1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 58:


      Soi gương lẳng lặng ám chỉ mình, bây giờ còn phải nghe lời của Văn Thông, nhất định làm xong công việc dâu phụ, chỉ trang điểm đơn giản, làm thế nào cũng có biện pháp che đậy mí sưng lên của tôi, đành phải thừa nhận, mình uống nhiều quá, ói rất nhiều, cuối cùng thành bộ dạng này, mà chuyện tôi hủy hình tượng này, vẫn bị bọn họ giễu cợt đến khi tôi đáp máy bay trở về Hồng Kông.

      trai, Tiểu Lâm và chúng tôi cùng nhau trở về Hồng Kông, ở lại ngày vòng quanh châu Âu hưởng tuần trăng mật, nhìn già trẻ trước mắt, hai đôi thân mật, đều với tôi câu nào, quá đáng ghét, nghĩ thầm nếu như Văn Thông ở đây tốt biết bao, chắc chắn để cho tôi thân mình đẩy xe hành lý, còn theo đám bọn họ, nhìn bọn họ ân ân ái ái.

      Tôi phờ phạc ỉu xìu, ánh mắt đờ đẫn nhìn tới trước mặt, thế nào cũng vui, còn cảm thấy toàn thân đều có hơi sức. Cúi đầu, ánh mắt chỉ thấy con đường trước mắt, đột nhiên cảm thấy phía sau truyền đến tiếng làm cho tôi nhảy nhót: " có sức hấp dẫn như vậy sao?"

      Chợt dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, đôi mắt của tôi bắt đầu sáng lên, Văn Thông chống gậy đứng ở phía sau của tôi , mà ba mẹ và vợ chồng trai đều đứng ở bên cạnh cười ha ha.

      Nhìn Văn Thông mỉm cười đối với tôi, hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ đẩy xe hành lý ra, xoay người lại rồi nhào vào trong ngực của , động tác của tôi quá mạnh, đụng phải Văn Thông làm ngã ra phía sau, ngay khi trái tim của tôi sắp treo tứoi cổ họng hết sức gấp gáp, trai đỡ ở phía sau Văn Thông.

      "Em , em cũng quá mạnh rồi. Phải nhìn Văn Thông cái chứ?" Trong giọng của có ý phê bình, rất nghiêm túc.

      Tôi vẫn dùng sức lấy đôi tay ôm Văn Thông, vùi đầu ở trong ngực , an ủi trái tim nhảy loạn của tôi, nước mắt chảy ào ào ra ngoài.

      "Thế nào? Bảo bối, ơ kìa đều do vô dụng, trai cũng em, sao lại khóc hả?" Văn Thông cảm thấy tôi nức nở.

      Mọi người đều bị tôi mít ướt làm cho giải thích được, vây quanh nhìn tôi, như vậy khiến cho tôi càng muốn ngẩng đầu lên nữa, dán mình với Văn Thông càng chặt hơn chút.

      " có việc gì, mọi người trước , như vậy bảo bối xấu hổ." Văn Thông giúp tôi giải vây.

      "Văn Thông, xem ra em nhà tôi ngày cũng thể rời khỏi cậu, cố gắng lên, nhanh lấy con bé về nhà ."

      trai vỗ vỗ Văn Thông rồi tay dắt tay Tiểu Lâm trước, ba mẹ cũng ân ái trước sau như , tay dắt tay.

      Bây giờ, tôi cũng phải là thân mình, bởi vì có Văn Thông mà tôi thích nhất ở bên cạnh tôi, vội vàng khoác lên cánh tay của .

      Từ sau khi nhìn thấy Văn Thông, tay của tôi vẫn hề rời khỏi , kéo cánh tay của chặt, sợ mình vừa buông tay, thấy tăm hơi của , ngay cả khi tôi lên xe của , cũng vẫn buông lỏng, bởi vì tôi kéo mà khiến cho có chút đứng vững, nhưng cũng gì, chỉ thuận thế đưa cho tôi cây quải trượng của , trong khi tôi buông tay ra vội vàng vịn vào xe, để cho mình đứng vững, sau đó ngồi vào, lại chuyển chân lên, đồng thời đóng cửa cạnh ghế tài xế lại, tôi lại giống như nam châm dính vào người của , tựa đầu ở đầu vai, cũng lời nào.

      Xe bắt đầu khởi động từ từ, sau khi nhìn thấy xe nhà tôi từ bên cạnh chạy qua, bắt đầu chậm rãi cố gắng theo nó chạy đến đường cao tốc.

      Tựa vào đầu vai Văn Thông, nhìn chiếc xe phía ngoài nhanh chóng thoáng qua trước mắt, vào giờ phút này tìm được từ ngữ gì để hình dung tâm trạng muốn xa rời của tôi, chỉ có thể dựa vào thân thể , hô hấp người người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, có thể khiến cho trái tim chịu tội của tôi có cơ hội cứu vớt, trong đầu cũng tìm được phương thức thương .

      Văn Thông từ từ vòng cánh tay của qua bả vai tôi để ôm tôi, còn dùng tay thon dài của vuốt ve ở cánh tay tôi, trong xe có đối thoại, chỉ có nhạc du dương ngân nga, chính là bài hát mà lần trước Văn Thông nghe được ở trong blog của tôi.

      I love you

      Say
      [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955


      Quyển năm: Hạnh phúc

      Chương 59:
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)​

      Ngồi ở trước bàn làm việc cua tủa, mắt nhìn thẳng máy vi tính phía trước mặt, nhưng tôi lại nhìn thấy chữ viết nào màn hình, cho đến sau khi nghe được Miss. Wang bảo tôi , mới vội vàng tìm linh hồn bay lượn của tôi trở về.

      "Joyce, có phải thời gian này thân thể thoải mái đúng ? Sắc mặt của khó coi." Miss Wang quan tâm hỏi.

      " có gì, gần đây luôn ngủ ngon, cám ơn quan tâm."

      "Nên khám bác sĩ , hay trong khoảng thời gian này Lương tiên sinh có ở đây nên ngủ ngon hả?" ấy cười với tôi.

      " cũng đừng trêu chọc tôi nữa..., tôi đủ thảm rồi."

      " được, buổi chiều về nhà trước , hôm nay cũng có nhiều việc lắm."

      "Được rồi." Tôi gật đầu cái, bày tỏ đồng ý.

      Bởi vì hai ngày trước bên Đức lại xảy ra chút vấn đề, nhất định phải khiến cho qua, lúc đầu tôi muốn cùng với , nhưng đến buổi tối ngày trước khi , tôi đột nhiên bị đau răng, đau răng phải bệnh, nhưng nó đau đến muốn mạng tôi, dinendian.lơqid]on cuối cùng vẫn chịu được, nên ôm Văn Thông khóc, vừa khóc như vậy lại làm cho rất căng thẳng, tự lái xe, hơn nửa đêm bệnh viện cùng với tôi, dáng vẻ che chở tôi, khiến bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tôiđay đúng là giúp tôi hóa giải ít đau đớn.

      Ngày thứ hai, tôi vẫn kiên trì muốn cùng công tác với , chẳng những đồng ý, còn định hủy bỏ hành trình của mình, nhưng mà tôi lại biết chuyện bên kia vô cùng cần qua xử lý, gọi điện thoại cho rất nhiều lần, tôi còn đưa đến sân bay, trước khi chia tay, tôi có chút vui : "Khi ở Bắc Kinh, em có quyết định, về sau bao giờ để cho công tác mình nữa, nhưng em vẫn chưa làm được."

      "Đừng vui, lần này tính, chưa đến lúc quyết định tạm thôi, có hiệu lực từ lần tiếp theo. Được ?" Văn Thông an ủi tôi.

      "Được rồi, vậy phải tự chăm sóc mình tốt, nên quá mệt mỏi."

      "Yên tâm, cố gắng nhanh chóng trở về. Gặp lại, bảo bối."

      Tôi duỗi hai tay ra ôm chặt, để cho hôn tôi. Bây giờ chúng tôi ăn ý, đều là tôi chủ động ôm , mà chủ động hôn tôi.

      ***

      Buổi chiều tôi kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà Văn Thông, nằm ở giường của , trong ngực còn ôm gối đầu của , phía còn sót lại mùi của , khiến cho tôi cảm thấy giống như ở bên cạnh tôi, hai mắt nhắm lại, làm thế nào cũng ngủ được.

      Ngẩn người và mất ngủ trở thành hai nguyên tố mới thể thiếu được trong sinh hoạt của tôi kể từ sau khi tôi từ Bắc Kinh trở về, nhưng tôi cũng cố che giấu, muốn để cho Văn Thông phát , cũng may mấy ngày nay có ở bên cạnh tôi, mới khẩn trương giống như thời gian trước, nhất định phải khiến cho mình ngủ, nếu ngày mai Văn Thông trở về nhìn thấy tôi tái nhợt lại có hai con mắt gấu mèo 0.0 mặt, vậy phiền toái rồi, đến lúc đó tôi nhất định bị vặn hỏi nghiêm khắc.

      Tôi lấy thuốc ngủ từ trong xắc tay của tôi ra, trong khoảng thời gian này tôi lại bắt đầu lệ thuộc vào nó, vừa mới bắt đầu là cách mấy ngày uống lần, bây giờ đến mức mỗi ngày đều phải dựa vào nó để làm cho mình ngủ được. Nhưng điều này cũng phải giữ bí mật, thể để cho những người khác biết, bọn họ đều quá khẩn trương.

      Kéo rèm cửa sổ lên, trở về giường, liền chui vào trong chăn của Văn Thông, cũng che đầu lại, lẳng lặng cảm nhận hơi thở của Văn Thông, là loại mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, khiến cho tôi cảm thấy mình ở trong ngực của , để cho tâm linh tôi bình tĩnh.

      Ở dưới tác dụng của thuốc, hô hấp của tôi bắt đầu trở nên nhàng, rốt cuộc tiến vào mộng đẹp. . .

      . . .

      Thân thể của tôi lại bắt đầu khẽ bay lên bay xuống ở trong mây, bỗng nhiên trận cuồng phong thổi [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Editor: tử đinh hương

      Chương 60:

      Văn Thông đưa mắt nhìn thời gian rất lâu, cuối cùng mở bàn tay phải, trong lòng bàn tay có lọ , tôi vừa nhìn lỗ chân lông toàn thân liền rúc vào chỗ.

      "Bảo bối, tại ngủ lại phải dựa vào cái này sao? Khi nào bắt đầu?" Giọng của Văn Thông lớn, lại làm cho tôi hạ ánh mắt xuống, nhưng nghĩ lại, tôi lại lập tức nâng cặp mắt lên nhìn thẳng vào mắt .

      "Cái này có gì, em chỉ mới bắt đầu uống hôm nay, bởi vì ngày hôm trước em xem bộ phim kinh dị, khiến cho em ngủ yên, cũng hai ngày rồi, phát em gầy sao?" Tôi thoải mái với , nhưng lòng của tôi cũng vụng trộm nhảy loạn thình thịch.

      "Là như vậy sao?" Trong giọng của vẫn tràn đầy ý nghi ngờ.

      "Dĩ nhiên, có ý gì hả, vì sao em phải gạt ?" Tôi đề cao giọng điệu, sau đó xoay thân thể qua chỗ khác, lưng hướng về phía , ra tôi cũng tức giận, Dieenndkdan/leeequhydonnn mà muốn chạy trốn ánh mắt nhìn thẳng vào tôi của , hôm nay ánh mắt của cực kỳ sáng giống như đèn pha, bắn thẳng đến sâu trong nội tâm của tôi.

      " có ý đó, chỉ là rất thích khi thấy em uống những thứ thuốc ngủ này." Văn Thông cũng có ý muốn buông tha đề tài này.

      "Vậy để cho em uống, em lại ngủ yên, lại có ở bên cạnh em, cũng thể cứ mở to mắt nhìn trời thôi."

      Do tôi đánh trả mãnh liệt, Văn Thông chuyện nữa, cũng đến ôm tôi giống như bình thường, chỉ mực yên lặng mà nằm ở phía sau của tôi.

      trầm mặc ngược lại khiến trái tim của tôi bắt đầu nhảy loạn, có cảm giác lo lắng.

      "Làm sao vậy, chồng ơi, sao để ý tới em hả?" Xoay người lại, mặt hướng về phía , còn dùng tay sờ sờ mũi cao của .

      giơ tay lên, giữ tay tôi ở trong lòng bàn tay, chặt, vẫn chuyện.

      Tôi cảm nhận được vết chai cứng rắn trong lòng bàn tay , nó giống như cây kim châm mạnh mẽ đâm vào tim, khiên cho mình càng thêm kiên định muốn sinh hoạt chung chỗ với .

      "Tinh Tinh, chuyện với em, em lại buồn ngủ." Tôi bắt đầu sử dụng bí quyết hữu hiệu nhất đối với .

      Rốt cuộc gắng gượng được nữa, nhàng kéo tôi vào trong ngực của , ở trong ánh mắt tôi nhìn thấy được tình cảm dịu dàng chất chứa ở chỗ sâu, tuy nhiên nó cho tôi cảm giác an toàn vô hạn, dưới ngọn đèn mờ ảo, tôi nhìn hai mắt , cũng thấy được chính mình từ trong con ngươi của , chúng tôi chỉ im lặng hòa hợp ở cùng chỗ như vậy.

      Tựa đầu ở ngực , nghe , tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, ngửi mùi thơm ngát tản ra từ người , tôi đắm chìm trong thanh trong hương thơm này, từ từ nhắm hai mắt của tôi lại, nhưng vào lúc này tôi nghe thấy giọng dễ nghe của : "Bảo bối, hy vọng em phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ." Trong giọng du dương tràn đầy cầu nghiêm túc.

      Tôi lặng lẽ gật đầu cái.

      "Đều do quá bận rộn, có thời gian ở cùng em, hi vọng mỗi ngày em đều có thể có sweet dream."

      "Muốn vậy cần phải có ở bên cạnh của em." Trong giọng của tôi cũng đầy kiên định.

      "I will."

      trả lời khẳng định, đương nhiên hôm nay tôi cũng ngủ rất vững vàng ở trong ngực của .

      ***

      Ngày kế tiếp, cuộc sống của chúng tôi trở lại giống như trước kia, tôi và Văn Thông cùng làm, lúc nghỉ ngơi, Văn Thông còn theo tôi xem phim mà tôi thích, ăn món tôi thích, nhưng tại tôi thích nhất chính là ở nhà cùng , yên ổn trải qua, cùng nhau xem đĩa chúng tôi mua về, có lúc, tôi còn ép buộc và tôi xem phim Hàn chút, hơn nữa tôi muốn xem bản gốc, nhưng nghe hiểu tiếng Hàn, nhất định phải xem phụ đề, nhưng tiếng trung của Văn Thông chỉ giới hạn ở giai đoạn nghe, , biến thành chữ viết, biến thành em bé cảu vườn trẻ Đại Ban, thường ngây ngốc nhìn tôi, lúc khóc, lúc cười. Mỗi khi tôi thấy được vẻ mặt đầy dấu hỏi lớn của , tôi nhào tới người của , véo mặt của .

      Chuyện duy nhất khiến cho tôi lo lắng, chính là tại tôi càng ngày càng sợ đến buổi tối, mất ngủ là chuyện tôi khắc phục được, nhưng tôi lại đồng ý với Văn Thông uống thuốc ngủ, đây cũng phải là chuyện dễ dàng, gần như mỗi ngày đều giả vờ ngủ, đến lúc nghe thấy hô hấp của Văn Thông ở bên cạnh trở nên đều đều, trầm ổn, tôi lại mở hai mắt ra đưa mắt nhìn đến trời sáng, kéo dài như vậy nữa, tôi trở nên cực kỳ thon thả, thế nhưng lần này tôi cũng dám khoe khoang tôi mảnh mai với bên ngoài, mà mặc số quần áo to lớn để che giấu thân mình.

      Chịu đựng như vậy nhất định qua cửa được, tôi chỉ dám với Văn Thông, tuần lễ ở nhà tôi vài ngày, Chủ nhật ở chỗ bên này, rốt cuộc tôi vẫn vi phạm cam kết của mình với Văn Thông, lại bắt đầu dựa vào thuốc ngủ để giúp mình ngủ, như vậy, chính là Chủ nhật ngủ, tôi cũng có thể chịu đựng nổi.

      Hôm nay lại là cuối tuần, tôi ngủ dậy liền chạy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra nhìn tình hình thời tiết, bên ngoài mưa phùn liên tục rơi xuống, xem ra kế hoạch của chúng tôi lại phải thay đổi, vốn là tôi hẹn Văn Thông, công viên ở đỉnh núi mà chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên chút, bởi vì suốt tuần lễ chúng tôi đều từ trong nhà đến công ty, cũng có hít thở khí trong sạch, nhưng trời
      [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 61:
      Editor: tử đinh hương

      "Tinh Tinh, em rất , nhanh để cho em trở thành dâu của ." Đây chính là lời tôi muốn nhất khi xuống lầu và nhìn thấy .

      Tôi nghe thấy tiết tấu tim đập của trở nên nhanh, tôi gia tăng lực độ ôm hông của , nhích thân thể lại gần trong ngực của .

      "Bảo bối, chúng tôi đến ghế sa lon ngồi , đứng như vậy, cũng có cách nào ôm em." Văn Thông khẽ , trong câu cuối cùng đầy vẻ bất đắc dĩ.

      Khoảng cách tới ghế sa lon ngắn như vậy, mà tôi cũng buông tay ra, nhưng ôm như vậy lại làm cho có chút biết nên đưa quải ra trương như thế nào cho thuận lợi, Văn Thông nhìn tôi như thế, cười.

      "Vợ đại nhân, có thể buông tay của em ra chút ? Mặc dù rất hưởng thụ em ôm , nhưng mà lại sợ như vậy, chúng ta làm tốt ngã úp mặt."

      Nghe , mới phát ra mình vướng ở chân trước của , ngượng ngùng lè lưỡi với , buông lỏng tay ra, nhưng mà tôi lại cười đến càng thêm vui vẻ, bởi vì đây là sau lần trước thúc giục tôi kết hôn, đây là lần đầu tiên gọi tôi là "vợ", dfienddn lieqiudoon hôm nay nghe được danh hiệu này, tôi ngọt đến trong lòng, hơn nữa có ý nghĩa khác nhau, trước kia mình luôn giống như đứa bé tựa, có ý thức được trách nhiệm mà từ vợ đại biểu.

      Vừa ngồi xuống ở ghế sa lon, Văn Thông để quải trượng dưới đất, cũng duỗi chân thẳng ra giống như bình thường, mà lập tức liền ôm chặt tôi vào trong ngực, cũng che đôi môi mềm mại của tôi lại, từ nhàng biến thành cuồng nhiệt, hô hấp của chúng tôi trở nên dồn dập, đỏ ửng đồng thời nhuộm lên gương mặt của chúng tôi, bởi vì kích động gia tăng lực độ, làm cho tôi ngồi yên ngã ra phía sau, va chạm tạo nên tiếng kêu làm ngừng kích tình của chúng tôi.

      "Bảo bối, xin lỗi, quá kích động, đầu đụng đau sao?" Văn Thông cuống quít giúp tôi xoa đầu.

      tại kích động làm tôi hoàn toàn cảm thấy đau đầu, chỉ biết dùng hai mắt nhìn thẳng vào dáng vẻ gấp gáp, đau lòng của , cảm nhận được người khác đau lòng, dfienddn lieqiudoon cảm giác được người , lại toát ra lời từ trong đáy lòng.

      "Văn Thông, chúng ta kết hôn , em nghiêm túc."

      Lần thứ ba tôi cầu hôn rồi.

      "Văn Ý, em nghĩ kĩ chưa?"

      Dùng sức gật đầu cái với .

      " chờ ngày này rất lâu rồi. Hôm nay chính là ngày tốt đẹp đối với ."

      Chúng tôi ôm nhau ở cùng chỗ, cùng chung ước mơ mong đợi tương lai.

      ***

      Sau đó, chúng tôi quyết định này cho ba mẹ, tránh cho họ luôn lo lắng, về phần những chuyện khác của hôn lễ đều do Văn Thông chuẩn bị, cũng cần tôi lo lắng, nhưng cầu duy nhất chính là cần mời quá nhiều người, bởi vì tôi biết Văn Thông luôn luôn vô cùng khiêm tốn, hơn nữa tôi cũng muốn cùng chia sẻ hạnh phúc của chúng tôi với người nhà.

      Ngày hôn lễ của chúng tôi định ở hai tháng sau, lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 62:
      Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)


      Ngồi ở trong khoang thương gia với Văn Thông, có ở bên cạnh tôi, tôi có bất kỳ tâm tình khẩn trương gì, trong lòng tràn đầy vui sướng, lâu, nụ cười sáng lạn lại xuất gò má gầy đến mức lún xuống dưới của tôi.

      Văn Thông chăm chú nhìn mặt của tôi, bởi vì nụ cười của tôi cũng lây sang , nụ cười cũng lên mặt của có thể đả động chỗ sâu trong lòng tôi, nhưng thấy thế nào, tôi cũng cảm thấy có chút khác biệt với nụ cười thường ngày khắc sâu trong ký ức của tôi, khác biệt ở đâu vậy? Vắt hết óc suy nghĩ.

      Nhất định là biểu cảm của tôi rất kỳ lạ quái dị , Văn Thông cười đến toét miệng, đưa tay nhéo lỗ mũi của tôi, lúc tôi tránh né, miệng của liền trùm lên bờ môi của tôi, có thể do hơi lạnh cabin nên bờ môi của lành lạnh, hợp với mùi thơm ngát người của , làm tôi say mê.

      Chuyến bay khá dài, tôi lại cần uống thuốc để làm mình ngủ mê man mới có thể vượt qua, mà luôn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, từ cửa sổ ngắm nhìn ra ngoài, gần mười năm nay tôi hoàn toàn chưa từng tận mắt thấy cảnh sắc như vậy lần nữa, bầu trời xanh thẳm, Die nd da nl e q uu ydo n trong suốt, có lúc còn có đám mây, mỗi đám đều mang hình dạng, quay đầu lại nhìn Văn Thông chút, đúng lúc đụng phải ánh mắt chăm chú nhìn tôi của , tôi nghĩ vừa mới nhìn tôi, bởi vì tay còn cầm tài liệu, hơn nữa cũng đeo kính.

      Xuyên thấu qua tròng kính vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng như nước của , hôm nay tôi cảm thấy ánh mắt mang lại cảm giác hơi khác biệt, nên cười : "Chồng à, nhìn gì đây, ánh mắt thẳng tắp."

      "Nhìn em." Văn Thông lạnh nhạt .

      "Em đẹp như thế sao? Chỉ có điều, hôm nay em lại cảm thấy đeo kính cũng rất đẹp mắt."

      "Dù sao đều là em , sao luôn đẹp mắt, đây đối với , nó là ca ngợi? Hay là nghĩa xấu hả?"

      Văn Thông cười, để tài liệu xuống, lấy tay nhàng vuốt ve gương mặt của tôi, dựa vào nét mặt của có thể thấy được vẻ lo lắng, tôi biết chê tôi quá gầy, cũng cho rằng nên phân tán chú ý của .

      "Đương nhiên là ca ngợi. Em thấy đẹp trai nhất." Tôi vô cùng hả hê .

      "Trái lại rất hi vọng em là người có thể để cho em dựa vào nhất, hoặc là người có thể làm cho em vui vẻ nhất." Văn Thông nhìn tôi, nghiêm túc , tay của khẽ vuốt ở mặt của tôi.

      Mặc dù biết mình vô cùng thích cảm giác được vuốt ve gương mặt, nhưng mà mặt tôi còn có thể gọi là gương mặt sao? Đều lõm xuống, bây giờ nhất định phải lấy tay ra, nếu chú ý của luôn ở chỗ này.

      Tôi lấy tay ra, lại ôm ở trong lòng của tôi, tựa đầu ở đầu vai của , nụ cười hạnh phúc lên ở mặt.

      "Đương nhiên là người để cho em dựa vào, nếu vì sao em muốn gả cho ?"

      thanh của tôi rất lớn, hơn nữa còn là lẽ thẳng khí hùng, xong mới bị thanh của mình làm sợ hết hồn, Die nd da nl e q uu ydo n lập tức rướn cổ lên nhìn tình huống xung quanh chút, cũng may những người bên cạnh đều đeo tai nghe, liền lui về, le lưỡi với Văn Thông.

      "Em vẫn đáng như thế, lit¬tle an¬gel, nếu mặt có thể tròn tròn giống như khi đó tốt hơn."

      Nhìn từ dáng vẻ của , hẳn là nhớ lại ngày trước.

      "Lương Văn Thông tiên sinh, có phải nhất định phải nuôi em thành giống như mèo vẽ mới vừa lòng hay đây?"

      "Nếu mập hơn tại mới tốt."

      ra Văn Thông là người rất bướng bỉnh, nếu nhận định chuyện gì, người khác có biện pháp sửa đổi.

      " thảo luận vấn đề này với nữa, chồng à, và em cùng nhau xem phim thần tượng thôi."

      Lấy Touch của tôi ra từ trong túi tiền, đặt cái tai nghe ở trong tai trái của mình, cái khác đặt ở tai phải của .

      "Em tha cho , bảo bối, cũng xem hiểu những thứ kia." Trong miệng đưa ra kháng nghị, nhưng ngăn cản động tác bỏ tai nghe vào của tôi.

      " , đây là Trung văn, quốc ngữ, phải muốn học sao? Nên nghe nhiều mới đúng."

      Tôi ăn vạ .

      Văn Thông có biện pháp gì hữu hiệu với tôi, thể làm gì khác hơn là đeo tai nghe để tôi xem phim thần tượng, xem tài liệu trong tay, qua thời gian rất dài, bỗng nhiên hỏi tôi: "Bảo bối, bài hát rất êm tai, tên gọi là gì?"

      "Đúng vậy, em cũng rất thích, bài hát này tên là ‘ Bên tay phải ’"

      Văn Thông gật đầu cái, tiếp tục bận bịu viết gì đó ở tài liệu, lỗ tai vẫn đeo tai nghe.

      Tôi nhìn, nhìn, biết tiến vào mộng đẹp từ lúc nào, chờ khi tôi được Văn Thông đánh thức, máy bay bắt đầu hạ cánh, biết lúc này tôi có thể hơi khẩn trương, nên bao tay của tôi chặt ở trong bàn tay lớn mà rắn chắc của .

      Lần này chính là hai người chúng tôi đến nước Mĩ, cho nên Văn Thông kiên trì để cho tôi cầm nhiều thứ, chỉ có hai vali , khi chúng tôi tới băng chuyền hành lí khác, tôi thấy sắc mặt của Văn Thông trở nên tốt, buồn bã, cũng biết lại để ý chân của [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :