1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cuộc Sống Hạnh Phúc - Tử Thanh Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 5:

      Hạ An An nở nụ cười nhìn , : ” về rồi sao? Vất vả cho quá.”

      Đối diện với gương mặt vui vẻ của , nhanh chóng trở lại bộ dạng thường ngày, lãnh đạm lên tiếng: “Ừ.”

      Hạ An An có chút ngạc nhiên khi thấy ngẩn ra, nhưng nghĩ lại thái độ vô tình của An An trước đây, lập tức hiểu lý do. vốn quen với vẻ hiền lành này của nên mới sững sờ như vậy.

      Bánh bao thấy Hoắc Minh Hiên về nhà rất đỗi hưng phấn, rạng rỡ gọi: “Papi!”

      nghĩ cũng biết trong giọng của cậu bé chất chứa bao nhiêu vui sướng.

      Hoắc Minh Hiên dịu dàng gật đầu, nhìn bằng ánh mắt thâm thúy rồi bước lên lầu.

      Cơm vẫn chưa nấu xong, Hạ An An đặt Thiên Dục xuống cho cậu bé chơi rồi vào bếp lấy hoa quả, chuẩn bị làm điểm tâm. Trước đây, từ sau khi Hạ An An trở thành đầu bếp, chưa bao giờ có tâm trạng để ăn những món thế này. Nhưng bây giờ, hoàn cảnh thay đổi hoàn toàn, bỗng muốn tự khao mình chút.

      làm món điểm tâm bằng trái cây lạnh vô cùng đẹp mắt, khiến người nào thấy cũng đều muốn ăn ngay. Nào là kiwi, cà chua bi, dưa bở, nho, chuối tiêu, còn có cherry tươi, tất cả các loại trái cây này hợp thành món ăn đầy sắc màu đa dạng, chỗ xanh, chỗ đỏ, được bày trí như đóa hoa rực rỡ.

      Sau khi Hạ An An đặt điểm tâm lên bàn, bánh bao phấn khởi vô cùng.

      “Đẹp quá à, mami giỏi quá!” Ánh mắt vui vẻ của cậu sáng ngời, khuôn mặt ửng hồng, rất đáng . Hạ An An nhìn thấy, nhịn được, đưa tay nựng má phính của con cái.

      Bây giờ, bánh bao cầm trái cà chua bi đưa trước miệng , cái môi mấp máy: “Mami, ăn.”

      Thằng bé hiểu chuyện, còn biết nhường cho người lớn ăn trước. Hạ An An nghĩ thầm rồi a a mở miệng, định nhàng cắn ngón tay cái. Thiên Dục cười ha ha rụt tay né, rồi cầm viên cà chua nhét vào miệng, nở nụ cười tươi rói. Mắt thằng bé híp lại như hai vầng trăng khuyết, khiến cho trái tim mềm nhũn.

      Lúc này, Hoắc Minh Hiên thay quần áo bước xuống, vô tình nhìn thấy hai mẹ con vui đùa. Lâu lắm rồi, Thiên Dục cười tươi như vậy, còn … Từ lúc gả cho , dường như chưa từng thấy cười.

      Hạ An An chợt cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, vội quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt khác thường của Hoắc Minh Hiên.

      Ánh mắt hề lạnh băng, môi dường như còn tạo thành đường cong vui vẻ. Nhưng, khi thấy nhìn mình, vui vẻ liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm lặng như trước.

      Ôi, ông chồng này đúng là lạnh lùng mà … Hạ An An than thầm, lên tiếng: “ Hoắc, mau đến ăn trái cây .”

      “Ừ.”

      nhàn nhạt đáp, vừa xắn tay áo sơ mi vừa bước xuống lầu.

      Mỗi lần cử động đều như mang theo cảm giác cao quý, dù chỉ là động tác đơn giản nhưng vẫn quyến rũ mê người. Hạ An An vội vàng dời ánh mắt, dùng tăm xuyên miếng dưa bở cho vào miệng để che giấu dao động trong lòng.

      Đợi Hoắc Minh Hiên ngồi xuống ghế sopha đối diện, Thiên Dục liền xuyên miếng kiwi đưa cho , tíu tít cười : “Đây là mami làm, rất là ngon. Papi ăn .”

      Hoắc Minh Hiên nhận lấy, đưa bàn tay to lớn ôm bé con vào lòng rồi mới bỏ miếng kiwi vào miệng.

      “Em gọi tôi như trước đây .” đột nhiên .

      Hạ An An nhận ra với mình, có chút bối rối, hỏi: “Sao cơ?”

      “Em cứ gọi tôi như trước là được.”

      Hạ An An lúc này mới nhớ đến chuyện mình lỡ mồm gọi “ Hoắc”, cúi đầu ngại ngùng. Dù lớn hơn bảy, tám tuổi, gọi Hoắc là sai. Nhưng dù sao bây giờ cũng là chồng , nếu vẫn giữ cách xưng hô đó đúng là có chút xa lạ.

      Họ là vợ chồng, xưng hô khách sáo như vậy nghe ra hòa thuận chút nào. Chưa kể, còn muốn cải thiện hôn nhân này, nên tỏ thái độ xa cách với Hoắc Minh Hiên.

      “Minh Hiên.” Nghĩ hồi, nhàng lên tiếng.

      Hoắc Minh Hiên nghe thấy liền cứng đờ, ánh mắt lên hai chữ ‘ thể tin được’ nhìn . Thấy ánh mắt của , Hạ An An chột dạ, cẩn thận hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

      Hoắc Minh Hiên quay đầu, vờ lơ đãng, : “Trước kia em đều gọi cả tên lẫn họ của tôi.”

      Khuôn mặt Hạ An An lập tức đỏ lên, xấu hổ chịu được. Người ta gọi như cũ phải ý muốn đừng quá xa cách mà chỉ là cảm thấy lạ với cách gọi đó thôi. Vậy mà lại hoàn toàn hiểu lầm, còn cái gì mà “Minh Hiên” thân mật như vậy.

      Đúng là tự mình đa tình, xấu hổ chết mất.

      Nhưng nghĩ nghĩ lại, dù sao cũng là chồng , gọi thân mật chút có gì sai.

      Đúng, chính là như vậy.

      ho tiếng, ổn định tinh thần, : “Sau này em gọi là Minh Hiên. Gọi cả tên lẫn họ có cảm giác xa lạ lắm.”

      “Ừ.” đáp bằng giọng điệu lạnh nhạt như cũ, buồn hay vui.

      Đúng lúc này, từ cửa vang lên tiếng gọi trìu mến: “Thiên Dục.”


      Hạ An An quay đầu nhìn, thấy người phụ nữ đứng trước cửa. Bà giữ gìn nhan sắc vô cùng tốt, lại chú trọng trang điểm nên nhìn qua cứ ngỡ mới 40 tuổi. Hạ An An từng đến nhà Hoắc Minh San vài lần, nên biết được, bà chính là mẹ của Hoắc Minh San.

      Thiên Dục nghe thấy, vui vẻ trả lời: “Bà nội.”

      Hạ An An đứng dậy, định kêu “Dì” nghĩ đến thân phận tại của mình, liền nuốt chữ “dì” kia vào, có chút tự nhiên lên tiếng: “Mẹ, mẹ đến rồi ạ.”

      Sau khi chào hỏi mọi người tiếng, Lý Tú Liên tới ngồi xuống bên cạnh Hạ An An. Bà nắm tay , tỉ mỉ quan sát từ xuống dưới vài lần, : “Nhìn sắc mặt con tốt hơn nhiều, mẹ cũng yên tâm. Hôm qua, Minh San con thay đổi, mẹ cũng tin. Nhưng vừa nghe con gọi mẹ tin rồi. Thấy con gọi như vậy, trong lòng mẹ vui biết bao.”

      Hoắc phu nhân là người hiền từ dễ gần. Trước kia, mỗi lần đến nhà chơi, bà đều nhiệt tình tiếp đãi, chuẩn bị cho mâm thức ăn ngon. Dù gia cảnh Hoắc gia tầm thường, nhưng Hoắc phu nhân chưa bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo. Thỉnh thoảng, bà còn cùng chuyện tán gẫu. Mẹ vốn mất sớm, cha liền cưới người khác, ngoại trừ việc đưa tiền cho chẳng quan tâm gì đến nên tình thương từ cha mẹ là điều xa xỉ với . Vì vậy, rất thích đến nhà Hoắc Minh San chơi, rất thích được cùng dì chuyện tán gẫu.

      Lúc này, nghe thấy lời bà vừa , Hạ An An áy náy vô cùng: “Xin lỗi mẹ, trước đây là do con hiểu chuyện.”

      “Con đừng như vậy. Con người ai cũng có lúc hồ đồ. Chuyện cũng qua rồi, bây giờ nhìn con suy nghĩ thông suốt, mẹ vui mừng. Nếu cuộc sống an bài như vậy, chẳng thà cứ bình tâm mà đón nhận, như vậy mới khiến bản thân mệt mỏi, người thân bên cạnh cũng lòng.”

      Lý Tú Liên thoáng nhìn Hoắc Minh Hiên, rồi quay về phía , tiếp: “Chúng ta đến phòng con , mẹ có chút chuyện muốn với con.”

      Hạ An An có ý từ chối, ngoan ngoãn gật đầu.

      Tới phòng, Hạ An An đóng cửa lại, nghe Lý Tú Liên chuyện: “An An à, mẹ thấy con như vậy rất mừng. Mẹ biết Hoắc gia có lỗi với con, nhưng chuyện này phải chỉ có mình lỗi của Minh Hiên. Mấy năm nay, thấy nó tối mặt tối mũi, vừa bận công việc vừa bận gia đình, mẹ đau xót vô cùng. Lúc đầu, mẹ thấy Minh Hiên phải vừa lo việc công ty, vừa chăm sóc Thiên Dục dễ dàng nên có ý muốn thay nó nuôi dưỡng Thiên Dục. Nhưng nó nhất quyết chịu, khăng khăng cho Thiên Dục gia đình đầy đủ. Mẹ biết ý của nó, đứa sống với ông bà và đứa sống với cha mẹ hoàn toàn giống nhau. Thấy Minh Hiên lo lắng cho gia đình này như vậy, con vẫn còn muốn hận nó sao?”

      Hạ An An biết diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào cho đúng. người đàn ông mà vừa phải lo nghiệp, vừa chăm sóc con . Vợ suốt ngày say xỉn, hoàn toàn để tâm đến gia đình. Rốt cuộc gánh chịu bao nhiêu mệt mỏi, thể tưởng tượng nổi.

      Nhưng cuối cùng, vẫn luôn làm tròn tất cả, hề rời bỏ , càng rời bỏ con mình.

      “An An à, bây giờ con có thể nghĩ thông suốt tốt lắm. Cuộc sống của Minh Hiên bấy lâu dễ dàng gì, nhưng chỉ cần con thay đổi, sau này nhàng hơn rất nhiều.”

      Hạ An An thầm xúc động hàng vạn hàng nghìn lần, vội gật gật đầu. Đúng lúc đó, có tiếng vú nuôi gọi ăn cơm, Lý Tú Liên vỗ vỗ lên tay an ủi: “Được rồi, mọi chuyện trong quá khứ hãy bỏ qua hết, chúng ta ăn cơm .”

      Hai người xuống lầu, các món ăn được sắp xếp chỉnh tề bàn. Mọi người ngồi xuống theo thứ tự. Hạ An An chất chứa bao nỗi niềm trong lòng, suốt buổi dám nhìn Hoắc Minh Hiên cái. sợ vừa nhìn thấy thể kiềm nén cảm xúc, sợ bản thân ray rứt đến mức khóc nấc.

      “Phải rồi, ngày mai là đại thọ bà nội các con. Mẹ tới hỏi xem các con có về .”

      Lời này là với Hoắc Minh Hiên. Hoắc Minh Hiên nghe thấy, vừa cẩn thận lọc xương cá cho Thiên Dục, vừa đáp: “Sinh nhật bà nội, đương nhiên phải về.” Rồi ngẩng đầu nhìn Hạ An An, tiếp: “Nếu cơ thể khỏe, em cứ ở nhà nghỉ ngơi.”

      Đại thọ của người lớn trong nhà nếu , vậy cũng quá vô lễ rồi. Hạ An An vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, : “Em khỏe nhiều rồi, em muốn cùng .”

      Trong lòng lúc này chỉ mong có thể đền bù những tội lỗi của An An trước kia.

      vừa dứt lời, tất cả ánh mắt liền rơi vào người, gương mặt ai nấy giấu được vẻ kinh ngạc. Hạ An An bị nhìn đến mất tự nhiên, ngại ngùng lên tiếng: “Sao … Sao vậy ạ? Lẽ nào con nên ?”

      Lý Tú Liên lập tức hớn hở, cười : “Nên, nên, nên, dĩ nhiên con nên .”

      Hoắc Minh Hiên chọn cá cho Thiên Dục xong, dường như để ý tới, lên tiếng: “Sáng mai xuất phát.”

      Từ biểu lộ của họ, Hạ An An suy đoán, An An kia chưa từng đồng ý đến Hoắc gia, chứ đừng là dự sinh nhật của người lớn trong nhà.

      Ôi đúng là lễ phép! Đến chuyện này mà cũng làm cho được? Bây giờ tức đến nỗi muốn băm vằm An An đời này ra cho hả giận.

      nghĩ sao mà sống như vậy? Thực hỏng bét. nếu biến mất, làm ơn vĩnh viễn đừng trở về. Tôi mới là Hạ An An chân chính, còn chỉ là ma quỷ nhập vào Hạ An An. Xin đừng quay về hủy hoại tôi.” An An rủa thầm trong bụng.

      Ăn cơm xong, tài xế của Hoắc gia đưa Lý Tú Liên trở về.

      Sau khi Hạ An An lên phòng, chuẩn bị rửa mặt nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, thấy Thiên Dục mặc áo ngủ trắng đứng trước mặt, còn mang theo chiếc chăn và chiếc gối con con.

      Thấy mở cửa, đôi mắt to của cậu bé mang theo chờ mong nhìn , con ngươi đen láy như ngọc thoát , môi lí nhí : “Con ngủ cùng mami có được ?”

      Lúc này, Thiên Dục mặc chiếc áo ngủ màu trắng thêu hoa, đáng chết người. Con trai đáng như vậy, mẹ sao đành lòng từ chối con chứ.

      Hạ An An ngồi xổm xuống, cưng chiều xoa xoa khuôn mặt trắng mịn của cậu bé: “Dĩ nhiên được. Nhưng Thiên Dục cần bạn chăn này, chăn của mami đủ cho hai mẹ con mình rồi.”

      Thiên Dục đưa ánh mắt sáng ngời nhìn mẹ, hớn hở : “Vậy con mang chăn về phòng. Con mang chén súc miệng lại đây cùng rửa mặt với mami được ?”

      “Được, được, được, con mau .”

      Nhận được đồng ý của mẹ, Thiên Dục vội vàng chạy về phòng của mình. Hạ An An nhìn chiếc mông vểnh lắc lắc vì chạy nhanh, cảm thấy vui vẻ vô cùng.

      Thằng bé là con trai của , con trai ruột thịt của , con trai đáng bé bỏng của .

      Trong khi mải say mê ngắm bóng lưng con trai, cửa phòng bên đột nhiên mở ra, quay đầu lại bắt gặp Hoắc Minh Hiên thay áo ngủ, lúc này chăm chú nhìn mình.
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    2. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 6:

      Nhìn thấy , Hạ An An nuốt nước miếng, chậm rãi lên tiếng: “…chưa ngủ à?” Thiên Dục là con trai , mẹ con gắn bó nên có thể dễ dàng thân thiết với bé. Nhưng còn với người chồng này, tâm trạng có chút lúng túng, biết phải đối xử thế nào.

      Người chồng mặt lạnh của gật gật đầu, vẫn là chất giọng băng giá thường ngày: “Thiên Dục ngủ với em?”

      “Vâng.”

      Hoắc Minh Hiên đáp, đợi đến khi Hạ An An cảm thấy ngượng ngùng, định chúc ngủ ngon cũng là lúc mở miệng: “Thằng bé lúc ngủ hay đá lung tung, em cẩn thận chút.”

      Hạ An An mím môi, cười đáp: “ sao.”

      Khi người chồng mặt lạnh bàn giao Thiên Dục cho xong rồi xoay người bước , Hạ An An đột nhiên nhớ đến những lời Hoắc phu nhân tâm ban nãy, bất giác lên tiếng: “Cảm ơn , Minh Hiên.”

      Cánh cửa được mở ra nửa bỗng dừng lại để lộ khuôn mặt lãnh đạm của : “Sao?”

      Hạ An An tránh né ánh mắt , tiếp tục : “Cám ơn chưa từng rời bỏ em.”

      Ánh mắt vốn luôn trầm tĩnh của bỗng như lên tia hiền hòa, gương mặt luôn nghiêm túc thay đổi bỗng như ấm áp.

      “Em là vợ tôi, đương nhiên tôi rời bỏ em.”

      Nghe vậy, tâm trạng Hạ An An chợt cảm thấy phức tạp. Chúng ta là vợ chồng, là người nhà. Chúng ta ngồi chung chiếc thuyền, cùng nhau vượt qua hoạn nạn.

      Vậy nên, dù có hành hạ thế nào, cũng rời xa .

      An An đời này đúng là có phúc mà biết hưởng, người chồng tốt như thế lại biết quý trọng.

      Nghĩ đến đây, biết vì sao, Hạ An An đột nhiên muốn rơi nước mắt.

      Hoắc Minh Hiên đáp lời xong, cửa phòng liền khép lại.

      Lúc này, Thiên Dục nhanh nhẹn ôm chén , gấu Pooh và khăn mặt lon ton tới phòng .

      Đối với Thiên Dục, được rửa mặt cùng mẹ là niềm vui lớn nhất trong đời cậu bé. Hai mẹ con đứng trước gương lớn, Thiên Dục chỉ cần ngước mắt là có thể thấy mẹ. Miệng của mẹ và cậu đầy bọt, cậu nhìn mẹ lúc, nhận được nụ cười trìu mến của mẹ, cảm thấy rất vui vẻ, thỏa mãn.

      Hạ An An phát , Thiên Dục có thể tự mình làm hết việc vệ sinh hằng ngày, gần như cần bất cứ hỗ trợ nào của . Thằng bé và cha nó giống nhau, có thể thấy Hoắc Minh Hiên bỏ ít tâm tư dạy dỗ con trai mình.

      Nghĩ đến đây, Hạ An An lần nữa ngập tràn cảm kích với Hoắc Minh Hiên.

      Cảm ơn cho em đứa con giỏi giang như vậy.

      Nằm giường, ôm thân thể bé mềm mại của con trong vòng tay, Hạ An An cảm thấy trái tim như được lấp đầy thương. cưng chiều hôn trán con, giọng, : “Thiên Dục, trước kia mẹ xấu lắm phải ?”

      Chiếc tay của cậu bé đặt cổ , chậm rãi xoa lỗ tai , hiền lành lên tiếng: “ phải. Mami chỉ là vui. Papi mami thời gian qua rất khổ cực, rất vui nên mới có tâm trí quan tâm đến người khác.”

      Trái tim Hạ An An như được vuốt ve, hỏi: “Cha con như vậy sao?”

      Thằng bé gật gật đầu.

      chồng mặt lạnh này chỉ giỏi kiên nhẫn mà còn có tấm lòng ấm áp nữa.

      Hạ An An nhìn qua Thiên Dục, phát ngủ thiếp , dịu dàng ôm sát cậu bé rồi hôn khuôn mặt cái.

      Nếu bây giờ, cha của Thiên Dục cũng nằm đây với hai người họ tốt quá, như vậy nhất định rất ấm áp.

      Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu, Hạ An An lập tức giật mình hoảng sợ. Trời ạ, rốt cuộc nghĩ gì? Ai nằm ở đây cơ? đúng là xấu hổ.

      Ngày thứ hai xuyên qua cuộc đời mới, Hạ An An thức dậy sớm hơn bình thường chút. cẩn thận bước xuống giường. Thay quần áo xong, hôn cái lên khuôn mặt ngủ say của Thiên Dục rồi rón rén bước ra cửa.

      Vú nuôi đến, chuẩn bị bữa sáng, Hạ An An chào hỏi bà xong cho bà nghỉ ngơi, tự mình tiếp tục việc dang dở.

      Khi bánh mì nướng xong, lúc bôi mứt hoa quả lần nữa Thiên Dục mặc quần áo chỉnh tề lầu xuống. Hạ An An liền đưa sữa hâm nóng cho cậu bé: “Con uống sữa trước, đợi mẹ nấu canh xong ăn sáng được rồi.”

      Thiên Dục ngẩn ngơ nhận sữa, nhìn chén dĩa được sắp xếp bàn và rổ bánh mì, kinh ngạc : “Mấy cái này đều là mami làm sao?”

      Hạ An An nháy mắt với cậu cái: “Đương nhiên.”

      Thiên Dục lập tức ha ha cười to: “Nhất định là rất ngon.” Cùng lúc đó, thấy Hoắc Minh Hiên từ bậc thang xuống, cậu bé liền giơ bàn tay tròn tròn phấn khởi gọi: “Papi, hôm nay mami làm bữa sáng cho chúng ta nha.”

      Hoắc Minh Hiên nhìn người bận rộn bên bàn ăn, cảm thấy sửng sốt. Hạ An An thấy đến, nở nụ cười dịu dàng: “Em lấy giúp báo và tạp chí rồi, để ở bàn.”

      Hoắc Minh Hiên quay đầu lại, quả tạp chí và báo được đặt ngay ngắn bàn. Ánh mắt lên tia phức tạp, nhưng hỏi nhiều, im lặng đến sopha ngồi xuống, bắt đầu đọc báo.

      Hạ An An vô tình nhìn qua phía , ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.

      mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, cả người toát lên khí chất tao nhã. Những tia nắng từ cửa số chiếu vào rơi ngón tay thon dài của . Tay nắm lấy tờ báo, biết đọc gì, trán khẽ nheo lại, càng làm tăng thêm vẻ chăm chú đầy nam tính và quyến rũ.

      Dường như nhận thấy có người nhìn mình, chậm rãi quay đầu lại. Hạ An An giật mình, vội vàng tránh ánh mắt , ngượng ngùng : “Có thể…có thể ăn sáng được rồi.”

      gật gật đầu, ngón tay thon dài gấp tờ báo gọn gàng đặt bàn.

      Trong lúc cả nhà ngồi xuống bàn ăn, Thiên Dục vừa ăn bánh vừa vui vẻ tíu tít với cha mình: “Papi, hôm qua con ngủ chung với mẹ.”

      Người cha mặt lạnh liền nhàn nhạt gật gật đầu: “Ừ.”

      “Sau này papi cũng ngủ chung với mẹ và con .”


      “Khụ,khụ,khụ…” Hạ An An nghe thấy lời này, lập tức sặc tràng.

      Thiên Dục thấy thế, vội vàng leo xuống ghế, dùng tay xoa xoa lưng cho mẹ.

      “Mami sao chứ mami?”

      Hạ An An nhanh chóng khôi phục, nhoẻn miệng cười với Thiên Dục: “Mami sao, con mau qua ăn cơm .”

      Thiên Dục thấy mẹ khỏe mới trở về vị trí ngồi xuống. Lúc này, Hạ An An vô tình liếc về phía Hoắc Minh Hiên, phát ánh mắt của nhìn có chút quái dị, liền cảm thấy chột dạ.

      Thiên Dục ban nãy nhận được đáp án của cha, vốn cố chấp, cậu bé lại lên tiếng hỏi lần nữa: “Papi ngủ chung với mẹ và con có được ?”

      Hạ An An chăm chú che mặt ăn bánh, vờ như nghe thấy gì. Gương mặt đỏ bừng, chỉ có thể ăn liên tục để giảm bớt cảm giác ngượng ngùng.

      “Papi trả lời con .” Mở tròn mắt nhìn cha, mặt cậu bé biểu lộ vẻ mong chờ.

      Người cha mặt lạnh lấy vụn bánh mì áo Thiên Dục xong, lúc này mới nhàng ” Ừ ” tiếng.

      Hạ An An nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt chồng thay đổi chút nào, rất tự nhiên ra những lời này. Còn trái ngược, vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng.

      Đúng là so với độ mặt dày của đại trong nhà này kém hơn ít.

      Nhận được câu trả lời của cha xong, Thiên Dục vô cùng vui vẻ, kích động hỏi Hạ An An: “Mami, sau này papi ngủ với chúng ta phải ?”

      Lúc này, trong lòng của Hạ An An rất …

      Con muốn mẹ trả lời thế nào đây bảo bối?

      Lại liếc mắt về phía người chồng mặt lạnh, thầm than khóc. có cần phải ăn cơm tao nhã như thế ? Vẻ mặt như mình chẳng liên quan gì cũng đẹp quá chứ.

      đời này, cha mẹ nào lại muốn dỗ ngọt con mình?

      Hạ An An hiền từ xoa đầu Thiên Dục, mỉm cười, : “Đúng rồi. Papi ngủ chung với chúng ta, con ngủ ở giữa, mami và papi nằm ở hai bên ôm con được ?”

      Vừa nghe xong, Thiên Dục liền phấn khởi vỗ vỗ tay . Nhưng chỉ ít giây sau, lại nghĩ ra điều gì đó, cậu bé lên tiếng: “ được. Mami ngủ ở giữa, con và papi cùng ôm mẹ có được ?”

      Hạ An An cố nhịn cười, dịu dàng vuốt ve mặt con: “Được rồi, con và papi cùng ôm mẹ.”

      “Khụ, khụ, khụ, khụ!” Lần này, cuối cùng người chồng mặt lạnh cũng bị sặc!

      Hạ An An nhìn người nào đó che miệng ‘khụ’ ngừng, chợt cảm thấy dường như mình đánh giá khả năng chiến đấu của bản thân hơi thấp. Về phương diện mặt dày này, chồng còn kém vợ chút đó!

      Bị ánh mắt đầy ý của An An nhìn chăm chú, Hoắc Minh Hiên càng ngày càng ho nhiều. Thiên Dục định xuống ghế xoa lưng cho vội vào bếp.

      Sau đó, Hạ An An liền nghe thấy trong bếp có thanh người nào đó uống nước ùng ục truyền đến tai.

      Chứng kiến người chồng mặt lạnh của mình khốn khổ như thế, Hạ An An thầm vui vẻ trong lòng.

      Ôi, mình hiền lành chút nào.

      Sau khi ăn điểm tâm xong, gia đình ba người lên xe nhắm thẳng hướng Hoắc gia mà .

      Hạ An An nghe Hoắc Minh Hiên rằng từ nhà đến nhà Hoắc gia cách vài giờ xe, chắc phải chiều mới tới nơi. Vì phòng đói bụng dọc đường nên chuẩn bị sẵn sandwich và bánh mì.

      Sau khi lên xe, Hạ An An ngồi ôm Thiên Dục ở ghế phụ còn Hoắc Minh Hiên chăm chú lái xe.

      Thiên Dục lúc này ngủ say, vì được cùng cha mẹ nên rất vui vẻ, tíu tít kể chuyện nhà trẻ suốt quãng đường .

      thanh của con trai, bầu khí giữa Hạ An An và Hoắc Minh Hiên liền trở nên ngại ngùng. Hạ An An phát , từ sau khi lên xe đến giờ, Hoắc Minh Hiên hề nhìn lần, hơn nữa còn biểu lộ rất lạ.

      Hạ An An đột nhiên lo lắng, có phải lúc nãy câu đùa của chọc giận rồi ? có cần giải thích rằng đó chỉ là câu dỗ ngọt con trai thôi ? Nhưng, nếu lỡ phải giận chẳng khác nào tự mình đa tình rồi.

      ra, Hạ An An hề biết chồng mặt lạnh của biểu lộ như vậy chỉ vì thẹn quá hóa giật mình mà thôi.

      Thiên Dục ngủ, Hạ An An mình đối mặt với Minh Hiên khó tránh khỏi ngại ngùng.

      “Em thay đổi rồi.”

      trong lúc cố gắng suy nghĩ đề tài để làm giảm bầu khí xấu hổ người im lặng lái xe nãy giờ chợt lên tiếng.

      Hạ An An tuy căng thẳng nhưng vẫn nở nụ cười, : “Em thay đổi như vậy tốt sao?Chẳng lẽ hy vọng em vẫn ôm hận với ?”

      Nghe thấy lời này, Hoắc Minh Hiên liền đánh xe sang bên đường rồi dừng lại. Đưa ánh mắt phức tạp nhìn , nét mặt biến hóa khó hiểu.

      “Tại sao đột nhiên hận tôi nữa?”

      ra, Hoắc Minh Hiên có ngoại hình và nghiệp xuất sắc như vậy, mặc dù kết hôn, nhưng vẫn có rất nhiều phụ nữ đong đưa. chỉ cần tùy tiện chọn người trong số đó cũng đều tốt hơn người vợ suốt ngày đắm chìm trong rượu như , vậy mà, vẫn rời bỏ . Dù biết hận , dù biết giữ lại chỉ khiến đau khổ, nhưng vẫn chấp nhận gánh vác trách nhiệm, lại còn mình nuôi nấng con trai của hai người.

      đối với tình sâu nghĩa nặng, làm sao có thể nhẫn tâm hận đây?

      “Đời người có được bao lâu. Nếu cứ ôm oán hận như vậy, hay chút nào. Trước kia là do em quá mức ngu ngốc, đến lúc trở về từ cõi chết, mới biết tất cả những gì em theo đuổi chỉ là hư ảo. Nơi em thuộc về chỉ có thể là gia đình này. Minh Hiên, mặc kệ có tin hay , em bây giờ toàn tâm toàn ý đối xử tốt , với con của chúng ta.”

      Cơ mặt của Hoắc Minh Hiên khẽ giật giật, ngón tay giữ chặt vô lăng vì dùng sức quá mức nên trở thành màu trắng. Cả người gồng cứng trông rất kì cục, ràng muốn kìm nén cái gì đó.
      Phong nguyetSweet you thích bài này.

    3. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 7:

      Mặc dù lúc này, trong lòng dao động kịch liệt nhưng chỉ yên lặng nhìn .

      Trải qua hồi lâu, mới dùng giọng hơi run run, : “Hy vọng đời này em thay đổi suy nghĩ lần nào nữa.”

      Hạ An An cười, gật gật đầu: “Vâng, đâu.”

      Khi ba người họ tới Hoắc gia, tất cả các thành viên khác đều đến đông đủ.

      Nhà chính của Hoắc gia nằm tại huyện ngoài thành phố, là căn nhà . Vì thời gian xây dựng từ rất lâu về trước, nên tất cả căn phòng đều tản mát khí cổ kính, xung quanh tường rào rậm rạp cây leo, khiến cho người ta cảm thấy như lạc vào bức tranh lãng mạn.

      Do cha mẹ Hoắc Minh Hiên cũng sống tại nhà chính mà ở trong nhà tại nội thành nên trước kia, chỉ mới tới nhà họ. Còn căn nhà này là lần đầu tiên đến.

      Khi Hạ An An và Hoắc Minh Hiên xuất , khí vốn náo nhiệt bỗng trầm xuống.

      Hoắc lão phu nhân vui vẻ ngồi giữa con cháu, vừa thấy Hạ An An, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Còn những thành viên khác của Hoắc gia đều im lặng như tờ.

      Hoắc lão phu nhân sinh tổng cộng ba người con và hai người con trai. Những người con đều được gả xa, người xuất ngoại, người năm mới về lần. Về phần hai người con trai, người con trai lớn là cha của Hoắc Minh Hiên, còn người kia là chú ba của .

      Hoắc Minh Hiên chỉ có hai em ruột, là và Hoắc Minh San. Chú ba của Hoắc Minh Hiên có ba người con trai, cả là Hoắc Minh Vĩ, thứ hai là Hoắc Minh Xán còn em út là Hoắc Minh Húc.

      Các chị em trong nhà họ Hoắc đều rất tôn kính Hoắc Minh Hiên. Cho nên, vừa thấy xuất , bọn họ đồng loạt cung kính kêu tiếng “ hai”. Đưa ánh mắt nhìn Hạ An An, họ biểu lộ thái độ ra ngoài, kính cẩn gọi “Chị dâu”. Dù sao, tốt xấu gì cũng là vợ của trai họ.

      Hạ An An tuy được tự nhiên nhưng vẫn lịch đáp lại từng người.

      “Đây phải vợ của Minh Hiên sao? Gả đến Hoắc gia chúng ta lâu như vậy, lần đầu tiên mới thấy bước vào cổng này.” Hoắc lão phu nhân dù tám mươi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, giọng chỉ như mới trung niên. Lúc này, bà uống ngụm trà, sắc mặt tỏ thiếu thiện cảm với .

      đoán trước phải gặp người nhà của Hoắc gia nhưng bị lão phu nhân mắng như vậy, trong thoáng, biết phải ứng xử thế nào.

      “Ôi mẹ ơi, con nít hiểu chuyện, mẹ so đo với cháu nó làm gì? Mẹ cũng biết sức khỏe An An được tốt. Nếu , con bé tới thăm mẹ từ lâu rồi.” Người lên tiếng là Lý Tú Liên, vừa bà vừa nháy mắt với .

      Hạ An An hiểu ý, vội vàng cầm quà chuẩn bị sẵn trong tay tiến đến, ngoan ngoãn : “Bà nội, đây là quà con chuẩn bị cho nội.” Vì biết chuyện khá trễ nên có thời gian chuẩn bị, đành sẵn tiện mua quà đường. Tuy nhiên, món quà này dùng tấm lòng để chọn.

      Hoắc lão phu nhân đáp, chỉ hừ tiếng.

      Nhận thấy thái độ của bà, Hạ An An khỏi xấu hổ, lúng túng biết làm gì, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

      “Bà nội, hôm nay là đại thọ của bà, ngày vui như vậy bà đừng tức giận, tốt cho sức khỏe. Đợi lát nữa cháu đánh cờ với nội có được ?”

      Hoắc lão phu nhân đưa mắt nhìn Hoắc Minh Hiên cao to khỏe mạnh, ra vẻ bất mãn: “Cháu biết đỡ cho cháu dâu.”

      Dù miệng như vậy, nhưng sắc mặt bà bớt khó chịu nhiều.

      “Bà nội sai rồi, phải cháu muốn đỡ, mà chỉ lo nội tức giận làm hại đến sức khỏe thôi.”

      Hoắc lão gia vỗ vai Hoắc Minh Hiên cái, cười : “Thằng nhóc con, chỉ giỏi dỗ ngọt bà nội.”

      Hạ An An đứng bên trợn tròn mắt, ngờ chồng mặt lạnh của mình cũng biết dỗ ngọt người khác, vài ba câu khiến cho bà nội tức giận vui vẻ trở lại.

      Hoắc Thiên Dục lúc này cũng lon ton chạy đến, mở đôi mắt to nhìn bà cố, miệng dẻo quẹo : “Bà cố, lát nữa con hát cho bà nghe có được ?”

      Hoắc lão phu nhân vừa nhìn thấy Thiên Dục liên cười tươi, vuốt ve khuôn mặt của Thiên Dục, lên tiếng: “Ôi chao, bảo bối của bà, lâu gặp cao lên nhiều rồi.”

      Vốn dĩ, đối với Thiên Dục, gương mặt của cậu chỉ có mẹ và cha mới được phép nựng. Người khác nếu muốn nựng cậu đều nhất quyết chịu. Nhưng mà để giúp mẹ, cậu ngay cả liều mạng cũng làm được. Nắn , nắn , chỉ cần bà cố giận mẹ là được. Có điều, nghĩ như vậy nhưng nụ cười gương mặt Thiên Dục vẫn có vẻ được tự nhiên.

      Dọc đường , Hoắc Minh Hiên giới thiệu sơ các thành viên trong gia đình Hoắc gia. Lúc này, chỉ cần nhìn thoáng qua vòng cũng có thể nhận biết từng người.

      Vợ của Hoắc Minh Vĩ tên là Tần Thục Tuệ, hai người kết hôn nhiều năm. Con của họ tên Hoắc Thiên Dương, chỉ hơn Thiên Dục tháng.

      Tần Thục Tuệ là người khá tốt, lại chăm chỉ. Ngày thường vốn biết cách dỗ ngọt lão phu nhân nên rất được bà quí. Hôm nay, tất cả mọi việc quan trọng trong nhà Hoắc gia đều do chăm lo, mà cũng phụ kì vọng của bà. Hoắc gia được chăm chút gọn gàng, ngăn nắp.

      Nhìn Hạ An An ngại ngùng đứng bên, Tần Thục Tuệ lên tiếng: “Chị hai, nếu chị phiền cùng theo em xuống phòng bếp nhé? Trong bếp bây giờ chỉ có mỗi Tiểu Thi.”

      Người vừa được nhắc đến là vợ của Hoắc Minh Xán, tên Bạch Tiểu Thi. chỉ mới đến Hoắc gia chưa tới nửa năm, vì là con dâu mới nên việc nhà cái gì cũng phải làm.

      Vừa nghe Tần Thục Tuệ xong, Hạ An An cảm thấy như được ra tù, vội vàng gật gật đầu: “Vậy được, chị theo em vào bếp xem sao.”

      Phòng bếp của Hoắc gia rất to, trong nhà ngày thường cũng có người giúp việc. Nhưng dịp sinh nhật quan trọng của lão phu nhân, các con dâu đều cố sức lấy lòng bà nên việc nấu nướng giao lại cho họ. Mỗi người đều phải tự tay làm vài món ăn để thết đãi em.

      Sau khi theo Tần Thục Tuệ vào bếp, thấy đúng là trong căn bếp to lớn chỉ có độc người.

      Bạch Tiểu Thi mặc chiếc áo bằng sợi đay ngắn tay rộng thùng thình, phía dưới là chiếc quần culottes màu xanh da trời. vốn có dáng người thon gầy, mặc quần áo rộng người càng tôn thêm vóc dáng nhắn xinh xắn.

      Tóc vừa dày vừa đen được quấn sau ót. So với vóc dáng nhắn của , mái tóc to dày đó như được phóng đại.

      Hai người em dâu này quả vô cùng khác nhau. Tần Thục Tuệ xử khéo léo, có thể là rất hiểu chuyện. Còn Bạch Tiểu Thi lại khiến người khác cảm thấy có chút vụng về, nhưng đáng ghét mà ngược lại rất đáng .

      Hơn nữa, nghe nhà Bạch Tiểu Thi là quán ăn.

      Bạch Tiểu Thi cắt thịt bò, thấy Hạ An An bước đến, liền hì hì cười, chào: “Chị hai.” Đôi mắt vốn to tròn híp lại, nhìn qua có vẻ rất vui vẻ.

      Hạ An An cũng đáp lại bằng nụ cười, nhiệt tình chào hỏi ấy.

      Đối với Hạ An An mà , phòng bếp tuyệt đối là lãnh địa của . biết , hôm nay nếu muốn thay đổi suy nghĩ của người trong Hoắc gia về mình, cần phải trổ hết tài nghệ.

      Tần Thục Huệ thấy xắn tay áo đến bếp vội vàng : “Ôi, chị hai, chị cần phải nhúng tay vào làm thức ăn đâu, có em và Tiểu Thi làm rồi. Chị chỉ cần giúp chúng em rửa đồ ăn là được.”

      Mặc dù lời có vẻ lễ phép, nhưng Hạ An An nhận ra hàm ý tin tưởng mình của Tần Thục Huệ. Dù hai người này tươi cười chào hỏi , nhưng bởi biểu của sau khi kết hôn quá tệ nên bọn họ tự nhiên cũng cảm thấy xa cách.

      Xem ra muốn thay đổi cái nhìn của người khác về mình, phải chỉ trong chốc lát là được.

      Hạ An An cười cười: “ sao, chị cũng muốn nấu gì đó để bày tỏ tấm lòng với lão phu nhân.” Vừa , vừa đón lấy con dao trong tay Bạch Tiểu Thi.

      Thấy chủ động như vậy, hai người cũng thêm nữa.

      10 phút sau, Tần Thục Huệ và Bạch Tiểu Thi nhìn kĩ thuật dùng dao và xào đồ ăn của , lập tức trợn tròn mắt.

      “Chị dâu, ngờ chị còn có tuyệt chiêu này.” Tần Thục Huệ che giấu được giọng đầy kinh ngạc.

      Bạch Tiểu Thi dùng ánh mắt lấp lánh quan sát : “Ôi thần linh ơi, dáng chị nấu thức ăn đẹp hết chỗ chê. Hôm nay chị chính thức trở thành nữ thần của lòng em.”

      Hạ An An trả lời, nghĩ rằng chỉ làm thức ăn thôi cũng có thể thu phục được fan hâm mộ. Mà câu kia trước đây nghe qua quá nhiều, ngay cả đầu bếp thực thụ còn phải thần tượng nữa là.

      Sau khi Hạ An An biểu diễn xong, hai người vốn tỏ vẻ tin tưởng lúc nãy ngoan ngoãn nghe sai khiến.

      “Ơ, Hạ An An, quen nhau lâu vậy rồi mà tớ biết cậu giấu nghề đó nha.”

      Ba người nghe thấy tiếng này liền quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Minh San hai tay ôm ngực đứng tựa vào khung cửa. cắt tóc ngắn, mặc bộ quần áo thường ngày, bây giờ cười híp mắt nhìn Hạ An An.

      giống với những người em có ngoại hình ưu tú, duy nhất của Hoắc gia lại có vẻ ngoài khá bình thường. Tuy vậy, vì gia cảnh hơn người, sống trong phú quý từ nên người loại khí chất giàu sang. Dù quá xinh đẹp nhưng với khí chất độc đáo, Hoắc Minh San tự nhiên cũng có sức quyến rũ đặc biệt.

      Tần Thục Huệ thấy liền cười, : “ út bây giờ mới đến à? Có mang bạn trai cùng về ?”

      Tần Thục Huệ mỗi lần thấy đều phải trêu ghẹo chút, Hoắc Minh San lâu dần cũng thành quen. nhét miếng gan ngỗng vào miệng, đáp: “Chị quan tâm tới hôn của người ta vậy, sao giới thiệu cho em , toàn chỉ miệng là có ý gì đây?”

      chủ nhà này miệng lưỡi vốn chua ngoa, Tần Thục Huệ cũng sớm quen từ lâu nên tức giận, cười : “Được được được, có người nào ok chị nhất định giới thiệu cho .”

      Hoắc Minh San chuyện vui vẻ phát dĩa thịt bò bàn chỉ còn nửa, giật mình lên tiếng: “Sao thịt bò chỉ có nhiêu đây?” Nhưng liền nghĩ ra gì đó, quay đầu về phía Bạch Tiểu Thi bĩu môi: “Đừng là chị ăn rồi nha.”

      Bạch Tiểu Thi rụt rè nuốt nước miếng: “Tôi chỉ định nếm thử thế nào thôi nhưng ngon quá nên kiềm lòng được.”

      Hoắc Minh San liếc mắt: “Đợi đến lúc đồ ăn chuẩn bị xong, có khi mọi người còn chưa ăn bị chị ăn sạch rồi.”

      Tần Thục Huệ ở bên cạnh phụ họa: “Rất có thể à.” Vừa vừa chỉ chỉ mảng lớn đồ ăn bị thiếu.

      Hoắc Minh San lập tức nổi giận: “Ta Bạch Tiểu Thi, chị chỉ biết ăn thôi, ăn hoài ngừng, nhà họ Bạch đầy thứ ngon cơ mà.”

      Bạch Tiểu Thi cảm thấy oan ức, đáp lại: “Tại miệng tôi to nên ăn nhiều vậy đấy được ?”

      Hạ An An nhìn mấy người bọn họ đấu võ mồm, trong lòng chợt vui vẻ. thầm nghĩ, đây mới đúng là gia đình, vừa nhộn nhịp vừa ấm áp. Mẹ qua đời sớm, cha sau khi cưới vợ còn quan tâm tới nữa, khiến phải chịu cảnh đơn mình. Chưa kể, lúc trở thành người vô cùng mập mạp, hết hy vọng với hôn nhân, cũng nghĩ tìm gia đình thuộc về chính mình. Nhưng hôm nay nhìn thấy họ, bỗng cảm nhận được cảm giác gia đình ấm áp.

      Chợt nhớ tới cảnh ai bên cạnh ngày trước, Hạ An An nhìn những người ồn ào xung quanh mình, trong lòng khỏi xúc động. thầm nghĩ, trước kia “ ta” biết quý trọng bây giờ thay ta giữ chặt lấy ấm áp này.

      “Có thời gian rảnh rỗi cãi nhau chi bằng giúp tôi làm thức ăn, mấy thấy tôi mình tay chân luống cuống hay sao?”

      Tần Thục Huệ nghe thấy Hạ An An , liền vỗ tay cái: “Kìa kìa, cứ mãi chuyện. Chị hai, chị cần gì, em lấy giúp chị.”

      ngờ chưa tới nửa tiếng đồng hồ, tìm lại được quyền uy vốn có của con dâu trưởng. Mấy người họ đều ngoan ngoãn làm theo lời chỉ đạo, dù miệng ngừng cãi nhau, nhưng vẫn giúp làm việc.

      Khi con dâu Hoắc gia bận bịu trong bếp, mấy em họ Hoắc cũng chịu lãng phí thời gian, tranh thủ bàn chuyện công ty ở phòng khách.

      Tổ tiên Hoắc gia vốn lên từ nghề buôn bán trái cây, nhưng đến bây giờ, Hoắc gia đơn thuần chỉ bán trái cây nữa. Thuận theo trào lưu thời đại, Hoắc gia vừa kinh doanh hoa quả vừa sản xuất nước trái cây và mở nhà máy sữa chua, quy mô lên đến hàng trăm chi nhánh. Tập đoàn Bách Minh của Hoắc gia tuy chưa thể là tầm cỡ, nhưng cũng phải .

      Trước khi Hoắc lão gia qua đời, ông vốn muốn giao công ty Bách Minh cho Hoắc Minh Hiên. Có điều, Hoắc Minh Hiên tính tình độc lập, chịu tiếp quản công ty mà tự thành lập công ty khai thác phần mềm trò chơi. Những người khác tuy lúc mới bắt đầu nghiệp đều vui, nhưng sau đó thấy kinh doanh tốt như vậy nên đành im lặng, dám gì.

      Mà, Hoắc Minh Hiên dù kinh doanh bên ngoài, song vì khả năng quản lý của quá tài giỏi, hơn nữa sau nhiều năm thành đạt, có được tiếng trong thành phố. Vì vậy người của Hoắc gia rất tôn kính , hễ bàn chuyện trọng đại đều tìm đến cùng thảo luận.

      Lúc này, Hoắc Minh Xán cùng thương lượng cách phát triển sản phẩm đại diện cho tập đoàn Bách Minh.

      Công ty Bách Minh là xí nghiệp thuộc thành phố Nộ Giang. Trước mắt, công ty chỉ sản xuất nước trái cây và sữa chua trái cây tại khu vực thành phố. Muốn công ty thêm lớn mạnh, nếu chỉ tiêu thụ tại địa phương được, cần phải mở rộng con đường.

      Mà đường lối phát triển này chính do mình Hoắc Minh Xán phụ trách.

      hai, em nghĩ thế này, chúng ta đầu tiên có thể phát triển ở thành phố H, thành phố P, còn có thành phố Đ. Mấy nơi này dân số dày đặc, các siêu thị lớn mọc lên rất nhiều. Nếu Bách Minh có thể đưa sản phẩm đến đây cần phải lo lắng số lượng tiêu thụ. Hơn nữa, còn có thể tăng thêm danh tiếng cho công ty. hai, thấy thế có được ?”

      Ánh mắt Hoắc Minh Hiên hơi trầm xuống, hai tay đặt đầu gối, lưng thẳng tắp, cả người toát lên luồng khí trầm tĩnh.

      Lén liếc mắt đến phòng bếp, Hoắc Minh Hiên vừa ung dung vừa từ tốn, : “Lời của cậu phải có lý, nhưng thành phố H hay các thành phố khác, những nơi này công nghiệp địa phương tương đối phát đạt. Ngành thực phẩm của họ trình độ thế nào chúng ta thể so sánh được. Nếu Bách Minh xuất hàng vào các thị trường này, chắc chắn bị những xí nghiệp lớn của họ nuốt chửng đến cả cặn cũng chừa. Theo quan điểm của tôi, chúng ta nên tiến vào khai thác thị trường phía Tây Nam trước, công nghiệp ở khu vực này còn lạc hậu, chỉ có Thành Đô là giàu có và đông đúc. Bách Minh lúc này vẫn chưa đủ thành thạo, nên xuất hàng ở những nơi có công nghiệp lạc hậu mới có hy vọng.”

      Dứt lời, cầm chén nhấp ngụm trà. Vào khoảnh khắc uống trà, ánh mắt lần nữa len lén hướng về phía phòng bếp.

      Hoắc lão gia và các thành viên khác đều đồng ý gật gật đầu, Hoắc Gia Huy cười : “Minh Xán à, xem ra sau này muốn tiến bộ con cần phải

      theo hai học tập nhiều hơn.”

      Hoắc Minh Xán vốn rất tôn trọng cả, nghe vậy liền gật đầu đáp: “Đây là điều tất nhiên ạ.”

      Hoắc Minh Húc là con trai út của con trai thứ hai nhà họ Hoắc, năm nay mới mười chín tuổi, vừa lên đại học. Chuyện trong công ty cậu chen vào được, nên ánh mắt lo lắng ngừng liếc về phòng bếp của cả qua được mắt cậu.

      Hoắc Minh Húc vừa lấy cherry mới được hái từ vườn trái cây ăn, vừa trêu ghẹo: “ hai là tài ba nha. Dù người ở bên Tào còn lòng bên Hán nhưng vẫn có thể phân tích đạo lý ràng. nếu lo lắng chị dâu bị làm khó trong bếp cứ tự mình xem thôi.”

      Động tác uống trà của Hoắc Minh Hiên lập tức dừng lại, đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Hoắc Minh Húc, khiến cậu ta phải rùng mình cái.

      “Khụ khụ khụ!” Quả nhiên đại cái gì cũng ghê gớm. Nếu biết ánh mắt của có thể phóng dao đáng sợ đến nỗi làm cho cậu bị sặc như vậy cậu ngoan ngoãn câm miệng rồi.

      Hoắc lão phu nhân ngồi bên cạnh Hoắc Minh Húc, vừa vỗ vỗ lưng giúp cậu vừa khiển trách: “ biết lớn , cả hai mà con cũng dám chọc ghẹo? Bị sặc như vậy, đáng đời!”

      Hoắc Minh Húc cảm thấy oan ức, : “Bà nội bất công, bà chỉ thích hai, thích con.”

      Hoắc lão phu nhân nghe vậy chỉ đành cười cười: “Đúng đúng, nội thích hai thích con. Có ai lại thích người hiểu chuyện mà thích người chuyên môn đâm sọt cơ chứ?”

      Hoắc Minh Húc á khẩu chép chép miệng, đúng là lại bà nội.

      Mọi người thấy Hoắc Minh Húc bối rối như vậy cùng cười lên, vui vẻ vô cùng, quên mất lời trêu ghẹo vừa rồi của Hoắc Minh Húc.

      Do chuẩn bị tương đối nhiều, đến lúc cơm được dọn lên trời tối đen. Có điều, sau khi các món ăn đầy sắc màu được trưng ra những người trong phòng đều sợ đến sững sờ.
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    4. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 8:

      Vì Hoắc gia có tới mười lăm miệng ăn, nên muốn vừa lòng tất cả phải chuyện đơn giản. Có điều, Hạ An An vẫn cố gắng hết sức dung hòa khẩu vị của mọi người. Lão phu nhân thích ăn món ngọt và mềm nên nấu cho bà móng heo hầm và cháo bí đỏ. Thím hai của Hoắc gia thích ăn mặn, nên xào ít rau muống, khổ qua, và củ rau diếp cho bà ấy. Còn những người khác, trừ đồ ăn để thắp hương ra món gì cũng ăn được nên nấu món sở trường nhất là Cống Tiêu Ngư, món ăn của hoàng đế ngày xưa. Món ăn này được chế biến từ hạt tiêu xanh được chọn kĩ, loại tiêu này chỉ có vị cay đặc biệt mà còn có mùi hương thơm ngát. Mùi thơm này quyện vào thịt cá, khiến cho cá vốn tươi mềm càng thêm thơm và ngon miệng. Ngoài ra, còn làm thêm các món ăn dành cho các vị quý phi như Tô Đông Pha, thịt viên sốt cà, miến xào, gà ướp cay, tôm hấp, cua hấp, sườn kho, và món dành cho phi tần như thịt ba chỉ kho mơ, sườn xào chua ngọt, gà kho, gỏi tai heo, canh cải thìa, canh miến chua. Cuối cùng là món tráng miệng do tự sáng tạo: Bánh bột hấp. Bánh bột này dùng gạo nếp thượng hạng nhất trộn với bột mì đem nặn thành viên tròn, rồi đem chưng, bên ngoài còn quấn lớp lá xanh bắt mắt. Ngoài ra, có có món tráng miệng dĩ nhiên thể thiếu là mấy dĩa trái cây được trình bày vô cùng tinh xảo.

      Thức ăn vừa được dọn lên bàn, khiến cho người ta có cảm giác ngồi ở nhà hàng năm sao.

      Hoắc lão phu nhân nhìn các món ăn hấp dẫn, thơm nức mũi, khỏi kinh ngạc: “Có phải mấy đứa đặt thức ăn từ nhà hàng năm sao mang đến vậy?”

      Tần Thục Huệ bật cười, kiên nhẫn giải thích: “Bà nội, phải đâu ạ. Mấy món này đều do mình chị dâu làm. Bà biết chứ, con và Tiểu Thi, Minh San, ban nãy nhìn chị trổ tài trong bếp mà sợ ngây người.”

      Bạch Tiểu Thi lập tức phụ họa: “Đúng đó bà nội, ngờ chị hai lợi hại đến vậy.” Còn phải , thần tượng của dĩ nhiên phải ủng hộ hết mình rồi.

      Hoắc Minh San cùng phối hợp, cười cười lên tiếng: “Con quen ấy lâu như vậy, hôm nay mới được ấy nấu cho ăn. Chị dâu này đúng là giấu nghề kĩ . Nếu phải nhân dịp sinh nhật bà nội chắc cả đời cũng có cơ hội nếm thử.”

      Hoắc lão phu nhân nghe thấy lời nịnh nọt của Hoắc Minh San liền vui vẻ hẳn, thấy đồ ăn bàn món nào cũng xuất sắc càng phấn khởi hơn. bất mãn đối với An An lúc đầu giảm phân nửa, bà hướng về , : “Vợ của Minh Hiên đúng là có tài. Sau này nếu bà lão đây ở nhà mình buồn bã, con hãy đến đây cho cái miệng ta được hưởng phúc với nhé.”

      Hạ An An nghe vậy, vội đáp: “Bà nội quá khen, con cũng chỉ biết chút ít thôi.”

      Lý Tú Liên cực kì hài lòng với biểu của Hạ An An hôm nay. Dù trước kia có chút xa cách, nhưng hôm nay làm tốt như vậy, còn khiến cho lão phu nhân vui vẻ. Nhìn các thành viên khác của Hoắc gia cũng gật gù thán phục, bà vốn cảm thấy thích con dâu. Chưa kể, lại còn khiêm tốn, nên bà càng kiềm được vẻ hài lòng, cười : “Đủ rồi, đủ rồi, được vậy nhà ta đúng là có khẩu phúc.”

      Hoắc Minh Hiên ngồi bên cạnh , gương mặt vẫn thường lãnh đạm lúc này biểu lộ vẻ thể tin. kết hôn với lâu như vậy, hôm nay mới biết ra là cao thủ nấu nướng. Ban nãy, còn lo lắng biết ở phòng bếp có làm vướng tay vướng chân , bây giờ mới thấy hóa ra mọi lo lắng chỉ là dư thừa. Có điều, trong lòng chợt xuất cảm giác kiêu ngạo, thầm nghĩ vợ của mình tệ.

      Hoắc Minh Húc còn tuổi, trịnh trọng lễ nghi như các em khác, vừa gắp miếng gà cay vào miệng, lập tức hài lòng giơ ngón cái về phía Hạ An An: “Chị hai, trình độ của chị phải cỡ khách sạn năm sao đó nha. Ngon, quá ngon.”

      Hạ An An nheo mắt cười cười: “Em thích là tốt rồi.” Miệng vậy, nhưng trong lòng hề khách sáo, thầm nghĩ, nhóc con này biết thưởng thức.

      Hoắc lão phu nhân thấy vậy, hung hăng liếc mắt nhìn cậu: “ biết phép tắc, khách còn chưa đến cơ mà!”

      Vì Hạ An An vẫn bận bịu trong bếp nên biết vị khách nào được mời đến. Nghe bà nội , liền liếc mắt về phía cửa.

      Thím hai của Hoắc gia cười, : “Là Liên Cẩm.”

      Hoắc Minh San nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Là ta? ta về nước rồi sao?”

      Thím hai đáp: “Đúng vậy, con bé về nước làm việc, mới về mấy ngày trước. Hôm nay nhân dịp sinh nhật bà, nên sẵn tiện mời nó sang ăn cơm.”

      Tần Thục Huệ vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này nghe hiểu ra sao, vội vàng lên tiếng: “Liên Cẩm là ai? Con chưa từng nghe qua trong nhà mình có ai tên như vậy.”

      Hoắc lão phu nhân giải thích: “Gia đình Liên Cẩm trước đây là hàng xóm của chúng ta, hay xa hơn là ân nhân của Hoắc gia. Ngày xưa, khi ông của Liên Cẩm và ông nội làm, xã hội lúc đó rất loạn lạc. đường họ gặp bọn cướp, ông ấy vì cứu ông nội các con mà bị thương ở chân, từ đó về sau thể lại bình thường. Ông nội con là người trọng ơn nghĩa, vì báo đáp ông ấy, kết thành em, còn chia cho vợ chồng họ căn nhà, chính là căn ở phía đông. Có điều, tám năm trước, họ xuất ngoại. Lúc đó các con chưa gả đến đây nên biết chuyện này.”

      Hạ An An, Tần Thục Huệ, Bạch Tiểu Thi, mấy người con dâu Hoắc gia nghe đến đây đều cùng hẹn mà gật gật đầu.

      “Con bé Liên Cẩm từ thông minh hiểu chuyện, lại xinh đẹp.” Người vừa lên tiếng là Lý Tú Liên, bà xong còn hơi liếc mắt nhìn Hoắc Minh San cái.

      Hoắc Minh San tỏ vẻ bất mẫn, nhưng cũng phản bác Lý Tú Liên.

      Hạ An An và Hoắc Minh San vốn thân thiết, hiểu tính tính bạn mình. biết Minh San phải người hay tỏ thái độ ra mặt, người kia lại có thể khiến Hoắc Minh San khó chịu như vậy, chắc hẳn hai người từng có xích mích ít.

      Khi mọi người chuyện, thím Lý giúp việc bước đến thông báo: “Tiểu thư Liên Cẩm đến rồi ạ.”

      Lời này vừa dứt, từ cửa xuất bóng người tiến vào. mặc chiếc váy cổ đăng-ten màu hồng nhạt, mái tóc dài thướt tha, đầu còn cài chiếc nơ bướm cùng màu với chiếc váy. có gương mặt trái xoan, bộ dạng hiền lành nhu mì, chiếc mũi nhắn càng khiến cho thêm phần xinh đẹp. Cả người hệt như con búp bê tinh xảo nhảy ra từ hộp nhạc.

      nhàng bước tới, tươi cười ngọt ngào: “Bà nội, dượng Hoắc, dì Hoắc, chú ba, thím ba, con chào mọi người ạ.”

      Lão phu nhân nhìn thấy , liền cười vui vẻ: “Mau tới đây, mau tới đây, nhiều năm gặp, bé con ngày nào lớn như vậy rồi. Ôi, con là xinh đẹp, mau tới ngồi với bà nào.”

      Thím Lý chuẩn bị sẵn chỗ ngồi bên cạnh lão phu nhân. Liên Cẩm nghe bà gọi từ tốn bước đến ngồi xuống, sau đó hướng về phía em Hoắc gia chào hỏi.

      Hiên, lâu gặp.”

      Bàn ăn của Hoắc gia hình chữ nhật. Hoắc lão phu nhân ngồi ở giữa, tay phải là cha của Hoắc Minh Hiên, tiếp theo là Lý Tú Liên, Hoắc Minh Hiên, Hoắc Thiên Dục, cuối cùng là Hoắc Minh San. Bên tay trái lão phu nhân là gia đình chú hai, cũng theo thứ tự lớn bé mà sắp xếp chỗ ngồi.

      Chỗ ngồi của Liên Cẩm cạnh bên chú hai, Hạ An An ngồi đối diện có thể phát ràng ánh mắt của ta khi chuyện với Hoắc Minh Hiên có chút khác thường.

      Hoắc Minh Hiên vốn phải người dễ bắt chuyện, chỉ nhàn nhạt đáp tiếng. Khi ánh mắt Liên Cẩm quét về phía Hạ An An, biết có phải ảo giác hay , Hạ An An chợt cảm thấy đáng sợ đến rùng mình, nổi da gà. Nhưng chỉ giây sau, ánh mắt ta trở lại vẻ thân thiện tươi cười như cũ, nhìn ra có gì khác thường.

      “Chị đây là…vợ của Hiên?”

      Hạ An An cười khách sáo, đáp: “Chào em Liên Cẩm, chị tên Hạ An An.”

      “À, ra là chị An An.”

      Ánh mắt Liên Cẩm đảo qua đảo lại mặt , dường như cũng quá chú ý. Sau đó, ta nhìn đến Thiên Dục. Thiên Dục đợi hỏi, lên tiếng trả lời: “Con tên Hoắc Thiên Dục, là con của cha mẹ.”

      Giọng đáng của Thiên Dục vừa cất lên, mọi người đều cảm thấy vui vẻ, ngay cả Liên Cẩm cũng che miệng cười: “ ra con tên Thiên Dục à, là đáng .”

      Lần này, ta hướng mắt tới Hoắc Minh San, nụ cười như thêm phần vui vẻ: “Chị San, lâu gặp.”

      Hoắc Minh San mặn cũng nhạt lên tiếng: “Ừ, lâu gặp.”

      “Nghe chị vẫn chưa có bạn trai phải ? Em nhớ lúc chị rất đáng , có phải do cầu quá cao nên mới như vậy ? Nhưng sao, em đây luôn thầm cổ vũ cho chị. Hy vọng năm nay chị có thể kết hôn.”

      Sắc mặt Hoắc Minh San trầm hẳn, định lên tiếng Liên Cẩm vội trêu ghẹo, tiếp: “A chị San, sao chị lại tức giận vậy, em chỉ giỡn thôi.”

      Hạ An An nhướn mày, dù Liên Cẩm khi những lời này vẫn luôn trưng ra vẻ tươi cười, giọng nửa nửa đùa, người ngoài nghe thấy chắc hẳn cho rằng ta có ý đùa giỡn. Nhưng đối với Hoắc Minh San vô cùng thâm hiểm, vì nó chọc đúng vào nỗi đau của . Chọc vào nỗi đau của người khác đành, lại còn đánh đòn phủ đầu, khiến cho Hoắc Minh San thể đáp trả.

      Nhìn thấy Hoắc Minh San có vẻ sắp nổi giận, Hạ An An vội vàng vòng tay qua lưng Thiên Dục nhéo tay cái, ý muốn khuyên can đừng nên kích động. Hoắc Minh San hiểu ý bạn, liền nuốt cơn giận xuống, nở nụ cười: “Cảm ơn ý tốt của .”

      Liên Cẩm cũng trêu ghẹo nữa, hướng mắt đến Hoắc Minh Vĩ, Hoắc Minh Xán, Hoắc Minh Húc, Tần Thục Huệ và Bạch Tiểu Thi chào hỏi. Sau khi chào xong, ta lại vờ như vô tình liếc đến chỗ Hạ An An, ánh mắt mang theo ý gì đó.

      Trực giác của con vốn rất nhạy cảm. ra, khoảnh khắc Liên Cẩm nhìn Hoắc Minh Hiên, dù ánh mắt lên điều gì nhưng nghe cách gọi của ta với so với những người khác, Hạ An An cảm thấy ràng có điểm bình thường.

      Mà dường như vừa rung động vừa si mê.

      Nếu ta có tình ý với Hoắc Minh Hiên cần phải cẩn thận. Từ cách chuyện mới hai ba câu khiến Hoắc Minh San phải nổi giận như vậy, này dù tuổi lớn nhưng chắc chắn cũng phải dạng vừa.

      Chú thích:

      Cống Tiêu Ngư:
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    5. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 9:

      “Oa, các món ăn này hương vị đặc sắc, ngờ hôm nay con có lộc ăn như vậy. Tay nghề của chị dâu nào mà khéo léo thế ạ?” Liên Cẩm mỉm cười nhìn mọi người, bằng giọng tinh nghịch.

      ra dù hỏi vậy, nhưng ta chỉ có ý nịnh nọt người nhà Hoắc gia. nghĩ rằng những món này do tự tay họ làm mà chẳng qua là gọi nhà hàng mang đến.

      “Là vợ của Minh Hiên làm.” Hoắc lão phu nhân trả lời, thanh có chút kiêu ngạo. Ai nghe thấy cháu dâu mình được khen nức nở mà chẳng phổng mũi chứ.

      Liên Cẩm nghe xong, sắc mặt lập tức cứng đờ. Nhưng chỉ sau giây, ta hồi phục nụ cười, vui vẻ vỗ tay, đưa ngón cái về phía Hạ An An: “Chị An An, chị đúng là có tay nghề. Hiên có khẩu phúc.” Rồi quay lại lão phu nhân, ta : “Hy vọng sau này bà nội thọ đến trăm tuổi, như vậy hàng năm con đều có thể được nếm bữa tiệc thịnh soạn thế này.”

      Người già ai cũng mong có thể trường thọ trăm tuổi, Hoắc lão phu nhân vừa nghe Liên Cẩm nịnh nọt hưng phấn vỗ tay, khen ta khéo .

      Đúng là biết lấy lòng người lớn, Hạ An An nhìn lão phu nhân vui vẻ trước cái miệng dẻo của Liên Cẩm, cảm thấy đau đầu.

      “Phải rồi Liên Cẩm, con tìm được việc chưa?” Người hỏi là Lý Tú Liên.

      Liên Cẩm vờ buồn bã, đáp: “Ôi, về đến đây con mới biết, tìm việc trong nước còn khó hơn ở Mỹ.”

      “Nếu con tìm được việc, hay là đến công ty của Minh Hiên làm .” Lý Tú Liên tiếp.

      Liên Cẩm lắc đầu: “Con muốn dựa vào sức mình trước. Nếu được, mới phải tính đến cửa sau.”

      Lý Tú Liên thấy vẻ mặt buồn bã của Liên Cẩm, vội cổ vũ vài câu.

      Hoắc lão phu nhân đột nhiên nghĩ ra gì đó, lên tiếng: “Ta nghe ở Mỹ con học thiết kế hình ảnh đúng ? Công ty của Minh Hiên tương đối phù hợp với ngành của con, hay là con cứ đến công ty của làm .”

      Động tác ăn cơm của Hạ An An lập tức ngừng lại, bắt gặp vẻ mặt mừng rỡ nhìn Hoắc Minh Hiên của Liên Cẩm: “ ạ? Công ty của Hiên có nhận người sao ạ?”

      Hoắc lão phu nhân nở nụ cười cưng chiều: “Nếu con muốn, cho dù tuyển công ty Minh Hiên vẫn có thể nhận con.”

      Liên Cẩm thay đổi thái độ sang vẻ tự trọng, : “Vậy được, dù con muốn cũng phải do chính sức mình mà vào. Nếu , đồng nghiệp trong công ty coi thường con.”

      Hoắc lão phu nhân nghe đến đây vô cùng thích nhiệt tình của Liên Cẩm, liên tục khen hiểu chuyện.

      Bữa cơm này Hạ An An cách nào nuốt trôi.

      Sau khi ăn cơm xong trời tối. Hoắc Thiên Dục và Hoắc Thiên Dương, hai đứa trẻ cùng chơi đùa cả ngày nên sớm ngủ. Tần Thục Huệ và Hạ An An ôm hai đứa đến căn phòng giành riêng cho các bé, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa.

      Bước ra khỏi phòng, Tần Thục Huệ nhàng với Hạ An An: “Chị hai, hôm nay và chị ngủ ở phòng cũ của nhé.”

      Hạ An An khẽ giật mình, định hỏi gì đó nhưng liền cảm thấy phù hợp. Dù ngày thường, và Hoắc Minh Hiên vẫn ngủ riêng. Nhưng khi tới Hoắc gia, nếu vẫn khăng khăng như vậy khiến cho mọi người nghi ngờ. Nghĩ đến đây, lập tức nuốt lời muốn hỏi vào bụng, kiềm nén ngại ngùng, nhàn nhạt gật đầu.

      Sau đó, Tần Thục Huệ dẫn đường cho đến phòng của Hoắc Minh Hiên.

      Vì thành viên Hoắc gia đông đúc, lẽ ra đồ dùng cá nhân đều do mỗi người tự chuẩn bị nhưng Tần Thục Huệ vốn là người tỉ mỉ, nên chuẩn bị sẵn đồ trong phòng tắm cho mọi người.

      Hoắc Minh Hiên và các em Hoắc gia còn chuyện kinh doanh dưới lầu, biết lúc nào mới xong.

      Hôm nay vận động quá nhiều, Hạ An An ra mồ hôi khắp người, nhanh chóng vào phòng tắm rửa. Sau khi mặc quần áo ngủ Tần Thục Huệ để sẵn, mới chăm chú đánh giá căn phòng.



      Căn phòng rất cũ, phảng phất hơi thở Thượng Hải xưa, chiếc giường nệm cũ, đèn bàn cũ, còn có giá sách to và chiếc bàn có hoa văn cầu kì.

      Nơi này chính là nơi mà chồng mình ở ngày còn bé, đây là chiếc bàn từng ngồi làm bài tập mỗi đêm, đây là chiếc giường từng nằm suy nghĩ đề thi ngày mai. Đây là nơi chứng kiến trưởng thành, dường như mỗi góc tường, mỗi cạnh bàn đều bắt gặp hình ảnh trẻ thơ ngây ngô ngày xưa của .

      Hạ An An bước đến quan sát chiếc giá chất đầy những sách, thầm run người. Đúng là bác học, chỉ cần đem mớ sách này bán thôi cũng có thể gom về biết bao nhiêu là tiền.

      buồn chán lấy sách ra xem, tất cả đều chẳng hiểu gì cả. Đột nhiên, phát giữa giá sách có chiếc hộp khóa, tưởng rằng bên trong cũng là sách nên nghĩ nhiều mà mở ra.

      Bên trong hộp là quyển sách dày tập hợp các tác phẩm của Shakespeare viết bằng chữ La-tin, dĩ nhiên những thứ này hiểu được.

      Thuận tay lật vài trang giấy, trong lòng Hạ An An thầm nghĩ, thế giới của bác học này đúng là giành cho người thường như . Khi định buông tay, đột nhiên từ giữa quyển sách rơi xuống bức ảnh.

      Bức ảnh to, có lẽ là ảnh 3×4 của Hoắc Minh Hiên. Hạ An An cúi người nhặt lấy, tò mò muốn xem thử chồng đẹp trai của mình có đẹp đến nỗi hình 3×4 cũng phá hoại hình ảnh được hay . Bất ngờ thay, người ảnh lại là .

      sai, chính là .

      xõa tóc dài ngang vai, nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt ngây thơ non nớt. Tấm hình này hẳn là chụp khi mới vào đại học, bị cắt ra từ tấm ảnh tập thể.

      Nghi ngờ của Hạ An An đột nhiên dâng cao, nghĩ ra tại sao trong phòng Hoắc Minh Hiên lại có hình của mình.

      trong lúc đầu óc hỗn loạn, nghe thấy có tiếng gõ cữa. Hạ An An vội cất ảnh lại vào chỗ cũ rồi bước đến mở cửa: “Đến liền đây.”

      Người xuất là Hoắc Minh San. Lúc này vừa tắm xong, mặc bộ áo ngủ, đầu còn trùm khăn.

      Hạ An An thở phào, : “Cậu còn chưa ngủ à?”

      Hoắc Minh San lục tục bước vào: “Tớ tới để cảnh tỉnh cậu.”

      “Sao cơ?”

      “Cẩn thận Liên Cẩm.”

      Hạ An An nhún vai, ra vẻ sớm biết điều này. Chợt nghĩ đến gì đó, hỏi: “Cậu với Liên Cẩm từng xích mích sao?”

      Hoắc Minh San cười lạnh, đáp: “Xích mích lớn đó.”

      nghe xem.”

      “Cậu thấy Liên Cẩm thế nào?”

      “À … có vẻ hiền lành, hiểu chuyện, rất được lòng người khác.”

      “Chính thế. Bề ngoài ta ra vẻ hiền lành hiểu chuyện, giỏi lấy lòng người khác. Ngay từ khi còn bé, tớ bị ta chơi khăm ít lần. ta lúc nào cũng ra vẻ hiền lành, khiến tớ trở thành người chị ác độc. Trời biết, ta là ả giả tạo. Con người này luôn chứa đầy mưu mô trong đầu, hại người khác xong liền trưng bộ mặt ngây thơ vô tội. Ngày còn bé, vì ta, tớ và Minh Vĩ, Minh Xán cãi nhau như cơm bữa. Nhiều khi tớ biết mình có phải em họ nữa, lần nào họ cũng bênh Liên Cẩm mà la mắng tớ.”

      Hạ An An đăm chiêu gật đầu, từ lời của Minh San, cũng có thể tưởng tượng ra khái quát tình cảnh lúc đó. Có chút lo lắng, lên tiếng hỏi: “Vậy…còn Minh Hiên?”

      “Đấy, hôm nay tớ đến là để chuyện này với cậu. Cậu chắc cũng cảm giác thấy Liên Cẩm có tình ý với Hiên. Nhưng mà, tớ tính ảnh hơn ai hết, ngốc như Minh Vĩ và Minh Xán, bị giả tạo của ta lừa gạt. Từ ta suốt ngày lẽo đẽo theo sau Hiên, nhưng chưa bao giờ để ý đến ả cả.”
      Phong nguyet, Sweet youlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :