1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Gặp phải giáo sư độc miệng - Đan Tứ Tịch

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 10:

      Editor: Trà Đá.

      Đứng tàu điện ngầm mất mười phút, lúc xuống tàu Tô Dịch còn trước mở đường cho Mục Tiểu Tuệ, vì muốn bị chen lấn gắt gao khi xuống nên nắm chặt góc áo của , quay đầu lại nhìn . giương mắt chống lại ánh mắt thâm thúy của , sau đó lại buông áo ra giống như bị điện giật, góc áo của bị nắm lấy nhăn nhúm, xấu hổ cười khúc khích lâu.

      cũng biết bản thân bị làm sao, vậy mà khi thấy cười cũng cười ngây ngô theo, trong lòng lảm nhảm: “Tô Dịch ơi Tô Dịch, mi có bị bệnh vậy?"

      Mục Tiểu Tuệ đúng là người hầu của , vừa theo vừa kỳ kèo mè nheo. lựa chọn quần áo xong cũng bảo nhân viên bán hàng gởi về địa chỉ nhà , kéo dài. Lần này Mục Tiểu Tuệ có cái nhìn khác với , mấy lần trước đều thấy mặc quần áo thoải mái, lần này mới phát mua âu phục nhiều hơn, thời trang hơn, nhưng lại mua những trang phục thoải mái.

      Tô Dịch xoay người nhanh chóng đến cửa hàng, kéo kéo góc áo của , chỉ chỉ lên bảng hiệu : “Đây là cửa hàng bán quần áo nữ mà.”

      vội vàng kéo vào, vung tay về phía hai nhân viên bán hàng ra lệnh, rất có tướng tá của đại tướng: “Chọn hai bộ quần áo cho này.”

      Mục Tiểu Tuệ còn chưa đứng vững xoay người kinh ngạc nhìn , nhìn nhân viên bán hàng lắc lắc đầu: “ cần cần, tôi mua quần áo đâu, chỉ là đùa thôi mà.” Dứt lời giọng với : “Xin thầy, chúng ta nhanh !”

      nhíu nhíu hai hàng lông mày: “Chúng ta đến đây để mua sắm quần áo, nếu đến đây làm gì.”

      trợn mắt nhìn thể tưởng tượng nổi: “Lúc nãy phải thầy mua quần áo rồi sao?”

      “Nhưng em vẫn chưa mua được gì mà?”

      Mục Tiểu Tuệ bối rối, hai má đỏ ửng nhón chân lên đụng phải lỗ tai , giọng : “Nhưng mà….. Em mang nhiều tiền.” định lấy tiền công làm giám thị, nên trong người cũng có tới 300 tệ.

      khẽ cau mày, đưa tay đẩy đến trước mặt nhân viên bán hàng: “Thử quần áo.”

      tức giận vào phòng thử quần áo, cảm giác Tô Dịch tôn trọng , nghĩ vô cùng đơn giản, dù sao cũng có đủ tiền để trả, đến lúc đó cả hai cũng mất mặt.

      chỉ thử hai bộ quần áo, còn lại đều là Tô Dịch chỉ định, mặt , mái tóc đen tùy ý buộc đuôi ngựa, bình thường chỉ mặc đồ thể thao, nên có vẻ trông giống con nít. Áo khoác lông màu trắng kiểu công chúa, tay áo dài bảy phân, có bốn nút cài áo hình hoa. Quả nhiên người đẹp vì lụa, mặc như vậy có cảm giác thẹn thùng.

      Trong lúc gật gù Tô Dịch lại thở dài: “Thôi, lấy hai cái này , mặc dù ngựa đẹp vì yên ngựa tốt, nhưng mà con ngựa này được, có mặc yên tốt mấy cũng được.”

      tức giận vội xoay người vào phòng thay đồ, sau đó ra đưa quần áo cho nhân viên bán hàng rồi chạy ra khỏi cửa hàng. khổ sở hít mũi cái, cũng rơi nước mắt, phần lớn con đều thích nghe người khác khen, nhưng chưa bao giờ khích lệ , lại còn hạ nhục nữa.

      Bây giờ có cảm giác sai rồi, nếu còn chung đụng với nữa, sớm muộn gì cũng tức chết.

      lúc sau Tô Dịch cũng bắt kịp song song bên cạnh , giơ hai túi hàng trong tay lên, đưa cho : “Mục Tiểu Tuệ, em nợ tôi 5700 tệ.”

      rút tay lại nhận quà, hoang mang hỏi: “Em nợ tiền thầy khi nào? ràng là thầy còn nợ em 400 tệ.”

      giơ giơ cái túi tay lên, cười rực rỡ: “Hai bộ quần áo này hết 6100 tệ, trừ 400 tệ tôi nợ em, cho nên em nợ tôi 5700 tệ!”

      thiếu chút nữa là bốc hỏa, vội vàng hỏi : “Bộ thể trả lại sao? Thầy chỉ vừa mới mua thôi, quay lại trả quần áo cũng chưa muộn đâu.” Từng đó là bằng sinh hoạt phí kỳ của rồi!

      làm bộ móc móc túi tiền, mặt vô tội: “Tôi lấy hóa đơn.”

      Mục Tiểu Tuệ: “…………” Rốt cuộc nhịn được, “Tô Dịch, thầy chính là khắc tinh của em mà, em muốn mua quần áo rồi.” cố gắng nhịn để rơi nước mắt, nhưng khuôn mặt điển trai của Tô Dịch dần dần mơ hồ trước mắt , nước mắt chảy xuống gương mặt .

      Dù sao cũng mất mặt rồi, lập tức ngồi chồm hổm xuống đường khóc rống lên, khiến người qua đường quay lại nhìn, ngừng nghỉ: “Tô Dịch, thầy chính là sao chổi mà, mỗi lần gặp thầy là có chuyện gì tốt cả….. Hu hu hu………”

      ngờ khóc, tay chân lập tức luống cuống, ngồi chồm hổm đường ngừng ân cần đưa khăn giấy cho , đưa tay nhận lấy khăn giấy đưa rồi vứt qua bên.

      “Cái này có gì mà phải khóc, phải lúc nãy còn vui vẻ sao, tôi dẫn em đến đây là mua quần áo cho em mà…………” lập tức ngừng , lấy khăn giấy ra rồi giữ chặt cằm cưỡng chế lau nước mắt cho , sau đó đứng lên trầm giọng : “Mục Tiểu Tuệ, em đứng dậy cho tôi.”

      sờ sờ cái cằm bị bóp đau, khồng cầm được nức nở : “Thầy bắt em…. Bắt em đứng dậy em phải đứng dậy sao, như vậy em còn mặt mũi nào nữa chứ?” ra chính cũng biết tại sao lại khóc, chỉ cảm thấy rất uất ức khi bị ức hiếp như vậy.

      Tô Dịch đứng ngược sáng, cho nên cũng thấy thái độ của , chỉ biết là giọng của chợt , sau đó xoay người về phía quảng trường. vội vàng lau nước mắt bước theo, mặc dù cảm giác bản thân có chí khí, nhưng lại mơ hồ cảm thấy giận.

      ngồi ở bâc thang ở quảng trường, yên lặng ngồi ở bên, nắng chiều màu phấn hồng càng đậm, khiến bầu trời màu xanh bị nhuộm mảng màu đỏ.

      Lúc hoàng hôn bao quanh bốn phía mới đứng dậy phủi phủi quần với : “ thôi, đến lúc phải về rồi.”

      chậm rãi đến bên cạnh , kéo cái túi quần áo trong tay , rồi nhìn cười cười : “Quần áo này em nhận, còn về chuyện tiền bạc, thầy cho em chút thời gian.”

      Từ quảng trường phía đông về tới phía sau trường đại học là dãy phố ẩm thực, đường Mục Tiểu Tuệ trầm tư suy nghĩ cách kiếm tiền, nhà ở nông thôn, chút tiền ấy cũng có thể đè chết người nghèo. Trước kia ba Mục là hiệu trưởng trường tiểu học, văn hay chữ tốt, sau này đất nước coi trọng việc giáo dục, ba Mục cảm thấy còn hợp với việc cải cách nữa nên từ chức. Sau này vì mưu sinh, nhận thầu công việc làm công 100 mẫu ruộng lúa nước, thu nhập năm cũng được mấy trăm ngàn, trước kia mẹ Mục bán đồ ăn ở trong trường học, sau này làm bà chủ rồi ở nhà quản lý kinh tế của gia đình.

      mở miệng đòi tiền như thế nào đây?

      Tầm mắt của Tô Dịch rơi vào người Mục Tiểu Tuệ cúi đầu trầm tư, còn hiểu là ai tức giận sao? Ngược lại còn an ủi ?

      “Mục Tiểu Tuệ, em còn chưa mời tôi ăn cơm đấy.”

      Bước chân của chậm lại, xoay người nhìn chằm chằm dãy phố đầy hàng quán, lúng túng sờ bụng cái: “Ha ha, em quên, thầy muốn ăn cái gì?”

      “Em rành ở đây hơn tôi, em thấy món gì là ngon nhất?”

      nâng cằm lên suy nghĩ chút, nuốt nước miếng: “Đậu hũ ở đây là ngon nhất, còn có cháo Quế Lâm nữa.”

      Ánh đèn của cửa hàng bên cạnh chiếu lên khuôn mặt Tô Dịch, khóe môi khẽ nhếch lên: “Vậy ăn hai thứ này.”

      “Được, lâu lắm rồi em có tới đây, chỗ này hơi xa ký túc xá chút, nên em toàn ăn tùy tiện cái gì đó.”

      cảm thấy ít nhất bữa tiệc này còn thoải mái được chút, húp húp cháo, nháy mắt nhìn Tô Dịch ở đối diện, nghĩ ra cũng là người tốt, chỉ hơi độc miệng chút.

      Sau khi cơm nước xong, Tô Dịch lấy tiền từ trong ví ra đưa cho : “Đây là tiền công làm giám thị.”

      ngẩng đầu nghi ngờ: “ phải em còn nợ tiền thầy sao?”

      khẽ nhếch khóe môi: “Dù sao em thiếu tôi nhiều tiền như vậy, thiếu thêm 400 nữa cũng có làm sao đâu.”

      hoài nghi nhận lấy tiền, bất thình lình hiểu ý của Tô Dịch, nếu cho, thoải mái nhận chứ sao. Sau đó hỏi yếu ớt: “Em trả góp được ?”

      “Hả?”

      em nợ tiền thầy, em trả góp được ? Lãi suất tính theo ngân hàng.”

      Đôi môi mỏng của nhàng cười tiếng: “Gạt em thôi, quần áo này là tôi mua cho em vì chịu dạo phố với tôi.”

      đặt túi quần áo lên bàn rồi đẩy tới phía : “Thứ quý giá như vậy, em nhận được.” Đây cũng phải là kiểu tình tiết trong phim truyền hình, mà nhận quà của coi như nợ ân tình của rồi. Trước kia trong lòng có ấn tượng tốt về Tô Dịch, tại khẽ đổi cách nhìn chút, nhận cái này, về sau nếu có đối đầu cũng được.

      Nụ cười khóe môi lập tức vụt tắt, đứng dậy xoay người : “Vậy em còn thiếu tôi 6100 tệ, nhớ phải trả đủ đó.”

      phản ứng nhanh cầm cái túi chạy theo , Tô Dịch sớm hơn mười thước rồi, cây nhãn lồng ở hai bên đường kéo bóng dáng dài dài, ánh đèn chiếu xuống khiến bóng dáng cực kỳ độc.

      bỗng nhiên quay đầu, giọng nặng nề: “Mục Tiểu Tuệ, cảm ơn em dự sinh nhật của tôi.” xong quay người về phía bãi đậu xe.

      Mục Tiểu Tuệ sững sờ đứng im tại chỗ lâu mới lấy lại được tinh thần, rồi sau đó hét lớn về phía : “Tô Dịch, sinh nhật vui vẻ…………”

      quay đầu lại, vẫn giữ vững tốc độ về phía trước, ánh sáng đèn đường xuyên qua cây nhãn lồng rơi vãi loang lổ mặt , có thể thấy khóe miệng nhếch lên, tâm tình chắc chắn rất tốt.

      Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm cái logo Chanel thiệt to túi, nhất thời luống cuống, vứt cái túi giấy rồi đến cửa hàng tiện lợi mua cái túi ni lông bỏ quần áo vào đó, lúc này mới an tâm lên lầu.

      trở về phòng ngủ rồi dùng tốc độ ánh sáng giấu túi quần áo vào trong ngăn tủ, rồi lấy tiền lương ra đưa cho mọi người, Liễu Bảo cầm 100 tệ trong tay hôn tới tấp, cao giọng hô hào: “Ha ha ha, tiểu Tuệ Nhi, đây là tiền lương đầu tiên trong đời sinh viên của chị đó…………”

      cúi đầu nhìn tờ 100 tệ trong tay mình, đây cũng là tiền lương đầu tiên có được, nhưng tại sao lại vui vẻ như tưởng tượng? Bởi vì vất vả mới kiếm được 100 tệ, lại bị Tô Dịch lừa gạt 6100 tệ, đáng mà!

      Lúc này đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Tô Dịch, là hai mươi tám hay hai mươi chín tuổi đây?

      Cả ngày chỗ với , cũng thấy có bất kỳ người nào gọi điện thoại chúc mừng , lẩm bẩm nhắc nhắc lại : “Nhân phẩm đúng là kém quá thể…………”

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 11:

      Editor: Trà Đá.

      Bản tính của con người có thể lộ ra từ việc , ví dụ như…… giành phòng tắm.

      Mục Tiểu Tuệ và Liễu Bảo chính là người tranh giành đến bể đầu chảy máu, Thượng Bình là người chủ động nhường, còn Ô Thiến Hàm là người tranh thủ lúc hai người tranh giành nhanh chóng lẻn vào trước.

      Đợi Ô Thiến Hàm ra ngoài rồi, Mục Tiểu Tuệ lợi dụng ưu thế ngồi gần phòng tắm nhất chạy nhanh vào chiếm lĩnh, Liễu Bảo tức giận đập cửa hồi rồi cũng quay trở lại ghế ngồi chơi điện thoại chờ ra ngoài.

      Phòng chat của lớp đột nhiên lóe sáng, là của bạn học nữ a từ đầu khóa đến giờ chưa lên lớp: “Nè, nghe lớp mình có giáo sư trẻ tuổi mà còn đẹp trai nữa dạy thay hả?”

      Bạn nữ b lập tức trả lời: “Đúng vậy đúng vậy! Dáng dấp rất đẹp trai, tiếc là cậu lên lớp.”

      Nữ a: “So với Trương Ba ai đẹp trai hơn?”

      Nữ b: “Đương nhiên là……… Tô Dịch rồi!”

      Nữ a lập tức gởi biểu tượng nét mặt j0j, hỏi sát sao: “Bao nhiêu tuổi?”

      vừa định trả lời tiếng đập cửa vang lên, Liễu Bảo khổ sở : “Tiểu Tuệ Nhi, tớ sắp chịu hết nổi rồi.”

      đáp lại: “Ừ ừ, tớ ra liền, chờ tớ chút nữa thôi.”

      nhìn màn hình điện thoại thấy nữ b trả lời: “ biết, nhìn rất trẻ tuổi, chắc là cũng lớn hơn bọn mình bao nhiêu đâu.”

      Mục Tiểu Tuệ lướt ngón tay bàn phím nhanh: “Đùa gì thế, người ta hơn bốn mươi rồi đó.”

      Nữ b: “A…… là nhìn ra…………”

      hả hê đáp lại câu: “ biết sao, mặt động chạm dao kéo kéo da biết bao nhiêu lần mới được như vậy đó, cậu xem thầy ấy còn thể cười, đương nhiên là do di chứng của phẫu thuật thẩm mĩ rồi……..”

      Rồi sau đó còn đùa giỡn: “Chú Tô.”

      Sau đó hài lòng dứng dậy mở cửa, Liễu Bảo ai oán nhìn chằm chằm, sau lúc run run rẩy rẩy : “Bây giờ tớ chỉ muốn hát bài.”

      “Sao?” Mới vừa rồi phải muốn vệ sinh sao?

      Liễu Bảo lâng lâng vào phòng tắm, giọng truyền đến ràng: “Hoa cúc tàn, rơi đầy đất…………..”

      rửa tay xong bò lên giường, mở phòng chat ra sợ hết hồn, trong phòng chat lên ba chữ do Tô Dịch gởi, khiến có cảm giác bị áp bức vô hình: “Mục Tiểu Tuệ!”

      Tay run rẩy suýt nữa làm rớt điện thoại di động, ngồi ở giường cắn cắn ngón tay đến nữa ngày, cuối cùng biết chính là người miệng cọp gan thỏ rồi, vội vàng trả lời: “Đùa với các cậu thôi, giáo sư Tô sao ngoài bốn mươi được chứ, thầy ấy trông còn trẻ vậy mà. Tô, ờ gọi vậy ~ à mà đúng, là ----- em trai mới đúng……. Em trai Tô.”

      Sau đó nằm ở giường thỉnh thoảng vào phòng chat, mọi thứ im ắng còn gợn sóng, choáng váng, đoán chừng đắc tội với Tô Dịch rồi, được thêm vào phòng chat của lớp khi nào vậy chứ?

      Chuông điện thoại di động vang lên, chột dạ bấm nghe: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

      có chuyện gì được gọi điện thoại cho con sao?”

      “Dĩ nhiên là được ạ.”

      ra cũng có chuyện gì, hôm nay thấy con gọi điện thoại về nhà, nên mẹ gọi cho con đây, chưa ngủ sao?”

      bỗng nhiên cảm thấy lúng túng, bị Tô Dịch quấy nhiễu đến nỗi quên mất phải gọi điện thoại về nhà tối thứ sáu, vội : “Dạ chưa, con mới tắm xong.”

      “Ừ, hôm nay em trai con ở nhà, có muốn chuyện với nó .”

      “Dạ được!”

      Em trai Mục Tiểu Tuệ là Mục Vũ, tám tuổi, lúc Mục Vũ chưa ra đời cũng lớn chút rồi, chờ Mục Vũ có thể chơi đùa với lúc đó phải chuyển vào ký túc xá trong trường đại học rồi, hai chị em ít tiếp xúc nên khá lạnh nhạt. chỉ nghe mẹ Mục tán gẫu, phía đông người ta làm gì, phía tây người ta thế nào………..

      Sau khi cúp điện thoại phát ra Ô Thiến Hàm nhìn với ánh mắt hâm mộ: “A, hâm mộ mối quan hệ của cậu và mẹ cậu quá, tớ ghét mẹ tớ lắm.”

      “……….” vốn định để cho chuyện này trầm mặc kết thúc, nhưng nghĩ ra lý do tại sao Ô Thiến Hàm lại ghét mẹ cậu ấy như vậy, chẳng lẽ: “Là mẹ kế?”

      Ô Thiến Hàm lắc đầu cái, giống như ngày thường: “ phải, mẹ ruột. Bà ấy giống như con nít vậy đó, tớ cảm thấy tớ còn trưởng thành hơn bà ấy, có cái gì tốt đều chỉ nghĩ đến bản thân bà ấy trước tiên, trắng ra là ích kỷ.”

      mím môi cái, cảm thấy loại chuyện như vậy nên lời tốt chút: “ là mẹ chắc chắn phải con mình sinh ra, cậu nên hàn huyên với mẹ cậu tí?”

      Ô Thiến Hàm cười yếu ớt tiếng: “ cần thiết, tiểu Tuệ Nhi, nếu như xảy ra động đất cậu nghĩ mẹ cậu cứu cậu trước hay chạy thoát thân trước?”

      tự tin trả lời: “Nhất định là cứu tớ trước.”

      “Mẹ tớ chạy thoát thân trước đó.” ta trầm mặc lúc mới tiếp: “Nhà tớ sau này mới dọn tới Thâm Quyến, còn trước đó vẫn ở Tứ Xuyên. Tám năm trước ở đó có trận động đất, tớ học ngoại trú, nên buổi trưa hay về nhà ngủ trưa. Lúc xảy ra động đất….. Mẹ tớ chạy trước, chỉ có….. Ba tớ ở lại bế tớ chạy ra ngoài.”

      Mục Tiểu Tuệ biết nên an ủi Ô Thiến Hàm như thế nào, có thể lúc đó hỗn loạn, mẹ Ô mới quên Ô Thiến Hàm ngủ, sau khi ra ngoài chắc chắn mẹ Ô rất khổ sở cũng rất hối hận.

      Thượng Bình thở dài hơi: “Tớ cũng quên cảm giác khi còn ba rồi.”

      Tầm mắt Mục Tiểu Tuệ đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, khí thoáng chốc rơi vào trầm mặc, chợt cảm thấy bản thân rất may mắn khi có gia đình hoàn chỉnh ấm áp, hơn nữa còn trợ giúp lẫn nhau, điện thoại di động trong tay đổ chuông, trượt màn hình nghe máy chút do dự, kêu tiếng: “Mẹ…………”

      Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, Mục Tiểu Tuệ sững sờ, tiếp: “Tại sao chuyện?” Chẳng lẽ trong nhà còn có chuyện gì quên sao, hay còn muốn tán gẫu tiếp?

      Tô Dịch mặc bộ trang phục màu trắng, tay phải cầm cái ly cao cổ nhàng đung đưa, chất lỏng màu đỏ đánh vào thành ly thủy tinh trong suốt như có như , mang theo khí khác thường, tay trái cầm điện thoại di động, khóe miệng chứa đựng nụ cười thể che giấu được.

      “Có muốn lấy lòng tôi cũng cần phải khí thế đến vậy! Đầu tiên là chú Tô, sau đó là Tô, rồi còn em trai nữa chứ……… Rồi bây giờ cho tôi lên chức mẹ luôn.”

      lập tức đóng băng, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó hốt hoảng chui rúc vào trong chăn, hạ thấp giọng : “ phải phải, giáo sư Tô hiểu lầm rồi, mẹ em có gọi cho em mà.”

      “Ồ, sao?” đương nhiên tin.

      im lặng gì, đây coi như là tự mình làm bậy . Trong đầu lóe lên : “Giáo sư Tô, chúng ta thương lượng, em làm việc cho thầy để trừ nợ, thầy thấy sao?”

      “Chưa hình dung ra được.”

      “Em dọn dẹp nhà cửa giúp thầy………..”

      “Có bên công ty quét dọn lo rồi.”

      “Em giặt quần áo giúp thầy………”

      “Em nghĩ em giặt sạch hơn tiệm giặt ủi sao?”

      Được rồi! Vậy là được, vùi đầu ở trong chăn ra sức nện cái chăn: “Tô Dịch, em với thầy rồi, nếu thầy để em làm gì hết em lấy đâu ra tiền trả cho thầy chứ.”

      Tô Dịch nhìn ra ngoài cảnh đêm phù hoa ngoài cửa sổ sát đất, nhấp miếng rượu đỏ, : “Mục Tiểu Tuệ, sắp hết ngày sinh nhật hai mươi tám của tôi rồi, em phải chúc tôi 28 lần sinh nhật vui vẻ nữa, tôi bỏ qua cho em.”

      ở trong chăn buồn bực nghĩ ngợi lời của Tô Dịch là hay giả, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng trực tiếp hỏi: “ hay giả?”

      .”

      khẽ cắn răng, dù sao sinh nhật vui vẻ cũng chết ai: “Buổi tối em lần rồi, còn lại 27 lần nữa, cho phép thầy giở trò.”

      “Ừ.” nhàng đáp lại.

      Mục Tiểu Tuệ giơ tay kia lên bắt đầu đếm: “Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ…..” được lúc khoang miệng cũng sớm cứng ngắc rồi, cũng biết mình gì, chỉ lần lượt lặp lại như cái máy.

      Giọng Tô Dịch dịu dàng: “Tốt lắm, em ba mươi mấy lần rồi đó.” Như vậy những lần sinh nhật sau này, tin chắc là ở bên cạnh .

      bóp bóp cái cằm sớm cứng ngắc: “Vậy là em hết nợ tiền thầy rồi.”

      “Tôi em nợ tiền tôi khi nào?”

      “………..” Tại sao làm gì cũng có cảm giác như bị Tô Dịch đùa giỡn vậy?

      Tô Dịch vừa mới chuẩn bị hỏi, thấy có cuộc gọi khác điện đến, vội với Mục Tiểu Tuệ: “Tôi có việc bận, cúp trước.”

      Mục Tiểu Tuệ cau mày, thể giải thích nổi về cú điện thoại của Tô Dịch. Quả còn nợ nần cũng thân, tại cả người có chút nhõm, từ từ chui từ trong chăn ra, vừa lúc thấy có ba cái đầu người ở bên giường, thiếu chút nữa là bị dọa đến hồn bay phách tán rồi.

      Trong lòng vẫn còn hết hồn, vỗ ngực cái: “Khuya rồi ngủ còn làm gì vậy?”

      Liễu Bảo xoay người đối mặt với Ô Thiến Hàm, khuôn mặt đưa tình : “Tiểu Dịch Dịch quý, để em dọn dẹp nhà cửa cho ~”

      Ô Thiến Hàm gật đầu, : “Được!”

      “Tiểu Dịch Dịch quý, để em nấu cơm giặt quần áo cho …….”

      “Được……”

      “Tiểu Dịch Dịch quý, để em…. Sinh cho đứa con !”

      “Đến đây, chúng ta cùng nhau cố gắng!”

      Mục Tiểu Tuệ bị hai người trêu đùa đến ói ra máu, bởi vì trốn trong chăn nghe điện thoại, nên càng khó giải thích: “Chuyện này phải như các cậu nghĩ đâu.”

      “Cậu cần phải giải thích, bọn tớ hiểu mà.”

      khóc ra nước mắt, nhìn khuôn mặt ba người lúc này cũng biết là bọn họ hiểu lầm rồi: “Hôm nay tớ và giáo sư Tô ra ngoài mua đồ, tớ cẩn thận nên quên mang theo tiền, thầy ấy giúp tớ trả tiền nhưng tớ lại có đủ tiền trả lại cho thầy ấy, nên tớ muốn làm việc trừ nợ!”

      Thượng Bình nháy mắt nũng nịu: “A……. Làm việc trừ nợ, lỡ như phải lấy thân trả nợ sao?”

      “Tớ………..”

      còn chưa mở miệng hết bị Liễu Bảo cắt ngang: “Ban đầu biết giải thích che dấu, che dấu được bịa lý do, mà bịa lý do là gạt bọn tớ, mà gạt bọn tớ cậu tới số rồi ~ à mà hai người có làm chuyện gì cũng nên có biện pháp, đừng đến lúc đó về khóc với bọn tớ!”

      Mục Tiểu Tuệ còn hơi sức để đôi co nữa, nhìn chằm chằm ba người cùng phòng về giường, rốt cuộc hiểu bạn xấu là như thế nào, cay độc đến trình độ nhất định. Nhớ năm đó vẫn là tờ giấy trắng vào ký túc xá, bây giờ ra ngoài, biến thành tờ giấy vàng rồi.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 12:

      Editor: Trà Đá.

      Mối quan hệ của và Tô Dịch được ba người bạn cùng phòng chắc chắn như đinh đóng cột rồi, bởi vì có giải thích đến khô miệng đắng lưỡi cũng đều vô dụng, cuối cùng mặc kệ. Mục Tiểu Tuệ nằm gường lăn qua lăn lại ngủ được, đèn đường ngoài cửa sổ rọi lẻ tẻ vào trong phòng, yên lặng nhớ ngày mồng tám tháng mười hai là sinh nhật của Tô Dịch.

      Thời gian tuần sau hầu như tất cả sinh viên đều sống trong thư viện, buổi tối cũng muốn tiết kiệm cơm tối, nên trong phòng ngủ chỉ mua hai phần cơm, cố gắng phấn đấu chính vì…. Môn tiếng cấp bốn!

      Đối với môn tiếng , phải dùng từ “cặn bã” để hình dung ba người trong phòng ngủ, trừ Thượng Bình, ta tốt nghiệp trường cao đẳng ngữ, cho nên những gì liên quan đến tiếng đều do Thượng Bình đảm nhận, thuyết trình tiếng , thi biện luận tiếng và ngay cả bài luận tiếng cuối kỳ cũng đều do Thượng Bình chỉnh sửa giúp.

      Còn lại ba người, trình độ như nhau, nếu vừa mới tốt nghiệp cấp ba xong rồi thi tiếng cấp bốn có gì khó, nhưng bây giờ bỏ bê ba năm rồi, đến khi thi mới động vào đương nhiên rất chật vật.

      Thời gian thoáng cái đến thứ bảy, bốn người trong phòng ngủ vẫn cố gắng học cho đến khi vào phòng thi, cầm giấy báo thi và thẻ sinh viên vào phòng thi, chân trước mới vừa bước vào phòng thi, ngay lập tức chạm mặt Tô Dịch.

      là giám thị thi lần này, trời ơi! Tại sao lại có loại dự cảm chẳng lành.

      Trước khi bắt đầu thi, Tô Dịch đến từng bàn thi để kiểm tra đối chiếu thông tin thẻ sinh viên, ngồi ở bàn cuối cùng gần hành lang, tầm mắt vẫn rơi người Tô Dịch, đưa mắt nhìn di chuyển từ bàn đầu tiên mãi cho đến bàn cuối cùng của đưa tay che hình thẻ sinh viên.

      mỗi thẻ sinh viên đều có ảnh chụp, ngắn gọn phải máu cũng là nước mắt.

      Tâm tình của ràng là tốt nên cũng phản đối, trực tiếp lướt qua kiểm tra người khác, đợi phát ra là bản thân chưa ký vào trong tờ giấy danh sách thi, hèn gì lẹ như vậy, hừ, bụng xấu xa.

      Mục Tiểu Tuệ cẩn thận điều chỉnh lượng của tai nghe, cảm thấy có vấn đề gì mới hạ tai nghe xuống, lúc đó Tô Dịch cũng cầm bảng danh sách tới trước bàn , quơ quơ tờ giấy tay: “Cái này do em quyết định, có cho tôi xem thẻ sinh viên hay đây?”

      bĩu môi đẩy thẻ sinh viên và giấy báo thi tới bên cạnh bàn, ý bảo kiểm tra. Tô Dịch đưa bảng danh sách cho , ngón tay thon dài chỉ chỗ cho ký, tầm mắt nhìn qua nhìn về đối chiếu, cuối cùng phì cười tiếng.

      “Sao trong hình nhìn em ngây thơ quá vậy?”

      Mục Tiểu Tuệ ký vội vàng vào bảng danh sách rồi đoạt lại thẻ sinh viên, vẫn quên kèm theo cái liếc xéo , tin hình của trong thẻ chứng minh nhân dân lại có thể đẹp hơn người khác.

      Bắt đầu thi, Tô Dịch đứng ở sau lưng cách đó xa, khoảng cách cỡ cánh tay, lúc đầu còn cảm thấy được tự nhiên, về sau cũng mặc kệ , thi viết xong rồi đến thi nghe. Trước đó kiểm tra điều chỉnh tai nghe, nhưng nghe lúc lâu cũng nghe được, có chút hốt hoảng, lại quét mắt qua những người khác, thấy ai ai cũng cúi đầu làm bài thi.

      Ở dãy trước có bạn học nữ giơ tay, Tô Dịch vừa mới bước lên trước bị Mục Tiểu Tuệ kéo áo, đôi mắt thanh thuần tội nghiệp nhìn , đôi lông mày xinh đẹp cau lại, lầm bầm lầu bầu : “Em nghe được gì hết, làm sao đây?”

      Ngón tay thon dài của cầm tai nghe lên nghe thử, rồi lại thử điều chỉnh lượng, chỉnh lúc lâu vẫn nghe được, bạn học nữ ở đằng trước thấy Tô Dịch vẫn đứng ở đằng sau lên giúp, nên bạn học nữ lớn tiếng : “Giáo sư, phiền thầy lên kiểm tra tai nghe giúp em.”

      Tô Dịch cũng có ý định bước lên, vẫn cắm cúi loay hoay sửa tai nghe, giáo sư khác cùng làm giám thị mới tiến lên giúp điều chỉnh thử.

      “Tai nghe của em bị hư.” Đây là kết luận của Tô Dịch.

      Trong đầu Mục Tiểu Tuệ ong ong, cúi đầu giận dữ nhìn chằm chằm tai nghe, ra quân chưa đánh bại trận, xem ra sang năm phải thi lại lần nữa.

      Tô Dịch lấy điện thoại di động từ trong túi ra, điều chỉnh điện thoại di động lát rồi để bàn của , cái loa từ điện thoại phát ra đoạn văn tiếng rất to và ràng, hề có tạp .

      “Tôi mở phần thi nghe từ điện thoại di động, nếu các bạn học cảm thấy tai nghe được tốt, có thể nghe từ điện thoại của tôi.” xoay người lại với cả phòng thi, giọng cao thấp, nhưng lại nghe thấy giọng ấm áp khác thường, cúi đầu nhìn bài thi, được rồi! Lại lần nữa chứng minh Tô Dịch ra là người tốt.

      Có rất nhiều sinh viên trong phòng thi lấy tai nghe xuống, hoàn toàn dựa vào thanh phát ra từ bàn Mục Tiểu Tuệ.

      Giám thị mập mập lùn lùn lo lắng : “Giáo sư Tô, như vậy hợp quy định, đến lúc đó mà bị cấp biết ………….”

      “Chuyện hôm nay mình Tô Dịch tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm, giáo sư Lý cứ thoải mái.”

      Mục Tiểu Tuệ từ đề phòng cho đến cảm kích rồi chuyển sang sùng bái, trước sau chỉ tốn mười phút mà hoàn toàn thay đổi cách nhìn về , suy nghĩ lan man nữa mà tập trung vào bài thi. Sau lần đó Tô Dịch vẫn đứng sau lưng gần xa như trước, lúc này còn cảm thấy thiếu tự nhiên như trước nữa, ngược lại cảm thấy rất an tâm.

      Sau khi thi xong, dọn dẹp đồ đạc rồi đứng chờ Tô Dịch sắp xếp kiểm tra bài thi, cuối cùng cùng nhau song song xuống lầu, ngừng suy nghĩ phải tiếng ‘cảm ơn’ với , lúc nghiêng đầu nhìn Tô Dịch mở miệng trước : “Mặc dù lần thi này điểm cao, nhưng chắc chắn qua, yên tâm về đánh giấc !”

      “Hả? Làm sao thầy biết?”

      “Tôi đâu có bị mù.”

      xong rồi ưỡn lưng về phòng giáo vụ cùng giáo sư Lý, đứng ở sân trường nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tô Dịch càng ngày càng xa, cuối cùng câu ‘cảm ơn’ cũng ra được.

      Mấy người trong phòng ngủ cũng làm bài rất tốt, đặc biệt bài lần này dễ như trở bàn tay đối với Thượng Bình, Mục Tiểu Tuệ vốn chắc chắn, nhưng câu của Tô Dịch chắc như đinh đóng cột.

      Kèm theo việc Trương Ba quay về, Ô Thiến Hàm tất nhiên vui vô cùng, thậm chí vì Trương Ba mà chia tay tất cả bạn trai, cả trái tim chỉ hướng về Trương Ba, quyết tâm.

      Liễu Bảo Trương Ba rất thích hợp để kết hôn, nhưng nếu có ý với người ta, nên ràng, nên mập mờ.

      Ô Thiến Hàm giơ hai ngón tay lên thề với trời: “Đây là người đàn ông tớ nhất, tớ thề đối xử như với những người bạn trai khác.”

      ~

      Ngày 17 trước lễ giáng sinh, đêm giáng sinh vào thứ ba, buổi trưa xong tiết học trời đổ mưa, họ sớm chuẩn bị, che dù về phố phía sau để ăn mừng, bọn họ đột nhiên thấy ở bên ngoài hàng rào phía trước có hai người mặc áo khoác đỏ thoải mái và quần jean, đầu hai người cũng đội mũ.

      Ô Thiến Hàm kích động lôi tay , run rẩy chỉ chỉ vào hai người trước mặt rồi : “Có phải….. Là Trương Ba !”

      Liễu Bảo nhìn theo hướng tay Ô Thiến Hàm chỉ lâu cũng nhận ra là ai, cảm giác đàn ông toàn thế giới đều mặc quần áo giống nhau, chỉ đành thở dài : “Ô Thiến Hàm lụy tình quá rồi, tớ thể nhận ra là ai mà cậu chỉ mới nhìn biết là Trương Ba sao.”

      Mục Tiểu Tuệ nghe xong suýt nữa cũng bị sặc nước miếng, lờ mờ đoán được bóng lưng và tư thế của người đàn ông bên trái là Tô Dịch, nhưng hoàn toàn nhận ra Trương Ba.

      Lụy tình? Phải sửa lại, là hận thù mới đúng.

      Ô Thiến Hàm dùng vẻ mặt nghiêm túc với : “Tiểu Tuệ Nhi, cậu đồng ý che chung dù với tớ , tớ muốn đến đưa cây dù này cho Trương Ba.” ta chưa xong kéo Mục Tiểu Tuệ chạy như bay đến, bị động phải đứng giữa, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần, bởi vì hai chạy nhanh nên nước bắn lên tung tóe làm ướt cả mảng quần jean.

      Vừa đến nơi Ô Thiến Hàm lập tức ném qua bên, rồi ngọt giọng : “Giáo sư Trương…………”

      Tô Dịch và Trương Ba cùng nhau quay đầu lại, hai bên gò má của Ô Thiến Hàm lập tức đỏ lên, ta ngờ còn có Tô Dịch ở đây nữa, nhất thời giật mình đứng nguyên tại chỗ , nước mưa rơi lộp độp cây dù màu xanh có điểm hoa , rồi theo dòng nước rơi xuống mặt đất lẫn vào nước đục.

      “Bạn học Ô có chuyện gì ?” Trương Ba phá vỡ khí trầm mặc.

      Ô Thiến Hàm cúi đầu cầm cái ô trong tay đưa về phía trước: “Em và Tiểu Tuệ dùng chung cái dù là được rồi, thầy lấy cái dù này che !”

      Mục Tiểu Tuệ thấy nửa người Ô Thiến Hàm bị ướt mưa, nên vội vàng lên trước che dù cho ta, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Tô Dịch nhìn chằm chằm vào , trong ánh mắt của mang theo nụ cười như có như , bối rối hồi rồi mới thấp giọng : “Cảm ơn giáo sư Tô chuyện lần trước.”

      “Em có cảm thấy là muộn rồi ?”

      Khuôn mặt trắng nõn của lập tức đỏ lên đến mang tai vì câu của Tô Dịch, cũng biết nên tiếp như thế nào, nhưng dù sao cũng hơn là !

      Tô Dịch quay đầu lại với Trương Ba: “Lấy cây dù này, coi như là lời cảm ơn của em ấy.”

      Ô Thiến Hàm trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm Tô Dịch: “….....” Là lấy lòng Trương Ba mà?

      Mục Tiểu Tuệ: “…………..” Cái này có quan hệ gì đến sao?

      Trương Ba nhận lấy cái dù của Ô Thiến Hàm, lộ nụ cười dịu dàng: “Cảm ơn em, thứ sáu tôi trả lại cho em.”

      Ô Thiến Hàm cũng cự tuyệt, liên tục gật đầu ngừng, mặt mày trở nên ngây thơ. người thông minh khôn khéo, gặp phải người đẹp đều luống cuống! Ô Thiến Hàm xinh đẹp tiêu diệt vô số nam sinh, mỗi lần đều rất thông minh, còn lần này nhìn vào cũng biết là ta lòng Trương Ba.

      Tô Dịch hỏi: “Chiều nay các em có lớp đúng ?”

      Ánh mắt như hạnh đen của di chuyển: “Đúng vậy, sao vậy ạ?”

      “Bốn giờ đến văn phòng chuyến.”

      Từng tế bào người kêu gào: cự tuyệt cự tuyệt ! Ngày mai mới thứ tư, phải thời gian làm việc. Nhưng vẫn ngại vì từng giúp , cho nên bất đắc dĩ gật đầu cái: “Được.”

      Nụ cười môi Tô Dịch vẫn như cũ, nhưng giọng có nhiệt độ: “Lần sau có miễn cưỡng, cũng nến viết mặt, tôi nhìn thấy em tình nguyện như vậy, lại càng khiến em miễn cưỡng thêm đó.”

      Đợi đến khi kịp phản ứng lại những lời này của Tô Dịch, hai người họ sớm xa rồi, Ô Thiến Hàm vẫn còn say giấc ở trong mộng chưa tỉnh lại, Liễu Bảo và Thượng Bình ở phía sau chạy tới, với hai người: “Hai cậu đừng có mơ tưởng đến bọn họ, thấy , ở trong trường mà hai người họ mặc đồ đôi với nhau trắng trợn vậy đấy.”

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 13:

      Editor: Trà Đá

      Mục Tiểu Tuệ: “……….” Cho dù hai người bọn họ là Gay nữa cũng chẳng liên quan gì đến .

      Mục Tiểu Tuệ mặc kệ, nhưng Ô Thiến Hàm quyết tâm rồi, cứng cổ giải thích: “Các cậu biết là đàn ông cũng có loại tình bạn tri kỷ sao? Giống như cậu và tiểu Tuệ Nhi cũng thường mua quần áo giống nhau đó.”

      Liễu Bảo liếc Ô Thiến Hàm cái: “Cậu cũng phải biết là tiểu Tuệ Nhi ngoài mua quần áo thể thao còn có thể mua gì được nữa, vì để tiết kiệm thời gian và tiền bạc nên đương nhiên phải cùng tớ để thay đổi phong cách.”

      Ô Thiến Hàm đỏ mặt tía tai, nóng nãy vung tay lên: “Vậy……… Vậy…….. Trương Ba cũng giống vậy, biết mua quần áo………. phải phải, là Tô Dịch biết mua quần áo nên mới theo Trương Ba mua giống nhau.”

      Thượng Bình vỗ vỗ hai vai Ô Thiến Hàm bày tỏ an ủi, rồi sau đó thương tiếc y hệt: “Bây giờ vẫn chưa muộn, sớm muộn gì cũng trở nên ngu ngốc thôi.”

      Ô Thiến Hàm dùng khuỷu tay thúc Thượng Bình cái, trong nháy mắt như bị mù quáng: “Mấy đứa là đám ngu ngốc, chưa từng qua để chị đây mấy đứa biết, lần này chị rất nghiêm túc, chưa từng có người đàn ông nào có thể khiến chị mất hồn như Trương Ba. Mỗi lúc nhìn thấy thầy ấy trái tim chị rung động khác thường, chị muốn kết hôn với Trương Ba, làm vợ của thầy ấy, sau đó sinh ra làm người của Trương Ba, chết làm ma của Trương Ba, cho phép mấy đứa trêu chọc chị đây.”

      Mục Tiểu Tuệ kéo vạt áo của Ô Thiến Hàm, lựa lời : “Ô Thiến Hàm, mới vừa rồi……. Có giáo sư chủ nhiệm khoa ngang qua, tiện thể…………. Nghe được những lời tỏ tình động lòng người…….. Rất ràng.”

      Trong nháy mắt, Ô Thiến Hàm hoàn hồn: “Các cậu chết , sao lại nhắc tớ, a a a…… Tớ sống nổi nữa.”

      Thượng Bình tốt bụng nhắc nhở: “ tìm đường chết chết được đâu.”

      ~

      Ngày giáng sinh hôm đó bão tuyết bay lả tả suốt ngày, thứ tư cũng có bài học nhiều, sau khi kết thúc giờ học buổi sáng lại có lớp, nên bốn người trong phòng ngủ vẫn ngủ thẳng giấc đến hai giờ chiều. Mục Tiểu Tuệ dậy sớm, nằm trong chăn lăn qua lăn lại muốn rời, sau đó nghiệm ra được chui trong chăn là phần mộ của thanh xuân.

      Gần tới bốn giờ, bất đắc dĩ bò dậy, nhớ lại câu của Tô Dịch: “Lần sau miễn cưỡng cũng nên viết thẳng ra mặt, nếu tôi thấy em tình nguyện như vậy, lại càng muốn miễn cưỡng em thêm nữa đó.”

      dùng sức xoa xoa nắn nắn khuôn mặt: “ ràng như vậy sao?”

      “Thôi rồi thôi rồi, tiểu Tuệ Nhi làm sao đấy? Mới sáng sớm đứng giữa phòng lầm bầm rồi.”

      Lúc Mục Tiểu Tuệ đánh răng xong cũng là lúc Liễu Bảo sớm ăn mặc chỉnh tề rồi, sửng sốt: “ chơi đâu sao?”

      Vẻ mặt Liễu Bảo hơi vội vàng, làm bộ mắt điếc tai ngơ trả lời câu hỏi của , rồi tiện tay ôm túi xách chạy ra bên ngoài, mơ hồ thấy hai mắt của Liễu Bảo ửng đỏ.

      gãi gãi đầu, có thể là nhìn nhầm!

      Sau khi lớn lên dường như ai cũng mất vẻ ngây thơ chất phác, khi còn bé nếu thấy tuyết rơi dầy, ở ngoài trời sớm đầy ắp người, người làm người tuyết, người chơi ném tuyết…………

      Giày tuyết lưu lại những dấu chân to lớp tuyết dày, sân trường to như vậy mà thấy được mấy người, bông tuyết rơi đọng lại những nhánh cây khô. Bồn hoa mai mang theo những bông hoa mai nở rực rỡ được tuyết bao bọc, cực kỳ giống kẹo đường hồ lô, khẽ ngâm nga bài ca vừa bước tuyết, tuyết rơi nhiều là có điềm bội thu.

      nghĩ năm sau vụ mùa nhà nhất định bội thu.

      Trong phòng làm việc cũng chỉ có mình Tô Dịch, dậm dậm giày tuyết để tuyết rơi khỏi giày rồi mới bước vào phòng làm việc.

      tệ tệ, rất đúng giờ, tôi chờ em nửa tiếng rồi đó.” Ánh mắt Tô Dịch lóe sáng nhìn chằm chằm .

      cúi đầu nhìn mũi giày, cái này cũng thể trách được, nổi tiếng lề mề nhất phòng ngủ, bao giờ là người dậy sớm nhất, cuối cùng cũng ra khỏi cửa phòng ngủ, hơn nữa bão tuyết làm đứng rất khó khăn.

      thấy lên tiếng, đưa tay lấy bài thi ở bàn đưa cho : “Đây là phạm vi đề thi lần này, cầm photocopy mấy phần, có hai đề thi, ngày mai tôi lên lớp.”

      càng đọc càng thấy hưng phấn, đây chính là đề thi, nhưng mà lại chỉ có đề: “Có hai đề thi là sao ạ?”

      “Trong trường có hai đề thi A B, trước giờ thi mười phút rút thăm.”

      “Ồ, cảm ơn giáo sư, vậy em trước.” cầm bài thi xoay người muốn .

      Nụ cười ở môi Tô dịch biến mất, chỉnh lại vẻ mặt : “Mục Tiểu Tuệ, em hỏi mai tôi đâu sao?”

      giơ bài thi lên quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu: “À? Đúng rồi, ngày mai giáo sư đâu?” đưa đề thi trong phạm vi ra thi nhất định là có việc bận rộn!

      Trong sâu con mắt như vòng xoáy khổng lồ, nhìn xoáy vào : “Cuối năm công ty có chút bận, tôi phải về giải quyết.”

      nhìn chằm chằm vào ánh mắt của như điều tra, cuối cùng chịu được lại nhìn khuôn mặt , giọng : “Vậy cũng tốt, dù sao ở trường cũng có chuyện gì quan trọng.”

      “Em muốn giữ tôi lại sao? Có thể học kỳ sau tôi cũng còn ở trường để dạy thay được nữa rồi.”

      Trong ánh mắt ngấn chút lệ, trả lời lại câu hỏi của Tô Dịch, mà kích động xoay người chạy ra khỏi văn phòng, chạy mạch ra khỏi phòng hành chính, vui mừng quơ quơ đề thi trong tay: “Ây da ây da….”

      Mục Tiểu Tuệ lòng vui mừng, rốt cuộc bị Tô Dịch lấn áp nữa rồi, thời gian tươi đẹp của sắp quay trở lại sau khi thoát khỏi cái tên ‘Tô Dịch’.

      Ngay chỗ góc cua khu vực tòa nhà hành chính có vệt bóng dáng hòa cùng với bầu trời đầy tuyết, ở đằng xa múa tay múa chân, đôi mắt nhẫn dõi theo khẽ khép lại.

      Trương Ba nhàng xuất từ phía sau, vỗ vỗ vai của : “Dục tốc bất đạt.”

      Tô Dịch cười thản nhiên: “Điểm này tôi hơn .”

      ~

      Mục Tiểu Tuệ chạy xuyên qua bốn tòa nhà dạy học thấy bóng dáng quen thuộc quỳ gối ở trong đống tuyết, cả người run rẩy như chịu đựng những cơn gió bắc thổi qua, hai tay lún sâu vào trong đám tuyết mịn màng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má.

      “Liễu Bảo?” kinh ngạc hét lên, nhanh chóng nhét đề thi vào trong túi, tiến lên đỡ Liễu Bảo dậy trong đống tuyết.

      “Sao vậy? Té đau sao?”

      Liễu Bảo nhìn thẳng vào hai mắt Mục Tiểu Tuệ với hai hàng nước mắt, thân thể càng thêm run rẩy, hai mắt sung đỏ, nước mắt chảy thành từng dòng, chùi cách mấy cũng hết: “……… có ở đây…..”

      Chỉ câu này, rồi sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Khu vực Hoa Nam chưa bao giờ có trận bão tuyết kéo dài mấy ngày như vậy, mãi cho đến ngày nghỉ. Hôm đó cõng Liễu Bảo đến bệnh viện gần nhất, sau đó ba người trong phòng ngủ thay phiên nhau chăm sóc Liễu Bảo, Liễu Bảo hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh, sau khi tỉnh lại nhìn chằm chằm lên trần nhà lời nào, cũng thèm để ý đến đôi môi khô nứt chảy máu, ở bệnh viện tuần, sau đó quay lại phòng ngủ, trừ việc nằm giường ngẩn ra có bất kỳ biểu cảm nào, khi Mục Tiểu Tuệ mua thức ăn về cũng chỉ nhàn nhạt ăn tí, cũng thi.

      Môn thi cuối cùng là môn thống kê, khi cầm được đề thi tay lập tức trợn tròn mắt, hoàn toàn phải là đề thi Tô Dịch đưa , tìm nguyên đề cũng thể chứng minh được đây là tập đề thi A hay B, chút cũng giống, hoàn toàn làm bài thi trong mơ hồ, năm mươi phút sau đó hoàn toàn động bút.

      Sau khi thi xong trong đầu chỉ có suy nghĩ duy nhất: muốn giết Tô Dịch.

      Thượng Bình và Ô Thiến Hàm mua thức ăn về đến phòng ngủ sợ hết hồn, trước cửa phòng ngủ có bảo vệ to con đứng canh ở đó, bọn họ được bảo vệ xác nhận rồi mới thấp thỏm vào phòng ngủ, thấy Liễu Bảo úp mặt ăn như hổ đói bàn lại càng thêm bối rối, đây mà là Liễu Bảo ốm yếu chán đời của mấy ngày trước sao?

      Dáng dấp người đàn ông trung niên rất có khí thế, ông ta nhìn thấy bọn họ gật đầu : “Cám ơn các cháu chăm sóc cho Bảo nhi trong thời gian qua.”

      Thượng Bình vội vàng lễ phép : “ có gì ạ, là việc bọn cháu nên làm.”

      Mục Tiểu Tuệ thích ứng được với tình huống tại, đưa hộp cơm cho Liễu Bảo rồi cũng nhanh chóng chạy đến bàn mình vùi đầu ăn cơm.

      nghe được ba Liễu Bảo : “Trời lạnh như thế này mà trong phòng cũng ấm nổi, đợi lát nữa ba kêu người tới lắp máy điều hòa khí.”

      Mục Tiểu Tuệ sặc đến nỗi ho khí thế, đúng là đại gia mà!

      Liễu Bảo bất mãn : “Ngày mai các bạn trong phòng cũng về nhà, ba lắp máy điều hòa khí cho ai dùng! Hơn nữa, nếu bọn con hưởng thụ đãi ngộ như vậy bị người ta ghét bỏ mất.”

      còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra trước đó Liễu Bảo về rồi, hôm sau bão tuyết cũng giảm bớt, bỏ qua những lo lắng, nặng nề kéo rương hành lý đến chỗ chờ xe buýt.

      Từ đằng xa có chiếc BMW màu xanh ngọc chạy đến gần , lúc đứng vững vàng chỗ đợi xe buýt chiếc xe BMW dừng lại ngay trước mắt , cửa bên ghế phụ tự động mở ra, khí ấm áp bên trong xe gặp phải khí lạnh lẽo ngoài xe trong nháy mắt ngưng tụ thành mảng sương mờ.

      Tô Dịch xuống xe bỏ valy của vào trong cốp xe sau, tay kéo ngơ ngác vào chỗ ngồi kế tài xế: “ đâu?”

      lúc sau mới chuyện được ràng: “Đến bến xe miền Đông.”

      Đôi tay Tô Dịch đánh vòng tay lái chạy xe , nhìn qua kính chiếu hậu quan sát khuôn mặt tươi cười của , suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi : “Bởi vì em đưa đề cho nhiều bạn học biết quá, nên tối hôm qua bị đổi đề thi khác rồi.”

      Trong lòng hơi hồi hộp chút: “Là sao ạ?”

      “Vi phạm quy định.” Cuộc thi trong trường đại học có hai tập đề thi A và B, đề được lấy ra thi, còn đề được lưu lại để dùng khi thi lại. Cũng biết là ai danh tố cáo, báo cáo là lộ đề thi, trước khi thi mười phút đề thi hoàn toàn bị đổi sang đề C, vả lại cũng có tư cách gì để được xem qua đề thi.

      Mục Tiểu Tuệ trong cơn giận dữ, cuối cùng cũng nhịn được, rưng rưng hai con ngươi nhìn chằm chằm Tô Dịch lái xe: “Có phải thầy muốn thấy cảnh em chật vật đúng ? Thầy biết sau khi thi xong em bị bạn cùng lớp như thế nào ? Tô Dịch, em chỉ là sinh viên, muốn lấy được cái bằng tốt nghiệp, thể dây dưa với thầy được, em chuyên gia tài chính làm việc ở công ty lớn như thầy, tại sao lại chạy đến trường em làm giáo sư chứ?”

      cũng phải sợ vì phải nợ môn, mà chính là cảm thấy sống gần 21 năm cuộc đời chưa từng bị người nào lấn áp và đùa bỡn như vậy. giống như Tôn Ngộ vậy, ngay cả khi có bản lĩnh ngất trời cũng chạy thoát được bàn tay của Phật Tổ Như Lai, mà Tô Dịch chính là Phật Tổ.

      đường lớn nhiều xe lắm, con đường hoàn toàn thông suốt, tin tức về Tô Dịch phải là biết. Chuyên gia phân tích đầu tư tập đoàn MY, trong giới doanh nhân kháo nhau có ngôi sao sáng mới xuất , biết có bạn bè , có ai hiểu ?

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 14:

      Editor: Trà Đá.

      Tô Dịch bất đắc dĩ nhìn hai mắt ngấn lệ của Mục Tiểu Tuệ, nhất thời im lặng, trầm mặc lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Cho dù có muốn phán tội tử hình cũng phải nghe tôi giải thích chút chứ?”

      Mục Tiểu Tuệ hít hít mũi, muốn nghe giải thích, cảm thấy hai người ở chung chỗ rất dày vò. Nhưng nếu Tô Dịch muốn , bịt lỗ tai rồi hét to: “Em muốn nghe muốn nghe muốn nghe……..” Như vậy có bị coi là quá cẩu huyết kiểu Quỳnh Dao ?

      hít sâu hơi, bắt buộc bản thân tỉnh táo, trầm giọng : “Thầy .”

      “Lúc tôi mới đưa đề thi cho em, chưa kịp lời nào em nhanh chân bỏ chạy rồi, nhưng nếu phải chịu trách nhiệm, trách nhiệm của em lớn hơn tôi.”

      kinh ngạc trợn to hai mắt, ngón tay run run chỉ vào mặt rồi cà lăm: “Thầy thầy thầy…….. Thầy ngậm máu phun người, em………. Em sai chỗ nào?”

      Đôi mắt sáng của Tô Dịch nhìn chằm chằm về đường xá phía trước, khóe môi lẻn qua tia giảo hoạt: “Ngày đó tôi muốn cho em biết, những việc này các bạn cùng phòng em biết cũng được, nhưng nên truyền ra ngoài. Nhưng theo thông tin tôi biết, em phân phát đề này cho rất nhiều khoa, khoa kinh tế, tài vụ, cả kế toán và ngay cả khoa thông tin cũng biết. Sau đó biết vị giáo sư nào đó biết được nên tố giác tôi, thứ nhất tôi đến trễ về sớm, trường đại học xử lý tôi bằng cách trừ tiền thưởng cuối năm của tôi; thứ hai tôi tiết lộ đề thi cuối kỳ, cho nên gần thi trước mười phút lập tức đổi sang đề thi C, tôi cũng có tư cách chấm bài thi mà phải chuyển lên cho chủ nhiệm khoa chấm, đây chính là điều tôi phải với em, bây giờ em thấy tôi có phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện này ?”

      Mục Tiểu Tuệ cắn môi dưới đến mức bị đỏ lên, chẳng lẽ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? thở dài hơi, yếu ớt phản bác cho bản thân: “Gì cơ, đâu phải là em cố ý truyền đề thi ra ngoài đâu, bạn học đến tìm em, em cũng phải ngượng ngùng từ chối…… Cái đó………” muốn tiếng xin lỗi với , nhưng chần chừ hồi lâu vẫn ra.

      an tâm lái xe, tâm tình thoải mái, rất muốn nghiên cứu kết cấu não bộ của Mục Tiểu Tuệ chút, đoán chừng não người khác còn khúc khuỷu quanh co hơn , đừng trong đầu toàn bộ đều là đường thẳng chứ? mới vài ba lời có thể đảo ngược tình hình, vậy sau này nếu có gây gổ, hai ba câu có thể giải quyết được .

      hài lòng nhìn bảng hiệu bến xe miền Tây to lớn ở phía trước, yên lặng chờ phản ứng của .

      Mục Tiểu Tuệ cúi đầu nghịch ngón tay hết nửa ngày mới đổ chuyện tiền thưởng cuối năm của Tô Dịch bị trừ lên đầu Thượng Bình, ai bảo ta tìm đường chết chết, rồi sau đó thoải mái cân nhắc mối quan hệ của hai người, cuối cùng cho ra kết luận chính là mệnh của hai người quá xung khắc, cũng may là học kỳ sau cũng còn trong trường học rồi.

      vui vẻ mở cửa xe vòng ra sau lấy hành lý, ngẩng đầu nhìn ngắm dòng người chen chúc trong bến xe miền Tây, rồi sau đó đứng bất động như bị sét đánh.

      thề, giết Tô Dịch.

      “A….. Em muốn đến bến xe miền Đông, phải bến xe miền Tây…” Dưới chân là tuyết bị giày của những người qua lại dẫm đạp, trong nháy mắt hòa tan thành nước rồi.

      chút hoang mang hạ cửa kính xe xuống, dùng vẻ mặt vô tội : “Hả? Như vậy sao, xin lỗi em, mới vừa rồi tôi nghe , nếu …. tôi đưa em đến bến xe miền Đông được ?”

      lật tay trái xem đồng hồ, giờ Bắc Kinh là chín giờ rưỡi, vé xe là mười giờ rưỡi, từ Tây đến Đông lái nhanh chút vẫn chưa đến tiếng đồng hồ, dậm chân cái đưa ra quyết định: “Được, đến bến xe miền Đông.”

      Mục Tiểu Tuệ dựa vào cửa sổ tuyệt vọng nhìn ra ngoài, vẻ mặt vô cùng lo lắng, đúng là lo sợ điều gì gặp điều đó.

      Tô Dịch khẽ nhếch khóe miệng lên hỏi: “Hay tôi mua vé ở bến xe miền Tây coi như đền tội, em cảm thấy thế nào?”

      Lúc này Mục Tiểu Tuệ mới lưu luyến rời khỏi cửa sổ xe, khóc ra nước mắt : “Bến xe miền Tây chỉ bán vé xe đến huyện thành, như vậy em còn phải chuyển thêm chuyến xe nữa, chỉ có bến xe miền Đông mới thẳng về nhà em.”

      gật đầu cái: “Ồ, hóa ra là như vậy!”

      quay đầu lại trợn mắt hung ác nhìn cái, có cảm giác như phải là giáo sư nữa, lá gan cũng dần lớn hơn rồi, khỏi oán giận : “Đều là tại thầy sao chổi, mỗi lần gặp thầy là y như rằng có chuyện gì tốt.”

      giận, nụ cười ở mặt giảm: “Tôi là sao chổi Halley, vậy còn em là gì?”

      liếc cái: “Còn phải hỏi sao, em đương nhiên là người!”

      “Tôi cảm thấy so với sao chổi Halley xui xẻo nhất nên kể đến Địa Cầu.”

      khó hiểu: “Tại sao?”

      “Sao chổi Halley đụng Địa Cầu.”

      Vốn là mùa đông, nên những câu chuyện cười như thế này lại khiến cho mùa đông thêm tiêu điều, kết hợp với tình cảnh thê lương lúc này của Mục Tiểu Tuệ, bài hát <<Cải trắng>> là thích hợp nhất.

      Giao thông đột nhiên ách tắc tiến về phía trước như ốc sên, xem lại đồng hồ cũng trễ chuyến xe, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, phía những tán cây được giăng đầy những dây đèn điện đầy màu sắc như giam giữ linh hồn của cây. cũng cảm giác có cái gì đó như quấn quanh , càng giãy giụa càng bị thắt chặt, rồi lại cảm thấy khó chịu nữa.

      Tô Dịch thấy cúi đầu ủ rũ, lập tức : “Đợi lát nữa đến trạm xe hỏi hôm nay còn xe nào về hay .”

      Trong nháy mắt Mục Tiểu Tuệ lại tràn đầy sức sống, tinh thần sảng khoái ngồi ngay ngắn trở lại, coi như chuyến xe lúc mười hai giờ, về nhà cũng mất năm tiếng, mặt trời chưa lặn có thể về đến nhà là được rồi.

      Sau khi Tô Dịch đậu xe xong kéo hành lý của của vào trạm xe, các trường học vừa mới nghỉ, mà trong đại sảnh của trạm xe đầy sinh viên về quê. Ở phía chỗ bán vé tạo thành dãy rồng rắn, Mục Tiểu Tuệ vừa thấy đau đầu.

      Tô Dịch hài lòng với phản ứng của , nếu phải chủ quan và thiếu kiên nhẫn, thể tận dụng được cơ hội, vội mỉm cười : “Em ở đây chờ tôi, tôi mua vé giúp em.”

      Mục Tiểu Tuệ cũng khách khí, ngồi ở trong đại sảnh với túi hành lý nhìn Tô Dịch đứng xếp hàng chung với nhiều người, có cảm giác là hạc đứng trong bầy gà. mặc cái áo khoác màu đen ở bên ngoài, phía trong mặc áo len dệt kim, bên dưới hàng lông mà đen rậm rạp là đôi mắt dài hẹp, mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác mang theo ba phần ý cười, đường nét vừa sắc bén vừa nhu hòa. Tô Dịch đưa lưng về phía , chỉ có thể thấy bóng lưng , cho dù có mặc quần áo bình thường như thế nào chăng nữa liếc mắt cũng có thể nhận ra .

      Trong lúc tham lam miêu tả khuôn mặt của Tô Dịch sớm tới trước mặt , sắc mặt đổi, nhưng trong tay cũng trống rỗng.

      “Vé ban ngày bán hết rồi, chỉ có vé chuyến sáu giờ chiều.”

      Trong đầu ong ong, hít sâu hơi mới bình tĩnh đứng lên kéo rương hành lý về phía khác: “Thôi, mua vé xe về đến huyện được rồi, em ba em đến đón!”

      Tô Dịch chầm chậm : “Vé xe về huyện G cũng bán hết rồi.”

      “Cái gì?” Đây mới gọi là tuyệt vọng!

      lập tức khoác tay: “Chuyện này cũng liên can gì đến tôi.”

      Ban đầu bước chân của Mục Tiểu Tuê lảo đảo, nhưng bây giờ hai chân trở nên run run, bất lực phất tay cái: “Em quay lại ký túc xá, ngày mai bắt xe về cũng được!”

      Tô Dịch xoa xoa hai tay, rồi xung phong nhận việc : “Tôi đưa em về nhà em được ?”

      nghiêng đầu nhìn : “Bằng cách nào?”

      “Ngốc, đương nhiên là lái xe rồi!”

      ~

      Khi chiếc xe BMW màu xanh chạy như bay đường cao tốc Mục Tiểu Tuệ mới nhận ra sai lầm của mình, lại vô cùng sai.

      Trước mắt Mục Tiểu Tuệ tối sầm: “Thầy đưa em về mà thầy lái xe cũng giỏi là sao?”

      “Cuộc sống phải có trải nghiệm lần đầu tiên, trước lạ sau quen, lần sau chắc chắn nhuần nhuyễn.”

      “…….” Lần sau? cần đâu, thể chịu nổi!

      do dự chút rồi cẩn thận hỏi: “Tô Dịch, thầy đậu bằng lái lúc nào vậy?” Đừng chưa tới nhà mà phơi thây ngoài đường rồi chứ.

      làm bộ nghiêm túc nghĩ ngợi rồi mới trả lời: “Tôi nghĩ là… Là ngày hôm trước? À phải, là ngày hôm qua!”

      Thiếu chút nữa Mục Tiểu Tuệ ngất xỉu rồi, lẩm bẩm : “Là ông trời muốn diệt con sao!”

      lúc cảm thấy thương cho bản thân , chợt nhớ lại Tô Dịch lái xe lúc còn học đại học rồi, phát ra mình bị lừa, cắn răng nghiến lợi : “Tô Dịch, thầy là quá đáng.”

      Giọng của kiêu ngạo cũng tự ti: “Mục Tiểu Tuệ, là do em nhớ lời tôi , vậy em cảm thấy tôi sai hay lỗi tại em?”

      nghiêng đầu nghĩ ngợi, tại sao càng nghĩ lại càng thấy lời rất hợp lý? Nhưng sao lại có cảm giác có gì đó đúng?

      liếc thấy phản ứng của , cảm thấy quá thuận lợi.

      dựa lưng vào ghế nhìn lúa mạch non mới nhú lên ở bên đường cao tốc, xanh xanh, sau đó là dãy ruộng lúa mạch ra ở hai bên, sau đó cũng chưa có sau đó.

      Tô Dịch đánh tay lái quay đầu lại ngắm nhìn khuôn mặt có chút đăm chiêu của Mục Tiểu Tuệ, rốt cuộc thả lưới có mưu đồ gì đây? tháng sau có người hỏi cùng vấn đề, sớm biết ràng, hơn nữa lại còn đối đáp trôi chảy.

      ra mưu đồ của chính là Mục Tiểu Tuệ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :