1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cuộc Sống Hạnh Phúc - Tử Thanh Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 10:

      Hạ An An có chút hoảng hốt, theo lẽ thường mà , lúc này đáng ra phải tức giận mới đúng. Chứng kiến chồng mình trò chuyện với người con khác giữa đêm, hơn nữa người này lại còn có tình ý với chồng mình, là phụ nữ ai lại chẳng khó chịu. Nhưng mà, và chồng thân tới mức có thể nhúng tay vào quản chuyện của . nếu tức giận lại càng vô lý hơn.

      Vì vậy, trong phút chốc, tay chân lóng ngóng, ngơ ngác chờ xem phản ứng của .

      Hoắc Minh Hiên nhưng lại rất tự nhiên, cầm vật gì đó đặt tủ đầu giường, lên tiếng: “Em thoa thuốc .”

      “Vâng?” Hạ An An bị làm bất ngờ.

      trong lúc biết thế nào, Hoắc Minh Hiên bước đến ngồi xuống giường, kéo tay qua, vô cùng tự nhiên bôi thuốc lên mu bàn tay .

      Do dầu bắn nên tay phồng lên vài bọt nước, vốn dĩ tay đầu bếp bị thương là chuyện bình thường, Hạ An An cũng quen. nghĩ rằng, Hoắc Minh Hiên lại để ý đến chi tiết này, còn bôi thuốc cho .

      Ngón tay thon dài từ bàn tay to lớn ấm áp của lúc này nhàng xoa xoa mu bàn tay , khiến cảm thấy như có luồng điện chạy khắp cơ thể.

      Dù vẫn trưng bộ dạng lạnh lùng thường ngày, nhưng thái độ của rất đỗi tự nhiên, như thể quen thân mật bôi thuốc cho từ lâu vậy.

      Toàn thân Hạ An An cứng đờ, run run lên tiếng: “Minh … Minh Hiên?”

      Động tác dịu dàng của hoàn toàn trái ngược với gương mặt lãnh đạm: “Hôm nay em vất vả rồi, phải nấu nhiều món như vậy. Kết hôn với nhau lâu, đến giờ tôi mới biết khả năng này của em.”

      Hạ An An chột dạ, căng thẳng : “Khi em còn bé, nhà nghèo. Muốn ăn đồ ngon nhưng có tiền mua, chỉ có thể tự tay nấu.”

      “Ừ.” nhàng lên tiếng.

      Hạ An An chợt có chút xấu hổ, trong thoáng biết phải gì.

      “Chuyện chúng ta ngủ riêng thể để người lớn trong nhà biết, đêm nay làm khó em rồi.”

      Hạ An An cúi đầu, đáp: “ sao.”

      Vừa chuyện, vừa thoa thuốc mu bàn tay . Chưa hết, còn kiên nhẫn mát-xa, cảm thấy da tay hấp thu thuốc tương đối mới dừng lại.

      Thoa xong, đứng dậy, : “Em ngủ trước , tôi tắm rửa.” Dứt lời, liền bước vào nhà vệ sinh. Rất nhanh sau đó, Hạ An An nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến.

      tay dường như còn lưu lại cảm giác dịu dàng của , Hạ An An vùi người vào chăn. Nhìn mu bàn tay được tỉ mỉ thoa thuốc, trong đầu đột nhiên xuất ý nghĩ mạnh mẽ, muốn có quan hệ tốt đẹp với chồng mình. Hai người cùng lập gia đình, còn có con trai, thể để người con khác thừa cơ xen vào.

      Khi Hạ An An suy nghĩ miên man, cửa phòng tắm mở ra. nghe thấy tiếng bước chân Hoắc Minh Hiên tới gần, trái tim kiềm chế được mà đập dồn dập. Để che giấu khác thường của mình, quay vào tường, kéo chăn che mặt.

      Hoắc Minh Hiên ngồi xuống giường. Dù chiếc giường rất rộng, vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của ngập tràn cạnh bên.

      Hạ An An càng lúc càng căng thẳng.

      “Ngủ rồi sao?” giọng hỏi.

      Hạ An An nuốt nước miếng: “Vâng.”

      đưa tay tắt đèn ở đầu giường, trong phòng trở nên tối đen. Kế đến, nằm xuống, duy trì khoảng cách nhất định với .

      tồn tại của vốn mạnh mẽ như vậy. vừa nằm xuống, liền cảm thấy cả chiếc giường lớn như bị chiếm lĩnh, dường như chỉ cần ngọ nguậy chút có thể chạm vào nhau.

      cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, tim đập nhanh bất thường. Vốn dĩ định nhân cơ hội này tạo quan hệ tốt với , ngờ bản thân lại nhát đến vậy. chỉ cần nằm bên cạnh, hồi hộp đến mức mở miệng nổi, như thể khí lực toàn thân đều bị hút sạch.

      Hai người im lặng hồi lâu, biết có phải ngủ thiếp rồi .

      Hạ An An cứng đơ xoay người, sống lưng to lớn của chỉ ngay trước mắt, đưa tay là có thể ôm được.

      Đây là chồng mình, là người chồng vì mình mà chịu khổ rất nhiều. muốn cải tạo mối quan hệ với , phải nắm bắt cơ hội tốt này.

      Ôm người ta cái , Hạ An An.

      Hạ An An run rẩy vươn tay, nhưng khi gần chạm đến nhát gan rụt lại.

      Nếu ôm , liệu có nghĩ dở hơi ?

      Người ta là chồng của mình, ôm cái sao? Đừng ôm, kể cả làm “chuyện ấy” cũng là bình thường cơ mà.

      Tuy như vậy sai, nhưng quan hệ của ra thân mật đến mức ấy.

      Khi Hạ An An tranh đấu nội tâm kịch liệt, người đàn ông vẫn đưa lưng về phía bỗng xoay lại. Trong làn ánh sáng yếu ớt ngoài khung cửa sổ, gương mặt tuấn của đột nhiên rơi vào tầm mắt , còn đôi mắt kín đáo của vừa vặn nhìn thẳng vào gương mặt hoảng hốt của .

      Hạ An An giật mình, vội xoay người lại, cắn chặt môi dưới, thầm mắng bản thân vô sỉ.

      “Em ngủ được?” Tiếng trầm trầm của vang lên.

      Các bắp thịt người Hạ An An như căng cứng, rất lâu sau mới có thể nghe thấy thanh của mình: “Vâng.”

      “Em lạ chỗ phải ?”





      có.”

      hồi sau vẫn thấy đáp lại, các bắp thịt của càng căng chặt hơn.

      “Tôi cho em mượn tay để gối nhé, em có cần ? ”

      “!!!”

      Trong giây sau đó, Hạ An An cảm thấy vừa muốn khóc, vừa muốn cười. Đây là lời gây xúc động nhất từ trước đến giờ mà từng nghe.

      Họ là vợ chồng, nếu chủ động cần gì phải tự làm khó mình nữa?

      Vội vàng xoay người, đưa đôi mắt to chân thành nhìn , gật gật đầu: “Em cần.” cảm động muốn khóc rồi đây.

      Hoắc Minh Hiên luồn cánh tay dưới cổ . Lực cánh tay khá mạnh của khiến ngã vào ngực .

      luồng hơi thở ấm áp và thoang thoảng thơm lập tức bao phủ chóp mũi , mùi hương nam tính chầm chậm lưu lại người. Trong tích tắc, Hạ An An cảm thấy choáng ngợp đến khó thở.

      tay ôm lấy cổ , tay khác vòng qua sau lưng ôm lấy đầu , chặt cũng lỏng, vừa vặn bao bọc cả người trong lòng .

      Nằm trong lồng ngực rắn chắc của , có thể nghe hơi thở .

      Đây là chồng , người chồng dù đối mặt với người vợ say xỉn suốt năm năm trời vẫn luôn chung thủy. Mặc cho đối xử tệ bạc thế nào, vẫn thủy chung rời bỏ. Dù công việc chất chồng như núi, nhưng vẫn yên lặng nuôi dưỡng con trai lớn lên.

      ngại ngùng đưa tay ôm eo , khuôn mặt nhắn vùi vào ngực . Lúc này, chỉ hy vọng thời gian dừng lại, mãi mãi sáng nữa, khiến cho họ có thể cứ thế đến tận lúc răng long đầu bạc.

      nhìn mặt , nên để ý thấy khoảnh khắc ôm lấy , bắp thịt cả người căng chặt khác thường, gân xanh cuồn cuộn trán. Trời biết, phải cẩn thận thế nào, chỉ sợ sức mạnh của mình tổn thương đến , sợ xúc phạm lần nữa.

      ra sức kiềm nén, nhưng cảm giác ấm áp này xảy ra quá đột ngột, khiến kích động đến run rẩy.

      Hạ An An cảm thấy bất thường của , lo lắng hỏi: “Minh Hiên, sao vậy?”

      sao.”

      nghe thấy giọng có chút khàn khàn, định ngẩng đầu nhìn nhàng đặt đầu nơi ngực mình.

      Hạ An an biết rốt cuộc là có chuyện gì. Nhưng nếu muốn thấy, nhìn, ngoan ngoãn như cũ vùi trong ngực .

      biết qua bao lâu sau, đột nhiên nghe : “Ban nãy, em có tức giận ?” thanh của bấy giờ khôi phục như bình thường.

      “Sao cơ?”

      “Lúc nãy tôi và Liên Cẩm chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu.”

      “Vâng.”

      “Đừng tức giận vì chuyện này, chỉ lãng phí thời gian, biết ?”

      Hạ An An cười cười, buồn bực gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

      ngủ .” Hồi lâu sau, lại lên tiếng.

      Hạ An An gật đầu, cọ cọ trong ngực . Nằm trong lòng khiến cho có cảm giác vô cùng dễ chịu và an toàn, dường như chỉ cần nằm nơi đây, dù trời sập đất lở cũng sợ hãi.

      Hạ An An biết thiếp lúc nào.

      Nhưng Hoắc Minh Hiên cả đêm đều thể chợp mắt.

      tham lam hít lấy hơi thở , sợ rằng tất cả chỉ đều là ảo giác.

      Bây giờ rốt cuộc cũng biết tật xấu đá chân của con từ đâu mà có. bị đạp vài cú, nhưng dường như hề cảm thấy gì, càng ôm chặt hơn.

      Hạ An An chợt giãy dụa trong lòng , liền buông lỏng chút. biết mơ gì, lẩm bẩm vài câu mà nghe hiểu nổi.

      vươn tay muốn kiểm tra, động tác đơn giản như vậy nhưng đấu tranh mãi mới có thể cẩn thận chạm vào mặt .

      Thấy giật giật, vội vàng buông tay, ngờ ra muốn tìm lòng bàn tay rồi cọ cọ khuôn mặt ấy.

      Làn da thuần khiết mịn màng của ấm áp dán lòng bàn tay .

      nhàng đưa ngón tay cái xoa xoa môi , hạnh phúc ngập tràn: “Quả nhiên, mình kiên trì là đúng. An An, cho biết, tất cả phải là ảo giác. Cuối cùng rèn sắt thành kim rồi phải ?”

      Người trong ngực ngủ say, nên thể trả lời. Đột nhiên, vươn tay vuốt ve đầu , tìm đến tai , sau đó đưa ngón tay mềm mại xoa xoa vành tai .

      bất đắc dĩ cười cười, cất giọng đầy thương cưng chiều: “ ra thói quen xoa lỗ tai của con cũng là từ em.”
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    2. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 11:

      Sáng hôm sau, khi Hạ An An tỉnh dậy thấy Hoắc Minh Hiên. Nhìn căn phòng trống rỗng, Hạ An An cứ ngỡ những chuyện đêm qua chỉ là giấc mộng. Chợt phát mùi hương còn lưu lại bên người và chiếc gối vẫn còn hơi ấm của

      mới chắc chắn được tất cả là , hai người đúng là ôm nhau ngủ cả đêm.

      Hạ An An ngồi hồi lâu lưu luyến dư vị ngọt ngào đêm qua, muốn rời khỏi giường. Đến lúc rửa mặt, thay quần áo xong bước khỏi phòng gặp Hoắc Minh San.

      Hoắc Minh San vừa thấy , gương mặt mang theo vẻ tinh quái đá lông nheo vài cái, thâm thúy hỏi: “Thế nào, thế nào? Đêm qua là đêm động phòng của hai người sau nhiều năm có phải ? Kỹ thuật của tớ thế nào?”

      Hạ An An liếc mắt xem thường: “Cậu là dung tục quá .”

      “Cậu đừng với tớ là hai người ngủ cả đêm mà chẳng làm chuyện gì hết nha?”

      Hạ An An trịnh trọng gật đầu: “Đúng thế.”

      Hoắc Minh San nghe lời này, lập tức trưng vẻ mặt đưa đám: “Ta , rốt cuộc là cậu có bệnh hay tớ có bệnh vậy hả? nam quả nữ ở chung phòng mà chẳng xảy ra chuyện gì? Đúng là quá mức tưởng tượng.”

      Ngay lúc đó, Bạch Tiểu Thi từ phòng bước ra, nhìn thấy hai người thầm to , liền tò mò hỏi: “Hai người gì vậy? Là chuyện ăn uống sao?”

      Hoắc Minh San trừng mắt: “ chỉ biết ăn thôi.”

      Bạch Tiểu Thi bất mãn vênh miệng phản bác: “Mới sáng sớm hung dữ với người ta.”

      Hoắc Minh Xán lúc này cũng vừa rời phòng, nhìn thấy vẻ mặt uất ức của vợ, nhanh chóng bước đến: “Này Hoắc Minh San, em biết bắt nạt Tiểu Thi đó.” Rồi ôm bả vai Bạch Tiểu Thi, an ủi: “Em cứ kệ nó .”

      Gien của Hoắc gia tệ, tất cả em nhà này đều có ngoại hình hơn người. giống vẻ lạnh lùng của Hoắc Minh Hiên, Hoắc Minh Xán thuộc tuýp công tử ấm áp nho nhã, khi nở nụ cười quyến rũ mê người.

      Nghe và Bạch Tiểu Thi là bạn cùng học đại học. Gia đình Tiểu Thi làm nghề kinh doanh quan tài. Lúc đầu, khi hai người muốn đến với nhau bị cả Hoắc gia phản đối kịch liệt. Họ cho rằng cưới người có gia đình làm quan tài rất xui xẻo. Nhưng hai người vì vậy mà bỏ cuộc, thầm cố gắng lấy lòng mọi người. Sau nhiều năm kiên trì, rốt cuộc Hoắc gia cũng xuôi lòng, đồng ý cho hai người tổ chức hôn lễ vào nửa năm trước.

      Vóc người Hoắc Minh Xán cao to đứng bên cạnh thân hình nhắn của Bạch Tiểu Thi chênh lệch rất nhiều. Bạch Tiểu Thi dù khá ngốc nghếch, vụng về nhưng có Hoắc Minh Xán lanh lẹ che chở, dù phải chịu uất ức cũng coi như lỗ chút nào.

      Hạ An An nhìn vẻ chiều chuộng Bạch Tiểu Thi của Hoắc Minh Xán, trong lòng khỏi cảm thấy ấm áp. Nhìn người khác hạnh phúc đối với chuyện vui vẻ vô cùng.

      Hoắc Minh Xán chỉ lớn hơn Hoắc Minh San mấy tháng, tuổi hai người tương đương nên cãi nhau như cơm bữa. Hoắc Minh San nghe vậy liền cười lạnh: “Nếu sợ người khác tổn thương vợ mình ráng mà trông chừng ấy cho tốt . Người thích ăn như cổ, cẩn thận có ngày ăn luôn cả .”

      Bạch Tiểu Thi nghe xong lập tức nhào vào lồng ngực rộng lớn của Hoắc Minh Xán, đưa bàn tay ôm eo : “Tôi ăn ấy đâu.”

      Hoắc Minh Xán dịu dàng xoa xoa đầu : “Ngoan, ngoan.”

      Hoắc Minh San nhìn hai người trước mặt tình tứ thèm kiêng nể gì, cảm thấy muốn ói, hung hăng liếc họ cái rồi xuống lầu. Hạ An An bất đắc dĩ lắc đầu, theo bạn cùng xuống.

      Những thành viên khác của Hoắc gia đều có mặt, lúc này ở phòng khách chuyện phiếm. Hạ An An xuất vừa đúng lúc chứng kiến Liên Cẩm ghé vào tai Hoắc Minh Hiên thầm gì đó.

      Hoắc Minh San cười lạnh, ghé vào tai Hạ An An, : “Thấy chưa? Loại đ* lẳng lơ điển hình luôn, mới sáng sớm giở trò.”

      Hoắc Minh San dù độc miệng, nhưng vì gia đình gia giáo, nên tục bao giờ. Nghe Hoắc Minh San vậy về Liên Cẩm, có thể nhận ra chán ghét dữ dội đến nỗi khiến bất chấp mà chửi rủa ta.

      Hạ An An trả lời, duy trì thái độ ung dung. Như chưa từng thấy gì, bình thản bước đến chào hỏi người lớn.

      Liên Cẩm vừa bắt gặp Hạ An An xuống lập tức vui vẻ hướng đến , lên tiếng: “Chị dâu mau tới đây ngồi , em sợ chị hiểu lầm.”

      Ánh mắt Hạ An An trầm xuống, thấy mọi người nghi hoặc nhìn về phía Liên Cẩm, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu. Hoắc lão phu nhân lúc này, nghe Liên Cẩm liền thắc mắc hỏi: “Con thế là sao? Hiểu lầm cái gì?”

      Liên Cẩm vẫn giữ thái độ vui vẻ, vờ cười khổ, : “Tối hôm qua con có trò chuyện vài câu với Minh Hiên ở sân sau, chị dâu thấy được liền hiểu lầm tụi con.”

      Hoắc lão phu nhân chợt có chút vui: “Liên Cẩm và em Minh Hiên mấy đứa, từ lớn lên cùng nhau, thân thiết như ruột thịt. Chỉ là cùng trò chuyện vài câu mà thôi, đáng so đo nhen như vậy.”

      Hạ An An thầm cười lạnh trong lòng. ta đúng là ghê gớm, mới sáng sớm muốn bày trò hại . Cũng may đêm qua kích động, chỉ đứng lầu, nếu trúng kế của ta rồi.

      Nhìn vẻ thất vọng khuôn mặt lão phu nhân và xấu hổ của người lớn trong nhà, Hạ An An hít sâu, bước lên trước người định mở miệng là Hoắc Minh San, tỏ vẻ kinh ngạc : “Ơ? Liên Cẩm và Minh Hiên hôm qua có chuyện ở sân sau sao? Em chị còn biết đấy. Hôm qua trở về phòng, chị còn mải chuyện với Minh San. Em chị hiểu lầm oan uổng cho chị mà.”

      Hoắc Minh San vội vàng phụ họa: “Đúng đúng. Hôm qua chúng tôi chuyện say sưa đến đêm, làm gì có thời gian hiểu lầm ?”

      Mọi người trong nhà đều thấy Hoắc An An thể có gì hiểu lầm. Hơn nữa Liên Cẩm lúc này, chính là cố tình chọn lúc mọi người đông đủ mà ra, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, khiến cho tất cả đều nghi ngờ ý đồ của ta.

      Thấy Liên Cẩm định phản bác, Hạ An An lập tức lên tiếng: “ ra chuyện đó chẳng to tát gì, chị cũng chẳng để tâm. Nhưng em lại trịnh trọng kể lể thế, phải là muốn mọi người hiểu lầm em và Minh Hiên có gì đó chứ?”

      Liên Cẩm thoáng cứng đờ, há mồm định gì đó Hạ An An che miệng cười, tiếp: “Mọi người xem, da mặt của Liên Cẩm mỏng mà. Chị chỉ đùa chút em đỏ mặt vậy rồi. Liên Cẩm em , em đừng giận, chị đùa em chút thôi.”

      ra, mặt của Liên Cẩm vốn đỏ, nhưng bị vậy, cộng thêm ánh mắt của mọi người, lập tức thẹn đến đỏ mặt.

      Liên Cẩm cứng đờ người nhìn ánh mắt đầy hàm ý của các thành viên Hoắc gia. Lúc này, quả thực đứng được, ngồi cũng xong. Nếu phản bác dù biết Hạ An An chỉ đùa, có vẻ tính toán so đo. Còn nếu cắn răng nuốt cục tức vào bụng, lại bị nghi ngờ là cố tình muốn người khác hiểu lầm về quan vệ giữa và Hoắc Minh Hiên.

      Nhẫn nhịn hồi lâu, Liên Cẩm cuối cùng quyết định vờ vui vẻ, lên tiếng: “Chị dâu đúng là người thích đùa.”

      Hoắc lão phu nhân thấy vậy, vội giảng hòa: “Liên Cẩm còn chưa kết hôn, các cháu đùa như vậy có chút quá đáng đó.” Tuy miệng như thế, nhưng mặt bà hề có ý trách mắng.

      Hạ An An cười cười lấy lòng Hoắc lão phu nhân: “Vâng vâng, là cháu lỡ mồm ạ. Xin lỗi nha, Liên Cẩm.

      Gương mặt cứng đờ như thể sắp nứt của Liên Cẩm lúc này vẫn cố nặn nụ cười, : “ sao.”

      Hoắc Minh San đứng ở bên, thầm khoái chí trong bụng. Nếu phải ở đây có nhiều người, ôm bụng cười to rồi.

      Về phần Hoắc Minh Hiên, vẫn còn ngạc nhiên thôi vì vợ mình những giỏi nấu nướng, đầu óc lại còn nhanh nhạy. vốn định đỡ giúp , nhưng chưa kịp mở miệng có cơ hội chen vào.

      Sau khi ăn sáng và hái vài rổ hoa quả tươi trong vườn, gia đình Hạ An An xin phép trước.

      Trước khi Hạ An An , Hoắc Minh San quên thầm vào tai , thể khâm phục và hưng phấn của mình. Hạ An An vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, đợi bạn xong mới lên xe.

      Hạ An An ôm Thiên Dục ngồi ở ghế phụ. Từ lúc lên xe tới giờ cậu bé con vẫn mở to đôi mắt tròn xoe, hết nhìn cha rồi sang mẹ.

      Cậu cảm thấy hôm nay papi và mami có chút gì đó bình thường.

      “Tối hôm qua mami ngủ ở đâu?” Sáng nay ngủ dậy, cậu bé mới biết mình và Thiên Dương ngủ chung phòng, hề nhìn thấy mẹ đâu. Mẹ lần đầu tiên đến nhà tổ, cậu sợ mẹ quen giường nên mất ngủ.

      Đối mặt với thắc mắc của bảo bối, Hạ An An có chút lúng túng.

      “Mami … ngủ ở phòng của papi.” Hạ An An cố gắng lấy lại giọng bình thường, đáp.

      cứ tưởng rằng sau đêm qua, mối quan hệ của và Hoắc Minh Hiên tốt hơn chút. ngờ chồng mặt lạnh vẫn trưng ra gương mặt lạnh băng khó hiểu như cũ. Trước khi lên xe, cố tình mỉm cười dịu dàng với , nhưng chẳng phản ứng gì mà chỉ nhìn cái rồi ngồi lên ghế lái, hoàn toàn coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Khiến cho Hạ An An xấu hổ đến mức muốn đào hang chui vào.

      Chưa kể, theo lẽ thường mà , nam nữ ngủ chung giường nhưng lại chẳng xảy ra chuyện gì, điều này khiến người ta khỏi thắc mắc.

      Dù có chút mặt dày, nhưng tối qua có chút mong chờ chủ động thân mật. Ai ngờ trong sạch như Liễu Hạ Huệ, đơn thuần ôm lấy cả đêm. Lúc này, trong lòng nghi ngờ, có phải do bản thân quyến rũ hay bởi vì căn bản hề hứng thú với ?

      Vậy nên, sau khi lên xe, Hạ An An liền trưng ra vẻ mặt buồn bực.

      “Papi có ôm mami ?” Thiên Dục tò mò hỏi, nhìn mẹ bằng đôi mắt to tràn đầy thắc mắc.

      ” … ” Hạ An An càng thêm lúng túng.

      Tiểu bảo bối hỏi mẹ làm gì, hỏi cha con có phải tốt hơn ? Con muốn mẹ trả lời thế nào đây?

      Tiểu bảo bối Thiên Dục thấy mẹ nhìn mình, chu chu môi tỏ vẻ bất mãn, u oán nắm ống tay áo quơ quơ: “Mami …”

      Hạ An An thở dài tiếng, xoa xoa khuôn mặt của con: “Có, papi ôm mami ngủ.”

      Ánh mắt Thiên Dục lập tức sáng lên, hưng phấn : “Vậy papi có hôn mami ?”

      ” … ” Bảo bối của mẹ ơi, xin con đừng hỏi mẹ mấy vấn đề này nữa được ? Dù mẹ con mặt dày nhưng chưa đến mức ấy đâu. Con muốn biết hỏi cha con ~
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    3. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 12:

      Người chồng mặt lạnh chuyên tâm lái xe đột nhiên lớn tiếng: “Thiên Dục!”

      “Dạ.” Nghe cha mắng, Thiên Dục lí nhí dạ rồi chôn gương mặt trong ngực mẹ, thêm gì nữa.

      Hạ An An nhìn con trai bĩu môi vẻ oan ức nép vào ngực mình, chợt cảm thấy xót ruột. Dù câu hỏi của Thiên Dục khiến có chút lúng túng nhưng có nghĩa là như người nào đó, quát bảo bối của mình như vậy.

      Nghĩ xong, Hạ An An hung hăng nhìn : “Sao lại hung dữ với con?”

      Người nào đó sắc mặt chút thay đổi, tiếp tục lái xe, đáp lời nào.

      Nhóc con Thiên Dục cọ cọ khuôn mặt vào ngực Hạ An An, buồn bực : “Papi xấu lắm.”

      còn tưởng nhóc con buồn vì bị cha mắng, ngờ cậu nhóc lại bồi thêm câu: “ chịu hôn mami.”

      Sặc …

      khí xe càng trở nên ngại ngùng, nhưng người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngồi ghế lái kia vẫn hết sức chăm chú tập trung chuyên môn, từ đầu đến cuối đều thèm liếc họ cái.

      Hạ An An ho tiếng, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

      Hoắc Minh Hiên lái xe rất êm, Hạ An An thoải mái ngồi xe, thiêm thiếp ngủ.

      Trong lúc mơ màng, nghe thấy chuông điện thoại của Hoắc Minh Hiên vang lên. gian xe vô cùng yên tĩnh, nên sau khi Hoắc Minh Hiên tiếp điện thoại, có thể nghe tiếng từ đầu dây bên kia rất ràng: “ Hiên.”

      Hạ An An lập tức tỉnh giấc.

      thanh ẽo ợt kêu tiếng “ Hiên” này, ngoài Liên Cẩm ra còn ai nữa?

      nhìn về phía Hoắc Minh Hiên, gương mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, chỉ có đôi chân mày khẽ nheo lại, nhàn nhạt : “Có chuyện gì?”

      “Em tìm được chỗ ở rồi, nhưng đồ đạc nhiều quá. có thể đến giúp em mang hành lí vào ?” Giọng của Liên Cẩm yếu ớt, mềm oặt như chú thỏ con tội nghiệp chờ chủ đến. Hạ An An dù chỉ nghe được từ xa nhưng vẫn khỏi nổi da gà.

      “Tôi có việc bận, để tôi nhờ cậu Lý giúp .”

      Hiên …” Dường như sợ cúp máy, ta vội kêu lên tiếng.

      Hoắc Minh Hiên đáp, chờ ta tiếp tục .

      Thấy có vẻ vui, Liên Cẩm bèn lên tiếng: “Vì chị An An sao? Chị thích em, vì vậy nên mới muốn giúp em có phải ? sao, nếu thế em cũng làm khó nữa, em tự làm cũng được.”

      Hạ An An thầm tưởng tượng, lúc này Liên Cẩm hẳn trưng ra bộ dạng oan ức, nước mắt lã chã. Người biết còn tưởng khi dễ ta.

      Đúng là giỏi bày trò, chỉ cần hai ba câu mà ta có thể miêu tả việc chẳng đầu đuôi cách vô cùng ràng. Ý của ta chính là, ta là người hiểu chuyện, dù hành lí rất nhiều nhưng vẫn cố gắng dùng sức lực yếu đuối của mình tự làm, muốn phiền tới Hiên.

      Lúc này, nếu Hạ An An muốn giữ hình tượng vợ hiền, tất nhiên phải rộng lượng để chồng giúp ta.

      Liên Cẩm này, đúng là xem thường ta rồi.

      “Tôi giúp vì có việc bận. Còn An An, ấy chẳng có vấn đề gì cả, An An phải người rảnh rỗi đến nỗi ghét người có sức uy hiếp với mình. Chuyện đó là do tự nghĩ ra mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng bỏ mặc , tôi nhờ cậu Lý đến giúp. Nếu nghĩ cậu Lý giúp được, muốn tự mình làm tôi cũng ép.”

      Hạ An An trưng vẻ mặt thể tin được nhìn Hoắc Minh Hiên. Theo như những gì từng biết, đàn ông khi đối mặt với người con yếu đuối mong cầu giúp đỡ như Liên Cẩm đều cưỡng lại được. Dù Hoắc Minh Hiên vốn là người cố chấp, nhưng trước vẻ vừa yếu đuối vừa cứng cỏi, buông ra câu “ sao, ” của ta, lại có thể cự tuyệt cách hề khách sáo như thế.

      Hạ An An chợt tưởng tượng ra vẻ mặt khó chịu như ăn phải ruồi của Liên Cẩm.

      Quả nhiên, đầu dây điện thoại bên kia lập tức rơi vào yên lặng.

      “Còn việc gì ? Nếu có việc gì khác … ”

      “Đợi chút!”

      Hoắc Minh Hiên định tắt điện thoại, chợt dừng lại, lên tiếng: “ .”

      Hiên, em có ý khác. đừng hiểu lầm. Nếu bận, có thể nhờ Lý đến giúp em cũng được.”


      “Ừ.” Dứt lời, lập tức cúp máy.

      biết vì sao, Hạ An An cảm thấy rất đỗi thoải mái trong lòng. Dù chồng quả có hơi vô tình chút, nhưng lúc này đối mặt với vô tình của , lại thấy đáng .



      Sau khi tắt điện thoại, Hoắc Minh Hiên lại chuyên tâm lái xe như cũ, hoàn toàn để ý đến ánh mắt phấn khích của . Hạ an An nhìn hồi lâu, thấy chẳng có phản ứng gì, chợt có chút buồn bực.

      sao nỡ vô tình với cả em vậy chứ, em là vợ đấy.

      Gương mặt ai đó vẫn lạnh lùng lái xe như cũ.

      Được rồi, Hạ An An đau lòng chấp nhận, đúng là có sức quyến rũ.

      Hạ An An ôm chặt bảo bối nằm trong ngực, hôn khuôn mặt nhắn mềm mại của cậu, giọng : “Cha con đúng là đồ tim.”

      Cái miệng của Thiên Dục đột nhiên mấp máy, mơ màng vươn cánh tay qua cổ , nhõng nhẽo lên tiếng: “Mami, ôm con cái.”

      ngủ rồi còn mớ đòi ôm cái, tính tình bám mẹ như vậy biết giống ai nữa. Nhìn gương mặt của người chồng lạnh lùng, thầm: “Chắc chắn phải giống .”

      Ba người nhà Hạ An An cuối cùng cũng tiến vào đại lộ Kim Sơn ở thành phố Lô Thủy, đây là khu biệt thự ở ngoại ô thành phố. Nơi này có đến hàng trăm biệt thự to , dù chưa thể so sánh với khu nhà quý tộc ở Lâm Giang nhưng cũng có thể coi như là nơi tập hợp của các gia đình danh giá.

      Phong cảnh ở đường Kim Sơn rất đẹp, hai bên đường là những tảng đá lớn ven rừng. Theo con đường lên, xuyên qua những khe hở trong rừng cây, có thể thấy căn biệt thự lộng lẫy giấu.

      Lúc về đến nhà 4 giờ chiều, dì giúp việc biết họ đường dài đói bụng nên sớm chuẩn bị cơm.

      Thiên Dục vừa về tới nhà tỉnh giấc. Mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, nhưng vì mới tỉnh ngủ nên nhóc con kia vẻ mặt còn mơ màng, hai má đỏ bừng, như táo vừa mới hái xuống, cực kì đáng .

      “Papi, tối nay con cùng mami ngủ, papi có ngủ chung ?” Đôi mắt to của Thiên Dục chờ mong nhìn cha, giọng lộ vẻ mơ màng mới tỉnh.

      Hạ An An vùi đầu ăn cơm, vờ như nghe gì hết. ra, có chút trông đợi vào đáp án của . Nếu đồng ý với Thiên Dục, nghĩa là vẫn còn muốn ở bên .

      “Hôm nay cha có việc bận.” Hay cách khác là có thời gian ngủ chung cùng họ.

      thực ra đúng là có việc bận. Hai ngày nay vì về nhà tổ, việc trong công ty bị trì hoãn ít. vốn cũng mong có thể gần vợ chút, nhưng công việc lần này rất quan trọng.

      Nghe câu trả lời của , trong lòng Hạ An An cảm thấy mất mát vô cùng, thầm nghĩ bản thân có sức quyến rũ nên chồng mới thèm để ý tới. hoàn toàn muốn thân thiết với , quả nhiên nhẫn nhịn lâu nay, chỉ vì cảm thấy tội lỗi chứ phải vì thích .

      Cảm giác mất mát này dai dẳng bám theo Hạ An An đến tận sáng hôm sau.

      Làm bữa sáng cho hai cha con, tiễn họ ra cửa xong, Hạ An An phiền muộn lên lầu, tự quan sát dáng mình trong gương. Người xưa rất đúng, “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”. Chưa kể, ngoại hình của lại hề tệ chút nào, chỉ cần chịu khó trang điểm chút nhất định lộng lẫy rạng ngời.

      Vết thương trán lành, chỉ còn để lại chút sẹo, dặm thêm phấn là có thể che được. chia tóc ra hai phần sau ót, bện thành hình xương cá. Sau đó, trang điểm gương mặt chút rồi lấy chiếc váy ôm mặc vào. Nhìn người trong gương sáng sủa, rực rỡ hẳn lên, Hạ An An nhịn được mà cảm thán, mình quá đẹp.

      Ngày đó tại Hoắc gia, cẩn thận để ý thấy, Hoắc Minh Hiên rất thích ăn miến xào và thịt kho làm. Vậy nên, giữa trưa, liền làm những bốn món mặn và món canh cho .

      Trước giờ ăn cơm, gọi điện thoại cho Hoắc Minh Hiên tiếng. Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gọi cho nên khỏi thấp thỏm.

      Hoắc Minh Hiên kiểm tra báo cáo trong phòng làm việc. Bình thường, khi làm việc, ai dám đến quấy rầy. Nếu là việc của công ty cứ trực tiếp liên lạc trợ lý là được. Do đó, khi chuông điện thoại vang lên, Hoắc Minh Hiên cau mày lại, định nhấn từ chối, nghĩ rằng màn hình lên chữ ” Vợ “.

      Ngay khoảnh khắc đó, liền vội vàng cầm điện thoại lên nghe, chỉ sợ nếu chậm chút đối phương tắt máy.

      “Alo?” Tâm tình như vậy nhưng giọng của vẫn lạnh băng như cũ.

      Hạ An An khôi phục lại vẻ bình thường, nghiêm túc suy nghĩ hồi rồi lên tiếng: “ xin lỗi, quấy rầy làm việc.”

      “Có chuyện gì?” Giọng lãnh đạm của càng khiến Hạ An An thấp thỏm.

      Vì vậy, mang thanh khỏi có chút chán nản, tiếp: “À … Em có làm mấy món thích, định mang đến cho . Nhưng nếu bận quá thôi vậy.”

      Thấy đối phương im lặng hồi, lúc Hạ An An nghĩ rằng có việc bận nên thèm để ý tới mình Hoắc Minh Hiên lên tiếng: “Công ty Lam Diệu nằm ở năm tầng cao nhất của cao ốc Thời Đại. Phòng làm việc của ở bộ phận kĩ thuật, tầng cùng. Em đường cẩn thận chút, trước cửa nhà có ngã rẽ, nơi đó có trạm chờ có thể bắt taxi.”
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    4. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 13:

      Hạ An An nhớ rõ, ở đời trước, công ty Lam Diệu của Hoắc Minh Hiên tọa lạc tại cao ốc thương mại sầm uất ở quảng trường X. Nhưng năm Lam Diệu chuyển đến quảng trường này là năm 2018, còn bây giờ chỉ mới là năm 2015. Chắc Lam Diệu vẫn chưa lớn mạnh đến mức đó?

      Có điều, lúc này đứng trước cao ốc Thời Đại, ngước nhìn kiến trúc hùng vĩ cao thấy đỉnh này, há hốc kinh ngạc. Nghĩ đến chồng mình làm việc tại tầng nhà cùng kia, chợt khỏi cảm thấy kiêu ngạo.

      Hạ An An cầm theo hộp đựng cơm vào thang máy. Giờ này là giờ nghỉ trưa, nên trong cao ốc rất vắng vẻ. Trong thang máy, trừ ra chỉ có nam thanh niên khác. Sau khi tiến vào thang máy, phát thanh niên kia nhìn mình rất khác thường, thầm phập phồng lo lắng biết có phải xui xẻo gặp ngay tên biến thái .

      "Em là... Hạ An An phải ?" Đúng lúc Hạ An An lo lắng đề phòng, người thanh niên đột nhiên hỏi.

      Hạ An An lập tức hoảng hốt, quay đầu nhìn lại. Quan sát dáng vẻ thanh niên này, người mặc đồ Âu, còn cầm theo túi đựng giấy tờ, khuôn mặt sáng sủa, giống như người xấu.

      Dù vậy, Hạ An An chưa vội trả lời, chỉ nghi hoặc hỏi lại: " là...? "

      Nam thanh niên cười cười: "Xem ra em nhớ . Lúc *Hiên đại và em kết hôn, cũng có đến dự. tên Trương Trạch Khải, là bạn cùng phòng với Hiên đại."

      *Hiên đại là cách gọi thân mật của người trong công ty và bạn bè với Hoắc Minh Hiên. Mình xin phép giữ nguyên.

      Hiên đại? Hoắc Minh Hiên?

      Nghĩ lại những gì mới nghi oan cho ta, Hạ An An chợt có chút xấu hổ: " có lỗi, Trương. Do đột ngột quá nên em nhận ra ."

      Trương Trạch Khải lịch cười, ý muốn vấn đề gì. Ánh mắt rơi vào hộp đựng cơm tay , ý tứ hỏi: "Em tới đưa cơm cho Hiên đại à?"

      Hạ An An gật đầu, nhận ra tia kinh ngạc trong mắt Trương Trạch Khải. có thể hiểu được phản ứng này, dù sao mới cách đây lâu, quan hệ giữa "" và Hoắc Minh Hiên chẳng mấy tốt đẹp.

      Tuy kinh ngạc là vậy nhưng Trương Trạch Khải cũng thắc mắc gì nữa. Lúc thang máy dừng, hướng về phía , : " còn việc phải đến bộ phận tài vụ. Phòng làm việc của Hiên đại ở tầng cùng, thuộc bộ phận kĩ thuật. Em cứ lên đó có người ra tiếp đón em."

      Hạ An An cảm ơn xong, Trương Trạch Khải nhìn bằng ánh mắt thâm thúy rồi rời .

      Đến tầng cùng, cửa thang máy vừa mở ra, hàng chữ "Bộ Phận Kĩ Thuật" liền đập ngay vào mắt. Hạ An An hít sâu vài cái, bước tới gõ cửa: "Chào mọi người, xin hỏi Hoắc Minh Hiên ở trong này có phải ?"

      Mấy tay mê game ở bộ phận kĩ thuật vừa thấy Hạ An An xuất ở cửa, hai cặp mắt lập tức sáng rỡ. Người con trước mặt có mái tóc dài như lụa được thắt gọn gàng sau ót, để lộ cái trán đầy đặn. Dù có khuôn mặt V-line thịnh hành, nhưng gương mặt tròn đáng phối hợp với ngũ quan xinh xắn, dáng người mảnh mai, cao ráo của cũng đủ để khiến họ tôn lên làm nữ thần.

      Hạ An An thấy mấy cặp mắt nhìn mình chằm chằm trả lời, bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa: "Tôi tìm Hoắc Minh Hiên, xin hỏi ấy có đây ?"

      "Chị tìm Hoắc lão đại của chúng tôi sao?" Người cậu thanh niên trông khá hoạt bát, nhìn qua chỉ có vẻ chừng hai mươi tuổi, nụ cười có chút ngây ngô: "Phòng làm việc của ấy ở bên trong, chị cứ vào là được."

      Hạ An An cảm ơn rồi thẳng vào, đường nhận được ít ánh mắt như hổ như sói của các nhân viên kĩ thuật.

      Hạ An An: "=="

      Đến tận lúc trước mặt lên chiếc cửa viết ba chữ Tổng giám đốc, mới thở dài hơi. Ngoài cửa có đặt quầy bar dạng lớn, đây hẳn là bàn làm việc của trợ lý của . Hạ An An tới bên cạnh bàn, lịch hỏi: "Chào , tôi tới tìm Hoắc Minh Hiên."

      Người phụ nữ chăm chăm vào tập tư liệu bàn chậm rãi ngẩng đầu lên. Khi Hạ An An nhìn thấy khuôn mặt cũng là lúc nụ cười lập tức đông cứng.

      kia cũng có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, tươi cười : "Chị An An, chị tìm Hiên phải ?"

      Là Liên Cẩm!

      "... Sao em lại ở đây?"

      Liên Cẩm nhún vai, đáp: "Dĩ nhiên là em ở đây để làm việc rồi."

      Trong lòng nặng nề, Hạ An An lên tiếng: "Em tới làm lúc nào? Sao chị chẳng hay biết gì cả?"

      "À... Em mới tới hôm nay thôi. Cũng hay, ngày đầu làm gặp chị An An." Liếc mắt về phía hộp cơm tay An An, Liên Cẩm tiếp: " Trước đây ngày nào chị cũng đem cơm đến cho Hiên sao? Cũng phải, chị An An ở nhà rảnh rỗi, chỉ có thể làm mấy việc đại loại như vậy để đeo bám Hiên."

      Dù lúc chuyện Liên Cẩm vẫn bày ra nụ cười vui vẻ, nhưng nghĩ thế nào lời này đều thiếu lễ độ.

      Hạ An An dù đối mặt với vô lễ của ta vẫn tức giận, cười dịu dàng, : "Dĩ nhiên. Mấy việc đeo bám này chị còn phải học hỏi Liên Cẩm nhiều lắm."

      ta muốn chọc tức ? dễ vậy đâu.

      Khi hai người nói chuyện thì cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc mở ra. Hoắc Minh Hiên nhìn thấy , lên tiếng bằng giọng nói bình thản thường ngày: "Tới rồi sao? Vào ."

      Hạ An An gật gật đầu rồi theo bước vào phòng.

      Nhân lúc Hoắc Minh Hiên rửa tay, tranh thủ lấy thức ăn đặt ngay ngắn bàn làm việc của .

      Hoắc Minh Hiên rửa tay xong, mới chú ý đến dáng vẻ Hạ An An hôm nay. Trong một thoáng, ngây ngẩn cả người. Ban nãy nhìn kĩ, chỉ thấy thay đổi một chút. Nhưng lúc này, chăm chú quan sát , cảm thấy như người sáng lấp lánh. Hiển nhiên, là vì lớp trang điểm và cái váy ôm làm tôn lên làn da và dáng người đẹp tuyệt vời của . nhớ rõ, chiếc váy này do mua cho , chỉ là, trước đây chưa từng mặc qua.

      biết, mặc nó vào nhất ̣nh rất đẹp.

      Hạ An An bày thức ăn xong thì thấy đứng trước nhà vệ sinh nhìn mình chằm chằm. vừa quay về phía thì lập tức thu lại ánh mắt. Dù phản ứng rất nhanh, ́ tình vờ như có gì nhưng tia bối rối vừa biến mất trong mắt đã bị phát hiện.

      Hạ An An thầm vui vẻ trong lòng. Xem ra mình trang điểm vô cùng thành công, ít nhất cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của người nào đó.

      "Mau tới ăn cơm ." Hạ An An mỉm cười, nói.


      "Được."

      Ra vẻ bình tĩnh, lên tiếng rồi tới sô pha ngồi xuống. Hạ An An đẩy thức ăn sang chỗ , vờ như vô tình, hỏi: " Liên Cẩm sao lại ở công ty ? Là do ý của bà nội sao?"

      " phải, do bộ phận nhân sự của công ty tuyển ta vào. Tôi cũng mới biết hôm nay thôi." Sắc mặt như cũ, trả lời.

      Hạ An An gật đầu, hỏi thêm gì nữa. nghĩ, nên bày tỏ thái độ quá nhiều về chuyện của Liên Cẩm, cũng cần phải cầu Hoắc Minh Hiên từ chối ta. tin tưởng mình, cũng tin tưởng . Nếu thật muốn rời bỏ , thì đã sớm ly hôn khi còn u u mê mê rồi. Hơn nữa, Hoắc Minh Hiên từng chính miệng nói, quan tâm tới Liên Cẩm chỉ phí thời gian. Vì vậy, sẽ nghe , lãng phí thời gian vào những vấn đề quan trọng này.

      Hoắc Minh Hiên thấy muốn nói thêm gì nữa, liền yên lặng cầm đũa ăn cơm. Tay nghề của vô cùng tốt, dù để trong hộp lâu như vậy nhưng thịt kho vẫn thơm, mềm, ngon miệng. vốn phải người sành ăn, nhưng từ sau khi được nếm qua món ăn của lần trước thì cũng có thể cảm nhận được hương vị đặc biệt do làm.

      Hạ An An đợi ăn gần xong mới lên tiếng: "Minh Hiên, em muốn thương lượng với một việc."

      Động tác ăn cơm của người nào đó lập tức dừng lại. Dù chỉ ăn cơm bàn làm việc, động tác của vẫn vô cùng tao nhã. dùng khăn ăn xoa miệng rồi mới lên tiếng đáp: "Là việc gì?"

      "À... Minh San phải đã thành lập một vũ đoàn sao? Em muốn đến vũ đoàn hỗ trợ cho ấy." Tại đời trước, sau khi Minh San tốt nghiệp có thành lập một vũ đoàn, chuyện này đến hiện tại vẫn thay đổi. Đời trước, bởi tai nạn xe mà thể tiếp tục khiêu vũ, chính là nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời . đã từng nghĩ sẽ mãi mãi thể khiêu vũ được nữa. Vậy nên lúc này, mặc kệ có thể nhảy tốt hay , cũng muốn thử lại một lần.

      "Được." Hoắc Minh Hiên nhẹ giọng, đáp.

      Hạ An An bối rối xoa xoa tà áo: "Thức ăn đã đưa đến rồi, giờ em đây."

      "Đợi tôi ăn xong sẽ đưa em về."

      " cần, em và Minh San đã hẹn dạo phố."

      "Tôi chở em đến chỗ Minh San."

      " còn bận làm, em muốn lãng phí thời gian của . Em có thể tự được."

      "Bây giờ là giờ nghỉ trưa, lãng phí."

      "... "

      Được rồi, chồng của đã ân cần như vậy, nếu lại từ chối thì có hơi quá đáng.

      Đợi Hoắc Minh Hiên ăn xong, hai người cùng nhau ra ngoài. Bộ phận kĩ thuật vốn nghị luận om sòm, vừa thấy Boss xuất hiện thì lập tức im bặt.

      Liên Cẩm cũng đứng dậy, hỏi: "Tổng giám đốc muốn ra ngoài sao?"

      Hoắc Minh Hiên khẽ gật đầu, muốn nói nhiều với ta, một mình bước thẳng. Hạ An An thâm thúy nhìn Liên Cẩm một cái, dặn dò một câu: "Làm việc tốt nhé!".

      Đợi Liên Cẩm khách sáo cười cười đáp lại, mới xoay người .

      Khi hai người tiến vào thang máy bên ngoài cửa lớn, cuộc nghị luận được bàn tán dang dở lại ầm ầm nổi dậy.

      "Ôi, Liên Cẩm, nhìn em chào hỏi mỹ nữ như vậy, em biết ấy là ai phải ?"

      Liên Cẩm dịu dàng cười: " ấy tên Hạ An An. Có điều, chúng tôi cũng thân."

      Người vừa lên tiếng hỏi đăm chiêu gật gật đầu rồi lại tiếp tục nói: "Mấy người nói xem có kì ? Chuyện lão đại của chúng ta đã kết hôn chẳng phải bí mật gì. Vốn dĩ mấy năm nay, có ít phụ nữ muốn đeo bám, tiếc công tìm đến công ty nhưng lão đại vừa thấy thì đều đuổi . Ôi, mỹ nữ hôm nay, thật đúng là có bản lĩnh, còn có thể khiến lão đại ăn cơm ấy làm."

      "Chỉ có thể nói, mỹ nữ này so với những người khác thủ đoạn hơn, lấy được lòng lão đại."

      "Tôi thấy người đẹp này thật ra tệ. Tuy phải đẹp lộng lẫy nhưng khí chất hơn người. Dù đã lấy được lòng lão đại nhưng hề kiêu ngạo, giống những người tầm thường khác."

      "Chí phải, chí phải..."

      Khi Trương Trạch Khải bước vào cũng là lúc bọn họ bàn tán sôi nổi. Dù là người quản lý bộ phận kĩ thuật, nhưng so với Hoắc Minh Hiên thì dễ gần hơn rất nhiều. Vậy nên, mọi người cũng vì thấy mà dừng thảo luận.

      "Người đẹp nào?"

      Nghe Trương Trạch Khải hỏi, lập tức có người lên tiếng giải thích: "Là người đẹp váy đen mới tới, rất là xinh đẹp, còn làm cơm tình cho lão đại nữa. Làm ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên tôi mới thấy có bồ nhí quyến rũ lão đại thành công đó nha."

      Trương Trạch Khải vừa nghe xong lời này, liền trừng mắt nhìn người nọ, nói: "Bồ nhí cái gì? Người ta là vợ danh chính ngôn thuận cưới về. Lời này này mà lọt vào tai Hiên đại thì cẩn thận cái đầu mấy người đó."

      Trương Trạch Khải dứt lời xong, nhân viên phòng kĩ thuật ai nấy đều há hồm kinh ngạc. Người lên tiếng giải thích ban nãy hoảng hốt kêu lên: " Trời ạ. Đây chính là chị dâu thần bí mấy năm qua đó sao? Lần đầu tiên tôi mới được thấy hình dáng chị dâu đó."

      Một người khác phụ họa: "Tôi còn nghĩ, rốt cuộc là loại phụ nữ ghê gớm đến thế nào mới quyến rũ được Hiên đại, khiến ấy nhiều năm quan tâm đến người khác, còn ngoan ngoãn nuôi dạy con trai. Thậm chí, mấy năm trước ấy còn đưa thằng bé đến công ty vừa làm vừa chăm sóc. Hôm nay được thấy chị dâu, đúng là danh bất hư truyền. Người ta khí chất thoát tục, bình thản ung dung như tiên nữ, thử hỏi mấy người phụ nữ ham hư vinh kia làm sao có thể so sánh được?"

      "Chí phải chí phải, vợ chính đúng là vợ chính, mấy loại bồ nhí hồ ly quái đều đáng chết hết."

      Trong khi mọi người ồn ào tranh luận, Liên Cẩm ngồi sau quầy bar, sắc mặt đen kịt. Lời nói của họ chẳng khác nào ám chỉ .

      Nhưng rất nhanh chóng, đã lấy lại tinh thần, tự an ủi chính mình. cho rằng Hạ An An chỉ vì đã sinh được con trai nên Hiên mới làm tròn trách nhiệm mà lấy ta.

      Sinh con ư? cũng có thể. đã trưởng thành, là một phụ nữ chân chính, chứ phải đứa con nít suốt ngày bám theo sau nữa.

      Cứ đợi mà xem. Đến lúc đó, ai là bồ nhí, còn phải xem lại.

    5. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 14:

      Địa điểm Hạ An An và Hoắc Minh San hẹn gặp là ở đường Hoài Dương. Sau khi hai người lên xe, Hoắc Minh Hiên liền chở thẳng đến đó.

      Lúc ngang qua ngân hàng, Hạ An An bỗng nhờ dừng xe lát.

      "Có chuyện gì?" Khi xe ngừng lại, Hoắc Minh Hiên thắc mắc hỏi .

      "Em kiểm tra thẻ chút." Dứt lời, Hạ An An liền bước xuống xe, chú ý đến vẻ phức tạp gương mặt .

      Trong bóp của Hạ An An đời này có vài thẻ ngân hàng. Mặc dù quen thuộc với cái thẻ nào nhưng nếu nó trong bóp , hẳn là của . Mấy năm nay, "" hề làm, cũng biết rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

      Tuy biết mật mã của Hạ An An đời này, có điều, đoán suy nghĩ của hai người chắc khác nhau là mấy, nếu phải là mật khẩu cơ bản khi làm thẻ là từ 1 đến 6.

      thử mã cơ bản trước, máy ATM báo mật khẩu chính xác.

      ra chỉ muốn xem thử để biết chứ hề hy vọng gì vào số tiền mình có. Vậy nên, khi nhìn thấy con số khổng lồ màn hình bất ngờ đến ngây người.

      "Mười, trăm, nghìn, vạn, trăm nghìn, trời ơi, tận sáu trăm nghìn! đúng, đúng, hình như vẫn còn dư số 0. Đếm lại lần nữa. Mười, trăm, nghìn, vạn, trăm nghìn, triệu, mười, trăm, nghìn, vạn, trăm nghìn, triệu!"

      Sáu triệu!

      Hạ An An tái nhợt trở lại xe, cứng đờ đưa thẻ hỏi Hoắc Minh Hiên: "Thẻ này sao lại có nhiều tiền như vậy?"

      Hoắc Minh Hiên trầm tĩnh đáp: "Tôi còn nhớ từng với em, mỗi tháng tôi đều chuyển tiền vào đây, chẳng lẽ em chưa đụng tới dù chỉ lần?"

      "À... Em..."

      "Được, tôi biết rồi." Biết rằng em ghét tôi, đến nỗi ngay cả tiền tôi cho em cũng muốn đụng vào.

      "Em mua sắm cùng Minh San, thích gì cứ mua đó. Nếu đủ tiền, em cầm thêm thẻ này , mật mã là ngày chúng ta kết hôn."

      Hoắc Minh Hiên vừa vừa rút chiếc thẻ trong túi đưa cho . Hạ An An kinh ngạc há hốc miệng, chiếc thẻ kia với là quá nhiều, biết dùng thế nào cho hết. làm sao còn cầu thêm được nữa?

      ", cần. Thẻ này nhiều tiền lắm rồi."

      "Cầm , đây chỉ là tiền lãi cổ phần của Bách Minh. Sau này, tôi giao cho em giữ." Dứt lời, nhét thẻ vào ví tiền cho .

      "Lãi cổ phần của Bách Minh? Vậy chắc ít?"

      " biết. Tôi cũng chưa từng xem qua."

      Hạ An An trợn tròn mắt, : "Minh Hiên, phải định đem tất cả tài sản cho em đó chứ?"

      Hoắc Minh Hiên vừa khởi động xe, vừa nhìn vẻ lo lắng của , thản nhiên vứt câu: "Hoắc phu nhân, em xem thường chồng em quá rồi. Em nghĩ tài sản của tôi chỉ có chút ít đó thôi sao?"

      Được rồi, chút ít, số tiền này đối với Hoắc đại gia chỉ là chút ít.

      "Nếu chồng muốn cho mình thẻ, mình còn từ chối có vẻ kiêu căng quá." Hạ An An thầm nghĩ, thôi phản đối nữa.

      Tới đường Hoài Dương, Hoắc Minh San chờ sẵn. Thấy Hạ An An được trai mình đích thân hộ tống, nở nụ cười trêo ghẹo, : "Ai da, ta , hai, bình thường phải bước cũng rời công ty trong giờ làm sao? An An cũng phải con nít, còn sợ ấy bị lạc đường à? Lại đích thân hộ tống người đẹp đến đây, đúng là hiếm thấy nha."

      Đối với lời trêu ghẹo của em , Hoắc Minh Hiên thèm để ý, dặn dò vài câu với Hạ An An rồi lái xe .

      Hoắc Minh San hừ mũi, hướng về phía chiếc xe rời khỏi, le lưỡi: "Có vợ liền quên em . Sau này đừng hòng nhờ tui đón con nữa nha."

      Hạ An An cười khổ, bước đến khoác tay : " thôi thôi, tính tình ấy phải cậu biết, đừng chấp nhặt với ấy nữa. Chúng ta cùng càn quét trận nào."

      Khuôn mặt Hoắc Minh San lập tức nở nụ cười, phấn khởi kéo tay Hạ An An nhắm thẳng trung tâm thương mại mà .

      Sau khi mua sắm mấy tiếng đồng hồ, Hoắc Minh San đưa Hạ An An đến spa nổi tiếng chăm sóc da toàn thân. Vừa bước ra khỏi spa, Hạ An An nhận được điện thoại của Hoắc Minh Hiên.

      " ở đâu?"

      "Em vẫn ở đường Hoài Dương ban nãy."

      "Tôi đến rồi, cụ thể em ở đâu?"

      "A? tan ca rồi sao?"

      "Ừ, em vị trí cụ thể chút."

      Hạ An An thông báo địa chỉ chưa được bao lâu, liền thấy chiếc xe quen thuộc. Hoắc Minh San ôm tay trước ngực, thầm vào tai : " tớ đối xử tốt với cậu . Tớ lớn thế này rồi, chưa từng thấy ảnh ân cần như vậy bao giờ."

      Hạ An An ngại ngùng, ho tiếng, thêm gì.

      Hoắc Minh Hiên từ xe tới chỗ hai người, đợi Hạ An An chuyện, cầm lấy túi lớn, túi trong tay đem bỏ vào cốp xe. Hoắc Minh San thấy vậy, lại lên tiếng trêu đùa: "Ôi, là phong độ quá , em còn muốn phải lòng nữa là."

      Hạ An An trừng mắt nhìn Hoắc Minh San: "Đừng giỡn nữa."

      Hoắc Minh San nhún vai, hướng về phía trai phất tay: " đến rồi em đây." Trước khi , Hoắc Minh San quên bổ sung câu: " hai cố lên nha, tranh thủ đem chị dâu động phòng sớm chút."

      Giọng tí nào của thu hút ánh mắt mọi người, khiến Hạ An An phải nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc - Minh- San."

      Đầu sỏ gây lúc này nhanh chóng lẻn lên xe mất.

      giống vẻ ngại ngùng của , Hoắc Minh Hiên vẫn bình thản như thể chẳng nghe thấy gì cả: "Lên xe , chúng ta đến đón Thiên Dục."

      Hoắc Thiên Dục lúc này ngoan ngoãn ngồi ghế dài ở nhà trẻ, vừa chơi ru-bic vừa đợi cha đón.

      Tại lâu đài hơi bên cạnh, mấy bạn cùng lớp cũng đợi người nhà đến đón. Trong số đó, cậu bé vô tình nhìn thấy vẻ mặt ưu tư của Hoắc Thiên Dục bĩu môi, ánh mắt di chuyển qua lại như suy nghĩ gì đó. Hồi sau, cậu bé chạy tới bên cạnh Thiên Dục, ngồi xuống: "Hoắc Thiên Dục, Lý Hiểu Lệ mới thích tao đó nha."

      Hoắc Thiên Dục nhàn nhạt liếc mắt rồi tiếp tục chơi ru-bic trong tay.

      Cậu bé bị làm lơ, cảm thấy khó chịu. Cắn cắn môi chút, cậu cất giọng lanh lảnh: "Hoắc Thiên Dục, tao biết bí mật của mày."

      Hoắc Thiên Dục quay đầu nhìn cậu ta: "Bí mật gì?"

      Cậu bé kia thấy cuối cùng cũng thu hút được chú ý của Thiên Dục, đắc ý cười cười: "Tao biết mày có mẹ."

      Nhàm chán! Hoắc Thiên Dục thầm mắng trong bụng. có mẹ là thế nào chứ, tên Lâm Trường An này đúng là ngu xuẩn.

      Cậu nhóc Lâm Trường An kia thấy Thiên Dục lại lơ mình, khuôn mặt nhắn tức giận muốn khóc, hừ tiếng : "Nếu mày có mẹ, vậy tại sao mẹ mày đến đón mày. Lần nào cũng là cha, chú Lý. Nếu mày có mẹ, mẹ cũng thương mày."

      Thiên Dục nghe đến đây phát hỏa, bật dậy hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Trường An: "Cậu hươu vượn! Mẹ tớ rất tớ."

      Hoắc Thiên Dục phản ứng mạnh như vậy ngoài sức tưởng tượng của Lâm Trường An. Cậu nhóc sợ hãi lui về phía sau, nhưng vẫn cố ra vẻ, tiếp: "Mẹ mày thương mày, nếu tại sao tao chưa từng thấy bà ta đến đón mày?"

      Đôi mắt Thiên Dục đỏ lên, hai bàn tay nắm chặt, như muốn giơ nắm đấm về phía Lâm Trường An. Đột nhiên, cậu nghe thấy thanh dịu dàng gọi mình: "Thiên Dục."

      Thiên Dục vừa nghe thấy thanh này, ánh mắt liền sáng lên, vội quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, chính là mẹ đứng ở cửa.

      Nước mắt lấp lánh khóe mắt, đôi chân nhanh chóng chạy về phía .

      Chỉ thoáng, cậu nhóc nhào tới ôm đùi , tròn xoe đôi mắt rươm rướm nhìn mẹ, giọng yếu ớt như chôn giấu biết bao nhiêu nỗi buồn: "Mami..."

      Hạ An An vừa thấy bộ dáng này của cục cưng, lập tức hoảng hốt. Vội ôm bé con vào trong ngực, xoa xoa khuôn mặt , : "Có chuyện gì vậy bảo bối?"

      Đưa bàn tay ôm chặt cổ , cậu nhóc dán khuôn mặt lên mặt , lí nhí lên tiếng: " có gì, do Thiên Dục nhớ mami thôi."

      Hạ An An chợt cảm thấy dở khóc dở cười, cưng chiều xoa đầu con: "Thiên Dục là tiểu nam tử hán, sao có thể vì nhớ mami mà khóc đây?"

      Cậu nhóc hít hít mũi, ra vẻ kiên cường, : "Mami có cười con khóc nhè ?"

      Hạ An An đưa khăn tay lau nước mắt cho cậu, rồi giúp cậu hỉ mũi, dịu dàng đáp: "Mami sao lại cười con? Nếu Thiên Dục nhớ mami như vậy, sau này ngày nào mami cũng đến đón con có được ?"

      Ánh mắt Thiên Dục lập tức sáng ngời, hôn cái: "Mami phải giữ lời nha."

      Hạ An An nhéo nhéo khuôn mặt của nhóc: "Dĩ nhiên rồi."

      Mấy cậu bé ban nãy vui chơi ở lâu đài phao bên cạnh, nhìn thấy Hạ An An và Hoắc Minh Hiên đến đều dừng nhảy nhót, chăm chú ngưỡng mộ nhìn Hoắc Thiên Dục.

      "Ơ, kia là mẹ của Hoắc Thiên Dục sao? xinh đẹp nha."

      "Đúng vậy, đúng vậy. Nếu tớ cũng có mẹ xinh đẹp như thế tốt biết mấy."

      "Này, Lâm Trường An, cậu xem mẹ của Thiên Dục có phải rất đẹp ?"

      Lâm Trường An nghe hỏi, liền thu ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía Thiên Dục, cố ý hừ tiếng, : "Có gì hay ho đâu." Dứt lời, cậu ta mình chạy mất.

      Vừa lúc giáo nhà trẻ ra ngoài, Hạ An An và Hoắc Minh Hiên cùng chào hỏi rồi đưa Thiên Dục .

      Hạ An An phát , hôm nay Thiên Dục bám người đến kỳ lạ. Từ lúc thấy , cậu bé nhất định ngồi trong ngực , hai tay vừa ôm chặt cổ, vừa ôm eo, như thể chỉ cần thả tay ra thấy nữa vậy.

      Hôm nay dì giúp việc làm, nhiệm vụ nấu cơm dĩ nhiên giao vào tay Hạ An An. Có điều, sau khi nấu cơm trong bếp, Thiên Dục vẫn chịu rời, đứng ở cửa chăm chú nhìn .

      Hạ An An phát ánh mắt của con trai, trái tim liền mềm nhũn. vặn lửa bước tới, tỏ vẻ biết làm sao, nhìn cục cưng.

      Thiên Dục thấy mẹ làm nữa, tưởng mẹ nấu xong rồi, giơ hai tay mềm mại, vẻ mặt chờ mong líu ríu : "Mami, ôm."

      Hạ An An ngồi xổm xuống ôm cậu nhóc vào lòng an ủi: "Sao vậy Thiên Dục? Có phải ở nhà trẻ xảy ra chuyện gì hay ?"

      Cậu nhóc lắc đầu: "Con nhớ mami thôi. Con muốn giúp mami rửa thức ăn có được ?"

      Hạ An An buông Thiên Dục, kiên nhẫn : "Thiên Dục còn , mami sợ quần áo con bị ướt sinh bệnh. Con lên lầu giúp papi được ? Hay là đến phòng chơi xe lửa cũng được. Mami tự làm được rồi."

      Vốn tính bướng bỉnh, nghe mẹ từ chối, miệng liền mếu máo: "Con muốn rửa thức ăn, con chỉ muốn giúp mami thôi."

      Hạ An An thấy vậy, cũng muốn từ chối nữa, đành thỏa hiệp gật đầu: "Được rồi, nhưng Thiên Dục nhớ cẩn thận làm ướt quần áo. Thiên Dục sinh bệnh, mami đau lòng lắm."

      Cậu nhóc được mẹ đồng ý liền phấn khởi, gật gật đầu.

      Hạ An An lấy cái chậu, thả cà chua cùng ít rau vào, hứng thêm ít nước cho cậu nhóc rửa.

      Trong nhà bếp có chiếc ghế , hẳn là dì giúp việc dùng lúc nhặt rau. Lúc này, Thiên Dục mang ghế lại đặt bên cạnh chậu, xắn tay áo nghiêm túc rửa rau củ.

      Hạ An An cứ tưởng cậu nhóc đòi chơi vậy thôi nên chỉ lấy vài thứ cho có. ngờ, khi vô tình quay đầu lại thấy cậu nhóc rửa rất nghiêm túc. Hai tay xoa xoa thức ăn lần rồi lại lần, đến hạt bụi xíu cũng bỏ sót.

      Hạ An An chợt thấy tự trách. Con trai là nghiêm túc giúp rửa thức ăn, nhưng lại tình, chỉ tùy tiện lấy vài thứ cho cậu nhóc, coi nhiệt tình của cậu là trò chơi.

      Nếu cậu nhóc có lòng giúp, cũng nên nghiêm túc đối đãi với cậu.

      Nghĩ đến đây, Hạ An An bỏ vào rổ ít rau nữa đưa cho cậu. Thiên Dục cười vui vẻ đón lấy, vô cùng hào hứng hỗ trợ .

      Thỉnh thoảng, cậu nhóc còn giọng gọi tiếng rồi mỉm cười ngọt ngào.

      Con trai ngoan hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến muốn khóc.

      Hoắc Minh Hiên bây giờ xử lý xong công việc, vừa bước xuống lầu vào phòng bếp chứng kiến khung cảnh cực kỳ hạnh phúc trước mắt. Vợ thuần thục xào đồ ăn, còn con trai dù động tác có vụng về chút, nhưng là nghiêm túc giúp đỡ mẹ rửa rau cho vào rổ. Lúc con trai đưa rổ cho mẹ, gương mặt vui vẻ nhìn cậu, hề keo kiệt khen ngợi: "Thiên Dục giỏi!"

      Nhìn hai mẹ con như vậy, trong mắt người nào đó lên tia tình cảm ấm áp, muốn được hòa vào bức tranh hạnh phúc đó. Lập tức bước đến cạnh Hạ An An, xắn tay áo, : "Còn gì cần làm ? Để tôi giúp em."

      Hạ An An cắt thức ăn Thiên Dục vừa rửa, ngẩng đầu, đáp: " cần, đợi bên ngoài là được rồi."

      Thiên Dục cũng cười híp mắt : "Con giúp mami làm hết cả rồi, papi đợi bên ngoài ."

      Hoắc Minh Hiên chợt cảm thấy cảm giác... dường như bị lập.

      Người nào đó làm được gì, chỉ có thể ngồi sôpha đọc tạp chí. Mãi đến khi Hạ An An gọi, người chồng mặt lạnh cuối cùng cũng tìm được việc mình có thể làm... chính là, ăn.

      Hoắc Minh Hiên cất tạp chí lên kệ, đứng dậy bước tới bàn ăn. Hạ An An giúp bới cơm, Thiên Dục khách sáo gắp thức ăn cho , : "Papi ăn ."

      Mặc dù hai mẹ con này ân cần hầu hạ, nhưng hiểu sao có cảm giác mình là khách.

      Cảm giác bị lập này thoải mái chút nào. Trong khi hai mẹ con ấm áp ăn cơm, trái lại, bên này ...

      Đột nhiên biết từ đâu, như thấy trận gió lạnh lẽo thê lương vù vù thổi tới người.

      Cơm nước xong, Hạ An An liền cắt hoa quả làm tráng miệng. Sau khi bày món, Thiên Dục vừa dính chặt trong lòng vừa thủ thỉ tâm chuyện ở nhà trẻ.

      Hạ An An trong lúc vô tình, phát thấy vẻ mặt lạnh lùng chăm chăm đọc tạp chí của Hoắc Minh Hiên, giọng lên tiếng: "Có phải mẹ con em làm phiền ? Nếu vậy em và con lên lầu nhé?"

      Đây là vì chướng mắt sao?

      Người chồng mặt lạnh trầm giọng đáp: " có!"

      "Chậc... Hôm nay ấy có vẻ là lạ." Hạ An An thầm nghĩ.

      Thiên Dục chút cũng nhận thấy vẻ khác thường của cha, vô tư cười đùa chơi hôn tình cảm với mẹ.

      Cậu nhóc ôm lấy khuôn mặt , hôn bên trái cái rồi chỉ chỉ khuôn mặt , Hạ An An hiểu ý liền hôn cậu nhóc cái.

      Hôn xong, cậu nhóc liền chạy đến cạnh Hoắc Minh Hiên. Hoắc Minh Hiên đặt tạp chí sang bên, vươn tay ôm con vào lòng: "Có chuyện gì?"

      Nhóc con ôm lấy gương mặt cha hôn cái, rồi chỉ chỉ mặt mình: "Đến lượt papi hôn con."

      Hạ An An lo lắng nhìn chồng mặt lạnh, sợ từ chối cầu của con. ngờ, người luôn lạnh như băng kia lại rất nghe lời, hôn lên hai má cậu nhóc.

      Oạch... Mặc dù cảnh này có chút lạ mắt nhưng thể thừa nhận, đáng vô cùng.

      Cậu nhóc lúc này tụt xuống khỏi ngực cha, kéo tay ý theo mình. Hoắc Minh Hiên dĩ nhiên nghe lời cậu nhóc, cùng bước đến bên Hạ An An. Lập tức Thiên Dục cười khanh khách, : "Bây giờ đến lượt papi hôn mami."

      "?!!!"

      Hạ An An ngậm miệng hoa quả, vội vàng nuốt vào, trưng vẻ mặt kinh dị hết nhìn Hoắc Minh Hiên rồi tới cục cưng.

      Cục cưng à, con mới đùa gì vậy chứ?

      Thiên Dục thấy cha bất động, khuôn mặt vui vẻ bỗng sụ xuống, u oán lắc lắc tay cha: "Papi, đến lượt papi hôn mami nha."

      Hạ An An nuốt nước miếng: "Này..."

      Lời còn chưa ra khỏi miệng, nghe thấy tiếng người chồng mặt lạnh : "Được."

      "!!!"
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :