1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Gặp phải giáo sư độc miệng - Đan Tứ Tịch

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 15:

      Editor: Trà Đá.

      Khi Tô Dịch bối rối biết dùng cách gì để đánh thức Mục Tiểu Tuệ ngủ say ở bên cạnh đột nhiên trở mình, duỗi cái lưng mệt mỏi cái, đôi tay nắm thành quyền xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, mơ hồ hỏi: “Giáo sư Tô, chúng ta đến đâu rồi?”

      bỗng nhiên trợn to đôi mắt dài hẹp lên, nhìn chằm chằm thể tin: “Em mở mắt ra mà xem.”

      Xe sớm dừng sát ở bên đường, mùa đông cây ngô đồng chỉ còn là cái cây khô màu nâu xám, mặt trời về phía tây, hạ cửa kính xe xuống ngắm nhìn bốn phía, xung quanh có rất nhiều cửa hàng ghi địa chỉ ở huyện G, vấn đề là biết cụ thể là chỗ nào!

      lùi đầu về nâng cửa sổ xe lên, tóc bị gió Bắc thổi qua làm bết lại trán, quay đầu lại cười ngây ngốc với , sau đó câu khiến giật mình: “Em cũng biết về bằng cách nào nữa.”

      Trong đầu chợt thoáng qua câu : Em cười tiếng, như rớt vào hầm băng.

      Tô Dịch dựa vào ghế, tay xoa xoa huyệt thái dương: “Em xuống xem cảnh vật xung quanh chút, các huyện thường có chút thay đổi trong nửa năm qua, nhìn qua vài vòng là có thể nhận ra được gì đó.” Tối hôm qua làm thêm giờ, đến rạng sáng lại chạy đến chở về nhà, lái xe hơn ba tiếng mệt mỏi chịu nổi, phải nghỉ ngơi dưỡng sức, thể lái xe lúc mệt mỏi được.

      Mục Tiểu Tuệ cắn chặt môi dưới đỏ mọng rồi nhìn Tô Dịch với ánh mắt tội nghiệp, còn chưa mở miệng nghe lớn tiếng quát: “Mau xuống tìm đường, nếu hôm nay cũng chưa về được đến nhà đâu đó.”

      ra muốn gần ba năm qua chưa về huyện, mỗi lần về đều nhờ xe, đâu cần phải qua huyện, mỗi lần qua huyện đều rất phiền phức.

      Nhưng mắt thấy mặt trời xuống gần hết, dù sao cũng chẳng có quan hệ gì với Tô Dịch, đành bất đắc dĩ đẩy cửa xe ra ngoài, rồi nhìn dọc theo con đường rộng rãi tìm bóng dáng ngôi trường cấp hai.

      cho cùng Tô Dịch vẫn đánh giá cao Mục Tiểu Tuệ, ra ngoài làm vòng suýt nữa tìm ra vị trí xe của , chui vào trong xe rồi xoa xoa hai bàn tay lạnh lại với nhau, run rẩy : “Em thể biết được đây là đâu nữa.”

      nâng trán: “Em có chắc là em học ở trường trung học trong huyện này ?”

      gật đầu chắc chắn: “Chắc chắn!” Sau đó thấy sắc mặt rất khó coi nên cúi đầu rơi vào trầm tư, chẳng lẽ học trường trung học ở trong huyện này sao? Chẳng lẽ là nhớ nhầm rồi?

      nhắm mắt chút để lấy lại tinh thần, bản đồ hướng dẫn rất mơ hồ, nơi này hoàn toàn xa lạ đối với , chỉ có thể dựa vào hướng dẫn mơ hồ của Mục Tiểu Tuệ ngốc nghếch này rồi.

      “Em suy nghĩ cẩn thận lại chút, xung quanh đây có kiến trúc nào đặc trưng….”

      còn chưa xong, đột nhiên tiến sát lại gần , thân thể lướt qua người , rồi trực tiếp bấm hạ cửa sổ xe bên xuống, nhìn về phía xa. bỗng nhiên bị khóa, mùi thơm người trực tiếp xộc vào mũi , mái tóc buộc đuôi ngựa của cọ cọ chóp mũi khiến ngứa ngáy.

      “Mục Tiểu Tuệ, em…..” Có thể xuống được hay .

      Hai bàn tay mềm mại của đặt ở hai vai lắc ngừng, cao giọng hô to: “Em biết đường về rồi…..”

      Tô Dịch chỉ cảm thấy đại não của vừa trải qua trận khủng hoảng, thầm thở hơi, đặt trở lại ghế ngồi ngay ngắn rồi mới hỏi: “Em thấy gì?”

      vừa dứt lời lại nhảy đến bên cạnh cổ rồi chỉ vào cái tháp ở đằng xa, định thần lại nhìn rồi mới phát ra tháp đồng hồ mô phỏng theo đồng hồ Big Ben của Quốc, chỉ là độ cao giống nhau, kích cỡ giống nhau, màu sắc cũng giống.

      “Thấy , cái đó là tháp chuông của trường trung học em học lúc trước, thầy chỉ cần lái xe đến đó là em biết đường về.”

      nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt của bởi vì hưng phấn mà đỏ lên, cái này đúng là thông minh đủ, mà thị lực cũng luôn.

      Chiếc xe BMW màu xanh chạy xuyên qua các con đường lớn trong huyện, rốt cuộc cũng lái xe đến trước trường học, sau đó móc giấy bút ra vùi đầu vào vẽ đại khái con đường , chờ Mục Tiểu Tuệ vẽ bản đồ xong Tô Dịch thiếu chút nữa xỉu vì tức.

      “Mục Tiểu Tuệ, nhà em ở tỉnh bên cạnh mà sao em sớm? dọc theo con đường lúc nãy đậu xe cỡ tiếng, rồi quẹo cua thêm nửa tiếng nữa là đến rồi.”

      oan ức níu chặt góc áo, tự biết bản thân đuối lý nên yếu ớt phản bác: “Cái đó….. Thầy cũng đâu có hỏi em đâu…..”

      Tô Dịch: “……” Chuyện này là lỗi do .

      Trước kia chỉ biết đầu óc cũng đến nỗi nào, bây giờ hoàn toàn có nhận thức mới đối với , đó chính là……… lý cùn.

      Xuyên qua kính chiếu hậu thấy ghế phía sau xe là vài người phụ nữ và con nít, đều là do Mục Tiểu Tuệ tiếp nhận khi được nửa đường, từ đoạn đối thoại cũng biết được là hàng xóm Mục Tiểu Tuệ.

      Mục Tiểu Tuệ xoay người quỳ gối ghế trêu chọc đứa bé được bà mẹ ôm vào lòng: “Tuệ Tuệ, ù a……, gọi dì mau…..” Cuối cùng dứt khoát : “Chị Lệ, phía sau nhiều người ngồi, cũng chen lấn khó chịu nữa, để em ôm Tuệ Tuệ được ?”

      Hàng ghế phía sau có bốn người ngồi, chen lấn sao mà được nữa.

      “Được, vậy làm phiền em.”

      có gì đâu chị.”

      Tô Dịch lạnh mặt nhìn nhận lấy đứa bé từ bà mẹ rồi ngồi ngay ngắn lại, lần này còn chủ động thắt dây an toàn, đoán chừng là vì đứa bé.

      ôm đứa bé chừng mười tháng tuổi, cúi đầu trêu chọc đứa bé, trong miệng còn lẩm bẩm, mái tóc đuôi ngựa rũ xuống như luồng chỉ đen rơi vào nơi cổ, càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết….. Gợi cảm.

      Gợi cảm?

      lập tức thu hồi lại ánh mắt, có cảm giác như giây thần kinh của mình có gì đó sai sai. Đúng vậy, chính là rối loạn thần kinh, thần kinh bình thường làm sao mà nhìn trúng Mục Tiểu Tuệ được đây?

      Chỗ ngồi phía sau có phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi cất giọng hỏi: “Tiểu Tuệ, mình cháu thuê xe về hả?”

      trả lời nhưng mí mắt cũng nâng lên: “ phải, cháu làm gì có nhiều tiền như vậy, đây là….. là…… bạn học của cháu, chưa từng tới những vùng quê , nên tranh thủ ba ngày tết muốn về quê thăm thú, vừa đúng lúc cháu có thể nhờ xe.” Mồ hôi lạnh túa ra toàn thân , cũng may thắng lại kịp thời, nếu Tô Dịch là giáo sư dạy , có cảm giác đứng đắn. vừa nghĩ đến hai má đỏ lên.

      Dì Lý cười hì hì, hai mắt như phát sáng: “Dì thấy người bạn học này bình thường chút nào……..”

      Triệu Thẩm cũng vội vàng phụ họa : “Đúng vậy, các chị xem Tiểu Linh đỏ mặt hết cả lên rồi kia kìa.”

      May mắn là Tô Dịch cũng tồi, nếu lời dối này xem như đúng. Nhưng dì Lý và Triệu Thẩm người tung kẻ hứng càng làm cho thêm xấu hổ, ngượng ngùng.

      nghiêng đầu nhìn mỉm cười chỉ ra điểm đáng ngờ: “Tiểu Linh?”

      Triệu Thẩm bừng hiểu ra, nhiệt tình giải thích: “Trước kia Tiểu Tuệ mang họ mẹ, gọi là Cơ Linh, sau này lên tiểu học chính sách nhà nước thay đổi, hiệu trưởng Mục nghỉ hưu sớm về nghiên cứu lúa nước, nên đổi sang gọi là Tiểu Tuệ, hy vọng trong thôn lúc nào cũng thu hoạch bội thu.”

      luôn luôn tự cao là bản thân nhẫn nhịn rất tốt, nhưng vẫn nhịn được phì cười tiếng: “Cơ Linh?”

      nghe ra trong lời của có mang theo ý cười, cho dù tay dỗ dành đứa bé nhưng cũng quên quay đầu hung hăng trừng cái. Sau đó thấy tay lái xe, tay bấm điện thoại rất nhanh, trong giây lát điện thoại di động của vang lên. nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, màn hình điện thoại có tin nhắn của .

      “Ba em chắc chắn là phát ra em lanh lợi thông minh cho nên mới đổi tên cho em! Đúng, chắc chắn là như vậy.”

      hét về phía : “Là bởi vì trong gia phả ghi là Mục Tiểu Tuệ nên mới đổi được.”

      dãy người ngồi ở ghế phía sau cũng ngu si nhìn chằm chằm Mục Tiểu Tuệ hiểu, dòng điện nóng ran chạy khắp toàn thân , cuối cùng tụ lại khuôn mặt , chỉ cảm thấy lỗ tai đỏ ửng khác thường, nên giả bộ cúi đầu trêu chọc Tuệ Tuệ để che giấu khó chịu.

      Vừa đến tỉnh cảnh vật đột nhiên thay đổi 90 độ thành những rừng trúc tươi tốt, rồi sau đó đập vào mắt mọi người đều là cỏ dại mọc thành bụi trong ruộng lúa.

      Mục Tiểu Tuệ biết khoảng ruộng này là của nhà , ồ lên tiếng: “Sao có ai thu hoạch trong ruộng lúa hết vậy?”

      Triệu Thẩm : “Mùa đông quá lạnh, chỉ có thể bỏ mùa vụ lúa mì mùa đông, nhưng mùa vụ sau phải đến tháng năm năm sau mới có thể thu hoạch được, như vậy bỏ lỡ thời gian gieo hạt lúa sớm rồi, ba cháu ràng là công toi rồi.”

      nhìn căn nhà đơn sơ thấp bé ở bên cạnh ruộng lúa, đó là chỗ ở tạm thời khi ruộng lúa cần bơm nước cả đêm, nhiều lúc mùa hè ba Mục phải đến đó ngủ lại mà có điều hòa. Cỏ hoang vàng úa đập vào mắt , ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, …. Có phải quá ích kỷ hưởng thụ ấm áp của gia đình mà lại quên ?

      Hơn hai mươi phút sau con đường trở nên rộng rãi hơn, từng dãy nhà nằm san sát nhau ra, sau đó là mảng rừng trúc xuất , Mục Tiểu Tuệ chỉ vào con đường xi - măng trước mắt : “Quẹo bên trái rồi chạy đến khi thấy ngôi nhà mái ngói màu xanh dương đậm rồi dừng lại là được.”

      Tô Dịch làm theo lời , dừng chính xác ở trước cửa, mọi người ở ghế sau lục tục xuống xe, Triệu Thẩm hài lòng vỗ vỗ vai Tô Dịch: “Chàng trai, cảm ơn cháu.”

      nở nụ cười rồi trả lời lễ phép: “ có gì đâu ạ.”

      Đuôi mắt Tô Dịch phát nhà của Mục Tiệu Tuệ là hộ đầu tiên, sau đó theo thứ tự là nhà dì Lý, nhà chị Lệ rồi đến nhà Triệu Thẩm, còn người nữa xa cũng biết cụ thể là nhà nào.

      xuống xe giúp Mục Tiểu Tuệ xách hành lý, vội vàng tiến lên giành lại hành lý, rồi thúc giục Tô Dịch về nhanh chút, chỉ sợ ba mẹ Mục ra ngoài bắt gặp thấy Tô Dịch lại phải tiếp tục dối nữa.

      nhíu lông mày: “Mục Tiểu Tuệ, em định qua sông rút ván sao? Em để tôi ở lại đây chơi ba ngày mà?”

      “……….” lúc lâu sau mới tìm lại được giọng của mình: “Thầy tưởng là sao?” chỉ bịa chuyện vậy thôi.

      Nhà họ Mục có ba tầng lầu, trái phải đều có nhà để xe và phòng bếp, ống khói trong phòng bếp bốc khói trắng ra ngoài, ở phía trước nhà có hai cây cột to màu đỏ chống đỡ mái nhà duỗi cong.

      “Tôi đương nhiên tưởng là , nếu chuyến này tôi lỗ quá rồi, tôi cũng cần phải nghỉ ngơi chút chứ.”

      bóng gió: “Ủa, ngày mai thị trường chứng khoán cũng đâu có nghỉ ngơi!”

      Mặc dù Bà nội Mục ngoài bảy mươi tuổi nhưng mắt vẫn tỏ tai vẫn thính, cơ thể khỏe mạnh, bà nghe được giọng của Mục Tiểu Tuệ ở trước cửa nhà, vui vẻ : “Tiểu Tuệ về rồi đó à, vừa đúng lúc ăn cơm.”

      Mục Tiểu Tuệ lên tiếng: “Dạ, bà nội vào trước , con vào ngay đây.”

      Mục Tiểu Tuệ vội vàng muốn nhét Tô Dịch vào lại trong xe, rồi chắp tay trước ngực cầu xin : “Giáo sư Tô, đại gia Tô, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại được , thầy về trước dùm em mà!”

      Ba Mục cũng nghe tiếng nên tới, đúng lúc thấy lôi lôi kéo kéo Tô Dịch, nhất thời có chút kinh ngạc: “Tiểu Tuệ, người này là?”

      giống như bị điện giật, lập tức buông tay ra: “Bạn học, người này là…. Bạn học với con.” Trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, dối mũi mọc dài ra mất, hơn nữa đây là lời dối ổn chút nào!

      Tô Dịch vội vàng đứng dậy khẽ gật đầu: “Chú Mục khỏe ạ….”

      Mục Tiểu Tuệ bất mãn bĩu môi, vừa là bạn học lập tức giả bộ nai tơ rồi, ba Mục hơn đến mười bốn tuổi.

      “Cháu đưa Tiểu Tuệ về đây sao?” Ba Mục nhạy bén quét mắt qua bảng số xe BMW, hỏi.

      Tô Dịch còn chưa mở miệng Mục Tiểu Tuệ nhanh chóng giành đáp: “Vừa lúc cậu ấy đến đây có việc, nên cũng tiện đường đưa con về, ha ha….. là tiện đường…… tiện đường…..”

      Ba Mục trầm ngâm chốc lát: “Vừa đúng lúc đến giờ cơm, vào cơm nước xong xuôi rồi !”

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 16:

      Editor: Trà Đá.

      Mục Tiểu Tuệ cảm thấy máu huyết toàn thân dồn hết lên đầu, vội vàng : “Con nghĩ cậu ấy còn có việc bận.”

      Ba Mục khẽ nhếch khóe môi: “Ba nghĩ cậu ấy chắc đói bụng lắm rồi.”

      Tô dịch gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Chú đoán đúng quá.”

      Mục Tiểu Tuệ: “….” Chưa gì muốn giở trò rồi sao?

      Tô Dịch chủ động kéo hành lý của vào nhà, bà nội cẩn thận lấy đôi dép mới cho , quan sát bố cục gian phòng, bình thường nhà nông hay trang hoàng rất đơn giản, nhưng khắp nơi lại tỏa ra khí rất ấm áp.

      Mục Tiểu Tuệ kéo kéo ống tay áo của , giọng nhắc nhở: “Đừng có để lộ đó!”

      “Người có chỉ số thông minh thấp như em mới phải cẩn thận, cần nhắc tôi đâu.”

      “……………”

      Mẹ Mục vừa nhìn thấy Tô Dịch mừng rỡ, xoay người vào phòng bếp làm thêm vài món ăn.

      “Tiểu Tuệ, lấy chai Phi Thiên Mao Đài ra đây cho ba.”

      lẹt quẹt lấy rượu, rồi sau đó mặc kệ ba Mục và Tô Dịch trò chuyện rôm rả, còn ngồi nhìn chén cơm.

      Mẹ Mục bưng lên thêm món thịt kho tàu rồi cũng ngồi xuống, lập tức thẳng vào vấn đề: “Cháu tên là gì?”

      Ba Mục giành đáp: “Thằng bé tên là Tô Dịch.”

      liếc mắt xem thường , thằng bé? Làm ơn , ta hai mươi tám rồi ba à.

      “Ồ, Tô Dịch, cháu thích ăn gì cứ tự nhiên nhé, ở nông thôn có chuẩn bị kỹ càng, cháu để ý chứ?”

      “Cháu đâu dám ạ, dì nấu ăn ngon đấy, trước kia dì là đầu bếp sao?”

      Lời này khiến mẹ Mục như được mở cờ trong bụng, ra lời Tô Dịch cũng sai, mẹ Mục chuyên tâm chăm sóc gia đình mấy chục năm nay, tài nấu nướng cũng đâu thua kém đầu bếp khách sạn năm sao.

      Mẹ Mục ân cần gắp thức ăn cho Tô Dịch, liếc mắt thấy Mục Tiểu Tuệ vùi đầu vào chén cơm, vui vẻ gật đầu : “Đây là lần đầu tiên Tiểu Tuệ chủ động đưa bạn trai về nhà đấy.”

      “Khụ khụ……….. Khụ khụ………… Nước…….” Đôi mắt đẫm nước mắt của nhận lấy ly nước ấm bà nội đưa cho rồi uống vài hớp, nước mắt ào ào rơi xuống, sao mẹ lại lôi cái đề tài này ra trước mặt Tô Dịch, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu.

      Hai người ngồi đối diện nhau, đôi mắt chứa đựng nụ cười nhìn chằm chằm , có gì là tức giận: “Chủ động?” Trước kia toàn bị động để bạn trai khác đưa về sao?

      Mẹ Mục : “Lúc con bé học cấp hai có người bạn thân tên là Ôn Đại hay đến nhà chơi, vừa đúng lúc có cậu bạn cùng lớp thích Ôn Đại, nên cũng hay chạy qua bên này chơi cùng.”

      Khuôn mặt đỏ ửng muốn ngăn mẹ dừng cái đề tài này lại, nhưng cuối cùng thần kinh phản ứng lại quá chậm so với tốc độ . Chỉ là cái này chỉ là ý kiến riêng của Mục Tiểu Tuệ, đổi lại là Tô Dịch, đoán chừng kết quả giống nhau.

      bừng tỉnh hiểu ra, chợt cười: “ ra là vậy.”

      vùi mặt vào trong chén cơm, đầu là quả tim rỉ máu, lòng muốn lên án ba Mục mẹ Mục: Con có phải là con ruột của hai người vậy?

      Lúc đó điện thoại di động của Tô Dịch vang lên, nếu là ngày thường xin phép ra ngoài nghe điện thoại rồi, nhưng lúc giương mắt lên thấy bốn người nhà họ Mục tha thiết nhìn , bỗng cảm thấy tránh ra ngoài chính là khách khí, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

      Đôi mắt nhìn mọi người, nhưng cũng hề bối rối bấm nút nghe điện thoại: “Chuyện gì?”

      Giọng của thư ký Mễ Khả sốt ruột: “Tổng giám đốc, tập đoàn Đông Uyển chịu nhận phương án thiết kế đầu tư, muốn gặp tận ngài đàm phán mới đồng ý.”

      cười nhạt tiếng: “Rồi sao?”

      “Tổng giám đốc của Đông Uyển muốn hủy hợp đồng rồi ạ, nếu ngài muốn tôi sắp xếp sang bên đó giữ chân người ta?”

      tìm Trương Ba , ta có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì. Tôi ở bên này bận, có chuyện gì đừng làm phiền tôi.”

      “Vâng.”

      nở nụ cười với người nhà họ Mục, sau đó giơ ly rượu lên : “Chúc chú sức khỏe dồi dào.”

      Mục Tiểu Tuệ vừa nhai rau xà lách vừa nhìn , có thể cảm nhận được thay đổi trong nháy mắt, tâm tình lạnh lẽo, nhưng đôi mắt hẹp dài kia lộ ra bất cứ lạnh lẽo nào.

      Sau khi ăn xong mẹ Mục và bà nội rửa chén quét nhà, Tô Dịch ngồi chuyện phiếm với ba Mục, Mục Tiểu Tuệ chán nản ngồi nhìn đôi dép nhung thỏ bông của , cúi gằm đầu buồn ngủ.

      Ánh hoàng hôn vàng vọt bị màn đêm bao phủ, Tô Dịch đứng dậy : “Trời cũng tối rồi, cháu xin phép trước, hôm nay quấy rầy gia đình nhiều rồi, cháu cũng cảm ơn dì và bà nấu rất nhiều món ngon, nếu lần sau có thời gian cháu quay lại thị trấn thăm gia đình.”

      Bà nội vội vàng từ trong phòng ra, nhìn Tô Dịch cười : “ phải lúc ăn cơm là ở lại đây chơi ba ngày luôn sao? Nếu chưa được hưởng khí miền quê đâu có được, nếu cháu chê tối nay ngủ ở phòng Tiểu Vũ.”

      Mục Tiểu Tuệ biết ở đâu chạy ra, cười ha ha : “Bà nội, người thành phố quen ở nơi chật hẹp đâu. Người ta xin phép về mình cũng nên ép nội ạ.”

      nhanh nhanh !

      giọng quen thuộc vang lên phía sau lưng : “ có, cháu rất vui bà ạ.”

      Mục Tiểu Tuệ giống như nghe được tiếng gì đó đổ vỡ thành cặn bã ở đâu đây phải? Mà cái đổ vỡ được gọi là ‘Hy vọng’.

      Để cho tiện nên phòng ngủ của bà nội ở lầu , lầu hai là phòng ngủ của ba mẹ, lầu ba là phòng ngủ của và Mục Vũ, bố cục tầng ba là hai phòng ngủ, phòng khách , phòng vệ sinh và cái ban công.

      Gia đình ở phương nam rất ít khi dùng lò sưởi, trong nhà cũng chỉ có ít nhất cái điều hòa khí, Mục Tiểu Tuệ tắm rửa xong sớm rồi chui vào chăn, cách bức tường là gian phòng khác, đó vốn là phòng ngủ của Mục Vũ, chỉ là bây giờ nó thuộc về Tô Dịch.

      Cơ thể Mục Tiểu Tuệ vốn rất lạnh, người ngủ hơn nửa đêm mà cơ thể cũng nóng lên chút nào, đợi đến hơn mười giờ, xác định ba mẹ ngủ say rồi mới ôm chăn lén lén lút lút mở cửa phòng thò đầu ra, lại thấy bên cửa sổ phòng khách có bóng dáng người cao ráo đứng đưa lưng về phía , cẩn thận đứng im lặng nghe chuyện điện thoại.

      “Ừ, được, buổi tối ngày mốt tôi tranh thù chạy về, chuyện Đông Uyển phiền cậu xử lý giúp tôi trước.” Sau lúc lâu rồi câu, “Cảm ơn.”

      lầm bầm: “A, ra cũng biết câu cảm ơn đấy.”

      bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt sắc bén kia nhanh chóng truy đuổi trong bóng tối, trầm giọng : “ dối còn có tật nghe lén, Mục Tiểu Tuệ, em càng ngày càng có tố chất làm đặc vụ đấy!”

      May mắn là bật đèn, nếu thấy khuôn mặt đỏ ửng của mất, thấp giọng phản bác: “Em có nghe lén, vừa mở cửa thấy thầy đứng ở đó chuyện điện thoại rồi.”

      nhàng “Ờ” tiếng, rồi tiếp: “Tôi vẫn nghĩ em nên thi đặc vụ , chắc chắn đậu đó.”

      “Thầy……… Thầy……… Thầy……. Miệng chó mọc ngà voi mà………” Mục Tiểu Tuệ bị chọc đến mức nổi trận lôi đình, chỉ đành ôm chăn chạy trối chết.

      đứng trong bóng tối đưa mắt nhìn biến mất ở khúc quanh cầu thang, đợi xa rồi khóe môi càng cong lên, xoay người trở về phòng.

      rón rén vòng qua lầu hai rồi chạy thẳng đến lầu , mở cửa chạy thẳng đến giường bà nội: “Bà nội, con đến rồi đây.”

      Bà nội Mục cũng chưa ngủ, xê dịch vào trong nhường chỗ: “Nội biết ngay con tới phòng nội mà, sáng mai dậy sớm rồi về phòng ngủ lại , thôi mẹ con thấy bị mắng đấy.”

      cười hắc hắc tiếng rồi chui vào chăn, Mục Tiểu Tuệ là do tay bà nội nuôi lớn, sau này mẹ Mục chỉ ở nhà, nên mọi thứ lập tức bị thay đổi hoàn toàn. Bà nội hay hút thuốc, thỉnh thoảng ho khan, nên cho ngủ chung với bà nội.

      Bà nội vẫn thường kẹp chân ở giữa hai chân bà để sưởi ấm cho , đôi bàn tay đầy nếp nhăn của bà bọc quanh bàn tay bé lạnh buốt của , rồi sau đó hỏi: “Con cho nội biết , thằng bé Tô Dịch bao nhiêu tuổi rồi.”

      vừa mới tìm được tư thế ngủ thoải mái chuẩn bị ngủ, nghe bà nội hỏi lập tức trợn to hai mắt: “Bà nội có ý gì vậy ạ?”

      người có tướng mạo có nghĩa là có tuổi tác, tích cách và từng trải cũng thể nào ngụy trang được. Tô Dịch nhìn qua quả lớn lắm, nhưng chỉ cái phất tay thôi cũng có thể biểu thông minh lanh lợi, từng trải và hòa khí cũng phải dạng vừa, ở cái tuổi của cháu thể có người nào như vậy hết.”

      Mục Tiểu Tuệ thấy việc có nguy cơ bị lộ, cũng chỉ thẳng thắn mới được khoan hồng: “Tô Dịch hai mươi tám tuổi, là…. Là giáo sư dạy cháu.” Câu giải thích này rất thẳng thắng vô tư, nhưng lại đột nhiên mang theo cảm giác rất kì quặc, vì sao lại có loại cảm giác vụng trộm như vậy nhỉ?

      nín thở trong bóng tối chờ đợi bà nội trả lời lại, lại chỉ nghe được câu: “Lớn hơn con cũng ít!”

      Tô Dịch lớn hơn bao nhiêu phải là để ý, nhưng lại nghe bà nội như vậy, mới giật mình phát là như vậy, khoảng cách giữa hai người họ có thể bao giờ vượt qua được.

      “Mẹ con muốn con cưới người xấp xỉ tuổi con, tốt nhất là lớn hơn quá ba tuổi, mà nội lại đồng ý, nội hy vọng con tìm được người đàn ông giống như Tô Dịch vậy. Nếu như bằng tuổi nhau, hai người cũng còn trẻ rất dễ kích động, gây gổ cãi nhau là khó tránh khỏi, đến lúc đó ai cũng chịu nhường ai tốt. Tuổi tác lớn trải đời cũng nhiều, càng dễ dàng thông cảm và hiểu con hơn, vì chuyện mà xào xáo. Còn nữa, ở cái tuổi đó người ta cũng có được thành tựu rồi, có thể thẳng ra là biết tính toán, sau khi kết hôn thể trước được có ngồi mát ăn bát vàng hay , nhưng khẳng định là chịu được áp lực hơn những người tuổi. Nhưng mà chuyện tình cảm còn phải dựa vào con nữa, nội và ba mẹ con cũng trông mong con làm ông này bà nọ, chỉ hy vọng con có thể ở gần chúng ta hơn chút, cả đời tầm thường sống thuận theo tự nhiên, có chí tiến thủ làm sao, đói rét lại con đàn cháu đống mới là có phúc.”

      Mục Tiểu Tuệ muốn ngất , bà nội đoán trúng tuổi đời của Tô Dịch nhưng lại đoán trúng mối quan hệ của hai người họ, sau khi nghe xong bất đắc dĩ giải thích: “Ai da, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì! Tô Dịch đơn giản chỉ là giáo sư dạy con ở trường đại học thôi, con đường đợi xe về quê còn thầy ấy lại rảnh, nên tiện đường chở con về, chuyện này chỉ đơn giản vậy thôi nội ơi.”

      Bà nội Mục trả lời, nhưng trong lòng bà biết tâm tư của Tô Dịch, chỉ có ai đó còn ương bướng chịu thừa nhận thôi.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 17:

      Editor: Trà Đá.

      Mục Tiểu Tuệ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, dù sao cũng ngủ được, trong đầu cứ lởn vởn lời bà nội , sau đó đầu óc nóng lên rồi bất chợt : “Bà nội, con tốt nghiệp rồi cũng về lại huyện thành thôi.”

      Bà nội vẫn còn nhớ chuyện và Tô Dịch: “Vậy con và Tô Dịch phải làm sao?”

      Thổ ba lít máu!!!

      Bà nội thấy trầm mặc , cho là xấu hổ, vội vàng : “Lúc nội được gả cho ông nội con cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cho dù lúc mẹ con lấy ba con cũng chỉ mới có mười chín tuổi, hai tháng nữa con cũng tới cái tuổi 21 rồi, cũng trưởng thành lắm rồi.”

      Bà nội sinh sáu người con, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm người con, chỉ có duy nhất của Mục Tiểu Tuệ tự tử lúc mười ba tuổi.

      Bà nội là tính khí của Mục Tiểu Tuệ rất kỳ quái, rất thích trêu chọc đứa bé nhà bên cạnh, hơn nữa mỗi lần như vậy lại làm cho đứa bé khóc thét lên, ông nội Mục tức giận tát cái, trong lòng tự ái nên uống thuốc trừ sâu tự sát, đường đưa tới bệnh viện tắt thở.

      Lúc đó cũng là lúc ông nội nghiện thuốc lá, ông nội khó chịu nên hút điếu để giảm bớt nỗi lòng, ông dằn vặt bản thân vì cái chết của , lâu sau đó ông đổ bệnh nặng, rồi vĩnh biệt cõi đời. Năm đó lúc mẹ Mục vừa mới được gả cho ba Mục, rồi sau đó có Mục Tiểu Tuệ.

      Mục Tiểu Tuệ sững sờ, kìm nén đỏ mặt : “Bây giờ thời đại khác nhau rồi, hiếm có ai kết hôn sớm lắm.”

      “Thời đại có thay đổi đến đâu con cũng đủ tuổi kết hôn rồi.”

      “…………” “Bà nội, con ngủ trước đây.”

      Sáng sớm hôm sau thời tiết ấm áp dễ chịu, bầu trời trong xanh, Mục Tiểu Tuệ đánh răng rửa mặt xong ra cửa, lại thấy xe thu hoạch lúa mạch đứng trước sân, ba Mục đứng chuyện với tài xế lái xe, đợi định thần lại nhìn kĩ, trời ơi! Tài xế kia phải là Tô Dịch sao?

      há hốc mồm, tầm mắt dõi theo Tô Dịch lái chiếc xe gặt lúa vào gara đậu xe, sao đó nhảy từ xe xuống, đứng trước mặt chào hỏi: “Chào buổi sáng!”

      lúng ta lúng túng trả lời lại: “Chào buổi sáng!”

      Ba Mục chỉ tiếc rèn sắt thành thép, thầm : “Con ngốc.”

      cau mày bất mãn phản bác: “Con ngốc hồi nào.”

      “Trước kia ba dạy con lái xe gặt lúa thu hoạch bao nhiêu lần cũng học được, Tô Dịch vừa mới nhìn cái biết làm, vậy con xem con có ngốc ?”

      “Con…. Con…… Con biết lái xe hàng….”

      Ba Mục gật đầu cái: “Đúng, chỉ là học mấy tháng cũng cho xe hàng vào tiệm sửa chữa mấy lần luôn.”

      tự chủ được nhìn về phía Tô Dịch, thấy trong ánh mắt chứa đựng nụ cười nhìn chằm chằm , trong nháy mắt cảm thấy mất hết mặt mũi: “Tại vì con làm ruộng, cho nên biết cũng là chuyện bình thường thôi!”

      “Thế sao con học hỏi Tô Dịch, người ta lái xe BMW, mà còn lái được cả xe gặt lúa.”

      cảm thấy uất ức, sao lại có cảm giác phải là con ruột của ba mẹ nhỉ: “Nếu ba vậy, ba nhận người ta làm con trai ba luôn .” Dứt lời rồi giận đùng đùng vào nhà.

      Tục ngữ sai mà, con rể là nửa con trai. Hơn nữa nhiều năm sau Mục Tiểu Tuệ nhớ lại cảnh tượng hôm nay, rốt cuộc cũng hiểu ra được đó là lời tiên tri.

      Bữa ăn sáng cũng đối lập ràng, ba Mục mẹ Mục vui vẻ chăm sóc cho Tô Dịch, còn ở bên này chỉ có Mục Tiểu Tuệ và bà nội đơn. Trong bữa ăn mẹ Mục trừng mắt nhìn câu: “Tiểu Tuệ, mau gắp thức ăn cho bạn học , mẹ biết cậu ấy thích ăn gì.”

      còn hơi sức hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ con bắt buộc phải biết người ta thích ăn gì sao?” chỉ mới ăn cơm chung hai lần với Tô Dịch, lần ở trường học, lần chính là tối hôm qua.

      Mẹ Mục oán giận : “Cái con bé này……………”

      hít hít mũi, rốt cuộc hai người này có phải là cha mẹ ruột của hay đây.

      Sau khi ăn xong, ba Mục và Tô Dịch thay sang đôi ủng chống thấm nước rồi ra ruộng đào củ năng, Mục Tiểu Tuệ theo phía sau hái rau Tiểu Tử Lam. Mùa đông nắng ấm yên tĩnh chiếu vào đồng ruộng, đứng ở bờ ruộng nhìn Tô Dịch ở trong ruộng, ràng là cảm thấy hạt bụi ở ruộng lúa có dính vào người cũng chỉ khiến đẹp hơn.

      Đôi lông mày rậm đen như mực, đôi mắt chưa đựng nét cười đào hoa, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng thon dài, mỗi nét khuôn mặt rất tinh xảo. A, Mục Tiểu Tuệ vốn rất hận loại người vừa thông minh lại vừa đẹp nữa, bởi vì bọn họ từ sáng rực như ngôi sao, mà lại thấp bé như bụi rậm.

      “Đứng ngây ra đó làm gì, đưa rổ cho tôi nhổ rễ cây Mã Thầy.”

      “Ơ dạ….” sững sờ đưa rổ cho , rồi sau đó hoang mang : “Ba em đâu?”

      đứng thẳng người rồi rồi dùng ống tay áo lau mồ hôi trán: “Có người tìm ba em vận chuyển thóc rồi, ba em vội lắm.”

      “À………” Hai mắt cũng ngừng lại hai tay dính đầy bùn đất của Tô Dịch, mấp máy đôi môi khô: “Để em làm cho!” ngại bị bẩn, càng ngại để trong hoàn cảnh như vậy càng khiến cho lòng tự ái của bị sỉ nhục.

      quay đầu cười rực rỡ với : “Chân tay em vụng về giúp tôi sao được? Ngoan ngoãn lên bờ ruộng chờ .”

      yên lặng leo lên bờ ruộng chờ , còn khoảng cách thầy trò nữa, còn khoảng cách hơn nhau bảy tuổi nữa…………. có bất kỳ tạp chất nào, chỉ có tinh khiết chân .

      bị loại ý nghĩ này làm cho sợ hết hồn, lúc nhìn lại Tô Dịch cảm thấy cực kỳ lúng túng. Thế nhưng lại biết chút nào, tiếp tục đổ mồ hôi dưới đồng ruộng, lao động chân tay càng vui vẻ hơn so với lao động trí óc trong thị trường chứng khoán.

      là thực vật, là hư cấu; là thu hoạch, là nhiệm vụ.

      Chưa tới tiếng mà trong rổ đầy rễ cây Mã Thầy, Mục Tiểu Tuệ co ro bỗng nhúc nhích đôi chân tê dại của mình, đưa tay ra tiếp nhận cái rổ Tô Dịch đưa tới, gió bắc như nhát dao thổi qua mu bàn tay, khiến rùng mình cái.

      Tô Dịch để ý đứng rửa tay đầy bùn đất phía bên hồ, nhìn mà kình hồn bạt vía, dưới chân đều là bùn, bộ cũng có thể trợt té, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Thầy cẩn thận chút, thầy mà té xuống nước em cũng mặc kệ đấy.” quan tâm , lại nhanh chân bỏ chạy trước.

      lạnh thấu xương vì rửa tay trong nước lạnh cho sạch bùn đất, sau đó nhận lại cái rổ từ trong tay , cười khẽ tiếng: “Cái này là phạm tội đó biết ? Về sau có đạt điểm cao trong môn luật pháp thông thường, cũng đừng nên giúp người khác kiếm tiền.”

      quan tâm, nhét hai tay lạnh ngắt vào trong túi áo về phía trước, dưới bầu trời trong suốt là bóng dáng hai người gần xa bờ ruộng.

      quay đầu lại muốn xem thử Tô Dịch có theo kịp , dù sao chỗ này cũng hoang tàn vắng vẻ và cũng chưa quen cuộc sống nơi đây. xoay người cẩn thận, trượt chân té vào trong ruộng lúa, bùn nhão lạnh thấu xương chui vào trong giày , rút chân ra khỏi bùn đất leo lên bờ. cúi đầu nhìn đôi giày trắng đầy bùn đất, cả chân cũng rất lạnh lẽo, thử hai bước đều có cảm giác lạnh thấu xương.

      Tô Dịch cười khẽ tiếng: “Con đường lớn vậy mà cũng té xuống ruộng, đúng là giỏi !”

      còn chưa kịp phản bác Tô Dịch khéo léo vòng qua đứng trước mặt , giọng trong suốt: “Để tôi cõng em về.”

      lập tức lùi lại bước kéo dãn khoảng cách giữa hai người: “Thôi , chỉ là bẩn giày chứ đâu phải gãy chân.”

      Đôi mắt hẹp giảo hoạt bừng sáng, tay trái tay phải cầm đủ Mã Thầy và Tiểu Lam Tử, chậm rãi đứng thẳng người, giọng trầm thấp mà mềm mại: “À! Em đừng có tưởng bở, tôi chỉ vậy thôi, tôi biết em dám để tôi cõng đâu.”

      Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Tô Dịch, nhất thời nổi đóa, lùi về phía sau hai bước lấy đà rồi chợt xông về phía trước, lập tức giống như bạch tuộc giắt cổ , dữ dằn : “Ai dám để cho thầy cõng, thầy dám cõng em có!”

      sớm chuẩn bị, lần lượt đưa rổ Mã Thầy và Tiểu Tử Lam cho , sau đó vững vàng nằm ở lưng . Tay phải giữ rổ Mã Thầy vai của mình, tay trái vòng qua cổ rồi giữ rổ Tiểu Lam Tử ở giữa ngực và lưng , rổ Mã Thầy mang theo nước bùn vấy hết lên quần áo của .

      Trong giây lát đó cảm thấy bọn họ có phải bị ngu muội rồi ? ràng mọi chuyện rất đơn giản lại hóa phức tạp lên, phải chân bị dính bùn đất rồi sao? Chuyện này chỉ như hạt đậu.

      Càng đến gần thôn xóm càng khẩn trương, nằm ở lưng nhúc nhích, chỉ sợ có người nhận ra , mặc dù dân ở đây rất cởi mở, nhưng tin đồn lại truyền rất nhanh, chỉ sợ để ý chút bản thân được làm nhân vật chính trong tin đồn rồi.

      Xuống thôi! được được, nếu vấn đề này ra nhất định bị xem thường.

      Nếu cứ để Tô Dịch tiếp tục cõng đến lúc người trong thôn thấy, thế nào đây?

      được được, phải tìm lý do để cho có thể xuống thuận lợi!

      cười ha ha vài tiếng: “Thầy có mệt ?”

      mệt lắm!”

      “………” Kế hoạch thất bại.

      cắn môi nghĩ nghĩ: “Em thấy thầy cũng mệt lắm rồi đó.”

      chau mày: “Em xem thường tôi sao.”

      “…….” Thảm bại!

      Cuối cùng đành bất đắc dĩ kéo mũ áo lên đầu, vùi mặt vào trong lưng ấm áp của , chỉ có như vậy ai nhận ra ! qua khu rừng trúc đều là người quen biết, Mục Tiểu Tuệ dám ngẩng đầu lên. Nhưng vấn đề xuất ở đây là Tô Dịch phải dân sống ở đây, hơn nữa gương mặt lại tuấn tú.

      Dọc theo đường trong thôn đều đụng phải người dân cục tò mò nhìn chằm chằm, lúc ngang qua nhà Triệu Thẩm nghe được giọng lớn: “Ông già, người thanh niên này rất tuấn tú, giống người trong thôn!”

      giọng trung niên vang lên: “ nghe con qua sao, tướng tá cao đẹp trai, mà đẹp trai dáng dấp được cao, người gì mà vừa cao vừa đẹp trai chính là bê đê. Bà xem đầu cậu ta chắc chắn là có vấn đề rồi.”

      Mục Tiểu Tuệ úp mặt trong lưng Tô Dịch cười đến mức run rẩy, trong giọng cũng run rẩy theo: “Nè, vừa cao lớn vừa đẹp trai là bị bê đê hả!”

      chẳng những quan tâm mà còn cười, dễ dàng hù dọa : “Nếu tôi gọi lớn tên em, em đoán kết quả thế nào?”

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 18:

      Editor: Trà Đá.

      Mục Tiểu Tuệ vội vàng thỏa hiệp: “Ôi chao, ôi chao, đàn ông gì mà hẹp hòi như vậy chứ, em mới cười giỡn chút thôi mà thầy như vậy rồi sao?”

      “Tôi cũng đùa với em thôi!”

      Mục Tiểu Tuệ sắp bị Tô Dịch chọc tức muốn xỉu rồi, cũng lười phản ứng lại, chỉ ngoan ngoãn nằm sấp lưng cầu nguyện bị ai nhận ra.

      Nhưng đáng tiếc lời cầu nguyện này còn chưa lẩm nhẩm hết nghe được giọng của Triệu Thẩm oang oang: “Đây phải là bạn học của Tiểu Linh sao?”

      Tô Dịch bình tĩnh ung dung chào hỏi: “Triệu Thẩm khỏe ạ….”

      “Cháu cõng Tiểu Linh hả!”

      tốt bụng đính chính lại: “Là Tiểu Tuệ.”

      “Tôi quen gọi con bé như vậy từ khi nó còn rồi, nhiều năm như vậy vẫn bỏ thói quen, trí nhớ tôi cũng kém.”

      Nếu lúc này mà rảnh tay, điều muốn làm nhất là hung hăng bấm cái, ai khiến nhiều chuyện như vậy, giả bộ ngu ngơ được sao? Cái khôn khéo khi đối phó với đâu mất rồi? Có biết lung tung khiến người khác lật bàn hả!

      Triệu Thẩm thấy Mục Tiểu Tuệ có động tĩnh, nghi ngờ : “Tiểu Tuệ bị cảm sao?”

      có việc gì, ấy ngủ rồi ạ.”

      cắn răng nghiến lợi giả vờ ngủ say: Thầy mới là người ngủ đó, cả nhà thầy đều ngủ hết rồi!

      “Đứa này cũng rất dễ thương, tôi và dì Lí còn định qua nhà thầy thuốc Tiền ở thôn bên cạnh làm mai thằng con trai nhà đó cho Tiểu Tuệ, xem ra chúng ta xen vào chuyện của người khác rồi.”

      Tô Dịch cười phá lên, lễ phép mà thành khẩn trả lời: “ có, cảm ơn mọi người quan tâm đến Tiểu Tuệ như vậy.” Nghiễm nhiên thay mặt trả lời luôn.

      Trong ánh mắt hẹp dài của càng phát ra ý cười nồng đậm, lần này xem ra uổng công bỏ việc công ty chạy đến đây.

      Đến trước cửa nhà họ Mục, Mục Tiểu Tuệ như còn sức lực trượt xuống khỏi lưng , rũ đôi mắt đau thương : “Xong rồi xong rồi, hy vọng của em tan tành rồi.”

      Tô Dịch hiểu, nhìn vô cùng lo lắng: “Sao?”

      “Thầy thuốc Tiền ở thôn bên cạnh có người con trai chính là Ôn Đại trai của Ôn Hâm, Ôn Đại với tính khí của em chắc chắn tìm được bạn trai, đến lúc ai thèm lấy gả cho ấy. Giờ hay rồi, nếu ai thèm lấy em em đổ thừa cho thầy đấy!”

      khẽ cười tiếng, xem ra ánh mắt cũng độc đáo nhìn trúng người có đối thủ, có thể trực tiếp bỏ vào túi mặc sức giữ. Mặc kệ người ta nhìn ra sao, nhưng vẫn là viên ngọc thô chưa được mài dũa độc nhất vô nhị ở trong lòng .

      Mặt mày đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tôi cưới em.”

      Tay run lên suýt chút nữa làm rớt rổ Mã Thầy, kinh ngạc ngẩng đầu tiêu hóa lời của , rồi sau đó khẽ hừ tiếng: “Ai thèm lấy thầy chứ! Đến lúc em 28, 29 tuổi ai thèm lấy, thầy cũng đến tuổi trung niên rồi, già như vậy em mới cần.”

      Sau khi dứt lời lập tức bỏ chạy, rễ cây Mã Thầy tràn ra khỏi chậu nước cũng biết, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của mình trong chậu nước, đặt tay lên lồng ngực vẫn cảm nhận được nhịp tim dồn dập. Nhưng ngay lúc Tô Dịch cưới , trong tai nghe được nhịp tim, thế giới bị bất động bởi lời .

      Năm sau còn giảng dạy trong trường nữa, hai người cũng còn liên quan gì đến nhau. Hơn nữa, sáng chói như vậy, làm gì có chuyện để ý đến loại bụi rậm như đây? Có thể lời của chỉ là đùa giỡn mà thôi.

      rửa sạch hết bùn đất bám rễ cây Mã Thầy rồi bưng vào nhà, còn Tô Dịch biết nơi nào rồi, thời tiết vốn tinh khiết sáng sủa nhưng tại sao lại có cảm giác mất mác, mà rốt cuộc cũng hiểu vì cái gì.

      khổ sở vì Tô Dịch quá xa xôi hay vì bản thân quá hèn mọn? Có lẽ có cả hai thứ!

      Rễ cây Mã Thầy lộ ra da thịt trắng noãn sau khi Mục Tiểu Tuệ cạo lớp vỏ bên ngoài, sau đó nhét vào trong miệng nhai lấy nhai để, cho đến khi nước từ rễ cây Mã Thầy tràn ra ngọt ngào chiếm lấy trái tim , mới cảm thấy được cuộc sống vẫn tốt đẹp như thế nào.

      “Mục Tiểu Tuệ.”

      giương mắt lên nhìn, Tô Dịch sớm thay bộ quần áo sạch hơn đứng trước mặt , đôi mắt hẹp dài vẫn chứa nụ cười yếu ớt, trong miệng đầy rễ cây Mã Thầy, hàm hồ hỏi: “Gì?”

      biết rễ cây Mã Thầy có chứa ký sinh trùng sao?”

      “Phụt…. Khụ khụ…… Ai ?” Trong đầu tưởng tượng ra mấy con ký sinh trùng ngọa nguậy, da đầu lập tức tê dại.

      “Chắc lúc học cấp ba cũng học giỏi môn sinh vật đâu nhỉ!”

      đứng dậy chạy thẳng vào phòng vệ sinh phun hết tất cả rễ cây Mã Thầy trong miệng ra, trong đầu đều tưởng tượng ra ‘Ký sinh trùng……… Ký sinh trùng……… Ký sinh trùng……….’

      Tô Dịch tựa khung cửa, khóe môi nở nụ cười: “Kích động như vậy làm gì, tôi còn chưa xong mà. Bởi vì trứng trùng có thể bám ở bên ngoài rễ cây, nên sau khi rửa sạch phải cạo lớp vỏ bên ngoài có thể ăn vô tư.”

      Mục Tiểu Tuệ ngây người như phỗng nhìn chằm chằm gương mặt đỏ chót của mình trong gương, hiểu bị chơi xỏ, trong cơn giận dữ nghiến răng ken két. Tô Dịch chính là ma quỷ của cuộc đời ! Đụng phải có chuyện gì tốt xảy ra hết.

      “Muốn cắn tôi sao?”

      gật đầu ngừng, từ lần đầu tiên gặp Tô Dịch có ý nghĩ này rồi, từng tế bào trong cơ thể gào thét: “Cắn chết , cắn chết , cắn chết …………."

      Hai tai nhạy bén phát ra có người đến gần, vén tay áo nhanh chậm làm lộ ra da thịt trắng noãn, chợt cười: “Tới cắn tôi ! dám sao? Tôi đương nhiên biết em dám…….”

      vọt tới kéo cánh tay Tô Dịch đưa vào miệng cắn cái cho hả giận, đây là do gây trước, có liên quan gì đến . Răng môi lần đầu tiên tiếp xúc với da thịt ấm áp của , con chưa dùng sức nghe tiếng mẹ Mục la lớn: “A…….. Con làm gì vậy Tiểu Tuệ?”

      lập tức thu hồi miệng lại rồi nhìn mẹ Mục mỉm cười, cũng thể giết hại người khách đến nhà được.

      Đến khi định thần lại mới thấy được vị trí của hai người, ánh mắt lập tức tối sầm lại. cắn tay sai, điều này hoàn toàn sai, cũng biết là rơi vào trong ngực lúc nào, cánh tay phải của kề sát lồng ngực của , nhìn vào thấy hai người có bao nhiêu là thân mật.

      Mẹ Mục dõi mắt kỳ vọng, sau lưng mẹ Mục biết Triệu Thẩm, dì Lý và chị Lệ đứng từ lúc nào, mặt họ đều mỉm cười mang theo bao nhiêu là ám muội.

      khóc ra nước mắt, vội vàng nhảy ra khỏi lồng ngực của Tô Dịch, nhưng lại may đạp trúng chậu nước rửa rễ cây Mã Thầy lúc nãy, trượt chân hoa mắt lại rơi vào trong ngực lần nữa.

      đứng như vậy đó hả? Em sao chứ?”

      Giọng dịu dàng che chở của như đánh vào trong lòng , làm càng thêm luống cuống lo lắng, sau khi đứng vững lâu sau mới : “ có..…… sao hết……….”

      Dì Lý : “Vợ chồng son còn nhiều thời gian, chuyện đương sau này hẵng , bọn dì đến đây tìm Tô Dịch chơi mạt chược.” Dứt lời rồi lôi kéo Tô Dịch vào nhà.

      được ba bước quay đầu lại, giọng vẫn lưu luyến dịu dàng: “Nhanh thay quần áo , coi chừng cảm lạnh.”

      Chị Lệ bế Tuệ Tuệ lại gần mẹ Mục, giọng : “Ánh mắt nhìn người của Tuệ Tuệ giỏi , dáng dấp tuấn tú lại còn dịu dàng….”

      phải tựa vào khung cửa mới bị ngất , rồi nghĩ ngợi: Xong rồi, bây giờ chỉ trong phòng ngủ ở ký túc xá nghĩ léng phéng với Tô Dịch, mà người trong thôn cũng đều cho là như vậy rồi.

      lẩm bẩm : “Mình muốn nhảy sông Trường Giang…………..”

      cũng có cảm giác như nghe được giọng vang vọng ở trong đầu: “ có nhảy sông Hoàng Hà cũng thể rửa sạch, thể rửa sạch, thể rửa sạch…………”

      thay quần áo xong xuôi thấy đám người Tô Dịch ở phòng khách lầu hai chơi đánh mạt chược, vén bức rèm vào phòng khách.

      “Mau tới đây, em mà tới là tôi bị thua dưới tay mẹ em đó.”

      Trong đầu căng lên, hai mắt trợn trừng. Đến lúc đó phủi mông chạy lấy người mang theo cái gì, còn phải ở lại với hậu quả nặng nề.

      Mẹ Mục tiếp lời : “Tô Dịch gọi con kìa, cậu ấy biết chơi, nhanh tới chỉ cậu ấy cách chơi .”

      phải có năm người ở đó sao, chị Lệ có thể giải thích cách chơi được mà!” Dứt lời lập tức về phía phòng ngủ.

      Tô Dịch mỉm cười đứng dậy, sắc mặt biến đổi thành bộ dạng trung thành chỉ trong tích tắc, cưỡng chế kéo vòng qua ngực , ăn khép nép: “Vừa nãy là tôi sai, về sau em tôi nghe cái đó, em đừng giận tôi nữa.”

      Cả người như bị mụ mị , cực kỳ hoài nghi vừa rồi có phải nghe lầm .

      Đợi tỉnh táo lại ngồi bàn mạt chược rồi, Tô Dịch an vị ở sau lưng , lưng dán sát vào lồng ngực , cả người bị Tô Dịch vây quanh, hơi thở ấm áp của phun đều đều lên cổ khiến tê tê dại dại, đông cứng tại chỗ dám nhúc nhích, ngượng ngùng như dây leo ngừng sinh sôi quấn quanh người , cho đến khi hai gò má đỏ bừng như lửa.

      Từ giữa trưa cho đến khi mặt trời lặn, vẫn chìm trong trạng thái thất thần suy nghĩ về chuyện mấy ngày qua, cho nên khi những ký ức về Tô Dịch tràn tới như thủy triều, mãnh liệt lại nhanh chóng, nhiều đến mức thể tiêu hóa được nữa.

      Mà Tô Dịch lại còn có tâm tình mượn sức mỗi người có mặt ở đó, thua tiền là điều thể tránh khỏi. Cho nên sau khi chơi xong ván cuối cùng rồi mà Mục Tiểu Tuệ vần chưa hoàn hồn lại được, những người còn lại rất thỏa mãn và vui vẻ tươi cười.

      Tinh thần mẹ Mục vui vẻ xuống lầu nấu cơm, chờ mọi người tản rồi, tầm mắt đờ đẫn của lại rơi khuôn mặt tinh xảo của Tô Dịch lần nữa, sau đó quay người lầu trở về phòng ngủ, ôm hai chân nhìn mặt trời lặn từ từ về phía tây, cũng thể hiểu nổi bản thân, mong chờ cái gì, lại mất mát cái gì?

      Sau khi ổn định tinh thần xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy trong nhà đầy người, đột nhiên cảm thấy choáng váng, chuyện này….. Chuyện này……. Là sao đây?

      “Bác hai, cậu hai, , dì, dượng……….. Sao mọi người lại tới đây hết vậy?”

      Cậu hai nở nụ cười tươi rồi : “Mẹ con con dẫn bạn trai về ra mắt, thân là cậu hai của con cũng phải giúp con chứ, con còn trẻ có nhiều kinh nghiệm, thể nhìn người chính xác được…….” Dứt lời rồi chuyển đề tài, “Nhưng mà cậu hai rất ưng thằng nhóc Tô Dịch này……..”

      : “Đúng vậy đúng vậy! Dì cũng rất hài lòng……..”

      “……..”

      trận ầm ĩ làm rối trí đến nỗi nhéo bản thân cái, đau đến há miệng, rồi sau đó sợ hãi ngẩng đầu, tại sao mới chỉ có ngày mà Tô Dịch từ bạn học biến thành bạn trai của rồi.

      Hai tay nắm thành quyền, hít sâu vài hơi, rồi sau đó lấy dũng khí với những người có mặt ở đó: “Con xin lỗi, chuyện này phải như mọi người nghĩ đâu ạ………..”

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 19:

      Editor: Trà Đá.

      muốn Tô Dịch là giáo sư dạy , phải bạn trai. Bởi vì mỗi người ngồi đây đều là người thân trong cuộc đời , muốn lừa dối bọn họ.

      xin lỗi, lòng xin lỗi!

      ấp úng lâu vẫn chưa mở miệng ra được, mấp máy đôi môi khô, vừa mới chuẩn bị thẳng thắn ra bị bà nội cướp lời: “Nội cho mọi người biết rồi.”

      giương mắt nhìn chằm chằm mọi người, nhất thời lúng túng thôi: “Đều ….. Đều ….. rồi!”

      “Đúng vậy! Nội Tô Dịch là giáo sư dạy con chứ phải là bạn học, năm nay hai mươi tám tuổi. Con đừng lo, ba mẹ con đều đồng ý chuyện hai đứa rồi.”

      bị sốc đến mức trợn mắt há miệng, chỉ tốn phút ngắn ngủi.

      Nè nè nè……… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Mẹ Mục dọn món ăn lên bàn tròn lớn, quay đầu trách cứ: “Ba mẹ cũng đâu có tư tưởng bảo thủ, con yên tâm, ba mẹ chấp nhận rồi.”

      “…………..”

      Tô Dịch từ phòng bếp chui ra, khóe môi vẫn tràn đầy nụ cười, vẫy vẫy tay về phía : “Sao vậy? Vui đến mức ngây ra rồi sao?”

      liếc xéo cái, đây ràng là cái bẫy mà còn cười được à?

      Bữa cơm này đúng là ngon, sau khi ăn cơm xong mọi người về hết, Tô Dịch bị ba mẹ Mục kéo vào phòng chuyện rất lâu, biết có phải ngày hôm nay quá mệt mỏi hay , mà mới vừa đặt lưng lên giường ngủ say như chết rồi. Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy Tô Dịch ngồi ở mép giường , mang theo dịu dàng lưu luyến và đặc biệt là bàn tay ấm áp của nhàng nâng đỡ gò má của .

      Gà trống gáy, mặt trời lên, chim ra khỏi tổ.

      ôm chăn vùi mặt vào trong chăn, chuyện hôm qua ràng phải là mơ!

      Sau khi đánh răng rửa mặt xong Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm căn phòng Mục Vũ đóng chặt cửa, nhất thời hơi nóng bao phủ quanh , đứng ở trước cửa tập thể dục buổi sáng rất lâu cũng thấy Tô Dịch ra, bĩu môi, ở nhà người khác mà dậy trễ rất bất lịch biết ?

      Cơm sáng cũng được nấu xong.

      nhìn qua nhìn lại, cắn đũa hỏi: “Tô Dịch đâu ạ? Còn chưa rời giường nữa sao?”

      Mẹ Mục gắp cho miếng thịt nạc: “Hình như công ty có việc gấp, tối hôm qua có cuộc điện thoại thúc giục trở về, nên lái xe về đêm hôm qua rồi.”

      Sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt , “Ồ” tiếng rồi cúi đầu ăn cơm, có chút khó chịu tràn qua tim, trước khi cũng chịu chào hỏi tiếng nào!

      Ăn của uống của , đến lúc cũng chào lấy tiếng, biết phép tắc mà!

      Sau khi Tô Dịch cũng ngồi chơi máy vi tính cả ngày, có việc gì làm nhìn hình Tô Dịch chụp chung với cả lớp. Mấy ngày sau Mục Vũ về nhà chiếm cứ máy vi tính, cũng chỉ biết ngủ. Kỳ nghỉ đông của Mục Tiểu Tuệ trôi qua rất tiêu điều, chỉ có điều khác trong kỳ nghỉ đông là mỗi lần mở tủ đều thấy bộ quần áo Tô Dịch thay ra chưa kịp mang .

      Thậm chí còn biết bộ quần áo có mấy nút cài áo, nút áo in hình vẽ gì, nút ở ống tay áo có hoa văn gì.

      Cảm xúc cứ như vậy trầm xuống kéo dài cho đến ngày tựu trường, kéo đống hành lý cồng kềnh lên phòng ngủ, cũng thấy những người khác đến đông đủ rồi.

      Liễu Bảo chạy đến giúp kéo hành lý, trong miệng lảm nhảm: “Nghe đây chính là kỳ nghỉ đông cuối cùng của chúng ta, kỳ nghỉ đông năm sau chúng ta phải thực tập, về nhà có chuyện gì vui , có nhớ tớ ?”

      thở hổn hển cùng Liễu Bảo kéo túi hành lý đến phòng ngủ, mở va ly ra tìm đặc sản rồi đặt lên bàn của từng người: “Đây là quà mẹ tớ muốn tớ mang đến tặng các cậu, chính tay mẹ tớ làm, hy vọng các cậu đừng chê.” Đặc sản ở bên ngoài còn ai làm dép lê bằng sợi len, phía điểm bông hoa xinh đẹp nữa.

      có ý trả lời câu hỏi kia của Liễu Bảo, bởi vì kỳ nghỉ đông của vừa vui vừa vui, toàn bộ cái vui kia đều là do Tô Dịch chào .

      Liễu Bảo thấy ánh mắt né tránh của Mục Tiểu Tuệ, ngửi ra được có điều gì đó bình thường, va ly của Mục Tiểu Tuệ chưa đóng lại, ngẩng đầu lên bắt gặp thấy ánh mắt sáng như đuốc của Liễu Bảo nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của Tô Dịch, lập tức tiến lên đóng va ly, lại bị Liễu Bảo nhanh chân chạy lên trước lấy ra.

      Liễu Bảo cười gian tiếng, vung tay lên: “Ô Thiến Hàm, Thượng Bình qua đây mà xem nè, nhanh lên nhanh lên………”

      Rồi sau đó kinh ngạc : “Quần áo của đàn ông, Tiểu Tuệ, đây là quần áo có họa tiết ở quê cậu phải ?”

      chỉ thấy gương mặt mình hơi nóng chút, nhất thời lúng túng, muốn đoạt lại bộ quần áo trong tay Liễu Bảo bị Ô Thiến Hàm và Thượng Bình ngăn lại.

      “Thẳng thắn được khoan hồng, nếu hôm nay cậu khai đừng hòng lấy lại được bộ quần áo, ha ha….. Xem bọn tớ hành hạ cậu thế nào nhé.”

      cắn cắn môi dưới, cực kỳ thản nhiên: “Đây là quần áo giáo sư Tô khi ở lại nhà tớ, tớ chỉ mang đến trả lại cho thầy ấy thôi.”

      còn cho rằng sau khi ra bị ba người kia truy cứu đến cùng. Nhưng ba người kia lại im lặng nhìn chằm chằm, sau đó nhìn nhau rồi im lặng trả lại quần áo cho , sau đó đành lòng : “Tiểu Tuệ, cậu biết tin gì chưa?”

      còn cho là Liễu Bảo chuyện bị nợ môn <<Thống kê>>, thận trọng xếp quần áo chỉnh tề vào trong ngăn kéo, rồi sau đó nở nụ cười: “Tớ biết rồi, tớ coi bảng điểm rồi, tớ phải thi lại môn <<Thống kê>>.”

      Ô Thiến Hàm lắc đầu: “Giáo sư Lưu Lệ nghỉ phép xong rồi, vậy giáo sư Tô dạy chúng ta kỳ này đâu.”

      Mục Tiểu Tuệ quay lưng vùi mặt vào trong tủ quần áo, trong nháy mắt khuôn mặt trắng bệch, ràng biết chuyện này rồi, nhưng đến khi người khác ra lại thấy rầu rĩ, cố gắng cười tươi để che dấu: “Vậy càng tốt, lão giáo sư độc miệng khiến cho người ta chịu nổi, bây giờ chuyện trả quần áo lại cho thầy ấy lại phiền phức hơn rồi đây.”

      học nửa tháng vẫn giữ thái độ và tiết tấu như trước kia, chỉ là mỗi ngày đều suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tô Dịch đến lấy quần áo hay , nửa tháng sau đó hoàn toàn nghĩ đến nữa, người có tiền làm gì có quan tâm đến quần áo rẻ tiền này đây?

      ~

      May mắn lại cùng bất hạnh, bài thi lại diễn ra vào hai giờ chiều ngày thứ sáu, cũng là ngày sinh nhật tuổi hai mươi mốt của , sống yên ổn xong còn đụng phải cửa ải chưa từng đụng, đó là bị giáo sư kiểm tra vệ sinh, là đau đầu mà.

      Ô Thiến Hàm và Liễu Bảo muốn cho mượn quần áo, lục tung tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được cái áo khoác màu trắng lần trước Tô Dịch mua cho .

      “Đồ đẹp vậy mà chưa thấy cậu mặc bao giờ……… A, còn là đồ hiệu Chanel……….”

      Ô Thiến Hàm bắt đầu trêu chọc , hốt hoảng đến tê dại da đầu hồi, chỉ có thể ngượng ngùng : “À, cái này đụng hàng nhiều lắm, tớ thấy mặc kì kì nên mặc.”

      Liễu Bảo chắc lưỡi hít hà tiếp lời: “Đụng đụng, mặc vào có làm sao? Nếu có đụng hàng cũng chỉ là đụng khí chất, huống chi cái áo này dễ gì mà đụng hàng.” Sau khi hồi rồi lại cảm khái: “Hôm nay cậu mặc bộ này, đẹp như Ô Thiến Hàm vậy, bây giờ cũng cuối tháng ba rồi, mặc bây giờ phải sáu tháng sau mới được mặc.”

      chưa kịp phản đối, mặc xong quần áo rồi, lúc sau Liễu Bảo trả lại cho bộ trang sức.

      Mục Tiểu Tuệ giơ tay lên nhìn đồng hồ: “ được được rồi, giáo sư kiểm sắp tới kiểm tra vệ sinh rồi, dọn dẹp mau lên.”

      Liễu Bảo cười hắc hắc đấm lưng cái, nịnh nọt : “Tiểu Tuệ Nhi, tớ Tiểu Tuệ Nhi nhất, tớ đấy.”

      Thượng Bình hừ lạnh tiếng: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tuệ Nhi, cậu còn muốn bóc lột cậu ấy sao?”

      “Đây phải là bóc lột, là thói quen thôi, phải mỗi lần kiểm tra vệ sinh là Tiểu Tuệ Nhi đều phải dọn dẹp cho tớ đâu.”

      Mục Tiểu Tuệ bĩu môi: “Cậu siêng năng chút , nếu cậu có thể thuê lao công dọn dẹp cho cậu.” Dứt lời thẳng về phía bàn của Liễu Bảo, dọn dẹp từ xuống dưới.

      Liễu Bảo hôn cái, ôm nhảy tưng tưng: “Tiểu Tuệ Nhi vạn tuế, khi nào tớ cưới chồng tớ mang theo Tiểu Tuệ Nhi cùng.”

      gắt Liễu Bảo tiếng: “Tớ còn lâu mới thèm theo cậu nhé.”

      Liễu Bảo chống cằm ra vẻ trầm ngâm: “ được được, tớ thích đàn ông cao lớn vạm vỡ, còn Tiểu Tuệ Nhi thích mặt trắng . Thôi như vậy , về sau chúng ta cũng nhau được gả cho đàn ông cao lớn vạm vỡ.”

      bĩu môi: “ cần, tớ thích mặt trắng hơn.”

      “Mặt trắng có gì tốt.”

      Thượng Bình trách móc : “Có gì mà tốt chứ.”

      Mục Tiểu Tuệ chán nản : “Tớ cảm thấy là đen thui giống như chưa được giặt sạch vậy.”

      Thượng Bình lập tức nổi trận lôi đình: “Tiểu Tuệ Nhi, cậu ai chưa được giặt sạch đó?”

      vội vàng nịnh nọt: “Cậu rất trắng, cậu rất trắng, cậu sinh ra trắng rồi.”

      Thượng Bình sờ sờ đầu : “Ngoan, cậu có thể ‘cậu sinh ra đẹp rồi’ cũng được.”

      Ô Thiến Hàm dọn dẹp giường đệm nhảy xuống, khinh bỉ : “ nương Tân Cương nên soi gương lại .”

      Thượng Bình và Ô Thiến Hàm vẫn cãi vả như cũ, Liễu Bảo đột nhiên hét lên: “ thấy ví tiền đâu hết.”

      Não bộ Mục Tiểu Tuệ còn chưa định thần lại giáo sư Lưu Lệ vào phòng với cả đám cán bộ, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra?”

      Liễu Bảo kinh ngạc quay đầu lại, sau đó thái độ trở nên cung kính: “Chào giáo sư Lưu ạ…………..”

      Lưu Lệ hỏi: “Lần cuối cùng em thấy ví tiền của mình là lúc nào?”

      “Sáng nay ạ!”

      Ánh mắt Lưu Lệ lạnh lùng quét qua ba người còn lại trong phòng ngủ, giọng lạnh ngắt: “Sáng nay ai là người động vào bàn của Liễu Bảo?”

      Mục Tiểu Tuệ giơ tay: “Em………..”

      “Em động vào làm gì?”

      Trong nháy mắt Mục Tiểu Tuệ buồn bã, hiểu bị tình nghi.

      Liễu Bảo tiến lên ngăn trước mặt : “Là em nhờ Tiểu Tuệ giúp em dọn dẹp giường đệm, lúc cậu ấy dọn dẹp em cũng có mặt ở đây.”

      Trong lòng cảm thấy ấm áp, hiểu Liễu Bảo minh oan cho , bởi vì lúc dọn dẹp giường đệm Liễu Bảo ở cạnh .

      Lưu Lệ muốn làm lớn chuyện này, với lại cũng muốn tốn sức vào việc này, kiểm tra phòng ngủ xong kéo đám cán bộ .

      Mục Tiểu Tuệ muốn rồi lại thôi, vừa mới mấp máy miệng bị Liễu Bảo chặn lại: “Đừng gì hết, bọn tớ tin tưởng cậu.” Dứt lời thay đổi chủ đề: “Nghe đồn có giáo sư phân tích đầu tư mới đến trường mình đó, biết là ông già hay là người đẹp trai đây.”

      buồn buồn : “Chắc là ông già đó.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :