1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10
      Edit: Fraye
      Beta: TieuKhang

      Đêm đó sau khi tạm biệt, tôi nhìn gia đình họ rời , cuối cùng Lương Văn Thông quay đầu lại nhìn tôi lâu, ánh mắt của như muốn gì đó với tôi, nhưng tôi thể nào hiểu được.

      tuần sau đó, tôi luôn ở suốt trong nhà đâu cả, cũng đến công ty Lương Văn Thông làm việc. Ba tôi có hỏi tính chừng nào làm, nhưng tôi viện cớ trong người vẫn còn khó chịu nên chưa thể làm được. Lương Văn Thông có nhắn tin cho tôi, vì có hỏi thăm ba tôi nên biết tôi khỏe, bảo tôi chừng nào khỏe lại rồi hãy làm, nhớ chú ý nghỉ ngơi cho khỏe.

      Hôm nay là chiều chủ nhật, tôi ở trong phòng nhàm chán lướt web điện thoại di động vang lên, tôi nhìn thấy dãy số lạ có quen.

      "Alô, Joyce à? Tôi là Thomas."

      "Tôi đây, dùng số nào mà lạ quá vậy?"

      "Đây là số điện thoại ở văn phòng của tôi."

      "Hôm nay là chủ nhật, mà vẫn còn ở công ty làm thêm giờ sao." Tôi có chút giật mình .

      " còn cách nào khác, có nhiều việc cần tôi giải quyết quá." Giọng của có vẻ hơi mệt mỏi.

      " đừng làm việc quá sức, cả ngày nay đều ở công ty sao?"

      "Tôi sao, thấy khỏe chưa?"

      "Tôi khỏe rồi." Tôi giọng .

      "Vậy ngày mai có thể đến công ty làm việc ? Công ty dự án quảng cáo tôi muốn tham gia, tôi thấy có thể học hỏi thêm số thứ đấy."

      "Được, ngày mai tôi đến công ty. Hôm nay ăn cơm chưa?"

      "Buổi sáng tôi có ăn ở nhà chút." qua loa .

      "Vây bây giờ chưa rời khỏi công ty đâu phải ?" Tôi vừa hỏi, vừa cầm túi xách của mình lên chạy xuống dưới lầu.

      "Sao vậy, muốn đến đây sao?" nâng cao giọng hỏi.

      "Đúng lúc tôi đến gần chỗ công ty , thuận tiện mang cho chút đồ ăn, muốn ăn gì?"

      "Vậy làm phiền quá, tôi ăn gì cũng được." Trong giọng có chút vui vẻ.

      "Mấy ngày nay ở nhà mình à, có người giúp việc sao?" Tôi hỏi tiếp.

      "Ừm. Tôi mời người giúp việc theo giờ, hôm nay bà ấy xin nghỉ."

      "Vậy ở đó chờ tôi nha." Tôi ra khỏi cửa.

      Bởi vì ở khu Trung Hoàn cho đậu xe, nên tôi phải bắt taxi .

      "Được, cần phải gấp, tôi ở đây chờ ." dịu dàng .

      "Ừm."

      Tôi đến quán mì hoành thánh nổi tiếng ở Trung Hoàn mua cho và tôi mỗi người phần, rồi đến công ty của .

      Khi tôi mang đồ ăn đến địa chỉ công ty theo như danh thiếp, nhìn công ty mà miệng tôi ngoác rộng ra. Sao lại trống trơn thế này.

      Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho , chuông điện thoại vừa vang lên hồi liền có người bắt máy.

      "Thomas, sao công ty lại trống trơn vậy, tôi đúng địa chỉ ghi danh thiếp mà?"

      "Oh my God, I’m so sorry, Joyce. (Ôi chúa ơi, tôi xin lỗi Joyce) Tôi quên cho biết, công ty của tôi chuyển đến tòa nhà của ba rồi. Thành xin lỗi." ở đầu dây bên kia hình như rất gấp gáp.

      " sao đâu, cứ ở đó chờ tôi , tôi đến đó ngay, hãy gửi tin nhắn cho tôi biết ở lầu mấy ." Tôi trấn an .

      "Được, thành xin lỗi."

      " Lương Văn Thông, có thể dừng xin lỗi được vậy, nếu tôi lập tức bỏ về đấy."

      "Được, tôi gửi tin nhắn cho ngay, tôi chờ ."

      câu "Tôi chờ " của khiến tôi hận thể bay đến bên cạnh ngay lập tức, tôi điên cuồng hết nổi rồi.

      Chờ đến khi tôi tới thang máy của tòa cao ốc, nhân viên an ninh cầu tôi ghi tên của mình và tên công ty tôi tới. Tôi thấy bảng đăng ký có tên của Thomas Leung, mười giờ rưỡi có mặt tại công ty rồi. Tôi lắc đầu thầm nghĩ, đúng là kẻ cuồng công việc mà.

      Vừa ra khỏi thang máy rồi quẹo phải, tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn gửi cho tôi, vừa ngẩng đầu thấy chống nạng từ bên trong ra, hôm nay mặc tây trang, chỉ mặc đồ thuờng ngày, khi thấy tôi liền nhoẻn miệng cưòi.

      "Làm sao biết đuợc tôi đến nơi rồi?" Tôi tò mò hỏi.

      "Nhân viên an ninh ở lầu dưói gọi điện lên cho tôi."

      "Công ty của chuyển bao giờ thế, sao tôi biết, cũng may hôm nay tôi có tới đây, nếu ngày mai nhất định tôi tới trễ mất." Tôi may mắn .

      "Xin lỗi nhé, đều là lỗi của tôi, quên cho biết." Lương Văn Thông lại bắt đầu xin lỗi.

      “Xem kìa, đây là lần thứ ba xin lỗi rồi đấy." Tôi nhìn trách móc.

      "Được, nữa. Joyce, mang đến cho tôi món gì thế, khi nghe mang đồ ăn đến dạ dày tôi bắt đầu réo ầm ĩ rồi đây." Văn Thông vậy mà mong ngóng đồ ăn đến thể đợi được.

      " mà cũng biết đói sao, là người cuồng công việc còn biết thời gian mà, lúc nãy tôi có liếc nhìn sổ ghi chép, thấy Lương đây hôm nay mười giờ mà có mặt rồi."

      "Cuồng công việc gì chứ, tôi là người có số khổ mà."

      "Số mà số khổ ấy à, vậy chắc bao nhiêu người đời này khỏi sống luôn quá. À phải, chúng ta ăn ở đâu đây?"

      "Đến phòng làm việc của tôi ." đưa tay ra sau lưng tôi vỗ cái.

      Tôi theo đến phòng làm việc.

      "Chúng ta cứ ngồi ghế sofa ăn Joyce."

      "Được." Tôi đem mì hoành thánh đặt lên bàn, mở nắp hộp thức ăn ra : "Thomas, mau ăn , nếu nguội ăn ngon đâu."

      " sao? Chẵng lẽ để tôi ăn mình ư?" Lương Văn Thông ngồi xuống ghế sofa.

      "Tôi cùng ăn với , ở phòng có cái gì uống , tôi sắp chết khát tới nơi rồi."

      "Ở chỗ tôi chỉ có café và trà thôi, muốn uống gì?" vừa vừa lấy cây nạng chuẩn bị đứng dậy.

      " đừng , để tôi tự lấy, muốn uống gì?"

      "Uống trà . Cảm ơn ."

      Tôi chạy đến quầy bar mini trong phòng làm việc rót hai ly trà bưng lại, có thể do nhìn thấy trà nóng nên tôi cũng cảm thấy nóng theo. Tôi lại hỏi: "Thomas, có thứ nước uống lạnh lạnh nào khác sao?"

      "Vậy tôi chỉ có nước suối thôi. còn thứ gì khác cả." hơi ngượng .

      "Nước suối cũng được, chỉ cần có đá là được, tôi nóng quá."

      "Joyce, mở máy lạnh lên , tôi có mình nên có mở."

      "Thôi được rồi, tôi muốn chốc nữa lại thấy phải khó chịu. Tôi uống chút nước lạnh là cũng đuợc."

      Tôi thấy mặt lại có vẻ băn khoăn, bèn : " trước nhé, đuợc xin lỗi nữa, mau ăn thôi."

      nhìn tôi gì nữa mà bắt đầu ăn mì.

      Đến khi cả hai chúng tôi đều ăn xong, tôi thuận tay dọn dẹp mấy hộp đồ ăn bàn, xong vứt tất cả vào thùng rác. Sau đó hỏi Thomas nhà vệ sinh ở đâu, tôi muốn rửa tay.

      Tôi rửa tay xong quay lại nhìn thấy Lương Văn Thông dùng khăn giấy lau bàn sạch , thấy tôi bước ra liền : "Joyce, tới uống chút trà ."

      "Được." Tôi vui vẻ qua ngồi xuống, có lẽ do quen ngồi ghế sofa loại mềm, tôi vô tư thả người ngồi mạnh xuống và nghe thấy tiếng động .

      " đụng trúng cái gì rồi à, có đau ? xin lỗi, tôi ngồi được sofa loại mềm."

      "Lần thứ tư rồi đấy, nếu lần nào cũng xin lỗi tôi như thế này, tôi bao giờ đến đây nữa. Do tôi sơ ý thôi, vì khi nãy ngồi cũng thấy nó quá cứng." Tôi ngồi bên cạnh tự nhiên .

      Chúng tôi cứ ngồi như vậy, ai chuyện với ai, cuối cùng : "Joyce, tôi còn chút việc phải làm, có muốn đâu chơi ? Hay vẫn ở đây?"

      " lòng nhé, tôi ở đây có quấy rầy gì ?" Tôi thử dò hỏi.

      "Làm gì có chứ." lấy cây nạng chống đứng dậy, từ từ tới sau bàn làm việc ngồi xuống.

      " có muốn tôi ở lại đây ?" Tôi rèn sắt khi còn nóng hỏi tiếp.

      "Ừ, đương nhiên là tôi muốn rồi." thấp giọng .

      "Vậy tôi ở lại đây, tôi lười phải ra ngoài." Tôi .

      "Được, ở chỗ tôi có rất nhiều sách, tự nhiên xem nhé, cũng có thể dùng Notebook của tôi để lên mạng, tôi nhanh chóng giải quyết xong công việc."

      " cứ làm việc của , cứ mặc kệ tôi, nếu tôi rất ngại khi ở đây làm phiền ."

      "Được, cứ tự nhiên." vừa vừa đeo mắt kính bắt đầu xử lý đống tài liệu tay.

      Tôi đứng truớc tủ sách của chọn cuốn sách về quảng cáo, sau đó ngồi xuống ghế sofa đọc. Thỉnh thoảng tôi cũng len lén nhìn , làm việc rất nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú, khác hoàn toàn với những lúc chuyện với tôi, dáng vẻ này của khiến người ta phải kiêng dè.

      Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua. Sắc trời tối, ánh sáng trong phòng làm việc dần dần sẫm lại, tôi ngẩng đầu lên nhìn chạm phải ánh mắt sâu thẳm của cũng nhìn đến tôi.

      "Nhanh , mới đó mà trời tối rồi. Tôi mở đèn."

      “Để buồn chán suốt cả buổi trưa, tôi xong ngay đây."

      " làm gì thế?" Tôi hỏi.

      "Là công ty muốn tổ chức hội nghị diễn đàn kinh tế ở Bắc Kinh, thứ tư tôi lại phải Bắc Kinh rồi."

      "Vậy tôi đến công ty làm việc chưa tới hai ngày là phải công tác rồi à."

      "Cho nên tôi muốn ngày mai tới công ty, tôi giới thiệu gặp mặt vài đồng nghiệp."

      Tôi lên tiếng.

      thấy tôi im lặng nên tiếp: "Joyce, tôi cho xem cái này, là trọng trách giao cho tôi đấy, nhưng chỉ có thể cho xem tấm thôi."

      "Việc gì cơ?" Tôi nghi ngờ hỏi.

      " quên rồi à, sớm biết như vậy tôi nghiêm túc làm cho . quên gia đình mèo béo rồi sao?"

      "Đúng rồi ha, tôi muốn xem, tấm cũng đuợc."

      đem cuốn tập vẽ của mình đến cho tôi xem, còn dùng kẹp giấy kẹp lại, đưa sang cho tôi xem còn : " nhớ giữ lời đó, chỉ đuợc nhìn trang mà thôi. đuợc nuốt lời."

      Tôi giơ tay lên : " yên tâm, tôi được làm được."

      "Vậy xem ."

      Sau khi thấy bức tranh vẽ tôi lại bắt đầu cười ngừng. vẽ hai con mèo mập ú mặc áo cặp Polo T-shirt màu trắng, ngồi trong chiếu xe thể thao xíu, con mèo lái xe còn mang cặp kính mát nho , có lẽ vì xe chạy với tốc độ khá nhanh, cho nên lông của hai con mèo đều bay nguợc về phía sau, con mèo ngồi kế bên bởi vì quá sợ hãi mà hai tai dựng đứng cả lên thậm chí còn há mồm rất lớn. Buồn cười chịu được.

      " Lương Văn Thông, lợi hại, tôi ngưỡng mộ đó." Tôi chắp tay cung kính bái phục .

      Hành động này của tôi cũng chọc cười ha ha.

      "Tôi rất bái phục ... nhất định phải dạy tôi vẽ đấy nhé, tôi bọn chúng chết mất."

      "Được, có thời gian tôi dạy cho , nhưng có vẽ đuợc hay còn tuỳ thuộc vào tài năng của nữa."

      Bị tôi quậy cho trận, cũng làm việc nổi nữa, nên chuẩn bị dọn dẹp tài liệu, đem chúng bỏ vào cặp tài liệu của mình.

      " làm việc nữa sao?" Tôi thấy cầm cặp tài liệu lên.

      "Đem về nhà làm, bây giờ chúng ta ăn cơm thôi." cầm nạng đứng lên, hất cằm về phía cửa, ý bảo thôi.

      Tôi lấy túi xách của mình bước theo ra ngoài.

      Dùng xong bữa ăn tối ở nhà hàng Rose, chúng tôi chuẩn bị về nhà.

      "Hôm nay chúng ta phải ngồi taxi thôi, tôi lái xe."

      "Hôm nay tôi có lái xe, biết tôi có vinh hạnh mời kiểm tra kỹ thuật lái xe của mình nhỉ?"

      " lái xe? gặp thời gian, có quá nhiều thứ khiến tôi phải kinh ngạc." Lời vừa ra, tôi liền cảm thấy có chút đúng, sao tôi lại muốn biết chuyện của cơ chứ. Tôi cúi đầu.

      "Là sơ sót của tôi." Lần này xin lỗi nữa.

      Chúng tôi tới bãi đậu xe, tới chỗ đậu xe dành cho người khuyết tật. Xe của chiếc BMW X5 màu xanh ngọc, giúp tôi mở cửa, đợi tôi ngồi xong liền đóng cửa lại, sau đó qua phía bên kia, tự mình ngồi vào xong đem cặp nạng bỏ ra phía sau. Thấy tôi thắt chặt dây an toàn, cũng thắt cho mình, tựa như lần trước tôi với : "Xong chưa, Joyce, tôi khởi động nhé."

      Xe của đuợc cải tạo lại, toàn bộ đều dùng tay để điều khiển. Nhìn động tác tay của điều khiển xe rất nhuần nhuyễn. Kỹ thuật của rất tốt, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn hơi cứng, như biết được nghi ngờ của tôi, nên : "Đây là lần thứ hai tôi lái xe ở bên này, vẫn còn chưa thích ứng được. Lái xe ở bên này, rất khác khi lái xe ở Mỹ, hơn nữa đuờng xá cũng quen thuộc, tôi chỉ biết đuờng từ nhà đến công ty mà thôi."

      Tôi gật đầu bày tỏ như hiểu ý .

      Rất nhanh xe dừng ở trước nhà tôi, lúc tôi muốn xuống xe, hỏi: "Joyce, ngày mai có muốn tôi tới đón ?"

      Tôi vội lắc đầu : "Thôi đừng, tôi muốn vừa mới làm ngày đầu tiên mang đến tin đồn xấu đâu, việc này khiến mọi người coi thường năng lực làm việc của tôi đấy."

      "Vậy mai phải dậy sớm chút nhé." dùng tay véo mặt tôi.

      Hành động của khiến trái tim tôi bắt đầu đầu chộn rộn lên, nhưng tôi hề né tránh mà nhoẻn miệng cười với .

      " thành vấn đề, có thể tới công ty của thần tuợng tôi làm việc, tôi mong đợi còn hết nữa là."

      nhìn dáng vẻ hưng phấn của tôi, cũng cười vui vẻ, "Vậy ngủ sớm chút nhé." rất dịu dàng .

      "Ừm, tôi vào đây, cũng đừng làm việc quá muộn đó." Tôi nhìn .

      " yên tâm, đâu. Ngủ ngon, Joyce."

      "Ngủ ngon, đừng xuống. Tự tôi vào nhà được."

      "Được, tôi nhìn vào rồi ."

      "Ừm." Tôi mở cửa bước xuống, vẫy vẫy tay với rồi bỏ chạy vào nhà.

      Lần nào cũng vậy, sau khi chào tạm biệt với xong tôi liền nhanh chạy về phòng mình, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi thấy xe vẫn còn dừng ở truớc cửa nhà tôi.

      Tôi nhanh chóng mở đèn lên, mở cửa sổ ra, hướng về phía ngoắc ngoắc, cũng từ cửa sổ xe vươn tay ta vẫy lại rồi mới bắt đầu khởi động xe lái về phía đối diện.
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 11
      Edit: Fraye
      Beta: TieuKhang

      Ơn trời ngày hôm sau tôi có thể dậy đúng giờ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi mặc bộ đồ công sở màu xám tro nhã nhặn lịch , rất thích hợp để làm. Tôi xuống lầu tìm ba tôi, tôi chuẩn bị nhờ xe của ông đến công ty, bởi vì công ty của ba ở ngay tầng dưới công ty Văn Thông.

      Lúc sắp đến công ty, tôi nhận được tin nhắn từ Lương Văn Thông, "Joyce, nhất định muốn tôi ở công ty đón , tạo ảnh hưởng tốt cho , vậy khi nào đến công ty hãy tìm giám đốc Trần của bộ phận nhân , tôi với ông ấy rồi, ông ấy dẫn đến phòng làm việc nhé. Thomas."

      Ngày đầu tiên làm, tôi vô cùng khẩn trương, giám đốc Trần của bộ phận nhân người đàn ông trung niên với dáng người trung bình cao thấp. Ông ấy rất nhiệt tình, bảo tôi điền xong tất cả các tư liệu cần điền, rồi dẫn tôi đến phòng mở rộng thị trường, giới thiệu tôi với các đồng nghiệp, tôi rất vui vẻ ngồi xuống chỗ của mình, bày trí bàn làm việc xong đâu vào đấy.

      Phòng của chúng tôi có khoảng mười người, nhưng có vài người phải công tác nên có mặt ở công ty, tại trong phòng chỉ có bảy, tám người mà thôi. Trưởng phòng của chúng tôi là người đàn ông nước ngoài khoảng ba mươi mấy tuổi, chính là trong hai người nước ngoài tôi gặp tại nhà hàng mà tôi và Văn Thông bất ngờ gặp lại nhau. Ông ấy cũng được điều tới từ Mỹ cùng với Văn Thông. Ông ấy tên là Gary Quinn, vừa mới cùng tôi hàn huyên mấy câu đó rồi thấy bóng dáng đâu cả.

      Tôi nhìn chung quanh lúc, phòng làm việc của chúng tôi cũng giống như phòng của Văn Thông, từ chỗ của tôi thể nào nhìn thấy được phòng của . nỗi thất vọng nho nhen nhóm trong lòng.

      Chuông điện thoại bỗng vang lên, tôi nhìn nhìn mọi người chung quang hồi mới phát ra là điện thoại bàn của tôi kêu.

      Tôi nhấc điện thoại lên nhưng lên tiếng, thầm nghĩ ai mà lại biết số điện thoại chỗ này của tôi vậy nhỉ?

      "Hi, Joyce, là tôi, Thomas đây." Giọng dễ nghe truyền vào tai tôi.

      "Xin chào, Thomas." Tôi giọng .

      "Thế nào rồi, mọi thứ đều sắp xếp xong xuôi chưa?" ân cần hỏi.

      " xong rồi, tốt vô cùng." Tôi tiếp tục hạ thấp thanh.

      "Ở chỗ tôi có khách, chờ tôi hết bận sang thăm ."

      "Đừng, tuyệt đối đừng nha, là nhân vật lớn, là CEO ở đây mà lại đến thăm nhân viên mới tới như tôi. Tốt nhất đừng đến hơn." Tôi vội vàng , cũng dám lớn tiếng.

      "Nhưng tôi muốn gặp mà." Giọng điệu của có phần gấp gáp, tôi cảm thấy buồn cười.

      "Vậy cũng được, tôi xin đấy. hãy tha cho tôi mà."

      "Thôi được rồi." Giọng có vẻ hơi thất vọng.

      " mau làm việc của mình , phải có khách sao? Sao vẫn còn ngồi đó chuyện phiếm với tôi."

      "…."

      "Tôi cúp đây. Bye bye!"

      "See you lat¬er."

      Đặt điện thoại xuống, tâm trạng của tôi như vừa phóng thẳng lên mặt trời vậy, phi thường sáng ngời hihi. ấy bảo rất muốn gặp tôi cơ đấy, trong khi công việc bận rộn, còn tranh thủ thời gian gọi điện thoại hỏi thăm tôi nữa chứ. Ha ha.

      Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến làm việc, nên trưởng phòng cũng giao việc gì cho tôi cả, nên bây giờ tôi rất thảnh thơi nhàn rỗi. Người ngồi bên cạnh tôi là với tóc dài cũng xấp xỉ tuổi tôi. ấy nhiệt tình tự giới thiệu mình.

      "Xin chào, tôi là Tiffany Wong, làm việc ở đây gần hai năm rồi. Rất hân hạnh được biết ."

      "Tôi là Joyce Lam, rất hân hạnh được biết ."

      " nên xem mấy quyển tạp chí này trước , trong đó đa số quảng cáo đều là do công ty chúng ta làm đó." ấy đưa cho tôi mấy quyển tạp chí.

      "Được. Cảm ơn ." ra , tôi là người giỏi về phương diện giao tiếp, nên tôi biết nên gì thêm nữa. Đành bắt đầu cúi đầu xem tạp chí.

      Ngồi như thế lâu đến giờ nghỉ trưa, tôi liền chạy đến công ty của ba ở lầu dưới, tôi muốn mời ông ăn trưa, hôm nay là ngày đầu tiên con bảo bối của ba làm mà.

      "Con , thế nào rồi, ngày đầu tiên làm con thấy sao?" Ba hỏi khi thấy tôi vào phòng làm việc của ông.

      "Cũng tốt ạ, chỉ là con vẫn chưa biết làm sao để kết thân với đồng nghiệp."

      "Con cứ lòng đối xử với người ta là được rồi."

      "Dạ."

      "Vậy con muốn ba mời con ăn món gì nào?" Ba hỏi.

      "Con cầu gì đặc biệt đâu, vì thời gian nghỉ trưa của con cũng nhiều ạ."

      "Vậy ăn ở phòng làm việc của ba , mọi người có mua đồ ăn mang về. Đợi tối về rủ thêm mẹ con rồi chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn mừng nhé. Con thấy thế nào?"

      "Được. Được ạ." Tôi cười gật đầu. Được ba mẹ thương như vậy là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi.

      Mang tâm trạng vui vẻ ra khỏi thang máy, cúi đầu bước qua quầy tiếp tân tôi nghe thấy giọng có vẻ hơi sốt ruột.

      "Joyce, đâu vậy?" Đó là giọng của Lương Văn Thông.

      Tôi vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy chống nạng ở cửa ra vào. Tôi như bị đơ luôn.

      Thấy tôi đực mặt ra đứng đó nhìn , còn có những nhân viên vừa ăn trưa về nhìn chúng tôi nữa. lập tức về phía tôi, giọng : "Vừa tan ca tôi lập tức tìm , nhưng thấy bóng dáng đâu cả."

      " tìm tôi làm gì?"

      “Tôi tranh thủ làm cho xong việc để sang tìm cùng ăn trưa ấy mà.” chuyện với giọng điệu giống hệt như trẻ con.

      "Tôi đến chỗ ba tôi ăn cơm." Tôi giọng , sau đó về phía phòng làm việc của mình. Đột nhiên phát vẫn còn chống nạng theo phía sau tôi.

      "Sao còn theo tôi chi thế, phải tôi với đừng tới tìm tôi hay sao." Ở phía sau vẫn có động tĩnh gì cả, tôi lại : " yên tâm, mọi thứ ở đây đều rất tốt. Mau trở về làm việc của ." Tôi quay đầu lại nhìn .

      vẫn đứng ở đó gật đầu với tôi. Tôi cũng cười cười với rồi bước nhanh về phía phòng làm việc, được vài bước, tôi quay đầu lại nhìn xem thế nào, vẫn còn chống nạng đứng đó nhìn theo tôi.

      Hai giờ rưỡi chiều, tôi xem những tài liệu quảng cáo trước kia của công ty, lúc này Gary Quinn vào thông báo với mọi người, ba giờ cả phòng phải họp, để nghiên cứu thêm về dự án sắp làm.

      nghĩ có lẽ mình cần phải đâu nhỉ, vì dù sao tôi cũng mới đến làm hôm nay thôi mà, hơn nữa tôi cũng biết họ làm gì, chợt nghe Gary : "Joyce, cũng phải họp luôn đấy."

      Tôi thoáng giật mình nhìn ông ấy, ông ấy gật đầu với tôi cái.

      "Vâng ạ." Tôi lập tức đáp.

      Khi cùng các đồng nghiệp bước vào phòng họp, tôi thấy tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của các đồng nghiệp, tôi thấy Lương Văn Thông an vị trong phòng họp nhìn tôi.

      Tôi chọn chỗ trống ngồi xuống, khá xa chệch với hướng của Lương Văn Thông, được nhìn , tôi tự nhắc nhở mình.

      "Joyce khi ở Mỹ từng thực tập ở công ty, cũng có chút kinh nghiệm nên tôi mời ấy tham gia dự án này cùng chúng ta, hy vọng mọi người giúp đỡ ấy nhiều hơn." Lương Văn Thông từ từ .

      " thành vấn đề." Gary Guinn .

      Tất cả mọi người đều gật đầu, mà tôi cũng thầm kêu khổ, lại giở trò quỷ gì đây biết. CEO chức cao quyền trọng như lại đích thân đến tận đây chỉ để thông báo mong mọi người hãy chiếu cố giúp tôi, bảo tôi làm sao giải thích cho ràng được, đến kẻ ngu cũng biết mối quan hệ giữa tôi và thể nào bình thường được.

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bằng ánh mắt rất nghiêm túc. Ánh mắt tôi như hình viên đạn thế kia mà lại ngồi đó cười lại với tôi mới ghê chứ. Tôi bó tay với rồi, đành phải cam chịu số phận thôi.

      Dự án mà chúng tôi thảo luận hôm nay chính là công ty muốn giới thiệu hoành tráng sản phẩm nước hoa mà công ty vừa cho ra mắt. Các đồng nghiệp đều tích cực trình bày ý kiến của mình, phải dùng ý tưởng nào để làm nổi bật dòng sản phẩm nước hoa. Trong cuộc họp, tôi ngồi nghe là chính, hoàn toàn có khái niệm gì cả. Trong quá trình họp, tôi luôn len lén nhìn xéo về phía bên kia, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt ấy, tôi lại bắt đầu hoảng hốt.

      Rốt cuộc cũng nhịn được đến khi cuộc họp kết thúc, tôi là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng họp để thoát khỏi tâm trạng nóng như lửa đốt kia, sau đó hít thở sâu.

      Trước khi tan sở mười phút, điện thoại di động của tôi vang lên, tôi lấy ra xem rồi nhấn nút nghe, là ba tôi.

      "Alô, ba à, con vẫn chưa tan sở."

      "Ba biết rồi, ba gọi điện là để cho con biết, mẹ ở phòng làm việc của ba đây này, tối nay chúng ta ăn cơm ở chỗ cũ nhé, nhà hàng Thái Điệp Hiên, thế nào?"

      "Dạ, con biết rồi." Tôi vội vã muốn cúp điện thoại.

      "Con , con nhớ gọi Văn Thông cùng nhé, nó sống có mình nên ăn uống chắc cũng đàng hàng đâu." Trong lúc tôi còn do dự, điện thoại bàn lại đổ chuông.

      "Ba, con nghe điện thoại chút, lát nữa con gọi lại cho ba." Cúp cuộc gọi này xong, lại phải tiếp cuộc gọi khác, ngày đầu tiên làm của tôi đúng là bận rộn mà.

      "Joyce, là tôi đây, tan sở xong có tính đâu ?" Lương Văn Thông hỏi.

      "Ba mẹ tôi hẹn cả nhà tối nay ra ngoài ăn, họ muốn ăn mừng ngày đầu tiên tôi làm đó mà."

      "Vậy à." Trong giọng của có pha chút thất vọng.

      "Ba tôi cũng mời cùng , có rãnh ?" Tôi giọng hỏi.

      "Rãnh chứ, mọi người tính ăn ở đâu?"

      "Vẫn là nhà hàng ở dưới lầu, tính chưa."

      " trước , tôi hết bận rồi qua đó. Được ?"

      "Được, chúng tôi ở đó đợi nhé."

      Ba mẹ cùng tôi tới nhà hàng, vừa mới gọi trà xong tôi nhìn thấy Lương Văn Thông chống nạng bước vào nhà hàng, ngó dáo dác nhìn xung quanh.

      Tôi lập tức vẫy tay gọi , sau đó từ cửa chầm chậm về phía tôi.

      "Văn Thông, mau ngồi xuống ." Ba tôi nhiệt tình .

      "Chào chú, chào dì, dì và chú dạo này khỏe ạ?"

      "Chú và dì đều rất khỏe, mà Văn Thông này, có phải gần đây cháu rất bận phải ? Dì thấy sắc mặt của cháu tốt lắm." Mẹ tôi ân cần .

      "Dạ cả tuần nay cháu hơi bận." Lương Văn Thông lễ phép .

      "Cháu chỉ có mình, công việc lại bận rộn, nhất định phải chú ý đến sức khỏe, phải ăn cơm đúng giờ, dì hiểu đàn ông các người ở bên ngoài khi bận rộn là còn nhớ gì cả." Mẹ tôi lại bắt đầu giảng dạy rồi.

      "Vâng ạ, sau này cháu nhất định chú ý."

      "Cái bà này, bà đừng vừa thấy Văn Thông lại bắt đầu cằn nhằn thằng rồi." Ba tôi cười .

      "Tôi thấy dáng vẻ mệt mỏi của nó tôi lại cảm thấy đau lòng." Mẹ tôi nhìn Văn Thông đau lòng .

      "Cháu biết dì là vì muốn tốt cho cháu ạ, được dì nhắc nhở quan tâm....cháu rất thích nghe."

      "Ông xem , Văn Thông thích nghe tôi kìa." Mẹ tôi vui vẻ cười.

      Ngồi ở bên nhìn mọi người vui vẻ chuyện với nhau, tôi càng để ý Lương Văn Thông hơn. Mẹ tôi sai, sắc mặt của hình như hơi tái hơn bình thường phải, đúng hơn là trắng trợt cứ như còn chút máu nào ấy chứ, còn gầy hơn so với lần đó đến nhà tôi nữa. Tôi đúng là quá vô tâm mà, sáng hôm nay gặp ở công ty nhưng lại phát ra cái gì cả. Sau này nhất định mình phải tăng cường chú ý mới được.

      Văn Thông phát tôi nhìn , liền mỉm cười với tôi. Nụ cười này của lại khiến cho tôi hiểu gì cả.

      "Văn Thông, dì có cầu, cháu nhất định phải đồng ý với dì đó." Mẹ tôi tiếp tục .

      "Dì cứ ạ."

      "Sau này mỗi tuần ít nhất lần chsau phải đến nhà dì dùng cơm, dì muốn làm vài món ngon để cháu bồi bổ cơ thể. Cháu giống Văn Trí, cháu người vợ rất đảm rồi." Mẹ tôi .

      Ba và tôi ngồi ở bên cạnh càng ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      "Dạ, cháu đồng ý với dì, chỉ cần cháu ở Hongkong, cháu nhất định đến nhà chú và dì dùng cơm, cháu cũng là người thích ăn uống lắm." Văn Thông cười . cười lên cũng đáng nhỉ.

      Chúng tôi giống như người nhà vậy, vui vẻ ăn xong bữa tối, chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà hàng, ba mẹ tôi ở phía trước. Tôi dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lương Văn Thông.

      hiểu được ý của tôi nên : "Joyce, hôm nay về nhà cùng chú và dì trước . Tôi còn phải về công ty lát."

      "Hả, giờ này còn muốn về công ty sao?" Tôi bất mãn .

      " xin lỗi, tôi còn phải sửa lại số tài liệu để ngày mai công tác."

      "…."

      Thấy tôi gì cả, : "Yên tâm , tôi làm việc muộn đâu." Tôi thấy rất muốn ôm tôi cái, thế nhưng lại làm được, bởi vì phải dùng hai tay để chống nạng.

      Tôi nhìn ra được tiếc nuối của , nhưng tôi cũng còn cách nào khác, chỉ đành : "Đây là do hứa đó nha, nhất định phải về nhà sớm đó."

      "Nhất định, về đến nhà tôi điện thoại cho ."

      "Ba mẹ, chúng ta trước , Văn Thông ấy còn phải về công ty nữa." Tôi .

      "Ồ, Văn Thông, cháu phải về công ty sao?" Mẹ tôi lại bắt đầu oán trách.

      "Dì à, cháu xin lỗi, cháu phải chuẩn bị tài liệu để ngày mai công tác ạ."

      "Cháu bận rộn quá nhỉ, Văn Thông, nhớ về nhà sớm nhất có thể nhé." Ba tôi đứng bên cạnh Văn Thông .

      "Dạ, nhất định ạ."

      Khi chúng tôi lời tạm biệt nhau tôi dấu bằng tay nhắc nhở phải gọi điện thoại cho tôi.

      nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy ý cười.
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 12
      Edit: Fraye
      Beta: TieuKhang

      Hôm nay là ngày thứ ba tôi đến công ty làm việc, chiều nay Lương Văn Thông Bắc Kinh công tác, tôi đoán có lẽ hôm nay đến công ty. Tối đêm trước sau khi gia đình tôi và chia tay đến nay chúng tôi chưa gặp lại nhau.

      Ngày hôm qua có nhận được điện thoại của , cho tôi biết mình họp, nên kịp đến gặp tôi, tôi nghe giọng của có vẻ khá mệt mỏi, liền dặn dò đừng nên làm việc quá sức.

      Hai ngày thấy mặt , quả tôi nghĩ về rất nhiều, trong tâm trí tôi tràn ngập hình bóng của , sao lại như thế được chứ? Tôi lắc lắc đầu, vội tập trung chăm chỉ làm việc. Mở văn kiện trước mặt ra, đây là văn kiện Mr. Quinn đưa cho tôi, ông ấy muốn tôi làm xong trong vòng tuần rồi giao lại cho ông ấy, đây là dự án đẩy mạnh lượng tiêu thụ của nhãn hàng nước hoa. Nhiệm vụ cũng gian khổ đấy, đây là lần đầu tiên cá nhân tôi làm dự án, tại tôi vẫn chưa có ý tưởng nào cả. Thần tượng của tôi có ở đây nên tìm ai để nảy ra ý tưởng bây giờ.

      Chuông điện thoại làm tôi giật cả mình. Lập tức cầm điện thoại lên.

      "Văn Ý, là tôi đây, có thể đến phòng của tôi được ?" Là giọng của Văn Thông.

      Đây là lần đầu tiên gọi tên tiếng Trung của tôi, khiến tôi biết phải trả lời thế nào.

      "Văn Ý, sao gì thế."

      "À, tôi lập tức sang liền."

      "Được, tôi chờ ."

      Cúp điện thoại xong tôi ngay lập tức sang phòng , tại tôi cũng thể suy nghĩ được nhiều, hình như là... tôi rất muốn gặp phải.

      Tôi đứng trước cửa văn phòng làm việc gõ cái.

      "Mời vào." thanh dễ nghe của vang lên.

      Đẩy cửa vào thấy ngồi chiếc ghế da sau bàn làm việc mỉm cười nhìn tôi, "Văn Ý, ngồi ." ra dấu bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

      Tôi vui vẻ tới chỗ đối diện ngồi xuống, "Tôi có thể hỏi vấn đề ?"

      "Đương nhiên. Có chuyện gì vậy?" tò mò hỏi.

      "Sao tự nhiên hôm nay gọi tôi là Văn Ý thế?"

      "Ồ, tôi gọi là Văn Ý khiến cảm thấy khó chịu sao?"

      " phải, chỉ là trước kia vẫn hay gọi tôi là Joyce mà."

      "Là như vầy, hôm trước sau khi chúng ta ăn tối, lúc chào tạm biệt, tôi nghe gọi tôi bằng Văn Thông, tôi cảm thấy rất êm tai, cảm giác ấy cũng rất tuyệt. Cho nên tôi quyết định về sau gọi là Văn Ý, còn gọi tôi là Văn Thông, có được ?"

      Tôi suy nghĩ chút : "Được, thành vấn đề, nhưng ở công ty được."

      "Ok, quyết định thế nhé." cười.

      " phải hôm nay Bắc Kinh công tác à?"

      "À, tôi chuẩn bị đây, chỉ là trước khi tôi muốn găp chút đó mà." Giọng mỗi lúc càng . Nhưng tôi nghe được, hơn nữa khi nghe vậy tôi còn thấy rất vui. Tôi nhìn chằm chằm.

      "Sắc mặt hình như tốt lắm phải, hôm qua ngủ ngon à, sắp biến thành gấu trúc rồi đó 0.0."

      "Đành chịu thôi, sau này tôi nhất định chú ý."

      "Chừng nào ?" Giọng tôi khi chuyện có vẻ nũng nịu sao sao ấy.

      “Cũng sắp rồi.” nhìn đồng hồ đeo tay.

      "Hay quá, vừa kịp thời gian, hãy cứu tôi với, cho tôi chút gợi ý được , tôi có ý tưởng gì về dự án lần này cả." Tôi trưng ra vẻ mặt cầu xin .

      "Cái dự án nước hoa đó sao?"

      "Đúng vậy, hôm nay Mr. Quinn bảo cho tuần để hoàn thành bản kế hoạch rồi giao cho ông ấy, tôi phải làm sao đây? Tôi chưa bao giờ làm dự án mình cả."

      "Đừng gấp, Văn Ý, điều trước tiên là cần phải nắm bắt được điểm xuất phát cho ra đời của dòng nước hoa này." Văn Thông kiên nhẫn .

      "Điểm xuất phát à?"

      " thí dụ về dòng nước hoa này nhé, đại khái là có nhìn thấy chàng trai mà ấy thầm mến, ấy nghĩ đủ mọi cách để người con trai ấy chú ý đến mình... Từ tâm trạng đến hành động... Tất cả mọi thứ. phải để trí tưởng tượng của mình được bay bổng và mường tượng ra."

      Tôi nghiền ngẫm những lời , đột nhiên phun ra câu mà ngay cả tôi cũng giật mình, "Tôi chưa từng thầm mến ai cả, làm sao có được cảm giác ấy bây giờ?" xong tôi giương mắt nhìn .

      cũng nhìn lại tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái.

      "Tôi lại gì sai sao?" Tôi giọng hỏi.

      "Văn Ý, có thể tìm hiểu cảm giác ấy qua những bộ phim hay tiểu thuyết mà thường hay xem thử sao." với trạng thái thẫn thờ.

      "Được rồi, tan việc tôi thử xem."

      Có tiếng gõ cửa.

      "Mời vào." Văn Thông .

      Là Alan người mà tôi gặp ở sân bay, "Thomas, sắp đến giờ chúng ta phải rồi."

      "Được, tôi lập tức xong ngay." Văn Thông kéo chiếc xe lăn từ sau ghế ngồi, tự mình ngồi lên rồi di chuyển xe lăn đến trước mặt tôi.

      "Sao nay ngồi xe lăn, khó chịu ở đâu sao?" Tôi kinh ngạc và có chút lo âu hỏi.

      " có đâu Văn Ý, mỗi lần máy bay tôi dùng xe lăn. Như vậy di chuyển cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa thế này lại nhanh hơn lúc tôi chống nạng." rất nhàng.

      Nghe vậy mà tôi thấy đau lòng thôi.

      Dường như cũng nhận ra tâm trạng biến hóa của tôi, di chuyển xe lăn đến trước mặt tôi, vươn hai tay ra cầm lấy tay tôi, " Văn Ý, vui lên nào, tôi sao mà, tôi tuần quay về, được ?"

      Cảm giác đôi tay bị nắm chặt khiến trái tim tôi vui sướng đến nỗi đập loạn điên cuồng, khiến tôi có cảm giác rất an toàn. Lúc thấy muốn buông tay, trong lòng tôi có cảm giác luyến tiếc nỡ.

      " ngay bây giờ sao?"

      "Đúng rồi, kịp mất, đến sân bay tôi gọi cho nhé."

      " đến Bắc Kinh cũng phải gọi điện thoại cho tôi đấy."

      "Nhất định rồi." lại cầm tay tôi, lần này hơi dùng sức, "Đưa tôi đến thang máy ." Văn Thông dịu dàng .

      "Được." Chỉ cần có thể ở cùng thêm lát vào lúc này đối với tôi mà còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

      Khi đẩy xe lăn vào thang máy rồi xoay người lại, cả hai chúng tôi đều thâm tình nhìn đối phương cho đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

      Liên lạc cho nhau bằng điện thoại để biết tình trạng của đối phương, khiến cho việc xa cách nhau tuần cũng quá dài. Hôm nay là đêm cuối ở lại Bắc Kinh, tôi nằm chiếc giường to đùng của mình, cầm điện thoại di động đợi điện thoại của , trong lòng tôi sốt ruột như kiến bò chảo nóng vậy.

      Sao giờ này mà ấy còn chưa điện thoại cho mình, hơn mười giờ đêm rồi mà." Tôi lẩm bẩm phàn nàn.

      thanh ‘tin tin’ nhắc nhở tôi có tin nhắn đến. Tôi lập tức mở điện thoại ra xem tin nhắn, là Văn Thông gửi tới.

      "Văn Ý, có khỏe ?"

      " khỏe chút nào cả, sao hôm nay gọi cho tôi?"

      " xin lỗi, hôm nay bận quá, tới bây giờ tôi vẫn chưa có thời gian rãnh nữa, tại ở chỗ tôi còn rất nhiều người, chỉ có thể gửi tin nhắn cho mà thôi, cần chờ tôi, mau ngủ , ngày mai còn phải dậy sớm làm nữa đấy."

      "Tôi mệt."

      "Nghe lời, ngoan, ngày mai tôi trở về."

      "Ngày mai mấy giờ tới sân bay vậy? Có đến công ty luôn ?"

      "Hai giờ chiều tôi đến, rồi về công ty luôn, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm."

      "Được, tôi chờ ."

      "Ngoan, mau ngủ sớm .”

      "Ừm."

      "Ngủ ngon."

      "Ngủ ngon."

      Điện thoại yên lặng, tâm trạng của tôi bình tĩnh lại. Từ từ tiến vào giấc mộng đẹp.

      ***

      biết sao thời gian lại trôi qua chậm dữ vậy chứ? Giống như dừng lại vậy, tôi ở trong phòng làm việc làm rất nhiều việc đúng với bổn phận của mình, đồng nghiệp của tôi cần photocopy rất nhiều tài liệu, cho nên tôi chủ động cầu làm việc đó, bởi vì phòng photocopy nằm cạnh phòng làm việc của Văn Thông. Đứng ở chỗ đó, tôi biết được về công ty hay chưa, tôi nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa, bây giờ cũng sắ bốn giờ rưỡi rồi, sắp tới giờ tan sở luôn rồi, sao còn chưa tới nữa? Có khi bị kẹt xe cũng nên. Tôi đứng trong phòng photocopy nóng lòng chờ đợi trong đau khổ.

      "Joyce, ở đây à, mau lên có điện thoại này." Tiffany lo lắng với tôi: "Điện thoại di động của kêu từ nãy giờ đó, nhưng tôi biết ở đâu, sau đó tôi nghe điện thoại vang lên lần nữa, tôi giúp nghe máy, là trợ lý Alan của Lương tổng tìm đấy. Tôi lòng vòng tìm cả buổi, biết bên kia còn giữ máy nữa. mau về nghe điện thoại , tôi giúp photo đống tài liệu này cho."

      "Cảm ơn ." xong tôi ngay lập tức chạy về chỗ ngồi của mình, tim đập bìch bịch, tại sao Alan lại điện thoại cho tôi kìa? Nỗi lo lắng đột nhiên xuất .

      "Tôi là Joyce đây."

      "Rốt cuộc cũng tìm được , tôi gọi cho rất nhiều lần rồi." Giọng Alan rất lo lắng.

      "Các về chưa? Thomas đâu? Các về công ty sao?"

      "Hai giờ rưỡi chúng tôi đến, nhưng chúng tôi về công ty được, bệnh của Thomas trở nên nghiêm trọng rồi."

      Đầu của tôi lập tức nổ bùm cái, “ ấy bị làm sao?”

      "Bây giờ tôi thể với được, tôi bảo tài xế chờ dưới lầu rồi đấy, mau qua đây ."

      "Được, tôi lập tức xuống ngay."

      Tôi xin Mr. Quinn nghỉ sớm, sau đó vội vàng cầm túi xách chạy ra khỏi công ty.

      Lúc ngồi xe đến nhà Văn Thông, bấy giờ tôi mới cảm nhận được cái gọi là lòng như lửa đốt. biết nên diễn tả làm sao nữa.

      "Chú tài xế, lúc nãy là chú đón Lương sao?" Tôi nhất định phải tìm người để chuyện mới được.

      "Đúng vậy thưa Lâm."

      "Bệnh của ấy rất nghiêm trọng à?"

      "Dạ phải, cậu ấy phát sốt, hình như hông cậu ấy trở đau."

      Trời ạ, sao lại có thể như vậy được? Ngày hôm qua khi gửi tin nhắn cho tôi phải bảo rất khỏe sao? biết tình trạng của như thế nào rồi nữa? Càng nghĩ tôi càng khẩn trương. Ngóng nhìn ước gì có thể lập tức bay đến bên cạnh .

      Khi xe mới vừa dừng trước cửa nhà Văn Thông, tôi lập tức mở cửa nhảy xuống xe, tay tôi ấn chuông cửa cũng hơi run rẩy.

      Rất nhanh Alan ra mở cửa, tôi vội vàng hỏi, "Sao rồi, Thomas thế nào?" Tôi lập cập biết phải gì cả.

      "Đừng hoảng hốt, Lâm, tôi cho cậu ấy uống thuốc rồi, cậu ấy mới vừa ngủ. ngồi xuống trước ."

      "Sao ấy lại ngã bệnh vậy?" Đây là câu duy nhất tôi có thể được ngay lúc này.

      "Khoảng thời gian này sức khỏe Thomas mấy tốt, công việc liên tục bận rộn, mà bản thân cậu ấy cũng chú ý." Alan đưa cho tôi ly nước.

      "Hôm ấy công tác phải còn rất khỏe sao?"

      "Hôm đó cậu ấy có triệu chứng sốt rồi, tôi vốn muốn bảo cậu ấy ở nhà nghỉ chút rồi hãy đến sân bay, nhưng cậu ấy nằng nặc đòi đến công ty. ở công ty có chuyện rất quan trọng cần làm, bạn học cũ như tôi đây mà cũng khuyên nổi."

      Có chuyện quan trọng phải làm, là tới gặp tôi sao?

      "Bữa đó hình như chân của cậu ấy bị co rút, lúc tôi tới đón cậu ấy cậu ấy còn kiên trì muốn dùng nạng, nhưng cậu ấy ngay cả đứng cũng đứng nổi. Sau đó cậu ấy quyết định dùng xe lăn." Alan hồi nên chú ý đến tôi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi, thoáng giật mình.

      " sao chứ, Lâm. Sắc mặt nhìn rất khó coi."

      "Tôi sao, Thomas mấy ngày nay cứ sốt như vậy sao?" tại trong đầu tôi giống như chất đầy bùn nhão vậy, suy nghĩ được gì cả.

      "Đến Bắc Kinh, tôi lập tức buộc cậu ấy bệnh viện, truyền dịch suốt ba ngày nên mới hạ sốt, nhưng hôm qua lại bận đến tận khuya, còn uống ít rượu. Hôm nay bị sốt trở lại, lúc máy bay hông bị đau thắt đến đổ đầy mồ hôi."

      "Hông của ấy sao lại đau dữ vậy?" Những điều tôi biết về là rất ít.

      "Đó là do tai nạn cũ, hông cậu ấy từng bị thương khá nặng."

      "Tôi có thể thăm ấy chút được ?"

      "Dĩ nhiên, chắc cậu ấy vẫn còn ngủ."

      Alan dẫn tôi đến phòng của , đây là lần đầu tiên tôi vào phòng , ở lầu , Alan đẩy cửa ra bảo tôi vào .

      Tôi rón rén tới bên giường , thấy ngủ mà vẫn cau mày, chắc là thấy thoải mái rồi. Tôi dùng tay sờ lên trán , vẫn còn rất nóng, đúng lúc tôi chuẩn bị ra ngoài tìm Alan, tôi nghe thều thào: "Văn Ý", thanh rất , rất mơ hồ, nhưng tôi có thể xác định được gọi tên tôi, tôi tưởng tỉnh dậy nên tới xem, ngờ vẫn ngủ.

      Tôi ra khỏi phòng với Alan: "Alan, về nhà nghỉ ngơi trước , tôi thấy cũng mệt rồi, tôi ở lại chăm sóc cho ấy. Nhà tôi ở ngay đối diện nhà ấy, lát nữa tôi bảo bác sĩ gia đình tôi sang khám cho ấy, rồi nhờ người nhà nấu chút gì cho ấy luôn, hãy yên tâm , có chuyện gì tôi gọi cho ."

      "Được, vậy làm phiền nhé. Lâm, có đôi lời tôi biết có nên với hay , nhưng lần này từ Mỹ trở về, tôi cảm thấy chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng Thomas, điều này tôi có thể cảm nhận được."

      Tôi ngượng ngùng gật đầu.

      "Đây là chìa khóa nhà, vậy tôi về trước, có chuyện gì điện thoại cho tôi."

      "Được. cũng về nghỉ ngơi sớm nhé."

      Tiễn Alan rồi tôi quay trở lại phòng của Văn Thông, đứng bên cạnh nhìn chăm chú, gầy rất nhiều, hai má cũng hóp lại, sắc mặt tái nhợt.

      Thấy như thế, tôi kiềm chế được mà rơi nước mắt, lòng cũng nhói đau.
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Quyển hai: nhau

      Chương 13
      Edit: Freya
      Beta: TieuKhang

      Tôi đau lòng nhìn Văn Thông, hình như vì sốt nên cảm thấy lạnh phải? Tấm chăn bị kéo giựt lên nên chân của bị lộ ra, tôi sợ chân bị lạnh nên vội kéo tấm chăn của xuống thấp chút, nhưng khi tôi thấy chân của khiến tôi sợ điếng hồn.

      Hai chân tái nhợt, hơn nữa bàn chân bị co rút giống như tôi cong bàn chân lại mỗi khi tập múa ballet lúc vậy, ngón chân chụm lại với nhau, hai chân ngoạc ra hướng phía ngoài, teo tóp hề có chút sức sống. Tôi dè dặt sờ tay lên chân , nhiệt độ chân nóng như cơ thể , ngược lại chúng rất lạnh, nên tôi dùng chăn phủ kín chúng lại. Trái tim đôi đau đớn thôi, cùng là thân thể của người nhưng lại có khác nhau về nhiệt độ như thế. Rốt cuộc bị thương thế nào mới ra nông nỗi này cơ chứ? Tôi rất muốn biết.

      Trong khi tôi sững sờ nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy giọng yếu ớt gọi tên mình, "Văn Ý, là sao?"

      Tôi vội ngồi xổm xuống trước mặt : "Vâng, là tôi, tôi ở đây đây. thấy sao rồi, Văn Thông?" Tôi lại sờ trán , vẫn còn hơi nóng.

      " xin lỗi, hôm nay tôi thể nào ăn cơm cùng rồi." Giọng yếu ớt .

      "Lại nữa rồi, tại sao cứ hễ mở miệng ra là lại xin lỗi tôi chứ? Chẳng lẽ cứ định khách sáo với tôi vậy sao?" xong mắt tôi lại ngân ngấn nước.

      "Đừng khóc, ngoan, thấy khóc tôi lại càng thấy khó chịu thêm đấy." vươn tay ra lau nước mắt cho tôi.

      "Nhưng thấy ngã bệnh tôi cũng đau lòng mà."

      "Lần sau nhất định tôi chú ý, để mình ngã bệnh nữa đâu, được ? Bảo bối của tôi."

      gọi tôi là gì cơ? Bảo bối của tôi? Nghe gọi vậy khiến tôi càng khóc to hơn nữa, nhìn trừng trừng thẳng vào .

      cũng ý thức được vì mình quá gấp gáp mà lỡ lời. Nhìn bộ dạng khóc bù lu bù loa của tôi, tay chân càng luống cuống, chống tay xuống giường cố gắng ngồi dậy.

      Tôi vội vàng đè xuống, lo lắng : " làm gì đó, nằm xuống mau."

      "Nếu thích tôi gọi như vậy cho tôi thu hồi lại lời lúc nãy nhé." Giọng hẳn .

      "Sao chứ, em đương nhiên thích rồi, nhưng phải trước kia luôn bảo xem em như em thôi sao?" Nhớ tới lời lần trước lúc ở nhà tôi, tôi thấy giận ghê gớm.

      bị tôi làm cho cứng họng, hơi giật mình nhìn tôi.

      "Mỗi lần nhớ đến câu đó của là em cảm thấy vui." Tôi bĩu môi .

      "Nhưng so với em còn quá trẻ." như có điều lưỡng lự .

      " sống ở phương Tây mà cũng bận tâm đến cái vấn đề tuổi tác này nữa hả, hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi chứ?"

      "…."

      "Dù sao nữa em cũng thích mình chỉ là em của , mà càng càng mất hứng à, em thèm để ý đến nữa đâu." xong tôi liền đứng lên.

      "Đừng ." đưa tay kéo tôi lại.

      Tôi nhìn nhưng vẫn gì. Còn cười cười, thong thả ung dung : " để em làm em nữa, cho nên em đừng bỏ mặc bệnh nhân như lại mình nhé, bảo bối."

      Oh, my God, tôi làm gì vậy trời, sao lại hiểu chuyện như vậy chứ, ấy vẫn còn sốt cơ mà, tôi còn giận dỗi với nữa, tôi như thế này làm sao trở thành bạn của được.

      "Em xin lỗi, là do em đúng rồi, bệnh mà em lại cáu kỉnh với ." Tôi cúi đầu .

      "Bảo bối, ngồi xuống đây , được ?"

      "Ừm." Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh .

      "Để em ấm ức lâu như vậy, em đương nhiên có thể trừng phạt , em bảo được xin lỗi em, em cũng cần xin lỗi đâu, được chứ?"

      "Được, em rất thích gọi em là bảo bối." Tôi vừa cười, vừa giọng . Mất mặt quá , vừa khóc vừa cười nữa chứ.

      Trước ánh mắt nóng bỏng của tôi dường như có chút ngượng, cũng nhìn lại tôi đăm đăm, cuối cùng mỉm cười : "Em thích là được rồi."

      Nghe vậy, những chuyện khó chịu trong lòng tôi đều bay biến hết. Nhìn gương mặt vì sốt mà hơi ửng đỏ, nên tôi nghiêm túc với : " là em gọi bác sĩ Lưu đến khám bệnh cho , hai là em đưa đến bệnh viện, tùy lựa chọn."

      " muốn bệnh viện." lập tức trả lời.

      Tôi gật đầu với cái, sau đó lập tức ra khỏi phòng gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu, phiền ông ấy đến nhà Văn Thông, tôi sơ tình trạng của Văn Thông cho ông ấy biết, còn chi tiết hơn nữa tôi biết thế nào. Đặt điện thoại xuống, tôi vội lấy điện thoại ra gọi về nhà, người nghe điện thoại là mẹ tôi.

      “Bảo bối, sao giờ này còn chưa về vậy con, hôm nay về nhà ăn cơm à?” Mẹ tôi hỏi liền hai câu.

      "Mẹ, bây giờ con ở nhà Văn Thông, ấy mới từ Bắc Kinh trở về, bây giờ bị sốt, nằm ình đống giường rồi ạ. Con mới vừa gọi điện thoại cho bác sĩ Lưu, nhờ ông đấy đến khám cho Văn Thông rồi. Mẹ, mẹ có thể nhờ dì Lâm nấu chút cháo cho ấy được ạ, con thấy hình như ấy hơi đói bụng phải."

      "Được rồi, bảo bối, con đừng vội, mẹ bảo dì Lâm nấu ngay, con ở đó chăm sóc cho Văn Thông tốt , lát nữa mẹ đem ít thức ăn qua cho.”

      "Dạ." Đặt điện thoại xuống, tôi mới cẩn thận quan sát phòng khách nhà Văn Thông. gian rất lớn nhưng trang trí gì nhiều, mọi thứ đều rất sạch , tuy đơn giản nhưng cũng rất sáng tạo. Dùng hai tông màu trắng đen làm chủ đạo, đồ dùng trong nhà màu đen, ghế sofa màu trắng, điểm nhấn duy nhất trong căn phòng chính là những chiếc gối tựa chiếc sofa, chúng còn có màu hồng đào mà tôi thích nhất.

      Mấy cái ly để đâu nhỉ? Tôi cần phải cho uống chút nước nóng mới được, thường người bị sốt phải nên uống nhiều nước. Tôi lục quanh nhà, trong nhà hình như có nước nóng phải? được rồi, phải về nhà lấy thôi, tôi nghĩ vậy.

      "Bảo bối, em tìm gì thế?" Có lẽ vì mệt nên giọng Văn Thông chuyện lớn, nhưng bất ngờ vang lên giữa phòng khách rộng lớn vẫn khiến tôi giật bắn người.

      "Sao lại ra đây?" Tôi thấy ngồi xe lăn, mặc bộ đồ ngủ màu xanh đen, nhưng mang giày, để lộ ra đôi chân mất sức sống khiến người khác đau lòng.

      "Em ở ngoài này lâu quá nên ra xem em thế nào."

      "Em tìm cái ly, nhà có nước nóng ?"

      "Ly và máy đun nước đều ở nhà bếp đấy." đẩy xe lăn ý muốn vào phòng bếp, tôi gọi lại.

      "Văn Thông, ở đây nghỉ , để em lấy cho." xong tôi lập tức nhanh về phía mà chỉ.

      Khi tôi cầm ly nước quay trở lại thấy Văn Thông ngồi xe lăn nhưng hơi nghiêng người về phía trước dùng tay trái xoa xoa hông.

      "Hông của còn đau hả?" Tôi giọng hỏi.

      " sao, chỉ thấy hơi nhói nhói."

      "Hay về phòng nằm nghỉ thêm ."

      " muốn ngồi chút, cứ nằm mãi thấy người uể oải có chút sức lực nào cả."

      "Vậy ngồi dựa vào ghế sofa này ." xong tôi đặt ly nước lên bàn. Rồi lấy hai cái gối dựa màu hồng đào xếp vào chỗ.

      Văn Thông đẩy xe lăn đẩy tới, điều chỉnh vị trí xong tự xê dịch từ xe lăn sang ghế sofa, động tác của hôm nay ràng chậm hơn so với mọi ngày, có thể do bị bệnh nên tay mới có sức.

      Tôi đỡ chuyển qua ghế sofa, sau đó muốn giúp nhấc hai chân lên, lập tức ngăn cản tôi : "Bảo bối, để tự làm được rồi."

      Tôi dừng tay đứng sang bên cạnh nhìn dùng tay nâng hai chân đặt sang ghế sofa, đùi vẫn còn chút khả năng hoạt động, nhưng từ đầu gối trở xuống hoàn toàn cử động được, chân của vì chuyển động mà cứ lắc lư qua lại, ràng mắt cá chân của có chút sức lực gì cả.

      "Trông chúng rất khó coi phải ?" Văn Thông nhìn đôi chân của mình .

      “Nhìn có vẻ hơi gầy ạ, em có thể sờ chúng được ?” Tôi dè dặt hỏi.

      Văn Thông nhìn tôi hồi lâu làm tôi cảm thấy biết có phải mình đưa ra cầu quá đáng quá hay nên lập tức : "Xin lỗi , em cầu hơi vô lý rồi, cứ xem như em chưa gì hết nhé." Tôi định sang chỗ ghế sofa bên cạnh ngồi xuống.

      "Bảo bối, em cần phải xin lỗi đâu, chỉ sợ em thấy chúng xấu xí quá mà thôi." kéo tay tôi lại rồi giọng tiếp, "Nếu em cảm thấy chúng chúng khó coi em cứ tự nhiên kiểm tra ."

      "Chân khó coi chút nào đâu, chỉ là do thiếu vận động nên gầy mà thôi." Tôi lấy tay nhàng xoa xoa chân phải của , mắt cá chân phải của hoàn toàn trái ngược với mắc cá bên trái, "Đây chính là chân bị gãy của lúc em còn thực tập sao? Đau lắm phải ?" Tôi hỏi.

      " đau chút nào cả, chân từ đầu gối trở xuống hoàn toàn có cảm giác gì, cho đến khi mắt cá chân của sung phồng lên, mới biết là nó gãy."

      Lúc nghe chân bị gãy xương mà cảm nhận được gì, trái tim tôi đau đớn như ai dùng dao cứa vậy, tôi xoay mặt ra chỗ khác để nhìn thấy tôi khóc, nhưng nước mắt xuống đùi .

      Cảm nhận được tôi khóc, lập tức kéo tôi về phía và xoay mặt tôi lại, lấy khăn giấy bàn giúp tôi lau nước mắt, dịu dàng : "Bảo bối, đừng khóc, chân đau chút nào cả, nhưng vừa thấy em khóc chúng lại đau rồi đây này."

      "Đau sao, đau chỗ nào hả?" Tôi khẩn trương hỏi.

      "Bảo bối ngốc, là trái tim đau đó, rất đau lòng khi thấy em khóc." chợt dùng sức ôm tôi vào trong ngực .

      Cơ thể tôi đầu tiên hơi sượng lại, sau đó tôi cũng duỗi hai tay vòng qua cổ , cơ thể cứng ngắc dần dần trở nên mềm mại, dụi dụi vào lồng ngực . Ấm quá, tôi còn nhận biết được ấm áp này có phải do phát sốt mới có hay , nhưng tôi rất quyến luyến nhiệt độ đó từ . Tôi tựa mặt mình sát vào cổ hơn.

      hồi chuông cửa phá vỡ yên bình của chúng tôi, tôi vội vàng buông tay ra đứng lên : "Chắc là bác sĩ Lưu đến rồi, em mở cửa."

      Người tới quả nhiên là bác sĩ Lưu, ông ấy năm mươi tuổi rồi, là người rất tốt bụng, tay nghề cũng rất tốt.

      Ông ấy là bác sĩ của gia đình tôi nhiều năm, ông ấy cũng chứng kiến tôi trưởng thành, ông ấy xem tôi như con của ông ấy vậy.

      "Joyce, bạn của cháu sao rồi?" Bác sĩ Lưu hỏi.

      " ấy mới từ Bắc Kinh về bất ngờ phát sốt ạ, cháu nghe trợ lý của ấy là phần eo của ấy thỉnh thoảng cứ hay đau lắm ạ."

      "Để chú xem cậu ấy như thế nào."

      Tôi dẫn bác sĩ Lưu đến trước mặt Văn Thông, giới thiệu đơn giản.

      "Văn Thông, đây là bác sĩ Lưu."

      "Chú Lưu, đây là Lương Văn Thông."

      Khi bọn họ bắt tay nhau, bác sĩ Lưu : "Cậu Lương đây và Lương Văn Trí là...?" Khi ông vẫn còn suy đoán Văn Thông : " ấy là trai cháu. Chú cũng biết ấy ạ?"

      "Tôi cũng là bác sĩ gia đình của họ, tôi rất thích thằng nhóc Bính Bính."

      "À đúng rồi, cháu quên mất chuyện này nữa." Tôi đứng cạnh bên .

      "Cậu Lương, để tôi xem cậu chút nào."

      "Được, chú cứ gọi cháu là Thomas ạ." xong Văn Thông dời hai chân xuống đất, kéo xe lăn qua rồi tự mình chuyển qua xe lăn. Sau đó đặt chân lên bàn đạp.

      Đúng lúc tôi tính xem có nên vào cùng bọn họ , nghe Văn Thông : "Văn Ý, em cũng vào , để em ở bên ngoài cũng sốt ruột."

      Nghe vậy, tôi cũng nghe theo cùng Văn Thông vào phòng ngủ.

      Bác sĩ Lưu giúp Văn Thông chuyển mình từ xe lăn sang giường, bảo nằm xuống, bác sĩ Lưu cho ngậm nhiệt kế, lát sau lấy ra xem : "Thomas, cậu có sốt , cậu mới sốt hôm nay sao?"

      "Tuần trước cháu cũng hơi sốt, khi cháu đến Bắc Kinh công tác có truyền dịch ba ngày nên cũng ổn, nhưng ngày hôm qua có thể là do quá bận và uống chút rượu, còn ở trong phòng máy lạnh nên có thể cháu bị nhiễm lạnh cũng nên, sáng sớm hôm nay lại bắt đầu sốt cao."

      "Cậu cần phải chú ý đến sức khỏe, nên làm việc quá độ, tốt nhất cậu nên cố gắng hạn chế được uống rượu nữa."

      "Dạ, sau này cháu chú ý." Văn Thông vừa vừa nhìn tôi như trấn an bất mãn của tôi.

      "Tôi tiêm cho cậu mũi hạ sốt, kê toa thêm số thuốc cho cậu, nhất định phải uống nhiều nước cơn sốt nhanh hạ thôi. Eo của cậu tại sao lại đau? Có đau nhiều ?"

      "Chỉ mới tuần này thôi ạ, do cháu ít ngồi mà lại nhiều quá, lại còn nghỉ ngơi rất ít." Giọng của Văn Thông rất . còn hơi khẩn trương liếc nhìn sang tôi.

      "Tôi có thể tìm hiểu về tình trạng của chân cậu chút được ?" Bác sĩ Lưu hỏi.

      "Cháu bị gãy đốt sống do bị chấn thương, từ hai đầu gối trở xuống còn cảm giác gì cả. làm phẫu thuật ba lần rồi ạ, trong xương có đặt đinh cố định." Văn Thông khá nhiều thuật ngữ chuyên môn khiến tôi nghe hiểu.

      "Trừ hai đầu gối trở xuống, những bộ phận khác sao?" Bác sĩ Lưu hỏi tiếp.

      "Mặt ngoài bắp đùi cháu cũng có cảm giác gì, phần lưng kém linh hoạt hơn so với trước, phía sau đùi cảm nhận được lắm, còn đùi trước có cảm giác, trải qua mấy năm vật lý trị liệu, cơ đùi cũng khôi phục ít, có thể dùng đùi để kéo lê bàn chân, mắt cá chân chống đỡ được trong thời gian ngắn để cố định hai chân, dùng nạng chống đỡ nên cháu đứng cũng khá ổn."

      "Tôi có thể xem tình trạng chân của cậu ?"

      "Vâng, được ạ." Lúc muốn kéo ống quần lên, Văn Thông nhìn tôi, tôi lập tức gật đầu với ý bảo tôi cũng muốn xem.

      Khi nhìn thấy chân , tôi bị hình dạng đôi chân dọa cho hết hồn, tôi chưa nhìn thấy đôi chân nào giống như thế này.

      Đùi vẫn còn chút cơ bắp, nhưng đến hai đầu gối trở xuống chỉ còn da bọc xương mà thôi, chút thịt cũng có. Tôi thấy hình như chúng chỉ bằng cánh tay là cùng, chân như vậy sao có thể đứng được cơ chứ. Thấy đôi chân của tôi mới cảm nhận được khi di chuyển khó khăn đến cỡ nào, tôi cố đè nén nước mắt của mình, nhất định thể để nó chảy xuống.

      Bác sĩ Lưu lại giúp Văn Thông lật người nằm sấp giường, tôi lập tức nhìn thấy sau lưng phần hông của vết dao rạch rất lớn. Bởi vì da của rất trắng nên vết sẹo kia càng thêm ràng.

      Bác sĩ Lưu kiểm tra tình trạng của kỹ càng rồi : "Mấy ngày tới tốt nhất cậu nên nằm giường nghỉ ngơi, để phần eo cậu bớt vận động lại, cậu có thường xoa bóp , phần hông và bắp đùi của cậu rất cần được xoa bóp nhiều đấy. tại phần cơ ở những bộ phận này đều bị cứng lại, được để chân trần, phải thường xuyên mang vớ, chú ý giữ ấm cho chân, đừng để bị lạnh dẫn tới co giật. Tôi nghĩ những điều này cậu rồi nên cần tôi phải nhiều, nhưng phải xem cậu có làm được hay mà thôi. Đúng ? Thomas."

      "Được, cháu nhất định làm được."

      Bác sĩ Lưu tiêm cho Văn Thông mũi. Viết đơn thuốc rồi đưa cho tôi : "Joyce, phiền cháu nhờ ai giúp mua thuốc rồi."

      "Cháu nhờ tài xế mua ạ." Văn Thông nằm giường .

      "Được, vậy tôi trước, có chuyện gì điện thoại cho tôi."

      "Cảm ơn chú." Văn Thông xong tính ngồi dậy, cố gắng muốn bước xuống giường.

      "Cậu cần xuống giường, nghỉ ngơi cho tốt , Joyce đưa tôi ra ngoài là cũng được."

      Cứ như vậy, tôi cùng bác sĩ Lưu ra khỏi phòng của .
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 14
      Edit: Freya
      Beta: TieuKhang

      Tôi và bác sĩ Lưu cùng nhau ra khỏi phòng của Văn Thông, ra đến phòng khách bác sĩ Lưu liền với tôi: "Joyce, cháu nhất định phải khuyên cậu Thomas trong mấy ngày tới phải nằm giường nghỉ ngơi, cậu ấy bị kiệt sức đấy, chú gửi cháu lọ tinh dầu xoa bóp, cháu hãy nhờ dì Lâm xoa bóp phần hông giúp cậu ấy."

      "Cháu tự làm cũng được ạ." Tôi cầm lấy lọ tinh dầu với vẻ chắc chắn.

      " bạn , có phải cháu để ý người ta rồi hay hả?" Bác sĩ Lưu cười với tôi.

      "Chú à, chú đừng trêu chọc cháu nữa, cái gì mà bạn chứ, cháu giờ tốt nghiệp đại học rồi kia mà."

      "Đúng rồi ha, nhưng với chú cháu vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi, xem ra chú già rồi. Được rồi, Joyce, chú về trước đây, có chuyện gì điện thoại cho chú."

      "Vâng ạ, cháu cảm ơn chú Lưu." Khi tôi chào tạm biệt bác sĩ Lưu rồi chuẩn bị đóng cửa tôi nhìn thấy mẹ và dì Lâm xách túi lớn túi đứng ở đối diện chuẩn bị băng qua đường.

      Tôi lập tức cầm theo chìa khóa nhà ra chạy qua phụ giúp tay, mẹ nhìn thấy tôi liền vội vàng hỏi thăm tình hình của Văn Thông, thấy dáng vẻ quan tâm ấy của mẹ giống như lòng coi Văn Thông là người nhà, tôi vội vàng an ủi bà: "Mẹ, mẹ bình tĩnh ạ, chú Lưu vừa mới khám cho ấy rồi, chú ấy tiêm mũi hạ sốt cho Văn Thông. điều quan trọng bây giờ là ấy cần phải nghỉ ngơi, vì khoảng thời gian vừa qua ấy làm việc quá sức."

      "Thằng bé này, thiệt là, mẹ biết ngay là nó như thế mà, bây giờ chỉ có mình nó ở Hongkong, lại có ai bên cạnh chăm sóc, thử hỏi cơ thể nó làm sao mà chịu đựng được."

      Chúng tôi xách túi lớn túi vào nhà Văn Thông, mẹ lập tức hỏi, “Con , phòng bếp ở đâu? Để dì Lâm hâm thức ăn lại cho nóng, mẹ muốn thăm thằng bé chút.”

      Tôi đưa dì Lâm đến phòng bếp, thuận tiện rót cho Văn Thông ly nước nóng, rồi tôi cùng mẹ vào phòng của Văn Thông. Bây giờ trời xẩm tối, tôi định mở đèn lên mẹ liền cản tôi giọng : "Con , đừng bật đèn, có thể Văn Thông ngủ đó."

      Tôi rón rén tới bên cạnh giường khom lưng nhìn xem thế nào, đúng là ngủ, mẹ quả là lợi hại mà, tôi lập tức ra dấu bằng tay với mẹ bảo chúng ta nên ra ngoài thôi, lúc chuẩn bị ra, tôi còn nhàng sờ trán của , rồi sờ trán của mình, hình như còn sốt nữa, lúc này trái tim tôi mới có thể thả lỏng chút, nhưng sao ngủ mà vẫn cau mày thế nhỉ?

      "Con ." Mẹ giọng gọi tôi, bảo tôi ra ngoài cùng bà ấy.

      "Mẹ, hình như Văn Thông hết sốt rồi ạ." Tôi vui vẻ .

      Đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại từ tài xế của Văn Thông, ông ấy đứng trước cửa, tôi lập tức đưa cho ông ấy đơn thuốc của Văn Thông, phiền ông ấy giúp tôi mua thuốc.

      Trở về phòng khách tôi thử thăm dò mẹ : "Mẹ, hôm nay con muốn ở đây chăm sóc ấy, ở đây có ai ở cùng ấy cả."

      "Được, vậy con ở lại , con ngoan con nhớ nhắc Văn Thông uống thuốc đúng giờ nhé, uống nhiều nước nữa, con cũng ăn chút gì , đừng để mình bị đói tốt."

      Vì mẹ ở đó giám sát nên tôi phải ăn chút cháo, vì lo lắng cho mà từ chiều tới giờ tôi muốn ăn uống gì cả. Chờ tài xế mua thuốc về, mẹ tôi cũng đứng dậy : "Con , vậy mẹ và dì Lâm về trước nhé, ba con ở nhà cũng sốt ruột lắm, con có cần gì gọi điện về nhà nhé. Nếu Văn Thông còn phát sốt nữa, con phải gọi xe cấp cứu đưa nó đến bệnh viện ngay biết ."

      "Vâng ạ, con biết rồi, có chuyện gì con lập tức nhờ trợ lý của Văn Thông đến giúp con, mẹ mau về nhà nghỉ , mẹ cũng đừng lo lắng quá."

      Tiễn mẹ về rồi tôi cầm theo thuốc sau đó nhàng đẩy cửa phòng Văn Thông. Vừa đẩy cửa ra tôi chợt hoảng hốt la lên, "Văn Thông, làm gì vậy?" Tôi thấy kéo kéo cái xe lăn.

      " mau mau nằm xuống, đừng lộn xộn nữa." xong tôi lập tức đẩy xe lăn ra.

      "Bảo bối, em đẩy xe lăn lại đây cho , phải vệ sinh. Nhanh lên." Văn Thông cười với tôi.

      Tôi cũng thấy buồn cười vì hành động của mình, nhưng thể cho người ta toilet được, vội vàng kéo xe lăn trở lại, điều chỉnh xe lăn rồi tự mình di chuyển qua xe lăn, nhưng mới được nửa hừ tiếng rồi khựng lại, sợ ngã nên tôi lập tức đỡ ngồi trở lại xe lăn, trong quá trình đỡ ngồi xuống tôi vô tình chạm phải hông , nó cứng như cái cờ lê vậy, chắc là rất khó chịu. Văn Thông đặt hai chân lên bàn đạp rồi lăn xe vào phòng vệ sinh.

      "Cần em giúp ?" Giọng của tôi giống như con muỗi vậy.

      " cần đâu bảo bối, sao, em mau ngồi xuống nghĩ ngơi , em cũng vất vả từ chiều đến giờ rồi." vừa vừa đẩy xe lăn vào.

      tôi cũng quên mất, đúng là hơi mệt , từ khi nhận được điện thoại của Alan tôi luôn ở trong trạng thái căng thẳng, bây giờ bình tĩnh lại cũng thấy hơi mệt, nên tôi ngồi lên giường của , giường của rất cứng. Mặc kệ phải giữ hình tượng thục nữ, tôi cứ thế ôm cái gối nằm dài ra giường nghỉ chút trước .

      Trong lúc tôi mơ màng thiếp , tôi cảm thấy hình như có người giúp tôi đắp chăn, trong chiếc chăn có mùi hương nhàn nhạt thơm mát rất dễ chịu, bất chợt tôi cảm nhận được người đó dùng ngón tay nhàng di chuyển từ vùng đầu long mày đến chóp mũi tôi, kèm theo đó là tiếng thở dài rất .

      Tôi hoàn toàn tỉnh táo, sao Văn Thông lại thở dài cơ chứ, trái tim tôi lại treo lơ lửng, chẳng lẽ hối hận rồi sao?

      "Văn Ý, chúng ta có thể đến với nhau ?" Giọng của Văn Thông từ từ truyền vào tai tôi.

      "Dĩ nhiên có thể rồi." Tôi ngồi bật dậy. Hành động bất ngờ này của tôi khiến Văn Thông giật nảy mình, tôi thấy thân hình run bắn lên.

      "Bảo bối, em đừng dọa bệnh nhân như ngất nhé." Văn Thông giả bộ sợ hãi bụm chặt ngực trái của mình.

      "Em sợ hối hận." Tôi dẩu môi giọng , vì để xác định câu trả lời nên tôi quay sang nhìn .

      vẫn mặc bộ đồ ngủ ngồi xe lăn, nhìn xuống phía dưới thấy lại chân trần, hai chân chụm lại vào nhau.

      Tôi nhìn chân của bỗng lập tức nhớ tới những lời căn dặn của bác sĩ Lưu, được để chân trần phải chú ý giữ , nên bắt đầu lớn tiếng với : "Tại sao lại để chân hả?"

      Câu trả lời chẳng ăn nhập gì nhau khiến Văn Thông nghẹn lời, mới vừa rồi còn thảo luận có phải thấy hối hận hay , rồi tự dung chuyển qua chân , quả khiến thích nghi kịp.

      "Vớ của đâu?" Tôi nhảy xuống giường, sốt ruộ hỏi.

      " chiếc ghế cạnh đầu giường."

      Tôi qua lấy, tới chỗ tôi thấy đôi vớ màu đen mà mang khi làm, hình như hơi mỏng nên hỏi: " có đôi vớ nào dày chút , loại mang ở nhà ấy."

      "Cái đó ở trong phòng quần áo, trong ngăn kéo đầu tiên bên tay phải."

      Tôi vào phòng sau khi lấy đôi tất dày, rồi nhìn quanh căn phòng để quần áo của , rất chỉnh tề ngăn nắp. bên treo những bộ tây trang và áo lót trong mà thường mặc làm, còn bên phía trong góc tường để mấy cặp nạng nhiều màu sắc khác nhau, đúng là rất sành điệu về khỏa này.

      Tôi lấy chiếc áo khoác thể thao giá rồi chạy đến bên cạnh .

      "Văn Thông, mặc áo khoác vào , coi chừng bị lạnh đó." Đưa quần áo cho rồi tôi ngồi xuống trước mặt chuẩn bị mang vớ vào cho .

      "Bảo bối, để tự mang ." Văn Thông tay cầm áo, tay vội vàng cản tôi lại.

      "Văn Thông, nếu gọi em là bảo bối hãy để em mang vớ giúp , được ?" Tôi chân thành .

      nhìn tôi lúc rồi gật đầu với tôi.

      Tôi ngồi xuống trước mặt , dùng tay nhàng nâng chân lên, cổ chân của rất gầy và , bàn tay con xíu như tôi mà có thể nắm gọn được ấy. Nhấc chân ra khỏi bàn đạp, chân lập tức thỏng xuống, vì khớp xương mắt cá chân của thể cố định được nên khiến chân cứ đưa trái đưa phải. Tôi đặt chân lên chân mình rồi cẩn thận từng li từng tí giúp mang vớ vào, nhưng cũng dễ dàng gì, vì mắt cá chân thể hoạt động được nên chân cứ đong đưa theo động tác của tôi, còn thôi sợ làm bàn chân vốn yếu ớt của bị thương.

      "Bảo bối, sao đâu, nó yếu ớt như vậy đâu. Hay là để tự mang." Trong giọng của đành lòng.

      " được, em làm sắp xong rồi." xong, tôi tiếp tục mang vớ vào, rồi đặt nó về bàn đạp, kế tiếp nâng chân khác lên.

      Chờ khi tôi đặt hai chân lên bàn đạp cách nghiêm chỉnh, Văn Thông đột nhiên kéo tôi lên, tôi ngồi quỳ gối trước mặt , hai tay nắm bả vai tôi, nhìn sâu vào mắt tôi. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, ôm chặt tôi vào ngực mình, dịu dàng : "Bảo bối, rất muốn...hôn em."

      "Vậy sao hôn ?" Tôi ngượng ngùng hỏi.

      " được, sợ lây bệnh cho em."

      "Em sợ. Có bị lây cũng đâu có sao đâu." Tôi chủ động đưa môi mình chạm vào môi . Đây chính là nụ hôn đầu đời của tôi, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh.

      Khi môi tôi vẫn còn căng thẳng nên ngượng ngùng cứng ngắc, môi Văn Thông nhàng ghé vào môi tôi, bờ môi rất ấm, mềm mại của chúng như hòa tan đôi môi cứng ngắc của tôi, tôi ôm lấy cổ , hai tay ôm chặt bờ lưng tôi. Chúng tôi quấn quýt ôm nhau, tặng tôi nụ hôn đầu quá tốt đẹp, nụ hôn này khuấy động sâu trong linh hồn tôi, khiến từng lỗ chân lông cơ thể mình như nổ tung ra vậy. Tôi nghĩ rằng ước gì mình có thể ôm người đàn ông hoàn mỹ này mãi mãi, tôi rất sùng bái , có thể bước vào cuộc sống của đấy chính là mơ ước của tôi.

      Dạ dày chúng tôi bỗng réo gọi ầm ỹ, chúng tôi đành tạm kết thúc nụ hôn triền miên, lưu luyến cắn mút môi của đối phương, cố kéo dài khoảnh khắc ấy, sau đó buông nhau ra rồi lại ngồi đó cười ha ha.

      "Bảo bối, tiếng động hồi nãy là của em phát ra phải ?"

      Cái tên Lương Văn Thông đáng giận này dám ác nhân cáo trạng trước* nữa chứ. Tôi chút do dự nện cho quyền.

      dùng hai tay ôm lấy ngực mình làm bộ như đau đớn lắm, miệng còn : " Lâm Văn Ý, khi dễ bệnh nhân đấy."

      Nhìn xem kìa, có chỗ nào giống nhân tài kiệt xuất của giới truyền thông gần ba mươi ba tuổi đâu chứ, cứ như sinh viên mới tốt nghiệp đại học vậy. xong đời rồi, hình tượng sáng chói của bị tôi phá hỏng mất rồi.

      " ràng là bụng của kêu mà, còn dám dổ thừa em sao, dám ăn hiếp em." Tôi bĩu môi đưa lưng về phía còn ngồi xe lăn.

      "Bảo bối như vậy là có lịch đâu nha. mọn quá ."

      " ai mọn hả, lớn hơn em phải nhường nhịn em, có biết chưa? Với lại đàn ông cũng nên ga lăng với phụ nữ, ở Mỹ chắc điều này chứ."

      " là quỷ hẹp hòi, được chưa, em là bảo bối của , cũng là nữ vương của , vậy được rồi chứ?"

      " thế còn nghe được." Tôi cười, cười rất ư là hả hê, "Tinh Tinh, phải đói bụng rồi sao?"

      "Em gọi ai là Tinh Tinh hả, bộ khó coi đến vậy sao?"

      "Ai cha, hiểu lầm rồi, Tinh Tinh có nghĩa là thần tượng của em, là ánh sao của minh tinh đó."

      " được, tên gọi này khiến hình tượng của bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên được gọi."

      "Nhưng em thích." Tôi bướng bỉnh gân cổ lên cãi.

      "Có thể đổi cái khác , cái này khó nghe quá."

      "Có gì đâu mà khó nghe, hay là vầy nhé, khi chỉ có hai chúng ta em gọi như vậy được ?"

      suy nghĩ chút rồi : "Được rồi, chỉ được gọi khi có hai chúng ta thôi đấy." dừng lại chút rồi : " cũng phải nghĩ ra cái tên gì để đặt cho em mới được."

      Hừ, ràng mình nhượng bộ, lại còn muốn kê thêm bậc thang nữa, " thèm với nữa, em hâm nóng đồ ăn đây." Tôi thể để bị đói được.

      " với em." chuyển qua xe lăn theo.

      "Đợi chút, phải mặc áo khoác vào, ngoài đó hơi lạnh đấy. Mà lại mới vừa hạ sốt."

      " đâu có yếu đuối như em vậy chứ?" ai oán .

      "You’re superman ( là siêu nhân). Vậy được chưa?"

      Lúc sắp ra đến cửa, tôi bỗng nhớ mình quên lấy thứ, vội xoay người quay trở về, lấy tấm chăn bông trong phòng quần áo của ra, tôi nhìn thấy nó khi lấy vớ cho . Tôi đem cái chăn đắp lên đùi , rồi quấn chặt kỹ càng lại ở hai chân.

      "Bảo bối, bây giờ là tháng chín, sao em lại gói kín như gói bánh chưng vậy. Thế này phải ngã bệnh vì bị lạnh mà bị nóng chết mất."

      Lời chọc tôi bật cười ha ha. Sau đó tôi lại chuyển sang sắc mặt nghiêm túc với : "Ông chủ, phải ráng chịu thôi!"
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :