1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Em muốn trốn sao, bảo bối!? - Lãnh Hàn Minh Nguyệt (Chương 103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 102

      Buổi chiều, Lăng Chi Hiên lái xe đưa Dạ Nguyệt đến quán nướng gia đình chuyên về các loại thịt dê theo dẫn đường của .

      "Quán này phải bảo bối?" Lăng Chi Hiên dừng xe lại trước cửa, lập tức có người chạy ra hướng dẫn tấp xe vào bãi đổ xe gần bên cạnh quán.

      "Uhm, quán này em với Ánh Nhật hay a" Dạ Nguyệt gật đầu, với Ánh Nhật rất thích ăn thịt dê nướng ở đây nha, mỗi tháng thường ăn đến hai lần.

      "Cơ mà..." Dạ Nguyệt bỗng nhiên chuyển qua ngập ngừng...

      Theo hướng dẫn, Lăng Chi Hiên đánh tay lái, thành thục đưa xe đậu vào bãi đổ, dù vậy vẫn có thể nhận ra của dường như có chuyện muốn : "Sao?" vươn người tháo đai an toàn cho , hỏi.

      "Ở đây thường là tầng lớp bình thường như bọn em đến ăn thôi a, biết có hợp với nữa" Dạ Nguyệt quyệt miệng, nhìn vòng bãi đổ xe đa số là các loại xe của những gia đình nhân viên bình thường, đột nhiên lại xuất chiếc siêu xe mui trần nổi bật thế này, nhất thời biết phải gì.

      "Như thế nào gọi là hợp với hợp?" Lăng Chi Hiên cúi đầu nhướng mày nhìn vợ rồi xoa xoa mặt . "Đây là quán ăn gia đình có phải hay ?"

      Dạ Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, ở đây thường có những suất ăn ưu đãi tiết kiệm dành cho những người với gia đình của mìmh a"

      "Vậy chẳng phải rất thích hợp với chúng ta phải sao?" Lăng Chi Hiên nhịn được thơm vào má , vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa như bất đắc dĩ thêm. "Bảo bối, em là vợ, là người tình, là người nhà, là gia đình của , đừng phân biệt đối xử với như vậy chứ"

      "Em đâu có a" Dạ Nguyệt lắc đầu, đâu có phân biệt đối xử gì đâu à.

      "Em có ý đó nhưng lời của em lại vô tình biểu đạt như vậy" Lăng Chi Hiên chuyển qua vẻ ủ rũ thở dài. "Em nên hiểu dù em ở vị trí nào trong xã hội em vẫn luôn là bảo bối của , em và đều giống nhau, đều ở cùng thế giới, thế giới của riêng chúng ta hiểu ?"

      Dạ Nguyệt vươn tay xoa xoa lại mặt , nhìn vẻ ủ rũ của biết bản thân tổn thương , mặc dù có ý phân biệt đối xử giàu nghèo ở đây, chỉ là cảm thấy phù hợp với những nơi như là nhà hàng sang trọng hơn, nhưng có lẽ khi ra điều đó trở thành kiểu phân biệt đối xử thường thấy của mọi người xung quanh.

      "Hơn nữa, cũng từng nếm trãi qua cuộc sống nghèo khổ ở tận cùng đáy xã hội" Lăng Chi Hiên giữ lấy tay vuốt ve , tự động cọ cọ vào tay âu yếm, chậm rãi bật mí cho nghe thêm quá khứ khác của .

      "Hả?" Dạ Nguyệt ngạc nhiên, nghe được tin giật gân nha.

      Lăng Chi Hiên giọng kể: " từ hai bàn tay trắng khởi nghiệp vào năm mười lăm tuổi, cũng chưa từng sử dụng tiền của Lăng gia kể từ ngày đó, nhà và xe là do Lăng Tĩnh đưa cho vào năm hai mươi tuổi, cũng chỉ sử dụng để che mắt ông ta, toàn bộ tài sản giao lại cho Lăng gia là tất cả những gì Lăng Tĩnh đưa cho từ trước đến giờ"

      Để có thể tự mình gây dựng được tổ chức ngầm như bây giờ, khó khăn bế tắt hay tuyệt vọng như thế nào cũng đều từng trãi qua, thậm chí nhịn đói sống qua ngày hay ngủ lang thang ngoài đường cũng tính là gì.

      Cho đến khi nghiệp khởi sắc bắt đầu ăn ngủ mà chỉ tập trung vào làm việc như điên như dại như có ngày mai, để có thể như hôm nay phải đánh đổi rất nhiều thứ mà những người đồng trang lứa với lúc bấy giờ đều được tận hưởng, đó là quãng thời gian trưởng thành của thời niên thiếu, trực tiếp bỏ qua tất cả những thứ đó mà lao đầu vào công việc bất kể ngày đêm.

      "Ngày đó có phải là ngày..." Dạ Nguyệt vòng tay ôm , tay vuốt ve vào vết sẹo dài của cách lớp áo sơ mi.

      Lăng Chi Hiên ôm lại vợ , im lặng trả lời...

      "Em hiểu rồi, cho em xin lỗi nha" Dạ Nguyệt kéo ra, nhìn nghiêm túc nhận lỗi, người đàn ông tuyệt vời, mới là đứa có suy nghĩ hạn hẹp a.

      Lăng Chi Hiên nghe thành tâm xin lỗi, thầm cười nhưng bên ngoài vẫn là vẻ mặt bị tổn thương: "Em định xin lỗi rồi cho qua luôn hử? rất buồn khi em phân biệt đối xử với đó"

      "Vậy em phải làm gì bây giờ?" Dạ Nguyệt sụ mặt buồn buồn .

      "Tối nay cho em biết, giờ ăn thôi" Lăng Chi Hiên chỉ đợi vợ câu này, lập tức chuyển qua vẻ mặt vui vẻ, bước xuống xe mở cửa cho vợ .

      Dạ Nguyệt: "..." sao có cảm giác như mình vừa tự đào hố chôn mình vậy a?

      ... ...... ...... ...... ...... ......

      Cả hai nắm tay nhau bước vào quán ăn gia đình, quán ăn này mặc dù phải thuộc loại nhà hàng sang trọng nhưng tính ra cũng là quán nổi tiếng với thức ăn ngon, phục vụ chu đáo và tận tình, gian quán sạch tươm tất, có thể nó nằm trong top lựa chọn đến vui chơi ăn uống của các gia đình hay những nhóm học sinh sinh viên vào các ngày nghỉ hay lễ tết.

      Dạ Nguyệt chọn bàn trống dành cho hai người ngồi ở trong góc khuất cạnh cửa sổ, giờ này vẫn còn khá sớm nên quán vẫn chưa đông, chỉ mới có hai gia đình ngồi bên kia vui vẻ trò chuyện, nên vì vậy vẫn chưa nhìn thấy những ánh mắt nhìn ngó của mấy trẻ dành cho người cạnh như bình thường a.

      Lăng Chi Hiên quan tâm đến mấy chuyện đó, vừa đến bàn nhanh chóng kéo hai chiếc ghế đặt đối diện nhau qua phía chính giữa đối diện với cửa sổ, để với vợ có thể ngồi cạnh nhau.

      Khi cả hai ngồi xuống, xinh đẹp mặc váy ôm ngắn đầu gối đồng thời xuất đưa menu cho hai người, vì cả hai ngồi xoay lưng nhìn ra phía cửa sổ nên người xung quanh nhìn thấy diện mạo cả hai ngay cả phục vụ xinh đẹp, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lăng Chi Hiên khỏi mở lớn mắt kinh ngạc, sau đó liền chuyển qua vẻ mặt cùng ánh mắt say mê nhìn che giấu.

      Đó thấy chưa, tới rồi đó a, Dạ Nguyệt lắc đầu suy nghĩ trong lòng. Dạ Nguyệt vốn dĩ quen với cảnh tượng này khi chung với nhóm nam thanh nữ tú bạn bè của , đa số chơi chung toàn với những người đẹp trai xinh , đâu cũng thu hút chú ý của người khác, nên giờ cũng còn lấy làm lạ gì a.

      "Em muốn ăn gì bảo bối?" Lăng Chi Hiên đưa menu cho vợ , hỏi ý kiến . " thấy có phần thịt dê nướng dành cho gia đình bốn người này, em nghĩ sao?"

      "A, xin lỗi , cái này là phần ăn ưu đãi dành cho gia đình, chỉ những gia đình đến đây mới có thể gọi thôi ạ" xinh đẹp lập tức mỉm cười nhìn , giọng dịu dàng ngọt ngào đến mức có thể dìm chết người.

      cần phải , Lăng Chi Hiên lúc này chuyển sang vẻ lạnh lẽo, nhíu mày lạnh nhạt cũng ngẩn đầu lên nhìn nữ phục vụ lần nào: " có cần xem giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi ?"

      nghe xong khỏi giật mình, lại liếc nhìn qua Dạ Nguyệt thêm vài lần, rồi lại ra vẻ ngượng ngùng lúng túng trước mặt người nào đó: "Xin lỗi , vậy hai vị muốn gọi phần ăn gia đình này ạ?"

      "Đúng vậy, phiền lấy phần này cho chúng tôi a" Dạ Nguyệt gật đầu mỉm cười với xinh đẹp.

      Nhìn ánh mắt nghi hoặc của phục vụ xinh đẹp dành cho , chỉ có thể dở khóc dở cười, cũng biết ấy nhìn thêm vài lần là có ý gì, nhưng cũng bó tay, biết gì giờ... ai bảo có người chồng thu hút ong bướm vây quanh đến nhường này a.

      Đợi phục vụ " muốn " rời , Dạ Nguyệt mới giọng thắc mắc vào tai : “ có đem theo chứng nhận kết hôn hả?”

      Lăng Chi Hiên hưởng thụ hơi thở ấm áp của vợ phả vào tai, cong khóe môi: “ chưa từng dối với ai, bảo bối”

      mang theo giấy chứng nhận kết hôn làm gì thế?” Dạ Nguyệt kinh ngạc, cơ mà mới nhớ, chưa từng lấy giấy chứng nhận kết hôn của mình nha, giữ cả hai bản a.

      Lăng Chi Hiên móc bóp ra, bên trong kẹp hai giấy chứng nhận màu đỏ thẳm, đưa cho bản: “Của em đây”

      Dạ Nguyệt lần đầu tiên mới nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn, lại còn là của bản thân mình, nhìn tên của và tên Chris Stephen của đó, đáy lòng dâng lên cảm xúc quen thuộc lạ thường, cảm xúc quen thuộc dành cho , cũng chỉ có mới chân chính cho cảm giác như vậy… thích nhìn rời mắt.

      “Vốn dĩ muốn đưa em từ trước lúc em bị Lạc Huân Triết bắt cóc, nhưng sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện cho nên vẫn giữ trong bóp cho đến giờ” Lăng Chi Hiên chậm rãi mỉm cười với .

      “Đưa bản của để em giữ luôn cho, cất trong tủ đồ ở nhà của mình a” Dạ Nguyệt vui vẻ xòe tay ra trước mặt .

      Bất chợt, nắm lấy tay , đưa lên môi nhàng hôn lên mu bàn tay , nụ hôn có gì đó triền miên có gì đó lưu luyến: “ cũng muốn giữ bên mình để có thể lấy ra xem mỗi ngày”

      Dạ Nguyệt tin, lập tức : “Em có thấy lấy ra xem lần nào đâu a?”

      “Mỗi lần nhớ em, được ở bên cạnh em, đều lấy ra xem” Lăng Chi Hiên tiếp tục lật tay lại, âu yếm hôn vào bên trong lòng bàn tay , đôi bàn tay bé mềm mại ấm áp của , luôn nắm lấy đôi tay lạnh giá của . “Hơn nữa, lúc ở cạnh em, đều bị em thu hút nên thể nhớ ra việc gì nữa đâu”

      Vị đại ca này lại chọc ghẹo , Dạ Nguyệt lấy tay còn lại véo vào gò má : “Em để ý thấy miệng lưỡi của dạo này càng lúc càng ngọt càng dẻo nha”

      Lăng Chi Hiên nghe xong đột nhiên mờ ám nhìn : “ nghĩ nó phải ngọt ngay từ đầu rồi mới đúng?”

      Dạ Nguyệt: “…”

      “Muốn nếm thử lần nữa bảo bối?” Lăng Chi Hiên cúi đầu về phía , khóe môi cười càng sâu, mờ ám mị hoặc dụ dỗ nào đó phạm tội.

      "Em phát chỉ miệng lưỡi ngày càng dẻo mà càng ngày càng giống sói háo sắc rồi á nha" Dạ Nguyệt bậm môi, vẫn còn nhớ hai người ở chốn đông người a.

      "Tối nay cho em gặp sói háo sắc" Lăng Chi Hiên nháy mắt với vợ đầy hứa hẹn.

      Đúng lúc này có hai ba người nam phục vụ mang thức ăn lên cho hai người, bày biện mọi thứ rồi mới rời , cũng thành công chấm dứt khí ám muội nào đó giữa hai người.

      Lăng Chi Hiên mang thịt để lên vỉ nướng, bắt đầu chăm chú nhận lãnh nhiệm vụ nướng thịt cho vợ ăn. Còn Dạ Nguyệt vẫn ngồi ngơ ra đó nhìn nướng thịt, để ý thấy dạo này hay phóng điện về phía bất cứ lúc nào nha, hay tại trước đây để ý đến chuyện này?

      Bên này, Lăng Chi Hiên nướng xong lượt đầu tiên, liền lấy rau gói miếng thịt bên trong, quên chấm nước chấm, rồi đưa lên gần khóe miệng : “ a bảo bối”

      Vì hai người ngồi xoay lưng về phía mọi người trong quán nên Dạ Nguyệt cũng ngoan ngoãn há miệng ra để đút, đưa ngón cái lên: “Ngon quá a”

      Xong, lại làm giống , lấy rau gói miếng thịt chín, chấm miếng nước chấm, đưa lên trước miệng : “Aaa….”

      Lăng Chi Hiên tất nhiên khách sáo há miệng nuốt vào bụng, còn muốn cắn cả tay cơ, đôi mắt lấp lánh tia sáng nhìn : “Ngon lắm”

      Hai người cứ miếng em miếng… cho đến khi hết đĩa thịt bàn, cũng biết khiến cho những người xung quanh phải ganh tỵ hay ngưỡng mộ đến dường nào, đặc biệt là mấy phục vụ xinh đẹp đứng trong quầy nhìn ra.

      Có người còn với bạn trai ngồi bên cạnh: “ cũng đút em

      Lại có người khác nhìn chồng ngồi ăn ở đối diện: “Ông xã, nướng tiếp bà xã với, nãy giờ bà xã chưa ăn miếng nào nữa a”

      Nhóm sinh viên nhao nhao lên ngưỡng mộ: "Ước gì cũng được người ấy đút ăn như vậy a"

      Cũng có cặp vợ chồng mới cưới kia, ông chồng với vợ: “Cục cưng, cũng muốn giống vậy”

      tóm lại, bữa ăn của cả hai làm náo loạn cả quán ăn chỉ trong chốc lát.

      Đến khi hai người ăn xong nắm chặt tay nhau thanh toán ra về, cũng thoát khỏi ánh mắt nhìn theo của mọi người… dường như bọn họ chợt nhận ra phải chú ý đến người bên cạnh nhiều hơn nữa, dù chỉ là bữa ăn bình dị thường ngày cũng có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc như vậy…

      Cảm giác hạnh phúc được lây lan vô điều kiện. (Tác giả ngơ)

      ……………………………………

      Đợi Dạ Nguyệt ngồi lên xe, Lăng Chi Hiên mới trở về chỗ ngồi bên ghế lái của mình, vừa thắt đai an toàn cho vợ vừa hỏi: “Em muốn đâu nữa ?”

      Dạ Nguyệt bật cười: “Chúng mình giống như hẹn hò nhỉ?”

      hẹn hò mà” Lăng Chi Hiên gõ trán vợ . “Chứ em nghĩ chúng ta làm gì?”

      Dạ Nguyệt lại thêm lần kinh ngạc nữa nhìn , hôm nay bị bất ngờ hơi bị nhiều á nha, nghĩ lại từ trước đến giờ dường như chưa từng hẹn hò riêng hai người lần nào a…

      Đúng vậy , nghĩ lại mới thấy đúng là cả hai chưa từng hẹn hò riêng như những cặp tình nhân bình thường bao giờ, cho đến khi ký vào đơn đăng ký kết hôn, rồi cả hai thành vợ chồng cho đến giờ, dường như chưa từng có khoảng thời gian hẹn hò riêng bình thường như thế này.

      “Chúng ta chưa từng hẹn hò như những cặp tình nhân bình thường có phải hay ?” như đọc thấu được suy nghĩ của vợ , Lăng Chi Hiên xoay đầu nhìn , ánh mắt tối thẳm chăm chú nhìn vào mắt , vươn tay vuốt gò má : “Xin lỗi em bảo bối”

      “Sao lại xin lỗi?” tim Dạ Nguyệt run lên, hiểu sao lại xin lỗi với .

      “Vì thể mang lại cuộc sống bình thường cho em” Lăng Chi Hiên dịu dàng . “Từ ngày đầu tiên khi nhận ra mình thể buông bỏ em, cũng đồng nghĩa với việc kéo em vào thế giới nguy hiểm của …...”

      Dạ Nguyệt đột nhiên vươn tay che miệng , để thể tiếp, giọng thừa nhận: "Em biết"

      Lăng Chi Hiên: "..." mặc dù muốn gì đó nhưng vẫn bị bụm miệng, đáy mắt càng lóe lên tia sáng quắc chăm chú nhìn .

      Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn , hai tay chuyển qua ôm lấy mặt : “Em cũng muốn ở cạnh , dù thể có cuộc sống như người bình thường cũng chẳng sao”

      “Nguyệt…” Lăng Chi Hiên lập tức hôn vào môi , gọi tên , môi lưỡi quấn quít dây dưa rời, lưu luyến triền miên hôn .

      “Hôm nay em rất vui, trước đây khi trở về Lăng gia, em cũng nhận ra, đối với em ở cạnh mới chính là cuộc sống bình dị quen thuộc của em, nếu mất cũng đồng nghĩa em mất cuộc sống bình dị hằng mong ước của mình” Dạ Nguyệt nắm lấy hai tay , chân thành thổ lộ điều mà vẫn giữ yên trong đáy lòng từ trước đến giờ...

      Lăng Chi Hiên lại nhịn được hôn vào môi , cứ đáng như vậy làm sao có thể dừng thương được đây, bảo bối quý giá nhất của .

      “Làm thế nào bây giờ, lại muốn em ngay bây giờ" thầm làn môi sưng đỏ của .

      " phải chúng ta hẹn hò sao?" Dạ Nguyệt le lưỡi chọc quê , nhưng cũng chỉ để che giấu hai gò má của nóng bừng bừng.

      "Em còn muốn đâu nữa ?" Lăng Chi Hiên tiếp tục thầm làn môi , tay lại xoa xoa gò má đỏ bừng của , thích đến muốn buông.

      Dạ Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ: "Hay là xem phim?" chợt nhớ lâu rồi chưa có đến rạp chiếu phim nha, chẳng phải mọi người hẹn hò đều là ăn, dạo rồi xem phim hay sao a.

      "Được" Lăng Chi Hiên gật đầu đồng ý, lập tức trở lại ngồi ngay ngắn bên ghế lái, thắt đai an toàn của mình.

      " chịu hả?" Dạ Nguyệt thấy hành động quả quyết của , kỳ quái hỏi, với tính cách của chắc chắn thích đến những nơi tụ tập đông người.

      "Em muốn mà đúng ?" Lăng Chi Hiên quay sang gõ trán vợ .

      "Ừm nếu thích cũng có thể a" Dạ Nguyệt ôm trán ngay chỗ gõ, phụng phịu .

      "Vậy em muốn hay đây, bảo bối?" Lăng Chi Hiên mờ ám nhìn vợ .

      Dạ Nguyệt bắt gặp ánh nhìn mờ ám của liền la lên: " cố tình a"

      "Hở? cố tình chuyện gì? Từ nãy đến giờ đều nghe theo ý kiến của em mà" Lăng Chi Hiên làm như vô tội .

      " muốn nghe em muốn về nhà có phải hay ?" Dạ Nguyệt quyệt miệng, ràng vì câu " phải chúng ta hẹn hò sao" của lúc nãy mà vị này quyết định chọc ghẹo đây a.

      "Vì như vậy mới chứng tỏ em cũng muốn phải sao?" Lăng Chi Hiên phì cười, bị vợ nắm thóp rồi.

      "Được rồi" Dạ Nguyệt mở to mắt hâm dọa người nào đó. "Theo ý , chúng ta xem phim"

      Vợ của cứ thích cãi lại , Lăng Chi Hiên buồn cười nhìn đôi mắt to tròn trừng mắt với , xoay tay lái đưa xe rời : "Tuân lệnh em, bà xã đại nhân"

      ... ...... ...... ...... ...... .........

      Chiếc siêu xe dừng lại ở bãi đổ xe của tòa chung cư cao cấp.

      "Hở? phải xem phim sao? Sao lại trở về đây a?" Dạ Nguyệt bước xuống xe khi Lăng Chi Hiên mở cửa cho , nhìn quanh hết lượt, đúng là có nhìn nhầm nha, đây chẳng phải là chung cư nơi ở hay sao.

      "Em quên ở đây có khu vui chơi hử?" Lăng Chi Hiên xoa xoa đầu .

      "À!" Dạ Nguyệt đúng là quên mất, dĩ nhiên chỗ này cũng phải có rạp chiếu phim rồi a.

      " thôi" Lăng Chi Hiên cong khóe môi nắm tay dẫn .



      ~~~> EC102

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 103

      Lúc này vẫn còn là thời gian mọi người ra ngoài tản bộ, vui chơi và mua sắm nên từ tầng hai đến tầng năm có rất nhiều người qua lại. Tất nhiên để đảm bảo an ninh, những người ở đây đều là những người mua căn hộ chung cư và người nhà của họ, mọi người được cấp thẻ thành viên đặc biệt để ra vào và sử dụng các dịch vụ tiện lợi ở nơi này.

      Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt nhanh chóng đến tầng bốn, là khu vui chơi giải trí với đủ mọi trò chơi, bao gồm cả các khu dành cho thể dục thể thao, bơi lội và quầy bar, KTV và bar riêng biệt khác, dĩ nhiên cũng thiếu rạp chiếu phim lớn đại.

      Vì sử sụng thang máy riêng, trước đây Lăng Chi Hiên có ra chỉ thị nếu có để ai khác cùng, nên đường lên có ai làm phiền cả hai. Cho đến khi ra khỏi thang máy và đến mua vé ở rạp chiếu phim, cả hai bắt gặp nhóm tiểu thư lần trước đứng chuẩn bị vào xem phim.

      Vừa thấy Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đến quầy mua vé ánh mắt cả bọn thể rời khỏi hai người, Dạ Nguyệt có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực sáng quắc của bọn họ tập trung về phía , ... đúng hơn là tập trung về người bên cạnh .

      Dạ Nguyệt dở khóc dở cười, lầm bầm trong miệng: "Lần sau mà có chơi chắc phải bắt người nào đó mang khẩu trang y tế che mặt lại quá..."

      "Sao vâỵ? Em muốn về nhà rồi hử?" Lăng Chi Hiên đưa thẻ đen cho nhân viên trong quầy vé, thính lực của rất tốt nên vợ lầm bầm cái gì đều nghe thấy.

      Mặc dù nơi này là của , nhân viên cũng là người của Trung Tâm, nhưng vẫn thực theo đúng thủ tục, mua căn hộ hay mua sắm đồ dùng hay vui chơi giải trí, cũng đều trả tiền như mọi người, phần cũng là để che mắt người khác, sống ở thế giới này mà cẩn trọng đến những thứ nhặt nhất dễ dàng bị người ta nắm thóp trong tay.

      "Nhưng mà em cũng muốn xem bộ phim hoạt hình này a" Dạ Nguyệt tiếc nuối , ra là muốn cùng hẹn hò riêng như thế này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cả hai hẹn hò như những cặp tình nhân bình thường, muốn nó kết thúc nhanh như vậy.

      "Được, vậy hỏi em câu khác, muốn xem hai người hay nhiều người?" Lăng Chi Hiên vuốt gò má vợ .

      " tính bao rạp hả?" Dạ Nguyệt nghe hỏi liền biết có ý đồ gì, đừng nghĩ chỉ có hiểu , cũng hiểu con người của chứ bộ.

      Lăng Chi Hiên nhún vai, cho thấy đoán đúng. Dạ Nguyệt nhìn về phía hàng dài những thiếu gia tiểu thư tuổi đợi xem phim cùng với gia đình nỡ, cuối cùng xoay đầu với ai đó: "Được rồi, chúng ta hẹn hò như những cặp tình nhân bình thường mà, nghĩ vung tiền bao rạp có còn bình thường a?"

      Đáy mắt đột nhiên lóe sáng, đôi mắt hẹp dài tà mị nhàn nhạt nhu tình nhìn rời mắt.

      "Em sai cái gì sao?" Dạ Nguyệt đột nhiên bị chiếu tướng, khỏi nóng bừng mặt gãi đầu gãi tai, bị nhìn bằng ánh mắt đó làm sao có thể giữ được bình tĩnh nữa đây.

      ", em hoàn toàn đúng" Lăng Chi Hiên nháy mắt mỉm cười với .

      Lần này thể nhìn thấu nghĩ cái gì a, Dạ Nguyệt lắc đầu bó tay.

      Sau khi lấy phần bắp ngọt và cola, cả hai theo đoàn người vào trong rạp, dù Dạ Nguyệt vẫn cảm nhận được ánh mắt của mấy bạn tiểu thư kia nhưng hình như bọn họ làm điều gì manh động khác, sở dĩ như vậy cũng là do mấy bạn tiểu thư này từng lãnh giáo qua khí lạnh bắc cực của ai đó nên mới dám làm gì, cơ mà chuyện này Dạ Nguyệt biết.

      Vào bên trong phòng chiếu phim, mọi người nhanh chóng được hướng dẫn đến hàng ghế của mình, Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên ngồi ở hàng ghế tình nhân ở cùng, quanh hai người có ai ngồi, đa số hôm nay xem đều là mấy bé tuổi cùng gia đình hay nhóm bạn chung với nhau, các cặp tình nhân rất ít. Đến đúng giờ, phim cũng bắt đầu được chiếu.

      Lăng Chi Hiên nắm lấy tay của Dạ Nguyệt, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau. Dạ Nguyệt vừa ăn bắp vừa đút cho ăn, cũng vì cầu làm vậy, còn cola chỉ mua mỗi ly ống hút, bảo thích uống nước ngọt nên uống chung với là được.

      "Em đợi phim này ra lâu rồi a" Dạ Nguyệt hào hứng .

      tập trung vào màn hình lớn phía trước, chăm chú theo dõi tình tiết diễn biến hài hước của bộ phim, cười ngất lên ngất xuống cùng mấy bạn trong rạp, lâu lâu lại để ý lấy bắp đưa lên miệng để đút cho , đến lần thứ tư đột nhiên bị cắn ngón tay phải rút tay về.

      "Sao cắn em?" Dạ Nguyệt quay qua nước mắt lưng tròng nhìn lên án.

      "Lúc nào?" Lăng Chi Hiên ngạc nhiên nhìn , miệng vẫn nhai bắp vừa mới đút.

      Dạ Nguyệt nghi hoặc nhìn nhìn ngón tay, ràng có cảm giác đau như bị ai cắn mà ta.

      "Được rồi, phim đến lúc hấp dẫn kìa" Lăng Chi Hiên tốt bụng nhắc nhở vợ .

      Dạ Nguyệt nhanh chóng lại tập trung vào bộ phim, vẫn tiếp tục lơ đãng vừa xem vừa cười vừa ăn bắp, rồi đút cho .

      Lần này, cảm giác bị cắn còn kèm theo ngứa ngứa nhột nhột khiến Dạ Nguyệt muốn rút tay về, nhưng tay bị ai đó nắm lấy từ lúc nào. ngậm lấy ngón trỏ của , cắn cắn mút mút nhai nhai cùng với bắp gang vừa đút.

      " ăn nhầm tay em a" Dạ Nguyệt nhướng mày, lần này bắt quả tang hết chối nha.

      Lăng Chi Hiên liền kéo ôm vào lòng, ngồi ở ghế tình nhân cũng tiện lợi, có khoảng cách ngăn cách , có thể muốn làm gì làm.

      "Ai muốn làm gì làm hả?" Dạ Nguyệt đen mặt, nhìn xuống hàng ghế phía trước để xem có làm kinh động đến người khác , nhưng lo lắng vô ích, mọi người đều tập trung vào bộ phim và cười rần rần vui vẻ ở bên dưới.

      "Thấy chưa bảo bối, đâu có ai chú ý đến chúng ta" Lăng Chi Hiên giọng thầm, bế Dạ Nguyệt để cho ngồi trong lòng mình, từ phía sau vòng tay ôm vào lòng âu yếm.

      Dạ Nguyệt thấy ai để ý nên gì nữa, ngoan ngoãn ngồi trong lòng coi phim: " đừng cắn tay em nữa nha, để em xem hết bộ phim này đó"

      " biết rồi" giọng trầm thấp từ tính của vờn quanh tai , làn môi như có như lướt vành tai của .

      Dạ Nguyệt rùng mình nhưng vẫn tập trung vào bộ phim, biết chỉ ghẹo thôi nên thèm để ý nữa a. cũng chọc phá nữa, chỉ yên lặng ôm trong lòng, chăm chú quan sát vẻ mặt của khi cười vui vẻ sảng khoái cùng với mấy bạn trong rạp, chốc chốc đút cho ăn bắp hoặc là uống cola. So với bộ phim chiếu, thích được nhìn ngắm vẻ mặt đa dạng của vợ hơn.

      Xem tới khúc cảm động, Dạ Nguyệt nhịn được mà im lặng rơi nước mắt, thấy được liền dùng ngón tay cái xoa xoa nước mắt cho , cười cười véo má : “Bảo bối mít ướt”

      ... ...... ...... ...... ...... .....

      Bộ phim kết thúc cũng gần chín giờ tối, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt nắm tay nhau dạo dưới công viên của khu chung cư.

      Vào giờ này mọi người đa số bar hoặc KTV để vui chơi giải trí nên dưới công viên rất vắng lặng và yên tĩnh, cơn gió đêm lạnh lẽo xuyên qua những cành cây kẽ lá làm chúng đung đưa tạo nên loại giai điệu nhàng dễ nghe, ngọn đèn đường mờ mờ ảo ảo soi xuống mặt đường, in những vật xung quanh nó thành những vệt bóng đen dài chồng chéo lên nhau.

      "Vốn dĩ chúng ta chỉ muốn dạo vòng thôi a" Dạ Nguyệt buồn cười , ngờ lại trở thành buổi hẹn hò đầu tiên của nha.

      "Nếu em thích sau này chúng ta nhiều hơn nữa" Lăng Chi Hiên dừng lại nhìn vợ , áp mặt gần sát xuống mặt .

      có thể nhìn thấy khuôn mặt ngố tàu của in trong đôi con ngươi đen láy tối thẳm của , hơi thở nóng rực nam tính của vây xung quanh , nhất thời Dạ Nguyệt như bị thôi miên, đứng im bất động thể nhúc nhích, chỉ có thể mấp máy miệng : "Công việc của sao? Bình thường đều phải giải quyết công việc đến tận khuya a"

      " có thể sắp xếp được" Lăng Chi Hiên chú ý đến miệng của vợ , đáy mắt càng tối thẳm lại chăm chú nhìn rời mắt. "Chúng ta về nhà được ?"

      Dạ Nguyệt nghe hỏi, mặt càng nóng ran như lửa đốt, điều này có nghĩa là sao? Tất nhiên ý của là đến giờ phải lăn lăn giường với rồi a.

      "Nhưng chúng ta dạo còn chưa đến năm phút" Dạ Nguyệt quay mặt sang hướng khác, né tránh ánh mắt cùng hơi thở nóng rực của , tim đập càng lúc càng nhanh... nghĩ đến chuyện đó... Dạ Nguyệt dù là mười năm hay hai mươi năm hay là mãi về sau này... tim vẫn thể yên ổn được...

      Lăng Chi Hiên đột nhiên nhấc bổng bế tay, hướng phía cửa mà vào, quyết định bắt cóc vợ , còn quên : "Giờ dạo hẹn hò hết, đến giờ dành cho vợ chồng mới cưới làm việc"

      Làm việc gì chứ? Làm việc trong ngoặc kép có, Dạ Nguyệt vùng vẫy đòi thả xuống: "Được rồi, thả em xuống , em tự được mà, vào bên trong mọi người trong Trung Tâm thấy được cười em a"

      "Bảo bối, em cũng bị cười nhiều rồi, còn sợ gì nữa?" Lăng Chi Hiên cười cười chọc ghẹo .

      "Bao giờ?" Dạ Nguyệt trợn mắt nhìn , làm cái gì mà để mọi người cười a?

      " cho em biết" Lăng Chi Hiên cong khóe môi, bế thẳng vào bên trong chung cư.

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Dạ Nguyệt mở cửa nhà lần nữa thấy bên trong tối om bóng người, ngoại trừ ánh sáng mờ tối từ bên dưới thành phố hất vào qua lớp tường kính cùng ánh trăng mờ mờ cao còn ánh sáng nào khác.

      "Chú quản gia với Tuyết Lang đâu rồi a?" Dạ Nguyệt thắc mắc hỏi, ra cũng thắc mắc lâu rồi. Bình thường vào bữa ăn sáng chú quản gia có mặt, dọn dẹp nhà cửa xong chú lại biến đâu mất, đến buổi trưa và buổi chiều tà xuất lần để nấu bữa trưa và tối. Tính chung lại chú xuất ở đây bốn tiếng trong ngày, sáng hai tiếng, trưa tiếng, chiều tiếng, còn lại cũng biết chú ở đâu.

      "Chú Trịnh có căn hộ ở tầng dưới chúng ta" Lăng Chi Hiên bước vào nhà sau vợ , cẩn thận khóa cửa nhà lại chắc chắn.

      " hả?" Dạ Nguyệt ngạc nhiên. "Chú ở mình hay là...?"

      "Chú có đứa con trai, vợ mất từ sớm và thêm bước nữa" Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt từ phía sau, bao bọc lấy cơ thể nhắn của trong vòng tay, thầm. "Bảo bối, em còn thắc mắc gì nữa ?"

      "Tuyết Lang đâu rồi?" Dạ Nguyệt nắm lấy hai tay vòng qua ôm , đỏ mặt hỏi.

      "Ở tầng dưới" Lăng Chi Hiên cắn vào vành tai Dạ Nguyệt, chuyển qua hôn sâu day mút, từ từ dọc xuống bên cổ , phía trước tay lần mò tháo những chiếc cúc áo sơ mi của ra, khách sáo nắm lấy nắn bóp hai gò bồng đảo mềm mại vểnh lên của .

      "Dưới tầng dưới?" Dạ Nguyệt mơ hồ hỏi, tay vẫn đặt tay , chìm trong những nụ hôn sâu của ... những đụng chạm nóng bỏng của ... làm như bị cuốn vào vòng xoáy rực lửa... giờ phút này đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ nghe tiếng thở mơ hồ của .

      Trong bóng tối sâu thẳm, hai bóng dáng lớn dán chặt vào nhau khoảng cách, khí xung quanh cũng trở nên nồng đậm dư vị ái dục, tiếng rên rỉ nho phát ra như cách nào kìm nén được.

      vẫn ôm lấy từ phía sau, vuốt ve vào từng tất da thịt mềm mại mát rượi của , mỗi lần tay di chuyển đến đâu, cơ thể của đều run lên đến đó, chân ngày càng đứng vững chỉ có thể tựa vào để bị ngã xuống đất.

      "Hiên, chúng ta lên phòng , em sắp đứng được nữa rồi" Dạ Nguyệt yếu ớt thầm, bàn tay to lớn nóng bỏng của như thiêu đốt từng tất da thịt của , làm chịu được nữa.

      Lăng Chi Hiên bế lên, cúi đầu hôn vào môi , day dưa triền miên mút lấy môi lưỡi của , chầm chậm vào phía trong gian bếp, đặt ngồi thành bếp, tay chuyển qua giữ lấy đầu của , môi lưỡi vẫn quắn chặt lấy nhau rời.

      cũng đáp lại nụ hôn của , luồn tay vào mái tóc mềm mại của , chìm đắm vào nụ hôn cuồng dại ướt át, cũng chẳng biết bản thân ở đâu, cảm giác lâng lâng bay bổng thoải mái xâm chiếm hết mọi giác quan của .

      Cho đến khi rời môi , chống hai tay xuống hai bên thành bếp, hơi thở nóng rực đứt quãng, hai gò má của cũng khó tránh khỏi hơi ửng hồng vì động tình.

      "Chúng... ta... ở... trong bếp?" Dạ Nguyệt muốn hết hơi đứt quãng.

      Lăng Chi Hiên vươn tay ôm eo , kéo cơ thể ép sát vào cơ thể , làn môi tiếp tục phủ xuống cằm của , say mê cắn mút dọc xuống cổ, bên dưới tự chủ cọ cọ vào cơ thể mềm mại của .

      Giờ phút này Dạ Nguyệt có thể cảm nhận được vật nào đó động tình vươn lên đứng thẳng, cách lớp quần áo mà khách sáo cọ cọ vào nơi nào đó của . Lần này Dạ Nguyệt tò mò mở mắt ra nhìn xuống phía dưới, có thể thấy chỗ nào đó gồ lên cách lớp vải quần, mặt khỏi như muốn bốc khói.

      "Bảo bối, em mất tập trung" Lăng Chi Hiên ngẩn đầu từ giữa ngực , chăm chú nhìn vào mắt như tìm kiếm gì đó, hai tay vẫn xoa nắn vào hai ngọn đồi tròn đầy của .

      Dạ Nguyệt đỏ mặt khi thấy cảnh tượng này, che mặt: "Em xin lỗi"

      "Bảo bối, chúng ta cùng nhau rất nhiều lần rồi, em còn ngại ngùng nữa sao?" Lăng Chi Hiên cong khóe môi trêu chọc vợ da mặt mỏng.

      Nhưng đa số là nhắm mắt chứ có nhìn như bây giờ đâu a... kể cả trước đây có dùng tay giúp , nhưng rất ít nhìn thẳng trực tiếp vào những chuyện này, Dạ Nguyệt véo má : " trêu em"

      "Được rồi, là trêu em" Lăng Chi Hiên thành nhận lỗi, rồi dịu giọng dụ dỗ vợ . " sao, giúp em quen dần, chúng ta còn ở cạnh nhau cả đời mà"

      Dạ Nguyệt nhìn hai bàn tay lớn ôm trọn lấy hai bầu ngực của bên dưới, ngập ngừng để tay lên tay , thầm: "Dù là sau này... em vẫn thể quen được... đối với em dù cùng nhau bao nhiêu lần... cảm xúc của em vẫn giống như lần đầu tiên được bên "

      Lăng Chi Hiên nghe xong khỏi hít hơi sâu, mắt càng tối thẳm lại, ngay bây giờ... ngay lúc này... muốn ngay lập tức, mặc dù phút trước vẫn còn muốn từ từ đánh thức dục vọng sâu thẵm của .

      "Bảo bối, em biết lời của em có lực sát thương rất mạnh hay sao?" Lăng Chi Hiên thở dài, quên mất trong lúc nước sôi lửa bỏng như này được để chuyện.

      Dạ Nguyệt: "...?" ngơ ngác nhìn người nào đó.

      Lăng Chi Hiên rời tay khỏi hai ngọn đồi tròn đầy của , lướt dọc xuống eo rồi chuyển qua ôm hai bên mông của kéo ép sát vào người, đôi mắt sáng quắc che giấu lửa tình cuồn cuộn nhìn : "Bảo bối, vòng chân quanh eo "

      Nhìn thấy đôi mắt tối đen nóng rực, Dạ Nguyệt liền biết tiếp theo đây làm gì, chỉ có thể nghe vòng chân sang hai bên ôm lấy hông .

      Tiếng kéo khóa quần và hơi thở nóng bỏng nam tính của , Dạ Nguyệt nhắm chặt mắt lắng nghe động tĩnh tiếp theo của , nhưng lúc này lại nghe : "Đừng nhắm mắt"

      Dạ Nguyệt hí mắt ra nhìn, buồn cười cúi đầu hôn vào mắt nhắm của : "Ngoan, mở mắt ra bảo bối"

      mở luôn mắt còn lại, hai người chăm chú nhìn nhau, lúc này ở phía dưới, vén váy lên... tay giữ lấy đầu của để nhìn xuống dưới...

      bên thầm dụ dỗ vào tai : "Đừng nhắm mắt", bên từ từ để vật cương cứng nóng bỏng dần dần đút sâu vào trong cơ thể của ...

      Hai tay nắm chặt vai , lần này chỉ cảm nhận cảm giác cơ thể căng lên vì bị xỏ xiên mà còn tận mắt chứng kiến sâu vào trong cơ thể mình... Dạ Nguyệt nhịn được hét lên, nhém chút ngất xỉu ngay tại chỗ.

      Các bạn đừng hiểu nhầm, trước khi quen , phải chưa từng xem phim gì gì đó đó, nhưng tận mắt nhìn thấy bản thân mình làm chuyện đó ... biết phải diễn tả thế nào... dù sao cũng là lần đầu nhìn thấy a.

      "Như thế nào bảo bối?" Lăng Chi Hiên cũng khỏi thở hắc ra vì thoải mái, cảm giác bản thân ở bên trong vợ như thế này, nhìn cơ thể ngày càng đỏ bừng dưới thân, càng thể khống chế được hành động của mình, cho nên có lúc quên mất mà khó tránh khỏi làm đau và khóc nấc lên.

      lắc lắc đầu từ chối chuyện, tại chỉ có thể cắn chặt răng để kìm nén lại cảm giác căng cứng ở phía dưới, vật to lớn cứng rắn đó dù chỉ nằm im nhưng vẫn làm đầu óc trống rỗng, ngay chỗ đó như có tiếng tim đập mạnh như tiếng trống...

      "Cởi áo cho " Lăng Chi Hiên giọng thầm, kéo áo sơ mi của xuống ngang vai, nhìn cảnh xuân trắng hồng mềm mại lấp ló trước mắt, càng kích thích ham muốn của .

      Dạ Nguyệt chuyển tay xuống trước ngực , tháo từng cúc áo còn lại của , để lộ ra lồng ngực rắn chắc mê người của ... Dạ Nguyệt tự chủ vuốt ve vào đó, vuốt ngược từ dưới lên , vòng tay quanh cổ luồn lên mái tóc mềm mại để ôm lấy ...

      Lúc này nghiêng người về phía , tay giữ lấy mông ... lùi ra rồi nhấn hông xuống dứt khoác làm chới với ôm chặt lấy ...

      Tiếp theo đó dừng lại chút mới chậm rãi rút ra rồi lại đẩy mạnh vào lần nữa làm chịu được hét lên... Dạ Nguyệt thể nào quên được trước đây từng làm như thế này rồi...

      Quả nhiên Lăng Chi Hiên dừng lại chốc lát, rồi lại tiếp tục động tác mới vừa rồi... rút ra rồi lại đâm mạnh vào... cứ như vậy lặp lặp lại như vậy biết bao nhiêu lần... tiếng động va chạm cũng đứt quãng vang vọng vào trong bóng đêm tịch mịch bao quanh hai người.

      "... đừng mà..." Dạ Nguyệt siết chặt lấy tóc , cảm giác bức bối muốn bùng nổ này, sắp chịu được nữa rồi, miệng càng rên rỉ lớn hơn. "Hiên, xin ..."

      "Đến với bảo bối" Lăng Chi Hiên ngậm lấy đỉnh đồi của , nhíu mày đón nhận nơi nào đó bị bóp chặt hơn nữa, nhưng vẫn rút ra rồi lại đẩy mạnh vào... đến lần cuối cùng khi Dạ Nguyệt hét lớn lên lần nữa cũng cùng lúc giải phóng tất cả mầm mống của mình vào bên trong .

      Cả hai cùng nhau gục thành bếp, ôm nhau thở dốc.

      "Hôm nay cũng rất vui" Lăng Chi Hiên cọ mũi vào mũi vợ , đáy mắt vẫn còn nồng đậm ái dục nhìn . "Nhìn thấy em vui vẻ như vậy, càng muốn ôm em"

      Dạ Nguyệt hưởng thụ dư vừa rồi cùng với giọng trầm thấp của , đột nhiên vật nào đó lại căng phồng lên lần nữa bên trong , trợn mắt nhìn người ở .

      cong khóe môi rút ra khỏi người , bế lên: "Chúng ta về phòng tiếp tục thôi bảo bối"

      Oa... ai cứu mạng a!



      ~~~> EC103

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :