1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cưng chiều đến cùng - An Nhiên Nhất Thế

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 11:

      Sau khi từ siêu thị trở về nhà, Lục Phỉ lập tức đem đồ cất vào tủ lạnh.

      bàn tay vươn ra khi vừa cầm gói khoai tây chiên, giọng vui sướng :”Ba, khoai tây chiên , để con!”

      xong, đôi tay ôm chằm gói snack vào lòng.

      Nhìn bộ dáng bảo vệ thức ăn của Lục Hạo, Lục Phỉ quyết định trực tiếp tỏ vẻ coi thường, tiếp tục đem đồ ăn tươi sống cất vô tủ lạnh, kể cả những thứ cần giữ tươi cũng cho hết vào, làm xong, mới lơ đãng hỏi con:”Muốn cùng ba làm cơm trưa ?”

      Nếu là trước kia, chắc chắn Lục Hạo chút do dự đồng ý, thế nhưng bây giờ, có khoai tây chiên trong ngực, cậu tỏ vẻ biết làm sao, cậu vừa muốn cùng baba nấu cơm, nhưng cũng bỏ được gói khoai tây chiên trong tay mình, chỉ muốn ăn nó luôn a!

      Lục Hạo mở đôi mắt tròn vo, đáng thương nhìn Lục Phỉ, cậu bóp gói khoai tanh tách như để nhắc nhở điều gì.

      Đối với hành động của Lục Hạo, Lục Phỉ coi như thấy mà cứ đứng bên lẳng lặng nhìn .

      Giữa hai cha con bỗng hình thành thế giằng co.

      Nhà quay phim theo phía sau lại lần nữa muốn cười phá lên, nếu bây giờ Lục nam thần mà phát ra, trong mắt con trai, mình còn bằng gói khoai tây chiên tay cậu ấy biết bị ám ảnh đến mức độ nào nữa.

      chỉ ông mà tất cả người ở trong căn phòng xem cảnh quay đều khách khí mà cười thành tiếng, trải qua nửa ngày quan sát, bọn họ cũng thích phải Lục Hạo đáng mê mệt đồ ăn vặt này mất rồi.

      Trước khi đến đây, đoàn làm phim vẫn nghĩ rằng tiếp xúc với tiểu nam thần cao lãnh , ai ngờ , tiểu nam thần nhà Lục Phỉ lại đáng như vậy chứ.

      may là cuối cùng Lục Hạo cũng gói khoai tây chiên mà bỏ qua baba, cậu đem khoai tây chiên để ở bên, sau đó ngửa đầu nhìn Lục Phỉ, ồm ồm :”Ba, con với ba cùng nấu cơm, mẹ từng là ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời ba .”

      “……….” Nghe vậy, Lục Phỉ im lặng, vẻ mặt cao lãnh thiếu chút nữa giữ được, ra nếu phải Nhan Hạ dặn trước , có lẽ bây giờ bị con trai mình vứt bỏ vì gói khoai tây chiên sao?

      còn bằng gói khoai tây ?

      Lúc này, nhà quay phim đưa ống kính về phía Lục Phỉ, vừa lúc ghi lại được biểu cảm thất bại này của .

      Ông cảm thấy vô cùng hài lòng, cuối cũng cũng ghi lại được khoảnh khắc khó đỡ của nam thần quốc dân.

      Sau đó, người quay phim lại nhìn về phía Lục Hạo, cậu vừa giúp ba nấu cơm, thỉnh thoảng lại vừa ngoái nhìn về phía gói snack , ông đành dành phút mặc niệm cho Lục Phỉ, có đứa con trai ham ăn như vậy, sợ rằng về sau Lục nam thần khó có thể duy trì vẻ mặt cao lãnh như bình thường nữa.
      Lục Phỉ làm bữa trưa cảm thấy nụ cười kì quái của nhà nhiếp ánh, lại quay sang nhìn về phía Lục Hạo, tự nhủ trong lòng : con trai, đừng hòng sau này ba cho con ăn khoai tây chiên nữa.

      Bữa trưa, vì có mẹ ở đây nên Lục Hạo quay ra làm nũng với Lục Phỉ :” Ba, thịt thịt,….”

      Liếc nhìn con cái, Lục Phỉ gắp miếng thịt kho vào bát Lục Hạo.

      Miếng thịt mỡ mà ngấy, vừa đưa vào miệng, Lục Hạo lập tức lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, nhai hai ba cái, miếng thịt chui xuống bụng rồi.

      “Ba, con còn muốn ăn.”

      “…..”

      “Ba, con muốn.”

      “……”

      Lục Hạo ăn liên tục ba miếng thịt, Lục Phỉ nhìn đĩa rau cải còn nguyên chưa được động tới, lập tức vòng đũa trở về, gắp cho con ít rau cải.”Ăn rau.”

      “Con thích ăn.” Nhìn thấy món rau cải mà bản thân chán ghét, Lục Hạo lắc đầu như lắc trống bỏi.

      “Tối hôm qua ba thấy con ăn được rau.” Lục Phỉ trúng tim đen.

      “Hôm qua mẹ nấu trứng xốt cà chua với rau muốn, toàn những món con thích ăn.” xong, Lục Hạo nghiêm trang chỉ vào đĩa rau ngay ngắn bàn:”Con ghét rau cải.”

      “Kiêng ăn là tật xấu, ăn thử chút .”

      “Nhưng mà ba cũng kiêng ăn còn gì! Mẹ ba ăn mướp đắng, ăn hành,….” Lục Hạo ngẹo đầu nhìn Lục Phỉ, phản bác .

      Lời của cậu vừa rơi xuống, trong đầu Lục Phỉ chỉ có ý tưởng: Hùng hài tử! Có đứa con nào phơi bày tật xấu của cha mình sao?


      Thấy baba gì, Lục Hạo cho rằng mình thuyết phục được đối phương, cậu cầm cái muỗng xúc thìa cơm cho vào trong miệng, ăn xong lại bắt đầu kêu:”Ba, thịt thịt!”

      Thấy con trai mình “ tim phổi” (vâng, ý là vô tư quá ý ạ) như vậy, Lục Phỉ bỗng cảm thấy, nhận định con trai ngoan nghe lời của mình trước kia có phải sai rồi .

      Đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm vào đứa trẻ ngồi bên, lúc sau, thấy đối phương dùng ánh mắt thuần khiết vô tội nhìn mình, Lục Phỉ hoàn toàn bại trận.

      Khẽ nghiêm nghị, :” miếng thịt , miếng rau.”

      ……”

      “Vậy ăn cái khác, ăn nhiều thịt ngấy” Tự cho là làm ván hòa với con trai, Lục Phỉ bình tĩnh , sau đó gắp miếng thịt ba chỉ cho vào miệng mình.

      miếng cơm, miếng thịt, đĩa thịt bàn rất hanh thấy đáy.

      Thấy món ăn của mình dần biến mất, Lục Hạo lại nhìn miếng rau cải đáng ghét trong bát mình, cậu nhắm mắt lại, nhanh chóng nhét miếng rau vào miệng, nhai liến thoắng, vẻ mặt song bằng chết.

      Ăn xong, Lục Hạo quay ra nhìn Lục Phỉ :”Ba, con ăn rau rồi.”

      Thấy vậy, Lục Phỉ hơi nhếch khóe môi, lúc này mới đưa đũa gắp thịt cho cậu con trai .

      Cùng lúc đó, tổ quay phim phía sau cũng thấy được vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Lục Phỉ, cả đoàn có chút nhịn được.

      Hình tượng cao lãnh của Lục nam thần, đứng trước mặt con trai ngày càng rách nát rồi.

      Bọn họ cũng ngày càng mong đợi phản ứng của mọi người khi chương trình được phát sóng rồi!

      **

      lâu sau khi ăn trưa xong là đến thời gian nghỉ ngơi của Lục Hạo, Lục Phỉ đưa cậu về phòng ngủ rồi cũng quay trở về phòng của mình.

      Tổ quay phim thấy hai phòng đều im ắng cũng dọn dẹp để đón bữa trưa của mình.

      Vừa ăn, họ vừa bàn luận về những cảnh quay chụp được trong buổi sáng hôm nay.

      “Hạo Hạo là đáng quá !”

      “Tiểu Hạo Hạo nhà Lục nam thần chính là niềm vui bất ngờ trong chương trình đợt này.”

      “Cách đây lâu có chương trình ở công ty bên kia cũng có để lộ ra tin tức là có đứa bé đáng tham gia, vì vậy mà lượt view tăng lên ngừng, gameshow kì này của chúng ta chắc chắn làm oanh động tất cả, cho tức chết bọn họ.”

      “Trẻ con đều rất ngây thơ đáng , dễ gợi lên tình cảm của người xem, chúng ta cũng thích chứ đừng là khán giả.”

      “Đúng vậy!”

      Mấy người tiếp tục phụ họa nhau.

      Lúc này, biên đạo đột nhiên thấy Lục Hạo từ giường bò dậy, ông “Ah” lên tiếng hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

      Chỉ thấy , trong màn ảnh, Lục Hạo cẩn thận, nhàng chui ra khỏi phòng, sau đó đến phòng khách, ngồi ghế salon, cậu cầm điện thoại bàn bấm số gọi điện thoại.

      “Hạo Hạo gọi cho ai vậy nhỉ?” người trong đoàn tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.

      Những người bên cạnh nở nụ cười sâu kín , khả năng cao là người vợ bí của Lục nam thần !

      Quả nhiên, ngay sau đó họ nghe được Lục Hạo chào:”Mẹ.”

      Lúc này, trong phòng khách.

      Lục Hạo nghe thấy giọng của Nhan Hạ ở đầu dây bên kia, nụ cười mặt càng thêm nở rộ.

      “Hạo Hạo sao bỗng dung gọi điện thoại cho mẹ nha?” Bên kia, thấy con trai gọi cho mình, Nhan Hạ kinh ngạc hỏi.

      “Hạo Hạo nhớ mẹ.” Lục Hạo ngọt ngào trả lời.

      “Mẹ cũng nhớ Hạo Hạo, con ăn cơm chưa?” Nhan Hạ hỏi, ở phương diện nấu nướng, rất tin tưởng chồng mình, ở phương diện ăn uống, cũng lo lắng , con nhà mình rất ham ăn, dĩ nhiên, trừ việc nó và ba nó có chút kiêng ăn ra còn lại đều sao cả, vì vậy, hỏi cũng chỉ là do thuận miệng mà thôi.

      “Ăn rồi ạ.” đến vấn đề ăn cơm, Lục Hạo lập tức tỏ ra buồn bực, lúc sau, cậu tố cáo với mẹ :”Mẹ, hôm nay baba nấu món rau cải mà Hạo Hạo thích ăn, còn ép Hạo Hạo phải ăn nữa, xấu.”

      Nghe vậy, vẻ mặt Nhan Hạ hơi thay đổi, con trai thích ăn rau cải , chút cũng muốn động đế, làm mẹ tất nhiên biết, nhưng cũng ép, chỉ đổi thành loại rau khác cho con ăn, ngờ hôm nay lại có thể biết được tin “vui” này.

      Có vẻ ông chồng nhà mình chăm sóc Hạo Hạo tốt vô cùng?

      “Thế Hạo Hạo ăn ?”

      Nhớ đến mùi vị kinh dị ấy, đôi mày cậu nhăn lại, giọng cũng trở nên buồn thiu:”Có ạ! Ba bảo ăn rau cho ăn thịt.”

      Nghe đến đây, Nhan Hạ nở nụ cười, ra đây là biện pháp a, sau đó trả lời Lục Hạo :”Hôm nay Hạo Hạo ăn rau cải ba nấu, vậy có muốn ăn rau cải mẹ nấu ?”

      ăn.” Lục Hạo lắc lắc cái đầu , sau đó chân thành :”Mẹ là người Hạo Hạo nhất, mẹ bắt con ăn thứ mà con thích .” (Ông tướng khéo ghê gớm.)

      Haha, Nhan hạ nhịn được nở nụ cười.

      Đứa con này, mỗi lần làm nũng, miệng đều là dẻo, nếu phải có sức chống cự, hẳn là bị dụ dỗ rồi.

      Cũng biết là nó học được từ đâu?

      nghĩ đến đây có người gõ cửa, xuyên thấu qua tấm kính, Nhan Hạ thấy vẻ mặt ra hiệu của Tiểu Ngô, nhìn đồng hồ rồi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện:”Bây giờ là thời gian ngủ trưa của con mà, nhanh ngủ , tối mẹ gọi lại cho con sau.”

      Nghe vậy, trong mắt Lục Hạo có chút quyến luyến, đôi mắt hơi có chút sương mù, hình như là phải hít hít cái mũi cái mới trả lời :”Vậy gặp lại mẹ sau.”

      “Ừ” Nhan Hạ đáp lời, thấy bên kia phát ra tiếng cành cạch cúp điện thoại, mới tắt máy.

      Bình thường, con trai học cả ngày thấy cũng cảm thấy có gì khác, hôm nay, biết con ở nhà nhưng mới nửa ngày thôi nhưng vừa nghe giọng nó, muốn gặp nó vô cùng.

      Lắc lắc đầu, Nhan Hạ dứt khỏi những ý nghĩ này, ra hiệu cho Tiểu Ngô vào phòng.

      Tiểu Ngô vào liền đưa văn kiện tay cho Nhan Hạ :”Nhan tổng, đây là bản thảo của chúng ta về dự kiến công việc trong năm tới, mẫu vải mà màu sắc có thể thịnh hành sắp tới, xem chút?”

      Nhan Hạ cầm lấy, xem nội dung thấy ý kiến ở khá tương đồng với ý tưởng của bản thân, thậm chí có những dự báo khá hay và mới lạ, lập tức gật đầu công nhận :”Định vị rất chính xác.”

      “Cám ơn.” Tiểu Ngô kích động trả lời.

      “Cám ơn cái gì đâu, đây là thành quả của mọi người mà.” Nhan Hạ ôn hòa đáp.

      Tiểu Ngô lè lưỡi, đương nhiên khẩn trương , Nhan Hạ chính là nữ thần trong lòng mà.

      Thấy bộ dạng hoạt bát của Tiểu Ngô, Nha Hạ nhìnđồng hồ, đứng dậy:”Bây giờ tôi muốn ra ngoài ăn chút gì đó, mọi người có muốn uống gì ? Hỏi dùm tôi.”

      “Để tôi luon , vị thích của bọn họ tôi đều biết.”Tiểu Ngô, xong, sau đó lấy chiếc bút mà mình vẫn mang theo bên người, soàn soạt soàn soạt ghi tên các loại đồ uống ra giấy.

      Nhan Hạ gật đầu cầm tờ giấy , cùng Tiểu Ngô ra khỏi phòng làm việc.

      Vừa ra khỏi phòng, liền nghe thấy mấy phụ tá của các nhà thiết kế kích động thảo luận điều gì.

      “Lục nam thần có con?’’

      “Đúng vậy! chuyện này mà cũng hét lên, Lục nam thần còn dẫn con siêu thị rồi kìa, mối tình đầu của tôi, ôi nó còn chưa bắt đầu mà chết rồi, cảm giác ai nữa!”

      “Mối tình đầu của cậu còn ít à?”

      “Lục nam thần là mối tình đầu được định sẵn trong đời tôi.”

      “Chỉ có mình tôi quan tâm đến mẹ đứa trẻ sao? Tôi cảm thấy vợ của Lục nam thần đời trước chắc chắn cứu vớt cả hệ ngân hà, nếu làm sao có thể lấy được Lục nam thần và chung sống với người đàn ông cao lãnh như vậy chứ? Aiza, nghĩ tiếp tất cả đều là đau thương.”

      “……….”

      Nhan Hạ đứng tại chỗ , nghe những lời nghị luận này, mím môi cười khẽ rồi bỗng cảm thấy, có lẽ đời trước mình cứu vớt cả hệ ngân hà.

      Thế nhưng lúc sau, Nhan Hạ bỗng nhớ đến vấn đề thực tế, sau khi con trai bước ra ngoài ánh sáng, fan của Lục Phỉ có phản ứng gì?



      Ôi, 2541 từ, chết mất, em die

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 12
      Editor: MarisMiu - *******************

      Hồi tưởng lại những nội dung mà các đồng nghiệp bàn tán, Nhan Hạ cảm thấy được kết quả suy nghĩ giống vậy.

      Tiểu Ngô ở bên nhìn Nhan Hạ nghe các đồng nghiệp bàn tán mà lâm vào bộ dáng suy nghĩ, tò mò hỏi: "Nhan tổng, chị biết Lục Phỉ à?"

      "Ừ." Nhan Hạ vừa bị hỏi, thiếu chút nữa bị sặc cái, vẫn là căng thẳng gật gật đầu. có thể biết sao? Mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều gặp.

      "Ha ha, ấy là nam thần của tôi. Chỉ tiếc, vậy mà ấy kết hôn rồi!" Tiểu Ngô xong có chút chán chường, cho rằng đàn ông độc thân và đàn ông có vợ rất khác nhau.

      " nghĩ gì về chuyện ấy kết hôn sinh con, thấy như thế nào?" Nhan Hạ nhịn được hỏi.

      "Tôi là người rất có lý trí, chỉ có thể chúc phúc ấy . Nghĩ lại ấy ba mươi tuổi rồi, cũng thể cả đời độc thân được!" Tiểu Ngô đáp, cho rằng theo đuổi người thần tượng cũng phải là can thiệp vào sinh hoạt của đối phương, nhưng thực tế trong lòng vẫn có chút cảm giác mất mát, cảm thấy nam thần nhà mình bị người ta độc chiếm rồi.

      Đại não Tiểu Ngô lại suy nghĩ, biết bà xã của Lục nam thần có bộ dáng gì, ánh mắt của Lục nam thần nhất định kém chứ?

      " ấy có fan như , rất tốt." Nhan Hạ nghiêm túc .

      "Nhan tổng thích Lục nam thần sao?" Nhìn qua phản ứng của Nhan Hạ, Tiểu Ngô cũng cười hỏi lại, hoàn toàn hề nghe ra trong lời của Nhan Hạ có sơ hở.

      Nghe vậy, mặt Nhan Hạ lộ ra tươi tười: "Thích, cực kỳ thích!!"

      Lúc này, Tiểu Ngô nhìn khuôn mặt Nhan Hạ bởi vì mỉm cười mà ra lúm đồng tiền, trong lòng nhất thời dâng lên loại cảm giác. Xem ra Nhan tổng nhà mình còn trung thành hơn đối với Lục Phỉ so với à? Nhưng mà, nữ thần của quả nhiên rất là đẹp, nụ cười như vậy khiến lòng đều nhảy nhót lộn xộn hết rồi! d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

      *

      lát sau, Nhan Hạ đến chỗ nhà ăn, vừa ngồi xuống, liền nhanh chóng lấy ra điện thoại của mình.

      Vừa lên mạng tìm đọc chút tin tức về Lục Phỉ, tin tức lập tức lên đập vào mắt.

      #Nam thần quốc dân Lục Phỉ có con: quá sức tưởng tượng#

      #Úc Tử Phàm, lại thêm nam thần con#

      #Lục Phỉ con hợp pháp? Tham gia chương trình <<Bố trở về >> đúng là !#

      Nhìn những tiêu đề này, tim Nhan Hạ đập nhanh hơn, ánh mắt lộ ra giãy giụa. chút sợ khi nhìn những bình luận tốt.

      Thở ra, Nhan Hạ chọn vào tin tức đầu tiên.

      Nhấp vào xong, Nhan Hạ liền thấy được đoạn video clip đầu tiên, click bắt đầu phát, cảnh tượng bên trong siêu thị bắt đầu từ từ đập vào mắt.

      Nhìn con trai và chồng của mình hỗ trợ lẫn nhau, khóe môi Nhan Hạ nhịn được hơi hơi nhếch lên. Xem ra, hai cha con đơn độc ở chung chỗ cũng tệ lắm!

      biết vì sao, xem xong video, trong lòng Nhan Hạ lo lắng nhiều hơn.

      Kéo xuống dưới, bắt đầu lên những câu bình luận.

      "Đáng quá! Quả thực rất đáng mà!"

      "Mặc dù cảm thấy được đứa trẻ rất đáng , nhưng vẫn muốn hỏi câu, đây là con trai của Lục nam thần sao? Vừa nghĩ đến gia đình ấy, tâm tình rất phức tạp!"

      "Quả nhiên, tin tức buổi sáng kia hoàn toàn phải dối, nam thần thực gặp tổng đạo diễn của chương trình <<Bố trở lại>> sao?"

      "Ta có chút thể nào tiếp thu được."
      "Để cho tôi bình tĩnh lại , nam thần từ người độc thân trở thành ba ba đứa rồi sao? khiến người ta khó mà chấp nhận được!"

      "Có khi nào là họ hàng thân thích của nam thần hay ?"

      " phút kia biết được chân tướng kia tâm tình của tôi rất phức tạp. Nhưng xem xong video, ta lại muốn giả sử nam thần biến thành vú em, mọi người cảm thấy trước đây nam thần cao lãnh đến nỗi bạn bè người thân sao? Ôn nhu đối với con trai của mình quả là giết chết trong nháy mắt!"

      "... ......"

      Trong các bình luận, có tốt có xấu, có ủng hộ cũng có phản đối, nhưng tình huống như vậy lại ngoài dự đoán của Nhan Hạ.

      Ôm dự tính xấu nhất để nhìn. Lúc này đối với loại tình huống tốt cũng tệ này, ngược lại Nhan Hạ cho rằng khá tốt.

      Tiếp tục nhìn thêm mấy bài bình luận nữa, thậm chí xuất số người bày mình bỏ mình phải là fan của Lục Phỉ, nhưng lại nhắn vào vì thấy đứa bé đáng quá.

      Nhìn qua, tâm tư Nhan Hạ bất tri bất giác trong lúc đó từ từ để xuống.

      Lúc này, đúng lúc bữa cơm đưa tới, nhìn sợi mì bốc lên hơi nóng hầm hập. Nhan Hạ thấy lập tức bị quyến rũ.

      Quả nhiên, tâm tình buông lỏng ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon.

      Giờ khắc này, Nhan Hạ cảm thấy, tương lai nhà bọn họ tràn ngập vui vẻ.

      Ăn xong, Nhan Hạ tự chụp tấm hình cùng với tô mì, sau đó lên weibo của chính mình, gửi cho Lục Phỉ.

      #Mẹ đẹp trai: Ba đẹp trai, chồng, hôm nay khẩu vị tệ lắm!#

      Gửi xong tấm hình, Nhan Hạ tắt điện thoại, thanh toán xong, liền đến bên cạnh nhà ăn, uống nước và ăn điểm tâm.

      Mà bên kia, thừa dịp nghỉ thời gian nghỉ trưa Lục Phỉ lên web nhìn bài bình luận mạng vừa lúc nhận được tin nhắn.

      Vừa nhấp vào, đôi mắt Lục Phỉ lạnh lùng mà trong trẻo lập tức có ý cười, vươn ra ngón tay thon dài chậm rãi sờ lên màn hình di động.

      #Ba đẹp trai: Mẹ đẹp trai, vợ, ăn nhiều chút, ôm mới có cảm xúc!#

      Gửi xong tin nhắn, Lục Phỉ bỗng cảm thấy mình có chút nhớ nhung bà xã mềm mại thơm mát của mình rồi.

      Có vợ ở đây, cảm giác tất cả khí trong nhà đều là ngọt ngào hạnh phúc.

      có vợ ở đây, cảm thấy con trai của mình trở nên rất tốt.

      Ngay khi Lục Phỉ nhớ lại ý nghĩ này, giây sau cửa phòng Lục Phỉ liền vang lên mấy tiếng bang bang. Tiếng đập cửa ràng có hơi nôn nóng.

      Nghe được thanh, Lục Phỉ nghĩ tới đầu tiên là con trai của mình.

      Đứng dậy, mở cửa, quả nhiên nhìn thấy con trai đứng ở trước cửa.

      "Làm sao vậy?" Giọng Lục Phỉ trầm thấp trong veo mà lạnh lùng, nhưng lại có chút nhu hòa, cả người còn xa cách giống như ngày thường. ***************

      "Ba ba, con muốn nhà xí, nhưng mẹ nếu với ba tiếng." Lục Hạo xong, cả người tựa hồ cong lại, mặt nhìn như cực kỳ gấp gáp.

      Mà Lục Phỉ nghe xong, nắm tay đưa lên miệng mình ho tiếng: "Ừ, ba biết rồi!"

      xong với Lục Phỉ, cả người Lục Hạo cong cong chạy vội vào nhà vệ sinh.

      Nhìn bóng lưng nho kia, Lục Phỉ có chút cười ra nước mắt. Nhưng lại cũng có chút cảm động, Nhan Hạ dạy con trai rất tốt.

      Lúc này, nhóm người quay phim nhìn Lục Phỉ lộ ra nụ cười ôn nhu ở trước màn ảnh kia, trong lòng đám người cũng có chút xúc động. Lục Phỉ này ở bề ngoài người người đều coi là ảnh đế cao cao tại thượng, kỳ ở nhà chẳng qua cũng chỉ là người ba bình bình thường thường mà thôi.

      *

      lát sau, Lục Hạo ra khỏi nhà cầu.

      Sau khi ra, nhìn Lục Phỉ ngồi xem tivi ở trong phòng khách, cái chân ngắn Lục Hạo liền chạy vô phòng bếp, lấy ra snack mà mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu, sau đó đến trước mặt Lục Phỉ lắp bắp giọng kêu: "Ba ba."

      Nghe được giọng , Lục Phỉ quay đầu nhìn thoáng qua Lục Hạo, lại đảo qua bịch snack trong tay đứa bé, nhíu mày, ra vẻ hiểu : "Có chuyện gì sao?"

      "Snack, có ăn được ?" Lục Hạo cầm snack trong tay mình đưa tới trong tay Lục Phỉ. Sau đó, vươn tay mình ra, khoa tay múa chân : "Ba rồi đấy, chút xíu cũng được."

      Lục Phỉ trầm mặc hồi, lúc Lục Hạo lo lắng chờ đợi, mới nhận lấy snack trong tay Lục Hạo, từ từ xé ra.

      Kinh hỉ tới bất ngờ phòng bị, Lục Hạo lập tức cười hì hì đến bên cạnh Lục Hạo, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Lục Phỉ.

      Lục Phỉ lấy từ trong bịch snack lấy ra miếng, đưa tới trong tay Lục Hạo.

      Lục Hạo nhận lấy, lập tức nhét vào trong miệng. Rắc rắc rắc vài tiếng giòn tan, miếng snack cứ thế toàn bộ rơi vào trong bụng của Lục Hạo.

      Sau khi ăn xong, vẫn còn liếm liếm môi, giống như trở về lúc ban đầu vừa mới được ăn món ngon.

      Ngay sau đó, lại mở đôi mắt to ngập nước trông mong nhìn chằm chằm Lục Phỉ.

      Lục Phỉ chỉ có thể lấy thêm miếng nữa đưa cho Lục Hạo.

      miếng lại miếng, giống như là cho ăn.

      Cuối cùng, nhìn đống lớn snack còn lại, Lục Phỉ khó xử, cũng phải là thích ăn snack. Nhưng nếu ăn, chỉ sợ con trai của lại nhìn chằm chằm vào cái bịch snack này.

      Nhíu mày, lại đưa cho Lục Hạo miếng. Lục Phỉ cũng đưa lên miệng ăn miếng.

      Cứ như thế, đến khi Lục Hạo giơ tay ra với ba mình lần nữa, lại phát , bịch snack to vậy bỗng nhiên biến mất!

      Ánh mắt Lục Hạo tức khắc trừng lớn: "Ba, làm sao ba có thể ăn hết snack chứ?"

      Nghe con trai chỉ trích và lên án, Lục Phỉ chút khách khí nhéo nhéo lên khuôn mặt non mềm mũm mĩm của con trai mình: "Con trai, là chúng ta cùng nhau ăn xong."

      "Nhưng.......Con ăn cũng chưa được mấy miếng." Lục Hạo nhìn bịch snack trống trơn kia, trong mắt tràn đầy uất ức.

      Liếm môi phen, vừa ăn snack xong khi đó mỹ vị giống như vẫn còn đọng bờ môi. Nhớ lại, Lục Hạo cảm giác chính mình khó chịu hơn rồi.

      Nhìn bộ dáng Lục Hạo "đau lòng muốn chết", Lục Phỉ có chút hoài nghi, chẳng lẽ vừa rồi mình ăn nhiều quá rồi sao?

      Chỉ là nghiêm túc suy nghĩ lại, con trai mình tuyệt đối ăn ít. Lục Phỉ bình tĩnh qua, liếc mắt nhìn Lục Hạo : "Con trai, con cần phải đếm kỹ, chính mình ăn bao nhiêu miếng?"

      "Con nhớ gì cả, dù sao con nhớ con ăn rất ít, chút xíu cũng chưa đến." Lục Hạo cực kỳ đường đường chính chính .

      "... ..." Lục Phỉ hết cách, giảng đạo lý với đứa có thể thông suốt được sao?

      Sau đó, ánh mắt nhìn đến camera quay. Lục Phỉ chỉ chỉ vào ống kính kiễn nhẫn : "Chờ sau khi chương trình kết thúc chúng ta nhìn, nhìn xem đến cùng con ăn ít hay rất nhiều. Nếu như đúng là chút, ba mua cho con bịch, mình con ăn." diễn.đàn.lê.quý.đôn

      " ?" Lục Hạo vừa nghe đến chính mình có thể mình ăn bịch snack, hai mắt sáng lên, vui mừng .

      " lời phải giữ lời." Lục Phỉ vươn ra ngón út với Lục Hạo. Lúc trước nhìn thấy vợ và con trai làm động tác này muốn thử chút, nghĩ tới hôm nay lại được mãn nguyện ở dưới tình huống như này.

      chỉ lo, lần móc tay này, sợ rằng từ nay về sau con trai đều nghĩ muốn móc tay cùng rồi! Nhớ tới tấm hình kia, khóe môi Lục Phỉ lần nữa cong lên.

      "Móc tay treo ngược, trăm năm được thay đổi."

      Còn biết chính mình nhảy vô cái hố của ba, Lục Hạo cũng lập tức đưa ra ngón út của mình, giọng véo von đáp lời, mặt chính là cười nụ cười ngọt ngào giống như ảo tưởng trong tương lai mình người ăn bịch snack, cuộc sống tốt đẹp biết bao.

      Mà lúc này các thành viên tổ đạo diễn trốn ở trong phòng nhìn cảnh tượng này, đám nhịn được bật cười.

      Đứa trẻ, quả nhiên ngây thơ quá!

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 13
      Editor: MarisMiu

      Chuyện bánh snack qua, kế tiếp tâm tình Lục Hạo đều là hoàn mỹ.

      Thời điểm Lục Phỉ chuẩn bị bữa ăn tối, cậu bé lại càng thêm ân cần chạy trước chạy sau, hiển nhiên trở thành con ong cực khổ tìm mật.

      Khi cơm tối càng cần Lục Phỉ gì, thằng bé tự động ngoan ngoãn ăn hết chén cơm.

      Lúc này đây, mỗi lần nhìn khuôn mặt tươi cười đáng của con trai mình, trong lòng Lục Phỉ thoáng qua cảm giác tội ác, mình làm vậy hình như bắt nạt thằng bé quá.

      Thế nhưng rất nhanh, ý niệm này Lục Phỉ mau chóng thoáng qua mất rồi…..

      Sau cơm tối, Lục Phỉ xem tivi ở ghế sofa, đột nhiên nghe được tiếng kêu to của Lục Hạo ở trong phòng của cậu: "Ba ơi, con muốn tắm, mau tới giúp con!"

      có lựa chọn nào khác, Lục Phỉ chỉ có thể vào phòng Lục Hạo, chỉ thấy Lục Hạo tìm quần và áo ngủ của chính mình.

      Lục Phỉ quan sát lúc mới vào phòng tắm xả nước cho con trai.

      Sau khi Lục Hạo chuẩn bị xong quần áo và khăn tắm của chính mình cậu bé cũng tiến vào phòng tắm, quay người lại cười ngọt ngào với người quay phim bên ngoài, lưu tình chút nào đóng sập cửa lại. /dien/dan/le/quy/don/

      Nhìn hành động của Lục Hạo, Lục Phỉ gì, ngồi xổm xuống thử nước ấm.

      Lục Hạo nhìn bóng lưng của Lục Phỉ chút, cậu mím môi vẫn là tự lực cánh sinh. Bắt đầu vụng về cởi quần áo của chính mình, cởi đồ xong, đặt quần áo chỉnh tề ở bên, lúc này mới tới gần Lục Phỉ.

      Mà lúc này, Lục Phỉ cũng chuẩn bị xong nước tắm, cũng quay đầu lại : "Hạo hạo lại đây, ba tắm rửa cho con!"

      Tiếng vừa dứt, còn chưa chuẩn bị, cơ thể trần truồng đột nhiên nhảy vào bồn tắm từ phía sau , từng bọt nước bắn tung tóe, nhất thời khiến cả người Lục Phỉ ướt nhẹp phen.

      "Hạo Hạo, con làm cái gì vậy?" Lục Phỉ nhìn quần áo ướt nhẹp của mình, lại nhìn qua bóng dáng ngâm ở trong bồn tắm, nghiến răng nghiến lợi .

      "Ba, tắm cùng con luôn !" Lục Hạo chột dạ, chớp đôi mắt to, chờ mong nhìn Lục Phỉ: " TV ba và con trai tắm cùng nhau cũng giống như thế này mà. Ba ơi, ba đồng ý đúng ?"

      Lục Phỉ im lặng, chuyển đề tài đúng là đủ gượng gạo, có điều nghĩ đến hôm nay chính mình cũng lừa gạt con trai nhiều rồi, cho nên 'tắm uyên ương' cùng con trai coi như là hòa !

      Suy nghĩ xong nhìn xuống đôi mắt đáng mở to của con trai, câu: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ba lấy quần áo."

      "Được ạ, ba!" Nghe Lục Phỉ , Lục Hạo vui mừng trở lại, lại thêm vọc nước bay về phía Lục Phỉ.

      Lục Phỉ bỗng cảm thấy bản thân mình sắp kiềm chế được nữa rồi.

      Khẽ thở hơi, quay người ra khỏi phòng tắm.

      Bên ngoài, đoàn quay phim nghe được tiếng động ở trong phòng tắm, lúc này nhanh chóng điều chỉnh mục tiêu về cái cửa.

      Trong nháy mắt, Lục Phỉ ra, đôi mắt càng thêm băng lãnh cộng thêm với khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia làm cho người ta vừa thấy liền tự giác mà bị hấp dẫn. Nhìn lại cơ thể cao lớn kia chút, bởi vì nửa người ướt sũng mà quần áo màu trắng lại toàn bộ dính ở người loáng thoáng ra dáng người cường tráng.....Cả người tản ra lực hấp dẫn trí mạng.

      Vóc người của Lục Phỉ được công nhận rất tốt ở trong làng giải trí. Lúc này, người quay phim nhìn dáng người như như kia, càng cảm thấy danh bất hư truyền. /dien/dan/le/quy/don/

      Người quay phim có thể tưởng tượng, khi chương trình này được phát sóng có bao nhiêu người mê muội nhìn chằm chằm vào dáng người của Lục Phỉ.

      lâu sau, Lục Phỉ cầm đồ ngủ của mình trở lại phòng tắm.

      Khi cửa đóng lại lâu sau, người quay phim nghe được ràng từng giọng truyền đến ngừng từ trong phòng tắm.

      "Ba ơi, ba cởi quần sao?"

      "Ba ơi, chà lưng giúp con."

      "Ba ơi, nhiều bọt đấy."

      "Ba ơi, con đứng vững! Đỡ con."

      "Ba ơi, bọt dính vào mắt con rồi, đau quá."

      "Ba ơi, ba có thể tắm rửa giúp con hay ?"

      "Ba ơi.... ......."

      Bên tai vang lên đều là giọng non nớt của Lục Hạo, mặc dù Lục Phỉ trả lời, nhưng có thể tưởng tượng được lúc này nét mặt của Lục Phỉ cũng tốt được bao nhiêu.

      *

      lát sau, rửa mặt xong Lục Phỉ trực tiếp xách cả người Lục Hạo trở về phòng của cậu bé.

      Đặt Lục Hạo nằm yên ổn giường, Lục Phỉ cầm lên cuốn truyện cổ tích bên cạnh rồi chậm rãi kể chuyện xưa cho Lục Hạo nghe.

      Chỉ là đọc đến nửa, Lục Phỉ ngẩng đầu lên nhìn lại thấy hai tay Lục Hạo len lén lau hai mắt của mình.

      Lục Phỉ nhìn thấy thế lập tức dừng động tác, giọng hỏi thăm: "Hạo Hạo làm sao vậy?"

      Lục Hạo nghe vậy nhìn về phía Lục Phỉ, ánh mắt ngập nước long lanh có hơi phiếm hồng, giọng ấp úng : "Ba ơi, con nhớ mẹ!"

      "Thế sao lại , tự mình len lén khóc?" Hai ngón tay Lục Phỉ cẩn thận lau khóe mắt của Lục Hạo, nhíu mày, đôi mắt đen nhánh thoáng qua chút bất đắc dĩ.

      "Tối hôm qua mẹ con ở nhà phải ngoan ngoãn." Lục Hạo giọng . Cậu là đứa bé ngoan nghe lời, phải nghe lời mẹ . Nhưng mà, vừa rồi đột nhiên cậu rất nhớ mẹ, nhớ đến bộ dáng dịu dàng của mẹ khi tắm cho cậu, muốn mẹ ôm cậu giọng kể chuyện thiếu nhi cho cậu nghe.

      "……" Nghe vậy, trong lòng Lục Phỉ nhất thời mềm mại trận, hai tay vuốt tóc Lục Hạo: " thể gặp mẹ."

      Nghe như thế, hốc mắt Lục Hạo lại phiếm đỏ.

      "Nhưng con có thể gọi điện thoại cho mẹ." Sau đó, Lục Phỉ lại thêm câu.

      " sao?" Ngay tức khắc Lục Hạo tươi cười đầy mặt.

      "Ừm." Lục Phỉ buồn cười gật đầu. Con trai diễn kịch sao, sắc mặt biến đổi cũng hơi nhanh rồi!

      Sau đó, lấy di động của mình ra bấm số của Nhan Hạ. Thực , cũng nhớ vợ lắm!

      Lúc này, Nhan Hạ vẫn làm việc ở trong phòng làm việc vì lần này phải chuẩn bị cho tuần lễ thời trang. Nghe được tiếng chuông điện thoại, nhìn cũng nhìn trực tiếp bắt máy.

      Nhưng khi nghe đến đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng vợ, liền dừng lại động tác trong tay nhìn về phía Tiểu Ngô: "Chờ tôi lát."

      Tiểu Ngô lập tức gật đầu, ánh mắt mang theo nồng đậm tò mò. Vị kia chính là ông xã trong truyền thuyết của Nhan tổng sao? Nhớ tới trước kia Boss nhà mình câu, bị dọa giật mình. Nhan tổng tuổi còn trẻ mà kết hôn sinh con rồi hả?

      "Làm sao vậy?" Nhan Hạ đến góc, khóe môi hơi cong lên, giọng trong trẻo.

      "Hạo Hạo nhớ em, lúc nãy mới len lén khóc." Lục Phỉ xong lướt nhìn con trai mong đợi nhìn chăm chăm cái điện thoại trong tay mình, trong mắt có ý cười nhàn nhạt nhàng lướt qua. ^-^Diễn Đàn^-^Lê^-^Quý^-^Đôn^-^

      Nghe được câu này, Nhan Hạ bỗng cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đập vào, cười nhạt tiếng: "Đưa điện thoại cho con ! Em với con chút."

      "Ừm." Lục Phỉ đáp lời, đưa điện thoại di động cho Lục Hạo vẫn nóng lòng ở bên.

      Lục Hạo vừa nhận được điện thoại, tất cả đau buồn đều bay hết , hưng phấn hô to vào cái điện thoại: "Mẹ!"

      Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lục Hạo trở lại lần nữa, ánh mắt Lục Phỉ xen lẫn tia dịu dàng. Sau đó, ra ngoài phòng Lục Hạo để lại gian riêng cho hai mẹ con họ chuyện.

      Mà lúc này Lục Phỉ cũng được đạo diễn mời vào gian phòng trống để tiến hành phỏng vấn.

      Chờ phỏng vấn xong, Lục Phỉ cẩn thận mở cửa phòng Lục Hạo ra. Nhìn thấy Lục Hạo ôm lấy di động chìm vào giấc ngủ.

      Nhìn khuôn mặt nhắn tinh tế của Lục Hạo, Lục Phỉ rút lấy điện thoại từ trong tay Lục Hạo, đắp chăn giúp cậu. Lúc này mới cầm lấy di động rồi trở về phòng của chính mình.

      Vừa vào phòng, lập tức gọi điện lại cho Nhan Hạ. đứng sân thượng nhìn lên ánh trăng tròn tròn kia, trong lòng thương nhớ càng sâu, biết hai người ở chung dưới bầu trời. chỉ muốn sống chung chỗ với thôi.

      Bên kia Nhan Hạ nghe được tiếng chuông, cầm di động lên lần nữa.

      "Thằng bé ngủ rồi?" Bởi vì có tiểu Ngô ở đây, Nhan Hạ vẫn dám kêu tên của Hạo Hạo.

      Lục Phỉ nghe xong mỉm cười : "Ừm, ôm lấy điện thoại ngủ thiếp ."

      " ngày nay hai ba con đơn độc ở chung chỗ thấy như thế nào?" Nhan Hạ lại tiếp tục hỏi. Theo lời của con trai, ngược lại cảm thấy được hai người trôi qua rất đặc sắc. Lúc này, cũng tới trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn cảnh đêm xinh đẹp bên ngoài, nhưng trong đầu lại lên những cảnh tượng ở nhà.

      "Tạm được." Nhớ tới ngày hôm nay chính mình bị hạ gục nhiều lần, Lục Phỉ cảm thấy khóc ra nước mắt nhưng lại cảm thấy được ấm áp gấp bội. Ít nhất, biết con trai nhà mình rất hay ăn vặt, lại biết con trai mình thích ăn rau xanh, còn điều nữa là xác định đứa con nhà mình rất vô tư mạnh khỏe, suy nghĩ lung tung.

      "Em cực kỳ chờ mong chương trình ngày hôm nay." Môi Nhan Hạ cong cong , vài ngày nữa là có thể thấy được rồi.

      "….." Đầu dây điện thoại bên kia, Lục Phỉ trầm mặc hồi. cảm thấy nếu để cho vợ mình nhìn thấy, có khi nào hủy hình tượng cao lớn của trước mặt bà xã hay đây?

      "Được rồi, em còn có việc bận, chuyện với nữa!" Nghe thấy đầu dây bên kia rất lâu sau cũng có tiếng động, trong mắt Nhan Hạ lại lộ ra nụ cười yếu ớt. cũng đoán ra được vì cái gì mà Lục Phỉ đột nhiên trầm mặc rồi.

      "Đừng làm mệt mỏi quá, ngủ sớm chút. Còn nữa, rất nhớ em!" Lục Phỉ nghe giọng của Nhan Hạ xen lẫn tiếng cười. ^-^Diễn Đàn^-^Lê^-^Quý^-^Đôn^-^ Trong lòng bất đắc dĩ nhưng vẫn là quan tâm dặn dò, cuối cùng vẫn quên thêm lời thương.

      "Em cũng nhớ , chăm sóc chính mình và con trai tốt, ngày mai gặp!" Nhan Hạ nghe giọng mê hoặc tràn đầy gợi cảm của Lục Phỉ, cả người đè nén được nhõm và vui vẻ.

      Thời gian bây giờ tốt, tốt đẹp tới nỗi có chút dám tin rồi!

      "Ngày mai gặp." xong câu đó, Lục Phỉ mới lưu luyến cúp điện thoại. Sau đó, môi mỏng chậm rãi thành đường thẳng. Tối nay, lại phải gối đầu ngủ mình.

      Lúc này, Nhan Hạ cũng quay người trở lại chỗ ngồi.

      Tiểu Ngô nhìn khóe môi Nhan Hạ treo nụ cười, trêu chọc : "Là chồng của Nhan tổng sao?"

      "Ừm." Nhan Hạ khẽ gật đầu.

      "Có thể nhìn ra được Nhan tổng cực kỳ hạnh phúc." Tiểu Ngô hâm mộ , bắt đầu từ cuộc điện thoại đầu gọi tới, khóe môi Nhan tổng tươi cười khép lại được.

      Nụ cười này, chỉ có từ người hạnh phúc mới có thể cảm nhận được, để cho người độc thân là đây hâm mộ cực kỳ! Quả thực là ân ân ái ái nha!

      "Đúng vậy. Chúng ta rất hạnh phúc." Nghe lời của tiểu Ngô, khóe môi Nhan Hạ càng cười rực rỡ chói mắt hơn nữa.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 14:


      Sáng sớm ngày hôm sau , ánh mặt trời lẳng lặng xuyên thấu qua cửa sổ, rải vào trong nhà , khiến cho căn phòng chỗ tối chỗ sáng. Mà ngay chính giữa căn phòng ấy, chiếc giường lớn, khối chăn phồng to và khối chăn phồng nằm chồng chất lên nhau trông có vẻ khá đặc biệt.

      Lục Phỉ ngủ bỗng cảm thấy có cái gì đè lên người mình ,khiến cho cảm thấy khó thở và tức ngực, giùng giằng mở mắt đập vào mặt mình chính là khuôn mặt bé đáng của Lục Hạo.

      Lúc này, cả người Lục Hạo đều nằm người ba cậu, thấy Lục Phỉ mở mắt, cậu lập tức cười “khanh khách”, nụ cười xán lạn ánh mặt trời như thiên sứ , thế nhưng chỉ cần nghĩ đến mấy chục cân thịt này đè lên người mình hình như hình ảnh ấy cũng mất tươi đẹp rồi.

      “Con ở đây làm gì?” Giật giật thân thể, Lục Phỉ đem Lục Hạo từ người mình kéo xuống, nắm cái mũi của cậu hỏi.

      “Baba, con bị đói mà tỉnh!” Lục Hạo vừa cười hì hì trả lời vừa đưa tay đẩy bàn tay của Lục Phỉ, baba nắm mũi cậu nhột quá.

      Đói mà tỉnh hả?

      Nghe được đáp án này, đôi mày kiếm của Lục Phỉ hơi nhếch lên, con trai của có phải bây giờ luôn thời thời khắc khắc (mọi thời điểm ạ) đem đồ ăn đặt ở trong lòng hay vậy? (ý là con trait ham ăn quá đó ạ)

      “Ba, ba nên rời giường nấu bữa sáng rồi đó, con rất đói bụng.” Thấy Lục Phỉ có vẻ lờ mờ nhận ra bản chất của mình, Lục Hạo nắm tay Lục Phỉ đặt lên bụng cậu, tiếp tục :”Ba xem, bụng cũng xẹp mất rồi!”

      “Con nghĩ bụng con là khí cầu hay sao?” Lục Phỉ xong liền lật người rời giường, tiện thể nắm lấy Lục Hạo, xách cậu ra khỏi phòng, thẳng đến nhà bếp.

      Chẳng bao lâu sau, hai tô mì sợi lớn được nấu xong, Lục Phỉ đặt con trai ngồi vào bàn, bưng mì ra rồi mới vào nhà tắm rửa mặt.

      Còn Lục Hạo cầm thìa và đũa, hết sức chuyên chú ăn xong bữa sáng rồi.

      Ăn xong chén mì sợi , Lục Hạo đưa tay sờ sờ cái bụng của mình, nhìn về phía phòng ngủ của baba, thân thể bé giật giật, đứng lên chiếc ghế dành riêng cho cậu ,Lục Hạo nhướn người kéo tô mì từ chỗ ba về phía mình, vớt mì vào trong chén của bản thân, sau đó, tỏ vẻ như có gì xảy ra, cậu lại đẩy tô mì trở về chỗ cũ, rồi tiếp tục vui vẻ hạnh phúc ăn thêm.

      lát sau, Lục Phỉ bước ra ngoài, nhìn bát mì của mình bị mất ít nhất phần ba, đôi mắt cười như cười nhìn về phía cậu vùi đầu ăn ăn trước mặt :” Hạo Hạo”

      “Dạ?” Lục Hạo ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn .

      “Có phải vừa nãy có con chuột ăn vụng mì sợi của ba , sao mà ba cứ cảm thấy mì bị mất ít vậy?” Lục Phỉ ngồi xuống, cầm đũa khuấy khuấy tô mì, trong mắt như có như thoáng nụ cười.

      có con chuột nào.” Lục Hạo lập tức phản bác, cậu phải con chuột nha!

      “Vậy mì là bị ai ăn nha?” Lục Phỉ híp mắt lại tiếp tục , nếu con trai dám dối, chắc chắn phải giáo dục lại con cho tốt.

      Lục Hạo nắm chiếc đũa của mình quấy quấy bát, lúc lâu sau mới lắp bắp :” Baba, là con ăn.”

      “ Về sau nếu con cảm thấy chưa đủ có thể thẳng với ba, hoặc là sau khi ăn xong bảo ba, chứ được lén lén lút lút vơ về bát mình mà còn làm bộ phải mình làm, biết chưa?” Lục Phỉ uốn nắn con từ từ, may là thằng bé láo lừa dối .

      “Biết rồi ạ.” Lục Hạo cúi đầu ủ rũ .

      “Vậy con còn muốn ăn thêm nữa ?” Lục Phỉ nhìn bộ dáng ủ rũ của Lục Hạo , rồi lại nhìn cái bát bên kia chỉ còn thừa mấy sợi mì, dịu dàng hỏi, xem ra sức ăn của con nhà mình hề .

      “Con ăn no rồi! Bụng trướng lên như cái khí cầu rồi a~!” Nghe giọng mềm mại của baba, Lục Hạo liền biết ba còn tức giận với mình, vì vậy cậu lập tức vuốt chiếc bụng tròn .

      “Để baba sờ xem nào.” Thấy động tác của Lục Hạo, Lục Phỉ cũng đưa tay về phía bụng cậu, quả nhiên thấy cái bụng tròn lên ít.

      lại quay sang nhìn khuôn mặt tròn vo của con trai mình, Lục Phỉ bỗng hoài nghi, có khi nào trong tương lai, con trai biến thành người mập ?

      Lúc này, Lục Hạo vẫn hề biết cái suy nghĩ nảy ra trong đầu Lục Phỉ, đôi tay bé vẫn cố gắng ngăn trở bàn tay của baba, bị sờ như vậy cậu cũng cảm thấy xấu hổ đấy nhé.

      ********

      Sau khi ăn sáng xong, Lục Phỉ và Lục Hạo cùng nhau ngồi trước ghế sofa vẽ tranh, có lẽ là được kế thừa tài năng thiên phú của mẹ, từ khi còn , Lục Hạo rất thích cầm bút vẽ. vì muốn giới hạn ý tượng của đứa trẻ, Lục Phỉ và Nhan Hạ đều đồng ý cho Lục Hạo học lớp hội họa, sau khi học hai năm, những thứ Lục Hạo vẽ lên cũng có hình có dạng.

      Đúng lúc này, Lục Phỉ có chút ngoài ý muốn mà nhận được điện thoại của Hình Ảnh.

      “ Lục Phỉ, bên này có show giải trí tương tác bởi vì người dự định tham gia trước đó gặp chuyện , thể đến nên cần tìm người thay thế, bọn họ hỏi công ty bên mình, tôi nhớ trước kia từng đề cập đến việc nhờ tôi chú ý vấn đề này, tôi cảm thấy đây đúng là cơ hội tốt, hôm nay có rảnh để đến đây ?” Ở đầu dây bên kia, Hình Ảnh giải thích lí do mình gọi điện thoại đến.

      Nghe vậy, Lục Phỉ cúi đầu nhìn về phía Lục Hạo, cậu ngồi chăm chú vẽ tranh, lại hướng về phía đầu dây bên kia : “ Đối phương có băn khoăn về việc tôi tham gia hai tiết mục cùng lúc ?”

      “Bọn họ hiểu mà, hơn nữa họ còn bày tỏ là đồng ý phối hợp với , bản thảo của tiết mục cũng trao đổi lấy ý kiến trước khi quay chụp, tiết mục này quay vào buổi trưa, buổi tối mới có thể phát sóng, và phát sóng trước giờ của <<Bố ơi mình đâu thế!>> “ Hình Ảnh lên tiếng trả lời, Lục Phỉ mà đồng ý tham gia chương trình này cũng coi như là hạ thấp giá trị bản thân, nếu phải nó vừa đúng lúc, đúng dịp như vậy, cũng chọn tiết mục này cho .

      “ Được, vậy chút nữa tôi mang Hạo Hạo đến đó, chờ chút để tôi sửa sang lại cho Hạo Hạo”. Lục Phỉ cân nhắc lợi hại trong đó rồi cuối cùng vẫn đồng ý tiếp nhận show tương tác này.

      Tối hôm qua, cũng có lên internet xem bình luận của dân mạng, đối với chuyện có con , hướng gió chia ra làm hai, tình huống này mặc dù tốt hơn so với mong đợi, thế nhưng trong suy nghĩ của Lục Phỉ , tuyệt đối cho phép có sai lầm nào xảy ra, nhất định phải khiến cho công chúng đều biết thái độ của đối với những người .

      Sau khi cúp điện thoại, Lục Phỉ lập tức cùng tổ quay phim thương lượng vấn đề này và cuối cùng cũng nhận được đồng ý từ phía họ.

      Chuẩn bị xong, đoàn người lập tức về phía Đài truyền hình Apple.

      Game show mà nhà đài thực là << Sao chia sẻ>>, căn bản là mỗi kì mời những nghệ sĩ hot nhất ở các công ty giải trí để trao đổi, hỏi đáp trực tiếp với họ, trong những chương trình truyền hình tương tác nó cũng đứng vị trí số 1 số 2.

      Lúc này, trường quay 3 của đài , nơi quay chụp << Sao chia sẻ>> , Khâu Lan - người dẫn chương trình cũng lên mạng để tìm hiểu những thông tin liên quan đến Lục Phỉ, để bảo đảm rằng trong ba mươi phút ngắn ngủi , chương trình có thể kết thúc tốt đẹp.

      Đối với việc Lục Phỉ nhận lời tham gia , vẫn còn giật mình và kích động.

      Dù sao đối với phẩm vị của Lục Phỉ , mấy loại tiết mục này với cũng chẳng đem lại lợi ích là bao, ngược lại, nhà đài cùng với chương trình có thể tăng được tỉ lệ người xem vì có mặt của vị nam thần quốc dân này.

      Điều này cũng khiến cho phải cẩn thận hơn chút.

      Căn bản cũng là fan trung thành của Lục Phỉ.

      Có thể cùng thần tượng ngồi đối mặt chuyện với nhau, đây chính là kiện vô cùng kích động a!

      Chỉ là biết chuyện Lục Phỉ hôn và có con có phải là hay ? Xem những chứng cứ xuất mạng có vẻ độ tin cậy của tin này khá là cao.

      Suy nghĩ , châm chước lâu, Khâu Lan mới đem vấn đề hôn này thêm vào mục câu hỏi.

      lát sau, theo tiếng huyên náo từ sảnh ngoài truyền đến, Khâu Lan hướng mắt lên nhìn thấy cánh cửa mở ra, hai bóng dáng lớn bỗng xuất trước mắt.

      Lục Phỉ……….. cùng với đứa trẻ có năm phần giống .

      Đáy lòng vang lên tiếng lộp nộp, chuyện này quả nhiên là ! Lại nhìn tổ quay chụp theo phía sau , Khâu Lan cũng hơi chút hiểu ra, Lục Phỉ đúng là tham gia <<Bố ơi mình đâu thế>>.

      Tiếp đến, Khâu Lan nhìn về phía đứa trẻ mà Lục Phỉ ôm, thấy cậu nhìn khắp nơi, đôi mắt to tròn vo , chỉ có thể : đáng quá a~!

      “Lục ảnh đế, chào .” khắc sau, Khâu Lan lập tức sửa sang lại suy nghĩ, tiến đến chủ động chào hỏi.

      “Ừm “ Lục Phỉ gật đầu với , thái độ ôn hòa, thế nhưng cả người lại mang theo chút xa cách, tia người lạ chớ gần.

      Thế nhưng chỉ có như vậy Khâu Lan mới an tâm, nếu đột nhiên Lục Phỉ lại trở nên bình dị gần gũi chắc lúc đó mới bị dọa đến phát khóc được ?

      Nhìn về phía đứa đáng trong lòng , Khâu Lan cũng chủ động chào hỏi :” Cậu bạn , chào em.”

      “Chào chị.” Lục Hạo lập tức quay ra chào Khâu Lan, mặt còn mang theo nụ cười.

      Thấy thế, ánh mắt Khâu Lan cũng tỏa sáng rồi, nam thần là mỹ nam cao lãnh, thế nhưng con trai đáng gần gũi nha!

      Lúc này, Hình Ảnh cũng vào trong cánh gà, theo sau còn có Tổng đạo diễn của chương trình.

      Lục Phỉ nhìn Lục Hạo :”Hạo Hạo , con chơi ở đây với Hình Ảnh chút nhé, để ba quay tiết mục, sau khi xong chúng ta cùng nhau về nhà nhé, con thấy thế nào?”

      “Được ạ, con tự chăm sóc bản thân tốt.” Lục Hạo dứt khoát gật đầu, vỗ vỗ ngực , dù sao theo cậu trước kia baba ra ngoài làm việc đều là mấy ngày có nhà, hơn nữa, cậu lớn rồi, có thể tực chăm sóc bản thân rồi nhé.

      Nhìn bộ dáng đáng của con, những đường cong lạnh lùng khuôn mặt nhu hòa ít, sau đó, Lục Phỉ giao Lục Hạo cho Hình Ảnh, dặn dò :” ngồi vẽ cùng với thằng bé, giáo nó có là nó vẫn chưa hoàn thành bài tập vẽ của mình.”

      “Ok” Hình Ảnh gật đầu, đưa tay ôm lấy đoàn thịt mềm nhũn này, tâm trang vui sướng vô cùng.

      Đứa trẻ đáng a!

      Giao phó xong, Lục Phỉ bắt đầu thương lượng những vấn đề liên quan đến phần hỏi đáp của chương trình sắp tới với Khâu Lan và vị Tổng đạo diễn kia.

      Trong khi đó, Hình Ảnh và Lục Hạo tìm cái bàn trong góc, cậu lấy bản vẽ cùng bút sáp màu ra, tiếp tục vẽ tranh.

      lúc sau khi Lục Phỉ rời đài truyền hình cũng chính thức thu tiết mục, cùng với đó, có ít nhân viên của đài cũng nhân lúc trước khi làm việc mà nhìn lén Lục Hạo.

      Tuy nhiên bởi vì đóng của nên rất nhiều người muốn nhìn mà thể nhìn thấy.

      Cuối cùng vẫn là trẻ phụ trách tạp vật phía sau cánh gà tìm được lí do để bước vào trong phòng.

      Lúc này, cầm đĩa dâu tây tươi ngon mới được người khác “cống hiến” vào.

      Khi tới chỗ Lục Hạo và Hình Ảnh, kích động nhưng vẫn cố kìm chế :” Người bạn , đây là dâu tây chúng tôi chuẩn bị cho cậu.”

      Vừa để cái đĩa xuống, nhìn thấy ánh mắt của Lục Hạo dời khỏi bức vẽ, nhìn về phía dâu tây, cậu nhìn nó chằm chằm, sau đó có vẻ như nuốt nước miếng cái, đôi mắt khao khát hướng về phía Hình Ảnh.

      Hình Ảnh thấy đôi mắt to ngập nước đáng thương của đứa bé, ho tiếng :” Ăn ! Chỉ cần cảm ơn chị này là được.”

      “Cảm ơn chị.” Lục Hạo nhận được đồng ý lập tức nở nụ cười ngọt ngào với trẻ, .

      ngay tức khắc bị đứng hình, chỉ để lại câu :”ăn từ từ” rồi chạy mất dạng.

      sợ mình mà đứng đó đợi thêm nữa kiềm chế được mà ôm cậu bé ấy vào lòng a!

      Chờ cửa đóng lại, Lục Hạo nhanh chóng vươn móng vuốt ( cho ai biết nhé, chính là bàn tay), cầm lấy quả dâu đỏ mọng định đưa và miệng, nhưng ngay sau đó, cậu như nhớ đến điều gì mà ngoẹo đầu đưa tay về phía Hình Ảnh :” Hình, ăn !”

      Hình Ảnh thấy cậu nhìn mình, cười cười cầm quả dâu tây , cắn miếng.

      Lục Hạo thấy thế cũng vội vàng lấy quả nhét vào mồm, cắn xuống, và dường như cảm nhận mùi vị ngọt ngào của trái dâu, Lục Hạo hạnh phúc nheo mắt lại.

      Thấy động tác của Lục Hạo, Hình Ảnh cười cười, đôi khi cũng hiểu tại sao vị nam thần cao lãnh như Lục Phỉ lại sinh ra đứa con đáng ham ăn như vậy chứ?


      sau bao ngày thi cử cuối cùng mình cũng trở lại, thấy mọi gười réo truyện quá trời nên hum nay thi xong mình ed luôn đấy ạ, định tặng 12h cơ mà mưa rồi sấm sét làm mất điện mất cả wifi.
      à mình và miu cũng có lời xin lỗi các bạn vì khiến truyện trì trệ như vậy, sắp tới mình tích cực ed nhé.

      đây là quà trung thu muộn, sorry mấy nàng!!

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 15:

      Chờ Lục Phỉ quay chụp xong và trở về căn phòng hậu trường Lục Hạo vẽ xong bức tranh rồi.

      Chỉ là……..

      “Hạo Hạo, đứa bé đứng bên cạnh con là ai đây?” Lục Phỉ nhìn nhóc con đứng cùng Lục Hạo ở giữa mình và vợ, lập tức chỉ vào hỏi.

      “Là em a!” Lục Hạo trả lời với vẻ đương nhiên.

      Vừa xong, toàn bộ người xung quanh lập tức hướng mắt về phía bên này, lỗ tai dựng hết cả lên.

      Chẳng lẽ trong bụng người vợ bí mật của Lục nam thần thai nhi đáng nữa?

      “Tại sao lại là em vậy?” mặc dù Lục Phỉ cũng rất muốn có con nhưng nghĩ đến tuổi của Lục Hạo, và Nhan Hạ bàn với nhau rằng đợi con trai lớn thêm chút nữa rồi tính.

      “đúng vậy, con có nghe thấy ba mẹ bảo nhau rằng sau này muốn sinh , con cũng thích em , vì vậy nên vẽ nó ra trước!” Lục Hạo vui vẻ hay biết sắc mặt Lục Phỉ ở sau lưng mình bắt đầu thay đổi.

      và vợ chỉ chuyện này ở giường, tên nhóc nghịch ngợm này rốt cuộc là vào lúc nào nghe được chứ?

      đợi Lục Phỉ phản ứng, Hình Ảnh đứng bên có chút hiếu kì nhìn Lục Hạo hỏi :”Ba mẹ cháu chuyện này lúc nào vậy?”

      “Là lúc………ưm ưm…” Lục Hạo muốn trả lời nhưng lập tức bị Lục Phỉ bưng kín miệng lại.

      Chỉ thấy sắc mặt Lục Phỉ lúc này quấn quanh tia lo lắng.

      Mà Lục Hạo bị che miệng lặng lẽ ngẩng đầu hướng về phía baba, dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn chằm chằm vào Lục Phỉ, cậu hiểu tại sao baba lại phải che miệng mình lại.

      Những người xung quanh thấy hành động của hai cha con đều cảm thấy buồn cuời.

      Chúng tôi đều là người trưởng thành, chúng tôi hiểu!

      Chỉ là khi nhìn bộ dáng này của Lục Phỉ, bọn họ cảm thấy thú vị, Lục Phỉ như vậy mới có chút “nhân khí” nha!

      Nhớ lại những lần Lục nam thần bị “phá công” từ lúc bắt đầu tham gia chương trình đến giờ, mấy nhà quay phim phía sau nhịn được mà muốn đem Lục Hạo ôm vào trong ngực mà hôn cậu, đây chính là đứa trẻ hố cha đầy thực lực a!

      ****

      Về đến nhà, Lục Hạo biết có phải là bởi thấy ba mình tức giận hay mà vẫn ngoan ngoãn lên tiếng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Lục Phỉ cái, sau đó thấy vẫn để ý đến mình liền chu mỏ, vẻ mặt buồn rầu.

      Tổ quay phim phía sau nhìn bộ dáng của cậu bỗng cảm thấy có chút đáng thương.

      Chỉ là khi ngẫm lại nguyên do Lục Phỉ tức giận là việc Lục Hạo những lời kia cân nhắc đúng trường hợp, thấy người ta giáo dục con cũng là việc nên làm, bọn họ tới chỉ để quay chụp game show , có quyền can thiệp chuyện này.

      Nhưng chờ đoàn làm chương trình thương lượng tránh để cho hai cha con có gian riêng tư chuyện Lục Hạo đột nhiên “Oa” tiếng khóc lên.

      ra cậu cũng biết mình làm sai điều gì, cậu chỉ biết baba vô duyên vô cớ giận cậu.

      “Mẹ, con muốn mẹ………..” Càng nghĩ càng uất ức, Lục Hạo trực tiếp kêu lên muốn tìm Nhan Hạ.

      Thấy Lục Hạo khóc to, Lục Phỉ có chút phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó bế cậu lên, giọng trầm xuống hỏi :”Con khóc cái gì?”

      “Ba giận con! Ba còn thèm để ý đến con nữa!” Lục Hạo thút tha thút thít trả lời, bên trong đôi mắt to ngập nước toàn bộ là chỉ trích.

      Nghe vậy, Lục Phỉ liếc mắt nhìn mấy nhà nhiếp ảnh đứng ở bên, trầm ngâm lúc rồi mới chậm rãi :” Con biết tại sao ba lại tức giận ?”

      Lục Hạo lắc đầu cái.

      “Con nghe được ba mẹ muốn sin hem vào lúc nào, ở đâu?” Lục Phỉ trực tiếp hỏi.

      Nghe vậy, hai ngón tay bé của Lục Hạo quấn vào nhau, trả lời bằng thanh nho lại có chút chột dạ :” Là con nghe lén được.”

      “Vậy giáo con cho con rằng hành động nghe lén là sai sao?” Lục Phỉ hỏi ngược lại.

      Lục Hạo gật đầu cái :” từng qua ạ.”

      “Vậy tại sao con lại nghe lén?”

      TV nghe lén là có thể biết được bí mật, con chỉ là muốn biết bí mật của ba mẹ thôi.” Lục Hạo nhăn nhăn nhó nhó .

      Nghe vậy , Lục Phỉ biết thế nào cho phải, bất đắc dĩ dặn dò :” Về sau ít học mấy thứ ti vi nhé.”

      “Ba có học theo người ti vi nhé” Lục Hạo bỗng cảm thấy mình được khuyến khích, cậu :” Người ta đều phải học tập ở cha, con cũng học theo ba mà.”

      “……” Lục Phỉ lại lần nữa bị Lục Hạo đến mức phản bác lại được.

      nhìn ánh mắt thuần khiết vô tội của con trai, tự nhủ lòng mình , giải thích dần dần………. Thằng bé còn , phải dậy từ từ!

      lát sau, hai cha con kéo ngón tay coi như giao kèo hòa hảo, dù cho quá trình giải thích cũng khiến Lục Phỉ tỏ vẻ trái tim mình quá mệt mỏi, thế nhưng ít ra cũng có được bảo đảm nghe lén người khác chuyện từ phía tiểu Hạo rồi.

      Xem đồng hồ, gần đến trưa, Lục Phỉ nhìn về phía Lục Hạo hỏi :” Con đói bụng chưa?”

      Mặc dù mắt đỏ hết cả lên, Lục Hạo vẫn dùng sức gật đầu.

      Nhìn bộ dáng tội nghiệp của con mình, Lục Phỉ đứng dậy vào phòng bếp, làm chút mì sợi kiểu đơn giản, rồi còn cố ý làm thêm cho con quả trứng ốp la lòng đào.

      Có quả trứng này, tâm trạng của Lục Hạo lập tức chuyển biến tốt, lúc ăn cơm, cậu bắt đầu ríu rít chuyện.

      Chỉ có thể , trong thế giới những kẻ ham ăn chuyện gì đồ ăn cũng có thể giải quyết được.

      Bữa trưa qua, các thành viên trong tổ đạo diễn bắt đầu tháo dỡ dụng cụ quay chụp.

      Bởi vì mục đính của tập phim đầu tiên chỉ là giới thiệu năm gia đình tham gia lần này nên mỗi nhóm làm phim ở các gia đình làm việc lâu hơn chút, ngoài ra, tập phim lên sóng vào cuối tuần này, vì vậy công việc cắt nối biên tập của đoàn cũng nặng hơn, thế nên sau khi bàn bạc qua lại, họ quyết định rút ngắn các cảnh quay chụp hàng ngày.

      Đợt tới, đoàn bắt đầu thiết kế chút phần nội dung giúp cho cả tiết mục có vẻ phong phú , thú vị hơn, sau lần quay chụp lần này, tổ làm phim càng ngày càng mong đợi cho lần quay thứ hai sắp tới.

      Chờ tiễn đoàn người trở về, Lục Phỉ đứng ở cửa cúi đầu nhìn Lục Hạo, khóe môi nhếch lên :” Con trai, chúng ta đón mẹ về nhà có được ?”

      Hai ngày rồi, nhớ đến chết mất!

      Nghe được chữ mẹ, hai mắt Lục Hạo lập tức sáng lên, cậu vội vàng vỗ tay :” Được ạ.”

      Trong chốc lát, hai cha con lên xe đến tầng dưới phòng làm việc của Nhan Hạ.

      Sau khi dừng xe xong, Lục Phỉ gọi điện thoại cho vợ.

      Điện thoại vừa thông, Lục Hạo liền đưa tay về phía baba :” Ba, cho con, cho con, để con .”

      Thấy vậy , Lục Phỉ đành đem điện thoại cho con.

      “Mẹ, con và ba ở dưới công ty của mẹ.” Nhận lấy điện thoại di động, Lục Hạo lập tức hướng về phía Nhan Hạ vui vẻ .

      Nghe được giọng trẻ con đáng của tiểu Hạo Hạo nhà mình, đầu dây bên kia, Nhan Hạ cũng lộ ra nụ cười :” Đượ , mẹ xuống tìm hai người.”

      “Mẹ xuống nhanh lên chút, con và ba chờ đó.” Lục Hạo hưng phấn xong liền nhấn nút tạm dừng cuộc gọi, cậu đưa máy cho Lục Phỉ ngồi trước ghế lái xe, rồi kéo nửa người qua khỏi ghế an toàn, nằm ngồi bên cửa sổ xe, đôi mắt trông mong mà nhìn về phía cửa chính đại sảnh.

      Trong khi đó, Lục Phỉ cầm chiếc điện thoại bị cắt đứt cuộc gọi, lại nhìn đứa con trai hoàn toàn chú ý đến mình, đáy mắt thâm thúy lên, xem ra địa vị của trong lòng con còn cần được xem xét.

      Bên kia, trong phòng làm việc, sau khi Nhan Hạ nghe điện thoại xong thấy có ít đồng nghiệp nhìn chằm chằm mình, có chút nghi ngời hỏi : “Mọi người………. Sao vậy?”

      “Nhan tổng, bọn họ bị xưng hô mẹ của dọa sợ.” Tiểu Ngô đứng bên vội vàng giải thích, may là sớm chuẩn bị từ trước, nếu chắc chắn cũng bị hù dọa.

      “Đúng vậy, vị tổng giám đốc trước chỉ kết hôn chứ chưa có con rồi!” nhân viên cố thêm can đảm .

      “Tôi sinh con rồi, bây giờ nó năm tuổi.” Nhan Hạ vui vẻ trả lời, trước kia rất ít khi đến công ty, có tới cũng chỉ là để giao bản thiết kế hoàn thành và chuyện chút với Mạnh Luật, vì vậy bọn họ biết gì về cũng là đúng.

      vi diệu!” người trong nhóm đẩy mắt kính , dù biết tuổi của Nhan tổng ,nhưng vừa nghĩ đến việc còn trẻ như vậy là mẹ của đứa bé năm tuổi , đám độc thân bọn họ đúng là bị đả kích nặng nề.

      “Tôi về trước đây, mai tôi đến công ty xem thành quả của mọi người.” Nhan Hạ cười híp mắt, cả người tràn đầy tinh thần , đây chính là bộ dáng mà nên có nha.

      “Nhan tổng, hẹn gặp lại.” Đoàn người cũng chào hỏi rối rít.

      Hờ Nhan Hạ ra ngoài, mấy người nhìn nhau cái, nhịn được mà thở dài.

      Lúc này, Tiểu Ngô liếc nhìn hướng rời của Nhan Hạ, chậm rãi :” Thân là người độc thân (cẩu) thâm niên, tôi cảm thấy chúng ta là vinh quang, dù sao chó mà đến tuổi này cũng chết lâu rồi mà bây giờ tôi vẫn sống mà bay nhảy được.”

      “Giả bộ văn nghệ gì, còn nhanh làm việc.” nhân viên đứng bên liếc Tiểu Ngô cái, dội gáo nước lạnh.

      Tiểu Ngô bĩu môi, sau đó nhìn về phía đống nhiệm vụ còn dư lại bàn, trong lòng mặc niệm : độc thân (cẩu) có quyền a!

      ****

      Lúc này, Nhan Hạ xuống dưới tầng, vừa ra khỏi cửa chính thấy chiếc xe quen thuộc kia, tới bên ghế phụ, mở cửa liền nhìn thấy hai người thân mà hai ngày nay mình gặp được.

      Mà khi vừa ngồi xuống Lục Phỉ cúi người tiến đến, mổ cái lên môi Nhan Hạ và hỏi :” Ăn gì chưa?”

      “Ăn rồi, và con sao?” Nhan Hạ nhớ đến con trai vẫn ngồi ở ghế sau, đôi tay liền chống đỡ trước ngực Lục Phỉ, ngăn cản tiến đến.

      Lục Hạo ngồi phía sau nghe vậy lập tức xông lên thể tồn tại của bản thân :” Mẹ, trưa nay con với ba ăn mì.”

      “Hạo Hạo hai ngày nay ở nhà có ngoan nào?” Nhan Hạ nghiêng đầu nhìn con, ánh mắt càng thêm nhu hòa, cũng biết hai ngày nay thằng bé ở cùng với ba nó như thế nào?

      “Hạo Hạo ngoan, có ba ngoan.” Lục Hạo nhìn Lục Phỉ, vội vàng chen miệng.

      “Ba sao lại ngoan?” Nhan Hạ nhếch miệng cười dịu dàng, đứa con nhà mình mỗi lần tự xưng là Hạo Hạo cũng là lúc nó muốn tố cáo ai đó.

      “Ba lãnh bạo lực với Hạo Hạo.” Quả nhiên ngay sau đó, Lục Hạo chút khách khí mà hướng về phía Nhan Hạ tố giác.

      Nghe vậy, Nhan Hạ liếc về phía Lục Phỉ cái như hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      Mà Lục Phỉ cũng quét mắt nhìn con trai mình cái, phải hòa hảo sao? Hơn nữa “lãnh bạo lực”? đây là từ đâu học được?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :