1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 43
      Edit: Tuyền xù
      Beta: SunniePham

      Văn Thông nhàng lau nước mắt của tôi, gì, chỉ đặt cánh tay dưới đầu của tôi, chúng tôi cứ lẳng lặng nằm như vậy.

      "Bảo bối, sau này chúng ta đừng ngủ giường lớn nữa, rất thích cảm giác bây giờ, chúng ta kề sát nhau ở chiếc giường , tách cũng tách ra." Giọng dễ nghe của Văn Thông truyền tới.

      Tôi gì chỉ gật đầu để diễn tả tiếng lòng của tôi.

      Sắc trời bắt đầu từ từ tối dần, tâm tình của tôi cũng bắt đầu sa sút, bởi vì điều này mà tôi và Văn Thông tạm thời tách ra, Văn Thông giọng với tôi:

      "Bảo bối, hôm nay em hãy về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, gọi tài xế sáu giờ tới đón em."

      "Ừ." Tôi bĩu môi hừ tiếng, trong giọng tràn đầy cảm giác muốn.

      Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di dộng của Văn Thông vang lên, tôi nhìn đồng hồ tường, cây kim mới vừa chỉ 5h45 thôi, tại sao lại tới sớm hơn chứ? Trong lòng tôi oán trách dữ dội.

      Văn Thông cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua là Display, ấn nút trả lời, mà tay khác của trước sau vẫn buông tay của tôi ra, kéo nhanh để ngăn cản tôi đứng lên.

      "Hi, , sao lại gọi cho em sớm vậy?" (thời gian bây giờ ở Newyork là 5h45 sáng) Văn Thông thoải mái .

      ra là điện thoại của Văn Trí, trái tim của tôi đột nhiên đập rất nhanh.

      Văn Thông hình như biết tôi khẩn trương, lại dùng phương pháp an ủi đặc biệt của , dùng ngón tay vuốt mu bàn tay của tôi, và ánh mắt kiên định khiến tôi như được bổ sung thêm năng lượng để tôi bình tĩnh lại.

      "Dạ, có, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi, cần phải lo lắng." Văn Thông giọng .

      Mặc dù tôi biết Văn Trí gì, nhưng tôi có thể nghe được giọng của ở trong điện thoại, tiếng rất lớn và tốc độ chuyện cũng rất nhanh.

      " đừng sốt ruột, em có chuyện gì, chỉ là trẹo thắt lưng, hai ngày là tốt rồi. Em ở bệnh viện là bị Joyce ép. Ngày mai em xuất viện rồi." Văn Thông an ủi Văn Trí.

      Nghe tới đây tôi liền giọng lẩm bẩm:

      " tự nguyện tới, em cũng ép ."

      Mặc dù giọng của tôi rất , với lại Văn Thông còn chuyện điện thoại nên tôi nghĩ nghe được, ngờ tai của vẫn rất thính nên nghe được. Nhưng bây giờ nằm giường, thể ngồi dậy, dùng sức kéo tôi đến vị trí bên cạnh chỗ nằm, sức của rất lớn, tôi vốn có sức nhưng cũng muốn chống lại , liền thuận theo lực của nằm xuống vị trí bên cạnh.

      Văn Thông vừa nghe điện thoại vừa bĩu môi với tôi, ý bảo muốn tôi hôn, tôi liền nhìn thẳng vào , nhúc nhích, cười nháy mắt với tôi, tôi vẫn nhúc nhích, vì vậy làm ra động tác muốn đứng dậy, tôi đầu hàng, nhanh chóng đưa môi tới, nhàng hôn môi cái, lập tức liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

      "OK, , bây giờ em chuyện với nữa, chờ ngày mai về nhà em lại gọi cho , yên tâm . Cho em gửi lời hỏi thăm chị dâu và Bính Bính, tạm biệt." Văn Thông xong liền cúp máy.

      Văn Thông thấy tôi bĩu môi liền :

      "Bảo bối, nếu với ấy là em ép ở lại bệnh viện, chắc chắn ngày mai ấy mua vé máy bay chạy về đây."

      " ấy rất tốt với nha." Tôi cảm khái .

      Văn Thông nhìn tôi, vẻ mặt của để tôi nghĩ rằng nhớ lại trước kia, đặt tay của tôi lên miệng của , nhàng hôn mu bàn tay của tôi, cuối cùng :

      "Đúng vậy, ấy cực kỳ tốt với , đặc biệt là lúc ba mẹ bọn chết rồi và lúc sa sút nhất, ngày ngày đều ở bên cạnh ủng hộ ."

      Trong giọng của tràn đầy cảm ơn.

      Tôi cười, gật đầu với Văn Thông cái.

      Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Văn Thông lại vang lên, với lại lúc đó y tá cũng vào.

      "Bảo bối, tài xế chờ em ở bên ngoài, mau về nhà ăn cơm rồi nghỉ ngơi ." Văn Thông dịu dàng với tôi.

      "Vậy còn sao?" Tôi lo lắng hỏi. Đây là lần đầu tiên tôi để Văn Thông ở lại bệnh viện, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.

      "Yên tâm , ở đây có y tá chăm sóc."

      "Đúng vậy, xin phu nhân yên tâm. Chúng tôi chăm sóc ngài đây tốt." y tá cười với tôi.

      y tá gọi tiếng "Phu nhân" làm mặt tôi đỏ tới mang tai rồi, nhưng tôi cũng gì thêm, nghĩ thầm, nếu phải ngày hôm qua tôi rời nhà trốn hôm nay cách xưng hô này chút cũng sai với tôi, im lặng chính là chấp nhận.

      Hành động của tôi hình như làm cho Văn Thông cực kỳ vui mừng, lập tức vươn tay về phía tôi, cười :

      "Vợ à, lại đây hôn chồng cái, bây giờ được."

      Lời buồn nôn như vậy, thế nhưng lại ngay trước mặt y tá, tôi trừng mắt nhìn , nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, tới bên giường , cúi người xuống, nhàng hôn , cũng :

      " mình ở đây phải ngoan đó, sáng ngày mai em tới thăm ." Tôi cũng gọi Văn Thông là chồng, bởi vì bây giờ tâm tình của tôi vẫn chưa trở lại như trước kia, tôi biết làm Văn Thông đau lòng nhưng tôi lại muốn lừa gạt .

      Tôi nhìn thấy tia thất vọng mặt , chỉ thoáng qua rồi biến mất, sau đó mỉm cười :

      "Mau trở về . Bảo bối."

      "Ừ, em đây." Tôi nhìn tha,

      gật đầu với tôi cái, tiếp theo nghiêm túc với tôi câu.

      " em. Bảo bối."

      Bước chân của tôi dừng lại, đây là lần đầu tiên Văn Thông dùng cách đơn giản trực tiếp nhất ra những lời này với tôi.

      "Em cũng vậy."

      Tôi trả lời , nhưng ra lời giống vậy.

      Xe chạy về hướng nhà mình, bây giờ là giờ tan sở, tình hình kẹt xe đường rất nghiêm trọng, tôi ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe có mùi của Văn Thông khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, an nhàn.

      Xe thắng lại chút khiến tôi mở mắt ra, tôi nhìn xung quanh, phát còn đoạn thời gian nữa mới về đến nhà, tôi chuyển mình, đổi tư thế để mình ngồi thoải mái hơn, đột nhiên cảm thấy phía dưới có vật cứng gì đó, đưa tay sờ, là lọ thuốc , tôi nhìn kỹ là thuốc giảm đau, lòng của tôi lộp bộp, tôi dừng lại chút rồi cầm lọ hỏi tài xế:

      "Aben, lọ thuốc này là của ngài Lương sao?"

      "Đúng vậy." ta nhìn thoáng qua lọ thuốc trong tay tôi.

      " ấy có uống thường xuyên ?"

      "Lúc thời tiết tốt, tôi đều thấy ngài Lương uống nó, với lại khi đó tôi cũng dám lái xe nhanh. Bởi vì chút lắc lư thôi cũng khiến ngài ấy cảm thấy thoải mái rồi."

      Nghe Aben như vậy, cảm giác có lỗi lại xuất lần nữa, tôi nặng nề dựa lưng vào ghế ngồi, tay ôm cái đệm dựa lưng , cái đệm này nhất định là Văn Thông dùng để lót thắt lưng, trong tay kia nắm chặt lọ thuốc .

      Tôi sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, dụng tâm cảm nhận cảm giác của Văn Thông, làm sao bây giờ? Tôi nên làm sao mới có thể thoát khỏi rối rắm này và sống tốt với Văn Thông đây?

      Cuối cùng cũng về nhà, vừa vào cửa, giày cũng chưa thay liền thấy mẹ từ trong phòng ra,

      "Bảo bối, sao giờ con mới về? Văn Thông gọi rất nhiều cuộc, sao con nghe điện thoại vậy? Nó rất sốt ruột đó."

      "Điện thoại di động sao? vang lên mà." Tôi vừa vừa tìm điện thoại trong túi xách, trong túi xách của tôi rất lộn xộn, cũng biết điện thoại ở đâu, dứt khoát đổ hết tất cả mọi thứ ra sàn nhà, cuối cùng cũng thấy điện thoại của tôi, tôi cầm lên nhìn.

      "Nguy rồi, con để chuông điện thoại im lặng!" màn hình có tới 5 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Văn Thông gọi tới.

      "Con nhìn , bảo bối, trong túi xách của con quá lộn xộn." Mẹ nhìn sàn nhà đầy đồ, hoàn toàn đầu hàng.

      "Hì hì." Về điểm này, còn cách nào khác tôi chỉ có thể cười khúc khích.

      "Mau gọi cho Văn Thông ." Mẹ vào phòng khách, mỗi lần mẹ nhìn thấy lộn xộn của tôi nhanh chóng rời khỏi để đỡ phiền lòng.

      Đúng rồi, phải mau gọi cho Văn Thông thôi, chưa nghe tiếng chuông bên kia trả lời.

      "Bảo bối, cuối cùng cũng nghe được giọng của em, em nghe điện thoại còn nghĩ rằng em xảy ra chuyện gì chứ." Giọng lo lắng của Văn Thông.

      "Xin lỗi, điện thoại của em cài im lặng nên nghe thấy. Em vừa về đến nhà liền nghe mẹ gọi tới, lúc này em mới thấy." Tôi giọng .

      "Về đến nhà là tốt rồi, có chuyện gì chỉ muốn biết em về đến nhà chưa thôi, đường kẹt xe mà." Giọng của Văn Thông dịu .

      " xe của phải có điện thoại sao? Tại sao gọi tới đó?"

      " cũng lạ, làm sao cũng gọi được. Làm sốt ruột muốn chết."

      "Yên tâm , em an toàn về đến nhà rồi thưa quan lớn, nhưng bây giờ có chuyện khá khẩn cấp chính là em đói đến chóng mặt luôn rồi." Tôi an ủi và giỡn với .

      "Em mau ăn cơm , bảo bối."

      "Được rồi, ăn chưa?"

      " ăn rồi. Em mau , tối nay gọi lại cho em." Văn Thông xong liền cúp máy.

      Ăn cơm tối chung với ba mẹ, bọn họ rất quan tâm hỏi han tình trạng cơ thể của Văn Thông, bởi vì bọn họ lo lắng cả ngày. Tôi áy náy với ba mẹ:

      "Xin lỗi, con quên gọi cho ba mẹ khiến ba mẹ lo lắng rồi."

      " sao, chúng ta biết trong lòng con rất rối rắm. Chỉ có hai con đều tốt chúng ta liền yên tâm. Con bảo bối à." Ba an ủi tôi.

      Tôi đột nhiên phát sao lại thấy họ đâu rồi, ba liền cười :

      "Lòng của thằng nhóc này ở Bắc Kinh, sao nó có thể ngẩn người hoài được nên bay đến Bắc Kinh gặp bạn rồi. Nó để ba chuyển lời lại cho con là con và Văn Thông nhất định phải sống chung tốt nha."

      Nghe lời này xong, tôi chỉ gật đầu cái, cũng gì thêm.

      "Bảo bối, con cũng nghỉ ngơi cho khỏe , sau đó ba muốn con suy nghĩ kỹ về chuyện của con và Văn Thông, ba thích hai con có thể cùng nhau sống hạnh phúc."

      "Dạ, con suy nghĩ kỹ. Ba." Tôi gật đầu khẳng định với ba.

      Lúc về phòng, tôi nằm giường lớn của mình, nhớ lại chuyện xảy ra trong hai ngày này, trong đầu của tôi vẫn rất rối rắm giống như người mù mịt đứng ở đường, vẫn tìm được phương hướng.
      hirari thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 44
      Edit: Tuyền Xù
      Beta: SunniePham

      Nằm giường, nghĩ tới nghĩ lui cũng có kết quả, muốn ngủ nhanh nhưng trước sau vẫn ngủ được, thậm chí mắt cũng muốn nhắm lại, nhìn trần nhà bắt đầu đếm cừu, đếm, cứ đếm, đếm đến mức cừu cũng biến thành Lương Văn Thông.

      Cuối cùng tôi cũng biết kết quả mà mình muốn, chính là rất nhớ Văn Thông, sau đó cầm điện thoại lên nhìn thời gian, bây giờ mười giờ tối rồi, nghỉ ngơi hay chưa, tôi vẫn nên gửi tin nhắn trước cho .

      " ngủ chưa?"

      Chưa tới lát, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi vui vẻ ấn nút trả lời, liền nghe được giọng êm tai truyền tới.

      "Bảo bối."

      "Ừ, làm cái gì đấy?"

      " chờ điện thoại của em nha!" Giọng thoải mái của Văn Thông ràng đùa giỡn làm tôi vui vẻ.

      "Mới tin."

      Nghe chờ điện thoại của tôi, trong lòng tôi rất vui sướng nhưng miệng vẫn cứng rắn.

      "Vậy em xem làm gì? Bây giờ nằm chỗ thể động, chỉ có thể vừa đọc sách vừa chờ điện thoại của em." Giọng bất đắc dĩ của Văn Thông.

      chút bất đắc dĩ đó quấy nhiễu lòng của tôi, tôi đột nhiên lớn tiếng vào điện thoại:

      "Sau này bao giờ để mình ở lại bệnh viện nữa."

      ". . . . . ."

      "Em bắt đầu nhớ rồi. Sao giờ." Giọng của tôi to trở nên như tiếng muỗi kêu.

      " lúc nà cũng nghĩ tới em. Bảo bối." Giọng của Văn Thông rất dịu dàng, nhưng trong đó cũng tràn đầy nghiêm túc, đùa giỡn chút nào.

      Lời của làm linh hồn tôi rung động, khắc dấu sâu.

      "Có thể biết quá tốt." Tôi cảm khái .

      "Bảo bối, thể chỉ là biết, em nên là có thể sống cùng với quá tốt mới đúng." Văn Thông nghiêm túc sữa lại lời của tôi.

      "Chảnh chọe." Tôi vui vẻ .

      "Em thấy đúng sao?"

      "Đúng."

      Tôi hình như chỉ dùng từ này để trả lời, bây giờ tôi tìm được bất kỳ lời nào để hình dung tâm tình của tôi lúc này.

      " ngủ sớm chút . Hai ngày nay em nhất định rất mệt mỏi rồi. Bảo bối."

      " cũng nghỉ ngơi sớm chút , ngày mai em đến bệnh viện đón ."

      "Được, chờ em." Văn Thông vui vẻ .

      "Ngủ ngon."

      "Ngủ ngon."

      Để điện thoại xuống, bên tai vẫn còn vang lên câu " lúc nào cũng nghĩ tới em", làm tôi rung động, mặc dù nó phải là lời ngọt ngào đẹp đẽ gì nhưng nó là câu dễ nghe nhất mà tôi được nghe.

      Tôi lại càng buồn ngủ, sững sờ nhìn trần nhà cao, tôi chợt nhớ tới ngày hôm trước chính là ngày mà chúng tôi đăng ký, sau khi Văn Thông biết tôi rời nhà trốn , phải là kiên quyết đòi tới phòng của tôi sao? Cuối cùng ai cũng thể ngăn cản nên chỉ có thể nhìn chống nạng khó khăn lên cầu thang, còn ngã xuống bậc thang, cuối cùng dưới giúp đỡ của tài xế, mẹ và vú Lâm cũng được tới phòng của tôi.

      Nhớ mẹ Văn Thông ngồi ngây người ở trong phòng hơn nửa ngày, làm gì ở trong phòng chứ? Nhất định rất đau lòng, lần đầu tiên tới phòng của tôi vậy mà lại để đau lòng.

      Tôi ngồi dậy đứng giường, nhìn chung quanh chút xem có gì khác , tôi lại giường chợt nhớ tới lúc lên ngã bị thương, hẳn là thể lại trong phòng, vậy cũng chỉ có thể ngồi trước bàn học của tôi.

      Tôi tới, khoảng cách giữa ghế và bàn hơi rộng, ngày hôm trước bọn họ hẳn là đỡ Văn Thông rời khỏi chỗ này.

      Tôi kéo ghế lại, ngồi xuống trước bàn, thấy mặt bàn có mấy tờ giấy nhưng lại úp xuống, tò mò cầm lên nhìn, tôi bị bức vẽ và chữ viết trước mắt làm kinh sợ, im lặng nhìn, thể dời mắt .

      Lọt vào mắt tôi đầu tiên chính là đoạn đầu mà Văn Thông viết.

      "Bảo bối, vợ thương của , bây giờ em rốt cuộc ở đâu vậy, thân thể của như vậy sao có thể đuổi theo em được đây?"

      "Có biết bây giờ có cảm giác thở nổi. Trái tim co lại, cổ họng cũng hẹp , cảm giác trước mắt tối tăm."

      "Bảo bối, cần phải cảm thấy có lỗi với , lúc biết em dễ thương năm đó chính là em, cảm thấy cực kỳ phấn khởi, ngờ duyên phận của chúng ta lại sâu như thế, vì vậy mà ông trời để chúng ta gặp nhau ngày trước, mặc dù lúc đó chúng ta chưa quen biết nhau, hối hận lúc đó ở máy bay, tại sao lại chuyện hòa thuận với em xinh xắn chứ?"

      Đọc tới đây, nước mắt đầy mặt, lời của Văn Thông khiến tôi nhớ lại tình cảnh năm đó máy bay.

      Lúc đó tôi và cả nhà chú tôi lên máy bay mới phát ra chỗ ngồi của chúng tôi được sắp xếp cùng chỗ, chỗ ngồi của tôi gần cửa sổ, mà chỗ ngồi của họ tôi gần đường , giữa chúng tôi cách người, chúng tôi bàn bạc để đợi người này tới, sau đó bàn bạc với ta xem có thể đổi chỗ được hay .

      Nhưng tôi và họ đợi rất lâu vẫn thấy người tới, cho đến lúc máy bay sắp cất cánh, cuối cùng tôi cũng thấy người con trai có dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi màu đỏ sậm, tóc dài buộc tùy ý, ở phía sau là đôi vợ chồng, cùng nhau vào khoang máy bay.

      Sau khi tôi thấy được ta, chưa biết làm sao cảm thấy ta ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi lập tức với họ cần đổi chỗ ngồi, sau khi họ nghe tôi xong, vẻ mặt tràn đầy tò mò, họ nhìn theo ánh mắt của tôi liền làm mặt quỷ với tôi, gật đầu cái bày tỏ đồng ý.

      tóc dài đẹp trai chuyện với đôi vợ chồng, bọn họ nhìn qua chỉ hơn 50 tuổi, người đàn ông là người phương Đông, người phụ nữ là người phương Tây, vị phu nhân này rất đẹp, tôi nghĩ lúc còn trẻ nhất định bà là người con vô cùng đẹp. Bọn họ ngồi bên cạnh chú và dì của tôi, người thanh niên kia đặt hành lý của bọn họ lên kệ, nhìn bảng sắp xếp chỗ ngồi máy bay, sau đó về phía tôi.

      Tôi quỳ ghế nhìn bọn họ, nhìn chút tình huống chung quanh, xác nhận chỉ có chỗ ngồi bên cạnh tôi còn trống, vậy ta nhất định ngồi ở đây, suy đoán và cảm giác của tôi là đúng, bởi vì lúc tôi vừa nhìn thấy ta cảm giác ta ngồi bên cạnh tôi rồi.

      Giương mắt nhìn ta vừa vặn đụng phải ánh mắt của ta, tôi lập tức rụt đầu lại, nhanh chóng ngồi xuống, ta có khuôn mặt của người phương Tây và tóc của người phương Đông, ta thể gần như hoàn mỹ kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, tôi cảm thấy sức hút từ ta rất lớn khiến tôi vô cùng khẩn trương, cúi đầu dám nhìn ta.

      ta đặt túi xách của mình lên phía hành lý, khóa kỹ lại, sau khi ngồi xuống bên cạnh tôi cài dây an toàn, bàn tay thon dài trắng nõn của ta vuốt nếp nhăn áo sơ mi do dây an toàn đè vào.

      Liếc mắt nhìn tới đây tôi mới nghĩ đến mình vẫn chưa cài dây an toàn, liền nhanh chóng cầm dây lên, nhưng do khẩn trương nên tôi làm sao cũng cài được, mắc cỡ mà, hai tay của người khiến tôi khẩn trương đưa qua cài chắc dây an toàn giúp tôi, nhưng câu kia của ta lại khiến tôi cảm thấy ngoài dự tính.

      "It’s ok, little angel." (Xong rồi, thiên thần bé .)

      Ở bên cạnh ta, từ đầu tới cuối tôi vẫn tìm được cảm giác của mình, chỉ biết mình rất khẩn trương, sau khi nghe giọng của ta tôi lại càng muốn say. Trong đầu tiếng vù vù vang lên, dám nhìn ta, chỉ gật đầu cái với ta, mà tôi cũng hiểu lời của ta. Nhưng có thể cảm thấy được ta coi tôi là người bạn .

      Nhớ tới đây, tôi liền nhìn thư Văn Thông để lại, phía có ghi có chuyện với em xinh xắn, xem ra quên từng với tôi câu chính là "It’s Ok, little angel."

      Thế giới là rất thần kỳ, làm sao tôi cũng nghĩ tới tám năm sau tôi gặp và tiếp tục cùng viết nên bài hát nhau này.

      Nhưng trước mắt của tôi lại xuất bộ dáng của Văn Thông chống nạng bước , tâm tình giống như trời trong xanh chợt xuất đám mây đen, bởi vì trong lòng ra vấn đề.

      "Văn Thông, em là thiên thần trong sinh mệnh của sao?"
      hirari thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45
      Edit: Tuyền Xù
      Beta: SunniePham

      "Em là thiên thần trong sinh mệnh của sao?"

      Ôm nghi ngờ này, tiếp tục nhìn thư Văn Thông để lại cho tôi.

      "Bảo bối, xin em ngàn vạn lần cần vì mà tự trách, làm cho mình có thêm gánh nặng, biết tại sao lại vội vã muốn kết hôn với em ? Bởi vì rất sợ khi em biết rồi vì tự trách mà trốn tránh . tiếp nhận chuyện này nổi."

      "Nhưng chuyện này vẫn xảy ra, bảo bối, sao em có thể chạy trốn vào ngày kết hôn của chúng ta chứ, phải đâu tìm em đây?”

      Thư chỉ viết tới đây, tôi có thể cảm giác được lúc Văn Thông viết thư này rất kích động, bởi vì lúc viết nhất định rất dùng sức, lúc tới câu cuối cùng, tờ giấy sắp bị đâm thủng.

      Lật tờ tiếp theo, là bản quyền của Văn Thông, mèo mập lại xuất .

      hình vẽ là phương thức lại đặc biệt của hai chúng tôi khi ở Bắc Kinh, tay của con mèo đực khoác lên vai của con mèo cái, tay còn lại chống nạng, nhìn hình vẽ này tôi thực muốn té xỉu, biết nên khóc hay cười, bế tắc mà.

      Tiếp theo còn có hai con mèo ăn cơm, con mèo cái đút cho con mèo đực, con mèo đực ngây ngô xấu hổ đến mức đổ mồ hôi. . . .

      Nhìn đến đây tôi nhịn được nữa liền cười ha ha. Tôi nhớ lại những chuyện vui vẻ lúc chúng tôi ở Bắc Kinh.

      Tờ cuối cùng vẽ hai con mèo mập đáng ngồi dưới Vạn Lý Trường Thành, nắm tay, đầu tựa vào nhau, Văn Thông viết câu ở phía .

      "Bảo bối, để Vạn Lý Trường Thành làm chứng cho tình của chúng ta ."

      Vừa định để xấp giấy xuống, chợt phát còn có tờ chưa xem, đó viết,

      "Bảo bối, ngồi trong phòng của em, máy vi tính của em chưa tắt, vừa đụng vào Blog liền lên, sau đó vang lên bài hát nghe rất êm tai, nghe kỹ rất nhiều lần, lời bài hát chính là lời muốn .

      I love you – em

      Say we’re to¬geth¬er ba¬by – hãy chúng ta ở cùng nhau baby

      You and me – em và

      I can on¬ly give my life – có thể dành cuộc sống của

      And show you all I am – và bày ra mọi thứ của cho em

      In the breath I breathe – trong hơi thở thở

      I will promise you my heart – dành trái tim của cho em

      And give you all you need – và cho em mọi thứ em cần

      If it takes some time – nếu phải mất thời gian

      If you tell me you don’t need me any¬more – nếu em với em cần nữa

      That our love won’t last for¬ev¬er – vậy tình của chúng ta kéo dài mãi mãi

      I will ask you for a chance to try again – hỏi em có cho cơ hội để thử lại

      To make our love a lit¬tle bet¬ter – để tình của chúng ta được bền vững hơn

      I love you – em

      Say we’re to¬geth¬er, ba¬by – hãy chúng ta ở cùng nhau, baby

      Say we’re to¬geth¬er, who – hãy chúng ta ở cùng nhau

      I need you – cần em

      I need you for¬ev¬er ba¬by – mãi mãi cần em baby

      You and me – em và

      Say you hard¬ly know – hãy em khó có thể biết

      Ex¬act¬ly who I am – chính xác là ai

      So hard to un¬der¬stand – vì vậy rất khó hiểu

      I knew right from the start – biết từ khi bắt đầu

      The way I felt in¬side – con đường mà cảm thấy

      If you read my mind – nếu em đọc được ý nghĩ của

      Nhìn đến đây, nước mắt của tôi chảy ròng ròng, vang vọng lại ở bên tai

      I need you – cần em

      I need you for¬ev¬er ba¬by – mãi mãi cần em baby

      You and me – em và

      Đây chẳng phải là điều tôi luôn ước muốn sao? ra tình của tôi đối với Văn Thông vẫn xen lẫn sùng bái, nhớ lại lúc chúng tôi ở chung, hình như tôi chưa từng nghiêm túc với câu "Em ."

      Lúc tôi vừa ra khỏi phòng bệnh, Văn Thông thẳng ra với tôi. " em", nhưng tôi vẫn ra ba chữ này.

      Tôi cầm xấp giấy có hình vẽ và lời bài hát của Văn Thông để lại cho tôi, nhìn nhìn lại nhiều lần, tôi chợt cảm thấy có vài lời tôi muốn với Văn Thông, với lại phải ngay bây giờ.

      Cầm di động lên nhìn đồng hồ, bây giờ giờ sáng, sao gọi cho đây? được, bây giờ , hôm nay tôi chắc chắn ngủ được, làm sao bây giờ, suy nghĩ chút, tôi liền gửi tin nhắn.

      "Em chỉ muốn với , phải với , em ."

      Mặc kệ có tắt máy hay , tôi ấn nút gửi , sau đó vào toilet.

      tới giường nằm xuống, nhìn di động bên gối, cầm lên nhìn, tôi cũng hy vọng nó có phản ứng gì, đúng lúc này lại có tin nhắn mới làm tôi ngây ngẩn cả người, nhìn thời gian là năm phút sau khi tôi gửi tin nhắn, chính xác là chưa đến năm phút đồng hồ, là tin nhắn của Văn Thông.

      Trong lòng tôi thấp thỏm lo lắng, tay run run ấn nút mở tin nhắn.

      " cũng em, mà còn vô cùng em."

      Đơn giản mười chữ nhưng lại mạnh mẽ đập vào tim của tôi, đánh tan những vướng mắc trong lòng tôi, bây giờ tôi hận thể lập tức bay ngay đến bên cạnh . . . .

      Nước mắt của tôi lại rơi, mang theo quá nhiều hối hận, nếu hôm trước tôi chạy trốn, bây giờ tôi ở bên cạnh đúng ? Nhưng bây giờ sao? Đều do mình hiểu chuyện, lại làm Văn Thông phải vào bệnh viện.

      Nghĩ tới đây, tôi muốn cho mình cái tát, cái gì gọi là ở trong phúc mà biết phúc, đây phải là tôi sao?

      Lúc tôi hối hận đột nhiên nhớ tới bây giờ mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ mà vẫn nhắn tin lại cho tôi, vội vàng gửi tin nhắn vặn hỏi .

      "Tại sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ? Như vậy ngoan!!!" Cho ba dấu chấm than to và biểu tượng vẻ mặt tức giận, cho vẻ mặt vui nào, mặc dù vậy nhưng vẫn dễ nghe với tôi.

      Mọi thứ khôi phục lại yên tĩnh, tôi nghĩ chưa ngủ nhưng cũng dám nhắn tin lại cho tôi, vì biểu tượng vẻ mặt đó của tôi tức giận đến mức đỏ lên, nhất định có thể hù dọa .

      Lúc tôi hả hê, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này phải là tiếng chuông thông báo tin nhắn, mà là tiếng chuông điện thoại.

      Cầm lên cần nhìn cũng biết là ai gọi tới, chưa đợi chuyện miệng của tôi bắt đầu bắn phá rồi.

      "Ngài Lương Văn Thông, có biết bây giờ là mấy giờ ? Tại sao còn chưa ngủ? chút cũng quý thân thể của mình."

      Phía bên kia im lặng hồi, tôi chờ lúc lại càng mất hứng, tiếp.

      "Sao gọi tới mà lên tiếng?"

      "Bảo bối, đừng giận, là ." Giọng dịu dàng của Văn Thông.

      "Em biết là ."

      "Là tốt, ngủ sớm, nhưng thích khí ở bệnh viện, với lại rất nhớ em, làm sao cũng ngủ được ."

      Tôi nghe xong cũng biết nên cái gì.

      "Bảo bối, em vẫn còn nghe chứ?"

      "Ừ, em nghe." Dừng lại chút tôi lại tiếp:

      "Em cũng rất nhớ , rất nhớ. Đều là lỗi của em, để ở lại bệnh viện mình." xong, giọng của tôi lại nghẹn ngào.

      "Bảo bối, đừng khóc, em khóc làm càng muốn ở lại dây thêm tí nào, ngoan." Văn Thông giọng dỗ dành tôi.

      " đọc xong tin nhắn cảm thấy rất vui, bây giờ chúng ta ai cũng cần suy đoán lung tung nữa, đều nhanh chóng ngủ, được ?" Văn Thông dịu dàng tiếp.

      Tôi tưởng tượng ra bộ dáng chuyện của , mỉm cười hạnh phúc.

      Bây giờ chuyện tôi phải làm là khóc nữa, vì tôi biết nếu khóc nữa kết quả là Văn Thông lén rời khỏi bệnh viện chạy đến đây, thắt lưng bị thương của sao có thể chịu được hành hạ như vậy, vậy tôi lại thêm tội nữa rồi.

      Càng nghĩ lại càng sợ, tôi vội vàng lớn tiếng vào điện thoại:

      "Em biết rồi, yên tâm, em khóc nữa, em cảnh cáo ngàn vạn lần được lén rời khỏi bệnh viện đó." Giọng của tôi tràn đầy uy hiếp.

      "Ừ, vậy chúng ta ngủ . Bảo bối. Hôn cái." Tôi nghe thấy tiếng hôn của Văn Thông, dễ nghe, tôi vui vẻ cười :

      "Nhận được rồi, Tinh Tinh ngoan."

      "Tại sao chỉ có hôn em, tại sao em hôn chứ." Bộ dáng của Văn Thông giống như người bạn oán trách vậy.

      "Được rồi, em hôn cái." Tôi hôn cái vào điện thoại.

      Dường như có bao nhiêu vừa lòng. Văn Thông vẫn tiếp tục oán trách.

      "Được rồi, ngài Lương Văn Thông, nếu để em ngủ ngày mai em cũng dậy sớm được để tới bệnh viện đón , nếu ở lại bệnh viện mấy ngày nữa , được ?"

      " được, em tha cho , bảo bối, lập tức ngủ, ngày mai em nhất định phải tới sớm đón ." Tôi có thể nghe ra nóng vội.

      "Được rồi, em giỡn với thôi, như vậy mà hiểu rồi, cũng biết làm người tinh ra sao nữa."

      "Từ lâu cảm thấy mình là kẻ ngu khi ở trước mặt em rồi."

      "Ha ha, là người ngu vậy mọi người đều khác hết rồi. với nữa, ngủ." xong tôi liền cúp điện thoại, vì tôi biết nếu để chúng tôi chuyện tiếp, nhất định đến lúc mặt trời mọc .

      Trong hai ngày này, hôm nay là lần duy nhất tôi mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ.

      ---

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46
      Editor: SunniePham

      Hình như tôi còn chạy trốn đến khu nhà nghỉ, còn Văn Thông ở phía sau đuổi theo tôi, nhưng mà đối với làm sau có thể đuổi kịp tôi, vì vậy tôi chạy chầm chậm lại, còn hả hê cười to. . . .

      Chợt có thanh kỳ lạ làm tôi giật cả mình, tất cả mọi thứ tôi đều thấy, trong lúc vẫn còn kinh ngạc mới phát ra đó là tiếng chuông điện thoại. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn bốn phía, trong phòng của tôi tràn ngập ánh sáng, nghe tiếng chuông điện thoại tôi liếc nhìn cái đồng hồ treo tường. Trời ạ! Mười hai giờ rồi.

      Nhìn lại cái điện thoại, tên người gọi là Văn Thông, tôi lập tức hoàn toàn tỉnh táo, xong đời, nhất định là rất lo lắng, nếu phải tôi đoán nhất định điện tới làm ồn giấc ngủ của tôi.

      Cẩn thận bấm nút trả lời, lập tức nghe được tiếng lo lắng của Văn Thông.

      "Bảo bối, chẳng lẻ em để cho ở lại bệnh viện thêm vài ngày sao? Sao em còn chưa tới? Em ở đâu vậy?"

      "Em… bây giờ em còn ở trong cái chăn của em." Tôi cà lăm .

      "A!" Văn Thông đột ngột ngừng lại, im lặng lát, sau đó gấp gáp :

      " xin lỗi, bảo bối, biết em còn ngủ, em nghỉ thêm lát , bảo tài xế tới đón là được rồi."

      " được, Lương Văn Thông, nhất định phải chờ em, em là người đưa vào bệnh viện, em nhất định phải đưa ra." Tôi la to, nhưng giọng lại cực kỳ nghiêm túc.

      "Được rồi, chờ em, nhưng mà em cần gấp đâu." Giọng của Văn Thông dịu dàng rất nhiều, ngược lại bắt đầu ngừng an ủi tôi.

      " chờ em." Cúp điện thoại tôi vội vọt vào toilet, sau đó rất nhanh lại chạy đến phòng thay đồ, tùy tiện lấy đại cái váy nào đó rồi mặc lên, tiếp đến tôi chạy xuống lầu, lúc ra cửa, thiếu chút nữa đụng phải mẹ tôi vào, tôi vội vàng ôm mẹ mình, trong miệng ngừng xin lỗi.

      "Bảo bối, sao con hấp tấp như vậy? Muốn đâu à." Mẹ kéo tôi lại hỏi.

      "Con đến bệnh viện đoán Văn Thông xuất viện." xong cũng chạy ra ngoài.

      "Con vội vàng như vậy làm sau lái xe được, vừa đúng lúc tài xế của nhà chúng ta cũng ở đây, con đoán Văn Thông về đây , mẹ vú Lâm chuẩn bị vài món hai đứa thích ăn." Mẹ tôi ở phía sau lớn tiếng .

      Tôi trả lời, vội vàng chui vào xe nhanh, thúc giục tài xế nhanh lái xe tới bệnh viện St. Paul.

      Cũng may bây giờ là buổi trưa, đường xe cũng nhiều lắm, bao lâu sau chúng tôi tới bệnh viện, bảo tài xế lái xe về, tôi vội vàng bay nhanh ra ngoài.

      Lúc tôi vội vàng chạy vào trong mới phát ra trong bệnh viện còn có rất nhiều người, tôi chậm lại, cố gắng để mình phát ra thanh quá lớn, nhưng bao lâu sau, tôi liền phát ra tại sao mọi người đều dùng cùng loại ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, haizz, tôi quản được nhiều như vậy, lại càng tăng tốc trực tiếp chạy tới phòng bệnh của Văn Thông.

      Rốt cuộc cũng ‘thắng xe’ lại ở trước của phòng bệnh của , cửa phòng bệnh khép hờ, lúc tôi đưa tay định đẩy cửa ra nghe bên trong truyền ra tiếng chuyện.

      "Ngài Lương, kết quả X-ray của ngày tôi xem rồi, vô cùng may mắn là lần này quá nghiêm trọng, ngài nhất định phải cẩn thận, nếu lại thương tổn như lần trước hậu quả rất nghiêm trọng."

      "Yên tâm , về sau tôi nhất định cẩn thận." Văn Thông giọng .

      "Tôi nghiêm túc nhắc nhở ngài, về sau lên xuống cầu thang, tốt nhất phải có người ở bên cạnh mà đỡ."

      "Ừ."

      Trong phòng yên lặng, tôi nhàng đẩy cửa ra thêm chút, đưa đầu nhìn vào trong, chỉ thấy có bác sĩ nam khoảng trung niên làm kiểm tra cột sống cho Văn Thông, còn Văn Thông nằm giường.

      "Ngài Lương, xương sống của ngài cong vào hơi nghiêm trọng, tối hôm qua tôi nhận được điện thoại của trai ngày, của ngài gửi các tấm phim trước đây tới cho tôi coi, trước kia cũng có cong nhưng nghiêm trọng như bây giờ, có phải trong khoảng thời gian này ngài có chú ý tới bản thân hay ? Ngồi quá lâu đối với ngài hoàn toàn tốt, bên bị cong nghiêm trọng như vậy, có phải cảm thấy rất đau ?"

      ". . . . . ."

      "Ngài Lương, tôi đề nghị khoảng thời gian này ngài phải đỡ eo của mình, phòng ngừa phần bên cạnh bị cong theo, đều quan trọng là ngài cần phải nằm ở giường nghỉ ngơi nhiều, thể ngồi quá lâu."

      “Được, tôi chú ý, nhưng Dr. Ng, tôi có vấn đề muốn hỏi. Lúc nào tôi có thể bộ, bởi vì hai chân của tôi chỉ cần bảo đảm lượng vận động cần thiết mỗi ngày, nếu bắp thịt ở chân rất nhanh héo rút, việc này làm tôi rất khó lại."

      Tôi nghe giọng của Văn Thông tràn đầy lo lắng, đồng thời nó cũng làm cho lòng của tôi chìm xuống.

      Im lặng đứng ở cửa, nhìn bác sĩ trợ giúp Văn Thông lật người tới lui, từ eo của trở xuống dùng lực được, động tác cực kỳ chậm chạp và cứng ngắc, đợi tới lúc nằm tốt, tôi thấy được bác sĩ nhàng nâng đùi phải của lên, giúp làm vài động tác vận động kéo dãn nhàng. Sau khi để xuống mới :

      "Là thế này, bởi vì đùi ngài còn có vài bắp thịt có khả năng hoạt động, cả quá trình bộ đều hoàn toàn dựa vào mấy bộ phận này, nhưng cơ lực vẫn rất có hạn, cho nên dưới tình huống được tập luyện rất nhanh chúng bắt đầu héo rút."

      "Vậy được, mấy hôm nay tôi vẫn dùng nạn lại bình thường." Giọng Văn Thông tràn ngập phiền não.

      "Xin ngài Lương đừng gấp gáp, như vậy càng làm cho hông của ngài trở nên trầm trọng hơn, đến lúc đó ngồi ngồi nổi, nếu như vậy, chẳng khác này làm cho chân của ngài rèn luyện được. Hai ngày nay ngài nhất định phải nằm nghỉ ngơi giường, có thể nhờ người nhà giúp đỡ ngài, làm vài động tác vận động với tư thế nằm để rèn luyện cơ lực, cũng có thể giảm bớt tốc độ héo rút, được, ngài ở lại bệnh viện thêm ngày , chúng tôi cho bên khoa phục hồi chức năng giúp ngài làm vài động tác kích thích cơ thịt chậm co rút lại." Bác sĩ an ủi cảm xúc của Văn Thông.

      "Tôi muốn ở lại bệnh viện." Văn Thông kiên quyết .

      " ở lại cũng được, vậy mỗi ngày làm vài động tác phục hồi chức năng là được rồi."

      "Chỉ đơn giản kéo duỗi vận động và massage thôi à?" Tôi tới trước mặt bọn họ, giọng hỏi.

      Bọn họ giống như bị giọng của tôi hù sợ, đồng thời xoay đầu lại nhìn tôi, lúc nhìn thấy ánh mắt của họ đều tràn đầy ngạc nhiên.

      "Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn em?" Tôi liếc mắt, bĩu môi với Văn Thông.

      Văn Thông nhìn tôi gì, ngược lại vị bác sĩ kia lại ôn hòa mà với tôi:

      " có gì khó đâu, học cũng rất nhanh."

      "Dr. Ng, đây là vợ chưa cưới của tôi, Joyce." Ngài Lương Văn Thông giống như mới hoàn hồn trở lại, chuyện lại cách bình thường.

      "Xin chào, Dr. Ng, tôi muốn học mấy phương pháp rèn luyện đơn giản kia, như vậy tôi có thể giúp đỡ Văn Thông luyện tập khi ở nhà." Tôi rất nghiêm túc .

      "Rất tốt, lần sau có thể cùng với ngài Lương, nhờ bác sĩ bên khoa hồi phục chức năng dạy , tôi nghĩ 1 - 2 lần là có thể học xong."

      "Được." Tôi khẳng định gật đầu cái.

      "Joyce, là người tới đoán ngài Lương xuất viện à?" Dr. Ng hỏi.

      "Đúng vậy."

      "Vậy hai người cứ tự nhiên, tôi đến phòng khác khám bệnh, ngài Lương, mấy ngày này nhất định phải nằm giường nghỉ ngơi, đừng quên đó."

      Dr. Ng xong cũng ra ngoài, tôi nhìn thấy lúc ta tới cửa còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi cái, rồi mới khép cửa ra ngoài.

      "Văn Thông, sao hôm nay em tới bệnh viện mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn em thế?" Tôi tò mò hỏi.

      "Bảo bối, em mau qua đây , sao lúc ra khỏi nhà chịu coi mình cho kỹ vậy?" Văn Thông lấy tay chống giường ngồi dậy.

      Tôi sợ hông của dùng lực được, nên nhanh tới dìu ngồi xuống, vẫn là rất mơ hồ hỏi:

      "Tại sao phải coi chính mình?"

      Nghe được lời của tôi Văn Thông cười ngừng, kéo tôi vào trong ngực của , giọng cho tôi biết:

      "Con khỉ con, làm phiền em nhìn đồ mình mặc và giầy mình mang ."

      Tôi liếc nhìn mới ánh mắt kỳ lạ, lại cúi đầu nhìn xem chính mình. Oh my god! Tôi dang mặc cái gì đây

      mồi lửa chạy ngang qua mặt của tôi, thiêu rụi tôi tới mức sắp bóc khói, bởi vì tôi thấy được mình mặc cái váy liền thân. Mà chân lại mang giày, nhưng mà là hai màu khác nhau!

      Làm thế nào? tại tôi rất muốn tìm cái động để chui vào, thế nhưng trong đây có cái động sao?

      Cuối cùng tôi lại chui đầu vào nách của Văn Thông.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 47
      Edit: SunniePham

      Bất thình lình thấy dáng vẻ ăn mặc lố lăng của mình, tôi lập tức dụi vào trong lòng của Văn Thông, tim nhảy loạn nhịp như con thỏ , đầu của tôi cứ liên tục dụi vào người , sức lực lớn tới mức làm cho Văn Thông ngồi yên được, vì vậy bắt đầu lớn tiếng gọi.

      "Bảo bối, chút, sắp bị em làm ngã rồi nè." Văn Thông xong liền vội vàng buông tay ôm tôi ra rồi chống xuống giường để giữ thăng bằng.

      Nghe như vậy, tôi mới chú ý ra tôi gần như dựa toàn bộ người của mình vào người Văn Thông, tôi vội vàng đứng dậy, đỡ Văn Thông, để cho ngồi vững vàng, trong miệng đều là những lời oán trách .

      "Đều tại hết, nếu phải tại gọi hỏi em cũng gấp tới vậy, hấp tấp lấy đại bộ đồ, nhìn cũng thèm cứ thế mà mặc lên, lúc chạy tới cửa chính cũng thèm coi, mang đại đôi giày vô, mắc cỡ chết được, thảo nào lúc em mới vào bệnh viện mọi người đều nhìn em với ánh mắt kỳ lạ, nhất định là họ cho rằng em bị bệnh tâm thần."

      Càng tôi càng mất hứng, bắt đầu dùng quả đấm của mình đấm lên bả vai của Văn Thông.

      "Bảo bối, đều là do , chỉ là, lại cảm thấy em mặc như vậy rất đẹp, chừng tạo thành trào lưu mới đó." Văn Thông lại ôm tôi vào trong ngực, cười cười bắt đầu trêu chọc tôi.

      " còn đùa giỡn em. để ý tới nữa." Tôi tức giận tránh khỏi cái ôm của , nhanh vào toilet cởi váy ra, mặc lại đúng bề phải, nhưng khi nhìn thấy đôi giày mỗi chiếc có màu khác nhau tôi cũng biết làm thế nào.

      Ủ rũ cúi đầu cúi đầu ra, thấy Văn Thông ngồi xe lăn, khó khăn mang giày, động tác này lại đụng tới vùng eo của . Tôi quan tâm tới đóng giày nữa tôi lập tức tới bên cạnh , ngồi chổm xuống, từ tay cầm lấy vớ, cũng gì liền bắt đầu giúp mang vớ.

      Hôm nay cái nạn hề có tác dụng với , nếu vậy mắt cá chân của thể duy trì lực, nếu như cố nhấc bắp chân lên chân của vì sức nặng mà xệ xuống bởi vì mắt cá chân có bất kỳ động tác co dãn nào, hơn nữa Văn Thông lại là người cao to, đôi chân dĩ nhiên phải như người bình thường, nhưng mà bây giờ tôi lại cảm thấy nó phù hợp, bởi vì bắp chân quá mảnh khảnh, có thể dùng từ da bọc xương để hình dung, chút thịt cũng có, lại có vận động nên nhìn có vẻ cực kỳ tái nhợt, tuy tay của tôi nhưng lại có thể nắm gọn nó ở trong lòng bàn tay, trong mắt tôi mọi thứ dường như trở nên bé, lòng tôi cũng như bị kim đâm, đau, đau đến mức hai mắt bắt đầu trở nên ươn ướt. Nhưng tôi lại muốn để cho phát , vì vậy tôi cúi đầu xuống, cúi tới mức cảm thấy cằm gần như đụng phải ngực của mình

      Tôi nghiêm túc, cẩn thận mang vớ cho Văn Thông, cố nén nước mắt để cho nó chảy xuống, nhưng đến cuối cùng cũng thành công, nước mắt tôi rơi lên chân của Văn Thông, tôi cũng lau , bởi vì cảm nhận được nước mắt của tôi, chân của có bất kỳ cảm giác nào, nếu như mà tôi lau càng làm cho phát .

      Giúp mang vớ xong chân tôi lại giúp mang giầy vào, rồi thả chân lên bàn đạp của xe lăn, lặp lại động tác giống như vậy lần nữa, cuối cùng hai chân của đều được để bàn đạp, dựa vào chỗ, giày da sáng bóng, hai chân có quần che giấu, cũng cảm thấy yếu ớt, nhìn chân dài to, vẫn cảm thấy là đẹp trai nhất, mặc dù là ngồi.

      Vỗ vỗ chân của , tôi : "Tốt lắm, dù sao mọi thứ vẫn tốt."

      Văn Thông vừa rồi vẫn luôn im lặng, bởi vì trong mắt tôi có chứa nước mắt, nên tôi dám nhìn , nhưng tôi hiểu từ đầu tới cuối luôn nhìn tôi, cho nên, tôi phải làm cho giọng của mình tràn đầy thoải mái.

      Văn Thông kéo tôi, tôi liền đứng ở bên cạnh, nới brake của xe lăn ra, nhích lại gần tôi, dùng đôi tay của ôm chặt lấy tôi, đầu của chôn ở ngực tôi, gì, cứ như vậy, làm cho tất cả mọi thứ trong phòng này đều như ngưng đọng lại.

      Mỗi lần Văn Thông làm động tác này, tôi đều rất cảm động, nhất là hôm nay, thế này làm cho tôi cảm thấy giống với tình thương của mẹ dành cho con, cho nên tôi muốn chăm sóc Văn Thông tốt.

      Lấy tay nhàng vuốt lưng của , thế nào tôi cũng cảm thấy khí quá nghiêm túc, vì vậy tôi bắt đầu nháo lên, lấy tay bóp sống mũi cao của , cười cách kỳ lạ:

      "Sau lại nhìn em ngây ngô như vậy, bộ em có cảm giác rất giống mẹ à? em rất muốn chăm sóc người ngoan ngoãn như ."

      Nghe lời đầy quái dị của tôi xong Văn Thông dứt khoát kéo tôi đến ngồi dùi , tôi có cách nào kháng cự được ánh mắt dịu dàng của , cho đến khi thấy lòng tôi, để tôi có được cảm giác ấm áp, nhưng mà cảm giác này hình như hơi quá mức, làm cho tôi có cảm giác bắt đầu phát sốt.

      Văn Thông nhìn thấy mặt của tôi bắt đầu đỏ lên, cười, tôi cảm thấy cười giống như đó hoa, mặc dù dùng hoa để hình dùng người đàn ông hơi kỳ chút. dùng tay ôm lấy khuôn mặt của tôi cười :

      "Hay là để làm cha của em , nuôi em đến trắng trẻo mập mạp."

      " cảm thấy hai người chúng ta là kẻ điên sao? Điều muốn làm trưởng bối của đối phương." Tôi chơi đùa với nút áo trước ngực .

      "Bảo bối, trước tiên thực tập chút, ngày nào đó chúng ta làm cha mẹ sao."

      "Làm gì nhanh đến vậy, chúng ta còn chưa. . ."

      Tôi có cam đảm tiếp, đúng, là do tôi đào hôn, nếu bây giờ chúng tôi là vợ chồng rồi, nhưng bây giờ tôi lại để cho chồng chưa cưới của mình phải vào bệnh viện.

      " ngày nào đó thành." Văn Thông cách chắc chắn.

      trở thành hay sao? Trở thành cái gì? Cha mẹ còn là vợ chồng? Tuy ràng, nhưng tôi cũng dám hỏi ? thể làm gì khác hơn là tôi mở to hai mắt nhìn , nháy mắt, nháy mắt nhìn .

      "Bảo bối, đúng à?" Văn Thông cười hỏi.

      "Ừ."

      Vẫn có biết ám chỉ cái gì, cũng chỉ có thể gật đầu, hay là tôi nên đổi đề tài thôi.

      "Sao, nhìn giày của em , giờ phải làm gì đây?" Tôi ngồi ở đùi của , lấy tay ôm cổ , sau đó nâng chân mình lên, để cho nhìn màu sắc giày của tôi, rồi làm nũng với .

      " sao, đây là trào lưu mới." Văn Thông hôn lên mặt tôi cái.

      " còn , còn như vậy nữa em mất hứng đó." Tôi cong miệng lên tức giận .

      Văn Thông thấy tôi có chút vui, nên lập tức nghiêm túc :

      "Vậy làm sao bây giờ? Giày thể mang. Bảo bối, ra cũng có gì, khoảng cách từ phòng bệnh đến cửa bệnh viện cũng rất ngắn."

      "Nhưng bệnh viện rất nhiều người." Tôi lắc cổ của , vẻ mặt như đưa đám.

      "Nếu vậy , em sau xe lăn của , như vậy có thể giúp em che chắn mấy người phía trước, còn về phần phía sau, dù sau cũng có ai nhìn được."

      Tôi suy nghĩ, biện pháp như vậy cũng tệ, cho nên mới gật đầu đồng ý.

      Vì vậy tôi đứng lên, để cho gọi điện cho tài xế, muốn tài xế đậu ở trước của bệnh viện chờ chúng tôi, như vậy có thể rút ngắn đường .

      Nhìn xung quanh phòng bệnh, nhìn chút coi có cái gì cần lấy , sau khi mọi thứ đều ổn thỏa, tôi lập tức cầm túi đồ riêng của Văn Thông lên, cho biết để trước.

      "Đặt túi đồ lên đùi ." Văn Thông .

      " cần đâu, đó là chuyện của em, em thích đặt bất cứ thứ gì lên đùi của , hơn nữa nếu đặt lên phá hư đôi chân dài đẹp đẽ của mất."

      "Bảo bối, em muốn vuốt mông ngựa cũng phải tìm đúng đối phương, nghĩ ai cảm thấy đôi đũa này đẹp đâu." Văn Thông lấy tay vuốt ve hai chân của , lắc đầu cái.

      " là ngựa sao? Chẳng qua vừa nhắc cho em nhớ, hay là làm ngựa , đùi ngựa cũng rất mà."

      Văn Thông nghe được tôi mà..., cứ như vậy mà con quỷ Tây dương lại tiến vào hàng ngũ của những người "ngu ngốc", ngồi xe lăn ngơ ngác nhìn tôi, há miệng nhưng lại được lời nào.

      " thôi, bạch mã hoàng tử." Tôi đưa tay làm ra tư thế xin mời.

      vẫn còn ở trong trạng thái câm, chỉ có thể dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi cái, ngoan ngoãn trước mở đường.

      Tôi dán chặc vào phía sau Văn Thông, hai cái chân dường như trở thành hai cái bánh xe chính giữa, nhưng mà tôi lại cảm thấy có điều gì đó là lạ, cúi đầu nhìn xe lăn chút, mới phát ra nguyên nhân.

      "Tình của em, sau xe lăn có tay vịn thế? Nếu như có mọi người cảm thấy kỳ lạ, còn cho rằng em ở phía sau đẩy ."

      "Nếu phải tình huống hôm nay đặc biệt để em phía sau đâu." Giọng của Văn Thông rất nghiêm túc, đẩy xe lăn "" ở trước mặt, trả lời vấn đề của tôi cách chính xác.

      Lần này đến phiên tôi biến thành kẻ câm, lặng lẽ theo ở phía sau, biết nên cái gì.

      "Bảo bối, nếu em cảm thấy có chỗ để tay vậy vịn vai .” Văn Thông dừng lại .

      Tôi lập tức mang túi của lên vai, để hai tay của mình lên vai , cả người dán vào lưng của Văn Thông mà tiếp.

      Ha ha, tôi thuận lợi ra khỏi bệnh viện dưới hỗ trợ của Văn Thông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :