1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48
      Edit: tuyền xù
      Beta: Sunnie

      Dưới che chở của Văn Thông, tôi thuận lợi ra khỏi cửa bệnh viện, bây giờ vì hình tượng vẻ vang của tôi nên chẳng thèm để ý chăm sóc mà nhanh chóng chui vào xe trước, sau khi tôi ngồi vững vàng ở trong xe, rúc vào chỗ lúc này tâm của tôi mới lập tức thả lỏng, cả người vô cùng khẩn trương nãy giờ cũng tan thành mây khói.

      Dưới hỗ trợ của tài xế, Văn Thông ngồi vào trong xe, tôi đặt đệm dưới lưng của để cho ngồi thoải mái hơn chút, Văn Thông chồng hai chân của mình lên nhau, quay đầu lại thấy tôi tò mò nhìn , miệng há ra chuẩn bị chuyện.

      "Bảo bối, hôm nay em có tiềm chất làm khỉ con, rất nhanh."

      "Trước mặt người khác được gọi em là khỉ con." xong tôi lập tức cho Văn Thông quyền.

      "Bây giờ phải chỉ có hai chúng ta thôi sao, bạo lực vậy." Văn Thông xoa cánh tay bị tôi đấm.

      Lúc này tài xế cất xe lăn của Văn Thông vào cốp xe, lúc tôi thấy tài xế tới chỗ ghế lái liền dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Văn Thông :

      "Nhớ kỹ, từ giờ trở phải chú ý xưng hô với em."

      Văn Thông cười vui vẻ và cho tôi dấu tay OK.

      Lúc chúng tôi cò kè mặc cả xe rời khỏi bệnh viện, xe chạy rất chậm vì A Ben biết tại chỉ cần chút lắc lư thôi cũng khiến Văn Thông khó chịu, tôi xê dịch tới bên cạnh Văn Thông, rúc cả người mình vào người , đầu tựa vào vai .

      Động tác này của tôi hình như khiến Văn Thông vô cùng vui vẻ vì đây là mấy ngày qua tôi tự chủ động gần gũi , lập tức ôm tôi vào trong lòng, cũng thèm quan tâm tài xế có ở đây mà hôn tôi nồng nhiệt, hôn tới mức máu của tôi nóng lên, thậm chí còn có cảm giác muốn nghẹt thở.

      được, còn hôn như vậy nữa tôi dám vào nhà, vì mặt của tôi sắp đỏ hơn mông con khỉ rồi.

      Tôi nhàng đẩy Văn Thông ra, hít sâu hơi, :

      " được, em sắp bị làm chết ngạt rồi."

      Văn Thông gì hết, vẫn ôm tôi chặt, tôi tựa đầu vào vai , nhìn hai chân chồng lên nhau của , chợt nhớ tới vấn đề tôi vừa muốn hỏi:

      "Em bạch mã hoàng tử này, có thể cho em biết tại sao muốn thay đùi ngựa vậy?"

      xong tôi còn lấy tay sờ đùi của , chỗ này của thể cảm giác được đụng chạm của tôi.

      " bảo bối này, em biến thành ngựa sao? Nhưng trái lại cảm thấy đùi ngựa rất thích hợp để sử dụng."

      "Đừng lung tung, vẫn chưa trả lời vấn đề của em đó."

      " làm như vậy là để phòng ngừa hai chân lắc lư." Văn Thông nhàng .

      Bây giờ mình nghe vậy, lùi bước nữa, mặc dù trong lòng vẫn ê ẩm, bỗng nhiên cảm thấy tất cả lời đều là dư thừa, chỉ lấy tay khẽ vuốt ve cái chân mảnh khảnh kia.

      Yên tĩnh chốc lát, tôi nghe được giọng bình tĩnh của Văn Thông.

      "Bảo bối, cần khổ sở vì chân của , có được ? thành bộ dáng như bây giờ cũng thể là trách nhiệm của em. Em xem chúng ta may mắn là người thoát khỏi nạn máy bay đó, phải người đều bị thương sao?"

      "Nhưng em có." Tôi thào .

      "Đó là bởi vì bảo bối của là thiên thần." Văn Thông hình như mình.

      Thiên thần? Nó khiến tôi nhớ tới lit¬tle an¬gel, tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt , cẩn thận hỏi:

      "Thiên thần?"

      "Ừ, lúc nhìn thấy em liền cảm thấy em , mặt tròn hồng hồng nhắn giống như thiên thần ."

      "Vậy có nhớ lúc đó gì với em ?"

      "Dĩ nhiên, lit¬tle an¬gle."

      "Em nghĩ sớm còn nhớ vì thư viết để trong phòng em có viết lời đó?"

      Nghe còn nhớ lời với tôi, cảm xúc hưng phấn lại dâng lên, nghịch ngợm lấy tay sờ sống mũi cao của .

      Văn Thông cũng ngăn cản tay của tôi dạo chơi ở mặt , mà là tiếp tục trả lời vấn đề của tôi: "Ý của là chưa từng chuyện với em vì chỉ có mình , em để ý , cũng nhìn , chỉ gật đầu với cái."

      "Khi đó em rất khẩn trương nên mới dám nhìn ."

      "Bảo bối, khi đó em đáng , vóc người nho , mặt tròn tròn, em biết lớn lên ở nước Mỹ, gặp được bé phương Đông giống như em vậy có nhiều cơ hội, ấn tượng đầu tiên em cho giống như thiên thần ."

      "Nhưng thiên thần mang đến may mắn cho , mà là cho rất nhiều khổ sở." Tôi giọng .

      "Sao có thể như vậy chứ?" Văn Thông dùng giọng điệu rất nghiêm túc với tôi, đồng thời tôi thấy được kiên định trong mắt .

      "Em thể nghĩ như vậy, Văn Ý, gặp phải tai nạn máy bay, chúng ta còn sống rất may mắn rồi, em có đúng ?"

      Đây là lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm túc này chuyện với tôi, dưới cường thế của tôi chỉ có thể cúi đầu giọng trả lời:

      "Vâng"

      "Lại , dù em ở bên cạnh , cũng có thể là bộ dáng như bây giờ, có liên quan gì tới em đâu, có thể bảo vệ thiên thần xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của , cho nên em cần lại tự trách mình nữa. Với lại qua nhiều năm như vậy rồi, cũng quen với tình trạng nay, chỉ cần em ghét bỏ là được rồi."

      " gì đó, em chưa bao giờ ghét bỏ ." Tôi lên giọng biện bạch.

      " biết bảo bối em để ý hai đùi ngựa của ." Giọng của Văn Thông hòa hoãn rất nhiều, tỏ ý để tôi ngồi vào bên cạnh vì tôi vẫn chưa ngồi vững, đều là thân thể lắc lư mặt đối mặt với .

      Dựa vào người mới có thể làm lòng của tôi yên bình, tôi vuốt ve chân của Văn Thông, ràng thấy được chúng nó đàn hồi giống như người bình thường, nhưng muốn dùng hai chân này về phía ánh sáng của thế giới.

      "Nhưng ngựa là bốn chân. . . ."

      Trong đầu của tôi nhất định là bị nước vào rất nhiều rồi, thế nhưng lại đột ngột câu như vậy, muốn lấy lại cũng còn kịp nữa rồi.

      Văn Thông nhất định là bị lời của tôi làm cho choáng rồi, lâu vẫn lên tiếng, cuối cùng là cười lên ha hả, tôi nghiêng đầu sang nhìn , hình như cười đến nước mắt cũng chảy ra.

      " cười cái gì vậy, coi như em chưa gì. Được ?" Tôi đong đưa cánh tay của làm nũng .

      "Bảo bối, em quên rồi sao có bốn chân nhưng hôm nay dùng được, còn có hai cây nạng đấy. Vậy càng mảnh." Văn Thông vừa vừa lấy tay lau nước mắt.

      Nghe đến lượt tôi im lặng cũng cười, hai kẻ điên ở trong xe cười ha hả, tôi nhìn kính chiếu hậu ở giữa thấy A Ben cố nén cười, nhanh chóng ra hiệu cấm cười bằng tay với Văn Thông.

      Nhưng tôi thấy bộ dáng của Văn Thông chưa muốn dừng lại liền giọng nghiêm túc với :

      "Đừng cười nữa, làm CEO như thế nào vậy, chú ý tới hình mẫu gì hết."

      "Bảo bối, CEO cũng là người, huống chi ở cùng với người dở hơi thú vị như em, muốn cười cũng khó."

      Tôi bĩu môi, trừng mắt nhìn , mặc kệ còn mình nằm đùi của , giơ chân đẹp mang hai chiếc giày khác màu của mình lên, cố tình đong đưa chúng nó, hả hê :

      "Tinh..." Vừa mới ra chữ liền bị Văn Thông dùng bàn tay bụm miệng lại, học tôi, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn tôi.

      Tôi nhanh chóng đầu hàng gật đầu với , tỏ ý tôi biết vấn đề ở đâu, mới buông tay ra.

      "Lương tổng, nếu ngày nào đó em cũng để mang hai chiếc giày khác màu giống em sau đó chúng ta lại dạo vòng công viên núi, nhìn phản ứng của mọi người."

      "Được, chỉ cần em chịu mặc váy trái đồng thời làm cho tóc rối lên, liền có thể hy sinh lần mang hai chiếc giày khác màu giống em sau đó cùng em dạo, sao hả?"

      Tôi tưởng tượng chút dáng vẻ mà miêu tả, cuối cùng lắc đầu :

      "Thôi , là danh nhân, nếu cẩn thận bị người ta chụp được dáng vẻ kỳ quái của , bên cạnh còn có bà điên, vậy phải là chuyện nữa rồi, nếu vậy, hai người chúng ta xem ra phải rời khỏi Hongkong tránh nạn rồi.

      tại tôi quá bội phục chính mình rồi, thường xuyên khiến người buôn bán tinh này á khẩu trả lời được, lại im lặng hồi, cuối cùng Văn Thông dùng tay khẽ vuốt mặt của tôi, muốn hôn tôi, nhưng lúc vừa định khom lưng, mày lại nhíu lại, tôi nâng người mình lên lên kề miệng lên miệng của , hôn cái, sau đó lại nằm xuống.

      "Bảo bối, ra như vậy cũng rất tốt, chúng ta đến hòn đảo , sau đó lại xây ngôi nhà, mãi mãi sống chung ở đó." Văn Thông tình cảm nồng nàn nhìn tôi.

      Tôi lại chìm vào biển nhu tình trong mắt của , tưởng tượng cảnh mà , đó là hình ảnh đẹp biết bao. . . . . .

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49
      Edit: Tuyền Xù
      Beta: SunniePham

      Bầu khí vui vẻ trong xe dừng lại khi tới nhà của tôi, chờ A Ben lấy xe lăn ra, giúp đỡ Văn Thông chuyển từ trong xe qua xe lăn, tôi cũng xuống xe theo.

      "A Ben, bây giờ phiền tới công ty cầm tài liệu tới đây giúp tôi." Văn Thông lịch . Vì vừa mới nhận được điện thoại của công ty, có tài liệu gấp chờ ký tên.

      Tôi chính là Văn Thông như vậy, đối xử với ai cũng nho nhã lễ độ khiến người ta cảm thấy rất thân thiết, đến bây giờ tôi vẫn thể tưởng tượng ra Văn Thông từng mắc chứng tự bế.

      Nhìn xe xa, chúng tôi liền về phía nhà tôi, bây giờ tôi chút cũng quan tâm đến màu của đôi giày kia, chỉ yên lặng bên cạnh Văn Thông, từ chỗ này đến cửa nhà tôi có dốc, cho nên Văn Thông phải dùng nhiều sức hơn để đẩy xe lăn, tôi nhìn thoáng qua , cuối cùng vẫn chọn im lặng bên cạnh , để mặc "".

      Tôi đẩy cổng nhà ra, lại cảm giác được Văn Thông vẫn chưa theo kịp, quay đầu nhìn lại thấy lâm vào hoàn cảnh khó khăn là bị ngăn cản bởi bậc thềm trước cổng, dùng lực đẩy mạnh xe lăn, cố gắng lên bậc thềm đó nhưng vẫn luôn thành công, tôi tới, đứng trước mặt , kéo hai bên sườn của xe lăn, với câu:

      "Chúng ta cùng nhau dùng sức."

      Văn Thông gì, chỉ gật đầu cái với tôi, sau đó liền cúi đầu, tôi chưa từng thấy qua mất mác mặt của , chợt lóe lên rồi biến mất nhưng nó vẫn để lại trong lòng của tôi, tôi có thể hiểu được nguyên nhân mất mác ngắn ngủi kia của , Văn Thông ở đâu cũng là ưu tú hơn người, tự mình làm rất nhiều chuyện, hơn nữa đều làm rất tốt, chỉ có điểm hạn chế là hai chân của khiến thể làm được, điều này để lại đau đớn trong lòng của , mặc dù vẫn luôn để tôi nhìn thấy nhưng lần này lại bị tôi bắt được, nó cũng giống như đau đớn trong lòng tôi.

      Dưới cố gắng của chúng tôi, cuối cùng cũng chiến thắng bậc thềm nho này, thuận lợi vào vườn hoa nhà tôi, tôi vỗ tay, cười vui vẻ với , thoải mái :

      "Sao, xem ra có chỗ vẫn thể thiếu em, có đúng ?"

      Văn Thông vì lời của tôi mà mặt xuất ánh mặt trời, cả người đều sáng rực hẳn lên, liên tiếp gật đầu đúng, còn giống như hơi kích động đến mức ra lời.

      vui vẻ của nhanh chóng lây cho tôi, tiếng cười khanh khách bật ra từ trong miệng của tôi, vui vẻ vào, nhưng lúc tôi tới cửa, tôi nhận ra hoàn cảnh khó khăn lại muốn xảy ra, mà lần này sợ rằng dựa vào sức lực của mình tôi thể vượt qua nó được, đó là năm bậc thềm trước cửa nhà tôi.

      Từ lúc chúng tôi quen nhau đến bây giờ, Văn Thông rất nhiều lần tới nhà của tôi, nhưng trước giờ đều là tới, mà hôm nay lại là ngồi xe lăn tới, tại mấy cái bậc thềm này cũng trở thành rào cản khiến rất khó vượt qua rồi, đầu óc của tôi nhanh chóng chuyển động, nghĩ tới chỗ nào để có thể “ vào cửa chính nhà tôi đây? Từ nhà để xe vào cũng có bậc thềm vừa cao vừa hẹp.”

      Nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy xe của mẹ ở đây, điều này cho thấy mẹ và tài xế đều ở nhà, tôi và vú Lâm có thể nâng người đàn ông cao to này lên được sao?

      Nhanh chóng lên bậc thềm ấn chuông cửa, sau vài tiếng nhưng thấy ai xuất , chẳng lẽ bọn họ đều ở nhà sao? Chuẩn bị dùng chìa khóa mở cửa chợt phát người của tôi chỉ có túi đựng đồ của Văn Thông, vậy túi xách của tôi đâu? Đầu óc nhớ lại, tìm kiếm, hình như hôm nay lúc tôi ra khỏi nhà, hẳn là hai tay trống trơn.

      Tôi đứng sững sờ trước cửa, suy nghĩ được nữa rồi.

      "Bảo bối, làm sao vậy, trong nhà có ai sao?" Giọng của Văn Thông truyền tới từ phía sau.

      Xoay người xuống bậc thềm, đứng bên cạnh Văn Thông, tâm tình gấp gáp khiến tôi có cảm giác muốn khóc, giọng nghẹn ngào :

      "Sao lại vậy chứ, mẹ để em đón về nhà, thế nào đều ở đây, mà lúc em ra cửa hẳn là mang theo túi xách, có thấy em cầm túi xách đến bệnh viện ?"

      Văn Thông đưa tay ôm tôi, để tôi bình tĩnh lại, bình thản :

      "Đừng nôn nóng, hôm nay thấy túi xách của em, chắc là tay tới bệnh viện."

      " sao, làm sao bây giờ? có thể lên mấy bậc thềm này ? mặc giá đỡ, có thể đứng lên ?" Tôi khó xử giọng hỏi.

      Văn Thông nhận ra vấn đề trước mắt rồi, cũng khó khăn nhìn mấy bậc thềm này, như có điều suy nghĩ :

      " có giá đỡ, ngay cả đứng lên cũng lên được, hơn nữa với tình trạng bây giờ của ngay cả có giá đỡ và nạn, muốn lên mấy bậc thềm này vẫn có chút khó khăn."

      "Vậy làm sao bây giờ?" Lần này tôi rất sốt ruột nước mắt cũng chảy ra, vẫn đứng dậm chân tại chỗ.

      " khóc được ? Bảo bối, đừng xem thường , có biện pháp có thể lên mấy bậc thềm này." Văn Thông dịu dàng với tôi.

      Tôi nhanh chóng dùng tay lau nước mắt, thể để nước mắt tiếp tục chảy ra rồi lại mang đến cho Văn Thông nhiều áp lực hơn được, nhưng đến lúc này tôi vẫn nghĩ ra có biện pháp gì để "" lên mấy bậc thềm này đây?

      Văn Thông dùng tay vỗ tôi, với tôi:

      "Bảo bối, vẫn thể rời khỏi em được, cần em giúp chút."

      "Được, có vấn đề." Tôi trả lời máy móc.

      Văn Thông đẩy xe lăn tới trước bậc thềm, xoay xe lăn lại, gần như là đưa lưng về phía bậc thềm, sau đó đè brake xuống, lại dùng tay chuyển hai chân từ bàn đạp để xuống đất, sau đó vươn tay với tôi:

      "Bảo bối, lại đây, làm phiền em đứng đối diện , bây giờ thắt lưng của dùng lực được, cần em cho mượn chút lực là được."

      tới đứng trước mặt , biết muốn làm sao, thấy hai tay của Văn Thông vòng vai của tôi, cho tôi chỉ thị:

      "Lát nữa em nâng thắt lưng của , chúng ta cùng nhau dùng sức để rời khỏi xe lăn, sau đó em để ngồi lên bậc thềm đầu tiên là được rồi."

      "Ừ." Tôi gật đầu mạnh, mình hiểu muốn làm sao để lên bậc thềm, lòng của tôi cũng bắt đầu sợ hãi.

      Lúc tôi kéo thắt lưng của Văn Thông và cùng dùng sức đứng lên, tôi cảm giác được chân của chút sức nào, vốn có cách nào đứng vững, vì dùng chân của tôi tới đứng thay đầu gối của , để phòng ngừa quỳ mặt đất, chân của ràng run rẩy, lúc chúng tôi cùng nhau dùng sức để rời khỏi xe lăn, vừa mới di chuyển tới bậc thềm đầu tiên, tôi liền cảm thấy ngồi xuống rất nhanh, tôi dùng hết sức lực của toàn thân lôi kéo , cố hết sức để nhàng ngồi xuống bậc thềm, tôi rốt cuộc làm được rồi.

      Lúc Văn Thông ngồi bậc thềm, dùng tay ấn hai chân run rẩy để chúng nó yên ổn lại, qua lúc lâu mới ngẩng đầu lên với tôi:

      "Bây giờ làm phiền em đem xe lăn tới cửa."

      "Được."

      Tôi đẩy xe lăn của Văn Thông nhanh chóng lên bậc thềm, đặt nó ở cửa, xe lăn của nhất định là chất lượng rất tốt vì nó có nặng chút nào.

      Đứng bậc thềm yên lặng nhìn Văn Thông, dùng tay lôi kéo hai chân có sức về phía bên này thân thể để chúng nó kề sát thân thể, tiếp theo dùng hai tay chống ở phía sau bậc thềm kéo thân thể của mình lên ngồi vào bậc thứ hai, sau đó kéo chân bị nghiêng sang bên qua, lại lặp lại động tác này lần thứ hai, vài lần rốt cuộc cũng ngồi ở bậc thềm cuối cùng.

      nhanh tới, mình cũng ngồi xuống bậc, vai kề vai với , nghiêng đầu nhìn , tôi thấy trán tầng mồ hôi rất mỏng, sắc mặt tái nhợt hơn vừa rồi chút, nhưng việc mà bây giờ tôi có thể làm là dựa vào , ủng hộ .

      Cả người Văn Thông dựa vào người tôi, cúi đầu, để mình bình tĩnh lát, liền giọng hỏi tôi;

      " như vậy có phải rất khó coi ?"

      "Sao có thể chứ, em chút cũng cảm thấy khó coi, trái lại khiến em rất cảm động, vì em mà để mình khổ cực như vậy, nếu vẫn cảm thấy mình khó coi, vậy em nên làm sao với đây. . ."

      Tôi năng lộn xộn, hình như làm sao cũng biểu đạt được tâm tình bây giờ của tôi.

      "Được rồi, bảo bối, vậy có phải em cảm thấy rất giỏi ?" Văn Thông thắm thiết nhìn tôi, vẻ mặt cười hỏi.

      "Đúng, người của em là tài giỏi nhất."

      "Vậy được rồi, nhưng mà khỉ con à, bây giờ vẫn hơi mệt, mời em theo giúp ngồi ở đây nghỉ ngơi chút ."

      "It’s my plea¬sure." Tôi vui vẻ gật đầu.

      Dùng tay kéo cánh tay của , còn dùng chân của mình từ từ duỗi thẳng, để cho chân của sau đó đặt bậc, tôi cũng duỗi thẳng hai chân đặt song song với hai chân của để so dài ngắn.

      "Chân của vừa dài vừa , làm người ta hâm mộ. xem so sánh với chân của , có thể là vừa ngắn vừa to."

      Im lặng trong chốc lát, tôi nghe Văn Thông bất đắc dĩ , hình như cảm thấy lắc đầu.

      "Bảo bối, bây giờ muốn kiểm tra khiếu thẩm mỹ của em lần nữa, là có chút vấn đề. Như vậy sao em có thể làm ngành truyền thông chứ? Nếu sau này cho em chế tạo vài thứ, còn biết em chọn kiểu người gì tới diễn đây? Chẳng lẽ nhìn nhầm rồi sao?"

      Nghe xong, việc duy nhất tôi muốn làm là:

      Cho quyền mạnh để làm tiêu tan tức giận trong lòng tôi.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50:
      Editor: Hoàng Dung


      Buổi chiều đầu tháng năm ở nơi này rất ấm áp, vị danh nhân Văn Thông vẫn bị rất nhiều ký giả truy tìm khắp nơi này cứ như vậy vai kề vai với tôi ngồi ở bậc thang nhà mình.

      Chân của hai người chúng tôi cùng kéo dài thẳng tắp, chỉ là đôi chân mà tôi vẫn tự cho là rất đẹp mắt, vừa so với chân Văn Thông liền có vẻ ngắn rất nhiều, chân của vừa vừa dài, làm tôi hâm mộ.

      Tôi cố hết sức duỗi hai chân mình tới cực hạn, mới có thể đụng được mắt cá chân của . phục, liền đá mắt cá chân của hạ xuống, sức lực nho như vậy, hai chân đặt ngang với nhau liền lệch sang bên kia, chút lực sinh mệnh, xem ra có hơi sức để chỉnh ngay ngắn hai chân.

      "Bảo bối, em đây là khi dễ chân thể động của sao!"

      Văn Thông xong liền khoác cánh tay của lên vai của tôi, nhân thể tôi tựa đầu ở đầu vai , còn vui vẻ nhắm mắt lại. Văn Thông nghiêng đầu sang chỗ khác hôn cái ở trán của tôi, cũng tựa đầu lên đỉnh đầu của tôi. Nhiệt độ của Văn Thông xông vào thân thể của tôi từ huyệt Bách Hội, chảy xuôi ở bên trong cơ thể của tôi, khí tức ấm áp từ từ vọt tới từng lỗ chân lông của tôi, khiến cho tôi cảm thấy quanh thân hơi ngứa chút, cực kỳ thoải mái.

      Nhắm mắt lại, trước mắt ra tình cảnh Văn Thông mới vừa lên bậc thang cấp, lần này tôi có cảm giác được chút đau lòng nào, mà là lòng tràn đầy kích động. Từ lần tôi vô tình gặp được Văn Thông ở chuyến bay trở về từ nước Mĩ, đến mỗi lần chúng tôi gặp mặt, rồi đến khi chúng tôi nhau. Trong mắt , Văn Thông vĩnh viễn đều mặc vô cùng sang trọng, cho tới bây giờ cũng qua loa, mỗi lần dùng gậy cũng phối hợp sao cho hài hòa với trang phục. Nhưng hôm nay lại ngồi dưới đất ở trước mặt của tôi, dùng tay leo lên mấy bậc thang đáng ghét này, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ chú trọng, đây là tỏ tình cảm của với tôi sao?

      Tôi là muốn lớn tiếng với :

      "Văn Thông, , em cảm nhận câu kia, trong biển người mênh mông có thể gặp được , đúng là phúc khí của em." Nghĩ tới đây, tôi vui vẻ cười khanh khách ra tiếng.

      "Bảo bối, chuyện gì làm cho em vui vẻ như vậy?" Văn Thông giọng hỏi.

      " có gì, chỉ là cảm thấy cực kỳ vui vẻ."

      "Vui vẻ là [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51:
      Editor: Hoàng Dung


      Im lặng vào, tìm dì Lâm muốn khăn lau rồi lại tới trước mặt Văn Thông. Cũng gì, chỉ là dùng sức mà lau sạch hai bánh xe lăn của , trong lòng có phần tư vị khó diễn tả bằng lời, xe lăn này cũng giống như chân của .

      Văn Thông im lặng ngồi ở xe lăn, lẳng lặng nhìn tôi. Vừa tới gần thân thể của liền có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của .

      "Cảm ơn." Văn Thông những lời này làm tôi có cảm giác xa lạ.

      " cần khách sáo." Tôi cũng ra câu rất bình thường, nhưng lại khiến cho tôi cảm giác kỳ lạ.

      "Sao hai đứa các con còn ngốc ở cửa lâu như vậy, nhanh vào đây ngồi." Giọng của mẹ phá vỡ ngượng ngùng của chúng tôi, cười cười với , :

      " vào nhanh chút ." xong cũng trực tiếp vào toilet, thả lại khăn lau.

      Chờ lúc tôi ra, nhìn thấy Văn Thông đẩy xe lăn tới phòng khách. Tôi nghĩ đây cũng là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy Văn Thông như vậy, nhìn có vẻ luôn có chút mất tự nhiên, đứng ở nơi đó giống như muốn gì, có thể bà biết nên để Văn Thông ngồi thế nào.

      "Văn Thông, có muốn đến khách phòng nằm lát ?" Tôi đến bên cạnh của để hòa hoãn bầu khí chút.

      "Đúng rồi, Văn Thông cháu nghỉ ngơi chút , ngồi thời gian dài như vậy." Mẹ cũng phụ họa ở ngay bên cạnh.

      " cần, cháu có thể ngồi ở ghế sofa."

      " cần nằm chút sao?" Tôi nhìn , lần nữa hỏi thăm.

      " cần." Liền bốn chữ, tôi lại có thể cảm giác được kiên định và thể thay đổi của .

      Đây chính là vẻ bề ngoài của Văn Thông mà tôi biết, cho tới bây giờ cũng để bản thân có vẻ giống người thường. Tôi tôn trọng quyết định của , liền qua, giọng :

      "Để em giúp , như vậy làm em thoải mái hơn chút."

      Văn Thông nhìn nhìn tôi, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Khi tôi giúp dời từ ghế xe lăn ngồi đến ghế sofa xong, Văn Thông tỏ ra rất lúng túng, chắc là bởi vì ở trước mặt mẹ tôi, liên tục đều cần tôi phải trợ giúp, những chuyện này nhất định làm cho cảm thấy rất bất lực.

      "Mẹ, người cũng nghỉ ngơi chút , bận rộn suốt cả buổi chiều, còn mua nhiều thức ăn như vậy." Tôi vội vàng với mẹ.

      "Ừ, được. Mẹ nghỉ ngơi, Văn Thông cháu tùy tiện ngồi." Mẹ xong liền lên lầu.

      Trong nội tâm của tôi thầm cười mẹ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ chuyện. Còn vội vội vàng vàng.

      Nhìn mẹ lên lầu rồi, liền tới ngồi xổm xuống trước mặt Văn Thông, nhìn .

      "Vẫn là dựa vào ghế sofa chút , tại trong phòng khách chỉ có hai người chúng ta, được ?"

      Văn Thông cũng nhìn tôi, trong ánh mắt vẫn có do dự, tôi nhìn thấy bàn tay to của dùng lực mà xoa xoa tay, đây là động tác thường hay xuất vào thời điểm do dự.

      "Chỉ lát thôi, được ?" Tôi lại hỏi, lần này trong lời có cảm giác thỉnh cầu dày đặc.

      Văn Thông nghe được thỉnh cầu của tôi, liền mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý với tôi, tôi vui vẻ nở nụ cười với .

      Cầm đệm dựa đặt ở đầu sofa, giúp để hai chân
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52:
      Editor: Hoàng Dung


      Nhìn bóng lưng đẩy xe lăn tiến vào phòng vệ sinh, có vẻ đơn như thế, tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua Văn Thông như hôm nay. làm sao vậy?

      Nhưng chính tôi yên tâm, sợ thể ở toilet mình, vẫn đứng ở cửa hề rời nửa bước.

      Thời gian rất lâu, bên trong cũng có động tĩnh, lòng của tôi bắt đầu khẩn trương, có chút biết làm sao quay đầu lại nhìn ba và mẹ thăm dò. Bọn họ đều gật đầu khích lệ tôi, lúc tôi muốn giơ tay gõ cửa, tôi nghe được thanh xả nước ở bên trong, lòng của tôi theo thanh xả nước này ngược lại thoải mái hơn chút. Cho đến khi nghe được tiếng mở cửa, liền vội vàng lui về phía sau hai bước để nhường đường.

      Văn Thông đẩy xe lăn ra khỏi toilet, nhìn thấy tôi còn đứng ở cửa, đầu tiên là ngẩn người chút, ngay sau đó liền cười với tôi.

      "Yên tâm , có thể rồi mà."

      Tôi gì, chỉ dùng cười khúc khích đáp lại, mỗi lần nhìn thấy tôi như vậy đều có biện pháp, chỉ có để ý tới tôi, tự đẩy xe lăn trước.

      Vui vẻ theo phía sau của tới phòng khách, vừa đúng lúc dì Lâm tới gọi chúng tôi ăn cơm, toàn bộ liền vòng về phía phòng ăn. tới trước bàn ăn, tôi rất tự nhiên giúp Văn Thông chuyển bánh xe phụ thành ghế ngồi xong cảm xúc khẩn trương của Văn Thông lại tới, tôi ngồi ở bên cạnh , liền đưa tay ra nắm bàn tay . lập tức cầm ngược tay của tôi, thế nhưng phát trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

      Mọi người chúng tôi im lặng ngồi ở bên cạnh bàn, thấy hôm nay dì Lâm làm rất nhiều món ăn ngon, ba còn mở chai Chateau Lafite ông cất giấu ra. Chờ chúng tôi nâng cốc, ba liền mở miệng phá vỡ trầm mặc;

      "Đến, đây là lần đầu tiên người cả nhà chúng ta ngồi chung chỗ ăn cơm sau cuộc sóng gió . Văn Thông, mặc dù con và bảo bối còn chưa có cử hành hôn lễ, nhưng chúng ta sớm coi con là thành viên của nhà chúng ta, con cần khẩn trương như vậy, được ?"

      Gừng càng già càng cay, ra là ba phát tâm tình thận trọng và khẩn trương của Văn Thông.

      Nghe lời ba , lực độ nắm tay tôi của Văn Thông càng gia tăng thêm, thậm chí giọng có chút run rẩy;

      "Cảm ơn chú và dì có thể tiếp nhận thân thể như vậy của con, nguyện ý giao con tốt của hai người cho con. Hôm nay con có chút đất dung thân, ngồi xe lăn, còn phải nhờ Văn Ý đến giúp đỡ con...con sợ hai người hối hận gả con cho con."

      "Ha ha ha" Ba cười to sảng lãng, tiếp đó lại : "Văn Thông, con là quá lo lắng. Bộ dáng ngày hôm nay của con, còn phải là bị bảo bối nhà ta làm hại sao."

      "Ba, cái gì gọi là bị con làm hại!" Tôi
      [​IMG]
      hirari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :