1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 20
      Edit: Tuyền Xù

      Ra tới hồ bơi, tôi đỡ Văn Thông ngồi xuống cạnh hồ, đẩy xe lăn của tới đây, giúp nhấn brake của xe lăn, nhìn Văn Thông chuyển xe lăn ra phía sau , rồi nhìn hai chân bại liệt của mình, tay phải vịn xe lăn, tay trái chống đất, hai tay đồng thời dùng sức chống mình lên ngồi vào xe lăn, nhưng biết vì sao, hình như dùng được sức ngồi vào xe lăn, cho nên động tác bị dừng lại nửa chừng, tôi lau tóc, ngẩng đầu nhìn thấy động tác nguy hiểm của , lập tức chạy nhanh tới đỡ , đáng sợ, chỉ thiếu chút nữa, nếu để ngã xuống, nhất định khiến tôi đau lòng chết mất thôi.

      "Tại sao gọi em tới giúp?"

      " nghĩ tới mình dùng sức được."

      Tôi chợt phát dưới nách bên phải của chỗ máu ứ đọng, nhìn màu tím đậm người rất đáng sợ. Giọng của tôi run run la to: "Cái này là sao?"

      Văn Thông ngồi xe lăn, còn chưa kịp đặt chân lên bàn đạp liền bị tiếng kêu của tôi dọa cho hết hồn, lập tức đưa tay ôm tôi vào trong ngực, : " có chuyện gì, mấy ngày rồi, chỉ cẩn thận mà thôi."

      " làm sao có thể gây ra vết thương đó chứ." Vừa xong, tôi chợt phát tay vịn của bể bơi làm bằng kim loại, tôi giật mình hiểu ra vết thương đó làm sao mà có. “Tại sao lại làm vậy, dạy em bơi quan trọng lắm sao? Đều là lỗi của em, vì em mà bị thương nặng như thế, đều do em." Tôi ôm , vùi đầu ở trong ngực lớn tiếng khóc thút thít.

      "Bảo bối, đừng khóc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt của em." Giọng của Văn Thông có chút nôn nóng."Mau đứng lên, em dùng sức níu như vậy làm cho sắp ngã xuống rồi."

      Sau khi Văn Thông xong ngay lập tức có hiệu quả, tôi lập tức buông tay ra, ngẩng đầu lên nhìn . Hai chân của vẫn còn ở đất, lúc tôi ra sức ôm , nhất định là xe lăn di chuyển khiến hai chân của có lực chống đỡ nên trượt về phía trước, làm cho hai chân cong xuống, lệch ra rồi ngã xuống đất, tay của Văn Thông nắm chặt sườn xe lăn bằng kim loại để giữ vững thăng bằng, xe lăn này của có tay vịn. Trong nháy mắt tôi buông ra, vội vàng dùng hai tay chống lên xe lăn, chống mình lên, ngồi xong, đặt hai chân vào bàn đạp, cài dây băng lại để cố định chính mình, bởi vì người có nước sợ ngồi vững. Làm xong những việc này, lại đưa tay kéo tôi ngồi đùi của , tôi dám ngồi đùi , xoay xoay người, liền nghe nghiêm túc : "Ngồi vững, đừng động."

      Nghe được mệnh lệnh của , dường như tôi là binh lính nhìn thấy quan lớn, ngoan ngoãn dựa vào vai , nhúc nhích, liền đẩy xe lăn mang tôi ra khỏi hồ bơi trở lại phòng của .

      Tới phòng, dừng xe lăn lại, tôi lập tức đứng lên, lại vào phòng để quần áo cầm quần áo của tôi đưa cho tôi rồi : " tắm nhanh , đừng để bị cảm lạnh, thời tiết bây giờ còn chưa có ấm lên."

      Tôi giống như người máy ôm quần áo về phía toilet ở bên ngoài.

      "Đừng ra ngoài, tắm ở chỗ ."

      "Còn sao?" Tôi cẩn thận hỏi.

      "Trước tiên mặc quần áo vào, em tắm nhanh lên chút được sao?" Văn Thông đẩy tôi vào toilet.

      Đứng tắm dưới vòi hoa sen, mặc cho nước bắn tung tóe mặt tôi, tôi nhớ lại quá trình Văn Thông dạy tôi bơi mấy ngày nay, hai chân của thể cử động, tay lại muốn đỡ tôi, sức nặng cả người lại thêm sức nặng của tôi đều phải dựa vào tay phải của tới chống đỡ. Vết thương của nhất định là có vào ngày đầu tiên, nếu mỗi lần tôi ra khỏi hồ bơi, tôi tắm, mình còn phải dạo chơi vòng, chờ lúc tôi ra, cũng mặc quần áo tử tế để cho tôi thấy được vết thương của .

      đau lòng nhưng tôi lại cảm thấy mình may mắn, có thể gặp được người đàn ông giống như Văn Thông trong biển người mênh mông là tôi có phúc cỡ nào. Nước chảy dài mặt còn kèm theo cả nước mắt của tôi, nước mắt này là nước mắt của hạnh phúc, nhưng cũng là nước mắt đau lòng vì Văn Thông.

      Từ phòng tắm ra nhìn thấy Văn Thông đâu, tôi lập tức ra bên ngoài, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy Văn Thông đẩy xe lăn, đùi để cái khay, bên là sữa tươi và sandwich.

      "Bảo bối, ăn chút gì , bơi xong đói đó."

      "Còn sao?"

      " ăn rồi, nếm thử sandwich làm ."

      Tôi tràn đầy cảm động nhận lấy khay, với : " cũng tắm nhanh ." Con người của tôi có cách nào ra lời quan tâm người khác.

      "Được, tranh thủ lúc còn nóng ăn ."

      Văn thông cầm quần áo tắm rửa lên liền đẩy xe lăn vào toilet.

      Tựa vào giường, tôi tràn đầy hạnh phúc ăn sandwich tình , ngọt đến tận sâu vào trong tim, lẳng lặng chờ Văn Thông ra.

      Cuối cùng cũng ra, mặc quần ngủ, phía mặc áo mà choàng cái khăn tắm lớn, đẩy xe lăn từ từ về phía tôi.

      "Lên giường nghỉ ngơi lát ." Tôi giọng .

      "Ừ."

      Trong căn phòng yên tĩnh, lời đơn giản của chúng tôi vang vọng lại.

      Văn Thông đến bên kia giường, điều chỉnh vị trí của xe lăn, chuyển mình qua giường, có tiếng động chuyển hai chân lên giường. Tôi đứng dậy ôm Văn Thông từ phía sau, ngửi mùi thơm dịu của xà phòng nhàn nhạt người . Dán mặt mình vào lưng để cảm nhận được từng tiếng hít thở của .

      "Bảo bối, để dựa vào đầu giường , ngồi như vậy vững."

      Tôi buông tay ra, giúp đặt cái gối ở đầu giường, đỡ ngồi xuống. Nhìn chỗ màu tím đậm ở dưới nách phải của mà trong lòng đầy đau xót.

      Tay tôi chạm vào chỗ đó, chỉ sợ đụng đau.

      "Đừng lo lắng, mấy ngày nữa là tốt thôi." Văn Thông giọng .

      Tôi im lặng nhìn , nhìn thấy sâu trong ánh mắt của chất chứa dịu dàng, khiến tôi say mê, khiến tôi chìm đắm.

      Quỳ trước mặt , tôi hôn Văn Thông cuồng nhiệt, đáp lại tôi, chợt Văn Thông dừng lại : "Bảo bối, có thể. . ."

      "Ừ. Ngay bây giờ." Tôi giọng . Thẹn thùng ngồi đối diện với , Văn Thông nhàng cởi nút áo của tôi, sau đó tôi cởi quần ngủ giúp , liền nằm xuống.

      "Bảo bối, em phải giúp chút." Giọng nhờ giúp đỡ của Văn Thông.

      Tôi có chút khó hiểu nhìn , cố sức quỳ ở đó, hai tay chống đỡ hai bên của tôi, nhưng hai chân lại ở bên thân thể tôi. Tôi lấy tay đặt đùi phải của vào bên trái của tôi.

      Chúng tôi ôm nhau hôn nồng nhiệt, sau đó là cơn đau truyền khắp cả người tôi.

      . . . . . .

      "Bảo bối, gả cho ."

      "Ừ." Tôi ở trong ngực nhàng gật đầu.

      Văn thông lại bắt đầu nhiệt tình hôn tôi, tình cảm của bắn ra mãnh liệt, thiêu đốt tôi.

      "Bảo bối, hạnh phúc, nghĩ tới sau khi bị thương, có thể để gặp được em. Em tốt đẹp như vậy."

      "Em cũng vậy, rất hạnh phúc."

      "Em biết ? Trước đây khi chưa gặp em, vẫn tin chắc mình độc thân cả đời."

      Sững sờ nhìn , hiểu được lời của , chợt tôi cười : "Vậy lãng phí khuôn mặt đẹp trai của ."

      "Lại bắt đầu đứng đắn, khỉ con."

      "Tất nhiên, tinh tinh nhất định phải chờ gặp khỉ con."

      "Ừ, nhất định là vậy."

      Tôi hạnh phúc mỉm cười với người tôi sâu đậm, tại nếu như hỏi tôi có phải có thể xác định tình cảm của mình ? Tôi nhất định chút do dự cho biết: "Tôi Lương Văn Thông, từ trong đáy lòng."

      "Bảo bối, mặc quần áo nhanh lên, muốn cùng em về nhà với chú dì, muốn giành được đồng ý của bọn họ."

      "Vội vàng như vậy sao."

      "Đúng, phút cũng chờ được, nhanh lên chút, bảo bối." Văn Thông đẩy tôi ra, liền bắt đầu vội vàng mặc quần áo.

      "Bảo bối, giúp cầm cái giá đỡ lại đây."

      "Dạ, tuân lệnh."

      Vui vẻ cầm cái giá đeo vào giúp , bây giờ Văn Thông có thói quen tôi giúp làm mọi chuyện, ngồi giường lấy tay chống đỡ. Mỉm cười nhìn tôi.

      "Được rồi, sao, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó rồi."

      Chúng tôi nắm tay vào nhà. Hôm nay Văn Thông có vẻ hơi thận trọng.

      " căng thẳng sao?" Tôi nghịch ngợm .

      " được vậy, phải giữ gìn hình tượng vinh quang của chồng.”

      "Em còn chưa phải là bà xã của đấy."

      " cho phép nuốt lời, em vừa đồng ý với đó." Văn Thông ôm chặt tôi.

      "Em biết rồi, sao hôm nay lại dài dòng như vậy chứ."

      "Hưng phấn hơi quá."

      "Hai người các con đứng ở cửa chuyện gì mà vui vẻ thế?" Giọng vui vẻ của ba tôi truyền tới.

      Văn Thông nhanh chóng tới, chào hỏi với ba.

      "Chú, dì đâu?"

      "Bà ấy ở lầu, có chuyện gì sao?"

      "Cháu có chuyện muốn với chú dì." Văn Thông thậm chí có chút xấu hổ.

      "Hả? Bảo bối, vậy con gọi mẹ con xuống."

      " cần gọi, tôi tới rồi." Mẹ cười xuống cầu thang."Ở lầu nghe được giọng lớn tiếng của cháu rồi."

      "Tới đây, bà xã, Văn Thông có chuyện với chúng ta."

      Bốn người chúng tôi ngồi trong phòng khách. Văn Thông đỏ mặt, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc : "Chú, dì, cháu Văn Ý, lòng muốn ấy làm vợ của cháu, hy vọng chú dì đồng ý."

      Sau hồi yên lặng, chợt nghe được tiếng cười vui vẻ của ba.

      "Văn Thông, cuối cùng chú cũng đợi được những lời này của cháu, chú và dì vẫn đối đãi cháu như con rể nhà chúng ta."

      " như vậy, chú dì đồng ý rồi hả?" Dường như Văn Thông còn muốn xác định lại.

      "Đúng, Văn Thông, cháu yên tâm . Chúng ta đều đồng ý." Mẹ cười .

      " cám ơn chú dì." Văn Thông hưng phấn .

      "Sao ba mẹ hỏi ý nghĩ của con chứ?" Tôi bĩu môi nhìn ba mẹ.

      "Bảo bối, nếu ba mẹ đồng ý, con phản ứng như thế nào đây?" Ba nháy mắt mấy cái với tôi.

      Đến lượt tôi có lời có thể . Miệng tôi mở rộng, vẫn duy trì tư thế ngồi yên ghế.

      "Con bảo bối, ba vẫn còn muốn hỏi con chút, bây giờ con xác định tình cảm của mình rồi sao?" Ba nghiêm túc hỏi.

      "Dạ, bây giờ con khẳng định con Văn Thông." Tôi liếc mắt đưa tình nhìn Văn Thông.

      "Vậy tốt. Các con nhau , cả hai đề là người trẻ tuổi." Ánh mắt cổ vũ của ba nhìn hai người chúng tôi.

      Tình của Văn Thông và tôi cứ như vậy mà nở hoa.

      Những ngày kế tiếp, tôi vẫn giống như trước cùng làm, lúc đầu tôi còn muốn giữ bí mật chuyện chúng tôi đính hôn. Nhưng Lương Văn Thông ngược lại, gặp ai cũng nhanh chóng cho người ta biết tôi là vị hôn thê của , có ngày tôi rốt cuộc nhịn được nữa, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, vào phòng làm việc của , ngồi đối diện với : "Tổng giám đốc Lương, em này, có thể khiêm tốn chút ? Có thể đừng tuyên truyền khắp nơi em là vị hôn thê của chứ?"

      "Vậy được, bây giờ muốn người toàn thế giới đều biết em là vợ của Lương Văn Thông ." Văn Thông hưng phấn .

      "Sao bây giờ em có cảm giác còn hơn em."

      "Bảo bối, em phải hiểu , em khiến tình cảm vắng lặng bấy lâu nay của bộc phát, bây giờ khống chế được tình cảm của mình."

      Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của , trong lòng tôi tự nhiên cũng như được rót đầy nước ngọt, giống như đắm chìm trong đại dương hạnh phúc.

      Còn có việc, kể từ sau khi học bơi xong chuyện tôi thích làm nhất chính là sau khi tan việc về nhà, nhảy vào bể bơi bơi mấy vòng, nếu lúc tình trạng thân thể của Văn Thông tốt, tôi còn muốn năn nỉ bơi với tôi, có lúc tôi còn biết tự lượng sức mình cầu so tài với , nhưng kết quả của mỗi lần đều là tôi thua thảm hại.

      Từ lúc cùng nhau, lại biến người dốt vận động như tôi thành người năng nổ vận động, rất lợi hại.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21
      Beta: SunniePham

      Dưới cầu mãnh liệt của Văn Thông, chúng tôi cử hành buổi đính hôn nho ở khách sạn Peninsula, cầu này của khiến cho tôi rất bất ngờ, vì từ trước tới giờ vẫn tham gia bất kỳ hoạt động nào mà có nhiều người, tôi cũng thích như vậy, ba và Văn Thông mời quá nhiều người, Văn Trí cũng từ Mĩ trở về tham dự lễ đính hôn của chúng tôi.

      Chúng tôi tổ chức lễ đính hôn theo kiểu tiệc rượu, mặc dù Văn Thông ở Hongkong chưa lâu, nhưng đối với giới truyền thông vẫn có chút danh tiếng, có rất nhiều phóng viên muốn chụp được hình của , trước kia giữ bí mật rất giỏi, cho nên bất cứ chuyện gì liên qua đến chỉ được viết ra thôi, cho tới bây giờ ai có thể chụp được hình của cả, lần này cũng như vậy, chúng tôi vì muốn tránh né phóng viên, buổi tối đầu tiên chúng tôi ngủ khách sạn. Cùng đám phóng viên chơi trò trốn tìm.

      Hội trường nơi chúng tôi cử hành lễ đính hôn của chúng tôi được trang trí bởi trái tim bằng hoa hồng rất lớn. Căn phòng được trang trí rất trang nhã, hôm nay tôi mặc bộ váy màu hồng của Ver¬sace, bởi vì Văn Thông rất cao, cho nên tôi phải mang đôi giày cao gót đến gần tám phân, như vậy khi đứng bên cạnh Văn Thông mặc đồ vest màu đen, mới cao đến cằm .

      Hôm nay có thể Văn Thông là người đẹp nhất hội trường, mặc bộ lễ phục hiệu Armani màu đen, cùng với cặp nạng cùng màu, tôi và đứng cùng nhau, mọi người nhất định rằng chú rể đẹp hơn dâu, về việc này tôi đành bó tay, là con lai, hơn nữa còn rất cao, có thể là Trung Tây kết hợp, trừ việc phải chống nạng, có khuyết điểm gì cả, nếu sao có thể là thần tượng của tôi được?

      Cả buổi lễ đính hôn khiến ấn tượng của mọi người rất sâu sắc, rất ấm áp, chúng tôi nhận được rất nhiều lời chúc phúc chân thành từ mọi người, khiến cho tôi rất cảm ơn Văn Thông về mọi thứ.

      Sau khi buổi lễ kết thúc, Văn Trí, Văn Thông trở về nhà của tôi, ba tôi gặp Văn Trí có chuyện hoài hết , kéo ấy vào phòng sách để xem những món bảo bối của cha. Còn mẹ chắc là vào phòng bếp rồi.

      Tôi cùng Văn Thông ngồi ghế sofa, tôi rúc vào trong ngực , nhìn chiếc nhấn đính hôn tặng cho tôi, là chiếc nhẫn kim cương màu hồng hình trái tim rất tinh sao. Tôi biết nhất định chiếc nhẫn này tốn ít tiền của Văn Thông.

      "Bảo bối, hôm nay em là xinh đẹp." Văn Thông hôn lên tóc tôi.

      "Thôi , hôm nay ở hội trường ai cũng khen đẹp trai, siêu cấp đẹp trai. có người nào khen em đẹp cả. Hừ." Vừa nghĩ tới chuyện mấy người bạn kia nhìn đẹp trai, toàn bộ tóc gáy của tôi đều dựng ngược lên, tình huống như vậy khiến người ta cảm thấy kinh khủng.

      "Bây giờ em lại bắt đầu lo, lấy ông chồng đẹp trai như vậy, có khi sau này lại rất phiền phức nữa." Tôi giương mắt tò mò nhìn .

      "Em lại bừa nữa rồi, khỉ con, đâu có tốt như em nghĩ, có mấy ai thích bộ dạng đứng cũng xong này của chứ."

      "Lương Văn Thông, như vậy là sao, thích đôi chân này của mình hả." Tôi dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn chằm chằm. gương mặt chút tươi cười cũng có.

      " xin lỗi, xin lỗi, là đúng, chọc em tức giận."

      "Chỉ xin lỗi thôi à?"

      "Vậy phải làm thế nào?"

      "Sau này được như thế này nữa, nếu còn như thế em thèm để ý tới luôn, phải đối xử với chúng tốt, biết ?"

      "Ừ, có vấn đề gì, bảo bối, có thể gặp được em rất may mắn."

      Văn Thông đưa tay nắm lấy cằm tôi, thâm tình nhìn tôi. Mắt tràn đầy dịu dàng, dùng đôi mêm mại của chạm vào mũi tôi, môi của tôi, chúng tôi ngồi ghế tra nhau những nụ hôn nóng bỏng, đến cuối cùng tôi lại bắt đầu dùng hàm răng của mình cắn cắn môi dưới của , tôi rất thích làm như vậy, ngậm đôi môi của vào miệng mình.

      "Thân thiết thế!" Phía sau truyền đến giọng xa lạ. Tôi lập tức buông miệng ra, nhìn thấy Văn Trí đứng phía sau chúng tôi. Tôi lập tức nhảy xuống cả gương mặt bắt đầu đỏ bừng bừng, kéo kéo tau của Văn Thông. Cầu xin giúp đỡ của .

      ", đừng làm phiền thời gian vui vẻ của tụi em." Văn Thông thèm để ý đến ấy, vẫn đưa tay ôm chặt tôi vào trong ngực.

      "Joyce, rất cảm ơn em." Văn Trí kéo ghế ngồi đối diện với chúng tôi.

      "Tại sao lại muốn cảm ơn em?" Tôi tò mò nhìn ấy.

      "Em cuối cùng cũng có thể làm tan chảy cái núi tuyết ngàn năm này rồi. Em có biết , chú ấy khiến rất lo lắng? Chú ấy quen bạn bảy năm rồi, như thế nào với chú ấy nữa chú ấy cũng thèm để ý tới."

      " ngờ lại lạnh lùng như thế đó." Tôi xoay mặt nhìn Văn Thông.

      " lạnh lùng sao? thấy mình đối xử với em rất nhiệt tình mà, chẳng lẽ còn chưa đủ à?" Văn Thông trả lời vấn đề của tôi mà lại bắt đầu trêu chọc tôi.

      "Văn Thông, chú bây giờ khác trước kia, rất tốt, cảm chú rất vui vẻ."

      "Đúng vậy, , yên tâm , bây giờ em rất vui vẻ, những điều này đều là nhờ bảo bối của em đấy." Ngay trước mặt Văn Trí, Văn Thông lại dám hôn tôi. Khiến cho tôi rất khó xử.

      "Ừ, đúng là như vậy. Văn Thông, chú Joyce như thế. Vậy hai người tính bao giờ làm đám cưới vậy?"

      "Trong khoảng thời gian này, công ty chuẩn bị hợp tác với đài truyền hình, để làm ra loạt chương trình TV, em bàn bạc công việc với bọn họ rồi, tuần sau em phải đến Bắc Kinh trong thời gian. Xong hạng mục này, em ngay lập tức kết hôn với bảo bối, em cũng muốn nghỉ ngơi thời gian." Văn Thông ôm tôi với trai .

      " phải Bắc Kinh sao? Sao em biết gì hết vậy."

      " ra muốn đợi hai ngày nữa rồi với em, bảo bối, em cũng phải cùng đấy, em có thể phiên dịch giúp , tiếng phổ thông của rất kém."

      "Chúng ta phải ngồi máy bay à! Thời gian bao lâu?" Tôi giọng hỏi.

      " đến ba tiếng, rất nhanh. Thế nào? Em thích ngồi máy bay à?" Văn Thông quan tâm hỏi tôi.

      " có, em chỉ hỏi chút thôi, em chưa đến Bắc Kinh bao giờ cả."

      "Vậy nên em phải chơi nhiều chút đó. Có rất nhiều nơi để xem đấy."

      "Thời gian còn sớm nữa rồi, Văn Thông, chúng ta phải về thôi, xem chú nghe điện thoại xong chưa." Văn Trí đứng lên .

      " cần xem nữa, chú nghe điện thại xong rồi, là cháu của chú, báo cáo tình hình công việc ấy mà." Ba tôi từ phòng sách ra.

      Bọn họ vừa muốn chào tạm biệt mẹ tôi lật đật ra khỏi phòng bếp, với chúng tôi: "Khoan hãy về, dì nấu chè đâu đỏ rồi, ăn xong rồi về."

      Bây giờ khí trong nhà tôi, ngọt ngào hạnh phúc như chén chè đậu đỏ vậy.

      Hai ngày sau, Văn Trí phải trở về Mỹ, lúc ở sân bay chào tạm biệt ấy, ấy kéo tay tôi : "Joyce, nếu Văn Thông dám ức hiếp em em cứ gọi cho , giúp em trừng trị chú ấy."

      " ấy đối xử với em rất tốt, về nhớ gửi lời hỏi thăm của em tới chị dâu và Bính Bính nhé!" Tôi .

      Khi Văn Trí rồi, tôi lập tức hả hê với Văn Thông: " được ức hiếp em nữa đấy, nếu em méc trai đấy."

      "Hình như chưa bao giờ ức hiếp em phải."

      "Sao lại cơ chứ, độc tài vậy, bắt em làm lại bản kế hoạch muốn hộc máu mất."

      "Đó là trách nhiệm của em, biết ?"

      Chúng tôi vui vẻ rời sân bay.

      Trải qua tuần làm việc bận rộn, công ty cử đoàn đến Bắc Kinh làm việc, tôi, Văn Thông , Alan cùng tổ, cho nên hôm nay Văn Thông đưa tôi về nhà rất sớm.

      "Bảo bối, hôm nay phải ngủ sớm chút, sáng sớm ngày mai chúng ta phải rồi, đến lúc đó gọi điện đánh thức em." xong hôn tôi cái để chào tạm biệt.

      "Được."

      Lại phải ngồi máy bay rồi, cảm giác khẩn trương kinh khủng lại bắt đầu xuất trong lòng tôi, nhưng tôi lại thể cho mọi người biết được, tối nay chắc tôi chợp mắt nổi mất.

      Vất vả chịu đựng đến sáu giờ sáng, tôi từ giường bò dậy vào toilet, đứng trước gương, tôi bị dáng vẻ của mình dọa hết hồn. Hai con mắt gấu trúc to 0.0. Cho dù có đánh phấn thế nào cũng có tác dụng. Chờ tôi xuống lầu, mẹ nhìn thấy tôi như vậy cũng vô cùng lo lắng : "Bảo bối, hay là con với Văn Thông , con đừng ."

      " cần, mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sao, chờ đến sân bay, con uống viên thuốc, là ngủ ngay ấy mà." Tôi cố làm ra vẻ thoải mái với mẹ.

      "Vậy con đường cẩn thận, khi đến Bắc Kinh, nhớ gọi cho mẹ."

      "Vâng ạ."

      Trước khi lên máy bay tôi dám ăn gì cả. Sợ đến lúc đó thoải mái, sững sờ ngồi ghế sofa, chờ Văn Thông gọi đến. Rốt cuộc tiếng chuông vang lên, tôi vội kéo hành lí ra khỏi cửa.

      "Bảo bối, em sao thế? Ngủ ngon giấc sao?" Vừa mới ngồi vào xe Văn Thông nhìn thấy quần thâm mắt tôi.

      " có đâu, có phải là do em trang điểm quá đậm ."

      " sao?" dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi.

      "Đừng nhìn em nữa, là do em hưng phấn quá ngủ được." Tôi cười cười với .

      Tôi như vậy khiến yên tâm. Vuốt mũi tôi cái : " là trẻ con."

      Từ đường đến sân bay, đến khu vực check in, tôi đều bị động theo Văn Thông và Alan, giống như tôi để quên hồn phách của mình ở nhà vậy. Đợi đến khi chúng tôi lên máy bay, tôi mới phát lần này Văn Thông có ngồi xe lăn, tôi mới kéo tay hỏi: " phải mỗi khi lên máy bay phải dùng xe lăn sao? Hôm nay sao lại dùng."

      "Khi đó lừa em thôi, muốn ngồi cùng em." Văn Thông chống nạng từ từ đến bên cạnh tôi. Nhìn nhìn dáng vẻ kỳ quái của tôi hỏi: "Bảo bối, hôm nay nhìn em rất kỳ lạ đấy?"

      "Đâu có, là em ngủ ngon thôi." Tôi đưa tay kéo , để nhanh chút, như vậy nhìn kỹ tôi, có thời gian chú ý đến tôi.

      Chỗ ngồi máy bay cũng giống như khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau vậy, mới vừa ngồi xuống, tôi lập tức tìm tiếp viên hàng lấy ly nước, chuẩn bị uống thuốc ngủ.

      "Có thể cho biết, em uống thuốc gì ?"

      "Thuốc ngủ."

      "Tại sao lại uống cái này?" Văn Thông kéo tay tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi.

      Ánh mắt tôi nhìn , trong đầu nghĩ làm thế nào đế với , nhưng lại sợ khi ra kéo tôi xuống máy bay ngay, tôi dám khẳng định rằng làm như vậy. Bây giờ chuyện duy nhất có thể làm đó là kéo dài thời gian đến khi máy bay cất cánh, đến khi đó hãy với .

      "Bảo bối, em nghĩ gì thế? Cứ sững sờ nhìn mãi."

      "Em nhớ lại tình huống lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy mà!" Tôi nhướng mắt cười với .

      " thấy hình như phải vậy." vẫn còn hoài nghi nhìn tôi.

      Rốt cuộc nghe thấy tiếng thông báo máy bay cất cánh. Trái tim tôi vọt lên tận cổ họng. Tôi nín thở, tay bất giác nắm chặt tay Văn Thông.

      Khi máy bay cất cánh, tôi sắc mặt tôi như thế nào, nhưng tôi chỉ cảm nhận được cánh tay tôi run rẩy.

      Phản ứng của tôi cũng khiến Văn Thông sợ hãi, đưa tay ôm tôi bào ngực, nhàng vuốt ve phía sau lưng tôi, giống như đan dỗ trẻ con: "Bảo bối, đừng khẩn trương. Có ở đây rồi."

      Giọng dịu dàng nhàng như dòng suối chảy vào thân thể tôi vậy, tâm trạng khẩn trương của tôi từ từ hạ xuống, các cơ cũng dần thả lỏng xuống.

      "Có thể cho biết được ? Sao em lại như vậy?"

      "Được, em cho biết, vì lúc mười lăm tuổi. đường từ Mĩ đến làng ở Ấn Độ, em và nhà chú em chơi, gặp tai nạn mấy bay, khi đó nếu tóc dài ôm chặt em, có khi em cũng xuất trước mặt rồi."

      tới đây, tôi ràng cảm nhận được cánh tay của Văn Thông gia tăng sức lực, ngẩng đầu nhìn , thấy có gì khác thường cả.
      hirari thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22:

      Chúng tôi im lặng rất lâu, lúc này Văn Thông mới quay mặt sang, vẻ mặt tôi tìm được chữ nào để hình dung, giọng dịu dàng của từ từ vang lên: "Bảo bối, tại sao em cho biết sớm chút chứ?"

      "Em sợ rồi về sau dẫn em ." Tôi rụt rè .

      "Sao xa em thời gian dài như vậy chứ, nhưng chúng ta có cách khác. Đồ ngốc, chúng ta có thể ngồi xe lửa."

      ". . . . . ." Tôi im lặng nhìn Văn Thông.

      "Khiến em khó chịu như vậy, rất đau lòng." cau mày .

      Tôi tựa đầu vào bờ vai của , bờ vai rộng rãi này khiến tôi cảm thấy cực kỳ an toàn, cũng khiến tôi trở nên dũng cảm hơn.

      Văn Thông ngừng vuốt ve sau lưng tôi, còn :

      "Bảo bối, em phải đồng ý chuyện với ."

      "Chuyện gì?" Tôi giọng hỏi.

      "Dù sau này có chuyện gì đều phải với , được chịu đựng mình, phải là chồng sắp cưới của em sao? Lúc trở về chúng ta lập tức đăng ký ngay, bây giờ nóng lòng muốn kết hôn với em luôn để cho em trở thành bà xã của Lương Văn Thông , bao giờ để em chịu đau khổ như vậy nữa, em nhất định phải đồng ý với , giấu chuyện gì nữa." Giọng của là giọng điệu mệnh lệnh chứ phải là đề nghị.

      Đây là lần đầu tiên dùng giọng điệu này chuyện với tôi, khiến tôi có cảm giác mình căn bản có khả năng làm trái với cầu của , mặc dù trong lòng có chút khẩn trương, nhưng tôi cũng rất thích khí thế ông chủ này của , giống như là ngồi núi cao để chống đỡ cho tôi, khiến tôi còn hốt hoảng lo sợ nữa.

      "Bảo bối, em có nghe ?" Văn Thông vỗ tay tôi cái, vì có nghe thấy bất kỳ phản ứng gì của tôi.

      "Có, em nghe." Tôi .

      "Có nghe cầu của ?"

      "Em nghe , sau này có chuyện gì nhất định với ." Tôi vẫn tựa vào bờ vai của .

      "Đây mới là vợ ngoan của ." Văn Thông hôn trán tôi cái.

      " mới là chồng tốt của em."

      Văn Thông nghe được mệt mỏi trong giọng của tôi, liền quay người qua giúp tôi thả cái ghế xuống, để cho tôi nằm xuống, rồi đắp cái mền lên người tôi, hôn má tôi, mỉm cười :

      "Bảo bối, em ngủ lát , rất nhanh, chờ khi em tỉnh lại, chúng ta đến rồi."

      "Em muốn nắm tay của ." Tôi thẹn thùng đưa ra cầu.

      " thành vấn đề, em muốn tay nào?"

      "Tay phải là được rồi."

      Văn Thông cũng điều chỉnh góc độ vị trí của giống như của tôi, tôi đặt gối đệm ở phần hông sau lưng , như vậy ngồi thoải mái hơn chút, chờ ngồi xong cũng lấy cất tài liệu xem , sau đó duỗi tay phải đưa cho tôi: "Cho em mượn tay này."

      Tôi lại lần nữa ôm tay Văn Thông ở trong lòng, lần này nó chỉ là tay thần tượng của tôi, còn là tay chồng sắp cưới của tôi, ôm nó vào trong ngực tôi rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

      Trong mơ còn cảm giác như bồng bềnh mây nữa, cũng còn cảm giác rơi tự do, mà là giấc ngủ yên tĩnh thảo nguyên mênh mông rộng lớn. Dường như còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của cỏ xanh, yên bình mà bình thản, ác mộng quấn tôi mấy năm nay lặng lẽ dần cách xa sinh mệnh tôi, thay vào đó chính là yên tĩnh. Trong mơ tôi tự nhiên sinh ra ý niệm, Văn Thông ấy nhất định là bạch mã hoàng tử của tôi, sinh mệnh của tôi là cần tới nắm giữ, sau này mình cần phải tìm kiếm khắp nơi, bởi vì cuối cùng tôi cũng tìm được rồi.

      Có phải do tôi uống thuốc có hiệu lực quá lâu , cộng thêm cả đêm qua ngủ, sau đó mí mắt của tôi có cách nào nhích lên nổi, dường như nghe thấy Văn Thông chuyện với người nào đó, sau đó tôi cảm thấy có người bế tôi lên, nhưng ta nhất định phải Văn Thông, bởi vì lồng ngực của ta rất xa lạ, tôi bất an giãy dụa thân thể, chợt có bàn tay đặt đầu tôi, loáng thoáng nghe được giọng mà tôi quen thuộc: "Bảo bối, ngoan, đừng động."

      Nghe tiếng cây nạng của chạm đất, nghe tiếng bước chân của giống những người khác, tôi biết ở bên cạnh tôi, mới ngoan ngoãn nhúc nhích nữa, cuối cùng hình như là đặt tôi vào chỗ ngồi phía sau xe, lát sau tôi lại chạm tới bàn tay ấm áp quen thuộc, để tôi nằm xuống, đầu gối lên bắp đùi của , đùi của có thịt, cảm giác cứng rắn, tôi liền giãy dụa thân thể, tôi quay mặt vào trong lòng , dùng tay vỗ sau lưng tôi nhàng, để tôi ngủ an tâm hơn.

      "Bảo bối, bây giờ tỉnh lại chút, được ?" Văn Thông dịu dàng .

      Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm tôi của Văn Thông, tôi nhìn xung quanh chút, biết mình đamg ở trong xe, nằm đùi của , xe dừng trước khách sạn. Tôi lập tức ngồi dậy, trong cảm xúc đờ đẫn nhưng tôi có quên hỏi : "Em có làm chân của ?"

      " có, chờ lát nữa vào phòng, em ngủ thêm chút ." Văn Thông vuốt ve mặt tôi.

      Lúc này cửa mở ra, Alan và người tôi biết đứng ở ngoài xe, Văn Thông chuyển hai chân của mình ra khỏi buồng xe, tay vịn cửa xe, mà tay khác liền vịn thành ghế dựa, dùng sức đứng lên, nhưng chân của vẫn dùng lực, hai đầu gối liền ngồi xuống, Alan lanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy , tôi đưa nạng ra, Alan đưa tay nhận nạng sau đó đưa cho Văn Thông, ở trong xe tôi thấy Văn Thông hoạt động hông và chân của , sau khi xác nhận mình đứng vững rồi, sau đó liền nghe : "Văn Ý, ra ." Chống nạn di chuyển về phía sau, để ra khoảng cho tôi.

      Lúc tôi ra ngoài mới đột nhiên phát , đứng bên cạnh xe chỉ có hai người, có năm, sáu người, còn có Mr. Quinn.

      Tất cả mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Văn Thông, Văn Thông cũng từ từ tới, đứng ngay ngắn, đặt nạng phải gậy sang tay trái để bắt tay với bọn họ, chào hỏi xong, tôi liền nghe : " xin lỗi, bây giờ vợ chưa cưới của tôi có chút thoải mái, tôi thu xếp phòng ổn thỏa cho ấy xong, xuống trò chuyện cùng mọi người."

      Ánh mắt quan tâm của mọi người đều nhìn tôi, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy khiến tôi vô cùng xấu hổ, vì vậy tôi theo sát lưng của Văn Thông.

      " thôi, chúng ta lên phòng." Văn Thông nhìn tôi chút, bỗng nhúc nhích cánh tay, ý bảo tôi khoác tay , sau đó chúng tôi vào khách sạn.

      "Văn Thông, để người ta chờ như vậy có được ? Nếu tự em lên trước." Tôi giọng hỏi.

      " sao, bọn họ đều là người trong công ty ở Bắc Kinh, nhất định phải lên cùng với em trước."

      Tôi gì nữa, hạnh phúc kéo cánh tay của tới phòng của chúng tôi.

      Phòng này rất lớn, lúc tôi muốn tham quan chung quanh chút, Văn Thông liền kéo tôi đến phòng ngủ, nhấn công tắc, khép rèm cửa sổ lại. Sau đó tới ngồi xuống mép giường, đặt nạng sang bên, liền bắt đầu cởi quần áo giúp tôi, dụ dỗ tôi : "Bảo bối, ngoan, lên giường ngủ lát nữa ."

      Ngoan ngoãn đứng ở trước mặt mặc cho thay quần áo giúp tôi, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Văn Thông xúc động ôm hôn tôi, liền : "Nhanh, ngủ ."

      "Còn sao?" Trong giọng của tôi có nồng đậm mùi vị muốn.

      " muốn xuống dưới đó chuyện làm ăn với bọn họ."

      " cũng đừng để mình quá mệt mỏi."

      "Biết rồi, nhưng có khả năng phải ăn trưa cùng bọn họ, em phải làm sao bây giờ? Bảo bối."

      "Em đói chút nào."

      "Như vậy , phục vụ phòng mang cho em ly sữa tươi, em uống xong rồi ngủ tiếp."

      " , cần lo lắng cho em."

      "Bảo bối, xin lỗi, có cách nào để ở cạnh em."

      " cần, là em xin lỗi mới đúng, khiến lo lắng rồi."

      Văn Thông cúi người hôn tôi: " được như vậy, quan tâm em là trách nhiệm của ."

      Tôi cười vui vẻ với , nụ cười này là từ trong lòng mà ra.

      " đây. Rất nhanh trở lại." Văn Thông cầm nạng lên, có chút cố hết sức đứng lên, hôm nay nhất định rất mệt mỏi, bởi vì toàn bộ động tác của đều lộ ra vẻ cứng nhắc.

      "Thắt lưng của thoải mái phải ?"

      "Có thể là thời gian ngồi hơi lâu." Văn Thông nhìn tôi chút, còn : "Đừng lo lắng cho , ngủ , chờ em tỉnh lại, trở về." xong làm động tác hôn với tôi, liền chống nạng ra ngoài.

      Thuốc ngủ vẫn còn hiệu lực, tôi rất nhanh liền ngủ thiếp , bây giờ cũng còn ác mộng quấy rầy tôi nữa, mọi thứ đều yên bình tốt lành, trong hoàn cảnh như vậy tôi ngủ rất ngon, chợt nằm mơ thấy có người ôm tôi chặt, dường như tôi cảm giác được tóc của ta quét qua mặt tôi, rồi lập tức liền biến mất. Lúc đầu tôi muốn đưa tay bắt ta lại, nhưng tay của tôi làm sao cũng giơ lên được. Hoang mang sợ hãi tôi bắt đầu lăn lộn, tôi giật mình tỉnh dậy, tôi ngồi dậy, sờ sờ mình, phát mình đổ mồ hôi nhiều.

      Tại sao lại mơ giấc mơ này, tại sao có thể nằm mơ thấy người khác, người tóc dài đó là ai? phải tôi có Văn Thông hoàn mỹ rồi sao?

      Ngồi trầm ngâm suy nghĩ ở giường nhưng có đáp án, chợt tôi cảm thấy có người chuyện ở bên ngoài.

      Rón rén lại gần cửa, thò đầu nhìn, Văn Thông ngồi trước bàn làm việc, đeo mắt kính, nhìn tài liệu trong tay, Alan ngồi đối diện với .

      "Thomas, tôi nghĩ tới đối thủ cạnh tranh của chúng ta là bọn họ." Trong giọng của Alan có kinh ngạc.

      trả lời, qua hồi lâu tôi mới nghe Văn Thông : "Chuyện gì cũng có thể xảy ra. sao."

      "Nghe bọn họ vừa mới kết hôn lâu, Pe¬ter có cộng là Rosa, là như hổ thêm cánh, thể xem ." Alan nghiêm túc .

      "Mặc kệ là tình huống nào, chúng ta phải thản nhiên ứng đối." Giọng chắc chắn của Văn Thông.

      "Hôm nay Rosa điện thoại cho tôi, rất muốn gặp ngài lần. Ngài có muốn gặp ta ?"

      Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, tôi rụt đầu lại, trong lòng xuất lo lắng, Rosa là ai? Tại sao ta muốn gặp Văn Thông?

      Qua hồi lâu, bên ngoài vẫn yên lặng như tờ.

      "Để tự nhiên , tôi nghĩ thế nào ấy cũng đến gặp tôi thôi." Giọng trầm thấp của Văn Thông bay vào lỗ tai tôi.

      Từ trong giọng của , tôi nghe ra cảm xúc gì.

      Chương 23
      Beta: SunniePham

      người ở trong phòng tối thui, trong đầu nghĩ đến tên của người phụ nữ khác, tâm trạng của tôi lập tức tụt xuống thê thảm. ta là ai? Có quan hệ thế nào với Văn Thông? Tại sao ta lại muốn gặp ? Càng nghĩ càng rối, tôi chú ý dưới chân mình, đá phải cái chân ghế, đau đến mức như bị kim châm vào rồi xát muối lên đó nhiêu đó cũng đủ để tôi la lớn lên, nước mắt dồn dập chảy xuống.

      "Sao vậy, Văn Ý?" Giọng Văn Thông tràn đầy lo lắng.

      Tôi sợ sốt ruột lại khiến mình bị thương, vội vàng mặc quần áo tử tế nhanh chóng khập khiễng bước nhanh ra ngoài, Văn Thông chống nạng bước về chỗ tôi, bước chân của vì sốt ruột nên như bình thường. Mắt nhìn thấy sắp ngã xuống, tôi vội vàng đưa tay ôm lấy , ở phía sau Alan cũng đưa tay ra đỡ.

      "Đừng sốt ruột, từ từ thôi, em sao cả." Tôi giọng với Văn Thông.

      " sao mà em lại la lớn như vậy sao."

      "Hai người cứ việc âu yếm nhau nhé, tôi trước đây." Alan thức thời chào tạm biệt.

      "Có phải hai người còn có chuyện cần phải bàn ?" Tôi hỏi.

      " có, chuyện của chúng tôi ngày mai tiếp. Gặp lại hai người sau." Alan ra ngoài đóng kỹ cửa lại.

      "Bảo bối, em thấy trong người như thế nào?" Văn Thông khẩn trương nhìn tôi, còn : "Em khóc phải ? Lại gặp ác mộng sao?"

      " có, đừng sốt ruột, chúng ta ngồi xuống chuyện." Tôi biết hôm nay nhất định là mệt chết được. Tôi lập tức đỡ tới ghế sofa.

      Văn Thông chú ý thấy tôi khập khiễng, lại sốt ruột. : "Bảo bối, chân của em sao thế? Sao lại khập khiễng như vậy?"

      "Hai chúng ta ai khập khiễng vậy?"

      "Em đừng đùa nữa, mau." Văn Thông ngồi lên ghế sofa, vì khi đứng sức lực thể nào bằng tôi được, nên ném gậy qua bên, đưa tay kéo cái lập tức kéo tôi ngồi đùi , đặt tôi ngồi ngay ngắn xong, mới nghiêm túc nhìn tôi: " cho biết nhanh lên."

      Tôi nâng chân phải của mình lên mà : "Là vừa rồi em cẩn thận cho nên đá phải chân ghế đó mà."

      Mới vừa rồi tôi cũng chú ý đến chân mình lắm, nhưng bây giờ giơ chân lên lại thấy chảy máu, tôi vội vàng đặt xuống, chỉ sợ Văn Thông nhìn thấy lại đau lòng.

      Nhưng kịp nữa rồi, Văn Thông nhanh tay tóm lấy chân của tôi, tôi có thể cảm nhận được cả người run lên, "Nghiêm trọng như vậy sao, chảy máu rồi. Chúng ta phải đến bệnh viện khám thôi."

      " đừng làm quá mà, vết thương bé xíu như thế này mà đến bệnh viện làm gì. khỏi nhanh thôi mà." Tôi an ủi .

      " được, chân em chảy máu rồi, ở đây cũng có dụng cụ khử trùng, phải đưa em đến bệnh viện." xong Văn Thông đẩy tôi ngồi sang bên cạnh, lấy cặp nạng chống lên, có thể là do đứng lên quá nhanh, nên thân thể lung lay muốn ngã xuống, vội vàng ổn định mình, với tôi: "Em mau lấy cái áo khoác rồi , buổi tối ở đây có hơi lạnh đó."

      "Em muốn đến bệnh viện."

      "Nghe lời , phải là em muốn lấy áo khoác cho em chứ." Văn Thông kiên trì.

      " là bó tay với mà." xong tôi lập tức nhảy lò cò để lấy áo khoác.

      "Em muốn ngồi xe lăn của ?"

      Mới vừa ra nghe như vậy, dọa tôi sợ đến mức muốn ngồi bẹp xuống đất luôn, nhanh chóng : " tha cho em , chống nạng, em còn ngồi xe lăn nữa. Em thấy hay là thôi ."

      Văn Thông lắc đầu cái, cũng tiếp tục ép tôi ngồi xe lăn nữa, : " thể đỡ em được, nên em hãy vịn lấy cánh tay nhé."

      Nghe thấy Văn Thông như vậy, khiến cho trái tim tôi đau nhói thôi. Nhưng tôi bây giờ trở nên kiên cường hơn trước, nên tôi để thấy nước mắt của tôi. Tôi muốn dùng khuôn mặt tươi cười của mình đối diện với .

      "Được rồi, nên vịn tay em mới đúng. Nhưng mà, chân em cần đến bệnh viện đâu, chúng ta đến phòng y tế của khách sạn, băng bó chút là được rồi."

      " được, nhất định phải đến bệnh viện." Giọng điệu của Văn Thông cực kỳ kiên quyết.

      "Thôi được rồi."

      Ở phòng hội trường của khách sạn, chúng tôi thu hút chú ý của rất nhiều người, người chống gậy, người lại khập khễnh.

      Bởi vì bây giờ là buổi tối rồi, xe của công ty cũng còn ở khách sạn nữa, cho nên chúng tôi phải đứng trước khách sạn gọi taxi, chúng tôi biết bệnh viện ở đâu, nên đành phải nhờ bác tài xế chỉ chỗ, ngờ bệnh viện lại nằm sau khách sạn Phương Tây, nơi mà chúng tôi ở, chúng tôi nhanh chóng đến phòng cấp cứu của bệnh viện Hiệp Hòa, chờ khi bác sĩ đến khám, tôi muốn tìm cái lỗ mà chui vào, cũng có bị gì nghiêm trọng cả, chỉ trầy da với chảy máu chút mà thôi, bác sĩ giúp tôi khử trùng vết thương, tiêm thuốc phòng nhiễm trùng, băng bó cẩn thận.

      Người giúp tôi xử lý vết thương là bác sĩ nữ rất trẻ tuổi, chắc là ta mới tốt nghiệp đại học, ta cũng rất xinh đẹp, giọng của ta cũng rất dịu dàng.

      "Chồng là tốt. xem ấy lo lắng cho đến như vậy kìa." ta nhìn dáng vẻ sốt ruột của Văn Thông, giọng với tôi.

      "Tôi bảo là cần đến đây, như ấy vẫn cứ cố chấp, khiến tôi mắc cỡ chết được."

      "Đến kiểm tra chút vẫn tốt hơn mà. hạnh phúc.”

      Văn Thông dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai chúng tôi, trình độ tiếng phổ thông của rất kém, cho nên nghe hiểu câu được câu mất, tiếng phổ thông của tôi cũng tệ lắm, vì mẹ tôi là người phương bắc, tiếng phổ thông, nhìn chúng tôi chuyện, hiểu cũng là chuyện đương nhiên.

      Nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của , tôi lập tức tới bên cạnh , : "Được rồi, em sao cả, căn bản là cần đến đây."

      "Sao thế, em đến đây khám chút mới yên tâm." Văn Thông vẫn kiên trì với suy nghĩ của .

      "Được rồi, tranh luận với nữa, bác sĩ có khen nhiều lắm đó, rất tốt với em." Tôi .

      Nghe tôi xong Văn Thông cười rất vui vẻ.

      tới đây, chúng tôi cảm ơn bác sĩ rồi cùng nhau ra khỏi bệnh viện, gọi taxi trở về khách sạn.

      Trở về khách sạn, Văn Thông và tôi đến nhà hàng của khách sạn ăn chút gì đó, chờ tôi ăn uống no nê, tôi lập tức vui vẻ kéo cánh tay Văn Thông đến trước của thang máy, tôi buông cánh tay Văn Thông ra để nhấn thang máy.

      "Thomas. " Là giọng nữ rất êm tai.

      Văn Thông và tôi đồng thời quay đầu lại, tôi bị đông cứng luôn, nhìn thấy người phụ nữ phát ra giọng êm tai, làm miệng tôi ngoác rộng ra. ta cực kỳ đẹp.

      ta là người nước ngoài trăm phần trăm, tóc dài xoăn gợn sóng, vóc dáng rất cao, tôi thấy hình như ấy cao mét bảy mươi tư, rất thon thả, khuôn mặt của ta rất giống Audrey Hepburn*, ta là người phụ nữ ngoại quốc đẹp nhất mà tôi từng gặp. Đứng ở bên cạnh ta, tôi căn bản là con vịt xấu xí.

      (* Người được tôn vinh là người phụ nữ đẹp nhất thế kỉ hai mươi)

      "Hi, Rosa, lâu rồi gặp em." Trong giọng của Văn Thông có thoáng dao động.

      "Thomas, ở đây có thể gặp , em rất vui." ta nhanh chóng tới, đưa hai tay ra lập tức ôm lấy Văn Thông.

      Tôi thấy cả người Văn Thông cứng ngắc, đưa tay phải lên vỗ vài cái, rồi ngay lập tức thả xuống, chống nạng.

      "Thấy có thể bộ như thế này, em rất kích động." Nước mắt Rosa chảy ra. Đôi tay ta vẫn còn nắm chặt cánh tay Văn Thông.

      Văn Thông biết phải làm thế nào cả, nhìn thấy tôi đứng ngây ngốc ở đó nhìn hai người bọn họ, lập tức dời trọng tâm, đưa tay trái kéo tôi qua: " có thể tự bộ hai năm rồi, Rosa giới thiệu với em."

      Lúc này Rosa mới chú ý đến tồn tại của tôi, đành phải buông cánh tay Văn Thông ra.

      "Đây là vị hôn thê của , Joyce Lâm." Sau đó Văn Thông lại nhìn tôi : "Đây này là bạn học thời đại học của , Rosa Kidma. đúng, bây giờ phải gọi là bà Johnson."

      Rosa dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi, lại nhìn Văn Thông, đưa tay với tôi: " Lâm, rất hân hạnh được biết ."

      "Tôi cũng rất hân hạnh được biết , bà Johnson."

      "Thomas, ánh mắt của lợi hại đó, Joyce nhìn rất đáng ."

      "Cám ơn, quên chúc mừng em, chúc em tân hôn vui vẻ."

      "Cám ơn, Peter cũng ở Bắc Kinh, khi nào chúng ta có thể gặp mặt nhau đây."

      ‘Đinh’ tiếng, thang máy tới. Văn Thông : "Rosa, phải lên trước đây, Joyce mới bị thương ở chân. Đến lúc đó chúng ta lại liên lạc với nhau." Bàn tay trái của Văn Thông vẫn kéo cánh tay của tôi, bây giờ dùng lực nắm lấy tay tôi, vì vậy tôi cũng nắm lấy tay .

      "Được, rất vui khi được gặp hai người, chúng ta liên lạc nhau sau."

      Khi tôi và Văn Thông vào thang máy đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi cảm nhận được ta vẫn còn nhìn chăm chú vào .

      Chúng tôi dắt tay nhau, từ từ , cũng ai chuyện gì cả, cho đến cuối hành lang tới căn phòng của chúng tôi.

      Tôi đỡ Văn Thông thẳng vào phòng ngủ, để ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng ngủ, giúp cởi chiếc áo vest ra, đau lòng : " mau nghỉ ngơi chút , cả ngày nay nghỉ ngơi chút nào rồi."

      Văn Thông cũng gì, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo tôi, đầu tựa vào trong lòng tôi, tôi vuốt ve bờ vai của , im lặng, để giải tỏa mọi mệt mỏi.

      Khi chúng tôi nằm giường, tựa vào cánh tay Văn Thông, tôi đối mặt với , tay đặt lên ngực , thử thăm dò : " Văn Thông, dáng người của bạn tệ nhỉ."

      "Ừ, ấy là nhân vật nổi tiếng ở trường đấy, cũng là đàn chị của em mà."

      Tôi im lặng, cho đến bây giờ tôi vẫn dám hỏi về mối quan hệ của hai người, nhưng tôi có thể đoán được, nhưng tôi vẫn muốn Văn Thông tự mình với tôi.

      Làm ổ vai , lẳng lặng chờ, nhưng nghe thấy bất kỳ thanh nào truyền tới, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của mà thôi, thôi bỏ , xem ra hôm nay mệt muốn chết rồi.

      Nghe hít thở, tôi dựa vào người , biết như thế nào tôi cũng lăn ra ngủ luôn.

      Khi tôi mở mắt ra, giường chỉ còn có mình tôi, thấy bóng dáng Văn Thông đâu cả, tôi vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến toilet xem sao, có ai cả, lại chạy ra ngoài phòng khách, cũng có ai, biến đâu mất rồi? Đều là tại tôi, sao lại ngủ say như chết vậy biết, ngay cả khi rời giường tôi cũng hay biết nữa.

      Ủ rũ cúi đầu trở về phòng ngủ, nhìn chung quanh, bất ngờ phát tủ đầu giường có tờ giấy.

      "Bảo bối, hôm nay phải ra ngoài sớm, thấy em ngủ ngon quá nỡ gọi em dậy, khi nào dậy rồi em xuống nhà hàng ăn gì đó nhé, chiều về. Có gì điện thoại cho . Love. Văn Thông."

      Nhìn tờ giấy Văn Thông để lại cho tôi, tôi nhìn lại bản thân mình, cái gì mà tôi để làm phiên dịch cho chứ, tôi bây giờ chả giúp được gì cả..

      Ăn bữa sáng xong, tôi cứ dạo quanh ở hội trường khách sạn, phát ở Thượng Hải cũng có cửa hàng loại này, lập tức bước vào, đúng lúc có thể mua xà phòng cho Văn Thông, ở HongKong tôi vẫn luôn bảo Văn Thông xài loại xà phòng này, vì tôi rất thích mùi hương này người .

      Vui vẻ ra khỏi cửa hàng, tiếp tục dạo phố, chợt sau lưng tôi truyền đến giọng mà tôi được nghe ngày hôm qua, ký ức về giọng này vẫn còn rất mới mẻ.

      "Là Lâm sao?"
      hirari thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 24:

      edit: tuyền xù
      beta: SunniePham

      "Là bà Lam sao?"

      Tôi quay đầu lại nhìn sang nơi phát ra tiếng , thấy Rosa từ ghế salon đứng lên lúc tôi về phía tôi, hôm nay mặc bộ đồ màu xanh lục bó sát người, bộc lộ dáng vẻ thướt tha mềm mại của , khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn với ánh mắt thích thú.

      Tôi qua, gật đầu với : "Chính là tôi, xin chào, bà John¬son." Tôi kiên quyết xưng hô với ấy như vậy, làm vậy có thể khiến mình thoải mái chút.

      "Nếu có thời gian, chúng ta có thể ngồi với nhau lát được ?"

      "Dĩ nhiên có thể." Tôi tới, ngồi xuống đối diện .

      "Có thể gặp Thomas và , tôi rất vui." Cử chỉ của ấy khi chuyện rất tao nhã.

      Tôi ngượng ngùng cười cười với ấy, trong đầu lại hiểu lời này có chân hay .

      " nhất định cảm thấy rất kỳ quái khi tôi vậy. Joyce, ngại tôi gọi như vậy chứ."

      " ngại, là đàn chị khóa của tôi mà."

      " sao? Vậy tốt quá, vậy là có thể học được rất nhiều từ Thomas đó."

      "Ừ, Thomas rất giỏi, ấy luôn là thần tượng của tôi." đến Văn Thông, tôi liền cảm thấy rất tự hào về .

      " nghĩ đến, Thomas và đàn em khóa dưới lại nhau. tốt." Rosa mỉm cười nhìn tôi, ở trong ánh mắt của tôi có thể cảm thấy được chân thành.

      Rosa nhìn tôi chăm chú, từ từ : "Joyce, hãy Thomas nhiều, ấy là người đàn ông vô cùng tốt." Trong giọng của , tôi nghe được thương tiếc.

      Tôi sững sờ nhìn , nghĩ xem ấy muốn với mình những gì đây?

      "Joyce, nhất định rất tò mò, vì sao tôi quan tâm Thomas như vậy chứ?"

      Tôi thành thực gật đầu.

      "Tôi nghĩ cũng biết trước đây Thomas từng có bạn , người đó chính là tôi."

      "Tôi biết trước đây ấy từng có bạn , nhưng nghĩ tới xinh đẹp như vậy."

      " quá khen rồi, ra tôi được là xinh đẹp, tôi rất kém cỏi, rất xấu xí." tới đây, nước mắt của Rosa chảy ra.

      Thấy khóc, tôi cũng biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngồi ở đó, lẳng lặng đưa tờ khăn giấy cho .

      "Joyce, biết , tôi rời khỏi Thomas lúc ấy thống khổ nhất. Tôi cảm thấy xấu hổ vì hành động lúc đó của tôi."

      Tôi im lặng chờ tiếp.

      Rosa dùng khăn giấy lau nước mắt, uống ngụm nước, tiếp tục : "Tôi và Thomas là bạn học cùng lớp, nhớ lại lúc tôi gặp ấy lần đầu tiên, ấy là người có hào quang chói lọi, khuôn mặt của ấy giống người phương Tây chúng tôi, nhưng lại có tóc đen của người phương Đông dài tùy ý buộc ở phía sau, ngày đó ấy tới trễ, trong phòng học ngồi đầy người, cũng chỉ còn có chỗ ngồi trống bên cạnh tôi, vì vậy tôi chủ động vẫy tay với ấy, vậy mà ấy có chút ngượng ngùng cười cười với tôi, sau đó tới ngồi xuống bên cạnh tôi, người ấy có mùi thơm ngát thấm vào bên trong cơ thể của tôi, vào lúc đó trái tim của tôi bị ấy lấy mất, từ đó về sau trong mắt của tôi liền chứa người đàn ông thứ hai nào nữa."

      Nghe Rosa kể lại hình tượng năm đó của Văn Thông, trong lòng tôi dâng lên ghen tuông, vì sao tôi sinh ra sớm mười năm, lúc vào đại học, tôi mới chỉ là vui chơi học tiểu học, nhìn thấy tôi, chắc chắn cũng để ý đến tôi, nhưng nhìn lại Rosa, lòng tôi chán nản, tôi lấy cái gì so với . xinh đẹp như vậy, trong lòng tôi có thể khẳng định khi đó bọn họ xứng đôi cỡ nào.

      Rosa thấy tôi ngẩn người, lập tức tiếp: "Joyce, đừng để ý, tôi cho biết những chuyện này, có dụng ý khác, chỉ muốn biết nhiều chuyện của Thomas hơn, hiểu ấy ưu tú cỡ nào, tôi nghĩ ấy chắc cho biết, bởi vì từ đầu đến cuối ấy đều thích ra."

      Tôi cũng có bất kỳ phản ứng nào, nhưng trong lòng lại như sóng biển cuồn cuộn, vội vàng muốn biết tất cả mọi thứ có liên quan tới Văn Thông.

      "Khi đó tôi giống như nổi điên bắt đầu theo đuổi Thomas, lúc bắt đầu ấy luôn bị động, cuối cùng cũng bị cuốn hút bởi nhiệt tình của tôi, tiếp nhận tình của tôi, khi đó ở trường học có thể hai chúng tôi là kim đồng ngọc nữ chói lọi nhất, được rất nhiều người hâm mộ và khen ngợi, ra điều kiện trong nhà Thomas rất tốt, ba của là phú thương Hongkong, cưới người phụ nữ nước Mỹ vô cùng xinh đẹp, dáng dấp của Thomas giống mẹ của ấy, Gary (tên tiếng của Văn Trí) giống ba, nhưng Thomas cái gì cũng rất khiêm tốn, hoàn toàn có tính tình của con nhà giàu, mọi chuyện đều tự mình tự thân tự lực, với lại thành tích của ấy vô cùng xuất sắc, vào năm thứ ba, ấy có chút danh tiếng trong ngành quảng cáo, còn đạt được phần thưởng tài năng mới, ấy là danh nhân của trường học chúng tôi."

      tới đây, Rosa dừng chút, ổn định lại cảm xúc của mình: "Lúc chúng tôi tốt nghiệp, chúng tôi được công ty quảng cáo tốt nhất nước Mỹ mời về làm, khi đó tình của chúng tôi cũng đến hôn nhân, chúng tôi gặp cha mẹ hai bên, cũng nhận được lời chúc phúc của bọn họ, trước đêm hạnh phúc sắp tới, Thomas và ba mẹ tham dự hôn lễ của họ xảy ra việc ngoài ý muốn, ba mẹ ấy đều mất mạng trong lần ngoài ý muốn đó, còn Thomas bị thương nặng. Lúc tôi và Gary bay đến nơi chúng tôi mới biết, nội tạng Thomas bị xuất huyết nghiêm trọng, phải phẫu thuật, phiền toái nhất là thắt lưng của ấy bị tổn thương nghiêm trọng, khi đó từ hai đầu gối của ấy trở xuống còn cảm giác vận động nữa, chẩn đoán ban đầu là gãy xương sống thắt lưng liệt nửa người. Cũng ở đây trong thời gian ngắn tiến hành phẫu thuật."

      "Lúc đó tôi và Gary đều choáng váng, dám tình huống cho ấy biết, chỉ có thể chờ đến lúc những chỗ bị thương khác thân thể ấy gần lành lặn, chuyển tới bệnh viện phục hồi ở New York, khi đó chân của Thomas nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều, lúc đó bác sỹ cho chúng tôi biết ấy bị liệt nửa người, hai chân có cảm giác, bác sỹ lại tiến hành phẫu thuật cho ấy lần nữa. Tôi nhìn Thomas chịu đựng đau đớn nằm lỳ ở giường, lòng của tôi rối loạn, tìm được phương hướng."

      Tôi cầm ly nước đưa cho Rosa, thấy rất đau lòng.

      "Cám ơn, Joyce, lúc làm xong phẫu thuật lần hai, mỗi ngày tôi đều sống trong hy vọng, hy vọng có thể có kỳ tích xuất , nhưng cuối cùng hy vọng của chúng tôi cũng tan vỡ, lúc bác sỹ tới khám lại cho Thomas, hai chân của ấy vẫn dính vào giường, nhúc nhích, mặc kệ Thomas dùng sức như thế nào vẫn thể di động chúng nó. Thomas rất thông minh, ấy biết bệnh tình của mình, khi đó gần như tuyệt vọng, cũng chuyện với chúng tôi, khi đó tôi cũng sụp đổ, tôi chấp nhận nổi bộ dáng này của Thomas, trước đây bộ dáng khỏe mạnh của ấy khắc sâu vào lòng của tôi, cuộc sống về sau, tôi nhìn hai chân gầy yếu của ấy ngày đó, tôi lại càng chấp nhận nổi, nhưng ấy là quán quân 400m bơi tự do của trường học chúng tôi, tôi là người lười vận động cũng do ấy dạy bơi. Mà bây giờ tất cả mọi thứ đều thể, từ đó trở , tôi cũng thăm Thomas, còn cùng người nhà đến châu Âu, tôi biết đối mặt với ấy như thế nào."

      Lúc này, ánh mắt của tôi oán giận nhìn Rosa, sao có thể đối xử với Văn Thông như thế chứ?

      Rosa nhìn thấy, nở nụ cười bất đắc dĩ, tiếp: "Tôi cũng dễ chịu nha, người nhà của tôi ở châu Âu, nhưng trong tâm tư thường xuyên nhớ tới Thomas, cuối cùng tôi nhịn được nữa, liền bay trở về New York, nhưng khi tôi đến bệnh viện, tìm được Văn Thông nữa rồi, ấy xuất viện, tôi liền chạy nhanh chạy đến nhà của ấy ở Long Is¬land, nơi đó cũng đổi chủ, cứ như vậy, ấy biến mất hoàn toàn trong thế giới của tôi, cho tôi bất kỳ cơ hội cứu vãn nào, khi đó tôi hối hận muốn chết, căm ghét mình, tôi là người phụ nữ ghê tởm như vậy. Sau đó bao lâu, tôi gặp chồng tôi bây giờ, ấy, Thomas và tôi đều là bạn học cùng lớp, lúc tôi hối hận, ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi, cuối cùng chúng tôi nhau."

      "Nhưng lúc tôi và Pe¬ter nhau, đồng thời vẫn tìm tung tích của Thomas, tôi vẫn muốn đối mặt xin lỗi với ấy, nhưng vẫn có tin tức, cho đến bốn năm trước, tôi nhìn thấy Thomas lại giành được thành tích xuất sắc trong giới quảng cáo, nhưng tất cả bài báo đều có hình của ấy, tôi muốn biết thân thể của ấy rốt cuộc có tốt hơn chút nào . Hàng năm lễ trao giải thưởng của giới quảng cáo giới hàng năm ban thưởng, tôi đều tham gia, vì có thể nhìn thấy Thomas, bởi vì ấy nhận được rất nhiều giải thưởng, nhưng mỗi lần tôi đều thất vọng mà về, bởi vì ấy tham gia bất kỳ hoạt động công chúng nào, ra tôi có thể tìm ấy ở công ty của ấy, nhưng tôi lại sợ gặp ấy mình. Tôi chỉ có thể chết tâm."

      "Sau này sao?" Tôi còn muốn biết suy nghĩ của bây giờ.

      "Cho đến cuối năm ngoái, sau khi tôi và Pe¬ter kết hôn, cùng nhau công tác ở Bắc Kinh, có lần, ở sân bay gặp được Alan, ấy cũng là bạn học của tôi, cho tôi biết rất nhiều chuyện về Thomas, sau khi tôi rời khỏi ấy, tinh thần sa sút trong thời gian ngắn, chuyển bệnh viện, lại làm tiếp phẫu thuật hai lần nữa, khiến chân của ấy khôi phục tốt hơn, ấy phấn chấn trở lại, kiên nhẫn tiến hành huấn luyện khôi phục của người bình thường, ấy cho tôi biết, lúc đó, Thomas biết ngã bao nhiêu lần, cũng ngoan cường đứng dậy, cuối cùng có thể chống nạng bước . Hơn nữa ấy còn cho tôi biết, bây giờ Thomas làm việc ở Hongkong, còn dễ thương."

      Rosa đưa tay bắt lấy tôi, kích động : "Joyce, biết , lúc tôi nghe được Thomas có thể chống nạng bước cũng có bạn , tôi rất vui, như vậy có lẽ có thể giảm bớt chút cảm giác tội lỗi của tôi. Joyce, xin lỗi."

      Tôi vỗ vỗ tay của , : " cần xin lỗi với tôi, chuyện giữa và Văn Thông, vẫn là tự với ấy . Tôi nghĩ như vậy tốt hơn chút. sao?"

      "Ừ, cám ơn , Joyce, nghĩ tới đối xử với tôi như vậy, cám ơn. Tôi giáp mặt xin lỗi Thomas." Rosa khóc.

      "Tôi nghĩ Văn Thông tha thứ cho , ấy thiện lương như vậy mà."

      "Đúng, ấy là người vô cùng tốt."

      Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ, liền : "Rosa, thời gian còn sớm, tôi phải về. Hôm nay rất cám ơn có thể với tôi nhiều chuyện về Văn Thông như vậy."

      "Là tôi phải cám ơn , để cho tôi ra những lời giấu trong lòng tôi nhiều năm. Cám ơn, Joyce."

      "Vậy gặp lại sau, tôi nghĩ chúng ta còn có thể gặp mặt."

      "Ừ, tạm biệt, Joyce."

      Tôi từ từ về phòng, trong đầu tràn đầy bóng dáng của Văn Thông, tôi chưa từng thấy qua hình tượng khỏe mạnh, và tuyệt vọng sau khi bị thương, còn dáng vẻ lúc tôi gặp , chúng tôi ở chung, tất cả mọi thứ giống như chiếu phim vậy.

      Lúc tôi quẹt thẻ mở cửa phòng, cửa phòng liền mở ra, tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Văn Thông.

      "Bảo bối, cuối cùng em cũng trở về làm lo muốn chết."

      Tôi vào, gì, chỉ dùng hai tay của tôi ôm Văn Thông chặt, tôi rúc đầu vào trong ngực ấm áp của .

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25
      Beta: SunniePham

      Nghe thấy giọng sốt ruột của Văn Thông, lại khiến tôi cảm thấy yên bình, tôi đưa tay ôm , đầu rúc và trong ngực , mặc sức mà hít vào mùi thơm nhàng của , tôi thế mà lại cảm nhận theo lời Rosa, để mùi thơm dịu này rót đầy vào cơ thể, trái tim lập tức bị cướp , đây là cảm giác gì, nghĩ tới đây tôi đột nhiên bật cười.

      Vì phải chống nạng nên Văn Thông thể đẩy hai tay của tôi ôm chặt lấy , nên phải cựa quậy thân mình mà : "Em mau buông tay ra , cứ như thế này nhìn thấy mặt em được."

      Tôi nghe lời buông tay ra, nhưng tôi vẫn còn cười. Ngẩng đầu lên nhìn .

      "Khỉ con nghịch ngợm này, hôm nay em chạy đâu chơi mà vui vẻ như vậy." Văn Thông cũng cười nhìn tôi.

      "Em đâu cả, em xuống dưới lầu mua cái này cho nè." Tôi lấy ra cục xà phòng mới mua. Lại hỏi: "Ủa phải là trưa về sa? Sao bây giờ lại ở đây?"

      " sợ em ăn cơm mình buồn, cho nên trở về với em, muốn làm em bất ngờ, nhưng lại thấy bóng dàng em đâu cả."

      "Em mà có ở đây phải trở lại chỗ làm chứ."

      "Em muốn ăn cái gì?" Văn Thông ngồi lên ghế sofa, đặt cặp nạng xuống, lấy tay xoa hông.

      "Có phải là cả sáng nay ngồi được đúng ." Tôi quan tâm hỏi.

      "Cũng phải, hôm nay đến đài truyền hình xem xét tình hình chút, lại hơi nhiều. có chút mệt mỏi."

      Bây giờ Văn Thông còn che giấu tình trạng của bản thân mình trước mặt tôi.

      "Vậy chúng ta gọi phục vụ phòng , như vậy có thể nghỉ ngơi chút, được ? Văn Thông."

      "Cứ theo ý em , chỉ cần em thích là được rồi." Văn Thông dịu dàng .

      hiền lành như vậy lại khiến cho tôi nhớ đến những lời Rosa với tôi, ta Văn Thông phải là người chủ động, nhưng rất thận trọng, chỉ cần là ta thích gì, nhìn lâu vài lần, nhất định chú ý đến, vài ngày sau đem đến trước mặt ta. Nghĩ tới đây, tâm trạng của tôi chợt u chút, nếu tôi ghen tỵ đó là giả, biết được nhiều chuyện của từ Rosa, khiến trái tim tôi thấy rất chua xót, nhưng bây giờ tôi muốn hỏi về những chuyện liên quan đến Rosa, tôi vô cùng muốn Văn Thông chủ động kể cho tôi nghe những chuyện trước kia.

      "Bảo bối, em nghĩ gì vậy? Sao đột nhiên lại im lặng như vậy."

      " có gì cả, em chỉ nghĩ xem chúng ta nên ăn gì đây?" Vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình.

      " thấy hôm nay em có chút kỳ lạ đó." Văn Thông dùng loại mắt thăm dò nhìn chằm chằm vào tôi, giống như là muốn nhìn sau vào nội tâm của tôi, khiến tôi vội vàng rũ mi xuống, tới cái bàn lấy thực đơn đưa cho Văn Thông.

      Văn Thông nhận thực đơn, đặt nó ở bên, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh , nghiêng đầu với tôi: "Nguyên buổi sáng nay chúng ta thấy mặt nhau, thế mà em lại hôn cái nữa."

      "Đâu có, em chỉ chưa kịp làm thôi mà." xong tôi lập tức bĩu môi chạm vào miệng .

      " bé tinh nghịch, hôn cũng tốt nữa." Văn Thông cười lắc đầu, ôm tôi, nghiêm túc dùng đôi môi của mình che lấp đôi môi của tôi, nhiệt tình hôn tôi, khi hôn rất dùng sức, hận thể nuốt tôi hết luôn cho rồi, nhiệt tình của cũng lây sang tôi, khiến tâm trạng của tôi cũng trở nên sôi sục.

      Nhiệt tình trôi qua, cánh tay Văn Thông ôm lấy tôi, thầm sau tai tôi: "Bảo bối, có em tốt, gặp lại em, có phiền não gì đều biến mất hết."

      Hơi thở của thổi sau lỗ tay tôi, khiến cả người tôi ngứa ngáy hết cả lên, ngừng lắc lắc đầu của mình, theo lời của hỏi: " phiền não chuyện gì vậy?"

      ". . . . . . ."

      Tôi lúc nào cũng gợi ý cho Văn Thông kể tôi nghe những chuyện trước kia của , nhưng cho đến bây giờ chưa có lúc nào thành công cả.

      "Bảo bối, gọi chút đồ ăn , chiều nay còn phải đến công ty nữa." Văn Thông lấy điện thoại ra để chuyển chủ đề.

      "Được rồi, vậy em cũng tới công ty, em muốn bị tụt lại đâu."

      "Chân của em đỡ hơn chưa?"

      " chút vấn đề cũng có."

      "Được rồi, vậy chiều nay với , để khỏi lo lắng."

      Xem ra bây giờ kể cho tôi nghe những chuyện trước kia, vậy tạm thời cứ bỏ qua , hình như cả hai chúng tôi đều có khẩu vị gì cả, nên chỉ tùy tiện gọi ít thức ăn, chờ sau khi ăn xong, Văn Thông hối thúc tôi ăn nhanh lên, rồi nằm lỳ ở giường, tôi xoa bóp nhàng cho để giải tỏa căng thẳng, làm ngủ thiếp luôn.

      Ngồi ở bên cạnh Văn Thông nhìn ngủ say, lại khiến tôi nhớ tới chuyện và Rosa, tôi biết cứ nghĩ về chuyện trước kia của đúng, lớn tuổi hơn tôi nhiều như vậy, sao có thể chưa bao giờ chứ? nên quá quan tâm đến quá khứ của , bây giờ điều quan trọng nhất là cứ chân thành thương , nhớ kỹ những chuyện làm cho tôi.

      Đúng lúc tôi ngây người, biết Văn Thông tỉnh dậy khi nào, thâm tình nhìn tôi, đưa tay khẽ vuốt gương mặt của tôi, : "Em vui vẻ lên chút , chờ mấy ngày nữa hết bận, dẫn em chơi cho thỏa thích."

      " quan trọng, cũng cần quá mệt mỏi, chỉ cần có thể ở cùng là em rất vui rồi." Tôi tựa đầu trước ngực , lắng nghe nhịp đập của trái tim .

      Văn Thông nhàng vuốt ve đầu tôi, dịu dàng của khiến trái tim tôi như có những ngọn sóng nổi lên, tôi rất thích cảm giác này.

      " rất muốn cùng em yên bình ngồi đây mãi, nhưng bảo bối, chúng ta phải chuẩn bị thôi, buổi chiều còn có cuộc họp nữa."

      "Được, chúng ta thôi."

      Công ty của chúng tôi nằm ngay khu đất mới ở phía Đông, rất gần với khách sạn, tôi và Văn Thông chỉ cần bộ đến đó cũng được, trong buổi hoàng hôn rực rỡ của tháng tư, chúng tôi vai kề vai, sánh bước bên nhau con đừng, khi ngang qua mọi người đều ngoái đầu lại nhìn chúng tôi.

      Tôi quen với việc bị nhìn chằm chằm như thế này rồi, nhất định là do Văn Thông đẹp trai hơn bọn họ mà thôi.

      Mấy ngày kế tiếp, chúng tôi đều bận rộn đến mờ mịt, Văn Thông luôn luôn họp cùng với quản lý cao cấp của công ty, nghiên cứu các tài liệu, tôi cũng xem qua những tài liệu này rồi, vì có lúc tôi phải cùng Văn Thông đến đài truyền hình, làm thông dịch viên cho , là phiên dịch, nhưng ra Văn Thông muốn cho tôi để tích lũy nhiều kinh nghiệm làm việc hơn, còn có thể rất kiên nhẫn giải thích cho tôi nghe nữa, khiến tôi học hỏi được rất nhiều thứ, cũng cho tôi hiểu thêm về tài năng của Văn Thông trong công việc, có rất nhiều chuyện đều phải tự thân vận động, có lúc tôi thấy lúc họp, vô tình ấn ấn hông của , phải ngồi trong thời gian dài, nên phải đặt đùi phải lên chân trái, tôi hiểu chỉ cần ngồi như vậy có nghĩa là rất thoải mái, mỗi lần thấy như vậy, tôi ngay lập tức gửi tin nhắn cho , dùng giọng điệu tương đối nghiêm nghị bảo phải nghỉ ngơi chút, cũng tệ lắm, mỗi lần như vậy đều ngoan ngoãn đến phòng làm việc của mình mà nằm chút.

      Hôm nay là ngày các công ty trình bày sản phẩm của mình, trong cuộc cạnh tranh này hai công ty kịch liệt nhất chính là công ty chúng tôi và công ty P&R Johnson Inc. (công ty của Rosa), trải qua vòng rút thăm, công ty chúng tôi là người cuối cùng, Rosa là người đầu tiên lên diễn thuyết, ta diễn thuyết rất đặc sắc, tôi lòng cảm thấy như vậy, Văn Thông ngồi ở bên cạnh tôi, có vẻ gì là lắng nghe cả, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, khi cảm thấy tôi lo lắng động đậy thân thể, nghiêng đầu qua nhìn tôi, mỉm cười cho tôi cái gật đầu tràn đầy tin tưởng, khiến nỗi lo lắng của tôi tan biến .

      Đến lượt công ty chúng tôi diễn thuyết rồi, Alan là người trình bày, mọi thứ trong dự án là do Văn Thông làm, nhưng diễn thuyết trước mặt mọi người, mỗi lần như vậy đều là do Alan diễn thuyết, Văn Thông chỉ ngồi đó lẳng lặng mà nghe. Lần này cũng ngoại lệ, chúng tôi cũng ngồi vào chỗ của chủ tịch, Văn Thông ngồi ở chỗ của nhân viên ngồi bên cạnh tôi.

      Cuối cùng buổi diễn thuyết cũng hoàn thành, chúng tôi ở yên lặng chờ kết quả, đây là tôi lần đầu tiên tham gia dự án như thế này, vô cùng khẩn trương, biểu có chút đứng ngồi yên, Văn Thông cùng Alan, Mr. Quinn và giám đốc chi nhánh Bắc Kinh gì đó, trong quá trình chuyện cũng chú ý đến hành động của tôi, nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của tôi, nên chống nạng từ từ về phía tôi.

      "Đừng khẩn trương, Văn Ý, ngồi xuống uống nước ."

      "Văn Thông, thử xem chúng ta có thể thắng ?"

      " nên quá chú trọng kết quả, chúng ta cố gắng hết sức là được rồi." Văn Thông bình thản .

      "Nhưng em vẫn rất khẩn trương." Tôi đặt tay lên ngực mình.

      "Lại đây, em ngồi xuống, em ngồi đây chờ ." ra lệnh.

      Alan và những nhân viên khác trong công ty vào trong nghe kết quả, thời gian hình như trôi qua chậm hơn, tôi nhìn chằm chằm ra cửa, lúc lâu sau, rốt cuộc cũng có người ra, phần lớn đều cúi đầu có chút ủ rũ, trái tim tôi như muốn rớt ra luôn vậy, cũng để ý nhiều, bắt lấy tay Văn Thông, cầm ngược lại tay của tôi, dùng bàn tay mình bao bọc lấy bàn tay tôi.

      có người của công ty chúng tôi chạy ra, gương mặt bọn họ đều rất vui vẻ, xem ra chúng tôi thắng, trái tim tôi cuối cùng cũng có thể quay về chỗ cũ, tôi vui vẻ quay đầu lại nhìn Văn Thông chút, cưng chiều nhìn tôi, hôn lên mắt tôi.

      Cuối cùng, Alan, Rosa và người đàn ông tôi quen biết cùng ra ngoài, về phía bọn tôi, Văn Thông nhìn thấy bọn họ, lập tức lấp nạng chống lên, khi tôi đứng đó ngây ngốc nghe : "Đừng đứng lên, họ chung với đấy."

      Người đàn ông kia thấy Văn Thông nên bước nhanh đến trước mặt chúng tôi, nhiệt tình ôm lấy Văn Thông : "Thomas, tôi vui khi thấy cậu, lâu rồi chúng ta gặp nhau."

      "Tôi cũng rất vui, Peter " Văn Thông đáp lại ta.

      "Peter, đừng ôm Văn Thông chặt như vậy, cẩn thận chút." Rosa nhắc nhở.

      " sao cả, tôi yếu ớt như vậy đâu." Văn Thông mỉm cười với ta.

      " xin lỗi, Thomas, là do tôi quá hưng phấn, đúng rồi, phải chúc mừng các cậu thắng được hạng mục này, thua cậu, tôi tâm phục khẩu phục." Peter .

      Nhìn thấy bọn họ bạn học cũ gặp mặt, vui vẻ trò chuyện với nhau, tôi bỗng nhiên có cảm giác mình trở thành người ngoài. Ý nghĩ của tôi vừa xuất , nghe được giọng của Văn Thông vang lên: "Lại đây, bảo bối, đến chỗ này, để giới thiệu em chút."

      Văn Thông đưa tay ra kéo tôi qua, vui vẻ giới thiệu với bọn họ: "Giới thiệu mọi người, đây chính là vị hôn thê của tôi Joyce Lâm. Bảo bối, em gặp Rosa rồi, còn người đàn ông tuấn này là Peter Johnson."

      "Hello, Lam, rất vui khi được gặp ." Peter nhiệt tình .

      "Tôi cũng rất hân hạnh khi được biết ." Tôi lễ phép trả lời.

      Peter làm mặt quỷ với Văn Thông, : "Thomas, cậu giỏi, có vị hôn thê đáng xinh đẹp như thế này."

      Văn Thông cũng vui vẻ ôm tôi... tôi thuận thế ôm hông của , như vậy để đứng vững hơn chút.

      "Công ty chúng tôi có mở tiệc rượu nho , hai người nếu như phiền, mời đến chơi chút." Alan .

      Văn Thông cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Peter và Rosa dĩ nhiên cũng rất vui vẻ đón nhận lời mời.

      Tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn mà chúng tôi ở, có rất nhiều cocktail, đây là loại tiệc đứng đơn giản mọi người tự phục vụ.

      Tôi bảo Văn Thông ngồi xuống xong, lại giúp lấy thức ăn, cũng được uống quá nhiều rượu, tôi chỉ đưa cho ly nước chanh, chúng tôi và vợ chồng Johnson, có cả Alan cùng nhau nhau dùng cơm, bọn họ vui vẻ cùng nhau ôn lại chuyện quá khứ, nhưng ai về chuyện giữa Văn Thông và Rosa cả, trong suốt bữa ăn, tôi thấy ánh mắt Rosa vẫn luôn nhìn Văn Thông, tôi mượn cớ muốn vào toilet để rời khỏi chỗ ngồi, cho ta cơ hội để ở chung với Văn Thông.

      Chờ đến ki tôi trở lại, thấy Rosa chuyển sang ngồi bên cạnh Văn Thông, chỉ còn hai người bọn họ thôi, Peter và Alan thấy bóng dáng đâu cả, tôi lập tức ngồi xuống bên cạnh Mr. Quinn, hôm nay ông ấy rất vui mừng, lập tức đưa cho tôi ly rượu chạm cốc với tôi, tôi nhìn Văn Thông và Rosa, cũng chú ý mình cầm cái ly gì, hớp uống hết luôn.

      Tôi thấy hình như Rosa khóc, thấy Văn Thông đưa khăn giấy cho ta, để cho ta lau nước mắt, còn dùng tay vỗ nhè lên lưng ta.

      Tôi đúng, là tự nguyện cho bọn họ có cơ hội để chuyện, nhưng trong lòng lại giống như bị đổ bình ngũ vị vậy, nên tôi lại tìm phục vụ muốn ly rượu, hớp nốc cạn, cứ như vậy tôi cũng biết mình uống mấy ly rồi, rốt cuộc cầm cự nổi nên nhanh chóng té xỉu.

      Chuyện gì xảy ra tiếp theo, tôi chỉ mơ hồ biết rằng có người ôm tôi về phòng, còn có thanh chóng nạng phía sau nữa, cũng có giọng lo lắng của Văn Thông, nhưng tôi lại nghe gì. Mọi thứ hỗn loạn lung tung sau đó trở nên rất yên tĩnh.

      Thứ tôi uống rốt cuộc là loại rượu gì vậy, dạ dày tôi như bị lửa đốt vậy, khiến cả người tôi nóng lên. Tôi đứng bật bật dậy rồi bắt đầu cởi quần áo.

      "Bảo bối, em làm sao vậy? Rất khó chịu sao?" Văn Thông đứng ở bên cạnh tôi, tay chống nạng, tay đỡ tôi.

      Chợt hồi lửa giận bốc lên, tôi chợt đẩy cái, miệng còn hét: Văn Thông, ăn hiếp em, cái tên xấu xa này."

      Khi tiếng hét của tôi chưa ngừng, tôi mơ hồ thấy Văn Thông ngã về phía sau, hình như chỉ chống có cây nạng, nên bị mất thăng bằng. . .

      Khi dụi mắt nhìn lại , ngồi dưới đất. Tôi cũng kéo dậy, mà vẫn còn rất tức giận : " có gì thể cho em biết được sao."

      xong tôi lập tức lảo đảo mà vào toilet.

      Chết rồi mấy bữa lo có sóng gió nay có sóng gió rồi lại lo lắng quá

      Chị Văn Ý ghen rồi, ai bảo Văn Thông kể cho chị Văn Ý nghe để chị suy nghĩ lung tung như vậy

      biết Văn Thông giải thích như thế nào với chị Văn Ý nữa đây

      Thanks ss nhiều nha, hóng chương mới nữa rồi, mặc dù mới vừa đọc xong
      hirari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :