1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 53
      Edit: Sunnie

      Tôi nhanh chóng giặt xong đồ, lúc nhàng mở cửa ra ngoài thấy Văn Thông ngồi ở giường, hình như làm động tác kéo duỗi chân của mình.

      "Sao vậy? Chân của thoải mái à." Tôi nhanh chóng tới bên cạnh .

      " có, chỉ sợ mấy cơ thịt bị héo rút, nên làm vài động tác vận động đơn giản thôi."

      " dạy em được ?"

      Văn Thông dừng động tác tay lại, ánh mắt tràn đầy do dự nhìn tôi, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú đầy chân thành của tôi, sau khi im lặng lát cũng gật đầu đồng ý.

      dạy tôi mấy động tác đơn giản, chủ yếu là trợ giúp kéo duỗi bắp thịt ở chân, mặc dù chân của hai ngày rồi vận động, nhưng tôi có thể nhìn ra, bắp đùi của ràng là có lại chút, sờ lên cũng cảm thấy còn săn chắc như trước kia.

      Tôi nhàng giúp làm động tác vận động theo chỉ thị của , cũng cảm thấy rất mệt mỏi, lâu sau sau lưng của tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

      Văn Thông là rất nhạy cảm, cảm thấy được tôi bắt đầu mệt, liền giọng :

      "Bảo bối, hôm nay chúng ta tập tới đây thôi, mau lên lại đây cho ôm cái nào, em nắm lấy chân của nhưng mà lại có cảm giác, điều này làm cho cảm thấy rất khó chịu."

      ra tôi biết như vậy để cho tôi quá cực khổ, vì vậy tôi theo ý muốn của , nhanh chóng bò lên giường, nằm xuống bên cạnh , còn đem tay của mình đặt ngang lên bụng .

      "Tại sao mang thắt lưng?"

      "Ngủ cần, điều làm tiếc nuối duy nhất là hôm nay chúng ta thể vận động." Văn Thông thở dài .

      "Dáng vẻ của bây giờ, còn muốn vận động, đầu có bị bệnh ?" Tôi lấy tay chỉ vào cái trán của .

      " bị như vậy còn phải là do em ban cho sao."

      ". . . . . ."

      Tôi hết ý kiến, còn phải sao, dáng vẻ này của , mặc kệ là bây giờ hay là trước kia phải đều do tôi tạo thành sao? Trong nháy mắt trước mặt tôi xuất sương mù.

      Văn Thông cũng cảm thấy mình lỡ lời, lập tức ôm tôi vào trong ngực, trong miệng mực những lời hỗn hợp giữa tiếng Trung và tiếng :

      "Bảo bối, sorry , I’m so sorry. Em tuyệt đối đừng khóc, It’s my fault, em tha thứ cho , tiếng Trung của kém lắm." Lời của Văn Thông bắt đầu có chút được mạch lạc.

      Rúc vào trong ngực của , mặc nhàng vuốt ve lưng của tôi, nhưng tôi vẫn cảm hết giận được, liền há miệng cắn vào bờ vai trắng toát của .

      Lập tức tôi nhìn thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của , nhưng cũng kêu thành tiếng, để mặc cho tôi chà đạp bờ vai của , thấy dáng vẻ của như vậy, tôi lập tức đành lòng, há miệng ra kiểm tra thấy bả vai của để lại vòng dấu răng, còn có hái cái hố nho tương đối hơi sâu, bởi vì tôi có hai cái răng nanh như của cún con, nên nhìn thấy dấu răng sâu như vậy tôi lập tức đau lòng, sau đó xâu hổ mà lấy tay của mình vuốt vuốt vai của .

      "Có đau ?" Tôi giọng hỏi.

      "Chỉ cần có thể làm cho em hết giận, cái gì cũng nhịn được."

      "Đúng là dẻo miệng." Tôi bĩu môi.

      "Đừng nóng giận, vừa rồi là đúng." Văn Thông vẫn còn xin lỗi với tôi.

      " sai, tất cả là tại em."

      "Chúng ta tới chuyện này nữa, có được ?"

      "Ừ."

      Chúng tôi ôm nhau ở chung chỗ, từ hôn nhàng biến thành mãnh liệt, khi tôi cảm thấy Văn Thông cố cố gắng cởi quần áo của tôi ra, tôi lập tức dùng răng cắn vào môi dưới của , đồng thời lắc đầu với .

      Trong phòng yên lặng, làm tâm tình hứng phấn của chúng tôi từ từ bình tĩnh lại.

      "Bảo bối, tại giục em đăng ký với , cho em thời gian để em điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lúc mà em hoàn toàn tiếp nhận được cho em hôn lễ như em mong muốn. Có được ?" Văn Thông dịu dàng , còn cầm tay tôi đặt lên môi .

      Tôi xoay người sững sờ nhìn Văn Thông, cố gắng suy nghĩ coi những lời này của là có ý gì.

      "Khỉ con, em ngây ngốc cái gì đó? có ý gì khác, yên tâm , luôn luôn chờ em." Văn Thông lấy tay của nhéo cái mũi của tôi.

      Tôi cái gì cũng , bởi vì lúc này tôi biết mình nên cái gì, có lẽ nên giống như Văn Thông , phải cho mình chút thời gian, để cho tôi suy nghĩ ràng, phải là muốn xác nhận tôi có hay , mà là muốn thương như thế nào.

      Tôi chui vào trong ngực của , gối lên cánh tay của , còn dùng tay ôm , sau đó mới :

      "Ánh sao của em, em mệt rồi, có muốn ngủ với em ."

      "Ngủ ngon, bảo bối."

      Văn Thông hôn lên trán của tôi.

      Sau khi trải qua trận quanh co, tôi lần đầu tiên rất yên tâm mà nằm trong lòng sau đó tiến vào mộng đẹp.

      **

      Ngày hôm sau, Văn Thông vẫn chạy khỏi bàn tay của tôi, bị tôi bắt phải vào bệnh viện làm bài tập phục hồi chức năng, nguyên nhân chủ yếu là muốn làm cho tôi mất hứng, với lại cũng rất sợ cơ bắp đùi mình bị héo rút, mặc dù chỉ chống nạn bộ, nhưng đối với Văn Thông mà , đều này cũng vô cùng quý giá rồi.

      tuần sau đó, chúng tôi mỗi buổi sáng tới công ty làm việc, buổi chiều đến bệnh viện làm vật lý trị liệu, Văn Thông bây giờ thể bộ được, hai ngày trước tôi nhìn ở bệnh viện bác sĩ để cho mấy bước, bác sĩ cản mãi mà được, cuối cùng cũng đồng ý cho vài bước, lúc cầm lấy cái nạn có chút kích động, nhưng biết là do phần eo hay sao, mà chân vẫn có lực, đứng ở nơi đó, dùng sức giơ chân lên, nhưng lúc bước bước chân lại rất , chưa được mấy bước, đột nhiên đầu gối bên phải của chịu được mà cong xuống, kế tiếp là chân trái, bởi vì bây giờ thể lập tức thẳng người được, nên liền mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

      ngã làm tôi giật mình, chỉ sợ phần eo của lại bị thương, tôi lập tức chạy tới bên cạnh , giọng cũng run run mà .

      "Ông xã, bị té có sao . Đừng làm em sợ."

      "Ha ha, té cái, thế nhưng được người ta gọi là ông xã, rất có lời rồi." Văn Thông ngồi dưới đất rất vui vẻ .

      "Lúc nào rồi, mà còn nhảm nữa." Nếu phải là trong phòng này còn có người khác, tôi nhất định cho búa.

      Đỡ Văn Thông từ từ đứng lên, sau đó để cho chống nạn đứng ngay ngắn, cẩn thận kiểm tra từ xuống dưới, trong miệng vẫn vì :

      "Mau hoạt động phần eo của , coi có bị thương gì ?"

      "Bảo bối, cần quá lo lắng, có chuyện gì đâu, chỗ này có thảm, hơn nữa em thấy là ngã từ từ xuống sau?" Văn Thông vẫn còn có thể đùa cợt.

      "Ngài Lương Văn Thông, có thể nghiêm túc chút được hay ?" Vừa lớn tiếng với , đồng thời đẩy xe lăn tới, để cho ngồi lên, còn :

      "Nạn, em tịch thu."

      Đúng lúc này bác sĩ nam đẹp trai phụ trách phần phục hồi chức năng của Văn Thông tới an ủi :

      "Ngài Lương, ra chân của ngài tệ lắm, tại cảm thấy thể dùng sức được là bởi vì khoảng thời gian này ít vận động. Bây giờ eo của ngài mà bị trật tốt lắm, bây giờ ngày có thể mỗi ngày bộ để rèn luyện, chỉ là phiền chị Lương phải luôn ở bên cạnh bảo vệ ấy lúc ấy tập bộ."

      Đây là lần thứ hai ở bệnh viện tôi được người ta gọi là bà Lương, càng ngày tôi càng cảm thấy cách gọi này khó nghe tí nào.

      Cuối cùng trải qua tuần lễ tập luyện, Văn Thông có thể chống nạng lại như thường ngày, lâu sau đó tôi liền bước vào tiến độ hối hả của công việc, những công việc bận rộn này chủ yếu là do Văn Thông đưa ra, ai biểu tôi là thư ký của ?

      ra Văn Thông rất khiêm nhường tôi rồi, so với hai thư ký kia của tôi thoải mái lắm rồi. Trong khoảng thời gian này họ bận tới mức muốn chống hai chân lên trời, ngày nào cũng làm thêm giờ, tình hình như vậy làm cho tôi hết sức xấu hổ, nhưng họ cũng trách tôi, ngược lại còn luôn cảm ơn tôi, điều này làm cho tôi luôn hiểu.

      Trong lòng tôi ngừng suy nghĩ, vì vậy tôi lập tức tóm lấy thư ký chính của Văn Thông là Miss Wang, gấp gáp hỏi ấy:

      "Miss Wang, có thể cho tôi biết được . Tại sao mọi người lại cảm ơn tôi chứ, lúc mọi người bận rộn tôi có giúp được gì mà."

      Sau khi nghe tôi hỏi, ấy chỉ mỉm cười rồi trả lời:

      "Chúng tôi đương nhiên phải cám ơn rồi, có biết , cũng chính vì có ở đây mà tính tình của tổng giám đốc Lương tốt hơn trước rất nhiều, trước kia ấy là người cuồng công việc, xin lỗi, tôi vậy cũng đừng tức giận, ấy bởi vì công việc mà để cho chúng tôi mỗi ngày đều phải tăng ca tới nữa đêm, dĩ nhiên ấy cũng về nhà, ngủ ở phòng làm việc như là ăn cơm bữa."

      " ấy đáng sợ như vậy sao?" Tôi giọng .

      "Ừ, cho nên chúng tôi đều cảm thấy, bây giờ có ở đây là tốt, chúng tôi còn có thể về nhà sớm." Miss Wang cười vỗ vào vai tôi.

      **

      Lúc tôi và Văn Thông ra khỏi công ty mười giờ tối,trong công ty chỉ còn lại hai người chúng tôi, bởi vì tôi được đồng ý của Văn Thông, tới chín giờ để cho những nhân việc khác trong công ty tan ca trước, những chuyện còn lại do thư ký xứng với chức trách như tôi đảm nhiệm.

      Hai chúng tôi vai kề vai mà vào chỗ đậu xe, chung quanh càng yên tĩnh càng nghe bước chân của chúng tôi, còn kèm thêm thanh cặp nạn của .

      "Tổng giám đốc Lương, lúc trước vào lúc công việc bận rộn, có phải luôn trở về nhà rất muộn hay ?"

      "Tại sao lại hỏi như vậy?" Văn Thông nhìn mặt đất mà cẩn thận .

      "Bởi vì em được cám ơn rất nhiều, cũng bởi vì khai ân cho người ta về nhà sớm."

      "Ha ha, xem ra trước kia con quỷ, danh tiếng tốt."

      "Đúng đó, ngài Lương."

      Ngay sau đó tiếng cười của chúng tôi làm rung động bãi đỗ xe bóng người. . .
      hirari thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54:
      Editor: tử đinh hương

      Ở trong công việc bộn bề, thời gian cũng như nước chảy vội vã từ bên mình mà qua, trong nháy mắt cũng tới cuối tháng năm.

      Ngày hai mươi tám tháng này chính là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của tôi, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng chuyện này với Văn Thông, luôn cảm thấy mình nhắc nhở người khác sắp đến sinh nhật, cảm giác như vậy rất là lạ, tôi thích, nhưng trong lòng vẫn rất ao ước có thể trải qua ngày đó với , dù sao đây là sinh nhật đầu tiên từ khi tôi biết Văn Thông tới nay.

      Nhìn đồng hồ đeo tay cái, sắp đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, hôm nay Văn Thông muốn gặp mặt mấy khách hàng, mười giờ rưỡi sáng liền rời khỏi phòng làm việc, lúc trong lòng suy nghĩ của có thể trở về hay , tôi liền nhận được tin nhắn của .

      "Bảo bối, xin lỗi, buổi trưa có cách nào trở về ăn cơm với em, còn chưa họp xong."

      " sao, em đến chỗ ba ăn là được rồi. ."

      "Được, vui vẻ lên. Bảo bối, hôn cái."

      Nhìn thấy viết như vậy, trong lòng cảm thấy ngọt như mật , liền đáp lại tin nhắn.

      "Em nhận, rất ngọt nha. Thân ái."

      Rất vui vẻ cầm túi xách của tôi, xuống lầu đến công ty của ba ăn chực.

      **

      Khi ba vừa thấy tôi vào phòng làm việc liền cười, lớn tiếng : "Xem ra vị hôn phu có ở đây nha. Đến chỗ của ba ăn chực rồi."

      "Sao ạ? Ba hoan nghênh sao?" Tôi làm nũng hỏi.

      "Hoan nghênh, hoan nghênh, cầu cũng được, tại Văn Thông xếp thứ nhất ở chỗ của con, ba lui xuống vị trí thứ hai rồi." Trong lời của ba có cảm giác như uống giấm.

      "Quá chua, con vĩnh viễn đều là con bảo bối của ba, ai cũng giành được."

      Lời của tôi khiến cho ba tôi cảm nhận được mùi vị ngọt ngào, vui vẻ nở nụ cười, tiếng cười vẫn vang vọng như thường.

      "Bảo bối, sắp đến sinh nhật của con, định trải qua thế nào đây?"

      "Ba, ra con nên trải qua cùng mọi người, nhất là mẹ, khổ cực sinh ra con như vậy, dinendian.lơqid]on nhưng con lại muốn trải qua cùng với Văn Thông, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên kể từ khi chúng con nhau tới nay, làm sao bây giờ?" Tôi hơi do dự .

      "Bảo bối , con cũng cần lo lắng cho ba và mẹ của con nữa, có thể nhìn thấy con vui vẻ, hạnh phúc, so với cái gì cũng tốt hơn, yên tâm . Ba ủng hộ con và Văn Thông trải qua sinh nhật, về phần mẹ con bên kia, buổi tối ngày 27 ba người chúng ta cùng nhau trải qua phải được sao?"

      " có thể chứ?"

      "Dĩ nhiên." Ba khẳng định cúi đầu mà gật đầu cái với tôi.

      "Cám ơn ba."

      "Ôi, bảo bối còn khách khí với ba, trưởng thành rồi, , theo đuổi hạnh phúc của mình , ba ủng hộ con."

      Sau khi ăn cơm xong, vui vẻ chuyện phiếm với ba, tôi nhìn thời gian chút, sắp đến giờ làm, liền vội vàng đứng lên lời tạm biệt với ba, "Ba, chuyện với ba nữa, tôi muốn lên nhanh chút, công ty còn rất nhiều chuyện chưa làm xong nữa, buổi tối gặp ở nhà nhé."

      **

      nhanh vào công ty, nhìn thấy Văn Thông, bóng lưng cao, đứng ở bên cạnh bàn làm việc của tôi, giống như nhìn gì đó?

      bàn của tôi có gì sao? Nguy rồi, hình như bức tranh tôi vẽ mèo để ở bàn, nghĩ tới đây liền bước nhanh hơn.

      " đứng ở chỗ của em nhìn gì vậy?" Tôi khẽ hỏi ở phía sau .

      Mặc dù giọng của tôi cũng lớn, nhưng giống như dọa Văn Thông, ràng thân thể giật mình, tôi biết chống gậy xoay người dễ dàng, liền vòng qua trước mặt để nhìn .

      " , sao em vẽ mèo gầy như vậy?" Văn Thông dùng cằm chỉ vào bức tranh tôi vẽ để ở bàn.

      "Có sao? Tôi vẽ mèo là bản xinh đẹp, mà vẽ đấy là bản đáng . Tại sao có thể giống nhau chứ?"

      "Nhưng cái này của em. . ." Hình như Văn Thông còn muốn gì, tôi lập tức cắt đứt lời của , :

      " rảnh rỗi sao? Nhưng tại em có nhiều thời gian, còn có rất nhiều chuyện còn chưa làm xong !"

      "Được, được, , em bận rộn ."

      Văn Thông xong cũng chống gậy chậm rãi vào phòng của .

      Nhìn bóng lưng của , hôm nay mặc tây trang màu xám thẫm mà thích, nhìn qua vẫn đẹp trai như vậy, làm rất nhiều người động lòng, mặc dù phương thức bộ khác với người thường.

      Sau khi đuổi , liền ngồi xuống, nhìn bức tranh tôi vẽ mèo, hình như hơi gầy, như vậy mất yếu tố đáng của mèo, xem ra về nhà phải sửa chút. dinendian.lơqid]on Vội vàng thả bức tranh vào trong túi xách, chợt nghĩ đến bị Văn Thông tôi làm việc đàng hoàng, tôi cũng rất may mắn.

      ***

      Sáng sớm tỉnh lại, tới phía trước cửa sổ, nhàng kéo màn cửa sổ ra, ngay sau đó ánh mặt trời sáng ngời chiếu khắp phòng của tôi, hôm nay tâm tình tôi cũng có gì khác ánh mặt trời sáng rỡ này, vô cùng tốt.

      Ngày hôm qua cùng ba mẹ cùng nhau ăn bữa tiệc sinh nhật lớn trước thời gian của tôi, mà hôm nay, bọn họ để lại cho tôi và Văn Thông.

      Nhưng để lại cho tôi thế nào đây? Đến bây giờ cũng chưa với Văn Thông hôm nay là sinh nhật của tôi, bởi vì vị nhân huynh này cũng ở Hồng Kông, tuần lễ này đều bận bịu với quảng cáo xe hơi ở nước Đức.

      Mặc dù mỗi ngày chúng tôi đều trò chuyện, nhưng tôi cũng biết nên thế nào với , dù sao đây là lần sinh nhật đầu tiên của tôi và nam sinh, , chính xác là vị hôn phu, chẳng lẽ nhất định phải tự mình ra sao?

      Tôi cũng với ba mẹ muốn ở bên cạnh cùng trải qua ngày sinh nhật, nhưng đến sinh nhật cũng chỉ còn lại mình nữ thọ tinh là tôi đây, sao dám tình huống thực tế cho họ biết, là khổ, dinendian.lơqid]on chẳng lẽ tôi phải trải qua sinh nhật mình sao? Nghĩ tới đây, tôi khóc tâm đều có.

      Vừa lúc hôm nay là thứ sáu, vốn có tâm tình làm việc, đến ba giờ chiều, mệt mỏi chiếm cứ đầu óc của tôi, mặc dù tôi ra sức mở to mí mắt đánh nhau của tôi, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được, liền nằm chợp mắt ở bàn của mình, cũng may thế giới của tôi gần phòng của Văn Thông nhất, dễ thấy, như vậy khiến cho tôi bắt đầu ngủ cũng tương đối an tâm.

      Tiếng đánh mặt bàn cạch cạch là phiền, tôi ngủ ngon, để ý tới nó, xoay mặt của tôi sang bên kia.

      Cạch cạch vẫn còn tiếp tục, tôi ngồi thẳng người lên, vẻ mặt tốt câu.

      "Ai vậy? phải lát thôi sao."

      ". . . . . ."

      Dụi mắt nghiêng đầu nhìn khiến cho tôi phiền lòng người, ngay khi tôi còn chưa ngẩng đầu, tôi liền thấy được đùi ngựa bốn nhánh bên cạnh, ngọn lửa hưng phấn đột nhiên bốc cháy khắp toàn thân của tôi.

      Tâm tình vui mừng khiến cho tôi quên xung quanh, lập tức nhảy lên, nhưng vừa mới tỉnh lại, lập tức thay đổi vị trí lại cũng cho tôi có cảm giác choáng váng hoa mắt, vội vàng lấy tay vịn cái bàn.

      "Làm sao vậy, bảo bối?" Văn Thông hơi lo lắng hỏi, bởi vì hai tay chống gậy có cách nào tới đỡ tôi.

      " có việc gì, có thể do nhảy quá mạnh, có chút choáng váng đầu óc, sao lại ở chỗ này?" Tôi giọng hỏi.

      "Sao thể ở chỗ này? Xem ra đến đúng lúc, vừa trở về bắt gặp em lười biếng nha." Giọng của Văn Thông rất nhàng, hôm nay dáng vẻ của giống như rất vui vẻ.

      Ngay khi tôi còn sững sờ nhìn , lại : "Nếu lười biếng lười đến cùng , , ra ngoài với chút."

      " đâu đây?"

      Văn Thông cũng gì, chỉ mỉm cười lắc đầu cái với tôi, nhìn thấy tôi vẫn đứng tại chỗ có phản ứng gì : "Ngủ đến hồ đồ, sao còn đứng đây, dinendian.lơqid]on với nhanh lên chút." xong liền xoay người ra ngoài.

      "Oh." Cầm túi xách của tôi lên, nghi ngờ theo rời khỏi công ty.

      Khi đợi thang máy, nhịn được đưa tay kéo cánh tay của lại, chúng tôi đều có năm ngày gặp mặt, rất nhớ , cũng khát vọng ôm ấp của .

      Văn Thông biết tính toán của tôi, vì vậy giao cây gậy của mình cho tôi, tôi vội vàng nhích lại gần bên cạnh để ủng hộ , Văn Thông rất tự nhiên khoác cánh tay lên vai của tôi, cũng để ý xung quanh còn có người khác, đây chính là cửa công ty đó. Trái lại tôi hơi khẩn trương.

      "Em như vậy có thể chứ, chú ý đồn đại chút, đây là cửa công ty, Lương tiên sinh."

      " sao, rất nhớ phương thức lại đặc biệt của chúng ta, cũng nhắc nhở rời khỏi em lần nữa là được."

      Nghe lời này, giờ phút này tôi cảm thấy gì cũng là dư thừa, liền vui vẻ đứng ở bên cạnh , chờ khi thang máy đến, hai người đỡ nhau, cùng vào.
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      hirari thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 55:
      Editor: tử đinh hương

      Lúc chúng tôi đến nhà để xe dưới đất, a Ben đậu xe của Văn Thông chỗ gần thang máy nhất.

      " muốn tự lái xe sao? phải vừa mới xuống máy bay sao? Như vậy có quá mệt mỏi hay ?" Tôi liên tục đặt vấn đề.

      Văn Thông cầm lấy gậy của từ tôi y tôi, đứng ngay ngắn liền bắt đầu cười ha ha.

      "Cười cái gì mà cười, em thấy càng ngày càng bình thường." Tôi bĩu môi mất hứng .

      "Được rồi, đừng nóng giận, đột nhiên cảm thấy sao em giống như mẹ , nhiều vấn đề như vậy."

      "Ai là mẹ , vậy em nên mấy tuổi hả?"

      "A, em biết rồi, chê em già."

      Văn Thông còn nhiều hứng thú trêu chọc tôi.

      " sao vậy, nhất định phải làm cho em vui sao? Hôm nay là. . . của em." nửa tôi dừng lại, dfienddn lieqiudoon trong lòng nghĩ mới cần cùng ngươi cùng nhau qua đây, ai bảo ngươi chọc tôi .

      "Hôm nay là cái gì của em?" Văn Thông tò mò hỏi.

      " muốn với ."

      "Được được, lộn xộn, xin mời bảo bối, nhìn ở phân thượng vừa trở về cũng nghỉ ngơi mà làm tài xế cho em đừng mất hứng, mời em ăn ngon."

      Trong lúc chuyện, giúp tôi mở cửa xe ra, còn làm tư thế "xin mời".

      Mặt sa sầm còn liếc mắt nhìn nhìn , rất tình nguyện ngồi lên xe, còn tự mình đóng cửa lại, phải là muốn để cho đóng cửa giúp tôi, nhưng chống quải trượng, đứng đóng cửa xe cũng dễ dàng như vậy.

      Nhìn cười cười, chống gậy từ từ tới bên kia xe, từ tư thế bộ của , tại tôi có thể biết rất chính xác vị trí tình huống của , hôm nay cũng thuận lợi, trong lòng khó tránh khỏi có đau nhói nhè .

      Lúc ngồi lên xe, tôi đặt cái đệm dựa hình trái tim nho ở chỗ thắt lưng của . động tác nho như vậy của tôi, hình như lại khiến Văn Thông rất vui vẻ, ở bên cạnh tôi nhìn thấy khóe miệng nhếch lên thành đường cong đẹp mắt

      "Vẫn là bảo bối thương ." Lần này tôi nghe được yếu tố đùa.

      "Tất nhiên, biết là tốt rồi." Trong lòng ngọt ngào, trong miệng còn lạnh lùng.

      Xe từ từ rời khỏi quảng trường Thái Cổ, vào đường lớn Hoàng Hậu phía đông, lại qua chỗ đua ngựa vững vàng chạy nhanh về phía nam Hồng Kông, Văn Thông vẫn luôn lái xe rất ổn, mà giống tôi vừa ngồi lên xe, liền có dáng vẻ của con , lủi tới lủi lui ở đường lớn, có lúc làm Văn Thông ngồi rất khổ sở, thậm chí đến tháng trước, chính thức đưa ra cầu, bảo tôi cố gắng hết sức cần lái xe, có chuyện, có thể sử dụng xe của bất cứ lúc nào.


      Nhưng đua xe là đam mê của tôi, sao có thể dễ dàng buông tha chứ, vẫn luôn tranh thủ, thường tìm ít chút lý do để tự mình lái xe, cuối cùng, người này lại dùng mẹ tôi, giấu cái chìa khóa xe của tôi thấy bóng dáng.

      "Bây giờ chúng ta muốn đâu?" Nhìn mặt đường phía trước, tôi tò mò hỏi.

      "Đến nơi em biết." Văn Thông cười .

      "Còn rất thần bí." xong tôi liền mở nhạc, bản giao hưởng thứ bảy của Beethoven lượn vòng ở trong xe, mà xe của chúng tôi lại chạy nhanh ở đường núi vòng vèo gần hoàng hôn.

      Đầu tựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc lên bên ngoài, có nhạc du dương làm đệm, tôi lại tiến vào trong mơ.

      ***

      "Bảo bối, tỉnh, chúng ta đến rồi." Giọng của Văn Thông vang lên ở bên tôi.

      Mở cặp mắt nhập nhèm ra, nhìn xung quanh chút, là bãi đậu xe ngoài trời, đây là nơi nào, lại cẩn thận nhìn nhìn, dfienddn lieqiudoon Oh, my God, nơi này là Xích Trụ. Trước kia tôi cực kỳ thích chỗ này, nhưng lần này trở về vẫn còn chưa tới.

      "Sao lại là ở chỗ này, em rất vui, lâu cũng chưa tới nơi này. Thích đến phát rồ rồi. Ngôi sao, quá tuyệt vời. Hôn cái." xong cũng điên cuồng hôn ở mặt giống như Tiểu Phong Tử.

      Văn Thông cũng vui vẻ hưởng thụ tôi mãnh liệt, chờ lúc tôi kết thúc, :"Nếu vui vẻ như vậy, chúng ta cũng nhanh xuống ."

      Khi chúng tôi xuống xe, chưa được mấy bước, Văn Thông liền phát vấn đề, gọi tôi lại.

      "Bảo bối, đồ công sở bó của em có chút tiện lại, sao đôi giày cao như vậy, còn là váy bó sát này nữa."

      Cúi đầu nhìn qua phía dưới mình, lại nhìn , ngược lại hôm nay mặc đồ thường, rất thoải mái, tôi tức giận : "Em phải làm nha, ông chủ."

      "Lại bắt đầu bậy. , chúng ta thay quần áo trước." xong Văn Thông liền chống gậy ra ngoài.

      Tôi bước nhanh hơn cùng tới, nhưng tôi giày gót gần 10 cm ở đường phải rất bằng phẳngnày, khiến tôi cảm thấy muốn đuổi kịp người thể được cũng phải rất dễ dàng, còn phải cực kỳ cẩn thận nhìn dưới mặt đất, để cho chân mình sai lệch.

      Văn Thông vẫn mình ở trước mặt, rất lâu cũng có nhìn thấy bóng dáng tôi, liền dừng lại, chậm rãi xoay người lại :

      "Bảo bối, hôm nay em làm sao vậy, chậm như vậy."

      Trời ạ, tôi nhanh chóng tìm cái động chui vào thôi, vẫn là lần đầu tiên. bị oán giận tôi chậm được, tôi nhất định phải tiến hành phản kích.

      "Sao em có thể nhanh giống được, vẫn còn hơn em hai cái chân." Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận, lời
      [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 56:
      Editor: tử đinh hương


      hồi chuông điện thoại quanh quẩn trong phòng, kéo tôi và Văn Thông từ trong mộng ra ngoài, tôi mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động của mình lên, trong điện thoại truyền ra giọng vui vẻ của mẹ, rất nhanh buồn ngủ bị vui vẻ đuổi hoàn toàn, còn vui vẻ phe phẩy Văn Thông, cuối cùng vẫn chịu được giày vò của tôi, cũng đành phải mở đôi mắt to kia ra, ngơ ngác nhìn tôi sắp cười đến nở hoa mặt, nhìn vẻ mặt nghi vấn của , tôi càng vui vẻ hơn.

      Chờ tôi cúp điện thoại, Văn Thông lập tức ôm tôi qua, lấy tay nhéo khuôn mặt của tôi hỏi: "Chuyện gì tốt có thể khiến cho sáng sớm nhà tôi bảo bối vui vẻ như vậy?"

      "Là trai già của em, ấy muốn kết hôn vào thứ sáu tuần sau. Mẹ em cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cần cả ngày lo lắng ấy luôn đánh côn đồ."

      "Rốt cuộc có thể kết hôn với cùng Tiểu Lâm, đáng để chúc mừng." Văn Thông cũng vui vẻ .

      "Lại để cho bọn họ trước chúng ta rồi." Tôi bât ngờ ra câu này.

      "Đây còn phải do em ban tặng, bảo bối." Văn Thông lại dùng tay nhéo lỗ mũi của tôi.

      Bị nhéo trong chốc lát, tôi thở được, lấy tay ra sức đánh , trong miệng còn lớn tiếng kêu lên: "Lương Văn Thông, muốn mưu sát em hả, trai vốn nên kết hôn sớm hơn em, em đây là chó ngáp phải ruồi." Tôi rất hả hê .

      "Dù sao lại em, tiểu thư thường có lý."

      "Mẹ ngày kia chúng ta đến Bắc Kinh, có thể cùng chúng ta sao?" Tôi ngồi dậy hỏi.

      Văn Thông cũng chống người ngồi dậy, mặt lộ vẻ khó khăn : "Bảo bối, ngày mai còn phải trở về nước Đức, lần này là đặc biệt trở về vì sinh nhật của em."

      Nghe được đặc biệt trở về vì tôi , hạnh phúc lập tức bao bọc tôi, cũng khống chế nổi hưng phấn của tôi nữa, di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhào tới hôn , động tác của tôi thô lỗ đè Văn Thông nằm ở giường, trong miệng còn ngừng kêu.

      " chút, chút. Tiểu Phong Tử."

      Lần này bất kể gọi gì, tôi vẫn nằm ở người của , điên cuồng gặm da mịn thịt mềm của , mặt cũng sắp bị tôi giày xéo đỏ tôi mới nhả ra.

      Vừa buông miệng, mặt của mình lại bị giày xéo, chúng tôi là người bình thường ư, nhất định làm cho đối phương còn mặt mũi gặp người khác mới bỏ qua, nhưng mà cũng có bỏ qua cho miệng của tôi, cuối cùng vẫn tới chơi lỗ mũi đối với lỗ mũi, miệng đối miệng và đầu lưỡi đối với đầu lưỡi cùng tôi, sau hồi triền miên, lại biến tôi thành cả người đầy mồ hôi, tim đập nhanh hơn.

      "Tinh Tinh, mệt sao? Tối hôm qua chúng ta mới làm qua, chẳng lẽ ăn rau chân vịt của Popeye?" Tôi giọng phát biểu nghi vấn ở phía dưới.

      " phải em chính là rau chân vịt sao?"

      Lần này đến phiên tôi á khẩu được gì, trợn mắt há miệng, người này thăng cấp làm đại hiệp rồi. . . .

      Phong thủy luân chuyển, bây giờ nhìn bộ dạng tôi như thế rồi cười ha ha, toàn bộ những gì trước kia tôi dùng ở người của đều trả cho tôi rồi.

      lát im lặng chỉ thấy thành trận bão, đôi bàn tay trắng như phấn của tôi càng ngừng rơi vào người của .

      Văn Thông và tôi cùng nhau trải qua sinh nhật hai mươi bốn tuổi, đêm hôm đó là ấm áp vô hạn thêm ngọt ngào, khiến cho tình của chúng tôi nhanh chóng ấm lên, tôi giống như nghiện, lúc nào cũng kề cận Văn Thông, ngày trở về nước Đức, tôi rơi nước mắt ở sân bay, cũng để ý ánh mắt của người bên cạnh, ôm hông của Văn Thông cũng chịu buông tay, cho tới bây giờ cũng chưa từng có loại mãnh liệt dứt đó.

      "Bảo bối, em và ba mẹ Bắc Kinh trước, cố gắng hết sức hoàn thành chuyện bên kia, nhưng bây giờ còn thể bảo đảm với em là có thể gặp mặt em đúng lúc." Văn Thông dịu dàng .

      Mặc dù trong lòng muốn để cho và tôi cùng nhau tham gia hôn lễ của trai cỡ nào, nhưng lại muốn để cho Văn Thông quá cực khổ. Bôn ba như vậy gánh nặng đối với thân thể của vẫn rất lớn, nên vẫn : " cũng đừng quá gấp, di@en*dyan(lee^qu.donnn) em muốn làm cho quá mệt mỏi, nhớ mỗi ngày phải gọi điện thoại cho em, kịp cũng có vấn đề gì, bọn họ còn có thể trở về Hongkong nữa, đến lúc đó mọi người cũng có thể gặp mặt lại."

      "Đương nhiên có thể điện thoại cho em, ra cũng rất muốn với em, cố gắng hết sức thôi. Bảo bối, tại muốn vào, em biết, tương đối chậm." Văn Thông làm mặt quỷ đối với tôi.

      Chỉ muốn buông tay ra thôi, nhàng hôn tôi, cũng :"Em cũng có thể điện thoại cho , rất vui vẻ."

      Lưu luyến rời nhìn chống quải trượng về phía cửa cổng, vào rồi chậm rãi quay người lại, gật đầu cái với tôi, bởi vì đôi tay đều vướng bận, tiện vẫy tay.

      Cùng Văn Thông nhau
      [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 57:

      Thấy Rosa, tôi cảm thấy rất ngờ, tại sao ấy lại ở chỗ này? Bây giờ là hôn lễ tiến hành đến thời gian tự do, tôi liền mời ấy ngồi xuống ở bên cạnh tôi, tò mò hỏi: " ngờ có thể có thể gặp được ở nơi này, bên nhà trai? Hay khách quý của nhà ?"

      "Tôi do trai mời tới, công ty chúng tôi giúp công ty nhà làm pro¬mo¬tion sở hữu đất đai."

      Tôi gật đầu cái, cũng lời nào.

      "Tại sao nhìn thấy Văn Thông? ấy cùng tới với sao?" Rosa hỏi.

      " ấy công tác ở Đức, bởi vì trai tôi đột nhiên quyết định, ấy có biện pháp sắp xếp thời gian để kịp trở lại."

      " ấy làm việc vẫn là muốn sống như vậy." Rosa rất tự nhiên.

      ấy tự nhiên, khiên cho ở bên trong lòng của tôi thoáng nổi lên ghen tức nhè , trong lòng lại nghĩ, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thời gian ấy và Văn Thông nhau lâu hơn tôi, chắc chắn biết chuyện của Văn Thông nhiều hơn tôi, chợt trong đầu nghĩ tới vấn đề, liền cẩn thận từng li từng tí hỏi.

      "Rosa, tôi có thể hỏi chuyện ?"

      "Dĩ nhiên, chỉ cần tôi biết ." Rosa trả lời rất sảng khoái.

      "Tôi muốn biết chân Văn Thông bị thương thế nào ở trong tai nạn máy bay?"

      "Cụ thể tôi lắm, chỉ là sau đó ở bệnh viện, tôi lại nghe được và thầy thuốc , lúc máy bay rơi xuống, hông của ấy rất đau, nhưng hai chân vẫn có cảm giác, có thể động, ấy lại che chở cho em bên cạnh ấy, hình như đứa bé kia biết bơi, khi Văn Thông dùng sức mà ôm ấy đến cái ghế nổi, nhưng trong lúc dùng sức cảm thấy thân thể giống như tách ra từ bên hông, hai chân cũng mất cảm giác."

      " là, sau khi ấy dùng sức ôm bên cạnh ấy đến chỗ an toàn, chân của ấy mới có cảm giác sao?" Lúc lập lại lời của ấy, lòng của tôi đều run rẩy.

      "Hình như là như vậy, tôi cũng nghe Văn Trí qua. I’m sure." Rosa khẳng định gật đầu cái.

      Trong đầu biến thành trống , hồi tiếng gầm rú bay lượn ở bên tai của tôi, sau đó Rosa những gì, câu tôi cũng nghe được, cảm thấy trời đất hơi quay cuồng, nhưng trong đầu lại quanh quẩn mãnh liệt câu : "Nhưng trong lúc dùng sức cảm thấy thân thể giống như tách ra từ bên hông, hai chân cũng mất cảm giác."

      . . . . . .

      "Joyce, có việc gì chứ, sao sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng như vậy?" Giọng lo lắng của Rosa đột nhiên truyền vào lỗ tai của tôi, hơn nữa hình như tôi còn bị ấy vỗ ở cánh tay tôi.

      Suy nghĩ của tôi lại trở về hội trường, mê mang ngẩng đầu nhìn Rosa, ấy đứng ở bên cạnh tôi, rất ân cần nhìn tôi.

      "Đừng lo lắng, Rosa, tôi có chuyện gì, có thể do vừa mới uống rượu quá mạnh, tại rượu mạnh mẽ lên tới. Yên tâm ." Lúc chuyện, cảm thấy tim của mình đập nhanh chóng.

      " chắc chắn chứ? Sắc mặt của rất khó coi."

      "Tôi nghỉ ngơi là được rồi, nhanh ăn ." Tôi an ủi Rosa, đứng dậy, cùng ấy trở lại bên cạnh chồng ấy, gật [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :