1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Gặp phải giáo sư độc miệng - Đan Tứ Tịch

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 20:

      Editor: Trà Đá.

      Liễu Bảo và Ô Thiến Hàm luôn luôn hưng phấn với trai đẹp, và Thượng Bình là hai người theo chủ nghĩa thực, thậm chí còn vào lớp học trước năm phút.

      nghe nè, Liễu Bảo bị trộm tiền đó……..”

      “Hả…. Lớp chúng ta có trộm sao…….”

      “Tớ nghĩ tám chín phần là Mục Tiểu Tuệ trộm rồi, trong phòng ngủ chỉ có cậu ấy là đến từ nông thôn thôi.”

      “”Cũng chưa chắc!”

      “Ủa chứ chưa nghe ủy viên lao động kể là sáng sớm Mục Tiểu Tuệ là người động vào giường đệm của Liễu Bảo sao……..”

      “Vậy chắc là cậu ấy rồi còn gì………”

      “…………….”

      Mục Tiểu Tuệ và Liễu Bảo đánh cược, nếu giáo sư phân tích đầu tư là trai đẹp, từ nay về sau phải ăn mặc theo phong cách của Liễu Bảo. Nhưng nếu là ông già, Liễu Bảo phải với qua phố ở bên cạnh ăn ba chén đậu hũ thúi, tối ngủ cũng được đánh răng.

      cố gắng để ngoài tai những lời bàn tán của các bạn học trong lớp, nghe những chuyện linh tinh. Nhưng từng ánh mắt nhìn , trong ánh mắt của bọn họ đều mang ba phần sáng tỏ, lớp phòng tuyến cuối cùng của cũng sớm bị đập vỡ, chua xót ăn mòn tất cả kiên cường.

      cảm thấy toàn thế giới hoài nghi là người ăn trộm ví tiền của Liễu Bảo!

      đứng bật dậy rồi dùng giọng thản nhiên nhất : “Tớ có chút khỏe nên quay lại phòng ngủ đây.” Dứt lời rồi xốc cặp sách cúi đầu chạy ra ngoài.

      Lúc đó tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, vừa bước ra khỏi phòng học lập tức đụng ngay người tới, vẫn cúi gằm mặt như cũ, chỉ tiếng xin lỗi cực kỳ , tránh qua bên, bàn tay lạnh như băng của được bàn tay ấm áp gắt gao níu lại, sau đó nghe được giọng quen thuộc.

      “Mới bắt đầu tiết đầu tiên của học kỳ mà cúp cua được đó.”

      ngẩn ngơ dõi theo ánh mắt chứa đựng nụ cười của , lúc lâu sau tránh thoát khỏi kiềm chế của , câu nào chạy dọc theo hành lang.

      Đây phải là lần đầu tiên cúp cua, cũng phải là lần cuối cùng.

      kiệt sức nằm úp mặt bàn, đột nhiên cảm thấy chút xíu chua xót thấm đến tận trái tim. Chuyện ví tiền của Liễu Bảo bị mất trộm cơ bản truyền ra ngoài, bây giờ Tô Dịch là giáo sư chủ nhiệm khoa của , chừng cũng biết rồi, vậy ……. Cũng hoài nghi như những người khác sao?

      Tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân huyên náo từ xa đến gần, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng ngủ đến đông đủ, kinh ngạc : “Các cậu cũng bỏ tiết luôn sao?”

      Liễu Bảo lộ ra nụ cười tà ác, bĩu bĩu môi ý bảo Ô Thiến Hàm và Thượng Bình giúp tay: “Giáo sư phân tích đầu tư chính là Tô Dịch, cho nên cậu thua rồi nhé. Nhanh, tớ ngứa mắt cái quần này của cậu lâu nay rồi, mau mặc cái quần thời thượng này vào, cả đôi giày nữa, đổi sang giày cao gót…….. Mau mau…………..”

      bị tay của Ô Thiến Hàm làm nhột, cười ha ha ngăn cản hoàn toàn vô dụng, thay đồ cực kỳ nhanh gọn lẹ, ba người vỗ vỗ tay, hài lòng gật đầu cái.

      Liễu Bảo vuốt ve Mục Tiểu Tuệ gì, Ô Thiến Hàm lập tức đập cái ‘Bốp’ lên tay Liễu Bảo, khiến ta đau đến phát khóc.

      “Cẩn thận cái tay của cậu, sờ mó bậy bạ.”

      Bây giờ Liễu Bảo nghiêm túc trở lại: “Tiểu Tuệ Nhi, tính tình của cậu như thế nào bọn tớ hiểu hết.” Dứt lời kéo ngăn kéo bàn của Mục Tiểu Tuệ ra tiếp, “Cậu có ba tấm thẻ ngân hàng, cái là dùng để gia đình cậu gởi tiền tiêu vặt hàng tháng cho cậu, mật khẩu là ngày sinh nhật của ba cậu; cái khác là dùng để mua đồ online, mật khẩu quá dài nên cậu bao giờ nhớ được, cho nên Thượng Bình lúc nào cũng nhớ giùm cậu; còn cái thẻ cuối cùng là do trường phát, mật khẩu là sinh nhật cậu. Bốn người bọn mình sống chung với nhau được ba năm rồi,
      [​IMG]

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 21:

      Editor: Trà Đá.

      coi thời gian thi lại của Mục Tiểu Tuệ rồi mới quay về trường học, rồi gọi mấy cuộc điện thoại cho cũng ai bắt máy. Những cánh hoa mai vừa mới rụng, sau cơn mưa bị bùn đất vấy lên những cánh hoa tàn, mà những đóa hoa đào hồng nhạt đua nhau nở, từng đóa từng đóa xinh đẹp giắt đầu cành.

      gọi điện thoại cho Liễu Bảo: “Liễu Bảo hả? Là giáo sư Tô đây.”

      Lúc đó Liễu Bảo ngồi tàu lửa lim dim, mơ mơ màng màng dạ.

      “Bây giờ thầy có chút chuyện muốn tìm bạn học Mục Tiểu Tuệ, em có ở cùng với bạn ấy ?”

      Con cực kỳ thích mấy chuyện nhạy cảm giống như người mê bóng đá vậy, Liễu Bảo vừa nghe Tô Dịch đánh thẳng vào tung tích Mục Tiểu Tuệ nên tinh thần càng phấn chấn hơn: “Dạ , em tàu lửa về nhà, giáo sư tìm Tiểu Tuệ có chuyện gì sao?”

      “Về nhà? Có chuyện gì sao?”

      Miệng của Liễu Bảo há to đến nỗi nhét vừa quả trứng, cũng phải hai phút sau câu hỏi thăm dò đó của , mới hỏi tiếp lại: “Em biết em ấy thi lại ở đâu ?”

      “Biết, ở tòa nhà số hai.... ..... A, chắc là xong rồi. Với lại.... ....... Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tuệ Nhi đó.”

      Trước tòa nhà số hai là rừng cây tùng rất lớn, trong rừng cây tùng có rất nhiều ghế đá, Tô Dịch đứng ở trước cửa tòa nhà số hai đột nhiên thấy Mục Tiểu Tuệ ngồi ở trong rừng cúi gằm đầu. Khuôn mặt nhắn lớn khoảng bằng bàn tay còn nở nụ cười như những ngày trước, nửa bên mặt bị cây tùng che lấp, nhìn , nhưng lại có thể tưởng tượng được đôi lông mày lá liễu có thể nhíu chặt lại.

      Bởi vì chạy tìm thở đục ngầu, cố gắng nở nụ cười gọi to: “Mục Tiểu Tuệ.”

      Trong phòng ngủ chỉ còn lại mình Mục Tiểu Tuệ, lúc thi lại cũng yên lòng, sau khi thi xong chạy thẳng vào trong khu rừng.

      nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Tô Dịch cười, nháy mắt cái, nước mặt lập tức rơi ào ào xuống khuôn mặt . để tâm, nhưng lúc Tô Dịch vừa xuất , lại giống như đứa trẻ, đáy lòng uất ức ngừng khuếch tán, ngăn được dòng nước mắt.

      ngồi xuống bên cạnh , đưa tay lau khô nước mắt gò má , trong lòng còn đau khổ hơn mấy phần: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè vì chút chuyện này nữa!”

      hít hít mũi, hiểu Tô Dịch biết hết mọi chuyện, thút thít : “Ai cũng em ăn trộm, nhưng.... ..... Em ....... làm chuyện đó.”

      ra sức cắn chặt môi dưới để mất thể diện trước mặt Tô Dịch, nhưng nước mắt vẫn dâng trào đầy hốc mắt, nhìn chằm chằm Tô Dịch, muốn hỏi: “Thầy có tin em ?”

      Nhưng cuối cùng cũng thể thốt ra được.

      Bây giờ điều muốn làm nhất chính là ôm vào lòng, nhưng biết lúc này vẫn chưa được. Dựa theo tính tình của Mục Tiểu Tuệ mà , nếu trong lòng muốn theo , có làm như thế nào cũng phản tác dụng.

      Tô Dịch hỏi: “Các bạn cùng phòng có tin em ?”

      mơ màng nhìn , biết vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng cũng thành gật gật đầu, điều này chắc chắn, chị em cùng phòng chắc chắn nghi ngờ .

      “Có tôi và các bạn cùng phòng tin em là được rồi, muốn nhiều người tin em để làm gì?”

      Ánh mắt trong sáng của nhìn thẳng vào đôi mắt dài hẹp thâm thúy thấy đáy của : “Thầy tin em sao?”

      “Đúng, tôi tin em!”

      cúi đầu rồi cẩn thận : “Có thầy và các bạn cùng phòng tin tưởng là đủ rồi.... .....”

      Đúng vậy! quá ngốc, những người nghi ngờ hoàn toàn đáng để
      [​IMG]

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 22:

      Editor: Trà Đá.

      quyết định đến chết cũng nhận, cứng cổ : “Thầy vừa mới gì vậy? Em nghe .”

      Tô Dịch chỉ cười .

      Sau khi Mục Tiểu Tuệ vào phòng rồi nhưng hai mắt vẫn chưa được nhàn rỗi, nhìn trái nhìn phải rồi chỉ vào gian phòng lớn : “Tối nay thầy ngủ đây, em ngủ sát vách.” vẫn rất biết điều, vừa nhìn biết khác biệt giữa phòng khách và phòng ngủ.

      “Ừ, được.”

      Sau khi được Tô Dịch đồng ý chạy như bay lên giường, diện tích của cái giường còn lớn hơn giường ở nhà nữa. đột nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật , trong nhà nhất định gọi điện thoại, vừa mới bò dậy từ giường chuẩn bị gọi điện thoại cửa phòng đột nhiên mở ra.

      trực tiếp đưa điện thoại di động cho : “Nhà em gọi điện thoại tới nè.”

      vừa mới nhận lấy điện thoại di động trong tay Tô Dịch xong xoay người rời , nằm ở giường gác chân, bên tai là tiếng máy điều hòa chạy o o.

      “Mẹ…….”

      “Sinh nhật vui vẻ.”

      “Cảm ơn mẹ, mà tại sao mẹ lại gọi điện thoại cho Tô Dịch vậy?”

      “Con chịu nghe điện thoại nên mẹ phải gọi cho Tô Dịch.”

      đổ mồ hôi, những lời này sao lại hợp tình hợp lý đến vậy!

      trò chuyện với từng người trong gia đình rồi mới lưu luyến cúp điện thoại, sau đó si ngốc nhìn chằm chằm điện thoại di động của Tô Dịch, thử trượt màn hình điện thoại nhảy ra ba chữ ‘Nhập mật khẩu’.

      cắn cắn đầu ngón tay nghĩ ngợi lúc lâu, rồi sau đó thử từng số , sinh nhật ? phải! Số điện thoại di động? phải! 111111? phải! 123456? phải! Sau đó biết quỷ thần xui khiến thế nào mà lại nhấn ngày sinh nhật mình vào!

      Điện thoại di động rung lên, rồi lên ‘Mật khẩu đúng, xin nhập lại lần nữa’.

      vùi mặt mình vào trong chăn hồi lăn qua lăn lại: Mục Tiệu Tuệ ơi là Mục Tiểu Tuệ, đầu óc ngươi đúng là bã đậu mà!

      lúc chổng mông lăn lộn hối hận vì hành động ngu xuẩn của bản thân, đèn trong phòng tắt ngúm, cúp điện? cảm giác ở trước cửa có ánh sáng yếu ớt, rồi sau đó nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dịch dao động dưới ánh nến có vẻ dịu dàng khác thường, nụ cười nhàng đọng lại môi .

      “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ…………”

      Mục Tiểu Tuệ hoàn toàn kinh ngạc và cảm động, ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bánh sinh nhật tay Tô Dịch, ở phía cái bánh còn tỉ mỉ cắm mấy cây nến, kèm theo còn là giọng uyển chuyển nhàng của Tô Dịch.

      cười ha ha dõi theo , ràng cảm động muốn chết nhưng mở miệng ra cũng là: “Có ai với thầy là ngũ quan mặt thầy hòa hợp ?”

      thuận tay bật đèn, đặt bánh ngọt ở tủ đầu giường, rồi ngồi ở bên giường: “Coi như hôm nay là sinh nhật em nên tôi chấp, nhưng ngày tháng thẻ sinh viên của em đâu phải hôm nay?”

      “Lúc đăng ký người ta làm sai rồi, nhưng cảm thấy thay đổi phiền phức quá, nên cứ để như vậy. A mà sao thầy biết được?”

      “Tôi nhìn qua lần quên.”

      Có loại người tự kỷ như vậy sao?

      vểnh môi khinh bỉ, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm cái bánh sinh nhật đường kính 20 cm, phía còn trang trí trái cây.

      “Tô Dịch, cảm ơn thầy!”

      Tô Dịch đáp lại, chỉ : “Khuya rồi, ngủ sớm .” Lời còn chưa dứt mà người tới trước cửa rồi, sau đó nhàng đóng cửa lại.

      ~

      đưa mắt nhìn cho đến khi bóng lưng Tô Dịch biến mất, cho đến khi cảnh cửa hoàn toàn đóng lại cũng nhìn thấy nữa. Ngược lại mắt nhìn ngắm cái bánh sinh nhật, ràng có mùi vị cà phê và mùi rượu chát chát, mặc dù chưa ăn nhưng cảm thấy ngọt ngào rồi.

      nhìn bánh sinh nhật rồi giọng : “Chúc mi sinh nhật vui vẻ, Mục Tiểu Tuệ.” rất muốn chia sẻ phần vui sướng này với Tô Dịch, nhưng , lại càng tiện mở miệng,
      [​IMG]

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 23:

      Editor: Trà Đá.

      cũng ngốc, thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt.

      người là em thầm mến trai, người vừa là ba vừa là bạn của , còn người là mẹ hiểu cảm xúc của con trai, em là thư ký của , ba là cấp của , nhìn dáng dấp của mẹ Tô đoán chừng cũng là tiểu thư quyền quý, tổ hợp gia đình rất kỳ quái.

      Mục Tiểu Tuệ đứng im tại chỗ nhìn Tô Dịch xa, cánh hoa đào rơi rụng vai làm chói mắt .

      Mẹ Tô tìm bởi vì công việc, cũng vừa lúc ở cùng nhau, buồn vì mình trở thành bia đỡ đạn của , nhưng lại muốn trốn khỏi cái khí áp lực. Rốt cuộc hiểu khoảng cách giữa bọn họ, chính là khoảng cách giữa bụi rậm và sao.

      Nhưng rất biết ơn , lúc đau khổ nhất chấp nhận ở bên vô điều kiện.

      Khi Mục Tiểu Tuệ quay lại ký túc xá mới biết là chuyện trộm cắp được giải quyết, ăn trộm thừa dịp lúc kiểm tra vệ sinh rồi đột nhập vào ký túc xá, mà chỉ cần đẩy cửa vào là có thể thấy ngay giường đệm của Liễu Bảo, nên mới thừa cơ trộm. được rửa sạch mọi nghi ngờ, nhưng lại có vui vẻ như trong tưởng tượng.

      Lớp của Tô Dịch hoãn lại trong tháng, cũng đổi giáo sư mới, nên vẫn nhàn rỗi như vậy.

      Trong tháng này có nghe được chút chiến tích về Tô Dịch.

      Ngày hôm đó đến lớp đầu tư, giáo sư chủ nhiệm khoa để sách xuống rồi : “ đến đầu tư là tôi nghĩ ngay đến giáo sư Tô Dịch của các em, thành phố W là cái nôi của chứng khoán CJ, thầy ấy bán chứng khoán, sau ba ngày liên tục rớt giá, khi tình hình nóng trở lại thầy ấy bán , nghe lần bán như vậy lời mấy chục triệu, thầy ấy có danh hiệu ‘Ngôi sao sáng chói của giới chứng khoán’, bây giờ danh tiếng lại nổi hơn gấp nhiều lần……”

      Hôm đó Mục Tiểu Tuệ ngồi ở bên dưới nghiêm túc nghe giảng, lại lần nữa ý thức được khoảng cách giữa hai người bọn họ xa xôi biết bao nhiêu.

      Trời sinh Liễu Bảo thiết kế, mọi nhiệt huyết đều dành hết cho thời trang, ngày đêm đọc sách trau dồi thêm kiến thức về thời trang. Thượng Bình và bạn trai bận rộn vừa làm vừa học; Ô Thiến Hàm cả ngày bận suy nghĩ tìm mọi cách để hẹn hò với giáo sư Trương Ba.

      Chỉ có chữ dành cho Mục Tiểu Tuệ chính là ----- Rảnh.

      Rảnh rỗi quá, cả ngày đều cắm đầu vào chơi bài Tú Lơ Khơ, cho đến khi thua sạch coi ti vi, tình hình cứ như vậy kéo dài cho đến cuối tháng tư chơi xuân.

      Ô Thiến Hàm cười gian xảo tiếng, đưa điện thoại di động cho Mục Tiểu Tuệ: “Tớ bấm số điện thoại của Trương Ba rồi, mau! Mau rủ thầy ấy chơi xuân vào ngày mai , thầy ấy phải cùng với bọn mình.”

      Mục Tiểu Tuệ choáng váng, cái này đúng là chuyện tình bất đắc dĩ mà!

      “Alô!”

      sững sờ, khẽ nhíu mày: “Giáo sư Tô?”

      “Ừ” tiếng.

      tự chủ được đỏ mặt: “Ngày mai cả lớp chơi xuân, nên hy vọng thầy và Trương Ba có thể cùng…….” Rồi sau đó cảm thấy mời Trương Ba mà mời Tô Dịch có vẻ tệ, nên vội vàng bổ sung thêm câu, “Giáo sư Tô có thời gian để chung ……….”

      “Trương Ba?” Gọi thân thiết quá vậy.

      Mục Tiểu Tuệ như muốn cắn lưỡi tự vẫn, bởi vì Ô Thiến Hàm ngày đêm hết Trương Ba dài Trương Ba ngắn, khiến cũng theo thành thói quen: “….. phải, là giáo sư Trương……”

      “Ừ, để tôi suy nghĩ chút!” xong cũng cúp máy.

      ngu ngơ nhìn chằm chằm điện thoại di động: Á….. Nãy giờ hình như toàn tập trung về Trương Ba?

      Ô Thiến Hàm cũng trợn tròn hai mắt, sau khi hoàn hồn lại lắc lắc bả vai Mục Tiểu Tuệ điên cuồng: “Tiểu Tuệ Nhi Tiểu Tuệ Nhi………. Tại sao lại là Tô Dịch, còn Trương Ba của chúng ta đâu? Lâu lắm rồi tớ chưa nghe được giọng của thầy ấy đó…………….”

      vô tình vạch trần: “Hôm qua cậu còn kéo bọn tớ đến lớp của Trương Ba nghe giảng, tớ vẫn còn nhớ thầy ấy hỏi ‘Tại sao hải tặc Tác Mã Lý hung hăng ngang ngược xuất liên tục như vậy? Phải làm cách nào để phòng ngừa hải tặc gây loạn?”

      Lúc này Ô Thiến Hàm mới buông tay, thở dài hơi: “Được rồi! Tớ phải nghĩ cách lôi thầy ấy mới được.”

      Thượng Bình lạnh lùng ném vào đống muối: “Cậu buông tha thầy ấy ! Cậu cậu theo đuổi thầy ấy bao lâu nay, nếu thầy ấy có ý với cậu sớm rồi.”

      “Nhưng thầy ấy vẫn trả lời tin nhắn của tớ!”

      “Vậy sao, cậu nhắn mười tin thầy ấy trả lời lại tin, chỉ là lịch nhắn trả lời vậy thôi, cậu tỉnh táo lại .”

      Ô Thiến Hàm thẹn quá hóa giận nhào tới đánh nhau với Thượng Bình.

      Liễu Bảo bình tĩnh thổi vỏ đậu phộng rơi đầy xuống sàn nhà, giọng nhàng như chuyện thời tiết: “Các cậu có cố gắng cũng được đâu, thấy , lời tớ trở thành chân lý rồi, bọn họ chỉ mặc quần áo đôi, lại còn ở cùng nhau nữa, mọi thứ rành rành ra rồi.”

      Ô Thiến Hàm đánh nhau với Thượng Bình đột nhiên giật mình cái, tâm tình ngổn ngang trong nháy mắt.

      Tin nhắn nhóm trong điện thoại rung lên thông báo cả lớp về vùng quê du xuân, Mục Tiểu Tuệ cảm thấy bằng về nhà chơi ba ngày ở đó còn tốt hơn.

      Sáng thứ hai khi tia nắng ban mai tỏa sáng khắp mặt đất mọi người dậy chuẩn bị xuất phát, Mục Tiểu Tuệ vốn muốn , nhưng lại bị Liễu Bảo, Ô Thiến Hàm và Thượng Bình lôi kéo , sau khi lên xe Thượng Bình phát ra là Tô Dịch và Trương Ba ngồi cùng nhau.

      Lông mày đen rậm, môi mỏng, con ngươi chứa nụ cười yếu ớt, giống những ngày thường!

      Đường cong môi biến mất, cúi đầu ngồi ở hàng ghế cuối. Ngay từ lúc Ô Thiến Hàm thấy Trương Ba cũng còn trong trạng thái bình thường rồi, ánh mắt ta dính cứng ngắc người Trương Ba kéo xuống được.

      Đường Mẫn tiến lên hỏi Tô Dịch: “Giáo sư Tô, khi nào lớp chúng ta bắt đầu học ạ, thiếu bảy bài rồi.”

      Tô Dịch gật đầu rồi bảo: “Thứ bảy tuần sau bắt đầu học bù cho đến trưa.”

      “Vâng ạ, cảm ơn giáo sư.”

      có gì, là trách nhiệm của tôi mà.”

      Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm phía sau gáy của Tô Dịch lúc lâu sau vẫn lên tiếng, Liễu Bảo quơ quơ tay trước mặt , nhắc nhở: “Cậu định khi nào trả lại quần áo cho Tô Dịch vậy?”

      Lúc Liễu Bảo xong mới hốt hoảng nhớ tới chuyện này: “Cậu nghĩ thầy ấy còn nhớ ?”

      “Cái này……….. chừng đó là bộ quần áo thầy ấy thích nhất sao.”

      mua bộ mới có sao đâu.”

      “Mục Tiểu Tuệ, tại sao mỗi lần có chuyện gì dính đến Tô Dịch là cậu lại trở nên cay nghiệt như vậy chứ………..”

      kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Bảo, hỏi ngược lại: “Tớ cay nghiệt sao?”

      “Đúng, đời người có bao nhiêu khắc nghiệt cậu đổ hết lên người Tô Dịch rồi đó.”

      “Tớ……. Tớ……… Tớ chỉ tự vệ chính đáng thôi, ai bảo thầy ấy đàng hoàng với tớ trước làm chi.”

      ~

      Lớp trưởng Tần Hoa đặt chỗ trong vườn trà, địa điểm chơi là ngay tại trung tâm của vườn trà, bóng bàn và bóng rổ nghiễm nhiên trở thành môn thi đấu. Nhảy dây, nhảy Bungee, xích đu, bóng ném cái gì cũng có, ngoài ra còn có
      [​IMG]

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 24:

      Editor: Trà Đá.

      Mục Tiểu Tuệ nhanh chóng buông môi ra, cúi đầu dám nhìn , đợi biểu của . Đợi lúc vẫn có động tĩnh gì, len lén nâng mí mắt lên, sợ hãi nhìn , bị ngọn lửa trong ánh mắt thiêu đốt, rùng mình, nhanh chóng dời tầm mắt chỗ khác, xoay người muốn chạy trốn. Giây kế tiếp, môi của bị môi bắt được.

      Môi của mềm như vậy, lại ấm nữa, hai đôi môi cọ sát lẫn nhau, giống như Tô Dịch quá quen thuộc, nụ hôn này cũng hề dịu dàng. Đầu óc Mục Tiểu Tuệ mờ mịt, trống rỗng suy nghĩ được.

      Đợi đến khi hoàn hồn lại bá đạo cạy mở đôi môi , môi lưỡi đan xen vào nhau.

      chính là người chủ động phá cái cục diện bế tắc này, cũng là do muốn trốn thoát, nhưng nụ hôn này tới quá đột ngột, để cho chuẩn bị, phía ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo, dùng sức muốn đẩy ra.

      càng đẩy, càng ôm chặt hơn, xoay đầu muốn trốn tránh, nhưng lại dùng tay giữ chặt gáy , để cho con đường sống.

      Giống như hài lòng vì chuyên tâm, bá đạo ôm chặt , vừa dùng sức lại vừa dịu dàng nghiền nát môi . Nhiệt độ cơ thể vây quanh , quanh chóp mũi đều là mùi Tử Đàn Hương, bắt đầu lạng quạng đáp lại , từ từ đưa đầu lưỡi ra thử thăm dò đụng môi .

      ngờ vì động tác nho này của , lại kích thích nhiều đến vậy, hít hơi sâu, nhanh chóng bắt được cái lưỡi nho của . chống cự nổi, đành để cho mặc sức mút sâu, cho đến khi cảm thấy có chút đau đau, đầu óc lại trống rỗng lần nữa.

      Mục Tiểu Tuệ mờ mịt dần dần khép hờ hai mắt lại, hô hấp của Tô Dịch cũng càng ngày càng nặng bên tai , mặc dù gương mặt đỏ lựng lại khó thở nhưng cũng muốn buông ra.

      “Tiểu Tuệ Nhi, tớ câu được tôm hùm rồi……… Á……….”

      Trong đầu nổ ong ong, trong lúc bối rối đẩy Tô Dịch ra, quay đầu lại thấy Liễu Bảo đứng ở ngoài cửa giơ tôm hùm lên khoe, rồi sau đó mặt ta đỏ lên, bỏ lại câu: “Hai người cứ tiếp tục…………” Rồi chạy mất dạng.

      Mục Tiểu Tuê dám giương mắt lên nhìn Tô Dịch, cho cùng cũng do khơi mào nụ hôn này, cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng cũng ra ngoài theo Liễu Bảo, cũng còn nhớ đến lời hứa chơi xong ván bi-da trả lời câu hỏi của .

      giày vò vạt áo khoác nhìn chằm chằm các bạn cùng phòng chơi đùa ở cách đó xa, nhất thời dám đến gần, biết nên giải thích với các bạn như thế nào, có cảm giác thất bại.

      Ô Thiến Hàm bỗng nhiên quay đầu lại vẫy vẫy tay về phía , hô lớn: “Tiểu Tuệ, cậu mau đến câu tôm hùm , lớn lắm đó.”

      tiến lên xem ba người câu tôm hùm, rồi sau đó nhìn quanh bốn phía thấy Trương Ba đâu, lập tức hỏi: “Giáo sư Trương đâu?”

      Ô Thiến Hàm buông lỏng cần câu, cụp mắt nhìn chằm chằm mặt hồ, vẻ mặt sầu não: “Thầy ấy tránh tớ như tránh tà………”

      Thượng Bình muốn cãi vả với ta, vội an ủi: “ sao đâu, còn nhiều cơ hội khác mà, cần phải gấp gáp.”

      “Đúng đó! Dù sao cũng chạy thoát.” Mục Tiểu Tuệ cũng bận rộn chen vào .

      Ô Thiến Hàm vẫn bình tĩnh như cũ, khi ta cho rằng còn cần an ủi nữa chợt đứng lên, tuấn ném dây câu ra xa rồi : “ đúng, chỉ cần có cái cuốc, có góc tường nào mà đào được.”

      Liễu Bảo và Thượng Bình liếc mắt nhìn nhau, tùy tiện : “Các cậu cứ tiếp tục chơi, tớ và Thượng Bình xem bên kia cơm nước đến đâu rồi.”

      nhìn chằm chằm bóng dáng của Liễu Bảo xa dần, càng , càng cảm thấy bất an.

      vừa xoay người thấy Trương Ba và Tô Dịch ngồi ở
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :