1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cưng chiều đến cùng - An Nhiên Nhất Thế

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      "Ba, lần này trong nhà lại chỉ còn hai chúng ta." Lục Hạo nghịch ngợm .

      "Ừ." Lục Phỉ biết trả lời như thế nào với con trai, chỉ có thể lặng lẽ đáp lại chữ.

      Mà những nhân viên làm việc đứng chung quanh nhìn bộ dáng bình dị gần gũi của Lục Phỉ vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      Mỗi kì chương trình, biểu của Lục Phỉ luôn khiến họ phải đổi mới những quan niệm cố hữu trước đây về , có thể , Lục Phỉ của màn ảnh và Lục Phỉ của gia đình là hai người hoàn toàn khác nhau.

      Còn nữa, phân cảnh hai cha con đưa mẹ vừa rồi, bọn họ có được truyền ra hay nha?

      Trong khi Lục Hạo sung sướng vui vẻ ăn cháo thịt gà Lục Phỉ nấu buổi sáng , Lục Phỉ được tổ đạo diễn mời vào căn phòng trống để bàn bạc.

      " Lục ảnh đế , biết chúng tôi có thể đưa chuyện sáng sớm nay cho vào chương trình của chúng ta hay ? Nếu vợ vẫn chưa muốn bước ra ngoài ánh sáng , chúng tôi có thể cắt nối biên tập đến cảnh ấy vừa ra khỏi cửa.” Khi vị biên đạo kia hỏi trong lòng cũng có chút khẩn trương, bây giờ, trong làng giải trí đều đồn rằng, Lục Phỉ bảo vệ vợ mình đến gió thổi lọt, kín kẽ hở, mặc dù gần đây cũng có tính toán công khai, nhưng cứ tưởng đến việc Úc Tử Phàm cách đây lâu gặp sóng gió với chuyện hôn, họ cũng lo lắng biết Lục Phỉ có nguyện ý hay .

      "Có thể." Lục Phỉ vẻ mặt bình tĩnh đồng ý, khiến biên đạo thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

      Mà khi ông còn chưa kịp vui mừng Lục Phỉ tiếp tục : "Lần này,tôi còn hy vọng có thể kéo dài thời gian quay chụp. . . . . ."

      ………………….

      Chờ biên đạo và Lục Phỉ cùng ra khỏi phòng, biên đạo trở nên chóng mặt.

      Lần này, bọn họ chỉ muốn tạm thời mời hai cha con Lục Phỉ tham gia, nếu như những gì vừa nãy bàn bạc là đây đúng là chuyện đáng để ăn mừng.

      Nhìn tình hình ắt hẳn vợ Lục nam thần cũng sắp xuất trước mắt công chúng rồi, chỉ là biết lần này ra mắt với tư thái như nào thôi!

      Tuần lễ thời trang NY. . . . . .

      Biên đạo ở trong lòng lặng lẽ sắp xếp tính toán, chuẩn bị trở về bố trí hoạt động mà mình có thể thực phen.

      Hai người từ trong phòng ra lại tiếp tục gia nhập vào việc quay chụp tiết mục.

      Lúc này, Lục Phỉ đứng ở cạnh bàn, nhìn con trai ăn đến phồng cả miệng, dây thần kinh khỏi nhảy cả lên.

      "Ba. . . . . ." Lục Hạo hướng đôi tay nhớp nhúa về phía Lục Phỉ, ràng cậu chỉ định ăn chút, biết vì sao cuối cùng lại thành ra như thế này.

      Hừ, đều là vì baba thèm trông cậu!

      Lục Phỉ nhìn Lục Hạo cả người bẩn thỉu , sau khắc, lập tức xoay người vào phòng tắm, cầm cái khăn lông, lau chùi cơ thể cho con.

      Lau xong lại mang Lục Hạo trở về phòng mặc quần áo cho cậu .

      Nhìn bản thân phủ thêm khăn quàng cổ rồi còn đội thêm cái mũ, và đống thứ khác nữa, hai con mắt Lục Hạo lập tức lóe sáng, cậu nhìn chằm chằm vào Lục Phỉ: "Ba, chúng ta ra ngoài sao?”

      "Ừ, hôm nay ba phải tham gia chương trình, tiện thể cho con đến công ty xem chút." Lục Phỉ lên tiếng, đây chính là tiết mục mà đáp ứng với Mục Kỳ, quảng cáo cho Chí Tôn chút.

      "Vâng ạ." mặt nở rộ nụ cười sáng lạn, Lục Hạo vui vẻ đồng ý.

      Đối với đứa bé mà , chơi chính là chuyện vô cùng hạnh phúc.

      Sau khi dọn dẹp chỉnh tề ngăn nắp bản thân, Lục Phỉ mang Lục Hạo ra cửa.

      Dọc đường , trong lúc Lục Phỉ còn lái xe, Lục Hạo nằm bên cửa sổ nhìn cảnh vật phía ngoài kia ngừng lui lại đằng sau, trong miệng khẽ nghêu ngao bài hát biết tên nào đó, tâm trạng vui vẻ cực kỳ.

      Sau hồi, xe đến điểm dừng, đậu xe xong, Lục Phỉ ôm Lục Hạo từ ghế an toàn xuống, đứng ở cửa công ty giải trí Chí Tôn.

      "Đây chính là chỗ baba làm việc ạ?" Ôm cổ ba, Lục Hạo giọng hỏi.

      "Ừ." Lục Phỉ gật đầu, ôm con trai vào trong .

      Mà lần này, nhân viên trong Chí Tôn lại tiếp tục tập thể ngây người.

      Lục ảnh đế tới công ty còn mang theo đứa con năm tuổi của ấy! Tin tức này nhanh chóng truyền khắp công ty.

      ra sau khi xem qua kỳ đầu tiên của《 siêu nhân trở lại 》, có ít người trong đây trở thành fan hâm mộ của đôi cha con nhà này.

      Luôn luôn cao cao tại thượng, người lạ chớ gần Lục ảnh đế và cậu con trai nộn nộn, mềm mại, đáng , đây quả thực là tổ hợp hoàn mĩ nha!

      Lúc này họ nhìn thấy hai người đó xuất trước mặt mình, quả sắp hưng phấn đến phát điên rồi.

      ít người cầm di động ghi lại khoảnh khắc này.

      Lục Hạo nằm bả vai Lục Phỉ , vẻ mặt có chút mờ mịt nhìn các các chú xung quanh ngừng chụp ảnh, quay phim về phía bên này, cuối cùng, khi thấy có người chào mình, cậu vội vàng vươn tay, hướng người kia phất phất tay , mặt còn mang theo nụ cười ngộ nghĩnh, đáng khiến người chỉ muốn xoa nắn.

      Kawaiiiiiiii!

      Đám người cầm điện thoại quay chụp kích động vô cùng.

      Tiểu nam thần nhà Lục ảnh đế chắc chắn là ấm nam!

      Mấy vị nhiếp ảnh gia đứng ở phía sau nhìn đám nhân viên xung quanh còn nhiệt tình hơn mình, khóe môi tự chủ được mà giật giật, chỉ cần hiểu sơ qua về Lục Hạo, ai có thể chống cự được thích đối với cậu nhóc ấy.

      Bây giờ bọn họ cũng cảm thấy, có thể quay chụp Lục Hạo chính là hạnh phúc.

      "Người ba này to." Đúng lúc này, Lục Hạo chỉ vào áp phích của Lục Phỉ trong đại sảnh hưng phấn , huơ tay múa chân chỉ cho baba thấy.

      Lục Phỉ liếc nhìn tấm áp-phích kia cái.

      ra , trong giây phút đoạt giải, điều mà muốn ra nhất chính là lời cảm ơn đến người vợ của mình, chẳng qua, vì thực tế cho phép nên mới phải đè nén vọng động đó, lúc này, khi nhìn lại hình ảnh của quá khứ, ý nghĩ kia lại tự chủ được tăng thêm, nếu còn có cơ hội đứng bục lĩnh thưởng, nhất định tự mình ra bài diễn văn chưa trọn vẹn kia.

      tin, ngày ấy rất nhanh đến!

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 25:
      Chào mọi người mình là mem mới hợp tác với 2 em marismiu và inulovekagome, trong quá trình edit có lỗi về câu, chính tả…. Mong mọi góp ý để mình sửa và tiến bộ hơn. Cảm ơn 2 em marismiu và inulovekagome chỉ dẫn và hợp tác. Chúc mọi người đầu tuần vui vẻ.

      "Ba, Hạo Hạo cũng muốn đứng đài cao cùng ba mẹ, nhìn rất đẹp mắt!" Giọng của Lục Hạo kéo suy nghĩ của Lục Phỉ trở lại, nhìn chằm chằm bóng dáng đơn độc tấm poster, khóe môi hơi nhếch lên.

      mình ở cao, xác có chút đơn lạnh lẽo.

      Chỉ là, chỉ có mình.

      Tiếp tục ôm Lục Hạo về phía thang máy.

      Sau khi nhìn thấy Lục Phỉ bước vào thang máy, tất cả nhân viên công tác mới thu hồi ánh mắt của mình, sau đó chia sẻ những tấm hình mới chụp được cho đồng nghiệp bên cạnh

      Mà lúc này, nhóm người của Lục Phỉ vào thang máy đến tầng lầu thuộc bộ phận quản lý nghệ sĩ.

      Đây là nơi huấn luyện nghệ sĩ mới của giải trí Chí Tôn, chỉ khi trải qua tất cả các hạng mục ở chỗ này mới có thể ra mắt chính thức, Lục Phỉ cũng từng là thành viên trong đó. Dieen Đaan Lee Quyy Đoon

      Khi Lục Phỉ đến, nhân viên cũng nhất thời kinh ngạc nhường đường qua, phải biết rằng Lục ảnh đế ở công ty này chính là Thần Long thấy đầu thấy đuôi, cho dù gặp được, cũng chưa bao giờ thấy xuất ở tầng này.

      Cuối cùng, giám đốc Diệp Liễu quản lý bộ phận nghệ sĩ nhận được tin vội vội vàng vàng chạy tới.

      "Lục Phỉ, đến rồi." Diệp Liễu chào hỏi Lục Phỉ, giọng mang theo quen thuộc, lâu sau khi Lục Phỉ tiến vào công ty hai người quen biết nhau, tại, Lục Phỉ trở thành trụ cột của giải trí Chí Tôn, mà cũng trở thành giám đốc ngành.

      "Đúng lúc quay hình 《 siêu nhân trở lại 》, tôi tới cùng với bọn họ." Lục Phỉ khẽ gật đầu, giọng trong trẻo lạnh lùng trước sau như , làm cho người nghe bao giờ cũng nhịn được giác ngộ.

      "Tổng giám đốc Mục từng đề cập với tôi, khi đó biết kết hôn sinh con cũng làm cho tôi giật cả mình, thể nghĩ đến là ." Diệp Liễu xúc động, sau đó đưa ánh mắt về phía Lục Hạo được Lục Phỉ ôm ở trong ngực, "Đây chính là Hạo Hạo nhà có phải ? Quả nhiên rất đáng ."

      "Cám ơn bác." Lục Hạo nghe được đối phương khen ngợi, lập tức cười híp mắt trả lời.

      Bác? Bị gọi như vậy, Diệp Liễu như bị sét đánh, ràng còn hơn Lục Phỉ tuổi đấy.

      Nhìn ra người này giống như giận dỗi, Lục Phỉ nhàn nhạt nhắc nhở câu: "Hạo Hạo, con gọi người này là chú."

      "Nhưng phải gọi chú là phải hơn ba sao?" Lục Hạo nghi ngờ hỏi, nhưng lời phát ra lại càng khiến người đối diện phải chịu đả kích nghiêm trọng thêm lần nữa.

      già như vậy sao?

      Đối với xấu xa của con trai, Lục Phỉ cũng gì nữa, nhìn về phía Diệp Liễu sang chuyện khác: "Tôi giúp Vưu Khánh quay MV, còn cần vai phụ, trong tay có chọn được người thích hợp ?"

      "Có, chúng tôi chọn được người này mới vừa huấn luyện xong." Diệp Liễu vui mừng trả lời, làm việc với Lục Phỉ và Vưu Khánh, dù là ai trong hai người đều là chuyện mà người nào nằm mơ cũng muốn có cơ hội lần, bây giờ tập hợp lại chỗ, điều này tuyệt đối giúp tỉ suất người xem đạt kỉ lục.

      Thậm chí, vị tân nghệ sĩ được chọn trong lần này, khởi đầu nghiệp may mắn suôn sẻ là chắc chắn thành vấn đề!

      Lục Phỉ vì công ty, cũng tận đủ tâm sức.

      Nghĩ tới, Diệp Liễu ở phía trước dẫn đường, sau đó dẫn Lục Phỉ tới sân huấn luyện nghệ sĩ mới.

      Lúc bọn họ vào, người bên trong tập kịch bản, đây là tác phẩm kết thúc khóa học của bọn họ, những người huấn luyện xung quanh căn cứ biểu của mỗi người mà chấm điểm, điểm số ảnh hưởng đến vị trí trình diện, cùng khả năng phân chia tài nguyên sau này, cho nên hôm nay tất cả mọi người đều là dùng hết sức để biểu diễn .

      Cho dù biết có người vào, cũng ai dám lơ là.

      Cho nên, lúc đám Lục Phỉ vào, cũng có bao nhiêu người chú ý tới diện của bọn họ.

      Lục Phỉ liền mang theo Lục Hạo đứng ở bên, lẳng lặng nhìn diễn biến của vở kịch.

      Lúc này, diễn đến đoạn bi kịch, đột nhiên, tiếng khóc lớn tê tâm liệt phế vang lên trong phòng.

      Lục Hạo ở trong ngực Lục Phỉ đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó đáy mắt khỏi mang theo chút đáng thương: "Ba, người này khóc thê thảm, lúc Hạo Hạo chích thuốc cũng khóc thảm như vậy."

      Lời của cậu khiến nhân viên chung quanh và nhà quay phim đứng bên ngoài cũng nhịn được buồn cười lên.

      Cho tới bây giờ chú ý của đứa bé và người lớn đều giống nhau.

      Nhưng ánh mắt Lục Phỉ ôm Lục Hạo lại có chút buồn bã.

      Hình như chỉ có vài lần theo Nhan Hạ bệnh viện, mấy lần kia cũng chỉ là đứng chờ ở bên ngoài bệnh viện.

      Mỗi lần nhìn Lục Hạo mệt mỏi từ bệnh viện ra ngoài, còn tưởng rằng là thoải mái, bây giờ nhìn lời , có lẽ Hạo Hạo từng bởi vì chích thuốc mà lớn tiếng khóc thút thít, nhưng khi đó, chỉ có Nhan Hạ mình mang theo con, ôm con, an ủi con. . . . . .

      Ôm chặt Lục Hạo, Lục Phỉ cảm giác mình hình như còn chưa đạt tiêu chuẩn của người làm cha.

      "Ba, ba ôm con ôm chặt quá." Lục Hạo hứng thú nhìn vở kịch, lại phát mình bị ôm chặt, vội vàng mở miệng .

      " xin lỗi, ba suy nghĩ việc." Hồi hồn, Lục Phỉ xin lỗi.

      " sao, ra cũng đau." Lục Hạo cười với rồi tiếp tục nhìn lên sân khấu.

      Nhìn Lục Hạo ngoan ngoãn như vậy, lòng của Lục Phỉ nhất thời lại dịu dàng hơn phân nửa, bà xã và con trai nhà , luôn có thể chạm đến sâu thẳm con tim .

      *

      lát sau, khi người trong sân diễn xong, lại phát ở trong phòng có thêm ít người, khi thấy còn có Diệp Liễu cùng với Lục Phỉ đoàn người trong lòng lập tức căng thẳng, tại sao giám đốc Diệp và Lục ảnh đế lại ở chỗ này?

      "Hôm nay kịch bản này diễn rất tốt, bên cạnh tôi là người nào các bạn có thể cũng biết, hôm nay Lục ảnh đế tới đây chính là hi vọng từ trong các bạn chọn lựa người tham gia MV mới nhất của Vưu thiên vương, ~ Tuyen83- ddddlqdd~ đợi lát nữa hi vọng các bạn có thể biểu tốt." Diệp Liễu nhìn ánh mắt nghi ngờ của nhóm người mới này, cười ha hả giải thích.

      Vừa xong, trái tim của những người này lập tức nhảy lên bùm bùm.

      Lục Phỉ và Vưu Khánh, hai người này là cả của giới ca sĩ và giới phim ảnh, cho dù là phát triển theo hướng nào, chỉ cần được theo hai người kia, sau này sống trong Làng Giải Trí, đường cũng thuận lợi hơn chút, lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Lục Phỉ cũng nóng rực vô cùng.

      Lúc này, Lục Phỉ nhìn về phía Diệp Liễu bên cạnh, thẳng: "Chờ có kết quả chấm điểm rồi chọn."

      Mà những lời này Lục Phỉ xong, ánh mắt của những người này lại quét tới rơi vào người những vị giám khảo kia, lần này, những vị giám khảo kia mới chân chính nắm giữ sống chết của bọn họ!

      Các vị giám khảo nghe Lục Phỉ , mấy người này vội vàng bắt đầu soàn soạt phân chia chấm điểm, trong lòng của bọn họ vốn chính là có cơ sở, phân chia chọn lựa diễn ra cũng khá nhanh.

      bao lâu, kết quả danh sách số điểm ra.

      Diệp Liễu mang danh sách đưa tới trong tay Lục Phỉ.

      Lục Phỉ lướt nhanh, sau khi đọc tên 3 người đứng đầu danh sách, có ba người từ bên trong đứng dậy.

      Hai nam nữ.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Có thể vào giải trí Chí Tôn, dáng vẻ bên ngoài hoàn toàn vượt qua kiểm tra.

      Lúc này ba người đứng chung chỗ, làm cho người ta loại cảm giác hai mắt tỏa sáng .

      Lục Hạo nhìn baba nghiêm túc nhìn mấy người này, lập tức cũng đem hai mắt của mình trừng to, ánh mắt ngừng tiếp xúc với ba người.

      Ba người bị ánh mắt nóng rực của Lục Hạo nhìn chằm chằm, mỗi người cũng đưa mắt nhìn đứa trẻ nổi tiếng dạo gần đây này, cuối cùng họ chỉ muốn câu, quả là rất đáng !

      Trong lúc hai bên quan sát lẫn nhau, Lục Phỉ nhìn Lục Hạo ở trong lòng mình: "Hạo Hạo, con thích ai hợp tác với ba?"

      Lục Phỉ câu hỏi này ra, tất cả ánh mắt quét tới rơi vào người của Lục Hạo.

      Mà ánh mắt của Lục Hạo vẫn như cũ di chuyển qua lại người ba người, sau đó, đưa ra ngón trỏ của mình chỉ về người thí sinh nam: "Hạo Hạo chọn ấy!"

      "Tại sao?" Lục Phỉ nhíu mày, nếu nhớ lầm, cho dù người này mới vừa. . . . . .

      "Bởi vì con cảm thấy ấy khóc rất đáng thương, nhất định là khó chịu mới khóc thảm như vậy." Lục Hạo nếu có chuyện lạ , vì tăng thêm thuyết phục của mình, còn cố ý gật đầu cái.

      "vậy chính là cậu ấy." Lục Phỉ cứ quyết định như vậy.

      Diệp Liễu bên cạnh giựt giựt khóe miệng, ảnh đế Lục, có thể cần tùy hứng như vậy hay ?

      Sau khi Lục Hạo nghe Lục Phỉ tiếp thu ý kiến của mình, mặt mày lập tức cong cong nở nụ cười, cái bộ dáng rất kiêu ngạo.

      Nhìn con trai vui vẻ, Lục Phỉ thèm để ý người xung quanh có ý kiến gì hay , dù sao ba người trước mặt, tài nghệ cũng kém, như vậy, để cho con trai mình vui vẻ chút như thế nào?

      theo sau là nhà quay phim, rất nhanh bắt được ánh mắt Lục Phỉ nhìn về phía con trai, trong nháy mắt, bọn họ bị ánh mắt ấy làm cho tan chảy.

      Trong lòng khỏi cảm động chút chương trình của hai cha con kì này có thể đặt tên khác là "Mỗi ngày hạnh phúc" rồi.

      *

      Sau khi quyết định người được chọn, Lục Phỉ lại dẫn Lục Hạo dạo các nơi trong công ty chút, ở phòng ăn công ty ăn xong bữa trưa, sau khi ống kính quay toàn bộ giải trí Chí Tôn, Lục Phỉ và Lục Hạo mới trở về nhà.

      Sau khi để Lục Hạo xuống, Lục Phỉ lấy điện thoại di động ra tới ban công gọi cho Vưu Khánh .

      Mà Lục Hạo nhìn bóng lưng của ba mình, mím mím môi, sau đó ngoan ngoãn ngồi ghế sa lon, tự mình cầm ra hộp điều khiển mở TV.

      TV vừa bật chính là quảng cáo, Lục Hạo cũng để ý, chớp mắt mà nhìn chằm chằm.

      đến mấy phần, chương trình quảng cáo đột nhiên biến đổi, quảng cáo xuất rương quà.

      Nhìn rương quà, ánh mắt của Lục Hạo sáng lên, ngay sau đó, cậu chạy trở về gian phòng của mình, nghĩ tới việc mà mình có thể làm.

      Mà Lục Hạo vừa , nhà quay phim vội vàng theo.

      Bên trong phòng Lục Hạo.

      Lục Hạo từ cái góc lôi ra rương hành lý của mình, trở lại giường, kéo ra khóa kéo, sau đó mở tủ quần áo, đứng trước tủ nghiêm túc nhìn nhìn.

      Qua lúc lâu, đầu tiên chỉ thấy cậu chọn cái áo khoác bông màu trắng, sau đó cẩn thận từng li từng tí xếp tốt, sau đó bỏ vào trong rương hành lý, từng món từng món, Lục Hạo lựa chọn theo sở thích của mình.

      Lúc này biên đạo ở bên có chút ngạc nhiên nhìn Lục Hạo hỏi: "Hạo Hạo, con sắp xếp quần áo làm cái gì đấy?"

      " tìm mẹ, buổi sáng ba có đến, Hạo Hạo vừa sực nhớ ra." Lục Hạo tiếp tục vừa sắp xếp vừa , trong lúc chuyện, cậu lại đưa tay lấy vài món đồ nhét vào rương, mà khi phát bỏ được, lập tức bắt đầu rối rắm đứng nhìn hành lí, trong miệng lẩm bẩm : "Mang cái nào mới tốt đây? Hay là món này?"

      Biên đạo lập tức nổi lên suy nghĩ mơ hồ, rốt cuộc tiểu Hạo Hạo lúc nào biết bọn họ phải xuất ngoại quay phim?

      "Con trai, con làm gì?" Chờ Lục Phỉ lúc vào, lập tức thấy được tủ treo quần áo vàquần áo sắp xếp có chút lộn xộn rương hành lý của Lục Hạo .

      " phải buổi sáng ba chúng ta muốn cùng mẹ tụ họp sao?" Lục Hạo ngẹo đầu hỏi, ánh mắt thấp thỏm nhìn chằm chằm Lục Phỉ.

      Nghe vậy, Lục Phỉ cũng im lặng chút, buổi sáng vẫn chỉ là thuận miệng ra câu, ngờ Lục Hạo nhớ như vậy.

      Nhìn lại ánh mắt của con trai, tiếp tục : "Ngày mai chúng ta mới có thể ."

      "Dù sao có thể được là được, Hạo Hạo muốn nhìn thấy mẹ nhanh lên chút, ba cũng mau trở về sắp xếp !" Lấy được đáp án mình muốn, Lục Hạo nghiêng đầu tiếp tục vùi đầu vào nghiệp lựa chọn quần áo của mình. Diễn- Đàn- Lê- Quý-Đôn

      Lục Phỉ bị con trai thúc giục nhất thời có chút bất đắc dĩ, cho dù Lục Hạo sắp xếp xong, cũng thể thấy mẹ nhanh như vậy được.

      Nhưng mà , cũng có chút nhớ!

      Vừa nghĩ, ngay sau đó, điện thoại Lục Phỉ liền vang lên, phía biểu hai chữ chính là"Bà xã".

      Ánh mắt Lục Phỉ nhu hòa trong chốc lát, lập tức nhận điện thoại : "Bà xã."

      Mà hai chữ này mới vừa rơi xuống, Lục Hạo đứng bên cạnh lập tức xoay người chạy tới, đưa tay về phía Lục Phỉ : "Ba, là mẹ sao? Cho con điện thoại di động, nhanh lên chút."

      Lục Phỉ chỉ với Nhan Hạ hai chữ đành phải đưa di động cho con.

      Mà Lục Hạo cầm điện thoại di động xoay người chạy đến bên giường mình, sau đó, vui thích hướng về phía đầu bên kia gọi tiếng"Mẹ."

      Sau lại, thằng bé ríu ra ríu rít kể từng chuyện xảy ra ở công ty hôm nay cho Nhan Hạ.

      Lục Phỉ bị Lục Hạo quên mất đành lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm điện thoại của cậu, khi nhà quay phim quay hai người, đối lập với vui vẻ của Lục Hạo,có vẻ như Lục nam thần hơi bi thống chút có phải hay ?

      Cho nên, Ý tưởng chiều nay là ảo giác sao?

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 26:

      Chờ Lục Hạo ngồi chuyện với Nhan Hạ xong là nửa giờ sau, nhìn đồng hồ tay, Lục Phỉ mới tiến đến, trực tiếp rút điện thoại từ tay con trai ra :”Bây giờ đến thời gian ngủ trưa rồi đó.”

      "Nhưng baba à, con còn chưa hết đâu, cho con chuyện với mẹ thêm chút nữa được ? Được ạ?” Lục Hạo hướng về phía baba, lộ ra tư thế khẩn cầu, đôi mắt to tròn đáng ngừng nhấp nháy nhấp nháy.

      "Ba cùng mẹ còn chưa được với nhau câu nào kìa.” Lục Phỉ đưa di động đặt bên tai mình, ràng nghe được tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền đến.

      "Vậy thôi! Xem ở việc baba cũng mẹ , con tạm nhân nhượng." Lục Hạo lưu luyến nhìn thoáng qua chiếc điện thoại, nhún bả vai, từng bước từng bước về phía giường của mình, mỗi bước đều cẩn thận.

      Thấy Lục Hạo như vậy, mấy vị nhiếp ảnh gia đứng ở bên lập tức bị chọc cười, bọn họ cũng coi như là nhìn ra, tình mà Lục Hạo dành cho người mẹ bí này có bao nhiêu"Mãnh liệt" .

      Đối với hành động của Lục Hạo, Lục Phỉ làm như thấy, sau khi xác định cậu lên giường ngủ, thu hồi tầm mắt, cầm điện thoại rời khỏi phòng.

      Ra ngoài, xuất trước ống kính máy quay chính là hình ảnh Lục ảnh đế đứng dựa bên lan can bệ cửa sổ, thân quần áo thoải mái bao bọc cơ thể to lớn chững chạc, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ càng lộ vẻ khắc sâu, lập thể, khóe môi người đàn ông hơi chút nhếch lên, tròng mắt lộ ra vài tia dịu dàng, tươi cười che giấu…………. Cả người đứng đó, đẹp như bức tranh lắng đọng của thời gian.

      Hình ảnh ấy khỏi khiến mọi người phải than thở trong lòng, Lục Phỉ như vậy, rất xúc động lòng người a!

      dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt chính là trái tim dịu dàng, vì người mà nở rộ.

      Lúc này, bên cửa sổ.

      "Đến bên kia như thế nào rồi? Cảm giác quen thuộc sao?" Lục Phỉ giọng hỏi, thanh rất có lực xuyên thấu truyền đến Nhan Hạ lỗ tai.

      Ở bên kia , sắp xếp quần áo, Nhan Hạ cũng nhịn được cười ra tiếng :”Em mới vừa đến thôi, có đôi chút chênh lệch múi giờ, ngày mai còn phải đến địa điểm xem sàn catwalk nữa.”

      "Chú ý nghỉ ngơi, nên quá mệt mỏi, ngày mai, và con đến đó xem buổi biểu diễn của em, theo còn có tổ chương trình << siêu nhân trở lại>> nữa.” Lục Phỉ xong, tròng mắt đen láy có chút thâm thúy.

      Nghe được câu này, đầu bên kia điện thoại, Nhan Hạ khỏi hít hơi, sau đó mới bình tĩnh : "Ừm, em chờ mọi người."

      "Nhan Hạ."

      "Hả?" Nhan Hạ nghe dùng giọng trầm thấp hô tên mình, lập tức tập trung tinh thần lại.

      "Đừng lo lắng, em phải là kẻ kém cỏi đến mức ai chấp nhận được.”Lục Phỉ nhạo báng xong, giọng nở nụ cười, còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Nhan Hạ khi xong câu đó, chắc chắn là vô cùng khẩn trương nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.

      Câu trêu chọc bất thình lình khiến người vốn căng thẳng lập tức trấn định lại cách thần kỳ, khóe môi nhếch lên, :”Em biết mà.”

      " thích câu tuyên ngôn đầy khí phách mà người nào đó dõng dạc tuyên bố trước mặt giáo viên Hạo Hạo, vì vậy, em hãy tiếp tục tin tưởng điều đó.” Lục Phỉ nghe giọng dịu dàng của vợ, trong mắt dâng lên thỏa mãn.

      "Được, bây giờ em phải thu dọn đồ đạc, ngày mai gặp lại nha.” Nghe câu ngọt ngào, cả giọng trầm khàn hấp dẫn kia, khiến càng thêm nhớ , nếu tại, Lục Phỉ đứng trước mặt , chắc kiềm chế được mà vọt tới, ôm lấy cái chặt.

      "Mai gặp." Đáp lời, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Lục Phỉ lúc này che giấu được dịu dàng đối với người phụ nữ của mình.

      Sau đó, chờ thanh nhắc nhở đầu bên kia cúp điện thoại truyền đếnLục Phỉ mới bình tĩnh như có gì mà bỏ điện thoại từ bên tai xuống.

      Nghĩ về nội dung cuộc trò chuyện của hai người, Lục Phỉ lại máy lên, mở Microblogging, sau đó tới trang cá nhân của Úc Tử Phàm.

      Sau cuộc họp ngày hôm ấy, về phương pháp giải quyết cho vấn đề của Úc Tử Phàm, cũng biết bây giờ có hiệu quả như thế nào.

      Microblogging Úc Tử Phàm vừa mở ra, gắn ngay đầu chính là bài viết mà chính bản thân ta tự soạn gửi.

      "Trước khi đưa ra lời giải thích, tôi muốn bày tỏ áy náy của mình đối với những người tôi, ủng hộ tôi. . . . . . Làm bạn bên nhau nhiều năm, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, khó khăn, tôi chỉ hi vọng, mọi người có thể thích ấy giống như thích tôi vậy, bởi vì có người phụ nữ ấy, có Úc Tử Phàm của ngày hôm nay…..”

      Nhìn đến đây, Lục Phỉ nhíu mày, đây cũng là đề nghị được đoàn quan hệ xã hội của đề xuất.

      Nghĩ tới đây, Lục Phỉ xuống nhìn phần bình luận phía bên dưới.

      "Vợ thiên vương đúng là dễ dàng nha, thân nhiều năm như vậy, con cũng đều lớn cả rồi, chẳng lẽ Thiên vương còn muốn hôn cả đời sao?”

      "Úc Thiên vương, em ủng hộ , mặc dù rất giận chuyện có con và hôn, nhưng cũng trẻ, cũng là lúc nên thành gia rồi, vợ rất tốt, nguyện ý ủng hộ.”

      "Tiếp nhận áy náy của rồi, nếu là nhất định phải bị lừa gạt lần, như vậy tôi hi vọng đây là lần cuối cùng."

      "Xem xong quá khứ của hai người, tôi xúc động ! hâm mộ, muốn có tình như vậy………”

      "Đột nhiên cảm thấy Úc Thiên vương cũng là người đàn ông tốt a, nhiều năm như vậy, cũng chỉ ở bên mỗi vợ của mình.”

      "Người đàn ông tốt 1."

      ". . . . . ."

      Nhìn những phản hồi tốt này, ánh mắt Lục Phỉ từ từ phóng ra xa, phản ứng của fans đủ để , tuy biện pháp này có chút cũ kĩ xong hiệu quả vẫn tệ.

      Chẳng qua lúc trước cảm thấy chuyện thành vấn đề, nhưng sau khi đọc xong, lại bỗng cảm thấy bản thân thể dùng chữ viết để miêu tả quá khứ giữa mình và Nhan Hạ.

      Hồi tưởng lại những năm tháng kia, hơi thở lạnh lùng trong trẻo người người đàn ông giảm ít, có lẽ, nếu ra ngoài kia tìm những người giỏi văn vẻ viết cho đoạn sinh động hơn tự mình kể lại rất nhiều.

      Quan trọng hơn là, thủ đoạn mà Úc Tử phàm dùng qua, sao có thể dùng lại chứ?

      Sau khắc, điện thoại di động phát ra đoạn mã số, thời gian càng ngày càng gấp rút, cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xuất , thoát li khỏi khống chế của mình.

      *

      Ngày thứ hai, 《 siêu nhân trở lại 》vẫn tiếp tục quay chụp, nhưng ràng, trong nhà xuất những việc bất đồng với quá khứ.

      Tỷ như:

      Buổi sáng ăn điểm tâm Lục Hạo hỏi: "Ba, cách thời gian chúng ta tìm mẹ còn bao lâu?”

      Buổi trưa ăn cơm Lục Hạo hỏi: "Ba, có thể cho hạo hạo còn bao lâu nữa là có thể tìm mẹ sao?"

      Buổi tối lúc ăn cơm chiều, Lục Hạo hỏi: "Ba, cách ngày tìm mẹ còn bao lâu?"

      . . . . . .

      Cả ngày, Lục Phỉ chỉ cảm thấy có con con muỗi ở bên tai mình kêu ông ông.

      Rất nhanh tới đêm, Lục Phỉ trực tiếp bịt miệng Lục Hạo , kéo cậu lên giường :”Con trai, ngủ thôi!”

      Lục Hạo ưmh á đôi câu, gật đầu cái, vội vàng nhắm hai mắt lại.

      Thấy thế, Lục Phỉ mới nhàng thở ra , cả ngày, bị con trai oanh tạc bằng chữ "Mẹ", dù cho dây thần kinh có thô to như thế nào, Lục Phỉ cũng có chút kiềm chế được.

      Sau khi tắt đèn đóng cửa, Lục Phỉ quay về phòng của mình,bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi rửa mặt.

      Mà lúc này, bên trong gian phòng .

      Sau khi Lục Phỉ rời , camera liền ghi lại cảnh tiểu Hạo Hạo của chúng ta trở mình bò ra khỏi giường, mở rương hành lý của bản thân, sau đó bắt đầu ngừng bỏ đồ vào đó.

      Chiếc khóa phải khó khăn mới có thể kéo lên được, lúc này, cậu mới rón rén kéo hành lý đến trước cửa phòng Lục Phỉ.

      Rắc rắc tiếng, cửa phòng Lục Phỉ từ từ được mở ra.

      "Ba đâu nhỉ?" Kéo theo hành lý, bởi vì nhìn thấy Lục Phỉ, Lục Hạo nhìn chung quanh thầm .

      Khi nghe thấy thanh truyền đến từ nhà vệ sinh, con người cậu xoay vòng, sau đó đem rương giấu kỹ, cả người núp vào chăn.

      lát sau, Lục Phỉ từ trong phòng vệ sinh ra, liếc mắt liền nhìn thấy đoàn phồng phồng dưới chăn, còn có tay cầm hành lý lộ ra dưới gầm giường.

      Nhướng mày kiếm, con trai có vẻ quá ngây thơ rồi.

      Từ từ về phía trước, Lục Phỉ vén chăn nằm lên giường, làm bộ ngủ thiếp , hơi thở vững vàng, thong thả.

      Lúc này, cái đầu nhô ra khỏi phần chăn nữa giường bên kia, nhìn bóng lưng to rộng của baba, che miệng cười tiếng, Lục Hạo thả lỏng cơ thể, đắp chăn kín, sau đó bắt đầu nhắm mắt ngủ.

      Lục Phỉ vốn vẫn chờ hành động tiếp theo từ phía con trai, ai dè, hồi lâu vẫn thấy gì, nhàng xoay người, lại thấy bóng người bé ngủ khò khò bên cạnh.

      Nhìn khuôn mặt tròn tròn đáng của Lục Hạo, cười cười, chuyển người, lại đưa tay kéo con vào lồng ngực.

      Bởi hành động của Lục Phỉ, Lục Hạo giật giật thân thể, tìm góc độ thích hợp, tiếp tục ngủ.

      Lục Phỉ đưa cái tay còn lại ra sờ sờ đầu thằng bé, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

      Đây là hai người lần đầu tiên hai người ngủ chung khi quay 《 siêu nhân trở lại 》, lúc này, bên phòng tập trung của tổ đạo diễn , khi moi người nhìn thấy màn này, cảm giác ấm áp lơ lửng nơi trái tim.

      Sáng hôm sau tỉnh lại, Lục Phỉ lại lần nữa cảm thụ cảm giác bị mười mấy cân thịt đè ép.

      "Ba, hôm nay chúng ta muốn tìm mẹ, cho nên ba mau mau dậy !" Giọng thanh thúy thể niềm vui, cả người trông có vẻ tinh thần, hoan hỉ vô cùng.

      Lục Phỉ khẽ mở mắt, liếc nhìn Lục Hạo cái lại làm bộ ngủ, ngã người xuống cái, lạnh nhạt : "Ba ngủ, ngủ tiếp lát."

      "Ba muốn thấy mẹ sao? Sao ba còn có thể ngủ nữa chứ." Lục Hạo trợn to hai mắt, thể tin nhìn Lục Phỉ.

      ". . . . . ." Người đàn ông vốn chỉ định nhắm mắt trêu chọc đứa con nhà mình chút lập tức trầm mặc, cảm thấy có chút theo kịp logic đứa trẻ cho lắm??

      có cách nào lừa gạt tên nhóc làm nũng ầm ĩ người mình, Lục Phỉ thể làm gì khác hơn là mở mắt.

      Thấy baba tỉnh lại, Lục Hạo gật đầu cái: "Con biết ngay là ba muốn gặp mẹ mà, nhất định là ba quên mất chuyện hôm nay phải tìm mẹ rồi, hôm qua ba còn nhắc Hạo Hạo mà…….. ba xem ?”

      Lục Phỉ nghe được câu này, ánh mắt nhìn Lục Hạo nhiều thêm tia ý cười, càng nhiều hơn tia bất đắc dĩ.

      Mà ngay khi dừng lại , Lục Hạo lật người xuống giường, mở ra cửa phòng tắm, vừa vào vừa lớn tiếng :”Ba, nhanh lên chút, con giúp ba chuẩn bị hết thảy.”

      Nghe giọng cậu nhóc truyền, Lục Phỉ đứng dậy, sau khi vào phòng thay quần áo xong, mới chậm rãi tiến vào nhà tắm.

      Vừa vào cửa nhìn thấy Lục Hạo nhón chân cầm bàn chải đánh răng của baba và kem đánh răng , dùng sức bóp.

      Nhìn cậu bé bóp hồi lâu cũng chưa thành công, Lục Phỉ mới chầm chậm tiến đến, lấy đồ từ tay con, cho kem vào bàn chải, sau đó cúi đầu nhìn người đứng bên cạnh coa tới bắp đùi mình :”Ba tự mình có thể làm được, cảm ơn Hạo Hạo giúp ba tay.”

      " cần cám ơn." Lục Hạo vui vẻ gật đầu cái, sau đó tiếp tục nhắc nhở: "Nhưng ba phải nhanh lên chút a, Hạo Hạo muốn gặp mẹ sớm hơn.”

      Nghe những lời này, động tác của Lục Phỉ khỏi chững lại chút, nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt cấp bách của con trai, chân mày nhếch lên, trong lúc ở nhà, con trai có từng vì muốn gặp baba mà vội vã như này ?

      Thấy Lục Phỉ nhìn mình chằm chằm đánh răng, Lục Hạo nhe răng cười tiếng: "Ba, mau lên nào."

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 27:

      Nhìn dáng vẻ chút khách khí của Lục Hạo , Lục Phỉ lặng lẽ xoay đầu sang bên rửa mặt , trong lòng con trai, có lẽ địa vị của mình còn kém hơn so với Nhan Hạ, chấp nhận rồi.

      lát sau, Lục Phỉ rửa mặt xong, còn chưa kịp làm bữa sáng thấy Lục Hạo kéo rương hành lý của mình đến phòng khách, vẻ mặt khao khát nhìn Lục Phỉ: "Ba, chúng ta có thể được chưa?"

      "Con ăn điểm tâm sao?" Lục Phỉ nhíu mày hỏi, đây là lần đầu tiên đứa con tham ăn nhà mình chủ động cầu ăn sáng.

      "Có thể ăn máy bay a!" Lục Hạo tỏ vẻ đương nhiên .

      ". . . . . ." Lục Phỉ nhìn chút phòng bếp chuẩn bị sẵn sang lại quay ra nhìn chằm chằm Lục Hạo 1 hồi lâu, lặng lẽ trở về phòng đem hành lý của mình lôi ra ngoài.

      Chuyến lần này khiến Lục Hạo vô cùng kích động.

      Nửa giờ sau, hai người tới sân bay quốc tế tại thủ đô.

      Sau đó họ lại phát , sân bay có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

      "Ba, baba xem kìa, những người bạn khác." Lục Hạo chỉ vào đám người cũng có đoàn quay phim theo bên kia, khuôn mặt nhắn kích động đến đỏ bừng.

      Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn về phía mấy người, ánh mắt lóe lên cái.

      Sau khắc, đoàn người tụ lại khối.

      "Lục ảnh đế, chào ." Người lên tiếng chính người có lai lịch tương đối sâu, là baba của cậu bé Hòa Hòa lớn tuổi nhất trong năm đứa trẻ tham gia chương trình này, cũng là tổng giám đốc của công ty giải trí Gia Luân, Uông Gia Luân, mặc dù hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng trông vẫn chỉ như đàn ông ở tuổi ba mươi.

      "Uông tổng, chào ." Lục Phỉ đưa tay bắt tay người đối diện, hai người cũng thiếu lần tiếp xúc với nhau lĩnh vực điện ảnh, tính là xa lạ.

      Sau Uông Gia Luân, còn dư ba người còn lại cũng đến bắt tay Lục Phỉ cái, nhìn , có chút kích động.

      Lần này bọn họ cũng chỉ là đột nhiên nhận được cầu tụ hội tại NY, trước đó, kế hoạch của mọi người cũng là tiến đến tuần lễ thời trang nên ai cũng vui vẻ đồng ý, ngờ, lần này tổ chuyên mục gom tất cả các gia đình, đây cũng là điều khiến bọn họ rất vui mừng.

      Có lẽ là bởi quay tiết mục, vậy nên bọn họ bỗng cảm thấy Lục Phỉ ngoài đời bình dị, gần gũi hơn so với Lục Phỉ của màn ảnh ít.

      Mấy vị người lớn đứng chung chỗ bắt đầu tán gẫu với nhau, để mấy đứa nhìn nhau trợn tròn mắt.

      Trầm mặc chốc lát, cậu bé lớn tuổi nhất nhóm chủ động đứng dậy, "Mình tên làUông Hòa, nhũ danh Hòa Hòa, năm nay tám tuổi, mọi người có thể gọi mình là Hòa Hòa ca ca."

      "Hòa Hòa ca ca, em là Lục Hạo, nhũ danh hạo hạo." Lục Hạo nhìn người trước mắt cao hơn mình ít, gương mặt hâm mộ, đến lúc nào cậu cũng có thể cao lớn được như vậy a!

      "Em tên là Ôn Noãn, năm nay ba tuổi." bé đầu tiên chủ động lên tiếng chào hỏi, chỉ là giọng còn mang đặc trưng của khẩu nước ngoài.

      Người thứ ba giới thiệu xong, còn dư lại hai lại đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn ba người đám Lục Hạo.

      Thấy tình huống như thế, Hòa Hòa vuốt cằm của mình, do dự hồi lâu mới : "Có lẽ là Tâm Tâm cùng An An quá ."

      "Vậy chúng ta chỉ có thể đứng ra chăm sóc hai em ấy." Khi Lục Hạo đến hai chữ này, lập tức bắt đầu kích động, nhìn An An và Tâm Tâm chút rồi dắt tay hai bé, vỗ ngực cái :”Em , chăm sóc cho hai em.”

      An An nhìnHạo Hạo cái, sau đó nhanh chóng rút tay mình về, vội vàng chạy đến bên người ba mình.

      Nhìn màn này, trái tim bé của tiểu Hạo Hạo"vỡ nát" rồi, An An thích cậu?

      Lúc này, baba An An - Dương tấn chú ý tới bộ dáng con nhà mình núp sau bản thân, cười ôn hòa nhìn vế phía Lục Hạo :”Em ấy chỉ xấu hổ thôi.”

      xong, lại giọng với công chúa :”Đây là Lục Hạo, ấy rất thích An An nha!”

      Nghe vậy, bé mới ngẩng đầu liếc nhìn người bên kia cái, hàm hồ : ". . . . . . ."

      Nghe được câu này, đôi mắt lóe lóe, Hạo Hạo nghĩ thầm, em đáng a!

      Lập tức nhìn về phía người đứng bên chuyện trời dưới đất: "Ba, nhanh lên chút cùng mẹ sinh cho con em ."

      Tiếng vừa dứt, cả đội ngũ lập tức an tĩnh trong giây lát.

      Bốn người đàn ông quét mắt về phía Lục Phỉ, biết khi đối mặt với những lời này, ta có phản ứng như thế nào? Chứng kiến Lục nam thần bị khó xử trước mặt công chúng cũng là chuyện may mắn nha.

      Ít nhất điều này giúp họ biết được rằng, cho dù là nam thần quốc dân, cũng giống bọn họ, trong nhà cũng có cái"Hùng hài tử".

      Lúc này , đối mặt tầm mắt của mọi người, đôi môi mỏng mím , Lục Phỉ nhìn chằm chằm đứa con trai chuyên “Bẫy” baba nhà mình, bình tĩnh tự nhiên :”Chuyện này con phải hỏi mẹ thôi.”

      Hay cho chiêu “Họa Thủy Đông Dẫn” (1), mọi người yên lặng ở trong lòng.

      Sau khắc, đám người mới nhớ ra nhân vật xuất trong lời của là ai.

      đến người vợ bí này, ai ai cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, càng thêm hứng thú với thân phận người phụ nữ có thể bắt lấy trái tim Lục Phỉ.

      *

      lát sau, đoàn người lên máy bay.

      Chỗ ngồi của Lục Phỉ và Lục Hạo ở ngay gần nhau, máy bay mới vừa bay ổn định, Lục Hạo liền xoa bụng mình : "Ba, con đói rồi."

      Lục Hạo mới đầu chỉ muốn tìm mẹ, sau đó lại chơi đùa cùng mấy bạn kia, hoàn toàn quên cơn đói, bây giờ xong xuôi tất cả rồi, cậu mới phát bụng mình cồn cào vô cùng.

      Liếc mắt nhìn đứa con trai tỏ vẻ tội nghiệp của mình, Lục Phỉ gọi nữ tiếp viên hàng cầm bánh mì và sữa tươi tới đây.

      "Cảm ơn chị ạ." Lục Hạo ngọt ngào kêu.

      " cần cám ơn." Nữ tiếp viên hàng cậu bé đáng trước mắt, trái tim cũng bị mềm hết cả ra rồi, hận thể đem Lục Hạo ôm vào lồng ngực xoa xoa, là đáng quá mà, so với khi nhìn thấy ti vi còn dễ thương hơn nhiều.

      Sau đó lại liếc chút về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, trái tim nhảy bình bịch bình bịch, nam thần chính là nam thần, đến gần thấy, làn da tốt, đến cả lỗ chân lông cũng nhìn ra.

      Đúng lúc này, như nhận tầm mắt vị nữ tiếp viên hàng này, Lục Phỉ nghiêng đầu liếc nhìn ta cái, tròng mắt thâm thúy mang theo xa cách :”Còn có việc gì sao?”

      " có ạ." Nữ tiếp viên hàng đỏ mặt câu, sau đó chạy trối chết, trở lại khoang mới bắt đầu vỗ vỗ lồng ngực, nam thần có lực áp bức, quả nhiên là vị nam thần nổi danh cao lãnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :