1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 5

      Khi tôi cùng Lương Văn Thông tới phòng ăn, mọi người đều ngồi vào chỗ của mình cả rồi, chỉ còn đúng hai cái ghế để cạnh nhau dành cho chúng tôi. Tôi kéo cái ghế ra, để khoảng trống đủ lớn để ta có thể dễ dàng chống nạng đến gần bàn ăn, nhìn ta cẩn thận ngồi xuống xong, đem cái nạng để dưới đất, tôi mới kéo ghế ra ngồi xuống ngay bên cạnh ta.

      "Sao hả, chàng trai trẻ, chú thấy hai đứa chuyện có vẻ rất hợp ý đấy nhé." Ba tôi cười .

      "So với Joyce, cháu cũng còn trẻ trung gì nữa rồi." Lương Văn Thông mỉm cười với mọi người.

      "Nhưng dì thấy cháu vẫn còn rất trẻ mà, xem chừng cháu cũng lớn hơn bảo bối nhà dì bao nhiêu tuổi đâu." Mẹ ở bên cạnh .

      "Cháu cũng hơi lớn rồi ạ, tính ra hơn Joyce những mười tuổi đó dì." Lương Văn Thông .

      "Ồ, cháu lớn dữ vậy sao? Dì tin được đấy." Mẹ tôi kinh ngạc .

      "Văn Thông năm nay ba mươi ba tuổi rồi ạ, chú ấy hơn cháu bảy tuổi." Lương Văn Trí lễ phép .

      "Chú vẫn thể tin nổi đấy, chú nhìn cháu mà cứ tưởng cùng lắm lớn hơn bảo bối nhà chú vài tuổi thôi ấy chứ!" Ba tôi cũng có vẻ tin .

      vậy có phải là con trông già quá đúng ?” Đến lượt tôi giọng .

      "Làm gì có chứ, mới chính là người trẻ nhất ở đây đấy. vẫn còn la em mà thôi." Lương Văn Thông vỗ vỗ vào sau lưng tôi như dỗ dành đứa trẻ vậy.

      Mọi người đều cười xòa lên, còn tôi miệng cười nhưng mặt lại méo xệch.

      "Mấy đứa đều là thanh niên so với ông già này đây." Ba tôi sảng lãng . (năm nay ba tôi cũng 71 tuổi rồi.)

      "Mọi người đừng mải lo chuyện nữa, mau ăn cơm , ăn mấy đứa." Mẹ tôi ở bên chọt chọt ba tôi.

      "Đúng rồi, xem ông lão tôi này, cứ hễ gặp đúng người là cứ muốn mãi ngừng, những người trẻ tuổi các cháu mau mau ăn cơm nào." Ba .

      Khi tôi và Lương Văn Thông cầm đũa lên, mọi người ai cũng bật cười, bởi vì cả hai chúng tôi đều dùng đũa bằng tay trái.

      "Hai đứa tụi con ăn cơm mà cũng giống nhau thế." Mẹ tôi cười .

      Tôi nhìn Lương Văn Thông, cũng nhìn tôi, cả hai cùng mỉm cười với nhau.

      "Con , hôm nay con được gặp đàn của con, con có vui ? Hơn nữa cậu ấy còn hết sức ưu tú như vậy. Ba vừa nghe Văn Trí em trai cậu ấy về Hongkong, ba lập tức muốn cho hai đứa gặp nhau lần." Ba tôi lại rôm rả .

      "Dạ, con rất vui, nhưng mà ba, ra chúng con gặp nhau trước đó rồi." Tôi ra vẻ bí mật , xong tôi liếc nhìn sang Lương Văn Thông, ngờ lại chạm phải ánh mắt của ta, ta cũng nhìn tôi.

      "Ủa, tụi con gặp nhau khi nào thế, chẳng phải con khi ở Mỹ chưa từng gặp Văn Thông ư?" Mẹ tôi tò mò hỏi.

      "Đúng là khi ở Mỹ con chưa từng gặp được ấy, nhưng đường từ Mỹ trở về con có gặp ấy, ấy còn ngồi ngay bên cạnh con." Tôi kể lại câu chuyện máy bay cho mọi người nghe, nhưng lược bỏ việc tôi dùng tay người ta làm gối ôm ngủ ngon lành.

      Mẹ tôi như nhớ lại điều gì đó, sau đó chợt ồ lên, "A, mẹ nhớ ra rồi, bảo bối, cậu ta là người mà khi ở sân bay con cứ nhìn hoài đó phải ?"

      Mặt tôi bỗng dung nóng lên, tôi gật đầu cái.

      "Chúng cháu chỉ gặp nhau ở sân bay, mà tuần trước chúng cháu còn gặp nhau ở nhà hàng gần công ty cháu làm nữa ạ. Cháu với ấy còn trao đổi số điện thoại với nhau, vừa chiều hôm nay cháu có gọi cho Joyce, hẹn ấy ngày mai dẫn cháu ăn ạ." Lương Văn Thông thành tường thuật lại diễn biến câu chuyện xảy ra giữa hai người cho mọi người hiểu.

      "Ha ha, hai đứa đúng là có duyên phận , xem ra sắp xếp hôm nay của chú thành công cốc mất rồi. Có phải mình làm chuyện dư thừa hay nhỉ?" Ba tôi đùa.

      " đâu, gặp nhau như thế này mới giải trừ được mối lo lắng của cháu ấy ạ. Cháu rất sợ Joyce hiểu lầm tưởng cháu có ý đồ xấu với ấy. Nếu có buổi gặp mặt ngày hôm nay cháu biết nên làm sao cho ấy biết, ra là cháu sớm biết ấy từ trước rồi." Lương Văn Thông cười .

      Lời ta kể khiến ai cũng phì cười, cả tôi cũng cười theo.

      Chúng tôi cùng nhau ăn bữa tối rất ấm cúng, ăn xong bữa tối mọi người đều trở lại phòng khách chuyện phiếm. Lần này Lương Văn Thông ngồi ở ghế sofa lúc nãy, mà tìm cái ghế có cao hơn từ từ ngồi xuống, đem nạng đặt ở ngay cạnh chân ta. Lúc giương mắt lên thấy tôi nhìn ta, ta liền mỉm cười với tôi.

      Tôi ngượng ngùng dời ánh mắt , tôi có vấn đề rồi, cứ nhìn chằm chằm người ta mãi, đúng là xấu hổ chết được.

      "Văn Thông, cháu có thường xuyên về Hongkong ?" Ba tôi hỏi.

      "Dạ , lúc cháu tốt nghiệp trung học có cùng gia đình về đây lần, lần này là lần thứ hai, đa số thời gian còn lại cháu đều ở Mỹ."

      "Vậy cháu có muốn bảo bối nhà chú đưa cháu tham quan đâu đó cho biết , và giới thiệu cháu số món ngon nào đó chẳng hạn." Ba tôi tiếp.

      "Đúng rồi, về điểm này nhất định phải để Joyce dẫn cháu , con của dì biết rất nhiều chỗ nào có đồ ăn ngon lắm đấy." Mẹ tôi .

      "Ba mẹ như thế, làm như con chỉ biết có ăn vậy." Tôi bắt đầu giận dỗi.

      "Đâu có, tôi mới là người mê ăn này, nếu là ở Mỹ, tôi nhất định dẫn ăn nhiều món ngon, mỗi khi tôi tới đâu, việc đầu tiên tôi quan tâm chính là xem ở đó có món gì ngon . Sau đó lập tức đến đó thưởng thức cho biết." Lương Văn Thông xoa dịu giận dỗi của tôi.

      "Ngày mai hai đứa có hẹn rồi sao?" Chị dâu Lương Văn Thông hỏi.

      "Tụi em còn chưa thống nhất thời gian và địa điểm bị mẹ gọi thay đồ để tiếp khách rồi, là muốn em ra mắt bạn của ba." Tôi tiếp tục trách móc.

      "Ái chà, hóa ra là do ba làm cản trở cuộc hẹn của tụi con sao?" Ba tôi cười cười.

      " đâu ạ, chú tạo điều kiện để tụi cháu gặp nhau trước đấy chứ." Lương Văn Thông cười .

      "Bảo bối, con nghĩ ra chỗ để chưa?" Mẹ tôi hỏi.

      "Vẫn chưa nghĩ ra ạ, Văn Trí, nhà rất gần nhà em hả?" Tôi hỏi.

      "Đúng vậy, chính là ngôi nhà ở hướng xéo đối diện đó." Lương Văn Trí đáp.

      "Vậy chiều nay em lái xe đến nhà đón Thomas là được rồi. muốn mấy giờ?" Tôi hỏi Lương Văn Thông.

      "Mấy giờ cũng được, trước khi ra khỏi nhà gọi cho tôi, tôi ra cửa chờ ." Lương Văn Thông nhìn tôi .

      "Cứ quyết định như vậy , chiều nay bốn giờ tôi qua nhà , nếu sớm quá tôi sợ khi đó trời vẫn còn rất nóng. Đến chừng ấy tôi cho biết đâu, được ?"

      "Được, quyết định vậy ." Lương Văn Thông gật đầu đồng ý.

      Thế là vấn đề của chúng tôi được giải quyết xong.

      "Văn Trí này, vợ chồng hai cháu tính chừng nào quay lại Mỹ vậy?" Ba tôi hỏi.

      "Cháu ở đây tháng giúp Văn Thông làm quen với công việc, cũng gần như hoàn tất, đồ đạc của cháu cũng thu xếp xong xuôi rồi, vì còn phải lo chuyện nhà trẻ cho thằng nhóc, nên tuần sau tụi cháu quay lại Mỹ." Văn Trí .

      "Nhanh vậy sao, chú nỡ để hai đứa chút nào." Ba tôi chán nản .

      "Cháu cũng rất muốn ở lại đây với chú và dì nhiều hơn, chú và dì đối đãi với tụi cháu như con cháu trong gia đình vậy, khiến tụi cháu cảm thấy như tìm lại được thân tình ấm áp của bậc ba mẹ." Giọng Văn Trí hơi nghèn nghẹn.

      "Đây là việc chú nên làm mà, cháu còn trẻ như vậy phải chống đỡ cả công ty lớn như thế quả vất vả cho cháu rồi. Hơn nữa còn gầy dựng thành công thế này. dễ dàng gì." Ba tôi bùi ngùi .

      "Đối với người mất cha mẹ như chúng cháu, nhưng lại được chú và dì quan tâm như thế, cháu cảm thấy rất hạnh phúc." Lương Văn Trí xúc động tiếp lời.

      "Haizz, mọi chuyện đều qua, đừng nhắc lại làm gì, vậy lần này cháu rồi bao lâu mới quay về?" Mẹ tôi đổi chủ đề.

      (Tôi ngồi ở bên cạnh mơ hồ hiểu gì hết, bởi vì tôi biết chút về về tình trạng của nhà họ Lương.)

      "Vì tụi cháu quyết định để thằng nhóc thích nghi với hoàn cảnh bên đó, hơn nữa nó còn , nên Mẫn Di và cháu đành phải dành nhiều thời gian ở cạnh chăm sóc nó. Văn Thông vì thông cảm cho tụi cháu mà chú ấy chủ động cầu chuyển về bên này, để cháu được ở lại Mỹ lo cho gia đình." Lương Văn Trí cảm kích nhìn em trai mình.

      "Em còn độc thân, sống ở đâu cũng được. cần cảm kích em." Lương Văn Thông cười cười với trai.

      "Thomas, ra vẫn còn chút hơi lo cho em, vì phương tiện ở Hongkong bất tiện hơn nhiều so với ở Mỹ, có nhiều nơi buộc em phải thường xuyên dùng nạng."

      " sao đâu, em đâu có yếu đuối như vậy chứ, thời gian qua có ở bên cạnh nên biết, mấy năm nay bác sĩ cầu em phải dùng nạng để bộ nhiều hơn, ít dùng xe lăn lại, phải rèn luyện đứng nhiều chút, ở đây vừa đúng phù hợp với cầu của bác sĩ." Lương Văn Thông ngắt lời trai .

      "Văn Trí, cháu cần phải lo lắng, mọi người trong nhà đều mong Văn Thông cũng giống như cháu, cứ xem nơi đây là nhà của mình. Chú và dì lúc nào cũng hoan nghênh tụi cháu." Ba tôi nhiệt tình , mẹ tôi ở cạnh cũng vui vẻ gật đầu bày tỏ tán thành.

      "Phải đó, Văn Thông, em có thời gian hãy đến nhà thăm chú nhé, hai người có thể cùng chơi đánh cờ, môn cờ tướng của chú có thể là thiên hạ vô địch đấy, thua suốt cho chú ấy đấy." Lương Văn Trí với Lương Văn Thông.

      " còn thua suốt vậy em sao đây?"

      "Đừng nghe cháu linh tinh, trai cháu cố tình muốn nhường ông già này thôi." Ba tôi cười ha ha.

      "Dạ, ngày nào đó, nhất định cháu thỉnh giáo chú." Văn Thông gật đầu đồng ý.

      Bầu khí sôi nổi rôm rả, thời gian cũng vì thế mà trôi qua rất nhanh.

      "Cũng muộn rồi, tụi cháu nên về rồi, vì còn phải sang nhà ông ngoại đón Bính Bính về nữa ạ." Văn Trí nhìn đồng hồ đeo tay, vừa xong cũng chuẩn bị đứng dậy.

      " nỡ để mấy đứa ." Ba tôi thở dài .

      (Có lẽ vì ba tôi lớn tuổi rồi, lần này trở về, tôi phát ông càng ngày càng thích náo nhiệt.)

      "Trước khi hai đứa về lại Mỹ, nhất định phải đến nhà chú và dì ăn bữa cơm nữa đấy, nhớ dẫn theo thẳng luôn nhá." Mẹ .

      "Dạ, được ạ." Lương Văn Trí dứt khoát trả lời.

      Lương Văn Thông cũng chống nạng từ từ đứng lên. theo trai mình ra cửa. Tôi vội vàng cầm cái ghế mà tôi mới mua để bên cạnh kệ giày, chờ ta tới liền kéo ta lại : " ngồi ở đây đổi giày ."

      ta nhìn tôi lâu, môi khẽ nở nụ cười, "Cảm ơn." Giọng lớn lắm, nhưng khiến lòng tôi có chút gì đó ấm áp khó diễn tả bằng lời.

      ta tay chống gậy, tay vịn tường, từ từ ngồi xuống, tự mình cố gắng mang giày vào.

      Tôi đứng cạnh ta : "Vậy chiều nay trước khi , tôi điện thoại cho nhé."

      "Được, tôi chờ điện thoại của ."

      "Có cần Joyce lái xe đưa mọi người về ?" Mẹ tôi hỏi. (xem ra mẹ tôi cảm thấy Lương Văn Thông đường có vẻ bất tiện)

      " cần đâu dì, nhà tụi cháu cũng gần đây mà." Lương Văn Thông vội trả lời.

      Cứ như vậy, chúng tôi nhìn ba người họ từ từ về phía căn nhà đối diện bên kia, thỉnh thoảnh Lương Văn Trí còn quay sang dìu đỡ em trai mình.

      Đóng cửa lại, tôi nghe mẹ tiếc thương ;"Thanh niên tốt như thế mà lại…Ông trời bất công, khiến cậu ấy phải đứng khổ sở như vậy."

      Nghe xong lời mẹ , chẳng hiểu tại sao nước mắt tôi lại chảy ra….
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6

      Hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy thời gian sao trôi qua quá chậm, từ lúc rời khỏi giường đến bây giờ, tôi vẫn luôn trong trạng thái đứng ngồi yên, có tâm trí để làm được gì cả. Tôi cứ ngồi ở bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, khi vô tình nhìn thấy ngôi nhà của họ Lương kia, tôi thể ngờ rằng chúng tôi ở gần nhau đến vậy. Nhớ lại tình cờ tôi và Lương Văn Thông gặp nhau trong tháng nay: từ máy bay, rồi ở sân bay, sau đó là ở nhà hàng, cuối cùng là tại nhà của tôi, đến việc biết tôi khi còn ở Mỹ, còn tạo điều kiện cho tôi đến công ty của thực tập. Tóm tắt lại cả câu chuyện, tôi ngờ tôi và thần tượng mình lại có duyên đến mức ấy, nghĩ đến là tôi cảm thấy vui ơi là vui.

      Chờ đợi mãi cuối cùng cũng đến ba giờ chiều, tôi đứng tần ngần ở trong sân lát, hôm nay là buổi chiều oi bức. Chạy nhanh lên lầu tắm nước lạnh cho mát mẻ, sau đó tôi bắt đầu lục lọi tủ quần áo, tôi nên mặc cái gì đây? Mặc cái này, xem thử nào, được, phải đổi bộ khác, liếc nhìn đồng hồ treo tường, tôi giật nảy mình, thôi tiêu rồi, 3h55 rồi, chỉ còn lại năm phút để tôi cho quyết định nên mặc cái gì. còn cách nào khác, quyết định mặc trang phục đơn giản nhất, quần jean màu xanh kết hợp với áo sơ mi màu trắng, cầm theo túi xách vừa chạy xuống lầu, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho .

      Chuông điện thoại mới vang lên hồi có người bắt máy.

      "Hi, tôi là Joyce, ngại quá, nhưng có lẽ tôi đến muộn vài phút, bây giờ khoan hãy ra, bên ngoài trời rất nóng, đợi khi nào đến tôi gọi cho nhé." Tôi vừa thở hồng hộc vừa .

      "Joyce, chạy sao? Đừng có gấp, tôi chờ ." Giọng nam trầm ấm vọng sang từ điện thoại, khiến tôi trở nên bình tĩnh lại.

      Tôi chạy đến nhà để xe, ngồi vào vào chiếc Benz CLK của tôi, vừa tính khởi động xe sực nhớ chiếc xe này thấp như vậy, trong đầu bỗng lên dáng vẻ khó khăn từ ghế sofa đứng dậy, được, xe này được. Tôi vội vàng nhảy xuống xe chạy vào trong nhà gọi lớn.

      "Mẹ, chìa khóa xe jeep mẹ để ở đâu vậy? Hôm nay con muốn chiếc xe đó."

      "Ở ngăn kéo thứ nhất của cái tủ gần cửa đấy, mấy giờ rồi, sao con còn ở nhà?" Mẹ tôi từ lầu xuống.

      "Vâng, con bị trễ rồi, con ngay đây ạ." Tôi lấy được chìa khóa xe liền chạy như bay ra ngoài.

      Trời hôm nay đúng là nóng , mới chạy có mấy bước mà người tôi dầm dề mồ hôi rồi. Lên xe tôi liền bật máy lạnh đến mức cao nhất, rồi vội vàng đưa mặt đến trước máy lạnh để hạ nhiệt gương mặt đỏ bừng của tôi, nếu mà nhìn thấy gương mặt đỏ lừ này của tôi, ta nhất định cười tôi chết luôn. Đằng nào cũng trễ, cứ hạ nhiệt chút .

      Nhìn vào gương thấy mặt tôi khôi phục lại bình thường, tôi liền khởi động xe lái ra khỏi nhà.

      Vừa ra khỏi cổng, tôi liền thấy Lương Văn Thông chống nạng đứng trước nhà ta chờ tôi, khi nhìn thấy trang phục của ta trái tim tôi lại đập thình thịch mấy cái.

      Hôm nay ta cũng mặc chiếc quần jean xanh và áo sơ mi trắng giống tôi, ta còn mang kính râm loại , mang đến cho người ta cảm giác mát mẻ giữa buổi trưa hè nóng bức. Tôi thấy ta tựa vào cổng lớn, tay vuốt trán liên tục, tim tôi như thót lại, lẽ nào nãy giờ ta luôn đứng ở đó đợi tôi? Tôi nhanh chóng dừng xe trước mặt ta.

      Tôi nhảy xuống xe tới chỗ ta : " rất xin lỗi, tôi đến muộn, đứng chờ tôi từ nãy tới giờ à." Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, hơn bốn giờ rồi.

      ta chống gậy từ từ tới, cười : " có, tôi cũng vừa mới ra đây lâu, tôi nghĩ lúc này có lẽ cũng sắp đến rồi, cho nên lúc điện thoại là tôi ra luôn, còn sợ bắt phải đợi nữa đấy, vì động tác của tôi hơi chậm chạp mà."

      Tôi giúp ta mở cửa xe ra, “ Lương, tôi chờ cũng đâu có sao, vì tôi có thể ngồi trong xe chờ, còn phải đứng đợi ngoài nắng đó."

      ta tới bên cạnh xe, nhìn tôi : "Cám ơn , nhưng mà này Joyce, có thể đừng gọi tôi là Lương được , tôi gọi là Joyce, vậy cũng goị tôi là Thomas , có thể chứ?

      " gọi tôi Joyce là chuyện đương nhiên rồi, nhưng từng là ông chủ của tôi, tôi sao có thể gọi tôn trọng như thế được?"

      "Tôi mà là ông chủ gì chứ, lúc làm việc ở công ty tôi cũng đâu có quan tâm đâu. tới chuyện đó lại khiến tôi thấy xấu hổ."

      "Được rồi, Thomas, lên xe , xem chắc nóng dữ lắm rồi." Lưng áo ướng đẫm mồ hồi rồi kia kìa.

      "Ừm." ta tới cửa xe, quay lưng lại với cửa xe rồi từ từ ngồi vào hàng ghế ở trước, đặt cây gậy ngay cạnh chân trái của , vịn cửa xe để nhích người lên phía trước, sau đó dùng tay dịch chuyển đặt hai chân vào xe, sau khi ngồi đàng hoàng xong mới đem cây gậy bỏ ra phía sau. Tôi thấy mọi thứ xong nên liền đóng cửa xe, qua bên kia, ngồi vào ghế lái, vừa đóng cửa ngồi vào chỗ nghe được giọng dễ nghe của ta.

      "Joyce, sao mở máy lạnh cao dữ vậy, bị cảm đấy."

      "Tôi quen rồi, từ trước đến giờ đều như vậy, vào mùa hè tôi mở máy lạnh hết mức tối đa. Tôi cực kỳ sợ nóng."

      "Nhưng tôi nghĩ, nếu như ra mồ hôi, mà mở số lớn như vậy rất dễ bị cảm ấy." ta ân cần .

      Đúng lúc này, tôi hắc xì hai cái, sau đó : "Xem ra phải nghe lời rồi." Tôi giảm máy lạnh lại, chỉnh hướng gió thổi xuống phía dưới.

      "Hôm nay chúng ta đâu đây?" Thomas hỏi.

      "Bây giờ còn sớm, chưa đến đỉnh núi bao giờ phải , nơi chúng ta ăn cơm cách đây rất xa, chúng ta có thể dạo, sau đó chúng ta đến nhà hàng Kim Chung ăn cơm , tôi thấy thời gian vừa qua khá mệt mỏi, nên uống nhiều canh bổ chút." Tôi lên kế hoạch của mình.

      "Được, tất cả đều nghe theo lời ."

      "Vậy chúng ta thôi nào." Tôi khởi động xe, chạy về hướng đỉnh núi.

      Xe của tôi là loại xe chuyên dùng ở vùng đồi núi, nhìn khung cảnh bên ngoài tôi cảm thấy phấn khích. Lâu rồi tôi có đến đây, nên chú ý rằng tốc độ chiếc xe ngày càng nhanh. Trong khi tôi hưởng thụ cảm giác như được đua xe, vô tình tôi liếc sang thấy Lương Văn Thông dùng hai tay mình đè chân lại, qua hai bàn tay đó tôi có thể thấy ta dùng sức để ghìm chân mình lại, tôi chợt nhận ra có lẽ do mình lái quá nhanh. Chân tôi đạp bàn thắng từ từ giảm tốc độ.

      "Tôi lái nhanh quá nên khiến thoải mái hả?" Tôi giọng hỏi.

      "Dáng vẻ lái xe giống hệt như tôi của mười năm trước vậy, ngờ bé còn như mà cũng đam mê tốc độ quá nhỉ."

      "Ai là bé?"

      "Ha ha, là xinh đẹp!"

      " đừng chọc tôi cười nữa." Tôi cười thế, nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý.

      "Tôi mà. có trêu đâu."

      Tôi nghiêng đầu nhìn ta, ta cũng nhìn lại tôi, nở nụ cười khiến tôi khó có thể mà quên được.

      Rất nhanh chúng tôi đến đỉnh núi Thái Bình, sau khi đậu xe xong, tôi nhảy xuống xe vòng qua phía bên , tôi nghĩ mình nên giúp chút, vì vậy sau khi mở cửa xe, tôi lấy cặp nạng ra, trước khi tôi mở cửa giúp tôi thấy dùng tay xoa bóp đôi chân của mình.

      "Chân thoải mái sao?" Tôi dè dặt hỏi.

      " sao, chỉ thấy hơi tê thôi." ta tiếp tục xoa, sau đó dùng tay vỗ lên chân, sau đó di chuyển hai chân, nhận cây gậy chống vững xong, hai tay dùng sức vừa chống đứng dậy phải ngồi xuống lại. Tôi vội bước lên dìu ta. Tôi hơi lo lắng hỏi: "Chân của sao chứ. đừng giấu tôi….Đối với mấy những chuyện này chút kiến thức thông thường tôi cũng biết."

      " có việc gì đâu, cái chân này nể mặt tôi chút nào cả, hai tôi lần đầu tiên hẹn ăn mà để phải lo lắng cho tôi như vây. Tôi ngồi chút sao nữa." ta dùng tay vỗ vỗ tôi.

      Tôi nhìn vẻ mặt ái ngại của ta hỏi: " mang kính mát có độ ?"

      " có, hôm nay tôi mang kính sát tròng, thế nào?"

      " mang kính như thế này trông rất đẹp đấy."

      lấy kính mát xuống đưa cho tôi : " thích tặng này, cái này là do nhà thiết kế người Mỹ Diane Capt thiết kế, hôm nay là lần đầu tiên tôi mang nó, cái kính này nữ cũng có thể mang được."

      " cần, tôi chỉ mang nó rất đẹp thôi."

      " mang thử cho tôi xem nào, tôi thấy hôm nay hình như vội, nên mang theo kính mát, hôm nay trời nắng thế này mà còn phải lái xe, vì vậy phải mang kính vào để bảo vệ mắt chứ. Đừng khách kháo, tôi còn mấy cái nữa lận."

      Tôi đành mang mắt kính lên, ta nhìn tôi: " mang đẹp hơn tôi nhiều. Về sao nó là của ."

      ta thấy tôi muốn từ chối, liền chống gậy cố gắng đứng lên, lần này thành công với tôi: "Chúng ta thôi."

      Tôi cũng gì nữa liền mang kính mát theo về phía trước, đoạn nhìn thấy tôi bên cạnh liền ngừng lại, tôi thấy xoay người lại cũng vội vàng tăng nhanh bước chân đến bên cạnh ta, kéo cánh tay của ta lại, " thôi."

      Chúng tôi từ từ dọc theo con đường mòn , người qua đường ai cũng ngoái đầu lại nhìn chúng tôi, tôi nhìn bốn phía, mới đầu tôi cảm thấy bị người khác nhìn chằm chằm vậy rất thoải mái, tôi đành nới nỏng tay ra. ta cảm nhận được, nhưng tỏ thái độ gì, tiếp tục chống gậy về phía trước. Tôi hối hận vì hành động của mình, đến bên cạnh , cũng lặng lẽ về phía trước. ra tôi rất muốn kéo cánh tay lại.

      Chẳng lẽ ta có năng lực đặc biệt gì đó, như có thể đọc được trong lòng tôi nghĩ gì, tôi đúc kết ra được điều này bởi vì chính ta tôi nghe được .

      "Nếu cảm thấy phiền, nhờ giúp đỡ kẻ tàn tật này chút được , tôi rất cảm kích ."

      "It’s my pleasure." Tôi vui vẻ đồng thời bám lấy cánh tay .

      Chúng tôi cứ như vậy mà chầm chậm về phía trước, tôi cho biết chỗ này có thể thấy được toàn cảnh sắc của cảng Victoria. Chúng tôi nhìn về phía xa xa, ai gì cả.

      Tôi sợ ta đứng quá lâu thoải mái, bèn lôi kéo ta tới quán cafe ở đỉnh núi uống cafe nghỉ mệt.

      Chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi lẳng lặng quan sát ta qua đôi kính râm, mang mắt kính trông ta càng giống người ngoại quốc hơn.

      Có thể là do ta quá đẹp trai, tuy chỗ ngồi này của chúng tôi rất dễ thu hút chú ý của người khác. Nhưng lần này tôi cảm thấy lúng túng mà ngược lại còn cười rất vui vẻ.
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 7

      Lương Văn Thông thấy tôi ngồi đó nhàn nhã tự đắc vui vẻ cười nên tò mò hỏi: "Joyce, có thể cho tôi biết, nghĩ đến chuyện gì mà vui vậy ?"

      Giọng của kéo suy nghĩ của tôi trở lại, tôi tự cười mình nãy giờ sao? Chính tôi cũng ý thức được điều này, tôi hơi giật mình hỏi: "Tôi có cười sao? Sao tôi cảm thấy gì hết vậy?"

      " sao? ràng là cười mà."

      "Tôi mắc cười là vì thấy trong quán café này có rất nhiều ngắm nhìn , tôi thấy hình như các ấy bị mê hoặc hớp hồn rồi." Tôi cười .

      " đừng trêu tôi, nếu nhìn tôi là nguyên nhân, chắc là do tôi nhiều chân hơn so với người khác mà thôi." ta lấy chính mình ra đùa cợt.

      Nghe vậy, tim tôi chợt nhói lên, nhưng tìm được đề tài nào khác, đành ngượng nghịu cười cười.

      ta nhìn thấy biến đổi của tôi, cũng ngây ra lúc rồi chuyển đề tài khác, : "Joyce, chúng ta chuẩn bị dùng cơm trưa được rồi chứ?"

      Tôi cúi nhìn đồng hồ đeo tay : "Vâng, thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó đến giờ dùng cơm trưa rồi."

      Chờ ta trả tiền xong, nhìn chống nạng từ từ đứng lên, tôi liền theo ta đứng lên ra ngoài cửa.

      Suốt dọc đường chúng tôi với nhau câu nào, lẳng lặng tới cạnh xe đỗ, tôi dùng điều khiển từ xa mở cửa xe, vừa định về phía ghế bên trái ngồi, chuẩn bị giúp mở cửa, nghe ta .

      "Joyce, cần, mở cửa cho phụ nữ là nhiệm vụ của đàn ông mà." ta từ từ về phía ghế lái. Tôi theo sau ta, thấy hơi nghiêng người sang bên trái rồi chìa tay phải ra, sau đó mở cửa xe, làm động tác mời tôi lên. Tôi cười cười với ta rồi ngồi vào ghế lái, ta giúp tôi đóng kỹ cửa lại, mới chống nạng từ từ về lại bên kia, mở cửa tự mình ngồi vào, đem gậy đặt ở phía sau, thắt chặt dây an toàn, thấy ta thành thạo hoàn thành xong hết thảy, tôi cười : "Ngồi vững nha, Thomas, tôi bắt đầu lên đường đây."

      " bé, an toàn là hết."

      "Ok, no problem."

      Tôi mở nhạc lên, bản giao hưởng thứ chín của Antonin Dvorak với làn điệu dân gian nhàng du dương quanh quẩn trong gian xe. Chiếc xe mang khí yên bình nhàng của chúng tôi bắt đầu xuống chân núi.

      Trong khi chạy xe, tôi phát ta luôn xoa xoa đôi chân của mình, đột nhiên tôi ý thức được chắc là do mình bật máy lạnh chĩa xuống dưới chân, nên mới khiến ta thoải mái. Tôi vội tắt máy lạnh, hạ kính xe xuống : "Hôm nay chúng ta hít thở khí trời thiên nhiên nhé."

      ra tháng tám ở Hongkong lúc nào cũng rất nóng, nên khí mát mẻ xe thoáng chốc bị thay thế bởi khí trời oi bức.

      "Joyce, nóng sao?"

      "Vậy cứ muốn tiếp tục chịu đựng như thế phải ?"

      "…"

      Tôi cũng duy trì im lặng .

      "Tôi sao."

      " có chỗ nào khó chịu phải thẳng với tôi, cứ để cho tôi đoán mò hoài, khiến tôi thấy mệt lắm."

      "Được, xin lỗi . Chân của tôi chịu được lạnh." ta giọng .

      "Vậy sao ban đầu chịu ra, để tôi còn mở lớn như vậy, hơn nữa còn thổi thẳng vào chân như thế, nếu chẳng phải khi nãy thấy đứng dậy khó khăn tôi cũng nghĩ đến." Tôi oán trách . Nhưng tôi cũng dám hỏi nhiều về tình trạng chân của ta, chúng tôi còn chưa thân quen đến mức đó, hơn nữa còn là thần tượng của tôi mà. Nên tôi cũng hơi ngại.

      ta gì.

      " ra thời buổi này hít thở chút khí thiên nhiên trong lành cũng tốt, chứ chúng ta cứ ở mãi trong máy lạnh suốt có hại cho sức khỏe."

      "Joyce, nếu nóng cứ bật máy lạnh , bật số trung bình và đừng thổi vào chân là được, tôi sao cả."

      Trong khi chúng tôi về chuyện máy lạnh, cứ câu tôi câu, chúng tôi đến nơi. Tôi lái xe vào bãi đỗ, đậu xe xong, đóng kỹ cửa sổ xe, tắt máy, tôi liền đẩy cửa xuống xe.

      Lần này tôi giúp làm bất cứ chuyện gì, chỉ đứng bên chờ ta, đợi ta đứng vững, rồi bước lên trước hai bước đóng cửa xe, tôi mới khóa xe lại : "Chúng ta ăn cơm thôi nào." Chúng tôi sóng vai nhau về phía thang máy.

      tới sảnh ăn, quản lý nhiệt tình chào hỏi chúng tôi, " Lâm, hôm nay và bạn đến dùng cơm à, ông Lâm và bà Lâm hôm nay đến sao?"

      "Hôm nay ba mẹ tôi tới. Hôm nay tôi có đặt chỗ rồi."

      "Vẫn ngồi chỗ cũ mà thích nhé." Quản lý dẫn chúng tôi đến bàn ăn nằm riêng phòng mà tôi hay ngồi.

      Chúng tôi ngồi xong, tôi liền với Lương Văn Thông: "Nơi này tôi và ba mẹ rất thường hay đến đây, vì ở đây nấu canh rất rất ngon, nhất định phải nếm thử. Tôi đề nghị phải thường xuyên đến đây uống canh, ở đây có các món canh thay đổi theo mùa. Công việc của lại bận rộn như vậy, tốt nhất nên chú ý đến sức khỏe."

      "Được, nghe lời ."

      " có kiêng cử món nào ?" Tôi hỏi.

      "Tôi ăn được tôm, tôi bị dị ứng với tôm."

      "Trùng hợp vậy, tôi cũng dị ứng với tôm." Tôi nhìn ta rồi tiếp, "Mà lúc tôi rất thích ăn, thấy người khác ăn tôm, tôi cũng lén ăn, cuối cùng khắp người nổi đầy mụn nước, ngay cả mặt cũng bị, từ lần đó trở , tôi dám ăn tôm nữa." (Tôi phát hôm nay tôi đặc biệt hơi nhiều.)

      "Trường hợp của tôi cũng kém gì , sau khi ăn là nổi mụn nước khắp người, thê thảm chịu được."

      "Vậy chúng ta gọi phần canh, gà quý phi, cùng rau cải nhé, thấy sao?"

      "Được, cứ như vậy ."

      Suốt quá trình chúng tôi ăn cơm, Thomas và tôi rất nhiều chuyện thú vị về công việc của ta, làm tôi cũng nổi hứng theo, liền kể lại khi đó đó tôi muốn ở lại công ty làm đến mức nào, rằng đó là mơ ước ấp ủ của tôi, nhưng sau đó tôi vẫn quyết định trở về sốn cùng để chăm sóc ba mẹ, mới nén nuối tiếc mà bỏ qua cơ hội ấy.

      ta lặng im nghe tôi , có lúc như đồng tình với ý kiến của tôi nên gật gật đầu, tôi ngước mắt nhìn ta, mang kính cho nên bây giờ mới thấy đôi mắt của , chỉ có thể dùng từ mỹ lệ để hình dung, mặc dù đối với đàn ông mà dùng từ này có vẻ hơi quái. Đôi mắt của rất lớn, rất dài, hốc mắt sâu như người nước ngoài điển hình, lông mi dài và cong như hình bán nguyệt vậy, khi ta nghe tôi hàng mi ấy còn chớp chớp. Hình ảnh đó khiến cho tôi quên mất mình muốn tiếp theo.

      "Joyce, sao vậy?" Thomas gọi tôi.

      " sao cả, ngại nếu tôi hỏi điều này chứ?"

      " hỏi ."

      " có cận thị ?"

      "Có, nhưng nặng, sao lại hỏi chuyện này?" Lương Văn Thông tò mò hỏi.

      "Tôi ra, đừng mất hứng nhé."

      "Sao thế được. Chắc chắn ."

      "Tôi cảm thấy mang mắt kính để giấu đôi mắt tuyệt đẹp thế này rất đáng tiếc." Giọng của tôi tựa như muỗi kêu. Còn ái ngại cúi đầu.

      "Cám ơn khích lệ, Joyce. Có điều tôi thấy là đàn ông cần phải thể qua đôi mắt của mình." Văn Thông cười .

      "Tôi đấy." Tôi lại bồi thêm câu.

      Trong lúc chúng tôi chuyện vui vẻ với nhau, chúng tôi đều ăn no đến căng bụng.

      "Hôm nay để tôi mời nhé." Tôi với .

      "Vậy sao được chứ?"

      "Sao được, tôi muốn cám ơn khi ở Mỹ chăm sóc tôi, còn giúp đỡ để tôi được vào công ty thực tập nữa chứ." Tôi kiên trì .

      " được, chuyện này căn bản đáng nhắc tới, sao tôi lại có thể để em mời mình ăn cơm vậy được."

      Nghe thấy tiếng em đó, hiểu sao trái tim tôi lại nhói lên cái.

      ta còn nhìn tôi , "Bây giờ còn chưa có việc làm, vẫn nên để tôi mời nhé. It’s my pleasure." (Đây là vinh hạnh của tôi)

      ta thấy tôi gì chỉ ngồi im thinh ở đó, bèn tiếp, "Hay là vầy , giờ cũng còn sớm, lúc nãy khi tới đây, tôi có thấy rạp chiếu phim, hay là chúng ta xem phim ."

      "Được, tôi mời xem phim." Tôi lập tức trả lời.

      "Quyết định vậy . Tôi tính tiền ." ta vẫy tay gọi người phục vụ.

      Sau khi tính tiền, hỏi: "Chúng ta có thể được chưa?"

      Tôi gật đầu cái, liền cầm cậy đứng dậy, "Xin mời, Joyce, chúng ta xem phim nào."

      Tôi vui vẻ cùng ra khỏi nhà hàng, từ chỗ này tới rạp chiếu phim, chúng tôi phải thang máy để lên tầng . Khi đến thang máy, tôi hỏi mà tự ý tiến lên đỡ giúp ta lên thang máy, ta cũng phản đối, tôi cũng rất tự nhiên dìu tay ta về phía rạp chiếu phim.

      Đến rạp chiếu phim, tôi hỏi "Thomas, muốn xem phim gì đây?"

      " bỏ tiền, cứ quyết định ."

      "Sợ phim tôi muốn xem, lại thích." Tôi do dự .

      "Sao biết tôi thích. thử xem, muốn coi phim gì nào."

      "Tôi muốn xem Kungfu Panda." Giọng của tôi rất .

      "Hả, quá, là Kungfu Panda sao? Hay , tôi cũng thích xem thể loại đó. đừng quên tôi là người làm quảng cáo đấy nhé, tôi ghét phim hạt hình đâu. Khi ở Mỹ, tôi còn tham gia chế tác phim hoạt hình đấy." ta nghiêng đầu nhìn tôi. (Hôm nay đứng cạnh ta, tôi có cảm giác mình thấp bé, tôi mang giày đế bằng, nên đứng chỉ tới vai mà thôi.)

      "Vậy chúng ta xem Kungfu Panda à?" Tôi muốn xác nhận lại.

      "Dĩ nhiên, nhanh mua vé ."

      Khi tôi mua vé, vốn là mua hai vé ở giữa, nhưng đột nhiên nghĩ đến Thomas phải chống nạng, mà vào phía trong rất bất tiện, nên tôi liền đổi sang hai vé ngồi phía ngoài.

      Mua vé xong, tôi trở lại chỗ Lương Văn Thông chờ tôi, nhưng thấy bóng dáng đâu cả, tôi nhìn chung quanh, nhìn thấy xếp hàng để mua đồ ăn vặt. Nghĩ đến việc hai tay thể cầm đồ ăn được vì phải chống nạng, và mỗi lần nghĩ đến chuyện thể làm là trái tim tôi đều có cảm giác đau đớn.

      Bước nhanh tới bên cạnh , thấy tôi tới: "Joyce, bắp rang bơ, muốn ăn ngọt hay ăn mặn?" Giọng rất dịu dàng.

      "Tôi muốn ăn ngọt."

      Khi trả tiền, tôi cầm lấy bắp rang bơ vị ngọt và hai chai nước suối rồi ra ngoài, đến chỗ vắng người chờ . Thấy tôi ôm đống đồ ăn đứng đợi, mặt lên nụ cười bất đắc, nhưng rất nhanh lại với tôi: "Chúng ta vào thôi."

      Đến vị trí số ghế ngồi, tôi vào trước, kéo ghế ngồi bên cạnh cho , nhìn loay hoay lúc rồi cũng chậm chạp ngồi xuống, bỏ cây nạng xuống phía dưới ghế. Tôi đưa cho chai nước, khi đưa cho bịch bắp rang bơ, thoải mái : "Cái này ăn ."

      Bộ phim này đáng , con gấu trúc béo tròn ấy cứ chọc tôi cười mãi, dừng lại được, tôi con gấu trúc này quá mất. Lúc tôi cười cũng có nhìn lén sang , dường như cũng rất vui, khi phát tôi nhìn mình, chỉ nhướn nhướn mày, hơi nhếch môi.

      Đột nhiên tôi lại có ý nghĩ muốn ôm chằm lấy , suy nghĩ này khiến tôi giật thót người, tôi lập tức quay đầu , trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch.

      Đoạn phim sau đó tôi cũng thể nào tập trung xem tiếp được, trong đầu cứ suy nghĩ lung tung, mặt từ từ cũng nóng lên.

      Khi bộ phim kết thúc đèn cũng bật sáng lên, Lương Văn Thông thấy mặt tôi vậy liền hỏi: "Joyce, nóng lắm à, sao mặt đỏ lên vậy?"

      Tôi sờ sờ mặt mình, ậm ờ hiểu sao lại bị như thế. Liền vội vàng kéo ta , để mau mau đến bãi đỗ xe cùng tôi.

      đường về nhà, ban đầu chúng tôi còn về những đoạn buồn cười trong phim, nhưng khi chúng tôi sắp đến nhà cả hai đều im lặng gì.

      Xe dừng ở trước cửa nhà , đợi bước xuống, sang đứng bên cạnh xe xuống xe.

      Sau khi ta xuống xe, chống nạng đứng vững, thấy tôi đứng ngay bên cạnh mình, hơi nghiêng người chuyển cây nạng cầm sang tay trái, sau đó vươn tay phải ra ôm tôi, rồi : “Cảm ơn , Joyce. Hôm nay tôi rất vui, nhưng tôi cảm thấy để đứng ngoài cửa với tôi thế này sợ gây phiền toái cho .”

      Khi bị ôm, tâm trạng tôi vừa có chút khẩn trương cũng vừa có chút vui vui, nhưng sau khi nghe vậy, tôi liền thấy mất hứng. Nhưng tôi dám có phản ứng gì, bởi vì chỉ dùng tay chống nạng. Đợi khi buông tôi ra, chống nạng bằng hai tay, tôi mới : "Hôm nay tôi cũng thấy rất vui, nhưng có biết những lời này của phá vỡ những thứ tốt đẹp của chúng ta sao? cảm thấy mình rất phiền à? Tôi biết nghĩ như thế nào, nhưng cho đến bây giờ tôi cảm thấy giữ tôi và chẳng có điểm nào bất đồng với nhau cả. Khi chưa gặp , ở trong lòng tôi là người rất kiên cường mạnh mẽ, là thần tượng của tôi đó, có biết ? Sao lại để ý đến cái chân của mình đến vậy? Tôi hiểu. Tôi đây, hẹn gặp lại."

      xong, đợi trả lời, tôi bỏ mạch ngồi vào xe phóng nhanh về nhà.

      Khi đỗ xe xong, tôi chạy nhanh về phòng mình, đứng trước cửa sổ, tôi thấy còn chống nạng đứng đó nhìn về phía nhà tôi. Tôi đứng nép sang bên, thấy đứng đó lúc, rồi mới mở cửa bước vào nhà.

      Sau khi thấy vào nhà, nước mắt của tôi cũng kiềm được chảy xuống, tại sao sau khi gặp tôi lại hay mũi lòng đến thế chứ. khó hiểu.
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 8

      Tôi đứng ở trước cửa sổ nhìn ta vào nhà, tôi lấy tay lau khô dòng nước mắt cứ chảy mãi, tôi bị sao vậy, tại sao lại cư xử theo cảm tính như vậy, đó hoàn toàn phải là tôi. Tôi tắm, nằm trong bồn tắm lớn, tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hình ảnh của cứ như thước phim quay cuồng trong đầu tôi, tôi lập tức mở mắt ra, tôi thể để mình mê muội trong tình trạng này mãi được. Bước ra khỏi bồn tắm, rửa mặt xong, tôi sợ mình ngủ được lại suy diễn lung tung, nên uống viên thuốc ngủ, rồi chui vào giường ngủ luôn.

      Khi tôi tỉnh lại là trưa ngày hôm sau, ngồi dậy cứ thế sững người ra giường, lúc này mẹ tôi đẩy cửa phòng ra, thấy tôi dậy, mẹ , "Bảo bối, con nướng sắp khét rồi đấy, bây giờ mau dậy , hôm nay con có đâu ? Chút nữa mẹ phải ra ngoài lát."

      "Mẹ , cần để ý đến con, hôm nay con muốn đâu cả, chắc là tại hôm qua con bật máy lạnh lớn quá nên giờ con thấy toàn thân ê ẩm hết lên."

      "Con đúng là, mẹ với con nhiều lần rồi, lúc nào cũng mở máy lạnh chạy vù vù." Mẹ bắt đầu cằn nhằn tôi.

      "Mẹ, con sao, con uống thuốc rồi ngủ giấc là khỏe ngay thôi ạ."

      "Để mẹ lấy thuốc giùm con, con mau rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng, sau đó uống thuốc ."

      "Vâng, con xuống ngay đây."

      Tôi nhìn bàn đầy thức ăn nhưng tôi có khẩu vị gì cả, cứ ngồi đó ăn gì, mẹ đem thuốc tới , "Bảo bối, con đói bụng à, hay để mẹ gọi bác sĩ Lưu đến khám cho con nhé." Mẹ tôi quan tâm .

      " cần, cần đâu ạ, con sao mà."

      "À, đúng rồi, hôm nay mẹ có nghe điện thoại di động của con kêu mấy lần đấy, nhưng mẹ tìm thấy điện thoại của con đâu cả, con để đâu vậy?" Mẹ hỏi.

      Điện thoại di động của tôi để đâu rồi nhỉ, hoàn toàn có ấn tượng, cũng chẳng nhớ để nó ở đâu cả, hay là tôi còn bỏ trong cái ví, tôi nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua khi tôi về nhà, rồi đứng lên đến gần cửa chính, nhìn thấy túi xách của tôi để ở phía sau chậu hoa gần cửa.

      Ngồi ghế sofa, hôm nay tôi sợ phải cầm điện thoại di động lên xem, nhưng vẫn nên xem thử thế nào, chừng là do tôi tự gây sức ép mình mà thôi.

      Khi tôi xem điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn được gửi đến. Toàn bộ đều là của Lương Văn Thông. Tin nhắn thứ nhất được gửi vào tối ngày hôm qua.

      "Joyce, hôm nay tôi rất vui, nếu như tôi có gì làm buồn, tôi xin lỗi. Mong tha thứ cho tôi. Thomas."

      Hai cuộc gọi nhỡ đều là của ngày hôm nay, cuộc là lúc mười giờ rưỡi, cuộc là lúc mười hai giờ.

      Tin nhắn cuối cùng được gửi lúc mười hai giờ rưỡi hôm nay.

      "Joyce, khỏe ? Có thời gian gọi cho tôi nhé, cảm ơn. Thomas."

      Xem những tin nhắn này, tôi rơi vào trầm tư. Bây giờ tôi thể gọi cho ta được, tôi biết phải với ta cái gì nữa. Muốn đặt xuống, nhưng đành nhắn cho ta tin, theo lễ phép.

      "Thomas, tôi khỏe, sao cả. Joyce." Tôi gửi xong hình như thấy hơi đói nên về phía phòng ăn, điện thoại di động vang lên có tin nhắn gửi đến.

      Mở ra xem, là ta gửi tới.

      "Vậy được rồi, tôi sợ giận để ý đến tôi nữa. Tôi sai rồi. Thomas."

      " phải là sai, chỉ là suy nghĩ của và tôi giống nhau, tôi cảm thấy vì cái chân mà mất tự tin, đây là cách nhìn của tôi, tôi biết như thế là đúng hay sai, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy phiền phức khi cùng . Lần này bỏ qua, nếu như sau này còn vậy nữa, tôi giận đấy. Joyce." Tôi hết những gì muốn , nên cảm thấy rất sảng khoái. chút do dự tôi nhấn gửi.

      Qua mấy phút tiếng chuông lại vang lên, "Tôi biết rồi, tôi khiến tức giận nữa đâu. Bây giờ tôi phải họp, có thời gian điện thoại cho . Chúc ngày vui vẻ."

      Xem tin nhắn của ta, tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn. ta đúng là kẻ cuồng công việc mà, sắp phải họp mà còn nhắn tin cho tôi. Hành động này của ta khiến tâm tình tôi tốt lên chút.

      Mấy ngày tiếp theo, tôi đúng là bị cảm, bị cảm như thế này khiến tôi rất khó chịu, nước mắt nước mũi cứ chảy hoài dứt, đầu còn nóng bưng bưng. Mẹ tôi gọi bác sĩ Lưu, bác sĩ gia đình của chúng tôi đến khám cho tôi. Tim cho tôi mũi rồi kê toa thuốc, sau khi uống thuốc cảm tôi ngủ li bì, cả ngày cứ trong trạng thái mơ màng, nằm vật vờ giường như gấu con lười biếng vậy.

      Đến buổi sáng thứ năm, tôi tỉnh dậy, cảm thấy người còn đau ê ẩm nữa, đầu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi rửa mặt xong xuống lầu tìm cái gì đó bỏ bụng, mấy ngày nay tôi ăn cái gì cũng ra hồn, ngày nào cũng ăn cháo trắng với dưa muối. Điều này cũng tốt, coi như là thanh lọc cơ thể, tháng vừa rồi tôi cũng ăn quá nhiều dầu mỡ rồi.

      "Bảo bối, con dậy rồi à, hôm nay con thấy sao rồi?" Mẹ tôi hỏi.

      "Khá hơn rồi mẹ, mẹ ơi con đói quá, có cái gì ăn ạ, con muốn ăn cháo nữa đâu."

      "Có cháo thịt bằm với rau củ, con ăn ?"

      "Vậy cũng được ạ, nghe có vẻ ngon đấy."

      lát sau, dì Lâm bưng lên cho tôi, (Dì Lâm ở nhà tôi lâu rồi, lúc tôi còn dì ấy ở đây rồi, dì ấy đối xử với tôi rất tốt.)

      "Dì Lâm, có thể cho con xin miếng chao được ạ, bây giờ miệng con cảm nhận được mùi vị gì cả."

      "Bảo bối, con sao là được rồi, vừ nãy mẹ còn vì buổi hẹn tối này là lo lắng nữa đấy, nghĩ nếu như con chưa khỏe ba mẹ đành mời khách ra ngoài dùng cơm." Mẹ tôi tới .

      "Ba mẹ tính mời ai đến nhà vậy?"

      "Con quên rồi sao, tuần trước mẹ có tuần này chúng ta làm bữa tiệc tiễn gia đình Lương Văn Trí, chủ nhật này họ bay qua Mỹ."

      "Nhanh vậy ư, hôm nay là thứ năm rồi ạ." Tôi chợt nhớ ra mấy hôm nay Lương Văn Thông cũng điện thoại cho tôi. Tâm trạng của tôi bỗng chốc nặng nề.

      Món cháo thịt băm vốn rất ngon bỗng thấy nhạt thếch.

      "Bảo bối, con ở nhà nghỉ , mẹ siêu thị lát, mẹ phải mua ít quà bánh cho trẻ con."

      "Vâng ạ." Tôi phờ phạc rũ rượi trả lời.

      Sau khi ăn cơm xong tôi quay trở về phòng mình, ngã nhào lên giường chuẩn bị đánh giấc

      "Bảo bối, mau dậy , con phải giúp ba chuyện này." Tôi bị lay tỉnh.

      "Cái gì vậy ba, con còn chưa ngủ đủ mà."

      "Bây giờ là hơn bốn giờ rồi đó, lát nữa cả nhà Văn Trí tới, còn có cậu bốn tuổi nữa, con phải giúp ba trông nó nhé, phải con là thủ lĩnh của bọn trẻ đó ư?"

      "Cái gì mà thủ lĩnh chứ, đó là chuyện của năm xửa năm xưa nào rồi mà." Tôi lồm cồm bò dậy, nghĩ đến chắc Lương Văn Thông cũng sắp đến đây. Liền , “Dạ, ba để cho con thay quần áo, rồi rửa mặt , con xuống ngay.”

      "Đúng là con ngoan của ba, mẹ con mua đồ ăn chắc cũng đường về nhà đấy."

      Xem ra tình bạn của ba tôi với gia đình họ đúng là tầm thường.

      Mới vừa xuống lầu bao lâu, liền nghe được tiếng chuông cửa, tim của tôi lại đập nhanh, tôi chạy nhanh ra mở cửa.

      "Joyce, chúng ta lại gặp nhau rồi." Vợ của Lương Văn Trí là Vu Mẫn Di mỉm cười .

      "Hoan nghênh mọi người, ba em chờ mọi người từ sáng đến giờ đấy."

      "Đến đây con, Bính Bính, chào dì nào." ấy kéo đứa bé sau lưng ra trước mặt, cậu bé này khá giống với chú Lương Văn Thông của mình, có điề là phiên bản , đôi mắt cũng rất sâu và lớn, mới bây lớn mà đẹo trai thế này rồi. Nhìn qua hình như cậu nhóc cũng chạc bốn năm tuổi rồi.

      "Chào dì." Giọng trẻ con non nớt.

      "Xin chào, Bính Bính, cháu đẹp trai đó." Tôi cúi xuống với cậu bé.

      Người bạn nhìn tôi ngượng ngùng, trốn sau lưng mẹ cậu.

      "Chị Mẫn Di, khuôn mặt Bính Bính khá giống với Thomas nhỉ. Nét giống người nước ngoài nhiều hơn ha chị, cậu bé mấy tuổi rồi ạ?"

      "Thằng bé năm nay bốn tuổi rưỡi rồi, phải đó, lúc chúng tôi có Bính Bính, Thomas ở Mỹ, nên mọi người để ý lắm, lần này chú ấy về, hai chú cháu đứng cạnh nhau cũng khiến chúng tôi giật mình, ai cũng bảo đôi mắt của Bính Bính giống y hệt như chú nó vậy." Lương Văn Trí ở phía sau .

      " Văn Trí, như vậy gây hiểu lầm tốt đâu nha."

      "Đúng vậy, cũng may từ khi tôi mang thai đến khi sinh cũng chưa từng gặt qua Thomas, nếu tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch. giỡn thôi, ra đôi mắt của Bính Bính rất giống bà nội nó." Mẫn Di cười .

      Chúng tôi cũng cười. Chờ bọn họ vào, tôi ngoái nhìn ra phía sau.

      "Joyce, Thomas sắp tan tầm rồi, chú ấy tới đây ngay, tôi với chú ấy rồi, cho chú ấy làm thêm giờ đâu." Văn Trí .

      biết thất vọng có hết lên mặt tôi hay mà sao ta lại biết nhỉ. Tôi cúi đầu hỏi: " ấy thường làm thêm giờ ạ?"

      "Chú ấy là người rất cuồng công việc, hôm thứ hai chân chú ấy bị cơn đau nhức tái phát, bị đau thế mà chú ấy vẫn kiên quyết đòi đến công ty họp, ai cũng nghe, tôi hết cách với người em trai này rồi."

      Sau khi thay giày xong, mọi người đều tới phòng khách ngồi, lúc này mẹ tôi cũng về đến, mẹ tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Bính Bính, người bạn ở nhà tôi cũng xa lạ vì trước kia cậu bé rất thường đến đây, ngồi hồi lại đòi ba tôi dẫn chơi game. Lúc ba tôi dẫn Bính Bính và Mẫn Di đến thư phòng chơi game, tôi kéo Lương Văn Trí lại.

      " Văn Trí, hôm thứ hai chân Thomas bị đau là sau cái ngày em dẫn ấy chơi phải ? Tại sao vậy? Buổi tối ấy còn với em sao mà."

      "Có thể là do bị lạnh, buổi tối về đến nhà, đến nửa đêm chân chú ấy ru rút rất dữ dội, đau đến mức chú ấy tuôn mồ hôi ướt người, cho chú ấy uống thuốc mới ngủ được đó."

      "Có lẽ tại em, là do hôm ấy em bật máy lạnh quá lớn, còn chĩa ngay chân ấy nữa." Tôi ân hận .

      "Cái này thể trách em được...vì em biết mà." Văn Trí vội vàng an ủi tôi.

      "Chân của ấy chịu được lạnh sao?"

      "Đúng vậy, hai chân chú ấy từ đầu gối trở xuống bị mất cảm giác thể cảm nhận gì cả. phải là do em đâu, Joyce, cũng nhiều chuyện, nếu chú ấy biết kể cho em nghe chuyện này, chú ấy nhất định trách mất."

      "Lần sau em nhất định chú ý." Tôi với Văn Trí cũng như tự với chính mình.

      "Văn Trí, cháu qua đây xem chút này, đây là bảo bối chú mua được ở buổi đấu giá ngày hôm qua đấy." Ba tôi ở trong thư phòng gọi.

      Lương Văn Trí cùng tôi gật đầu cái rồi vào thư phòng, cả phòng khách chỉ còn lại mình tôi ngồi ghế sofa suy nghĩ, đêm đó có phải rất đau ? Chân của sao lại bị co rút có nặng ? Nghĩ đến chuyện vì tôi mà phải chịu đựng đau đớn như vậy, đêm đó còn cố gắng cùng tôi xem phim nữa. Khiến trái tim của tôi như bị kim châm đau nhói.

      Tôi vẫn ngồi ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, sao còn chưa tới, nghĩ mông lung lúc này chuông cửa vang lên.

      Tôi nhanh chóng về phía cửa, từ từ mở cửa ra.

      Hôm nay Lương Văn Thông mặc âu phục màu xám tro, chống cây nạng cũng màu xám. Hôm nay mang kính, đứng ở cửa, hổ là người làm quảng cáo, lúc nào cũng ăn mặc rất chỉnh chu và đúng mode, quần áo và nạng mỗi lần đều tông với nhau, khiến càng thêm nổi bật.

      Tôi sững sờ đứng ở cửa, quên mất việc phải mời vào nhà.

      "Joyce, sao thế, hôm nay tôi có gì lạ lắm sao?"

      " có, mau vào ."

      "Cái này là tôi tặng cho chú." ta đưa cho tôi túi giấy.

      thấy tôi vẫn có phản ứng gì, bèn thêm câu, “Đó là rượu nho.”

      Tôi để ta tự ngồi xuống thay giày, nhìn tôi ân cần , "Joyce, có sao ? Mới ba ngày gặp, sao lại gầy đến thế?"

      "Như lời đấy, tôi ngồi máy lạnh nhiều quá cho nên bị cảm."

      "Có bị sốt hay ? Ba ngày gầy chừng này rồi ư. Mặt cũng dài ra rồi đấy." Trong giọng của giấu được vẻ đau lòng.

      Nhìn cởi giày chỉ còn mang vớ. Tôi hỏi: "Ở nhà có mang giày trong nhà ?"

      nhìn chân của mình, hiểu ý của tôi nên , "Tôi có mang dép ở nhà."

      "Lần sau, có thể mang đến nhà tôi đôi ?" Tôi lo lắng đề phòng hỏi.

      Sau đó nhìn nhìn tôi rồi mỉm cười : "Được, lần sau tôi mang sang."

      Tôi cũng cười lại với , sau đó hai chúng tôi vào phòng khách.
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 9

      Tôi cùng Lương Văn Thông tới phòng khách.

      "Hai chân của chú ấy từ đầu gối trở xuống hoàn toàn tê liệt thể cảm nhận được gì". Giọng của Văn Trí cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi, tôi theo bản năng nhìn xuống hai chân , chúng hoàn toàn cảm giác, dưới đất có gì cũng thể cảm nhận được. Rốt cuộc tôi hiểu tại sao mỗi lần bộ đều nhìn dưới chân của mình, nhìn để xem nên như thế nào, tôi tưởng tượng được.

      Lương Văn Thông tới cái ghế lần trước ngồi, đặt cây nạng ở bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn lên hai chân.

      "Joyce, chân tôi khó coi lắm đúng ?" Giọng nam trầm ấm đặc biệt kia bỗng vang lên bên tai tôi.

      "Hả?" Tôi ngạc nhiên nhìn , mặt tôi vụt đỏ bừng bừng. Xem ra, hành động nhìn lén của tôi bị phát rồi.

      Thấy hỏi với thái độ dò xét, tôi bèn miễn cưỡng : " phải tôi thấy chúng khó coi, tôi chỉ suy nghĩ lúc chúng bị co rút …"

      "Chắc Lương Văn Trí lại bép xép với rồi." Giọng điệu của có vẻ rất nghiêm túc.

      "Xin đừng giận nhé, là do tôi nằng nặc đòi Văn Trí kể cho nghe. Nể mặt tôi đừng giận ấy, được ? Xin đấy." Tôi chắp tay năn nỉ.

      "…."

      "Please, Thomas." (Làm ơn mà Thomas)

      "Thôi cũng được."

      " đúng là người tốt."

      "Joyce, tôi cảm thấy hôm nay rất là buồn cười."

      " ? Có lẽ do tôi bị sốt."

      "Bớt sốt chưa? Nhìn xem thành quả tháng nay của đều lãng phí hết rồi." ta tiếc rẻ .

      "Thành quả gì cơ?"

      "Thịt mặt đấy."

      "Choáng quá, tôi muốn mình phát phì đâu, khi đó chẳng có ma nào thèm tôi cả."

      "…."

      " xem phải vậy ? Thomas, nay rất thịnh hành mốt mình dây. Làm tôi cũng hâm mộ chết được ấy."

      "Đừng lúc nào cũng chạy theo trào lưu, tôi vẫn thấy mập lên tý nữa mới đẹp."

      "Đó chỉ là cảm nhận của mình thôi. Trong nhóm bạn của tôi, tôi là người mập nhất đấy, vì tương lai của mình, tôi vẫn nên kiểm soát mình tốt hơn."

      Lương Văn Thông yên lặng nhìn tôi, gì nữa.

      "Chú Thomas, chú đến rồi sao gọi con." Là giọng của cậu nhóc con.

      "Hello Bính Bính, hôm nay con có ngoan ? Đến đây để chú ôm con cái nào." mặt Lương Văn Thông ngập đầy ý cười.

      Người bạn lập tức chạy ào về phía , Lương Văn Thông bế cậu nhóc đặt lên hai chân của , Bính Bính uốn éo cười nắc nẻ đùi làm chân bị di chuyển, bởi vì chỗ ngồi là sàn nhà trơn láng, chân vì thế mà trượt về phía trước nhưng lại hề hay biết. Đến khi Bính Bính thấy mình sắp bị trượt xuống đất, cậu nhóc liền dùng cánh tay béo núc của mình ôm lấy cổ , lúc này Văn Thông mới phát chân mình bị tuột về phía trước đoạn, lập tức dùng tay kéo chân mình lại.

      Tôi nhìn dáng vẻ vui cười của hai chú cháu : "Quan hệ giữa Bính Bính và có vẻ rất thân nhỉ."

      "Ừ. Đây là lần đầu tiên tôi và thằng nhóc sống chung với nhau lâu như thế. Tôi phát thằng nhóc cũng rất thích tôi." Văn Thông đắc ý .

      "Cái tên Bính Bính này rất thú vị, sao lại đặt tên cho thằng bé là Bính Bính vậy?"

      "Là do tôi và Mẫn Di kết hôn năm năm rồi mà vẫn chưa có con, mọi người ai cũng lo lắng, thời gian đó Mẫn Di là kế toán, công việc rất bận, còn phải tham gia cuộc thi gì đó, ôm đồm nhiều việc nên chuyện vợ chồng cũng biết làm sao. Sau đó chỉ lần mà lại mang thai, mọi người ai cũng bảo đụng phát vậy mà trúng, nên đặt tên cúng cơm là Bính Bính." (Bính có nghĩa là đụng/chạm/va)

      "Ra là vậy." Tôi gật đầu như hiểu.

      "Chú Thomas, vẽ mèo con cho Bính Bính ." bạn lắc lắc .

      "Lại vẽ nữa à, hôm qua chú vẽ cho con nhiều lắm rồi mà."

      "Con còn muốn nữa cơ." Bính Bính năn nỉ.

      "Con có đem theo tập vẽ ?" Văn Thông hỏi.

      Bính Bính thất vọng lắc đầu. Tôi lập tức : " sao, Bính Bính, dì có, để dì lấy cho cháu." xong tôi liền chạy về phòng của tôi lấy tập và bút vẽ.

      Sau đó, Bính Bính trượt xuống khỏi chân , tôi thấy xoa hai chân của mình liền hỏi: "Chân của thoải mái sao?"

      " có gì, tôi bị thằng nhóc này làm tê chân thôi."

      "Nào, Bính Bính, bảo chú Thomas vẽ mèo cho cháu , dì cũng rất thích mèo nữa."

      Tôi đưa tập vẽ cho Lương Văn Thông rồi , "Vẽ ở đâu đây?" Tôi nhìn quanh căn phòng khách nhà tôi.

      "Ở chỗ này." Bạn Bính Bính chạy đến cạnh sofa, chỉ vào bàn trà trước ghế.

      Nhưng chiếc ghế sofa ấy vừa lớn mà còn mềm như vậy, tôi do dự nhìn sang .

      "Được, vậy chỗ đó." Lương Văn Thông chống nạng lên, tôi vội cầm tập vẽ từ tay , thấy đứng vững xong mới về phía sofa, rồi từ từ ngồi xuống.

      Cuốn tập vẽ được đặt vào tay , "Bính Bính hôm nay muốn cho mèo đâu nào?"

      Bính Bính ngẫm nghĩ lúc rồi , "Cho con mèo bãi biển ạ."

      "Ok, let’s go."(Được rồi, bắt đầu thôi nào)

      Lương Văn Thông mở cuốn tập vẽ lên bàn trà, dùng hai tay chống lên phía trước để di chuyển phía dưới rồi ngồi xuống ghế sofa, sau đó cúi người sát bàn trà dùng tay trái vẽ tranh.

      " vẽ tranh cũng dùng tay trái à?" Tôi tò mò hỏi.

      "Ừ, tay phải của tôi từng là bộ phận vô dụng nhất trong bốn chi của tôi, sau này khi chân tôi lại được nữa, nó mới rớt xuống vị trí thứ hai đấy." Văn Thông cúi đầu thản nhiên .

      Tôi lên tiếng. tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống dưới đất nhìn vẽ.

      liếc nhìn tôi rồi để bút xuống, dùng tay kéo hai chân qua bên trái, tôi liền ôm Bính Bính vào lòng dịch sang bên.

      Bàn tay trái thon dài trắng nõn của Lương Văn Thông bắt đầu cầm bút phăng phăng múa lượn trang giấy. Ngay sau đó nghe : "Xong rồi, hai người nhìn thử xem thế nào?"

      Bính Bính và tôi nhìn những chú mèo con vẽ, chúng tôi đều cùng bật cười ha ha.

      Đó là bóng lưng của hai con mèo siêu mập đứng, con mặc bộ bikini, con mặc chiếc quần bơi còn sắp bị tuột ra mất, mèo đực dùng bàn tay úc núc của nó ôm chiếc eo tròn vành vạnh của con mèo cái, bọn chúng béo đến nỗi chân cũng chạm nổi đất. Dường như còn phải nhờ đến cái đuổi để chống đỡ sức nặng của thân hình mập mạp, sánh đôi đứng đó ngắm nhìn hai chú mèo con mập khác bơi trong nước.

      Tôi cười đến đau cả bụng, dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu với : "Tôi sùng bái đó, mấy con mèo này đáng ghê, cũng phải vẽ cho tôi gia đình mèo giống như vậy nhé, phải vẽ đầy hết cuốn tập này mới được. Xin đó."

      Lương Văn Thông cúi đầu nhìn tôi ngồi dưới đất, sử dụng cánh tay phải của vỗ vỗ lên vai tôi : " , có phải giao cho tôi nhiệm vụ quá to lớn rồi . Cả quyển lận đó!"

      "Ừm, nhất định phải vẽ cho tôi, tôi vội, có thời gian giúp tôi vẽ nha, mà."

      "Tôi có thể từ chối công việc gian khổ này ?"

      " được, vẽ cho tôi mà?" Hành động của tôi bây giờ khác gì Bính Bính cả.

      "Được rồi, nhưng tôi có điều kiện."

      "Điều kiện gì?"

      " được gầy như thế này nữa."

      "Chỉ cần mập như mấy con mèo vẽ, tôi suy nghĩ lại."

      xong những lời này, chúng tôi đều cười rần lên.

      "Mấy đứa làm gì đấy? Cười vui vẻ dữ vậy." Ba, Văn Trí và Mẫn Di từ phòng đọc sách ra.

      "Ba, ba mau đến xem chú vẽ cho con con mèo này, đáng lắm." Bạn ngoắc ngoắc ba mình lại xem.

      Khi mọi người nhìn thấy bức tranh vẽ đại gia đình mèo mập của Lương Văn Thông, cũng kiềm được mà cười muốn rung chuyển nhà.

      “Văn Thông, cháu rất có trí tưởng tượng đấy.” Ba tôi cười .

      "Ông ơi, dì cũng rất thích con mèo chú vẽ đấy, dì còn muốn chú vẽ cho dì cả quyển luôn đó." Thằng nhóc to mồm mách với ba tôi.

      " sao, lợi hại vậy à, cả quyển luôn ư, bảo bối, con định làm người ta mệt chết à?"

      "Sao có thể chớ, ấy vẽ bức tranh này còn chưa tới mười phút mà, nếu ấy chịu vẽ, con tin mất nhiều thời gian đâu." Tôi khẳng định .

      "Văn Thông, cháu đồng ý với cầu của bảo bối nhà chú rồi à?" Ba tôi tiếp tục tò mò hỏi.

      "Vâng, tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này rồi ạ." Văn Thông cười .

      "Vậy là cháu thảm rồi, con bé nhất định nhắc con từng giờ từng phút đấy."

      "Ba, ba gì vậy?" Tôi trợn mắt với ba tôi.

      "Được, được, ba nữa, con cưng."

      " đồng ý với tôi rồi được đổi ý đâu đấy." Tôi chuyển sang Lương Văn Thông.

      " biết, thưa ." gật gật đầu.

      "Joyce, chỉ cho em cách này nè, em có thể nhắc nhở chú ấy vẽ mèo bất cứ lúc nào cũng được." Văn Trí tới trước mặt tôi .

      "Cách gì ạ?"

      "Là như vầy, vừa rồi cũng bàn với chú, để em đến công ty của tụi làm việc."

      "Sao ạ?" Tôi hiểu gì cả.

      " nghe em học ngành truyền thông, cũng học qua thiết kế quảng cáo, vừa đúng lúc công ty tụi có vài vị trí còn trống, em cứ tới làm thử ." Lương Văn Trí .

      "Nhưng em có kinh nghiệm làm việc."

      " phải lúc ở Mỹ thực tập ở công ty rồi à, khi đó hình như công ty cũng sắp xếp cho vị trí làm việc phải, như vậy là được rồi." Lương Văn Thông cũng tham gia vào.

      Tôi vui mừng nhìn . nhìn lại tôi gật đầu.

      "Bảo bối, ba biết khi con ở Mỹ rất muốn vào công ty của hai làm, nhưng vì phải quay về với ba mẹ nên con mới đành từ chối." Ba tôi .

      "Vậy đến công ty làm việc ." Lương Văn Trí .

      "Con hãy làm chuyện mình thích , con ngoan." Ba tôi cũng khẳng định .

      "Cứ đến thử xem thế nào." Lương Văn Thông .

      " , Joyce, nhân tiện Văn Thông cũng ở đó, có gì biết cũng có thể hỏi chú ấy." Mẫn Di nhiệt tình .

      Tôi được mọi người khích lệ nên cũng vui vẻ gật đầu.

      "Joyce, hoan nghênh em gia nhập công ty bọn ." Lương Văn Trí đưa tay về phía tôi.

      Tôi ngượng ngùng bắt tay ấy.

      "Đáng tiếc có cơ hội làm việc với em, tuần sau phải sang công ty bên Mỹ rồi." Lương Văn Trí .

      " sao, Văn Thông nhất định chăm sóc cho em ấy tốt thôi mà." Mẫn Di ở cạnh bên .

      "Văn Thông, chú giao con bảo bối của chú cho cháu đấy, hãy giúp chú đào tạo nó tốt nhé, chú biết gì về lĩnh vực này, nên nhờ vào cháu cả đấy." Ba tôi bất đắc dĩ .

      Ba tôi làm về địa ốc, cả ngày nào là thành thị rồi khai phá đất đai, còn thường xuyên đến công trình xem xét, tôi chút hứng thú cũng có. Vì vậy khi lên đại học tôi quan điểm của tôi cho ba biết, tôi thể tiếp nhận công việc của ba được, mẹ tôi cũng ủng hộ tôi, mẹ cho rằng công việc đó thích hợp với con , cho nên ba tôi giao công ty lại cho họ tôi, bây giờ ấy làm công trình, ở Bắc Kinh thời gian rất lâu.

      "Chú cứ yên tâm ạ, cháu chăm sóc cho Joyce như em mình vậy, lâu nay vẫn luôn tiếc nuối vì ba mẹ sinh cho cháu em nào cả." Lương Văn Thông cam đoan .

      Tôi ngồi cạnh bàn trà, khi nghe thế cơ thể tôi bỗng run lên, tâm trạng vừa chớm vui sướng cứ như bánh xe tuột dốc phanh. Lúc tôi biết phải gì tiếp theo mẹ tôi từ trong nhà bếp ra.

      "Ăn cơm thôi, mọi người đến đây ."

      Ba và Lương Văn Trí, Mẫn Di dẫn Bính Bính bắt đầu vào phòng ăn, tôi đứng lên bên cạnh Lương Văn Thông, thấy cầm cây nạng chống lên, tôi gì đưa tay ra đỡ phần eo giúp đứng dậy. Thấy đứng ổn tôi liền về phía phòng ăn trước, thanh di chuyển của cây nạng vang lên theo tiết tấu phía sau tôi.

      Lần này tôi ngồi cạnh nữa mà ngồi cùng với mẹ, đối diện với . Tôi có thể cảm nhận được nhìn tôi. Nhưng tôi dám nhìn thẳng vào mắt .

      Suốt cả bữa ăn, tôi chỉ biết Bính Bính cứ quấn lấy chú Thomas, đòi ngồi lên đùi mới chịu ăn cơm, còn đòi đút cho bằng được, Mẫn Di ngăn thằng bé nó bắt đầu khóc, cuối cùng vẫn phải để thằng bé ngồi ăn đùi Lương Văn Thông đút cho ăn cơm.

      Nhìn kiên nhẫn đút cho Bính Bính ăn cơm, qua đó cho thấy nhất định người cha tốt. Ý nghĩ đó cứ luôn xáo trộn trong lòng tôi, khiến cho tôi có cảm giác muốn ói. Tôi chạy nhanh vào toilet nôn thốc nôn tháo, tôi chẳng nôn được gì cả, nhưng hai mắt giàn dụa nước.

      Tôi vội vàng rửa mặt, đứng ở trước gương để ổn định lại cảm xúc của mình. Tự với chính mình: "Lâm Văn Ý, mày thể như vậy được, người ta là người thành đạt, còn lớn hơn mày những mười tuổi, sao có thể để mắt đến sinh viên vừa mới tốt nghiệp như mày được chứ, là tự mày đa tình thôi."

      lát sau, tâm trạng ổn định, nước mắt cũng còn chảy nữa, tôi liền quay trở lại phòng ăn, thấy Bính Bính vẫn còn ngồi trong lòng , Lương Văn Thông nhìn tôi ân cần hỏi: "Joyce, làm sao vậy?"

      " có gì, có thể là do mấy ngày nay bị sốt, ngày nào cũng ăn cháo với dưa muối, hôm nay đột nhiên nhìn thấy nhiều thịt cá như vậy, tự nhiên có chút khó chịu." Tôi cười .

      nhìn tôi gì, nhưng chân mày nhíu lại chỗ.

      Có thể là do nụ cười của tôi quá khó coi chăng?
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :