1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Gặp phải giáo sư độc miệng - Đan Tứ Tịch

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 5:

      Editor: Trà Đá.

      Mục Tiểu Tuệ trở lại phòng ngủ có vẻ đăm chiêu, thuận tay đóng cửa, xoay người chỉ thấy ba người cùng phòng mang nụ cười tà ác ôm cánh tay . Lưng dán chặt ở cửa, đầu đụng tới bảng phi tiêu, phía còn dán bức tranh vẽ Tô Dịch.

      Mục Tiểu Tuệ rướn cổ lên lấy thêm can đảm: “Tránh ra hết, tớ muốn ngủ trưa.”

      Liễu Bảo liên tiếp chắc lưỡi hít hà, nâng mười ngón tay ngoắc ngoắc cằm , trêu : “Lúc nãy nhảy nhanh lên giường che chăn lại có phải là hay rồi ?”

      Mục Tiểu Tuệ sợ hãi mở to hai mắt, còn chưa kịp cãi lại nghe Ô Thiến Hàm cười gian hai tiếng, vô cùng quỷ mị: “Cậu xem môn thống kê khó như vậy, Tô Dịch vừa nhìn là biết phải dạng vừa rồi, phải có người hy sinh chút để cho chị em được qua môn chứ!”

      Giọng nũng nịu của Thượng Bình vang lên: “Đúng vậy đúng vậy! Cho nên chị em ta phải thương tiểu Tuệ Nhi hơn nữa nhé!”

      Lời của ba người khiến bị tổn thương , lại thể bào chữa được, lúc này từ bụng ta suy ra bụng người, rốt cuộc cũng hiểu Thượng Bình ban đầu bị ảnh hưởng, nhưng hiểu hay chuyện, kéo xuống nước lại là chuyện khác.

      Mục Tiểu Tuệ hắng giọng cái, làm như : “Gì hả, lúc nãy tớ ra khỏi phòng ăn thấy Nghiêm Nghiêm bạn trai của Thượng Bình.”

      Phòng ngủ có bốn người, Mục Tiểu Tuệ và Liễu Bảo chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng Ô Thiến Hàm và Thượng Bình lại là hai người bạn bè cực kỳ thân thiết, nhưng phương thức ở chung với nhau lại giống nhau.

      Hai mắt Ô Thiến Hàm sáng loáng, uống éo mông cái rồi hưng phấn : “Có phải khom lưng, rồi hai cái mông còn uốn éo uốn éo ?”

      Mục Tiểu Tuệ vội phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, chính là cái tướng chúng ta hay thấy đó.”

      Liễu Bảo xì mũi coi thường, buông hai cánh tay của Mục Tiểu Tuệ ra : “Thượng Bình, cậu nên quăng , từ đầu thể xác định được rồi! …….. sai rồi, phải là đàn ông, là bê đê.”

      Thượng Bình giả bộ phản công, tay nghịch mái tóc dài của Ô Thiến Hàm : “Người nào bộ mà uốn éo mông, các cậu đáng ghét ………”

      Mục Tiểu Tuệ lợi dụng cơ hội ba người họ mất cảnh giác vội vàng leo lên giường, lúc đó khuôn mặt Thượng Bình đỏ lên tới tận mang tai rồi, cáu kỉnh kêu gào: “Hai người các cậu đê tiện .”

      ngồi ở giường nhìn ba người đừng dưới giường dây dưa, hả hê : “Xem kìa, hai cậu làm sao mà thành tiện nhân trong miệng người ta rồi kìa.” Dù sao ngoài miệng Thượng Bình cũng hay có mấy câu cửa miệng, ví dụ như ‘khốn kiếp, cút’, đợi chút, nhưng câu thường thấy nhất chính là ‘đê tiện’, ‘tiện nhân’.

      Đầu tiên ba người trong phòng ngủ có chút quen, dù sao con mà cứ người khác ‘đê tiện’ được, sau đó nghe mãi thành quen, ra cũng ghét.

      Diện mạo của Thượng Bình rất giống Tân Cương thâm thúy hung ác chỉ chỉ và Liễu Bảo, : “Hai người các cậu là tiện nhân.”

      Mục Tiểu Tuệ cảm giác bản thân vô tội, làm việc gì cũng bị chĩa mũi dùi, cam lòng hỏi: “Vậy Ô Thiến Hàm sao?”

      Thượng Bình quay đầu lại trợn mắt nhìn thẳng , nghiến răng nghiến lợi : “Cậu ấy phải là người.”

      lau mồ hôi, lần đầu cảm nhận được ‘tiện nhân’ cũng là lời khen.

      Ô Thiến Hàm hất mái tóc lộ ra cái cổ mịn màng, lẳng lơ vứt ra nụ hôn: “Các cậu là người phàm sao có thể so sánh với tớ, bởi vì tớ là………. thần.”

      Thượng Bình có cảm giác bị trả thù, mạnh miệng : “Đúng, cậu là súc sinh.”

      Ô Thiến Hàm giận đến phát run, bị nghẹn hồi lâu ra lời, Liễu Bảo vỗ vỗ tay bò lên giường, nhìn Mục Tiểu Tuệ bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Chó cắn nhau với chó, tớ tham dự.”

      ~

      Thời gian thoáng cái được tuần, buổi tối thứ tư Mục Tiểu Tuệ nằm lỳ ở gường ghi chép, Ô Thiến Hàm ở giường đối diện nằm chơi điện thoại di động. Mục Tiểu Tuệ thấy khuôn mặt ta ngọt ngào, dẩu môi chút do dự hỏi: “Ô Thiến Hàm, cậu nhắn tin với ai sao?”

      Ô Thiến Hàm liếc cái: “Dĩ nhiên là Trương Ba của tớ.”

      Mục Tiểu Tuệ gãi gãi đầu: “Xin lỗi, bạn trai của cậu nhiều quá, tớ thể biết được đó là ai?”

      Thượng Bình ôm gối thêu đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đừng có ảo tưởng, Trương Ba có ý kia với cậu đâu.”

      Ô Thiến Hàm thèm để ý : “Bây giờ tớ còn là sinh viên của thầy ấy, nhưng nếu tài thấy ấy có tâm tư đứng đắn với tớ, vậy phải là Trương Ba mà tớ rồi.”

      Mục Tiểu Tuệ đột nhiên nhớ lại Trương Ba Tô Dịch là lần đầu tiên đứng bục giảng giảng bài, lấy tay chống cằm : “Nè, nè, lần trước tớ cùng ăn trưa với Trương Ba, thầy ấy Tô Dịch là lần đầu tiên dạy, cậu những lời này có ý gì?”

      Ô Thiến Hàm đưa tay, nghiêm túc hỏi: “Đợi chút, cậu ăn cơm trưa với thầy ấy lúc nào?”

      “Thứ năm tuần trước.”

      Ô Thiến Hàm ở giường ngừng uốn éo, cắn chăn nước mắt lưng tròng nhìn : “Tiểu Tuệ Nhi, tụi mình là bạn bè tốt như vậy mà sao lúc đó cậu gọi tớ đến!”

      Liễu Bảo cắn hạt dưa xem phim truyền hình quay đầu lại nhìn chằm chằm hai người, bình tĩnh : “Đến bây giờ rồi mà cậu vẫn còn thiển cận đến mức đặt Trương Ba lên đầu vậy hả.” ta đột nhiên hưng phấn như mới cắn thuốc xong cao giọng : “A a a………… Rốt cuộc phòng ngủ chúng ta cũng nở hoa, các cậu có nghe thấy gì , tiểu Tuệ Nhi về Tô Dịch đấy.”

      Mục Tiểu Tuệ lau mồ hôi : “Tớ chỉ là tò mò thôi, cảm giác những lời đó rất kỳ cục, chẳng lẽ các cậu thấy kỳ sao?”

      “Chỗ nào kỳ cục? Tớ thấy.”

      nghiêm túc giải thích: “ là có cái gì đó đúng, là giáo sư mà lại lần đầu tiên đứng bục giảng giảng bài?”

      Liễu Bảo thờ ơ giải thích: “Tiểu Tuệ Nhi, đây là lần đầu tiên cậu nhắc đến đàn ông trong phòng ngủ này đấy.”

      Mục Tiểu Tuệ: “……..” Ba và em trai phải là đàn ông sao?

      ra tớ và Ô Thiến Hàm, Thượng Bình cũng có qua, định cho cậu xem báu vật, cũng sắp tốt nghiệp rồi, ra trường rồi có cơ hội lời đâu.”

      nghĩ nghĩ, : “ phải còn học nghiên cứu sinh được sao?”

      Liễu Bảo giật giật khóe miệng: “Nếu cậu giỏi tiếng , cậu nghĩ cậu có thể thu phục được người quý báu như vậy ?”

      trầm ngâm chốc lát, yếu ớt trả lời: “ thể.”

      cần quan tâm Tô Dịch có phải là giáo sư hay , nếu cậu sư thầm mến thầy ấy, nhất định phải nắm bắt thanh xuân làm cuộc tình sân trường.”

      “Đúng vậy đúng vậy! Ngày mai cũng chỉ có tiết của Tô Dịch, trực tiếp thổ lộ được.”

      “…………….”

      Mục Tiểu Tuệ khổ mà được, cũng chỉ là thắc mắc về chuyện Trương Ba , lòng đâu có muốn tình ý gì.

      Với lại mà thầm mến Tô Dịch, đùa gì thế? Buổi sáng thứ năm có ba bốn tiết, nhất định là phải chịu đựng hành hạ từng giây từng phút rồi. Về phần ngày mai, phải cố gắng chứ sao nữa!

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 6:

      Editor: Trà Đá.

      9:50 mới bắt đầu tiết của Tô Dịch, Mục Tiểu Tuệ run rẩy dậy toilet, nhân tiện mở cửa sổ xem thời tiết chút, gió lạnh tận xương tủy ùa vào quần áo khiến rùng mình hồi lâu. Mây đen nghịt cả bầu trời, gió lớn rít gào thét dữ dội, sinh viên dưới sân trường mặc áo ấm dày cộm.

      Mục Tiểu Tuệ ôm hai cánh tay chui vào chăn mới cảm thấy ấm áp, thấy mấy người trong phòng ngủ sớm tỉnh dậy nằm trong chăn chơi điện thoại di động, lập tức lảm nhảm : “Tô Dịch đúng là sao chổi chuyển thế mà, ngày hôm qua thời tiết còn ấm áp dễ chịu, bầu trời còn trong xanh, chớp mắt cái qua mùa đông rồi.”

      Ô Thiến Hàm vừa lướt weibo vừa : “Tiểu Tuệ Nhi, tớ nhé, thời tiết và Tô Dịch chẳng có tí quan hệ nào hết. Đâu phải là lần đầu cậu cảm nhận được thời tiết thay đổi, cậu áp đặt lên Tô Dịch phải!”

      Mục Tiểu Tuệ hừ lạnh hai tiếng chuyện nữa, mỗi lần chạm mặt với chẳng có chuyện gì tốt, đây phải là sao chổi là cái gì?

      “Lát nữa các cậu có lên lớp ?”

      Liễu Bảo chìa cái đầu tóc ngắn xốc xếch ra, dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn ngoài cửa sổ, quả quyết : “ .”

      nóng nảy: “Lần trước Tô Dịch muốn tớ làm cán bộ lớp, các cậu tớ biết làm sao?”

      Ô Thiến Hàm vẻ mặt mập mờ : “Bọn tớ phải có Tiểu Dịch Dịch ở cùng cậu rồi sao?”

      nghe mà muốn ói, trong dạ dày sôi trào hồi: “Tiểu Dịch Dịch? Bộ lão ấy còn lắm sao?”

      Cuối cùng đeo bám dai dẳng, ba nương kia mới chịu mặc áo ấm dày cộm lên lớp, từ Mục Tiểu Tuệ sợ lạnh, nên mặc áo bông, bao người thành con gấu.

      Chuông vào lớp vang lên, sau đó Mục Tiểu Tuệ rơi vào trạng thái ngủ gà ngủ gật, bên tai là giọng giảng bài của Tô Dịch, từng phát từng phát để cho ngủ yên ổn, rồi sau đó giọng đó im bặt. u mê nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Tô Dịch nở nụ cười , chỉ là lần này trong ánh mắt của mang theo sương lạnh. Mục Tiểu Tuệ thấy chuyện ổn, vội vàng đánh thức Liễu Bảo ngủ say ở bên cạnh.

      Giọng của Tô Dịch vẫn êm ái như lông vũ: “Rốt cuộc bây giờ tôi hiểu tâm tư của các giáo sư rồi.”

      Mục Tiểu Tuệ: “Hả?” Tự dưng lại nổi hứng văn chương chi vậy?

      Tô Dịch thản nhiên cười tiếp: “ nghe qua rất nhiều giáo sư giảng dạy ở đại học Thanh Hoa, đại học Sơn Đông, cho nên có bài thơ, nhưng có số người hiểu sai xuyên tạc ý nghĩa của bài thơ, ra bài thơ này là viết cho các em.” Tô Dịch dứt lời khẽ vươn tay, giọng đọc thơ truyền cảm: “Đây là kênh rạch hết hi vọng…….”

      mặt Mục Tiểu Tuệ có chút biểu tình, nhớ lại Tô Dịch là người chuyên thù dai, còn cố ý mượn gió bẻ măng, sợ là đa số sinh viên còn chưa hiểu, đặc biệt là những người mơ màng tỉnh dậy, khẳng định là rất bối rối.

      Tô Dịch còn chưa đọc xong bài thơ, chuông tan lớp vang lên, ánh mắt đùa giỡn rơi đúng người Mục Tiểu Tuệ, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc ý bảo lên bục giảng. còn cách nào khác, cúi đầu lên bục giảng.

      bình tĩnh đưa cái laptop cho , quay đầu lại : “Em gõ tên tất cả những bạn học vắng mặt hôm nay vào laptop.”

      Mục Tiểu Tuệ cả kinh, quên luôn cả kính ngữ: “ phải thầy điểm danh sao?”

      xảo quyệt gật đầu: “Đúng! Tôi có điểm danh, chỉ là muốn nhớ tên sinh viên trong lớp mà thôi.”

      “………..” Cái này phải là điểm danh sao?

      đúng đắn khi lôi kéo được mấy người cùng phòng lên lớp, nếu điện thoại bay đầy trời rồi, vừa mới quay người chuẩn bị gõ tên, giọng Tô Dịch vang lên: “Gõ tên xong thu vở bài tập lên đây.”

      “Vâng.”

      Sinh viên trong lớp lác đác chỉ có hai mươi mấy người, lúc tra danh sách bị Đường Mẫn kéo lại, giọng : “Cậu gạch tên Tần Hoa ra , cậu ấy có việc gấp nên mới lên lớp, cậu ấy là lớp trưởng, lại vắng mặt tốt lắm.”

      Đường Mẫn và Tần Hoa là cặp đôi duy nhất trong lớp, hai người cũng rất có trách nhiệm, vì công việc của lớp mà càng chịu mệt nhọc, ngẩng đầu lên thấy Tô Dịch cúi đầu chơi điện thoại di động, nên lặng lẽ loại trừ tên Tần Hoa ra.

      đóng laptop lại, xuống thu vở bài tập, lúc quay lại với chồng vở bài tập đúng lúc Tô Dịch ngẩng đầu lên, hỏi: “Mục Tiểu Tuệ, em điền tên ai vào danh sách vắng mặt vậy?”

      Tim lập tức rơi nửa nhịp, hoảng hốt cắn môi dưới chuyển tầm mắt chỗ khác, lắp bắp : “ có….. thiếu ai hết ạ!”

      Ngón tay thon dài của chỉ lên cái laptop màu nâu đỏ, lạnh nhạt : “Danh sách lớp tổng cộng có 77 sinh viên, tại ở đây chỉ có 25 người, danh sách vắng mặt của em chỉ có 26 cái tên.” Tô Dịch dừng chút rồi : “Em muốn tôi tự tay điểm danh hay là em tự làm hết cho xong?”

      ràng là giọng của nhàng nhưng đầy uy hiếp, trong phòng học yên lặng nhìn chăm chú vào hai người. đích thân điểm danh cũng có thể biết được Tần Hoa vắng mặt, như vậy Đường Mẫn rất lúng túng, nhưng bây giờ ghi tên Tần Hoa cũng được. Trong nháy mắt Mục Tiểu Tuệ bị Tô Dịch ép buộc thể suy nghĩ được gì, cắn răng mở laptop ra gõ cho xong, sau đó xoay người trở lại chỗ ngồi.

      Chỉ có trời mới biết bị Tô Dịch bức muốn khóc, ai mà muốn làm cán bộ môn vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt, người nào thích làm nhường cho mà làm.

      đọc bản danh sách lượt, rồi sau đó cao giọng : “Người nào tôi đọc tên mà có mặt ở đây, nên nhớ đây là danh sách Mục Tiểu Tuệ đưa cho tôi. Bài thi cuối kỳ bình thường được dưới 70 điểm, ba lượt điểm danh đầu có mặt bị trừ điểm, lần thứ tư vắng mặt trừ điểm, lần tiếp theo vắng mặt nữa trừ hai điểm, lần tiếp theo nữa cũng vắng mặt trừ bốn điểm, cứ như vậy mà nhân lên; nộp bài tập lần bị trừ ba điểm, có thời gian bổ sung bài tập còn thiếu. Mọi người thông báo cho nhau biết, cuối tuần giao bài tập phải làm thêm, bây giờ bắt đầu học……….”

      Mọi người phía dưới đâu còn tâm tư để nghe giảng nữa, trong nháy mắt cả lớp im lặng như tờ, tiếng Tô Dịch lật sách “rào rào” nghe rất ràng. Hai mắt Mục Tiểu Tuệ sưng đỏ nhìn chằm chằm Tô Dịch bục giảng, nếu như trước đó muốn giết , bây giờ mà có đao trong tay, nhất định giết chết .

      Liễu Bảo vỗ vỗ vai , giọng an ủi: “Ngoan, chỉ là chút chuyện thôi, tối dẫn cậu ăn Tiramisu.”

      Mục Tiểu Tuệ hít mũi cái, giọng vẫn còn run lên cái: “Nè… Là cậu đó nhé……….”

      “Rồi rồi rồi, khỏi buổi tối, tan học xong rồi luôn.”

      Mục Tiểu Tuệ gật đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm vào sách, Tô Dịch có thói quen tan lớp trước năm phút để cho sinh viên ăn trưa, ôm cặp chạy ra ngoài, khắc cũng muốn gặp lại .

      Đường Mẫn chạy tới, áy náy nhìn , lúc sau : “Xin lỗi cậu.”

      Mục Tiểu Tuệ lắc đầu cái, thèm để ý sang chuyện khác: “Còn mau ăn cơm, cẩn thận trứng xào cà chua còn miếng trứng nào bây giờ!” dứt lời lôi kéo Liễu Bảo xuyên qua đám người chạy thẳng đến phòng ăn.

      Sau khi cơm nước xong Mục Tiểu Tuệ về phòng phóng phi tiêu, bản vẽ dùng để ném phi tiêu cũng tàn tạ đến mức còn tàn tạ hơn nữa, nhưng vẫn cảm thấy chưa hết giận, chỉ muốn chặt Tô Dịch ra làm trăm mảnh.

      Liễu Bảo cắn hạt dưa quay đầu lại, cảm giác tính mạng của bản thân bị đe dọa: “Mọi chuyện cũng xong rồi, tiểu Tuệ Nhi, cậu mau ngủ trưa !”

      vẫn lòng ném phi tiêu đâm cái người bản vẽ, kiên định : “ .”

      Thượng Bình cũng lo lắng cho an toàn của mọi người, vội vàng khuyên nhủ: “ ngủ ! Ngủ giấc là hết, đừng có ra sức ném phi tiêu nữa, nếu lỡ tay cái, phải là găm lên đầu Liễu Bảo hoặc đầu tớ à, như vậy đâu có được đúng ?”

      Mục Tiểu Tuệ kéo bản vẽ xuống xé tan tành, vứt đầy đất, thay áo ngủ rồi bò lên giường ngủ trưa.

      Liễu Bảo giơ hai ngón tay cái lên về phía Thượng Bình: “Dù sao quét nhà cũng đỡ hơn là bệnh viện.”

      ~

      Tiết học buổi sáng thứ sáu, cho dù có chán ghét Tô Dịch đến đâu cũng phải lên lớp, yên lặng ngồi đọc sách ở góc, Tô Dịch dừng lại, chỉ vào ppt : “Bạn học Mục Tiểu Tuệ, mời phiên dịch đoạn văn này.”

      cứng ngắc ngẩng đầu, thấy ppt là đoạn văn bằng tiếng khiến da đầu lập tức bị tê dại, lại ngại vì là giáo sư nên thể thêm cái gì, chậm chạp đứng lên, còn chưa mở sách nghe : “Về sau khi trả lời cần đứng lên, chúng ta bình đẳng với nhau.”

      nghe xong đặt mông an vị ghế, cái này là đó nhé.

      It is mutually agreed that the iion…… đọc sách nhanh như gió để tìm đoạn phiên dịch, trong lòng ngừng lẩm nhẩm câu đầu tiên.

      “Bạn học Mục, trong sách có, mời xem ppt.” dứt lời rồi tiếp, “Những cái này đều là tài liệu giáo sư Trương Ba giao lại, bộ môn tài chính là từ dịch ra trung, thương mại quốc tế từ trung dịch ra , có trách em phải trách thầy ấy!”

      Mục Tiểu Tuệ nuốt nước miếng cái, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đoạn văn tiếng , biết chữ tiếng .

      mấp máy đôi môi hơi khô, vừa mới chuẩn bị mình biết, nghe Đường Mẫn giấu đầu trong sách nghiêng đầu giọng : “Hai bên đồng ý lấy cảng Trung Quốc làm nơi kiểm tra xuất khẩu thương phẩm, người mua có quyền tiến hành kiểm tra tổng số hàng hóa, phí kiểm tra do người mua chi trả.”

      dựng lỗ tai lúc lâu cũng nghe câu thứ nhất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Dịch: “Em xin phép để Đường Mẫn phiên dịch giúp.”

      Tô Dịch gật đầu cái: “Được.”

      Mục Tiểu Tuệ thở dài hơi, cũng may là gây phiền toái cho .

      Liễu Bảo tiến sát lại : “Tiểu Tuệ Nhi, về sau cậu nên cẩn thận chút, tớ nhìn ra Tô Dịch ngày thấy cậu có thể hoảng hốt đó.”

      khẽ cắn răng: “Chính xác là ngày làm khó dễ tớ chịu được!”

      Mùa đông, hầu hết thời gian ngày chủ nhật là nướng giường, lúc tỉnh lại cũng giữa trưa. Mục Tiểu Tuệ bực mình vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc lâu sau mới lục lọi tìm ra được điện thoại di dộng, liếc mắt thấy số lạ: “Nè, ai vậy?”

      Tô Dịch ở đầu bên kia điện thoại cắn răng nghiến lợi : “Mục Tiểu Tuệ, tôi gọi cho em ba cuộc điện thoại rồi đó.”

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 7:

      Editor: Trà Đá.

      Mục Tiểu Tuệ giật mình tỉnh ngủ, vội vàng lễ phép : “Giáo sư Tô tìm em có việc gì ạ?” Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cũng xứng làm cán bộ môn rồi.

      “Bốn giờ chiều nay là hết hạn xin học bổng, nếu em tới điền đơn, tôi coi như em tự động rút lui.”

      Gì?? phải là muốn giáng chức sao? Đại não Mục Tiểu Tuệ trong nháy mắt bị mắc kẹt, vội hỏi ngược lại: “Học bổng? Học bổng gì ạ?”

      “Chúc mừng em, nhận được học bổng Tam Đẳng.”

      chau mày suy nghĩ chốc lát, cẩn thận thử dò xét: “Thầy đùa em hả?”

      Giọng ở bên kia điện thoại chợt giảm xuống: “Đùa em, em nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức đùa em sao? Cho em năm phút, tới tôi trình bản báo cáo lên đây.”

      “Ôi chao, a, a, giáo sư Tô…………….”

      nhanh chóng ngồi dậy giường, rồi gọi điện thoại cho giáo sư Lưu Lệ: “Xin chào giáo sư Lưu, em là Mục Tiểu Tuệ, em muốn hỏi chút là trường chúng ra có phát học bổng ạ?”

      Lưu Lệ ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt lúc lâu mới chậm rãi : “Ừ, hình như là học bổng Tam Đẳng.” Rồi sau đó cho biết sau này nên gọi điện thoại tới, “Bây giờ nghỉ phép, nếu có chuyện gì em cứ trực tiếp tìm giáo sư Tô là được rồi.”

      hoàn toàn để ý đến lời của Lưu Lệ, vui vẻ : “Dạ được!”

      Mục Tiểu Tuệ cúp điện thoại xong hô lớn: “Nè, buổi tối mời các chị em ăn cơm.”

      Mục Tiểu Tuệ kì kèo mè nheo mặc quần áo tử tế đánh răng rửa mặt, lúc cầm điện thoại di động lên lần nữa sợ hết hồn, lại thêm hai cuộc gọi nhỡ nữa, mới cầm điện thoại lên lại nghe điện thoại đổ chuông, bấm nút nghe nghe Tô Dịch : “Em ở đâu rồi hả? Nếu em tới tôi đây.”

      vội vàng trả lời lại: “Á, em còn ở trong phòng ngủ.”

      Tô Dịch đột nhiên im lặng, lúc lâu sau mới : “Đến chuyện nhận tiền học bổng cũng chậm chạp nữa.”

      Mục Tiểu Tuệ cúp điện thoại rồi bắt đầu chạy như điên, chạy xuống năm tầng lầu, muốn đến tòa hành chính cũng mất hai phút, rồi lại chạy lên lầu ba nữa, chạy thở hồng hộc. gõ cửa rồi chậm rãi đẩy cửa ra, thấy Tô Dịch ngồi đọc sách tại vị trí gần cửa sổ, ánh mặt trời tràn qua rèm cửa sổ rơi người , mang theo cảm giác ấm áp mà yên tĩnh, ngón tay thon dài nắm chặt trang sách, xương ngón tay ràng mà hơi tái nhợt, hình dáng gò má ràng, chút nụ cười nơi khóe môi, Tô Dịch mà lại để cho nhất thời giật mình đứng im tại chỗ.

      liếc cái, chỉ chỉ tờ giấy bàn : “Lo lắng sao, tới đây điền vào tờ giấy .”

      “Ơ dạ!” ngồi vào cái ghế tựa ở bên cạnh Tô Dịch, cầm bút lên điền thông tin, bởi vì chạy nhanh nên thở hồng hộc, hít hít nước mũi sắp chảy xuống, tay cầm viết run lẩy bẩy ngừng, miệng há to tham lam hít thở.

      Tô Dịch đặt quyển sách trong tay xuống tiến sát lại gần , khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau mười centimet, hơi thở ấm áp của phả mặt , giọng như sợi tơ êm ái lướt qua màng nhĩ : “Xem em thở hổn hển kìa.”

      Tay cầm viết của Mục Tiểu Tuệ run rẩy ngừng, trong lời của Tô Dịch mang theo chút mập mờ giống như loại thần chú khiến thể động đậy được, tay cầm bút rất khó khăn rồi, câu của khiến như bị sét đánh.

      “Giống như chú cún con.”

      Lúc trước còn cho là lời của có chút mập mờ, nhưng sau khi sâu chuỗi cả hai câu lại ra là: “Xem em thở hổn hển giống như chú cún con vậy.”

      chuyện có thể ngừng chơi đùa như vậy được !

      bắt buộc mình phải trấn định bản thân, Tô Dịch có cũng là giáo sư, đánh Tô Dịch cũng giống như là đánh cảnh sát vậy! Nhịn được nhịn được, nhất định nhịn được! Kích động là ma quỷ!

      thèm để ý đến , bình tĩnh thong dong điền thông tin vào giấy. Lúc đó cửa mở ra kêu “kẽo kẹt’ tiếng, Kim Luyện mặc đồ tây thẳng vào, ánh mắt của Mục Tiểu Tuệ ngay lập tức như kẹo cao su dán chặt người Kim Luyện.

      Mặc dù dáng vẻ của Kim Luyện thể so sánh với Tô Dịch, nhưng lại vô cùng biết cách ăn mặc. Tô Dịch bình thường cũng hay mặc hai bộ đồ thể thao, nhưng người Kim Luyện lúc nào cũng đồ tây phối hợp hài hòa với trang sức, nghe sinh viên học lớp Kim Luyện , tháng ba mươi ngày, quần áo của Kim Luyện tuyệt đối bao giờ trùng lặp.

      Bảnh bao là bảnh bao, có người nào là trang điểm, nhưng nhìn cho mắt lại là chuyện khác, tay trái rảnh rỗi, giơ tay về phía Kim Luyện vẫy vẫy, mỉm cười : “Em chào giáo sư Kim ạ?”

      Kim Luyện đưa lưng về phía , bỗng nhiên quay đầu lại hơi gật đầu, nhìn về phía nở nụ cười rực rỡ: “Chào em.”

      Lần đầu tiên Mục Tiểu Tuệ thấy Kim Luyện là trong tư thế hành quân trong quân đội, lúc ấy Kim Luyện xách theo hành lý xuyên qua sân bóng đến thẳng ký túc xá dành cho giáo sư, trong sân trường lập tức ồn ào. men theo tầm mắt của mọi người phát ra Kim Luyện, cũng chính từ lúc đó, Kim Luyện trở thành thần trong mắt các sinh viên nữ.

      sướng như vớ được vàng, tí nữa về nhất định phải kể cho đám con cùng phòng nghe mới được.

      Tô Dịch thu lại nụ cười, nặng nề đập lên bàn cái “Rầm”, giọng lạnh hơn so với bình thường, thậm chí cảm giác kiên nhẫn cũng hết: “Mục Tiểu Tuệ, lần sau ra khỏi cửa nhớ mang theo não, là người nên háo sắc, nhất là háo sắc đến mức chảy cả nước miếng.”

      Kim Luyện sớm ra ngoài ăn cơm, tức giận quay đầu, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Tô Dịch, đập bàn cái tăng cường khí thế: “Giáo sư Tô, em cảm thấy cán bộ môn nên thay thế bạn khác !” Những lời này nín nhịn rất lâu rồi.

      Ánh mắt dừng mặt lâu, khóe môi hơi cong, chỉ chỉ tờ giấy bàn : “Bạn học Mục, có chuyện gì để điền xong tờ giấy rồi !”

      nghĩ ngợi chốc lát, cảm thấy lời có lý, lập tức điền nhanh, rồi nghiêng đầu hỏi Tô Dịch: “Bây giờ có thể chuyện được chưa!”

      cong cong khóe môi, bình tĩnh : “ gì là thể, nếu em muốn làm cán bộ môn có thể đưa cho ai khác làm cũng được!”

      Mục Tiểu Tuệ nghe xong thiếu chút nữa bật khóc, rốt cuộc ông trời cũng có mắt rồi.

      dừng chút rồi tiếp: “Chẳng qua con người tôi hay thù dai, em từ chức chẳng khác nào cho tôi bạt tai, cho nên em phải hiểu , thay vì đắc tội với giáo sư em nên im lặng mà làm việc cho tôi, tôi châm chước cho em, dù sao……. cuối kỳ tôi là người tổng kết sổ mà đúng ?”

      Uy hiếp, cưỡng bức!

      “Giáo sư Tô, em kính trọng thầy mới kêu tiếng giáo sư, nhưng hành động và lời của thầy khiến cho sinh viên như em dám tưởng tượng được thầy là gương sáng cho người khác được, thầy nên phá hoại hình tượng ‘giáo sư’ hoàn mỹ trong lòng em như vậy.” Đây là lần đầu tiên Mục Tiểu Tuệ phản kích, là chịu nổi đàn áp của Tô Dịch rồi; hai là do có ai ở đây nên bộc phát, quyết sống chết.

      Lúc trước mà im lặng chỉ khiến Tô Dịch áp bức hơn nữa, nghĩ quả hồng mềm, rồi nhào nặn đủ kiểu. Lần này thử bộc phát phen, chừng khiến cho Tô Dịch thức tỉnh.

      Tô Dịch thỏa mãn gật đầu, hai tay khoanh ở trước ngực, trong ánh mắt phát sáng rạng rỡ, tất cả đều là tán thưởng: “ tệ, rốt cuộc cũng chịu phản kích.” Rồi sau đó đợi Mục Tiểu Tuệ phản ứng mà lấy tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo bàn ra đưa cho : “Vốn dĩ tôi cũng phải là giáo sư, như vậy cũng ảnh hưởng gì đến hình ảnh tốt đẹp của ‘giáo sư’ trong lòng em.”

      ngây ngốc nhận lấy tấm danh thiếp của , cúi đầu nhìn dòng chữ đó: “Chuyên gia phân tích đầu tư tập đoàn MY – Tô Dịch.”

      ngẩn ra: “Tập đoàn lớn nhất cả nước? Nè, đừng có hù dọa em, nếu vậy đâu có đủ tư cách vào đây làm giáo sư.”

      Tô Dịch làm bộ như khổ sở sờ sờ cằm : “Nếu như đổi chữ chuyên gia phía trước thành tiến sĩ biết đủ tư cách hay chưa?”

      Mục Tiểu Tuệ chau hai chân mày lại cũng thể đoán ra được những lời này là hay giả, nghề tài chính quả rất hấp dẫn, nhưng để lên hàng chuyên gia cần trình độ học vấn rất cao, nếu như những lời Tô Dịch , vậy tiền lương hàng năm thấp nhất cũng hơn trăm vạn, tại sao lại chạy đến trường đại học cướp đoạt chén cơm của các giáo sư khác?

      cứng đầu : “Đúng sao, thầy mà xem thị trường chứng khoán rối loạn thành cái dạng gì rồi, trung ương điều chỉnh rút bớt khoản tiền cho vay làm cho ngân hàng hoang mang, cũng chỉ là lung lay lần đánh đầu người chơi cổ phiếu rồi, xem còn ai dám mua cổ phiếu nữa.”

      Nhắc đến vấn đề chuyên môn, Tô Dịch chỉnh lại tư thế, khóe môi thoáng cười: “Mục Tiểu Tuệ, tôi hy vọng em chịu trách nhiệm với lời em vừa .”

      “Em…. Em thế nào? Chẳng lẽ ở trước mặt thầy em có quyền tự do ngôn luận sao?” Mặc dù thiếu tự tin, nhưng cũng thể làm rùa rụt cổ mãi được.

      Tô Dịch cười nhạt tiếng, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: “Tôi còn tưởng rằng em toàn ngủ gà ngủ gật trong tiết của tôi, ngờ cũng nghe lọt tai được chút. Em sai chỗ, ngân hàng trung tâm có biện pháp của ngân hàng trung tâm, đó là chuyện của nó, nhưng em thể lấy điểm này để vơ đũa cả nắm được, tình hình thị trường chứng khoán trong nước quả chưa được, nhưng em thể phản đối tính chuyên nghiệp của nó được.”

      đột nhiên cảm thấy như đưa đám, lẩm bẩm : “Học có ích lợi gì chứ, ngành tài chính cầu trình độ học vấn cao như vậy, em học xong đại học, chỉ có thể ra ngoài mở tiệm cầm đồ thôi.”

      Tô Dịch nhìn chằm chằm , môi mỏng khêu gợi giật giật, ma xui quỷ khiến hỏi: “Em từng ai chưa?”

      kinh ngạc nhìn như nhìn thấy người ngoài hành tinh, đỏ mặt lắp bắp : “ có………. có……..”

      thấy mặt đỏ như trái cà chua, nên nở nụ cười đùa giỡn: “Mục Tiểu Tuệ, em cấp hai và cấp ba cũng chưa từng đương, bây giờ lên đến đại học rồi mà vẫn còn yếu kém như vậy sao?”

      Kết luận của Tô Dịch khiến cho nghẹn họng nhìn trân trối, thốt nên lời.

      ngượng ngùng rồi sau đó đột nhiên nổi trận lôi đình: “Chuyện em đương chẳng liên quan gì đến chuyện học hết?”

      trả lời nhanh chậm: “Vậy em làm gì ở trường học? đương cũng , mà học hành càng nữa! A, tôi biết rồi, nhất định là ngủ!”

      Mục Tiểu Tuệ tức giận oán hận trời cao vì sao bắt Tô Dịch , để cho ở đây có cơ hội hành hạ . Mặc dù hận Tô Dịch thấu xương, nhưng lý trí vẫn còn, đặc biệt là cái bụng đói meo, nên cũng chỉ có thể ngượng ngạo : “Giáo sư còn chuyện gì làm tiếp , em đây.”

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 8:

      Editor: Trà Đá.

      Lần này Tô Dịch cũng gọi lại, khuôn mặt chỉ mang theo nụ cười đưa mắt nhìn rời khỏi phòng làm việc. Sau lần đó, Mục Tiểu Tuệ tránh né Tô Dịch, giống như chuột thấy mèo. Nhưng lúc lên lớp vẫn làm đúng trách nhiệm của cán bộ môn thu vở bài tập, chuông tan học vừa vang lên là người đầu tiên vọt ra khỏi phòng học, đoán là Tô Dịch quên để ngồi hàng đầu tiên, nếu với tính tình của Tô Dịch, thể nào dễ dàng buông tha như vậy.

      Chớp mắt đến tháng mười hai, vào ngày thứ sáu, đứng trước căn tin xoa xoa bàn tay bé lạnh buốt chờ Liễu Bảo thư viện trả sách, bên cạnh là bồn hoa mai màu vàng nhạt nở rộ, nhiều đóa đua nhau nở, mang theo hương thơm ngạo nghễ của mùa xuân tiến vào thời tiết lạnh lẽo.

      Căn tin số ba gần thư viện, thấy Tô Dịch ở đằng xa xách cái cặp về phía này, tay chân nhanh nhẹn đội cái mũ phía sau áo ấm lên, xoay người về phía bồn hoa, đưa lưng về phía Tô Dịch.

      quay lại vài lần để xác định Tô Dịch có phải là vào căn tin hay , vô tình chạm mặt Tô Dịch, nhất thời lúng túng, miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi cái: “Em chào…. Chào giáo sư Tô.”

      Tô Dịch bình tĩnh thong dong, nhếch khóe môi lên : “Bạn học Mục, hôm trước chuyện rành rọt với tôi lắm mà, sao hôm nay lại lắp bắp rồi!”

      Mục Tiểu Tuệ: “……….”

      “Tôi cho em cơ hội để khôi phục lại bình thường, ngày mai là ngày thi tốt nghiệp, làm giám thị với tôi!”

      “Tại sao? Em !” muốn từ chối trực tiếp như vậy, nhưng để đối phó với người cặn bã như Tô Dịch, chỉ có thể thẳng.

      Tầm mắt của Tô Dịch vẫn rơi mặt , trầm mặc lát rồi nhàng “Ừ” tiếng, sau đó mới chậm rãi : “Lần này thiếu bốn giám thị, ngày trăm đồng, hay tùy em.”

      Trong phòng ngủ có bốn người, trừ Liễu Bảo ra gia cảnh của ba người còn lại cũng bình thường, đặc biệt là Thượng Bình, ba ta mất sớm, mình mẹ ta nuôi ta và em trai ta nữa quả dễ dàng, chủ nhật nào ta cũng ra ngoài làm thêm, ngày chỉ kiếm được sáu mươi bảy mươi đồng, bây giờ làm giám thị ngày được 100 đồng cũng quá hời.

      tìm được bốn người kia chưa ạ?”

      hài lòng nhìn gò má Mục Tiểu Tuệ suy nghĩ: “Chưa tìm được ai hết.”

      dám nhìn thẳng Tô Dịch, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày rồi hỏi: “Giáo sư Tô, phòng ngủ của em có bốn người, thầy….. Thầy có thể để bốn bọn em làm giám thị được ?” phải vất vả lắm mới hạ mặt mũi xuống cầu xin Tô Dịch, chỉ sợ cự tuyệt, dù sao và Tô Dịch có kiểu quan hệ thích cũng được mà ghét cũng xong.

      “Tôi phát em luôn luôn trong tư thế đối địch với tôi, có phải vì hai lần trước tôi bắt tại trận em dùng tài liệu thu ?”

      thấp thỏm chờ đợi Tô Dịch trả lời chắc chắn, ngờ đột nhiên lảng sang chuyện khác, làm cho nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại. Rồi sau đó khuôn mặt dần dần đỏ ửng, quả tìm được ổ bệnh, nhưng cũng chỉ là nửa. Cũng phải cố ý đối địch với Tô Dịch, ngược lại là vì hành động của Tô Dịch khiến có thành kiến.

      Liễu Bảo ở đằng xa thấy khuôn mặt của Mục Tiểu Tuệ đỏ lựng cộng thêm hai tay xoắn lại với nhau, biểu giống như của lấy chồng! Người khác khi thấy chuyện như vậy tránh chỗ khác để hai người có gian riêng tư, nhưng Liễu Bảo lại chạy thẳng đến chỗ hai người họ, rồi chào hỏi Tô Dịch: “Giáo sư Tô.”

      Mục Tiểu Tuệ lo biết nên trả lời câu hỏi của Tô Dịch như thế nào, Liễu Bảo ở đâu đột nhiên xuất như là vị cứu tinh, thầm thở dài hơi.

      Tô Dịch lịch gật đầu với Liễu Bảo cái, sau đó thân thiện : “Các bạn trong phòng ngủ của em ngày mai có thời gian rảnh làm giám thị được ?”

      Mục Tiểu Tuệ sững sờ, trong nháy mắt tâm tình trùng xuống, cúi gầm đầu lời nào, tại sao Tô Dịch lại cưỡng chế ra lệnh đối với , nhưng lại đối đãi thân thiện với Liễu Bảo.

      Liễu Bảo hề nghĩ ngợi nhiều, lập tức vỗ ngực trả lời: “Chỉ cần giáo sư cầu, em nguyện trèo đèo lội suối vì giáo sư.”

      Mục Tiểu Tuệ: “……………”

      Vì vậy, chuyện này cứ như vậy mà được quyết định, cũng còn tâm tư nào để mà suy nghĩ về lý do Tô Dịch đồng ý thỉnh cầu của .

      Ngày hôm đó thời tiết cực kỳ lạnh, cả phòng ngủ Mục Tiểu Tuệ kích động thôi, tiền lương làm giám thị ngày có thể đủ tiền sinh hoạt phí trong tuần, và cũng là lần đầu tiên Mục Tiểu Tuệ làm giám thị nên thần kinh cực kỳ phấn khích.

      Các phải đến thư viện trước hai mươi phút để họp giám thị với Tô Dịch, sau đó nhận bài thi bắt đầu vào phòng thi làm việc, khi phấn khích vào phòng thi phát Tô Dịch cũng theo vào, nhất thời ngây ra tại chỗ: “Giáo sư Tô cũng cần làm giám thị nữa sao?”

      hoàn toàn phản ứng trước câu hỏi của , xoay người lên bục giảng lấy phấn trong hộp phấn ra viết, tư thế tự nhiên viết thời gian thi và những cầu cần thiết khác, bảng đen xuất mấy chữ viết rồng bay phượng múa.

      Tô Dịch khi dạy học rất ít viết, toàn bộ đều giảng nội dung thông qua ppt, buồn chán, thỉnh thoảng gặp phải những học sinh hiểu chữ viết tắt của từ tiếng nào, cũng gõ thẳng vào ppt.

      Lần này, Mục Tiểu Tuệ lần đầu tiên được thấy chữ viết của Tô Dịch, hình tượng xảo quyệt của trong lòng hoàn toàn bất đồng với chữ viết của .

      Trong thoáng chốc nhớ lại cảnh tượng bị Tô Dịch bắt tài liệu hai lần thi trước, quét mắt nhìn lướt qua những đàn đàn chị khóa , yên lặng thầm: Các chị tự lo cho bản thân nhé.

      Hôm nay Tô Dịch mặc cái áo khoác mỏng màu xanh lá cây, mặc dù Mục Tiểu Tuệ có thành kiến với Tô Dịch, nhưng cũng thể thừa nhận báu vật, phải người đàn ông nào cũng hợp với áo màu xanh lá cây.

      Bắt đầu thi, và Tô Dịch đứng trước đứng sau, đối với Tô Dịch rất bình tĩnh có vẻ bình tĩnh chút nào, nhìn…… nhìn có bạn học nữ chuẩn bị lấy tài liệu thu ra; nhìn……. nhìn bạn học nam chép bài; nhìn….. nhìn bạn học biết là nam hay nữ cắn bút liếc mắt nhìn bài thi………….

      Chỉ có làm giám thị rồi mới hiểu, giáo sư có bắt hay là tùy giáo sư.

      cảm thấy Tô Dịch chắc chắn thấy hành động của những sinh viên này, nhưng mắt nhắm mắt mở làm ngơ như thấy.

      Sau bốn mươi phút có người lục tục nộp bài, rồi mười phút sau đó chỉ còn lại bạn học trong phòng thi. Sau đó Tô Dịch tới bên cạnh , rồi bắt đầu sắp xếp lại bài thi theo số thứ tự.

      Tô Dịch rút ra bài thi đưa cho , chỉ chỉ bạn học vùi đầu đau khổ vào bài thi: “Tôi ra ngoài cửa canh chừng.”

      Trong giây lát hiểu ý , vội vàng đưa bài thi tới trước mặt bạn học nam kia, còn chưa mở miệng nghe được bạn học kia gầm lên giận dữ: “Tôi cần.”

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 9:

      Editor: Trà Đá.

      Bạn học nam kia mắt to mày rậm, trong giây lát có thể cảm thấy được phải dạng dễ dãi, bạn học nam khôi phục lại ánh mắt đờ đẫn nhìn Mục Tiểu Tuệ : “Ý tốt của tôi xin nhận, nhưng đây là bài thi cuối cùng của đời sinh viên, tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân để trải qua việc này, sau khi tốt nghiệp rồi sợ là rất khó mới có cơ hội như thế này."

      “Ồ” tiếng cứng đờ, hai tay cầm bài thi, khí lạnh lẽo trong phòng thi ngừng đánh lên làn da mịn màng run rẩy, phải vì lạnh, mà là vì tức giận. Bởi vì khi quay người lại bắt gặp ánh mắt của Tô Dịch nhìn chăm chú vào kèm theo cái nụ cười nửa có nửa .

      lòng hối hận bản thân vì tin vào lời của Tô Dịch nhiều lần như vậy, quả muốn đập đầu vào cây cột điện chết thôi. Mục Tiểu Tuệ ơi Mục Tiểu Tuệ, chẳng lẽ mày biết Tô Dịch là hạng người gì sao? Sao lại dễ dàng tin lời lão giáo sư đó, đúng là gặp phải quỷ sống mà.

      Tô Dịch thoải mái dựa vào khung cửa thưởng thức từng biến hóa khuôn mặt , khi thấy trầm mặc trả bài thi vào lại trong xấp bài thi bục giảng, nhất thời còn vui vì trò đùa đó nữa.

      Bài thi của bạn học nam kia ràng rất chỉnh tề, ngay cả luận điểm phân tích đề thi cũng vừa đúng vừa đầy đủ, nhìn cái biết ngay đó là học sinh ngoan rồi. đương nhiên là hoàn toàn biết, lại còn linh hoạt lợi dụng phòng thi còn ai giúp sinh viên kia, đương nhiên cũng rất lanh lẹ.

      dự đoán được toàn bộ mọi chuyện, lại ngờ Mục Tiểu Tuệ hoàn toàn suy nghĩ gì làm theo ý của , nên ngốc, hay là thà đây?

      Suy cho cùng vẫn là ngốc!

      chủ động đến gần Mục Tiểu Tuệ, giả bộ dọn dẹp bài thi vào trong túi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mục Tiểu Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ sương mù dày đặc bị mặt trời lên cao xua tan, ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào phòng học, tầm mắt của rơi vào những tán lá của cây ngô đồng, nhánh cây khô màu nâu nhạt phơi mình trong trời đông giá rét, cũng còn vài cái lá ngoan cường giắt đầu cành, gió thổi tới lảo đảo như muốn rơi rụng.

      Nửa bên mặt đón ánh dương chói lọi, lông mi dài kết hợp với khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng, bóng dáng này giống hệt bóng dáng hôm trước lúc chất vấn thị trường chứng khoán với , có thể chút nguy hiểm.

      “Bạn học Mục, tôi để cho phòng ngủ các em thầu những chỗ trống trong buổi thi hôm nay, em định cảm ơn tôi thế nào đây?”

      Mục Tiểu Tuệ quay đầu lại, hoang mang nhìn Tô Dịch: “Mối quan hệ của em và thầy chỉ là người thuê và người được thuê, chính xác trong tài chính là ‘Trao đổi’, thầy thuê em làm việc phải trả lương cho em, mắc gì em phải cảm ơn thầy.” Huống chi chuyện lúc nãy khiến cho lòng tự ái của bị tổn thương.

      đặt xấp bài thi trong tay xuống, vẫn cười hời hợt như trước: “Đúng vậy, em hoàn toàn chính xác.”

      “…………” cẩn thận quan sát từng động tác của , đột nhiên có dự cảm chẳng lành, dựa vào kinh nghiệm đau thương của , Tô Dịch càng đồng tình việc càng theo chiều hướng xấu, tuyệt đối có đoạn sau.

      “Em là người quản lý dưới quyền tôi, tôi giao việc cho em, em giúp tôi tìm người, nhưng mà tôi phải trả tiền lương cho em em mới đưa tiền được cho các bạn kia đúng ? Nếu tôi khất nợ tiền lương, nè………. đến lúc đó chẳng phải em cũng khó nhìn mặt các bạn cùng phòng sao!”

      Mục Tiểu Tuệ khóc ra nước mắt, còn tưởng trời sập - chuyện tốt, bây giờ mới biết ràng Tô Dịch đào hố đợi tự nguyện nhảy vào, hơn nữa cũng tương đối vui vẻ tình nguyện nhảy vào hố.

      bất đắc dĩ : “Em phải làm sao thầy mới trả tiền công cho em?”

      Khóe môi của cong lên lần nữa, giả bộ ngây thơ : “Rất đơn giản, dạo phố rồi mời tôi ăn bữa cơm là được rồi .”

      “………..”

      Mục Tiểu Tuệ cúi đầu tính toán, hồi sau mới chần chờ hỏi: “Em trước, chi phí được vượt quá 300.” Nếu nhiều hơn 300, bằng trực tiếp móc tiền túi ra đưa cho đám Liễu Bảo.

      thành vấn đề, cứ quyết định vui vẻ như vậy !”

      Vui vẻ sao? Vui vẻ sao? vui vẻ sao? cảm thấy!

      lúc bọn họ quyết định ‘vui vẻ’, sinh viên cuối cùng cũng lên nộp bài thi, lúc đến gần tràn ngập áy náy gật đầu với Mục Tiểu Tuệ, điều này khiến khuôn mặt lạnh lùng của giãn ra đôi chút.

      Tô Dịch che bài thi đưa đến phòng giám thị, ngồi ở dưới lầu chờ . Trong chốc lát thấy thần thái sáng láng từ hành lang ra, nhìn Mục Tiểu Tuệ ngước nhìn với loại sùng kính ưu thương đứng ở góc bốn mươi lăm độ : “Người hầu , mau theo chủ nhân!”

      bất đắc dĩ đứng lên, nhìn bóng lưng của Tô Dịch hồi lâu rồi làm động tác như tát vào mặt , có gan tưởng tượng nhưng có gan làm, chỉ có thể đứng sau lưng đánh khí cho hả giận.

      Người hầu ? Ai là người hầu chứ! Hừ ~ Ảo tưởng…………

      Vừa dứt lời giận đùng đùng bước nhanh vượt qua mặt Tô Dịch về phía ga tàu điện ngầm, hoàn toàn để ý tới ở sau lưng. Có hai chuyến tàu điện ngầm phía trái và phải, tàu phía bên trái chạy đến khu bán đồ sỉ lẻ giá vừa phải, tàu phía bên phải chạy đến quảng trường là nơi tụ tập nhiều cửa hàng xa xỉ, cần nghĩ cũng biết Tô Dịch hướng nào.

      Sau khi phì phò quẹt thẻ nhảy lên tàu điện ngầm rồi mới giật mình phát ra chỉ nhầm hướng, mà cũng thấy Tô Dịch phía sau luôn.

      Tàu điện ngầm lung la lung lay chạy đến trạm tiếp theo, trong đầu ong ong, thôi xong rồi! Để Tô Dịch ở phía sau, lát nữa biết dùng ngôn từ sỉ nhục tới mức nào nữa, ngu ngốc, chắc chắn phải từ này, bởi vì từ này là từ ngữ nhất dùng người rồi.

      Trong buồng tàu lớn chuông điện thoại di động reo lên cũng yếu ớt, sợ hãi nhìn chằm chằm số điện thoại xa lạ màn hình, lập tức nghĩ đến Tô Dịch, do dự biết nên nhận hay .

      Chỉ sợ vừa nhận cú điện thoại này, lòng tự ái của bị Tô Dịch mài đến tan xương nát thịt.

      Nhưng nếu như nhận, cảm thấy khả năng này cũng xảy ra thôi.

      “Nè, ai vậy?” Giọng yếu ớt thiếu tự tin.

      Giọng điệu của Tô Dịch gần như có thể tiêu diệt tất cả buồng tàu: “Mục Tiểu Tuệ, bây giờ em ở đâu?”

      Xem kìa xem kìa! Tô Dịch tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.

      vội vàng nịnh nọt : “Em cố ý mà, cố ý đâu.”

      “Em ở đâu?” kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

      cắn cắn móng tay trái, có thể được ? Đương nhiên là thể nào: “Em….. chuyến tàu bên trái, à phải…… về quảng trường phía Đông.”

      Để bão táp tới mãnh liệt hơn chút nữa!

      “Xuống ở trạm tiếp theo cho tôi, đứng ở cửa ga đợi tôi…. Tôi lập tức tới ngay.”

      Cái gì? Mắng trong điện thoại còn chưa đủ hay sao mà muốn gặp mặt mắng nữa đây? Hung ác, là quá độc ác! bị Tô Dịch hành hạ đến nỗi muốn quỳ lạy hát <<Chinh phục>> và << nham hiểm>> để cầu xin buông tha .

      Tàu điện ngầm vừa đến trạm, đứng ở trong buồng tàu mất thăng bằng suýt ngã xuống: “A……” cũng quên nghe lời xuống tàu.

      “Em làm sao vậy? Sao hét thê thảm vậy.”

      Đối với quan tâm của Tô Dịch, cảm giác được tự nhiên: “ sao… sao hết, do em đứng vững.”

      Đầu điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu: “Đáng đời…………….”

      Sau khi xong cũng cúp luôn điện thoại, cầm điện thoại di động ngồi chờ Tô Dịch, làm gì có chuyện Tô Dịch quan tâm , đúng là đầu óc bị nước vào mới nghĩ đến chuyện như vậy. Nếu quan tâm , cũng sợ là thiếu người để hành hạ.

      Chưa tới ba phút thấy Tô Dịch như vị thần huy hoàng đứng ở trước cửa, sau đó dùng loại ngôn ngữ của ác ma để công kích cuộc sống : “Mục Tiểu Tuệ, có phải em nghĩ tôi dễ dãi với em em nổi dậy tạo phản đúng ? Nè ít nhất cũng phải kéo theo được đồng minh chứ, nếu quá coi thường tôi rồi, tôi còn chưa lấy xe mà em đâu hả?”

      vặn vẹo hai bàn tay lại với nhau, chuyện này cũng thể trách Tô Dịch được: “Cái đó….. Em biết là thầy có xe……” Giọng yếu ớt đến nỗi chính cũng nghe .

      Chân mày chau lại: “Em xem thường tôi đúng ?”

      vội vàng khua tay: “ đúng đúng……” lập tức vuốt mông ngựa : “Nhìn giáo sư còn trẻ như vậy, cho nên em nghĩ thầy vẫn còn trong giai đoạn phấn đấu.”

      Tô Dịch giơ tay lên lau mồ hôi trán, cười ấm áp chói lọi: “Cảm ơn, tôi rất thích nghe người khác khen tôi, nhưng rất xin lỗi, học đại học năm đầu tiên là tôi đủ tiền mua được xe rồi.”

      Sau đó tiếp: “Tôi thích em khen tôi, về sau nhớ khen nhiều nhiều chút.”

      Mục Tiểu Tuệ: “………….”

      Đầu tiên nếu phải trong lớp bàn tán xôn xao Tô Dịch mới hai mươi tám tuổi, đúng là thể tin được, trong trường đại học sinh viên cũng cùng dạng, lúc mở miệng cũng mang theo phong độ trí thức hơn người, so với những bạn học chưa già yếu cường tráng hơn nhiều.

      được hai bước quay đầu lại, bất mãn nhíu mày: “Ngoan, theo mau…………”

      “A à……….” hoàn hồn chạy theo sau lên tàu điện ngầm, cũng hay trạm này vừa lúc có thể đổi tuyến, lại gặp ngày chủ nhật, từ xuống dưới người người chen nhau, bị chen chật cứng, thiếu chút nữa là biến dạng, vất vả lắm mới đứng vững để nghĩ về vấn đề nghiêm túc.

      “Lát nữa thầy ra ngoài như thế nào?” nghĩ là có vé tàu điện ngầm.

      liếc cái: “Ban đầu tôi mua vé chiều đến quảng trường phía đông, lát nữa trực tiếp ra ngoài là được rồi.” Rồi sau đó trong mắt lóe sáng, quan sát : “Chẳng lẽ em cho là tôi mua vé chạy đến đây sao?”

      Gương mặt đỏ lên: “ có……….. có, em chỉ là muốn hỏi chút…. Hỏi chút thôi mà.”

      ép hỏi nữa, đột nhiên mỉm cười, đáp án kia phải viết ràng mặt rồi sao, cho dù ăn ở hai lòng nữa, đều có thể nhìn thấy được đáp án chính xác.

      tiếp xúc với rất nhiều loại người, hiểu được chung đụng như thế nào là đúng mực, nếu hợp nhau lại càng dễ sinh sống. Mục Tiểu Tuệ phải là người đầu tiên tiếp xúc, cũng phải là người cuối cùng, nhưng tin tất cả mọi người ở Trung Quốc, đều dễ dàng bị nhìn thấu.

      Ngay cả bất mãn đối với cũng đều được viết ràng ở mặt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :