1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 26:

      edit: tuyền xù
      beta: SunniePham

      Tôi bước căn bản phải là đường thẳng tắp mà là lảo đảo vào toilet, thiếu chút nữa đụng vào cánh cửa, tôi vịn vào cửa đứng chút, cảm giác khắp nơi đều xoay tròn, dường như chân cũng tê tê, cũng cảm giác được tình trạng cái sàn nhà là gì nữa rồi, cảm thấy sàn nhà nghiêng nghiêng. Đột nhiên cảm thấy trong dạ dày cuộn trận, tôi lảo đảo chạy vào, ngồi ở trước nhà cầu bắt đầu ói, nôn rất dữ dội, nóng lòng muốn ói tất cả những thứ trong dạ dày ra ngoài, tôi cảm thấy được dạ dày cũng bắt đầu co quắp, cũng bắt đầu hoa mắt, cả người cũng mềm nhũn, vịn ngồi cầu đứng dậy nổi, dứt khoát buông tay ra, dựa vào bồn tắm, nhắm mắt lại.

      Mơ hồ nghe được tiếng xe lăn chuyển động, sau đó có bàn tay ấm áp kéo cánh tay của tôi, tiếp theo tôi liền nghe được giọng khiến tôi say mê ở phía tôi truyền tới.

      "Bảo bối, sao rồi? Khá hơn chút nào ?" Giọng dịu dàng.

      Tôi vẫn nhắm hai mắt, sau khi ói xong, trừ việc cả người chút hơi sức cũng có, còn ý thức của tôi bắt đầu tỉnh táo lại, nhưng bây giờ tôi muốn chuyện với .

      "Bảo bối, đứng lên , đừng ngồi dưới đất, mặt đất rất lạnh."

      " sao, em muốn ngồi ở đây." Tôi ràng nhưng rất kiên quyết.

      " được, nghe lời, hôm nay em rốt cuộc sao vậy?" Giọng của Văn Thông trở nên nghiêm túc.

      "Vì sao em phải nghe lời , bắt nạt em, em nghe lời ." Tôi năng lộn xộn, lẩm bẩm.

      "Lâm Văn Ý, em đứng lên cho ." Văn Thông lên giọng, tay cũng gia tăng lực độ.

      Tôi dùng sức nhéo tay , nhưng tôi càng dùng sức cũng dùng sức theo, chúng tôi đọ sức với nhau, nhưng khi tôi nghe được lời của tôi đột nhiên dừng tay lại.

      "Em nhéo , cùng lắm kéo ngã đứt chân lần nữa, hôm nay buông tay."

      Tất cả động tác của tôi lập tức dừng lại, trái tim cũng ngưng đập. Ngồi ngơ ngác ở đó.

      "Đứng lên , ngồi đùi , bây giờ có hơi sức bế em." Giọng của Văn Thông tràn đầy cảm giác vô lực.

      Tôi tựa như bị mê hoặc, lộ vẻ gì mà đứng lên, mới vừa đứng lên, chân của tôi vẫn mềm nhũn ngồi xuống, đúng lúc này chợt ôm tôi, bởi vì dùng sức quá lớn, dẫn đến cái khóa xe lăn của cũng lắc lư, ôm tôi vào trong ngực, xe lăn của là kiểu , rất hẹp, có tay ghế, tôi chợt nghe được tiếng nghiêm nghị của .

      "Ôm chặt , đừng lộn xộn."

      Tôi ngồi lên chút, ngoan ngoãn dùng hai tay ôm lấy cổ của , cũng len lén nhìn .

      gì nữa, cau mày, mang theo tôi đẩy xe lăn tới trước bồn rửa mặt, mở nước giặt lại khăn lông ướt, vắt khô nước, vẫn cau mày, nhưng động tác lại rất dịu dàng lau mặt giúp tôi, từ từ nhàng dùng khăn lông lau mặt của tôi, làm cho lòng của tôi trở nên ấm áp.

      Giúp tôi lau sạch son phấn, để khăn long xuống, giọng : "Ôm chắc vào."

      Đưa tay cầm lấy dầu tôi hay lau mặt, dùng tay trái vặn mở nắp bình, nhưng tôi nhìn thấy động tác vụng về của như vậy, liền đưa tay, vặn mở nắp bình ra, lúc này lại : "Em thoa cream lên mặt , chỗ này bị khô."

      Tôi giống như tượng gỗ, câu, tôi liền làm theo, sau khi thoa cream xong liền sau ngoan ngoãn vặn kín nắp bình, đặt kệ, lại ôm cổ của , lần này dán mặt vào bờ vai của .

      Văn Thông cũng gì, liền đẩy xe lăn ra ngoài, có phải tôi lại lên cân , hôm nay đẩy xe lăn rất khó khăn, phòng của chúng tôi là dành cho người tàn tật, tiện cho di chuyển của xe lăn, trong phòng trải thảm, là sàn gỗ, chỉ là ở trước giường, mới có thảm long dày lắm.

      Chúng tôi đến trước giường, Văn Thông để brake xuống, hai tay chống thân thể của mình, ngồi vào bên trong chút, vén chăn lên, hai tay dùng sức ôm lấy tôi, khó khăn đặt tôi lên giường, đắp kín chăn cho tôi, trong khi làm loạt động tác này, tôi làm bất kỳ động tác nào, nhắm hai mắt hưởng thụ vì tôi mà làm tất cả, bởi vì trước đây chưa từng ôm tôi như vậy.

      Nằm ở giường, dám mở mắt ra, nhưng tôi có thể cảm thấy Văn Thông ở bên cạnh nhìn tôi thắm thiết, bởi vì tôi dựa vào thân thể của bên này giống như lửa đốt tản khí nóng ra bên ngoài.

      Lại nghe thấy tiếng xe lăn chuyển động, tôi lén lút mở mắt trong bóng tối, thấy Văn Thông đẩy xe lăn vào toilet, hôm nay là lạ, đường của xe lăn đều thẳng. Tôi nghi ngờ, chẳng lẻ uống rượu sao?

      Nghe tiếng nước chảy ào ào trong toilet, tôi biết Văn Thông tắm, bởi vì mỗi ngày tôi đều nghe, hết sức quen thuộc, hôm nay sao động tác của lại chậm như vậy, tôi chợt lo lắng xảy ra chuyện gì đó chứ, tôi rất muốn nhìn , nhưng thân thể của tôi lại nặng nề giống như là chìm xuống nước vậy, thể động đậy.

      Tiếng nước chảy dừng lại, trong phòng yên tĩnh, yên lặng như tờ, ở trong gian yên tĩnh như thế này đầu óc của tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối nay, nhưng chỉ xuất những đoạn ngắn ngủi, chính là tôi làm trở về phòng như thế nào, sao lại ngồi dưới đất trong toilet, lúc tôi vào toilet, vì sao dường như tôi lại thấy Văn Thông ngồi dưới đất chứ, nghĩ tới đây, trong đầu lại rối loạn. Nghĩ ra manh mối, tôi chợt lắc đầu cái giống như là bị mộng du sau đó tôi nhanh chóng nhắm mắt lại.

      Cửa phòng toilet rốt cuộc cũng mở ra, từ khóe mắt thấy Văn Thông thay xong bộ đồ ngủ màu xanh dương đậm, tóc còn ướt, đẩy xe lăn trượt qua phía tôi, đùi còn để cái khăn lông, xe lăn nghiêng về bên trái, Văn Thông dừng xe lăn lại, lát sau, lại đẩy về phía tôi, rốt cuộc dừng trước mặt của tôi, nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng vẫn giữ lại cái khe , tôi biết Văn Thông nhìn ra, đeo mắt kiếng. nhìn ta chăm chú, trong ánh mắt của tôi thấy được nồng đậm tình , vẫn cứ nhìn tôi như vậy, ngồi xe lăn, từ từ cúi người về phía tôi, ngón tay thon dài của nhàng chạm vào má của tôi. nhìn tôi lâu, sau đó chống xe lăn thẳng thắt lưng lên, sửa sang lại chăn giúp tôi, liền đẩy xe lăn rời khỏi bên người tôi.

      Mắt của tôi vẫn đuổi theo Văn Thông, đẩy tới phía bên kia giường, điều chỉnh vị trí xe lăn, vén chăn lên, hai tay dùng sức chuyển mình chuyển lên giường, đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng thở dồn dập của . Lòng của tôi xoắn chặc lại.

      Dừng lại hồi, thấy Văn Thông dùng tay phải mang chân của từng cái lên giường, sau đó đắp kín chăn, từ từ di chuyển về phía tôi.

      nằm xuống nghỉ ngơi ở bên cạnh tôi chút, lại nửa chống nửa ngồi dậy, mặt quay về phía tôi, dùng tay phải nhàng nâng đầu của tôi lên, đặt cánh tay trái của ở dưới cổ của tôi, từ từ buông tay phải ra, sau đó tự mình di chuyển xuống phía dưới, Văn Thông di chuyển rất khó khăn, bởi vì hai chân của nằm thẳng nhưng dùng được lực.

      Lúc dùng tay phải di chuyển thân thể của mình, tôi chợt quay qua, tựa đầu vào bờ vai của , chờ sau khi nằm xong, liền đặt tay trái của mình lên trước ngực của , lập tức dùng tay phải nắm lấy tay của tôi, cùng đặt người của tôi, đồng thời tay trái cũng vòng qua ôm lấy tôi chặc.

      Lúc này, cái gì tôi cũng muốn làm, cũng muốn nghe, muốn được ôm như vậy.
      hirari thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 27
      Beta: SunniePham

      Văn Thông ôm tôi chặt, khiến cho tôi bây giờ quên sạch tất cả những chuyện vui trước kia, tôi dụi dụi vào người giống như con mèo vậy, để thêm gần kề hơn, tìm vị trí thoải mái, cuộn vào lòng , Văn Thông nhàng hôn lên tóc, trán, mũi tôi, dịu dàng hôn, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của tôi, tôi bắt đầu đáp lại nụ hôn của , ngẩng đầu lên tìm kiếm đôi môi mềm mại của .

      Môi của chúng tôi rốt cuộc cũng chạm vào nhau, giống như hai thỏi nam châm hút lấy nhau vậy, chúng tôi cũng có thể nghe nhịp đập con tim của đối phương, như được tiếp thêm năng lượng, nhưng đột nhiên trước mắt tôi lại thoáng lên hình bóng của Rosa, tôi chợt đẩy ra, vùi đầu ở cổ , giọng : " thể cho em biết chuyện của ta sao?"

      Bầu khí trong phòng đông cứng lại, tiếng động gì cả, chỉ chốc lát sau, Văn Thông lại ôm tôi vào trong ngực, tôi nghe thấy nhàng : "Ngủ , bảo bối, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi."

      Bởi vì tôi nghe được câu trả lời như ý muốn, buồn bực xoay người ra chỗ khác, Văn Thông lại tăng thêm sức lực để cho tôi thành công, "Hãy ngoan ngoãn ngủ , hôm nay mệt quá rồi, đợi ngày mai tỉnh lại, kể tất cả mọi chuyện trước kia cho em nghe, được ?"

      Tôi quả cảm thấy trong giọng Văn Thông tràn ngập mệt mỏi, nên lúc này tiện cố chấp với , bởi vì tôi biết Văn Thông là người đáng tin cậy, điểm này tôi cho tới bây giờ tôi chưa từng nghi ngờ .

      Lại lần nữa lẳng lặng tựa vào trong ngực của , hưởng thụ mùi hương nhàn nhạt người , rất nhanh sau đó tôi bước vào giấc mơ.

      Lúc tôi tỉnh dậy là do bị tiếng chuông điện thoại làm thức giật, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy, Văn Thông nhanh chóng đưa bàn tay thon dài của mình ra cầm lấy chiếc điện thoại tủ đầu giường, thấy tôi mơ màng nhìn , nên khẽ mỉm cười với tôi, dùng cánh tay trái đè đầu của tôi nằm xuống, khiến tôi nằm chết dí cánh tay của , trả lời điện thoại bằng vài câu đơn giản, rồi cúp điện thoại.

      Tôi lại ngẩng đầu nhìn , quầng thâm ở mắt rất đậm, khuôn mặt còn tái nhợt nữa.

      " ngủ ngon à?" Tôi giọng hỏi.

      " sao đâu, nhưng bảo bối, thấy em ngủ rất ngon đó nha. Còn ngáy khò khò nữa chứ."

      "Em có sao?" Tôi bắt đầu ngượng ngùng.

      "Ừ, chẳng qua là rất mừng khi em ngủ ngon."

      "Em ngủ ngon như vậy là vì đồng ý kể hết mọi chuyện cho em nghe." Tôi biết mình như vậy là rất nhen, nhưng tôi khống chế được mình. còn cách nào khác cả, tôi rất muốn biết chuyện của .

      "Em vẫn còn nhớ à!" Văn Thông cười vuốt mũi tôi cái.

      "Hôm qua đồng ý với em rồi mà, được đổi ý đâu đó." Tôi nóng nảy .

      "Đừng sốt ruột, cho em biết, cho em biết." Văn Thông dỗ dành tôi, dùng tay phải chống lên ngồi dậy, tôi vội vàng lấy cái gối kê phía sau lưng cho , để dựa vào thoải mái chút.

      "Đến chỗ này ngồi nào, vợ ."

      " kêu em là gì chứ? Người xấu." Tôi bò dậy ngồi xuống bên cạnh , lập tức đặt cánh tay trái của mình lên vai tôi.

      "Bảo bối, sao em biết được Rosa chính là bạn trước đây của ? chỉ cho em biết ấy là bạn học của thôi mà."

      "Hồi xưa cho em biết đấy, bạn trước kia của chính là bạn học cùng đại học với ." Lúc tới người bạn trước kia của , trong giọng điệu của tôi tràn ngập ghen tức.

      "Em cái bé hay suy nghĩ linh tinh này, chỉ sợ khi ra em vui mà thôi."

      " cho em biết có người khác cho em biết." Tôi lẩm bẩm .

      "A, người nào vậy?"

      "À ừm, đừng hỏi, cho em biết nhanh lên , em sốt ruột lắm rồi."

      "Được rồi, cho em biết. Em đoán rất đúng, Rosa là bạn trước kia của , quen biết ấy là khi mới vào năm nhất, lúc ấy trễ, nên chỉ có chỗ bên cạnh ấy là còn trống, nên lập tức ngồi xuống, sau đó ấy chủ động chuyện với , lúc mới bắt đầu cũng rất hồi hộp, em biết trước khi học đại học có khuynh hướng sống khá khép kín, chính là thích tiếp xúc với người ngoài, thích ra khỏi nhà, vì thế trong hai năm phải đến bác sĩ tâm lí để điều trị, cho nên học đại học sau mọi người hai năm."

      " ngờ lại sống khép kín đến như vậy." Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn .

      "Đúng là ngờ, em biết đó con phương Tây rất mạnh dạn, khi đó Rosa bắt đầu mãnh liệt theo đuổi , ban đầu chịu được, nhưng cuối cùng cũng bị ấy làm cho cảm động, cho nên quen với ấy, hơn nữa hai người vẫn luôn chung sống rất tốt, từ đại học đến lúc tốt nghiệp, hai người đều có công việc ổn định, nên tụi bắt đầu tính đến chuyện cưới hỏi, nhưng ngờ và ba mẹ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến ba mẹ mất ." tới đây, tôi nghe thấy giọng của Văn Thông rất bi thương.

      " xin lỗi, em khiến nhớ tới chuyện đau lòng rồi."

      " sao, bảo bối, cố lần đó, khiến bị thương rất nghiêm trọng, chỉ có các bộ phận trong cơ thể bị mà còn có phần xương khớp cũng bị ành hưởng nữa, chủ yếu là xương sống của có khả năng khôi phục như ban đầu được nữa. Tình trạng khi đó của nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều, hai chân của căn bản thể nào động đậy được, sau khi phẫu thuật lần, tình trạng đó vẫn cải thiện gì, lúc đó rất tuyệt vọng, rồi đối xử với Rosa và Văn Trí rất tệ, hầu như gì với bọn họ cả, lúc đó khiến Rosa rất đau khổ, có thể hiểu được, nên ấy cùng với ba mẹ đến châu Âu, lúc ấy cũng biết tại sao ấy lại bỏ , cũng quá oán trách ấy, bởi vì nếu ấy bỏ , cũng khiến cho ấy rời khỏi . Sau đó Văn Trí lại chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năg ở California, ở đó phải phẫu thuật hai lần, hơn nữa còn hồi phục rất tốt, phần cơ ở bắp đùi của có thể hoạt động được chút, lập tức bắt đầu sử dụng các liệu pháp chữa trị lâu dài, khi đó bắt đầu khôi phục lại lòng tin, nhất định phải hồi phục, vì khi thấy trai phải khổ cực, mình phải chăm sóc cả nhà, còn phải quản lý điều hành công ty của ba , khiến ấy rất mệt mỏi, thể liên lụy đến ấy, khi đó muốn gì cả, chỉ muốn có thể đứng lên bộ bình thường, trải qua bốn năm cố gắng, rốt cuộc cũng có thể mang giá, chống nạng mà bước , dĩ nhiên khi đó lại tốt như bây giờ, cũng quá xa được. Sau đó cũng vào công ty của gia đình mình phụ giúp cho Văn Trí, rất may, công ty dưới nỗ lực của hai em, càng làm càng tốt, 1 năm sau, Văn Trí trở về Hongkong, còn vẫn ở Mĩ."

      Trong khi Văn Thông ngừng lại, tôi hỏi: "Khi điều trị, có phải rất khổ đúng , bị té rất nhiều lần đúng ?"

      "Ha ha, khi đó quả có thể là nhà vô địch té ngã đấy, ngày nào cũng té cả." Văn Thông thế mà lại thoải mái .

      Nghe những lời này, tôi cười nổi, bây giờ tôi rất muốn ôm chầm lấy Văn Thông, là làm tôi đưa tay ôm lấy . hôn tôi, tiếp.

      "Từ đó, trong đầu của lúc nào cũng chỉ có công việc, nghĩ về chuyện gì cả, lúc ấy cũng từng nghĩ rằng có lẽ mình sống mình cho đến cuối đời. Cho đến khi gặp em máy bay, lại có cảm giác muốn bảo vệ em rất mãnh liệt, rất mến mến em, loại cảm giác đó chưa thấy bao giờ, chợt bắt đầu chủ động chuyện với em, điều này khiến Alan sợ hêt hồn, em cũng biết là người sống khép kín, lúc nào cũng ở thế bị động, ở sân bay lại bắt đầu đuổi theo em, lúc ấy suy nghĩ gì nhiều chỉ muốn với em rằng khi ở Mĩ gặp em rồi, nhưng lại sợ hù dọa em, khiến em nghi ngờ là người có lòng dạ xấu xa, gấp gáp đến chết mất, khi thấy mẹ em đến đón em, nghĩ thế là hết hi vọng rồi, cho nên tự ép mình phải quên em . Về đến nhà, nằm ở giường cẩn thận suy nghĩ, cảm giác mình xứng với em... em còn trẻ như vậy, còn , lớn hơn em nhiều, thứ khiến dám theo đuổi em chính là đôi chân vô dụng này đây, nên chịu để Văn Trí đưa đến gặp em."

      "Vậy sao lại chịu?"

      " ngờ chúng ta lại rất có duyên, tháng sau, lần đầu tiên ra ngoài dùng cơm lại lần nữa gặp em...em xuất khiến trái tim nóng vội tới mức muốn nhảy ra ngoài, nên chủ động tìm tới em, cho em số điện thoại, nhưng công ty lại có việc gấp nên tạm thời gọi cho em được, đến chủ nhật lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho em, hẹn em ra ngoài, đàng hoàng mọi chuyện cho em biết, đó cũng là lần đầu tiên chủ động hẹn hò với đấy."

      Khi biết được tôi là đầu tiên hẹn hò, trong lòng tôi như có cái gì đó nở rộ vậy, nhưng tôi diễn tả được đó là cái gì, nên quay sang, đối mặt với , dùng đôi môi của mình hôn lên má .

      "Sau đó lại cùng em ăn cơm, xem phim, cảm giác vui vẻ ấy từ trước tới giờ vẫn chưa cảm nhận được, có thế như vậy là công bằng với Rosa, nhưng lúc đó, vẫn luôn trong trạng thái bị động, nên cảm giác hoàn toàn khác nhau, tuy vui vẻ, nhưng lại sợ xảy ra sai xót, khiến dám tiếp tục, nhưng lúc đó cũng nhận ra tình cảm của em, chỉ là em vẫn lo lắng, dám trả lời em, cho đến buổi tối chia tay Văn Trí, gặp lại thấy em khóc rất thương tâm, lập tức quyết định bắt đầu theo đuổi em, vì vậy nên nhanh chóng thúc giục em tới công ty, ở công ty cũng kiêng dè điều gì nữa, hành động của khiến Alan luôn giễu cợt , sau đó lại đến Bắc Kinh tuần lễ, được nhìn thấy em, em đừng chê cười, chứ ba mươi rồi nhưng vẫn rất nghịch ngợm. Trở lại Hongkong rồi thừa dịp ngã bệnh bắt đầu gọi em là bảo bối."

      Tôi cười vui vẻ, Văn Thông còn : "Sau đó chắc cần phải kể nữa rồi."

      "Ừ" Tôi ngượng ngùng gật đầu cái.

      "Văn Thông, em cũng thẳng với , ra hôm qua em có gặp Rosa, em gặp lại ta, ta kể cho em nghe chuyện ngày xưa của hai người, hơn nữa ta còn muốn em thay ta xin lỗi, là do em để ta tự . Vì vậy ngày hôm qua ở tiệc rượu, em chủ động chỗ khác để hai người có cơ hội chuyện, nhưng thấy ta khóc trước mặt , mà lại còn vỗ lưng ấy, tôi chịu nổi, nên bắt đầu điên cuồng uống rượu. Có phải em rất kém cỏi ."

      "Hèn gì, trưa hôm đó thấy em là lạ, còn trực tiếp với . Nhưng tối hôm qua biểu của em là rất kém cỏi, mình uống nhiều rượu như vậy, ói tới trời đất quay cuồng luôn, sau này được làm như vậy, biết ? Lâm Văn Ý."

      "Đều là tại , ai bảo kể cho em nghe, khiến em khổ sở lâu như vậy, làm em biết nghĩ cái gì nữa."

      " biết nên với em như thế nào nữa, chỉ sợ em tức giận, ngờ, ngược lại biến mình tồi tệ. xin lỗi, bảo bối."

      "Em chấp nhận lời xin lỗi của ." Tôi điên cuồng nhào qua, đầu gối của tôi quỳ xuống đụng vào tay .

      "Hít" Vẻ mặt của Văn Thông rất khổ sở, mặt đỏ rần.

      Bộ dạng của khổ sở. Tôi vội vàng xốc tay trái của lên, tôi trợn mắt há hốc mồm.

      Cổ tay trái của Văn Thông sưng tấy lên rồi.

      Văn Thông giải thích mọi chuyện với chị Văn Ý đâu còn chuyện gì nữa đâu, sao cơn mưa trời lại sáng mà

      Cổ tay trái của Văn Thông bị thương chắc là do chị Văn Ý vô tình làm Văn Thông té, biết chị Văn Ý có nhớ ra hay nữa, nếu nhớ ra chắc chị Văn Ý đau lòng và thấy có lỗi lắm đây


      Chương 28:

      edit: tuyền
      beta: SunniePham

      Lúc tôi nhìn thấy cổ tay trái của Văn Thông, biết phải hình dung tâm tình khẩn trương của tôi như thế nào nữa, chợt nhớ tới tối ngày hôm qua, lúc tôi vào toilet, hình như tôi thấy Văn Thông ngồi dưới đất, làm sao ngã xuống chứ,

      "Sao tay của bị thương vậy?"

      " cẩn thận bị trật tay. sao, mấy ngày nữa là tốt rồi."

      " đúng, ngày hôm qua em vẫn luôn ở cùng với , làm sao mà bị trật tay chứ?"

      "Đừng lo lắng." Văn Thông rút tay trái về.

      Nhìn ánh mắt né tránh của , làm cho tôi khẳng định tay của nhất định có liên quan tới tôi, vắt hết óc nhớ lại, đột nhiên ra cảnh tượng tôi đẩy . Trời ạ, tôi làm chuyện đáng sợ gì vậy.

      "Văn Thông, ngày hôm qua hình như em đẩy , có phải lúc đó bị thương đúng ?" Ánh mắt tôi tràn đầy hoảng sợ nhìn .

      "Đừng nghĩ bậy, bảo bối, có chuyện đó. Chúng ta rời giường thôi." Văn Thông giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi.

      Nhất định là lúc tôi đẩy ngã bị trật tay, tôi ảo não dùng hai tay đánh mạnh vào đầu của tôi, hối hận nước mắt chảy ra, tôi lặp lặp lại : "Đều là lỗi của em, đều là lỗi của em."

      Văn Thông vội vàng dùng tay phải của kéo tôi vào trong ngực : "Bảo bối, em ngốc à, em còn dùng sức đánh vào đầu mình như vậy làm đầu cuẩ em trở nên choán váng đó."

      Tôi nhào vào trong ngực của , sức lực quá lớn, khiến ngã thẳng về phía sau, vội vàng thắng xe rồi ôm lấy tôi: " xin lỗi, em rất đáng giận, tại sao còn có thể đẩy chứ?"

      "Trời ơi, đẩy cái có ghê gớm gì đâu, đều do vô dụng, đứng cũng đứng vững."

      Nghe như vậy, tôi lại càng đau lòng, khóc lớn hơn.

      "Bảo bối, ngoan, đừng khóc, em khóc càng đau hơn. Chúng ta rời giường nhanh chút, đói lắm rồi." Văn Thông đẩy tôi ra, đồng thời lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

      "Rửa mặt nhanh , mắt đều khóc đỏ rồi, lát nữa sao ra ngoài ăn cơm đây, đến lúc đó người ta còn tưởng rằng bắt nạt em."

      Tôi nghe lời đứng lên, vào toilet rửa mặt. Lúc tôi ra, nhìn thấy Văn Thông dùng tay phải thuận lắm để nâng cái giá đỡ, tay thuận của là tay trái giờ bị thương, là hoạ vô đơn chí. Tôi tới lấy nạng đưa cho , Văn Thông chống nạng vững, dùng sức đứng lên, nhất định là tay trái đau nhức dẫn đến đứng lên được, chân mày nhíu chặt lại.

      " như vậy thể dùng nạng được, hôm nay dùng xe lăn ." Vội vàng đẩy xe lăn tới, đỡ ngồi lên, đặt hai chân lên bàn đạp, nhưng lại khó xử, tay trái của vẫn có cách nào đẩy xe lăn được, tôi bỗng nhiên hiểu ra tại sao ngày hôm qua đẩy xe lăn đường thẳng, đó là bởi vì tay bị thương vốn dùng được lực. Tôi muốn giúp đẩy xe lăn, nhưng phía sau xe lăn của có tay vịn. Tôi khó xử :

      "Làm sao bây giờ, xe lăn của có tay vịn, làm sao đẩy giúp đây. Nhưng tay của thể cử động nữa, đúng rồi, bây giờ gọi xe của công ty tới đây, chúng ta bệnh viện xem chút."

      " bệnh viện." lập tức trả lời, giọng có chút giống như người bạn .

      " được, nhất định phải , nếu em lo lắng, lần trước em làm chân bị thương cũng như vậy. thể chỉ với em, cũng phải nghe lời." Tôi rất kiên quyết. Lại thêm câu:

      " , em để ý tới ."

      "Em bắt nạt ." Văn Thông bất đắc dĩ lắc đầu. Cầm điện thoại lên, gọi tài xế lái xe tới đây.

      Nhìn ngồi xe lăn tôi lại lo lắng, giọng : "Chúng ta sao đây. Nếu em ở phía sau đẩy bả vai của , dùng tay phải kiểm soát hướng , nhưng mà em lại sợ đẩy xuống đất."

      " cũng thích em phía sau ." Văn Thông chắc chắn.

      "Vậy bây giờ làm sao."

      Văn Thông ngồi xe lăn suy nghĩ chút, : "Bảo bối, em đứng ở bên trái ." vừa vừa dùng tay phải chuyển đùi phải xuống bàn đạp, tôi cũng giúp đặt chân trái xuống, xếp bàn đạp vào hai bên, ấn brake của xe lăn, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Văn Thông.

      "Đưa cây nạng, em đứng ở bên trái , bây giờ phiền em chống đỡ bên trái, chúng ta cùng nhau dùng sức để đứng lên."

      "Ừ." Tôi khẩn trương cúi người xuống, đặt cánh tay trái của Văn Thông lên bả vai của tôi, tay phải của Văn Thông chống nạng vững rồi, : "Được rồi, chúng ta đồng thời dùng sức, 1, 2, 3" Cứ như vậy Văn Thông đứng lên được. Lúc đứng lên, tôi lập tức cảm thấy mình lùn, bây giờ tôi chân , đầu vừa mới qua bờ vai của , như vậy tôi vốn có tác dụng chống đỡ, ngẩng đầu nhìn , oán trách :

      "Sao lại cao như vậy!"

      "Bảo bối, sao em em lớn lên được cao?" nháy mắt với tôi.

      "Có ý gì? Lương Văn Thông, ghét bỏ em sao?"

      " có, tuyệt đối có, thề." Lời của tôi thế nhưng khiến khẩn trương như thế, nhưng tôi lại rất vui vẻ.

      " như vậy có thể ?"

      " nghĩ là có thể."

      "Vậy chúng ta tới phòng thay đồ, em đổi đôi giày."

      "Ừ."

      Cánh tay trái của Văn Thông khoác lên vai của tôi, tay phải chống nạng, chúng tôi từ từ từng bước .

      Tôi đổi đôi giày cao gót 7cm. Như vậy tôi cao lên nhiều, có thể chống đỡ tốt hơn, tôi hả hê hỏi: "Có phải như vậy tốt hơn chút ?"

      "Ừ, tốt hơn nhiều, thoáng cái cao lên nhiều, tới đây, để hôn bảo bối." Văn Thông hôn xuống đầu của tôi.

      "Chúng ta tới ghế sa-lon , em giúp mang giày."

      Cứ như vậy, chúng tôi lại tới ghế sa-lon bên ngoài phòng khách, lúc giúp mang giày mang xong, điện thoại của Văn Thông vang lên, xe đậu ở trước cửa.

      Trong tuần chúng tôi bệnh viện hai lần, khiến tôi yên tâm chính là cổ tay của Văn Thông chỉ bị trật, thương tổn đến gân cốt, nếu lỗi của tôi rất lớn, sau này bao giờ uống rượu nữa, quá nguy hiểm.

      Cho đến khi cổ tay của Văn Thông được băng bó cẩn thận, chúng tôi liền ôm nhau tới cửa bệnh viện, lại gặp bác sĩ xinh đẹp khám bệnh cho tôi lần trước. cũng nhìn thấy chúng tôi, hơi giật mình nhìn dáng vẻ ân ái của chúng tôi.

      "Ân ái như vậy à?" Giọng dịu dàng của vang lên.

      " phải, là tôi cẩn thận làm tay ấy bị trật."

      "Nghiêm trọng ?" quan tâm hỏi.

      "Cũng may nghiêm trọng lắm, bác sĩ qua mấy ngày là tốt rồi."

      "Vậy phải chăm sóc cho ấy tốt, nhìn dáng vẻ ân ái của các người, khiến người ta hâm mộ."

      Nghe như vậy, tôi cười nhìn Lương Văn Thông, người đàn ông lai Tây này tay khoác lên người tôi, tay chống nạng, đứng ngây ngốc ở đó nhìn chúng tôi, ha ha, nghe hiểu chúng tôi gì.

      "Bác sĩ Phạm, còn có việc vậy chúng tôi trước." Tôi nhìn bảng tên của ấy.

      "Ừ, đường cẩn thận."

      Nghe bác sĩ Phạm hâm mộ dáng vẻ ân ái của chúng tôi, tâm tình của tôi quả thực cực kỳ tốt, cho nên cười khanh khách ra tiếng.

      "Bảo bối, có thể cho biết, em cười cái gì vậy?" Văn Thông tò mò hỏi.

      "Văn Thông, đột nhiên em phát em thích phương thức lại này của chúng ta, bây giờ thể rời khỏi em."

      "Tất nhiên, rời khỏi em, nửa bước cũng rất khó ."

      Ha ha, lại là tiếng cười vui vẻ của tôi.
      Last edited by a moderator: 15/10/15
      hirari thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 29
      Beta: SunniePham

      Khi chúng tôi từ bệnh viện trở về, tôi và Văng Thông đói đến mức da bụng nó sắp dính vào da lưng mất rồi, nhất là tôi, tối hôm qua ăn cái gì đều nôn hết ra ngoài, sáng sớm hôm nay lại ăn, bây giờ cũng hơn mười hai giờ trưa, hình như tôi đói đến mức hoa mắt chóng mặt mất rồi, nên gọi Văn Thông: “Lương Văn Thông, phải đãi em bữa ăn ngon mới được, mấy ngày nay bỏ đói em đấy nhá, tối hôm qua em còn nôn hết sạch nữa."

      "Vậy quá dễ, em muốn ăn gì nào?" Văn Thông đưa cánh tay trái ra dùng sức ôm tôi.

      "Em xem mấy tin tức giới thiệu rồi, ở đây có nhà hàng tên Tường An có món vịt quay rất nổi tiếng, em muốn ăn vịt quay."

      "Được, chúng ta bây giờ luôn ."

      Chúng tôi vui vẻ đến đại sảnh của khách sạn, tất cả mọi người đều tò mò nhìn hai chúng tôi, chúng tôi tới đâu nhưng ánh mắt đều theo tới đó, tôi có thể hiểu được họ, mọi người cho là tôi và Văn Thông trong thời kì nhau cuồng nhiệt, cho rằng Văn Thông là người nước ngoài nhiệt tình quấn lấy bạn của mình rời nhau nửa bước. Cùng ở chung với nhau trong thời gian ngắn, hai chúng tôi bây giờ đứng rất phối hợp với nhau, giống như lúc mới bắt đầu, do tôi hơi nhanh, cho nên mọi người có cảm giác là tôi kéo Văn Thông vậy, mặc dù Văn Thông cố hết sức chuyển trọng lượng cơ thể sang phía tay phải của , khiến cánh tay phải chống nạng hơi run, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức lực cánh tay trái của , hôm nay tôi mới chính thức biết được năng lực chống đỡ của chân là có hạn, thay vì dùng chân bộ, bằng dùng tay bộ đúng hơn, tôi ngẩn đầu cẩn thận nhìn Văn Thông bên cạnh từng li từng tí, lo lắng hỏi:

      "Văn thông, như vậy, có mệt quá ?"

      " sao, bây giờ rất hưởng thụ cảm giàc như thế này. Bảo bối, nó khiến biết rằng thể nào thiếu em."

      " cũng biết chuyện nhỉ." Tôi vui vẻ .

      "Bảo bối, cũng cảm thấy như vậy, bây giờ mới phát ra miệng mình chyện cũng ngọt quá chứ, trước kia vẫn cảm thấy mình trong phương diện này rất ngu ngốc."

      Nghe như vậy tôi cũng cảm thấy cũng có những thay đổi rất ràng, đúng là trước kia nhiều, hình như là cho tôi nghe mấy lời ngọt ngào như thế này, nhưng đáy mắt lại chứa tia dịu dàng sâu thẳm khiến tôi thể nào xóa được.

      Văn thông ôm bả vai của tôi, tôi ôm hông của , chúng tôi cứ như vậy trước mặt tất cả mọi người từ từ vào nhà hàng.

      Bộ phận quản lý của nhà hàng tiếp đãi chúng tôi rất nhiệt tình, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được nét mặt giật mình của ta, ta dẫn chúng tôi đến bàn khá là yên tĩnh.

      Đỡ Văn Thông từ từ ngồi xuống, bây giờ nhất định là mệt chết mất rồi, bởi vì tôi thấy động tác của có chút cứng ngắc.

      "Welcome, Lương, hôm nay muốn dùng gì ạ?" ta nhiệt tình .

      "Sao biết tôi họ Lương?" Văn Thông có chút tò mò hỏi.

      " quên rồi à, nửa năm trước, cũng ngồi tại chỗ này."

      "A, trí nhớ của tốt, nghe vị hôn thê của tôi ở đây có món vịt quay rất nổi tiếng, nên hôm nay chúng tôi muốn tới nếm chút, mang cho chúng tôi phần, nhưng mà phiền nhanh chút, chúng tôi đói sắp xỉu rồi."

      "Vâng, nhưng vịt quay có thể chậm chút mới có, hay tôi dọn cho hai người món gì đó ăn trước được ?"

      "Được, cám ơn." Văn Thông lễ phép .

      " Lương Văn Thông, cũng nổi bật quá nhỉ, tới vào lúc nửa năm trước, mà người ta vẫn còn nhớ đó."

      Tôi cố làm ra vẻ nghiêm túc .

      "Đó là kinh nghiệm làm việc của người ta, Lâm Văn Ý, cần đoán mò đâu." Văn Thông ung dung đáp lại.

      "Lấy ông chồng đẹp trai như , sau này biết có rước thêm phiền toái nữa, nhiều thích như vậy, làm sao em chịu được." Tôi tiếp tục trêu chọc .

      "Em có thể dừng tưởng tượng lại được rồi đó bảo bối, những lo lắng của em căn bản là tồn tại, nhưng mà nghe em kêu tiếng chồng, thấy cực kỳ vui vẻ."

      "Em gọi là chồng bao giờ?"

      "Em mới vừa gọi đó thôi, em lấy người chồng như , câu đó của em nhắc nhở , khi trở về phải mau chóng biến em trở thành vợ hợp pháp của mới được." Văn Thông vui vẻ .

      Khi chúng tôi trêu chọc lẫn nhau, thức ăn cũng đồng thời mang tới, nhìn các món ăn được trang trí tinh xảo như vậy, nước miếng của tôi sắp trào ra mất, muống đấu mồm với nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhét đống thức ăn này và bụng mới được ha ha, bản tính ham ăn của tôi hoàn toàn bị lộ ra mất rồi.

      thể chờ đợi nữa rồi, tôi lập tức bắt đầu cầm đũa lên ăn, lát sau tôi mới phát ra sao chỉ có mình tôi ăn thế nhỉ, giương mắt nhìn mới phát , thuận trái nên thể dùng tay phải để gắp thức ăn được nên đành ngồi đó âu sầu.

      " ngờ tay phải của lại dùng được đó." Tôi giọng .

      " với em rồi mà, tay phải là bộ phận vô dụng thứ hai của đó."

      "Có muốn em đút cho ăn ?"

      "Thôi , muốn người ta cảm thấy người tàn phế, ngay cả hai cánh tay cũng làm được gì." Văn Thông sử dụng đôi mắt "trong veo như nước" của nhìn tôi.

      " lại quên rồi, em thích ghét bỏ đôi chân của em đâu đấy nhé." Nghe như thế, trái tim tôi như bị gai đâm vậy.

      Văn Thông gì, vẫn sử dụng ánh mắt dịu dàng đặc trưng của nhìn tôi.

      "Như vậy , dù sao người ta cũng cho rằng chúng ta trong giai đoạn nhau cuồng nhiệt, nên chúng ta làm vài hành động buồn nôn cũng sao đâu, để em đút ăn." xong tôi lập tức qua bên đó, ngồi song song với Văn Thông.

      "Gì mà người ta cho là, hai chúng ta quả trong giai đoạn nhau cuồng nhiệt mà."Văn Thông nghiêm túc sửa lời tôi .

      "Văn Thông, em phát sao bây giờ hay cãi em thế nhỉ?" Tôi dán miệng mình lên lỗ tai .

      Văn Thông đột nhiên xoay mặt qua, khiến miệng đụng vào miệng tôi, còn đưa tay trái ra ôm tôi vào ngực

      "Tay của đừng lộn xộn nữa, nếm thử món xôi hoa quế này thử xem, ngon lắm đó." xong tôi đưa tay trái của mình ra gắp miếng đưa tới miệng Văn Thông, Văn Thông hé miệng ra, ngoan ngoãn ăn, tôi thấy như thế mà lại ngượng đến mức đỏ chín cả mặt, vì da rất trắng nên khi đỏ mặt lại càng hơn, dáng vẻ hết sức đáng , tôi đoán chắc rằng đây là lần đầu tiên bị người ta đút cho ăn.

      "Văn Thông, sao mặt của đỏ vậy?"

      "Có ?" vội vàng dùng tay phải sờ sờ mặt của mình, giọng : "Đây là lần đầu tiên ăn cơm như vậy ở nơi công cộng đó. Bây giờ trái tim vẫn còn đập thình thịch nè, nhưng mà vì em đút cho , nên thấy rất hạnh phúc."

      " ra em cũng cảm thấy rất ngọt ngào."

      Sau khi tôi ăn vịt quay xong, vì thói quen nên mấy ngày sau tôi vẫn ăn vịt quay, ngày nào cũng ăn cả, mỗi khi tôi thích ăn, phải ăn ngay cho bằng được, hôm nay là ngày thứ ba rồi, Văn Thông vì cánh tay bị thương nên đến công ty làm việc, vì vậy việc ăn với tôi trở thành chuyện cực kỳ quan trọng đối với , bây giờ tay trái của đỡ hơn nhiều rồi, có thể chống nạng, nhưng thể chống quá lâu.

      tay là giờ cơm trưa, khi tôi mới từ phòng ra bước đến bàn làm việc của , Văn Thông lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi lâu, giống như hạ quyết tâm về việc gì đó phải, sau đó nghiêm túc với tôi: "Bảo bối, có thể bàn bạc với em chuyện được ?"

      "Dĩ nhiên, chuyện gì vậy ?" Tôi vui vẻ tới bên cạnh .

      "Hôm nay chúng ta có thể ăn cái khác được ? ăn vịt quay nổi nữa rồi, ba ngày ăn sáu lần, thể chịu nổi nữa rồi. Đồng ý nhé, mình đổi món khác nhé." Văn Thông cẩn thận .

      "Hả, em còn tưởng là chuyện gì, sao sớm."

      "Tại mỗi lần như vậy thấy dáng vẻ thèm ăn ấy của em, lại muốn làm em mất hứng, hôm nay chống đỡ nổi nữa, vì vậy mới với em."

      "Em có tật xấu này, giống như ba em vậy, mỗi lần như vậy nhờ mẹ ngăn cản mãnh liệt, hai cha con em cứ ăn mãi, cho đến khi nhìn thấy lập tức muốn nôn thôi."

      "Oh, My God, bảo bối, thói quen này của em đặc biệt đó, nhưng cứ tiếp tục như lời em có thể sau này già rồi em ăn được nhiều thứ đấy, được, như vậy được."

      Văn Thông lắc đầu, lại nghiêm túc : "Sau này mỗi ngày dẫn em ăn những món ngon khác nhau."

      "Vậy muốn nuôi em mập như con mèo vẽ đấy hả." Tôi giật mình .

      "Tin , em mà ăn như vậy càng ăn càng béo, thành mèo béo đó."

      "Được rồi, vậy nghe lời . Ông chủ."

      "Cái gì mà ông chủ hả, là chồng em. Sau này phải chú ý đến xưng hô của em đấy nhé, Lâm Văn Ý, đối với em, chỉ muốn là người đàn ông của em thôi. Biết ?"

      "Em biết rồi, chồng ạ." Lần đầu tiên tôi gọi như vậy, trái tim tôi lập tức lỗi nhịp.

      "Ngoan, đúng là vợ ngoan của ." Văn Thông ôm tôi, còn là tư thế mà tôi thích nữa, vùi đầu vào lòng tôi.

      Đột nhiên nhớ ra chuyện, nhàng đẩy ra chạy vào phòng.

      "Bảo bối, em làm sao vậy, vội vã như vậy."

      "Em quên gọi điện thoại cho em rồi." Tôi ở trong phòng lớn tiếng trả lời.

      Cầm điện thoại di động của mình ra ngoài, trong đó có số điện thoại của tôi khi ở Bắc Kinh.

      "Em có trai à?" Văn Thông hỏi.

      " ấy là con trai của chú em, sau tai nạn máy bay, chú và thím đều mất hết, nên ấy ở nhà em, bây giờ việc kinh doanh của ba em đầu do ấy quản lý, em chưa với sao?"

      " mới nhớ, người mà ba em chính là ấy à?"

      "Đúng, chính là ấy, mấy ngày nay bận quá, em quên gọi cho ấy mất, nhất định ấy mắng em chết mất."

      Bấm số gọi cho ấy, điện thoại kêu lúc lâu mới bắt máy, khi ấy biết tôi đến đây tuần rồi, ngoài dự đoán mắng tôi xối xả.

      "Được rồi mà , đừng có mắng em, phải cũng vậy ư, có bạn là Tiểu Lâm rồi thèm trở về HongKong luôn."

      Đối phương câm như hến.

      " ở đâu vậy, em muốn gặp , dĩ nhiên làm muốn gặp bạn của luôn rồi."

      "Bây giờ ở Thiên Tân, chiều nay trở về." ấy ở trong điện thoại .

      Tôi che điện thoại, giọng hỏi Văn Thông: "Tối mai cùng bọn họ ăn cơm được ?"

      Văn Thông ra dấu OK cho tôi biết.

      Tôi lập tức : ", vậy tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm . Em ở khách sạn Đông Phương chờ , nhớ dẫn Tiểu Lâm luôn đấy nhé."

      "Vậy em cũng dẫn chồng sắp cưới của em cho xem chút luôn nhé."

      " đến chuyện này, em chỉ muốn mắng thôi, em đính hôn mà cũng chịu vác xác về."

      "Em , đừng nóng giận, xin lỗi em. Em biết em đắm chìm trong thời kỳ đương cuồng nhiệt mà." ấy ở bên kia cười ha ha ngừng.

      " với nữa, tối mai gặp nhau."

      "Được, ngày mai gặp."

      Để điện thoại xuống, lại lần nữa tới bên cạnh Văn Thông , : " em , ấy rất muốn gặp đó. Chồng ."

      Cái câu "Chồng " của tôi khiến cho giống như là ăn mật, cười tươi như hoa vậy.

      "Dựa vào câu em gọi, nhất định phải chiêu đãi vợ là chu đáo."

      " ngờ người nước ngoài như lại có thể am hiểu cách xưng hô của người Trung Quốc như vậy."

      " được kêu chồng em là người nước ngoài, mặc dù mang bộ dạng của người nước ngoài, nhưng từ được người Trung Quốc dạy dỗ."

      "À, em biết rồi, nhưng chồng à, thể chỉ tiếp đãi vợ, mà bỏ mặc em, chuyện cần làm bây giờ, chính là muốn mới em ăn món gì ngon đây?"

      "Được, lập tức dẫn em liền." Văn Thông lấy nạng, định chống dậy.

      "Em vẫn còn muốn làm nạng của , được ?"

      "Dĩ nhiên, mong còn được nữa là."

      Vì vậy tôi đứng ở bên trái của , đặt cánh tay lên vai tôi, Văn Thông dùng tay phải chống lên, chúng tôi cùng nhau dùng sức đứng lên.

      "Chỗ dẫn em đến xa chứ?"

      " xa, trong khách sạn này thôi, dẫn em đến lầu hai, đến nhà hàng ở đó nào."

      "Chúng ta nhanh lên , em đói muốn xỉu rồ."

      "."

      Chúng tôi lại ôm nhau ra khỏi phòng.
      hirari thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 30
      Edit: tuyền xù
      Beta: Sunnie

      Hôm nay Văn Thông sao vậy, hình như hơi khẩn trương, cái gì cũng tốt nhưng quyết định được, ngay cả mặc quần áo gì cũng do dự, bản thân đứng trong phòng thay đồ lâu mà chưa ra, tôi tò mò qua đó xem.

      " làm gì đấy? Sao ở bên trong lâu vậy."

      "Tại sao gọi là chồng? Bây giờ chỉ thích cách gọi đó."

      " phải gọi lúc có ai sao? Gọi nhiều quá em nghiện đó."

      "Khỉ con, vẫn gọi là chồng ."

      "Vậy bây giờ em có thể gọi là chồng tinh tinh chứ?"

      " khó nghe, biết tên của em là star trong chữ Tinh sao, mọi người còn tưởng rằng là go¬ril¬la tinh tinh đấy. Em muốn chồng tinh tinh sao?" Văn Thông oán trách.

      "Em mặc kệ, You’re my star. Em thích gọi là chồng tinh tinh."

      "Ai, lại em, tùy em thích ."

      "Chồng, làm gì mà ở trong đó lâu vậy?" Mặc dù tôi tranh với , nhưng vẫn gọi theo sở thích của .

      "Dễ nghe biết bao, biết nghe lời, ở trong này suy nghĩ buổi tối nên mặc quần áo gì gặp họ của em?"

      "Lạ nha, sao em có cảm giác gặp ấy còn khẩn trương hơn gặp ba mẹ em vậy?"

      Văn Thông nghe tôi như vậy, dừng tay tìm quần áo lại, quay qua nhìn tôi, bản thân cũng hơi tò mò : "Phải ha, gặp chú dì khẩn trương chút nào."

      "Vậy gặp họ của em lại càng cần khẩn trương."

      "Được rồi, vợ à, cảm thấy chúng ta cũng thể quá tùy tiện, phải họ của em muốn dẫn bạn của ấy tới sao, em cũng là lần đầu tiên gặp ấy chứ?"

      "Đúng vậy, trước kia chưa gặp qua, nhưng em nghe mẹ cũng tệ lắm, có nhìn hình của chị ấy."

      " như vậy, theo phép lịch , chúng ta cần phải mặc chỉnh chu chút." Văn Thông xong, dùng tay phải chống nạng, tay trái lấy bộ đồ vest màu xám tro ra, bây giờ tay trái của vẫn thể quá dùng sức, tôi nhanh chóng cầm đồ vest, quần áo của đều là hàng hiệu, rất đẹp, nhưng trọng lượng nặng, bộ đồ vest , lại đưa cho tôi chiếc áo sơ mi màu xám tro và cái cà vạt màu xám tro.

      "Xong chưa, sao lại nặng như vậy, em đặt bọn nó lên giường trước nha." Tôi ra ngoài, đặt đống quần áo của lên giường, bày ra, ừ, đúng là rất đẹp.

      "Vợ, làm phiền em vào đây chút."

      "Em tới đây. Chuyện gì?"

      "Đây là quần áo hôm nay em mặc." giúp tôi chọn chiếc váy liền thân màu xám tro nhạt, và cái khăn quàng cổ mỏng màu hồng đào.

      "Tìm ông chồng làm quảng cáo tốt, phối màu rất đẹp." Tôi cảm thán .

      "Em cũng rất có thiên phú về phương diện này mà, từng để ý qua."

      "Hả? Lúc nào vậy?"

      "Từ lúc chúng ta gặp nhau, đến mỗi lần gặp mặt, em phối hợp quần áo nhìn rất đẹp." Văn Thông chống nạng từ phòng quần áo ra.

      "Dù sao nữa cũng giống phối hợp của , em thấy mỗi lần dùng nạng cũng rất khác nhau."

      "Ừ, em phát ."

      "Đó là đương nhiên, ai bảo tới đâu cũng khiến người ta chú ý."

      "Dừng lại, em lại bắt đầu đoán mò." Văn Thông nhanh chóng nghiêm túc .

      " biết em muốn gì mà! Em muốn là nhìn đẹp trai như vậy, bây giờ em rất đắc ý, bởi vì thuộc về em. Là chồng em, đương nhiên là đẹp trai hơn rồi."

      Văn Thông ngồi ở mép ghế sa lon, rất vui vẻ vươn tay : "Tới đây để chồng hôn nào."

      Ngồi ở trong ngực của để hôn là chuyện bây giờ mỗi ngày tôi đều khát vọng, mỗi lần hôn tôi khiến tình cảm trong lòng tôi dâng trào, làm rung động linh hồn tôi.

      "Vợ, tay của đỡ nhiều rồi, tối nay lúc chúng ta trở về có thể làm vận động chút chứ." Văn Thông giọng hỏi ở bên tai tôi.

      "Ừ." Thẹn thùng gật đầu cái. (mọi người chắc biết vận động gì chứ, bởi vì mấy ngày trước tay của bị thương nên có cách nào chống đỡ, mà cũng thích tư thế khác, cho nên tôi cự tuyệt. Ha ha)

      Đến năm rưỡi chiều, chúng tôi mặc đồ do Văn Thông chọn rồi ra khỏi phòng, khi chúng tôi tới đại sảnh của khách sạn, rất nhiều người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tán dương, bởi vì chúng tôi ở chỗ này hơn tuần lễ rồi, ngày ngày ra ra vào vào ở đây, với lại mấy ngày trước chúng tôi lại khá đặc biệt, dẫn đến rất nhiều nhân viên của khách sạn biết chúng tôi. Bọn họ cũng nhiệt tình chào hỏi với chúng tôi. Hơn nữa bọn họ cũng đều biết tôi là vợ chưa cưới của .

      "Ngài Lương, hôm nay hai người xứng đôi." Đây là câu mà hôm nay tôi nghe được nhiều nhất.

      Trong lời khen ngợi của mọi người, tôi lại càng có cảm giác mình rất hạnh phúc, có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy, chồng chưa cưới của tôi, ngài Lương Văn Thông.

      Hôm nay chúng tôi ăn cơm với họ của tôi ở nhà hàng mới mở có tên là “Hàn Xá” nằm về phía đông của cơ quan. Đây là họ của tôi chọn, bởi vì cơ quan của ấy ở đây. Hơn nữa tay của Văn Thông chưa hoàn toàn bình phục, tôi muốn để đường xa. Vị trí của nhà hàng này cách khách sạn chúng tôi xa, hai chúng tôi tay trong tay ( chính xác là tôi kéo tay trái của .)

      Rất nhanh liền đến. Tôi nhìn bề ngoài chút sau đó với Văn Thông: " vào chờ , chúng ta tới sớm, còn nữa tiếng mới tới giờ hẹn."

      "Ừ."

      Chúng tôi vào phòng ăn, cũng nhận được những ánh mắt tán thưởng, quản lý nam trẻ tuổi tiếp đón chúng tôi tại cửa.

      "Hoan nghênh hai vị."

      "Chúng tôi có hẹn trước, là ngài Lâm đặt."

      "Là bạn của ngài Lâm sao, mời hai vị theo tôi."

      Chúng tôi theo ta vào trong, đại sảnh nhà hàng trang trí rất ấm áp, nhưng có vài bậc thang, những thứ này đều tạo chút phiền phức cho Văn Thông, dĩ nhiên Văn Thông có thể lên xuống bậc thang, nhưng nhất định phí sức hơn bộ nhiều. Người quản lý cũng phát ra tình huống này, liền dừng lại xin lỗi: " xin lỗi, ở đây có quá nhiều bậc thang."

      " sao, đừng để ý, mấy bậc thang này đối với tôi thành vấn đề." Văn Thông theo phép lịch an ủi áy náy của ta.

      Chúng tôi được dẫn đến phòng ăn bốn người có cửa sổ thủy tinh nhìn xuống dưới, bên cạnh còn có đài suối phun , rất đẹp, u tĩnh (u nhã, tĩnh mịch).

      "Mời hai vị ngồi, vị trí này là chỗ ngồi cố định của ngìa Lâm."

      "Cám ơn." Văn Thông .

      Tôi đỡ Văn Thông ngồi xuống, còn mình ngồi ở bên cạnh .

      "Chúng tôi chờ ở đây là được rồi." Văn Thông với người quản lý.

      ta theo phép lịch rời khỏi, rất thuận tiện cho chúng tôi chuyện riêng.

      "Chồng, bây giờ em có chút phấn khởi, bởi vì rất nhanh có thể nhìn thấy bạn của họ em rồi."

      "Ha ha, em giống như người bạn vậy."

      " ai hả!" Tôi liếc mắt nhìn Văn Thông. dùng tay vỗ tôi.

      "Em là nhận nhiệm vụ mà tới, mẹ để em mời Tiểu Lâm Hongkong, mẹ cũng muốn gặp ấy chút. Nghe mẹ ấy làm IT, hình như rất giỏi, bây giờ ấy khiến họ của em rất si mê đó, từ sau khi biết ấy, nếu phải nhất định phải trở về Hongkong họp, ấy căn bản cũng trở về. Chuyện này cũng biết, chúng ta đều biết hơn nửa năm nay, gặp qua ấy chưa?"

      "Ừ, vậy cũng tốt, nhanh chóng để bọn họ kết hôn ."

      "Đúng đó, mẹ em chính là muốn như vậy, bởi vì tuổi của họ em cũng còn nữa, hơn hai tuổi." Vừa mới xong, tôi đột nhiên cảm thấy như vậy dường như có chút gì đó là lạ.

      " vậy già nhất rồi." Văn Thông nghiêng đầu nhìn tôi .

      "Em già, nhìn cũng lớn hơn em mấy tuổi, quên rồi sao, lần đầu tiên đến nhà em, ba mẹ em cũng như vậy mà." Tôi vắt hết óc tìm lời để lại.

      " sao, vợ à, giỡn với em đấy, điều này người nên kết hôn trước phải là ấy, phải là . Đúng ?"

      " tạm tha cho em , phải muốn em nhanh chóng gả cho , làm bà Lương của ."

      "Ừ, em thông minh, chút liền hiểu." Bây giờ tài ăn của Văn Thông tăng mạnh, đến nỗi tôi chống đỡ được. quá đáng sợ.

      "Bảo bối, tại sao chuyện?"Văn Thông thấy tôi ngồi ngây ngốc ở đó.

      " sao, chẳng qua cảm thấy có cảm giác nguy cơ."

      "Cảm giác nguy cơ sao?" Văn Thông có chút hiểu tình huống, kéo tay của tôi, còn dùng lực nắm lấy nó.

      "Chỉ là bây giờ tài ăn của quá tốt, em sợ cuối cùng có ngày lại , thử xem bây giờ có ai tin tưởng từng mắc chứng tự bế chứ."

      "Ha ha, bảo bối chê nhiều rồi."

      "Em , xin lỗi, bọn tới trễ, đường kẹt xe quá." Giọng của họ tôi,

      họ tôi cũng là người con trai khó nhìn, cao như Văn Thông, khoảng 1m8, ở Hongkong ấy được coi như là người cao to, thuộc loại người có văn hóa, gầy teo, cũng trắng. Mang kính gọng Fred, là mẫu rất được các thích. Nhưng ấy và Văn Thông đều là người cuồng công việc, mấy năm trước, ấy vốn thông suốt chuyện tình cảm. Làm ba mẹ tôi sốt ruột muốn chết, bởi vì dòng họ Lâm chúng tôi chỉ có duy nhất mình là con trai.

      Tôi đỡ Văn Thông đứng lên, cũng đưa nạng cho , với tôi: "Là bọn em đến sớm."

      Lúc này tôi nhìn người con bên cạnh họ tôi, dáng người ấy trung bình, cũng gầy teo như tôi, tóc ngắn ngang tai, cũng là người có văn hóa. Bọn họ đứng chung chỗ rất xứng đôi.

      " còn giới thiệu với bọn em sao."

      "Được rồi, Tiểu Lâm, đây là em họ của , Văn Ý." ấy nhìn Văn Thông lắp. Tôi liền tiếp: " ấy là chồng chưa cưới của em ấy, Lương Văn Thông."

      Văn Thông dùng tay trái chống nạng, chìa tay phải bắt tay với bọn họ, tôi lo lắng tay trái của chịu được liền nhanh: "Chúng ta ngồi xuống , bởi vì hai ngày trước tay trái của Văn Thông bị thương, em sợ ấy dùng sức được."

      " sao." Văn Thông .

      "Đúng rồi, chúng ta ngồi xuống ." họ .

      Vì vậy bốn người chúng tôi ngồi xuống, Văn Thông ngồi đối diện họ, tôi ngồi đối diện Tiểu Lâm.

      Vừa ngồi xuống, tôi liền với Văn Thông: "Vị này đây chính là đứa con trai duy nhất của dòng họ Lâm, Lâm Văn Kiền, họ của em."

      Hai người đàn ông trao đổi danh thiếp, Văn Thông theo phép lịch cũng đưa danh thiếp cho Tiểu Lâm. Tiểu Lâm nhìn danh thiếp của Văn Thông, sau đó ngẩng đầu lên có chút hưng phấn : " chính là doanh nhân trong giới truyền thông, ngài Lương Văn Thông?"

      "Danh hiệu doanh nhân này của tôi đều là giới truyền thông khoa trương mà thôi."

      "Văn Kiền, biết , ở công ty em có xem qua bài báo viết về ngài Lương đó, ấy rất giỏi."

      "Tất nhiên, nếu sao có thể bắt được tâm của em họ chứ?" họ cười .

      Lúc chúng tôi chuyện vui vẻ, tôi phát họ vẫn nhìn Văn Thông chằm chằm, cũng khiến Văn Thông có chút lúng túng. Tôi liền giọng với họ: " họ, làm sao vậy, em biết Văn Thông rất đẹp trai, nhưng người đàn ông, làm gì mà nhìn người ta chằm chằm vậy."

      họ nghe tôi như vậy cũng cảm thấy mình hơi thất lễ, lập tức : " xin lỗi, ngài Lương, bởi vì tôi có cảm giác gặp qua ở nơi nào rồi? Hơi quen mặt."

      "Làm sao có thể chứ, Văn Thông vẫn luôn ở nước Mĩ, sau khi tới Hongkong, trở về Hongkong cũng gặp qua ấy, hơn nữa bên ngoài cũng có hình của ấy." Tôi chắc chắn.

      "Vậy có thể là tôi lầm rồi ngài Lương."

      "Gọi tôi là Văn Thông ."

      "Được, xin lỗi, trước kia đầu óc của tôi bị thương tổn, hay quên chuyện."

      " cần quá để ý, nhận lầm người là rất bình thường."

      "Có thể là dáng dấp của ngài Lương quá đẹp trai giống minh tinh điện ảnh, mới khiến Văn Kiền của chúng tôi nhận lầm người." Tiểu Lâm cười vỗ tay của họ tôi.

      Sau khi nghe những lời này, mọi người chúng tôi đều cười ha ha.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 31
      Beta: SunniePham

      Chúng tôi vui vẻ trò chuyện với nhau, khi các món ăn được dọn lên, chúng tôi cũng cầm đũa lên, tôi cảm thấy rất vui vẻ, nhà chúng tôi lại thêm người thuận tay trái nữa rồi. Là Tiểu Lâm, có thể là chị dâu tương lai của tôi.

      "Ha ha, sau này ở nhà em, Văn Thông và Tiểu Lâm có thể ngồi hàng rồi, đụng nhau, hơn nữa còn cân bằng hai bên luôn."

      Mọi người nghe tôi ..., nhìn nhau lúc rồi đều cười, bữa ăn của chúng tôi hôm nay tràn ngập tiếng cười.

      Sau khi ăn cơm xong, Văn Thông và trai tôi phía trước, tôi và Tiểu Lâm phía sau, nhìn hai chàng trai rất đẹp trai phía trước, chúng tôi đồng thời nở nụ cười, chứng minh rằng chúng tôi đều tìm kiếm được nửa kia khiến mình rất hài lòng.

      Tiểu Lâm và tôi vừa vừa tán dóc với nhau, khi biết ngày mai chị ấy cùng với các nhân viên công ty của trai Trường Thành, tôi rất hâm mộ, đây chính là lần đầu tiên tôi tới Bắc Kinh, Trường Thành là nơi tôi chỉ có thể nhìn thấy qua mấy bức ảnh thôi, nên tôi rất muốn cùng bọn họ, đúng lúc này chúng tôi đến đại sảnh của khách sạn.

      trai tôi và Văn Thông đứng ở phía trước chờ chúng tôi, tôi bước nhanh đến chỗ họ, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của trai vang lên, ấy : "Sáng sớm ngày mai tám giờ tập hợp trước công ty, chúng ta xuất phát đến Trường Thành. với mọi người được tới trễ."

      "Ngày mai hai người Trường Thành sao?" Văn Thông hỏi.

      "Đúng vậy, khoảng thời gian trước chúng tôi phải gấp rút làm công trình, rất bận rộn, tất cả mọi người đều được nghỉ ngơi, bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành rồi, vì muốn cho mọi người thư giãn chút, chúng tôi quyết định đến Trường Thành chơi xuân chuyến."

      Văn Thông chuyển sang hỏi thăm tôi: "Bảo bối, em có muốn cùng ?"

      "Em chơi, còn sao?"

      " có thể cùng với em, nhưng leo lên đó, ở dưới dạ dạo chút, chờ em, lòng cũng rất muốn . Tham quan địa danh ở đây chút."

      " có thể được ?"

      "Dĩ nhiên là được rồi." Văn Thông khẳng định.

      "Vậy hai người cùng công ty , Tiểu Lâm cũng có nữa đó." trai tôi vui vẻ .

      "Đương nhiên rồi, em rất muốn tham quan ở đó."

      "Vậy quyết định vậy , bọn tám giờ ngày mai đứng trước khách sạn chờ hai, bây giờ hai người về nghỉ ngơi sớm chút ."

      Sau khi chào tạm biệt trai tôi xong, tôi vui vẻ kéo tay Văn Thông trở về, vui vẻ kể cho nghe những chuyện mà khi nãy tôi và Tiểu Lâm với nhau, Văn Thông gì, lặng lẽ nghe, nhưng tôi lại có cảm giác sao hôm nay lại hiền thế nhỉ, giống thường ngày chút nào.

      "Văn Thông, nãy giờ có nghe em ?"

      "Dĩ nhiên, sao em lại như thế."

      "Hình như em có cảm giác tối nay có chuyện gì yên lòng phãi ?"

      " có sao? chỉ suy nghĩ vài chuyện thôi." Văn Thông giọng .

      "A, có phải mệt rồi ?" Tôi vẫn cảm thấy hôm nay khác mọi ngày.

      " sao đâu, em đừng lo lắng, có chuyện gì mà." Văn Thông mỉm cười .

      "Vậy tốt."

      Hôm nay chúng tôi lên giường nghỉ ngơi rất sớm, tôi nằm trong ngực , chân gác lên người , đung đưa trái phải, nghĩ tới việc ngày mai có thể cùng Văn Thông ra ngoài chơi, tôi thấy hưng phấn vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui khóe miệng tôi lại cong lên.

      Văn Thông nhàng kéo cánh tay bị tôi đè lên, thuận thế làm khuôn mặt tôi nhìn , nhìn tôi lâu, khi ánh mát thâm tình của nhìn tôi, tôi thấy được trong ánh mắt của có cái gì đó mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ, chân mày của hơi nhíu lại, nếu cẩn thận nhìn, phát ra được.

      Tôi đưa tay nhàng vuốt vuốt chân mày , có chuyện gì lo lắng sao? Hay là lo lắng chuyện ngày mai Trường Thành?

      "Văn Thông, làm sao vậy? Sao lại nhíu mày?"

      Tôi dùng đôi mắt to của mình nhìn thẳng vào mắt , trong lòng rất muốn biết đáp án.

      "Bảo bối, có chuyện gì cả, nhíu mày chỉ là vô ý thức thôi..., chỉ là thói quen."

      " đúng, trước đây em đâu thấy có thói quen này, nhất là trước mặt em, chưa bao giờ như vậy cả, có phải thấy ngày mai Trường Thành có gì bất tiện , nếu như vậy chúng ta có thể , đó, em sao đâu, cần phải ngại em."

      "Bảo bối, đừng đoán mò nữa, ngày mai có gì bất tiện đâu, cũng rất muốn , kể từ khi ở chung chỗ với bảo bối, chúng ta vẫn chưa đâu chơi cả, mừng còn kịp đấy. nhíu mày bởi vì tự kiềm chế mình đấy, chờ em đánh răng rửa mặt xong, và em vận động chút nhé, hôm nay trước khi phải chúng ta rồi sao?" Văn Thông cười ôm chặt tôi vào ngực , dùng cằm chống đỡ ở trán tôi, từ từ vuốt ve, sau đó dùng đôi môi của hôn nó, chậm rãi trượt xuống sống mũi, rồi chóp mũi của tôi, cuối cùng cũng rơi lên môi tôi, đầu lưỡi của chậm rãi chuyển động trong miệng tôi, cuối cùng cùng tôi hòa hợp với nhau, động tác của từ dịu dàng từ từ biến thành mãnh liệt, khi giao hòa với nhau, cũng bắt đầu cởi quần áo người tôi ra, tay phải của chạy sau lưng tôi, tôi cũng bắt đầu cởi nút áo ra, ném quần áo của xuống dưới đất, quần áo của chúng tôi ở dưới đất làm bạn với nhau. Văn Thông để tôi nằm ngang, dùng hai cùi chõ chống đỡ ở hai bên lỗ tai tôi, hai quân quỳ ở phía bên phải. Bây giờ tôi còn giống như lần đầu tiên biết phải làm thế nào, tại tôi muốn đem đùi phải của đặt giữa hai chân tôi, hai chân của tôi giống như xếp lại uốn lượn kèm chặt hai đầu gối của , bởi vì từ hai đầu gối của trở xuống hề có lực nên chống đỡ nổi, nhất định phải mượn lực của tôi để cho tôi vui sướng.

      Tiếng hít thở của Văn Thông vô cùng dồn dập, giọng : "Vợ , muốn bắt đầu, rất muốn. . . . ."

      Tất cả động tác hôm nay của đều kịch liệt như thế, như hận thể khảm tôi vào sâu trong thân thể của vậy, thậm chí tôi có cảm giác hình như đây phải là Văn Thông nữa rồi, trước kia Văn Thông dịu dàng lại kích tình, nhưng hôm nay tôi lại thấy dịu dàng đó đâu cả.

      "Bảo bối, rất em." vừa thở dốc vừa với tôi.

      "Em cũng rất ." Tôi vòng tay ôm , đáp lại .

      "Đồng ý với , nhất định được rời bỏ ."

      "Vâng."

      "Say yes, baby , please."

      "Yes."

      Khi Văn Thông nghe tôi trả lời, lại nhìn tôi lâu, nhưng lần này tôi thấy được dịu dàng trng đáy mắt , lo lắng ban nãy hoàn toàn biến mấ. Sau khi chất lỏng trả qua kích tình được phun ra, thân thể khẩn trương của Văn Thông lập tức thả lỏng, khiến cho đôi chân gầy yếu của thể chống đỡ sức nặng của thân thể , cả người ngã xuống, khiến tôi thể nào động đậy được.

      "Bảo bối, đồng ý với , chờ ngày mốt chúng ta trở về, chúng ta phải đăng kí ngay."

      "Ngày mốt chúng ta về à? Sao em biết gì vậy."

      "Là do mới quyết định thôi, nếu phải do ngày mai chúng ta có hẹn Trường Thành, muốn ngày mai chúng ta về rồi."

      "Vì sao vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

      "Bởi vì bây giờ chuyện muốn làm nhất, cũng là chuyện quan trọng nhất chính là đăng kí kết hôn với em, để em chính thức trở thành vợ của ."

      "Văn Thông, em đồng ý gả cho rồi mà, hơn nữa cũng đính hôn rồi, sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy."

      "Bảo bối, em đừng hỏi, cũng nữa, chỉ là muốn lập tức kết hôn với em thôi." Giọng của Văn Thông bỗng nhiên thay đổi trở nên rất nghiêm túc, khiến tôi mất dũng khí hỏi lý do tại sao. Chỉ nhìn , nhìn cái mặt nghiêm túc của , điều duy nhất tôi có thể , chính là:

      "Được, em đồng ý , khi trở về chúng tôi lập tức kết hôn."

      Lần này Văn Thông cũng lời nào, chỉ nằm người tôi, tôi dùng sức đẩy xuống, vì cao hơn tôi, nên sau khi đẩy xuống xong, lại đưa đầu mình vào cổ tôi.

      " tốt quá, em được đổi ý đâu đấy." Văn Thông lại thêm câu.

      "Sao em đổi ý được chứ? Em như vậy cơ mà."

      " cũng biết sao nữa, đột nhiên cảm thấy rất lo lắng."

      " vẫn chưa yên tâm à, khó để hoàn toàn tin tưởng em, yên tâm, em cưới cưới ai bây giờ?"

      "Như vậy yên tâm rồi, bảo bối, chúng ta ngủ sớm chút , ngày mai còn phải dậy sớm nữa." xong dùng sức chống dậy, nghiêng thân thể của mình qua bên, nhưng chân vẫn còn nằm chỗ cũ, tôi ngồi dậy, nhàng giúp đặt bắp đùi qua bên, rồi xoa bóp cho .

      "Đừng xoa bóp nữa, em mau lại đây nằm xuống ."

      Tôi nghe lời chui vào trong ngực tìm vị trí thoải mái rồi ngủ.

      Buổi sáng tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, tôi mở mắt dậy, thấy Văn Thông nằm đó, đối mặt với tôi, dùng đôi mắt to màu nâu nhạt của nhìn tôi, sao tôi lại thấy trong mắt có chút lo lắng nhỉ.

      "Chào buổi sáng, Văn Thông, nghiên cứu cái gì mặt em vậy?"

      " chỉ nhìn em thôi."

      "Nhìn em mỗi ngày còn chán sao?"

      "Sao có thể chán được, rất muốn thu em lại, bỏ vào trong tim ."

      " cứ ở đó mà mơ , em đánh răng nhanh lên mới được, nếu kịp mất."

      Chạy rửa mặt, chuẩn bị mọi thứ trong thời gian ngắn nhất, rồi bắt đầu thúc giục ngài Lương Văn Thông.

      Cũng tệ lắm, rất nhanh sau đó, hai chúng tôi cùng mặc bộ đồ thể dục màu xanh dương, giày thể thao, đến đại sảnh của khách sạn, vì Văn Thông thể nào xe bus được, nên Văn Thông gọi người chuẩn bị xe riêng cho , chúng tôi theo xe của công ty trai, đến Trường Thành thôi.

      Trải qua hai giờ , chúng tôi thấy Trường Thành nổi tiếng thế giới rồi, vùng này có nhiều dãy núi nhấp nhô, địa hình rừng núi hiểm trở, có chỗ tường rào cũ nát rồi.

      Đến cửa, chúng tôi tập hợp lại chỗ trai tôi, để nhân viên ở công ty mình tự do hoạt động, Văn Thông và trai tôi phía sau, tôi vào Tiểu Lâm trước họ, tôi vẫn rất lo lắng biết Văn Thông có ổn hay , quay đầu lại nhìn , cũng may là ở Trường Thành chỉ là sườn dốc phải bậc thang, Văn Thông vẫn có thể khó nhọc bước từ từ, khi chúng tôi xong đoạn thứ nhất, tôi thấy Văn Thông ổn rồi, tôi thấy hai chân đều run rẩy cả rồi, tôi lập tức : "Văn Thông, đừng lên nữa, mệt mỏi quá rồi. Chúng ta ngồi ở đây ."

      Văn Thông cũng biết mình thể tiếp nữa, đành phải đồng ý với tôi, ở đây có thể chụp được rất nhiều ảnh, có tấm chỉ có hai chúng tôi, có tấm có tôi, Văn Thông, Tiểu Lâm và cả trai tôi nữa.

      Chờ chụp hình xong, Văn Thông : "Bảo bối, em với trai và Tiểu Lâm tiếp , và Tiểu Lý ( tài xế của ) ở đây chờ em được rồi."

      thấy tôi còn do dự, Văn Thông dựa vào thành tường, đưa tay vỗ vỗ tôi : "Em nhanh , để xem bảo bối của có thể trở thành người cam đảm được nào."

      "Được rồi, vậy tìm chỗ ngồi chút ."

      "Được, đừng để ý tới , mọi người mau ." mỉm cười gật đầu với tôi cái.

      Nhìn Văn Thông ngồi xong, tôi cùng trai và Tiểu Lâm tiếp tục leo lên, khi leo lên giữa sườn núi, tôi mệt đến mức thở nổi nữa rồi, nhìn phía chút, vẫn còn rất là xa, tôi hết sức rồi, nên với trai: "Hai người leo tiếp , em leo nổi nữa rồi."

      "Joyce, cố gắng lên." Tiểu Lâm cổ vũ tôi .

      " được, Tiểu Lâm, bây giờ em mệt lắm muốn chết mất."

      "Em chỉ lo cho cái người dưới kia thôi, em à."

      "Đúng như vậy thế nào, ấy là chồng chưa cưới của em mà."

      "Rồi, biết rồi, bây giờ sao? Tụi leo tiếp, em tự xuống được ?" trai tôi hỏi.

      "Hai người leo tiếp , tự em xuống."

      "Được, vậy em cẩn thận." xong, ấy lập tức nắm tay Tiểu Lâm leo tiếp.

      Tôi quay đầu lại muốn xuống, nhưng vừa nhìn lại, tôi ngồi xụp xuống, quá đáng sợ, sao sườn dốc này lại bằng phẳng như thế, thế này sao tôi dám xuống. Tôi vội vàng nắm chặt lan can bên cạnh, hơi cong đầu gối chầm chậm xuống, nhưng vẫn là được, tôi vẫn rất sợ hãi, ngồi mặt đất.

      Chuông điện thoại vang lên, lấy ra vừa nhìn thấy là Văn Thông gọi tôi vội vàng nghe máy, vừa nghe giọng tôi muốn khóc luôn.

      "Chồng ơi, phải lên đây cứu em. Em xuống được, làm thế nào bây giờ?"

      "Bảo bối, đừng sợ, để bảo Tiểu Lý lập tức lên giúp em, đừng sợ."

      Tôi ngồi dưới đất chờ Tiểu Lý, nhờ ta dẫn xuống Trường Thành, dẫn tôi tới trước mặt Văn Thông, chân tôi run còn hơn run khi nãy nữa.

      Văn Thông đưa tay ôm chặt lấy tôi, trong giọng có voô vàn áy náy : " xin lỗi, bảo bối, thể nào đến giúp em được."

      " được nó như vậy nữa, nếu sau này còn vậy, em lấy nữa đâu."

      "Đừng mà, em nhất định phải gả cho ." Văn Thông gấp gáp , sau đó nhìn thấy bộ dạng vừa nhếch nhác vừa cười của tôi, kéo tôi ngồi xuống : "Xem ra vợ chồng chúng ta, ai là hùng cả."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :