1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Em muốn trốn sao, bảo bối!? - Lãnh Hàn Minh Nguyệt (Chương 103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 77

      Dạ Nguyệt nghe , sựng người trong giây lát, mặc dù phải là muốn có bánh bao nhưng tại vẫn chưa học xong cũng chưa có công việc ổn định, nên vẫn chưa sẵn sàng để cùng bước sang giai đoạn đó.

      Nghĩ vậy Dạ Nguyệt xoay người, ngẩn đầu nhìn , vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Em chưa học xong cũng chưa có công việc ổn định mà"

      Mặc dù dùng biện pháp an toàn nhưng cả hai đều có chú ý đến thời gian an toàn khi làm chuyện gì đó đó, nếu như hôm đó phải là ngày an toàn giải phóng vào trong cơ thể của . Chuyện này cũng là hai người ngầm hiểu ý nhau chứ cả hai chưa từng thảo luận với nhau, dù sao vẫn còn cảm thấy ngại, chắc phải đợi thêm thời gian để da mặt dày thêm lớp nữa mới có thể thoải mái thảo luận với về chuyện mắc cỡ này a.

      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tối đen như mực đầy nguy hiểm của liền trợn mắt: " chỉ lấy cái đó làm cái cớ thôi phải ?"

      "Vợ của thông minh, bị em nhìn ra" Lăng Chi Hiên cong khóe môi, mỉm cười nháy mắt với .

      " tránh ra chỗ khác" Dạ Nguyệt nổi trận lôi đình, đẩy người nào đó dán sát vào cơ thể ra, ấm ức nghĩ vậy mà làm hại hoang mang lo lắng nãy giờ a.

      Nhưng người nào đó liều mạng tránh, Lăng Chi Hiên cúi đầu ngậm lấy môi mút hôn cuồng nhiệt, chèn cơ thể vào giữa hai chân , ép vào nơi nào đó của như trêu chọc.

      Dạ Nguyệt mặt càng lúc càng đỏ, ra sức đẩy ra, quần áo vì vùng vẫy mà càng trở nên xốc xếch khó coi, chỗ cần tuột cũng bị tuột xuống phân nửa, chỗ cần vén cũng bị vén lên phân nửa, cảnh xuân cứ thoát thoát trước mắt người nào đó.

      " muốn ăn thịt" Lăng Chi Hiên khách khí tuyên bố, rời khỏi môi rồi liếm môi chép chép miệng như vừa thưởng thức món ăn ngon nào đó.

      "Trong thức ăn có thịt đó" Dạ Nguyệt thở hổn hển, nghe vậy lập tức nhíu mày phản đối.

      " muốn là...."

      lúc hai người giằng co quyết liệt đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm cả hai nhất thời sựng người lại nhìn về hướng cửa bên ngoài, rồi lại quay đầu bốn mắt nhìn nhau chăm chú, khí yên tĩnh trầm lặng bao trùm xung quanh, đến ngay cả hơi thở rất cũng có thể nghe được ràng.

      "Ha ha ha..." Dạ Nguyệt đột nhiên nhịn được bật cười hắc hắc lớn ra vẻ người chiến thắng, đúng là ông trời đứng về phía a, chỉ chỉ tay lên sóng mũi cao của ai đó. "Bây giờ ngoan ngoãn ăn cơm, tắm rửa rồi ngủ nha"

      Lăng Chi Hiên híp mắt lại, đáy mắt xoẹt qua tia nguy hiểm, hai tay siết lại như hai gọng kìm cứng như sắt càng giam giữ cơ thể chặt hơn, có ý định buông ra.

      "Này này buông em ra để em còn mở cửa a" Dạ Nguyệt trợn mắt, ngược lại thả ra mà còn ép chặt lấy hơn nữa. " định để cho khách đợi hả?"

      Người nào đó liền hừ lạnh với kẻ đứng bên ngoài cánh cửa, cố tình phá đám ăn vợ , nghĩ vậy bắt đầu cọ cọ vào giữa hai chân trêu chọc, hung hăn hôn môi lần nữa rồi mới cam lòng tuyên bố: "Tối nay ăn em ngay tại chỗ này, em đợi !"

      Tuyên bố xong véo vào mông cái mới chịu buông ra, xoay người lên phòng ngủ phía chuẩn bị tắm. Dạ Nguyệt vẫn đứng sững người ngay tại chỗ, chưa hoàn hồn sau loạt hành động kích thích cùng lời tuyên bố đầy nguy hiểm của .

      Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa thành công kéo Dạ Nguyệt hai má đỏ bừng lên đứng hóa đá tại chỗ trở về thực tại.

      Dạ Nguyệt tim đập chân run cố gắng vỗ vỗ vào mặt để bình ổn lại hơi thở cùng cơ thể, lấy lại bình tĩnh ra mở cửa.

      "Chào buổi sáng, Nguyệt Nguyệt" Lưu Ánh Nhật cùng ba bạn nữ nữa đứng ngoài cửa, thấy cả bốn liền mỉm cười tươi.

      "Hơ, sao các cậu biết mình ở đây?" Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn bốn người.

      "Tất nhiên mình hỏi dì Lan rồi, muốn cho cậu bất ngờ đó a" Lưu Ánh Nhật nháy mắt với Dạ Nguyệt, trong mắt còn ánh lên tia sáng mờ ám nào đó nhưng rất nhanh giấu .

      Dạ Nguyệt nhìn thấy phản ứng kì lạ của Lưu Ánh Nhật mới vừa rồi, gật gù mỉm cười mời bốn người vào nhà, dẫn bốn người lại ghế salong: "Mọi người cứ tự nhiên nha, mình lấy nước"

      Dạ Nguyệt vòng xuống bếp, bốn người ngồi ở ghế salong nhìn xung quanh nhà, đợi Dạ Nguyệt đặt nước lên bàn mới bắt đầu cuộc trò chuyện.

      "Cậu gom hết tủ truyện tranh đem về đây luôn đó hả?" người hỏi là bạn nữ trang điểm hết sức thanh tú ngồi ở bên phải Lưu Ánh Nhật, ấy tên Hà Tiểu Y, là bạn chơi thân chung nhóm với Dạ Nguyệt và Lưu Ánh Nhật, trong nhóm năm người ấy có thân hình thon gầy yếu đuối nhất, cũng lớn tuổi nhất nhóm.

      Nhìn ba kệ sách cao cao được sắp xếp ngăn cách thành hai gian để đặt hai bàn làm việc bên kia, Dạ Nguyệt gật gật đầu: "Nhà cũ của mình bán rồi nên phải đem về đây a"

      "Được rồi, chúng ta quay về vấn đề chính hôm nay thôi" bạn nữ ngồi đối diện Lưu Ánh Nhật lúc này mới lên tiếng cắt ngang, là Triệu Bối Bối, cũng chơi thân trong nhóm, tuổi hơn Dạ Nguyệt và Lưu Ánh Nhật, lúc này ấy ra vẻ cực kỳ nghiêm túc : "Tóm được trai đẹp mà khai báo cho cả bọn biết, phải phạt chị như thế nào đây?"

      Người bạn còn lại là Lạc Tiểu , tuổi hơn bốn người, ấy cũng thuộc dạng nhắn như Dạ Nguyệt, cũng cao ngang như và cũng là trạch nữ mê truyện ngôn tình như luôn a.

      Dạ Nguyệt nghe vậy liền làm vẻ mặt đau khổ đáng thương hề hề như rất ấm ức: "Mấy tháng nay gặp nhiều chuyện quá, chưa có dịp gặp mọi người làm sao mình được a"

      Sau khi trở về từ thế giới kia, chỉ kịp gặp Ánh Nhật đúng lần là biết bao nhiêu chuyện khác lại kéo đến, cho nên vẫn chưa có dịp tụ họp để thông báo cho cả bọn về chuyện của và người nào đó.

      "Cho dù là vậy cũng vẫn phải phạt" Lưu Ánh Nhật cười thích thú vì kế hoạch đại công cáo thành. "Phạt cậu phải khao cả bọn chầu lớn mới được nga"

      "Đúng vậy” ba người còn lại đồng loạt gật đầu đồng tình, biểu cho phép từ chối.

      "Ai yo, mình vẫn chỉ là đứa vô sản có việc làm đó a, mấy người là ăn hiếp người ta quá mà" Dạ Nguyệt cố gắng nặn ra giọt nước mắt cá sấu, làm như vô cùng đau khổ .

      "Thôi đừng có nước mắt cá sấu với bọn này nha" Triệu Bối Bối trề môi xem thường.

      "Mọi người quá hiểu chị rồi a" Lạc Tiểu cười cười thêm vào.

      Cả bốn người đều mỗi người, ta câu ngươi câu thêm dầu vào lửa, đến Dạ Nguyệt có đường trốn a, tự thấy bản thân đáng thương, cuối cùng phải giơ tay đầu hàng nhận lấy bản án phạt của mình, cầm khăn đáng thương chấm chấm nước mắt.

      "Vậy, vị hôn phu của cậu đâu? Còn mau giới thiệu với bọn này, trong năm đứa bọn mình Ánh Nhật với cậu xem như hoa có chủ rồi a" Hà Tiểu Y tò mò nhìn ngó xung quanh.

      chỉ Hà Tiểu Y mà cả Triệu Bối Bối cùng Lạc Tiểu cũng đều mở to mắt tò mò tìm kím, nghe Lưu Ánh Nhật người này cực kỳ soái ca nha, đó giờ mọi người cũng chưa từng nhìn trực tiếp đại soái ca bao giờ, dĩ nhiên là rất nóng lòng muốn nhìn thử lần .

      " ấy phòng ngủ, để mình lên gọi ấy, mọi người đợi chút nha" Dạ Nguyệt còn biết cả bọn đến đây với mục đích gì sao, lắc đầu bó tay lên phòng ngủ lầu lửng.

      Vừa mở cửa thấy thân hình thon dài mờ mờ ảo ảo của ai đó phía sau chiếc cửa bằng kính mờ của phòng tắm cùng tiếng nước chảy róc rách từ vòi sen, dĩ nhiên do Lăng Chi Hiên tắm nên hoàn toàn có mặc quần áo a.

      Dạ Nguyệt nuốt nước miếng cái ực, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện vừa rồi cùng với câu mập mờ của ở phòng bếp, mặt hẹn mà lại đỏ bừng lên.

      ho khan hai tiếng rồi gõ gõ cửa kính phòng tắm, vọng vào: " tắm sắp xong chưa?"

      Tiếng nước chảy từ vòi sen ngừng lại, tiếp đó giọng trầm ấm của Lăng Chi Hiên vọng ra: " xong rồi, em muốn tắm à?"

      , bạn của em đến chơi, em muốn giới thiệu mọi người với nhau thôi a" Dạ Nguyệt xoay người đứng dựa vào cửa kính, định trao đổi với vài chuyện trong khi thay quần áo.

      Ai ngờ cửa kính bất ngờ bật mở, Dạ Nguyệt muốn té bật ngửa xuống sàn phòng tắm, chỉ kịp la lên tiếng là cả cơ thể rơi vào lồng ngực rắn chắc của ai đó.

      "A, nhém chút nữa đau mông rồi" Dạ Nguyệt thở phào đứng thẳng dậy, xoay đầu muốn cám ơn : "Cám....."

      Nhưng chưa kịp hết câu muốn cắn trúng lưỡi, bởi vì ai đó vẫn chưa mặc quần áo đứng trước mặt , thậm chí khăn cũng chưa có quắn ngang hông để che thứ cần che.

      "...." Dạ Nguyệt lắp bắp ra tiếng, phải chưa từng thấy, thậm chí thấy rất nhiều lần, nhưng mà vẫn là cần thiết phải phơi bày ra như vậy trước mắt chứ.

      Khuôn mặt nhắn của ai đó đỏ bừng lên như tôm luộc…..

      "Vì phải giúp em nên khăn tắm của rơi xuống sàn tắm bị ướt rồi, lại quên có lấy quần áo vào nên phải ra lấy" Lăng Chi Hiên đặt sang bên, vừa thong thả bước ra khỏi phòng tắm vừa ung dung , rất hợp tình hợp lý.

      " có thể nhờ em lấy giúp mà" Dạ Nguyệt xoay mặt úp vào tường, ôm mặt lí nhí trong miệng.

      "Em bạn em đến chơi phải ?" Lăng Chi Hiên trả lời mà lảng sang chuyện khác.

      "Vâng!" Dạ Nguyệt gật đầu. " thay đồ rồi xuống nha, em xuống trước đây"

      nghe thấy tiếng trả lời, Dạ Nguyệt cứ tưởng đồng ý nên xoay người lại định cong mông chạy trốn xuống lầu.

      Chụt! Dạ Nguyệt ngẩn ra…….. bởi vì vừa xoay đầu bị hôn vào môi cái chụt, di chuyển sang phía sau lúc nào mà hay biết gì luôn a.

      Hai tay Lăng Chi Hiên chống lên tường, giam giữ Dạ Nguyệt vào bên trong, giọng điệu lười biếng nhếch khóe môi: "Hóa ra bạn em là những người phá đám chúng ta có phải hay ?"

      "Bây giờ là buổi sáng, là ban ngày" Dạ Nguyệt nhướng mày, nghiêm túc nhắc nhở , vẫn còn để ý đến chuyện đấy à?

      "Chúng ta là vợ chồng, thời gian quan trọng" Lăng Chi Hiên bác bỏ, xem vấn đề đưa ra chỉ là ruồi muỗi có giá trị.

      Dạ Nguyệt trừng mắt bặm môi với : "Nghe đàn ông thời trẻ túng dục quá độ có khả năng dẫn đến liệt dương a"

      " tuần ăn thịt, thể túng dục quá độ như em " Lăng Chi Hiên liếm môi, nhìn thấy bặm môi làm ngứa ngáy muốn cắn môi .

      Dạ Nguyệt chu mỏ ra vẻ bất lực cãi lại ………. chỉ trong tít tắc liền chớp lấy thời cơ cúi người, định bụng dựa vào lỗ hổng ở bên dưới cánh tay mà chạy thoát, ngờ nhanh hơn nhiều lần, Dạ Nguyệt chỉ có thể đập mặt vào lồng ngực , kế hoạch tẩu thoát phá sản chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi.

      Lăng Chi Hiên cúi đầu nhìn cái đầu trong ngực , mềm giọng như dụ dỗ: "Em muốn trốn sao, bảo bối?"

      "Bạn em ở dưới, nếu nghe được tiếng động mờ ám gì đó em biết phải nhìn mặt mọi người thế nào đây" Dạ Nguyệt vẫn úp mặt vào ngực , tức giận đấm mạnh vào ngực mấy cái.

      "Tiếng động mờ ám là tiếng động gì hả bảo bối?" Lăng Chi Hiên đến đây nhịn được liền bật cười, bộ dáng quẫn bách của vợ là làm cho càng muốn trêu hơn nữa.

      Dạ Nguyệt nghe cười lớn liền ngẩn đầu: " trêu em?"

      "Hay là bây giờ chúng ta tạo tiếng động mờ ám như lời em để mọi người có thể cùng nhau thưởng thức có được hay ?" Lăng Chi Hiên có trả lời câu hỏi của , áp mặt càng gần sát vào mặt , thầm cùng hơi thở phà lên mặt .

      Hơi thở nóng rực quen thuộc của .....!! Dạ Nguyệt lại nhịn được mà mặt đỏ bừng lên.

      mau mặc quần áo vào a” Dạ Nguyệt đẩy mặt ra, mở cửa chạy thẳng xuống lầu, nếu mà còn đứng dây dưa với thêm chút nữa khả năng bị dụ dỗ là rất cao nga, nên cứ chuồn trước cho an toàn.

      Vì Lăng Chi Hiên chỉ là trêu chọc nên cũng có cản rời khỏi phòng ngủ nữa, chỉ cười thích thú nhìn quẫn bách chạy , dù sao còn cả buổi tối để cùng lăn khắp nơi, cần gấp gáp.....

      Thấy Dạ Nguyệt chạy xuống lầu, mặt đỏ bừng khiến bốn người ngồi ghế salong nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

      "Có chuyện gì vậy, Nguyệt Nguyệt?" Triệu Bối Bối cười hắc hắc hỏi.

      "A, có gì a" Dạ Nguyệt ra sức lắc đầu, cố gắng tỏ vẻ bình thường như có chuyện gì xảy ra.

      Lúc này Lăng Chi Hiên cũng từ lầu xuống đến bên cạnh Dạ Nguyệt, thản nhiên nắm lấy tay .

      Cả bốn người nhìn thấy, lại thầm trao đổi ánh mắt với nhau.

      "Giới thiệu với mọi người, ấy là Lăng Chi Hiên" Dạ Nguyệt bị ai đó nắm tay, ngại ngùng giới thiệu.

      "Xin chào, tôi là hôn phu của Nguyệt Nguyệt, rất cám ơn mọi người thay tôi chăm sóc ấy từ trước đến giờ" Lăng Chi Hiên thấy ngượng, cười cười , giọng điệu trầm ấm nhưng vẫn mang xa cách đối với bốn người.

      "Chào, tôi là Ánh Nhật, chắc cũng biết tôi rồi đúng ?" Lưu Ánh Nhật vui vẻ .

      Lăng Chi Hiên lạnh nhạt gật đầu, này sở dĩ có ấn tượng là vì luôn xem vợ của như người nhà của mình mà đối đãi.

      "Còn đây là Triệu Bối Bối, Hà Tiểu Y và Lạc Tiểu , cả ba cùng chơi chung với em và Ánh Nhật từ rất lâu rồi" Dạ Nguyệt nhanh chóng giới thiệu.

      "Chào " ba người gật đầu với Lăng Chi Hiên.

      Lăng Chi Hiên cũng lạnh nhạt gật đầu, xem như phù hợp với xã giao thông thường.

      "Được rồi, giới thiệu xong rồi chúng ta vào việc chính luôn nha" Lưu Ánh Nhật vỗ tay, nhìn qua Dạ Nguyệt. "Hôm nay bọn mình đến đây là muốn rủ cậu cúng chùa cầu an rồi cùng nhau chơi a, lâu rồi năm đứa chúng mình có gặp nhau đông đủ như thế này"

      Dạ Nguyệt mắt sáng lên, sắp đến ngày thi rồi nên cũng muốn cúng chùa nha.

      "Có muốn cho người đưa ?" Lăng Chi Hiên vào tai vợ .

      " cần đâu a, bọn em tàu điện ngầm là được rồi" Dạ Nguyệt lắc đầu, mỉm cười với .

      Bên Lăng gia giải quyết xong rồi nên cũng lo gì nữa, cũng thể cả đời nhốt vào trong chiếc lồng kính, để hai vệ sĩ theo là được, nghĩ vậy nên Lăng Chi Hiên cũng ý kiến gì nữa: "Có chuyện gì nhớ gọi cho ngay biết ?"

      "Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu đáp ứng.

      Vậy là cả bọn chào tạm biệt Lăng Chi Hiên và lão quản gia đứng đợi bên ngoài cửa, vui vẻ khỏi khu chung cư cao cấp sang trọng.

      ... ...... ...... .....

      "Nguyệt Nguyệt, quả là hảo soái ca a" Triệu Bối Bối giơ ngón tay cái lên với Dạ Nguyệt, mặc dù ra nhưng lúc người nào đó bước từ lầu xuống thành công làm cho ba người mất hồn, quả là như Ánh Nhật , hàng cực phẩm của cực phẩm. "Nhưng xin hỏi vị nương này, có bí quyết nào để tóm được hảo soái ca như vậy ? Xin hãy bật mí cho mọi người cùng biết ?"

      "Bí quyết?" Dạ Nguyệt đổ mồ hôi hột, ngay cả bản thân còn nghĩ ra lý do tại sao người nào đó lại lựa chọn nữa mà, nghĩ đến đây Dạ Nguyệt thành lắc đầu đầu hàng: "Hoàn toàn biết"

      "Vô dụng thôi Bối Bối à, mấy chuyện này em chỉ có thể hỏi chính người ấy của mới có câu trả lời nga, hỏi nhóc này coi như vô phương rồi" Lưu Ánh Nhật cười ha hả trêu chọc.

      "Mà chị giấu kỹ đó nha Nguyệt Nguyệt, nếu phải nghe Ánh Nhật em và mọi người chẳng biết chuyện gì luôn" Lạc Tiểu chu mỏ , Dạ Nguyệt tốt số , tóm được đại soái ca như thế này.

      "Cho nên sau khi chúng ta xem bói xong cậu nhất định phải khao chầu xem như trừng phạt" Hà Tiểu Y bổ sung.

      Dạ Nguyệt ngớ người ra: "Xem bói? phải chùa sao?"

      "Bọn mình biết mấy tên đàn ông có thích mấy vụ bói toán này nọ nên mới chùa a, mình nghe chỗ này coi rất đúng nên muốn xem thử thế nào, nơi này cũng là mẹ của Thành Đông chỉ mình đó" Lưu Ánh Nhật ra vẻ bí bí .

      "Vậy mình cũng phải xem thử thế nào" Dạ Nguyệt nghe vậy mắt sáng rỡ, cảm thấy cực kì hứng thú.

      Bốn người xuống tàu điện ngầm ở ngoại ô thành phố, rồi theo bảng đồ giấy của Lưu Ánh Nhật mà tìm thấy ngôi nhà ở thị trấn ngoại ô.

      Phía trước sân nhà có cây cổ thụ lâu năm, lá rụng đầy đất thoạt nhìn rất tiêu điều, ngôi nhà cũng thuộc dạng nhà đơn sơ theo kiểu nhà lợp ngói xưa.

      "Có đúng là chỗ này ?" Hà Tiểu Y nổi da gà , hiểu sao mà cảm thấy rợn tóc gáy quá a.

      "Đúng trăm phần trăm, theo mô tả chính xác là ngôi nhà này" Lưu Ánh Nhật nhìn tới nhìn lui rồi nhìn vào tờ giấy tay gật đầu khẳng định.

      "Chúng ta gõ cửa thử xem" Dạ Nguyệt bắt đầu cảm thấy hồi hợp, tim đập thình thịch như trống trận.

      Cả bọn bước đến gần cửa, định gõ cửa nhà bật mở, bên trong là người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi thoạt nhìn rất hiền hậu, ấy nhìn thấy năm mỉm cười : "Chị đợi các em lâu rồi, các em vào "

      Năm người trố mắt ngạc nhiên nhìn nhau trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó theo người phụ nữ trẻ vào trong nhà.

      "Nhà có chút bừa bộn, các em cứ tự nhiên ngồi, đừng khách sáo nha" người phụ nữ trẻ chỉ vào mấy cái ghế gỗ cũ kỹ đặt bên dưới cái bàn gỗ bên góc phải căn nhà.

      Mọi người nhìn thoáng qua xung quanh, nhà rất đơn sơ mộc mạc, trang trí nhiều đồ dùng đại, mà đa số là những thứ đồ có từ rất lâu đời.

      Năm người lại nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn bị bất ngờ, bởi vì ấn tượng của bọn họ về người được gọi là thầy xem bói khác nhau quá xa. Cứ ngỡ là phải thần bí giả ma giả qủy, trang trí những thứ bí kinh dị gì đó, nhưng ngờ..... nếu loại trừ hoàn cảnh tiêu điều bên ngoài ngôi nhà có thể tất cả mọi thứ còn lại đều rất dân dã bình thường.

      Sau khi năm người ngồi xuống quanh bàn người phụ nữ trẻ mới bưng bình trà từ phía trong ra, để lên bàn gỗ, rót trà cho năm người rồi ấy cũng ngồi xuống đối diện.

      "Các em muốn biết chuyện gì?" người phụ nữ trẻ mỉm cười rồi như giật mình . "Chị quên giới thiệu, mọi người ở đây thường gọi chị là Thập Thất Nương Tử, các em có thể gọi chị là chị Thập Thất cũng được"

      " ra bọn em được người quen giới thiệu đến đây, nghe là chị có thể nhìn thấy được chuyện sắp xảy ra rất chính xác nên cũng muốn nhờ chị xem dùm bọn em chút" Lưu Ánh Nhật lễ phép .

      "Các em muốn biết tương lai sắp tới?" chị Thập Thất hỏi lại.

      "Dạ" cả bọn lễ phép gật đầu.

      "Được rồi" chị Thập Thất gật đầu. "Nhưng chị xin trước với mọi người, chị chỉ có thể xem được chứ có năng lực để giúp đỡ như những thầy tướng số khác, như vậy các em vẫn muốn biết tương lai?"

      Mọi người nghe vậy liền ngớ người ra.

      "Ví dụ như nếu xem ra kết quả bọn em sắp gặp nạn hay gặp vận hạn gì đó chị cũng hoàn toàn bó tay" chị Thập Thất mỉm cười giải thích ràng

      Mọi người hiểu ý cũng gật đầu đồng ý, biết trước được vận hạn còn có thể tự mình tìm cách tránh hay giảm bớt cũng được a. Như vậy lần lượt từng người đều được nghe lần, cho đến khi đến lượt Dạ Nguyệt.

      Sau khi xem ngày tháng năm sinh, chỉ tay, bói bài, cuối cùng là nhìn vào quả cầu thủy tinh bàn, chị Thập Thất nhíu mày hỏi: "Em kết hôn có phải hay ?"

      "Là vị hôn phu a" Lạc Tiểu nhanh miệng thay Dạ Nguyệt.

      "Ở trong này phải vị hôn phu, hai đứa kết hôn rồi" chị Thập Thất ngẩn đầu nhìn Dạ Nguyệt.

      " ra bọn mình đăng ký kết hôn ở cục dân chính rồi a" Dạ Nguyệt gãi gãi đầu khai báo với bốn người kia.

      Cả bốn mở to mắt ngớ người nhìn bạn thân của mình, rồi Lưu Ánh Nhật bật cười: "Aiyo, kiểu này là phải phạt cậu chầu gấp đôi nha"

      Dạ Nguyệt gật đầu đồng ý, dù sao cũng là do giấu mọi người.

      "Còn nữa, trong đây có , em kết hôn lần thứ hai, người tại là người chồng sau của em" chị Thập Thất tiếp.

      Lần này đến lượt Dạ Nguyệt ngớ người, từ trước đến giờ chỉ gả cho mỗi mình thôi a, ở đâu ra người thứ nhất vậy hở?

      Thấy Dạ Nguyệt nghi ngờ nhìn mình, chị Thập Thất liền tiếp: "Người chồng trước của em có họ Tịch, tên Khuyết, em có ấn tượng gì ?"

      Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn chị Thập Thất, sao chị ấy biết chuyện này?

      Chị Thập Thất thấy Dạ Nguyệt ngạc nhiên, mỉm cười với : "Em yên tâm, đây là điều tốt đối với em"

      Dạ Nguyệt nhíu mày khó hiểu, sao càng nghe càng cảm thấy mơ hồ a.

      "Trong tử vi có , em trãi qua hai đời chồng hoặc là em kết hôn rất muộn khi chỉ có đời chồng, dù chị biết xảy ra chuyện gì nhưng người tên Tịch Khuyết đó cũng được xem là đời chồng của em, cho nên người tại ở cạnh em chính là người cùng em đến cuối cùng"

      A! Hóa ra là như vậy, vì ở thế giới kia tồn tại dưới thân phận quốc công Tịch Khuyết mà phải là Lăng Chi Hiên nên mới có chuyện như thế này, như vậy do kết hôn sớm nên phải có hai đời chồng, mà hên xui may rủi thế nào hai đời chồng của cũng đều cùng là người, có chuyện thú vị như vậy sao a?

      yy Dạ Nguyệt lại nghe chị Thập Thất nhíu mày : "Chỉ có điều..."

      Dạ Nguyệt thấy chị Thập Thất nhíu mày, tim đột nhiên cũng đập nhanh.

      "Hai vợ chồng em phải trải qua kiếp nạn lớn đợi ở phía trước, nếu vượt qua được kiếp nạn này bình bình an an ở cạnh nhau đến đầu bạc răng long, nhưng nếu vượt qua được ...... chỉ sợ là dương cách biệt"

      Dạ Nguyệt sững sờ ngồi chết lặng tại chỗ, dương cách biệt?

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 78

      “Vẫn chưa tìm được vị trí của Uông Tuấn Kiệt” Dương Lãnh Thiên thở dài trong điện thoại, báo cáo tình hình. “Ngoài Uông Tuấn Kiệt có bốn người làm việc chung với cậu ta cũng bị mất tích, có thể khẳng định phải do người của Lăng gia nhúng tay vào, vì vụ mất tích lần này cũng được xác định tương tự như những vụ mất tích xảy ra hai mươi năm trở lại đây”

      “Tiếp tục cho Trình Ân truy tìm vị trí GPS” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nhìn lên đồng hồ treo tường, sáu ngày kể từ khi Uông Tuấn Kiệt mất tích….

      “Vâng, Chủ Tịch!” Dương Lãnh Thiên cung kính .

      Tắt điện thoại, Lăng Chi Hiên trầm nhìn ra ngoài tường kính, vào khoảng rộng lớn vô tận của bầu trời lúc về chiều, ráng chiều rực rỡ dần dần mờ nhạt thay vào đó là màn đêm tăm tối.

      Xem ra thể làm ngơ với bọn bắt cóc này được nữa, những vụ mất tích càng lúc càng nhiều, mật độ của từng vụ án cũng ngày càng dày đặc, Lăng Chi Hiên nhíu mày suy nghĩ.

      ********** Ò Ó O Lằn ranh giới..... oOo

      Buổi tối, Lăng Chi Hiên đến đón Dạ Nguyệt ở KTV rồi đưa Dạ Nguyệt ăn tối.

      "Em muốn ăn món gì vợ ?" Lăng Chi Hiên vừa lái xe vừa hỏi.

      Dạ Nguyệt chơi đùa náo loạn chập với bốn người kia, cũng uống rất nhiều ở KTV nên lúc này ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mây, mông lung nhìn từng ánh đèn đường lướt ngang qua xe.

      Lăng Chi Hiên nhíu mày dừng xe lại bên lề đường, rướn người qua ngửi ngửi vào cổ , liền phát mùi cồn nồng nặc, vì hôm nay mũi bị nghẹt nên lúc đầu có nhận ra, thấy thái độ mông lung của nên mới nghi ngờ.

      Dạ Nguyệt cảm giác nhột nhột ở cổ, quay đầu lại bất gặp ánh mắt tối thẫm lại của ai đó, nhìn như chờ giải thích.

      "Em uống rượu?" Lăng Chi Hiên tóm lấy mặt , có gì đó tức giận hỏi, nếu như chỉ uống ít để vui , còn hôm nay vợ dường như uống rất nhiều.

      Bất chợt Dạ Nguyệt ôm chầm lấy cổ , bật khóc nức nở như đứa trẻ : "Em muốn rời xa "

      Lăng Chi Hiên kinh ngạc với hành động cùng lời của , đầu óc choáng váng, tức giận gì cũng đều quẳng ra sau đầu, lập tức bế lên đặt vào trong lòng mình rồi ôm siết lại, vụng về vỗ vỗ vào lưng : "Ngoan, đừng khóc bảo bối, ai bắt em phải rời xa , cũng cho phép bất cứ ai làm điều đó"

      "Nhưng.... nhưng ấy ... chúng ta phải trải qua kiếp nạn... có... có thể... dương cách biệt..." Dạ Nguyệt vừa khóc như mưa vừa nấc cụt , do uống quá nhiều bia nên giờ chẳng còn biết gì nữa, chỉ biết gào khóc trút nỗi lòng nặng trĩu đầy lo lắng yên của mình, dù cho chỉ là bói toán có thể đáng tin cậy nhưng trong lòng vẫn tồn tại nỗi lo lắng ngầm cách nào gạt được.

      ấy? Lăng Chi Hiên nhíu mày như suy nghĩ gì đó.

      Dạ Nguyệt vẫn khóc ngừng, nước mắt nước mũi tèm lem, áo sơ mi trắng của ai đó cũng bị nước mắt nước mũi làm cho vừa ướt vừa dơ.

      Nhưng vẫn để mặc cho làm loạn, chỉ âu yếu ôm chặt lấy cơ thể run rẩy trong ngực mình, trái tim lại cảm thấy vừa đau lòng vừa mềm mại, vợ của chỉ cho mình nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, được giấu hoàn hảo sau nụ cười điềm nhiên như , nếu như hôm nay uống chỉ sợ vợ trầm mặc lo lắng chứ gào khóc như thế này.

      muốn rời xa cũng giống như muốn buông ra vậy.

      Lăng Chi Hiên cảm thấy bản thân may mắn vì tìm được trong biển người rộng lớn này, đáng của , mặc dù nhắn như đứa trẻ nhưng lại vô cùng kiên cường cùng kiên định, hết lần này đến lần khác đều khiến phải bất ngờ....

      Có thể trong mắt người khác, xinh đẹp, cũng rất bình thường nổi bật, tính cách trầm tĩnh ít , có thể trong mắt người khác cũng xứng với ....

      Nhưng đối với , phải là thứ nhất.... mà là duy nhất... cho dù có dùng cả thế giới này cũng thể thay thế được.

      "Bảo bối, phải từng , có chết cùng chết, có sống cùng sống sao?" Lăng Chi Hiên vuốt ve vỗ về lưng , dịu dàng thầm . "Chúng ta bao giờ dương cách biệt với nhau"

      Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn , khóc đến sưng vù hai mắt, trông như gấu mèo a: "Có ?"

      "Dĩ nhiên là " Lăng Chi Hiên buồn cười, cúi đầu hôn vào mắt . " phải chúng ta xuống địa ngục hai lần rồi sao?"

      Dạ Nguyệt vẫn còn say, nghe ngẩn người ra, đầu óc quay cuồng nửa tỉnh nửa mê, hỏi ngu: "Hồi nào a?"

      Lăng Chi Hiên đưa ống tay áo lên chùi mắt chùi mũi cho , như buồn buồn uất ức : "Em có lương tâm, ngay cả việc ôm em cùng nhảy xuống vực hai lần mà em cũng quên được?"

      "A!" Dạ Nguyệt hả họng kêu lên, mặc dù say ngơ ngơ nhưng tất nhiên quên được.

      "Sao? Nhớ rồi phải ? Nên phạt em thế nào đây?" Lăng Chi Hiên cong khóe môi cười cười.

      Dạ Nguyệt nhíu nhíu mày, cố gắng nghiêm túc suy nghĩ, rồi bất chợt giãn mày ra, cười hì hì nhìn : " chưa ăn tối đúng ? Em cho phép ăn em để no bụng a"

      Phụt! Lăng Chi Hiên nghe xong nhém chút sặc nước miếng, cúi đầu chăm chú nhìn người nào đó vẫn cười hì hì nhìn .

      ngờ hôm nay vợ của uống say đến mức độ này.... cảm tưởng giống như rất tỉnh táo nhưng ra lại hay biết gì.

      Nếu nhớ nhầm trước đây có từng với , nếu uống say rồi thử quyến rũ biết kết quả thế nào, ngờ hôm nay lại vô tình thử mà biết.

      Dạ Nguyệt thấy ngẩn người nhíu nhíu mày, phạt bằng cách này rất kỳ quặc sao? Sao lại ra vẻ trầm tư như vậy a?

      "Em uống bao nhiêu chai vậy?" Lăng Chi Hiên đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn bất thường.

      Dạ Nguyệt lại nhíu nhíu mày, uống bao nhiêu chai vậy ta? A! cũng nhớ nữa.....

      "Nếu muốn chúng ta có thể chuyển qua cách phạt khác cũng....." Dạ Nguyệt lắc lắc đầu.

      "Rất muốn" Lăng Chi Hiên cắt đứt lời rồi hôn sâu vào môi , nụ hôn cuồng dã sâu thẵm như muốn nuốt luôn vào trong bụng, cho tới khi cả hai còn có thể thở được nữa mới chịu buông tha môi : "Nhưng hôm nay tạm tha cho em đó, đợi đến khi em tỉnh táo đòi lại gấp đôi"

      Dạ Nguyệt ngẩn đầu mở to mắt nhìn , như thế nào là gấp đôi, chỉ có làm sao gấp đôi? Dạ Nguyệt nhíu mày để tay lên thái dương dường như cố gắng suy nghĩ chuyện gì quá phức tạp, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy mệt mõi buồn ngủ.

      Lăng Chi Hiên thấy mơ hồ nhìn mình như thú , đôi môi bị mút đến sưng vù, cười cười véo vào hai gò má rồi áp cơ thể dựa vào cơ thể , xoa xoa đầu: "Ngoan, em ngủ , tới nhà gọi em"

      Dạ Nguyệt thích thú hít hà lồng ngực ấm áp của người nào đó, mùi hương quen thuộc, ấm áp quen thuộc, tiếng tim đập mạnh mẽ quen thuộc.... cảm thấy yên tâm thoải mái lạ thường.... dần dần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng hay.

      Lăng Chi Hiên đợi cho vợ ngủ, mới tháo dây an toàn của mình, rồi vòng qua cơ thể Dạ Nguyệt, gài lại dây an toàn cho hai người, hôn vào đỉnh đầu , mới lái xe rời .

      ... ...... ...... ...... ...... ........

      Sau khi về đến bãi đổ xe của Khu căn hộ cao cấp, Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt vẫn còn ngủ bước xuống xe, lão quản gia cũng đứng đợi bên cạnh cửa xe chờ chỉ thị.

      "Gọi hai người họ lên gặp tôi, tôi muốn biết chuyện gì xảy ra hôm nay" Lăng Chi Hiên lạnh lẽo .

      "Dạ" lão quản gia gật đầu.

      xong, Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt lên nhà, đường tránh khỏi ánh mắt tò mò nhòm ngó của mọi người ở xung quanh.

      Nhóm tiểu thư mà mẹ Dạ Nguyệt vô tình nghe họ bàn luận trong thang máy, rất tình cờ là tại bọn họ cũng vừa vặn bước vào trong thang máy lúc này, thấy Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

      Bọn họ nhờ vào mối quan hệ của gia đình để điều tra người đàn ông soái ca mà bọn họ vô tình nhìn thấy trong thang máy, cũng biết được người này phải ai khác chính là đại thiếu của Lăng gia. Nhưng sau đó lại nhận được thông tin cắt đứt quan hệ với Lăng gia, từ bỏ quyền thừa kế, cứ tưởng xong đời rồi, ngờ tại lại là Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế O & Y của doanh nhân người Mỹ, Chris Stephen.

      Nhưng thông tin cũng chỉ có thế, ai có thể điều tra ra được thông tin đời tư của , các mối quan hệ, sở thích, thường hay đến nơi nào....... Cho nên có muốn kết giao cũng rất khó khăn.

      Người phụ nữ mà bế tay là ai?

      "Xin hỏi ấy sao chứ ạ?" tiểu thư xinh đẹp trong nhóm tiểu thư đột nhiên bước gần về phía Lăng Chi Hiên, vẻ mặt quan tâm lo lắng hỏi.

      khí trong thang máy phút chốc lại trở nên lạnh lẽo yên tĩnh đến lạ thường, hiểu sao mà tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, giống như có áp lực vô hình nào đó đè ép, là do máy lạnh quá lạnh làm cho bọn họ cảm thấy từng cơn rét lạnh quét qua người hay sao a?

      "Hiên, em lạnh....." Dạ Nguyệt nhíu mày cựa mình trong ngực , miệng lầm bầm .

      Lăng Chi Hiên siết lấy cơ thể chặt hơn, cúi đầu hôn vào gò má phấn nộn của , dịu dàng : "Xin lỗi em, vợ "

      Lúc này nhiệt độ xung quanh mới trở lại bình thường, nhưng vẻ mặt của tất cả các bạn tiểu thư có mặt trong đây đều bình thường chút nào.

      Vợ ? Chưa từng nghe đại thiếu gia bí của Lăng gia kết hôn rồi?

      Bạn tiểu thư bước lên hỏi đứng ngẩn người ra tại chỗ, cảm giác bản thân giống như khí tồn tại, vì người đàn ông đó chưa từng nhìn lấy ta lần, ngay cả cái liếc mắt hay câu trả lời xả giao cũng có.

      Đúng lúc này thang máy mở cửa, nữ phục vụ cung kính đưa tay ra phía trước với các vị tiểu thư: "Mời!"

      Mọi người lại kinh ngạc nhìn nhau, rồi nhíu mày nhìn nữ phục vụ mỉm cười thân thiện với bọn họ, như vậy là ý gì?

      "Thang máy bên cạnh chờ ạ" nữ phục vụ lại lễ phép , hề để ý đến thái độ khó chịu của bọn họ.

      Lăng Chi Hiên lại điềm nhiên như bế nhà mình, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn ngắm ngủ say trong ngực mình, giống như có thấy mấy người đẹp cau mày khó chịu kèm theo uất ức tức giận mà bước ra khỏi thang máy.

      Sau khi bước ra còn nghe giọng lạnh lẽo như có như : "Sau này thang máy tôi được để bất cứ thứ gì khác bước vào"

      "Dạ, Lăng tổng" nữ phục vụ cung kính đáp.

      ... ...... ...... ...... ...... ....

      Về tới nhà, Lăng Chi Hiên bế Dạ Nguyệt vào phòng tắm chuẩn bị sẵn nước nóng, cởi quần áo của rồi thả vào bồn.

      Dạ Nguyệt đột nhiên cảm thấy thoải mái, mơ hồ thở ra nhõm, mọi phiền muộn lo âu đồng thời cũng biến mất thấy tăm hơi.

      Nhìn vẫn còn ngủ ngon lành mỉm cười thoải mái, Lăng Chi Hiên cong khóe môi cười mờ ám, vươn móng vuốt về phía cơ thể , kỳ cọ tắm rửa giúp , tiện thể chấm mút ăn đậu hủ của đến khi hài lòng mới dùng khăn tắm lớn bao bọc lấy bế ra ngoài.

      Để Dạ Nguyệt nằm xuống đệm, Lăng Chi Hiên rút khăn tắm ra, nhàng chăm chú lau những giọt nước còn đọng lại cơ thể , nhìn cơ thể nhắn đầy đặn càng lúc càng quyến rũ thành thục sau mỗi lần thương của mình, Lăng Chi Hiên hít sâu, cố gắng kìm nén lại dục vọng dâng trào ở phía dưới.

      Vốn dĩ tối nay cùng vợ lăn khắp nơi, cuối cùng lại thành thế này, Lăng Chi Hiên buồn bực véo vào gò má hồng hồng của ai đó ngủ say như chết biết trời trăng gì.

      "Đừng a" Dạ Nguyệt chu môi lầm bầm kéo tay quấy rối ra khỏi mặt mình rồi lại ôm cánh tay người nào đó ngủ tiếp.

      Cánh tay được ôm vào vị trí giữa hai vật mềm mại cảm giác thích, Lăng Chi Hiên mỉm cười cưng chiều hôn vào môi : " trở lại ngay, bảo bối"

      Kéo chăn lên cuộn tròn lấy cơ thể vợ để tránh cho bị lạnh, Lăng Chi Hiên mới rời khỏi phòng ngủ bước xuống phòng khách, có hai người đàn ông mặc quần áo dạ hành đứng đợi bên dưới cùng lão quản gia.

      "Chủ tịch" hai người cung kính gọi.

      " có chuyện gì?" Lăng Chi Hiên rất muốn biết chuyện gì xảy ra với , lại làm của lo lắng đến như vậy?

      Hai vệ sĩ kể lại tình huống lúc chiều, lặp lại chính xác những lời mà chị Thập Thất , sai chữ.

      Càng nghe Lăng Chi Hiên càng nhíu mày, đến cuối cùng mới trầm đứng dậy, bước về phía bức tường kính nhìn xuống thành phố sáng rực ánh đèn bên dưới.

      Người phụ nữ đó là ai? Tại sao lại biết đến cái tên Tịch Khuyết? Chuyện và vợ "thành thân" ở thế giới kia? dương cách biệt là như thế nào?

      "Điều tra người phụ nữ đó cho tôi" Lăng Chi Hiên trầm ngâm , tin bói toán nhưng những việc xảy ra ta hoàn toàn đúng, hơn nữa chuyện đó thể nào điều tra trước lại có thể biết được.

      Dù cho như thế nào mọi chuyện diễn ra lúc này mối hiểm họa ngày càng lớn dần, hiểu tại sao mơ hồ cảm nhận được dương cách biệt với những vụ mất tích ngày càng nhiều là có mối liên hệ với nhau.

      "Từ hôm nay, tăng cường thêm bốn vệ sĩ thầm bảo vệ phu nhân, bên gia đình Tiêu Ngọc cũng tăng cường vệ sĩ bảo vệ" Lăng Chi Hiên phất tay, xoay người bước lên phòng ngủ.

      "Dạ, Chủ Tịch" ba người cúi đầu rồi rời , nhanh chóng thực chỉ thị được giao phó mà hé môi hỏi thêm lời nào.

      Lại trở lại phòng ngủ, Lăng Chi Hiên cởi áo rồi nhàng vén chăn nằm xuống bên cạnh , vươn tay ôm vào lòng, cuộn tròn lấy cơ thể trong ngực.

      tuần được ôm vợ ngủ, quả là cực hình. Cho dù chỉ là nằm xuống chợp mắt đôi chút cũng thể nào thư giãn được, thiếu vật trong ngực thế này khiến quen.

      Nhớ đến màn Dạ Nguyệt nước mắt nước mũi tèm lem, Lăng Chi Hiên nhịn được cười: "Em đúng là vật phiền toái"

      Nhưng cuối cùng Lăng Chi Hiên hiểu lý do vì sao vợ của lại lo lắng đến như vậy, người phụ nữ đó quả khác thường, từ khi và vợ trở về từ thế giới kia, cũng chưa từng kể với bất cứ ai về chuyện ở thế giới kia, nên có thể biết được thông tin "Tịch Khuyết" là điều thể nào, vậy mà..... ta lại biết.... điều đó càng chứng tỏ cho vợ thấy, xác suất những lời đó có thể xảy ra càng cao.

      nghĩ, Dạ Nguyệt đột nhiên uốn éo nhúc nhích cơ thể, bị ai đó siết chặt từ phía sau làm như bị gò bó, xoay người cũng để vòng tay của buông lỏng đôi chút, rồi vươn tay ôm lại , vùi mặt vào trong lồng ngực , hít thở đều đều ngủ mộng mị.

      " là vật phiền toái" Lăng Chi Hiên thở dài, tiếp xúc quần áo khoảng cách như thế này lại khiến nổi lên phản ứng khác thường, rất muốn lật người đè vợ dưới thân làm chuyện gì đó, nhưng lại muốn vợ cùng hưởng thụ.....

      là nan giải a!

      ********** Ó O Ò Lằn ranh giới... tìm thấy oOo

      Sáng sớm ngày thi đầu tiên, Dạ Nguyệt hồi hợp ngồi cứng đơ ngay tại quầy bar, tại chẳng nhớ gì đến những kiến thức học, cảm tưởng giống như quẳng hết tất cả kiến thức tích góp được trong tháng lên tận chín tầng mây xanh a.....

      "Bảo bối" Lăng Chi Hiên thổi khí vào tai làm giật mình nhém rớt khỏi ghế.

      "... ... chơi trò này nha" Dạ Nguyệt lườm người nào đó mỉm cười tươi rói với rồi lại chuyển sang vẻ mặt lo lắng. "Làm sao bây giờ? Em nhớ gì hết a"

      "Được rồi, ngoan ngoan" Lăng Chi Hiên xoa xoa đầu như an ủi . "Em chỉ cần làm như lúc học ôn có vấn đề gì, hơn nữa thứ muốn cho em xem"

      "Thứ gì a?" Dạ Nguyệt tò mò hỏi.

      Lăng Chi Hiên nắm lấy tay , cười cười kéo ra phòng khách.

      Chỉ thấy bàn kính là hai hộp hình chữ nhật màu đen được khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, họa tiết giống nhau cứ như đôi, hộp rất dài và hộp ngắn hơn hộp kia.

      Lăng Chi Hiên lấy hộp ngắn hơn đưa cho Dạ Nguyệt, vui vẻ : "Quà may mắn của em"

      Dạ Nguyệt thích thú nhận lấy chiếc hộp, hoa văn tinh tế, chiếc hộp được làm bằng gỗ đàn hương tỏa ra hương thơm thoang thoảng dịu thoải mái.

      chần chừ nữa, Dạ Nguyệt mở ngay nắp hộp ra, đập vào mắt thanh Wakizashi màu đen tuyền hay còn được hiểu là katana loại đoản kiếm, loại này các võ sĩ Nhật thời xưa thường trang bị kèm với thanh katana dài, là cặp nha.

      Mắt Dạ Nguyệt sáng rỡ, cầm ngay thanh kiếm ngắn lên, độ nặng của kiếm rất vừa với tay , vừa cầm vào liền cảm thấy có loại cảm giác thích hợp khó tả, giống như cả hai trở thành vậy....

      "Thích bảo bối?" Lăng Chi Hiên thấy vừa chăm chú vừa thích thú nhìn ngắm thanh kiếm đến quên cả lo lắng áp lực thi cử, đáy lòng bất giác mềm mại ấm áp.

      Từ trước đến giờ chưa từng tặng thứ gì ngoại trừ chiếc nhẫn cưới của hai người, mà của cũng chưa từng đòi hỏi tiền bạc đá quý hay nhà lầu xe hơi, nên khi nghĩ đến món quà để tặng cho , quả rất nan giải đối với , may vì nhà thích món quà này....

      Dạ Nguyệt hứng khởi gật đầu với , rồi còn rướn người lên hôn vào má : "Cám ơn , em thích lắm"

      "Chỉ hôn má thôi sao?" Lăng Chi Hiên cười gian, xoay đầu để cho môi hai người chạm vào nhau, tiếng chụt phát ra kiêu a.

      Vì ai đó tặng món quà tuyệt vời nên thèm chấp cái tính lấn lướt của ai đó nha, bỏ qua cho lần này đó a.

      "Vậy, trong cái hộp kia có phải là thanh katana dài ?" Dạ Nguyệt lúc này mới nhìn đến chiếc hộp giống y chiếc hộp của , chỉ khác mỗi chiều dài thôi.

      " đôi với em" Lăng Chi Hiên mở hộp, lấy thanh katana dài có hình dáng giống y với thanh của Dạ Nguyệt ra cho xem.

      Nhìn hai thanh kiếm giống nhau như đúc, dài ngắn nằm cạnh nhau, Dạ Nguyệt khỏi có loại ấm áp lạ thường dâng lên trong đáy lòng .

      "Em có thể mang nó thi được ?" Dạ Nguyệt mắt mở to, háo hức nhìn ai đó hỏi, có cảm giác nếu đem nó theo bên mình, rất may mắn a.

      "Được, em có thể mang nó theo mọi lúc mọi nơi" Lăng Chi Hiên cưng chiều xoa xoa cằm như chơi đùa với vật .

      "Nhưng đừng quên cất nó trong bao kiếm" Lăng Chi Hiên lấy ra từ trong hộp bao dây rút dài màu đen đơn giản, thoạt nhìn vào người ta biết bên trong là thanh kiếm a, hơn nữa cả hai thanh kiếm này đều làm thủ tục đăng ký nên cần sợ việc mang theo vũ khí trái phép.

      Dạ Nguyệt được cho phép, vui vẻ gật đầu đồng ý, lại thích thú nhìn ngắm hai thanh kiếm, là càng nhìn càng cảm thấy rất rất rất thích nha.....

      ... ...... ...... ...... .......

      Sau khi ăn sáng, Lăng Chi Hiên lái xe đưa Dạ Nguyệt đến trường thi, nhìn mất hút phía sau cổng trường, Lăng Chi Hiên mới mỉm cười tấp xe vào chỗ đậu xe bên cạnh trường, ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần đợi thi xong môn đầu tiên.

      Mà bên đây, trước khi làm thủ tục dự thi, Dạ Nguyệt nhanh chóng giải quyết trong WC của trường, sợ lúc thi lại phải làm thủ tục phức tạp chỉ để WC thôi a.

      Ai ngờ vừa đẩy cửa phòng trong WC sựng người, mở to mắt ra nhìn người đàn ông gục nắp bồn cầu.

      Nhìn kỹ lại phải ai khác mà chính là Uông Tuấn Kiệt.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 79

      Trong bóng đêm sâu thẵm, bóng đen hớt hơ hớt hải cố gắng lê lết nhanh con đường hẹp.

      Ở cách xa phía sau ta là những bóng đen khác tìm kím và đuổi theo ta.

      "Nó chạy vào khu đường rồi, mau chia ra tìm, được bỏ sót nơi nào"

      ta yếu ớt nhìn quanh, lại thấy đống vật phẩm phế liệu chất cao đến tận hai bên bờ tường ở phía trước, nhưng nếu nỗ lực cũng có thể leo qua.

      ta lại cố gắng mò xung quanh, cuối cùng tìm thấy lỗ chó nhưng vừa đủ cho người chui qua ở dưới chân bờ tường bên phải, ta lập tức quăng đôi dép của mình, chiếc ở gần đống phế liệu, còn chiếc ở đống phế liệu rồi ta nhanh chóng chui bò lết vào lỗ chó cho đến khi vào được phía bên trong bờ tường, vươn tay kéo những tấm gỗ phế liệu ở gần đó mà ta có thể với tới để che lại lỗ chó.

      Vừa xong ta cũng vừa nghe giọng hàn vang lên: "Bên đây chúng ta chưa tìm"

      ta bò thẳng vào lùm cây rậm rạp nằm cạnh bờ tường, nằm im bất động ở trong đó cho đến khi tiếp tục nghe thấy mấy giọng chuyện với nhau.

      “Lục soát xung quanh đây”

      “Nơi này là đống rác đấy à?” giọng lạnh lẽo bực dọc.

      Tiếng sột soạt di chuyển đồ vật khắp nơi, rồi đột nhiên cái đầu ló lên bờ tường nhìn quanh khiến ta giật mình thu người lại trong lùm cây rậm rạp, rất may ở chỗ này có ánh trăng nên rất tối, lùm cây có thể che được hết cả người ta.

      Tiếp tục, ta lại nghe thấy mấy giọng trao đổi qua lại.

      "Nó leo qua bên đó rồi, ngờ nó có đủ sức để làm vậy"

      "Hừ, nó vốn dĩ là vật thí nghiệm có tiềm năng nhất"

      "Còn nữa, mau đuổi theo"

      Đợi thêm năm phút nữa cho đến khi chắc chắn còn nghe giọng hay tiếng bước chân nào, ta mới cố gắng lê lết trong đêm tối, tìm nơi trú nấp.

      ********** Ò Ó O Lằn ranh giới…. oOo

      Này, ở đây là toilet nữ đó nha!

      Dạ Nguyệt bỏ qua câu la hét này, bước nhanh vào trong lay lay người Uông Tuấn Kiệt: "Này, gì đó ơi, có sao vậy?"

      Mặc dù có gặp qua vài lần, nhưng ngoại trừ biết việc ta có quen biết "sơ sơ" với Hiên hoàn toàn biết ta là ai.

      Nhìn sắc mặt Uông Tuấn Kiệt tái nhợt, mày rậm nhíu chặt có vẻ rất đau đớn khổ sở, Dạ Nguyệt nhanh chóng bắt lấy cổ tay chuẩn mạch cho , vừa chuẩn mạch vừa quan sát mắt, mũi, miệng, bàn tay, móng tay....vâng vâng....

      Dạ Nguyệt nhíu mày khó hiểu, có gì đó rất lạ a, mạch đập của ta dù rất yếu nhưng có dấu hiệu trúng độc, có trúng độc nhưng lại có biểu như bị trúng độc, dường như có thứ chất khác thường nào đó ở trong cơ thể chàng này.

      Dạ Nguyệt lập tức định lấy điện thoại gọi cho Lăng Chi Hiên nhưng tìm mãi mà thấy điện thoại trong túi xách, lúc này mới chợt nhớ lúc sáng để điện thoại ở nhà để tránh trường hợp được mang điện thoại vào phòng thi.

      muốn chạy ra cổng trường tìm Lăng Chi Hiên tay bị bàn tay lạnh giá nắm chặt lại, giọng yếu ớt từ phía sau ngăn lại: "Xin , giúp tôi rời khỏi đây, bọn chúng sắp tìm thấy tôi rồi......"

      "Ai a?" Dạ Nguyệt kinh ngạc hỏi, biết chuyện Uông Tuấn Kiệt bị mất tích từ hai tuần trước.

      "Tìm thấy rồi"

      phân vân Dạ Nguyệt nghe tiếng quát phía sau, từ phía cửa xuất tám người đàn ông mặc quần áo như nhân viên chuyển hàng của các hãng công ty, vẻ ngoài cao lớn bậm trợn còn đội cả nón che hết phân nữa khuôn mặt, bọn vừa thấy Uông Tuấn Kiệt liền dữ tợn xông thẳng về phía .

      “Bắt lấy , lần này được để chạy thoát”

      Nhưng xuất cùng lúc với tám người đó là sáu người khác mặc quần áo dạ hành đen tuyền, người xuất ngay bên cạnh Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt từ trong khí, vác Uông Tuấn Kiệt vai, hướng Dạ Nguyệt chạy phía cửa sổ ở đối diện cửa ra vào.

      "Phu nhân, mau chạy hướng này"

      Mặc dù Dạ Nguyệt biết chuyện gì xảy ra, nhưng theo trực giác của bản thân ràng những người mới xuất ở cửa ra vào có khí tức muốn bắt ép người, còn những người xuất sau đó gọi là phu nhân khả năng là người của Hiên rất cao, nên lựa chọn chạy theo người vệ sĩ.

      Năm người còn lại nổ lực cản bước tám người đàn ông kia để cho ba người chạy thoát, cuộc hỗn chiến nhanh chóng diễn ra,.

      tên trong tám người rút súng bắn vào vệ sĩ, mũi tên có đuôi đỏ được bắn ra khỏi họng súng lạnh lẽo.

      "Cẩn thận, bọn chúng sử dụng súng gây mê dành cho động vật"

      Bên này, vừa chui lọt qua cửa sổ, người vệ sĩ liền với Dạ Nguyệt: "Phu nhân, Chủ Tịch vẫn ở bên cạnh cổng trường, xin người hãy chạy ra đó, tôi quay lại giúp mọi người"

      ta nhìn ra được tám người kia thân thủ đơn giản, cũng được huấn luyện khác với những kiểu huấn luyện thông thường, chỉ sợ bọn họ cũng khó mà kéo dài đủ thời gian để Phu Nhân có thể chạy đến cổng trường được.

      Dạ Nguyệt gật gật đầu lia lịa, đở lấy Uông Tuấn Kiệt, cũng là người học võ nên có khả năng kéo theo người đàn ông cũng thành vấn đề, chỉ sợ hơi tốn thời gian chút nhưng tất nhiên nhanh hơn phụ nữ chân yếu tay mềm bình thường.

      Dạ Nguyệt và người vệ sĩ tách ra, người vệ sĩ quay ngược trở lại toilet, còn Dạ Nguyệt kéo theo Uông Tuấn Kiệt vai hướng phía cổng trường chạy ra, nhưng lại bị Uông Tuấn Kiệt ghị lại.

      thể chạy ra bằng cổng lớn, bọn chúng bố trí người bao vây hết rồi” Uông Tuấn Kiệt khó khăn , vừa xong lại như muốn rơi vào trạng thái hôn mê.

      Chỉ sợ là khắp nơi ở xung quanh đây đều bị người theo dõi, cho dù có chạy ra bằng đường nào cũng chỉ có con đường chết chờ phía trước.

      “Vậy phải làm sao đây a?” Dạ Nguyệt nhức đầu bóp trán, cố gắng suy nghĩ cách giải quyết nhanh nhất có thể.

      Xung quanh trường giờ lại rất yên tĩnh vắng vẻ, Dạ Nguyệt nhìn lại đồng hồ đeo tay, giờ này mọi người bắt đầu thi môn đầu tiên rồi……. nếu giờ mà bỏ mặt ta ở chỗ này rồi chạy vào có lẽ vẫn còn kịp, hơn nữa còn có thể thoát khỏi đống rắc rối phiền toái này…..

      Nhưng thân là y nữ ở thế giới kia và sinh viên ngành dược ở thế giới này, thâm tâm cho phép bản thân làm vậy.

      Nghĩ vậy nên Dạ Nguyệt trấn định lại bản thân lần nữa. Được rồi, bây giờ phải nghĩ cách làm sao có thể đưa chàng này thoát khỏi đây, hơi thở của ta càng lúc càng yếu rồi.

      Dạ Nguyệt nhớ lại vị trí lúc nãy Hiên đậu xe cũng gần kế bên cổng trường, nếu như bây giờ kéo chàng này xông ra cổng trường nhất định nhìn thấy, dù có chuyện gì xảy ra khi chạy ra tới nhất định giúp .

      Được, đành phải liều thôi, cũng chỉ còn có cách duy nhất đó!

      Dạ Nguyệt hít sâu, gồng hết sức kéo nhanh Uông Tuấn Kiệt chạy thẳng ra phía cổng trường, bây giờ mọi người vào lớp bắt đầu làm bài thi nên sân trường rất yên tĩnh và vắng vẻ, nên cũng có ai cản trở hay ngăn lại.

      Chỉ có bác bảo vệ ngoài cổng vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt đở Uông Tuấn Kiệt bên vai khó khăn kéo nhanh chóng chạy đến phía , lo lắng hỏi: "Này cháu , xảy ra chuyện gì vậy?"

      "Bạn cháu bị ngất xỉu trong phòng thi nên bạn ấy ra cổng, có người nhà chờ bên ngoài cổng ạ" Dạ Nguyệt cố gắng bình tĩnh, mỉm cười .

      Bác bảo vệ nhìn nhìn quần áo của Uông Tuấn Kiệt, có ai thi lại mặc quần áo như bệnh nhân trong bệnh viện như vậy ?

      Nhưng đời này thiếu gì kẻ điên? Biết đâu giới trẻ bây giờ thịnh hành cách ăn mặc quần áo giống vậy rồi sao a..... Ôi! Giới trẻ thời nay....

      Nghĩ vậy nên bác bảo vệ nghi ngờ gì nữa, chỉ vừa chép miệng vừa đến phụ Dạ Nguyệt tay kéo Uông Tuấn Kiệt ra cổng trường.

      Vừa ra đến cổng trường độ nhiên có năm sáu người đàn ông vặn đồ cảnh sát chạy ra từ nơi nào đó ở phía trước, hướng thẳng về phía bọn họ la lên: "Chúng tôi là người của Cục cảnh sát, người đàn ông tay các vị là tội phạm bị truy nã, cầu các vị mau giao ta cho chúng tôi"

      Cái gì? Bác bảo vệ vừa nghe đến tội phạm bị truy nã lập tức buông Uông Tuấn Kiệt ra, ông ta cảm thấy có gì đó sai sai ở đây ngay từ đầu rồi mà....

      Mà Dạ Nguyệt nhìn thấy năm sáu người đó liền biết là người của cái bọn lúc nãy, bởi vì người bọn chúng đều toát ra khí tức giống nhau, đều như muốn giết người vậy.

      Dạ Nguyệt nhìn thấy Lăng Chi Hiên lo lắng chạy về phía mình ở bên kia, cũng xoay người hướng về phía xe của Lăng Chi Hiên ở bên kia mà chạy nhưng chắc chắn là chạy nhanh bằng bọn chúng vì còn phải đở Uông Tuấn Kiệt.

      Bên này, Lăng Chi Hiên ngồi trong xe thư giãn chờ vợ thi xong, lại bất ngờ nhìn thấy và người đàn ông trung niên kéo Uông Tuấn Kiệt vai chạy ra đến cổng trường, vừa bước xuống xe lại thấy năm sáu người đàn ông khác bỗng nhiên xuất la hét tội phạm truy nã rồi tiến thẳng về phía bọn họ.

      Khỏi cần phải đoán, chắc chắn chuyện này có liên quan đến chuyện Uông Tuấn Kiệt mất tích hai tuần qua, hơn nữa lần này lại còn liên lụy đến vợ của .

      Năm sáu người đàn ông rút súng ra, nhanh chóng đổi hướng về phía Dạ Nguyệt chạy, chỉ còn cách nhau trong gang tấc: "Mau đứng lại, chúng tôi cầu mau đứng lại, thôi chúng tôi bắn"

      Dạ Nguyệt biết đó là súng gây mê của động vật, nghe loáng thoáng lúc thoát ra từ cửa sổ, nên vẫn cố chấp chạy mà dừng lại, đâu có ngu mà dừng lại, biết bọn chúng có bắn ? Hơn nữa, ràng bọn chúng muốn bắt cho bằng được tên này, vẫn cảm thấy có gì đó sặc mùi khả nghi trong chuyện này.

      Phụt! Phụt! Phụt! Tiếng mũi tên rời khỏi súng gây mê, tiếp theo lại nghe tiếng bộp, bộp, bộp.....

      Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt về phía mình, cũng vừa kịp lúc kéo thanh đoản kiếm lộ ra chút trong túi xách đeo chéo bên hông của Dạ Nguyệt để che chắn ba mũi tên, tất nhiên thanh kiếm vẫn còn nằm trong bao đựng kiếm màu đen.

      Cùng lúc đó ba người đàn ông vận quần áo dạ hành cũng xuất đồng thời che chắn trước mặt ba người, hai bên nhất thời đứng im bất động, bên đám người mặc quần áo cảnh sát vẫn chĩa súng về phía đám người của Lăng Chi Hiên.

      "Lăng tổng, ta là người của chúng tôi, hy vọng giao ta cho chúng tôi, nếu dù có là chúng tôi cũng nể mặt" người trong sáu người tiến lên phía trước .

      " cần phải nể mặt" Lăng Chi Hiên hừ lạnh rồi vác Uông Tuấn Kiệt vai, nắm tay Dạ Nguyệt quay nhanh , hướng về phía xe, biết tại bọn họ bị bao vây, càng nhanh chóng thoát khỏi đây càng tốt.

      "Vậy chúng tôi cũng cần nhiều" người đàn ông hất mặt lên với những người phía sau, ra hiệu tấn công.

      Ba người hộ vệ cũng tấn công, cản bước của đám người đó trong khi Lăng Chi Hiên nhanh chóng cùng Dạ Nguyệt vào trong xe.

      Để Uông Tuấn Kiệt ở ghế sau, Lăng Chi Hiên cho xe rời , nhưng khi xe vừa di chuyển phía trước bất ngờ xuất hai chiếc xe màu đen chặn đường, phía sau xuất thêm hai ba chiếc nữa vây lấy xe của Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

      "Giữ chặt vào" Lăng Chi Hiên trầm , rồi nhấn mạnh ga tăng tốc độ, đâm thẳng vào chính giữa chỗ trống của hai chiếc xe phía trước, thoạt nhìn giống như nổi điên muốn đâm xe vào cùng liều chết.

      Thấy vậy theo phản xạ, hai chiếc xe kia bị bất ngờ nên lùi ngược lại, Lăng Chi Hiên cong khóe môi vẫn tiếp tục nhấn mạnh ga chạy thẳng về phía trước, thoát khỏi thế bao vây mới vừa rồi.

      “Chết tiệc, bị lừa rồi” hai người cầm lái ở hai chiếc xe cản đường bực dọc đập vào tay lái.

      "Đuổi theo, nhất định thể để mất vật thí nghiệm này được" tiếng lạnh lẽo vang lên trong tai nghe của những người giữ tay lái.

      Theo chỉ thị, năm chiếc xe cùng với những chiếc xe khác cũng vừa đồng thời xuất chia ra đuổi theo xe của Lăng Chi Hiên.

      Tiếng xe quẹo cua ken két cùng tiếng gồ ga dữ dội làm chấn động cả các con đường lớn, làm cho những người đường hoảng hốt phải chạy vào sâu bên trong lề, vừa chỉ trỏ vừa đứng nhìn theo. Còn những chiếc xe lưu hành đường cũng phải tấp vào lề để tránh bản thân bị vạ lây.

      Bên này, Lăng Chi Hiên vừa lái xe vừa gọi điện cho Dương Lãnh Thiên.

      “Chủ Tịch, tôi cử người cứu viện cho rồi” giọng lo lắng của Dương Lãnh Thiên vang lên trong điện thoại.

      “Đưa tôi bản đồ GPS, cùng địa điểm cứu viện” Lăng Chi Hiên hừ lạnh .

      “Vâng, Chủ Tịch” Dương Lãnh Thiên vừa xong lập tức màn hình của chiếc xe liền xuất bản đồ GPS, những dấu chấm tròn đỏ, dấu chấm tròn xanh lớn cũng xuất theo.

      Lăng Chi Hiên nhìn những dấu chấm tròn đỏ, hừ , bọn chúng đông , tính sơ qua cũng cỡ hơn vài chục chiếc xe chia nhau ra vây lấy chiếc xe của .

      “Chủ Tịch, tôi cho bật địa điểm cứu viện cho dựa vào tính toán khả năng cao nhất khi thoát khỏi những chiếc xe này” Dương Lãnh Thiên vuốt mồ hôi, địa điểm này có vẻ khá xa, hy vọng Chủ Tịch có thể kịp lái xe đến đó.

      “Được” Lăng Chi Hiên chuyển mắt như suy nghĩ gì đó, rồi tiếp: “ thầm tóm vài tên của bên đó cho tôi”

      Dương Lãnh Thiên như hiểu ý, vâng dạ đồng ý rồi cho Tề Vĩ bật chấm tròn màu vàng bản đồ GPS.

      Lăng Chi Hiên nhướng mày nhìn chấm tròn màu vàng, khu vực này là…….

      Dạ Nguyệt cũng nhìn vào bản đồ GPS, nhanh chóng nhận ra chấm tròn màu vàng màn hình: “Đây phải là ngoại ô giữa thành phố F và thành phố S sao a?”

      Nơi này gần với ngọn núi mà Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh bị bắt trước đây, khoảng gần hai giờ đồng hồ lái xe.

      Lăng Chi Hiên vẫn vừa lái xe vừa nhìn những chấm tròn đỏ màn hình, theo tính toán quả ở trong thành phố có cách nào thoát khỏi thế bao vây của bọn người này được, nếu như cho người của tiếp viện ở đây cũng bị bọn chúng chặn đường chỉ có thể ở phía vòng ngoài.

      Hơn nữa bọn chúng còn sử dụng quân phục cảnh sát, giống như cảnh sát truy bắt tội phạm, nếu để bọn chúng tóm được ở đây chắc chắn thể chống trả lại được.

      Quả nhiên, Lăng Chi Hiên muốn lái xe vào đâu đều có chấm tròn đỏ xuất chặn hết các đường của , cứ mỗi lần định vào đường nào nhất định có xe chắn phía trước cản đường muốn vây bắt .

      Lăng Chi Hiên liếc mắt nhìn thấy con đường có thể đâm thẳng vào đường cao tốc, ở phía bên con đường bên kia là chấm tròn đỏ gần đến cua quẹo vào đường để chặn đường của .

      “Bảo bối, giữ chặt dây an toàn”

      Lăng Chi Hiên đập mạnh ga, vọt nhanh vào đường , những sợi dây được bắt ngang trung, quần áo của mấy khu nhà trong đường cũng được phơi đó, nhưng Lăng Chi Hiên vẫn đâm thẳng vào hất tung quần áo bay đầy trời, cuối cùng chỉ trong vòng tích tắt, Lăng Chi Hiên đâm ra khỏi cua quẹo cũng vừa lúc chiếc xe kia chuẩn bị chắn trước mặt xe , cú quẹo cua cực kỳ đẹp mắt thoát khỏi chiếc xe kia chặn đường cũng vừa giúp đâm thẳng ra đường nối tiếp với đường cao tốc, tiến thẳng về phía chấm vàng ở ngoại ô thành phố.

      “YES!!” Dương Lãnh Thiên và Tề Vĩ theo dõi bản đồ GPS cũng vừa vuốt mờ hôi thở phào nhõm, tiếp theo Chủ Tịch chỉ còn phải nhấn ga hết cỡ để đừng cho bọn chúng bắt được thôi a.

      Sở dĩ địa điểm cứu viện nằm xa như vậy là vì đường cao tốc đoạn đường này có điểm dừng để thiết lập hệ thống phòng thủ mà làm kinh động đến thế lực khác hay là nghi ngờ của phía chính phủ, mấy năm gần đây trung tâm bí mật của bọn họ càng phải cẩn mật hơn nữa để để lộ ra bất cứ sơ hở nào, chỉ có thể kịp chuẩn bị đón đầu ở phía cuối đường cao tốc mà thôi.

      Tất nhiên, đó cũng là chủ ý của Lăng Chi Hiên, nhất định phải đặt bí mật của trung tâm lên hàng đầu, rất nhiều mạng sống đặt dưới điều hành của nên càng phải cẩn trọng.

      “Đuổi theo, hướng về đường cao tốc phía ngoại ô thành phố” thông tin lại được truyền các xe truy lùng xe của Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

      Tiếp theo sau đó, chúng ta có thể thấy được màn rượt đuổi nhau như phim hành động gây cấn lúc này đường cao tốc.

      Dạ Nguyệt chỉ có thể xanh mặt ngồi dán chặt vào ghế xe im lặng câm nín, nín thở cố gắng mở to mắt nhìn xe mình vượt mặt những chiếc xe khác, chốc chốc lại có những chiếc xe lớn chạy ngược chiều sượt ngang xe mình, tim đập còn nhanh hơn cả trống trận, giờ có thể hiểu được cảm giác của mấy nhân vật đuổi bắt nhau xa lộ trong phim là như thế nào rồi a.

      Dạ Nguyệt sực nhớ ra Uông Tuấn Kiệt còn ở ghế sau, quay đầu lại nhìn thấy rớt xuống sàn xe lúc nào hay.

      sao, cứ để cậu ta nằm đó, an toàn hơn” Lăng Chi Hiên lơ đãng .

      vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu, hừ lạnh….. bọn này bám dai như đĩa, với tốc độ tại chưa tới hai giờ có thể đến được địa điểm tiếp viện.

      Chạy được lúc lâu, đường ở phía trước bỗng nhiên chia làm hai hướng , nếu nhìn bản đồ GPS có thể biết được đường hướng ra bãi biển tiến thẳng lên khu rừng ngọn núi nơi bọn bắt cóc giam giữ Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh, cũng là nơi dẫn đến vách vực mà Lăng Chi Hiên với Dạ Nguyệt bị rớt xuống lần, còn con đường thứ hai, là tiến thẳng đến điểm cứu viện của Dương Lãnh Thiên và Tề Vĩ.

      Lăng Chi Hiên định rẽ đường đến điểm cứu viện chiếc xe hàng lớn chạy ngược chiều bất ngờ bẻ lái vòng ngược lại như muốn quay đầu, nhưng cũng đồng thời muốn chặn đường của .

      Lăng Chi Hiên phanh gấp, tiếng xe thắng gấp vang lên tiếng Két!!!!!!! kéo dài lớn.

      Lăng Chi Hiên nổi nóng muốn chửi tục, ngờ thế lực của bọn chúng vượt ngoài tầm của các thế lực tại trong nước.

      Dạ Nguyệt quay đầu nhìn phía sau thấy vài chục chiếc xe sắp đuổi đến đây, gấp đến độ buộc miệng : “Hay là rẽ sang đường bên kia?”

      Mặc dù con đường phía trước là đường cùng nhưng nếu bây giờ chỉ còn nước bị bắt ở nơi này thôi, cứu viện bên kia đến kịp.

      PHẠCH! PHẠCH! PHẠCH! Tiếng động cơ bỗng nhiên vang lên đỉnh đầu họ.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 80

      Trong phòng LAB của nơi nào đó, người đàn ông khoác áo Blouse trắng cùng với hai ba người trợ thủ mặc quần áo bảo hộ trắng mở cửa bước vào, trong đó có người cầm máy quay phim tay, người đẩy chiếc xe có thiết bị dụng cụ y tế ở phía , người cầm theo chiếc hộp vuông có khóa số.

      “Lần thí nghiệm thứ 1 638 354, lần này tôi tiêm cho hai vật thí nghiệm hai loại mới nhất vừa được tinh lọc từ các loại trước đây” người đàn ông khoác áo blouse vào ống kính quay phim.

      Ông ta xoay người lấy ống kim chiếc xe thiết bị, người cầm chiếc hộp bước đến bên cạnh ông ta, mở hộp ra, bên trong là hai ống thủy tinh trong suốt, thứ dịch lỏng bên trong lại có màu đỏ thẫm như máu và màu vàng đục như huyết tương.

      Người đàn ông lấy ống thủy tinh màu đỏ đưa lên phía trước ống kính để quay lại số hiệu của ống, rồi ông ta rút lấy chất dịch lỏng màu đỏ vào bên trong kim, sau đó ông ta di chuyển đến người đàn ông trẻ tuổi nằm chiếc giường bên phải bên trong phòng LAB, tìm mạch máu tay ta rồi bom thứ dịch lỏng đó vào.

      Chỉ qua mười mấy giây yên tĩnh chờ đợi của tất cả những người bên trong, người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên mở lớn mắt gầm lên đau đớn, rồi ta lại trở về trạng thái bất tỉnh như ban đầu.

      Tiếp theo tất cả việc được lập lại lần nữa với người đàn ông trẻ tuổi khác ở chiếc giường bên trái, lần này người đàn ông đó đột nhiên lên cơn co giật, miệng vừa nôn ra máu, cuối cùng ta ngã xuống rồi chết.

      “Thí nghiệm thứ 1 638 354, chết hôn mê sâu, THẤT BẠI!”

      ********** Ò Ó O Lằn ranh giới…. rơi tự do oOo

      Khi Lăng Chi Hiên tính quẹo trái đột nhiên ở phía bầu trời lại xuất chiếc trực thăng, Dương Lãnh Thiên mở cửa thả dây cùng thả thang dây xuống hét lên: “Chủ Tịch, Phu Nhân”

      Lăng Chi Hiên nhanh chóng tháo đai an toàn, mở cửa vác Uông Tuấn Kiệt lên vai, Dạ Nguyệt cũng theo sát phía sau , gió từ cánh quạt phía làm đầu tóc quần áo của ba người bên dưới quằn quại rối bù, Dương Lãnh Thiên đứng ở cửa cũng tránh khỏi.

      Người đàn ông xe hàng bước xuống định cản bước của ba người trong tích tắt liền bị Dạ Nguyệt nhanh như chớp cầm lấy bao kiếm đâm mạnh vào chính giữa lồng ngực khiến ông ta mất thở tạm thời ngã xuống đất bất tỉnh.

      Bên này Lăng Chi Hiên buộc dây vào người Uông Tuấn Kiệt để Dương Lãnh Thiên kéo ta lên, còn và Dạ Nguyệt vừa kịp lúc bám lấy chiếc than dây mấy chiếc xe cuối cùng cũng đuổi đến.

      !” Lăng Chi Hiên hét lên với Dương Lãnh Thiên ở phía , mặc dù và Dạ Nguyệt vẫn còn thang dây nhưng nếu kịp.

      PHẠCH! PHẠCH! PHẠCH! Chiếc trực thăng đành phải di chuyển, bay thẳng về phía trước, hướng phía điểm vàng mà tới.

      ngờ, ở phía bên kia chiếc xe hàng cũng xuất những chiếc xe khác, nả súng máy vào chiếc trực thăng, vì Uông Tuấn Kiệt vẫn còn được Lăng Chi Hiên kìm chặt ở bên dưới nên bọn chúng dám nả súng vào ba người.

      “ĐỔI HƯỚNG, NHANH CHÓNG HƯỚNG VỀ PHÍA KHU RỪNG MÀ ” Lăng Chi Hiên lại gầm lên ra lệnh cho Dương Lãnh Thiên, nếu cứ tiếp tục bị nả súng như thế này trực thăng nhất định bị bắn hạ.

      Chiếc trực thăng rẽ sang hướng bên kia, bay vào khu rừng trước mặt cũng là đường cùng đối với những chiếc xe đuổi theo bên dưới, những chiếc xe này có trang bị súng máy bắn đạn liên hoàn.

      Nhưng…… chỉ trong tích tắt… ba phát đạn đột nhiên từ đâu bắn ra, cắt đứt dây thang và sợi dây buộc Uông Tuấn Kiệt.

      Cả ba người đều rơi tự do xuống khu rừng rậm rạp.

      …………………………………………………..

      xác định được vị trí của Chủ Tịch và Phu Nhân” Tề Vĩ tức giận đập bàn phím .

      “Lúc Chủ Tịch xuống xe có thể mang theo điện thoại” Dương Lãnh Thiên ảo não bóp trán vào tai nghe, núp ở lùm cây gần bìa rừng, bí mật quan sát đám người kia chuẩn bị dụng cụ vào khu rừng để lục soát cùng truy tìm Uông Tuấn Kiệt.

      “Tề Vĩ, thông báo với Từ Cảnh cho người bí mật thâm nhập vào đám người đó, chúng ta phải tìm ra Chủ Tịch, Phu Nhân và Uông Tuấn Kiệt trước bọn chúng”

      Sở dĩ Dương Lãnh Thiên có tính toán này là vì nhận ra bọn người này rất khó đối phó, bọn chúng dám công khai truy lùng người và còn có thể mạo danh cảnh sát chứng tỏ có thế lực rất mạnh đứng phía sau bọn chúng, tại vẫn chưa liên lạc được với Chủ Tịch nên chỉ còn cách cho người bí mật trà trộn vào bọn chúng để truy tìm tung tích của Chủ Tịch và Phu Nhân, thể đối đầu trực diện để làm bức dây động rừng được, vẫn chưa biết được kẻ cầm đầu phía sau bọn chúng là ai.

      ********** Ó O Ò Lằn ranh giới…. bí oOo

      tại khắp nơi trong khu rừng đều có mặt bọn người đó, chúng lục soát quanh khu rừng để tìm tung tích của ba người. Còn sâu bên trong khu rừng nữa, Lăng Chi Hiên đỡ lấy Dạ Nguyệt đứng dậy, Uông Tuấn Kiệt cũng nằm bên cạnh hai người.

      Khi ba người rơi xuống, rất may được những tàn cây và lùm cây lâu năm cản lại lực rơi và đón lấy cả ba, nên ngoại trừ những vết thương bị cây quẹt ngoài da và bị ê ẩm toàn thân còn lại cũng thấy có gì đáng ngại.

      “Em có thấy bất ổn chỗ nào , bảo bối?” Lăng Chi Hiên lo lắng nhìn những vết thương bị cây quẹt khắp cơ thể của , đau lòng hỏi.

      “Em sao a” Dạ Nguyệt lắc đầu, ngoại trừ đau rát do vết thương cây quẹt gây ra chỉ cảm thấy hơi nhói dưới bụng chút thôi, còn lại cũng cảm thấy đặc biệt đau ở chỗ nào.

      Lăng Chi Hiên thấy vợ sao, mới hôn lên trán , thở phào nhõm rồi vác Uông Tuấn Kiệt vai, siết lấy tay : “Chúng ta phải tìm chỗ trốn thôi, chắc chắn bây giờ khu rừng này bị bao vây rồi, thể xông ra ngoài được nữa”

      “Có nơi” Dạ Nguyệt như nhớ ra gì đó, .

      cũng nghĩ đến nơi đó” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, trước tiên cứ tránh bọn chúng trước , sau đó đợi đến khi trời tối tính đến cách chạy thoát mà làm kinh động đến bọn chúng.

      ……………………………………

      Bên cạnh vách núi, Lăng Chi Hiên để Uông Tuấn Kiệt xuống đất rồi đến tảng đá, ra sức đẩy nó ngược về hướng cửa hang, cơ quan xoay chuyển tiếng cạnh phát ra như có thứ gì khớp vào nhau, cửa hang động từ từ dịch chuyển để lộ ra hang động tối tăm, sâu thăm thẳm bên trong.

      Bước vào hang động, Lăng Chi Hiên để Uông Tuấn Kiệt dựa vào vách bên trong hang động, rồi bước ra lấy bụi cây ở gần đó ngụy trang gần tảng đá, xóa dấu vết dịch chuyển của tảng đá cùng với bước chân của hai người khi bước vào hang.

      Lăng Chi Hiên lại đưa cho Dạ Nguyệt cây đuốc được gắn ở vách hang động cùng với cái zippo màu bạc sáng ngời để đốt đuốc, còn đẩy tảng đá nằm phía bên trong hang động để đóng hang động lại.

      Tách! Cây đuốc sáng rực lên trong đêm tối tĩnh mịch bên trong hang động, mặc dù vẫn còn là ban ngày nhưng khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn bên trong này chỉ còn lại màn đêm đen thẵm có chút ánh sáng mặt trời nào có thể lọt qua được.

      lần nữa bọn họ lại trở lại nơi này.

      Nhìn những dòng ký tự cổ xưa vách hang động, Dạ Nguyệt nhớ lại bản thân từng rất muốn tìm hiểu về chúng, chỉ là chuyện này nối tiếp đến chuyện khác nên cả hai vẫn chưa có thời gian để tìm hiểu những chữ cổ thú vị này a.

      Lăng Chi Hiên cong khóe môi nhìn vợ thích thú chăm chú nhìn những dòng ký tự cổ xưa, buồn cười hỏi: “Em có muốn vào trong ?”

      Dạ Nguyệt lắc đầu ngồi phịch xuống đất, mặc dù rất muốn nhưng cảm thấy ê ẩm toàn thân lắm rồi, hơn nữa bụng lại cảm thấy hơi khó chịu nên chỉ muốn ngồi yên chỗ thôi a.

      Thấy khuôn mặt nhắn của Dạ Nguyệt lộ ra vẻ mệt mõi, Lăng Chi Hiên ngồi xuống bên cạnh , bế lên đặt vào trong lòng để cho dựa vào trong ngực mình: “Em ngủ chút , đến tối gọi em dậy”

      Dạ Nguyệt cũng ngoan ngoãn nghe lời, nằm yên trong lòng rồi nhìn qua Uông Tuấn Kiệt nhắm mắt bất tỉnh bên cạnh hai người: “ ta ra là ai vậy?”

      “Là con trai của dì Huệ Tâm” Lăng Chi Hiên vừa vừa xoa xoa lưng cho vợ thoải mái.

      “Hả?” Dạ Nguyệt trợn mắt ngạc nhiên, ngờ cái tên đáng ghét này lại là con trai của dì Huệ Tâm a.

      “Lúc em bị bắt , cũng nhờ tên này phát ra kịp thời” Lăng Chi Hiên cười cười .

      Ồ! Hóa ra chàng này cũng là người tốt nha, Dạ Nguyệt có cái nhìn khác về cái người vô duyên này rồi, đột nhiên như nhớ ra gì đó: “Hiên, lúc nãy em có bắt mạch cho ta, mặc dù bị trúng độc nhưng lại như có biểu bị trúng độc, dường như có thứ chất gì đó trong cơ thể mới gây ra tượng kỳ lạ như thế này”

      Lăng Chi Hiên nhíu mày suy nghĩ, nếu lúc này có Trình Ân ở đây có thể xác định chính xác Uông Tuấn Kiệt bị nhiễm thứ chất gì, quan trọng bây giờ là bọn họ phải tìm cách thoát khỏi nơi này trở về trung tâm, Uông Tuấn Kiệt càng lúc càng suy yếu.

      suy nghĩ đột nhiên thấy Dạ Nguyệt vuốt vuốt vào bụng mình, theo phản xạ áp bàn tay to lớn của mình lên bụng xoa xoa để làm cho bụng ấm lên: “Em đau bụng hả?”

      Dạ Nguyệt gật gật đầu: “Chỉ hơi đau thôi, chắc tại vì em sắp tới ngày a” nghĩ có lẽ gần tới ngày đó cộng thêm ở nơi lạnh lẽo như thế này nên dễ bị nhiễm lạnh, thấy khó chịu là chuyện bình thường a.

      Lăng Chi Hiên vẫn vuốt ve xoa xoa vào bụng , cúi đầu hôn vào mắt , vừa cưng chiều vừa như đau lòng thầm: “Ngoan, nghỉ ngơi chút bảo bối”

      Dạ Nguyệt vùi đầu vào trong ngực , hưởng thụ cảm giác ấm áp của , cũng chìm dần vào giấc ngủ yên tĩnh, phải nghỉ ngơi lấy lại sức để làm vướn chân vướn tay .

      ………………………………

      Thời gian trôi qua, khi Dạ Nguyệt chìm trong giấc ngủ đột nhiên tiếng động lớn phát ra từ phía ngoài hang động, Dạ Nguyệt bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh dậy.

      nhìn thấy Lăng Chi Hiên nhíu mày nhìn về phía cửa hang, Dạ Nguyệt cũng ló đầu ra khỏi ngực , tim lại đập nhanh như trống trận.

      Tiếng động lớn vẫn tiếp tục phát ra phía bên ngoài hang động, lúc này Lăng Chi Hiên cũng đứng dậy đặt Dạ Nguyệt đứng xuống đất, rồi nhanh chóng vác Uông Tuấn Kiệt vai.

      “Chúng ta phải vào bên trong” nếu như nghe nhầm ràng là tiếng động cơ khoan vào trong núi.

      Mặc dù chỉ là phỏng đoán, biết chuyện gì diễn ra bên ngoài nhưng để hoàn toàn chắc chắn chỉ còn cách di chuyển vào sâu bên trong hang động thôi.

      Càng sâu vào hang động càng lúc càng tối đen mờ mịt, càng lúc càng lạnh lẽo hàn hơn trước đây, cho đến khi nó được chia làm hai thông đạo như cả hai thấy trước đây.

      Dạ Nguyệt bỗng nhiên nhíu mày, như cố gắng ngẩn đầu hướng về phía trước như để nghe ngóng thứ tiếng động nào đó: “Hiên, có nghe thấy tiếng nước chảy ?”

      Lăng Chi Hiên gật đầu, nghe như là có tiếng rào rào của nước chảy, chỉ là lần trước khi vào đây hoàn toàn nghe có tiếng động này.

      ta cần uống nước” Dạ Nguyệt nhìn thấy môi Uông Tuấn Kiệt bị khô nứt, biết chắc chắn ta thiếu nước, người bệnh cần phải được bổ sung nhiều nước để tránh tình trạng mất nước mà khiến cho cơ thể càng suy yếu hơn nữa.

      Nên vì vậy cả hai quyết định vào thông đạo bên trái mà phải là thông đạo từng nhốt Dương Ngọc Linh và Lý Vân Nhi.

      biết cả hai bao lâu, quẹo qua biết bao nhiêu cua quẹo ngoằn ngoèo uốn lượn, vượt qua biết bao nhiêu gờ đá có hình thù kỳ dị, cuối cùng bọn họ bước vào trong gian rộng lớn hình vòng cung, có thể nhìn thấy bầu trời đêm thăm thẳm ở phía với thác nước chảy mạnh ở phía bờ đối diện, cây cỏ xanh tươi mơn mởn mọc um tùm xung quanh thác nước.

      Nhìn xuống phía dưới ra bọn họ đứng gờ đá nhô lên cao bằng phẳng, phía dưới hoàn toàn là cái hồ trong veo rộng.

      Hóa ra trời tối rồi a.

      Lăng Chi Hiên để Uông Tuấn Kiệt dựa vào vách hang, còn Dạ Nguyệt dùng tay lấy nước dưới hồ mang đến, bây giờ phải là lúc trầm trồ thiên nhiên quá đỗi xinh đẹp đâu a.

      Lăng Chi Hiên nhanh chóng ngửa đầu Uông Tuấn Kiệt ra phía sau, bóp miệng để cho miệng há ra rồi Dạ Nguyệt đổ nước vào trong miệng , sau đó Lăng Chi Hiên giữ chặt lấy miệng để cho nước có thể chảy hết xuống cổ .

      Lập lại mấy lần như vậy, cuối cùng Uông Tuấn Kiết cũng động đậy cơ thể, nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra.

      “A! Cuối cùng cũng tỉnh rồi” Dạ Nguyệt che giấu vui mừng .

      Uông Tuấn Kiệt yếu ớt nhìn mỉm cười, rồi yếu ớt với Lăng Chi Hiên: “Lăng tổng, nhất định phải ngăn bọn chúng lại”

      “Bọn chúng là ai?” Lăng Chi Hiên lập tức hỏi, đây chính là câu hỏi mà luôn cho người bí mật điều tra, nhưng kết quả lại luôn làm thất vọng.

      “Tôi biết” Uông Tuấn Kiệt lắc đầu. “Nhưng tôi biết bọn chúng muốn làm gì”

      Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt nhìn nhau.

      “Hai tuần trước khi chúng tôi bị bọn chúng bắt giữ, chúng tôi trở thành vật thí nghiệm cho bọn chúng” Uông Tuấn Kiệt cố gắng lấy hơi sức để kể lại.

      “Tôi và người bạn khác bị bỏ đói ba ngày, sau đó bị bắt vào phòng LAB nào đó, trước khi hoàn toàn mất ý thức tôi thấy chúng muốn tiêm thứ chất gì đó vào người tôi”

      “Đến khi tôi tỉnh dậy thấy mình nằm giường bệnh được truyền nước biển, nhờ bọn chúng biết tôi tỉnh lại, mất cảnh giác nên tôi có thể trốn thoát khỏi nơi đó”

      “Nơi đó là nơi nào?” Dạ Nguyệt nhịn được hỏi.

      “Do trời tối cùng với kiệt sức nên tôi biết bản thân ở đâu, chỉ có thể biết được nơi tôi vừa chạy ra là bệnh viện bị bỏ hoang”

      “Bệnh viện bỏ hoang ở thành phố F và cũng gần với trường đại học em thi chỉ có thể là bệnh viện N thôi” Dạ Nguyệt nhìn Lăng Chi Hiên , với lại chàng này bị yếu sức thể chạy quá xa chỗ đó được.

      Lăng Chi Hiên gật đầu đồng ý với vợ , có thể bọn chúng cũng có căn cứ ngầm ở đâu đó dưới bệnh viện đó nên vì vậy mà hành tung cũng vô cùng bí như của bên .

      chung tại bây giờ tất cả chỉ là suy đoán ngoại trừ những lời kể của Uông Tuấn Kiệt, nhưng dù sau cũng có cơ sở để truy tìm ra tung tích của bọn chúng.

      Dạ Nguyệt nhìn thấy Uông Tuấn Kiệt lại sắp rơi vào hôn mê, nhanh chóng hỏi: “ có muốn uống nước nữa ?” cơ thể của ta vừa thiếu chất vừa thiếu nước trầm trọng, trước đây có thể ta chỉ dựa vào truyền nước biển để sống, nhưng tại ở đây chỉ có thể cung cấp nước, hoàn toàn có lương thực để cho ta ăn.

      Uông Tuấn Kiệt yếu ớt gật đầu, cổ họng của khô rát kể từ khi trốn ra khỏi bệnh viện.

      Dạ Nguyệt lại nhanh chóng chạy về phía ngoài gờ đá, vươn xuống hồ múc nước cho .

      “Cẩn thận, bảo bối” Lăng Chi Hiên lo lắng , bước nhanh về phía .

      Nhưng chỉ vừa mới xong Dạ Nguyệt liền bị trượt chân vì ở phía đó có phủ rêu trơn tuột, bật ngửa về phía sau, may nhanh trí giơ chân ra kịp lúc đạp xuống gờ đá bị chìm trong nước để cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể.

      ngờ tiếp theo là tiếng cạch vang lên.

      “Nghe giống như là em khởi động cơ quan nào đó phải” Dạ Nguyệt vuốt mồ hôi , lúc này Lăng Chi Hiên cũng nắm lấy tay để giữ bị té xuống hồ.

      Đột nhiên, tiếng ầm ầm lớn phát ra, trước khi kịp nhận ra chuyện gì dòng nước lớn đổ ập xuống từ phía thông đạo mà mọi người vào, cuốn phăng cả ba xuống hồ nước.

      Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt nhanh chóng bơi đến đở lấy Uông Tuấn Kiệt kéo lên mặt nước, cả ba hít lấy hít để khí.

      Lại thêm lần nữa, cả ba kinh ngạc mở to mắt ra nhìn tượng kỳ dị diễn ra xung quanh mình.

      ra, ở phía cao ánh trăng sáng chiếu thẳng xuống mặt hồ, làm cho mặt hồ sáng loáng lên phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ.

      Nhưng chuyện chỉ dừng lại ở đó, đột nhiên xoáy nước ở đâu bất thình lình xuất ở giữa hồ, cuốn tất cả mọi thứ ở trong hồ bao gồm cả ba người.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 81

      Bầu trời đêm thăm thẳm gợn mây, ánh trăng tròn vành vạnh cùng với những vì sao sáng lấp lánh bên cạnh, tiếng nước chảy róc rách như điệu nhạc êm ái của bản giao hưởng ánh trăng.

      "Nguyệt...."

      "Nguyệt...."

      Trong cơn mơ hồ, Dạ Nguyệt như nghe được giọng quen thuộc gọi tên mình, nhưng lại thể mở mắt ra, muốn tỉnh dậy nhưng cơ thể lại nặng nề, cảm giác khó thở cứ như có thứ gì kẹt ở cổ họng.

      Lăng Chi Hiên vừa vỗ vào gò má vừa gọi tên Dạ Nguyệt, nhưng cũng có chút phản ứng nào, liền chuyển qua nhòi tim cùng hô hấp nhân tạo cho .

      "Bảo bối, em được có chuyện gì..."

      Bên cạnh, Uông Tuấn Kiệt cũng sặc nước ho sặc sụa, cũng lo lắng đưa mắt nhìn sang Lăng Chi Hiên hô hấp nhân tạo cho Dạ Nguyệt bên cạnh.

      Lúc nãy khi cả ba bị dòng nước mạnh đẩy rơi xuống hồ, đột nhiên mặt hồ lại sáng lên, rồi sau đó xoáy nước ở đâu xuất cuốn lấy ba người, mọi thứ xoay vần cho đến khi tỉnh dậy thấy cả ba nằm gờ đá trước khi bị cuốn xuống nước, thác nước phía đối diện bây giờ cũng chỉ còn như con suối .

      Cũng may lúc đó Lăng Chi Hiên cũng vừa tỉnh dậy, chỉ có nhóc kia dường như uống nước quá nhiều nên mới bị ngộp nước như vậy.

      Lăng Chi Hiên hô hấp nhân tạo được lúc, Dạ Nguyệt đột nhiên ọc ra nhiều nước, vừa ọc nước vừa mở to mắt tỉnh dậy, ho sặc sụa như Uông Tuấn Kiệt mới vừa rồi.

      Lăng Chi Hiên vỗ vỗ lưng cho , cũng thở phào nhõm vì tỉnh lại: "Em có thấy khó chịu chỗ nào ?"

      Dạ Nguyệt lắc lắc đầu, cố gắng hít thở khí trong lành mát mẻ xung quanh để bình ổn lại hơi thở và nhịp tim của mình: "Em sao, chúng ta bị cuốn đến đâu vậy ?"

      "Chúng ta vẫn còn ở trong hồ nước ban nãy" Uông Tuấn Kiệt lên tiếng, mặc dù bị cuốn xuống nước lạnh lẽo nhưng hiểu sao lại cảm thấy bản thân như tỉnh táo hơn hẳn.

      Lăng Chi Hiên đỡ Dạ Nguyệt đứng dậy, nhiệt độ trong hang khá ẩm thấp lạnh lẽo mà quần áo lại ướt nhem nên theo bản năng rùng mình hắc xì, cũng tự mình ôm lấy hai bên vai lúc nào hay.

      Thấy vậy Lăng Chi Hiên ôm hai vai Dạ Nguyệt kéo vào trong ngực, úm lấy cho bớt lạnh: "Đến lúc thoát khỏi đây rồi"

      Uông Tuấn Kiệt cũng gật đầu đồng tình với Lăng Chi Hiên, trời tối nên khả năng chạy thoát cao hơn, nếu đợi đến sáng mai biết đâu bọn chúng tìm thấy bọn họ trước rồi.

      " được ?" Dạ Nguyệt ló đầu ra khỏi ngực Lăng Chi Hiên, hỏi Uông Tuấn Kiệt.

      "Tôi nghĩ là được" Uông Tuấn Kiệt gật đầu, nếu chỉ bộ có thể làm được, mặc dù cơ thể vẫn còn cảm thấy mệt mõi và có sức sống nhưng vẫn đỡ hơn lúc ban đầu.

      ... ...... ...... ......

      Lăng Chi Hiên dựa vào dấu vết mà bí mật để lại lúc vào để xác định đường ra khỏi hang động, chỉ lạ điều là dấu vết để lại hiểu sao lại trở nên rất mờ nhạt, nếu nhìn kỹ thể thấy được.

      Dạ Nguyệt thấy nhíu mày suy tư, siết lấy bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay mình, hỏi: "Có chuyện gì vậy ?"

      " để lại ký hiệu lúc vào đây, chỉ là..." Lăng Chi Hiên mơ hồ : "Chúng lại như dấu vết được để lại lâu rồi"

      Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt khó hiểu, nếu như chỉ mới để lại lúc chiều thể nào chỉ sau vài canh giờ nó lại trở nên "cũ" như vậy chứ?

      Nhưng bây giờ vấn đề quan trọng là thoát khỏi bọn người kia, chuyện này cứ để sang bên vậy.

      Nghĩ vậy nên cả ba lại tiếp tục lặng lẽ lần mò đường trở ra, càng ra bên ngoài mọi người càng cẩn trọng quan sát xung quanh.

      " còn nghe thấy tiếng động lớn như lúc chiều nữa" Dạ Nguyệt thắc mắc, biết bọn chúng có khoan vào trong này chưa a, nếu khoan vào rồi có khả năng bọn chúng núp đâu đó cũng chừng.

      Lăng Chi Hiên cũng nhận ra điều đó, cho nên càng thận trọng hơn nữa.

      Cả ba im lặng di chuyển cho đến khúc quanh đầu tiên gần cửa hang động, núp ở đó nhìn ra bên ngoài, chỉ có màu đen thẳm của màn đêm.

      Cửa hang động lại ở trạng thái mở, và điều kỳ lạ là chẳng thấy có ai canh gác bên ngoài, cũng có thể bọn chúng núp đâu đó xung quanh cửa hang, giăng bẫy để chờ bọn họ ra ngoài cũng chừng.

      Nhưng đột nhiên Lăng Chi Hiên bước nhanh đến gần cửa, quan sát dấu vết xung quanh, mày nhíu càng chặt hơn nữa.

      Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt cũng theo phía sau , cẩn thận nhìn ngó xung quanh, đề phòng bọn người đó nhảy ra bất cứ lúc nào.

      “Sao vậy ?” Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi, lần đầu tiên thấy Lăng Chi Hiên làm việc thiếu cẩn trọng như vậy, nếu tình huống bình thường xuất khi chưa chắc chắn điều gì hoặc giả là nghĩ ra kế hoạch gì đó trước khi xuất .

      “Dấu vết cửa hang bị đào này… cũng giống như mấy ký hiệu mà để lại…” Lăng Chi Hiên nhận ra, cửa hang động phải được mở bằng cách đẩy tảng đá như , mà nó bị khoét lỗ lớn, điều này cũng trùng khớp với tiếng động lớn mà và vợ nghe được.

      Có thể suy đoán tình huống diễn ra như sau, bọn người đó cho người lùng sục khắp nơi trong khu rừng, cho đến chiều tối phát ra được đường ngầm bí mật trong ngọn núi này, vì thời gian cấp bách nên bọn chúng cho máy đào để thông đường ngầm chứ muốn tốn thời gian nghiên cứu cách mở cửa đường ngầm.

      Chỉ là…….. vết đào này đáng lẽ phải còn rất mới, nhưng… những gì ra trước mắt là những dấu vết đào bới tưởng chừng trôi qua hơn đến hai năm rồi.

      Dạ Nguyệt mặc dù biết cách quan sát dấu vết giống Lăng Chi Hiên nhưng nếu là chắc chắn là đúng rồi, như vậy rốt cuộc chuyện gì diễn ra vậy a?

      Lăng Chi Hiên nhanh chóng bước ra khỏi hang động, quan sát xung quanh, đứng đó chừng vài phút Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt cũng theo ra ngoài.

      còn thấy bọn người đó nữa cũng có ai bất ngờ xuất để bắt bọn họ, xung quanh cây cối u lạnh lẽo, êm ắng tỉnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng gió thổi làm những tán cây đung đưa phát ra tiếng xào xạc.

      “Giờ chúng ta nên làm sao đây?” Dạ Nguyệt lên tiếng, phá vỡ bầu khí im ắng của ba người, lờ mờ có dự đoán nào đó xoẹt ngang trong đầu rồi a.

      “Rời khỏi đây” Lăng Chi Hiên cúi đầu nhìn vợ , siết lấy tay , muốn xác nhận phán đoán của mình, đối với những gì mà với vợ trãi qua trước đây khả năng phán đoán này xảy ra là rất cao, cũng làm cảm thấy khó tin hay bất ngờ nữa.

      Chỉ có Uông Tuấn Kiệt là thể nào hiểu nổi, bọn người đó thể nào bỏ cuộc dễ dàng đến như vậy được, vậy mà bây giờ khi được tự do đứng ở đây lại cảm thấy khó tin…

      ********** Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo

      Nhờ vào ánh trăng sáng, cuối cùng cả ba người cũng có thể lần mò ra khỏi khu rừng.

      Đứng đường cao tốc vắng vẻ bóng người, lúc này Uông Tuấn Kiệt mới càng buông xuống được lo lắng, chẳng có ai đuổi bắt nữa, chỉ là vẫn thể lý giải được lý do tại sao...

      Dạ Nguyệt nhìn thấy đường cao tốc, liền ngồi chòm hỏm xuống nghỉ mệt, từ sáng đến giờ xảy ra biết bao nhiêu chuyện cộng thêm bụng bị khó chịu, nên tự nhiên cảm thấy rất mệt mõi cùng kiệt sức a.

      ngồi vừa nghỉ mệt vừa nhìn ngó xung quanh đột nhiên nhìn thấy bóng người ở phía xa xa kia, ngay đoạn đường cao tốc ở hướng xuống núi.

      "Hình như có người lên a" Dạ Nguyệt liền chỉ cho Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt thấy.

      Lăng Chi Hiên nhìn về phía vợ chỉ, quả có bóng người chầm chậm lên đây, tướng nghiêng ngả như muốn té làm liên tưởng đến mấy ông bợm rượu say xỉn.

      "Giờ này mà còn có người bộ núi nữa à?" Uông Tuấn Kiệt chép miệng .

      Dạ Nguyệt chăm chú nhìn bóng người nghiêng ngả đó, ở nơi vắng vẻ như vậy, lại có cảm giác sợ sợ thế nào ấy, giống như là... mấy bộ phim kinh dị mà từng coi trước đây...

      Lăng Chi Hiên cũng chăm chú nhìn đột nhiên vợ của đứng lên phía trước , từ từ lùi lùi ra sau nhích lại gần trong vô thức, vẻ mặt cực kỳ đăm chiêu nhìn về bóng người kia nhưng vẫn thể che giấu được sợ hãi, làm cảm thấy rất buồn cười.

      Cho đến khi đụng phải lồng ngực của Dạ Nguyệt mới giật mình quay đầu nhìn : "A, em xin lỗi"

      " sao" Lăng Chi Hiên cong khóe môi xoa xoa đầu của , tay còn lại thầm giữ chặt bên eo .

      "Bình thường nhìn hung hăn vậy mà hóa ra là chúa sợ ma hử?" Uông Tuấn Kiệt nhìn Dạ Nguyệt cười ha hả khinh miệt.

      "Hừ, còn tốt hơn ai kia trốn trong toilet nữ, ràng là đồ biến thái" Dạ Nguyệt xù lông đáp lại.

      Uông Tuấn Kiệt nghe vậy liền trợn mắt: "Đó là do tôi biết nơi đó là toilet nữ"

      Mặc dù Dạ Nguyệt biết điều đó bởi vì có thể nhìn thấy được lúc đó Uông Tuấn Kiệt vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn nhún vai, cong khóe môi cười khinh bỉ lại : "Ai biết được, đâu có ai làm chứng điều "

      Uông Tuấn Kiệt: "..."

      "Được rồi" Lăng Chi Hiên buồn cười cắt ngang hai người, hai tên này cứ như hai nhóc con tiểu học bướng bỉnh cãi nhau vậy.

      Vấn đề quan trọng bây giờ là làm cách nào để xuống núi, bởi vì bọn họ đường cao tốc ngay đoạn có nhà cửa gì, trời lại tối cùng với từ lúc nãy đến giờ có chiếc xe nào chạy ngang qua nên thể xin nhờ đoạn đến khu vực có người sinh sống được.

      Nếu bộ trong thời tiết lạnh lẽo giá rét của buổi đêm như thế này chỉ sợ chỉ Uông Tuấn Kiệt kiệt sức thêm lần nữa mà ngay cả Dạ Nguyệt cũng có thể ngã bệnh.

      Cả ba tính toán đột nhiên hai ánh đèn pha xuất trong màn sương đêm, chạy ngược từ phía dưới núi tiến gần về ba người, chạy lướt ngang cả bóng người lê lết lên kia.

      Khi ánh đèn đó tiến đến gần cả ba nhận ra đó là chiếc Audi màu trắng, Dạ Nguyệt nhanh chóng chạy xuống bên dưới lòng đường, đưa tay ra để dấu hiệu xin nhờ, nhưng ngờ chiếc xe đó lại chạy lướt ngang cả dừng lại.

      “A, sao kỳ vậy?” Dạ Nguyệt la lên, vẻ mặt biểu vô cùng thất vọng chiếc xe đó đột nhiên dừng lại tấp vào lề đường ở phía trước, cách cả ba khoảng mười mét.

      Từ xe, hai người đàn ông mở cửa bước xuống, trẻ tuổi trung niên, hướng phía bọn họ tới.

      “Các người có bị thương ?” người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng.

      Lăng Chi Hiên bất ngờ vươn tay kéo Dạ Nguyệt đứng phía trước ra phía sau mình, đứng che chắn trước mặt , lúc đầu Dạ Nguyệt hiểu tại sao lại làm vậy cho đến khi nhìn thấy tay hai người đàn ông là hai cây súng ngắn, bọn họ chĩa súng cũng vừa như cẩn trọng tiến về phía ba người.

      “Tôi hỏi ba người có bị thương ?” người đàn ông trẻ tuổi lập lại lần nữa, giọng lớn hơn lần trước.

      , chúng tôi bị thương…” mặc dù khó hiểu bởi câu hỏi nhưng Dạ Nguyệt vẫn thành đáp.

      Hai người đó tiến đến trước mặt, vẫn chĩa súng về phía ba người, cẩn trọng quan sát từ xuống dưới của ba người, người đàn ông trẻ tuổi lại lên tiếng: “Cởi quần áo…..”

      Nhưng ta chưa kịp hết câu Lăng Chi Hiên nhanh như chớp chụp lấy súng của ta, rồi tóm lấy ta chĩa súng vào thái dương ta, mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắt làm cho người đàn ông trung niên bị bất ngờ hoảng hốt chuyển hướng chĩa súng về phía Lăng Chi Hiên.

      muốn làm gì?” ông ta sợ hãi .

      “Chúng tôi bị thương” Lăng Chi Hiên hừ lạnh, nhắc lại lần nữa lời của vợ , tất nhiên tức giận vì tên khốn kiếp này dám bảo vợ của cởi quần áo trước mặt ta.

      xin lỗi hai người, mặc dù tôi hiểu tại sao hai người lại hỏi chúng tôi những điều này, chỉ là chúng tôi vừa mới thoát khỏi khu rừng này nên cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ xin hai vị có thể cho chúng tôi nhờ xe đoạn” Uông Tuấn Kiệt lúc này mới từ tốn , biết tên kia nổi trận lôi đình nên đành phải đóng vai mà Dương Lãnh Thiên thường đảm nhiệm, dàn xếp tàn cuộc a.

      “Làm sao chúng tôi có thể biết được lời của ?” người đàn ông trẻ tuổi nhanh miệng đáp lại.

      Uông Tuấn Kiệt: “…” lần thứ hai trong ngày nghe câu này, đáng chết… bộ nhìn mặt đáng tin cậy đến như vậy sao?

      Cạch! Lăng Chi Hiên lên nòng, cong khóe môi lạnh lẽo : “Viên đạn này là

      Dạ Nguyệt đứng phía sau khỏi nhìn bằng ánh mắt sáng lên lấp lánh, câu này nghe giống như của mấy diễn viên nam chính trong mấy bộ phim hành động bom tấn của hollywood , cực kỳ ngầu luôn a.

      Người đàn ông trung niên khỏi rùng mình vì ánh mắt sắc bén của Lăng Chi Hiên nhìn ông ta, ông ta cố trấn tĩnh lại quan sát cả ba người lần nữa, thấy có dấu vết giằng co hay vết máu nào quần áo của ba người nên lúc này ông ta mới hạ súng xuống.

      “Được rồi, các người lên xe ” người đàn ông trung niên hòa hoãn . “Cũng xin cậu hãy thả cậu ta ra”

      Nhưng Lăng Chi Hiên có thả ra, hất đầu về phía xe: “Lên xe rồi tôi thả”

      “Được” người đàn ông trung niên gật đầu.

      Lúc này, mọi người mới nhanh chóng lên xe, Uông Tuấn Kiệt ngồi ở ghế phụ cùng người đàn ông trung niên cầm lái, còn Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên ngồi cùng với người đàn ông trẻ tuổi ở ghế sau xe.

      Người đàn ông trung niên định lái xe Dạ Nguyệt lên tiếng: “Còn người ở phía sau kia, ông cũng định bỏ mặc người ta à?”

      bị ngu à? Muốn chết cứ xuống xe ” người đàn ông trẻ tuổi cảm thấy mất mặt vì bị Lăng Chi Hiên uy hiếp, ta tức giận trút giận lên Dạ Nguyệt.

      Lăng Chi Hiên lạnh lẽo nhìn sang ta, ánh mắt cảnh cáo hề che giấu làm ta sợ hãi im bật, dám gì nữa.

      “Ba cậu biết chuyện gì sao?” người đàn ông trung niên lúc này mới tin những lời mà Uông Tuấn Kiệt lúc nãy, nhìn bọn họ giống như dối.

      “Như trước đó, chúng tôi bị kẹt ở trong rừng nên biết xảy ra chuyện gì” Uông Tuấn Kiệt gật đầu.

      “Vậy ba người nên trở về trại cùng với chúng tôi, bây giờ còn thích hợp để lang thang bên ngoài như vậy nữa” người đàn ông trung niên vừa vừa cho xe chạy. “Trở về rồi tôi cho mọi người biết tất cả mọi chuyện”

      ********** Ó O Ò Lằn ranh giới… oOo

      Chiếc Audi màu trắng dừng lại ở trước cổng lớn của ngôi biệt thự núi, phía bên trong cổng là hai người đàn ông cầm súng qua lại như canh gác, vừa nhìn thấy xe dừng lại lập tức chĩa súng về phía chiếc xe.

      xe là ai?” trong hai người lớn tiếng hỏi.

      “Là tôi a” người đàn ông trung niên nhanh chóng hạ kính xe, ló đầu ra ngoài vẫy vẫy tay với hai người bên trong cổng.

      “À, ra là chú Phát” hai người mỉm cười rồi mở cửa cho xe chạy vào trong.

      con đường chạy vào bãi xe, Dạ Nguyệt có thể nhìn thấy những căn lều được dựng lên ở hai bên, dường như tất cả những chỗ trống trong khu đất bên trong biệt thự đều có lều trại, những vậy còn có rất nhiều người sinh hoạt ở trong đó.

      “Giống như trại tị nạn vậy a” Dạ Nguyệt giọng với Lăng Chi Hiên.

      Quả là như vậy, Lăng Chi Hiên gật đầu đồng ý với vợ , hiểu sao lại có cảm giác thể yên tâm được khi nhìn thấy tình trạng trước mắt.

      ……………………..

      chiếc bàn làm việc được đặt ở giữa thư phòng rộng lớn, người đàn ông trung niên vận quần áo quân cảnh ngồi chiếc ghế xoay, nhíu mày chăm chú quan sát Uông Tuấn Kiệt, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.

      “Giới thiệu với ba người, ông ấy là cục trưởng Lạc, cục trưởng cục cảnh sát thành phố S” chú Phát ôn hòa giới thiệu người đàn ông trung niên ngồi bên trong chiếc bàn làm việc. “Nhờ có ông ấy mà chúng tôi mới có thể sống sót sau khi dịch bệnh bùng phát”

      “Dịch bệnh?” vừa nghe từ này cả Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đều hỏi ngược lại, ngay cả Uông Tuấn Kiệt từng bị bắt làm vật thí nghiệm cũng khỏi kinh ngạc.

      Nhìn thấy biểu cực kỳ kinh ngạc của cả ba người, cục trưởng Lạc lúc này mới buông lỏng chân mày, theo kinh nghiệm tiếp xúc với biết bao nhiêu tội phạm, ngay cả biến thái hay thần kinh phân liệt ông ta cũng từng tiếp xúc qua, nên ông ta có thể xác nhận cả ba người này biết chuyện gì, còn bọn họ là diễn viên rất giỏi mới có thể có biểu cảm chân tự nhiên bùng phát như vậy.

      Hơn nữa, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh kia, nhìn cậu ta phải là loại người tầm thường, với lại dường như ông ta gặp cậu ta ở đâu đó rồi, chỉ là nhất thời thể nhớ ra được gặp ở đâu.

      “Chú Phát” cục trưởng Lạc lúc này mới lên tiếng. “Cho ba người bọn họ thấy

      “Vâng, cục trưởng” chú Phát hiểu ý liền vâng dạ đáp lời rồi quay qua với ba người. “Mọi người theo tôi, tôi kể hết những chuyện xảy ra mà tôi biết cho mọi người nghe”

      Đợi khi tất cả rời , lúc này cục trưởng Lạc mới vào bộ đàm: “Lập tức điều tra ba người đó cho tôi”

      …………………….

      Bên này, sau khi rời khỏi, Lăng Chi Hiên thầm suy nghĩ, cục trưởng Lạc của thành phố S, nếu nhớ nhầm cục trưởng tại của thành phố S là cục trưởng Lý, còn Lạc Triết này chỉ là phó cục trưởng....

      “Này, nếu tôi nhớ nhầm Lý Trực mới là cục trưởng thành phố S” Uông Tuấn Kiệt giọng với Lăng Chi Hiên, cũng nhớ Lạc Triết là phó cục trưởng mà, sao bây giờ lại là cục trưởng rồi?

      Lăng Chi Hiên im lặng trả lời Uông Tuấn Kiệt, dường như trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

      “Chú Phát, chú dịch bệnh là như thế nào vậy ạ?” Dạ Nguyệt lúc này mới hỏi lên thắc mắc của mình.

      “Đừng gấp, rồi mọi người thấy thôi” chú Phát dẫn đường cho cả ba người xuống tầng hầm ngầm của khu biệt thự.

      đường , có rất nhiều người đàn ông mặc quân phục canh gác xung quanh bên trong lẫn bên ngoài biệt thự, vẻ mặt cực kỳ cẩn trọng và căng thẳng.

      Cánh cửa xuống tầng hầm ngầm được đặt phía bên hông biệt thự, cũng có hai người đàn ông canh gác phía hai bên, thấy chú Phát và mọi người đến hai người liền quay đầu mở cửa tầng hầm.

      Bên dưới là cầu thang bằng đá dẫn xuống tận phía dưới căn phòng dưới mặt đất, cần phải gì thêm, cả ba người vẫn theo sát phía sau chú Phát, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, cả ba người đều bịt mũi lại vì mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc sộc thẳng vào mũi, và… cả ba mở to mắt kinh hãi càng thể tin nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.

      Bởi vì trong cái nhà lao lớn nhất mà cũng là duy nhất kia, có rất nhiều người bị nhốt ở trong đó…

      Điều đáng sợ hơn nữa, bọn họ còn là con người bình thường mà lại là…

      “Có… có phải… là… là… zom… zombie?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :