1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 37:

      edit: tuyền xù
      beta: SunniePham

      Ngồi ngơ ngác ghế sô pha, nghĩ đến những chuyện xảy ra sáng nay, nếu Văn Thông phát ra tôi còn ở đó, như thế nào đây, tôi bỏ mang đến cho tổn thương thế nào đây? Trước mắt chợt ra dáng vẻ của Văn Thông, hồi mỉm cười, hồi dáng vẻ lo lắng, tôi có thể nhìn thấy bóng lưng đơn của .

      Càng nghĩ tôi lại càng khẩn trương, sợ hãi, hai tay của tôi dùng sức ôm đầu, nhắm hai mắt chặt, cố gắng khiến mình nghĩ gì nữa. Nhưng lòng của tôi trở nên nặng nề, trong đầu ngừng xoay vòng, có phải tôi tự tay bóp chết tình đầu tiên và cũng là duy nhất của mình đây?

      Lúc tôi tuyệt vọng nghe thấy tiếng mở cửa, tôi liền đứng bật lên chạy ra cửa, vừa lúc nhìn thấy cha mẹ, vẻ mặt của cha rất nghiêm túc, mà vẻ mặt của mẹ lo lắng. Mẹ nhìn thấy dáng vẻ của tôi, vô cùng giật mình, chắc hẳn bây giờ dáng vẻ của tôi nhất định rất khó coi, giống như gặp quỷ. Mẹ nhanh chóng ôm lấy tôi, quan tâm hỏi: "Bảo bối, sao con lại trở thành bộ dáng này vậy?"

      Nhìn thấy cha mẹ của mình, tôi nên lời, chỉ biết là nước mắt của tôi ngừng chảy ra, làm sao cũng lau hết.

      "Bảo bối, mau vào bên trong ngồi, cha nó, ông cũng đừng đứng ở cửa." Mẹ kéo chúng tôi tới ghế sô pha.

      Tôi ngoan ngoãn ngồi đối diện bọn họ, từ lúc gặp lại tôi cha vẫn gì, vẻ mặt đều là nghiêm túc, nhưng lúc mẹ gọi, tôi nhìn thấy được chút quan tâm.

      Yên lặng hồi, cuối cùng cha cũng mở miệng : "Văn Ý, cha xem thư con để lại, bây giờ cha muốn hỏi câu con rốt cuộc có Văn Thông ?"

      ", con ấy, hơn nữa rất ." Tôi vội vàng .

      "Vậy tại sao con làm như vậy chứ? Cha hiểu." Cha nghiêm túc .

      "Bởi vì bây giờ con nhìn Văn Thông liền nghĩ tới dáng vẻ bây giờ của ấy là do con tạo thành, con cảm thấy rất khó chịu và cũng hít thở nổi, bây giờ con rất sợ khi gặp ấy."

      "Nhưng con có nghĩ tới hay , hôm nay con làm như vậy mang đến cho Văn Thông chao nhiêu tổn thương đây? Bảo bối."

      ". . . . . ."

      "Con , hôm nay con làm như vậy quá ích kỷ, nếu con nhìn thấy vẻ mặt của Văn Thông lúc đó, cha cam đoan con nhất định hối hận." vẻ mặt nghiêm túc của cha có thêm áy náy.

      Nghe cha như vậy, lòng của tôi đau đớn dữ dội giống như bị đâm dao.

      "Đúng vậy, bảo bối, hôm nay mẹ mới biết Văn Thông con nhiều như vậy, mẹ nhìn thấy mà cũng đau lòng khổ sở, đứa tốt, con , con làm quá đáng." Mẹ cũng ở bên nghiêm túc .

      Lòng của tôi đau đớn dữ dội lần nữa.

      "Hôm nay có phải ấy rất tức giận ?" Giọng của tôi giống như muỗi kêu.

      "Chúng ta thấy nó tức giận, nhưng lại cảm nhận được sâu sắc đau lòng khổ sở của nó." Cha giọng .

      "Xin cha cho con biết tình huống hôm nay, có được ?" Giọng của tôi ngày càng hơn.

      "Bảo bối, mẹ dám . Vết thương của Văn Thông rất nghiêm trọng." Nước mắt của mẹ chảy ra.

      Tôi dùng sức chà xát hai tay, trong chốc lát liền đỏ lên.

      "Cha cho con." Cha khẳng định .

      Nghe cha vậy tôi liền nhìn thoáng qua cha, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc kia tôi lại vội vàng rũ mắt xuống giống như người bạn làm chuyện sai, nhìn thẳng xuống sàn nhà.

      "Tám giờ bốn mươi phút sáng nay, Văn Thông tới nhà chúng ta, con cũng nhìn thấy nó có bao nhiêu đẹp trai, dù sao cha cũng thấy người rất đẹp trai. Nó mặc lễ phục màu đen, áo sơ mi trắng, đánh challtie, còn dùng đôi nạng màu đen, đứng trước mặt ai hai mắt cũng sáng lên." Tôi nhìn trộm thấy vẻ mặt ca ngợi của cha.

      "Nhưng điều duy nhất khiến chúng ta lo lắng là sắc mặt của nó tốt, vô cùng tái nhợt, chúng ta nhanh chóng để nó ngồi ghế sô pha, nhưng nó kiên trì muốn ngồi ghế dựa, cuối cùng khó xử cho chúng ta biết, do thời tiết mà dẫn đến hông và chân của nó có chút vấn đề, sợ ngồi ghế mềm lát nữa đứng dậy được." Cha nhận ly nước mẹ đưa tới, uống hớp rồi tiếp.

      "Lúc Văn Thông hỏi con, chúng ta vẫn cho là con vẫn sửa soạn ở trong phòng nên có để ý, vẫn giỡn với nó là nên quá nóng lòng chờ lát nữa, cha với Văn Thông về chuyện hôn lễ của các con muốn làm như thế nào, ý thức đến chín giờ rưỡi vẫn chưa thấy con đâu, chúng ta kêu vú Lâm gọi con, lập tức nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của bà, vú Lâm nhanh chóng chạy xuống lầu, bà ấy cho cha mẹ biết con ở trong phòng, chỗ nào cũng tìm được con, đúng lúc này cha phát sắc mặt của Văn Thông trở nên trắng bệch. Mà tay nó run rẩy cầm nạng." Cha tôi tới đây, trong giọng cũng mang theo kích động.

      "Chồng, nghỉ chút , để em tiếp." Mẹ quan tâm vỗ vai tôi.

      "Lúc Văn Thông nghe được con có ở đây, nó vô cùng khẩn trương, cũng giữ được bình tĩnh như ngày thường, có thể là run rẩy chống nạng, vất vả mới để mình đứng vững được. Lần đầu tiên mẹ cảm thấy chân của nó dùng được lực. Nó vô cùng kích động cầu lên phòng của con, dường như muốn tận mắt chứng . Nhưng mẹ thấy ngay cả cũng rất khó khăn, làm sao lên lầu hai nhà chúng ta, với lại cầu thang nhà chúng ta khá cao. Nhưng nó tỏ vẻ rất kiên quyết, hơn nữa còn an ủi cha mẹ rất nhiều lần, cầu thang này có vấn đề. xong nó liền chống nạng tới cầu thang. Nhìn dáng vẻ đó của nó, cha mẹ ai khuyên cũng vô dụng."

      "Nó đặt hai cây nạng vào tay, tay vịn vào lan can cầu thang, khó khăn nhấc chân lên bậc, thấy vững rồi mới nhấc chân còn lại lên, mẹ nhìn thấy bộ dáng lên lầu đó của nó cũng phải kinh hồn bạt vía, mẹ liền kêu vú Lâm cầm giúp nó cây nạng, đứng ở bên cạnh nhìn nó để phòng nó ngã xuống."

      Mẹ uống hớp nước rồi tiếp tục .

      "Lúc đầu nó còn có thể , có lẽ cánh tay và chân còn có chút sức, nhưng sau khi lên được mười bậc, nó bắt đầu thở hổn hển, mẹ liền nhanh lên, nhìn thấy hai chân của nó run rẩy dữ dội, mẹ và vú Lâm ở bên cạnh đỡ nó đứng thẳng dậy nghỉ ngơi chút. vậy rồi mà nó vẫn cảm ơn với chúng ta, bảo bối, mẹ biết sao với con, chỉ có thể với con Văn Thông người tốt, hơn nữa nó vô cùng con, mẹ có thể cảm nhận được ràng." tới đây, mẹ bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Nghe cha mẹ vậy, tôi tự khiển trách việc làm ích kỷ này của mình. Nhưng nghe được bọn họ diễn ta khó khăn của Văn Thông, tôi lại rụt về.

      "Văn Thông nghỉ ngơi chốc lát, lại kiên trì tiếp, lần này là dùng lực của hai tay, nhấc hai chân lên cùng lúc, mẹ nghĩ nó còn sức để nhấc chân, lúc còn sáu, bảy bậc thang, chân nó bị trợt ngã xuống, chắc chắn nó ngã , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng nó chẳng quan tâm, chống nạng cố gắng đứng lên, nhưng mấy lần cũng đứng lên được, lúc này cha con cũng chạy tới, nhưng tuổi của cha mẹ khá lớn thể đỡ được nó, Văn Thông ngồi thở hổn hển ở cầu thang, mặt đều là mồ hôi, mẹ cũng biết là do mệt hay là mồ hôi lạnh nữa. Lúc đó mẹ gấp đến mức đầu muốn choáng váng, Văn Thông xin mẹ gọi tài xế tới giúp nó."

      Lúc này tôi chịu nổi nữa, cảm thấy thân thể mình cũng run rẩy theo và bắt đầu ra mồ hôi lạnh.

      "Khi chúng ta gọi tài xế đến, chúng ta nhìn thấy vẻ mặt của Văn Thông rất khổ sở, nghĩ đưa nó đến bệnh viện, nhưng nó kiên trì chịu, nhất định phải lên phòng con. Việc này Văn Thông rất bướng bỉnh, ý định rồi ai cũng thay đổi được. Cuối cùng Văn Thông được mấy người chúng ta đưa tới phòng con."

      Tôi đứng lên, nhào vào trong lòng của mẹ khóc nức nở.

      Mẹ ôm tôi, lấy tay vỗ lưng của tôi, tiếp: "Chúng ta phát lá thư con để lại ở bàn. Lúc cha con và mẹ biết Văn Thông chính là người thanh niên cứu con, cha mẹ rất vui, chúng ta tìm kiếm khổ cực như thế, làm sao cũng tìm được, ngờ người muốn tìm ở ngay bên cạnh."

      "Lúc chúng ta cảm ơn Văn Thông, nó ngẩng đầu nhìn chúng ta, mẹ ngẩn người, trong đôi mắt của Văn Thông tràn ngập nước mắt. Nó giọng xin chúng ta, có thể cho nó ở trong phòng con lát hay . Nhìn dáng vẻ khổ sở của nó, chúng tôi còn có thể gì đây? Sau đó ra ngoài, nghĩ tới, nó ngẩn ngơ cả ngày."

      "Mẹ, con nên làm gì bây giờ?" Tôi khóc .

      "Bây giờ mẹ cũng biết, trước khi con gọi lát, bởi vì Văn Thông ở trong phòng con vẫn nhúc nhích, chúng ta rất lo lắng nên vào nhìn nó, thấy nó ngủ mê man bàn sách của con, đúng lúc gần tối con cũng về nhà, cuối cùng là con đỡ Văn Thông lên lưng tài xế của nó rồi cõng xuống lầu, chúng ta mời bác sĩ Lưu tới, vốn muốn đưa nó bệnh viện, nhưng Văn Thông nghe hai chữ bệnh viện tỏ vẻ nó , cuối cùng chỉ có thể đưa nó về nhà, bác sĩ Lưu, con và vú Lâm đều ở nhà nó."

      "Lúc Văn Thông tỉnh lại thấy mẹ và cha con đều ở đây, cứ kiên trì muốn chúng ta về nhà nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng lo lắng nó, đứa bé chu đáo."

      Lúc chúng ta vừa về đến cửa nhà, điện thoại của con vang lên.
      hirari thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 38:

      edit: tuyền xù
      beta: SunniePham

      Tôi nghe mẹ tình hình của Văn Thông vô cùng tốt, bây giờ tôi muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn chạy về nhanh để gặp Văn Thông, vừa định mở miệng với mẹ nhưng chợt có ý nghĩ lóe lên, hôm nay tôi khiến vết thương của nặng hơn, còn muốn gặp tôi ? Việc này lại khiến tôi do dự.

      "Mẹ xem bây giờ con gặp ấy, ấy có bằng lòng gặp con ?" Tôi hỏi thăm dò.

      "Mẹ cảm thấy con nên gặp nó, con , nhìn nó rất khổ sở, chúng ta bị nó ép phải về nghỉ ngơi, sau khi về đến nhà liền đến chỗ con, cũng chưa kịp liên lạc với bác sĩ Lưu, cũng biết nó có bị thương ? Bây giờ mẹ vô cùng lo lắng." Mẹ tới đây liền có chút khẩn trương.

      "Vậy chúng ta về nhanh , con cũng muốn gặp ấy cho dù ấy muốn gặp con."

      "Bảo bối, ba muốn nhắc nhở con, con phải nghĩ nên làm sao sống chung với Văn Thông, ba hi vọng con tổn thương Văn Thông lần nữa, đứa bé này nhất định phải chịu rất nhiều khổ sở." Ba nghiêm túc với tôi.

      "Dạ, con nghĩ kỹ."

      "Chúng ta về nhanh , tài xế chờ ở bên ngoài đấy. Tôi rất sốt ruột." Mẹ thúc giục chúng tôi.

      Cứ như vậy, tôi kết thúc chuyến trốn nhà ngắn ngủi của mình, do tôi thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp Văn Thông.

      đường cùng ba mẹ về nhà, tôi ngồi giữa ba mẹ, trong ngực vẫn ôm con Monch¬hichi, nhưng khi xe gần tới đỉnh núi, tôi lại ngày càng khẩn trương, trái tim đập thình thịch giống như đụng tới cổ họng của tôi, tôi nắm chặt tay của mẹ.

      "Bảo bối, đừng quá khẩn trương, thể trốn tránh hoài được, lúc nào cũng phải đối mặt." Mẹ vỗ vỗ tay của tôi.

      Tôi im lặng gật đầu cái.

      Lúc xe của chúng tôi mới vừa dừng trước cửa nhà Văn Thông thấy bác sĩ Lưu và họ tôi ra. Chúng tôi liền vội vàng mở cửa xuống.

      "Bác sĩ Lưu, Văn Thông có bị thương ?" Mẹ vội vàng tới hỏi.

      "Xin bà Lâm yên tâm, tôi kiểm tra cho cậu ấy, may mắn chân của cậu ấy bị thương nhưng thắt lưng của cậu ấy bị trật, hông của cậu ấy chịu trọng lượng quá nặng nên bây giờ rất đau, nhất định phải nằm giường nghỉ ngơi. Hơn nữa mấy ngày nay dường như cậu ấy cũng nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại chịu đả kích nghiêm trọng, bây giờ thân thể có chút yếu, tôi châm cứu giảm đau cho cậu ấy, giờ cậu ấy có thể ngủ giấc ngon." Bác sĩ Lưu kiên nhẫn .

      "Đều là lỗi của tôi." Tôi giọng .

      "Joyce, khuyên em nên xem cậu ấy chút , mới vừa rồi cậu ấy vẫn luôn gọi tên của em."

      "Dạ. Em biết rồi." Trong giọng bây giờ của tôi có do dự, mà là kiên định.

      Tôi quay sang với họ tôi: " đưa ba mẹ về nhà nghỉ ngơi chút , hôm nay bọn họ quá mệt mỏi rồi."

      "Được rồi, em họ, những chuyện này đều do suy nghĩ chu đáo. . . . . . ." họ tôi hình như còn muốn gì đó, tôi tiếp để ngăn lại họ tôi: " đừng , cho em biết là có sai. Mọi người cũng về , lát nữa em cũng vú Lâm về."

      "Em họ, mình em có thể ? Bây giờ Văn Thông thể động đậy, nếu lát nữa tới đây." họ tôi quan tâm .

      " cần, mình em có vấn đề. Yên tâm ."

      Tôi tiễn bọn họ về sau đó mới từ từ vào nhà Văn Thông, trong tay vẫn ôm con Monch¬hichi.

      Trong nhà vẫn giống như ngày hôm qua lúc tôi tới, chỉ là tường có thêm chữ hỷ màu đỏ to. Tôi đùa giỡn Văn Thông là người nước ngoài vẫn thích tập tục Trung Quốc như vậy. Đây là dành thời gian để trang trí, ngày hôm qua lúc gửi tin nhắn cho cũng hơn mười giờ, lúc đó còn chưa về nhà. Xem ra tối ngày hôm qua hẳn là ngủ.

      Lúc tôi nhìn chung quanh phòng khách, vú Lâm từ phòng Văn Thông ra nhìn thấy tôi liền nhanh tới, kéo tay của tôi :

      "Tiểu thư của tôi, cuối cùng cháu cũng trở về."

      "Vú Lâm, hôm nay để vú chịu khổ rồi." Tôi ngượng ngùng .

      "Văn Ý, hôm nay vú Lâm phải cháu, cháu là người mà vú hiểu nhất, chưa bao giờ nặng lời với cháu, nhưng hôm nay cháu làm vậy vú Lâm có chút nhìn được, cháu nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của ngài Lương đâu, làm cho vú đau lòng."

      "Vú Lâm, hôm nay là cháu sai, ba mẹ cũng cháu rồi, bây giờ ấy sao rồi?"

      "Cậu ấy mới vừa ngủ, nhưng dường như ngủ sâu, thỉnh thoảng gọi tên cháu."

      Nghe vú Lâm vậy, tôi hối hận muốn giết mình, nhưng vẫn tưởng tượng ra dáng vẻ hôm nay của Văn Thông, bởi vì vẫn luôn dịu dàng quan tâm tôi. Trong trí nhớ của tôi cũng có dáng vẻ sốt ruột của với tôi, lần trước ở Bắc Kinh tôi uống rượu say, hình như hơi cứng rắn với tôi, nhưng vì tôi say nên nhớ nữa rồi.

      Tôi suy nghĩ mà đứng sửng sờ ở đó.

      "Văn Ý, cháu có việc gì chớ, đừng hù dọa vú Lâm." Vú Lâm nhàng đẩy tôi cái.

      Tôi thoát khỏi mạch suy nghĩ, vội vàng với vú Lâm: "Cháu có chuyện gì, vú về nghỉ ngơi , ở đây có cháu là được rồi."

      "Cháu có thể sao?"

      "Dạ, vú yên tâm ." Tôi vừa vừa tiễn vú Lâm.

      Bây giờ chỉ còn lại mình tôi đứng trong phòng khách, tâm tình hoảng sợ lại từ từ dâng lên, tôi rất sợ vào gặp , bởi vì tôi dám nhìn rốt cuộc bị tôi hành hạ thành bộ dạng nào nữa.

      Tôi đá dép, chân tới trước cửa, như vậy có tiếng động, tôi sợ biết mình ở đây, cứ đứng như vậy trước cửa phòng Văn Thông, tay phải vẫn ôm con khỉ to. Cửa phòng ngủ khép hờ.

      "Bảo bối, em tính đứng ở đó cả buổi tối sao?" Giọng suy yếu của Văn Thông từ bên trong truyền tới.

      ". . . . . . ."

      "Xin em vào đây được ? Bây giờ dậy nổi." Trong giọng tràn đầy ý cầu xin.

      Sau khi nghe thấy giọng suy yếu mà dịu dàng của , mặt của tôi lại ướt, do nước mắt hối hận làm ướt.

      thể dừng lại được, thể tổn thương nữa, tôi lấy hết dũng khí, ôm con khỉ vào phòng Văn Thông.

      Trong phòng mở đèn nên rất tối, tôi từ từ tới giường, càng đến gần tôi lại càng khẩn trương, cảm giác tay của mình ôm con khỉ run rẩy. Cuối cùng tôi cũng tới trước mặt của , từ từ giương mắt lên nhìn người tôi sâu đậm bị tôi làm tổn thương.
      hirari thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 39
      Edit: Tuyền Xù
      Beta: SunniePham
      Tôi đứng trước cửa phòng ngủ của Văn Thông, lúc do dự liền nghe được giọng suy yếu của Văn Thông từ trong phòng truyền ra, tôi lấy hết dũng khí ôm Monchhichi vào phòng.

      Ở trong phòng mờ tối, tôi có thể nhìn thấy Văn Thông nằm giường, nhưng thấy mặt của , chân trần nhàng đến đầu giường bên kia, nhút nhát đứng lại dám về phía trước nữa, ngơ ngác nhìn , trong ngực còn ôm chặt con khỉ to đáng .

      "Bảo bối, xem ra bây giờ em con Monch¬hichi này nhiều hơn rồi." Văn Thông nhàng thở dài.

      Vừa nghe như vậy, tôi vội vàng đặt con khỉ xuống, nhưng tôi vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích.

      "Bảo bối, em có thể về phía trước chút ? Phòng tối quá, cũng đeo kính, thấy mặt của em."

      Giọng suy yếu kia giống như bom cay, nước mắt chảy ra rửa sạch đôi mắt của tôi, tôi lại dám để nhìn thấy, nhưng tôi cũng rất muốn thấy được mặt của , nước mắt quá nhiều làm tầm mắt của tôi nhìn , tôi nhịn được lấy tay lau .

      Văn Thông thấy tôi lấy tay dùng sức xoa mắt, liền giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa động đậy đau đớn rên rỉ.

      gì ngăn được tôi nữa, tôi tới nhanh, quỳ trước mặt của , lấy tay đè lại, khóc : " muốn làm gì vậy? Bây giờ thể động."

      Tay của Văn Thông lập tức nắm chặt tay của tôi, rất có lực, dùng tay kia nhàng sờ mặt của tôi, lại bị nước mắt của tôi làm ướt tay của , tôi nghĩ nước mắt của tôi rất nhiều chảy xuống theo bàn tay thon dài kia rồi.

      "Bảo bối, em nhanh lấy khăn giấy, đừng lấy tay dụi mắt, sạch , nghe lời, bây giờ lấy giúp em được." Văn Thông hơi lo lắng .

      Tôi nghe lời của lấy khăn giấy, mà là lập tức vùi đầu vào ngực của , hành động này của tôi có lẽ nằm ngoài dự đoán của Văn Thông, dừng lại chút, tôi nằm trước ngực của có thể cảm thấy cười, sau đó nghe được giỡn: "Ừ, đây cũng là biện pháp tốt, lau vào người , dù sao vẫn tốt hơn là dùng tay lau."

      Vừa nghe như vậy, tâm tình khẩn trương của tôi dường như vơi rất nhiều, thuận tiện lấy tay đánh , nhưng nhúc nhích tay nâng lên được, mới phát ra tay của tôi vẫn còn bị Tinh Tinh nắm chặt đấy.

      "Bảo bối, bây giờ em được bắt nạt bệnh nhân, bởi vì bây giờ chút sức lực nào, chắc chắn đánh lại em." Văn Thông bắt đầu trêu chọc tôi.

      " còn dám đánh em đó?" Tôi giọng lẩm bẩm.

      " nào dám chứ, nâng niu trong tay đều sợ mất." Văn Thông dịu dàng , dùng ngón tay vuốt ve tay của tôi.

      Tôi bị lời và hành động trấn an của làm cho rất vui vẻ, lau mặt mình ở trước ngực.

      "Bảo bối, đừng khóc, khóc nữa quần áo của có thể vặn ra nước đó, bây giờ có cảm giác lạnh lẽo rồi."

      "Em khóc đều là do , biết ngượng còn " Tôi hình như lại bắt đầu lý.

      "Vâng, đều là lỗi của , nhưng bảo bối, có thể có cầu ?" Văn Thông hỏi.

      " cầu gì?"

      " cầu của chính là em có thể đồng ý với sau này gặp phải chuyện gì, hay làm em tức giận, tóm lại bất kỳ tình huống nào cũng được thi chạy hide-and-seek với , bởi vì chân của đuổi kịp em." Văn Thông bất đắc dĩ .

      Lòng của tôi lại bị đâm cái, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Vậy Hide-and-seek đâu?"

      Văn Thông nghe vấn đề của tôi, ngừng chút, thở dài : " cũng vừa mới phát ra vấn đề này, lúc phát tìm được em, đầu óc của cũng đủ dùng, vốn biết trước tiên nên làm cái gì hoặc đâu tìm em." Lúc Văn Thông đến đây dường như hơi ngượng ngùng.

      Bây giờ tôi cũng biết nên trả lời ra sao với cầu đưa ra, bởi vì tôi còn tình trạng của mình.

      Văn Thông đợi hồi, nghe thấy tôi trả lời liền hỏi: "Sao hả? Bảo bối, có thể đồng ý với cầu của ?"

      Tôi ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn , đây là lần đầu tiên tôi tỉ mỉ quan sát gương mặt của từ lúc tôi vào nhà tới giờ, dáng vẻ của khiến tôi giật mình.

      Dường như chúng tôi chỉ có ngày gặp mặt, nhưng hình như gầy rất nhiều, hai má cũng hóp lại, râu cũng dài ra, hốc mắt cũng lõm vào, trời ạ, tôi làm chuyện đáng giận gì đây, trong ngày giày vò thành dáng vẻ này.

      Bởi vì tôi ngẩng đầu lên, Văn Thông cũng có thể nhìn thấy mặt của tôi, dáng vẻ của tôi nhất định cũng đẹp, nhíu mày lại. Tôi sợ khó chịu liền : " đừng nhíu mày, em đồng ý cầu của là được."

      Văn Thông vươn tay nhàng kéo tôi lên, thử dời thân thể của mình vào bên trong, dành ra chỗ cho tôi, nhưng hông của nhất định bị tổn thương rất nghiêm trọng, tôi thấy được chân mày của nhíu chặt lại, tôi liền : "Thắt lưng của chắc chắn rất đau, đừng động, em qua bên kia nằm là được rồi."

      Văn Thông đành phải buông tay ra, ánh mắt vẫn ngó chừng tôi, giống như sợ tôi lại bỏ chạy lần nữa, cho đến khi tôi nằm xuống bên cạnh , mới thở phào nhõm, đưa cánh tay trái của ra để tôi gối lên, tôi vừa đặt đầu đặt lên cánh tay, liền lập tức ôm tôi vào trong ngực, ôm chặt khiến tôi cảm thấy có chút thở nổi, liền giọng với Văn Thông: " lỏng chút, em sắp nghẹn chết rồi."

      Văn Thông lập tức giảm bớt lực, nhưng vẫn ôm chặt, bắt đầu hôn trán của tôi.

      Động tác thân mật của khiến thân thể của tôi có cảm giác căng thẳng, tâm tình khẩn trương lại bắt đầu dâng lên.

      Phản ứng của tôi Văn Thông rất nhanh cảm thấy được, nhàng ngừng : "Bảo bối, xin em đừng rời khỏi , cần phải rời khỏi ."

      giọng làm khẩn trương của tôi giảm bớt, chủ động vươn tay ra đặt ngực , mặt cũng chuyển tới trước mặt của , nhìn , Văn Thông cũng nghiêng đầu lại nhìn tôi, tôi lại thấy được đôi mắt đẹp của , lông mi dài, trong nháy mắt hấp dẫn tôi dùng tay chạm vào nó.

      Động tác của tôi khiến thấy ngứa, liền bắt lấy tay của tôi, gương mặt mệt mỏi xuất nụ cười, : "Em là con khỉ con bướng bỉnh, hôm nay chơi đùa Tinh Tinh đến điên rồi."

      Tôi bĩu môi liếc cái. Lại lập tức cảm thấy mình hôm nay làm quá đáng, liền vội vàng giọng : " xin lỗi, để lo lắng."

      " cần xin lỗi với , nhưng em phải nhớ kỹ em vừa mới đồng ý cầu của đó."

      "Ừ." Tôi nhàng gật đầu cái.

      "Bảo bối, có thể cho biết, hôm nay em đâu vậy? Lúc nghe vú Lâm em có ở lầu, làm sao cũng cảm thấy em núp ở góc nào đó lầu" Văn Thông lấy tay xoa đầu của tôi, từ từ .

      "Nếu phải em nghe mẹ giống như nổi điên, muốn lên lầu nhìn." Tôi vừa xong lại hối hận, liên quan đến hai chân của , là lỗi của tôi.

      "Ai, lại tiếp, trong khoảng thời gian này thiếu hụt rèn luyện, tầng hai cũng lên được, lại vấp ngã, là quá mất mặt." Văn Thông nhõm.

      nhõm tôi lại càng cảm thấy khó chịu, nước mắt của tôi lại chảy xuống, làm ướt cánh tay của Văn Thông, lời duy nhất tôi chỉ có thể : " xin lỗi, xin lỗi. Đều là lỗi của em."

      "Bảo bối, muốn trịnh trọng với em, dáng vẻ bây giờ của liên quan tới em."

      "Tại sao liên quan chứ?" Tôi kích động hỏi.

      "Bởi vì lúc đó bất luận ai ở bên cạnh, đều làm như vậy, với lại em ở đây tự trách mình, cũng thể trở về dáng vẻ dáng vẻ trước kia, em ghét bỏ chân của chứ?"

      "Ai ghét bỏ chân của , bọn nó đều là của em."

      "Em cũng vì bọn nó mà ghét bỏ , tại sao vì chuyện qua mà bỏ rơi chứ?" Văn Thông nhìn tôi, thâm tình .

      "Em bỏ rơi , chỉ là bây giờ em biết đối mặt với như thế nào." Tôi giọng .

      "Bảo bối, chúng ta có thể quên chuyện kia được ?"

      " xin lỗi Văn Thông, bây giờ em làm được." tới đây tôi lại khóc.

      "Ngoan, khóc, chúng ta thử chút, được ?"

      Tôi tựa vào khuỷu tay của , gật đầu cái.

      Chương 40
      Edit: Tuyền Xù
      Beta: SunniePham

      Nằm trong vòng tay ấm áp của Văn Thông, nghe giọng nhàng trầm bổng của , mí mắt tôi mở ra được nữa rồi, dần dần khép lại, đồng thời mình cọ cọ vào người Văn Thông, tìm cho mình vị trí thoải mái, giọng của giống như càng ngày càng xa xôi, nghe được, lát sau, tôi cảm thấy môi mình bị đôi môi mềm mại nhưng hơi lạnh lẽo của người khác chạm vào, trấn an những lo lắng trong lòng tôi khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn, bao lâu tôi liền ngủ say trong nơi an toàn này.

      Tôi rất mệt mỏi, hai ngày nay tôi gần như ngủ.

      Lúc tôi ngủ say, lờ mờ cảm thấy cánh tay dưới đầu tôi dường như muốn rời khỏi, tôi giống như cây leo nhanh chóng ôm chặt “thân cây”, chỉ dùng tay mà còn dùng chân, đồng thời dùng sức để khỏi té xuống, "thân cây" động, tôi lại yên tâm dựa đầu vào ngủ tiếp. Dường như có "lá cây" khẽ vuốt mặt của tôi, thoải mái, tôi rướn cổ lên cố gắng đến gần nó. Nó giống như biết ý đồ của tôi, nó liền dán vào mặt của tôi, mềm mại, là ấm áp.

      biết qua bao lâu, đầu lại có tiếng động, lần này đầu của tôi được nâng lên nhàng, lúc để xuống trở thành cái gối mềm mại, tay của tôi cũng bị dời , bên cạnh có tiếng động ràng, tiếng động lần này khiến tôi tỉnh ngủ nhưng lại muốn mở mắt, lẳng lặng cảm giác động tĩnh của người bên cạnh tôi.

      Văn Thông hình như dùng sức của hai tay để chống đỡ thân thể của mình, tôi hí mắt nhìn , nhưng phát ra tôi nhìn , xem ra động tác ngồi dậy nhất định động tới thắt lưng bị thương của , tôi nhìn thấy tay của chống mép giường, tay giữ thắt lưng, dừng lại lúc lâu, lại thấy dùng tay mới vừa giữ thắt lưng nhàng lấy chân của tôi đè người ra, tiếp theo chuyển hai chân của mình xuống giường, lại ngồi nhúc nhích ở mép giường, nhất định là nghỉ ngơi chút, sau đó liền kéo xe lăn bên cạnh qua, điều chỉnh vị trí, đè brake, chuyển mình lên xe lăn, tất cả động tác đều cứng ngắc.

      Tôi nhìn thấy khó khăn như vậy cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn, điều này khiến tôi lùi bước trước mặt , dám tiến lên giúp đỡ , nhìn từ từ đẩy xe lăn "" vào toilet.

      Tôi là nhát gan và xấu hổ, bây giờ mình trốn tránh Văn Thông sao? Tại sao vừa rồi tôi dám lên đỡ chứ? Hoàn toàn giống mình trước kia, bây giờ nên làm gì đây? Làm sao đối mặt Văn Thông, cùng nhau đây?

      . . . . . .

      Thời gian giống như dừng lại, tôi nhìn cửa phòng toilet, qua lúc lâu rồi mà có động tĩnh, suy nghĩ của tôi cũng dừng lại theo, tiếng xả nước từ toilet truyền ra, đột nhiên có tiếng kim loại va chạm, ở trong phòng yên tĩnh có vẻ vô cùng chói tai.

      Tôi nhảy nhanh xuống giường, để ý tới lễ tiết, gõ cửa liền xông vào.

      Tình cảnh trước mắt dọa tôi sợ, xe lăn của Văn Thông lật ngã, xe ở chỗ còn Văn Thông quỳ trước bồn cầu, hai tay chống sàn nhà.

      "Văn Thông, sao rồi? Có đụng tới chỗ nào ?" Tôi chạy vào, quỳ trước mặt , tôi nhìn thấy mặt đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Nghe thấy giọng của tôi khiến thân thể của hơi chấn động. Thân thể cứng lại biết làm sao cho phải.

      Vô cùng may mắn là sàn nhà trải thảm để phòng khi ngã, như vậy sàn nhà quá cứng, tôi nhanh chóng đỡ từ từ xoay người, để ngồi, nhưng lại sợ ngồi vững, vội vàng : "Văn Thông, dùng tay chống chút."

      Văn Thông gì, nhưng nhàng gật đầu cái.

      Tôi đặt hai chân của nằm thẳng sàn nhà, kiểm tra từ xuống dưới lần, vẫn tốt, sao. Tôi giương mắt nhìn hỏi: "Văn Thông, có thể cho em biết có chỗ nào thoải mái , em biết nên làm gì bây giờ?" Vừa xong, nước mắt của tôi liền chảy ra.

      "Đừng lo lắng, bảo bối, vừa rồi quên đè brake của xe lăn xuống, tay chống đỡ, xe lăn lật ngã, có chỗ nào ngã bị thương." Văn Thông dịu dàng .

      "Vậy tại sao ra nhiều mồ hôi như vậy, sắc mặt cũng khó coi như vậy."

      " sao, lúc mới ngã xuống, thắt lưng hình như lại bị căng ra, nghỉ ngơi chút là được rồi."

      Tôi cũng biết nữa, vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn , ngắn ngủi mấy giây mà Văn Thông bị tôi nhìn cho sợ hãi, vội vàng lôi kéo tôi : "Em ngồi xuống cùng lát , chỗ này lạnh, còn rất mềm." nhất định là cố tình cho qua.

      Tôi nghe lời ngồi xuống cạnh , nhưng miệng lại thuận theo , nhìn mặt của : "Văn Thông, em biết thích bệnh viện, nhưng lần này em nghe theo , hôm nay nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra chút, nếu cũng đừng nghĩ gặp lại em."

      Văn Thông lập tức khẩn trương nhìn tôi.

      "Đừng nhìn em như vậy, em nghiêm túc." Tôi gật đầu với Văn Thông cái.

      "Bảo bối, em học được uy hiếp rồi." Văn Thông lắc đầu cái.

      " có thể nghe."

      "Được, nghe lời em, hôm nay, trời vừa sáng lặp tức bệnh viện kiểm tra." Văn Thông đặt tay của tôi trong bàn tay của , hôn môi của tôi rồi sau đó gật đầu với tôi cái.

      "Đây là tự nguyện, đừng là em ép."

      "Ừ, tự nguyện."

      Mục đích đạt được, tôi liền cười vui vẻ.

      "Ai, con khỉ , em ức hiếp ." Văn Thông ôm ta, nhàng hôn mặt tôi cái.

      "Chúng ta đừng ngồi trong toilet nữa, em đỡ , có thể ngồi vào xe lăn ?" Lịch hỏi.

      "Được. Bảo bối, phiền em đẩy xe lăn đẩy lại đây."

      tới lật xe lăn lại rồi đẩy qua, theo chỉ thị của Văn Thông đặt xe lăn ở phía sau , đè brake xuống, dùng tay đẩy cái, xác nhận khóa lại, nhìn thấy Văn Thông bày hai chân linh hoạt thành giống như chúng tôi ngồi xếp bằng, nhưng từ đầu gối trở xuống vốn có cảm giác và sức lực, Văn Thông dùng tay chống xe lăn, tay khác chống sàn nhà, tôi đưa xe lăn về phía , khiến xe lăn càng vững vàng hơn.

      Hai tay của Văn Thông dùng sức chống thân thể mình lên, nhưng có thể là thắt lưng đau dùng được lực, chưa ngồi lên xe lăn được, trái lại chân của trượt về phía trước, Văn Thông liền nhanh chóng ngồi xuống sàn nhà, đặt chân lên bàn đạp lần nữa, lặp lại động tác trước đó lần nữa, cuối cùng cũng được, đặt từng chân lên bàn đạp, buông brake ra, giọng với tôi: " thôi, chúng ta còn có thể ngủ được chút nữa." đẩy xe lăn ra ngoài trước, tôi ngoan ngoãn sau , cảm giác đau lòng vẫn còn.

      Tôi đỡ Văn Thông chuyển từ xe lăn qua giường xong, mình ngủ tiếp ở bên cạnh, Văn Thông lần nữa ôm tôi vào trong ngực, lẳng lặng ôm lâu, cuối cùng tôi nghe : " xin lỗi, bảo bối, ảnh hưởng em nghỉ ngơi."

      Nghe , tôi cảm giác lòng của mình chảy máu, chon mình sâu trong ngực , liên tiếp: "Tại sao xin lỗi với em? Nên xin lỗi phải là em, khiến sinh hoạt khó khăn như vậy, em nên làm cái gì bây giờ?" tới đây, giọng của tôi nghẹn ngào.

      Văn Thông đưa tay nâng mặt của tôi lên, nhìn tôi chăm chú, dùng đôi môi mềm mại của hôn lên nước mắt của tôi, từ mắt đến mũi, cuối cùng dừng ở môi của tôi, tôi cũng mở miệng ra, rụt đầu lại.

      Động tác này khiến Văn Thông bị tổn thương, nhìn tôi: " cần trốn tránh , bảo bối, để em nhiều hơn, đây cũng chính là bồi thường tốt nhất em cho ."

      Ánh mắt bị tổn thương sâu của làm tôi đau đớn. Đây phải chuyện mà tôi muốn, tại sao tôi có thể tổn thương lần nữa chứ?

      Tôi nhìn , cuối cùng dùng đôi môi của mình hôn .

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 41
      Edit: Châu
      Beta: SunniePham
      Khi tôi tỉnh lại lần hai, phát mình vẫn nằm như buổi tối, cả người như con gấu Koala bám vào người Văn Thông, thấy vậy tôi vội vàng thả chân của mình từ người xuống, lo mình nằm cả đêm như vậy, eo Văn Thông bị thương sao có thể chịu nổi?

      Lật người nằm sấp xuống, ngẩng đầu nhìn Văn Thông, quả nhiên còn chưa tỉnh ngủ, chắc hai hôm nay ông chồng này bị tôi dày vò đến chết rồi, đương nhiên cũng được ngủ ngon giấc, nên thừa dịp còn ngủ, tôi liền thưởng thức kỹ "khuôn mặt xinh đẹp" của lát.

      Hôm nay sắc mặt có phần tốt hơn hôm qua. Tôi giống con khỉ phải , chỉ xem, còn định sờ nữa, (ha ha) mặt Văn Thông có nếp nhăn nào, nhìn sao cũng giống người sắp ba mươi tư tuổi, da dẻ non mịn đến mức có thể bấm ra nước, đẹp hơn tôi nhiều.

      Ghen tị nhéo mặt , thả ra, tiếp đến lại chạm vào lông mi dày của , Văn Thông liền động mắt cái, tôi vội vàng rụt tay về, nằm xuống bày ra trạng thái bất động, nhìn chằm chằm. thấy có phản ứng gì, may là bị tôi đánh thức, sau đó lại lần mò, mũi cao thẳng như người nước ngoài, ngón tay vuốt ve sống mũi , từ mũi bỏ qua đôi môi tới cằm, cằm Văn Thông cũng rất giống cằm soái ca phương Tây, giữa cằm có cái rãnh , vô cùng gợi cảm, mê người, tôi đúng là vớ được soái ca cực kỳ đẹp.

      Cuối cùng tay tôi dừng môi , vị trí đó dùng tay đủ, tôi muốn dùng miệng, vừa chạm môi mình vào môi , dưới miệng bất ngờ mở ra, hàm răng cắn môi dưới của tôi, hành động đột ngột khiến tôi giật mình, định chạy trốn, toàn thân bị người kia dang tay ôm vào trong lòng, xem ra tôi chạy thoát được, quyết định cũng dùng răng cắn môi , lại còn mạnh hơn. A, cuối cùng Văn Thông chịu nổi, mở mắt .

      "Con khỉ , em nghịch mặt hả?" mặt Văn Thông tràn đầy vui vẻ.

      " dậy từ lâu rồi, đúng ?" Tôi giật mình hỏi.

      "Ừm, em nghịch mặt lượt như thế, còn dậy sao?"

      "Vậy mà còn giả vờ, xem em làm trò?" Dứt lời, tôi đưa hai tay túm lấy hai tai , cười : "Em bị lộ rồi."

      Văn Thông cũng đưa hai bàn tay to của túm lấy đôi tai của tôi, nhéo cái, như phát ra cái mới :

      " phát tai của khỉ con mềm đó."

      "Tai cũng cứng lắm." Tôi cũng nhéo nhéo tai .

      Sau đó Văn Thông ôm chặt lấy tôi, để đầu tôi dựa vào vai , im lặng lát, cảm thán :

      "Bảo bối, rất muốn mỗi ngày đều được như vậy, sáng vừa ngủ dậy được gặp em."

      "..."

      Tôi lên tiếng, nhưng đây phải cũng là mong muốn của tôi sao?

      "Bảo bối, chúng ta cứ sống như vậy , được ?" Văn Thông nghiêm túc nhìn tôi.

      Tôi bị ánh mắt của giữ lại, trong mắt có hai cái đầu nho của tôi, tôi nhìn thấy chúng nó gật đầu liên tục.

      Sau khi tôi gật đầu, Văn Thông mới thở phào cái, lại nhắm mắt.

      "Đừng nhắm mắt nữa nha?" Tôi năn nỉ.

      "..." Văn Thông lập tức mở to mắt, ngây người nhìn tôi.

      Tôi lại thấy mình rồi, còn đắc ý lắc qua lắc lại.

      "Khỉ con, em làm gì vậy?" Văn Thông tò mò hỏi.

      "Đừng nhắm mắt nha?" Tôi năn nỉ.

      "....." Văn Thông lập tức mở to mắt, ngây người nhìn tôi.

      Tôi lại nhìn thấy mình rồi, còn đắc ý nghiêng phải nghiêng trái.

      "Khỉ con, em làm gì vậy?" Văn Thông tò mò hỏi.

      "Em nhìn chính mình, trong mắt ."

      "Ha ha, bảo bối, em đáng , tới gần hơn , cho xem thử với, thị lực của bằng em, xa quá, nhìn ." Văn Thông kéo tôi sát mặt , cái mũi cao của chạm luôn vào mặt tôi, cũng nhìn sâu vào mắt tôi, nhìn, nhìn, sao môi chạm vào môi tôi, còn dang tay ôm chặt tôi vào lòng, cho tôi động đậy?

      Dù tôi rất thích làm thế, nhưng về mặt tâm lý vẫn cảm thấy mình bị trêu chọc, bắt đầu giãy dụa trong lòng , còn dùng tay đẩy ra, có thể do động tác của tôi quá mạnh, tôi nhìn thấy lông mày Văn Thông hơi nhíu lại.

      Khiến tôi chợt nghĩ tới chuyện hôm qua đồng ý với tôi, lập tức giãy khỏi ngực , hơi sốt ruột :

      "Mấy giờ rồi, hôm nay chúng ta còn phải đến bệnh viện đấy."

      " cảm thấy khoẻ hơn hôm qua rồi." Văn Thông nằm người chậm chạp .

      " đồng ý với em, quên rồi à? có thể chọn." Tôi chu môi .

      "Được, vậy bệnh viện khám ." Văn Thông gật đầu, cho tôi câu trả lời chắc chắn.

      "Thế còn được." Tôi rất hài lòng với thái độ của .

      "Thái độ của còn tốt sao, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên bị đe doạ, hơn nữa còn là con khỉ ngang bướng này."

      " có ý gì? Ai là con khỉ?" Tôi trợn mắt nhìn .

      " là tinh tinh, lại còn là con tinh tinh rầu rĩ chỉ biết đến công việc, nên mới cần con khỉ nghịch ngợm này." Văn Thông bắt đầu dỗ dành tôi.

      "Chúng ta nhanh dậy , nếu đến bệnh viện chiều muộn rồi." Tôi giục Văn Thông.

      Nhìn động tác của Văn Thông, liền biết eo vẫn ổn, còn chưa ngồi dậy, tôi đến bên cạnh đỡ eo để từ từ ngồi dậy, nhìn dáng vẻ đau đớn của liền tức giận :

      "Vừa nãy là ai bảo eo sao hả?"

      "Đừng giận nữa, bảo bối, phải đồng ý bệnh viện với em rồi sao." Văn Thông còn có phần cầu xin tôi.

      Mỗi lần dùng giọng điệu này chuyện với tôi, tôi đều lúng ta lúng túng, nhưng công việc của là chỉ huy, mọi người đều nghe theo , tôi còn chưa hoàn toàn chấp nhận được loại cảm giác trái ngược này, ngại ngùng cười với .

      "Lại đây bảo bối, giúp chút, sức khoẻ bây giờ thể tự ngồi lên xe lăn." Văn Thông giơ tay về phía tôi.

      Tôi biết ý định của Văn Thông khi làm vậy, giúp tôi có thể tiếp nhận tình trạng tại của , ừm, hẳn là tôi nên làm vậy, hi vọng mình có thể làm tốt.

      Tôi tới trước xe lăn, kiểm tra nó khoá chặt chưa, việc chủ quan lần trước, tôi bao giờ để nó xảy ra lần thứ hai, điều chỉnh vị trí xong, đặt tay của Văn Thông khoác lên vai tôi, tôi đưa tay đỡ eo Văn Thông, lúc ấy Văn Thông cũng dùng tay mình chống lên xe lăn, với tôi: "Đừng vội, chúng ta cố gắng là được, bảo bối."

      Tôi vẫn hơi lo lắng nhìn , vì sợ đủ sức, trước mặt tôi luôn tỏ ra mình rất khoẻ, Văn Thông cảm nhận được lo lắng của tôi, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn tôi, gật đầu, : " đè lên em đâu, yên tâm."

      Chúng tôi cùng cố sức, dễ dàng đỡ Văn Thông ngồi xuống xe lăn.

      " có thể tự rửa mặt chứ, em gọi điện cho xe tới đón." Tôi hỏi.

      " sao, có thể tự làm."

      Gọi điện cho công ty, bảo tài xế của Văn Thông lái xe đến đây, cuối cùng vẫn tin tưởng vào sức của mình, lại gọi điện nhờ họ đến giúp.

      Cứ vậy, Văn Thông cùng ba người chúng tôi, tới bệnh viện an toàn, vì lẽ đó, Văn Thông hơi giận tôi, nhưng thể nổi giận với tôi, bởi nhìn thấy tôi dẫn cả họ đến, ra cực kỳ thích làm phiền người khác.

      Khi Văn Thông gặp họ, còn xin lỗi:

      " vừa về, lại làm phiền , em là."

      "Đừng khách sáo thể, là do cả, lắm lời. Nếu phải chúng ta là người nhà, em còn gọi sao." họ cười đúng lúc Văn Thông để giảm cảm giác khó xử của .

      " trách em được, với em là đúng, còn chưa sắp xếp xong, nóng lòng quá."

      Tôi thúc giục cắt ngang cuộc chuyện của bọn họ, đến bệnh viện, chúng tôi gặp bác sĩ Lưu, ấy sắp xếp cho Văn Thông kiểm tra toàn diện, kết quả cũng tệ lắm, coi như khiến tôi yên lòng.

      Chân bị thương, chỉ có eo bị trật, cũng làm vết thương cũ của tái phát, nhưng vì lý do an toàn, bác sĩ cầu Văn Thông đeo đai lưng, bác sĩ Lưu còn đề nghị Văn Thông ở lại bệnh viện hôm, vì ở nhà mình có y tá chăm sóc chuyên nghiệp, Văn Thông muốn làm điều đó, vừa định mở miệng , tôi nghiêm giọng với :

      "Ngài Lương, nếu đồng ý đến bệnh viện khám với em, tốt nhất nên làm đến cùng, ngoan ngoãn nằm viện ngày ."

      "Bảo bối, muốn nằm viện." Văn Thông bối rối với tôi.

      "Văn Thông, vì em mà ở lại đêm , được ?" Tôi dùng ánh mắt cầu xin nhìn .

      Văn Thông cũng nhìn tôi, cuối cùng quả quyết gật đầu cái.
      hirari thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 42
      Edit: Tuyền Xù
      Beta: SunniePham

      Văn Thông ngồi xe lăn, đưa mắt nhìn thẳng vào tôi lúc, cuối cùng vẫn phải gật đầu.

      Vào thời khắc này, tôi có mong muốn cháy bỏng, là muốn hôn Văn Thông của tôi, nhìn quanh lượt, để ý tới họ và bác sĩ Lưu bên cạnh, quỳ xuống trước xe lăn của Văn Thông, đưa tay ôm lấy cổ , kéo hơi thấp xuống, vươn cổ, chu môi lên, cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình, đôi môi mềm mại của Văn Thông, dưới ánh mắt của mọi người tôi hôn say đắm, khựng lại chút rồi cũng đáp lại tôi.

      "Vậy là được rồi, cứ nhau thế này ." họ đứng bên cạnh cười .

      Nghe thấy tiếng cười của họ, hai chúng tôi mới lưu luyến rời môi, nhìn nhau, bỗng nhiên cười lên vui vẻ.

      "Thấy hai em vui vẻ cũng thoải mái hơn, em , em tha cho , mau theo Văn Thông ."

      ", có thể chút , đây là bệnh viện." Tôi đứng dậy, tới, đập cái.

      "Em , em đánh người nơi công cộng đấy." họ trốn tôi.

      ", tha cho bảo bối của em ." Văn Thông đẩy xe lăn đến bên cạnh chúng tôi, cũng gọi là "" giống tôi, tôi cảm thấy vô cùng cảm động.

      "Có người nỡ kìa. Em ." họ còn đùa.

      "Đừng nghịch nữa, , chúng ta đến phòng bệnh của Văn Thông với ấy ."

      Tôi vội vàng dùng giọng điệu nghiêm túc vào chủ đề chính.

      "Đúng đấy, mau ra khỏi phòng ." Bác sĩ Lưu đứng bên cạnh cũng giúp tôi.

      "Chú Lưu vẫn hiểu ý cháu nhất." Tôi vui vẻ .

      "Chú lo cho chồng cháu." Bác sĩ cũng bắt chước họ trêu tôi, câu chồng cháu khiến tôi đỏ bừng mặt, nhưng tôi lại phản bác lại, ngầm thừa nhận của tôi làm Văn Thông rất vui, cười tươi.

      Bốn người chúng tôi mang theo tâm trạng vui vẻ, đưa Văn Thông tới phòng bệnh của .

      Tình trạng eo giờ của Văn Thông thể ngồi lâu, cho nên chúng tôi đều bắt phải nằm giường, trò chuyện lúc, họ và bác sĩ Lưu cùng có việc phải , trong phòng bệnh chỉ còn hai người chúng tôi.

      Nhìn Văn Thông lúc này, đổi sang mặc quần áo bệnh viện, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ gò bó như thế này của Văn Thông, khẽ giật mình nhìn , trong đầu đột nhiên ra hình ảnh Văn Thông tóc dài nằm trong phòng bệnh khác có tôi, cảnh tượng rất mờ nhạt, vì muốn nhìn ràng, tôi kìm được hơi híp mắt lại nhìn .

      "Bảo bối, mắt em sao vậy, sao lại nhìn như thế?" Văn Thông phát khác thường của tôi ngay.

      Tiếng Văn Thông vừa vang lên, cảnh tượng trước mắt lập tức biến mất, suy nghĩ của tôi cũng bị kéo trở lại, nhưng tôi muốn biết tôi nhớ tới quá khứ, vội vàng :

      " có gì, chỉ muốn biết, híp mắt lại nhìn như thế nào."

      Văn Thông nửa tin nửa ngờ nghe xong câu kì lạ của tôi hình như bị làm cho mơ hồ, hơi ngừng lại, vẫy tay với tôi, ra hiệu bảo tôi đến cạnh .

      Ngoan ngoãn tới cạnh giường , Văn Thông nhích về hướng kia, nhìn thấy khẽ nhíu mày, là biết chắc chắn eo lại vừa đau rồi, tôi trèo lên giường bệnh ngay, nằm sát bên , nghiêng người đối mặt với : " đừng động đậy, em còn chưa được xem vẽ con mèo con nghèo khổ béo ú đâu."

      "Em vẫn gầy quá, bảo bối."

      "Con khỉ con sao béo được?" Tôi đảo mắt xem thường .

      "Vậy sau này đổi tên thành mèo con ." Văn Thông cũng quay đầu lại, đưa tay sờ lên khuôn mặt hơi gầy của tôi.

      "Câu có lương tâm, mèo con dễ nghe hơn khỉ con, nhưng chỉ có khỉ con mới có thể thành đôi với tinh tinh nha, cứ gọi em là khỉ con . Hơn nữa, em thích gầy, rất đẹp."

      "Lý do đầu tiên rất đồng ý, nhưng cái sau có ý kiến."

      "Hừ." Tôi bĩu môi.

      Văn Thông nhìn phản ứng của tôi, im lặng suy nghĩ, lát sau lại trưng ra vẻ mặt cực kỳ đắc ý quái lạ.

      Sao người này lại có vẻ mặt như thế, chắc chắn trong lòng nghĩ chuyện hay, tôi tò mò hỏi:

      "Tinh tinh, sao lại ra vẻ đắc ý thế? Mau nghĩ chuyện hay gì cho em biết ?"

      Văn Thông cười lắc đầu, sau đó dứt khoát nhắm mắt thèm để ý tới tôi.

      "Tinh tinh, cái đồ xấu xa này, thèm để ý em, em đây." Tôi dùng sức đứng dậy.

      "Bảo bối, đừng." Văn Thông cuống quýt ôm chặt tôi, vì động tác hơi mạnh của làm tôi sợ, hít sâu hơi, vẻ mặt đau khổ.

      Ôi, trời ạ, tôi bị bắt nạt hết nước rồi, chỉ cần có nét mặt thoải mái, thế tấn công gì đó của tôi lập tức biến mất.

      Tôi dám động đậy, chỉ biết nhìn , Văn Thông đưa bàn tay mạnh mẽ cầm tay tôi, tự điều chình tư thế nằm, lại bắt đầu dùng đôi mắt dịu dàng kia nhìn tôi. Cảm thấy cả người bắt đầu nổi da gà, tôi liền cúi đầu :

      "Đừng nhìn em như vậy, khiến em cảm thấy toàn thân được tự nhiên, yên tâm, em đâu."

      chịu thôi nhìn tôi, hơn nữa còn nghiêm túc :

      "Bảo bối, bây giờ chỉ cầu em việc, đừng làm sợ."

      "..."

      "Vừa nãy để ý tới em, chỉ muốn trêu em thôi, có vẻ mặt đắc ý, là do nghĩ, đợi sau khi chúng ta sống chung với nhau, nhất định nuôi em béo, làm em trở thành mèo béo xinh đẹp."

      "Em muốn trở thành con mèo béo ị mà vẽ đâu, béo thế ra ngoài kiểu gì?" Tôi chu môi .

      Văn Thông nhìn dáng vẻ chu môi của tôi cười vui vẻ, kéo tôi sang, cũng chu môi mình lên chạm vào môi tôi, hai đôi môi vừa chạm vào nhau bắt đầu quấn quýt, mỗi lần như thế toàn thân lại nóng bừng lên, khiến tôi cảm thấy phòng bệnh nho này làm tôi thở nổi, cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

      Tôi buông môi ra, đưa tay đẩy Văn Thông ra, :

      "Tinh tinh, chúng ta dừng lại lát, được ? Ở đây nóng quá, thở nổi rồi?" Tôi đổi thành nằm giường, lấy tay quạt quạt.

      Trong mắt Văn Thông tràn ngập quyến luyến rời, tay vẫn nắm chặt tay tôi, đưa ngón cái vuốt ve mu bàn tay tôi, tôi rất thích động tác này của , giống như vuốt lòng tôi, bật ra nụ cười từ tận đáy lòng.

      khí ấm áp lan toả khắp phòng bệnh vốn lạnh lẽo, chúng tôi đều gì, chỉ nhìn nhau, tìm kiếm bóng dáng xíu của mình trong mắt đối phương.

      Tôi như con sâu vặn vẹo, cùng nằm thẳng giường bệnh với Văn Thông, tay chúng tôi nắm chặt lẫn nhau, đúng hơn là bàn tay to lớn của Văn Thông nắm lấy bàn tay bé của tôi, tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình và Văn Thông cùng dạo bước với nhau, hai chân khoẻ mạnh bình thường.

      Tôi cảm nhận được tay , ấm áp, bỗng nhiên tôi chạm phải chỗ cầm tay, có cảm giác hơi chai sần, cảnh tượng dạo bước cùng lập tức biến mất, bởi tay hơi chai sần do dùng xe lăn và nạng nhiều năm mà thành. Vết chai sần cứng ngắc cọ vào tay tôi cũng mài mòn lòng tôi, cái dằm đau nhức lại xuất .

      Tôi xoay đầu ra ngoài, để nhìn thấy mặt tôi, vì muốn phải nhìn nước mắt của tôi lần nữa, nhưng càng cố ghìm nước mắt lại càng trào ra, cuối cùng vẫn bị Văn Thông phát .

      gì, chỉ dùng ngón tay mềm mại của lau nước mắt cho tôi. Chúng tôi cứ lặng im trong phòng bệnh vắng vẻ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :