1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 63:
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      Ngồi yên ở giường, lâu, lâu, cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, rốt cuộc hôm nay tôi cảm nhận được tâm tình của Văn Thông vào ngày tôi đào hôn đó rồi, tâm đều run rẩy, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

      Cầm thư lên, tay run rẩy lại mở lá thư ra, vô thức lật qua lại lật lại, khi thấy lá thư viết "To my dear¬est ba¬by", tôi hít hơi sâu, để cho mình bình tĩnh lại.

      Mở ra giấy viết thư ra, đó viết bút tích xinh đẹp của Văn Thông, dùng văn viết, (trình độ Trung văn của còn chưa tới trình độ có thể viết thư dài. Bên dưới là văn dịch của tôi. )

      Bảo bối thân ái của ,

      Khi em thấy phong thư này, biết em nhất định rất đau lòng, có thể cũng rất tức giận, thành hi vọng bảo bối có thể tha thứ khi làm như vậy.

      Kể từ sau khi em tham gia hôn lễ trở về, cảm thấy em và trước kia giống nhau, cực kỳ nhạy cảm đối với biến chuyển của thân thể , sợ thoải mái, mỗi ngày tỉ mỉ chăm sóc , lập tức khiến cho cảm thấy em thành thục hơn rất nhiều, Dieenndkdan/leeequhydonnnnhưng ở mặt em, nụ cười rực rỡ như thiên sứ lại trở nên càng ngày càng ít hơn trước kia, nhưng nụ cười kia là quà tặng tốt đẹp nhất mà thượng đế cho , tốt quý trọng nó, khát vọng ở trong sinh mệnh sau này của em, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nó.

      Sau đó lại phát em dựa vào thuốc ngủ để ngủ, biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vừa lúc có ngày gặp được Rosa ở Hongkong, biết hôn lễ ngày đó, em hỏi ấy, rốt cuộc biết , bảo bối, em chính là bỏ qua chuyện kia, mà lần này, em lựa chọn trốn tránh , mà lựa chọn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc .

      Bảo bối, em lại sai lầm rồi, tất cả mọi thứ ở tại của đều cần em phụ trách, có thể còn sống sau tai nạn là trời xanh chiếu cố đối với chúng ta rồi, có thương tích là khó tránh khỏi, nhất là bị thương vì thiên sứ trong sinh mệnh của càng thêm có gì để hối hận.

      Bảo bối, vứt bỏ suy nghĩ của , nghĩ đúng là em có thể ngại , để cho chăm sóc em, để cho em vui vẻ, hạnh phúc.

      biết dễ dàng, đạo lý lớn đều hiểu, chỉ làm được, cho nên cho em thời gian nửa năm, lại thỏa mãn nguyện vọng khác của em ở trước hôn nhân của chúng ta.

      và ba từng thương lượng, sắp xếp cho em khóa học giám định châu báu, vừa đúng nửa năm, bởi vì nhớ lần trước em từng với nhất định phải học chương trình học này, còn khóc lóc kể lể với rằng em bị lừa rất nhiều tiền mua viên ngọc giả, thấy bộ dạng em khóc đau lòng như vậy, khiến cho rất đau lòng.

      Bảo bối, để cho sáu tháng này cho mình thay cho hoàn cảnh, buông lỏng chút mình, đem mình nuôi cho béo chút, được .

      em, Văn Thông.

      P/s: từng nghe bài hát ở máy bay đó, nghe hiểu lời bài này, cũng là lời muốn với em, nhưng biết viết Trung văn, tải xuống chỗ shuf¬fle, em nghe chút

      ***

      Mở shuf¬fle ra, ca khúc du dương truyền ra, sau khi tôi cẩn thận nghe ca từ, tôi khóc, là khóc vì hạnh phúc.

      Lẳng lặng ngồi ở bên cạnh của em

      Còn có bao nhiêu thời gian như vậy

      muốn đón ánh sáng ngoài cửa sổ này

      Nhớ kĩ em quay mặt mỉm cười

      ly biệt bi thương

      Đây là lừa gạt duy nhất của với em

      Bởi vì thích nhất đôi mắt của em

      Đẹp như thế thích hợp rơi nước mắt

      Em phải bay tốt cần nhớ đến

      yên lặng ở lại chỗ ngồi bên tay phải

      ngày khi em nhìn thế giới này

      Rồi quyết định chỗ em dừng lại

      cũng tiếp tục chạy băng băng ở con phố dài này

      Bên tay trái là tim của bên tay phải có người nào

      Chỉ vì em đơn nữa tịch mịch cũng có thể chấp nhận

      Bởi vì tin tưởng gặp lại

      Nhất định gặp lại

      Nghe ca khúc rung động, cầm thư Văn Thông để lại cho tôi trong tay, đây chính là Văn Thông tôi, có ngôn ngữ hoa lệ gì, lại tràn đầy thích, cho tới bây giờ cũng cầu tôi làm cái gì vì , từ người , tôi [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 64:
      Editor: tử đinh hương

      Sau hai tháng, tôi gần như vượt qua trong những ngày choáng váng bi thảm, có phải tôi bị bệnh hay , lại thề cầu khóa học này, đều do tôi tham tiền gây họa.

      Bây giờ mỗi ngày tôi đều phải đối mặt với kính hiển vi làm người tôi buồn nôn, còn có thể nhìn thấy kim cương mà bao nhiêu người đều muốn có, nhưng bây giờ, ở trong mắt của tôi, tuyệt đối cảm thấy nó xinh đẹp, mà là chói mắt, sáng chói làm hai mắt tôi bốc lên kim hoa, về đến nhà còn kim hoa lòe lòe.

      Cái gì gọi là tự mình gây nghiệt, thể sống, tôi váng đầu, Lương Văn Thông cũng lạ, tôi vừa như vậy, lại tưởng , để cho tôi tới đây học chương trình nhàm chán, ghê tởm, hoa mắt, ở ngoài, tôi còn phải cõng đống lớn thuật ngữ chuyên nghiệp, tỉ số khúc xạ cái gì, đây lại phải sở trường của tôi, cuộc sống này quá khổ, lại dám kể khổ với người khác, thể làm gì khác hơn là cắn răng nuốt xuống bụng.

      Khóa học khô khan mà bận rộn, làm tôi hoàn toàn có thời gian xem email của tôi, hơn nữa học tôi cũng dùng điện thoại, tại tôi và ngăn cách nửa ngày, dinendian.lơqid]on mỗi ngày đến buổi tối, vậy còn cần gì phải uống thuốc ngủ, tôi vừa ngã xuống giường liền ngáy o o, biết thuốc sớm bị tôi vung ở chỗ nào rồi.

      Hôm nay đầu óc choáng váng về đến nhà, cơm cũng lười ăn liền nằm ở giường tiến vào mộng đẹp.

      Ai phiền như vậy chứ, muốn ngủ giấc ngon cũng được, đây là phản ứng đầu tiên khi tôi nghe chuông điện thoại, đưa tay sờ sờ, có điện thoại di động, tất nhiên ý thức được là điện thọai bàn trong phòng tôi kêu reng reng.

      Cầm ống nghe lên, vừa định say hello, tôi nghe thấy giọng của ba tôi vang lên.

      "Con , con có việc gì chứ?" Giọng của ba rất vội.

      "Con có chuyện gì, tất cả đều rất tốt, chỉ có bài tập có chút bận."

      "Vậy con cũng nhớ gửi cái tin nhắn cho Văn Thông, con lại để cho cậu ấy gọi điện cho con, cậu ấy gửi email, tin nhắn cho con, con đều trả lời, chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Nguy rồi, con quên, điện thoại di động vốn cũng mở. Càng có mạng." Tôi chột dạ .

      "Con đó, cũng sắp giày vò chết cậu ấy rồi, hôm nay cậu ấy như thiêu như đốt đến nhà chúng ta, làm ba và mẹ con ddeuf giật mình, người gầy trông thấy."

      ". . . . . ."

      "Nhanh chóng gọi cho Văn Thông cú điện thoại , cấu ấy rất lo lắng cho con."

      "Được ạ."

      Lấy điện thoại di động của tôi từ trong túi xách, mở ra xem, bên trong đều bị tin nhắn của Văn Thông chiếm hết, tôi xem cái lại cái, bên trong đều là ân cần, nhìn đến cái cuối cùng, tôi hơi đau lòng.

      "Bảo bối, rốt cuộc em thế nào? rất lo lắng cho em."

      Mới vừa cầm điện [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 65:
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      Để điện thoại xuống, mình lại bắt đầu nhìn chuông đồng hồ quả lắc treo tường phe phẩy, nghe thanh có tiết tấu, trong đầu suy nghĩ Văn Thông có thể bay đến bên cạnh tôi vào giờ gì đây? Tôi mong ngóng đến, hôm nay hình như là ngày vội vàng nhất từ khi tôi và Văn Thông nhau tới nay, cảm thấy mỗi chỗ toàn thân đều mong mỏi được bao vây. Nhưng bây giờ khẳng định thể nào, bởi vì chỗ là rạng sáng.

      Điều duy nhất có thể hóa giải tâm tình vội vàng của tôi chính là quyển tạp chí của Bính Bính, tại tôi mới phát ra mình kì cục như thế, trong căn phòng của tôi chỉ có tấm hình tôi và Văn Thông chụp chung ở dưới chân Trường Thành, nó do Văn Thông đặt trong vali hành lý của tôi ở trước khi tôi rời , nhìn tấm hình này, xa nhau tới mấy tháng, nhưng tôi có thể thấy ràng thần thái của Văn Thông có khác biệt. Tấm ở trường thành này, chúng tôi dựa vào tường, cánh tay Văn Thông khoác lên vai của tôi, ôm chặt tôi, mà đôi tay tôi ôm hông của , mặt của chúng tôi dính ở nơi, nhớ khi chụp tấm hình này, Văn Thông phải hơi cúi người xuống, còn tôi nhón chân lên, người khác giành chụp, bởi vì Văn Thông có biện pháp duy trì tư thế này trong thời gian quá dài, nhưng ở trong tấm hình này, chúng tôi đều cười rực rỡ như vậy, có phiền não, mà hình tạp chí, mặc dù do nhiếp ảnh gia chụp, nhưng trong thần thái của Văn Thông, tôi có thể tìm ra lo lắng cái gì rất nhanh, là tôi sao?

      Nhìn trong hình, nội tâm tôi nghiêm nghị khiển trách hành động trong năm của tôi, chỉ biết nhận lấy tình chăm sóc ngừng nghỉ của , mà tôi làm gì cho đây, lui vạn bước, đây đều là độc quyền của con trong tình , thế nhưng khi tôi hiểu biết là ân nhân cứu mạng của tôi, trong đầu tôi đều nghĩ tới cảm nhận của mình, cũng chưa từng thông cảm cho Văn Thông, mang đến cho nhiều phiền não như vậy. . . .

      Tôi từng suy nghĩ thế nào sao? Dùng tâm để .

      Ở bên trong hối hận, ôm hình Văn Thông và quần áo ở giường chìm vào giấc ngủ, tại Văn Thông cần lo lắng vấn đề tôi uống thuốc ngủ nữa, bởi vì tôi nghĩ bây giờ mình gặp phải chuyện lớn gì, cũng để cho tôi thao thức. Trừ bài tập khiến cho tôi phiền lòng, tại về cơ bản tôi trải qua cuộc sống chăn nuôi khoa học, khuôn mặt có thịt mà Văn Thông thích, nếu như tại Văn Thông nhìn thấy tôi, nhất định rất vui vẻ, tôi cũng làm thất vọng.

      ***

      Khi tôi mở mắt lần nữa, ánh mặt trời mãnh liệt xuyên qua căn phòng cả tôi, duỗi người ở giường, nghe được bụng của tôi kêu ục ục, cuộc sống của heo lại bắt đầu, tỉnh ăn, đây chính là sinh hoạt bình thường trong ngày Chủ nhật ở Mĩ của tôi.

      Xem đồng hồ chút, là mười hai giờ trưa, bước nhanh vào toilet, làm mình gọn gàng bằng tốc độ nhanh nhất, rồi cầm túi của tôi lên lưng, bỏ tạp chí có hình Văn Thông vào, bỏ chạy xuống lầu, mở Volkswagen Beetle tôi mới mua ra rồi chạy như bay đến Mall cách tôi gần nhất để lấp no bụng bụng của tôi.

      Lúc ngồi vững vàng ở nhà hàng, ăn chút, tôi lấy điện thoại di động ra bấm số của Văn Thông, nghe thấy nhắc nhở điện thoại di động tắt máy, khóe miệng của tôi cong lên, mắt cũng , nghĩ chắc chắn máy bay, bởi vì tôi ở bên cạnh , nên bình thường điện thoại di động của tắt máy, muốn gọi cú điện thoại cho ba xác nhận, vừa chuẩn bị ấn xuống bỗng [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 66:
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)

      Rất nhanh xe cứu thương tới, bọn họ làm cấp cứu đơn giản cho Văn Thông, đặt lên xe, tôi lấy gậy của Văn Thông, theo lên xe cứu thương, Văn Thông vẫn có ý thức, nâng nâng tay, ra chính là đột nhiên nhúc nhích, mà tôi biết muốn cái gì, lập tức đặt bàn tay tôi vào trong lòng bàn tay của , ngay sau đó bắt được tôi ...tôi dùng mặt đè tay của lại, lúc này tôi cảm thấy loại ngôn ngữ gì cũng có cách nào có thể tỏ ý nghĩ của tôi, chỉ dùng động tác cho biết, tôi vẫn luôn ở bên cạnh .

      Khi Văn Thông được đẩy vào phòng cứu cấp, tôi bị chặn ngoài cửa, hơi dừng lại mới ý thức tới phải lập tức điện thoại cho Văn Trí, hôm nay cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng trấn định, cho ấy biết tên bệnh viện, tắt máy.

      thân mình ngồi ở bên ngoài phòng cứu cấp, trong ngực ôm gậy của Văn Thông,và áo khoác mới bị bác sĩ cởi ra, lúc này đây là hai đồ vật tôi trân trọng nhất, có nó giống như Văn Thông ở bên cạnh tôi, tôi vùi mặt ở trong áo khoác của , nơi đó có hơi thở của Văn Thông.

      Tại sao dường như có vật gì cứng chạm vào mặt của tôi, lấy tay sờ sờ, trong túi có vật rất lớn, cầm nó ra ngoài, tôi hơi nở nụ cười, là bản vẽ của tôi, trước kia để lại cho công việc của Văn Thông.

      Từ từ mở tập tranh ra, mèo mập đáng lập tức in vào mắt tôi, tờ thứ nhất chính là tình huống chúng tôi gặp nhau ở máy bay, mèo béo dùng tay đầy thịt của nó nắm lấy cái tay cũng mập mạp bên cạnh, liếc mắt nhìn cánh tay mèo mập, dáng vẻ mèo con này ngủ ngốc nghếch đáng , khóe miệng còn có giọt nước , nước miếng. Lần này vẽ vô cùng nghiêm túc, cũng có thể làm cho người cảm thấy mèo lông xù.

      Lật tờ, tờ, thấy được chúng tôi gặp lại ở nhà hàng, vô tình gặp được trong nhà, cuộc hẹn đầu tiên, dfienddn lieqiudoon (bên trong bao gồm dạo đỉnh núi, cùng ăn tối, xem phim), phòng làm việc liên hoan, lần đầu Văn Thông gọi tôi là bảo bối, cũng để cho tôi quấn giống như bánh chưng, hai con mèo con mặc áo khoác con khỉ, con mặc áo khoác tinh tinh.

      Thấy những thứ này, giờ phút này tôi quên khẩn trương, cho nên nhịn được nở nụ cười thích hợp với thời điểm.

      "Joyce, Văn Thông như thế nào?" Tôi nghe đến tiếng của Văn Trí, ngẩng đầu lên nhìn thấy ấy nhanh mạch tới bên cạnh tôi.

      " ấy bên trong, vẫn chưa có người nào ra ngoài với em." Tôi đứng lên, có chút ngây ngô đáp lời .

      Chắc chắn nét mặt của tôi cũng làm cho Văn Trí lắp bắp kinh hãi, ấy nhàng vỗ vỗ cánh tay của tôi , : "Em đừng khẩn trương quá, Joyce, xem chút."

      Tôi cũng ôm áo khoác và gậy của Văn Thông cùng theo, đúng lúc này có tiếng bác sĩ nhanh chóng ra từ trong phòng cấp cứu.

      "Người thân của Thomas le¬ung có ở đây ?"

      "Là tôi." Văn Trí lập tức trả lời.

      Lúc này lòng của tôi cũng hối hận đến chết, sao đến bây giờ còn chưa trở thành phu nhân của .

      "Lá lách của bệnh nhân có tượng bị vỡ, kèm thêm tượng ra máu nghiêm trọng, chúng tôi phải lập tức tiến hành giải phẫu vá lá lách cho ấy, nhưng bây giờ vấn đề duy nhất là nhóm máu của Mr. Le¬ung hơi đặc biệt, đúng lúc bệnh viện của chúng tôi tồn kho nhiều lắm, muốn biết trong hai người ai có thể hiến cho ấy ít máu để giải quyết vấn đề cấp bách lúc này, còn ký tên ở chỗ này nữa, phải tiến hành giải phẫu. "

      "Nhóm máu của tôi và Thomas giống nhau." Văn Trí lo lắng .

      "Nhóm máu của ấy là gì?" Tôi lên bước.

      " ấy là Rh tính B, tại đa số bệnh viện đều là Rh dương tính B, tính vô cùng ít." Bác sĩ liếc nhìn báo cáo của Văn Thông.

      "Hình như tôi cũng có nhóm máu này." Tôi giọng .

      "Em/ xác định sao?" Văn Trí và bác sĩ hỏi cùng lúc.

      "Có lẽ vậy, bởi vì nhóm máu của tôi tương đối đặc biệt, cho nên tôi nhớ được."

      "Vậy tốt quá, tôi làm kiểm tra giúp ."

      "Được." theo bác sĩ vào trong, lúc này Văn Trí muốn lấy đồ vật của Văn Thông từ trong tay tôi, tôi còn do dự chút, dfienddn lieqiudoon mới đưa gậy và quần áo cho , nhưng trong tay lại cầm bẩn vẽ có vẽ mèo mập.

      Trải qua kiểm tra, nhóm máu của tôi và Văn Thông giống nhau, nhìn máu của tôi từ từ chảy vào trong túi, lại bị y tá lấy , tôi biết chúng chảy vào trong cơ thể Văn Thông, quá trình này khiến cho tôi cảm nhận được vui mừng chưa bao giờ [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 67:
      Editor: tử đinh hương

      "Vợ à, cũng cần ."

      ra đây là câu chỉ có thể ở khoảng cách gần mới có thể nghe được, hơi yếu, nhưng đối với người có tinh thần bình thường như tôi lại nghe nhàng ngắn gọn, như sấm bên tai.

      Nhanh chóng xoay người, gần sát mặt của Văn Thông, mở mắt nhìn tới, tôi cười, nhưng nước mắt lại chạy xuống từ trong mắt, đây là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt từ khi bị thương tới nay, toàn bộ thời gian lâu như vậy, rốt cuộc mở miệng cống ra.

      Lấy miệng cống ra đúng là ánh mắt dịu dàng của Văn Thông, mặc dù nhìn vẫn rất suy yếu, thế nhưng ánh mắt như tôi mong đợi lâu rồi.

      "Bảo bối, có thể khóc sao, mặt cũng mưa to rồi." Trong giọng của Văn Thông chút hơi sức cũng có.

      Lúc này tôi mới phát , tôi ở ngay mặt , cúi đầu nhìn , hơn nữa còn rất gần, đón nhận tất cả nước mắt của tôi.

      " xin lỗi." Tôi lấy tay dụi dụi con mắt loạn xạ.

      " sao, vừa đúng có thể uống nước mắt giải khát."

      "Vậy em cũng uống chút đây, em khát lắm."

      Tôi cúi đầu xuống, dùng miệng chạy ở mặt , Văn Thông nhất định rất suy yếu, lại nhắm mắt lại, nhưng từ trong tiếng hô hấp của , tôi có thể biết tỉnh, khi đôi môi của tôi đụng phải bờ môi của , có phản ứng, sử dụng đầu lưỡi cạy hai hàng răng ra, đổi thành khuấy động trong miệng của tôi, Die nd da nl e q uu ydo n mặc dù động tác linh hoạt như trước kia, nhưng đủ để cho tôi mặt hồng tim đập, cảm giác này giống như lúc nụ hôn đầu với , cảm giác khác lắm, khiến tôi khẩn trương, hưng phấn.

      Tôi bỗng nhiên nâng thân thể lên, động tác đột nhiên xuất này khiến Văn Thông lại mở hai mắt ra, nhìn tôi.

      "Em váng đầu, tỉnh, em nên tìm bác sĩ tới thăm chút, cũng phải thông báo cho Văn Trí nữa, ấy rất lo lắng cho ."

      Tôi vừa vừa dùng sức vỗ đầu của mình.

      "Bảo bối, nên ức hiếp , tại thể động, được ?"

      "Em đâu có ức hiếp ." Lời của làm tôi mơ hồ hiểu gì cả*.

      *Nguyên văn là ‘Trượng Nhị hòa thượng mạc bất đáo đầu não’ (dịch: chạm đến được suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị), ý cũng tương tự như vậy.

      "Em vẫn đánh đầu vợ , làm đau lòng. Nơi nào cũng đau."

      Nghe thấy còn hơi sức, tôi cười hì hì tiếng.

      " ba hoa với , em làm chính ."

      Hưng phấn chạy , tìm bác sĩ và Văn Trí tới, bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ cho Văn Thông, rất hài lòng với tình trạng của , cho chúng tôi biết tại còn nguy hiểm quá lớn, chỉ phải cẩn thận nhiễm trùng, tuần lễ sau, phải nhờ vào điều dưỡng, nghỉ ngơi tốt.

      Văn Trí và tôi nghe được tin tức này đều vô cùng vui vẻ, cuối cùng bỏ được tảng đá lớn xuống đất, chúng tôi hưng phấn ôm nhau cái, còn rất dùng sức nữa.

      "Có thể cần ôm ở trước mắt , kích thích hay ?"

      Ha ha, bệnh nhân nằm ở giường ghen.

      "Sao chua như vậy? , ngửi thấy sao?" Tôi nháy nháy mắt với Văn Trí.

      "Joyce, em cũng đừng trêu chọc em trai của nữa, cũng sắp nhận ra nó."

      Chúng tôi câu, em câu, làm cho Văn Thông ngay cả chút biện pháp cũng có, thể làm gì khác hơn là lại nhắm mắt lại, chọn lựa mắt thấy, tâm phiền.

      "Joyce, sau đó em và Mẫn Di về nhà nghỉ ngơi chút, coi chừng bên này là được rồi."

      " cần, em muốn ở đây." Tôi cố chấp .

      "Nghe lời, hôm nay em nhất định phải nghỉ ngơi, rút nhiều máu như vậy."

      Tôi vội vàng lấy tay nhéo cánh tay của Văn Trí, vừa chớp mắt vừa làm ra khẩu hình miệng với để cho giọng, nhưng giống như tất cả cử động của tôi đều kịp.

      ", nhanh, tại sao bảo bối phải rút máu?" Tôi nghe được giọng của Văn Thông xuất vẻ lo âu.

      " có gì á..., đừng lo lắng, em cũng có chuyện gì." Bản thân tôi đánh mắt qua loa.

      ", cho tôi biết." Văn Thông hoàn toàn để ý đến tôi, nghiêm túc , hơn nữa còn giật giật thân thể của .

      Hành động của làm chúng tôi đều rất khẩn trương, Văn Trí nhanh: "Là như vậy, em bị thương mất rất nhiều máu, là Joyce hiến máu cho em, nghĩ đến nhóm máu của em và ấy giống nhau."

      "Bảo bối, em qua đây."

      Giọng yếu ớt của Văn Thông phá vỡ trầm tĩnh trong phòng, tôi ngoan ngoãn tới bên cạnh , nhìn muốn giơ tay lên bắt tôi, bản thân liền chủ động duỗi tay tới.

      Văn Thông cầm lấy tay tôi, dùng ngón tay cái nhàng vuốt ve ở mu bàn tay tôi, đưa mắt nhìn tôi lát, khẽ : "Bảo bối, ngoan, nghe lời chồng , em ở ây, cũng có cách nào yên tâm mà ngủ, em vì , hãy về nhà nghỉ ngơi chút, được ?"

      Tôi còn có thể gì đây, điều duy nhất có thể làm chính là hướng về phía chồng của tôi, dùng sức gật đầu, hơn nữa còn tặng cho nụ cười sáng lạn mà thích.

      " biết nghe lời, em."

      "Em cũng , vậy ngủ ngon nhé, em nghỉ ngơi tốt tới đây."

      "Được."

      Văn Thông hơi dùng sức cầm tay của tôi.

      ***

      mình mệt đó là hành động thành thực, tôi vừa về tới nhà của Văn Trí, tôi liền đầu đâm vào phòng của tôi và Văn Thông, tê liệt ngã xuống giường, Die nd da nl e q uu ydo n ngay cả hơi sức rửa mặt cũng có, rút máu là nguyên nhân, mà chủ yếu nhất tôi nghĩ bởi v
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :