1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Em muốn trốn sao, bảo bối!? - Lãnh Hàn Minh Nguyệt (Chương 103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 82

      Ngày hôm đó là ngày cũng như những ngày bình thường khác, khi mọi người tất bật với sinh hoạt và công việc thường ngày của mình, đột nhiên từ đâu đó tai họa lớn ập đến… Tai họa này rất khủng khiếp, khủng khiếp đến mức có thể đủ sức nhấn chìm cả thế giới rơi vào tuyệt vọng lối thoát.

      Tai họa này chính là dịch bệnh lạ bỗng nhiên bùng phát ở khắp mọi nơi đất nước Trung Quốc, và nó nhanh chóng lan tỏa ra những khu vực lân cận, càng lúc càng lớn dần lên toàn thế giới, cho đến khi tất cả mọi liên lạc đều bị cắt đứt chẳng còn ai có thể biết được chuyện gì xảy ra….

      Chỉ có điều duy nhất mà tất cả những người còn sống đều biết, là thế giới này bắt đầu đến hồi kết… bởi vì thứ mà bọn họ phải sợ hãi chiến đấu để sinh tồn… lại chính là những "con người"…

      Tận thế... bắt đầu!

      ***0w0***

      "Khu vực đó là lều trại của ba người” chú Phát chỉ về gốc cây lâu năm ở gần sát vách tường bên phải của khu biệt thự. “Vì hai tuần qua, có rất nhiều người chạy nạn từ dưới thành phố lên đây, nên chúng tôi cũng còn nhiều chỗ trống nữa”

      Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt nhận lấy những vật dụng cần thiết mà hai người mặc quân phục đưa cho hai người, còn Dạ Nguyệt vẫn còn rất ngỡ ngàng với những gì mà chú Phát vừa .

      Nếu nhớ nhầm ràng là hai tuần trước vẫn chưa có chuyện gì xảy ra như lời chú Phát vừa kể, nào là dịch bệnh bùng phát, rồi rất nhiều người lại như nổi điên lên tấn công những người xung quanh, nào là người chết lại đột nhiên sống lại…. vâng vâng và mây mây….

      tóm lại, sao lại như nghe chú Phát kể câu chuyện zombie kinh dị và rùng rợn trong mấy bộ phim kinh dị mà rất thích xem trước đây vậy a…

      zombie xuất rồi sao?

      Mặc dù lúc trước có đọc quyển sách tiếng về zombie và những bằng chứng cổ xưa về xuất của những trường hợp tương tự như zombie, nhưng khi chính mắt nhìn thấy vẫn thể tin được.

      Nhớ lại những thứ mà vừa nhìn thấy ở dưới tầng hầm… thể nào làm như tin được nữa rồi.

      Nếu mọi chuyện là ba mẹ như thế nào rồi? Còn Ánh Nhật và những người bạn của nữa? Rốt cuộc mọi người có tìm được chỗ trốn như ở đây ?

      “Bảo bối…”

      Dạ Nguyệt thẫn thờ suy nghĩ bàn tay của ai đó xoa xoa đầu , giật mình xoay đầu qua nhìn Lăng Chi Hiên: “Sao vậy ?”

      “Chúng ta chỉ tạm ở đây đêm nay” Lăng Chi Hiên cúi đầu thầm vào tai .

      Dạ Nguyệt gật đầu, mặc dù gì nhiều nhưng hiểu, đợi đến ngày mai vào thành phố để tìm hiểu chuyện gì xảy ra, tại vẫn là cần phải nghỉ ngơi vì ngày hôm nay Uông Tuấn Kiệt và cả đều rất kiệt sức rồi.

      Dù cho có như thế nào phải để chính bản thân xác nhận mới có thể dễ dàng chấp nhận được, có lẽ vì vậy mà cả và Uông Tuấn Kiệt đều có phản ứng gì quá khích hay để lộ ra vẻ mặt hoang mang lo lắng yên của mình, bây giờ quan trọng nhất vẫn là bình tĩnh mà suy xét tất cả mọi chuyện.

      ……………………..

      Sau khi Lăng Chi Hiên dựng xong hai lều , Dạ Nguyệt cũng nhóm được đống lửa , chỉ đủ để chiếu sáng xung quang hai căn lều chứ để cho ánh sáng lọt ra bên ngoài bức tường vì biết bọn “nào đó” có như trong phim, ánh sáng và tiếng động có thu hút bọn chúng hay , nên để cho an toàn tốt nhất nên tuân thủ theo những nguyên tắc mà từng xem trong phim a.

      “Đây là phần ăn của ba người” chú Phát mang đến hộp đựng thức ăn ba tầng, đưa cho Dạ Nguyệt.

      “Cháu cảm ơn chú” Dạ Nguyệt nhận lấy hộp thức ăn, mỉm cười cảm kích với chú Phát, nếu như có chú ấy đêm nay chắc chắn ba người phải ngủ trong rừng rồi, hơn nữa cái người loạng choạng mà nhìn thấy lúc trước có khả năng chính là “thứ đó”…

      có gì đâu cháu” chú Phát khoác khoác tay rồi toét miệng cười đôn hậu. “Lúc nãy chú với thằng Tứ cũng có lỗi với mấy cháu nên xem như là chú tạ lỗi vậy a, hy vọng các cháu trách chú”

      “Dạ sao đâu chú, nếu là cháu cháu cũng làm vậy thôi, an toàn là hết mà” Dạ Nguyệt cười cười . “Với lại nếu có chú chắc là bọn cháu thể ở đây rồi”

      “Ha ha thôi các cháu nghỉ ngơi , có cần gì thêm tìm chú ở lều số ba nha” chú Phát vẫy tay chào tạm biệt Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên.

      “Mà chú ơi, cháu muốn hỏi chuyện này” Dạ Nguyệt như sực nhớ ra gì đó, nên với theo chú Phát. “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm bao nhiêu vậy chú?”

      “Hả? Sao cháu hỏi lạ vậy, hôm nay tất nhiên là ngày xx tháng yy năm 20zz rồi” chú Phát cười vì tưởng ngớ ngẩn, ngay cả ngày tháng còn biết. “Có chuyện gì hả cháu?”

      “Dạ, cháu đột nhiên quên khuấy mất nên hỏi chú thôi a” Dạ Nguyệt vừa cười vừa gãi gãi đầu như đứa ngốc.

      “Ha ha, cháu là…” chú Phát cười to, rồi lắc đầu khỏi.

      Lúc này Dạ Nguyệt mới quay đầu về phía lều nhìn Lăng Chi Hiên, và cũng nhìn lại , hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.

      Chú Phát vừa Uông Tuấn Kiệt cũng vừa trở về, tắm rửa sạch và thay quần áo mới, trông khác hẳn với lúc mới vừa trốn khỏi nơi đó.

      “Chậc, quả là người đẹp vì lụa mà” Dạ Nguyệt quay đầu nhìn rồi trắc lưỡi, cười ha ha .

      Uông Tuấn Kiệt đen mặt: “Phải là bộ đồ này vì ở người tôi nên mới có thể phát huy được hết vẻ đẹp của nó nha”

      Dạ Nguyệt: “…” vị đại ca này, cũng quá tự cao rồi đó a, so với người nào đó còn thua xa nha =3=

      “Ở đó có nước nóng ?” Lăng Chi Hiên đột nhiên xen ngang hai người, hỏi.

      “Có, tôi mới vừa tắm xong” Uông Tuấn Kiệt gật đầu, còn quên trợn mắt lên với Dạ Nguyệt ló đầu le lưỡi chọc quê ở phía sau Lăng Chi Hiên.

      “Vậy được, cậu ăn cơm rồi nghỉ ngơi trước , muốn ở lều nào cứ chọn” Lăng Chi Hiên chỉ vào hai cái lều ở phía sau rồi cười cười kéo nào đó còn quơ tay múa chân hăm dọa Uông Tuấn Kiệt .

      Nhìn hai người khỏi, Uông Tuấn Kiệt dở khóc dở cười nghĩ: “Chắc mình cũng nên tìm ai đó để làm ấm giường a”

      ………………………….

      Lăng Chi Hiên nhắm mắt dựa vào cửa phòng tắm, đứng canh cho Dạ Nguyệt tắm rửa bên trong, tiếng nước chảy từ vòi sen rào rào êm tai như điệu nhạc, có lẽ giờ phút này mới buông lỏng ra được đôi chút.

      có thể ở ngoài lều ăn cơm mà, cần phải canh cho em đâu” Dạ Nguyệt vọng ra từ phòng tắm.

      Lăng Chi Hiên nghe hỏi, chỉ cong khóe môi lên cười gian: “Em có muốn vào tắm chung với em , bảo bối?”

      Dạ Nguyệt: “…” đùa có phải ?

      Dạ Nguyệt hẹn mà nhìn về phía cửa, bởi vì có đứng ở bên ngoài canh cho nên có khóa cửa phòng tắm a.

      “Em trả lời tức là đồng ý rồi phải ?”

      Dạ Nguyệt giật mình, vừa mới giơ tay định khóa cửa lại cánh cửa bật mở và người nào đó nhanh chóng bước nhanh vào rồi đóng cửa lại trong im lặng.

      “…” Dạ Nguyệt bị bất ngờ nên lập tức dùng tay che lại những chỗ cần che, hai gò má phần vì hơi nóng của nước mà ửng đỏ, làn da trắng noãn mịm màng cũng vì ấm áp mà hồng lên như quyến rũ người vô tình nhìn thấy.

      Lăng Chi Hiên bước nhanh về phía , vươn tay kéo ôm vào trong ngực: "Hôm nay vất vả cho em rồi.

      “Hắc chù…..” Dạ Nguyệt nhảy mũi trong ngực , vì mặc đồ ướt loanh quanh trong khu rừng nên có lẽ bây giờ sắp bị cảm lạnh rồi a.

      “Xin lỗi em, chúng ta tắm nhanh rồi nghỉ ngơi thôi” Lăng Chi Hiên vuốt ve gò má rồi mỉm cười hôn lên trán .

      “Chúng ta đến tương lai hai năm sau phải ?” Dạ Nguyệt mơ hồ hỏi lại, lúc nhận được câu trả lời của chú Phát xác nhận những phán đoán của bản thân mình.

      Lăng Chi Hiên buông vợ ra, tháo những chiếc cúc áo sơ mi của mình, để lộ ra lồng ngực rắn chắc, những vết sẹo cũ cũng dần dần lộ ra trước mắt Dạ Nguyệt.

      hiểu sao mà mặt của Dạ Nguyệt lại càng đỏ hơn nữa, mặc dù cả hai người cùng nhau rất nhiều lần nhưng mỗi lần nhìn thấy như vậy vẫn nhịn được mà cảm thấy hồi hợp, tim cứ đập loạn cả lên như thế này a.

      có tiền đồ. @3@

      “Điều này giải thích cho tất cả những chuyện xảy ra” Lăng Chi Hiên nhìn thấy vợ xoay người , cong khóe môi lên ôm lấy từ phía sau, cười mờ ám. “Em lại mắc cỡ nữa rồi bảo bối, phải em nhìn thấy rất nhiều lần rồi sao?”

      Dạ Nguyệt véo vào tay , quyệt miệng: “Da mặt em vẫn còn mỏng lắm a, hơn nữa chúng ta chiếm dụng phòng tắm của mọi người đó nha”

      "Bên cạnh vẫn còn rất nhiều phòng trống" Lăng Chi Hiên cúi đầu, mút vào cổ vợ , dùng chiếc lưỡi nóng bỏng trêu đùa lên da thịt đỏ hồng của .

      "Nhưng ở đây là chỗ công cộng mà" Dạ Nguyệt vùng vẫy đẩy cái đầu chôn trong hõm cổ ra.

      "Nếu là chỗ riêng tư được phải ?" Lăng Chi Hiên cười càng mờ ám, càng siết lấy cơ thể nhắn của vợ mà vuốt ve trêu chọc.

      "Ở đây chẳng có chỗ nào riêng tư" Dạ Nguyệt phồng má liếc , người này cứ hễ ở mình với là tay chân lại bắt đầu yên phận.

      Hai người giằng co có tiếng bước chân của vài người vào khu vực phòng tắm, kèm theo đó là tiếng cười rôm rả ồn ào náo nhiệt, có thể dễ dàng nhận thấy tất cả đều là giọng của phụ nữ.

      "Ủa, có người còn tắm vào giờ này nữa à?"

      "Tôi nghe chú Phát là có người mới vào, chắc là trong số họ rồi"

      "Hay là mình hỏi thử "

      Lăng Chi Hiên nhanh chóng ho lên vài tiếng rồi vặn vòi nước lớn hơn nữa, cũng giống như gián tiếp muốn tiếp chuyện với bọn họ a.

      Nghe vậy, biết bên trong là đàn ông lại biểu muốn chuyện nên cũng ai dám mở miệng hỏi chuyện gì, tiếng xì xào bàn tán từ từ dần cũng như bọn họ cũng rời khỏi khu vực phòng tắm, có lẽ bọn họ chỉ vào đây rửa mặt cùng với đánh răng để ngủ thôi.

      Dạ Nguyệt chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài cho đến khi xác định còn ai nữa mới dám lên tiếng: " thấy chưa"

      "Chúng ta tắm nhanh rồi ra thôi" Lăng Chi Hiên cười cười , vốn dĩ ngay từ đầu có ý định xuống tay với vợ ở đây, chỉ muốn ghẹo vợ chút thôi, ai bảo lúc bị ăn hiếp vợ như mèo xù lông khiến càng lúc càng cảm thấy thú vị, thể dừng được a.

      Đợi hai người tắm xong ra ngoài Uông Tuấn Kiệt chìm vào mộng đẹp từ lúc nào rồi, cũng xử lý xong phần ăn của mình cách nhanh nhất, thậm chí đói đến mức còn lén lút ăn ké vài miếng bên phần còn lại của hai người nữa a.

      Dạ Nguyệt nhìn vào phần ăn bị hụt nhưng lại được ai đó vụng về che đậy, lại nhìn vào cái lều bên trái được kéo lại, cũng còn chút ánh sáng nào bên trong, đột nhiên cảm thấy buồn cười, tên này cũng khá thú vị đó a.

      Lăng Chi Hiên cũng ngoại lệ, cũng nhịn được cười: "Cậu ta được ăn nhiều ngày nên có thể hiểu được"

      "Ha ha em biết mà" Dạ Nguyệt lắc lắc đầu ra vẻ bó tay với .

      Mặc dù có chuyện cần bàn bạc ba người trước khi ngủ, nhưng cuối cùng Lăng Chi Hiên đành phải dời lại sáng mai, biết tại cả hai người đều rất mệt mõi rồi.

      ... ...... ...... ...... .......

      Vào trong lều, hai chiếc túi ngủ được đặt sẵn bên trong, Dạ Nguyệt nhanh chóng chui vào túi, vừa nằm xuống liền cảm thấy là thoải mái, giống như làm việc bận rộn ngày dài rồi được trở về nhà mà nằm phè phỡn chiếc giường của mình, đó cũng là loại hạnh phúc nhoi đáng trân trọng a.

      thoải mái thở hắc ra đột nhiên Lăng Chi Hiên chui vào trong túi ngủ của , liền chu mỏ bất mãn: "A, cái này của em mà"

      Lăng Chi Hiên véo gò má : "Em muốn chia giường ngủ phải ?"

      Dạ Nguyệt lắc lắc đầu: "Dĩ nhiên phải nhưng cái này là túi ngủ người, thêm người ngủ chật hẹp lắm a"

      " thích chật hẹp" Lăng Chi Hiên vừa vừa kéo dây kéo túi ngủ lên, làm cho cơ thể Dạ Nguyệt càng lúc càng dán chặt vào cơ thể .

      Lăng Chi Hiên nâng đầu Dạ Nguyệt lên, rồi đặt đầu của lên cánh tay mình để làm gối nằm cho .

      "Cám ơn " Dạ Nguyệt toét miệng cười, cũng vòng tay ôm lấy .

      Nhưng vừa xong miệng bị ai đó gặm lấy, làn môi mềm mại ấm áp mút lấy môi của , mút đến khi cảm thấy thoải mãn, mới bắt đầu vươn lưỡi vào bên trong miệng , mút lấy chiếc lưỡi quen thuộc của , hai người chìm đắm vào nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng nồng nhiệt cuồng loạn.

      "Em quyết định từ bỏ cuộc thi?" Lăng Chi Hiên lật người đè vợ xuống dưới thân, cúi đầu mút vào đôi môi sưng lên của , xảy ra biết bao nhiêu chuyện cho đến giờ mới có cơ hội hỏi .

      "Em thể bỏ mặc cậu ta, thấy chết mà cứu được" Dạ Nguyệt mơ hồ , tại đầu óc trở nên mụ mị vì nụ hôn cuồng loạn của người nào đó.

      Lăng Chi Hiên thấy vợ trả lời như có như , cong khóe môi cười gian: "Bảo bối, trong này là nơi riêng tư có phải hay ?" xong còn quên cọ cọ dưới chân trêu chọc.

      Cảm nhận cái gì đó cứng cứng ngại ngần mà chọc vào cơ thể mình cách lớp quần áo, Dạ Nguyệt mặt đỏ bừng ngửa đầu nhìn người ở , nhìn sâu vào tròng mắt đen láy dần tối thẵm lại của , ánh mắt chỉ dành riêng cho mỗi mình , từ trước đến giờ vẫn thay đổi, biết... muốn .

      Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ làm cảm thấy run rẩy, tim đập càng lúc càng nhanh như thể kiểm soát được nữa.

      Bởi vì những chuyện xảy ra hôm nay, mặc dù có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn thể ngờ chuyện này vượt ngoài tầm chuẩn bị của mình...., chỉ cần nghĩ đến lời của thập thất liền cảm thấy lo lắng sợ hãi...

      "Bảo bối, đừng nghĩ gì nữa, giao hết cho có được ?" Lăng Chi Hiên vuốt tóc Dạ Nguyệt, thầm vào tai dụ dỗ. "Ngoan, giao cho "

      Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy lưng , cũng xem như gián tiếp đồng ý, mặc dù có lẽ ở trong tình thế như thế này, nhưng cũng muốn được ôm, tạm thời cùng quên thực tại cũng là cách hay.

      "Ngoan lắm bảo bối" Lăng Chi Hiên biết vợ sẵn sàng, hôn vào môi , bên dưới vẫn quên cọ cọ vào giữa hai chân khiêu khích.

      Dạ Nguyệt khỏi rùng mình, nắm chặt lấy áo của , cố gắng kìm chế để bật ra tiếng rên rỉ, vì hai tuần rồi có làm gì nên bây giờ càng nhạy cảm khi chạm vào cơ thể .

      Lăng Chi Hiên biết nơi này có cách nên cũng rất nhàng, tiếng động cởi sạch quần áo của , rồi thầm: "Đừng kìm nén, em có thể giọng thầm vào tai , muốn nghe tiếng nỉ non của em"

      Dạ Nguyệt bị ai đó vuốt ve khắp cơ thể, cắn răng kìm nén khoái cảm chạy loạn khắp nơi trong cơ thể mình, vừa nghe xong liền gặm luôn vào gò má , cắn cắn nghiến nghiến cho bỏ tức a.

      Nhưng đáng tiếc lại quên rằng, làm vậy chỉ càng khiến cho người nào đó hưng phấn hơn mà thôi.

      Bằng chứng là người nào đó lập tức vừa cắn mút vừa xoa bóp chơi đùa hai bên đỉnh đồi của thương tiếc, những nơi mà lướt qua đều để lại vết bầm đỏ đậm da thịt trắng noãn của , cũng giống như tuyên bố chủ quyền của riêng mình.

      "Uhm, em muốn bị ai nghe thấy đâu a..." Dạ Nguyệt vỗ vỗ lưng , cắn răng giọng .

      Lăng Chi Hiên hôn bụng , nghe liền cong khóe môi: "Bảo bối, em có cảm thấy chúng ta như làm loại chuyện lén lút bị cấm đoán hay ?"

      Dạ Nguyệt: "..." trông mặt có vẻ càng thích thú khi nghĩ vậy, hoàn toàn chút tự giác biết lỗi nào hết đó đại ca à.

      Lăng Chi Hiên cười cười tiếp tục để lại vô số dấu kissmark cơ thể vợ , hôn lên từng tấc da thịt cơ thể của , dịu dàng kiên nhẫn thực màn dạo đầu cho , từ từ dẫn dắt vào trong kích tình cuồng nhiệt.

      Cảm giác giống như bị điện giật, mỗi lần mút lấy da thịt giống như có luồng nhiệt nóng rực quét ngang, làm cho càng cảm thấy nơi nào đó trống rỗng, thoải mái mà uốn éo cơ thể, nóng bỏng khát vọng tìm đến da thịt mát mẻ của .

      "Bảo bối, có muốn ?" Lăng Chi Hiên trườn từ dưới cơ thể Dạ Nguyệt dọc lên , để da thịt trần trụi của hai người chà xát vào nhau khoảng cách, đan tay vào tay , hơi thở nóng rực cũng theo đó mà từ phía dưới dọc lên mặt , nóng rực đầy khiêu khích.

      Dạ Nguyệt bây giờ còn biết trời trăng gì nữa, bị cắn mút đến còn chút sức lực chống cự, chỉ có thể vô thức gật đầu.

      Đột nhiên cảm giác bên dưới của , ngay tại nơi nào đó, có vật nào đó cứng rắn chọc vào, vật đó càng lúc càng di chuyển sâu vào bên trong , làm cho chịu được mà siết chặt lấy bàn tay đan vào tay mình, răng càng cắn chặt hơn nữa.

      Cho đến khi vật đó hoàn toàn nằm trong cơ thể , eo căng cứng, cảm giác trống rỗng cũng còn nữa mà thay vào đó là cảm giác ràng vật nào đó cực kỳ to lớn lại còn cứng rắn nóng rực, càng khiến cảm thấy bức bối.

      "Hiên..." Dạ Nguyệt nhịn được gọi tên trong vô thức.

      Lăng Chi Hiên có luật động mà chờ cho vợ quen dần với diện của , cho đến lúc này của vợ vẫn còn rất , chặt chẽ ấm áp bao chặt quanh khiến thở hắc ra thỏa mãn, hông bắt đầu chuyển động chầm chậm, nhàng đưa đẩy vào bên trong cơ thể vợ .

      Dạ Nguyệt cong chân lên, hai tay nắm chặt lấy áo sơ mi kéo xuống nữa của Lăng Chi Hiên, uốn éo cơ thể như để giải tỏa luồng nhiệt dâng trào lên bên trong cơ thể mình, cũng thể kìm nén mà bắt đầu vô thức ậm ừ rên rỉ trong miệng.

      Những giọt mồ hôi cũng bắt đầu hòa quyện vào nhau, hơi thở đứt quãng nhanh chóng, tiếng rên rỉ nỉ non nho , cơ thể gắn kết lại làm .

      "Bảo bối..." Lăng Chi Hiên nhịn được siết chặt lấy , bên dưới vẫn nhịp nhàng ra vào bên trong , càng lúc tốc độ càng tăng lên cuồng nhiệt, cơ thể cũng chuyển động nhanh dần theo động tác đưa đẩy của ...

      "Chậm... chậm chút.. um.." Dạ Nguyệt càng bấu chặt lấy áo , từng cái di chuyển mạnh mẽ của làm cho sắp chịu nỗi nữa, khoái cảm cuồn cuộn chạy khắp cơ thể , xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể .

      Nhưng Lăng Chi Hiên vẫn mạnh mẽ chiếm hữu lấy , mạnh mẽ có lực kết hợp với , càng lúc càng cuồng nhiệt nóng bỏng, tiếng thở dốc nho của cả hai người nhàng truyền vào tai đối phương như càng thêm hưng phấn kích tình.

      Lăng Chi Hiên chống hai tay hai bên đầu của , áp sát mặt lại gần mặt , như có như mơn trớn liếm liếm gặm gặm lên làn môi mềm mại hồng hồng của , thầm nỉ non vào tai : "Nguyệt... cần em"

      Dạ Nguyệt nghe vậy mỉm cười khúc khích, biết câu này đối với nó có ý nghĩa tương tự như câu " em", luồn tay vào mái tóc mềm mại của , cạ cạ gò má vào gò má của , như vật âu yếm làm nũng.

      Lăng Chi Hiên bật cười, lật người để nằm lên phía mình rồi ôm chặt vào lòng.

      " nhất định đưa chúng ta trở về"

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 83

      “Cái gì? đùa tôi đấy à?” Uông Tuấn Kiệt ngẩn đầu lên nhìn Dạ Nguyệt ngồi ở đối diện, trợn to mắt kinh ngạc.

      “Dĩ nhiên phải đùa, vốn định tối qua cho biết nhưng ngờ ai đó lại ngủ như heo biết trời trăng gì” Dạ Nguyệt nhún nhún vai, vừa gặm bánh mì vừa .

      Uông Tuấn Kiệt vẫn khó khăn tiêu hóa lời trước đó của Dạ Nguyệt nên cũng để ý đến lời trêu chọc của , ngồi nghệch mặt ra trông rất buồn cười: “Làm thế nào mà chúng ta lại có thể đến được tương lai hai năm sau vậy hả?”

      “Uhm có khả năng là do chúng ta rơi xuống hồ rồi xuyên đến ngày này hai năm sau cũng chừng” Dạ Nguyệt suy đoán, theo kinh nghiệm xuyên lần trước của và Lăng Chi Hiên rất có thể điều bí mật nằm ở chính cái hang động mà cả ba người trốn vào a.

      Uông Tuấn Kiệt nhíu mày, mặc dù chuyện này rất khó tin nhưng nếu đưa vào những kiện diễn ra ở đây nó hoàn toàn hợp logic, có như vậy mới có thể lý giải được hết những chuyện khó hiểu kể từ sau khi cả ba bị cuốn vào vòng nước xoáy đó: “Tên đó đâu rồi? Tôi muốn chuyện với

      “Mới sáng sớm chú Phát tìm ấy, cục trưởng có chuyện muốn bàn riêng với a” Dạ Nguyệt quay đầu nhìn về căn biệt thự đứng sừng sững bên kia, theo như biết mấy khu đất núi này đều là đất tư nhân của những nhà tài phiệt, quan lớn và chính trị gia có chức có quyền, và tất nhiên cục trưởng Lạc cũng là trong số đó.

      Hai người chăm chú nhìn về phía biệt thự đột nhiên tiếng hét thất thanh vang lên ở phía khu vực gần đó, khiến tất cả mọi người đều chui ra khỏi lều của mình để nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

      Dạ Nguyệt với Uông Tuấn Kiệt cũng khó hiểu đứng bật dậy nhìn nhau, rồi cả hai nhanh về hướng phát ra tiếng hét, đường ít người cũng theo sau hai người, cũng có những người đứng phía trước lều của mình nhíu mày đăm chiêu nhìn về hướng đó.

      Tiếng xì xào bàn tán thu hút tất cả những người dựng trại trong khu đất của biệt thự, mọi người đều giọng bàn tán xôn xao với nhau.

      Bên này Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt vừa tới thấy người đàn ông trung niên nằm co giật miệng sùi bọt mép bên cạnh đống lửa tắt ngúm trước căn lều, còn hai người phụ nữ té ngồi trong lều, trung niên còn trẻ như vừa sợ hãi giữ chặt lấy nhau vừa lo lắng nhìn về phía người đàn ông trung niên co giật dưới đất.

      Dạ Nguyệt lập tức nhào về phía người đàn ông trung niên, kiểm tra hô hấp và mạch đập của ông ta, thấy vẫn còn thở lập tức cởi bỏ ba bốn cúc áo sơ mi trước ngực ông, rồi tháo mắt kính ông đeo quăng sang bên, kiểm tra người ông còn thấy vật nhọn hay vật dễ vỡ nào khác nữa.

      Lúc này Dạ Nguyệt mới nhìn về phía hai người phụ nữ ngồi trong lều, gấp rút : "Nhanh, đưa cho tôi cái gối"

      Nhưng bọn họ lại như chết ngồi ngay tại chỗ, chỉ biết sợ hãi ngồi trơ mắt nhìn vào người đàn ông trung niên, thấy vậy Uông Tuấn Kiệt đen mặt chạy nhanh vào trong lều, lấy cái gối đầu quăng ra cho Dạ Nguyệt.

      Dạ Nguyệt nhanh chóng xoay cơ thể người đàn ông trung niên lại cho ông ấy nằm nghiêng bên để cho ông ấy dễ thở hơn rồi kê cái gối mềm xuống dưới đầu ông, tay phải vẫn giữ ông ấy nằm đúng tư thế đó còn mắt chăm chú nhìn đồng hồ bên tay trái để đếm thời gian.

      Mọi người xung quanh, ngay cả Uông Tuấn Kiệt cũng đều nín thở nhìn về phía Dạ Nguyệt và người đàn ông trung niên đó, chẳng ai còn dám hé miệng lời nào.

      Dạ Nguyệt giữ nguyên tư thế người đàn ông đến hơn năm phút trôi qua, nhưng ông ta vẫn ngừng co giật và cũng có dấu hiệu ngừng lại, lúc này Dạ Nguyệt càng thâm trầm nhìn Uông Tuấn Kiệt: "Ông ta cần cấp cứu gấp"

      Bởi vì thông thường người lên cơn co giật ngừng co giật trong vài phút ngắn ngủi, nhưng nếu co giật quá năm phút nhất định phải gọi ngay cho cấp cứu.

      "Được" Uông Tuấn Kiệt gật đầu.

      Nhưng khi Uông Tuấn Kiệt định chạy gọi người bên cục trưởng Lạc người đàn ông trung niên đột nhiên ngừng co giật, ông ta nằm bất động mặt đất, miệng cũng còn sùi bọt mép nữa.

      Chỉ là... Dạ Nguyệt kinh hoàng nhìn người đàn ông trung niên... vươn tay ra... tay run run để lên mạch cổ của ông ấy...

      "... còn mạch đập nữa..." Dạ Nguyệt mở lớn mắt, thể tin được nhìn người đàn ông trung niên, khuôn mặt ông ta càng lúc càng tái xanh lại như người chết cách đây nhiều ngày.

      Lúc vẫn còn bàng hoàng ngồi bên cạnh thi thể người đàn ông đột nhiên nghe tiếng Lăng Chi Hiên hét lên từ phía xa: "Nguyệt, mau tránh khỏi ông ta"

      Nhưng cùng lúc đó, người đàn ông trung niên bỗng nhiên hét lên rồi phun ra ngụm máu đen làm miệng ông ta toàn máu, mắt cũng đột nhiên mở to, đôi con ngươi teo lại thành chấm đỏ rực như máu, những tia máu màu đen lại dày đặc chiếm lấy phần tròng mắt màu trắng trông vô cùng kinh dị, những đường gân đen nổi gồ lên dọc khắp cơ thể và khuôn mặt ông ta cứ như có hàng ngàn con côn trùng bò dọc bên trong, tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.

      Mọi người đều giật mình hét lên kinh hoàng mà lùi về phía sau trong vô thức, ngay cả Dạ Nguyệt cũng lùi về phía sau trong tư thế ngồi, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người biến đổi thành thứ đó ngay trước mắt mình.

      Ngày trước khi xem phim về zombie, nhìn thấy nhân vật trong đó la hét sợ hãi khi nhìn người khác biến đổi, mặc dù nhìn kinh hãi nhưng ra cũng hoàn toàn tưởng tượng được hết cảm giác sợ hãi đó, cho đến bây giờ khi tận mắt nhìn thấy mới thấm được….

      Cảm giác đôi chân mềm nhũn còn có thể đứng được, giống như là có cục tạ mấy mươi kg được khóa vào dưới cổ chân mình, rất muốn đứng lên rồi bỏ chạy nhanh nhưng lại thể….

      Mặc dù tối qua nhìn thấy thứ đó dưới tầng hầm nhưng cũng chỉ đứng ngay dưới cầu thang thôi, rồi sau đó vì mùi hôi thối của xác chết quá nồng nặc nên cả bốn người chỉ nhìn cái rồi nhanh chóng lên phía , tính ra bọn họ chết cũng hai tuần rồi a.

      “Gruuuu….” bỗng nhiên thanh rên rỉ khản đặc khàn khàn phát ra từ cổ họng người đàn ông trung niên, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dạ Nguyệt ngồi gần ngay bên cạnh rồi chỉ trong tích tắt ông ta vừa phun máu đen gào rống vừa nhào lên Dạ Nguyệt.

      Oh my….. lúc coi phim cứ la hét người ta ngu này ngu nọ nhưng ở trong tình huống rồi mới thấy, cuối cùng Dạ Nguyệt cũng cảm giác bản thân rơi vào trong cái loại chuyện kinh dị gì, chỉ cần nhìn cái "dung nhan đặc biệt" thế kia cũng đủ muốn rớt tim ra ngoài.

      Uông Tuấn Kiệt đứng gần đó muốn chạy qua giúp Dạ Nguyệt may lúc này bản năng tự vệ của dường như thức tỉnh, nhấc chân lên được rồi đạp luôn cái mạnh vào chỗ hiểm của ông ta làm cho ông ta chưa kịp đứng dậy hoàn toàn lại té ngã ngửa về phía sau.

      là xin lỗi a” Dạ Nguyệt vẻ mặt áy náy, đứng dậy .

      Cũng đúng lúc này Lăng Chi Hiên, chú Phát và vài người vận quân phục vừa chạy đến, trong số đó nhanh chóng rút dao găm sắc lạnh đâm vào trán người đàn ông trung niên, như vậy cũng xem như là giải quyết xong thứ kinh dị đó.

      “Em sao chứ?” Lăng Chi Hiên nắm lấy tay Dạ Nguyệt, kiểm tra tay chân của .

      “Uhm sao a” Dạ Nguyệt lắc đầu, đen mặt nhìn về phía cái xác của người đàn ông trung niên. “Em cảm nhận được cái gọi là ngày tận thế rồi a”

      Hơn nữa, còn có thứ quái quỷ gì đợi bọn họ ở ngoài kia nữa đây?

      “Chúng ta đến ngày tận thế rồi bảo bối” Lăng Chi Hiên vuốt vuốt đầu an ủi, cúi đầu giọng vào tai .

      Lúc sáng sớm, cục trưởng Lạc có cho người tìm đến bàn chuyện, nắm được tình hình sơ bộ rồi, mặc dù vẫn còn rất nhiều chuyện chưa có lời giải đáp nhưng chung những gì cần biết cũng biết.

      người vận quân phục vừa kiểm tra tay chân của người đàn ông trung niên xong, thấy có vết cào ở cánh tay phải ông ta, do được tay áo che nên bị ai phát , ta tức giận quay đầu sang quắc mắt nhìn hai người phụ nữ ngồi co ro sợ hãi ở trong lều: “Ông ta bị cào từ lúc nào?”

      “Ông ta bị cào à?” chú Phát nhanh chóng đến nhìn vết cào lở loét tay phải cái xác, vết cào sâu lắm nhưng chỉ cần cái quẹt thôi cũng đủ chết rồi a.

      “Ngày… ngày hôm qua khi ông ấy lén thăm mẹ… mẹ cháu ở dưới tầng hầm ông… ông ấy bị bà ấy cào trúng” trẻ lúc này mới sợ hãi lên tiếng.

      “Tại sao lại báo ngay cho chúng tôi biết?” người vận quân phục bóp trán bực dọc quát. “Nếu như ông ta biến đổi ngay trong đêm có biết chuyện quái quỷ gì xảy ra hay ?”

      "Được rồi, chuyện cũng xảy ra, đây xem như bài học kinh nghiệm cho tất cả chúng ta" chú Phát đứng dậy , ông mới vừa báo cáo tình hình cho cục trưởng Lạc qua bộ đàm. "Đưa cho tôi cái loa"

      người vận quân phục khác nhanh chóng đến đưa cho ông.

      “Tất cả mọi người chú ý, cục trưởng Lạc có chỉ thị, chúng ta phải tiến hành đợt kiểm tra toàn phần để đề phòng trường hợp bất trắc như mới vừa rồi, đề nghị mọi người tập trung ở bệnh xá ngay lập tức, các bác sĩ y tá kiểm tra cho mọi người” chú Phát cầm loa phát thanh thông báo.

      Đợi mọi người lần lượt tản ra làm theo hiệu lệnh, chú Phát mới cho người dọn dẹp mớ hỗn độn từ nãy đến giờ, hai người phụ nữ kia giống như người mất hồn theo cái xác bị khiêng .

      "Vậy, ba người có dự định gì chưa?" chú Phát quay qua hỏi Uông Tuấn Kiệt, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đứng bên nhìn.

      "Chúng tôi trở về thành phố S"

      ********** Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo

      Chiếc ô tô bảy chỗ màu bạc từ từ chạy ra khỏi cổng lớn, hai người vận quân phục theo lệnh của người đứng gác phía cổng đóng cổng lại, rồi lại trở về vị trí canh gác của mình, qua lại chốc chốc quan sát con đường bên ngoài cánh cổng.

      ô tô có tất cả là sáu người, người vận quân phục cầm lái tên là A Ngũ, chú Phát ngồi ở ghế phụ lái, ở hàng ghế giữa là người quân phục khác có tên là A Tứ, còn hàng ghế cuối cùng là Uông Tuấn Kiệt, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

      Dạ Nguyệt nhích người ngồi sát vào Lăng Chi Hiên để cho hai người ngồi lệch về bên phải xe tránh phần kính chiếu hậu, rồi kê đầu vào trong ngực , mắt vẫn mơ hồ nhìn về phía ngoài cửa kính xe, nhìn cứ như dựa vào nghỉ ngơi, nhưng ra hạ giọng chỉ để mình nghe thấy: “Em cứ tưởng chỉ có ba chúng ta”

      Lăng Chi Hiên vòng tay qua ôm lấy vai , tay vuốt ve đầu của , tay nắm lấy tay bóp bóp, cũng giọng : “Vốn dĩ chúng ta được rời khỏi đó nếu đưa ra điều kiện với cục trưởng Lạc”

      “Điều kiện?” Dạ Nguyệt hơi nhíu mày. “Với lại tại sao chúng ta lại được rời ?”

      tại cục trưởng Lạc còn nhận thêm người vào nữa, hơn hết khắp cả nước bây giờ rơi vào tình cảnh hỗn loạn thể kiểm soát được, do vậy để chắc chắn rằng có thêm bất kì chuyện phiền phức gì phát sinh, ông ta muốn quá nhiều người ở ngoài kia biết đến tồn tại của nơi trú này nữa, cho nên bây giờ ông ta nghiên cứu đến hướng tự cung tự cấp, đất ở phía sau biệt thự còn rất nhiều có thể tự trồng trọt chăn nuôi, nên phải tích lũy lượng lương thực vừa đủ cho tới mùa thu hoạch đầu tiên” Lăng Chi Hiên nghiêng đầu tựa vào đầu của cứ như cả hai người ngủ, rồi giải thích. “Vì vậy mà điều kiện trao đổi với ông ta là thực phẩm và thuốc men, tìm cách liên hệ với Lãnh Thiên để lấy những thứ đó”

      “Ông ta tin hả?” Dạ Nguyệt thắc mắc, phải ba người vừa mới đến đó tối qua thôi sao? Để leo lên được cái chức này cũng đủ thấy ông ấy phải người đơn giản dễ tin người như vậy a.

      "Tất nhiên phải, chỉ là ông ta biết thân phận của chúng ta" Lăng Chi Hiên cong khóe môi. “Với lại ông ta cho người cùng với chúng ta mục đích là để canh chừng đó thôi”

      "Chúng ta?" Dạ Nguyệt ngửa đầu nhìn . "Hai người em có ý kiến nhưng em có thân phận gì đặc biệt đâu a"

      "Ừ, tôi cũng thấy vậy" lúc này Uông Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh cũng giọng góp vui vào câu chuyện của hai người, nhếch miệng nhìn Dạ Nguyệt cười khinh miệt. “Lâu lâu mới thấy được câu rất đúng”

      Dạ Nguyệt quay qua trợn mắt nhìn Uông Tuấn Kiệt, mặc dù đó là chối cãi nhưng từ miệng tên này ra làm có cảm giác muốn đánh người, và mục tiêu chính là ta.

      "Tất nhiên em là vợ , thời gian hai năm chúng ta cũng tổ chức hôn lễ, mọi người trong giới thương nhân lẫn chính trị đều biết đến em rồi" Lăng Chi Hiên cười cười nhìn hai tên ngốc nào đó kình nhau.

      Dạ Nguyệt: "..." nghe rất hợp lý a.

      Uông Tuấn Kiệt nghe xong, nhìn hai người kia liếc mắt đưa tình nhìn nhau, là tràn đầy tình ý ngọt ngào đến gắt cả cổ họng, đen mặt ghen tỵ nhắc nhở: "Tôi phải khí đâu nha, đề nghị Lăng tổng và Lăng phu nhân để ý đến cảm giác của người xung quanh"

      muốn lập tức có vợ làm ấm giường aaaaa.... Uông Tuấn Kiệt la hét trong lòng.

      Lúc này chiếc xe vừa chạy xuống dưới núi, con đường bằng phẳng còn dốc nữa, chú Phát lúc này mới lên tiếng: “Chú có nghe cục trưởng là các cháu muốn trở vào bên trong khu rừng trước khi vào nội ô thành phố?”

      Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn Lăng Chi Hiên, cũng nhìn lại như có thâm ý nào đó, Dạ Nguyệt liền quay đầu mỉm cười với chú Phát: “Hôm qua lúc ra khỏi hang động cháu có để quên đồ trong đó”

      “Đồ quan trọng ?” chú Phát nhíu mày, cảm giác có gì đó vừa ý lắm.

      “Là thanh katana, rất quan trọng ạ, hơn nữa cháu còn có thể sử dụng nó như vũ khí để giết thứ đó” Dạ Nguyệt ánh mắt nghiêm túc, khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột. “Cháu biết sử dụng súng nên muốn làm gánh nặng cản trở mọi người”

      “Vậy được” chú Phát lúc này mới thả lỏng chân mày rồi ra hiệu cho A Ngũ tấp xe vào lùm cây ven đường. “Chúng ta bộ từ đây”

      ……………………………………………..

      Năm người len lỏi vào trong rừng cây, vừa gần nhau vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, tập trung đề phòng cao độ, lâu lâu lại có hai ba con zombie lẩn quẩn quanh khu rừng nhưng bọn họ cũng chỉ áp dụng kế sách tránh chứ đối đầu trực tiếp.

      Lần mò được lúc cuối cùng cũng trở về được hang động bí đó, theo dấu vết mà Lăng Chi Hiên để lại trước đây, rất dễ dàng mà năm người có thể nhanh chóng tìm thấy cái hồ đặc biệt và tất nhiên cũng tìm thấy túi xách của Dạ Nguyệt bỏ quên lại lúc trước.

      Dạ Nguyệt nhanh chóng mở túi xách ra, may là thanh đoản kiếm vẫn còn nằm bên trong, ánh mắt che giấu vui mừng quay đầu mỉm cười tươi với Lăng Chi Hiên: “Nó vẫn còn a”

      Lăng Chi Hiên cười cười nháy mắt với rồi quay đầu với ba người kia: “Mọi người tìm vách bên kia để bám vào , tôi sắp khởi động cơ quan”

      Nghe vậy Uông Tuấn Kiệt mới nhanh chóng : “Để tôi làm cho, với mọi người bám vào vách , nếu có về được ít nhất có thể cùng về lượt với ngốc đó”

      Mặc dù hiểu hai người kia gì nhưng chú Phát và A Tứ thấy Dạ Nguyệt lần mò bám vào bên vách hang động, tránh cái cửa dẫn vào cả hai cũng làm theo, tìm bậc thềm để đu qua bám vào vách hang, nghe đến khởi động cơ quan là thấy có gì đó nguy hiểm rồi a.

      “Được” Lăng Chi Hiên gật đầu, về phía Dạ Nguyệt rồi đu qua bậc thềm của , bao bọc lấy cơ thể bên trong, hai tay bao lấy hai tay cũng đồng thời nắm lấy hai sợi dây leo mà nắm.

      Sau khi cả bọn chuẩn bị xong xuôi, Uông Tuấn Kiệt mới đưa chân xuống hồ lần mò nút cơ quan mà trước đây Dạ Nguyệt vô tình đạp trúng.

      CẠCH! Tiếng cơ quan khớp lại với nhau, tiếp theo đó là tiềng ầm ầm vang lên từ phía xa, như chuyện xảy ra trước đây, dòng nước lớn tràn xuống cửa hang đẩy Uông Tuấn Kiệt rơi xuống hồ.

      Chú Phát và A Tứ bị ngạc nhiên, mắt mở lớn nhìn xuống hồ nước: “Cậu ta có sao vậy?”

      Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt im lặng quan sát, nếu theo đúng tiếp theo xuất dòng nước xoáy cuốn Uông Tuấn Kiệt trở về thời điểm của bọn họ, lúc này Uông Tuấn Kiệt vừa trồi đầu lên từ dưới nước, cũng chờ đợi việc xảy ra tiếp theo.

      Nhưng kỳ lạ là lần này, cả ba đợi mãi vẫn có dấu hiệu đặc biệt hay dòng nước xoáy nào xuất .

      “Sao kỳ vậy a?” Dạ Nguyệt thất vọng , nếu như vậy rốt cuộc bọn họ trở về như thế nào đây?

      Lăng Chi Hiên trầm ngâm nhìn mặt hồ nước, bên kia Uông Tuấn Kiệt được chú Phát và A Tứ kéo lên khỏi hồ.

      “Mọi người chơi trò gì vậy?” chú Phát thể hiểu được bọn họ có ý định gì, tự nhiên khởi động cơ quan để bị đẩy té xuống hồ chơi như vậy hả?

      “À có gì đâu a, vì lúc trước khi lạc vào đây cháu tìm ra được cơ quan này nên với cậu ta lúc trở ra, cậu ta tin nên mới muốn thử xem a ha ha” Dạ Nguyệt gãi gãi đầu làm mặt ngớ ngẩn .

      “Có ?” chú Phát nghi ngờ hỏi lại.

      “À đúng đúng, đúng đó chú ơi” Uông Tuấn Kiệt nhanh chóng trả lời phụ thêm. “Vì nhóc này chuyện cứ úp úp mở mở nên cháu tò mò lắm a”

      “Cậu cũng quỡn quá hả?” chú Phát lắc đầu bó tay, bọn trẻ thời bây giờ thể nào hiểu nỗi.

      “Chúng ta trở ra thôi” Lăng Chi Hiên trầm ngâm từ nãy đến giờ mới lên tiếng.

      ………………………………………………..

      đường trở ra, Lăng Chi Hiên vẫn như suy tư chuyện gì đó, Dạ Nguyệt thấy vậy mới kéo tay chậm lại để cho mọi người trước.

      “Chúng ta tìm ra cách khác, em nghĩ cánh cổng thời – mở ra dễ dàng như vậy đâu a” Dạ Nguyệt lựa lời khuyên nhủ người nào đó, có lẽ muốn nhanh chóng thực lời hứa tối hôm qua với nên mới trầm ngâm suy tư như vậy.

      Nhìn vợ lo lắng tìm lời lẽ an ủi mình, Lăng Chi Hiên nhịn được cúi đầu hôn vào môi : “ biết, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của rồi, chỉ là suy nghĩ đến bước tiếp theo thôi”

      “Nha, vậy phải tập trung chút, bên ngoài bây giờ toàn là lũ zombie, được để mất cảnh giác đâu nha” Dạ Nguyệt quyệt miệng .

      “Uhm biết rồi, xin lỗi vì làm em lo lắng bảo bối” Lăng Chi Hiên mỉm cười nắm lấy gò má , véo véo nựng nựng muốn buông tay.

      Dạ Nguyệt: “…” vị đại ca này ngoài miệng xin lỗi nhưng lại quên dùng hành động trêu ghẹo ….

      Cả hai nhanh chóng đuổi kịp ba người phía trước, nhưng khi mọi người vừa ra đến cửa hang khỏi sững sờ đứng im tại chỗ…

      Vì ở bên ngoài là hơn mười mấy con zombie lượn lờ qua lại xung quanh cửa hang động.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 84

      “Lùi lại” Lăng Chi Hiên lạnh lẽo hạ giọng , kéo tay Dạ Nguyệt để đứng phía sau mình rồi cả từ từ lùi lại trở vào hang động, cố gắng tạo ra bất kì tiếng động lớn nào.

      Chú Phát, Uông Tuấn Kiệt và A Tứ cũng tự động lùi theo Lăng Chi Hiên, vừa nín thở vừa tập trung nhìn vào đám zombie phía trước, dám rời mắt khỏi bọn chúng phút giây nào.

      Bên ngoài, bọn zombie vẫn lê lết thân xác thối rữa còn nguyên vẹn với những sợi gân đen nổi gồ lên chạy dọc khắp cơ thể của chúng, miệng máu đen vẫn chảy ra từng chút từng chút từng chút , đôi con ngươi đỏ rực xíu như máu cùng với những gân máu đen chi chít trong tròng mắt cứ đảo qua đảo lại, cơ thể bốc ra mùi xác thối nồng nặc….

      “Ôi thần linh ơi” chú Phát kìm được sợ hãi giọng kinh hô, kể từ khi được cứu thoát rồi được ở trong khu biệt thự đến giờ là lần đầu tiên chú Phát nhìn thấy nhiều con zombie tụ lại thành bầy đến như vậy.

      Nhưng ngờ chỉ vì câu đó cùng với ánh lửa lập lòe của hai cây đuốc tay Uông Tuấn Kiệt và A Tứ mà gây ra chú ý của bọn chúng, con zombie với bộ quần áo quân đội cao to đảo đôi con ngươi xíu đỏ rực của nó sang bên này…

      “Gaooooooooo gruuuuuuuuuu” nó bỗng nhiên gào lên to như để kêu gọi những con zombie còn lại chú ý, rồi với cổ chân phải bị bẻ gãy quay ngược về phía sau, nó bắt đầu lê lết nhanh hết mức có thể để chạy đến vồ lấy đám người của Lăng Chi Hiên.

      Lúc này, cả bọn cũng vừa kịp lúc chạy vào bên trong hang động.

      “Tắt đuốc” Lăng Chi Hiên gầm lên. “Chúng ta bắn chúng từ đây, chúng chỉ có thể vào đây nhiều nhất là ba con lần thôi”

      “Nếu như bây giờ chúng ta bắn gây chú ý đến những con zombie xung quanh trong khu vực này” A Tứ rút súng ra, thủ sẵn tư thế .

      “Có bao nhiêu nòng giảm thanh?” Lăng Chi Hiên trầm hỏi, biết là tiếng động có thể thu hút bọn chúng ở xa như vậy.

      “Chỉ có súng của tôi có thôi” A Tứ lắc đầu, lẳng lặng .

      Bọn zombie cũng xông vào bên trong hang, đúng như Lăng Chi Hiên , mỗi lần cũng chỉ có ba con vào cùng lúc, những con còn lại chỉ có thể phía sau lưng của ba con kia, tiếng gào rú man rợ khàn khàn của bọn chúng vang vọng khắp bên trong hang động đen ngòm làm cho những người tình cờ nghe được đều phải rùng mình dựng đứng hết cả da gà huống chi là những người phải đối đầu với bọn chúng.

      Bên đây, Lăng Chi Hiên đưa súng lên bắn thẳng vào đầu của con zombie vận quân phục quân đội làm nó chạy phải té nhào về phía trước, nằm bất động dưới nền đất, máu đen từ vết đạn phun ra ngừng: “Bắn , với tiếng la hét của bọn chúng cũng rất nhanh thu hút bọn khác đến thôi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây”

      Dạ Nguyệt đứng phía sau Lăng Chi Hiên nhìn bắn phát trúng ngay giữa trán con zombie lệch chút nào làm khỏi ngẩn đầu nhìn , mặc dù chỉ có thể nhìn được cái gáy của thôi, vị đại ca này ngoài sử dụng thành thạo các loại vũ khí lạnh còn có thể sử dụng được vũ khí nóng, hơn nữa còn rất giỏi nữa a….

      Con người này là quái vật! Dạ Nguyệt khỏi cảm thán trong lòng, nhưng càng nhịn được cảm thấy vừa vui mừng vừa yên tâm, xem ra lần này cũng cần phải sử dụng đến thanh đoản kiếm của mình rồi.

      Lúc này Uông Tuấn Kiệt và A Tứ cũng bắt đầu lên nòng bắn vào đám zombie theo Lăng Chi Hiên, mặc dù cả hai nhấm chuẩn như nhưng cũng có thể hạ lần lượt hết con này đến con khác.

      Cho đến khi súng của bọn họ vừa hết đạn cũng là lúc bọn họ tiêu diệt xong đám zombie, từng cái xác nằm xếp chồng lên nhau, máu đen chảy ra lênh láng khắp cả khu vực này trong hang động.

      “Nhanh, chúng ta phải trở lại xe” Lăng Chi Hiên dẫn đầu, nắm lấy tay Dạ Nguyệt đạp lên đống xác chết ở dưới đất để chạy ra ngoài.

      Nhưng khi A Tứ đạp lên con bị nó bất ngờ nắm lấy chân làm cho té nhào xuống đống xác chết dưới chất, cùng lúc đó nó lôi kéo chân về phía mình, vừa gào rống vừa muốn táp phát vào chân .

      A Tứ bị mất bình tĩnh, hoảng hốt vùng vẫy mạnh nhằm muốn hất con zombie ra, nhưng nó giữ rất chặt, còn rất mạnh kéo chân về phía cái miệng đầy máu đen ngòm của nó.

      “CỨU TÔI VỚI” A Tứ hét lên, vừa đạp chân vừa vùng vẫy trong vô vọng, hên điều là vận quân phục với mang đôi giày lính nên con zombie cắn vào giày chứ chưa xuyên qua được da thịt bên trong của .

      Chỉ trong tích tắt khi ống quần của A Tứ bị kéo lên để lộ ra da thịt rồi con zombie chuẩn bị cắn vào chân Dạ Nguyệt ở đâu đâm thanh đoản kiếm xuyên qua đầu của con zombie, chỉ còn cách chân mm dừng lại làm cho A Tứ điếng cả người ngồi trợn to mắt nhìn , cũng thể thốt lên được tiếng nào.

      Dạ Nguyệt đâm xuyên đầu con zombie xong đột nhiên giật mình buông tay khỏi thanh đoản kiếm, cũng che giấu được hoảng hốt, mở to mắt nhìn vào con zombie bị A Tứ đẩy ngã sang bên.

      Mặc dù bọn chúng còn là người nữa nhưng cảm giác đâm xuyên qua đầu nó, đâm xuyên qua não đó có gì đó làm Dạ Nguyệt cảm thấy hoảng hốt…

      vẫn còn nhớ cái cảm giác khi thanh đoản kiếm đâm xuyên từ đỉnh đầu xuống tới cổ họng, Dạ Nguyệt nhìn xuống lòng bàn tay mình, hai bàn tay của vẫn còn run rẩy ngừng, tim vẫn nện thình thịch nhanh như muốn nổ tung cả lồng ngực…

      Lần đầu tiên đâm xuyên đầu người, cảm giác này quả làm cảm thấy khiếp sợ.

      Thấy Dạ Nguyệt như đứng chết lặng tại chỗ, Lăng Chi Hiên bước nhanh lại ôm lấy đầu kéo nhanh vào trong ngực mình, lo lắng : “ sao đâu, sao đâu bảo bối, đó là quái vật, còn là con người nữa, nếu em làm vậy cậu ta bị nó cắn chết”

      điều khác biệt khi bạn bắn vào đầu và khi bạn sử dụng vũ khí lạnh để giết những con zombie này, bởi vì khi sử dụng súng bạn cần phải đến gần nó, cần phải tiếp xúc vào da thịt nó,bạn thể cảm giác được nó chết như thế nào.

      Nhưng khi bạn sử dụng dao, kiếm hay bất kì loại vũ khí lạnh nào khác, bạn phải lại gần nó, tiếp xúc với da thịt nó, bạn có thể cảm giác được khi chính tay bạn đâm hay chém vào da thịt nó, bạn cảm giác ràng nó chết như thế nào và bạn nhớ mãi thể quên được cảm giác này vào lần đầu tiên khi bạn làm điều đó…

      Lần này rất khác với lần Dạ Nguyệt đâm chết con quái vật ở dưới nước khi ở thế giới kia, bởi vì hình dáng của bọn chúng hoàn toàn là quái vật, hơn nữa ở dưới nước nên cũng cảm giác ràng, cho đến hôm nay mới chính thức cảm giác được nó.

      “Chúng ta phải thôi” chú Phát đỡ A Tứ đứng dậy, nhắc nhở Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

      Lăng Chi Hiên áp trán vào trán , ánh mắt kiên định nhìn vào mắt : “Nguyệt, nghe , bọn chúng còn là con người nữa, em nhất định phải bình tĩnh lại, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bọn khác mò đến được chỗ này”

      “Em… em biết” Dạ Nguyệt gật đầu rồi nhắm mắt lại, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, đúng vậy dù cho cảm giác có chân đến mức nào bọn đó còn là con người nữa, phải bình tâm lại để làm ảnh hưởng đến người khác.

      Dạ Nguyệt mở mắt ra, ánh mắt kiên định nhìn lại Lăng Chi Hiên, phải sống sót để trở về cùng với : “Em được rồi”

      Lăng Chi Hiên thấy vợ sẵn sàng, nắm lấy tay siết chặt rồi quay đầu nhìn ba người bên kia: “ thôi!”

      ( Lời tác giả: lâu lâu nằm mơ thấy zombie, cũng tự tay cầm dao bếp trong nhà chém nó, mặc dù là mơ nhưng cảm giác phang dao vào đầu con zombie vẫn rất chân , đến nỗi sợ quá giật mình tỉnh dậy luôn a, nghĩ lại vẫn cảm thấy quá kinh khủng TT,TT)

      ********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo

      Chiếc ô tô năm chỗ dừng trước cây xăng ven đường, xung quanh cây xăng là cây cối um tùm, cách xa xa mới có ngôi nhà mái ngói đỏ, còn phía trước cây xăng lại ai hay thứ gì khác, phía đối diện là khoảng đất trống với cây cối cỏ dại mọc phủ kín.

      Người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, tay là cây búa lớn màu đỏ giống hệt như những cây búa được để kèm theo với bình cứu hỏa trong mấy tòa nhà, bước xuống từ ghế phụ, ông ta cẩn trọng quan sát xung quanh, đến khi thấy điều gì bất thường mới ra hiệu cho những người xe.

      Từ ghế lái, người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xuống xe, hướng về phía trong những cây xăng bên cạnh chiếc xe mà tới: "Tôi bom xăng với lấy thêm xăng, mọi người vào trong cửa hàng gom thêm chút đồ dùng với thực phẩm "

      Tiếp theo người đàn ông trẻ tuổi là khoảng mười bảy mười tám tuổi xuống xe ở ghế sau cùng bên với ghế lái, với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nàng vòng tay ôm lấy cánh tay của người đàn ông trẻ tuổi, nũng nịu : "Thành, để em giúp "

      "Được" người đàn ông tên Thành cong khóe môi lên, cưng chiều véo cằm xinh đẹp.

      Hai khác cũng vừa bước xuống xe đứng cạnh người đàn ông trung niên, và điều đặc biệt là hai này lại chính là Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu , bạn chơi chung nhóm với Dạ Nguyệt.

      Sau hai năm, cả hai người đều có nét trưởng thành hơn ngày trước rất nhiều.

      "Cậu có cảm thấy muốn ói hay a?" Triệu Bối Bối bĩu môi .

      "Có chút nhưng kệ , chúng ta vào trong kia thôi" Lạc Tiểu dở khóc dở cười, người ta người với nhau nên kệ người ta a, Bối Bối là. "Chú Lý đợi chúng ta đó"

      Chú Lý đứng bên cạnh nghe hai chuyện, cười cười nhắc nhở: "Chúng ta vào nhanh thôi"

      Triệu Bối Bối nhún nhún vai, ý kiến gì nữa, theo phía sau chú Lý và Lạc Tiểu vào trong cửa hàng tiện lợi nằm phía sau cây xăng.

      Chú Lý cầm cây búa nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong cửa hàng tiện lợi, chỉ thấy quầy tính tiền là xác nằm úp của người đàn ông mập mạp và những vết máu văng tung tóe khắp xung quanh đó, ánh đèn chớp tắt liên tục như trong những bộ phim kinh dị.

      Triệu Bối Bối rút cây bóng chày bằng sắt ra từ balo lớn được đeo sau lưng, gõ mạnh vào cạnh cửa để tạo tiếng động vừa phải chỉ đủ để người bên trong cửa hàng nghe thấy.

      Lạc Tiểu lúc này cũng mới vừa từ xe chạy đến, mới chạy về xe để lấy cây gậy dài, đầu gậy được gắn cây dao hai lưỡi sắc bén, cũng là vũ khí của .

      Ba người đứng bên ngoài đợi lúc, thấy tiếng động gì từ phía bên trong mới liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

      Chú Lý dẫn đầu, mở cửa bước vào, dùng cây búa đẩy đẩy đầu của cái xác quầy tính tiền nhưng ông ta cũng có động đậy gì, lúc này cả ba mới thở phào nhõm.

      "Chúng ta mau chia ra gom những vật dụng cần thiết dùng hết" chú Lý vừa vừa ra hiệu chia công việc. "Chú bên này, Tiểu hàng chính giữa, Bối Bối hàng bên kia"

      "Dạ" cả hai gật đầu đồng ý.

      ... ...... ...... ...... .........

      Trong khi ba người vào bên trong tìm với gom đồ đạc và thuốc men hai người bên ngoài tranh thủ ôm ấp âu yếm nhau như chốn người.

      ", em thấy khó chịu quá" xinh đẹp dựa cả cơ thể vào trong lòng của người đàn ông trẻ tuổi, nũng nịu . "Em muốn vào toilet, với em nha, vào mình em sợ a"

      "Được rồi bảo bối, em là nhát gan, đợi chút" người đàn ông trẻ tuổi vòng qua mở cửa xe, ta cúi người vào trong xe làm gì đó.

      "Xong chưa ?" hối thúc, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khó chịu.

      "Rồi rồi, đợi mở hệ thống chống trộm , xung quanh đây có xe, nếu mất xe chúng ta thể trở về được" người đàn ông trẻ tuổi vừa làm xong, ta ngẩn đầu lên nháy mắt với rồi ta bước về phía , vòng tay ôm ngang hông . "Chúng ta thôi, bảo bối"

      Bên hông cửa hàng là hai phòng toilet, dành cho nam và dành cho nữ, hai người kia cẩn thận mở cửa vào phòng toilet nữ, thận trọng nhìn vào bên trong lượt, tất cả các phòng cửa đều được mở toang ra và có ai hay thứ gì bên trong.

      “Có muốn vào với em , bảo bối?” người đàn ông trẻ tuổi cười gian, nháy mắt với .

      "Tất nhiên là muốn nha" nũng nịu cọ cọ ngón tay vào lồng ngực ta, ánh mắt như khiêu khích.

      "Em là con hồ ly giảo hoạt" người đàn ông trẻ tuổi hít sâu, ánh mắt nổi lên tầng tầng lửa nóng, ta bế lên, rồi chọn phòng cuối cùng mà bước vào, tiếp theo chuyện gì xảy ra chắc mọi người cũng đều đoán được rồi a.

      ……………………..

      Bên ngoài, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống con đường vắng vẻ, chốc chốc mới có cơn gió thoảng qua để xua cái nóng đó trong chốc lát.

      Bỗng nhiên, từ phía hàng cây cỏ dại um tùm hai bên đường, những con zombie từ đâu bất ngờ xuất , càng lúc càng đông khoảng hơn hai mươi mấy con, lê lết từ từ ra đường lớn, rồi sau đó bọn chúng lại tiếp tục lê lết con đường như đâu đó.

      Bên trong cửa hàng tiện lợi, cả ba người kia vẫn còn tranh thủ gom lấy những vật dụng mà bọn họ cần, bọn họ vẫn chưa hay bọn zombie lê lết về phía này.

      Cho đến khi tiếng còi báo động xe vang lên inh ỏi, cả ba lập tức chạy ra ngoài để xem tình hình bất ngờ hai ba con zombie tấn công họ từ phía bên hông.

      "Trời ơi, bọn chúng ở đâu mà lại đông đến như vậy?" Lạc Tiểu hoảng hốt , mới vừa xiên cây dao qua đầu con zombie lại có thêm hai ba con nhào tới.

      Đúng lúc này, Triệu Bối Bối và chú Lý mỗi người xử con giúp , nhưng với tình hình như vậy, tiếp tục đứng đó chỉ có thể làm thức ăn cho bọn chúng.

      "Mau, chúng ta trở vào bên trong thôi" Triệu Bối Bối nhanh chóng đẩy cửa vào, theo sau là Lạc Tiểu và chú Lý.

      Khi cả ba người vào trong, Triệu Bối Bối nhanh như chớp giật lấy cây lau nhà được treo cái giá treo đồ kế bên để chặn ngang qua hai thanh mở cửa, làm cho bọn zombie tạm thời bị chặn lại bên ngoài.

      Bọn chúng gào rú càng lớn hơn nữa, như điên dại đâm người mạnh vào cửa kính như muốn phá nát cửa kính để xông vào.

      "Tiếp tục như vậy phải là cách, chúng ta phải tìm cửa sau để thoát ra" chú Lý vẻ mặt mệt mõi nhìn về phía đám zombie điên cuồng ngoài kia, với sức của chú đối phó với bầy zombie vừa đông vừa điên như vậy như lấy trứng chọi đá.

      Quay về bên hai người làm chuyện gì đó đó trong toilet, lúc cao trào đột nhiên tiếng còi báo động của xe vang lên làm cho người thanh niên trẻ tuổi sựng lại, đình chỉ mọi động tác, ta nhíu mày muốn buông để ra ngoài xem tình hình chiếc xe.

      "Đừng dừng lại mà " vòng chân qua eo ta để giữ lấy người ta, vươn tay kéo ta quay đầu lại nhìn mình. "Bên ngoài có ba người kia rồi, để bọn họ giải quyết , nha"

      "Em là... hư" người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu rồi ta nhếch miệng cười gian tà, đột nhiên đâm mạnh vào bên trong làm ta chịu được hét lên.

      Tiếp theo đó tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc và tiếng hai cơ thể giao hợp hòa lẫn vào nhau vang vọng khắp toilet nữ.

      Và cũng đồng thời tiếng thét chói tai sung sướng đó cũng thành công thu hút những con zombie lê lết gần khu vực đó.

      "Uhm... hum..." cơ thể chuyển động theo động tác của người đàn ông trẻ tuổi, ta uốn éo cơ thể để đón nhận khoái cảm càng lúc càng mạnh mẽ dâng trào.

      Khi hai người chuẩn bị đến cao trào lần nữa, đột nhiên cửa toilet bật mở làm cả hai giật mình nhìn ra.

      Nhưng bọn họ chưa kịp hét lên bị hai ba con zombie nhào vào cắn xé, máu đỏ phún ra khắp nơi, da thịt đứt lìa, từng miếng từng miếng bị bọn chúng xé toạc ra, ruột gan đều bị bọn chúng moi ra mà ăn ngấu nghiến điên dại.

      màn xé bụng moi ruột là kinh dị đến thể nhìn nữa.

      ... ...... ...... ...... ...... .....

      Chú Lý và Triệu Bối Bối đẩy những cái kệ gần đó sát vào cửa ra vào nhằm kéo dài thêm thời gian trước khi bọn chúng kéo vào.

      Còn Lạc Tiểu chạy xuống phía cuối cửa hàng, hy vọng có thể tìm được cửa sau hoặc cửa thoát hiểm, và rất nhanh tìm thấy được cánh cửa xuống nhà kho và phòng quản lý.

      Vừa mở cửa vào phòng quản lý liền xanh mặt đóng cửa lại, chống tay vào tường nôn ngừng, bữa ăn sáng hiếm hoi cũng theo đó mà trào ra còn sót thứ gì.

      "Cậu sao vậy a?" Triệu Bối Bối tiến đến chỗ , thấy vậy liền lo lắng chạy lại vỗ vỗ vào phía sau lưng .

      "Bên trong... bên trong..." Lạc Tiểu lùi về phía sau, ói đến tay chân run rẩy ngồi phịch xuống sàn nhà, mặt mũi vẫn còn tái xanh.

      Chú Lý lúc này cũng vừa đến, liền hỏi: "Bên trong như thế nào?"

      đợi Lạc Tiểu trả lời nữa, Triệu Bối Bối đẩy cửa bước vào, chú Lý cũng theo sát phía sau, vừa vào phòng cả hai người đều theo quán tính mà bịt mũi lại, mùi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi bọn họ, hèn chi mà Tiểu lại nôn hết cả bữa sáng quý báu của ấy.

      Chỉ thấy bên trong, cơ thể người phụ nữ nằm giường bị trói hai tay hai chân vào thành giường, bụng bị xé toạc ra mà bên trong lại trống rỗng, nếu theo như kích thước bụng ràng ấy mang thai và đứa bé bị...

      Nhìn lại xung quanh lại thấy xác của ba bốn con zombie được chất chồng lên bên ở bên kia, nhưng điều đáng ngạc nhiên là bọn chúng đều bị phanh thây cách vô cùng man rợ.

      Bỗng nhiên, người phụ nữ giường mở mắt ra, đôi con ngươi đỏ rực xíu nhìn thẳng về phía hai người đứng trước cửa, ta bắt đầu vùng vẫy cơ thể như muốn lao về phía bọn họ, miệng gào rú kêu gào, ta ràng biến đổi thành zombie...

      Triệu Bối Bối mơ hồ tưởng tượng ra được mọi chuyện xảy ra ở đây, quay đầu cầm lấy cây gậy có gắn đầu dao nhọn của Lạc Tiểu : "Cho mình mượn chút nha"

      Rồi vừa bịt mũi vừa tiến vào bên trong phòng, đến bên cạnh giường : "Chị đáng lẽ phải được yên nghỉ chứ phải bị đọa đày như vậy" xong đâm thẳng vào đầu người phụ nữ đó.

      Sau khi dùng tấm khăn trắng tinh lấy ở bên ngoài trùm lên che phủ cơ thể của người phụ nữ, chú Lý lúc này mới chỉ cho Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu cánh cửa thông đến kho hàng nằm ngay trong phòng quản lý.

      Đúng như dự đoán, bên trong kho hàng cũng có xác của ba bốn con zombie được chất bên, xem ra có người sống ở đây cùng với người phụ nữ zombie kia, có thể là chồng hoặc người của ấy.

      may mắn là bên trong kho hàng lại có xe tải được chất đầy hàng hóa đó, dường như có người cố tình chất lên đó để chuẩn bị cho cuộc chạy nạn kéo dài, qua đó lại càng có thể tin vào suy đoán ban đầu của bọn họ là đúng.

      "A Thành và Tiểu Lan có thể còn kẹt ở trong xe, chúng ta mau ra đón bọn họ thôi" chú Lý leo lên ghế lái xe tải, tìm kím bên trong xe cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa xe, chú Lý nhanh chóng khởi động xe, tiếng máy xe vang lên vang vọng khắp xung quanh nhà kho.

      Triệu Bối Bối đến nút bấm ở bên cạnh cánh cửa kéo, quay đầu với Lạc Tiểu : "Tiểu , cậu lên xe , nhớ để cửa mở cho mình"

      Lạc Tiểu nhanh chóng lên xe cùng với chú Lý, vẫn giữ cửa xe mở. Khi Triệu Bối Bối vừa nhấn vào nút, cảnh cửa kho hàng từ từ kéo lên, chú Lý lùi xe về phía cánh cửa, Triệu Bối Bối nhanh chóng phóng lên xe.

      Cánh cửa kho hàng vừa mở ra hoàn toàn có hai ba con zombie xông thẳng vào bên trong, nhưng đáng tiếc chờ đón bọn chúng chính là cái bánh xe của chiếc xe tải, bọn chúng nhanh chóng bị xe tải nghiền qua thương tiếc.

      Chú Lý lái xe ra phía trước cây xăng rồi dừng xe lại, Lạc Tiểu và Triệu Bối Bối quan sát vào chiếc ô tô năm chỗ của bọn họ, thấy có bất kỳ ai trốn bên trong.

      "Hai người đó đâu rồi?" Lạc Tiểu mơ hồ hỏi.

      "Có khi nào bọn họ chạy kịp nên ..." Triệu Bối Bối vẫn cố gắng mở to mắt để nhìn vào bên trong chiếc xe.

      Phía bên ngoài, bọn zombie bắt đầu đeo bám vào chiếc xe tải của ba người.

      "Chúng ta phải thôi" chú Lý lên tiếng trong khí trầm mặc bao trùm.

      Nhưng đột nhiên loạt tiếng súng vang lên dồn dập, hai bánh xe hai bên của chiếc xe tải bị bắn đến nổ lốp xe, thể chạy được nữa.

      "Cái qủy gì vâỵ?" chú Lý hoảng hốt thốt lên, chú khởi động xe lần nữa, mặc dù xe khởi động được nhưng lại chạy được.

      "Có người bắn nổ lốp xe rồi" Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu lúc này cũng hoảng hốt, còn có thể giữ được bình tình nữa

      Lúc này có hai ba con zombie leo lên được bên ngoài xe tải...

      Khi bọn chúng phá cửa kính xe để nhào vào bên trong đột nhiên lần nữa tiếng súng lại vang lên...

      Tiếp theo đó lần lượt từng con zombie bên cửa xe chú Lý ngồi bị hạ gục nhanh chóng.

      "Mau, lập tức xuống xe" tiếng quát gấp rút của người đàn ông trẻ tuổi.

      Khi cả ba người leo xuống xe thấy chiếc ô tô bảy chỗ màu đen đậu bên cạnh, hai cánh cửa bên kia là hai người đàn ông trẻ tuổi, người vận quân phục và người với khuôn mặt điển trai cầm súng giải quyết những con zombie chạy thẳng đến chỗ ba người bọn họ.

      "Nhanh lên xe, còn thời gian nữa" chàng điển trai lên tiếng hối thúc bọn họ.

      Mặc dù biết chuyện gì xảy ra nhưng cả ba vẫn lao đầu như bay về phía cánh cửa bên hông của xe, đùa, bọn họ chưa muốn bị zombie thịt đâu a.

      Khi cả ba chen chút được vào cửa xe nhanh chóng được đóng lại và chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nơi đó, kỳ lạ là lần này bọn họ bị tấn công vào xe như lúc nãy nữa.

      Nhưng khi mọi người lấy lại được bình tĩnh Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu thể tin được nhìn hai người ngồi sát trong góc của hàng ghế dưới cùng của chiếc xe, nhắn ngồi trong lòng của người đàn ông trẻ tuổi tuyệt mỹ đó để nhường chỗ cho chú Lý ngồi, chẳng phải ai khác lại chính là...

      "Dạ Nguyệt?" Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu kinh hỷ thốt lên.

      Dạ Nguyệt cũng mở to mắt kinh ngạc nhìn lại bọn họ: "Bối Bối... Tiểu ..."

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 85

      "Chiều hôm đó, Bối Bối, Tiểu Y, Ánh Nhật với em hẹn nhau ra quán cafe của Ánh Nhật để họp mặt" Lạc Tiểu ngồi sát bên cạnh Uông Tuấn Kiệt, lặng lẽ kể lại mọi chuyện cho Dạ Nguyệt và mọi người cùng nghe. "Bọn em có gọi điện cho chị nhưng điện thoại chị liên lạc được nên cả bọn mới đến nhà chị để tìm.

      Đến nơi nghe mẹ chị chị với Chi Hiên vừa mới ra khỏi nhà, hình như là có chuyện rất quan trọng nên có nghe đâu. Sau đó, cả bọn quyết định ra quán cafe trước rồi khi nào liên lạc được với chị cùng nhau ăn đồ nướng.

      Em còn nhớ, lúc đó là khoảng hơn năm giờ chiều, cả bọn ngồi chuyện phiếm với nhau đột nhiên ở bên ngoài có rất nhiều xe cứu thương lẫn cứu hỏa chạy loạn khắp nơi, tivi trong quán cũng phát trực tiếp thông báo khẩn về tình trạng hỗn loạn diễn ra ở nhiều nơi khắp cả nước.

      Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra cho đến khi đám người đó xuất khắp nơi đường phố. Bọn họ như lên cơn điên, tấn công tất cả những người mà bọn họ nhìn thấy được.

      Hơn hết, điều đáng sợ ở bọn họ chính là vẻ ngoài kỳ quái và ghê rợn, với những vết thương như bị cắn xé, tay chân mặt mũi đứt rời cùng với tiếng gào rú chói tay man rợ từ cái miệng toàn là máu đen, đôi con ngươi đỏ ngầu với những tia máu đen phủ kín tròng trắng mắt....

      Mọi người có mặt lúc đó đều như bị đóng đinh ngay tại chỗ nhìn bọn họ tấn công rồi cắn xé điên cuồng những người bên ngoài, ngay cả thở bọn em cũng dám thở mạnh.

      Ngay khi bọn họ nhìn thấy chúng em, bọn họ liền ngần ngại mà tông vào bức tường kính để xông vào bên trong quán. Nếu lúc đó Thành Đông xuất , chạy xe đâm thẳng vào tường kính nơi gần chỗ bọn em ngồi để mọi người nhanh chóng lên xe chạy biết bọn em có còn sống đến bây giờ hay "

      "Vậy Tiểu Y, Ánh Nhật với Thành Đông, bọn họ vẫn còn sống phải ?" Dạ Nguyệt nhịn được vui sướng hỏi.

      "Vâng, tại bọn em trú trong tòa chung cư nằm kế bên đường cao tốc ra ngoại ô, tòa nhà đó mới vừa được xây xong bao lâu trước khi dịch bệnh bùng phát nên vẫn chưa có người ở, vì vậy cũng có bọn đó ở bên trong" Triệu Bối Bối ngồi kế Lạc Tiểu lúc này mới lên tiếng, rồi như nhớ ra gì đó, vẻ mặt trầm xuống. "Chỉ là..."

      "Sao?" Dạ Nguyệt thấy vẻ mặt của Triệu Bối Bối đột nhiên trầm xuống, trái tim như bỏ mất nhịp, có chuyện gì khác xảy ra rồi sao?

      " tại chúng em thể liên lạc được với gia đình của mình, ngay cả ba mẹ của chị, lúc điện thoại vẫn còn sử dụng được, bọn em có gọi đến nhà chị để tìm chị thêm lần nữa nhưng có ai nghe máy, bọn chúng ngày đông lên rất nhanh nên cả bọn quyết định tìm nơi trú trước" Triệu Bối Bối buồn buồn , Lạc Tiểu ngồi bên cạnh cũng trầm ngâm yên lặng.

      Ngay khi lên được xe, mọi người lần lượt cho xe về nhà của mình hoặc là nhận được điện thoại từ gia đình. Lưu Ánh Nhật, Thành Đông và Triệu Bối Bối được tin mọi người đến chỗ trú của Chính Phủ, còn Hà Tiểu Y và Lạc Tiểu khi về đến nhà lại thấy ai ở nhà, gọi điện cũng ai bắt máy.

      Đúng ra bọn họ cũng chạy đến chỗ trú mà Chính Phủ phát sóng radio lúc đó, nhưng vì số lượng zombie rất đông nên bọn họ đành cho xe chạy ra đường cao tốc, cuối cùng tìm được tòa chung cư vừa mới được xây dựng xong có zombie nên bọn họ quyết định trú ở đó thời gian.

      Cho đến thời điểm này tất cả mọi liên lạc qua điện thoại hay internet đều bị cắt đứt hoàn toàn nên tình hình gia đình của cả bọn ở nơi trú như thế nào mọi người cũng biết được chính xác.

      "Có thể ba mẹ chị cũng đến nơi trú của Chính Phủ rồi a" Dạ Nguyệt mơ hồ , ngờ mọi việc lại xảy ra như thế này, ba mẹ của giờ như thế nào rồi?

      Lăng Chi Hiên siết lấy tay Dạ nguyệt rồi nhàng vuốt tóc như muốn trấn an , giọng vào tai : “Có thể ba mẹ vợ ở chỗ của Lãnh Thiên”.

      Dạ Nguyệt xoay đầu nhìn Lăng Chi Hiên, nghĩ lại khả năng này cũng khá cao, hơn nữa cả nhà sống ở tầng cao nhất của khu căn hộ cao cấp, ngay cả cầu thang để lên tầng đều được khóa bằng ổ khóa chống trộm, khi dịch bệnh bùng phát ở nơi cao như vậy biết đâu chừng bọn zombie vẫn chưa đến được đó, bọn họ vẫn còn an toàn khóa chặt cửa ở trong nhà sao, điện thoại gọi có ai nghe máy cũng có rất nhiều trường hợp trùng hợp xảy ra mà.

      Còn Lăng Chi Hiên nghĩ, nếu như theo lời kể của bọn họ trước khi bệnh dịch bùng phát có liên lạc được với ba mẹ vợ chứng tỏ bọn họ vẫn sao và còn an toàn ở trong nhà, khả năng khi bệnh dịch bùng phát ba mẹ vợ được Lãnh Thiên đón bằng đường trực thăng ở sân thượng là rất cao.

      Nhưng dù sao để xác định chắc chắn phải tìm Lãnh Thiên và mọi người ở Trung Tâm, điều quan trọng bây giờ là làm sao cắt đuôi ba người của bên Cục Trưởng Lạc, vẫn giữ lời hứa với ông ta nhưng muốn để bọn họ biết được Trung Tâm bí mật của , còn quá nhiều bí cần phải được làm trong chuyện này.

      "Tòa chung cư đó nằm ở đâu?" Lăng Chi Hiên đột nhiên lên tiếng trong khí yên tĩnh trầm mặc của tất cả mọi người, ai cũng đều có suy nghĩ của riêng mình.

      "Nếu cứ tiếp tục chạy thẳng khoảng tiếng đến nơi" chú Lý ngồi bên cạnh trả lời.

      "Chúng ta đến đó chứ vào thẳng thành phố hả?" chú Phát nghe vậy liền nhíu mày hỏi.

      " thể vào thành phố được, bây giờ khắp nơi ở thành phố đều có rất đông bọn đó" Lạc Tiểu hoảng hốt , đó là lý do tại sao bọn họ vẫn vào được những khu trú bên trong thành phố.

      "Cậu nghe rồi chứ, A Ngũ" Uông Tuấn Kiệt nhìn lên kính chiếu hậu của xe, nhìn người lái xe là A Ngũ, mặc dù biết Lăng Chi Hiên suy tính điều gì nhưng ta làm vậy chắc hẳn là có lý do.

      "Tôi biết rồi" A Ngũ gật đầu.

      "Chúng ta đến đó để trú đêm nay, cần phải có kế hoạch cụ thể để vào thành phố, tôi muốn đâm đầu vào chỗ chết" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt .

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ....

      Hai bên đường cây cối xen kẽ với những căn hộ thưa thớt, những rừng cây rậm rạp cùng khoảng đất trống chiếm đa số, chốc chốc lại có những căn biệt thự lớn xa hoa thu hút ánh nhìn của người đường.

      Chiếc xe chạy thẳng đường đường cao tốc, nhấn ga hết cỡ để có thể chạy thẳng đến nơi trước khi trời tối, lâu lâu lại xuất vài con zombie lết đường, vừa nhìn thấy chiếc xe chạy ngang qua bọn chúng đều chạy theo nhưng tất nhiên theo kịp tốc độ của xe. Nhưng khi càng vào khu vực gần thành phố tầng suất xuất của bọn chúng ngày càng nhiều, hơn hết lần gặp có đến năm sáu con lê lết cùng với nhau chung bầy.

      Cho đến khi xe dừng lại phía trước sân của tòa chung cư bảy tầng, được thiết kế dành cho những hộ gia đình bình dân, xung quanh là những tòa chung cư cùng những ngôi nhà bình dân xen lẽ nhau, mặc dù vào khu dân cư nhưng lại vắng vẻ bóng người, chỉ có hai ba con zombie lượn lờ bước chậm chạp nghiêng ngả trong sân như người bị bệnh đau chân.

      Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy mọi người xuống xe lập tức trở nên điên cuồng lao nhanh về phía bọn họ như sói đói nhìn thấy con mồi.

      A Tứ, A Ngũ và Uông Tuấn Kiệt nhanh chóng giải quyết bọn chúng bằng dao găm, ở những khu vực bắt đầu đông dân cư như vậy tốt nhất hạn chế sử dụng súng, tránh để thu hút bọn zombie lê lết theo bầy ở gần đó.

      "Dạ Nguyệt?"

      Tiếng gọi phát ra từ phía tầng của khu chung cư, cả bọn ngẩn đầu lên nhìn thấy với khuôn mặt thanh tú mở to mắt ngạc nhiên nhìn, bên cạnh ấy là chàng cao lớn, mặc dù phải dạng tuyệt mỹ hay điển trai như Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt nhưng cũng có thể nhìn rất chín chắn trưởng thành, là người đàn ông trẻ tuổi thành đạt theo kiểu chuẩn mực của xã hội.

      "Ánh Nhật, Thành Đông" Dạ Nguyệt do biết trước bọn họ ở đây nên cảm thấy ngạc nhiên cho lắm, mỉm cười vẫy tay với hai người, ra ở quá khứ chỉ mới gặp Ánh Nhật có hai ba ngày thôi a.

      "Là người quen, có thể mở cửa" Thành Đông vào trong bộ đàm.

      Vừa xong cánh cửa ở tầng trệt bật mở, ba người đàn ông xa lạ tay trang bị sẵn vũ khí tự chế ra.

      "Có ai bị thương ?" trong ba người lên tiếng, đó là chàng trẻ tuổi vận áo thun màu xanh cùng với quần lính, tay là cây gậy bóng chày bằng sắt tương tự như cây gậy bóng chày của Triệu Bối Bối sử dụng, dáng người theo kiểu dân thể thao có tập luyện thường xuyên, nước da ngâm đen, ngũ quan cương trực.

      "A! Tiểu Điền, là bọn mình đây, ở đây có ai bị thương hết a" Triệu Bối Bối vừa nhìn thấy chàng liền chạy nhanh qua mọi người, tiến lên phía trước mặt chàng .

      "Bối Bối? Sao cậu lại chung với bọn họ?" Tiểu Điền ngạc nhiên nhìn rồi ngẩn đầu nhìn lượt mọi người có mặt ở đây, trong đó còn có cả Lạc Tiểu và chú Lý nhưng lại thấy hai người kia đâu. “ Đại Thành với chị Ngọc Bảo đâu?”

      "Chuyện dài lắm, để chút vào mình kể cho mọi người nghe, tóm lại là bọn họ cứu chúng mình" Bối Bối thở dài, buồn buồn .

      Lúc này Lưu Ánh Nhật cùng với Hà Tiểu Y cũng vừa chạy xuống, hai người liền nhào về phía Dạ Nguyệt rồi ôm chầm lấy .

      "Con này, biết chị đây lo lắm ?" Hà Tiểu Y ôm xong lại hung hăn véo má Dạ Nguyệt để trừng phạt , Lưu Ánh Nhật đứng bên cạnh cười hắc hắc vỗ vỗ đầu của .

      "Ui ui ui tha cho em mấy đại tỷ, xin hãy thương xót cho muội muội đáng này a" Dạ Nguyệt vỗ vỗ tay Hà Tiểu Y, nước mắt ngắn nước mắt dài ra vẻ đáng thương nài nỉ van xin tha mạng.

      "Đừng có giả vờ đáng với chị đây" ngược lại Hà Tiểu Y thương sót, còn cười hắc hắc cùng với Lưu Ánh Nhật .

      Nhưng khi Hà Tiểu Y nhìn thấy người nào đó híp mắt chăm chú nhìn vào bàn tay véo vào gò má của nào đó tự nhiên cảm giác như có dòng khí lạnh chạy dọc sóng lưng, lập tức buông gò má Dạ Nguyệt ra, cứng: "Tha cho bạn lần này đó, có lần sau đâu nha"

      "Cám ơn đại tỷ thương tình tha mạng a" Dạ Nguyệt vừa xoa xoa gò má vừa hu hu .

      Hà Tiểu Y vừa buông tay ra người nào đó liền vuốt vuốt vào chỗ đỏ đỏ gò má Dạ Nguyệt để giúp bớt đau, khu vực trước giờ chỉ có mới được phép véo véo nựng nựng, vậy mà hôm nay lại có người khác dám tấn công vào...

      "Em cũng may mắn lắm mới thoát nạn nè, sao hai người lại chỉ ôm mỗi Dạ Nguyệt vậy a, công bằng mà" Triệu Bối Bối ở đâu xen miệng vào, chu mỏ .

      Tiểu Điền lúc này đột nhiên nắm lấy tay Triệu Bối Bối kéo vào trong chung cư: "Vào đây với mình, mình có chuyện muốn với cậu"

      “Ánh Nhật, em với mọi người cũng nhanh chóng vào bên trong chung cư , hàn huyên để sau, chúng ta đánh động đến bọn zombie ở khu vực gần đây rồi” Thành Đông đứng tầng hai xuống, vừa nhìn qua ống nhòm thấy bọn zombie ở gần đây kéo nhau hướng về phía bên này mà .

      "Em biết rồi" Lưu Ánh Nhật với lên, rồi quay sang mọi người. "Mọi người cũng vất vả rồi, mau vào trong thôi"

      Mọi người gật đầu theo Lưu Ánh Nhật vào trong chung cư, A Ngũ theo hướng dẫn của trong hai người đàn ông xa lạ lúc nãy lái xe xuống bãi đổ xe dưới tầng hầm.

      "Ánh Nhật, Đại Thành với chị Ngọc Bảo ...." Lạc Tiểu theo mọi người vào, đường ngập ngừng với Lưu Ánh Nhật.

      "Được rồi, em cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi trước rồi sau" Lưu Ánh Nhật vỗ vỗ vai như trấn an.

      ... ...... ...... ...... ...... .....

      Sau khi mọi người vào trong lập tức cánh cửa được đóng lại, thanh gỗ lớn bắt ngang từ bức tường kéo dài qua đến hết cửa cũng được đóng xuống, tiếp theo đó bọn họ đẩy cái tủ trông có vẻ rất nặng để chặn cửa lại đề phòng bọn zombie phá cửa xông vào.

      Bên trong tất cả những cửa sổ đều được bít kín bằng những tấm gỗ lớn và dày, cửa thoát hiểm cùng với cửa sau cũng đều được khóa chặt lại và chặn bằng những vật dụng có sẵn ở tầng này.

      "Mọi người cứ tùy chọn căn hộ mà mình thích để ở, ở đây còn rất nhiều căn hộ trống chưa có người ở a" Lưu Ánh Nhật chỉ tay về phía căn phòng rộng nằm ở bên phải cầu thang dẫn lên tầng , . "Chúng ta tập trung ở nhà ăn chung dưới này vào năm giờ chiều, lúc đó mọi người ở đây hợp mặt đông đủ"

      Hà Tiểu Y, Lạc Tiểu và chú Lý dẫn mọi người lên tầng để giới thiệu những căn hộ còn trống cho bọn họ dễ lựa chọn, còn lại Lưu Ánh Nhật, Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên vẫn còn lưu lại nơi cầu thang này.

      "Ánh Nhật, mình rất vui khi nghe Tiểu cậu vẫn còn sống" Dạ Nguyệt lúc này mới nhìn Lưu Ánh Nhật , Ánh Nhật vẫn thay đổi gì nhiều lắm so với trước đây, có lẽ chỉ ốm hơn trước đây thôi a.

      "Mình cũng vậy a, chỉ là trong suốt thời gian qua cậu ở đâu vậy?" Lưu Ánh Nhật ra hiệu cho bọn họ vừa lên cầu thang vừa . "Sao mình có cảm giác nhìn cậu có gì đó khác khác với lần cuối mình gặp cậu vậy a?"

      "À bọn mình bị lạc ở trong hang động, vừa thoát ra được ngờ qua hai tuần, lại càng ngờ đại dịch bùng phát như thế này, lần đầu tiên mình nhìn thấy zombie ở ngoài đời mình hoảng sợ a" Dạ Nguyệt cố tình đánh trống lảng để đánh lạc hướng Ánh Nhật về câu hỏi thứ hai, có lẽ tại trẻ hơn so với hai năm sau nên Ánh Nhật nhìn thấy khác là đúng rồi.

      "Ha ha mình còn nhớ trước đây cậu rất thích xem thể loại zombie mà, giờ được gặp tận mắt cậu nên thấy hưng phấn chứ" Lưu Ánh Nhật cười hắc hắc trêu chọc.

      "Mình có mình chỉ thích xem phim chứ muốn nó xảy ra ngoài đời nha" Dạ Nguyệt quyệt miệng .

      "Ánh Nhật" Thành Đông đứng ở cạnh cầu thang tầng vừa nhìn thấy cả ba lên liền gọi Lưu Ánh Nhật. "Em nên để cho hai người nghỉ ngơi trước, có gì muốn đợi đến tối luôn cũng được mà"

      Lăng Chi Hiên từ nãy đến giờ chỉ im lặng theo vợ , nghe hai người chuyện chứ có hứng thú góp mặt vào, bây giờ mới lên tiếng: "Cậu là đại diện cho mọi người ở đây?"

      " có, ở đây có người đứng đầu, chúng tôi theo chế độ dân chủ, mọi người đều bình đẳng như nhau" Thành Đông hơi e dè khi chuyện với Lăng Chi Hiên, nghe Ánh Nhật kể về con người này, mặc dù hai năm trước học cao học ở nước ngoài, vừa mới trở về đây thăm nhà bao lâu nhưng chuyện về gia tộc họ Lăng có nghe người ta đồn đại, khi gặp mặt khí chất bức người vô hình của người này làm cho cảm thấy thoải mái lắm. "Tại sao lại hỏi tôi như vậy?"

      "Tôi chỉ buộc miệng thôi" Lăng Chi Hiên vẫn lạnh nhạt như thường ngày, sở dĩ hỏi như vậy là vì nhìn thấy được tố chất lãnh đạo trong con người của Thành Đông, quả chỉ là buộc miệng hỏi chứ có ý gì khác.

      "Cậu ở căn hộ bao nhiêu vậy Ánh Nhật?" Dạ Nguyệt thấy khí có gì đó hơi căng thẳng nên lập tức xen ngang.

      "Căn hộ 202 a" Lưu Ánh Nhật cũng phụ họa vào rồi kéo Thành Đông về căn hộ của hai người. "Thôi hai người mau chóng tìm căn hộ nào đó để nghỉ ngơi , hẹn tối gặp lại cậu, Nguyệt Nguyệt"

      Đợi hai người đó vào căn hộ, Dạ Nguyệt mới quay đầu nhìn người nào đó: "Có vẻ hai người thích nhau phải"

      "Sao và cậu ta lại phải thích nhau?" Lăng Chi Hiên nhướng mày hỏi ngược lại. "Em muốn thích cậu ta hử, bảo bối?"

      "Nha, ý của em phải là dạng thích đó" Dạ Nguyệt trợn mắt. "Dù sao cậu ấy cũng là bạn trai của bạn thân em và cũng là bạn học chung đại học với em trước đây"

      " vẫn nhìn thấy mối liên hệ giữa và cậu ta trong lời em vừa " Lăng Chi Hiên nhún vai rồi đột nhiên bế Dạ Nguyệt lên. "Bỏ qua chuyện này , giờ có việc quan trọng hơn phải làm"

      " làm gì vậy?" Dạ Nguyệt bị giật mình, hoảng hốt hỏi. "Bỏ em xuống, lỡ có ai nhìn thấy sao?"

      "Mặc kệ bọn họ, từ hôm qua đến giờ em được nghỉ ngơi tốt rồi" Lăng Chi Hiên sải những bước dài dọc theo hành lang, rất nhanh đến căn hộ còn mở cửa ở tầng hai, cũng là dấu hiệu chứng tỏ bên trong có người ở, liền ngại ngần vào, dùng chân đóng cửa lại.

      "Tại ai mà tối hôm qua em được ngủ vậy a? Giờ còn dám vậy nữa sao?" Dạ Nguyệt xì mũi xem thường người nào đó lời với hành động trái ngược nhau, lo lắng cho sức khỏe của mà lại lăn tới gần sáng mới chịu ngừng.

      "Được rồi, là lỗi của , nhưng sao đột nhiên mặt em lại đỏ lên như vậy, cảm thấy khỏe chỗ nào hử?" Lăng Chi Hiên để vợ xuống giường, nhìn thấy hai gò má bỗng nhiên ửng đỏ lo lắng sờ trán .

      " có, em vẫn bình thường mà" Dạ Nguyệt ra sức lắc đầu, chỉ là cảnh tượng tối qua đột nhiên ra trong đầu thôi a....

      “Có là bình thường ? Bụng em còn thấy đau ?” Lăng Chi Hiên vuốt tóc , áp trán vào trán để so nhiệt độ, tay đặt bụng xoa xoa.

      a, em còn đau nữa, chỉ thấy hơi khó chịu tí thôi” Dạ Nguyệt mỉm cười , chắc vị đại gia này biết phụ nữ mỗi lần gần đến ngày đó là giống như cái xác chết di động, cả người liền cảm thấy thoải mái, mệt muốn chết luôn vậy a.

      Lăng Chi Hiên sờ trán thấy có dấu hiệu sốt nên mới nữa, vươn tay kéo chăn lên cho Dạ Nguyệt. "Giờ em ngoan ngoãn ngủ , đến giờ tập trung gọi em dậy"

      Thấy Lăng Chi Hiên muốn đứng lên ra ngoài Dạ Nguyệt đột nhiên nắm lấy áo sơ mi của : " ngủ với em hả?"

      "Em muốn ngủ với em?" Lăng Chi Hiên cong khóe môi, hỏi lại ai đó nhìn với ánh mắt như nai con lạc đường.

      "Là muốn nghiêm túc ngủ với em" Dạ Nguyệt nhìn thấy nụ cười gian tà của người nào đó, liền nhanh chóng chỉnh lại lời của mình. "Với lại em rất muốn ngủ giấc ngon a"

      Lăng Chi Hiên gì, lập tức cởi áo tháo dây nịt quăng lên ghế salong bên cạnh rồi vén chăn nằm xuống bên cạnh Dạ Nguyệt, vươn tay kéo ôm vào trong lồng ngực ấm áp: " đùa em thôi, giờ em ngủ giấc ngon , có canh cho em rồi, có chuyện gì xảy ra nữa đâu, bảo bối"

      " xoa lưng cho em" Dạ Nguyệt vui vẻ rút đầu vào trong ngực , như mèo làm nũng .

      Lăng Chi Hiên cúi đầu nhìn đầu của , vợ có tiến bộ, còn biết làm nũng với nha. Nghĩ vậy cười cười vòng tay qua eo , luồn tay vào trong áo vuốt ve vào vết sẹo sau lưng , chốc chốc lại vỗ vỗ lưng để cho dễ ngủ.

      Nằm lúc Dạ Nguyệt bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhanh chóng vào trong giấc ngủ êm đềm...

      Đợi Dạ Nguyệt ngủ sâu, Lăng Chi Hiên mới nhàng đứng dậy, ra phía ngoài phòng khách khóa cửa lại cẩn thận, ở đây canh phòng khá lỏng lẽo so với ở khu trú của Cục Trưởng Lạc nên cảm thấy yên tâm lắm.

      Điều quan trọng bây giờ là làm cách nào để liên hệ với Lãnh Thiên đây, có lẽ chỉ còn cách đến thẳng trung tâm nghiên cứu dưới lòng đất….

      Hơn nữa theo như lời kể trước khi đại dịch bùng phát, với vợ của hai năm sau ra khỏi nhà như có chuyện gì vô cùng quan trọng, có khi nào là chuyện liên quan đến đại dịch lần này hay ?

      Lăng Chi Hiên trở vào phòng ngủ, nhàng vén chăn lên nằm xuống giường, nhấc đầu của Dạ Nguyệt lên để cho gối đầu lên cánh tay , tay còn lại nhàng vuốt ve vào mái tóc dài bóng mượt của , ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn ngắm chìm vào giấc ngủ sâu mộng mị.

      biết người khác như thế nào nhưng đối với , mặc kệ trãi qua biết bao nhiêu thăng trầm giang truân, hay đơn giản sống cuộc đời bình lặng êm đềm, chỉ cần có thể nắm chặt tay vợ , cả hai có thể ở bên cạnh nhau đến khi còn tồn tại cõi đời này nữa, cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

      Lăng Chi Hiên áp mặt vào gần sát khuôn mặt Dạ Nguyệt, cảm nhận hơi thở đều đều ấm áp của , cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

      ********** Ò Ó O Lằn ranh giới…. oOo

      “Vẫn chưa tìm thấy dấu vết của Chủ Tịch và Phu Nhân?” Dương Lãnh Thiên trầm mặc.

      “Ừ, tôi cho người thầm lục soát hết khu vực này, nhưng vẫn tìm thấy bất cứ dấu vết nào” Từ Cát ở đầu dây bên kia thở dài.

      “Này này Lãnh Thiên, tôi mới vừa tìm thấy thông tin rất quan trọng liên quan đến nơi này” Hắc Miêu đột nhiên la lên ở đầu dây bên kia điện thoại làm Dương Lãnh Thiên nhém chút té bật ngửa vì giật mình.

      “Hắc Miêu, em có thể chuyện nhàng như con chút được , tôi nhém chút bị em hù chết rồi đây a” Dương Lãnh Thiên ảo não .

      “Hắc hắc sao chết luôn dùm tôi a” Hắc Miêu cười hắc hắc rồi bĩu môi .

      “Tôi chết lấy ai chịu được em hử?” Dương Lãnh Thiên chậc lưỡi, cong khóe môi cười gian tà.

      “Cúp máy đây, chết ” Hắc Miêu xì mũi xem thường, chuẩn bị tắt điện thoại….

      “Rồi rồi, đùa nữa, em có thông tin quan trọng gì?” Dương Lãnh Thiên giọng, lấy lại giọng điệu nghiêm túc như lúc làm việc thường ngày.

      “Tôi tra được lịch sử của nơi này, có thể nơi này là trong những nơi bí có nhiều chuyện lạ xảy ra nhất a” Hắc Miêu cũng bắt đầu nghiêm túc .

      “Như thế nào? Em có thể hơn được ?” Dương Lãnh Thiên nhíu mày.

      “Có thể khu vực bên trong gần với nơi chúng tôi đứng này là nơi mà người ta chỉ có thể bước vào nhưng lại thấy trở ra a” Hắc Miêu chăm chú nhìn vào bảng ghi chép trong điện thoại của . “Tôi vô tình đọc được vào hai mươi hai năm trước, những người sống ở bên trong đó đều đột nhiên biến mất cách bí , sau đó khi người ta đến đây để nghiên cứu hay là du lịch thám hiểm gì đó cũng bị biến mất tương tự như vậy”

      “Hai mươi hai năm trước phải chính là lúc bắt đầu có tình trạng bắt cóc xảy ra đó sao?” lúc này Từ Cát cũng lên tiếng.

      Dương Lãnh Thiên trầm ngâm suy nghĩ rồi như nhớ ra gì đó: “Từ Cát, Từ Cảnh phải là người được phân công vào khu vực đó để truy tìm dấu vết sao?”

      “Chết, tôi quên mất” Từ Cát giật mình rồi gấp rút . “Lãnh Thiên chúng tôi gọi lại cho cậu sau”

      “Được” Dương Lãnh Thiên gật đầu. “Tôi đợi tin của mọi người”


      ~~~> EC85

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 86

      “Dậy nào, bảo bối……”

      Dạ Nguyệt mơ hồ nghe được giọng quen thuộc văng vẳng bên tai gọi thức dậy, nhíu mày xoay người sang hướng khác tránh cái giọng làm phiền đáng ghét đó.

      “Bảo bối, mau thức dậy…”

      Luồng khí nóng rực phà vào tai Dạ Nguyệt làm Dạ Nguyệt rùng mình, mắt nhắm mắt mở hí nửa con mắt nhìn người nào đó chống tay gối, nằm nghiêng nhìn bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

      “Em còn muốn ngủ nữa, trời còn chưa sáng mà a” Dạ Nguyệt ngái ngủ , xong tiếp tục nhắm mắt lại ngủ tiếp.

      Lăng Chi Hiên: “…”

      Người nào đó cong khóe môi, vươn tay véo véo nựng nựng gò má hồng hồng của , sau đó nhấc đầu dậy áp mặt sát vào mặt , phun khí nóng mặt , giọng điệu mờ ám: “Em còn thức dậy ăn em ngay bây giờ”.

      Để chứng minh cho lời của mình, Lăng Chi Hiên nâng cằm Dạ Nguyệt lên, há miệng cắn cắn gặm gặm vào môi như thưởng thức món ăn nào đó, tuyệt nhiên phải là hôn môi mà môi chạm môi như bình thường.

      Dạ Nguyệt vẫn còn trong tình trạng ngủ mê biết gì, đột nhiên cảm giác môi bị nóng nóng đau đau, tự giác mở mắt ra, tay mơ hồ đẩy đẩy vào vật gì đó ấm áp nhằm muốn xua cái cảm giác bị con gì cắn đó.

      Vừa mở mắt ra Dạ Nguyệt liền thấy khuôn mặt phóng đại của người nào đó, vẫn còn làm chuyện xấu, gặm vào môi trêu chọc, giật mình đẩy ra: "A... làm gì vậy?"

      "Cuối cùng cũng chịu dậy?" Lăng Chi Hiên trả lời câu hỏi của , nắm lấy cái tay đẩy vào lồng ngực , cho phép đẩy nữa, còn ra vẻ phiền muộn . "Gọi em thức dậy đúng là cả vấn đề"

      "Vậy ra cái chuyện xấu mà làm lúc nãy là để gọi em dậy?" Dạ Nguyệt nhướng mày, vị đại ca này được lợi còn ra vẻ, môi bây giờ sưng lên hết rồi a.

      "Em nghĩ thế nào?" Lăng Chi Hiên cười mỉm hỏi ngược lại Dạ Nguyệt.

      Dạ Nguyệt: "..." thèm biện minh luôn a.

      Dạ Nguyệt đột nhiên mắt sáng rỡ hứng khởi : "Em chưa có đánh răng đó a"

      Lăng tổng nào đó lại kề sát mặt vào mặt : " cũng chưa"

      Dạ Nguyệt thẳng tay đẩy mặt ra, quyệt miệng : "Vậy mau đánh răng a"

      Lăng Chi Hiên ngược lại đánh răng, mà còn chôn đầu vào trong cổ của nào đó, làm như cực kỳ thương tâm : "Bảo bối, em chê hôi miệng có phải ?"

      Dạ Nguyệt: "..."

      "Ai chê hôi miệng, chỉ muốn mau chóng đứng dậy thôi mà, có biết nặng lắm hả, đè em sắp thở được rồi a" Dạ Nguyệt dở khóc dở cười .

      " chỉ chê hôi miệng, còn chê nặng nữa phải ?" Lăng Chi Hiên cong đầu gối chống xuống giường để dời trọng lượng của cơ thể nhắn của vợ , dù rất thích trêu chọc vợ nhưng cũng muốn làm đau vợ .

      Sao vị đại ca này cứ cố tình hiểu sai ý vậy a, Dạ Nguyệt la hét trong lòng.

      "Vậy bây giờ có chịu đứng dậy để em tắm ?" Dạ Nguyệt lại ai đó, đành phải chuyển qua phương án tác chiến khác. "Gần năm giờ rồi, sắp trễ giờ tập trung rồi a"

      Lúc này Lăng Chi Hiên mới đồng ý đứng dậy, nhưng Dạ Nguyệt chưa kịp bỏ chạy vào phòng tắm bị Lăng Chi Hiên bế lên: "Để tiết kiệm thời gian, chúng ta nên tắm chung với nhau cho nhanh"

      "Hả? Khoan a.... khoan..." Dạ Nguyệt chưa kịp la hét phản đối bị ai đó bế thẳng vào phòng tắm.

      Trong phòng tắm, khí nóng từ bồn tắm bốc lên ngùn ngụt lan tỏa ra xung quanh, làm cho khí ẩm ướt càng trở nên huyền ảo và mơ hồ, Lăng Chi Hiên thả Dạ Nguyệt vào trong bồn tắm rồi tiện tay rút áo ngủ của mặc thả xuống sàn nhà.

      “Ủa? Em thay áo ngủ khi nào vậy a?” Dạ Nguyệt mờ mịt nhìn cái áo ngủ trắng tinh mỏng như lụa lúc này ướt nhem nằm dưới sàn nhà, nhớ lúc ngủ là còn mặc áo quần mà bên cục trưởng Lạc đưa qua tối hôm qua mà a. “Cơ mà cái áo ngủ này ở đâu ra vậy?”

      “Là mấy người bạn của em đưa cho lúc em mới vừa ngủ bao lâu” Lăng Chi Hiên cười cười bật vòi sen lên, tiếng nước chảy rào rào vang lên khắp phòng tắm.

      "Quần áo lúc trước của em ngấm nước, mặc ngủ bị bệnh" ra lúc đó cũng cởi sạch quần áo của vợ rồi, nhưng tất nhiên chuyện này .

      Dạ Nguyệt chậc lưỡi thở dài, mấy bạn này cố tình đưa cái áo mỏng như vậy cho vị đại ca này, bọn họ nghĩ gì chẳng lẽ biết a…. Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ rồi giật mình quay đầu sang nhìn Lăng Chi Hiên : “Vậy sao đánh thức……”

      Nhưng chưa hết câu Dạ Nguyệt liền im bật, bởi vì bạn Lăng tổng nhà ta cởi đồ rồi khỏa thân tắm vòi sen bên đó.

      “Bảo bối, chẳng phải em muốn ngủ giấc ngon sao?” Lăng Chi Hiên vuốt mái tóc ướt nhem ngược lên để lộ ra vầng trán cao thông minh, đôi lông mày kiếm rậm hơi nhíu lại, đôi mắt hẹp dài nhắm hờ lại để đón nhận làn nước nóng ấm, sóng mũi cao, bạc môi mỏng mím lại hơi cong lên, những giọt nước lóng lánh trượt dài cơ thể cường tráng dư chút mỡ thừa nào của , cơ bắp người phải thuộc loại gồ lên thô thiển mà nó thuộc dạng săn chắc khỏe khoắn cuốn hút ánh nhìn của người khác, làn hơi nước mù mịt bao xung quanh lấy , tất cả tổng hợp lại tạo thành loại hình ảnh duy mỹ mà ít người nào có cơ hội được chứng kiến tận mắt như thế này.

      Dạ Nguyệt nhém chút nữa xịt máu mũi quá nhiều mà nằm chết ngay trong bồn nước nóng, này là giết người cần phải dùng đến vũ khí đó a, chỉ còn biết mở to mắt nhìn người nào đó, ngay cả chớp mắt cũng chớp được cái gì đến ngại ngùng quay mặt chỗ khác nha.

      Lăng Chi Hiên gội đầu xong, xoay người lại định vào bồn tắm thấy nào đó mặt đỏ bừng lên như bị sốt cao, ngồi nín thở ngơ ngẩn nhìn rời mắt như bị mê hoặc.

      Mà bên này Lăng Chi Hiên vừa xoay người lại bên đây Dạ Nguyệt nhém chút phun máu mũi tập hai, hai gò má hẹn mà đỏ bừng lên, ngay cả thở cũng dám thở mạnh, dường như là nín thở ngồi đóng đinh ngay tại chỗ.

      Lăng Chi Hiên cong khóe môi bước vào bồn tắm, vừa ngồi xuống ở bên đối diện Dạ Nguyệt vừa cố nhịn cười lên tiếng để kéo nào đó trở về thực tại: “Rất hân hạnh, bảo bối”

      Dạ Nguyệt lúc này mới giật mình thu lại dáng vẻ nhìn người nào đó đến chảy nước miếng của mình, xong rồi… xong rồi… xong rồi… dáng vẻ sắc nữ của bị người nào đó nhìn thấy aaaaaaaaaaaa……..

      “Rất hân hạnh cái gì a?” Dạ Nguyệt vừa ôm mặt dám nhìn người nào đó vừa hỏi.

      “Rất hân hạnh được phục vụ cho em, rất vui vì còn có thể quyến rũ được bà xã của mình”

      Dạ Nguyệt vừa nghe liền muốn sặc nước miếng, nhanh chóng mở tay xuống nhưng đập vào mắt lại là khuôn mặt tuyệt mỹ phóng đại của người nào đó ở gần sát cong khóe môi lên cười như thách thức, chỉ còn biết câm nín trợn mắt nhìn : “…”

      Con người này đáng ghét ở chỗ biết sức hút của mình có khả năng dìm chết người như thế nào a…..

      “Nếu nhanh chúng ta trễ giờ tập trung đó a” Dạ Nguyệt cam lòng , người này ràng là cố tình, cố tình mê hoặc dù biết bây giờ còn thời gian, Dạ Nguyệt nhắm mắt lại hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh cùng tĩnh táo của mình, mới là thèm nhìn cái người đáng ghét này nữa a.

      Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của vợ , Lăng Chi Hiên càng cố gắng nhịn cười hơn nữa, xem ra lần này đại công cáo thành rồi, có thể khiến cho nào đó có dáng vẻ rất muốn ăn nhưng lại ăn được như trước đây.

      " có thể nhích ra chỗ khác để cho em tắm a?" Dạ Nguyệt vẫn còn nhắm mắt thèm nhìn ai đó, chu mỏ , hơi thở nóng rực của người nào đó làm cho lòng người cảm thấy hoang mang quá a.

      Đột nhiên cơ thể Dạ Nguyệt bị nhấc bổng lên cao, bất ngờ mở mắt ra nhìn cơ thể bị ai đó ôm rồi ngồi xuống phía đối diện với lúc vừa nãy.

      Hai gò má Dạ Nguyệt nhanh chóng nóng bừng lên, bởi vì cơ thể của hai người tiếp xúc với nhau khoảng cách, tay ai đó lại giữ chặt lấy lưng , ép cơ thể càng dán sát vào cơ thể cứng rắn của .

      "Buông... buông em ra..." Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn , đẩy đẩy vào lồng ngực , hơi nước bốc lên xung quanh hai người càng làm tăng thêm khí mập mờ nóng rực.

      "Em muốn buông?" Lăng Chi Hiên áp trán vào trán , đôi môi mấp máy chỉ cách môi chưa đến lóng tay như cố tình lướt qua môi trêu chọc.

      "Chúng ta trễ giờ rồi" Dạ Nguyệt lí nhí trong miệng, có thể cảm giác được vật nào đó căng cứng ở bên dưới ép sát vào , tim lại bắt đầu đập nhanh như đánh trống trận.

      " với bạn em xuống trễ" Lăng Chi Hiên thầm, giọng trầm ấm đầy từ tính như mê hoặc người khác, vừa còn quên vuốt ve lưng , từ từ vuốt dài xuống eo rồi mông .

      Dạ Nguyệt nghe vậy liền mở to mắt ra nhìn vào đôi mắt tối thẳm lại của ai đó, như vậy tất cả từ nãy đến giờ đều là cố tình chọc ghẹo , ra có sắp xếp xếp đặt từ trước...

      Thấy Dạ Nguyệt còn lời nào để , Lăng Chi Hiên lúc này mới cười mỉm tiếp: " rất vui vì có thể nhìn thấy được dáng vẻ đó của em, vợ "

      Dạ Nguyệt bây giờ rất muốn tìm cái hố để nhảy xuống, lần đầu tiên thể ra mặt khác của bản thân trong chuyện khó , chuyện này đến ngay cả bản thân còn tự nhận thức được, ... phải là bị ai đó cố tình khiêu khích ra mới đúng a....

      "Em... em tắm xong rồi..." Dạ Nguyệt chôn đầu vào trong hõm cổ của Lăng Chi Hiên, ngượng ngùng đến còn dám nhìn thẳng vào mặt nữa. "Em muốn ra ngoài..."

      "Bảo bối, em muốn hử?" Lăng Chi Hiên như dụ dỗ giọng thầm vào tai còn nhân tiện cắn cắn gặm gặm vành tai của .

      Thấy cơ thể nào đó run lên nhè cùng với hơi thở đứt quãng nóng ấm phà vào hõm cổ mình, biết sẵn sàng, Lăng Chi Hiên cong khóe môi dịu dàng : "Bảo bối ngoan!"

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

      (Lời tác giả: Nhà có tang nên tháng vừa qua viết được nhiều, đáng lẽ ta cũng thể viết xong chương này với chương trước, ta cũng trễ hẹn rất nhiều lần vì thời gian ko có nhiều để viết theo đúng tiến độ ban đầu lúc mới bắt đầu viết, nàng nào vẫn còn ủng hộ truyện của ta ta cám ơn rất nhiều vì cố gắng cùng ta đến đoạn đường này, bây giờ trở lại 1chương/tuần vào chủ nhật, ta vẫn viết đến kết thúc dù có thể đôi lúc lại trễ hẹn với các nàng nên nàng nào còn muốn đọc xin thông cảm cho ta, chân thành cám ơn các nàng!!)

      ********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo

      “Tình hình lúc đó chính là như vậy” chú Lý lẳng lặng , chú vừa kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho mọi người ở đây cùng nghe.

      tại nơi này có khoảng mười mấy người trừ bốn người bên nhóm của Lăng Chi Hiên, bên nhóm này gồm có Lưu Ánh Nhật, Thành Đông, Triệu Bối Bối, Hà Tiểu Y, Lạc Tiểu , Tiểu Điền, chú Lý, ba mẹ của Ngọc Bảo hay tên thường gọi ở nhà là Tiểu Lan, em của Đại Thành là Đại Hoa, hai người lúc trước ra ngoài với Tiểu Điền là A Sảng và Lôi Công, và cuối cùng là gia đình bốn người khác.

      Tất cả bọn họ đều gia nhập nhóm của Thành Đông và Lưu Ánh Nhật khi chạy nạn đường.

      "Cái gì? Ông gì? Các người chưa kịp tìm Tiểu Lan mà bỏ chạy rồi sao? Sao các người lại làm như vậy?" mẹ của Ngọc Bảo cơ thể run rẩy, tay run run chỉ về phía đám người Triệu Bối Bối, tức giận nghiến răng .

      "Đúng vậy, tại sao chưa tìm hiểu tôi và chị Ngọc Bảo còn sống mà mấy người bỏ chạy về đây? Mấy người có còn là con người nữa ?" Đại Hoa cũng tức giận quát lên.

      ", chúng ta phải mau chóng đến đó để tìm hai đứa chúng nó" bố của Ngọc Bảo trầm đứng dậy, trầm giọng , còn quên trừng mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám người Triệu Bối Bối ngồi ở bàn ăn bên kia.

      Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu lúc này cúi đầu ngồi yểu xìu ghế, cũng được lời nào, là nếu lúc đó lên xe của nhóm Lăng Chi Hiên kịp cả ba người cũng sống được đến bây giờ, nhưng cả hai cũng vẫn cách nào biện minh cho việc bỏ hai người kia lại biết sống chết như thế nào.

      “Nếu là ông lúc đó liệu ông có ở lại để chịu chết ?” Tiểu Đình ngồi bên cạnh Triệu Bối Bối lúc này đột nhiên đứng dậy tức giận .

      “Hơn nữa để xe ở chế độ chống trộm như vậy chứng tỏ bọn họ ở đó canh chừng cho mọi người mà chạy đâu rồi phải sao? Làm việc nhóm mà thiếu trách nhiệm như vậy sao?” bây giờ bọn zombie hay theo bầy lê lết đường, cũng có thể vì cái tiếng hú từ còi báo động thu hút bọn zombie ở lại đó chứ tiếp nữa, nếu như lần này Bối Bối của mà có chuyện gì nhất định tìm Võ Ngọc Bảo với tên Đại Thành đó tính sổ.

      “Cậu…..” ba của Ngọc Bảo tức giận đập bàn chỉ vào Tiểu Điền.

      Triệu Bối Bối nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tiểu Điền, nhíu mày cúi đầu xuống nhìn , Triệu Bối Bối lắc lắc đầu ý bảo đừng cãi nữa.

      “Theo tôi thấy lúc này phải là lúc cãi nhau như thế này” Thành Đông đứng tựa vào quầy thức ăn lên tiếng. “Để có thể vẹn cả đôi đường, tôi đề nghị chúng ta trở lại nơi đó để tìm hai người bọn họ”

      “Nhưng liệu bọn họ có còn ở đó ? Nếu như bọn họ chạy thoát chắc cũng chạy về đây rồi…..” A Sảng mơ hồ lên tiếng, khoảng cách từ nơi đó trở về đây cũng tính là xa lắm, nếu như bộ chắc giờ này cũng phải về đến đây rồi chứ a.

      “Cái này còn cần phải bàn bạc nữa sao?” ba của Ngọc Bảo nhíu mày quay đầu nhìn sang Thành Đông. “Cho dù hai đứa nó có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định cũng phải nhìn thấy tận mắt”

      “Trời ơi, tức quá mà, trai của tôi vì mấy người mà tìm thêm thực phẩm nước uống, vậy mà mấy người định bỏ mặc sống chết của ấy, ông trời ngó xuống đây mà coi này…” Đại Hoa đột nhiên khóc rống lên rồi bắt đầu ôm mặt bàn khóc lóc than trời trách đất, mẹ Ngọc Bảo thấy vậy cũng bắt đầu khóc bù lu bù loa theo Đại Hoa.

      “Được rồi, chờ đến trời tối chúng ta đến chỗ đó, mọi người cần phải cãi nhau nữa đâu” Lưu Ánh Nhật thể nhìn tiếp cảnh tượng này, đành phải lên tiếng can ngăn, thiết nghĩ đây cũng là điều cần phải làm.

      Nghe vậy, Đại Hoa và mẹ Ngọc Bảo mới chịu yên lặng trở về vị trí ngồi của mình mà khóc nháo nữa, chỉ còn vừa khóc thút thít vừa dùng khăn chấm chấm nước mắt.

      “Cuối cùng cũng có người biết tiếng người” ba Ngọc Bảo hừ lạnh, ngồi xuống bàn bên cạnh mẹ Ngọc Bảo, vỗ vỗ vào lưng bà như an ủi.

      Mặc dù Tiểu Điền cũng nổi nóng vì chuyện này thể đổ lỗi trách nhiệm lên đầu ai, lúc mới bắt đầu là bóc thăm để thực nhiệm vụ này, mọi người đều là tự nguyện, nhưng khi xảy ra sơ suất lại đổ toàn bộ lên đầu những người còn sống, liệu có đúng ? may vì Triệu Bối Bối giữ cánh tay lại nên cũng chỉ nhìn ba Ngọc Bảo rồi hừ lạnh chứ gì thêm nữa.

      “Mọi người chắc bàn xong rồi có phải , chúng tôi có đề nghị” thấy mọi chuyện lắng xuống, Uông Tuấn Kiệt lúc này mới lên tiếng, ngồi cùng bàn với nhóm của Triệu Bối Bối, ngay bên cạnh Lạc Tiểu , nhìn thấy hai cúi đầu buồn bã, cũng muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

      “Đề nghị?” mọi người bây giờ mới quay đầu sang tập trung nhìn về phía Uông Tuấn Kiệt.

      “Đúng vậy” Uông Tuấn Kiệt gật đầu rồi liền tiếp tục . “Có phải mọi người ở đây đều có người nhà lưu trú ở nơi trú của Chính Phủ phải ? Nhưng mà tại chúng ta lại biết tình hình chính xác của bọn họ là như thế nào?”

      “Ý của cậu muốn chúng ta đến những nơi đó để tìm người nhà của mình?” Thành Đông nhanh chóng hỏi.

      “Đúng vậy, để xác định chắc chắn tình hình tại của bọn họ, tôi đề nghị chúng ta trở vào thành phố” Uông Tuấn Kiệt vừa vừa nhìn biểu của mọi người xung quanh.

      “Thành phố bây giờ là nơi như thế nào mà cậu dám đưa ra lời đề nghị như vậy?” ba Ngọc Bảo lại tức giận đập bàn quát.

      “Đúng vậy, bây giờ vào trong đó chỉ có con đường chết chờ sẵn thôi” Lôi Công cũng tham gia vào phe phản đối.

      “Tất nhiên nếu bây giờ đâm đầu vào mà có chuẩn bị trước chỉ có con đường chết” Lăng Chi Hiên bỗng nhiên lên tiếng từ phía cửa vào nhà ăn chung, giọng trầm ấm nhưng lạnh lẽo của khiến cho tất cả những người có mặt ở đây đều run lên cái.

      “Cuối cùng cũng đến” Uông Tuấn Kiệt lúc này mới thở phào trong lòng.

      Mọi người trong nhà ăn chung đều quay đầu nhìn về phía cửa, thấy người đàn ông trẻ tuổi với ngũ quan tuyệt mỹ như vừa từ trong tranh bước ra, tay trong tay với nhắn đứng bên cạnh.

      Đại Hoa và người con nữa là con của gia đình bốn người, vừa nhìn thấy Lăng Chi Hiên khỏi ngạc nhiên rồi chuyển qua vẻ mặt e thẹn đỏ bừng mặt, khỏi cảm thấy tim đập rộn ràng, nhộn nhạo trong lòng.

      “Cậu là….?” ba Ngọc Bảo nhíu mày hỏi.

      “Tôi có kế hoạch” Lăng Chi Hiên để ý đến ba Ngọc Bảo, vào thẳng vấn đề muốn bàn bạc.

      ********** Ó O Ò Lằn ranh giới….. oOo

      Ánh nắng chiều tà dần tắt, tia sáng nhoi xuyên qua tòa nhà cuối cũng rời , nhường chỗ cho đêm tối tịch mịch bao trùm lấy thành phố rộng lớn. Trước đây, ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc từ ánh đèn neon có thể làm thành phố sáng rực trong bóng đêm, nhưng giờ đây cả thành phố đều chìm trong tối tăm mịt mờ, ngay cả tia sáng nhoi cũng có.

      Trong bóng đêm lạnh lẽo đó, là tiếng grừ grừ chói tay của những con người với hình dạng ghê rợn lê lết chầm chậm đường, bọn chúng tập trung rất đông những con đường lớn và rải rác trong những con đường , lê lết như những linh hồn lang thang trong những đêm tháng bảy lịch.

      Đột nhiên từ ba quãng trường lớn nằm ở ba vị trí trung tâm thành phố phát sáng rực rỡ ánh đèn cùng với tiếng ồn ào từ loa phát thanh lớn của quãng trường, khiến cho tất cả bọn chúng khỏi trở nên hưng phấn, điên cuồng hướng về phía ánh sáng chúng thấy được mà xông tới như con thú hoang vừa nhìn thấy con mồi của mình.

      Từ phía đường cao tốc, hai chiếc ô tô đen ngòm nếu nhìn kỹ cũng rất khó nhìn thấy được trong màn đêm tối thẵm này, dần dần rẽ hướng tiến vào hai con đường của thành phố, bởi vì xe được phủ tấm vải màu đen lớn chỉ để lại tầm nhìn của người ngồi ở ghế lái nên thành công tránh khỏi những con zombie điên cuồng chạy về phía ánh sáng cùng thanh vang vọng ở phía trước của xe.

      "Cứ tưởng khó có thể thu hút tất cả nhưng ngờ do thành phố quá tối cùng yên tĩnh nên chỉ cần ba cái quảng trường cũng đủ có thể làm kinh động đến bọn chúng như vậy" Tiểu Điền ngồi ở ghế lái khỏi nhìn Lăng Chi Hiên bằng con mắt khác, lúc đầu khi nghe đến kế hoạch của người đàn ông này, cho rằng nó khả thi.

      "Uhm, như vậy chứng tỏ nhóm thực thành công nhiệm vụ" Triệu Bối Bối ngồi bên cạnh Tiểu Điền cũng giọng góp vui.

      tại nhóm này do Lăng Chi Hiên làm trưởng nhóm, gồm có năm người xe, là Lăng Chi Hiên, Dạ Nguyệt, Lạc Tiểu , Uông Tuấn Kiệt, Tiểu Điền và Triệu Bối Bối.

      "Em nghĩ là nhóm mình lại toàn người thân quen như thế này..." Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn nhìn Lăng Chi Hiên, nghi ngờ .

      "Chẳng phải là do rút thăm chia nhóm hay sao?" Lăng Chi Hiên cười cười nhìn vợ .

      " và tên đó làm như thế nào?" Dạ Nguyệt nhìn thấy nụ cười mờ ám của người nào đó, càng khẳng định trong chuyện rút thăm chia nhóm của bọn họ có vấn đề a.

      "Tôi có tên tuổi đàng hoàng nha, phải là tên đó hay tên kia có được hay ?" Uông Tuấn Kiệt ngồi ở hàng ghế khỏi đen mặt trừng Dạ Nguyệt.

      "Được rồi, tôi gọi là đại ca luôn chịu chưa? Rốt cuộc hai người giở chiêu gì ra vậy a?" Dạ Nguyệt lắc lắc đầu bó tay, dở khóc dở cười .

      "Tên đó trước đây có thời gian cùng đoàn ảo thuật lưu diễn ở Châu Âu" Lăng Chi Hiên trả lời ăn nhập vào câu hỏi.

      "A là như vậy sao?" nhưng tất nhiên nào đó hiểu ý muốn .

      "Này..." Uông Tuấn Kiệt quắc mắt nhìn người nào đó vẫn ung dung lạnh nhạt ngồi thư thái như chưa từng câu nào.

      " nhìn ra biết làm ảo thuật đó nha" Triệu Bối Bối ngồi phía góp vui, tất nhiên mọi người vẫn cẩn thận chuyện rất để tránh thu hút bọn zombie.

      "Tôi có chỗ nào giống người biết ảo thuật?" Uông Tuấn Kiệt tất nhiên tức muốn hộc máu vì câu đó của Triệu Bối Bối. "Ông đây lưu lạc giang hồ từ khi vào năm nhất đại học, làm qua cùng thử qua rất nhiều loại nghề từ bình thường cho đến lạ thường, dùng tiền kím được đến khắp nơi thế giới, kiến thức phong phú chẳng hề thua kém bất kỳ học giả nào đâu nhá"

      " ra..... nhìn giống công tử nhà giàu hơn a....." Lạc Tiểu ngồi bên cạnh Uông Tuấn Kiệt lúc này mới cười cười lên tiếng.

      Uông Tuấn Kiệt: "..." đột nhiên lại cảm thấy tim bị tổn thương chút là như thế nào đây?

      "Em đúng có mắt nhìn đó Tiểu , ta quả là công tử nhà giàu đó a" Dạ Nguyệt bụm miệng cười , ra cách của Tiểu còn mang ý nghĩa sâu xa, ý ấy muốn vị đại ca đó nhìn như được nuông chiều từ , ăn sung mặc sướng, chỉ tay năm ngón hưởng thụ, chứ giống người từng lăn lộn như vậy a.

      Cũng bởi vì bề ngoài của Uông Tuấn Kiệt phong trần như vậy, khuân mặt với ngũ quan điển trai, làn da lại thuộc loại trắng tì vết, rất giống với loại công tử nhà giàu chỉ biết suốt ngày cà lơ phất phơ ăn chơi phá sản nha.

      "Đề nghị tập trung vào nhiệm vụ có được hay ?" Uông Tuấn Kiệt lúc này như bong bóng xì hơi, ngồi tựa vào ghế, tự cảm thán bản thân ta dù ở nơi đông người nhưng vẫn cảm thấy lạc lõng, quả là bi ai... bi ai vô cùng...

      "Chúng ta thẳng đến chỗ trú phải nhóm trưởng?" Tiểu Điền nãy giờ ngồi nén cười lúc này mới ho lên tiếng, nếu đổi lại là cũng tình nguyện lái xe chứ muốn bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ như vậy a.

      "Hướng đến chỗ như dự định, nhưng trước đó, tôi muốn dừng lại ở chỗ trước khi qua chỗ trú , nơi này nằm ở gần nơi trú đó thôi" Lăng Chi Hiên gõ gõ ngón trỏ lên tay vịn chỗ cửa xe, như có điều suy nghĩ.

      RẦM! RẦM! RẦM! Đột nhiên chiếc xe như bị cái gì đó tông phải, khiến cho chiếc xe bị nghiêng ngả, Tiểu Điền phải kìm giữ lại vô lăng để xe bị lật, Lăng Chi Hiên nhanh chóng giữ lấy Dạ Nguyệt để tránh cho bị ngã xuống sàn xe.

      "Có chuyện gì vậy?" Uông Tuấn Kiệt cũng giang tay giữ lấy Lạc Tiểu , gấp rút hỏi Tiểu Điền.

      "Có ba bốn con thây ma vừa chạy ra từ đường , bọn chúng hướng đến phía ánh sáng tông phải xe chúng ta" Tiểu Điền nhíu mày, cố gắng điều chỉnh lại tay lái. "Bọn chúng vẫn đuổi theo phía sau chúng ta"

      "Cứ tiếp tục chạy, khi nào tôi bảo cậu dừng mới được dừng" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt .

      "Được" Tiểu Điền gật đầu.

      Lúc này mọi người đều hồi hợp lắng nghe động tĩnh xung quanh, ai còn có tâm trạng đùa như mới vừa nãy nữa. Tiểu Điền tăng dần tốc độ, như muốn bỏ lại bọn zombie chạy phía sau, nhưng tiếc là do đường có rất nhiều chướng ngại vật do nhà cửa hai bên đường bị hư hại ngăn cản nên khó lòng cắt đuôi được bọn chúng.

      Ô tô chạy qua thêm hai ba con đường nữa, thông qua chỗ kính xe bên Tiểu Điền bị che vải, Lăng Chi Hiên có thể nhìn thấy được đường phía trước, lúc này Lăng Chi Hiên mới lên tiếng: "Dừng lại được rồi"

      Tiểu Điền nghe vậy liền đạp thắng cho xe dừng lại, bọn zombie chạy phía sau bị đâm thẳng vào phía sau xe rồi văng xuống đường, nhưng bọn chúng cũng nhanh chóng mò dậy tiếp tục nhào về phía chiếc xe.

      "Bên ngoài có bao nhiêu con?" Lăng Chi Hiên rút dao gâm ra, chuẩn bị ứng chiến.

      "Khoảng năm sáu con" Tiểu Điền nhìn vào kính lắp ở phía ngoài xe, giọng .

      "Vậy được, chuẩn bị vũ khí, chúng ta xuống xe"

      Dạ Nguyệt lấy thanh đoản kiếm bên cạnh, Lạc Tiểu nhặt cây gậy dài có gắn dao đó, Uông Tuấn Kiệt cũng sử dụng dao găm như Lăng Chi Hiên, Tiểu Điền và Triệu Bối Bối cầm gậy bóng chày, đợi đến khi Lăng Chi Hiên ra hiệu, mọi người mới mở cửa xuống xe.

      Bọn zombie vừa nhìn thấy mọi người, liền gào rú xông tới, nhưng chỉ với năm sáu con thể làm khó được bọn họ, Dạ Nguyệt lúc này dù vẫn còn cảm thấy khó chịu khi đâm thẳng vào não con zombie nhưng cũng còn bàng hoàng nữa.

      Sau khi giết xong đám zombie, cả bọn lúc này mới nhìn thấy cái trung tâm mua sắm lớn mới vừa xây xong của tập đoàn quốc tế O & Y, mặc dù nó hoàn toàn đen ngòm chút ánh sáng nhưng cũng có thể thấy được nó từng là trung tâm vui chơi của mọi người.

      Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt nhanh chóng nhanh đến cửa ra vào trung tâm nằm cách lộ khoảng, Dạ Nguyệt đứng ở giữa khoảng cách đó nhìn ngó xung quanh, Lạc Tiểu , Triệu Bối Bối và Tiểu Điền đứng gần chiếc xe, cũng cảnh giác nhìn xung quanh để canh chừng bọn zombie.

      "Cửa vào bị khóa chặt" Uông Tuấn Kiệt vừa đẩy cửa vừa nhìn vào bên trong xuyên qua lớp cửa kính, rất tối nên nhìn thấy gì bên trong.

      Lăng Chi Hiên nhướng mày, xoay đầu lẳng lặng nhìn lên camera phía cửa ra vào, chăm chú nhìn chút liền thấy chiếc camera bỗng nhiên chuyển động.

      Có người bên trong!

      Nhưng bất ngờ, tiếng hú của còi xe chống chộm từ phía trước của con đường bỗng nhiên vang lên, mọi người vừa giật mình xoay đầu lại nhìn thấy chiếc xe màu trắng chạy thẳng về hướng mọi người đứng, mà chỉ vậy kéo theo đó là nguyên bầy zombie rất đông chạy theo phía sau.

      Chỉ trong tích tắt, chiếc xe màu trắng lao thẳng lên lề, tông thẳng về phía ba người Tiểu Điền đứng...

      Tiểu Điền phản ứng đầu tiên, nhanh như chớp ôm lấy Triệu Bối Bối nhảy về phía chiếc xe đậu, còn Lạc Tiểu lúc này lại đứng chết trân ngay tại chỗ mà thể nhúc nhích, nhưng khi chiếc xe sắp tông trúng lực đạo mạnh đẩy về hướng chiếc xe cùng với Tiểu Điền và Triệu Bối Bối.

      RẦM! Tiếng động lớn vang lên.

      Cơ thể nhắn của Dạ Nguyệt đập thẳng vào mặt kính của chiếc xe màu trắng rồi văng mạnh xuống mặt đất.

      "NGUYỆT" Lăng Chi Hiên gầm lên, lao nhanh về phía Dạ Nguyệt nằm dưới đất.

      "Đứng lại" Uông Tuấn Kiệt thấy chiếc xe màu trắng nhanh chóng chạy , hét lên muốn đuổi theo nhưng kịp nữa.

      "Dạ Nguyệt" ba người kia chạy về phía Dạ Nguyệt.

      Đầu Dạ Nguyệt bị chấn động nên rơi ngay vào tình trạng bất tỉnh, máu cũng bắt đầu chảy ra ngừng.

      "Nguyệt... Nguyệt..." Lăng Chi Hiên nóng lòng gọi tên , khuôn mặt lúc này xanh mét sợ hãi còn chút máu.

      Mà lúc này, nguyên bầy zombie đông như kiến từ phía xa điên cuồng xông thẳng về phía bọn họ.


      ~~~> EC86

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :