1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cưng chiều đến cùng - An Nhiên Nhất Thế

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 16:


      “Hạo Hạo, con có nên với mẹ về cả quá trình của sựu việc ?” Chống lại ánh mắt củ Lục Hạo, con ngươi Lục Phỉ thâm thúy , cười như cười . Con trai làm sai lại muốn tranh chú ý của vợ mình, điều này thể được nha!

      “Hạo Hạo, con .” Nhan Hạ nhìn con, có chút hăng hái hỏi, đối với chi tiết quá trình chung sống của hai cha con, còn rất tò mò.

      “A, có gì, ra ba cũng rất ngoan!” Lục Hạo thấy ánh mắt “nguy hiểm” của Lục Phỉ, lại nhìn lén Nhan Hạ cái, sau đó hơi cúi thấp đầu, mẹ nếu biết chuyện, nhất định phạt ngồi xổm góc tường, vì vậy cậu vội vàng xua tay bày tỏ ý phủ nhận.

      Sau đó, chân mày lại nhăn thành khối, cậu chỉ muốn cho mẹ biết là baba ngoan, để ý đến cậu, còn giận cậu nữa nhưng lại muốn mẹ biết chuyện cậu nghe lén cuộc chuyện của hai người , mà sao lại khó như vậy?

      Thấy bộ dáng khổ đại cừu thâm (1) của con trai, Nhan Hạ lại càng tò mò hơn.

      Thấy ánh mắt của mẹ vẫn rơi người mình, nét mặt Lục Hạo có chút khẩn trương, cậu lập tức đưa mắt cầu cứu về phía Lục Phỉ, hàm ý chính là “Giúp con chút !”

      Lục Phỉ nhận được thông điệp, nụ cười nơi khóe môi càng đậm, tưởng đến việc mình khiến con phải bật khóc, cuối cùng vẫn lựa chọn giúp con trai chút, vì vậy , Lục nam thần lên tiếng dời lực chú ý của Nhan Hạ :” Nếu con muốn chờ đến lúc chương trình phát sóng !”

      nghĩ, đến lúc đó , sắc mặt vợ mình nhất định rất “đẹp mắt”.

      Nghe thấy hai chữ chương trình, đôi mắt Lục Hạo lập tức trợn to, vậy cuối cùng phải mẹ vẫn biết sao? Nghĩ vậy, cậu lập tức nhìn vè phía Nhan Hạ.

      Nhưng lúc này lưc chú ý của Nhan Hạ bị Lục Phỉ kéo rồi, nhìn Lục Phỉ , truy vấn :” Chương trình này khi nào bắt đầu phát sóng ?”

      “Lần này khá vội, có lẽ vào tối thứ sáu, sáu ngày sau là có thể xem rồi.” Lục Phỉ nhớ lại lời của tổ đạo diễn rồi thuật lại cho vợ, ánh mắt lại liếc về phía đứa con trai nắm hai bên tai , ánh mắt chứa đầy hả hê.

      Nhan Hạ gật đầu cái, sau khi có đoạn video ngắn lúc trước phát ra và xem phản ứng của cư dân mạng, cũng giống như trước đây, suốt ngày nơm nớp lo sợ, tất cả đều hướng theo phương hướng tốt phát triển.

      Mà Lục Phỉ thu hồi tầm mắt, nhìn phản ứng của Nhan Hạ, thấy căng thẳng như trước đây, khóe môi tự chủ được mà buông lỏng, nở nụ cười, giọng trầm thấp khàn khàn chậm rãi phát ra :” Em ? Có chuyện này muốn với em chút.”

      “Hả?” Nhan Hạ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Phỉ cái, mắt lộ vẻ nghi ngờ.

      “Sáng nay có tham gia game show hỏi đáp, tối nay là có thể xem.”

      “Game show hỏi đáp?” Nhan Hạ lập tức hỏi, tất cả việc có liên quan đến bọn họ, đều để ý đến.

      “Là về em và con trai.”

      Bọn họ?

      Nhan Hạ và Lục Hạo ngồi phía sau lập tức đưa mắt nhìn về phía Lục Phỉ.

      Mà lúc này, Lục Phỉ giải thích thêm cái gì, chỉ có ánh sáng nở rộ trong mắt khi đối diện hai mẹ con.

      *****

      Ban đêm, cả nhà canh trước màn hình TV.

      TV phát tiết mục <<Sao chia sẻ>>.

      “Ba ra kìa.” Lục Hạo chỉ vào Lục Phỉ màn hình, hung phấn , sau đó cậu ôm cả đĩa cà chua, ngồi yên trước ghế sofa , mắt chớp nhìn, thỉnh thoảng còn cầm quả cà chua nhét vào miệng mình.

      Lục Phỉ ngồi ghế sofa, vẻ mặt thường thường ôm Nhan Hạ vào trong lòng, nghe giọng hung phấn của Lục Hạo, Nhan Hạ từ từ giải thích :” Moiix lần nhìn thấy bóng dáng của TV, con trai đều xem vô cùng nghiêm túc.”

      Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn Lục Hạo ngồi bên chân mình, trong lòng có cảm giác tê dại, giống như có cái gì cắn cắn vậy.

      Khẽ ngẩng đầu, Nhan Hạ thấy Lục Phỉ lộ vẻ mặt xúc động, bộ mất hồn mất dạng, lập tức cười, sau đó thu hồi tầm mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm vào tiết mục TV.

      “Lục ảnh đế, trước kia có người thấy gặp mặt tổng đạo diễn của chương trình << Bố ơi mình đâu thế>>,buổi sáng lại có người phát video cùng đứa trẻ siêu thị, đứa trẻ ấy hình như còn gọi là cha? Vậy điều đó có phải thể rằng hôn và có con đúng như tin đồn hay ?

      “Đúng vậy.” Đối với câu hỏi dài của Khâu Lan, Lục Phỉ chỉ đơn giản đáp lại câu, thể ràng tính cách cao lãnh của .

      Khâu Lan thấy vậy vẫn tỏ thái độ gì, vẫn duy trì nụ cười và tiếp tục :” Lục ảnh đế , tại sao lại chọn lúc này để cho chuyện được hấp thu ánh sáng?”

      “Thực ra, có hôm , khi cả nhà xem << Bố ơi mình đâu thế >> con trai tôi có câu, con cũng muốn chơi, lúc đó tôi có ý định này, vì phải quay phim nên tôi vẫn có cơ hội ở bên con, nhìn bầu khí giữa các cặp cha con đó, tôi bị rung động, đúng lúc này, chương trình có lời mời , và tôi lập tức đồng ý.”

      “Nghe hôm qua bắt đầu quay, chuyện này là sao?”

      “Ừm, đây là ngày thứ hai.”

      “Đến lúc đó tôi nhất định xem mới được, muốn biết Lục ảnh đế ở trước và sau màn ảnh có khác biệt như thế nào?”

      “Đây chính thức là lần đầu tiên tôi ở chung mình với thằng bé, ra lần này bộc lộ vài vấn đề, nhưng cuối cùng tất cả đều giúp mối quan hệ của tôi và con trở nên thân thiết, gần gũi hơn.” Sau khi xong, khóe môi luôn trong trẻo, lạnh lùng bỗng gợi lên độ cung , người xem trước TV có thể cảm nhận trong cái cong môi ấy là………. loại dịu dàng thể thành lời.

      “Vậy đối với gia đình, thấy thế nào?” mặt người dẫn chương trình Khâu Lan lộ vẻ xúc động, nhưng vì phải duy trì tác phong nghề nghiệp nên vẫn như thường mà tiếp tục hỏi.

      “Diễn được mười năm, mấy năm đầu còn có tên tuổi, cho đến giờ, làm bạn với tôi ai khác ngoài nửa kia , gia đình tôi càng thêm hạnh phúc khi có xuất của tiểu Hạo, và đó trở thành mục tiêu phấn đấu của tôi, có gia đình ở đây, trái tim như có điểm tựa . Mỗi lần đóng phim về, điều khắc sâu trong lòng tôi nhất chính là căn phòng vì chờ tôi mà sáng đèn, khi bạn chỉ có mình, xung quanh chỉ là tăm tối, mà khi phát ánh sáng như thiêu thân lao vào lửa, tóm lại câu chính là : Vì gia đình này, tôi có thể buông tha tất cả!” Khi những câu này, giọng của Lục Phỉ tự chủ mà mang theo nhu hòa, đến cuối cùng lại vô cùng khí phách. ( Ôi em mệt với đoạn của a lắm, ngắn cho e đỡ khổ a ơi)

      trong cuộc phỏng vấn mà lòng Khâu Lan lập tức cứng lại, nhưng vẫn áp chế lại và tiếp tục :” Có thể thấy Lục ảnh đế rất rất gia đình của mình, những người nhất định mà cảm thấy vui vẻ.”

      Khâu Lan là người dẫn chương trình, nhưng cũng là fan chân chính, có thể , cũng là người nhìn theo từng bước phát triển của Lục Phỉ, từ đầu cho đến khi bước lên vị trí ngày hôm nay.

      Ở trong mắt người khác, có thể là cao cao tại thượng, đó phải do Lục Phỉ cố ý tỏ vẻ mà do đó là bản chất thực trong tính cách của , giống như đóa hoa mọc ở đỉnh núi cao, chỉ có thể đứng xa xem mà thể với tới.

      Ngoài ra còn có tự giữ, kỹ thuật diễn, thái độ với công việc,…. Tất cả đều là lí do khiến Lục Phỉ trở thành nam thần trong lòng mọi người, mỗi lần xuất scandal, dù Lục Phỉ giải thích, fan cũng tự động khiến những nữ nghệ sĩ kia có đất dung thân nếu bác bỏ tin đồn.

      Từng có vô số người cho rằng Lục Phỉ vĩnh viễn cao đến thể với tới như vậy, ai cảm thấy có người có đủ tư cách để đứng bên cạnh ấy.

      Nhưng bây giờ, chính Lục Phỉ lại cho mọi người biết, bên cạnh sớm có người bạn, nhất là còn dùng thái độ chắc chắn để ai xen vào.

      Cảm xúc của Khâu Lan khá phức tạp, nhưng cũng rất xúc động, bởi vì nhận ra, mình có lí do gì để hủy bỏ tồn tại của gia đình thần tượng, cũng có tư cách đó.

      Đến cả Khâu Lan cũng có cảm giác phức tạp như vậy, huống chi những người xem chương trình trước màn hình và cả fan Lục Phỉ , ít người nhớ lại lời của , từ từ suy ngẫm.

      Mà lúc này, ngồi bên cạnh Lục Phỉ, Nhan Hạ cũng biết dùng ngôn ngữ như thế nào để biểu đạt tâm trạng tại của mình. hồi lâu sau, cầm bàn tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh, sau đó nghiêng đầu nhìn , đối diện ánh mắt sáng quắc hề che giấu kia, nhu hòa và chuyên chú, giống như cả thế giới của ta chỉ có mình vậy.

      Từ lúc Lục Phỉ muốn công khai đến nay vẫn luôn với rằng cần lo lắng, tất cả hãy để , Nhan Hạ vẫn tin tưởng điều này.

      Nhưng hề nghĩ tới việc, Lục Phỉ biểu thị điều đó đối với công chúng, thái độ của , cho cự tuyệt.

      Vào giờ khắc này, ngôn ngữ dường như còn quan trọng.

      Tiết mục hỏi đáp TV vẫn tiếp tục, mà giọng của Lục Phỉ vẫn như cũ xuyên thấu lòng người.

      “Vậy kế tiếp có dự định gì ?”

      “Nếu có kịch bản thích hợp tôi tiếp tục tham gia, nhưng trước mắt tôi ở giai đoạn nghỉ ngơi, tôi muốn có nhiều thời gian bên gia đình hơn, nhất là với con trai.”

      “……..”

      ………..

      Sau khi tất cả chấm dứt, Lục Hạo lập tức nghiêng đầu sang, thấy Nhan Hạ vẫn ôm Lục Phỉ rời, cậu liền vội vàng che mắt :” Ba mẹ, hai người dạy xấu trẻ con.”

      Nghe vậy , Lục Phỉ có chút khóc khong ra nước mắt, đưa tay ôm Lục Hạo chặt :”Vậy chúng ta cùng xấu !”

      Nghe vậy, Lục Hạo cười khanh khách, hai cái tay nắm chặt quần áo của ba.

      lát sau, như nhớ tới cái gì, cậu ngẩng đầu, thanh trong trẻo :” Ba, nếu ba sợ tối về sau phòng Hạo Hạo cũng bật đèn, con và mẹ chờ ba.”

      Lời của con trai khiến lòng Lục Phỉ vô cùng chua sót, nhìn con, vui vẻ cười thành tiếng :”Được.”

      Lục Hạo cũng hiểu ý nghĩa sau câu của ba, cậu chỉ hiểu những gì mình nghe thấy ở mặt ngoài.

      Đối vối Lục Phỉ mà , như vậy cũng đủ rồi.

      Rất nhiều người hết cả đời cũng thể tìm được hạnh phúc của bản thân, mà tìm được.

      nguyện ý đem hạnh phúc của mình lộ ra, nhưng cũng chỉ là thể ra.

      Bất luận ai cũng thể can thiệp vào điều đó, hạnh phúc của vượt qua tất cả những gì có , đây chính là thông điệp Lục Phỉ muốn hướng tới mọi người.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 17:

      Đêm đó, chương trình có tham gia của Lục Phỉ thay đổi ngôi vị quán quân về tỉ lệ người xem trước đó của <<Sao chia sẻ>> đài Apple, từ những số liệu này, người ta cũng có thể thấy sức hút của cái tên Lục Phỉ.

      Mà chờ đón nó chính là tin Lục nam thần hôn và có con tràn ngập internet.

      Trước kia, mặc dù có video phát ra, nhưng dù sao Lục Phỉ cũng chưa tỏ thái độ nên rất nhiều người có thể làm như thấy.

      Thế nhưng bây giờ, Lục Phỉ lên tiếng TV, hơn nữa thái độ còn rất cứng rắn, biểu thị bảo vệ đối với người nhà.

      Lục Phỉ như vậy khiến rất nhiều fan hâm mộ phải trầm mặc suy tư.

      Vì vậy, giống như nhiều người tưởng rằng có fan cuồng phản đối mạng, thực tế chỉ có yên lặng.

      Ở trong mắt rất nhiều người đây là bình yên trước cơn bão.

      Và đối với người thời thời khắc khắc chú ý hướng gió internet như Nhan Hạ, cũng cảm thấy có điểm giống vậy.

      Lục Phỉ rửa mặt xong ra ngoài thấy vợ mình nghiêm trang mà lướt điện thoại, khóe môi chứa ý cười, từ từ bước đến, đưa cổ nhìn chằm chằm chữ màn hình.

      #Lục Phỉ kết hôn, bạn cảm thấy thế nào?#

      #Lục Phỉ kết hôn?#

      #Vợ của Lục Phỉ là ai?#

      đống chữ đỏ viết tên mình đập vào mắt.

      Nhan Hạ cũng bị người vừa tiến đến gần mình làm cho sợ hết hồn, che điện thoại, nhìn về phía Lục Phỉ :” Sao lúc nào cũng phát ra thanh vậy?”

      “Là do em quá chuyên chú vào điện thoại chứ .” Lục Phỉ chau mày, sau đó vén lên góc chăn bên cạnh Nhan Hạ, nằm lên giường, sau đó lấy ra điện thoại , mở microblogging, rồi đưa nó cho vợ :” ra chỉ cần nhìn phản ứng của người hâm mộ Microblogging của là nhanh nhất, cần gì quanh co lòng vòng tìm hiểu.”

      “Ách……….” Nhận lấy smartphone của , trong chớp mắt, Nhan Hạ bỗng cảm thấy tự nhiên, muốn thừa nhận khẩn trương của mình!

      Thấy thế, nụ cười nơi khóe môi Lục Phỉ càng sâu hơn, ánh mắt cũng toát ra ý cười , :”Có fan hâm mộ viết đoạn văn về , link ở ngay đầu trang, em có thể xem nó.”

      “Được.” Nhan Hạ nhàng đáp lời.

      Sau đó hít sâu rồi thở ra hơi, bắt đầu xem microblogging của chồng.

      Đập vào mắt là chân dung Lục Phỉ.

      Trái tim đập liên hồi, Nhan Hạ ngay lập tức kéo màn hình xuống dưới.

      Đây là tin thứ nhất gửi cho mạng.

      Nhìn cái tít, trái tim Nhan Hạ lập tức chìm xuống đáy vực.

      #gửi bức thư cho Lục Phỉ : tôi vì cái gì phải chúc phúc hôn và có con hợp pháp?#

      Chẳng lẽ những người hâm mộ thể tiếp thu chuyện này được sao? Nhìn tựa đề này, lòng chợt cảm thấy chua xót vô cùng.

      Lúc này, người đàn ông ngồi bên liếc thấy bộ dạng mất hồn của vợ, hai mắt chậm rãi ánh lên nét tươi cười.

      Rất nhanh sau đó, Nhan Hạ thu thập xong tâm trạng bản thân, bắt đầu ngồi nghiêm túc đọc ánh văn “phản đối” của vị fan này.

      “Lục nam thần : với tư cách là fan trung thành của , tôi yên lặng ở bên cạnh ủng hộ từ sau khi mới bắt đầu vào nghề lâu ,cho đến bây giờ, trừ việc liều mạng trong công việc, vẫn luôn rất ít xuất , mà căn bản là chúng tôi cũng biết ngoài đời ở đâu? Khi đó, mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng bọn tôi luôn tôn trọng cuộc sống riêng tư của .

      Thế nhưng bây giờ, bỗng nhiên có tin : kết hôn và sinh con rồi!

      Trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ : Lục nam thần luôn giữ mình trong sạch của chúng ta thế mà lại hôn , có con rồi!

      Tôi biết tin động trời này nhanh thôi mà trở thành tin tức đầu trang của tất cả các hãng truyền thông trong nước, đời tư của bắt đầu vào mắt mọi người thêm lần nữa, mỗi câu liên quan mà ra được lật lật lại, có vô số người muốn dùng đủ mọi cách để chụp được ảnh gia đình , quá khứ của cũng trở thành câu chuyện của ít người đàm luận trong tương lai.

      Điều này cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống riêng tư của bị xoi mói.

      Trước kia bắt đầu thích từ vài bộ phim truyền hình, đóng vai chính mà là vai phụ phản diện, nhưng khi đó, tôi vẫn bị hạ gục, chém giết quả quyết, oai hùng dung, dựa vào khuôn mặt câu tâm đoạt phách của mình, căn bản chẳng cần tốn sức. ( Ý là căn bản chẳng cần cố, 1 phát thôi là thích rồi ^^)

      thấy Lục Phỉ cả đời sai, vừa thấy Lục Phỉ sai cả đời!

      Từ đó trở , tôi liền biết, có thể nổi tiếng.

      Kết quả đúng vậy.

      Chỉ sau mấy năm, vào nghề mười năm là lấy được giải ask ảnh đế ( cái này mình chẳng biết là gì, ai biết bảo mình với) mà tất cả diễn viên đều mơ ước.

      khắc ấy, tôi mà vui mừng.

      Nhưng nếu biết bởi vì nhận được giải thưởng này mà tiết lộ gia đình của mình vối công chúng, tôi tình nguyện vĩnh viễn bao giờ nhận được nó.

      Đúng , tôi giận chó đánh mèo rồi.

      Chỉ là, giống như lúc mở đầu tôi có nói____ nếu đóng phim, biến mất, chẳng ai tìm được .

      Nhưng giờ đây, tôi thấy ở chương trình hỏi đáp người nổi tiếng, rồi còn <<siêu nhân trở lại>> (trước đó mình dịch đây là << bố ơi mình đâu thế>> nhưng có bạn phản ánh bảo sai, nên bây giờ mình đổi lại nhe, sori và cảm ơn các b đóng góp).

      Tôi xem xem lại cái video mọi người quay được khi và con trai cùng siêu thị.

      ở đó, tôi thấy – người bước xuống từ thần đàn.

      Dịu dàng, cưng chiều……….. ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh, giờ đây tôi thấy nó ngoài đời thực.

      khắc ấy, tôi mới nhận ra rằng, ra, ở nơi mà chúng tôi thấy, hạnh phúc như vậy.

      Tôi thay đổi suy nghĩ của mình.

      Vậy nên, hãy yên tâm là______ sau khi tin hôm nay của được phát tán ra ngoài, có kêu rên, càng có mất fan, trong lòng tất cả chúng tôi- những người hâm mộ vẫn như cũ là hậu phương vững chắc của .

      hỏi tôi lúc ban đầu sao chúc phúc ?

      Đó là bởi, tôi nhớ lại rằng , dường như mỗi lần giải thích scandal vẫn đưa ra ám hiệu.

      “Tôi muốn dùng chuyện tình cảm của mình để lăng xê, tôi muốn phụ trách đối với nửa kia của tôi!”

      Lúc đó, bọn tôi cho rằng đến nửa kia của tương lai mà nghĩ nhiều hơn, tôi vì tự giữ của mà cảm động!

      Nhưng giờ đây, mọi thứ chậm rãi sáng tỏ.

      Gần hơn với phim của , xa hơn với gia đình .

      Đây chính tha thứ duy nhất mà tất cả fan trung thành nhiều năm của có thể làm .

      Cho nên, mặc kệ hôn hay sinh con, hãy cố gắng tham gia <<siêu nhân trở lại>>, tôi muốn thấy đứa trẻ giống , tiểu nam thần. và cũng cho chúng tôi thêm nhiều tác phẩm nữa của .

      Ngoài ra, nếu dám vì gia đình mà coi thường fan, chúng tôi gửi lưỡi dao cho đấy!”

      Đọc xong cả đoạn dài, trong lòng Nhan Hạ vẫn luôn bất ổn, nhưng khi xem đến cuối cùng, tâm trạng giống như lữ khách mới xe qua núi trở về.

      Nghiêng đầu nhìn về phía Lục Phỉ, phát đối phương liếc mình, cười như cười, Nhan Hạ khỏi cảm thấy xấu hổ.

      đôi mắt sáng đầy tức giận trợn trừng nhìn về phía Lục Phỉ :” biết?”

      Nhìn Nhan Hạ vì tức giận mà lộ ra nét đẹp riêng, Lục Phỉ buồn cười ôm lấy , bàn tay vuốt lên phần da thịt phía sau lưng vợ, giọng hơi :” nhiều cũng bằng chính em tận mắt chứng kiến, phải sao?”

      Nghe vậy, Nhan Hạ nhìn chòng chọc lục phhir, lúc lâu sau, mới vẻ sâu xa :” Được rồi, em thừa nhận đúng.”

      Nghe thấy lời đậm mùi u oán này, lòng Lục Phỉ như thể ngâm trong hũ mật, ngọt đến mức sắp mềm hết cả ra, dưới ánh mắt sáng ngời của , Lục Phỉ nhịn được mà hôn vợ cái.

      Cái hôn này, như lông vũ khẽ chạm, khiến Nhan Hạ tê tê dại dại.

      Đối với ánh mắt thương kia, bỗng cảm thấy an lòng.

      “Em xem bình luận phía dưới.” xong, Nhan Hạ lại cầm điện thoại lên, tiếp tục nhìn.

      Thấy bộ dạng vừa mong đợi vừa khẩn trương của , Lục Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, thu tay lại, lấy từ tủ đầu giường cuốn tạp chí, bắt đầu xem.

      “Đọc xong, lâu chủ (1), tôi chỉ muốn , cậu thành công trong việc lừa tôi vào đây.”

      “Trước đó, tôi còn tưởng cuộc đại chiến? Kết quả là đây! Hướng gió đột nhiên thay đổi, kì quái nha!”

      “Kết hôn liền kết hôn, Lục nam thần cũng 30 tuổi rồi, nhớ lại hình ảnh con trai nam thần, tâm trạng của tôi lập tức vui lên.”

      “cho đến nay, tôi vẫn cảm thấy ấy là diện của thần, người nào cũng đều thích hợp, cũng đều trở thành khinh thường đối với ……. Mà hôm nay, người đàn ông thần thánh ấy, cuối cùng cũng rơi xuống trần gian.”

      “Khen khen khen, vốn định mắng lâu chủ, bây giờ thấy cần nữa.”

      “Đúng vậy, chẳng lẽ kết hôn đó còn là nam thần của chúng ta nữa rồi sao? Tôi bày tỏ chúc phúc.”

      …………

      “Đồng ý với bé trước, ở với ai đều cảm tháy ổn, hi vọng vợ của lLucj nam thần xứng với ấy, nếu tôi vui.”

      “Đồng ý bạn , chúng tôi chúc phúc chỉ là bởi Lục nam thần, vợ ấy, tôi còn chưa chuẩn bị cho việc tiếp nhận, bài xích, quan tâm là tốt lắm rồi.”

      “Chỉ cần nam thần hạnh phức.”

      “Chỉ có tôi cảm thấy ánh mắt Lục nam thần kém sao?”

      …………

      người lại người, Nhan Hạ nghiêm túc, chăm chỉ, tỉ mỉ xem bình luận, cũng có nhiều nguồi mắng hôn và có con.

      Lòng lập tức bay lên.

      Tình huống này so với tưởng tượng của tốt rất nhiều.

      Từ lúc việc được đưa ra ngoài ánh sáng đến nay, tất cả mọi chuyện xảy ra khiến luôn có cảm giác như trong giấc mộng.

      Nghiêng đầu nhìn về phía chồng, nhìn vẻ ưu nhã của khi đọc báo, lông mi vểnh lên, cong cong, tạo thành cái bóng khi ở dưới ánh đèn, đường cong gò má lạnh lùng nhưng lại mang sức hấp dẫn trí mạng,

      “cho đến nay, tôi vẫn cảm thấy ấy là diện của thần, người nào cũng đều thích hợp, cũng đều trở thành khinh thường đối với ……. Mà hôm nay, người đàn ông thần thánh ấy, cuối cùng cũng rơi xuống trần gian.”

      Nhớ tới những dòng tin mình vừa đọc, Nhan Hạ ghi tạc nó sâu vào trong lòng, giờ phút này, cảm tháy, chúng quá đúng rồi.

      Đối với , ấy chính là diện của Thần.

      Chỉ là, chính kéo xuống nhân gian.

      “Lục Phỉ”

      “Hả?” Lục Phỉ nghe tiếng gọi, giọng lười biếng đáp lời.

      Khi ngẩng đầu lên thấy bóng dáng hướng về phía mình nhào tới.

      chút do dự, Lục Phỉ đưa tay đón lấy.

      khắc sau, bờ môi mềm mại in lên môi .

      Rất nhanh, bị nhào tới, ăn sạch sành sanh! (Vâng, có bị hay được???)

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 18:

      Ngày thứ hai, chờ đến khi Nhan Hạ tỉnh dậy gần đến buổi trưa, xoa xoa cái eo đau nhức, vén chăn xuồng giường.

      vào phòng tắm, Nhan Hạ nhìn cổ mình trong gương có vài ấn ký, nhịn được đỏ mặt, hôm qua là chủ động mà nghĩ rằng Lục Phỉ điên cuồng như vậy.

      Nhìn thoáng qua gương mặt mắc cỡ đỏ bừng của mình, Nhan Hạ lập tức mở vòi hoa sen, tạt nước lên mặt để nó từ từ giảm nhiệt độ xuống.

      Chờ sau khi mọi thứ đều chỉnh tề hết, Nhan Hạ mới rời khỏi gian phòng này.

      Khi bước ra khỏi phòng, Lục Phỉ làm bữa trưa ở trong bếp, Lục Hạo xem TV nhưng tầm mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía thức ăn ở bàn, khi thấy Nhan Hạ bước ra, cậu lập tức vội vàng kêu lên :”Mẹ, xấu hổ xấu hổ, mặt trời chiếu đến mông rồi!”

      xong, Lục Hạo còn cố ý đưa tay lên sờ sờ mặt mình.

      Nghe thấy con trai nhạo báng mình, Nhan Hạ bình tĩnh thong dong đến trước ghế sofa, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu :”Xấu hổ nữa cũng là mẹ con.”

      “Đừng nhéo.” Lục Hạo vội vàng cầm tay mẹ, tiếp tục :”Con biết tối hôm qua mẹ rất mệt.”

      Nghe được câu này, đáy mắt Nhan Hạ thoáng vẻ lúng túng :”Câu này của con là nghe ai ?”

      “Ba a! Sáng nay con muốn gọi mẹ dậy, nhưng ba ói tối qua mẹ bị mệt, được quấy rầy mẹ, mẹ, tối hôm qua mẹ làm cái gì a?” Lục Hạo ngây thơ hỏi.

      “…….” Nhan Hạ lập tức mất ngôn ngữ, cuối cùng, chỉ có thể khô cứng mà câu :”Chờ sau này con lớn hiểu!”

      “Nha.” Lục Hạo như có điều suy nghĩ rồi gật đầu cái, sau đó khi cậu chuẩn bị thấy Lục Phỉ bê thức ăn từ trong bếp ra rồi.

      Thấy thế, Nhan Hạ cũng lập tức đứng dậy đến bên người , nhanh chóng nhận lấy cái đĩa.

      “Dậy rồi?” thấy Nhan Hạ hô hấp dồn dập nhìn mình, trong mắt Lục Phỉ xẹt qua chút ý cười, bọn họ là vợ chồng lâu mà vợ mình vẫn hay xấu hổ như vậy, hơn nữa, tren thực tế, còn rất thích nhìn thấy Nhan Hạ như vậy, điều này khiến đôi lúc kìm lòng được mà trêu chút.

      “Ừm.” Nhan Hạ giọng trả lời, sau đó, cảm giác được Lục Hạo nhìn chằm chằm sau lưng mình, trực tiếp tiến lên, xoay người Lục Phỉ lại, đấy thân thể vào phòng bếp :“ Để em giúp !”

      Cảm nhận lực đẩy mềm mại sau lưng, nụ cười mặt Lục Phỉ càng sâu hơn.

      Đến phòng bếp, lập tức xoay người ôm Nhan Hạ vào lồng ngực, sau đó hôn lên môi cái.

      Cảm giác hơi thở nóng rực đập vào mặt mình, trái tim Nhan Hạ lại bắt đầu bịch bịch nhảy lên, hoàn toàn thể khống chế được bản thân khi đối mặt với bộ dạng Lục Phỉ phát ra sức quyến rũ .
      Sau đó, tay Lục Phỉ bắt đầu từ từ di chuyển đến ngang hông vợ, vuốt vuốt :”Thế nào? Còn đau sao?”

      Nghe vậy, mặt Nhan Hạ lập tức đỏ lên, nhìn Lục Phỉ đầy chỉ trích, biết xấu hổ mà còn vậy.

      Nhìn ánh mắt Nhan Hạ, khóe miệng Lục Phỉ nhếch lên, lại hôn Nhan Hạ cái, :”Thôi được, trêu em nữa.”

      Sau đó buông ra Nhan Hạ, chuẩn bị lấy món ăn cuối đưa ra ngoài.

      Sau khi xoay người, thấy Nhan Hạ vẫn đứng ngơ ngác, cười :”Mau giúp đánh trứng !”

      “A, được.” Nhan Hạ hồi hồn, lạp tức xoay người lấy trứng gà trong tủ lạnh.

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la lớn của Lục Hạo :”Ba mẹ, con có thể ăn viên viên ?”

      thể ăn quá nhiều.” Nhan Hạ đến cửa bếp dặn dò câu.

      “Vâng.” Lục Hạo dứt lời, trong giọng còn mang theo vui sướng ràng.

      Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn nhau cái, đứa trẻ tham ăn này!

      bao lâu sau, Lục Phỉ cũng xào xong món cuối cùng, hai người xúc đủ cơm rồi lập tức bước ra ngoài.

      Mới vừa ra, họ thấy thân mình bé của Lục Hạo trước bàn ăn, thỉnh thoảng cậu lại nhón chân lên cầm chiếc đũa của mình kẹp viên viên mà Lục Phỉ làm, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.

      “Hạo Hạo.” Nhìn Lục Hạo lại đem viên nữa nhét vào miệng, Nhan Hạ trực tiếp kêu lên.

      “Mẹ….. mẹ .” Lục Hạo nhấm nuốt thức ăn, mơ hồ trả lời Nhan Hạ, sau đó đôi tay che miệng, bắt đầu tiêu diệt chứng cứ.

      “Con ăn mấy viên rồi?” Đem thứ ở tay để lên bàn, Nhan Hạ nhìn mấy viên viên thưa thớt trong đĩa hỏi.

      “Chưa ăn được mấy.” Nuốt vào ngụm cuối cùng, Lục Hạo lắc đầu cái, sau đó duỗi ngón tay đếm đếm trước mặt :” viên, hai…… con ăn có năm viên.”

      “Vậy trưa nay được ăn nữa rồi.” Nhan Hạ trực tiếp trả lời.

      “Còn có nhiều như vậy cơ mà mẹ!” Lục Hạo vội vàng , ánh mắt ngừng liếc về phía mấy viên còn dư lại trong đĩa.

      “Vừa nãy mẹ gì với con?” Nhan Hạ hỏi ngược lại.

      thể ăn quá nhiều, nhưng mà con cũng chưa ăn nhiều a!” Lục Hạo vô cùng nghiêm túc đáp lời, có thể thấy cậu nghĩ mình ăn nhiều lắm.

      Nhan Hạ sắp bị logic của chính con trai mình khiến cho thể được cái gì :”Năm mà còn tính nhiều nữa? Bình thường mẹ chỉ cho con ăn mấy?”

      Nghe vậy, Lục Hạo cúi thấp đầu :”Vậy cũng tốt, con ăn nữa!”

      Nhìn bộ dạng đáng thương của Lục Hạo, Nhan Hạ đứng bên cạnh Lục Phỉ, con trai cái gì cũng tốt, chỉ là khá chú trọng đến vấn đề ăn uống, đối với việc này, cũng thể làm gì được, mặc dù đồng ý nhưng ràng cảm xúc của Lục Hạo cao cho lắm.

      “Ba đem phần ăn của mình cho con đấy.” nhận được ánh mắt cầu cứu của vợ, Lục Phỉ .

      Vừa hết câu, Lục Hạo ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời trong suốt, sau đó do dự nhìn về phía mẹ.

      Nhận thấy tầm mắt của cậu, Nhan Hạ dở khóc dở cười, nên may mắn là thằng bé nhà mình vẫn quan tâm đến ý kiến của bản thân sao?

      Xem ở ngoan ngoãn của con, Nhan Hạ chỉ có thể :” Được rồi, chỉ lần!”

      “Mẹ, mẹ tốt quá.” Lục Hạo lập tức vui mừng xông lên ôm .

      “Thế còn ba?” Lục Phỉ đứng bên hỏi.

      Lục Hạo cười ngọt ngào, nhanh chóng chạy đến bên người baba, khẽ ngửa đầu :’Ba, ba cũng tốt.”

      Nhìn bộ dáng ngọt miệng của Lục Hạo, Nhan Hạ và Lục Phỉ nhìn nhau cười tiếng.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 19:

      Sau khi cả gia đình hạnh phúc ăn xong cơm trưa, Lục Hạo vô cùng thích ý nằm ghế sofa, mặc kệ mẹ mình ngồi xoa nắn cái bụng , dáng vẻ hạnh phúc ấy cứ như con mèo đáng hưởng thụ vuốt ve từ phía chủ nhân vậy, đôi mắt trực tiếp nheo nheo lại.

      Lục Phỉ thu thập bàn ăn, nhìn bộ dáng con trai nhà mình, nhất thời, đôi mắt cũng nheo lại, còn chưa bao giờ được hưởng thụ phục vụ như vậy từ vợ nha!

      Thu dọn bát đĩa nhanh hơn, chờ rửa xong bát đĩa ra, Lục Phỉ liền nhìn thấy cả thân mình Lục Hạo ru rú trong lòng vợ, vừa ăn hoa quả, vừa tươi cười thoải mái xem hoạt hình TV.

      Lục Phỉ nhìn chằm chằm cậu ta cả nửa ngày, chậm rãi đến sofa, ngồi xuống, dôi mắt chăm chăm vào hai mẹ con.

      Chịu nổi tầm mắt nóng bỏng của , Nhan Hạ và Lục Hạo lập tức quay đầu nhìn Lục Phỉ, hai người lớn , trong mắt chứa đầy mờ mịt.

      Nhìn hai khuôn mặt tròn trịa có năm phần giống nhau đặt trước mặt mình, là có loại lực tên đánh sâu vào nội tâm.

      Giờ khắc này, Lục Phỉ chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra rồi.

      Ho cái, Lục Phỉ nhìn hai mẹ con, thẳng:”Chồng ăn hơi no.”

      Nghe vậy, tầm mắt Nhan Hạ nhìn về phía bụng , sau đó nhếch môi :”Hạo Hạo, ba con ăn no, con giúp ba xoa xoa !”

      “Được ạ.” Lục Hạo gật gật đầu, sau đó duỗi ra bàn tay nho của mình lần mò lên bụng Lục Phỉ, học bộ dáng của Nhan Hạ, chậm rãi xoa, sau đó :”Baba, ba thấy thoải mái ?”

      Nhìn ánh mắt chờ mong của con trai nhà mình, Lục Phỉ nhịn được cười đáp :”Thoải mái.”

      Nghe baba khích lệ, Lục Hạo lại càng xoa hang say.

      Khung cảnh ấm áp này khiến Nhan Hạ nhịn được cầm di động quay chụp.

      Nhìn hai người ảnh, cười cười, hai cha con nhà này trông giống nhau vô cùng nha!

      Sau đó lúc, tay của Lục Hạo bắt đầu ê mỏi, thể xoa xoa dùm baba được nữa, cậu quay tròn mắt, cả người ghé vào thân mình Lục Phỉ, thấp giọng :”Ba, con thương lượng với ba chuyện.”

      “Chuyện gì?”Nghe như vậy, Lục Phỉ nhịn được nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn con.

      “Chỉ là……..baba có thể mang con công viên trò chơi chơi đùa được hay ?” Lục Hạo xoắn ngón tay .

      “Công viên trò chơi?”

      “Ừm.” Lục Hạo lấp tức gật đầu, khát khao đề xuất :” Bạn ngồi cùng bàn với con rằng cậu ấy từng ngồi bánh xe khổng lồ, chơi đâm xe điện……, ngày mai lại tiếp tục học, baba chỉ cần mang con chơi lần thôi!”

      xong câu cuối cùng, cậu nhịn được mà mang theo giọng điệu làm nũng, cuối hơi kéo dài, có cường điệu chỉ có trẻ con mới có, vô cùng đáng , như thể sợi lông chim nhè vỗ về lòng bạn, ngưa ngứa.

      Lục Phỉ đưa tầm mắt về phía Nhan Hạ:”Em có cùng ?”

      Thấy hỏi ý kiến mẹ, Lục Hạo lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Hạ :”Mẹ?”

      “Hai người thôi! Chiều mai em còn có việc gấp ở công ty.” cuồi trả lời, nguyên nhân xác là vì việc công bận bịu, cái thứ hai chính là sợ những lời bình luận mạng sau tiết mục tối qua của chồng.

      Đối với Lục Hạo, bọn họ đều vì Lục Phỉ mà lựa chọn tạm thồi tiếp thu đứa trẻ, thế nhưng, cảm thấy, nếu bây giờ mình mà xuất có thể dẫn đến dân mạng bắn ngược, đến lúc đó, có chuyện gì , nhưng nếu Lục Hạo phải chịu dù chỉ chút thương tổn, bọn họ cũng chấp nhận được.

      Mà sau khi nghe Nhan Hạ xong, đôi mắt Lục Phỉ tối sầm lại, tròng mắt đen như nước mực lẳng lặng nhìn chằm chằm, như muốn xuyên thấu nội tâm người trước mặt.

      Chống lại tầm mắt của , Nhan Hạ thản nhiên tiếp :”Hơn tháng nữa là đến tuần lễ thời trang ny, tại, em xuất với vai trò thiết kế sư, nên vô cùng bề bộn công việc nha!”

      Nghe vậy, đôi mắt Lục Phỉ chớp chớp, sau đó, cúi đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu con trai :”Mẹ phải công tác, chúng ta đừng vướng bận mẹ, về sau nếu có cơ hội nhà ba người chơi được ?”

      Nghe baba giải thích, Lục Hạo vội vàng nhẩm trước trong lòng, bây giờ mình vối baba lần, sau đó lại cùng cả ba và mẹ lần nữa, tổng cộng là hai lần, bây giờ nếu mà có đủ cả ba và mẹ chỉ được lần, vậy vẫn là lần này với baba tốt hơn.

      Suy tính trong lòng xong, Lục Hạo vội vàng gật đầu :”Vậy lần này cùng baba, lần sau mẹ nhất định phải nha!”

      “Ừm, lần sau nhất định mẹ .” Nhan Hạ lập tức gật đầu, vươn ngón tay với Lục Hạo.

      Lục Hạo thấy thế lập tức vui vẻ ước định cùng mẹ, cậu thích nhất động tác này, bởi mỗi lần hoàn thành nó mẹ đều thực như hứa.

      ********

      Giữa giờ nghỉ trưa.

      Sau khi đưa con về phòng ngủ, Nhan Hạ và Lục Phỉ cũng trở về phòng của mình.

      “Tuần lễ thời trang ny, và con cùng ?” Lục Phỉ hỏi, biết chứng sợ đám đông của Nhan Hạ tốt lên ít, nhưng lần này đến đất nước xa lạ,lạ nước lạ cái dễ phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn, vì vậy tuy hỏi nhưng giọng điệu của Lục Phỉ mang theo ý khẳng định.

      “Vậy đến lúc đó…”

      “Đến lúc đó, và con ngồi ở phía dưới, có lẽ cũng qua tìm em, chờ cho đến ngày em cảm thấy mình có thể đứng bên cạnh .” Trước đó, Lục Phỉ cũng , nhưng khi nghe Nhan Hạ muốn xuất trong tuần lễ thời trang, hoàn toàn minh bạch, hiểu rằng cũng gắng, cố gắng để có thể quang minh chính địa sánh bước cùng vào ngày nào đó.

      Giờ khắc này, mới biết rằng, từ sau khi muốn công khai, Nhan Hạ bắt đầu có kế hoạch của chính cản thân .

      Suy nghĩ thấu đáo điểm này, sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt vợ chứ?

      Vì vậy, nguyện ý cho Nhan Hạ thời gian, muốn cho tất cả mọi người biết, phải Nhan Hạ có xứng với hay , mà là có xứng hay với ấy!

      Nghe được câu của Lục Phỉ, Nhan Hạ nhợt nhạt mỉm cười, ngay sau đó, chậm rãi tựa đầu vào ngực , lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, trong lòng trở nên an ổn rất nhiều, vô cùng cảm ơn, cám ơn chính bản thân có được người chồng săn sóc như vậy.

      “Lục Phỉ, cái ngày em đứng bên cạnh , rất nhanh đến.” Nhan Hạ thấp giọng , như là tuyên cáo, lại như lời thề.

      “Ừm, chúng ta!” Lục Phỉ xong, ánh mắt luôn luôn lành lạnh cũng bị thay thế bằng ấm áp, sủng nịch.

      Nghe , ý cười mặt Nhan Hạ càng sâu, sau đó, nhắm mắt lại, chậm rãi vào giấc mơ.

      Cảm giác hô hấp đều đặn của , Lục Phỉ đưa tay vuốt tóc người trong lòng, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.

      Cứ như vậy nhìn , cuộc sống của cũng là mảnh an bình.

      *******

      Trong lúc hai người nửa ngủ nửa tỉnh bị Lục Hạo đánh thức.

      “Ba mẹ, dậy thôi, ai muốn công viên trò chơi, ai muốn làm mau mau thức dậy.” biết lúc nào mà Lục Hạo xuất giường hai người, thân thể bé của cậu ngừng lăn lộn chiếc chăn.

      Tuy lớn nhưng đối với hai người còn mơ mơ màng màng như Nhan Hạ và Lục Phỉ mà loại thanh này đúng là loại hành hạ.

      Vẫn là Nhan Hạ phản ứng sớm hơn, mở di động ra nhìn.

      1 rưỡi chiều!

      Nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn đứa con trai làm ầm ĩ giường, Nhan Hạ lập tức xoay người đứng dậy, sau đó nhấc con lên hỏi thẳng :” Hạo Hạo, con mệt đúng ?”

      mệt.” tinh thần sáng láng, Lục Hạo lắc đầu, nghĩ đến việc buổi chiều được chơi, cậu đứng lên, tinh thần lập tức vui vẻ.

      Nhìn ba mẹ còn ngủ nướng, cậu đương nhiên phải gọi họ dậy rồi!

      “Mẹ rửa mặt trước, ba…… Đợi lát nữa tỉnh!” Nhan Hạ bất đắc dĩ , ánh mắt nhìn về phía ông chồng chum đầu kín mít nghĩ, chắc tối hôm qua ấy ngủ muộn, sáng sớm còn phải làm bữa sáng cho tiểu Hạo, bây giờ hẳn là cần ngủ nhiều thêm chút nữa để bổ sung tinh thần.

      Chỉ tiếc……

      Nhớ lại, Nhan Hạ vẫn ôm Lục Hạo vào buồng vệ sinh trước, có thể kéo dài thêm bao nhiêu kéo !

      Trong toilet, Nhan Hạ cầm khăn rửa sạch mặt cho cậu, lau tay, sau đó mới rửa mặt cho mình thêm tỉnh táo.

      Mà sau khi vừa rửa xong, treo khăn lên giá, quay đầu thấy thằng bé biến mất.

      ra ngoài, thấy thân mình con trai lại nằm len người ba nó, miệng ngừng kêu to :”Baba, baba.”

      Hiển nhiên là việc mẹ thức dậy có tác dụng lớn với Lục Hạo, bởi câu càng hi vọng baba mau chóng thức dậy đưa cậu chơi công viên.

      Mà dưới tiếng kêu to bám riết tha của Lục Hạo, cuối cùng Lục Phỉ cũng mở mắt.

      “Ba, cuối cùng ba cũng tỉnh, con gọi rất lâu rồi đó.”Lục Hạo vui vẻ nhìn Lục Phỉ, sau đó cả người rầm cái trượt từ giường xuống, cậu đưa tay kéo bàn tay lớn kia, :”Baba, chúng ta nên công viên trò chơi rồi.”

      Lúc này, Nhan Hạ rời khỏi phòng tắn, cầm chiếc khăn mặt ướt nhẹp của Lục Phỉ đặt mặt .

      Chiếc khăn bốc hơi nóng bao trùm mặt, ý thức thanh tỉnh ít.

      Sau đó lại cảm nhận tay mình bị bàn tay khác nắm chặt, Lục Phỉ dùng cái tay khác lau mặt, sau đó ngồi thẳng dậy, nhìn vẻ mặt thuần khiết vô tôi của con, lại nhìn biểu cảm như cười như của Nhan Hạ, câu sâu xa với :” dậy rồi!”

      Nghe được câu kia, ánh mắt Lục Hạo sáng lên chút, sau đó cậu phe phẩy cánh tay Lục Phỉ, :”Baba, vậy chúng ta có thể công viên được chưa?”

      .” Tiếng trong veo lạnh lùng cất lên, biết, nếu , chắc chắn hôm nay Lục Hạo để sống yên ổn, đây cũng là lần đầu tiên, Lục Phỉ nhận ra, năng lượng của con trai nhà mình là dư thừa?

      “Oa, quá tuyệt, vậy bam au rửa mặt nhanh, rồi chúng ta cùng thôi.” Lục Hạo giơ nắm đấm , sau đó chuyển đầu về phía người vẫn luôn nhìn họ chằm chằm mà cười, mắt tít lại dặn dò :”Mẹ, Hạo Hạo và ba muốn công viên trò chơi, lát nữa mẹ làm việc cho tốt nha….”

      “Ừm, ok.” Nhan Hạ nhìn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ của con trai, bất đắc dĩ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn khuôn mặt ràng còn chưa hết bối rối của Lục Phỉ, tự giác mà cười :”Tự làm tự chịu?”

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 20:

      Lúc này , Lục Phỉ dẫn Lục Hạo đến khu vui chơi giải trí thiếu nhi nổi danh.

      Có lẽ bởi hôm nay là chủ nhật, vậy nên trong công viên trò chơi vô cùng tấp nập, có ít gia đình cho con vào đây nhân dịp nghỉ lễ cuối tuần.

      Người nhiều dễ lạc, Lục Phỉ trực tiếp đem Lục Hạo ngồi lên cổ mình.

      Ngồi ở nơi cao, Lục Hạo nhìn xung quanh có ít bạn bè cùng trang lứa, khuôn mặt nhắn hưng phấn cực kì, sau đó, nhìn vẻ náo nhiệt nơi đây, cậu khoog ngừng chỉ huy baba về phía trước .

      Có lẽ cũng bởi nguyên nhân là nhiều người , cùng với việc có ít người đều quàng khăn quàng cổ và khẩu trang nên ai có thể nghĩ tới bên cạnh mình đứng vị minh tinh vô cùng nổi tiếng.

      Trong tình huống như vậy, Lục Phỉ và Lục Hạo lại tự nhiên trong đám người.

      “Hạo Hạo, con muốn chơi cái gì?” Lục Phỉ nhìn người xung quanh chen chúc lẫn nhau, hỏi.

      Nghe vậy, tầm mắt Lục Hạo tìm kiếm khắp nơi, chưa đến vài giây sau, cậu nhìn về phía cái sân ở nơi xa, trong đó có những chiếc ô tô di chuyển, lập tức vươn ngón tay chỉ :”Ô tô đâm, con muốn lái xe cùng baba.”

      “Được, vậy chúng ta .” Đap lời , Lục Phỉ liền mang theo Lục Hạo đến chỗ bán vé.

      phải cái gì trong khu vui chơi giải trí này cũng đều dùng vé, chỉ có những hạng mục đặc biệt mới tiến hành thu phí,lúc này Lục Hạo và Lục Phỉ đứng xếp hàng trong đoàn người mua vé và sau khi đến phiên hai người Lục Phỉ liền đặt tiểu Hạo xuống đất , nắm tay cậu chờ đợi ngoài khu vực lấy xe.

      Hai lượt trôi qua, cuối cùng cũng đến phiên hai người.

      vòng sau, Lục Hạo nhanh chóng đưa Lục Phỉ lên chiếc xe ngay gần đó.

      Ngay lúc xe vừa chuyển động, Lục Hạo vô cùng hưng phấn mà lái xe .

      Lục Phỉ ngồi bên nhìn, con trai vừa lên liền thể ngừng được nụ cười khuôn mặt, hai mắt lộ ra từng tia ý cười.

      “Đụng chạm, đụng chạm… đụng chạm…” Đứa trẻ ngừng điều khiển xe ngừng đâm những chiếc khác trong gian hẹp của sân chơi, bất quá, dù là như vậy nhưng lại đổi lại được từng tiếng cười sảng khoái, thỏa thê của lũ trẻ và người lớn cùng.

      Sau khi chơi xong, Lục Hạo vẫn chưa thỏa mãn mà rời khỏi xe, cậu lôi kéo tay ba, :”Baba, lần sau chúng ta cùng mẹ tới tiếp tục chơi trò này được ?”

      “Được.” Xoa xoa đầu con, Lục Phỉ đáp lời, tưởng tượng cảnh nhà ba người chơi, Lục Phỉ bỗng dấy lên tia khát vọng.

      Nhìn bộ dáng ngây thơ , khả ái của Lục Hạo, Lục Phỉ chỉ mong con trai có thể tăng thêm nguồn lực, khiến fan của đổ gục hết, đến mức nỡ thương tổn mẹ thằng bé.

      Nghĩ đến đợt trước, ít dân mạng đào bới, tẩy chay người vợ của Úc Tử Phàm, đôi mắt Lục Phỉ tối sầm lại.

      “Baba, chúng ta có thể chơi tàu lượn để ngắm phong cảnh được ?” Trong lúc Lục Phỉ suy nghĩ, Lục Hạo nhìn đoàn tàu đằng xa, đưa tay kéo tay cái.

      “Ừm.” Bị kéo khỏi dòng suy tưởng, ngay sau đó, Lục Phỉ lập tức ôm lấy con trai nhà mình mua vé, bất quá, lần này thông minh hơn, trực tiếp mua ít vé ở các trò chơi khác.

      Hết chơi tàu, tiếp đến, Lục Phỉ liền dẫn Lục Hạo chơi mê cung kính, chiếc xe nhạc, vòng quay ngựa gỗ hoàng gia,…. Sau khi chơi hết hàng loạt hạng mục, ý cười mặt Lục Hạo vẫn chưa từng tắt, mà có số trò chỉ cho phép trẻ chơi, Lục Phỉ trực tiếp dùng di động quay chụp lại, sau đó nhanh chóng soạn tin nhắn gửi qua cho vợ.

      Cuối cùng, tới gần giờ ăn ăn cơm chiều, bầu trời dần dần tối xuống.

      Đèn phố xung quanh bắt đầu chậm rãi phát sáng.

      Muôn vàn ngọn đèn!!

      Lúc này,Lục Phỉ và Lục Hạo ngồi ở vòng du quay, cảm giác nó chậm rãi lên cao.

      Cả thân thể bé của Lục Hạo nằm úp sấp bên ô cửa kính, nhìn đoàn người phía dưới bé như những chú kiến, cậu vội vàng với baba ngồi bên cạnh :”Baba, mau lại đây xem, phía dưới đẹp.”

      Nghe giọng hưng phấn của con, Lục Phỉ chậm rãi tới, ngồi xổm phía sau Lục Hạo, cùng cậu thưởng thức cảnh vật xung quanh, đáy mắt chậm rãi dâng lên chút hoài niệm.

      “Lục Phỉ, xem, phía dưới rất đẹp!” ấy cũng từng với như vậy.

      Hôm nay, sau bảy năm, cùng kết tinh tình của họ, cũng đứng ở vị trí cao như trước kia, ngắm nhìn khung cảnh mĩ lệ ấy.

      Sau năm, người vẫn như cũ!!! (Em dịch mà hiểu cho lắm)

      Yên lặng nhớ lại những lời này, Lục Phỉ đưa tay mò đầu Lục Hạo, xoa xoa, gằn từng chữ :”Con trai, lần sau nhất định cả nhà chúng ta cùng đến đây.”

      “Vâng, cùng ba mẹ cùng đến đây.” Đầu cậu lập tức gật ngừng, nghĩ đến việc lần sau vẫn có cơ hội tiếp, khóe miệng cười rộng hơn.

      Theo khoang ngồi càng ngày càng hạ thấp, Lục Hạo nằm lưng Lục Phỉ, gắt gao ôm chặt lấy cổ , sau đó chậm rãi cắn lỗ tai Lục Phỉ, :”Baba, hôm nay con vô cùng vui vẻ, về sau baba cũng chơi nhiều với tiểu Hạo và mẹ được ?”

      Nghe thấy câu này, bước chân Lục Phỉ hơi ngừng lại, biết vì sao mà khóe mắt trào ra dòng nước mắt chat mặn.

      Hơi thở ra hơi, lắng lại cảm xúc của bản thân mình, chậm rãi, dần dần hạ xuống tâm trạng, Lục Phỉ nghiêng đầu với Lục Hạo nằm phía sau :” Về sau mà có thời gian, baba nhất định đều ở bên cạnh hai mẹ con.”

      “Baba tốt!” Lục Hạo vui vẻ reo lên, đem đầu cọ xát lên người Lục Phỉ.

      Lục Phỉ nghe những lời này, trong lòng cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

      Sau đó, khi đến bãi đỗ xe, cảm giác được tiếng hít thở nho của con trai từ phía sau truyền đến.

      Lập tức, nhịn được mà bật cười, Lục Phỉ cẩn thận đưa cậu từ lưng xuống, rồi đặt tại ghế sau, chuẩn bị tốt dây an toàn xong mới đến chỗ ghế lái, khởi động xe.

      Thoáng chốc sau, ô tô chạy băng băng đường, Lục Phỉ ngồi đằng trước nhưng vẫn thường thường quay đầu lại nhìn về phía người ngủ phía sau.

      Rất nhanh, xe của chạy đến cửa công ty Nhan Hạ, đúng lúc cầm điện thoại ra gọi cho thấy bóng dáng cùng Mạnh Luật cùng nhau ra khỏi công ty.

      Nhìn ánh mắt chuyên chú của Mạnh Luật hướng về phía người đứng bên cạnh, đôi mắt Lục Phỉ nheo lại đầy nguy hiểm, tuy biết giữa hai người có chuyện gì ,nhưng khi thấy có người đàn ông khác dùng ánh mắt như vậy nhìn vợ mình, hơn nữa còn thường thấy ta le ve bên cạnh ấy, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.

      Tầm mắt chậm rãi chuyển đến người đứa con trai mình ngủ ngon, Lục Phỉ xuống xe, sau đó vòng ra phía ghế ngồi sau, trong lòng câu xin lỗi, rồi vỗ khuôn mặt nhắn của Lục Hạo.

      Bị Lục Phỉ phá đám như vậy, Lục Hạo chậm rãi mở ra đôi mắt mênh mang sương mù.

      “Baba.” Trong thanh còn mang theo giọng mũi mềm nhũn đặc trưng của trẻ con vừa mới tỉnh ngủ.

      Thấy con trai như vậy, trong mắt Lục Phỉ lên tia đau lòng, tiếp tục :”Đến công ty của mẹ rồi, Hạo Hạo muốn gặp mẹ ?”

      Nghe được hai chữ mẹ (Tiếng trung là mâm, hai chữ nhá, nên đừng ai thấy lạ chỗ nì), Lục Hạo giật mình, ánh mắt trở nên tỉnh táo rất nhiều :”Muốn ạ.”

      Thấy thằng bé hoạt bát lên, Lục Phỉ cười cười, sau đó đưa con ra khỏi xe.

      chỉ về phía Nhan Hạ và Mạnh Luật ở nơi xa, :”Mẹ đứng ở bên kia kìa!”

      “Là mẹ và chú Mạnh.” Nhìn lại, Lục Hạo bỗng trở nên hưng phấn, tuột xuống khỏi người Lục Phỉ, cậu nhanh chóng hướng về phía bên kia chạy vội qua.

      Đứng nguyên tại chỗ, Lục Phỉ bỗng cảm thấy trái tim đau quá, chú Mạnh, xem ra thằng bé rất thân thiết với tình định của mình!

      Mà lúc này, Lục Hạo thành công đến bên Nhan Hạ.

      “Mẹ.” Lục Hạo lập tức chạy đến ôm đùi .

      “Sao con lại đến đây?” Nhan Hạ kinh ngạc nhìn con trai, đây là từ đâu mà nhảy ra a?

      Tầm mắt dời ra liền thấy Lục Phỉ từ nơi xa tới.

      Lục Phỉ lên phía trước, trực tiếp ôm lấy Lục Hạo và đứng bên cạnh vợ, lên tiếng chào hỏi Mạnh Luật :”Mạnh tổng.”

      “Xin chào.” Mạnh Luật lễ phép đáp lời.

      “Mạnh tổng ăn cơm chưa? Nếu có thể ăn cùng chúng tôi?” Lục Phỉ tiếp tục hỏi.

      cần, hôm nay tôi có hẹn bạn ăn cơm.” Mạnh Luật lắc đầu cự tuyệt, ánh mắt nhìn Lục Phỉ mang theo tia hiểu , đáy mắt kia thanh nhuận khiến ít người có cảm giác xấu hổ khi đối diện nó.

      Nhưng kì lạ là, đối với Lục Phỉ mà , đó hề có áp lực, vốn còn sửng sốt, khi đối mặt với tầm mắt Mạnh Luật, Lục Phỉ chậm rãi trả lời :”Nếu như vậy chúng tôi quấy rày Mạnh tổng nữa.>”

      “Ừm.” Mạnh Luật mỉm cười gật đầu

      “Đến đây con trai, xin chào với chú Mạnh của con .” Lục Phỉ kêu Lục Hạo.

      Lục Hạo cũng biết baba nhà mình nghĩ cái gì, cậu vẫn mười phần nhu thuận, ngọt ngào mà chào Mạnh Luật :”Chú Mạnh, chào chú nhé.”

      “Chào Hạo Hạo.”

      Sau khi cùng Nhan Hạ chào tạm biệt Mạnh Luật, Lục Phỉ liền dẫn và con trai dời .

      Nhìn bóng lưng của ba người, ánh mắt Mạnh Luật bắt đầu chậm rãi biến hóa.

      Đúng lúc này, bóng dáng nho đằng xa được Lục Phỉ ôm lấy hướng về phía cúi đầu chào.

      Nhìn động tác của Lục Hạo, khóe môi Mạnh Luật lại gợi lên độ cong ôn nhu.

      Có đôi khi, thích có nghĩa là muốn có được, chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc là tốt lắm rồi, trong tương lai, có khi nào cũng gia đình hạnh phúc như vậy?

      Phía bên kia, Nhan Hạ ngồi lên xe ôm Lục Hạo, nghe con kể về những chuyện lí thú trong công viên trò chơi, khi nghe đến đoạn hai người cùng vào vòng đu quay, nhịn được mà liếc Lục Phỉ cái.

      Chính cái nhìn này khiến ánh mắt hai người giao hội nhau qua gương chiếu hậu.

      Trong mắt cả hai đều lên tia ý cười sáng lạn.

      Ngọt ngào quá khứ và những kỉ niệm chậm rãi ùa về.

      Mà Lục Phỉ khi đối diện ánh mắt của vợ , tâm trạng cũng trở lên vui sướng hơn, sau đó, dời lực chú ý trở về con đường phía trước, trong đầu lại xuất bóng dáng của Mạnh Luật, trong lòng hừ hai tiếng cao lãnh, may mắn cho ta vì thức thời!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :