1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 32
      Edit: Châu
      Beta: SunniePham

      Hai vợ chồng chúng tôi làm hùng nổi đành phải ngồi dựa vào nhau dưới chân Trường Thành, chờ những người trở thành hùng xuống, sao lâu thế nhỉ, xem ra muốn trở thành hùng cũng dễ dàng.

      "Văn Thông, xem sao bọn họ còn chưa xuống nhỉ?"

      "Bây giờ nghe em gọi là Văn Thông, cảm thấy rất xa lạ."

      "Thế em phải gọi là gì? Tinh Tinh."

      "Em còn giả ngốc với , phải gọi là chồng em."

      "Giờ còn chưa đến lúc đó đâu ngài Lương Văn Thông, tại em vẫn là tiểu thư Lâm Văn Ý nhá."

      "Chỉ cần hai ngày nữa, biến em trở thành Lương Lâm Văn Ý, I promise." Văn Thông tràn đầy tự tin .

      Nghe thấy kiên quyết muốn tôi trở thành bà xã của mình như thế, hành động tình của đương nhiên khiến tôi vui sướng như được bay lên trời, nơi nào đó trong tôi rực cháy, có thể biến thần tượng thành chồng mình. Lúc thực tập ở công ty, tôi nghĩ cũng dám nghĩ, vì ngay cả mặt còn chưa nhìn thấy.

      "Bảo bối, em nghĩ gì thế?" Văn Thông thấy hồi lâu mà tôi vẫn lên tiếng.

      "Hừ, biết bị làm sao, bây giờ lại vội vàng, gấp gáp đến vậy, vừa nãy nghĩ lúc ở Mỹ, em thực tập trong công ty, ngay cả mặt cũng chưa được nhìn. Dù thế nào cũng ngờ trở thành vợ chưa cưới của ."

      "Có gì mà thể ngờ, thế giới này chuyện gì cũng có thể."

      "Chỉ giỏi triết lý, ngài Tinh Tinh."

      Trong khi chúng tôi mỗi người câu tranh luận với nhau, họ, Tiểu Lâm cùng nhân viên công ty lần lượt trở lại.

      Đợi mọi người tập trung đông đủ, chúng tôi đến nông trường ăn vài món bình dân của Bắc Kinh. Chắc mấy hùng kia cũng đói meo rồi, mỗi khi có món được bê lên, trong nháy mắt thấy đáy, còn gì nữa, quá tuyệt, đó chính là cái gọi tranh ăn với người khác mới thấy ngon.

      Chẳng mấy chốc tôi no căng đến mức ngồi cũng cảm thấy khó chịu, bèn đứng dậy, bắt đầu quanh bàn, bỗng bị vấp vào cạnh cái ghế, người ngả về phía trước, ngay lập tức, Văn Thông và họ ngồi cùng kéo lấy tay tôi, Văn Thông vóc người cao, tay dài chân dài, tay trái nhanh nhẹn của túm được tay tôi trước, còn họ lại nắm chặt tay trái của Văn Thông, động tác của ba người đều dừng lại, họ cúi đầu nhìn tay Văn Thông, sau đó lại ngước lên nhìn chằm chằm Văn Thông, ánh mắt giống lúc ăn cơm tối qua lại xuất .

      ", sao lại túm tay Văn Thông?" Tôi tò mò hỏi.

      Đột nhiên họ như bị kim đâm buông tay ra, lại nhìn Văn Thông, còn Văn Thông sao? Cũng vội vàng rụt tay, với cái nạng, chống tay đứng lên, mỉm cười : "Bảo bối, em ra ngoài lát với , để tiêu thực." xong liền chống nạng ra ngoài.

      " họ, em cảm thấy rất kỳ lạ, sao cứ dùng loại ánh mắt này nhìn Văn Thông vậy."

      "Nãy giờ luôn cảm thấy nhìn thấy cậu ấy ở đâu đó."

      " thèm chuyện với nữa, em tìm Văn Thông."

      xong tôi cũng vội vàng ra khỏi phòng, ngay lập tức nhìn thấy Văn Thông chống nạng, dựa người vào cửa sổ sau phòng, ngây người nhìn chằm chằm vào mặt đất phía trước.

      "Văn Thông, đừng để bụng với em, cũng biết ấy bị làm sao, từ hôm qua đến giờ em cảm thấy ấy rất kỳ lạ."

      "Sao phải để bụng với ấy nhỉ bảo bối. Có phải em ăn no quá rồi , chúng ta quanh đây lát , thời tiết hôm nay tốt lắm." Văn Thông chống nạng, đẩy người về phía trước, lưng rời khỏi tường, đúng lúc tôi cũng tới bên cạnh , đỡ tay , chúng tôi dạo dưới ánh mặt trời con đường thôn quê hẹp, mặc dù ở Bắc Kinh là mùa xuân nhưng gió hơi lớn, tuy vậy cũng ảnh hưởng chút nào đến hai trái tim thương đập rộn ràng của chúng tôi.

      "Tinh Tinh, mai mấy giờ chúng ta về Hongkong?"

      " cũng biết, Alan bảo công ty mua vé máy bay rồi."

      "Chuyện chúng ta vẫn chưa làm xong ở đâu sao?"

      " bảo Alan ở lại đây rồi, đừng lo chuyện công ty nữa, bây giờ chuyện em cần làm nhất là phải thoải mái để chuẩn bị làm dâu của ."

      "Nhanh quá, chúng ta còn chưa chuẩn bị gì mà!"

      " để công ty bắt đầu chuẩn bị rồi, ngày mai là thứ tư, sau khi chúng ta về, nghỉ ngơi thời gian, thứ năm lại chuẩn bị thêm, thứ sáu, chúng ta có thể đăng kí trước. Bảo bối, đừng trách sao lại vội vàng đến thế, xin em hãy đồng ý, được , rất muốn em trở thành bà xã của nhanh."

      "Ừm, em đồng ý với ."

      " cảm thấy hơi có lỗi với em, gấp gáp như vậy, đợi chúng ta đăng kí xong, cùng chọn áo cưới cho em, em muốn hôn lễ kiểu gì?"

      nào mà mơ ước có hôn lễ long trọng, nhưng từ khi tôi biết Văn Thông bị thương, hề tham gia hoạt động tập thể nào nữa, cử chỉ luôn nhàng khiêm tốn. Hơn nữa tôi cũng đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần có thể chung sống với người mình , có thể được người nhà và bạn bè chúc phúc, khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

      "Tinh Tinh, ra em muốn hôn lễ long trọng gì đó, chỉ cần có thể chung sống với , chúng ta cùng ăn bữa cơm với người nhà là được rồi, cần mời quá nhiều người.

      "Như vậy sao được, thế thiệt thòi cho bảo bối quá. Em cần lo, để sắp xếp là được rồi."

      Chúng tôi nhìn xung quanh, phát mình khá xa, bụng tôi cũng căng đầy khó chịu như lúc nãy nữa, tôi liền : "Chúng ta quay về , bây giờ em cảm thấy khá hơn rồi, vừa nãy ăn hơi nhiều."

      "Ừm. Đỡ để bọn họ tìm chúng ta."

      Ngay khi chúng tôi nắm tay nhau về đến ngôi nhà trong nông trường, thấy bọn họ bắt đầu tìm chúng tôi.

      "Em họ, em đâu đấy?" họ lo lắng hỏi.

      "Chúng em vừa ra ngoài tản bộ lát, lúc nãy em ăn nhiều quá." Tôi .

      "Văn Thông, xin tha thứ cho vô lễ của tôi."

      " sao, chúng ta sắp thành người nhà, cứ thoải mái ." Văn Thông cười .

      "Đúng, chính xác, chúng ta là người nhà." họ ôm Tiểu Lâm vào lòng rồi .

      Lúc năm giờ chiều, cả đoàn về tới sân bay Châu Á, từng người chào tạm biệt, cuối cùng là họ và Tiểu Lâm đứng đối diện chúng tôi.

      " họ, ngày mai em và Văn Thông về Hongkong, muốn gì với ba mẹ ?"

      "Sớm thế, chúng ta vừa mới gặp nhau, có chuyện gì vậy?"

      họ hỏi thẳng, lại làm tôi biết trả lời ra sao, xấu hổ liếc Văn Thông.

      "Là như này, tôi già rồi, rất mong chờ Văn Ý gả cho tôi, trước khi đến đây bàn bạc trước, sau khi đợt này về đăng kí kết hôn, tôi có phần nôn nóng."

      "À, ra là vậy, tốt quá, tôi cũng xem lại lịch trình của mình, tranh thủ quay về, cùng làm chứng cho nghi lễ đăng kí của các em." họ vui vẻ .

      Tiểu Lâm lại kéo tôi đến bên cạnh, với tôi: "Văn Ý, ngại quá, hôm nay mới biết hai em định đăng kí, chị chẳng chuẩn bị gì cả, cũng có quà cho em. Với lại chị còn phải làm, thể tới Hongkong được, nhưng nghe tin hai người định kết hôn, chị mừng cho hai em, hai ngày sống chung với nhau, bọn chị đều nhìn thấy tình của Văn Thông dành cho em, cậu ấy lo lắng, bảo vệ em như thế. Cố gắng giữ chặt vào. Chị chúc phúc cho các em."

      "Em cũng vậy, công việc của chị bận cần đến, chị cũng cần tặng cái gì cả, món quà tốt nhất là chị mau gả cho em, đây là điều khiến em và người thân vui mừng hơn bất cứ gì." dứt lời tôi liền ôm lấy Tiểu Lâm.

      "Hai người gì đó? Vui đến vậy?" họ tò mò hỏi.

      "Em giúp , , mau biến Tiểu Lâm thành con dâu họ Lâm, chị dâu của em nha."

      "Cảm ơn em , cố gắng thu phục ấy."

      "Thu phục cái gì." Tiểu Lâm hung hãn đấm tôi, nhưng tràn đầy thương.

      "Thế hôm nay hai em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ , chơi cả ngày chắc mệt rồi, ngày mai đến tiễn hai em."

      "Vâng, vừa nãy có thông báo, hai giờ chiều nay chúng tôi bay." Văn Thông .

      "Vậy mười giờ ngày mai chúng ta gặp nhau ở đại sảnh khách sạn."

      "Vâng, ngày mai gặp lại." Tôi với họ.

      Hành trình đến Bắc Kinh lần này của chúng tôi, khởi đầu của cặp vợ chồng đúng nghĩa, leo lên tới Trường Thành, cũng làm nổi hùng ngày tuyên bố kết thúc.

      *Giải thích: Người TQ có câu ‘Bất quá Trường Thành phi hảo hán’ nghĩa là ‘Chưa vượt Trường Thành phải hùng’, Trường Thành ở đây chính là Vạn Lí Trường Thành (cực kì dài =.:). Vậy nên vượt Trường Thành có thể coi là nghi thức phong hùng, niềm tự hào của giới trẻ TQ.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 33
      Edit: Châu
      Beta: SunniePham

      Vì công ty còn có chuyện chưa làm xong, nên lần này Alan thể về với Văn Thông, hôm nay ấy cử nhân viên trẻ tuổi người Hongkong trong công ty ở lại Bắc Kinh, Danny tới sân bay cùng chúng tôi, để có thể chăm sóc tôi và Văn Thông dọc đường, chủ yếu là xách hành lí hộ chúng tôi, ra tôi có thể tự xách, nhưng thế nào Văn Thông cũng đồng ý, cuối cùng với tôi: "Bảo bối, mấy chuyện bắt em phải xách đồ đạc nặng như thế này, có ở đây tuyệt đối được, chỉ cần em chạm vào chúng giật lại, miễn là em quan tâm đến hậu quả sau khi xách đóng đồ này, em có thể tranh với ."

      Để xách đồ, chỉ cần nghĩ tới hậu quả thôi tôi cũng dám gì nữa, điều này lại làm tôi nhớ tới chuyện chúng tôi xích mích hồi trước.

      thể mang vác nặng, đây là chuyện tôi biết sau khi quen Văn Thông. Việc duy nhất khiến cảm thấy nuối tiếc, là thể xách đồ hộ tôi, mỗi lần dạo phố cùng tôi, chúng tôi mua đồ, tất cả đều là tôi xách, mỗi khi nhìn thấy tôi xách túi lớn túi , vẻ mặt cũng khó chịu. Mà còn kéo dài đến tận ngày hôm sau, đó là điểm cấm kị trong lòng , từ đó về sau, mỗi lần tôi ra ngoài với , đều mua ít đồ, nếu sau khi mua, luôn đưa túi túi to cho xách. Nhưng vẫn có hiệu quả, mặt vẫn cau có lại, cuối cùng tôi nổi nóng, to tiếng với : "Lương Văn Thông, nếu cứ khó chịu như vậy, từ nay về sau đừng dạo phố với em nữa, phải là xách được đồ thôi sao? Nhưng em thấy, như thế là coi thường em."

      " coi thường em, chỉ là cảm thấy thể giảm bớt gánh nặng cho em, ..." Văn Thông khẽ .

      "Nếu lần nào cũng cho em cái vẻ mặt thế kia mới là gánh nặng."

      "..."

      "Em rất nghiêm túc, ngài Lương Văn Thông." Tôi chưa từng nghiêm giọng với như vậy.

      "Được, biết rồi." Văn Thông .

      Cuộc xích mích này tạm thời được giải quyết.

      "Bảo bối, em nghĩ gì vậy, chúng ta nên xuống tầng thôi." Văn Thông chống nạng tới, hôm nay mặc quần kaki bình thường, áo len mỏng nâu nhạt, mang đôi giày da mềm màu cà phê. Vẫn chói mắt như cũ, biết sao được, tôi hoàn toàn có sức kháng cự, mỗi lần nhìn thấy tôi đều như bị điểm huyệt ngây người ra, mắt nhìn chằm chằm .

      "Bà xã, ông xã đẹp trai đến thế sao? Có thể làm bảo bối của động lòng."

      "Đẹp, bây giờ em muốn đổi với , nếu cho em bề ngoài của , khi em ra ngoài càng thích hơn nha. Chắc chắn có thể thêm vài phần thu hút." Tôi vui vẻ tưởng tượng.

      "Nhưng muốn, nếu vậy, có rất nhiều người tranh giành em, cái chân này của sao có thể giúp tranh giành hả?"

      "Có ý gì, ý là bây giờ em đẹp phải , nên có ai theo đuổi em, muốn em xấu cứ thẳng ." Tôi giả vờ giận dỗi bĩu môi.

      "Bảo bối của là đẹp nhất, nếu em ra ngoài chắc chắn có nhiều người theo đuổi, nên lo lắng, muốn kết hôn sớm để trói buộc em, khiến em phải ở cạnh hằng ngày."

      " chỉ ngon ngọt để dụ dỗ em." Trong lòng rạo rực vui sướng, miệng vẫn còn ngang bướng.

      "Đến đây nào bảo bối, cho em cái nạng này, phiền em lại đây đỡ , để cảm nhận chút cảm giác được dựa vào em."

      "Ừm, em cũng rất nhớ cảm giác ấy." Tôi cười nhận lấy cái nạng của , đứng ở phía tay trái , dùng tay đỡ eo , : "Sắp muộn rồi, chúng ta xuống , chắc là họ chờ chúng ta ở dưới tầng."

      "Ừ. Để gọi phục vụ xách đồ xuống đó."

      Gọi điện thoại xong, chúng tôi lại vừa vừa ôm nhau, kiểu cực kì đặc biệt tới đại sảnh khách sạn.

      "Văn Thông, sao hai người thế này, cậu cảm thấy khó chịu ở đâu à?" Alan đứng đợi chúng tôi ở đại sảnh bước nhanh đến.

      " sao, tớ thích dựa vào ấy mà , cảm giác rất đặc biệt." Văn Thông vui vẻ với Alan.

      Tôi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, vội vàng dúi nạng cho Văn Thông, thấy chống được nạng, mới thả cánh tay đỡ ở eo ra.

      "Văn Thông, cậu vẫn là người tớ quen chứ? tin cậu có thể như vậy, phải cậu luôn hy vọng người khác dựa vào cậu sao? Joyce em bản lĩnh, có thể làm tan chảy núi băng này. Bái phục, quá bái phục em."

      "Alan, đừng trêu em." Tôi lí nhí.

      "Đúng đó, cho phép bắt nạt bảo bối của tớ." Văn Thông đứng bên cạnh nghiêm giọng, nhưng trong mắt lại tràn đầy vui vẻ.

      " họ đâu?" Tôi nhìn xung quanh, cuối cùng thấy bóng dáng họ ở cửa chính.

      " xin lỗi, lại đến muộn." họ .

      " sao, bọn em cũng vừa xuống." Tôi kéo tay họ, hửm, sao chỉ có mình : ", Tiểu Lâm đâu?"

      "Hôm nay công ty ấy có việc đến đây được, ấy nhờ gửi lời chúc phúc đến hai em." họ .

      Đúng lúc này Văn Thông và Alan tới bên cạnh chúng tôi.

      "Giới thiệu cho cậu Alan, vị này là họ của Văn Ý, ngài Lâm Văn Càn, , người này là bạn học và bạn thân của em Alan Chen."

      Hai người đàn ông thân thiện bắt tay nhau.

      " gần đến giờ chúng ta phải đến sân bay rồi, sợ tắc xe dọc đường." họ nhắc nhở.

      "Vâng, hai người cần tiễn, lái xe đưa bọn em là được rồi, hai người cứ lo việc của mình ." Văn Thông .

      "Được, đến công ty đây, cố gắng tranh thủ về làm chứng cho hôn lễ của hai em, Văn Thông, đứa em của đều nhờ vào em rồi." họ nhiệt tình ôm Văn Thông cái.

      "Yên tâm , được chung sống với ấy, là vinh hạnh của em." Văn Thông chân thành.

      "Tốt, nếu tớ về được, đến lúc đó hai người phải mời tớ ăn cơm." Alan .

      "Được, thành vấn đề, chúng ta ." Sau đó tôi và Văn Thông rời khỏi khách sạn, lúc đến cửa, rất nhiều lễ tân phục vụ cùng đến chào tạm biệt chúng tôi, tôi nghĩ chắc trong mấy ngày này chúng tôi quá đặc biệt trong khách sạn.

      Văn Thông ngồi trong khoang máy bay với tôi, Văn Thông nắm tay tôi, đặt môi hôn lên môi tôi, dịu dàng :

      "Bảo bối, có bên cạnh em, đừng uống thuốc ngủ nữa, nó tốt cho cơ thể đâu, để em xảy ra chuyện gì đâu. Được ?"

      "Vâng, em phát giấc mơ liên tục quấy rầy em cũng xuất nữa rồi. Có tốt, khiến em cảm thấy rất an toàn." Tôi ngả đầu lên vai Văn Thông mà hưởng thụ.

      "Ngài Lương, tiểu thư Lâm, hai người muốn uống gì, nước lọc, hay nước chanh?" Giọng nữ ấm áp vang lên.

      Tôi và Văn Thông cùng ngẩng đầu lên, tiếp viên hàng xinh đẹp, mặt tròn tròn, dáng người hơi thấp hơn tiếp viên hàng bình thường, nhưng nụ cười ngọt ngào để lại ấn tượng vô cùng thân thiết với người khác.

      Tiếp viên hàng này nhìn thấy chúng tôi hơi giật mình, bỗng nhiên : " ngờ được gặp lại hai người. Ngài Lương, tiểu thư Lâm."

      "Chúng ta từng gặp nhau?" Tôi tò mò hỏi.

      "Bảy tháng trước, khi tôi theo chuyến bay từ Mĩ về, lúc đó hình như tiểu thư Lâm gặp ác mộng, còn nắm tay ngài Lương cơ."

      Nghe đến tình huống khó xử khi gặp nhau lần đầu của tôi và Văn Thông, tôi liền hơi xấu hổ.

      " tốt quá, xem ra ba người chúng ta rất có duyên." Văn Thông đùa.

      "Tôi tên là Vivi, rất vui khi được gặp lại hai người."

      "Chúng tôi cũng vậy, Vivi, cho biết, tiểu thư Lâm là vợ chưa cưới của tôi rồi."

      " sao, chúc mừng hai người."

      "Cảm ơn." Tôi vội vàng đáp.

      "Tôi còn phải quay lại làm việc, vui khi có thể phục vụ hai người lần nữa." xong, Vivi cười khỏi.

      "Tinh Tinh, điên à, nhìn thấy ai cũng em là vợ chưa cưới của ."

      "Em muốn à, muốn cho tất cả mọi người đều biết."

      " là đồ điên."

      "Đó cũng vì em mà ra."

      "..."

      Văn Thông vui sướng nhìn bộ dạng nghẹn họng trân trối của tôi, dứt khoát dùng đôi môi mềm mại của chặn miệng tôi, cho tôi chuyện.

      Nghe loa thông báo, máy bay sắp cất cánh, Văn Thông cài dây an toàn cho tôi, nắm chặt tay tôi. Khích lệ tôi:

      "Đừng lo lắng, bảo bối, mãi mãi ở bên em."

      Lời như Định Hải Thần Châm của Tôn Ngộ , củng cố lại Long Cung lung lay sắp đổ của tôi*. Tôi nắm chặt tay . Lấy năng lượng vô hạn từ .

      *Ý muốn Thông trấn an tinh thần suy sụp của Văn Ý.

      Thân máy bay rung mạnh, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm tôi vẫn mở mắt khi máy bay cất cánh.

      "Bảo bối, nhìn ngoài cửa sổ kìa, rất đẹp."

      Thử nhòm qua cửa sổ nho , tôi nhìn thấy bầu trời rộng lớn bên ngoài, tâm trạng thông suốt sáng tỏ, tiếp thêm sức mạnh vô hạn làm thay đổi cảm giác sợ hãi trong lòng tôi.

      Ba tiếng nhàng trôi qua, chút sợ hãi nào, tôi tưởng như hoàn toàn bước khỏi bóng ma đáng sợ kia, dưới dẫn dắt của Văn Thông, hoàn toàn thoát ra.

      Chúng tôi về nhà Văn Thông trước, Văn Thông vội vã chống nạng vào phòng, tôi nghe thấy :

      "Bảo bối, đợi lát, tắm, thay đồ, chúng ta về nhà em."

      "Còn phải thay đồ sao? chăm vậy."

      " gặp chú, phải chỉnh tề chút, hôm nay rất quan trọng với ."

      " , đừng vội. Tay còn chưa khỏi hẳn đâu."

      "Ừ."

      Hôm nay lúc Văn Thông gặp ba mẹ tôi, ngồi trước bàn ăn cơm cũng rất khách sáo, làm ba tôi bực mình, chịu nổi hỏi: "Văn Thông, cháu sao vậy, sao từ khi đến Bắc Kinh về, gặp chú, lại trở nên khách sáo thế? Cả bữa tối cháu chẳng gì cả."

      Văn Thông vẫn rất lo lắng, ăn cơm xong, chúng tôi cùng ngồi chơi ở phòng khách, vừa ngồi xuống, tôi nghe thấy Văn Thông .

      "Là như vậy, hôm nay cháu như thế là vì cháu rất lo lắng, biết sao với chú." Thậm chí giọng Văn Thông còn run run. Buồn cười chết mất, xem ra vứt hết bình tĩnh và tự nhiên đâu mất, bản lĩnh biến đâu rồi? Khó hiểu .

      "Có gì khó , cháu là con rể đúng nghĩa của chú." Ba cười ha ha.

      "Ngày mai cháu muốn đăng kí kết hôn với Văn Ý, mong chú đồng ý."

      "Gấp vậy? Có chuyện gì à?" Ba cũng bắt đầu tò mò.

      " có gì, chú đừng cười cháu, dạo này cháu có mong ước lớn, là muốn lập tức kết hôn với Văn Ý, cháu biết cầu như thế rất bất lịch , Văn Ý là con cưng của chú, sao có thể kết hôn chớp nhoáng cháu chuẩn bị tốt công việc còn lại của hôn lễ nhanh, dành cho bảo bối hôn lễ lớn."

      "Hơi gấp." Ba nhìn vẻ hồi hộp của Văn Thông, lại nhìn mẹ tôi.

      "Bọn trẻ gấp thế cũng cho chúng nó mau kết hôn , vậy bọn họ có thể ăn ngủ với nhau mỗi ngày, phải , Văn Thông?" Mẹ cũng học đùa.

      Văn Thông nghe mẹ , cũng xấu hổ, còn gật đầu mạnh.

      "Được rồi, Văn Thông, nghe theo cháu. Dù sao con cưng của chú trước sau cũng là của cháu. Nhưng chú có điều kiện, là trong hai ngày này, con bé phải ở đây với chú."

      "Đương nhiên ạ, vậy, chú đồng ý?"

      "Còn gọi là chú, con nên gọi là ba ."

      "Ba, cảm ơn ba." Văn Thông bất ngờ xoay người cầm tay ba, vì động tác của quá mạnh, nên hai chân bị nghiêng sang bên, cũng để ý.

      "Còn mẹ nữa!" Mẹ góp vui.

      "Vâng, còn cảm ơn mẹ thông cảm cho con."

      "Tốt, chúng ta cứ quyết định như thế, thứ sáu đăng kí kết hôn trước, sau đó cả nhà chúng ta về ăn bữa cơm, thời gian gấp gáp, cần Văn Trí quay về, đợi khi nào các con tổ chức hôn lễ mời bọn họ."

      "Vâng, đều nghe ba." Văn Thông nhìn đồng hồ : "Muộn rồi, con xin phép về trước, ba mẹ nghỉ ngơi sớm ."

      Tôi nhìn chống nạng đứng lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, thấy Văn Thông gọi ba mẹ vô cùng thuận miệng nha.

      Tôi tiễn đến cửa, hôn tạm biệt , bỗng nghe : "Bảo bối, hôm nay rất mong em có thể trở thành bà xã của ."

      "Ngày đó mau đến."

      "Ừ, em vào với ba mẹ , ngủ sớm chút, ngủ ngon."

      "Ngủ ngon. Tinh Tinh."

      Nhìn chống nạng rời , có lẽ vì vui vẻ, hôm nay đường rất tốt.

      Ngồi chuyện với ba mẹ lát, họ biết cảm giác lúc tôi chung sống với Văn Thông, cực kì hạnh phúc và an toàn, ba mẹ nghe tôi vậy đều yên tâm, chúng tôi vào phòng của mỗi người nghỉ ngơi.

      rửa mặt trong phòng vệ sinh điện thoại đột ngột reo lên, tôi tưởng là Văn Thông vừa khỏi liền nghĩ, khoa trương thế sao?

      "Alô, nhớ em nhanh thế?" Tôi vui vẻ .

      "Em , là , họ."

      Tại sao lại là điện thoại của họ, có chuyện gì ấy gọi cho tôi, tim tôi nhói lên.
      hirari thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 34
      Edit: Châu
      Beta: SunniePham
      Tôi chạy nhanh từ trong phòng vệ sinh ra, vui vẻ nhấc điện thoại, lại nghe thấy giọng mà mình chẳng ngờ tới.

      "Em , là họ đây."

      "Sao lại là gọi điện, đúng là chuyện lạ nha."

      "Các em có tốt ?" họ hỏi.

      "Tất cả đều tốt, bọn em ăn cơm ở nhà, Văn Thông xong với ba mẹ rồi, ngày mai bọn em đăng kí kết hôn, ấy vừa khỏi, em còn tưởng là ấy gọi điện cơ." Tôi vui vẻ kể mọi chuyện tối nay cho họ nghe.

      "Em , có chuyện cứ phân vân biết có nên với em . Hôm nay sau khi các em , nó vẫn làm trăn trở đến tận bây giờ."

      "Chuyện gì vậy?" Nghe họ thế, hiểu sao tim tôi lại trùng xuống.

      " biết có nên với em ." vẫn còn do dự.

      "Trời ạ, mau , làm em sốt cả ruột." Tôi bắt đầu kiên nhẫn.

      "Được rồi, để cho em biết, nghĩ dù sao sớm muộn gì em cũng biết chuyện này."

      "Mau ."

      "Em trách hai lần gặp Văn Thông lần nào cũng kỳ quái, đó là vì cậu ta dáng dấp rất giống cậu thanh niên tóc dài cứu em lúc chúng ta bị tai nạn máy bay vào 9 năm về trước, do cậu ta lớn lên rất đẹp trai, để lại ấn tượng khá sâu với chúng ta, có thể là em chơi thoải mái, để ý mọi việc xung quanh. Với lại em chơi mệt quá, lên máy bay liền ngủ luôn."

      "Có lẻ là lớn lên nên hơi giống nhau thôi? Chuyện lâu lắm rồi." Tôi giọt hỏi nhưng bây giờ cảm thấy cả người như dẫm lên mây bay đỉnh núi, vì ban đầu sợ hãi nên chân dám nhúc nhích.

      "Mới đầu cũng nghĩ thế, nhưng khi ở Trường Thành, lúc em bị trượt chân rồi bọn nâng em lên, phát tay Văn Thông cũng có nốt ruồi đúng chỗ giống như cậu thanh niên tóc dài. Khuôn mặt giống nhau, có thể sai, nhưng tay cậu ta còn có nốt ruồi giống thế, khi đó cực kỳ chắc chắn Văn Thông chính là cậu thanh niên tóc dài."

      Trong đầu tôi nhanh chóng nhớ lại tất cả đặc điểm của Văn Thông, đúng rồi, tay trái của nốt ruồi, nhớ lại ngày hôm đó, lúc hai người nằm ghế salon của , thổ lộ tình cảm của mình với tôi, tôi nghịch tay trái , vì khi ở máy bay tôi cầm chặt tay , mu bàn tay có nốt ruồi rất đậm, nốt ruồi này vốn , thêm tay trắng nõn nên càng ràng.

      "Em , em còn nghe ?” Vì họ nghe thấy tôi lại cái gì.

      "Em vẫn nghe, sao lúc ở Bắc Kinh với em?" Tôi khẽ.

      "Khi đó chỉ chắc chắn 85%, nhưng sau khi hai em rồi, trò chuyện với Alan về Văn Thông, nhờ ta mà biết được lúc hai em mình bị tai nạn , Văn Thông cũng tham dự hôn lễ của họ cậu ta cùng ba mẹ, bị tai nạn ngoài ý muốn ở đâu đó, Văn Thông mất ba mẹ giống ." Trong giọng của họ có cảm giác cực kỳ đau lòng.

      "..."

      Miệng tôi mở ra vài lần, nhưng phát ra tiếng, cổ họng tôi như bị lèn chặt bằng miếng gỗ, thể thở.

      "Em , em sao chứ, xem ra nên cho em biết." họ ở bên kia điện thoại nóng lòng gọi.

      "Em sao." Giọng tôi run run. Tay cầm điện thoại cũng ngừng run rẩy, ngay cả điện thoại cũng sắp cầm nổi.

      " là, em biết chuyện này để làm gì, em , những cái đó đều là chuyện rất lâu trước kia rồi, cứ để cho nó qua ."

      "..."

      "Hơn nữa, nghĩ Văn Thông cũng biết chuyện này, có thể nhìn thấy, cậu ta rất em, em , hãy chung sống hạnh phúc cùng cậu ta ."

      "Em biết tình của ấy..." Tại sao nghĩ ra được cái gì để ?

      "Biết vậy tốt, nên nghe lời Tiểu Lâm, nên những chuyện này với em, tất cả đều do nhịn được."

      ", rất đúng khi cho em biết, đầu óc em loạn, em cúp máy trước, họ, hẹn gặp lại."

      "Ừm, em , em nhất định phải khoẻ mạnh, tranh thủ thời gian về tham dự hôn lễ của các em."

      Dù trong phòng tôi sáng rực, nhưng biết tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy như ở trong hang động tối đen, thể định hướng được mà hoàng hốt lo sợ, chẳng biết lúc nào tôi trượt từ giường xuống dưới đất, thẫn thờ dựa lưng vào giường, trong đầu như có đống bột nhão đặc sệt bết lại với nhau, ý thức ràng, khiến tôi cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.

      biết qua bao lâu, tôi giơ tay sờ lên má, khô ráo, có lấy giọt nước mắt, tôi người làm từ nước hôm nay lại khô cạn. Bỗng nhiên, tôi bật dậy, được, chuyện như vậy tôi phải tự mình chứng thực, thể nghe theo họ, vừa ra ngoài, chưa được vài bước, vì tôi nghĩ ra nên dùng lí do gì để hỏi Văn Thông, nên lại quay về ngồi xuống cạnh bàn, Lương Văn Trí, trong đầu đột nhiên thoáng lên cái tên này, nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 rưỡi tối, ở New York là 11 rưỡi trưa, liền cầm điện thoại nhấn số của Văn Trí.

      Gọi lúc lâu mà có ai trả lời, đúng là khi sốt ruột càng được như ý.

      là vội muốn chết, tôi mở máy tính ra, chỉ có thể gửi email cho ấy thôi, nhưng viết thế nào bây giờ? Tôi ngồi ngây người trước máy tính.

      " Văn Trí thân ái.

      Em nghĩ chắc rất ngạc nhiên khi nhận được email của em, có lẽ Văn Thông với rồi, thứ sáu này chúng em đăng kí kết hôn, em cũng sắp thành vợ của Văn Thông, nhưng từ trước đến nay em vẫn thắc mắc, lại dám hỏi Văn Thông, bởi vì em sợ chạm phải nỗi đau của mình.

      Lâu nay em chưa bao giờ hỏi Văn Thông, vì sao chân ấy lại bị thương, em chỉ biết qua Rosa và Alan, là ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, mong có thể cho em biết nguyên nhân ấy bị thương, giúp em càng hiểu và ấy hơn.

      Ngoài ra, có thể cho em xem tấm ảnh chụp Văn Thông thời còn trẻ ? Vì em luôn nuối tiếc khi được thấy dáng vẻ lúc học đại học của ấy, mong có thể thoả mãn cầu của em trước đêm trở thành vợ của Văn Thông. Cảm ơn. Văn Ý."

      Gửi thư xong, tim tôi cũng bắt đầu treo mây, trôi nổi yên.

      Cứ chờ đợi trong đêm tối như vậy đúng là loại hành hạ với tôi, loại đau đớn này cứ như gặm nhấm lục phủ ngũ tạng*, làm cho tôi cảm thấy cả người đều đau đớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Tôi nín thở khi nhìn icon hộp thư nhấp nháy.

      * Ngũ tạng: tâm, can, tỳ, phế, thận.
      Lục phủ: đởm, vỵ, tiểu trường, đại trường, bàng quang, tam tiêu.

      Nằm gục xuống bàn mà nhớ lại, cảm thấy trái tim của mình càng trở thêm nặng nề, tôi bắt đầu hiểu lí do tại sao lúc Văn Thông nhìn thấy họ, bỗng yên lòng, gấp gáp muốn kết hôn với tôi, điều này cho thấy biết tôi là ai, nhưng lại vội vàng muốn kết hôn với tôi chứng tỏ tôi, muốn tôi bị tổn thương.

      Tôi nên làm gì bây giờ? tìm được phương hướng nên .

      Tiếng ‘tút tút’ kéo tôi từ trong suy nghĩ mênh mông mờ mịt trở lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt trời rọi qua cửa sổ, tôi nằm bàn được đêm.

      Tiếng ‘tút tút’ nhắc nhở tôi có thư đến, tay cầm chuột của tôi thế nào cũng dám mở nó ra. Tôi có thể cảm thấy mạch máu cổ mình đập thình thịch.

      Cứ lưỡng lự như vậy tầm mười phút, tôi lấy hết dũng khí mở hộp thư ra.

      Đúng là Văn Trí gửi lá thư.

      Văn Ý thân ái,

      ngại, lúc em gọi điện, họp, nghe được, sau đó thấy quá muộn, sợ làm phiền em nghỉ ngơi nên gọi lại.

      Văn Thông chuyện của các em cho , bây giờ em ấy thực rất hạnh phúc, vì vậy, thân là trai muốn cảm ơn em rất nhiều, là em thay đổi Văn Thông, làm em ấy thực hạnh phúc.

      Về phần chuyện em hỏi, lúc Văn Thông bị thương là tầm chín năm trước, khi cùng ba mẹ tham dự hôn lễ của họ bị tai nạn , cột sống bị thương nặng. Lúc đó em ấy rất đau khổ, bao năm trôi qua, em ấy phải trải qua nhiều gian khổ mới có thể hồi phục được đến trạng thái như bây giờ.

      Gửi cho em tấm ảnh của Văn Thông, cho em xem, giống bây giờ chút nào.

      Vì thời gian gấp gáp, kịp về, đành chúc các em tân hôn vui vẻ.

      trai quý của các em.

      Văn Trí.

      Đọc xong thư của Văn Trí tim tôi rơi thẳng từ mây xuống đất, nhưng tôi còn chút hi vọng, là tấm ảnh Văn Trí gửi nhưng tôi chưa mở ra.

      Từng tấm ảnh lên màn hình máy tính của tôi.

      bé trai xinh xắn như búp bê, thiếu niên cực cool, cuối cùng là cậu thanh niên tóc dài vẻ mặt ngượng ngùng lên trước mắt tôi, trông người này sao quen đến thế, đặc biệt ta còn mặc chiếc áo sơ mi đỏ sẫm, phải giống áo cậu thanh niên năm đó ngồi cạnh tôi sao.

      Dòng lệ khô cạn như nước lũ trào ra, ào ào như thuỷ triều dâng, khiến tôi nhìn phía trước, nước mắt này cũng hoàn toàn phá vỡ tấm bảo vệ của tôi, bao phủ thế giới của tôi.
      hirari thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 35
      Edit: Châu
      Beta: Sunnie

      Khi tôi biết Văn Thông là cậu thanh niên tóc dài cứu mình năm đó, vì sao cảm thấy vui vẻ? Mà lại có cảm giác cực kì sợ hãi, vì bây giờ tôi biết nên dùng thái độ như thế nào đối mặt với tình của Văn Thông dành cho tôi.

      Nằm chết lặng giường, nhìn thẳng lên trần nhà, tất cả ký ức lúc tôi chung sống với Văn Thông lần lượt lên trước mắt tôi như bộ phim.

      Từ 'lần đầu tiên' chúng tôi gặp nhau máy bay, đến khi nhìn thấy chuyển từ ghế ngồi sang xe lăn, khiến tim tôi lần đầu cảm nhận được cảm giác đau nhói như kim châm, cảnh kia làm tôi trách ông trời sao bất công đến thế, làm người đẹp trai như vậy mất khả năng lại.

      Rồi đến nhà hàng Trung Hoàn, chúng tôi vô tình gặp nhau, dáng vẻ chống nạng lại khó khăn kia cũng khắc sâu vào tâm trí tôi.

      Trong lúc tôi nhớ lại, dường như luôn có cảnh Văn Thông vì chân mình mà xin lỗi tôi, bây giờ nhớ lại dáng vẻ xin lỗi, như dùng dao đâm vào tôi, châm chọc biết bao, là ai khiến biến thành thế này, là tôi, dù cho tôi cố ý, nhưng tôi cũng thoát khỏi trách nhiệm.

      Tôi từng nghe họ , sau đó cũng nghe những người cứu trợ , máy bay vừa cất cánh được bao lâu xảy ra cố, máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội, tiếp đó đâm thẳng xuống đầm nước, lúc rơi xuống, máy bay gãy thành hai phần, họ và Văn Thông ở cùng chỗ với tôi.

      Chỗ gãy kia, là chỗ gần nơi tôi và Văn Thông ngồi, khi ấy tôi căng thẳng đến nỗi nhớ gì cả, chỉ nhớ chàng ngồi cạnh tôi luôn ra sức ôm tôi vào lòng, sau đó biết tại sao lại bị chìm trong nước, mà tôi lại biết bơi, vẫn là chàng kia kéo tôi lên tấm ván nổi, ta luôn ở bên cạnh tôi, cầm tay tôi. Lúc đó tôi sợ đến ngu người, được gì, khi chúng tôi được những người cứu trợ đưa đến bệnh viện gần đó, trong những người sống sót sau tai nạn đó, chắc hẳn tôi phải là người bị thương nặng nhất, nhưng chỉ bị trầy chút, gần như sao, khi ấy tất cả mọi người đều cho rằng đó là kỳ tích.

      Vì khi đó chú cũng gặp nạn, họ bị thương, tôi 15 tuổi bị hoảng sợ gần như ngu người, nhưng tôi lại cố chấp muốn ở lại bệnh viện, trông chừng bên cạnh họ, bởi chỉ có nhìn thấy họ tôi mới có thể yên tâm, cứ ở nơi đất khách quê người mình chờ ba mẹ đến đón.

      Lúc ấy, vì có quá nhiều người bị thương, máu trong bệnh viện đủ dùng, tôi nghe thấy loa trong bệnh viện rất cần nhóm máu giống tôi, tôi lập tức chạy đến chỗ y tá, bảo ấy hãy rút máu của tôi, đó là người tầm bốn mươi tuổi, hơi béo, có đôi mắt màu xanh rất đẹp.

      Nhìn qua, ấy nghi ngờ hỏi tôi mấy tuổi rồi, tôi dối là mình mười tám tuổi, nhưng hình như ấy tin lời tôi, bảo tôi để lại họ tên của bản thân và ba mẹ, đúng lúc này có y tá khác tới, cực kỳ vội vàng, vì người bệnh kia mất máu quá nhiều nên lâm vào tình trạng nguy hiểm.

      Nhưng bây giờ ở đây chỉ có tôi cùng nhóm máu với ta, còn cách nào khác, y tá béo kia bảo tôi nằm xuống, rút máu tôi, biết rút bao nhiêu máu, sau đó ấy khăng khăng giữ tôi lại nghỉ ngơi giường. Đến tối ngày thứ ba, cha mẹ đến bên cạnh tôi.

      Khi đó tình trạng của họ tương đối ổn định, cha tôi giải thích sở dĩ lúc tai nạn tôi còn lành lặn như vậy, là do có người trẻ tuổi dùng thân thể bảo vệ tôi, nhưng bây giờ dù làm mọi cách nhưng chúng tôi vẫn tìm được ta, cũng biết tình trạng của thế nào.

      Tôi biết ba ba luôn để chuyện này trong lòng, tới tận bây giờ vẫn ngừng tìm kiếm chàng trai ấy, nếu ta, biết tôi ra sao trong khi tôi còn là cục cưng của họ.

      Điện thoại vang lên tiếng ‘tít tít’ báo có tin nhắn, tôi cứng nhắc cầm điện thoại lên, mở hộp thư ra liền thấy tên Văn Thông, lập tức cả người như bị điện giật, điện thoại rơi xuống giường, tôi ngây người nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng như có sóng to gió lớn, bây giờ tôi hoàn toàn biết nên làm thế nào với chuyện đột ngột xảy ra này.

      Lúc này tôi chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, nhưng sao tôi có thể cam lòng từ bỏ Văn Thông, bộ phận rất quan trọng trong cuộc đời tôi, nghĩ vậy tôi lập tức cầm điện thoại lên xem.


      "Bảo bối, hôm nay em cần đến công ty đâu, nghỉ ngơi tốt ở nhà , làm việc xong mau chóng về nhà. Nhớ em. Văn Thông."

      Nước mắt tôi lại tuôn trào, lăn dài má.

      Sau khi đọc tin nhắn của , tôi thể nghĩ được cái gì, chỉ có duy nhất mong muốn là muốn gặp , lập tức bay đến bên cạnh .

      Dùng tốc độ cực nhanh tới phòng làm việc của mình, tôi vào phòng làm việc của , chỉ ngồi ở ngoài nhìn , hình như hôm nay tâm trạng của Văn Thông cực kỳ tốt, mặc bộ đồ vest màu xanh biển đậm, vì vừa đến, còn chưa kịp cởi áo ra có khách chờ trong phòng.

      Mắt tôi thể rời khỏi bóng hình Văn Thông, luôn nhìn theo , mà để ý bên ngoài, niềm nở gật đầu chào khách, dồn sức nặng sang bên, đưa tay phải ra bắt tay với ta, sau đó bọn họ cùng ngồi ghế salon.

      Trước kia tôi nhìn mọi hành động của Văn Thông, trừ ban đầu còn cảm thấy hơi tiếc nuối cho có cảm giác khác, nhưng hôm nay nhìn thấy đứng chống nạng, cách điều chỉnh tư thế bắt tay với người khác, tôi lại vô cùng đau lòng, khiến hô hấp của tôi có phần khó khăn, làm tôi khó chịu úp mặt xuống bàn bình ổn lại nỗi đau của mình, cũng để khiến người khác nhìn thấy nước mắt của tôi.

      "Văn Ý, sao em lại ở đây?" Có người chạm vào tôi, vừa nghe giọng êm tai này biết là Văn Thông.

      Ngẩng đầu lên phía trước, tôi lau nước mắt lên tay áo, nhìn : "Em nhớ quá."

      "Vào phòng ." xong Văn Thông chống nạng vào phòng làm việc trước.

      Tôi gắng sức đứng dậy, đằng sau nhưng lại dám nhìn .

      Có lẽ Văn Thông bận làm việc, cũng có thể là do quá vui, bởi tôi nhìn trộm , nhìn thấy ánh mặt trời gương mặt , nhưng chú ý tới thay đổi của tôi, lúc sau mới phát :

      "Bảo bối, sao em lại đứng đó, đến ngồi trước mặt , đọc nhanh mấy tài liệu này, vì từ ngày mai trở , đến đây thời gian." Văn Thông đưa mắt nhìn tôi, sau đấy lại cúi đầu viết cái gì đó.

      " cứ làm , em còn muốn ra ngoài sắp xếp lại chỗ này chút."

      "Em chờ chút, bảo bối, hôm nay xin lỗi, vì biết em tới, buổi trưa có hẹn ăn cơm cùng khách hàng, thể ăn với em."

      " sao, bận mà."

      "Em nhận được tin nhắn của à?"

      "Em nhận được, chỉ là muốn đến thăm chút." Tôi .

      "Đến đây với nào, để hôn em."

      "Đây là phòng làm việc." Dù tôi vậy, nhưng vẫn tới bên cạnh .

      Văn Thông đưa tay đẩy bàn làm việc, chiếc ghế xoay qua, lại giơ tay ôm lấy tôi, cho tôi ngồi đùi , mọi khi tôi nhàng ngồi xuống đùi , đôi lúc còn nhúc nhích, nhưng hôm nay, cả người tôi đều căng thẳng, ngồi đùi dám cử động chút nào sợ phát ra khác thường của mình, nên vội vàng gục lên vai , ngửi mùi hương đặc biệt người , để bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.

      "Bảo bối, đừng nằm lên vai , cho hôn em cái." Văn Thông vỗ lên lưng tôi.

      Tôi ngẩng đầu từ vai lên, lập tức chạm môi vào môi , như vậy nhìn thấy mặt tôi, vì bây giờ chắc chắn mắt tôi sưng húp.

      Chúng tôi cứ thế mà hôn nhau nồng cháy trong phòng làm việc của , lần này có thể là lần tôi nhiệt tình nhất, len lỏi từng ngóc ngách trong miệng , hút lấy nước bọt của , tuy Văn Thông đáp lại tôi, nhưng vẫn phát tôi khác hẳn bình thường, khi tình cảm nóng bỏng qua , Văn Thông khẽ đẩy tôi về phía sau, vừa nhìn đến mặt tôi, tôi thấy lộ ra vẻ mặt giật mình.

      "Bảo bối, em sao vậy, mắt sưng húp lên rồi? Em khóc hả?"

      " đâu, chắc là tối qua chuyện trò với mẹ, cảm thấy sắp đến lúc mình rời khỏi nhà, lòng hơi xúc động, cũng có thể là do em uống quá nhiều nước trước khi ngủ."

      "Vậy sao? Sưng to như này." Văn Thông dùng tay xoa lên mắt tôi.

      " sao, lát nữa hết."

      Vừa lúc Văn Thông xem đồng hồ, hơi khó xử : "Bảo bối, phải rồi, sắp đến giờ hẹn."

      "Ừm, , lát nữa em về nhà trước, hôm nay em muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, buổi tối qua chỗ ."

      Văn Thông lại ôm tôi vào lòng, nhìn tôi lúc lâu, lưu luyến muốn buông, : " muốn mỗi ngày đều như này, ở cùng em."

      "..." Trong lòng xúc động, nhưng lại có cảm giác, dần đứng lên bằng đùi.

      Văn Thông đưa tay xoa eo, còn làm động tác duỗi eo, nhìn như vậy, lòng tôi quặn đau, lại có cảm giác thở nổi, hít sâu hơi : "Sao thế, eo thoải mái à?"

      " sao, có lẽ do hôm nay trời hơi lạnh, đừng lo." xong Văn Thông liền lấy cái nạng, từ từ chống mình lên, cúi đầu thấy mình đứng vững, với tôi: "Bảo bối, em về nhà sớm , tối về gọi cho em."

      "Vâng."

      " đây."

      Nhìn dáng vẻ Văn Thông chống nạng ra ngoài, hình như hôm nay được khoẻ, bước có vẻ cứng ngắc, nước mắt rơi xuống. Nhìn lại khó khăn như vậy, mỗi bước , như dùng dao đâm vào tim tôi, đâm đến chảy máu.

      Sau khi , tôi vòng quanh phòng làm việc của , còn ngồi lên ghế làm việc của lát, cảm giác giống như ngồi trong lòng , khiến tôi lưu luyến rời. Tiện tay cầm tấm hình chụp tôi đặt bàn lên, đó là lần leo núi khi chúng tôi nhau. đầu còn có kính râm Văn Thông tặng tôi.

      Ngồi xe đến căn nhà cũ núi, tôi bảo lái xe dừng trước cửa nhà Văn Thông, Văn Thông đưa cho tôi chùm chìa khoá nhà , tôi mở cửa bước vào.

      Tới phòng khách, mắt tôi sáng lên, nhìn phòng khách Văn Thông cho người trang hoàng lại, rất giống phong cách tôi thích, đằng trước ghế sofa là con khỉ Monchhichi siêu to ngồi mút tay cực kỳ đáng , tôi nhịn được bước đến ôm nó lên hôn cái, hình như Văn Thông từng ôm con khỉ này, vì tôi ngửi được mùi hương của đó, khiến tôi cam lòng buông nó ra.

      Nhưng tôi còn muốn nhìn qua nơi này nữa, tôi thả con khỉ xuống, tới phòng Văn Thông, ha ha, cũng có màu hồng đào tôi thích, chiếc giường đơn vàng nhạt có thêm hai cái gối màu hồng đào, tôi nằm xuống giường, dường như còn mềm mại hơn trước nữa, rất thoải mái.

      Nằm giường nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh mình và Văn Thông ôm nhau, nước mắt dần chảy từ khoé mắt. Từ giường, vào phòng để đồ của Văn Thông, để trống bên tường, chắc là giữ lại để tôi treo quần áo, tôi đưa tay vuốt vuốt quần áo của Văn Thông.

      Tất cả quần áo của đều được phối hợp rất đẹp, đồ veston, áo sơmi, áo T-shirt và quần ở nhà, tất cả đều hợp nhau đến vậy, cuối cùng tôi lại thấy thứ khiến tôi đau lòng, nạng của Văn Thông, vì có lúc muốn dùng nạng hợp với quần áo, nó khiến tôi vội vàng rời khỏi đó.

      Từ phòng vệ sinh đến phòng thể hình, bể bơi, phòng bếp, khắp nơi chỗ nào cũng có bóng dáng của tôi và Văn Thông, nhưng bây giờ tôi thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi, dù phải là tôi cố ý, nhưng thực vì tôi mà con người hoàn mỹ bị tổn thương thể lành lại.

      Khỉ Monchhichi ngồi mút tay:

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 36:

      edit: tuyền xù
      beta: SunniePham

      Tôi đứng trong phòng khách nhà Văn Thông, cuối cùng nhìn lại chung quanh lần nữa, rất muốn nhớ hết toàn bộ hình ảnh này vào trong đầu của tôi, cuối cùng tôi ôm lấy Monch¬hichi, vùa mới ra đột nhiên lại nhớ phải để lại tờ giấy cho Văn Thông, cho biết tôi tới đây.

      Thân ái:

      Em ôm Mon¬cchichi trước, đến lúc đó em để nó cùng với và em.

      . Khỉ con.

      Ôm con khỉ to, khóa cửa nhà Văn Thông cẩn thận, sau đó tôi chầm chậm về nhà với tâm trạng cứ như rơi xuống đáy cốc, con đường này tôi và Văn Thông cùng nhau qua vô số lần, nhưng lần này tôi lại muốn mình, mặc dù trong mắt tràn đầy nước mắt.

      Lúc về tới nhà là gần tối, cha mẹ đều ở nhà, bọn họ bàn bạc có nên mời nhiều bạn bè tham gia bữa tiệc ngày mai hay nhưng mỗi người mỗi ý, tôi lặng lẽ tới trước mặt bọn họ, biết nên như thế nào cho bọn họ hiểu được tâm tình phức tạp bây giờ của mình, chỉ ngồi xuống lẳng lặng nghe, cuối cùng tôi : "Cha mẹ, con muốn mời bạn bè đâu."

      Ánh mắt của cha mẹ khó hiểu nhìn tôi.

      "Tại sao vậy bảo bối, kết hôn là chuyện lớn của đời người, con thích nhận được lời chúc phúc của mọi người sao?"

      "Ban đầu chúng con chỉ muốn đăng ký rồi ăn bữa cơm gia đình là được rồi, hôn lễ đợi sau này hãy ." Tôi hoảng hốt .

      "Mẹ, có thể ăn cơm chưa? Con muốn ăn cơm sớm chút rồi nghỉ sớm, được mẹ?"

      "Tất nhiên là được chứ, hôm nay nhìn con hình như rất mệt mỏi, có chỗ nào khó chịu ." Mẹ tôi quan tâm .

      "Con sao, con cảm thấy rất khó chịu khi phải xa cha mẹ."

      "Bảo bối, cần khó chịu, con lớn rồi phải có ngày như thế, huống chi con và Văn Thông kết hôn, phải nơi ở cùng gần nhà cha mẹ sao? Chúng ta lúc nào cũng có thể gặp nhau mà."

      Tôi im lặng gật đầu cái.

      Sau khi ăn cơm tối xong, tôi trở về phòng, ngồi trước bàn đọc sách, ngửa đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hôm nay bầu trời rất nhiều mây, ngôi sao nào, thời tiết này lại để tôi nhớ tới Văn Thông, hôm nay chắc dễ dàng vượt qua, nghĩ lâu, tôi cầm di động lên nhắn tin cho .

      "Về nhà chưa?" Tôi nhấn gửi tin .

      Chưa tới hai phút liền nhận được tin nhắn của Văn Thông.

      "Bảo bối, còn họp ở công ty. Em ăn cơm chưa?"

      "Ăn rồi, thời tiết tốt, thắt lưng của nhất định rất khó chịu, về nhà nghỉ ngơi sớm ."

      "Được, nghe lời em."

      "Hôm nay em qua nhà , em ôm con Monch¬hichi về, hôm nay em muốn ngủ sớm, gọi cho ."

      "Được, vậy ngủ . em."

      "Em cũng , rất rất ."

      Kết thúc cuộc chuyện, vốn buồn ngủ, mở máy tính ra, tôi đặt Wall¬pa-per thành tấm hình của Văn Thông để tóc dài, vẫn ngồi ở trước bàn nhìn , muốn dời mắt . Nhưng trong đầu của tôi đột nhiên ra cảnh đường, Văn Thông chống nạng, bước rất khó khăn, có lúc còn vì mặt đất được bằng phằng mà thiếu chút nữa ngã xuống, hình ảnh này vừa ra, tôi liền có cảm giác nghẹt thở, trong lòng giống như có tảng đá lớn đè nặng vậy, ép tới tim của tôi thể đập như bình thường. Tôi như vậy sao có thể đối mặt Văn Thông đây? Có kết hôn tôi cũng mang đến hạnh phúc cho Văn Thông, tôi nên làm sao bây giờ?

      được, cứ thế này là ngày mai tôi thể đăng ký với Văn Thông, nhưng tôi sao với đây? Còn có cha mẹ? Tôi trầm ngâm suy nghĩ nên làm sao có thể tránh được ngày mai, đầu tiên tôi phải tránh né mỗi người bọn họ.

      Cuối cùng tôi giống như lấy hết dũng khí, lấy giấy và bút trong ngăn kéo ra. Đầu tiên viết cho cha mẹ.

      "Cha mẹ kính ,

      Con chân thành xin hai người có thể tha thứ cho việc làm chịu trách nhiệm này của con, bây giờ con biết nên đâu, cũng chưa nghĩ kỹ, biết nên sao với hai người rằng con rất hoang mang, khuya ngày hôm trước, con biết được chuyện của Văn Thông trong tai nạn máy lần đó từ họ, là tóc dài lấy thân mình bảo vệ con, chuyện này con cũng chứng với Văn Trí, theo lẽ thường, khi biết những chuyện này, con hẳn là vô cùng vui vẻ mới phải, sống vui vẻ và tình cảm với Văn Thông, nhưng con có những cảm giác này, mà con lại càng áy náy hơn, mặc dù phải con cố ý, nhưng lại tạo thành tổn thương thể bù đắp cho Văn Thông, ấy ưu tú như vậy, nhưng bởi vì con khiến hai chân của ấy thể lại bình thường, ấy bước khó khăn như thế khiến ấy thể nhiều nơi, hơn nữa lần đó bị thương làm ấy mất bạn đầu tiên, ấy xinh đẹp, ưu tú, bọn họ xứng đôi hơn con và Văn Thông. Xảy ra tất cả những chuyện này khiến con có phương hướng cũng có cách nào đối mặt với ấy. Làm sao bây giờ? Bây giờ con thể kết hôn với ấy, như vậy công bằng với ấy. Có thể con cần thời gian thích ứng, xin hai người tha thứ cho việc làm hôm nay của con.

      Con chỉ ra ngoài thời gian, có nguy hiểm, con liên lạc với hai người.

      Văn Ý cầu xin tha thứ."

      Nhìn tờ giấy viết cho cha mẹ, rồi lấy tờ giấy khác ra viết cho Văn Thông – người tôi .

      "Văn Thông, người em nhất:

      Lúc xem lá thư này, xin nhất định phải tha thứ cho việc làm của em. Bây giờ em biết tại sao lúc gặp máy bay mình lại có cảm giác thân thiết dữ dội như vậy, đó là ông trời sắp xếp để em gặp được , cũng có cách nào quên được , sau này chúng ta nhau để em cảm nhận được tình ngọt ngào, là người duy nhất mà em cả đời này, em có thể khẳng định cho biết bởi vì là thần tượng của em, em đuổi theo , nhưng khi biết là người cứu em mà gia đình em tìm kiếm nhiều năm nay, em rất kinh ngạc, vui sướng bị cảm giác áy náy bao phủ, ngôi sao hoàn mỹ, nhưng bởi vì em có cách nào bù đắp lại tổn thương, mà chuyện này khiến em có cách nào đối mặt, mỗi khi em thấy lại khó khăn, lòng em đau đớn giống như dao cắt, làm sao bây giờ? Bây giờ em có phương hướng.

      Lần nữa xin tha thứ cho em bỏ dở giữa chừng, muốn tổn thương , nhưng em biết việc làm của mình gây ra tổn thương. Làm sao bây giờ? Em biết nên gì với để bù lại những sai lầm của em.

      Xin yên tâm, cần lo lắng cho an toàn của em, dưới che chở của em trưởng thành, em chỉ cần chút thời gian. Xin cho em chút thời gian.

      , Văn Ý."

      Bỏ hai lá thư này vào bì thư rồi viết tên lên, để ở bàn của tôi. Nhìn đồng hồ treo tường, là rạng sáng, tôi cũng thu đồ gì chỉ lấy đồng hồ báo thức, quần áo và ôm con Monch¬hichi có mùi của Văn Thông giường, ngửi mùi vị quen thuộc khiến tôi say mê trong nhất thời.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc cũng tới năm giờ sáng, tôi lấy di động gọi xe taxi, chỉ lấy túi xách của tôi, ôm con khỉ to lặng lẽ xuống lầu ra khỏi nhà.

      Tôi ngồi xe taxi tới Đại Đàm*, gia đình tôi có khu nhà ở đây, bởi vì cách nội ô thành phố hơi xa nên thỉnh thoảng chúng tôi tới đó vào cuối tuần để thay đổi hoàn cảnh. Ngày hôm qua lúc mẹ chú ý tôi cầm chìa khóa này. ra tôi cũng nghĩ được sau đó đâu, bây giờ tôi chỉ nghĩ là tránh ngày hôm nay.

      (Là cảng đào ở phía Đông vùng ngoại ô Hồng Kong, thuộc khu hành chính phía Nam)

      Tôi dám nghĩ tới sau khi tôi rồi, hôm nay xảy ra chuyện gì, nếu rồi liền mặc cho số phận .

      Hôm nay tôi giống như sống trong địa ngục, mình tới lui trong nhà, việc duy nhất khiến tôi có thể bình tĩnh lát là ngồi ghế sô pha ôm con Monch¬hichi, lúc tôi ra khỏi nhà liền tắt di động, bây giờ di động bàn trước ghế sô pha, nó giống như quả bom , tôi vốn dám đụng vào nó. Bởi vì tôi có thể tưởng tượng ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

      quá khó chịu, tôi liếc nhìn túi xách, rốt cuộc cũng tìm được thứ tôi muốn, có thể giúp tôi ngủ yên, vội vàng đổ ra hai viên, thả vào trong miệng trực tiếp nuốt vào. Ôm con khỉ cuộn tròn người ở ghế sô pha.

      Lúc tôi tỉnh dậy hẳn là khuya, bởi vì trong phòng tối đen như mực, tôi sờ soạng tìm công tắc, mở đèn, nhìn đồng hồ đeo tay tám rưỡi tối rồi.

      Do dự hồi lâu, tôi dùng điện thoại trong nhà bấm gọi về nhà, điện thoại tút hai tiếng có người nhận, nhưng tôi lên tiếng.

      "Là Văn Ý sao?" Giọng của mẹ.

      Im lặng lát, tôi rụt rè trả lời: "Dạ, chính là con."

      "Bảo bối, rốt cuộc con ở đâu vậy, cha em rất lo lắng cho con."

      "Con ở Đại Đàm." Nghe giọng lo lắng của mẹ, tôi nhịn được mà khóc lên.

      "Bảo bối, con cứ ở đó, mẹ và cha con lập tức tới đó."

      "Dạ." Để điện thoại xuống, tôi ngồi chờ ghế sô pha. . . . .
      hirari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :