Quyển năm: Hạnh phúc
Chương 59:
Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)
Ngồi ở trước bàn làm việc cua tủa, mắt nhìn thẳng máy vi tính phía trước mặt, nhưng tôi lại nhìn thấy chữ viết nào màn hình, cho đến sau khi nghe được Miss. Wang bảo tôi , mới vội vàng tìm linh hồn bay lượn của tôi trở về.
"Joyce, có phải thời gian này thân thể thoải mái đúng ? Sắc mặt của khó coi." Miss Wang quan tâm hỏi.
" có gì, gần đây luôn ngủ ngon, cám ơn quan tâm."
"Nên khám bác sĩ , hay trong khoảng thời gian này Lương tiên sinh có ở đây nên ngủ ngon hả?" ấy cười với tôi.
" cũng đừng trêu chọc tôi nữa..., tôi đủ thảm rồi."
" được, buổi chiều về nhà trước , hôm nay cũng có nhiều việc lắm."
"Được rồi." Tôi gật đầu cái, bày tỏ đồng ý.
Bởi vì hai ngày trước bên Đức lại xảy ra chút vấn đề, nhất định phải khiến cho qua, lúc đầu tôi muốn cùng với , nhưng đến buổi tối ngày trước khi , tôi đột nhiên bị đau răng, đau răng phải bệnh, nhưng nó đau đến muốn mạng tôi, dinendian.lơqid]on cuối cùng vẫn chịu được, nên ôm Văn Thông khóc, vừa khóc như vậy lại làm cho rất căng thẳng, tự lái xe, hơn nửa đêm bệnh viện cùng với tôi, dáng vẻ che chở tôi, khiến bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tôiđay đúng là giúp tôi hóa giải ít đau đớn.
Ngày thứ hai, tôi vẫn kiên trì muốn cùng công tác với , chẳng những đồng ý, còn định hủy bỏ hành trình của mình, nhưng mà tôi lại biết chuyện bên kia vô cùng cần qua xử lý, gọi điện thoại cho rất nhiều lần, tôi còn đưa đến sân bay, trước khi chia tay, tôi có chút vui : "Khi ở Bắc Kinh, em có quyết định, về sau bao giờ để cho công tác mình nữa, nhưng em vẫn chưa làm được."
"Đừng vui, lần này tính, chưa đến lúc quyết định tạm thôi, có hiệu lực từ lần tiếp theo. Được ?" Văn Thông an ủi tôi.
"Được rồi, vậy phải tự chăm sóc mình tốt, nên quá mệt mỏi."
"Yên tâm, cố gắng nhanh chóng trở về. Gặp lại, bảo bối."
Tôi duỗi hai tay ra ôm chặt, để cho hôn tôi. Bây giờ chúng tôi ăn ý, đều là tôi chủ động ôm , mà chủ động hôn tôi.
***
Buổi chiều tôi kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà Văn Thông, nằm ở giường của , trong ngực còn ôm gối đầu của , phía còn sót lại mùi của , khiến cho tôi cảm thấy giống như ở bên cạnh tôi, hai mắt nhắm lại, làm thế nào cũng ngủ được.
Ngẩn người và mất ngủ trở thành hai nguyên tố mới thể thiếu được trong sinh hoạt của tôi kể từ sau khi tôi từ Bắc Kinh trở về, nhưng tôi cũng cố che giấu, muốn để cho Văn Thông phát , cũng may mấy ngày nay có ở bên cạnh tôi, mới khẩn trương giống như thời gian trước, nhất định phải khiến cho mình ngủ, nếu ngày mai Văn Thông trở về nhìn thấy tôi tái nhợt lại có hai con mắt gấu mèo 0.0 mặt, vậy phiền toái rồi, đến lúc đó tôi nhất định bị vặn hỏi nghiêm khắc.
Tôi lấy thuốc ngủ từ trong xắc tay của tôi ra, trong khoảng thời gian này tôi lại bắt đầu lệ thuộc vào nó, vừa mới bắt đầu là cách mấy ngày uống lần, bây giờ đến mức mỗi ngày đều phải dựa vào nó để làm cho mình ngủ được. Nhưng điều này cũng phải giữ bí mật, thể để cho những người khác biết, bọn họ đều quá khẩn trương.
Kéo rèm cửa sổ lên, trở về giường, liền chui vào trong chăn của Văn Thông, cũng che đầu lại, lẳng lặng cảm nhận hơi thở của Văn Thông, là loại mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, khiến cho tôi cảm thấy mình ở trong ngực của , để cho tâm linh tôi bình tĩnh.
Ở dưới tác dụng của thuốc, hô hấp của tôi bắt đầu trở nên nhàng, rốt cuộc tiến vào mộng đẹp. . .
. . .
Thân thể của tôi lại bắt đầu khẽ bay lên bay xuống ở trong mây, bỗng nhiên trận cuồng phong thổi