”

      “Đương nhiên là em sợ rồi.” Hai tay Chử Đồng ôm lấy cổ Giản Trì Hoài.

      “Chị của em vừa trải qua những ngày tháng đau khổ ấy, sống bằng chết. Cố Thanh Hồi là bầu trời của chị ấy, là của chị ấy mà, hạnh phúc từng bị cướp của chị. Em đành lòng để nó tái diễn lần nữa. Hôm nay ở bệnh viện, em cũng tin Cố Thanh Hồi phải người như vậy. Em rất may mắn, Giản Trì Hoài, em thực rất may mắn, có Cố Thanh Hồi, chị em chết mất.”

      Sắc mặt Giản Trì Hoài cũng trở nên nghiêm túc: “Tại sao lại như vậy?”

      Bàn tay Chử Đồng vuốt bờ vai , cũng biết mình khẩn trương điều gì, ánh mắt chăm chú nhìn Giản Trì Hoài.

      “Từ lúc chị em bắt đầu dưỡng thai, em liền có dự cảm tốt, mạng sống của chị em đặt người Cố Thanh Hồi, ấy nhất định là người tốt, nhất định được xảy ra chuyện gì, nếu , chị của em, e rằng... đời này... , có đời này.”

      ~

      Chương 73: Nữ truy nam chỉ cách chiếc giường

      Editor: Lữ

      ***

      Giản Trì Hoài nghe Chử Đồng xong, khẽ cười thành tiếng.

      Trong mắt Chử Đồng cất giấu bất an.

      “Sao lại cười?”

      “Cái gì gọi là, ấy phải là người tốt?” Giản Trì Hoài kéo tay của xuống, ngón tay vòng vòng lại mu bàn tay của .

      “Em cho biết, sao em lại cầu ta phải là người tốt, nhất định được xảy ra chuyện gì?”

      Chử Đồng nín thinh trả lời được, ánh mắt Giản Trì Hoài đối diện với , ánh mắt rất sâu, sâu lắm, tựa hồ như muốn thẳng vào lòng .

      Chử Đồng có cách nào lảng tránh, chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng tiếng: “Em nghĩ, nhất định là em suy nghĩ nhiều thôi, nếu xác định phải là Cố Thanh Hồi, ấy nhất định là người tốt.”

      Bàn tay còn lại của Giản Trì Hoài rơi xuống thắt lưng của Chử Đồng.

      “Có cách, có thể khiến mọi người vĩnh viễn là người tốt, nếu như vậy, em cần phải nghi ngờ người bên cạnh mà cảm thấy khó chịu nữa.”

      “Cách gì?” Chử Đồng vô cùng tin tưởng chút nghi ngờ, ánh mắt lộ ra mong ngóng.

      “Ngừng điều tra, vĩnh viễn đụng vào nữa, tư liệu có được, em giúp em niêm phong cất vào kho toàn bộ.”

      Tia sáng trong mắt Chử Đồng từng chút biến mất, trong đầu ong ong.

      , được.”

      “Tại sao lại được?”

      “Em...”

      Giản Trì Hoài nắm lấy bả vai của , xoay lại đối diện với mình, nếu có thể thuyết phục , đương nhiên Giản Trì Hoài hy vọng đụng vào.

      ra, mỗi người đều có những thời điểm đáng sợ nhất, em sợ điều tra ra người có mối quan hệ với em, giống như bác sĩ, sợ có ngày người mình phải cứu sống là thân nhân của mình vậy. Nếu sợ hãi, vậy đừng tiếp tục nữa, sớm với em, người khác bị thương, liên quan đến em, em là nhà báo, bao giờ thiếu tin tức, cần thiết phải theo đuổi riêng điều này.”

      “Giản Trì Hoài, hôm nay em vừa gặp đứa bé còn rất , mới vài ba tuổi. Cơ thể trắng nõn, tóc vừa đen lại bóng, xinh đẹp đến mức có thể làm diễn viên nhí. Lần đầu tiên em nhìn thấy, liền cảm thấy đặc biệt quí. Trong phút chốc, thậm chí em còn có loạt suy nghĩ, em muốn, sau này em cũng sinh đứa con , cũng xinh đẹp như vậy...”

      Giản Trì Hoài nghe vậy, bỗng nhiên mềm lòng, ngày thường Chử Đồng bao giờ chủ động thảo luận chuyện con cái cùng . Trái tim Giản Trì Hoài cũng mau chóng tan ra.

      “Tất nhiên, kết tinh của chúng ta đương nhiên phải xinh đẹp rồi, con bé là công chúa của .”

      Lời này lọt vào trong tai Chử Đồng, chỉ là xúc động, loại chua xót đó biến thành cây kim chui vào ngực , thoạt đầu, chỉ là hờ hững châm chích hai lần, nghe tới hai chữ 'công chúa' của Giản Trì Hoài, cây kim kia liền hung hăng đâm mạnh.

      “Đúng vậy, đứa bé xinh đẹp, trông khỏe mạnh, mặc quần áo đẹp mới tinh, chỉ bằng mắt trần, vĩnh viễn biết, con bé thiếu mất quả thận.”

      Bàn tay của Giản Trì Hoài đặt thắt lưng của thu hẹp dần, trông thấy Chử Đồng dằn vặt như vậy, đau lòng, người đàn ông đưa tay nhéo nhéo mặt .

      “Nếu em sớm xác định được mục tiêu, chuyện khác, suy nghĩ nhiều làm gì? Nếu có liên quan, vậy hay rồi, nếu quả liên lụy đến người bên cạnh, vậy cũng là do bọn họ gây tội phải chịu tội. Hôm nay em đa sầu đa cảm quá, vốn chỉ là chuyện có căn cứ, hơn nữa nghi ngờ này, em cũng gạt rồi, phải ?”

      Được nghe như vậy, liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

      “Ừm, Cố Thanh Hồi là bác sĩ, ấy làm ra những chuyện như thế.”

      Giản Trì Hoài nhếch miệng, ý cười sâu xa.

      “Đúng vậy, em phân tích đúng lắm.”

      Chử Đồng nghe thấy lời chứa đựng tán dương, tâm tình nhất thời thả lỏng ít. Giản Trì Hoài đưa cho quân cờ, ngón tay bao lấy tay , ra hiệu cho đặt quân cờ xuống.

      “Nếu quyết định, ngay lập tức thừa thắng xông lên, dứt khoát, cho bản thân thời gian do dự.”

      “Ừm, được.”

      Lại cách ba ngày nữa, đường dây mua bán thận bên kia lại liên lạc với Chử Đồng, xem ra, tự cắt đứt đường dây, đối phương hoàn toàn mất đề phòng.

      Tầng cao nhất của Dịch Sưu.

      Thư ký đẩy cánh cửa phòng nặng trịch ra, Tô KhanhMình nhìn ấy: “Về sau loại chuyện như mở cửa này cứ để tôi, dáng vẻ của em xinh đẹp như vậy, sức lực dành cho chỗ như thế này.”

      Bên trong, người đàn ông dáng người cao lớn ngồi trước bàn làm việc, cả người tùy tiện mà lười biếng, quay lưng về phía cửa chính, hai tay khoanh trước ngực: “Trêu đùa con , trêu đến tận chỗ của tớ.”

      “Lời khó nghe như vậy, tớ vừa về nước bị túm đến đây trước, ngay cả nhà tớ còn chưa về.”

      Giản Trì Hoài xoay người lại, kéo ghế làm việc ngồi xuống: “Tớ đây là vì cậu đón gió tẩy trần. “

      cũng dễ nghe, cậu tốt bụng như vậy?”

      Giản Trì Hoài chỉ chỉ cà phê bàn. “Cậu xem, thức uống cũng chuẩn bị cho cậu.”

      Tô Khanh Minh liếc nhìn, cầm tách cà phê lên. “Cái này còn được.” nhấp ngụm, trong chớp mắt chau mày.

      “Lạnh quá!”

      Giản Trì Hoài khẽ nhún vai: “Ai bảo cậu tới trễ, lúc bưng lên vẫn còn nóng hôi hổi đấy.”

      “Chỉ thiếu đông thành đá nữa thôi, ít nhất cũng rót được giờ rồi nhỉ? chừng còn có 'ai đấy' uống rồi.” Tô Khanh Minh lộ vẻ bất mãn, đặt tách cà phê lại bàn, Giản Trì Hoài giơ đồng hồ, thờ ơ quét mắt qua, thực ra chỉ làm ra vẻ thôi, ngay cả giờ cũng thấy .

      “Thời gian cũng còn sớm, ông già nhà cậu biết cậu quay về, chắc còn chờ cậu ở nhà đấy.”

      “Biết được là tốt, đừng nhiều lời vô ích nữa, rốt cuộc cậu tìm tớ có chuyện gì?”

      “Lần trước đề cập qua với cậu...”

      Sắc mặt Tô Khanh Minh lập tức nghiêm túc. “ phải liên lạc giúp ấy rồi sao?”

      Trong tay Giản Trì Hoài cũng có cốc cà phê, nhưng nóng hổi, ngón tay tay chạy loạn dưới đáy cốc, Tô Khanh Minh liếc mắt qua, vừa nhìn là biết thư ký đổi cốc nóng cho cậu ta, lại đem cho cái cốc này.

      đứng dậy giật lấy cốc cà phê của Giản Trì Hoài: “Tớ lạnh, cho tớ uống trước.”

      Giản Trì Hoài làm động tác 'xin mời'.

      Tô Khanh Minh uống ngụm , đôi mắt lóe sáng: “Cà phê này mang từ đâu tới?”

      “Dù sao cũng phải là mua.”

      “Còn nữa ?”

      Giản Trì Hoài kéo ngăn tủ, từ bên trong lấy ra bình pha lê.

      nhiều lắm, nhưng vẫn có thể lấy ra bình.”

      “Cho tớ.”

      Tô Khanh Minh tự nhiên chìa tay ra, Giản Trì Hoài bắt đầu điều kiện với : “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, chuyện tớ kia, cậu nhất định phải giúp.”

      “Cậu định vắt khô tớ à?” Tô Khanh Minh lập tức nổi lên dự cảm xấu.

      Khuôn mặt Giản Trì Hoài nghiêm túc, chân dài vắt chéo.

      “Cậu cũng biết, vợ tớ điều tra tin tức đường dây mua bán thận kia.”

      “Hừ.” Tô Khanh Minh cũng biết có chuyện gì tốt đẹp mà, thầm mắng tiếng, ngay sau đó chỉ tiếc rèn sắt thành thép, : “Tứ ca à, người phụ nữ mà cậu cũng ứng phó được à? Làm cho ấy ngoan ngoãn chứ!”

      “Chuyện ấy muốn làm, tớ đương nhiên đồng ý, tại sao tớ phải đối phó với ấy?”

      Tô Khanh Minh càng thêm khó tin: “Cậu để ấy tùy tiện làm bừa?”

      ấy làm chuyện nghiêm túc đứng đắn, liên quan đến việc làm bừa.” Giản Trì Hoài giải thích.

      Tô Khanh Minh nắm tóc, nhấp ngụm cà phê, mùi vị quá ngon, lại nỡ hớp uống hết, sau đó lại chậm rãi nhấm nháp tiếp.

      “Chuyện như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa, cậu cũng thể bảo tớ ra mặt đấy chứ?”

      cần cậu lộ diện, nhưng thực muốn cậu thử dẫn theo Chử Đồng.”

      “Rốt cuộc là ấy định làm gì?” Tô Khanh Minh thấy Chử Đồng nhất định là hố rắc rối mà, chỗ nào yên ổn là lại đến chỗ đó chứ.

      ấy lại thiếu tiền, cũng phải vì nổi tiếng, thích chạy nhảy loạn xạ như vậy, sao làm khỉ con ?”

      “Cậu gì đó?” Đầu mày Giản Trì Hoài kéo căng. Tô Khanh Minh thấy bộ dạng này của , đúng là bao che.

      “Ý của tớ là, trước khi bọn tớ có liên lạc, vậy ngồi chờ tin tốt lành là được, Tứ ca, cậu cần phải nhọc lòng lo lắng.”

      “Tớ cứ mặc ấy ôm cây đợi thỏ như thế, có lẽ cỏ đầu mọc dài ra mất, loại chuyện như vậy thể kéo dài được.”

      Tô Khanh Minh lòng vẫn yên: “Tứ ca, cậu là thương nhân, chúng ta và bên kia nước sông phạm nước giếng, cần gì phải vậy? Nếu cậu vì biểu dương chính nghĩa, tớ tin.”

      “Chử Đồng muốn làm, tớ cũng có cách.” Giản Trì Hoài đưa ra đáp án như vậy.

      Tô Khanh Minh ngoáy ngoáy lỗ tai.

      đúng là ấy, nhưng cũng đến mức ấy chứ, Tứ ca, nguyên tắc của cậu đâu rồi?”

      ấy chính là nguyên tắc của tớ, đụng vào ấy chính là đụng vào tớ.” Giản Trì Hoài thích diễn trò đương trước mặt người khác.

      “Tớ chỉ muốn nhanh biết chuyện này chút, san bằng vật cản trước mắt này, ấy còn phải sinh con nữa.”

      “Hả?”

      Giản Trì Hoài đón nhận ánh mắt Tô Khanh Minh, đối với ánh mắt kinh ngạc của ta, tỏ ra rất khó hiểu.

      “Chẳng lẽ đúng? ấy chạy đông chạy tây như vậy, lúc nào mới chịu yên ổn sinh con? Chỉ có giải quyết chuyện này rồi, mới đến lượt chuyện của tớ.”

      Tô Khanh Minh khỏi cười nhạo câu: “Té ra, cậu còn phải xếp sau tin tức đấy à?”

      “Cậu hỏi nhiều thế này, nhất định là đồng ý rồi.”

      Tô Khanh Minh khẽ ồn ào kháng nghị: “Tớ đồng ý lúc nào? Vả lại, chuyện này liên quan gì đến tớ?”

      “Nếu đồng ý, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Kế hoạch của vợ chồng tớ cậu cũng biết rồi, nhưng lại muốn tham gia, cậu chính là khắp thiên hạ, chẳng lẽ lại quan tâm tới chuyện này sao?”

      “Tớ...” Tô Khanh Minh nghẹn họng trân trối, cái logic cướp bóc gì đây hả, Tứ ca trước đây chuyện rất nghiêm túc đứng đắn, chưa bao giờ làm khó , bây giờ lại chơi như vậy, vì ai?

      Vì vợ cậu ta!

      Giản Trì Hoài ném bình cà phê về phía Tô Khanh Minh, ấy ngay tập tức tiếp lấy, Giản Trì Hoài cười cười: “Phần thưởng của cậu.”

      “Giá này cũng quá cao rồi.”

      “Cũng cần cậu làm gì, nhấc tay cái mà thôi.”

      Tô Khanh Minh ngắm nghía bình pha lê trong tay: “Ông già nhà tớ mà biết được, chém tớ chết.”

      “Tớ giải quyết tốt hậu quả cho cậu.”

      Được rồi, Giản Trì Hoài cũng liều đến mức này, Tô Khanh Minh muốn từ chối, đó ngược lại lại là cầu xin.

      Mà đối với Chử Đồng mà , còn có trở ngại to lớn chắn trước mặt . Đường dây này càng lúc càng ngắn, lúc nào cũng có thể bắt tay lại được với bàn tay đen bên kia, đối phương đồng ý giao dịch, nhưng biết quy trình. Mặc dù tìm được bệnh nhân, cũng có thể bày bố chê vào đâu được, nhưng có vấn đề, đó là được gặp mặt trực tiếp.

      Trước khi gặp được đám người kia, lẽ nào phải nằm lên bàn mổ sao?

      Chuyện này có nghĩa là, chắc chắn có người bị thương.

      Chử Đồng lo lắng đừng ngồi yên, thấy thời điểm phẫu thuật ước định sắp đến, mặc đồ ngủ tới lui trước mặt Giản Trì Hoài, người đàn ông nhìn đến nỗi cảm giác như trong đầu quay mòng mòng.

      “Đừng nữa, hoa mắt rồi.”

      “Em nghĩ ra cách nữa, em chui vào ngõ cụt rồi.”

      Chử Đồng đến nằm xuống bên cạnh Giản Trì Hoài.

      “Bọn họ chắc chắn đồng ý, để người bán thận và bệnh nhân ở cùng phòng mổ, nhưng nếu như như vậy, chắc chắn phải thực phẫu thuật.”

      “Việc này, chính là vấn đề hóc búa?”

      “Chẳng lẽ phải?” Tóc Chử Đồng sắp bị dứt đến rụng sạch. “Em cũng thể thẳng, như vậy khiến cho đối phương nghi ngờ.”

      .”

      ?” Chử Đồng khó tin trợn tròn hai mắt: “Giản Trì Hoài, em đùa với .”

      đùa.” Giản Trì Hoài vươn tay ra. “Đưa điện thoại cho , giúp em giải quyết.”

      Chử Đồng nửa tin nửa ngờ, đưa điện thoại di động cho , người đàn ông dễ dàng gõ dòng chữ: “Gửi quy trình phẫu thuật từ đầu đến cuối cho tôi.”

      Thái độ bên kia lúc lạnh lúc nóng, liền gửi tin lại, Giản Trì Hoài sau khi xem xong trả lời: “Tôi cần hai bàn mổ trong cùng phòng giải phẫu.”

      “Việc này phù hợp với quy định, nhưng xin yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp, có thể đảm bảo thận tuyệt đối trong trạng thái tốt nhất.”

      “Sao có thể đảm bảo?”

      Giản Trì Hoài lập tức gửi vài chữ, giọng kiêu ngạo, lại hùng hổ hăm dọa, Chử Đồng liếc nhìn, vội vàng kéo tay .

      đừng hù người ta chạy mất!”

      “Đến bước này rồi, bọn họ chạy, thời gian phẫu thuật cũng định, đúng là lúc nên cho bọn họ xem sắc mặt chút.” Giản Trì Hoài đẩy tay của Chử Đồng ra, tiếp tục trả lời.

      “Tôi chỉ có đứa con , vì cứu mạng con bé, bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng chi trả. Tôi muốn nhìn xem chút cứu con tôi là người nào.”

      “Cái này, cần nhìn, đối phương là tự nguyện, chỉ cần trả tiền, cũng cần đền ơn.”

      Ngón tay Giản Trì Hoài lướt màn hình. “Tôi tốn nhiều tiền như vậy, người kia cũng được lợi, tôi muốn gặp, để xác định bên kia đòi điều kiện quyên tặng. Chủ yếu nhất là, hai phía đồng thời tiến hành phẫu thuật, mới là bằng chứng hữu hiệu nhất, các người đạt được điều kiện, vì sao thể đồng ý?”

      “Đây là quy định của chúng tôi, thể cho các người thấy được hình dạng của đối phương.”

      “Được rồi, khi vào phòng mổ, người nhà của chúng tôi theo vào trong, các người có thể sắp xếp trước cho người kia ở bên trong, tôi chỉ muốn đảm bảo con của tôi trong thời gian ngắn nhất được phẫu thuật. Tôi hi vọng trông thấy tính mệnh của con tôi, bị các người đặt trong thùng nước đá mang !”

      tại, Giản Trì Hoài chính là kim chủ, ra giá cho bọn họ chuẩn bị bàn mổ, trước đây ấy vì Giản Lệ Đề, cũng xem như người từng quen biết, biết bọn họ thấy tiền là mắt sáng ra, chỉ cần giá cả phải chăng, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.

      Trái tim Chử Đồng treo tận cổ họng, rất sợ đối phương từ nay về sau biến mất, lợi bất cập hại.

      Bên kia rất lâu trả lời, khẩn trương lôi kéo cánh tay của Giản Trì Hoài: “ bị phát ra gì chứ?”

      “Em cho là bọn họ rất thông minh?”

      Ngay sau đó Giản Trì Hoài lại gõ ra dòng chữ: “Nếu đồng ý cầu của tôi, tôi có thể trả thêm năm mươi vạn.”

      quá mười giây, bên kia trả lời rất nhanh: “Được, chúng tôi sắp xếp.”

      Giản Trì Hoài nở nụ cười, cánh môi ngập tràn đắc ý, giao điện thoại lại cho Chử Đồng.

      “Hai trăm năm mươi vạn, đúng là đồ ngốc!”

      Chử Đồng có chút khó khăn mới phản ứng kịp, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào điện thoại trong tay: “ phải mơ chứ? Chuyện này giải quyết rồi?”

      “Em cho là gì?” Giản Trì Hoài sát lại gần , ánh mắt từ khuôn mặt trắng nõn trong suốt của xuống, dần dần rơi vào cái cổ rộng mở của .

      Chử Đồng vẫn còn tin được. “Bọn họ hẳn là rất có nguyên tắc mà, em cũng nghĩ ra cả trăm loại cách thức, đối với họ cũng dám mở miệng thẳng thừng như vậy, chỉ sợ làm bọn họ sinh nghi.”

      “Nguyên tắc của bọn người đó chính là tiền, điểm này, em còn thấu?”

      Chử Đồng há hốc miệng: “Đúng rồi nhỉ, Giản Trì Hoài, sao có thể nghĩ ra được?”

      thông minh mà.” Người đàn ông nghiêng người qua, ngón tay nắm lấy phần vải nơi cổ áo Chử Đồng, khẽ kéo lại, sau đó mắt tiến tới nhìn vào.

      “Em tắm rồi?”

      “Ừm, vừa mới tắm xong, đáng lẽ định để cho bản thân tỉnh táo, nghĩ ra được cách tốt.”

      “Vậy làm cho tỉnh táo .”

      “Gì chứ?”

      Chử Đồng lắc lắc mái tóc còn hơi ướt, trông thấy Giản Trì Hoài bắt đầu cởi quần áo, nghiêm chỉnh đưa tay ra.

      “Khoảng thời gian gần đây em siêu siêu vội, em còn phải sắp xếp nữa.”

      Người đàn ông thèm để ý, trực tiếp kéo đến: “Được, vậy hỏi em, nếu phải vừa rồi có , vấn đề này, em lúc nào mới có thể giải quyết?”

      “Có... có lẽ giải quyết được.”

      “Vậy được rồi, đem khoảng thời gian em bể đầu sứt trán bồi thường cho , tặng em hưởng lạc, em buôn bán có lời rồi.”

      Chử Đồng nghe Giản Trì Hoài , lại còn cảm thấy hơi hơi có lý, sau đó cứ như vậy bị đẩy ngã.

      Người đàn ông từ cao nhìn xuống, bộ dạng tôn quý cao ngạo. Sau lưng Chử Đồng là ghế sô pha mềm mại, Giản Trì Hoài đè tay xuống để lộn xộn, bị ngọn đèn thủy tinh đỉnh đầu rọi vào có chút khó chịu.

      Bàn tay Giản Trì Hoài mơn trớn lòng bàn tay Chử Đồng, vừa định trở tay, lại bị Giản Trì Hoài bắt lại, ngón tay xoay chiếc nhẫn của .

      “Sao lại mang nhẫn kết hôn?”

      vừa mới cầu hôn em thôi mà, em còn chưa quyết định gả cho .”

      Ngón tay Giản Trì Hoài đảo trong lòng bàn tay . “Em định , chúng ta chưa kết hôn?”

      “Chí ít, em cũng phải hưởng thụ quá trình từ cầu hôn đến kết hôn chứ, Giản Trì Hoài, theo đuổi em cho tốt, quá được lợi rồi, theo đuổi con là chuyện rất đơn giản.”

      Giản Trì Hoài bày ra bộ dạng như ngẫm nghĩ: “Tính toán kiểu này vậy em hời quá rồi.”

      “Sao có thể?”

      chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ, thường là người khác theo đuổi , nhưng em cũng chưa từng theo đuổi . Hơn nữa, ví như rằng, lạc giữa đám con dung mạo xinh đẹp, em đuổi qua được người khác à?”

      Nhất thời Chử Đồng cảm thấy vô cùng tự ái và tổn thương, vùng vằng ngồi dậy, nhưng chân lại bị Giản Trì Hoài ngồi lên, đẩy đẩy ngực .

      tránh ra.”

      “Lại giận rồi.” Người đàn ông đưa tay ôm lấy bờ vai của , vẫn còn ngúng nguẩy ra, thẳng thừng ấn vào sô pha, vì để cho lộn xộn, Giản Trì Hoài đè người xuống, trán chạm vào , hơi thở ấm áp phả vào khóe miệng Chử Đồng.

      cười thành tiếng: “Ngứa.”

      Hai tay thưởng thức chiếc cằm của : “ giúp em giải quyết vấn đề lớn như vậy, có phải em nên cảm ơn tốt hay ?”

      Chử Đồng cất ý cười nơi khóe miệng, mắt ra hiệu cho nhìn lại bộ dạng này của mình chút.

      “Đền đáp cách “bất chính” cho à?”

      Hai người chen chúc ghế sô pha, đương nhiên thể dễ chịu như giường lớn. Giản Trì Hoài rất lo đè đau, đứng dậy.

      “Người khác trông thấy còn tưởng rằng cường bạo cướp đoạt dân nữ, tốt xấu gì cũng phải biểu ra tự nguyện cho xem chút.”

      đòi hỏi nhiều quá đấy.”

      “Trước tiên hôn cái.”

      Chử Đồng mím môi, lại phát Giản Trì Hoài cách đó xa xa, phải đứng dậy, nhưng phần eo bị Giản Trì Hoài đè nặng, thể động đậy, cũng còn bao nhiêu sức lực. thấy cơ thể rướn lên, người đàn ông liền lùi ra sau, hoàn toàn có sức, lại ngã trở về chỗ cũ.

      Chử Đồng nhíu mày nhìn : “Đây là né ra đấy.”

      “Thưởng thức cảm giác , em cũng phải biết, làm lại.”

      Trông thấy Chử Đồng nằm im chỗ, Giản Trì Hoài vỗ vỗ vai .

      “Đến đây nào.”

      lại rướn lên lần nữa để hôn, Giản Trì Hoài lại nghiêng qua, làm lại vài lần cũng hôn đến, khỏi tức giận: “ có muốn hôn hay ?”

      Từ đầu đến cuối Giản Trì Hoài vẫn tỏ ra bình tĩnh như .

      “Chử Đồng, sao em có thể trở thành nhà báo nhỉ? nhẫn nại như vậy, mấy phút cũng chờ nổi?”

      “Chuyện này liên quan đến nhà báo.” Chử Đồng vô lực nằm vật xuống, thò tay ra đẩy Giản Trì Hoài. “Lên giường.”

      “Lần này em hôn được , ẵm em .”

      Có đôi khi Chử Đồng cảm thấy Giản Trì Hoài có chút bướng bỉnh ấu trĩ. xem hôn làm cái gì đấy? vẫn trầy trật báo ơn, sở thích, đây coi là sở thích gì hả?

      “Bình thường hôn kịch liệt hơn cũng có, làm như thể em chưa từng hôn vậy?”

      thích.” Giản Trì Hoài vô cùng tùy hứng. “Hôm nay em hôn đến được, để em rời khỏi ghế sô pha.”

      “Được lắm, đến đâyyy!” Chử Đồng cắn cắn môi, Giản Trì Hoài mím chặt môi, từ từ rướn tới, người đàn ông né hai cái, trông thấy Chử Đồng lại nhịn được, lúc này bàn tay mới đè sau gáy Chử Đồng, chủ động 'xuất kích', hung hăng hôn xuống.

      Đón hùa sức lực mạnh mẽ thế này, ngay lập tức Chử Đồng cảm thấy môi và răng đều phát đau. Giản Trì Hoài hôn, rồi lại hôn, từ từ thể khống chế được, thế nào lại biến thành giống như cắn xe nhau?

      Chử Đồng vội vàng dùng ngón tay chọc chọc vào ngực hai cái, thanh mơ hồ phát ra: “Này, chút!”

      Sau hồi lâu, người đàn ông mới buông đầu ra, trong mắt ngập tràn thỏa mãn, sau khi ôm vào lòng đứng dậy về phía giường lớn.

      “Em theo đuổi cả buổi như vậy, cũng gắng gượng chấp nhận báo đáp của em, nhưng em phải nhớ cho kỹ, giữa chúng ta, là em chủ động theo đuổi .”

      Hai mắt Chử Đồng xoay tròn cái, cái này là cái quái gì hả, ngạo mạn quá đấy!

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 79: qua rồi, qua rồi

      Editor: Lữ

      ***

      Chử Nguyệt Tinh về đến nhà họ Chử, ba mẹ cũng biết xảy ra chuyện gì. Trông thấy sắc mặt nhợt nhạt của , Lý Tịnh Hương đứng trước hành lang, lo âu bước đến: “Tinh Tinh, sao vậy?”

      Tài xế của Giản Trì Hoài xuống xe, với hai người: “ Chử, nghỉ ngơi trước, chuyện gì cũng đừng nghĩ đến. Ông chủ Giản sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

      “Được, giúp tôi lời cám ơn.” Chử Nguyệt Tinh sau khi , cũng ngoảnh đầu lại thẳng lên lầu.

      Lý Tịnh Hương sốt ruột theo sau : “Tinh Tinh, sao con lại về nhà? phải ở bệnh viện dưỡng thai sao?”

      “Mẹ, cần nữa.”

      “Tại sao?” Lý Tịnh Hương trăm chiều khó hiểu, vừa rồi Chử Đồng gọi điện đến, rằng rất nhanh thôi Chử Nguyệt Tinh về đến nhà, dặn bà ở dưới lầu chờ đón, đưa con về lại có thể là tài xế: “Tinh Tinh, con đừng nhanh như vậy, cẩn thận đứa bé.”

      Chử Nguyệt Tinh trước bước chân bỗng khựng lại, nghiêng đầu chỗ khác, gằn từng tiếng : “Mẹ, có đứa con nào cả.”

      “Cái gì?” Lý Tịnh Hương tựa như bị giáng mạnh đòn vào đầu: “Tinh Tinh, con bậy bạ gì đó?”

      “Đứa con mất rồi, còn có, con cũng kết hôn, Thanh Hồi bị bắt, ta những có tham gia vào chuyện lừa gạt bán thận, mà ta còn giết người.”

      Hai mắt Lý Tịnh Hương trợn tròn, trơ mắt nhìn Chử Nguyệt Tinh lên lầu, hồi lâu sau, lúc này bà mới đuổi theo đến, đẩy cửa vào trong, Chử Nguyệt Tinh trông thấy Chử Cát Bằng ngồi ghế sô pha, lạnh nhạt chào: “Ba.”

      Lý Tịnh Hương vào sau, đẩy cánh cửa nặng nề ra: “Tinh Tinh, khi nãy con những lời đó là có ý gì, ràng cho mẹ, đứa bé thế nào? Thanh Hồi làm gì?”

      “Mẹ, con còn chưa đủ ràng à?”

      “Nhưng sao có thể được? Thanh Hồi là người tốt như vậy...”

      Khóe miệng Chử Nguyệt Tinh cong : “Đúng vậy, người tốt như vậy, đến mẹ cũng tin được đúng ?”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con cho .” Lý Tịnh Hương gấp gáp đến mức bứt rứt, ánh mắt ngừng rơi xuống bụng Chử Nguyệt Tinh: “Còn có, đứa bé đâu?”

      Tầm mắt Chử Nguyệt Tinh lạc : “Đứa bé? còn, mất rồi.”

      Chử Cát Bằng và Lý Tịnh Hương đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng nhìn ra được vẻ bất ổn khuôn mặt Chử Nguyệt Tinh, việc đến bước này, hai người cũng dám hỏi nhiều, Lý Tịnh Hương đến nâng cánh tay của Chử Nguyệt Tinh: “, mẹ đưa con vào nghỉ, đừng nghĩ ngợi nữa, chúng ta cũng hỏi.”

      “Mẹ, con biết mẹ sợ điều gì, yên tâm ạ, con cũng sớm khỏi hoàn toàn rồi, bao giờ điên điên khùng khùng như trước nữa đâu, vận mệnh trao cho con tất cả, con đều nhận lấy hết, oán trách bất kỳ ai.”

      Thần sắc của Chử Nguyệt Tinh vẫn như ngày thường, chỉ có điều lời trở nên đặc biệt nhiều. sau khi nằm giường, kéo cánh tay Lý Tịnh Hương chịu buông: “Mẹ, đừng buồn, chuyện Thanh Hồi làm mọi người thể tha thứ, có cách nào cả.”

      “Được rồi, mẹ buồn, nhưng con đồng ý với mẹ, chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.”

      Chử Nguyệt Tinh vẫn buông tay Lý Tịnh Hương: “Mẹ, ấy làm ra những chuyện đó, mẹ tin ?”

      “Mẹ tin.” Lý Tịnh Hương vỗ võ tay của con .

      , con tin, thời gian này ấy lạ lắm, chỉ là trong lòng con vô cùng khó chịu, ấy vốn có thể thu tay lại, nếu vì con phải dưỡng thai, nếu vì để cho con và đứa bé có cuộc sống tốt hơn, ấy trong lúc tin đồn quá nhiều thế này vẫn còn làm ra chuyện đó, cho cùng, ấy đối với con thực rất tốt.”

      “Tinh Tinh...”

      Qua chừng nửa giờ, Lý Tịnh Hương mới ra ngoài, bà đóng cửa phòng lại, Chử Cát Bằng sốt ruột đến: “Thế nào rồi?”

      Lý Tịnh Hương khẽ lắc đầu: “Ông hỏi Đồng Đồng chút xem, rốt cuộc là chuyện gì.”

      Chử Cát Bằng lập tức gọi điện cho Chử Đồng, đầu bên kia Chử Đồng cũng giấu diếm, từng việc đều với bọn họ. Chử Nguyệt Tinh ngồi giường mình, nghe thấy thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, hai người lớn nhà họ Chử tâm tình kích động, Chử Cát Bằng thậm chí còn đập vỡ cái cốc.

      “Chử Đồng, con có biết con làm gì ? Cố Thanh Hồi là rể của con đấy.”

      Chử Nguyệt Tinh ngây ngẩn chăm chú nhìn cánh cửa, rể? Chị còn để vào mắt, huống hồ là rể?

      Lý Tịnh Hương ở bên ngoài hạ giọng, khuyên can Chử Cát Bằng đừng kích động, nhưng có thể dễ dàng nhìn ra Chử Cát Bằng nghe lọt: “Con là đứa con , ở nhà giúp chồng dạy con được à? nên ra ngoài chạy tin, con còn khiến cho rể mình thành ra như thế, còn liên quan đến con? Đây chính là do con hại đấy!”

      Chử Nguyệt Tinh vén chăn bước xuống giường, mang giày vào, sau đó tới cửa, mở cửa ra, tự bản thân từng bước dứt khoát. đến phòng khách, Lý Tịnh Hương nhìn thấy Chử Nguyệt Tinh, vội kéo kéo ống tay áo Chử Cát Bằng: “Đừng nữa, Tinh Tinh đến kìa.”

      Chử Cát Bằng quay đầu nhìn lại, vội đặt điện thoại xuống bên cạnh: “Tinh Tinh, sao ngủ thêm chút nữa?”

      Điện thoại vẫn chưa ngắt, đầu bên kia Chử Đồng vẫn nghe được thanh ràng: “Ba, ba sao lại trách Chử Đồng, chuyện này liên quan đến em ấy.”

      “Ba biết trong lòng con rất khổ sở, con à, lúc này cần bận tâm đến cảm nhận của người khác, cũng cần giúp cho ai hết.”

      Chử Đồng nghe được giọng vô cùng bình tĩnh của Chử Nguyệt Tinh, giống như bị kích động: “Ba trách em nó cũng có ích gì cả, chuyện mà Thanh Hồi làm, ba biết đấy thôi, hễ là có cơ hội cứu được, Đồng Đồng và Giản Trì Hoài cũng khoanh tay đứng nhìn. Nếu họ thể giúp, oán trách được gì.”

      “Lúc đầu ba cực lực phản đối nó lấy tin tức cái gì mà xã hội này nọ, chạy đôn chạy đáo tìm kiếm tin mới, phải là bắt tập đoàn bán thận à, có liên quan gì đến nó chứ?” Chử Cát Bằng vô cùng tức giận, nếu lúc này Chử Đồng đứng trước mặt, khả năng ông cho bạt tai cũng nên.

      “Ba, mỗi người đều có nguyên tắc để kiên trì khác nhau, ngay cả con cũng vậy, ba hà tất gì phải như vậy chứ? Thanh Hồi sai, sai chính là sai, cũng phải vì con có quan hệ với ấy, mà cảm thấy chuyện gì cũng có thể tha thứ. cách công bằng, nếu như con của ai đó vô cớ bị lừa bắt , ai lại muốn bắt Thanh Hồi, lột da róc xương?”

      Lý Tịnh Hương tỉ mỉ ngắm nhìn gò má của Chử Nguyệt Tinh, bà tiến bước lên, dè dặt mở miệng: “Tinh Tinh, con nghĩ như vậy sao?”

      “Chẳng lẽ lúc này, con phải an ủi ngược lại mọi người à?” Chử Nguyệt Tinh xong, xoay người: “Ba, việc này về sau, đừng ở nhà nữa, suy cho cùng con và Chử Đồng mới là con của ba, Cố Thanh Hồi nên thế nào để thế ấy , con quản được, các người càng quản được.”

      Chử Cát Bằng dõi theo bóng lưng càng lúc càng xa, Chử Đồng đầu bên kia, cũng nghe rất ràng những lời Chử Nguyệt Tinh , nhíu chặt mày, nhìn Giản Trì Hoài nằm bên cạnh. Người đàn ông nhận lấy di động, sau đó cắt đứt cuộc trò chuyện: “Sao vậy?”

      “Vừa rồi chị em , em còn tưởng mình nghe nhầm.” Bàn tay Chử Đồng ấn thắt lưng: “Em rất lo cho chị ấy.”

      “Đầu tiên em lo dưỡng thương , sau đó con đường của chị em, giúp em trải cho ấy, chuyện tình cảm chúng ta giúp được, thực có cách nào, em nhất định phải nhớ kỹ điều này.”

      Chử Đồng khẽ gật đầu: “Em biết rồi.”

      Chử Nguyệt Tinh về đến phòng, trời sáng , lại bắt đầu buồn ngủ, đưa tay khóa trái cửa, vén chăn nằm dài lên gường, vén ống tay áo của mình lên. Vết sẹo khi cắt cổ tay còn rất , vẫn còn vắt ngang cổ tay, từ bên trong áo khoác lấy ra con dao gấp, đây là thứ mang từ bệnh viện về nhà. Tự bản thân Chử Nguyệt Tinh là ràng nhất, Cố Thanh Hồi đối với , là toàn bộ thế giới đối với , là sinh mạng của , bây giờ, cái gì cũng mất .

      Mũi dao lạnh thấu xương chạm vào cổ tay , Chử Nguyệt Tinh hơi dùng sức, trông thấy da thịt mình hằn xuống, lại dùng thêm chút lực, cảm thấy đau đớn chút nào. Ánh mắt dán chặt cổ tay, tay phải hung hăng rạch cái, ngủ giấc thôi, là có thể được giải thoát rồi.

      Loại cảm giác này, phải chưa từng nếm thử, cái chết chút cũng đáng sợ. Chử Nguyệt Tinh cũng biết, chỉ có như vậy, ba mẹ , em , mới cảm thấy áy náy, khó chịu. Cũng chỉ có như vậy, bọn họ mới biết, bọn họ sai. Bảo vệ chính nghĩa, sai, nhưng hại chết người thân của mình, bao giờ cũng sai phải ?

      Con dao lần nữa được dùng sức, nhưng cuối cùng rạch xuống tiếp, phải do sợ hãi, chẳng qua là cảm thấy đáng. Chử Nguyệt Tinh bỏ con dao gọt hoa quả vào ngăn kéo, sau đó kéo cao mền, định ngủ giấc ngon trước rồi tính sau.

      Mấy ngày sau đó, điện thoại tới tấp với Chử Đồng, cứ theo lời Lý Tịnh Hương , Chử Nguyệt Tinh có tí ti gì bất thường, mặc dù như vậy, vẫn cảm thấy yên, gần như cứ cách giờ lại đến phòng xem Chử Nguyệt Tinh làm gì.

      Khi Chử Đồng ra cửa, Giản Trì Hoài giúp choàng áo: “ với em.”

      “Được.”

      Vị trí vết thương cọ xát với quần áo vẫn còn hơi khó chịu, Chử Đồng giữ chặt cánh tay Giản Trì Hoài, hai người bước vào nhà, Chử Cát Bằng trông thấy Giản Trì Hoài, khuôn mặt trở nên khó coi, cũng dịu ít. Chử Đồng đưa mắt nhìn về phòng của Chử Nguyệt Tinh: “Chị con ở trong phòng à?”

      Chử Nguyệt Tinh nghe thấy tiếng động, từ ban công vào, trong tay vẫn còn cầm bình tưới hoa: “Mọi người tới rồi à?”

      Chử Đồng nhìn chị, Chử Nguyệt Tinh thần sắc ôn hòa và vẻ mặt cũng rất tốt, Chử Đồng bước đến trước: “Chị, sao nằm nghỉ nhiều chút? Sinh non ngồi cũng rất quan trọng.”

      “Nằm nổi nữa, chị cũng để bị trúng gió lạnh, trong nhà vẫn còn rất ấm mà.”

      Chử Đồng kéo tay của chị, Chử Cát Bằng nhìn con , ngại vì có mặt Giản Trì Hoài ở đây nên tiện phát tác, nhưng vẫn bày ra bộ mặt khó coi: “Đồng Đồng, con qua đây.”

      Chử Đồng đáp lại, bước rất chậm, đến trước mặt Chử Cát Bằng, gọi: “Ba.”

      “Chuyện của rể con...”

      Chử Đồng lại trận đau nhức, Chử Nguyệt Tinh cũng theo đến bên cạnh , đôi mày thanh tú cau lại, cắt ngang lời Chử Cắt Bằng sau đó với Chử Đồng: “Vết thương thế nào rồi? Có khá hơn ?”

      Vợ chồng nhà họ Chử đồng thời cất tiếng hỏi: “Vết thương gì?”

      “Con bảo mọi người đừng trách Chử Đồng, là bởi vì Thanh Hồi làm sai, ấy bắt cóc Chử Đồng, thiếu chút nữa xảy ra án mạng.”

      “Cái gì hả!” Chử Cát Bằng trợn tròn mắt, trong nhất thời khó có thể tiêu hóa được những lời này, trong ấn tượng của ông, Cố Thanh Hồi trầm ổn thông minh, là người có trách nhiệm, sao có thể trong đêm, lại biến hóa nghiêng trời lệch đất thế này? “Bị thương ở đâu?”

      “Ba, vết thương cũng lớn lắm.” Có vài lời, Chử Đồng cũng muốn đề cập đến trước mặt ba mẹ và Chử Nguyệt Tinh, kéo tay Chử Nguyệt Tinh qua, ra hiệu cho chị ngồi vào ghế sô pha: “Chị, Giản Trì Hoài sắp xếp xong xuôi, đợi lúc, bọn em đưa chị đến gặp ta.”

      ấy, cũng nhận tội?”

      Mắt Chử Đồng hơi rũ xuống: “Đội trưởng Lương chỉ , ấy rất phối hợp.”

      “Vậy tốt rồi.” Khóe miệng Chử Nguyệt Tinh kéo lên độ cong vui vẻ: “Chị muốn trông thấy ấy đến bước này còn chống đối.”

      “Lát nữa, em cùng với chị.”

      Chử Nguyệt Tinh lắc đầu, Chử Đồng cho rằng chị bảo được hay , ngờ Chử Nguyệt Tinh lại mở miệng : “Chị muốn .”

      “Hả?” Chử Đồng lấy làm ngạc nhiên: “Tại sao?”

      “Gặp thế nào đây, càng thêm đau đớn mà thôi, hơn nữa khi ấy làm ra những chuyện đó, căn bản nghĩ đến chị, ấy hoàn toàn có thể sớm thu tay lại, nhưng ấy hề. ấy thậm chị còn đẩy người khác xuống lầu, vẫn còn bắt cóc cả em, người đàn ông ích kỷ như vậy, đáng để chị chảy thêm nước mắt.”

      Chử Đồng nghe xong, rất lâu lấy lại được tinh thần, ngay cả Giản Trì Hoài cũng nhìn về phía Chử Nguyệt Tinh. Chử Đồng lại đưa mắt nhìn khuôn mặt Chử Nguyệt Tinh: “Chị, nếu chị muốn gặp mặt ấy lần, bây giờ là cơ hội tốt nhất, đợi khi án tử được đưa đến tòa án, đến lúc đó xem như thể gặp nữa.”

      Đau thương nơi đáy mắt Chử Nguyệt Tinh bị xé ra đến tê liệt, nhưng vẫn kiên trì như trước: “Đứa con của chị, là bị Cố Thanh Hồi hại đến mất , ta lừa gạt chị nhiều chuyện như vậy, thời gian dài đến vậy, chị muốn gặp ta. người như Đoàn Lại Hoằng chị cũng gặp rồi, có nhiều hơn Cố Thanh Hồi, thế nào?”

      “Chị, chị đừng thế nữa.” Chử Đồng hiểu lòng của Chử Nguyệt Tinh, Đoàn Lại Hoằng vạn vạn lần thể sánh với Cố Thanh Hồi: “ gặp ta, chị nghĩ kỹ rồi phải ?”

      “Phải, chị muốn gặp.”

      Chử Đồng khẽ gật đầu, tiếp lời chị: “Được, vậy gặp, toàn bộ đều qua rồi, thời gian là liều thuốc tốt nhất.”

      Điểm này, vượt xa dự tính của Giản Trì Hoài, dựa vào tính tình của Chử Nguyệt Tinh, cho dù thiên sơn vạn thủy ngăn trở trước mặt, ta cũng gặp Cố Thanh Hồi lần. Khi trở về, Chử Đồng nằm xe, gối đầu lên đùi Giản Trì Hoài: “Em nghĩ như vậy.”

      “Chị em ngay cả cơ hội cuối cùng cũng cần, em cảm thấy, đây là chuyện ấy có thể làm sao?”

      “Tính tình chị em từ trước đến này đều yếu đuối hiền lành, có vài lời, chị ấy cũng chỉ có thể ở trước mặt Cố Thanh Hồi hỏi cho mới phải.” Chử Đồng nâng khuôn mặt nhắn lên: “Giản Trì Hoài, , chị em sao chứ.”

      Bàn tay người đàn ông khẽ vuốt đầu Chử Đồng: “Còn lời giải thích khác, tổn thương quá sâu, tuyệt vọng qua còn lại chính là thất vọng, thất vọng quá sâu, cảm thấy người đàn ông đáng, nếu quả là như vậy, kết quả đó xem như là tốt nhất với ấy.”

      “Phải vậy .” Chử Đồng hỏi .

      “Phải.” Giản Trì Hoài .

      Đường dây rộng khắp này bị nhổ cả gốc, Chử Đồng cho mình thời gian thảnh thơi, đặc biệt làm bạn với Chử Nguyệt Tinh. Tình trạng của chị thực ra bình phục vô cùng tốt, hề than trời trách đất càng tự giận bản thân mình. Cho dù trông thấy tin tức, có liên quan đến Cố Thanh Hồi bày ra trước mắt, dáng vẻ Chử Nguyệt Tinh vẫn bình tĩnh và thản nhiên.

      Ngược lại Cố Thanh Hồi, dưới lần thông qua đội trưởng Lương , muốn gặp Chử Nguyệt Tinh lần. Nhưng Chử Nguyệt Tinh lúc nào cũng lắc đầu, thậm chí còn nhờ Chử Đồng gửi đến câu: “Đời này gặp lại, thời thanh xuân để lỡ xem như nhìn lầm người, hy vọng Cố Thanh Hồi thành khai báo, đừng để tội ác lưu lại đời sau.”

      Thực ra Chử Nguyệt Tinh như vậy, cũng xem như có căn cứ, Chử Đồng vẫn ngấm ngầm hỏi ý kiến của luật sư, vụ án của Cố Thanh Hồi mười phần là bị xử chung thân.

      ~ Hết Quyển 2 ~









    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :