1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cuộc Sống Hạnh Phúc - Tử Thanh Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 15:

      Khi còn chưa kịp phản ứng, thả tay Thiên Dục ra, bước về phía trước. tay chống sô pha sau lưng , tay nâng cằm .

      tiếp xúc gần đến nỗi, có thể nhìn thấy những sợi tóc con đỉnh đầu ràng, có thể thấy gương mặt góc cạnh của , tuấn tú mê người.

      Hơi thở của bao phủ người , như bàn tay vô hình to lớn xiết chặt hô hấp .

      Trong đầu trống rỗng, ngơ ngác mở to mắt nhìn gương mặt càng lúc càng gần của . Chỉ chút sau, hai má cảm thấy làn môi ướt của vừa hôn lên.

      Ngón tay nâng cằm của hơi dùng lực nghiêng khuôn mặt sang bên, rồi tiếp tục đặt lên ấy nụ hôn.

      Hạ An An chợt cảm thấy như bị chiếc búa lớn đập vào đầu đến xây xẩm, vẻ mặt mãnh liệt của khiến dám mở mắt, cứ ngỡ rằng tất cả chỉ là ảo giác.

      Cậu nhóc nhìn thấy cha cuối cùng cũng chịu hôn mẹ, hưng phấn vỗ tay.

      "Mami, đến phiên mami hôn papi nha."

      Thấy mẹ phản ứng, cậu nhóc liền kéo kéo cổ tay áo mẹ: "Mami, đến phiên mami hôn papi."

      Lúc này, Hạ An An mới hồi phục tinh thần.

      Gương mặt tuấn tú của chỉ gần trong gang tấc, biết có phải vì ánh sáng mờ ảo từ đèn chùm nhận thấy gương mặt lạnh như băng ngày thường có vầng ấm áp. Khóe miệng hơi cong cong, cười với sao?

      Phải hôn ấy ư? Hạ An An nuốt nước miếng, cảm thấy cả người cứng đơ, nghe lời mình nữa.

      Điều chỉnh hô hấp, Hạ An An run run vươn hai tay ôm gương mặt . Làn da của vô cùng căng mịn, tựa như loại vải lụa tốt nhất. chậm rãi giữ gương mặt , sau hồi do dự mới cố lấy dũng khí hôn lên má trái, rồi tới má phải của .

      Hôn xong, Hạ An An vội rút tay về. Hoắc Minh Hiên cũng đứng dậy, nhàn nhạt lên tiếng, nghe ra chút ngại ngùng gì: " còn sớm nữa, ngủ thôi."

      Dứt lời, đôi chân dài liền bước .

      Bỏ lại Hạ An An còn mơ màng như lọt giữa sương mù, hai bên má nóng hừng hực. Nhất là nơi bị hôn, nóng như bị lửa đốt.

      Thiên Dục thấy hai má của mẹ đỏ ửng, ngỡ mẹ thoải mái, lo lắng : "Mami, mami sao vậy? Mặt của mami đỏ quá."

      Bị con trai phát , Hạ An An xấu hổ đến chết được, lập tức lảng sang chuyện khác: " thôi Thiên Dục, chúng ta cũng ngủ thôi." xong, đợi con trai trả lời, ôm cậu nhóc lên lầu.

      Đến khi Thiên Dục ngủ thiếp , Hạ An An vẫn chưa thể chợp mắt. Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh Hiên như mồn trước mắt, hơi thở vẫn còn lưu lại chóp mũi. Thậm chí, còn có thể nhớ , hơi thở mạnh mẽ thổi bên tai khi hôn lên má .

      chồng của ...

      Xem ra hôm nay trang điểm rất thành công. chồng mặt lạnh cuối cùng cũng nhận ra sức hấp dẫn của . như vậy, từ nay về sau ngày nào cũng chăm chút trang điểm. Đúng là đàn ông đều bằng mắt, Hoắc Minh Hiên phải ngoại lệ.

      Hôm sau, khi Hạ An An thức dậy, Thiên Dục còn ở giường. Nghĩ đến khả năng tự lập của con, đột nhiên bất đắc dĩ thở dài. còn chưa dậy sớm bằng con.

      Hạ An An bước khỏi giường rửa mặt, thầm nhớ đến quyết định tối qua, đắc ý trang điểm rồi chọn chiếc váy ôm mới mua mặc vào. Chiếc váy ôm màu trắng này vừa vặn để lộ ra cái cổ thon dài và xương đòn quyến rũ của . quấn tóc cao, phối với chiếc váy trông càng xinh đẹp động lòng người.

      Nhìn mình trong gương, Hạ An An hài lòng gật đầu rồi bước xuống lầu.

      Thiên Dục uống sữa, còn Hoắc Minh Hiên xem tạp chí mới của hôm nay. Thiên Dục nhìn thấy so với hôm qua còn đẹp hơn, lập tức kinh ngạc mở to mắt: "Oa! Mami đẹp như tiên nữ nha!"

      Động tác đọc tạp chí của Hoắc Minh Hiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về hướng bậc thang. Khi chứng kiến người con mặc váy ôm trắng xuống lầu, cơ thể cứng đờ trong nháy mắt, dường như thể điều khiển ánh mắt mình mà chăm chú nhìn .

      Hạ An An vô tình phát thấy ánh mắt của Hoắc Minh Hiên, thầm mím môi cười. Xem ra, hôm nay trang điểm cũng rất thành công.

      Dì giúp việc nướng bánh mì xong. Hạ An An vẫn duy trì vẻ tao nhã, tự nhiên mang bánh mì chia làm ba phần đến bàn. Lúc này, Hoắc Minh Hiên khôi phục thái độ bình thường, tiếp tục đọc tạp chí. Hạ An An hướng về phía , : "Lại đây ăn điểm tâm , Minh Hiên."

      Hoắc Minh Hiên khẽ ừ, thả tạp chí tới.

      Hoắc Thiên Dục từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn mẹ, tiếc lời, khen: "Mami hôm nay đẹp nha."

      Hạ An An hưng phấn nhíu mày, nhéo nhéo khuôn mặt : "Cảm ơn bảo bối." Sau đó, đột nhiên nghĩ ra điều gì, đưa mắt nhìn người yên lặng ăn sáng đối diện, cố bình thản : "Minh Hiên, thấy em mặc bộ này có được ?"


      Hoắc Minh Hiên thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại, nhìn , đáp: "Ừ."

      Phản ứng này...

      Ôi, xem ra vẫn chưa thành công, cần nỗ lực hơn.

      "Hôm nay em muốn làm sao?" Hoắc Minh Hiên bất ngờ lên tiếng.

      Hạ An An trả lời bằng giọng thấp: "Vâng."

      "Em quyết định mặc bộ váy này ?"

      Vẫn giọng thấp như cũ, : "Đúng vậy."

      " thay bộ khác ."

      Hạ An An nghi hoặc ngẩng đầu: "Tại sao? Vì đẹp?"

      trả lời câu hỏi của , chỉ lạnh lùng lặp lại câu trước đó: " thay bộ khác ."

      tại sao lại đột nhiên chú ý đến quần áo mình, nhưng nể mặt , chậm chạp gật gật đầu: "Em biết rồi."

      Ăn bữa sáng xong, trở về phòng thay đồ. Hoắc Minh Hiên vừa chuẩn bị xuất phát, vô tình chứng kiến từ lầu xuống, khuôn mặt lập tức tái xám.

      Bộ váy vừa thay ra màu xanh sẫm và ngắn tay. Tuy che xương đòn và chiếc cổ xinh đẹp, nhưng bên dưới...

      Mép váy chỉ qua đầu gối chút.

      Hở nhiều như vậy!

      Ánh mắt Hoắc Minh Hiên dừng lại cặp đùi thẳng tắp, nhắn của hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng tệ. Hạ An An nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt người của , thoáng cảm thấy sợ hãi: "Sao... Sao vậy?" Rốt cuộc, đắc tội chỗ nào?

      Hoắc Minh Hiên trả lời, thẳng dắt tay lên lầu. Kéo đến phòng, buông tay, lời nào, mở cửa tủ quần áo tìm kiếm. Chốc lát, lôi ra chiếc quần dài và chiếc áo tay lỡ ném lên giường, lạnh lùng ra lệnh: "Đổi bộ này!"

      "..."

      Tại sao vậy chứ...?

      mặc bộ này có chỗ nào xấu?

      Hoắc Minh Hiên thấy ngơ ngẩn bất động, giọng càng thêm lạnh: "Mặc cái này ."

      Hạ An An đảo đảo mắt, cảm thấy có chút kì lạ, lại nghĩ tới sắc mặt khó coi của người nào đó, cuối cùng cũng đoán được nguyên nhân.

      Khóe miệng khẽ cong, : "Minh Hiên, làm vậy em hiểu lầm đó."

      "Hiểu lầm gì?" Thanh vẫn lạnh lùng như cũ.

      "Em hiểu lầm là lo lắng em mặc quần áo quá hở, khiến người khác dòm ngó."

      "Em hiểu lầm."

      "???"

      "Đúng là tôi nghĩ vậy."

      "..."

      "Mau thay ra !" Bỏ lại những lời này, liền xoay người ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng của , khóe miệng Hạ An An càng cong lại. chàng này, đúng là bá đạo mà. Mặc quần áo của chọn tuy đẹp mắt chút nào. Nhưng dù sao, chỉ cần là đồ do chọn, nhất định nghe theo .
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    2. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 16:

      Sau khi Hạ An An thay quần áo bước xuống lầu, sắc mặt người nào đó mới tốt lên chút. Lúc ngồi xe , giọng lầm bầm: "Mua nhiều quần áo như vậy lại cho người ta mặc, lãng phí."

      vốn chỉ định thầm than thở chút chứ hề muốn cho nghe thấy. Nhưng, vừa dứt lời, chàng mặt lạnh như băng lái xe chợt lên tiếng: " phí, lúc ở nhà em có thể mặc cho tôi nhìn."

      Hạ An An trả lời, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. đối với bá đạo như vậy, đủ để chứng minh quan tâm bao nhiêu.

      Hoắc Minh Hiên đưa Thiên Dục đến trường xong chở đến vũ đoàn.

      Vũ đoàn của Hoắc Minh San có tên Phi Thiên. Vũ đoàn lớn, là vũ đoàn, chi bằng trung tâm đào tạo khiêu vũ thích hợp hơn. Vũ đoàn có cả ban người lớn và trẻ em, mỗi ban đều có vũ sư khác nhau phụ trách. Vũ sư ở đây, nhưng ra rất có thực lực.

      Hoắc Minh San nhiệt liệt hoan nghênh ý kiến tham gia vũ đoàn của Hạ An An, nên đích thân đến cửa lớn đón tiếp. Dĩ nhiên, khi thấy trai chở Hạ An An đến, liền quên trêu ghẹo phen.

      " thôi, tớ dẫn cậu tham quan vũ đoàn." Hoắc Minh San kéo tay Hạ An An, .

      Vị trí của vũ đoàn Phi Thiên nằm ở nơi náo nhiệt, hay có thể là rất yên tĩnh. Xung quanh vũ đoàn chỉ có quán trà và quán cà phê.

      Vũ đoàn chia làm hai tầng, phía dưới là nơi dạy khiêu vũ cho mọi người, còn tầng là nơi luyện tập của các thành viên giỏi nhất.

      Hoắc Minh San dẫn Hạ An An tham quan xong gọi người phụ trách vũ đoàn tới dẫn đến giới thiệu với từng người. Hoắc Minh San trước kia từng nhắc về Hạ An An nên người trong vũ đoàn thấy đều rất nhiệt tình.

      Bận rộn phen tới giữa trưa, hai người mới đến quán ăn gần đó ăn cơm.

      "Rốt cuộc cậu cũng chịu khiêu vũ trở lại. Vũ đoàn của tớ có cậu nhất định là như hổ thêm cánh."

      Hạ An An bất đắc dĩ cười: "Cậu cũng biết lâu tớ khiêu vũ, nịnh nọt sớm như vậy, nếu lỡ tớ làm hỏng thế nào?"

      "Cậu đừng khiêm tốn, khi trước cậu chẳng phải là sinh viên có thành tích tốt nhất đó sao?"

      "Bây giờ giống ngày xưa nữa." Hạ An An thở dài, đột nhiên nghĩ đến gì đó, : "Nè, chuyện Liên Cẩm làm ở công ty Hiên cậu biết chưa?"

      Hoắc Minh San chút nữa là phun hết cơm trong miệng ra. Cố nuốt hết xuống, kinh ngạc : "Liên Cẩm làm ở công ty tớ?"

      "Xem ra cậu cũng biết."

      Hoắc Minh San vừa dùng khăn lau miệng, vừa hỏi: "Chuyện là thế nào?"

      "Hôm qua, khi tớ tới đưa cơm cho Hiên gặp ta. ta hôm qua là ngày đầu tiên làm, tớ cũng biết hay ."

      "Shit!" Hoắc Minh San tiểu thư lại lần nữa tục: "Ai tuyển ta vào? Đừng là bà tớ đó nha?"

      Hạ An An nhìn vẻ tức giận bất bình của Hoắc Minh San, cười cười: "Nghe là bộ phận nhân tuyển vào."

      " phải chứ, hôm đó ở Hoắc gia ta còn giả vờ hỏi công ty tớ có tuyển người mà."

      Hạ An An nhún vai: "Ai biết được."

      "Xem ra, ta sớm có kế hoạch từ đầu. An An, tớ nhắc nhở cậu, loại người như ta chính là bom nổ chậm. Cậu thể, ngàn vạn lần thể để ta bên cạnh tớ."

      "Tớ biết vậy, nhưng còn cách nào đâu? Dù sao ta cũng do bộ phận nhân tuyển vào, thể vô duyên vô cớ cậu đuổi người."

      Lời của Hạ An An phải có lý, Hoắc Minh San cảm thấy đau đầu, khỏi khó chịu, : "Liên Cẩm này đúng là có năng lực. Mặc kệ thế nào, cậu cũng phải tuyệt đối cẩn thận."

      Điều này Hạ An An dĩ nhiên biết.

      Sau khi ăn cơm xong, hai người đến quán trà ngồi lúc đến giờ làm việc.

      "Hạ An An?"

      Mới đến cửa lớn vũ đoàn, Hạ An An chợt nghe thấy tiếng người gọi tên mình. Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cách đó xa có trẻ khá béo đứng.

      Hạ An An nhìn từ xuống dưới, suy nghĩ hồi, có vẻ dám tin, lên tiếng: "Trương Thụy Lệ?"

      Trương Thụy Lệ nở nụ cười: "Tớ còn tưởng cậu quên tớ rồi chứ."

      Trương Thụy Lệ là bạn cấp ba của . Lúc đó, ấy là học sinh giỏi, dáng người lại rất gầy yếu, như thể gió thổi cũng có thể bay. Hôm nay béo lên ít nên trong thoáng chốc, Hạ An An nhận ra.

      Nhìn thấy bạn học cũ, Hạ An An cũng vui vẻ: " ra cậu ở thành phố Lô Thủy sao?"

      "Đúng vậy, ngờ tụi mình lại có duyên thế, ở đây còn có thể gặp được cậu. Cậu làm ở đây à?"

      Hạ An An gật gật đầu, nghĩ đến chuyện Trương Thụy Lệ vừa ra khỏi vũ đoàn, nghi hoặc hỏi: "Cậu đừng cậu học nhảy ở đây đó nha?"

      " có, có. Cha mẹ cháu tớ công tác, nhờ tớ đến đón con bé."

      Hạ An An gật đầu, định mời bạn uống trà, nghe ấy lên tiếng trước: "À phải, An An, có mấy người bạn khác của chúng ta cũng ở đây, vừa lúc hẹn hôm nay họp lớp. Tớ ngờ lại gặp cậu ở chỗ này, hay là cậu cũng họp chung ."

      Hạ An An thoáng suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Sau khi hai người lưu số điện thoại, Trương Thụy Lệ có việc nên phải trước.

      Vốn dĩ, Hoắc Minh San sắp xếp cho Hạ An An tập luyện ở khu vực của thành viên vũ đoàn, cho vào đội. Nhưng Hạ An An lo lắng mình lâu khiêu vũ nên muốn đến khu vực người lớn hướng dẫn họ tập luyện trước.

      Học viên ở khu vực người lớn chủ yếu là các thím nội trợ, các em học sinh thích khiêu vũ và số phụ nữ trung niên nên việc hướng dẫn cũng khó khăn.

      Hạ An An bắt đầu học khiêu vũ từ năm bốn tuổi, tính đến nay cũng hai mươi mốt năm. Dù mấy năm nhảy, nhưng linh hoạt của cơ thể vẫn còn đó. chút động tác cơ bản làm khó được , đủ để khiến các học viên trầm trồ khâm phục.

      Mấy tiếng trôi qua, các học viên thấy dù mới đến nhưng có tài nên càng nể phục .

      " giáo Hạ, nghe trước kia là sinh viên ưu tú của học viện khiêu vũ Cận Châu. có thể biểu diễn cho mọi người xem được ?" học viên tầm ba mươi tuổi đột nhiên đề nghị.

      Ý này vừa ra liền được các học viên khác hưởng ứng nhiệt liệt. Tất cả đều mong có thể được chiêm ngưỡng biểu diễn.

      Hạ An An thể từ chối, đành làm theo.

      Điệu nhảy chọn là "Fairy Tale".

      Khúc nhạc này có tiết tấu gần giống điệu Rum-ba, mang theo chút ưu thương nho .


      ra Hạ An An rất lo lắng, lâu khiêu vũ khúc đầy đủ như vậy. cũng biết, nếu muốn các học viên tin tưởng, cần phải phô diễn tất cả thực lực.

      Nhạc vang lên, bước chân theo tiết tấu, tệ lắm, thân thể phối hợp với cảm giác rất tốt. Từ đến lớn vô cùng thích khiêu vũ, mất cơ hội tiếp tục khiêu vũ do tai nạn xe ở kiếp trước chính là tiếc nuối lớn nhất đời .

      Mà ở kiếp này, có thể lần nữa khiêu vũ, lần nữa được giãn cơ thể đến mức tận cùng. Nhìn động tác của mình trong gương, cảm thấy biết ơn lời nào tả xiết.

      Từ khi phát cơ thể mình vẫn có thể khiêu vũ linh hoạt, càng ngày càng tự tin, tư thế cũng trở nên mỹ miều động lòng người hơn.

      Hoắc Minh Hiên đến vừa lúc chứng kiến nhảy đến đoạn cao trào. Phòng học rộng rãi, các học viên ngồi xung quanh theo dõi, gian bên trong dường như trở thành sân khấu của riêng .

      Cơ thể của linh hoạt, tao nhã đá chân, lắc hông. Dù động tác nhất cũng được thể vô cùng đẹp mắt. Dù người chỉ mặc áo khiêu vũ màu xám nhưng dường như cơ thể phát ra ánh sáng lấp lánh, hấp dẫn tất cả con mắt chăm chú dõi theo. chính là thiên sứ được sinh ra để khiêu vũ.

      Vũ đạo nhờ mà có sinh mạng, nhờ vũ đạo mà càng quyến rũ say mê lòng người.

      Hoắc Minh Hiên lúc này, trong lòng cảm thấy biến hóa phức tạp, ngơ ngác nhìn nhảy múa. Ánh mắt thoáng chốc ngây dại, nhất thời bị mê hoặc, lòng dâng lên cảm giác khó tả thể khống chế.

      Đến khi nhảy xong, vô tình nhìn thấy ở cửa, mới phục hồi lại tinh thần. Bối rối thu hồi ánh mắt, rất nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

      Các học viên nhìn thấy dáng người tuấn tú của , lập tức bàn luận xôn xao.

      "Ơ, người kia là ai? Dáng người đẹp quá ."

      "Là chồng của ai tới đón sao? có phúc nha..."

      ...

      Hoắc Minh San đúng lúc đó bước từ lầu hai xuống. Giờ này là giờ tan làm, định hỏi Hạ An An có muốn cùng ăn cơm , ngờ vừa xuống gặp trai mình thập thò ngoài cửa phòng tập nhảy.

      "Ơ, ai vậy? Ở vũ đoàn này nhiều năm rồi mà em chưa từng thấy người thân đến đón em lần. Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?

      Hoắc Minh Hiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn , lên tiếng.

      Hoắc Minh San chợt cảm thấy buồn ảo não... trai lúc nào cũng luôn nhìn như vậy.

      Em là em của sao?

      Hạ An An bước từ phòng học ra, kéo Hoắc Minh Hiên né tránh những ánh mắt nóng rực của học viên bên trong, lên tiếng hỏi: "Sao lại đến đây?"

      "Tôi tới đón em."

      Hạ An An ấm áp trong lòng, nhìn thời gian, : "Đến giờ tan học rồi, chờ em thay quần áo nhé."

      Hoắc Minh Hiên gật đầu: "Tôi đợi em bên ngoài."

      Hoắc Minh Hiên dứt lời liền xoay người ra ngoài còn Hạ An An nhanh chóng thay quần áo.

      Người đứng ở bên cạnh nhưng ai để ý- Hoắc Minh San lúc này muốn nổi giận.

      Đây chính là địa bàn của ? Hai người ân ái cứ làm, nhưng có cần từ đầu đến cuối đều coi là người tàng hình vậy ?

      Mấy người học viên thấy đẹp trai ra ngoài cửa, liền nhao nhao đến hỏi Hoắc Minh San.

      " giáo Hoắc, chàng kia là ai vậy? Đẹp trai quá trời."

      " phải là vũ sư mới đến đó chứ?"

      "A a a, nếu ấy là vũ sư mới đến chúng ta lời to."

      Hoắc Minh San nhìn mấy người phụ nữ háo sắc vây trước mặt, thầm bĩu môi nhưng mặt cười hì hì: " phải vũ sư mới đến, ấy là tôi."

      học viên phản ứng lập tức: "Đó phải là chồng của giáo Hạ sao?"

      "À, thảo nào, ấy mới chuyện với vũ sư Hạ mà."

      " ấy hẳn là đến đón vũ sư Hạ về nhà? Đúng là thân mật quá."

      "Quan trọng là ấy còn đẹp trai như vậy."

      Hoắc Minh San nhìn khí bàn chuyện phiếm nóng hừng hực của mấy người ở đây, cảm thấy mình quả biến thành người vô hình. làm mấy động tác dồn khí đan điền, lấy lại bình tĩnh bước .

      Ngay cả học viên cũng bơ luôn? vô hình đến vậy sao?

      Sau khi thay quần áo bước lên xe, Hạ An An mới nhớ ra gì đó, lên tiếng: "À phải, Minh Hiên, hôm nay em họp lớp, chắc về ăn cơm."

      Hoắc Minh Hiên lạnh lùng nhìn , bằng giọng đinh chém sắt: "Tôi cùng em."

      "A?" nghĩ lại vậy, ngạc nhiên mở miệng: "Thế Thiên Dục làm sao bây giờ?"

      "Thiên Dục được bà nội đón rồi, chắc giữ thằng nhóc đến tuần tới."

      "À, vâng."

      Cục bột vắng, trong lòng chợt thấy hiu quạnh.

      Nhưng mà, Thiên Dục vắng, vậy là trong nhà chỉ còn và Hoắc Minh Hiên thôi sao?

      Chuyện này...

      Hạ An An yên lặng nhìn . Người nào đó vẫn vô tâm lái xe, khuôn mặt lạnh nhìn ra suy nghĩ.

      Hạ An An thầm nuốt nước miếng, chẳng lẽ chỉ mỗi lo lắng đến chuyện đó thôi ư?

      Xem ra, có chút... háo sắc nha.
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    3. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 17:

      Trương Thụy Lệ báo cho An An biết địa điểm họp mặt là ở tầng năm Đại Tô Hằng. Vì Hoắc Minh Hiên phải tìm chỗ đỗ xe nên An An mình lên trước.

      Bạn học cấp 3 của Hạ An An đến, lúc này chuyện phiếm trong phòng.

      Sau khi tán gẫu chút về tình hình gần đây của mọi người và khen tặng nhau vài câu, Trương Thụy Lệ lên tiếng: "À phải, hôm nay tớ gặp Hạ An An. Tớ có hôm nay chúng ta họp mặt, mời cậu ấy đến tham gia cùng."

      Ngồi cạnh Trương Thụy Lệ là nàng có gương mặt V-line, ngực to mông nở. chớp chớp mắt, điệu đà : "Hạ An An? Có phải Hạ An An của học viện khiêu vũ Cận Châu ?"

      Trương Thụy Lệ gật gật đầu. tóc dài, mặc váy công sở nghe thế liền hỏi: "Hình như ấy kết hôn, các cậu có gặp chồng ấy bao giờ chưa?"

      nàng V-line đưa gương ra soi, hừ lạnh tiếng: "Các cậu biết chuyện của Hạ An An sao?"

      tóc dài thấy vẻ thừa nước đục thả câu của nàng V-line, thắc mắc: "Chuyện gì? Tớ chỉ nghe cậu ấy đột nhiên kết hôn khi học đại học, sau đó vì sinh con nên học tiếp nữa."

      "Cái gì mà đột nhiên kết hôn? Tớ nghe ..." ta cố tình giọng, khiến hai người bên cạnh phải sát vào nghe: "Lúc đầu, ấy bị người ta cưỡng hiếp. Cuối cùng vì bất đắc dĩ mang thai nên mới phải gả cho kẻ cưỡng hiếp mình."

      Trương Thụy Lệ lập tức kinh ngạc che miệng lại, hạ giọng hỏi: "Cậu hay vậy?"

      "Chuẩn của chuẩn luôn!"

      "Các người bậy gì vậy? Coi chừng bị bắt bây giờ!"

      Các hăng say thảo luận bị thanh từ người mới đẩy cửa vào cắt đứt. Tất cả đồng loạt nhìn về phía thon gầy, gương mặt xinh đẹp mới đến. Bên cạnh còn có chàng cao to, đẹp trai. Mọi người nhanh chóng nhận ra đó là ai, Trương Thụy Lệ cười, : "Khương Hiểu Kỳ, lâu gặp, cậu xinh đẹp đấy."

      Khương Hiểu Kỳ cũng chào hỏi lại rồi tới chỗ nàng V-line, đánh giá từ xuống: "Ơ, phải Lưu Hiểu Hiểu đây sao? Cậu phẫu thuật ở đâu đấy, sửa đẹp ghê nhỉ."

      Lưu Hiểu Hiểu bị móc mỉa, tức giận trừng mắt liếc: "Liên quan gì đến !"

      Trương Hiểu Kỳ cũng trêu ghẹo ta nữa, quay đầu chào hỏi bạn mặc đồ công sở. Đợi mọi người hàn thuyên xong, Trương Thụy Lệ mới cười, : "Cậu xem, cậu cứ mãi chuyện, quên cả giới thiệu chàng đẹp trai bên cạnh, ngại quá mà."

      "Phải ha, tớ giới thiệu với mọi người, đây là bạn trại tớ, ViVi. ấy học MBA ở Harvard."

      Tất cả vừa nghe xong, đều tỏ ra hâm mộ. chàng này phong độ, nhanh nhẹn, dáng vẻ đàng hoàng, lập tức vui vẻ chào hỏi. Mọi người thấy ta nhiệt tình bắt tay, nhất thời càng ngưỡng mộ Khương Hiểu Kỳ.

      Khương Hiểu Kỳ cùng bạn trai ngồi xuống, giấu diếm khéo léo ánh mắt vừa lóe lên gì đó, hỏi: "Phải rồi, lúc nãy các cậu bàn tán chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

      Lưu Hiểu Hiểu thầm vào tai : "Khương Hiểu Kỳ, lúc học, cậu thân với Hạ An An nhất, cậu biết chuyện của ấy ?"

      Khương Hiểu Kỳ đảo mắt, uống chén nước để che giấu nét khác thường mặt, : "Từ lúc lên đại học bọn này liên lạc nữa. Tớ chỉ biết ấy kết hôn sinh con, còn chuyện khác tớ ."

      Lưu Hiểu Hiểu chợt nổi giận: "Ôi, còn tưởng có thể moi thêm thông tin gì đó từ cậu cơ chứ."

      "Nhưng mà, nghe , lúc đầu là ấy bị lập trình viên làm nhục... Sau đó phải gả cho ." Khương Hiểu Kỳ vừa cười vừa bổ sung câu, ánh mắt mang theo ý tứ sâu sa.

      tóc dài nghe vậy, liền khì khì cười: " Lập trình viên? ra ấy bị tên lập trình viên vừa bẩn thỉu vừa ghê tởm làm nhục. Chẳng trách mà kết hôn cũng mời, ra là sợ bị mất mặt."

      Lưu Hiểu Hiểu gật đầu phụ họa: "Phải phải, ta trước kia là người đẹp nhất lớp, có biết bao nhiêu nam sinh si mê. ngờ cuối cùng lại bị gả cho tên lập trình viên, mà còn là do bị ta... Ôi, tội nghiệp, xót xa mà."

      Khi Hạ An An tìm được phòng cũng là lúc trong phòng say sưa bàn tán chuyện của . Thấy , khí liền im lặng xuống. Trương Thụy Lệ vì che giấu xấu hổ, liền đứng dậy kéo vào phòng: "An An, cuối cùng cậu cũng tới, tụi này còn về cậu đấy."

      Hạ An An vừa bước vào liền cảm giác được bầu khí kì lạ trong phòng. Nhìn biểu cảm của mọi người, cần nghĩ cũng biết lời họ về mình chẳng phải tốt đẹp gì.

      "An An, lâu gặp." Khương Hiểu Kỳ cười khanh khách, đứng lên vươn tay.

      Gặp lại Khương Hiểu Kỳ, Hạ An An khỏi nhớ đến cảnh chạm mặt ta lần đó ở kiếp trước. Có điều, lúc này, hoàn cảnh của thay đổi, cũng mập đến mức tự ti dám ngẩng đầu như khi ấy nữa. Vậy nên, khẽ cười dịu dàng, hề ra vẻ kiêu ngạo, vươn tay cầm lấy tay ta: " lâu gặp."

      Khương Hiểu Kỳ giới thiệu bạn trai của mình cho : "Đây là bạn trai tớ, ViVi, ấy học MBA ở Cambrige." Ánh mắt ta mang theo tự cao hề che giấu.

      Hạ An An nhìn thoáng qua người nam kia. ta có mái tóc vàng, bộ dạng nhã nhặn, lúc này, đứng lên tươi cười bắt tay với : "Xin chào, An An tiểu thư."

      Hạ An An lịch bắt tay lại: "Chào ." Trong lòng cảm thấy kì lạ. ràng ở đời trước, Khương Hiểu Kỳ và Bạch Tập Thần nhau, nhưng đời này lại phải vậy. Chẳng lẽ vì gian giống nên việc cũng biến hóa theo?

      Hạ An An lại cùng chào hỏi hai người còn lại rồi mới ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng của hấp tấp chạy vào: "Nè nè nè, đoán xem tớ mới thấy gì?"

      Người vừa là đại biểu khoa tiếng . Người này tính tình hướng ngoại, thích ồn ào náo nhiệt, ngày còn học cũng tương đối nổi tiếng. Dù nhiều năm gặp, nhưng vẫn hoạt náo y như xưa.

      Trương Thụy Lệ vội kéo ngồi xuống, đưa ly nước rồi : "Tính cách của cậu chẳng thay đổi tí nào, vẫn điên điên khùng khùng. Cậu vừa thấy gì mà kích động quá vậy?"

      Đại biểu khoa tiếng uống ngụm nước xong liền hưng phấn lên tiếng: "Chàng đẹp trai, siêu cấp đẹp trai ở đầu cầu thang, chuyện cùng ông chủ Đại Tô Hàng."

      Đại Tô Hàng là nhà hàng vô cùng nổi tiếng trong nước. Chỗ bọn họ ở lúc này chính là chi nhánh lớn nhất của Đại Tô Hàng tại thành phố Lô Thủy.

      Lưu Hiểu Hiểu nghe xong, ánh mắt liền sáng ngời, vội vàng hỏi: " chàng đẹp trai? Đẹp trai cỡ nào?"

      "Ai da, cậu biết chứ. Tớ vừa nhìn thấy ảnh là trái tim đập như liên hồi như gắn mô-tơ vậy đó. Vẻ đẹp của ảnh phải kiểu ẻo lả mà là... A!!!"

      đến đây, đột nhiên kêu khẽ tiếng, tỏ vẻ dám tin, che miệng kinh ngạc nhìn người bước vào. Mất vài giây, mới tìm lại được tiếng của mình: "Này... này... đẹp trai sao lại tới đây?"

      Mọi người đồng loạt kinh ngạc nhìn theo ánh mắt . Từ cửa chính vào là chàng trai cao lớn, chân rất dài, bộ quần áo được thiết kế riêng càng tôn thêm vóc người của . mặc áo sơ mi trắng, hai hàng nút áo phân ra hai bên làm nổi lên cơ ngực đều đặn của . Tay áo sơ mi được xắn đến cùi trỏ để lộ chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ.

      Vẻ ngoài bất phàm, khí chất hơn người, tao nhã và sành điệu như nhuộm toàn thân . Tất cả những điều này phối hợp với gương mặt tuấn khiến vừa bước đến liền tỏa sáng khắp phòng.

      Hạ An An nhìn ánh mắt háo hức của mọi người săm soi người Hoắc Minh Hiên, có chút xấu hổ đứng lên giới thiệu với mọi người: "Giới thiệu với các bạn, đây là chồng tớ, họ Hoắc."

      Lời vừa dứt, tất cả đều trợn mắt há mồm, hết nhìn Hạ An An rồi lại đến Hoắc Minh Hiên. Trong vài phút, căn phòng trở nên yên tĩnh như thể vừa bị sóng biển cuốn sạch vậy.

      ra lập trình viên cũng có thể đẹp trai thế này!

      Cũng biết qua bao lâu, Trương Thụy Lệ là người đầu tiên hồi phục tinh thần, cười : "Ra là Hoắc, rất vui được làm quen."

      Hoắc Minh Hiên bước tới, lịch bắt tay. Những người khác cũng lấy lại tinh thần, cùng chào hỏi.

      Sắc mặt đại biểu khoa tiếng cực kỳ khó coi, nghĩ rằng đẹp trai là người có vợ.

      Hoắc Minh Hiên ngồi xuống cạnh Hạ An An. Chẳng biết vì sao, khí bỗng trở nên có chút căng thẳng. chính là người như vậy, dù đến đâu cũng khiến cho người khác cảm giác bị áp chế.

      Hạ An An lo lắng, có chút hối hận vì đưa Hoắc Minh Hiên theo.

      Để phá tan khí căng thẳng, Trương Thụy Lệ lên tiếng: " biết Hoắc làm nghề gì?"

      Hoắc Minh Hiên nhanh chậm trả lời: "Tôi làm nghề lập trình phần mềm và trò chơi."

      "À..." Trương Thụy Lệ đăm chiêu gật gật đầu, quả nhiên là lập trình viên.

      Ngồi đối diện Hạ An An, sắc mặt Khương Hiểu Kỳ lúc này có chút khó coi. ngờ chồng của Hạ An An lại đẹp trai như vậy, so với bạn trai còn đẹp hơn.

      trong lúc ghen tức, lại nghe thấy người này làm nghề lập trình phần mềm, liền tự an ủi, đẹp trai có ích lợi gì, cũng chỉ là lập trình viên mà thôi.

      " Hoắc làm ở đâu vậy?" Câu hỏi này là do ViVi hỏi. Tâm lý ghen ăn tức ở giữa nam và nữ ra đều giống nhau. Từ lúc Hoắc Minh Hiên xuất , ta thầm đánh giá. Vậy nên khi hỏi ra những lời này, trong giọng có mang theo chút khiêu khích.

      "Lam Diệu." Hai tiết tuy ngắn gọn nhưng khí thế vô cùng.

      Lam Diệu là công ty nổi tiếng cả nước, bên trong công ty hội tụ các tay IT giỏi nhất. Những trò chơi họ phát hành năm trước đều lập tức hot nhất nước. Có thể làm việc tại Lam Diệu, dù chỉ là lập trình viên nhoi cũng tệ.

      Hai tay đặt đùi của Khương Hiểu Kỳ đột nhiên nắm chặt.

      ViVi nhíu mày, cười : "Đàn của tôi cũng làm ở Lam Diệu, ấy là quản lý bộ phận nhân , tên Ngụy Tử Hành. biết Hoắc có quen hay ?"

      Khương Hiểu Kỳ nghe tới đây vui vẻ trở lại, hai tay thả lỏng chút, ánh mắt lần nữa lóe tia tự cao.

      "Biết, ta là nhân viên của tôi." thản nhiên đáp.

      Ầm!

      Tựa như bị trận sóng biển dữ dội đập vào, trong phòng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh đến nỗi khiến người ta dám thở mạnh.

      Quản lý bộ phận nhân là nhân viên của , vậy là ai?

      ViVi trưng vẻ mặt tin được nhìn , mất hồi lâu mới tìm lại được thanh của mình: "Họ Hoắc? Lẽ nào Hoắc đây chính là vị Hoắc lão đại mà Ngụy Tử Hành đến kia?"

      Sắc mặt đổi, thanh vẫn bình thản như nước, Hoắc Minh Hiên trả lời: "Đúng là tôi."

      ViVi lập tức nghiêm nghị nâng kính, rót ly rượu hướng về phía Hoắc Minh Hiên: "Hân hạnh được biết . Hôm nay lại có thể may mắn nhìn thấy người sáng lập Lam Diệu nổi tiếng khắp nơi như , Hoắc, xin kính ly."

      Hoắc Minh Hiên cũng chừa mặt mũi cho cậu ta, giơ ly khách sáo cụng cái. Đối phương uống hơi cạn sạch, nhưng chỉ nhấp ngụm.

      Nhìn màn này, khuôn mặt Khương Hiểu Kỳ tái xanh còn giọt máu. ta chẳng thể nào ngờ chồng của Hạ An An lại là người sáng lập Lam Diệu. Lam Diệu là nơi rất nhiều người vì muốn được vào mà cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán.

      Mà kinh khủng hơn, người này lại còn đẹp trai như vậy!

      chỉ Khương Hiểu Kỳ, Lưu Hiểu Hiểu và nàng tóc dài kia cũng trưng ra vẻ mặt ghen tức. Con người đều như vậy, nhìn thấy người trước kia hơn mình gặp chuyện vui khoái chí vô cùng. Còn thấy người trước kia tốt, bây giờ lại còn may mắn hơn trong lòng họ khó tránh khỏi bực dọc. Dù tất cả chỉ do ảo tưởng bản thân gây ra, cũng chẳng liên quan gì đến lợi ích của bọn họ nhưng vẫn cách nào có thể ngăn được nỗi ghen ghét trong lòng.

      khí bỗng có chút quái dị.

      Nhưng rất nhanh, khí này bị tiếng gõ cửa phá tan.

      Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy trước cửa xuất chàng mặc đồ cẩu thả, tóc cạo trọc mát mẻ, trông khá điển trai. Thấy mọi người nhìn mình, ta liền cười cười: "Xem ra tớ nhầm."

      Khương Hiểu Kỳ thấy người vừa đến, lập tức đưa ánh mắt phức tạp nhìn Hạ An An. Phát Hạ An An cau mày liễu, vẻ mặt khó tin nhìn ta, Khương Hiểu Kỳ liền nở nụ cười thâm hiểm, vẫy tay gọi: "Tập Thần, lại đây ngồi ."

      Những người khác cũng cùng chào hỏi Bạch Tập Thần. Đến phiên Hạ An An, che giấu vẻ kinh ngạc, khách sáo cười với Bạch Tập Thần: " lâu gặp, Bạch Tập Thần."

      Nghe gọi đầy đủ tên họ mình, ánh mắt ta tối sầm, nụ cười mặt cũng có chút buồn bã: " lâu gặp, An An." Nhìn người đàn ông bên cạnh , ánh mắt Bạch Tập Thần lên tia khác thường.

      Hạ An An vội vàng giới thiệu: "Đây là chồng tôi, Hoắc Minh Hiên."

      Bạch Tập Thần liền đứng dậy bắt tay: "Chào Hoắc."

      Sắc mặt Hoắc Minh Hiên vẫn lạnh lùng, đứng dậy bắt tay ta: "Chào cậu Bạch."

      Khương Hiểu Kỳ thấy thế, ánh mắt sáng lên, ra vẻ đùa giỡn, : "Ôi, An An, Tập Thần, sao hai người lại xa cách như vậy? Trước đây hai cậu nhau đến chết sống lại cơ mà."

      Lời này vừa ra, khí xung quanh trầm lắng trong nháy mắt.

      Hạ An An căng thẳng quan sát Hoắc Minh Hiên, uống mấy ngụm rượu nhưng sắc mặt vẫn chẳng hề thay đổi.

      Khá lắm, Khương Hiểu Kỳ. Trước kia còn coi ta như bạn, nghĩ rằng ta lại chơi xấu như vậy.

      Những người khác, sắc mặt biểu mỗi người vẻ, có người chán ghét, cũng có người thầm ngồi xem kịch vui.

      ViVi tức giận trừng mắt lườm bạn . ta vốn mong sau khi tốt nghiệp có thể vào Lam Diệu làm việc. Hôm nay lại may mắn được gặp tổng giám đốc Lam Diệu, nịnh bợ còn kịp, ai ngờ lại bị bạn phá rối. Có người đàn ông nào nghe thấy chuyện vợ mình và người cũ mà lại tức giận? Khương Hiểu Kỳ cố tình khơi chuyện, phải muốn Hoắc Minh Hiên khó chịu đó sao?

      ViVi còn định lảng sang chuyện khác, nghĩ rằng Hoắc Minh Hiên lại tỏ vẻ thâm sâu nhìn Khương Hiểu Kỳ, hỏi: "Chết sống lại? Thế nào là chết sống lại, tôi nghe chút được ?"
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    4. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 18:

      gương mặt có chút tức giận, dù giọng vẫn bình thản thay đổi, nhưng hiểu vì sao đối mặt với chất vấn của , nhìn vào ánh mắt khó đoán ấy, Khương Hiểu Kỳ đột nhiên rùng mình. Trong lòng lo sợ, nhất thời ta được lời nào.

      Hạ An An thầm than tiếng, người đàn ông này vốn buồn vui đều thể ra mặt. Song, nghe hỏi như thế, cũng có thể đoán được là tức giận.

      Hạ An An liếc mắt nhìn Khương Hiểu Kỳ, người đàn bà này lắm chuyện. ta định giải thích gì đó Bạch Tập Thần lên tiếng: "Tất cả đều là chuyện trong quá khứ. Khi đó mọi người hiểu chuyện, chỉ là trò chơi đương của trẻ con vậy thôi. Hoắc cần để trong lòng."

      Hoắc Minh Hiên nghe xong, quay đầu hỏi Hạ An An: " ?"

      Hạ An An lập tức gật gật đầu với .

      "Ừ." giọng đáp, thắc mắc thêm gì nữa.

      Lúc này, khí xung quanh mới dễ chịu chút.

      Hồi sau, có thêm số người nữa đến lấp đầy chỗ kín trong phòng, cuộc họp mặt có thể coi như là náo nhiệt.

      Do Hạ An An uống rượu nên số rượu mọi người mời đều bị Hoắc Minh Hiên từ chối. Vì biết thân phận của nên họ vừa kính trọng vừa sợ , vậy nên đều chẳng phản đối lời nào.

      Qua ba vòng rượu, ông chủ của Đại Tô Hàng đến phòng họ. Ông chủ này tầm khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc bộ trang phục thời Đường. Bộ trang phục hơi chật nên khoe cái bụng tròn xoe của ông.

      "Chà chà, tôi phải tranh thủ tới kính Hoắc tổng ly, khó có cơ hội được Hoắc tổng đến nhà hàng này. Các vị đều là bạn học của Hoắc phu nhân, coi như cũng là bạn của tôi. Hôm nay, tôi thay Hoắc phu nhân đãi mọi người bữa cơm này, trong nhà hàng có món ngon gì các vị cứ tự nhiên gọi."

      Mọi người nghe xong liền liên tục cảm ơn ý tốt của chủ quán. Ông chủ Đại Tô Hàng thấy vậy, khoát khoát tay: " cần cảm ơn tôi, có cảm ơn nên cảm ơn Hoắc tổng hơn."

      Bọn họ lập tức quay sang nịnh nọt Hoắc Minh Hiên.

      Sau khi cơm nước ở Đại Tô Hàng xong là mười giờ tối. Vì được miễn phí, nên mọi người ăn rất nhiệt tình. Hạ An An trước khi còn được mấy bạn học kéo lại bày tỏ hâm mộ.

      "An An, đúng là ngờ cậu lấy được chồng tốt như vậy, lại còn đẹp trai nữa." Đại biểu khoa tiếng chút che giấu ngưỡng mộ.

      Hạ An An bất đắc dĩ cười cười: "Cậu quá khen rồi, ấy ra cũng... tốt đến vậy."

      Trương Thụy Lệ liền : "An An khiêm tốn rồi. Hôm nay bọn này được ăn sướng miệng phải nhờ Hoắc đó sao? Coi bộ sau này muốn ăn muốn uống miễn phí, cứ rủ cậu chung là được."

      Hạ An An cười, đáp: "Được thôi, vậy sau này gọi tớ nhiều nhé."

      Đúng lúc đó, Hoắc Minh Hiên lái xe tới. Hạ An An chào tạm biệt mọi người rồi lên xe rời .

      Khương Hiểu Kỳ nhìn chiếc Land Rover đắt tiền, lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng. Hạ An An ta dựa vào cái gì mà tốt số như vậy? Dựa vào cái gì mà có thể được gả cho người chồng như thế? tự hỏi bản thân có gì bằng ta? Tại sao hết lần này đến lần khác đều thua Hạ An An?

      Tương tự Khương Hiểu Kỳ, vài nàng khác cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng chiếc xe rời , quên hết dư vị của các món ăn ở Đại Tô Hàng mà ngày thường họ dám mua.

      Bạch Tập Thần vốn chuyện vui vẻ, đột nhiên buồn bã.

      ra được gả cho người chồng ưu tú như vậy, ra sống tốt như vậy.

      Bạch Tập Thần bất chợt cảm thấy mùi mặn đắng trong lòng.

      Từ lúc lên xe, Hạ An An phát khí rất kì lạ. Liếc mắt về phía Hoắc Minh Hiên, tuy ánh sáng xe đủ để nhìn gương mặt , nhưng chắc chắn cảm nhận được hơi lạnh lẽo phát ra người .

      nhiều lần định mở miệng chuyện, song đối mặt với khí thế cự tuyệt của , cuối cùng đều nuốt ngược lời muốn vào bụng.

      "Hai người quen nhau bao lâu?" Trong khoang xe yên tĩnh, Hoắc Minh Hiên đột nhiên lên tiếng.

      "A?" Hạ An An do bất ngờ nên chưa hiểu ý . nghĩ nghĩ chút, quả nhiên ngoài dự đoán của , vì chuyện đó mà tức giận.

      Hạ An An hít sâu hơi, chi tiết đáp: "Hai năm."

      "Trước khi gả cho tôi, em đều ta sao?"

      Hạ An An nuốt nước miếng: "Vâng."

      "Nếu như chuyện giữa chúng ta xảy ra, cuối cùng em cũng ở bên ta phải ?"

      "Chuyện này... ... Em chắc lắm."

      Khoang xe lần nữa rơi vào yên tĩnh, Hạ An An cảm thấy trong lòng khó chịu như bị mèo cào, chẳng biết nên gì.

      "Xem ra, là do tôi chia rẽ hai người." lại đột nhiên .

      " phải thế, Minh Hiên."

      "Vậy là gì?"

      "Em..." Trong nhất thời, biết giải thích thế nào cho thỏa.

      cũng nữa, hai người im lặng mãi cho tới lúc về nhà.

      Trở về phòng mình, Hạ An An thể ngủ được. lo lắng biết có nên giải thích với , ràng hiểu lầm gì đó.

      Suy tư hồi lâu, Hạ An An quyết định làm thức ăn khuya cho , mượn việc này để hóa giải mâu thuẫn.

      Sau khi gõ cửa vài cái, trong phòng truyền đến thanh bình thản như nước của : "Vào ."

      Hạ An An bưng thức ăn đến, nhìn thấy ngồi trước máy vi tính gõ gõ gì đó. Chắc bận công việc nên khi đến, thèm liếc mắt cái, biết đó là vì giận hay vì quá tập trung vào công việc.

      muốn giải thích, thấy vẻ lạnh nhạt của , lại chẳng biết phải mở lời thế nào.

      đành đặt thức ăn lên bàn, : "Bận rộn lâu như vậy, chắc đói bụng rồi. ăn chút gì ."

      "Ừ." lạnh lùng lên tiếng, khăng khăng nhìn .

      Hạ An An cảm thấy nhụt chí, cúi đầu buồn bã : "Vậy làm việc , em quấy rầy nữa."

      trả lời, Hạ An An thở dài rồi bước ra cửa. ngờ, vừa vài bước, lại nghe giọng dường như quan tâm của : "Em tìm tôi là vì muốn gì với tôi sao?"

      Bước chân của Hạ An An chững lại, hơi mừng rỡ quay lại nhìn . Thấy vẫn giữ nguyên tư thế cũ, như thể câu kia phải xuất phát từ miệng .

      " còn giận sao Minh Hiên?" Do dự hồi, cuối cùng lên tiếng.

      " có." Giọng của hề mang theo chút biểu cảm gì.

      Hạ An An cắn cắn môi: "Mặc kệ thế nào, bây giờ em là vợ . Em có chồng, có con trai, mọi chuyện quá khứ hãy để qua . Bây giờ em chỉ quý trọng những gì em có."

      Người nhìn chằm chằm vào máy tính, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn , ánh mắt kín đáo, khiến người khác đoán được tâm tình. "Chúng ta chẳng qua là vợ chồng hữu danh vô thực đến nỗi, con trai chỉ là ngoài ý muốn. Danh phận vợ chồng giữa chúng ta chính là tờ giấy đăng kí kết hôn chứ hề có tình cảm gì cả. Mà em với ta giống vậy, em ta. Nếu phải xảy ra chuyện đó, có lẽ em kết hôn với ta rồi. Đối với tình cảm của em, có lẽ như vậy em hạnh phúc hơn là ở bên cạnh tôi thế này."

      đúng là người tỉnh táo đến tàn nhẫn, dưới tình huống này cũng có thể phân tích đạo lý ràng. Nếu như là Hạ An An đời này, hẳn là nghĩ như vậy. Nhưng tại, là Hạ An An của đời khác, sau khi bị Bạch Tập Thần phản bội, hiểu Bạch Tập Thần hoàn toàn hề sâu đậm. Vậy nên, nếu cuối cùng ở bên ta cũng có hạnh phúc.

      "Tại sao lại nghĩ vậy? phải em vừa là em muốn ở cạnh cách hòa bình sao? Tại sao tin em?"

      "Vì giữa chúng ta có tình , giữa chúng ta chỉ có thỏa hiệp bất đắc dĩ."

      Lời này của khiến Hạ An An đau lòng đến tột cùng. Hơn nữa, gương mặt lúc ấy còn nghiêm túc vô cùng. cách khác, đây phải thuận miệng để chọc giận , mà là trải qua phân tích sâu sắc mới đúc kết được.

      Giữa họ có tình , mà chỉ có thỏa hiệp bất đắc dĩ.

      biết Hạ An An đời này hay , nhưng từ khi xuyên đến đây, trải qua nhiều ngày bên cạnh , phải có cảm giác với . Hơn nữa, khi biết tất cả những gì làm vì mình, biết ơn vô cùng. Vậy nên, thể nào ngăn trái tim rung động. Lý do muốn hòa hợp với , chính là vì muốn duy trì hôn nhân này.

      . tuyệt đối "giữa chúng ta có tình " cách dễ dàng như vậy.

      Hay cách khác, điều này chứng minh, .

      đối tốt với , nỗ lực hết mình vì , chẳng qua chỉ vì cảm giác tội lỗi, chẳng qua chỉ là làm tròn trách nhiệm của người đàn ông.

      hít sâu hơi, cười khổ: "Tốt lắm, em biết rồi. làm việc ." Dứt lời, chờ trả lời, xoay người bước ra cửa.

      Trở về phòng, Hạ An An tựa như quả bóng xì hơi ủ rũ nằm giường.

      , này khiến đau lòng đến chết được.

      Tiếng đập cửa vang lên, biết là Hoắc Minh Hiên, nhưng lúc này hề muốn gặp . Kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng lờ . Có điều, vô cùng kiên nhẫn, dù đáp vẫn gõ mãi thôi.

      Hạ An An rốt cuộc chịu thua, chui khỏi chăn, buồn bực lên tiếng: "Vào ."

      Cửa mở ra, thân người cao ngất của Hoắc Minh Hiên tiến đến.

      mặc chiếc áo len màu xám nhạt. Chiếc áo được đan bằng tay, rất rộng so với . Cổ áo lớn, mơ hồ lên đường cong và cơ bắp tuyệt đẹp vai . Đôi chân vừa dài vừa thẳng được chiếc quần đen hỗ trợ, càng thêm quyến rũ. bước đến ngồi xuống bên giường , ánh mắt sâu xa rơi người , giọng hiền hòa hơn khi nãy: "Em phải là hiểu lầm gì rồi đó chứ?"

      Hạ An An cựa quậy, buồn bực đáp: " nghĩ em hiểu lầm cái gì?"

      nhìn chằm chằm , trả lời. Hạ An An bị nhìn chằm chằm, cảm thấy mất tự nhiên, liền chui vào chăn, tiếp: "Nếu có gì nữa em ngủ đây."

      " phải như em nghĩ đâu Hạ An An."

      Hạ An An giở chăn ra, cương quyết : "Em nghĩ em, nếu phải như em nghĩ tức là em phải ?"

      Ánh mắt phức tạp, lảng tránh trả lời vấn đề hỏi, đáp: "Vì tôi nghĩ rằng em có người khác trong lòng nên mới khó chịu đôi chút. Sở dĩ tôi vậy là vì tôi cho rằng em tôi."

      Ánh mắt Hạ An An sáng ngời, mang theo chút hăng hái hỏi: " vậy nghĩa là em?"

      Bắp thịt mặt giật giật, trả lời.

      Hạ An An cũng mong trả lời, như vậy cũng đủ khiến khó chịu lo lắng trong lòng tiêu tan ít. Cố ý tỏ vẻ cao thâm khó hiểu, vui vẻ : " Vậy chuyện lúc nãy em có thể giải thích là vì ghen?"

      nhíu mày nhìn cái, sắc mặt tuy hơi khó coi nhưng cũng phản đối.

      cong người xuống, hai tay để đùi khiến cho người khác cảm giác như tướng quân bày mưu nghĩ kế gì đó. Khí chất của mạnh mẽ, khuôn mặt nghiêm túc tuấn, nam tính phô bày thể che giấu. Hạ An An nuốt nước miếng, chẳng biết vì sao cảm thấy có chút muốn nhào tới người .

      "Nếu em giận nữa, tôi về phòng đây, em nghỉ sớm ."

      xong liền đứng dậy. Hạ An An biết thế nào, thấy sắp , khống chế nổi mà nắm chặt cổ tay .

      dừng động tác, quay đầu thắc mắc nhìn .

      Bị ánh mắt của quan sát, Hạ An An ngại ngùng, đầu óc ù ù như có cơn gió thổi qua, : " phải chúng ta là vợ chồng hữu danh vô thực đó ư? Tại sao biến nó thành ?"

      Dứt lời, Hạ An An lập tức hối hận, hiểu rốt cuộc mình bị gì, lại dám thốt ra câu như vậy, quả thực quá mặt dày. Tốt xấu gì cũng là con , lại vô sỉ như vậy!

      Tỉnh táo lại, khuôn mặt Hạ An An đỏ bừng, vội chui vào chăn : "Em, em, em đùa, em... Em muốn ngủ, mau làm việc tiếp ."

      bị bất ngờ vì lời của .

      Nhưng thấy tự cuốn chặt mình như đòn bánh tét, lại còn cà lăm hồi lâu, khóe miệng tự chủ mà tạo thành đường cong.

      cầm chăn kéo kéo, dặn dò: "Đừng làm vậy, ngạt thở đấy."

      Hạ An An thèm để ý, càng quấn chặt hơn.

      thấy như vậy, sợ bị ngạt thở , liền luồn tay vào chăn giật xuống.

      Chiếc chăn che tầm mắt bị giât ra, Hạ An An khẽ nâng mắt quan sát . Đường cong quyến rũ, hai mắt sâu lắng mê người, cái mũi cao gợi cảm, đôi môi mỏng nhạt màu...

      Hạ An An nuốt nước miếng, lấy lại ý thức, : "... làm gì vậy?"

      "Tôi sợ em ngạt thở." khẽ mở miệng, vì cố ý đè thấp giọng nên thanh càng thêm nam tính.

      Hạ An An đảo đảo mắt: "À."

      Nửa thân chống người , hai người gần sát nhau, tư thế trông rất mập mờ.

      Hạ An An cảm thấy lồng ngực mình như đánh trống, tư thế này khiến khỏi suy nghĩ lung tung.

      ấy có hôn mình ? Có cởi đồ mình ?...

      Nghĩ đến đây, tự xỉ vả bản thân biết xấu hổ, quả thực quá mặt dày. Có điều, dù ràng biết suy nghĩ này vô cùng bỉ ổi nhưng hết lần này tới lần khác kiềm chế được xúc động của bản thân.

      Đủ rồi đó!

      "Được rồi, ngủ . Đừng trùm kín vậy nữa có biết ?" Sau khi giọng dặn dò, chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài trong lúc còn ngây người.

      Híc...

      Xem ra, đúng là nghĩ quá nhiều rồi.

      Ngày hôm sau dù là ngày cuối tuần, nhưng Hạ An An vẫn làm việc như bình thường. Đối với cơ cấu đào tạo của nghề này mà , ngày lễ là ngày có nhiều người đăng kí nhất, đương nhiên cũng rất bận rộn.

      nghĩ Hoắc Minh Hiên dậy sớm nên khi vừa làm thức ăn sáng xong, thấy từ lầu xuống, lại nghĩ đến chuyện tối qua, nghĩ đến suy nghĩ đáng xấu hổ của mình. Đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, thái độ chuyện của cũng trở nên mất tự nhiên.

      "Hôm nay cuối tuần, còn phải làm việc sao?"

      "Ừ, hôm nay tôi làm thêm." Hoắc Minh Hiên vừa lấy ly cà phê vừa .

      "Ừm." lên tiếng, biết gì thêm.

      Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên vẫn chở làm như cũ. Dọc đường , Hạ An An đều cảm thấy lo lắng bất an, cả câu cũng dám hé miệng.

      Mãi đến khi vũ đoàn Phi Thiên ra trước mặt, mới thở dài hơi, vội vàng xuống xe. muốn trốn lên lầu, nghĩ rằng Hoắc Minh Hiên lại đột nhiên gọi .

      Hạ An An cứng đờ, chậm chạp quay đầu, nhìn thấy lấy từ trong xe ra cái ô đưa cho : "Có thể trời mưa, em cầm ô này ."

      phải vì chuyện hôm qua mà gọi , Hạ An An thở dài hơi. Vốn định rằng vũ đoàn còn thừa rất nhiều ô, nhưng khi ánh mắt rơi vào chiếc ô đặc biệt này, lập tức sững người.

      cầm chiếc ô quan sát kỹ lưỡng, mặt của ô là lớp vải dù chống thấm nước loại tốt nhất, lớp vải còn được thêu họa tiết hoa thường thấy các món đồ gốm cổ. Thân ô và cán làm bằng gỗ, tại thanh cầm cong cong có khắc chữ "Nguyệt".

      Chiếc ô này...

      đột nhiên nhớ ra, tại đời trước, cũng từng được nhận chiếc ô giống thế này.

      Thời điểm ấy là nửa năm sau khi trở nên mập mạp, chật vật chạy khắp nơi tìm việc làm.

      Còn nhớ hôm đó, trời vần vũ mây đen, vừa bước ra từ phòng phỏng vấn, kết quả dĩ nhiên là bị từ chối.

      mang theo ô, thẫn thờ đường, mưa to rơi xuống người cũng để ý.

      Có tiếng người la hét sau lưng, vội tránh qua bên nhường đường. ngờ vừa tráng , chủ xe liền nhô đầu ra mắng chửi: "Đồ mập chết tiệt! to béo thế còn đứng chắn giữa đường, có biết xấu hổ hả?"

      Từ khi bị béo lên, loại chửi mắng này nghe qua rất nhiều lần. Nhưng lần nào nghe thấy, trong lòng vẫn khỏi chua chát.

      Thế giới này dường như ngập tràn ác ý đối với người mập mạp như .

      Có đôi khi, dù làm sai điều gì, vẫn bị chửi mắng hết lần này đến lần khác. Mập mạp tựa như chính là lỗi lầm to lớn.

      cúi đầu, chủ xe kia chửi mắng xong liền rời . biết từ khi nào, quen nhẫn nhục chịu đựng. Vì biết, có phản kháng cũng chẳng mang lại tác dụng gì.

      Mưa càng lúc càng to, chỉ mong có thể bắt được xe về nhà là tốt lắm rồi.

      lúc chuẩn bị giơ tay bắt xe, đột nhiên nghe được tiếng từ sau lưng: "Chị ơi, ô của chị."

      Hạ An An quay đầu nhìn, thấy bé tầm bảy, tám tuổi, cầm chiếc ô xíu, mái tóc thắt bím đáng chịu được.

      nhìn bé, thắc mắc: "Cái này..."

      bé chỉ chỉ: "Là chú đó nhờ con đưa cho ."

      Hạ An An nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay bé, phát cách đó xa có bóng người to lớn. Hơi nước mù mịt cản trở tầm mắt , khiến thể nhìn . Vì đưa ô cho , nên có bất cứ dụng cụ che mưa gì, những giọt nước mưa cứ ào ạt rơi người .

      Hạ An An định tiến lên cám ơn, nhưng vừa người nọ cũng xoay lưng . muốn đuổi theo, nhưng mưa quá lớn, người xung quanh đông nghẹt nên bóng rất nhanh chóng mất hút giữa đám đông.

      Hạ An An nhận lấy chiếc ô từ tay bé: "Con biết chú đó là ai ?"

      bé lắc đầu, Hạ An An cũng hỏi nữa, cảm ơn bé rồi bước .

      Nhìn chiếc ô trong tay, bất giác rơi nước mắt.

      Hóa ra đời này, phải tất cả mọi người đều lạnh lùng, vẫn còn có những người tốt. trong lúc bất lực nhất, lại thấy ấm lòng.

      Chiếc ô này được nâng niu giữ gìn đặt tại đầu giường. Mỗi ngày đều nhìn nó, nhờ nó mà tự lấy lại tinh thần. Do đó, từng chi tiết của chiếc ô, vẫn nhớ rất .

      " mua cái ô này ở đâu?"

      Hoắc Minh Hiên thấy sắc mặt lo lắng của , cũng mang theo vẻ nghiêm túc hỏi: "Sao vậy? Chiếc ô này có vấn đề gì?"

      " mau cho em biết ."

      "Ở Nhật, tại gia đình nổi tiếng chuyên làm ô, tên Nguyệt Các."

      "Nhật Bản?"

      ra, đời trước, từng tìm kiếm chủ nhân của chiếc ô, chỉ mong có thể lời cám ơn. Khi đó, thấy chiếc ô này rất đặc biệt, nên cố tình tìm xem chiếc ô xuất xứ ở đâu. Nhưng, mặc cho tìm kiếm thế nào vẫn có kết quả. ra, chiếc ô này có xuất xứ từ nước ngoài.

      Mà bây giờ nó nằm tay Hoắc Minh Hiên.

      Chẳng lẽ người đưa ô cho chính là Hoắc Minh Hiên?

      Editor lẩm bẩm:Tối có thêm phần nữa nha các bợn trẻ.

      , điều này thể nào. Ở đời trước, ràng giữa và Hoắc Minh Hiên hoàn toàn dính dáng gì đến nhau cả. Tuy cũng có vài lần gặp mặt nhưng chẳng qua chỉ chào hỏi câu. Hơn nữa, ràng là, Hoắc Minh Hiên phải dạng người hay để tâm đến người khác. Cho nên, khả năng mang ô cho người thân thiết như , căn bản là thể.

      Có lẽ, đây chỉ là trùng hợp, có lẽ, chỉ là hai người cùng mua hai chiếc ô giống nhau mà thôi.

      "Sao vậy?"

      Hoắc Minh Hiên thấy vẻ mặt phức tạp của , biết suy nghĩ miên man điều gì, giọng khỏi lộ ra chút khẩn trương.

      " có gì." Hạ An An thu hồi suy nghĩ, cười cười với : "Vậy em cầm cái ô này nha."

      Hoắc Minh Hiên gật gật đầu rồi xoay người lên xe. Đợi đến khi bóng xe khuất dạng, Hạ An An mới ngừng suy nghĩ, bước vào tòa nhà.

      Quả đúng như lời dự đoán của Hoắc Minh Hiên, hồi sau trời mây đen vần vũ. Tan làm, vừa ra khỏi cửa chính thấy bóng xe , Hạ An An ôm chiếc ô bước lên xe, vừa phủi nước mưa áo vừa : " thôi, chúng ta mua đồ ăn rồi về nhà nấu cơm."

      Hoắc Minh Hiên nhíu mày nhìn , trong giọng mang theo ý khiển trách: "Có ô tại sao dùng?"

      Hạ An An cười hì hì: "Ô đẹp vậy, em nỡ dùng."

      Hoắc Minh Hiên lại nhíu mày, nhưng cũng trách cứ gì thêm. Có điều, sau khi khởi động xe, khóe miệng dường như nở đường cong vui vẻ.

      Hai người đến siêu thị mua đồ ăn, định về nhà di động của Hoắc Minh Hiên vang lên.

      Hạ An An vô tình nhìn thấy màn hình lóe lên hai chữ, liền cảm thấy tức giận như muốn giết người.

      Người gọi đến chính là Liên Cẩm!

      Có khi nào, ở chỗ làm, nhân lúc ở đó, Liên Cẩm vẫn lén quyến rũ ?

      Nghĩ đến điều này, Hạ An An lập tức cảm thấy thoải mái.

      Hoắc Minh Hiên do dự tiếp điện thoại.

      Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, nên Hạ An An có thể nghe thấy ràng tiếng của Liên Cẩm.

      "Có việc gì?" Thanh của Hoắc Minh Hiên nghe có chút xa cách.

      " Hiên, hình như em bệnh rồi, cả người đều rất nóng. Hiên, có thể giúp em mua thuốc được ?"

      Giọng của Liên Cẩm yếu đuối, mệt mỏi, khiến người khác nghe thấy liền như mềm nhũn.

      Hạ An An nắm chặt tay vịn, cố gắng khắc chế bản thân xúc động mà giật lấy điện thoại mắng ta.

      Gọi cho người có vợ mua thuốc cho mình, muốn cái gì đây?

      Dường như lo Hoắc Minh Hiên từ chối, thấy hồi lâu trả lời, Liên Cẩm liền : "Em biết quấy rầy là rất phải, nhưng bây giờ em rất mệt. Hiên, em mệt sắp chết rồi, có thể đến thăm em được ?"

      Hạ An An thầm khinh bỉ trong lòng, biết đúng mà còn làm, phải vô sỉ là gì?

      Móng tay Hạ An An cào mạnh ghế, đúng lúc này, Hoắc Minh Hiên quay đầu nhìn sang. Hạ An An liền cứng đờ khống chế cơn tức giận, nở nụ cười hiền lành với .

      "Bây giờ tôi bận, tôi kêu xe cứu thương giúp , bác sĩ so với tôi có ích hơn."

      " Hiên... Em cần bác sĩ, bác sĩ ai nấy đều đáng sợ. Hiên, thể niệm tình chúng ta từng lớn lên với nhau mà mua thuốc giúp em được sao? Hiên, em cầu xin có được ?"

      Thanh mang theo tiếng khóc nức nở, giọng đau khổ, ai oán, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, bị ốm đến nỗi đứng vững. là chú thỏ tội nghiệp đáng thương, là đóa hoa trắng chập chờn trong gió, chờ người đến đỡ lấy.

      Tưởng tượng ra hình ảnh Liên Cẩm lúc này, Hạ An An lo lắng nhìn Hoắc Minh Hiên.

      "Nghe giọng , xem ra bị bệnh . Tôi vẫn nên giúp gọi xe cứu thương hơn, nếu chỉ sợ tôi đến nơi bênh chết rồi."

      Chồng à, vậy phải quá nhẫn tâm sao?

      " Hiên..."

      "Còn nữa, tôi là đàn ông kết hôn. Dù chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng mình tôi đến chỗ cũng ổn. Dù luôn miệng gọi tôi là nhưng chúng ta phải em ruột, tôi có nghĩa vụ phải giúp đỡ . Nếu thấy sống mình quá khó khăn tôi đề nghị nên tìm người bạn trai thương mình ."

      " Hiên, sao lại vậy? Em có ý khác, chỉ là em bệnh, chỉ là em mệt. Trong nước em có ai là người thân, em gọi cho là vì em tin . Tại sao phải lời tổn thương em vậy chứ?"

      Giọng của nghẹn ngào, thỉnh thoảng còn có tiếng khịt khịt mũi, dường như khóc đến nước mắt đầm đìa.

      " mỏng manh yếu đuối, bị bệnh cũng khóc thảm thiết như vậy, tôi nghĩ tốt nhất nên về nước với cha mẹ . Nếu vẫn mệt tôi giúp gọi xe cứu thương, còn nếu cần tôi cúp máy đây."

      Đầu dây điện thoại truyền đến tiếng con khóc lóc, thanh thê thảm, ai oán hướng về phía : " Hiên...Đừng, xin đừng đối xử với em như vậy, em cầu xin ..." thanh yếu ớt của ngắt từng đoạn.

      Đối với cầu khẩn đáng thương của , nét mặt Hoắc Minh Hiên chút thay đổi, : "Nếu cần, tôi cúp máy đây."

      Dứt lời, tắt điện thoại.

      chồng của tàn nhẫn đến đáng ghét nha, đối với nơi nương tựa mà vẫn lạnh lùng như thế, đúng là quá mức phong độ.

      Nhưng chẳng hiểu vì sao, muốn giơ ngón cái về phía , khen tiếng: "Quá đỉnh!"

      Hạ An An vui thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn vờ như quan tâm, : "Liên Cẩm hình như rất thích ."

      "Ừ." thản nhiên lên tiếng.

      Hạ An An nhịn được thắc mắc, hỏi: " ra cũng biết rồi?"

      "Tôi phải người mù."

      "... "

      "Sắp tới công ty thay đổi nhân , lúc đó tôi sắp xếp ta đến phòng ban khác."

      Hạ An An ve ve tóc: "Chuyện công ty cứ tự quyết định được rồi, cần phải cho em biết." ra, trong lòng nghĩ, chồng thương vợ nha.

      Hoắc Minh Hiên trả lời, khởi động xe rời .

      Về đến nhà, Hạ An An liền bắt tay nấu cơm. Hoắc Minh Hiên biết làm gì, vẫn cố gắng tỏ ý muốn hỗ trợ. Hạ An An dù tin tưởng lắm, nhưng thấy nhiệt tình, nên giao cho rửa và cắt thức ăn.

      Khi nấu, vô tình nhìn sang, phát nghiên cứu cắt khoai tây thế nào cho đẹp.

      Thân người cao lớn của vừa đứng trong bếp, liền khiến căn bếp vốn rộng rãi trở nên có chút chật chội. Do quá cao, nên khi cắt thức ăn, phải cúi xuống rất thấp. Dù vậy, động tác của vẫn rất tao nhã. Nhìn từng ngón tay thon dài của chăm chú tỉ mỉ cắt từng miếng khoai, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.

      Nhưng mà...

      Cứ để cắt, sợ rằng đến sáng mai họ còn chưa có cơm ăn.

      Sau đó, Hạ An An liền tiến đến nhanh gọn cắt số thức ăn còn lại. Người nào đó đứng bên, tròn mắt nhìn kĩ thuật điêu luyện của , ngạc nhiên đến nỗi quên cả rửa tay.

      Hạ An An vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của , thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      Ánh mắt người nào đó lấp lánh, đáp: "Cắt nhanh vậy cẩn thận cắt vào tay."

      "... " Được rồi, quả thực chồng rất thẳng thắn.

      Sau khi ăn cơm xong, nhiệm vụ rửa bát giao lại cho Hoắc Minh Hiên, Hạ An An tới phòng vũ đạo bắt đầu luyện tập.

      Nghe đây là căn phòng Hoắc Minh Hiên thiết kế riêng cho tập vũ đạo. Cả căn phòng được gắn đầy gương, giúp có thể sửa lại động tác của mình. khởi động, phát thấy Hoắc Minh Hiên đứng ở cửa nhìn vào, đột nhiên nghĩ gì đó, lên tiếng hỏi: " biết nhảy Tango ?"

      "Biết chút."

      Hạ An An liền uyển chuyển nhảy trước đoạn Tango.

      Hoắc Minh Hiên ăn ý đáp lại , Hạ An An tiếp tục, đặt tay khoác lên vai , tay bỏ vào lòng bàn tay .

      Ở gần như vậy, hơi thở nam tính của phả lên mặt , khiến nhất thời cảm thấy mê muội.

      Tango là điệu nhảy giao tiếp giữa người nam và nữ. Nó sôi động như Rum-ba, cũng quá nhàng như điệu Valse, rất có lợi trong việc tăng tiến tình cảm giữa hai người.

      Điệu nhảy chậm rãi, hai người say mê nhảy theo điệu nhạc.

      Vóc người của rất cao, dù giày cao gót, cằm cũng chỉ tới bả vai . Hai người sáp gần với nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của bên tai.

      chỉ biết chút, nhưng Hạ An An phát nhảy vô cùng tốt. Hơn nữa, rất hiểu bạn nhảy của mình. Vốn dĩ là nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, theo lý mà , phải hơn hẳn mới phải, nhưng càng nhảy càng phát ra người dẫn dắt là .

      Khi điệu nhảy sắp kết thúc, Hạ An An có chút vui. hết sức chậm rãi bước, muốn tham lam cảm nhận thêm nữa tiếng tim đập trong lồng ngực , muốn được tiếp tục ngắm yết hầu gợi cảm của .

      Theo bước nhảy, hai người tách ra, sau đó nắm lấy tay , xoay người ngã vào ngực . cúi xuống nhìn , gương mặt tuấn gần trong gang tấc.

      Nhìn vào đôi mắt to của , hồn phách như bị ai đó cướp mất.

      Hạ An An nuốt nước miếng, lúc bị thả ra vì lo lắng mà nhảy sai vài bước, đến bước cuối nghiêng cái, thân người lảo đảo.

      Hoắc Minh Hiên nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo , xoay tròn vài bước. Đợi đến lúc hai người đứng vững, Hạ An An đột nhiên thấy đỉnh đầu đau ê ẩm.

      Ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Minh Hiên chau mày, cố gắng nén đau. Lúc này, mới phát , ra vì bảo vệ bị đụng vào cột, lấy cả thân người làm lá chắn.

      Hạ An An vội vàng buông ra, khẩn trương : " sao chứ Minh Hiên?"

      Hoắc Minh Hiên nhắm mắt cái, lạnh lùng : " sao."

      Khi rời khỏi cây cột, Hạ An An phát thấy chỗ mới đụng vào của bị sưng lên. Trong lòng như lửa đối, biết là người giỏi chịu đựng, lo lắng : "Minh Hiên, bị thương đúng ? Mau cho em xem."

      Hạ An An để ý cản trở của , bước tới vạch áo thấy sau lưng , chỗ bị đụng lúc nãy bầm đen thành mảng lớn.

      Hạ An An cảm thấy áy náy thôi, lại muốn lo lắng, lên tiếng như có chuyện gì: " có gì to tát, trong nhà có rượu thuốc, bôi chút là khỏi."

      Hạ An An nghe vậy liền hỏi chỗ để rượu. Khi tìm được rượu thuốc mang lên lầu cũng là lúc, Hoắc Minh Hiên cởi sẵn áo ngồi đợi ở sô pha.

      Lớp cơ bắp cuồn cuộn dưới làn da bánh mật của được ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn chùm chiếu xuống, càng hấp dẫn mê hoặc. Cơ tay mạnh mẽ, lộ ra vẻ nam tính, khiến người khác chỉ muốn xịt máu mũi vì xúc động. Các khối cơ bụng của như như , gợi cảm chết người, khiến Hạ An An vừa thấy liền có cảm giác máu toàn thân dâng trào đến đỉnh đầu.

      nuốt nước miếng, hít sâu hơi, né tránh nhìn , ôm rượu thuốc tiến đến.

      Hoắc Minh Hiên đưa tay đón lấy: "Tôi tự thoa được rồi."
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    5. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Hạ An An giữ chai rượu lại, buồn bực : " lưng có mắt sao? tự bôi thế nào được?"

      Hoắc Minh Hiên cũng cãi nữa.

      Hạ An An cẩn thận bôi rượu lòng bàn tay, xoa xoa đều rồi bôi lên vết thương của . cảm thấy gồng người căng thẳng, lên tiếng bằng giọng khôi phục như bình thường: " thả lỏng ."

      "Ừ."

      Tuy trả lời như vậy nhưng các bắp thịt vẫn có dấu hiệu thả lỏng. Hạ An An ép nữa, vì để phá tan bầu khí ngại ngùng này, lên tiếng hỏi: "Tại sao trong nhà lại có rượu thuốc vậy ?"

      Hoắc Minh Hiên trả lời, Hạ An An nghĩ nghĩ chút liền hiểu ra, rượu thuốc này vốn là chuẩn bị cho .

      Trước kia sống u mê, lúc say rượu khó tránh khỏi vấp ngã. Hẳn là ít lần yên lặng bôi thuốc cho ?

      Quả , nỗ lực vì rất nhiều. Nhiều năm như vậy, vừa bận con trai, vừa bận nghiệp lại còn chăm sóc cho người vợ u mê như .

      Hạ An An đột nhiên cảm thấy cổ họng nấc nghẹn.

      Bôi thuốc cDù gương mặt có chút tức giận, dù giọng vẫn bình thản thay đổi, nhưng hiểu vì sao đối mặt với chất vấn của , nhìn vào ánh mắt khó đoán ấy, Khương Hiểu Kỳ đột nhiên rùng mình. Trong lòng lo sợ, nhất thời ta được lời nào.

      Hạ An An thầm than tiếng, người đàn ông này vốn buồn vui đều thể ra mặt. Song, nghe hỏi như thế, cũng có thể đoán được là tức giận.


      Hạ An An liếc mắt nhìn Khương Hiểu Kỳ, người đàn bà này lắm chuyện. ta định giải thích gì đó Bạch Tập Thần lên tiếng: "Tất cả đều là chuyện trong quá khứ. Khi đó mọi người hiểu chuyện, chỉ là trò chơi đương của trẻ con vậy thôi. Hoắc cần để trong lòng."

      Hoắc Minh Hiên nghe xong, quay đầu hỏi Hạ An An: " ?"

      Hạ An An lập tức gật gật đầu với .

      "Ừ." giọng đáp, thắc mắc thêm gì nữa.

      Lúc này, khí xung quanh mới dễ chịu chút.

      Hồi sau, có thêm số người nữa đến lấp đầy chỗ kín trong phòng, cuộc họp mặt có thể coi như là náo nhiệt.

      Do Hạ An An uống rượu nên số rượu mọi người mời đều bị Hoắc Minh Hiên từ chối. Vì biết thân phận của nên họ vừa kính trọng vừa sợ , vậy nên đều chẳng phản đối lời nào.

      Qua ba vòng rượu, ông chủ của Đại Tô Hàng đến phòng họ. Ông chủ này tầm khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc bộ trang phục thời Đường. Bộ trang phục hơi chật nên khoe cái bụng tròn xoe của ông.

      "Chà chà, tôi phải tranh thủ tới kính Hoắc tổng ly, khó có cơ hội được Hoắc tổng đến nhà hàng này. Các vị đều là bạn học của Hoắc phu nhân, coi như cũng là bạn của tôi. Hôm nay, tôi thay Hoắc phu nhân đãi mọi người bữa cơm này, trong nhà hàng có món ngon gì các vị cứ tự nhiên gọi."

      Mọi người nghe xong liền liên tục cảm ơn ý tốt của chủ quán. Ông chủ Đại Tô Hàng thấy vậy, khoát khoát tay: " cần cảm ơn tôi, có cảm ơn nên cảm ơn Hoắc tổng hơn."

      Bọn họ lập tức quay sang nịnh nọt Hoắc Minh Hiên.

      Sau khi cơm nước ở Đại Tô Hàng xong là mười giờ tối. Vì được miễn phí, nên mọi người ăn rất nhiệt tình. Hạ An An trước khi còn được mấy bạn học kéo lại bày tỏ hâm mộ.

      "An An, đúng là ngờ cậu lấy được chồng tốt như vậy, lại còn đẹp trai nữa." Đại biểu khoa tiếng chút che giấu ngưỡng mộ.

      Hạ An An bất đắc dĩ cười cười: "Cậu quá khen rồi, ấy ra cũng... tốt đến vậy."

      Trương Thụy Lệ liền : "An An khiêm tốn rồi. Hôm nay bọn này được ăn sướng miệng phải nhờ Hoắc đó sao? Coi bộ sau này muốn ăn muốn uống miễn phí, cứ rủ cậu chung là được."

      Hạ An An cười, đáp: "Được thôi, vậy sau này gọi tớ nhiều nhé."

      Đúng lúc đó, Hoắc Minh Hiên lái xe tới. Hạ An An chào tạm biệt mọi người rồi lên xe rời .

      Khương Hiểu Kỳ nhìn chiếc Land Rover đắt tiền, lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng. Hạ An An ta dựa vào cái gì mà tốt số như vậy? Dựa vào cái gì mà có thể được gả cho người chồng như thế? tự hỏi bản thân có gì bằng ta? Tại sao hết lần này đến lần khác đều thua Hạ An An?

      Tương tự Khương Hiểu Kỳ, vài nàng khác cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng chiếc xe rời , quên hết dư vị của các món ăn ở Đại Tô Hàng mà ngày thường họ dám mua.

      Bạch Tập Thần vốn chuyện vui vẻ, đột nhiên buồn bã.

      ra được gả cho người chồng ưu tú như vậy, ra sống tốt như vậy.

      Bạch Tập Thần bất chợt cảm thấy mùi mặn đắng trong lòng.

      Từ lúc lên xe, Hạ An An phát khí rất kì lạ. Liếc mắt về phía Hoắc Minh Hiên, tuy ánh sáng xe đủ để nhìn gương mặt , nhưng chắc chắn cảm nhận được hơi lạnh lẽo phát ra người .

      nhiều lần định mở miệng chuyện, song đối mặt với khí thế cự tuyệt của , cuối cùng đều nuốt ngược lời muốn vào bụng.

      "Hai người quen nhau bao lâu?" Trong khoang xe yên tĩnh, Hoắc Minh Hiên đột nhiên lên tiếng.

      "A?" Hạ An An do bất ngờ nên chưa hiểu ý . nghĩ nghĩ chút, quả nhiên ngoài dự đoán của , vì chuyện đó mà tức giận.

      Hạ An An hít sâu hơi, chi tiết đáp: "Hai năm."

      "Trước khi gả cho tôi, em đều ta sao?"

      Hạ An An nuốt nước miếng: "Vâng."

      "Nếu như chuyện giữa chúng ta xảy ra, cuối cùng em cũng ở bên ta phải ?"

      "Chuyện này... ... Em chắc lắm."

      Khoang xe lần nữa rơi vào yên tĩnh, Hạ An An cảm thấy trong lòng khó chịu như bị mèo cào, chẳng biết nên gì.

      "Xem ra, là do tôi chia rẽ hai người." lại đột nhiên .

      " phải thế, Minh Hiên."

      "Vậy là gì?"

      "Em..." Trong nhất thời, biết giải thích thế nào cho thỏa.

      cũng nữa, hai người im lặng mãi cho tới lúc về nhà.

      Trở về phòng mình, Hạ An An thể ngủ được. lo lắng biết có nên giải thích với , ràng hiểu lầm gì đó.

      Suy tư hồi lâu, Hạ An An quyết định làm thức ăn khuya cho , mượn việc này để hóa giải mâu thuẫn.

      Sau khi gõ cửa vài cái, trong phòng truyền đến thanh bình thản như nước của : "Vào ."

      Hạ An An bưng thức ăn đến, nhìn thấy ngồi trước máy vi tính gõ gõ gì đó. Chắc bận công việc nên khi đến, thèm liếc mắt cái, biết đó là vì giận hay vì quá tập trung vào công việc.

      muốn giải thích, thấy vẻ lạnh nhạt của , lại chẳng biết phải mở lời thế nào.

      đành đặt thức ăn lên bàn, : "Bận rộn lâu như vậy, chắc đói bụng rồi. ăn chút gì ."

      "Ừ." lạnh lùng lên tiếng, khăng khăng nhìn .

      Hạ An An cảm thấy nhụt chí, cúi đầu buồn bã : "Vậy làm việc , em quấy rầy nữa."

      trả lời, Hạ An An thở dài rồi bước ra cửa. ngờ, vừa vài bước, lại nghe giọng dường như quan tâm của : "Em tìm tôi là vì muốn gì với tôi sao?"

      Bước chân của Hạ An An chững lại, hơi mừng rỡ quay lại nhìn . Thấy vẫn giữ nguyên tư thế cũ, như thể câu kia phải xuất phát từ miệng .

      " còn giận sao Minh Hiên?" Do dự hồi, cuối cùng lên tiếng.

      " có." Giọng của hề mang theo chút biểu cảm gì.

      Hạ An An cắn cắn môi: "Mặc kệ thế nào, bây giờ em là vợ . Em có chồng, có con trai, mọi chuyện quá khứ hãy để qua . Bây giờ em chỉ quý trọng những gì em có."

      Người nhìn chằm chằm vào máy tính, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn , ánh mắt kín đáo, khiến người khác đoán được tâm tình. "Chúng ta chẳng qua là vợ chồng hữu danh vô thực đến nỗi, con trai chỉ là ngoài ý muốn. Danh phận vợ chồng giữa chúng ta chính là tờ giấy đăng kí kết hôn chứ hề có tình cảm gì cả. Mà em với ta giống vậy, em ta. Nếu phải xảy ra chuyện đó, có lẽ em kết hôn với ta rồi. Đối với tình cảm của em, có lẽ như vậy em hạnh phúc hơn là ở bên cạnh tôi thế này."

      đúng là người tỉnh táo đến tàn nhẫn, dưới tình huống này cũng có thể phân tích đạo lý ràng. Nếu như là Hạ An An đời này, hẳn là nghĩ như vậy. Nhưng tại, là Hạ An An của đời khác, sau khi bị Bạch Tập Thần phản bội, hiểu Bạch Tập Thần hoàn toàn hề sâu đậm. Vậy nên, nếu cuối cùng ở bên ta cũng có hạnh phúc.

      "Tại sao lại nghĩ vậy? phải em vừa là em muốn ở cạnh cách hòa bình sao? Tại sao tin em?"

      "Vì giữa chúng ta có tình , giữa chúng ta chỉ có thỏa hiệp bất đắc dĩ."

      Lời này của khiến Hạ An An đau lòng đến tột cùng. Hơn nữa, gương mặt lúc ấy còn nghiêm túc vô cùng. cách khác, đây phải thuận miệng để chọc giận , mà là trải qua phân tích sâu sắc mới đúc kết được.

      Giữa họ có tình , mà chỉ có thỏa hiệp bất đắc dĩ.

      biết Hạ An An đời này hay , nhưng từ khi xuyên đến đây, trải qua nhiều ngày bên cạnh , phải có cảm giác với . Hơn nữa, khi biết tất cả những gì làm vì mình, biết ơn vô cùng. Vậy nên, thể nào ngăn trái tim rung động. Lý do muốn hòa hợp với , chính là vì muốn duy trì hôn nhân này.

      . tuyệt đối "giữa chúng ta có tình " cách dễ dàng như vậy.

      Hay cách khác, điều này chứng minh, .

      đối tốt với , nỗ lực hết mình vì , chẳng qua chỉ vì cảm giác tội lỗi, chẳng qua chỉ là làm tròn trách nhiệm của người đàn ông.

      hít sâu hơi, cười khổ: "Tốt lắm, em biết rồi. làm việc ." Dứt lời, chờ trả lời, xoay người bước ra cửa.

      Trở về phòng, Hạ An An tựa như quả bóng xì hơi ủ rũ nằm giường.

      , này khiến đau lòng đến chết được.

      Tiếng đập cửa vang lên, biết là Hoắc Minh Hiên, nhưng lúc này hề muốn gặp . Kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng lờ . Có điều, vô cùng kiên nhẫn, dù đáp vẫn gõ mãi thôi.

      Hạ An An rốt cuộc chịu thua, chui khỏi chăn, buồn bực lên tiếng: "Vào ."

      Cửa mở ra, thân người cao ngất của Hoắc Minh Hiên tiến đến.

      mặc chiếc áo len màu xám nhạt. Chiếc áo được đan bằng tay, rất rộng so với . Cổ áo lớn, mơ hồ lên đường cong và cơ bắp tuyệt đẹp vai . Đôi chân vừa dài vừa thẳng được chiếc quần đen hỗ trợ, càng thêm quyến rũ. bước đến ngồi xuống bên giường , ánh mắt sâu xa rơi người , giọng hiền hòa hơn khi nãy: "Em phải là hiểu lầm gì rồi đó chứ?"

      Hạ An An cựa quậy, buồn bực đáp: " nghĩ em hiểu lầm cái gì?"

      nhìn chằm chằm , trả lời. Hạ An An bị nhìn chằm chằm, cảm thấy mất tự nhiên, liền chui vào chăn, tiếp: "Nếu có gì nữa em ngủ đây."

      " phải như em nghĩ đâu Hạ An An."

      Hạ An An giở chăn ra, cương quyết : "Em nghĩ em, nếu phải như em nghĩ tức là em phải ?"

      Ánh mắt phức tạp, lảng tránh trả lời vấn đề hỏi, đáp: "Vì tôi nghĩ rằng em có người khác trong lòng nên mới khó chịu đôi chút. Sở dĩ tôi vậy là vì tôi cho rằng em tôi."

      Ánh mắt Hạ An An sáng ngời, mang theo chút hăng hái hỏi: " vậy nghĩa là em?"

      Bắp thịt mặt giật giật, trả lời.

      Hạ An An cũng mong trả lời, như vậy cũng đủ khiến khó chịu lo lắng trong lòng tiêu tan ít. Cố ý tỏ vẻ cao thâm khó hiểu, vui vẻ : " Vậy chuyện lúc nãy em có thể giải thích là vì ghen?"

      nhíu mày nhìn cái, sắc mặt tuy hơi khó coi nhưng cũng phản đối.

      cong người xuống, hai tay để đùi khiến cho người khác cảm giác như tướng quân bày mưu nghĩ kế gì đó. Khí chất của mạnh mẽ, khuôn mặt nghiêm túc tuấn, nam tính phô bày thể che giấu. Hạ An An nuốt nước miếng, chẳng biết vì sao cảm thấy có chút muốn nhào tới người .

      "Nếu em giận nữa, tôi về phòng đây, em nghỉ sớm ."

      xong liền đứng dậy. Hạ An An biết thế nào, thấy sắp , khống chế nổi mà nắm chặt cổ tay .

      dừng động tác, quay đầu thắc mắc nhìn .

      Bị ánh mắt của quan sát, Hạ An An ngại ngùng, đầu óc ù ù như có cơn gió thổi qua, : " phải chúng ta là vợ chồng hữu danh vô thực đó ư? Tại sao biến nó thành ?"

      Dứt lời, Hạ An An lập tức hối hận, hiểu rốt cuộc mình bị gì, lại dám thốt ra câu như vậy, quả thực quá mặt dày. Tốt xấu gì cũng là con , lại vô sỉ như vậy!

      Tỉnh táo lại, khuôn mặt Hạ An An đỏ bừng, vội chui vào chăn : "Em, em, em đùa, em... Em muốn ngủ, mau làm việc tiếp ."

      bị bất ngờ vì lời của .

      Nhưng thấy tự cuốn chặt mình như đòn bánh tét, lại còn cà lăm hồi lâu, khóe miệng tự chủ mà tạo thành đường cong.

      cầm chăn kéo kéo, dặn dò: "Đừng làm vậy, ngạt thở đấy."

      Hạ An An thèm để ý, càng quấn chặt hơn.

      thấy như vậy, sợ bị ngạt thở , liền luồn tay vào chăn giật xuống.

      Chiếc chăn che tầm mắt bị giât ra, Hạ An An khẽ nâng mắt quan sát . Đường cong quyến rũ, hai mắt sâu lắng mê người, cái mũi cao gợi cảm, đôi môi mỏng nhạt màu...

      Hạ An An nuốt nước miếng, lấy lại ý thức, : "... làm gì vậy?"

      "Tôi sợ em ngạt thở." khẽ mở miệng, vì cố ý đè thấp giọng nên thanh càng thêm nam tính.

      Hạ An An đảo đảo mắt: "À."

      Nửa thân chống người , hai người gần sát nhau, tư thế trông rất mập mờ.

      Hạ An An cảm thấy lồng ngực mình như đánh trống, tư thế này khiến khỏi suy nghĩ lung tung.

      ấy có hôn mình ? Có cởi đồ mình ?...

      Nghĩ đến đây, tự xỉ vả bản thân biết xấu hổ, quả thực quá mặt dày. Có điều, dù ràng biết suy nghĩ này vô cùng bỉ ổi nhưng hết lần này tới lần khác kiềm chế được xúc động của bản thân.

      Đủ rồi đó!

      "Được rồi, ngủ . Đừng trùm kín vậy nữa có biết ?" Sau khi giọng dặn dò, chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài trong lúc còn ngây người.

      Híc...

      Xem ra, đúng là nghĩ quá nhiều rồi.

      Ngày hôm sau dù là ngày cuối tuần, nhưng Hạ An An vẫn làm việc như bình thường. Đối với cơ cấu đào tạo của nghề này mà , ngày lễ là ngày có nhiều người đăng kí nhất, đương nhiên cũng rất bận rộn.

      nghĩ Hoắc Minh Hiên dậy sớm nên khi vừa làm thức ăn sáng xong, thấy từ lầu xuống, lại nghĩ đến chuyện tối qua, nghĩ đến suy nghĩ đáng xấu hổ của mình. Đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, thái độ chuyện của cũng trở nên mất tự nhiên.

      "Hôm nay cuối tuần, còn phải làm việc sao?"

      "Ừ, hôm nay tôi làm thêm." Hoắc Minh Hiên vừa lấy ly cà phê vừa .

      "Ừm." lên tiếng, biết gì thêm.

      Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên vẫn chở làm như cũ. Dọc đường , Hạ An An đều cảm thấy lo lắng bất an, cả câu cũng dám hé miệng.

      Mãi đến khi vũ đoàn Phi Thiên ra trước mặt, mới thở dài hơi, vội vàng xuống xe. muốn trốn lên lầu, nghĩ rằng Hoắc Minh Hiên lại đột nhiên gọi .

      Hạ An An cứng đờ, chậm chạp quay đầu, nhìn thấy lấy từ trong xe ra cái ô đưa cho : "Có thể trời mưa, em cầm ô này ."

      phải vì chuyện hôm qua mà gọi , Hạ An An thở dài hơi. Vốn định rằng vũ đoàn còn thừa rất nhiều ô, nhưng khi ánh mắt rơi vào chiếc ô đặc biệt này, lập tức sững người.

      cầm chiếc ô quan sát kỹ lưỡng, mặt của ô là lớp vải dù chống thấm nước loại tốt nhất, lớp vải còn được thêu họa tiết hoa thường thấy các món đồ gốm cổ. Thân ô và cán làm bằng gỗ, tại thanh cầm cong cong có khắc chữ "Nguyệt".

      Chiếc ô này...

      đột nhiên nhớ ra, tại đời trước, cũng từng được nhận chiếc ô giống thế này.

      Thời điểm ấy là nửa năm sau khi trở nên mập mạp, chật vật chạy khắp nơi tìm việc làm.

      Còn nhớ hôm đó, trời vần vũ mây đen, vừa bước ra từ phòng phỏng vấn, kết quả dĩ nhiên là bị từ chối.

      mang theo ô, thẫn thờ đường, mưa to rơi xuống người cũng để ý.

      Có tiếng người la hét sau lưng, vội tránh qua bên nhường đường. ngờ vừa tráng , chủ xe liền nhô đầu ra mắng chửi: "Đồ mập chết tiệt! to béo thế còn đứng chắn giữa đường, có biết xấu hổ hả?"

      Từ khi bị béo lên, loại chửi mắng này nghe qua rất nhiều lần. Nhưng lần nào nghe thấy, trong lòng vẫn khỏi chua chát.

      Thế giới này dường như ngập tràn ác ý đối với người mập mạp như .

      Có đôi khi, dù làm sai điều gì, vẫn bị chửi mắng hết lần này đến lần khác. Mập mạp tựa như chính là lỗi lầm to lớn.

      cúi đầu, chủ xe kia chửi mắng xong liền rời . biết từ khi nào, quen nhẫn nhục chịu đựng. Vì biết, có phản kháng cũng chẳng mang lại tác dụng gì.

      Mưa càng lúc càng to, chỉ mong có thể bắt được xe về nhà là tốt lắm rồi.

      lúc chuẩn bị giơ tay bắt xe, đột nhiên nghe được tiếng từ sau lưng: "Chị ơi, ô của chị."

      Hạ An An quay đầu nhìn, thấy bé tầm bảy, tám tuổi, cầm chiếc ô xíu, mái tóc thắt bím đáng chịu được.

      nhìn bé, thắc mắc: "Cái này..."

      bé chỉ chỉ: "Là chú đó nhờ con đưa cho ."

      Hạ An An nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay bé, phát cách đó xa có bóng người to lớn. Hơi nước mù mịt cản trở tầm mắt , khiến thể nhìn . Vì đưa ô cho , nên có bất cứ dụng cụ che mưa gì, những giọt nước mưa cứ ào ạt rơi người .

      Hạ An An định tiến lên cám ơn, nhưng vừa người nọ cũng xoay lưng . muốn đuổi theo, nhưng mưa quá lớn, người xung quanh đông nghẹt nên bóng rất nhanh chóng mất hút giữa đám đông.

      Hạ An An nhận lấy chiếc ô từ tay bé: "Con biết chú đó là ai ?"

      bé lắc đầu, Hạ An An cũng hỏi nữa, cảm ơn bé rồi bước .

      Nhìn chiếc ô trong tay, bất giác rơi nước mắt.

      Hóa ra đời này, phải tất cả mọi người đều lạnh lùng, vẫn còn có những người tốt. trong lúc bất lực nhất, lại thấy ấm lòng.

      Chiếc ô này được nâng niu giữ gìn đặt tại đầu giường. Mỗi ngày đều nhìn nó, nhờ nó mà tự lấy lại tinh thần. Do đó, từng chi tiết của chiếc ô, vẫn nhớ rất .

      " mua cái ô này ở đâu?"

      Hoắc Minh Hiên thấy sắc mặt lo lắng của , cũng mang theo vẻ nghiêm túc hỏi: "Sao vậy? Chiếc ô này có vấn đề gì?"

      " mau cho em biết ."

      "Ở Nhật, tại gia đình nổi tiếng chuyên làm ô, tên Nguyệt Các."

      "Nhật Bản?"

      ra, đời trước, từng tìm kiếm chủ nhân của chiếc ô, chỉ mong có thể lời cám ơn. Khi đó, thấy chiếc ô này rất đặc biệt, nên cố tình tìm xem chiếc ô xuất xứ ở đâu. Nhưng, mặc cho tìm kiếm thế nào vẫn có kết quả. ra, chiếc ô này có xuất xứ từ nước ngoài.

      Mà bây giờ nó nằm tay Hoắc Minh Hiên.

      Chẳng lẽ người đưa ô cho chính là Hoắc Minh Hiên?

      Editor lẩm bẩm:Tối có thêm phần nữa nha các bợn trẻ.

      , điều này thể nào. Ở đời trước, ràng giữa và Hoắc Minh Hiên hoàn toàn dính dáng gì đến nhau cả. Tuy cũng có vài lần gặp mặt nhưng chẳng qua chỉ chào hỏi câu. Hơn nữa, ràng là, Hoắc Minh Hiên phải dạng người hay để tâm đến người khác. Cho nên, khả năng mang ô cho người thân thiết như , căn bản là thể.

      Có lẽ, đây chỉ là trùng hợp, có lẽ, chỉ là hai người cùng mua hai chiếc ô giống nhau mà thôi.

      "Sao vậy?"

      Hoắc Minh Hiên thấy vẻ mặt phức tạp của , biết suy nghĩ miên man điều gì, giọng khỏi lộ ra chút khẩn trương.

      " có gì." Hạ An An thu hồi suy nghĩ, cười cười với : "Vậy em cầm cái ô này nha."

      Hoắc Minh Hiên gật gật đầu rồi xoay người lên xe. Đợi đến khi bóng xe khuất dạng, Hạ An An mới ngừng suy nghĩ, bước vào tòa nhà.

      Quả đúng như lời dự đoán của Hoắc Minh Hiên, hồi sau trời mây đen vần vũ. Tan làm, vừa ra khỏi cửa chính thấy bóng xe , Hạ An An ôm chiếc ô bước lên xe, vừa phủi nước mưa áo vừa : " thôi, chúng ta mua đồ ăn rồi về nhà nấu cơm."

      Hoắc Minh Hiên nhíu mày nhìn , trong giọng mang theo ý khiển trách: "Có ô tại sao dùng?"

      Hạ An An cười hì hì: "Ô đẹp vậy, em nỡ dùng."

      Hoắc Minh Hiên lại nhíu mày, nhưng cũng trách cứ gì thêm. Có điều, sau khi khởi động xe, khóe miệng dường như nở đường cong vui vẻ.

      Hai người đến siêu thị mua đồ ăn, định về nhà di động của Hoắc Minh Hiên vang lên.

      Hạ An An vô tình nhìn thấy màn hình lóe lên hai chữ, liền cảm thấy tức giận như muốn giết người.

      Người gọi đến chính là Liên Cẩm!

      Có khi nào, ở chỗ làm, nhân lúc ở đó, Liên Cẩm vẫn lén quyến rũ ?

      Nghĩ đến điều này, Hạ An An lập tức cảm thấy thoải mái.

      Hoắc Minh Hiên do dự tiếp điện thoại.

      Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, nên Hạ An An có thể nghe thấy ràng tiếng của Liên Cẩm.

      "Có việc gì?" Thanh của Hoắc Minh Hiên nghe có chút xa cách.

      " Hiên, hình như em bệnh rồi, cả người đều rất nóng. Hiên, có thể giúp em mua thuốc được ?"

      Giọng của Liên Cẩm yếu đuối, mệt mỏi, khiến người khác nghe thấy liền như mềm nhũn.

      Hạ An An nắm chặt tay vịn, cố gắng khắc chế bản thân xúc động mà giật lấy điện thoại mắng ta.

      Gọi cho người có vợ mua thuốc cho mình, muốn cái gì đây?

      Dường như lo Hoắc Minh Hiên từ chối, thấy hồi lâu trả lời, Liên Cẩm liền : "Em biết quấy rầy là rất phải, nhưng bây giờ em rất mệt. Hiên, em mệt sắp chết rồi, có thể đến thăm em được ?"

      Hạ An An thầm khinh bỉ trong lòng, biết đúng mà còn làm, phải vô sỉ là gì?

      Móng tay Hạ An An cào mạnh ghế, đúng lúc này, Hoắc Minh Hiên quay đầu nhìn sang. Hạ An An liền cứng đờ khống chế cơn tức giận, nở nụ cười hiền lành với .

      "Bây giờ tôi bận, tôi kêu xe cứu thương giúp , bác sĩ so với tôi có ích hơn."

      " Hiên... Em cần bác sĩ, bác sĩ ai nấy đều đáng sợ. Hiên, thể niệm tình chúng ta từng lớn lên với nhau mà mua thuốc giúp em được sao? Hiên, em cầu xin có được ?"

      Thanh mang theo tiếng khóc nức nở, giọng đau khổ, ai oán, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, bị ốm đến nỗi đứng vững. là chú thỏ tội nghiệp đáng thương, là đóa hoa trắng chập chờn trong gió, chờ người đến đỡ lấy.

      Tưởng tượng ra hình ảnh Liên Cẩm lúc này, Hạ An An lo lắng nhìn Hoắc Minh Hiên.

      "Nghe giọng , xem ra bị bệnh . Tôi vẫn nên giúp gọi xe cứu thương hơn, nếu chỉ sợ tôi đến nơi bênh chết rồi."

      Chồng à, vậy phải quá nhẫn tâm sao?

      " Hiên..."

      "Còn nữa, tôi là đàn ông kết hôn. Dù chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng mình tôi đến chỗ cũng ổn. Dù luôn miệng gọi tôi là nhưng chúng ta phải em ruột, tôi có nghĩa vụ phải giúp đỡ . Nếu thấy sống mình quá khó khăn tôi đề nghị nên tìm người bạn trai thương mình ."

      " Hiên, sao lại vậy? Em có ý khác, chỉ là em bệnh, chỉ là em mệt. Trong nước em có ai là người thân, em gọi cho là vì em tin . Tại sao phải lời tổn thương em vậy chứ?"

      Giọng của nghẹn ngào, thỉnh thoảng còn có tiếng khịt khịt mũi, dường như khóc đến nước mắt đầm đìa.

      " mỏng manh yếu đuối, bị bệnh cũng khóc thảm thiết như vậy, tôi nghĩ tốt nhất nên về nước với cha mẹ . Nếu vẫn mệt tôi giúp gọi xe cứu thương, còn nếu cần tôi cúp máy đây."

      Đầu dây điện thoại truyền đến tiếng con khóc lóc, thanh thê thảm, ai oán hướng về phía : " Hiên...Đừng, xin đừng đối xử với em như vậy, em cầu xin ..." thanh yếu ớt của ngắt từng đoạn.

      Đối với cầu khẩn đáng thương của , nét mặt Hoắc Minh Hiên chút thay đổi, : "Nếu cần, tôi cúp máy đây."

      Dứt lời, tắt điện thoại.

      chồng của tàn nhẫn đến đáng ghét nha, đối với nơi nương tựa mà vẫn lạnh lùng như thế, đúng là quá mức phong độ.

      Nhưng chẳng hiểu vì sao, muốn giơ ngón cái về phía , khen tiếng: "Quá đỉnh!"

      Hạ An An vui thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn vờ như quan tâm, : "Liên Cẩm hình như rất thích ."

      "Ừ." thản nhiên lên tiếng.

      Hạ An An nhịn được thắc mắc, hỏi: " ra cũng biết rồi?"

      "Tôi phải người mù."

      "... "

      "Sắp tới công ty thay đổi nhân , lúc đó tôi sắp xếp ta đến phòng ban khác."

      Hạ An An ve ve tóc: "Chuyện công ty cứ tự quyết định được rồi, cần phải cho em biết." ra, trong lòng nghĩ, chồng thương vợ nha.

      Hoắc Minh Hiên trả lời, khởi động xe rời .

      Về đến nhà, Hạ An An liền bắt tay nấu cơm. Hoắc Minh Hiên biết làm gì, vẫn cố gắng tỏ ý muốn hỗ trợ. Hạ An An dù tin tưởng lắm, nhưng thấy nhiệt tình, nên giao cho rửa và cắt thức ăn.

      Khi nấu, vô tình nhìn sang, phát nghiên cứu cắt khoai tây thế nào cho đẹp.

      Thân người cao lớn của vừa đứng trong bếp, liền khiến căn bếp vốn rộng rãi trở nên có chút chật chội. Do quá cao, nên khi cắt thức ăn, phải cúi xuống rất thấp. Dù vậy, động tác của vẫn rất tao nhã. Nhìn từng ngón tay thon dài của chăm chú tỉ mỉ cắt từng miếng khoai, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.

      Nhưng mà...

      Cứ để cắt, sợ rằng đến sáng mai họ còn chưa có cơm ăn.

      Sau đó, Hạ An An liền tiến đến nhanh gọn cắt số thức ăn còn lại. Người nào đó đứng bên, tròn mắt nhìn kĩ thuật điêu luyện của , ngạc nhiên đến nỗi quên cả rửa tay.

      Hạ An An vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của , thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      Ánh mắt người nào đó lấp lánh, đáp: "Cắt nhanh vậy cẩn thận cắt vào tay."

      "... " Được rồi, quả thực chồng rất thẳng thắn.

      Sau khi ăn cơm xong, nhiệm vụ rửa bát giao lại cho Hoắc Minh Hiên, Hạ An An tới phòng vũ đạo bắt đầu luyện tập.

      Nghe đây là căn phòng Hoắc Minh Hiên thiết kế riêng cho tập vũ đạo. Cả căn phòng được gắn đầy gương, giúp có thể sửa lại động tác của mình. khởi động, phát thấy Hoắc Minh Hiên đứng ở cửa nhìn vào, đột nhiên nghĩ gì đó, lên tiếng hỏi: " biết nhảy Tango ?"

      "Biết chút."

      Hạ An An liền uyển chuyển nhảy trước đoạn Tango.

      Hoắc Minh Hiên ăn ý đáp lại , Hạ An An tiếp tục, đặt tay khoác lên vai , tay bỏ vào lòng bàn tay .

      Ở gần như vậy, hơi thở nam tính của phả lên mặt , khiến nhất thời cảm thấy mê muội.

      Tango là điệu nhảy giao tiếp giữa người nam và nữ. Nó sôi động như Rum-ba, cũng quá nhàng như điệu Valse, rất có lợi trong việc tăng tiến tình cảm giữa hai người.

      Điệu nhảy chậm rãi, hai người say mê nhảy theo điệu nhạc.

      Vóc người của rất cao, dù giày cao gót, cằm cũng chỉ tới bả vai . Hai người sáp gần với nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của bên tai.

      chỉ biết chút, nhưng Hạ An An phát nhảy vô cùng tốt. Hơn nữa, rất hiểu bạn nhảy của mình. Vốn dĩ là nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, theo lý mà , phải hơn hẳn mới phải, nhưng càng nhảy càng phát ra người dẫn dắt là .

      Khi điệu nhảy sắp kết thúc, Hạ An An có chút vui. hết sức chậm rãi bước, muốn tham lam cảm nhận thêm nữa tiếng tim đập trong lồng ngực , muốn được tiếp tục ngắm yết hầu gợi cảm của .

      Theo bước nhảy, hai người tách ra, sau đó nắm lấy tay , xoay người ngã vào ngực . cúi xuống nhìn , gương mặt tuấn gần trong gang tấc.

      Nhìn vào đôi mắt to của , hồn phách như bị ai đó cướp mất.

      Hạ An An nuốt nước miếng, lúc bị thả ra vì lo lắng mà nhảy sai vài bước, đến bước cuối nghiêng cái, thân người lảo đảo.

      Hoắc Minh Hiên nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo , xoay tròn vài bước. Đợi đến lúc hai người đứng vững, Hạ An An đột nhiên thấy đỉnh đầu đau ê ẩm.

      Ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Minh Hiên chau mày, cố gắng nén đau. Lúc này, mới phát , ra vì bảo vệ bị đụng vào cột, lấy cả thân người làm lá chắn.

      Hạ An An vội vàng buông ra, khẩn trương : " sao chứ Minh Hiên?"

      Hoắc Minh Hiên nhắm mắt cái, lạnh lùng : " sao."

      Khi rời khỏi cây cột, Hạ An An phát thấy chỗ mới đụng vào của bị sưng lên. Trong lòng như lửa đối, biết là người giỏi chịu đựng, lo lắng : "Minh Hiên, bị thương đúng ? Mau cho em xem."

      Hạ An An để ý cản trở của , bước tới vạch áo thấy sau lưng , chỗ bị đụng lúc nãy bầm đen thành mảng lớn.

      Hạ An An cảm thấy áy náy thôi, lại muốn lo lắng, lên tiếng như có chuyện gì: " có gì to tát, trong nhà có rượu thuốc, bôi chút là khỏi."

      Hạ An An nghe vậy liền hỏi chỗ để rượu. Khi tìm được rượu thuốc mang lên lầu cũng là lúc, Hoắc Minh Hiên cởi sẵn áo ngồi đợi ở sô pha.

      Lớp cơ bắp cuồn cuộn dưới làn da bánh mật của được ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn chùm chiếu xuống, càng hấp dẫn mê hoặc. Cơ tay mạnh mẽ, lộ ra vẻ nam tính, khiến người khác chỉ muốn xịt máu mũi vì xúc động. Các khối cơ bụng của như như , gợi cảm chết người, khiến Hạ An An vừa thấy liền có cảm giác máu toàn thân dâng trào đến đỉnh đầu.

      nuốt nước miếng, hít sâu hơi, né tránh nhìn , ôm rượu thuốc tiến đến.

      Hoắc Minh Hiên đưa tay đón lấy: "Tôi tự thoa được rồi."

      Hạ An An giữ chai rượu lại, buồn bực : " lưng có mắt sao? tự bôi thế nào được?"

      Hoắc Minh Hiên cũng cãi nữa.

      Hạ An An cẩn thận bôi rượu lòng bàn tay, xoa xoa đều rồi bôi lên vết thương của . cảm thấy gồng người căng thẳng, lên tiếng bằng giọng khôi phục như bình thường: " thả lỏng ."

      "Ừ."

      Tuy trả lời như vậy nhưng các bắp thịt vẫn có dấu hiệu thả lỏng. Hạ An An ép nữa, vì để phá tan bầu khí ngại ngùng này, lên tiếng hỏi: "Tại sao trong nhà lại có rượu thuốc vậy ?"

      Hoắc Minh Hiên trả lời, Hạ An An nghĩ nghĩ chút liền hiểu ra, rượu thuốc này vốn là chuẩn bị cho .

      Trước kia sống u mê, lúc say rượu khó tránh khỏi vấp ngã. Hẳn là ít lần yên lặng bôi thuốc cho ?

      Quả , nỗ lực vì rất nhiều. Nhiều năm như vậy, vừa bận con trai, vừa bận nghiệp lại còn chăm sóc cho người vợ u mê như .

      Hạ An An đột nhiên cảm thấy cổ họng nấc nghẹn.

      Bôi thuốc cho xong, khi lấy quần áo cho , Hạ An An kiềm nổi cảm xúc, đột nhiên ôm lấy lưng , hôn lên vết thương của .

      Thân thể bị bất ngờ, càng lúc càng cứng đờ. hồi sau, nghe thấy thanh cắn chặt răng của vang lên: "An An, em làm gì vậy?"ho xong, khi lấy quần áo cho , Hạ An An kiềm nổi cảm xúc, đột nhiên ôm lấy lưng , hôn lên vết thương của .

      Thân thể bị bất ngờ, càng lúc càng cứng đờ. hồi sau, nghe thấy thanh cắn chặt răng của vang lên: "An An, em làm gì vậy?"
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :