Chương 3.3 Lại thua rồi! Phó Sồ Nhi nhịn được mà vỗ vỗ tay, tán thưởng ông cụ ngồi trước mặt mình đánh cờ vô cùng cao siêu, cho dù hiểu biết của đối với môn cờ vây này chỉ có chút cũng có thể biết rằng mình thua cách tâm phục khẩu phục. “Bé con, cháu là đánh cờ thắng A Tư nhà chúng ta sao?” lâu trước kia, Lệ Đức Minh từng nghe đến chuyện này, nhưng vẫn chưa có cơ hội để hỏi . “Vâng! ấy còn đãi cháu ăn bữa hoành tráng ở chợ đêm nữa.” cười cười gật đầu. “Hắc hắc, vậy lão già ta đây mấy chục năm rồi mà vẫn thắng nổi nó được ván, bây giờ chẳng phải là lợi hại hơn nó rồi sao?” Ông nhịn được mà có chút đắc ý. “Ông nội, nếu ông lợi hại hơn Tư chẳng phải ông là vua đánh cờ rồi sao?” “Đúng vậy, nhưng thằng bé A Tư này quả cũng là thiên tài đánh cờ, nếu , cháu nghĩ sao nó có thể làm thiếu chủ của nhà họ Lệ của chúng ta? Cái vị trí này biết bao nhiêu người tranh nhau mà cũng chẳng được nữa là! chỉ bởi vì nó là cháu nội của ta, mà vì từ nó thông minh tuyệt đỉnh, cháu thấy đấy, ngay cả cái bà lão họ Mạnh kia cũng phục nó thôi, cũng bởi vì A Tư vô cùng xuất sắc, cho nên ai cũng muốn buông tha nó, lúc trước, đến cả vị hôn thê, chúng ta cũng tìm cho nó, chẳng qua là ——” Lệ Đức Minh bỗng nhiên im bặt, dường như phát ra bản thân mình lỡ lời. “Vị hôn thê. . . . .” Phó Sồ Nhi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Sao đến bây giờ cháu vẫn nghe mọi người tới chuyện này, Tư có vị hôn thê? Sao mọi người với cháu?” “Ta gì sao? Vị hôn thê? Vị hôn thê của nó chẳng phải là cháu sao?” “Nhưng mà ——” Ngay lúc Phó Sồ Nhi định hỏi cho ra lẽ bên ngoài cửa truyền đến giọng dịu dàng của phụ nữ, xưng hô vô cùng thân thiết: “Bà ngoại, cháu đến thăm bà đây!” Mạnh Khang Tâm Trinh có chút kinh ngạc, nhưng mà bên trong lời lại để lộ ra chút dịu dàng: “Tiểu Viên, sao cháu lại đột nhiên đến thăm ta vậy?” “Bà ngoại, phải là mỗi buổi tối thứ ba cháu đến thăm bà sao? Có gì mà phải kinh ngạc như vậy chứ?” Giọng của người phụ nữ có chút vui. “Chắc là bởi vì gần đây nhiều chuyện vui quá, cháu biết , mấy ngày gần đây A Tư đều lên núi thăm ta, ra cũng phải là mỗi ngày, nhưng mà, hai nhà chúng ta ở sát nhau như vậy, ba năm bảy ta lại chạy qua nhà ông thông gia, hai tư sáu ở lại nhà mình, cho dù thế nào mỗi ngày cũng có thể nhìn thấy A Tư, tuy là nó có dụng ý khác nhưng mà qua chuyện này cũng có thể thấy được, nó quả nhiên là rất quan tâm tới nha đầu nhà họ Phó kia!” “Tiểu thư nhà họ Phó? Bà, chẳng phải lúc trước bà , Phó Sồ Nhi chỉ là đứa trẻ bất tài, chả làm được tích gì hay sao?” Nghe thấy lời của người phụ nữ đó, Phó Sồ Nhi nhịn được mà nhíu đôi hàng mi, vẻ mặt có chút hoang mang, cộng thêm chút vui. Thấy thế, Lệ Đức Minh vội vàng giảng hòa: “Sồ Nhi, cháu đừng để ý, tuy lúc trước cái bà lão họ Mạnh kia quả là như vậy, nhưng dạo này bà ấy vô cùng thích cháu, bà ấy còn cháu ngây thơ, hồn nhiên, lại còn vô tâm vô tư ——” “Ông nội, rốt cuộc là ông khen cháu hay là mắng cháu đây?” Phó Sồ Nhi giọng cắt ngang lời của ông, khuôn mặt nhắn nhăn lại cách khổ sở. “Hả. . . . . .” So với hình tượng hoàn mỹ mà bọn họ tưởng tượng về người vợ tương lai của Lệ Du Tư Phó Sồ Nhi cũng có thể coi là tạm ổn. Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến giọng , Mạnh Khang Tâm Trinh xấu hổ cười cười: “Đàn ông cưới vợ cũng phải là chuyện vô ích, tuy rằng con bé nhà họ Phó kia quả thực là vô tâm, nhưng mà, con bé có thể quản thúc được A Tư, đây cũng là chuyện tốt!” “Ông nội, vậy mà ông còn là bà ngoại khen cháu, cháu thấy là mắng cháu đúng hơn!” Vô tâm? Chẳng lẽ phải làm cho tâm hồn người khác tổn thương mới coi như thành công sao? “Hả. . . . .bà ấy. . . . .” Chẳng lẽ con bé này lại xem ông là con giun trong bụng bà lão kia sao? Nhưng mà, cho tới bây giờ, Lệ Đức Minh vẫn cảm thấy bé xinh xắn đáng trước mắt này ở bên cạnh cháu trai thông minh khôn khéo của ông, quả là có chút chênh lệch. . . . . Thậm chí còn có thể là thích hợp. “Chúng ta ra ngoài , ông nội!” Nếu còn tiếp tục ở lại đây, biết còn bị hai người bên ngoài cửa làm tổn thương thê thảm đến mức nào nữa, và Lệ Đức Minh ra khỏi phòng đánh cờ, rẽ vào đại sảnh, lập tức liền trông thấy đứng chuyện kia, thân comple màu đen tao nhã, khiến cho toàn thân của được bao bọc bởi khí chất cổ điển, đẹp đến mê người. “Bà ngoại, chúng ta có khách à?” Phó Sồ Nhi tới bên cạnh bà lão, khi đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp, cảm thấy có tia địch ý từ trong ánh mắt của nàng phóng tới. “Ừ, Sồ Nhi, đây là họ hàng xa của nhà họ Mạnh chúng ta, cũng biết phải gọi như thế nào nên nó gọi ta là bà ngoại luôn!” Mạnh Khang Tâm Trinh cười cười , dứt lời, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lại tiếp: “Sồ Nhi, nghe hôm nay A Tư đón cháu trễ chút, phải ?” “Vâng, ấy hôm nay có việc đột xuất, đến trễ hơn bình thường tiếng, chắc là khoảng tầm tám rưỡi! Bà ngoại, chúng ta chờ Tư về rồi cùng ăn cơm nhé?” “Đương nhiên rồi, hôm nay ta tự mình chợ mua cá, nấu nồi canh cá để tẩm bổ cho A Tư, nghe nó bảo dạo này thân thể cảm thấy khỏe, nhịn đói lâu được, cháu ăn tạm cái gì đó trước , hay là ăn bánh ngọt gì đó cũng được. . . . . A! Đúng rồi, hôm nay lúc ta ra chợ, thấy cái này hay hay, hình như là ăn rất ngon, cháu ăn !” xong, bà lấy gói kẹo đậu đỏ đưa cho Phó Sồ Nhi. “Cám ơn bà ngoại!” Sồ Nhi cười cười nhận lấy gói kẹo, sau đó xé ra rồi bắt đầu ăn, đôi mắt tròn xinh đẹp nhìn về phía Tất Y Viên, dựa vào trực giác của mình, cảm thấy người phụ nữ trước mặt cũng phải là người đơn giản. Tại sao chứ? Tất Y Viên ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy phục, trừng mắt nhìn xinh xắn trước mặt, dựa vào cái gì mà mình vất vả cố gắng ba năm, dùng đủ mọi cách, lôi kéo biết bao nhiêu mối quan hệ, vậy mà chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, Phó Sồ Nhi phá hỏng hết tất cả nỗ lực của mình? *** Ngồi bên trong xe, nhìn những ánh đèn đường vàng rực lướt qua nhanh, Phó Sồ Nhi lên tiếng, phá vỡ gian trầm mặc, đưa mắt nhìn bên khuôn mặt của người đàn ông xem công văn bên cạnh mình. “ Tư, em nghe ông nội , lúc trước từng có vị hôn thê?” Nghe vậy, Lệ Du Tư ngừng lại chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi đen láy có tia lảng tránh kèm theo chút vui, cười nhạt hỏi: “Ai với em chuyện này?” “Nghe giọng điệu của , vậy chuyện này là sao?” giọng hỏi. cũng trả lời câu hỏi của , giọng vẫn bình thản như trước, tiếp tục truy vấn: “Là ông nội hay bà ngoại? Bọn họ còn với em những gì?” “Bọn họ. . . . . Bọn họ cũng gì nữa, cho nên em mới hỏi . . . . .” Nghe thấy câu trả lời của , vẻ mặt của Lệ Du Tư dịu chút, ý cười cũng dần dần lên trong đôi mắt của : “Nếu bọn họ còn chưa , vậy chứng tỏ chuyện gì cũng có, Sồ Nhi, là do em suy nghĩ quá nhiều, ra chẳng có chuyện gì đâu!” “ ?" Sao trong lòng vẫn có chút hoài nghi? Lệ Du Tư cười cười, vươn cánh tay to lớn ôm chặt vào lòng: “Đương nhiên rồi, Sồ Nhi, cần biết là ai gì với em, em chỉ cần tin tưởng là đủ, có hiểu ?” “Vâng!” nhàng gật đầu, đem khuôn mặt nhắn dựa sát vào lồng ngực của , bỗng nhiên, nhớ ra chuyện gì đó, ngước đôi mắt đẹp lên, : “ Tư, em. . . . .” “Sao?” “ có gì. . . . có gì. . . . .” nhàng lắc đầu, khuôn mặt nhắn lại cúi xuống lần nữa. Từ ngày nào đó, sau nụ hôn ấy, cũng chạm vào , cho dù có, cũng chỉ là nhàng ôm lấy , hôn lên má giống như là hôn em mình, mọi hành động của đối với , hoàn toàn giống như câu của người Trung Quốc —— “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ.” (Xuất phát từ tình cảm nhưng chỉ dừng lại ở lễ nghĩa) Nhưng mà, sau khi nghe từng có vị hôn thê tình trạng giữa hai người bọn họ chỉ đạm mạc như nước, điều này khiến cho khỏi có chút lo âu.
Chương 4.1 Hình như ‘oan gia’ rất dễ đụng phải ‘ngõ hẹp’, Phó Sồ Nhi đứng trước cửa hàng bách hóa, giữa dòng người qua lại, trông thấy Tất Y Viên đứng trước mặt mình, trong lòng bỗng cảm thấy có chút khó hiểu. “Chào buổi sáng, Phó tiểu thư, hôm nay, cơn gió nào lại thổi ‘tiểu thư’ đến nơi này vậy?” ‘Kính ngữ’ ở trong miệng được ta đặc biệt nhấn mạnh. “Mai là ngày tựu trường, Tư tôi dạo chơi chút, tiện thể mua số thứ cần dùng.” Phó Sồ Nhi lòng trả lời, dù sao chuyện này cũng có gì phải giấu diếm. “Ôi, cũng còn là học sinh tiểu học nữa, làm gì mà phải nhắc mua này mua kia như vậy? Lại còn phải chỉ mua ở chỗ nào nữa! Tư cũng là. . . . sao lại coi vị hôn thê của mình như trẻ con vậy chứ?” Nghe ta vậy, Phó Sồ Nhi có cảm giác như mình bị mỉa mai! , chắc chắn là ta cố tình châm chọc , cái suy nghĩ này khiến cho cảm thấy vui: “ ấy chỉ hy vọng vị hôn thê của mình có thể trở nên xinh đẹp trong trường đại học mà thôi, dù sao, cũng là nhờ ấy cho nên tôi mới có thể dễ dàng đậu đại học như vậy!” Con bé này muốn khoe khoang với mình sao? ta cố tình cho mình biết, ba năm nay, cho dù Lệ Du Tư có bộn bề nhiều việc nhưng vẫn luôn ở bên cạnh, dạy ta học sao?” “Vậy tại sao ấy đưa đến tập đoàn thiết kế thời trang Đông Phương? Quần áo ở đó mới được coi là xinh đẹp lộng lẫy, cho dù thế nào đây cũng chỉ là cửa hàng bách hóa tầm thường mà thôi, sao có thể so sánh với những trang phục do tự tay Đông Phương Triệt thiết kế!” “Quần áo của Triệt tôi cũng có mấy bộ, năm nào ấy cũng gửi cho tôi bộ, tôi chả cần phải mua, hơn nữa, tôi cũng cần quần áo lộng lẫy quá làm gì, tôi chỉ muốn mua vài cái quần jeans để mặc thôi, biết sao? Bây giờ kiểu đó là mốt đấy, tôi cũng muốn mặc như vậy để có thể hòa đồng với các bạn trong lớp, hiểu ?” “ tự hạ thấp địa vị của mình sao? Tôi nghĩ, mấy người bạn học đó, chẳng có ai vì thế mà cảm động đâu!” Nụ cười của Tất Y Viên có chút sắc bén. “Tôi chỉ làm những gì mình thích, tôi cần bọn họ cảm động vì tôi, nhưng mà, xin hỏi Tất tiểu thư, là bạn học của tôi à? Nếu , sao lại biết suy nghĩ trong lòng bọn họ vậy? Tôi nghĩ, dựa vào tuổi tác của , ít nhất cũng đủ để chúng tôi gọi là ‘dì’ rồi, dì hiểu suy nghĩ của chúng tôi sao?” lời hung ác, ai mà được? Phó Sồ Nhi dễ ăn hiếp như vậy sao? “Tôi có già đến thế!” Tất Y Viên giống như bị người ta đâm trúng tim đen – đau nhói. “Đúng nha! Đúng nha! Người ta vẫn thường sống đến già, học đến già. Tôi nên những lời như thế! Đương nhiên là cũng có khả năng trở thành bạn học của tôi, nhưng mà, người ta cũng thường , tuổi trẻ thường có tâm tư, chẳng ai lại có ý đồ xấu xa như cả!” Mấy câu sau cùng này, Phó Sồ Nhi chỉ lẩm bẩm trong miệng nhưng lại cố tình để cho đối phương cũng có thể nghe được. “ ——” Tất Y Viên tức giận, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng: “ đừng tưởng rằng mình vĩnh viễn có thể ở trong trái tim của Tư, ấy thích chỉ là do nhất thời ham vui mà thôi, đợi đến khi ấy phát , ngoại trừ cái gương mặt xinh đẹp này chẳng có thứ gì cả, đến lúc đó, ấy trở về bên cạnh tôi mà thôi. Tôi hy vọng thời gian đó đến càng nhanh càng tốt, rồi phải hối hận bởi vì ngu ngốc mà trốn hôn, bỏ qua cơ hội duy nhất để làm vợ ấy!” “Tôi gả cho Tư! Tôi trở thành vợ của ấy, phải là lần duy nhất, mà là kết hôn lần, bên nhau cả đời!” Dứt lời, Phó Sồ Nhi cố gắng phớt lờ cảm xúc vui của mình, tạm biệt với Tất Y Viên, hoàn toàn nhìn thấy tức giận khuôn mặt của đối phương. thản nhiên xoay người rời . --- ------- lời tốt đẹp ai chả được. Ngay cả đại tiểu thư của nhà họ Phó là đây, kinh nghiệm trải đời cũng nhiều lắm, chỉ cần ngon ngọt vài câu là có thể gạt đem bán rồi. Nhưng mà, cho dù chắc như đinh đóng cột như vậy, nhưng những lời của Tất Y Viên vẫn khiến lòng cảm thấy yên. Mặc dù, bề ngoài có vẻ như Tư tha thứ cho , nhưng điều đó cũng có nghĩa là ghi nhớ ở trong lòng, vậy nên, cho dù chuyển vào ở trong nhà họ Lệ được tháng, nhưng vẫn tuyệt nhiên chạm vào , có lẽ nào. . . còn sức quyến rũ để hấp dẫn nữa rồi sao? , đây là dấu hiệu tốt, nhất định phải thay đổi, nếu , Tất Y Viên nhân cơ hội này mà cướp mất Tư của , đến lúc đó, chắc chắn là hối hận chết mất! Được rồi! Ý quyết, nhấc chân, bước về phía trước, gạt bỏ những căng thẳng ở trong đầu . . . .! Phó Sồ Nhi đẩy cửa kiếng, từng hồi chuông gió lanh lảnh vang lên, dường như chỉ trong phút chốc, cánh cửa thủy tinh như sợ rằng lâm trận bỏ chạy, đồng thời kêu leng keng hai tiếng. Lúc này, nhân viên bán hàng lập tức tới: “Xin chào, muốn xem kiểu dáng như thế nào? Tôi có thể giới thiệu giúp !” “Có. . . . . cái loại đó . . . . ừm. . . . đại loại như. . . . thế nào nhỉ? Giống như. . . . cái kiểu đó. . . . .” Dù lúc nãy đứng bên ngoài cửa, luyện luyện lại cả trăm ngàn lần, nhưng mà đến lúc cần , lại giống như bị cà lăm, ngay cả câu hoàn chỉnh cũng xong! “Tiểu thư, nãy giờ, rốt cuộc là muốn loại nào?” “Là. . . . .” “Là gì? Cửa hàng của chúng tôi có bán đa dạng các loại mặt hàng, nổi tiếng khắp Đài Bắc! muốn mua loại nào cũng có, ví dụ như loại này. . . .hay là loại này. . . .” Nhân viên bán hàng cười khúc khích hai tiếng, cầm lên sản phẩm mà mình đắc ý nhất, tựa như con sói há mồm đứng trước mặt Phó Sồ Nhi ngây thơ vô tội, chuẩn bị ăn thịt ‘miếng mồi ’ thơm ngon! Nhưng mà, ‘miếng mồi ’ Phó Sồ Nhi này, chẳng những lại hiểu gì về mấy loại sản phẩm đó, thậm chí là còn có chút hoài nghi. cảm thấy, cái miếng vải đỏ trong suốt mỏng manh này trông kỳ quái, nếu là khăn tay cũng hút được mồ hôi, nghĩ, chắc là loại khăn trùm đầu vớ vẩn nào đó. tấm vải mỏng còn có sợi dây để nối lại hai mảnh với nhau, chắc là dùng để buộc chặt tóc! Nhưng mà. . . . . tới đây đâu phải là để mua khăn trùm đầu! “Xin hỏi, đây là gì vậy?” thuận tay cầm lên vật tròn tròn nho , ở giữa cũng có sợi dây để nối hai cái lại với nhau, thoạt nhìn rất giống như cái cục bông mà ngày bé thường dùng để cột tóc. “Tiểu thư, đừng đùa tôi nữa, vào nơi này sao có thể biết đây là cái gì!” “Sao mà tôi biết được? Bên ngoài cửa tiệm có để bảng hiệu là bán ‘nội y gợi cảm’, kết quả là khi tôi bước vào đây lại thấy mấy bán đồ cột tóc, quên , tôi đây, nơi này có bán thứ tôi cần!” Đúng rồi, nhất định là nhầm chỗ rồi, nếu , cái bán hàng này cũng bán cho cái đồ cột tóc đáng mà cần xài từ tám trăm năm trước. Bán. . . .bán đồ cột tóc? Cửa hàng của bọn họ bán cái loại đồ cho trẻ con đó từ lúc nào vậy? Nhân viên bán hàng hơi sững sờ chút, đến khi Phó Sồ Nhi ra đến cửa rồi ta mới giật mình phản ứng, vội vàng chạy đến ngăn khách: “Này! Chờ chút!” “Gì vậy? Tôi mua!” “ muốn mua áo ngực sexy đúng ?” “Ừ.” “Tôi nghĩ, nhất định là vẫn chưa trưởng thành rồi! Nhìn vẫn còn tuổi như vậy, chắc là học trung học phải ?” Có lầm hay vậy? Dù gì cũng là sinh viên đại học nha! Phó Sồ Nhi trợn to mắt đẹp, chuẩn bị mở miệng phản bác: “Tôi ——” “Nhưng mà cũng chẳng sao.” nhân viên bán hàng mỉm cười đầy ý, cắt đứt lời của : “Trẻ con bây giờ cũng trưởng thành nhanh lắm, chờ chút, tôi bán cho , mấy loại đồ tốt chúng tôi để ở phía sau! Đừng đâu nhé, đứng ở đây chờ tôi!” xong, ta vội vàng chạy vào lấy tất cả những loại đồ lót với đầy đủ kích cỡ và màu sắc, để lại Phó Sồ Nhi đứng ngơ ngác ở trong tiệm, đôi mắt to tròn nhìn vòng xung quanh, trong lòng lại cảm thấy vô cùng lúng túng, bởi vì, sau khi quan sát những sản phẩm được bày biện ở trong cửa hàng này cách nghiêm túc, mới phát , dường như mình bước vào nơi cực kỳ khủng khiếp. Bình thường, những nơi này đều có tên gọi chung, đó chính là —— “Cửa hàng bán đồ dùng tình thú.”
Chương 4.2 Sao ấy vẫn chưa về nhỉ? Phó Sồ Nhi ngồi ghế sofa đợi Lệ Du Tư, cuộn mình trong chiếc chăn màu trắng mềm mại, thi thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng có chút hoang mang kèm theo chút kiên nhẫn. Ôi. . . . . . cảm thấy hồi hộp quá! Nếu như . . . . . nếu như thích. . . . . vậy phải làm sao bây giờ? được! tuyệt đối được hù dọa chính mình. tự với mình rằng, chắc chắn là ấy thích! Chắc chắn là ấy thích như vậy! Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Lệ Du Tư bước vào căn phòng của mình, lại phát căn phòng lúc này chỉ còn sót lại ánh đèn yếu ớt, bên dưới ánh đèn. . . . , phải là ghế sofa có cục tròn tròn màu trắng. Bên trong chiếc chăn nhung mềm mại tựa như bông tuyết, cái đầu khẽ lấp ló, hé ra khuôn mặt nhắn phình to, có chút buồn bực. “ Tư, về muộn!” Lệ Du Tư bị vẻ mặt của chọc cười, bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại: “ phải là gọi điện thoại về bảo em ăn cơm trước rồi đó sao? vừa mới chuyện với trai của em ở trong câu lạc bộ, vả lại, bây giờ mới là chín giờ tối, từ trước đến nay có thói quen ngủ sớm, chuyện này phải là em cũng biết rất rồi đó sao?” “Em biết, nhưng mà em đợi về nha! Chuyện này chẳng lẽ cũng hiểu sao?” Ơ. . . . . Hình như là quên gọi điện thoại báo cho . . . .Nhưng mà, trước mắt, đây cũng phải là vấn đề trọng điểm! “Em đợi ?” kinh ngạc nhướng mi, cười cười nhìn , như thể muốn thấy được điều gì đó từ trong đôi mắt . “Vâng!” gật đầu cái mạnh: “Em đợi hơn nửa tiếng rồi!” “Em định làm gì?” câu này của hỏi đúng trọng tâm của vấn đề. “Em. . . . .” Sao lại như vậy, sao bây giờ lại là người bị tra hỏi rồi? Nhưng rồi, Lệ Du Tư lại chú ý đến người , cảm thấy có điểm thích hợp: “Bé con, bây giờ mới là tháng chín, thời tiết vẫn còn rất nóng, trong nhà có máy điều hòa, em cũng cần phải bọc mình lại thành cơm nắm như vậy chứ? Cẩn thận kẻo đổ mồ hôi, ra gió thổi lạnh bị cảm đấy! Mau bỏ chăn ra!” “Đừng tới đây!” hét lên bảo dừng lại. dừng bước, nghi ngờ hỏi: “Em sao vậy?” “ khoan hãy tới đây, nghe em ràng !” Bởi vì quá căng thẳng mà kéo chăn càng chặt hơn, biết là bởi vì buồn bực hay là do quá nóng mà khuôn mặt nhắn của đỏ bừng lên, trông chả khác gì viên kẹo hồ lô. “Em ! qua đó nữa, đứng đây nghe em !” Lệ Du Tư cảm thấy thể nào hiểu nổi, cái bé này rốt cuộc là định làm gì đây? “ Tư, sao lại muốn kết hôn với em? Năm ấy, em mới có mười lăm tuổi, cùng lắm cũng chỉ là con nhóc ở trong mắt mà thôi, tại sao lại muốn kết hôn với em?” Nghe vậy, lúc đầu Lệ Du Tư có hơi ngạc nhiên chút, tựa như kịp ứng phó với vấn đề mà đặt ra, nhưng rất nhanh sau đó, mỉm cười, trả lời cho bất an ở trong lòng . “Chuyện này, cũng thường hay tự hỏi mình, nhưng mà, cho dù kết luận cuối cùng là như thế nào cũng cầu hôn với em, bởi vì, ngày nào đó, nhóc con năm nào cũng trở nên duyên dáng đáng , đến lúc đó, ấy trở nên vô cùng quyến rũ, phát mình thích cái giả thiết này, vậy nên, trước khi bé đó bị những tên con trai khác phát ra, muốn mình phải mau chóng chiếm hữu ấy, câu trả lời này, em có hài lòng ?” “ muốn em là của sao?” chớp mắt nhìn : “Nếu như ngày đó em bỏ trốn, bây giờ em là của rồi, bé con, đây là vấn đề mà em thắc mắc sao?” Đôi môi mềm mại đáng khẽ mím chặt, lắc đầu, mái tóc dài suôn mượt như tơ cũng nhàng lay động, chợt lại hơi ngưng lại, đôi hàng mi e dè nhút nhát khẽ nâng lên nhìn : “Nếu như em , đây chỉ mới là lời mở đầu sao? thực tế, em. . . .em muốn làm chuyện. . . . .” “Chuyện gì?” “ có thể đồng ý với em, cho dù em muốn làm chuyện gì, cũng đáp ứng em, có được ?” Dù sao, nếu hôm nay đạt được mục đích của mình, nhất định bỏ qua! “Bé con, cũng sắp bị em làm cho hồ đồ rồi, rốt cuộc là em muốn đáp ứng chuyện gì đây?” Lệ Du Tư bật cười, cố ý trêu chọc . Cái vấn đề này khiến cho cảm thấy quẫn bách: “Ừm. . . .Trước tiên. . . ., là sau đó. . . . . Cho dù thế nào cũng chỉ cần đáp ứng em là được rồi! Tư, có thể làm được ?” “ có thể sao?” nhướng lên đôi mày rậm, có chút nghi hoặc hỏi. “Vậy có thể đừng ‘’ được ?” mím mím môi, giọng điệu van xin. “Được rồi! bị em đánh bại rồi, ‘’, chỉ ‘được’, được chưa? Bây giờ em có thể cho biết, rốt cuộc là em muốn làm cái gì được ?” “Chính là. . . . .” hít hơi sâu, sau đó lại hít thêm hơi sâu nữa. . . . Mãi cho đến lúc cả người nóng bừng, đầu óc căng thẳng như thể muốn nổ tung ra mới chậm rãi cởi bỏ tấm chăn khoác chặt người, để lộ ra bờ vai trắng như tuyết, cùng với lớp voan mỏng màu phấn hồng, tấm voan rất rất mỏng, trừ những vị trí quan trọng hầu hết toàn bộ da thịt trắng nõn đều như như , vô cùng mê người. “Sồ Nhi, em mặc quần áo như vậy ——” kinh ngạc trợn to mắt, cảm thấy thể tin được những gì diễn ra ở trước mắt mình. Phản ứng kích động của dọa đến Phó Sồ Nhi: “Em hiểu, nó rất đắt, Tư, trách em chứ? Em cũng chỉ là sau khi quẹt thẻ mới phát mấy mảnh voan mỏng này đắt như vậy ——” “, vấn đề phải là cái này!” Lệ Du Tư nuốt nước bọt cách khó khăn, lại phát trong người mình nhanh chóng dâng lên ngọn lửa kích tình nóng rực, nóng đến kinh người! – “Sồ Nhi, mau lấy chăn che lại! Nhanh! Lấy chăn che lại, đừng để nhìn thấy!” “Tại sao? phải vừa rồi, vẫn còn rất muốn em bỏ chăn ra đó sao? Sao bây giờ lại giữ lời như vậy?” “Đó là bởi vì biết phía dưới cái chăn, em lại mặc như vậy, chỉ có mỗi ——” hít hơi sâu, dám mở mắt nhìn thân thể trắng như tuyết, đẹp đến mê người của . “ thích à? Hay là bởi vì nó quá đắt, cho nên tức giận?” “ rồi, vấn đề phải là như vậy, mà là bởi vì. . . . .” “ Tư, nhìn em!” khẽ cất tiếng gọi tên , giọng non nớt mang theo chút đơn. “! làm được!” gầm , cố gắng kìm chế bản thân cách cực độ, chỉ câu mà cũng dùng hết toàn bộ sức lực của rồi. “ muốn em sao?” “Đừng quên! Là ai muốn chạm vào nên trốn hôn?” câu này của trúng tim đen của , chỉ ra vấn đề vẫn luôn tồn tại giữa hai người bọn họ, khuôn mặt mang theo chút tức giận. “ trách em. . . . ra là trách em, vẫn chịu tha thứ cho em. . . . .” xong, nghẹn ngào phủ chăn lên người, định đứng dậy rời , lại ngờ, bỗng vươn tay ra, đè cả người xuống ghế sofa lần nữa. “Chết tiệt!” nhịn được mà khẽ mắng câu, cố gắng thả lỏng khuôn mặt căng thẳng đến cực độ của mình: “ vốn định chậm rãi tiến từng bước , Sồ Nhi, em nên biết rằng, muốn tổn thương em, em hiểu ?” “Em hiểu mà!” ngây ngốc gật đầu cái: “Em biết Tư bao giờ làm em tổn thương, cho nên em mới dám làm như vậy!” Thua rồi! hoàn toàn thua dưới tay rồi! Đối với này, cảm thấy có chút buồn cười. Khẽ nhún vai, ngón tay thon dài khẽ chạm vào mảnh voan mỏng màu hồng phấn người , cười : “Được rối! cho biết, bộ đồ này bao nhiêu tiền?” “. . . . .” ghé sát vào tai , khẽ thầm đọc lên con số, chỉ thấy lộ ra vẻ mặt thể nào tin được, rồi lại cười cười ngẩng đầu nhìn . cười mãi thôi, sau đó lại cúi xuống hôn lên cái miệng nhắn của : “Hai tấm voan mỏng này mà mua với cái giá như vậy, quả là có hơi đắt chút, cho nên, chúng ta nhất định phải sử dụng nó tốt, đúng ?” “Sử dụng? !” Phó Sồ Nhi kinh ngạc mở to mắt, nhịn được mà hít vào ngụm khí lạnh, tại sao. . . . tại sao từ trong lời của , lại nghe ra được chút ý đồ đứng đắn, loại cảm giác biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, khiến cho nội tâm của khẽ run rẩy, cảm giác như mình bị ác ý trêu đùa. Cho tới bây giờ, vẫn hề biết, Lệ Du Tư vẫn luôn dịu dàng chờ đợi , vẫn luôn ở bên cạnh che chở bảo vệ , cũng có lúc trở nên điên cuồng mãnh liệt đến độ thể nào kìm chế được như vậy. . . . . .
Chương 5.1 vậy! Giờ phút này, Lệ Du Tư giống như con sói vừa thoát khỏi lốt cừu, từ sau cặp kính gọng vàng, khí chất tà mị trời sinh ngừng lộ ra, yên lặng nhìn chăm chú, sau đó đưa tay tháo mắt kính, đặt lên chồng sách bên cạnh, ngay lập tức, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn ra trước mắt , đôi con ngươi đen láy giấu nguy hiểm bên trong, giống như là có thể nuốt sống con cừu trước mặt vào bụng bất cứ lúc nào. “ Tư. . . . .” Phó Sồ Nhi cảm thấy có chút sợ hãi, dường như là chưa bao giờ biết, sau khi tháo kính, đôi mắt của Lệ Du Tư lại sâu như vậy, khuôn mặt của cách rất gần, đôi môi mỏng khiêu gợi giống như tùy lúc đều có thể hôn . khẽ cười tiếng, nâng tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của , trả lời vấn đề mà thắc mắc: “Đúng vậy, Sồ Nhi của , chúng ta nhất định phải sử dụng tốt, nếu chẳng phải là uổng công em quyết tâm lắm mới có thể tới cái chỗ như vậy để mua đồ ngủ rồi sao?” “Sao biết vậy? Em phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới dám bước vào trong đó!” là con giun trong bụng sao? Đến cả chuyện này mà cũng biết nữa! Phó Sồ Nhi ngạc nhiên, trợn to mắt đẹp, dám tin nhìn chằm chằm vào , trong đôi mắt tràn ngập vui vẻ và cảm giác ngọt ngào. “Em nghĩ là ai? là Tư, là người nhìn em lớn lên từ bé, là chú rể đáng thương, bởi vì cuốn tạp chí tình nho mà lấy được dâu của mình. Em xem! có thể hiểu em sao?” “ Tư, em biết em sai rồi, em xin lỗi, sau này. . . . . Xin đừng nhắc lại chuyện đó nữa, có được ?” kéo kéo ống tay áo của , vừa lắc lắc vừa làm nũng. “Vậy hãy bồi thường cho tốt, để cho có thể hoàn toàn quên chuyện này, được ?” nhướng hàng chân mày, cười cười . “Em cố gắng. . . . .” giọng đáp. “, em phải là cố gắng hết sức mới đúng!” sửa lại lời giúp . “Em ——” Bất đắc dĩ nâng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của , Phó Sồ Nhi lập tức cảm thấy lòng mình hoảng loạn, nhanh chóng cụp mắt xuống, hít hơi sâu, lại lập tức phát ra mình làm sai chuyện, bởi vì hít hơi sâu khiến cho đường cong bộ ngực của trở nên phập phồng, vốn là hành động trong vô thức, thoạt nhìn lại giống như cố tình hấp dẫn . “Đẹp quá!” Trông thấy cảnh đẹp mê người trước mắt, Lệ Du Tư kìm được mà khẽ cảm thán câu. quỳ gối xuống trước mặt , tựa như kỵ sĩ thần phục trước gót chân của nữ hoàng, động tác ưu nhã là thế, lại mơ hồ để lộ ra cỗ dục vọng cuồng dã, tựa như hạ thấp mình như vậy là để che giấu ham muốn dục vọng chiếm hữu của mình. “ Tư, làm gì vậy?” bị cái hành động đột ngột này của dọa cho sợ mất hồn, thân thể tự chủ mà co rúm lại, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, tại sao. . . . . Khi khom người xuống, thân thể cao lớn của lại mất vẻ uy hiếp so với mọi ngày, nhưng lại mang đến cho cảm giác xâm chiếm mãnh liệt hơn, khiến cho nội tâm của nhịn được mà run rẩy. “Sồ Nhi, muốn ăn em, thể lãng phí dù chỉ là chút!” Giọng của trầm thấp mà tràn đầy từ tính, mỗi câu chữ phát ra cũng tràn ngập ý vị trêu đùa. “ Tư, em sợ. . . . .” Phó Sồ Nhi nhàng lắc đầu, trong lòng bắt đầu run rẩy. . . . . Nhưng mà, là sợ hãi sao? . . . . có lẽ, bắt đầu từ ngày đó, nội tâm của dấy lên nỗi khát vọng, thân thể , trái tim thay đổi lúc nào mà hề hay biết, còn muốn kháng cự, ngược lại, như thiếu nữ vụng trộm nếm trái cấm, tò mò muốn khám phá bí mật thực của trái cấm là gì, có giống như trong tưởng tượng của , loại cảm giác ngọt ngào, loại cảm giác khiến cho người ta vui sướng hay ? “Trò chơi chỉ mới bắt đầu, bây giờ em sợ hãi vẫn còn quá sớm, Sồ Nhi của , hãy để cho được thương em!” nhàng đặt nụ hôn xuống đôi môi . Trong khoảnh khắc, xúc cảm đôi môi bỗng chốc thay đổi, như muốn nhấn chìm vào hơi thở ấm áp, hòa quyện vào hương vị của phái nam mạnh mẽ, khiến cho cảm thấy hoảng hốt: “ Tư. . . . .” “Câu trả lời của em là gì? Sồ Nhi, em muốn để thương em sao?” Giữa từng hơi thở tràn ngập tà mị đến mê người, khẽ nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn . Phó Sồ Nhi cắn cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực hệt như trái táo, khẽ lắc đầu, trong ánh mắt lại như giằng co, giống như cái lắc đầu này cũng phải là thể cho những gì mà nghĩ. “ ? Đây chính là câu trả lời của em sao?” Dường như là có thể nhìn thấu được tâm tư của , khóe môi khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén, ngón tay thon dài chậm rãi từ xương quai xanh trượt xuống, đặt lên bầu ngực xinh đẹp của , dưới lớp voan che phủ màu hồng nhạt, nhàng tìm được nhũ hoa mềm mại, bé. “A. . . . . .” sợ hãi hô lên tiếng, đôi mắt mở to, thân thể mềm mại kiều mang theo chút ngây thơ khẽ cong lên. Bàn tay to lớn của ôm trọn gò núi đôi mềm mại của , trong khoảnh khắc ngừng xoa lên hạt châu cảm xúc mập mờ lúc ban đầu bỗng chốc lại thăng hoa đến cực hạn. “ cho nghe, cái bộ nội y có giá trị này, rốt cuộc là có chỗ nào lại đáng giá như vậy?” nhướng mày, đôi tay ngừng trêu chọc . “Nhân viên bán hàng . . . . . cần cởi, mà có thể. . . . . làm luôn.” nhút nhát trả lời, gò má ngay lập tức lại ửng đỏ. “Ồ?” cười cách đầy hứng thú, lại giả vờ như biết, bất chợt đưa tay tháo chiếc nơ hình bướm ở trước ngực , thoáng chốc, bầu ngực căng tròn cùng với nhũ hoa mềm mại ngay lập tức ra trước mắt : “Ý của em là như vậy?” “Ừm. . . . . .” muốn lấy tay che cái nơi đầy xấu hổ này, nhưng rất nhanh lại bị ngăn lại, hạt châu bé được nâng niu ở trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau, liền ngậm chúng vào trong miệng rồi từ từ thưởng thức, xúc cảm nơi đầu lưỡi đem đến cho loại cảm giác vi diệu, lại từng chút từng chút mà len lỏi vào trong trái tim . tựa như búp bê ngây thơ được người ta khoác lên bộ quần áo gợi tình, để mặc cho chơi đùa. Khắp thân thể, từ trong ra ngoài lại giống như bị lửa nóng thiêu đốt ngừng, khiến cho có chút hoảng hốt. “Cấu tạo của cái quần lót này là dễ sử dụng nha!” Lệ Du Tư giống như là vừa mới phát ra vùng đất mới, nở nụ cười tà mị, đưa ngón tay vạch ra hai mảnh chiếc quần lót mỏng manh, thoạt nhìn giống như là quần lót của đàn ông, nhưng mà cái này là quần lót dành cho phụ nữ, vừa nhìn cũng biết, cái khe này phải là để dễ dàng cho việc toilet, mà là. . . . . “ Tư, chỗ đó. . . . . .” Khẽ cắn cắn đôi môi hồng nhạt, còn biết phải nên kháng cự từ đâu nữa. Khi chạm tới vùng cấm địa quan trọng nhất cũng là lúc trong thân thể mảnh mai của bỗng dưng vọt lên trận run rẩy. Cho dù biết từng bộ phận cơ thể nơi đó vẫn là nơi xấu hổ nhất của , tuy vậy, chỉ sợ cho dù có đem sách giáo khoa học học lại vạn lần cũng thể nào biết được, khi bàn tay của đàn ông chạm vào chỗ đó khiến cho người ta run rẩy đến cỡ nào, cảm giác giống như là bị điện giật, sợ hãi thở dốc, thể thành câu. bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, hoàn toàn thể suy nghĩ được gì nữa, để mặc cho vuốt ve đùa giỡn, khơi ra bản năng phụ nữ từ nơi sâu nhất trong nội tâm của , biết bộ đồ lót bằng voan mỏng cơ thể mình được cởi bỏ từ lúc nào, lại càng biết dùng chăn ôm đến bên giường từ lúc nào. Đợi đến lúc ý thức của quay trở lại cởi xong món đồ cuối cùng ở người mình, thân thể trần truồng của người đàn ông tràn đầy sức quyến rũ, động tác ưu nhã giống như con ác điểu, chậm rãi đè lên người , khi làn da nóng bỏng của chạm vào nội tâm của lại dâng lên loại cảm giác an toàn như được bảo vệ, hoàn toàn khác với cảm giác bất an bởi vì khao khát dục vọng khi nãy, nằm trong lòng tạo thành khung cảnh hài hòa đến kỳ diệu. Nhưng cho dù trong đầu chấp nhận này trong lòng vẫn ngừng run rẩy, đối mặt với cỗ dục vọng mơ hồ , cảm thấy hoang mang và sợ hãi, biết phải làm sao. “ Tư . . . . . Tư, em . . . . rất. . . . .” Sợ! – Nằm trong ngực , khẽ kêu lên thành tiếng, cả người run rẩy tựa như đóa hoa trắng mỏng manh trong gió. “Đừng sợ, ngoan. . . . .” cúi thấp người, đôi môi ghé đến bên tai , giọng dụ dỗ: “Sồ Nhi, tin tưởng , đem mình giao cho !” “Nhưng mà. . . . .” chần chừ, dám trả lời, ngay lúc này, cảm giác nóng rực, giống với ngón tay khi nãy, phá tan nơi non mềm của , cần tốn nhiều sức lực cũng khiến cho trở nên căng cứng, trợn to mắt, nín thở chờ đợi chuyện kế tiếp sắp xảy ra. tay Lệ Du Tư giữ chặt cổ tay của , tay vòng ra phía sau, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nơi nào đó bị đè nén ở trong quần mạnh mẽ thoát ra, nhàng chậm rãi đoạt lấy , vật khổng lồ cực nóng cứ thế mà áp sát vào, tốc độ tưởng chừng như chậm rãi, thế nhưng lại để lộ ra cỗ khí thế cho được phép kháng cự. Đau. . . . . . muốn. . . . . . Phó Sồ Nhi bắt đầu giãy giụa, nhưng lại có cách nào thoát khỏi kìm hãm của , xâm nhập từng chút, từng chút , rất nhanh sau đó, đưa tay nâng hai mông của lên, phá tan lớp phòng tuyến cuối cùng, hoàn toàn đem chiếm hữu! Đau quá! bị sợ hãi quá mức rồi! Cảm giác đau đớn trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ thân thể của , thế nhưng chỉ có thể cắn chặt môi, nghẹn ngào dám thốt lên thành tiếng, chỉ sợ động tác nho làm mình rơi vào vực sâu của đau đớn. sớm biết điều này từ lâu. . . . . Nhưng mà, ngờ rằng nó đau như vậy. . . . . lát sau, mới dám bắt đầu cử động, đôi tay trắng nõn nâng lên chống đỡ lồng ngực cường tráng của , giống như con chó đáng thương, nằm trong ngực nức nở. “Đau quá. . . . . Tư, buông em ra. . . . .” giọng kêu lên, kèm theo từng trận đau đớn là cảm giác nóng rực từ từ dấy lên ở nơi sâu nhất trong bụng , nơi mà hai người giao hợp, có thứ gì đó chút kiêng kỵ mà cứ ra vào cách tùy tiện, khiến cho hô hấp của , nhịp tim của , và cả cái loại cảm giác đau đớn này, trong vô thức lại càng tăng vọt. Đó chính là ! hoàn toàn lấp đầy , giống như ở trong người từng bị thiếu mất phần, hôm nay được lấp đầy cách hoàn chỉnh. nhịn được mà khẽ nấc lên thành tiếng, cái cảm giác lạ lẫm này khiến cho cảm thấy còn là chính mình nữa. Lệ Du Tư bắt lấy đôi tay muốn chống cự của , thắt lưng khẽ trầm xuống, đem dục vọng đói khát của mình chôn sâu vào trong hoa huyệt non nớt chưa biết mùi đời của , cảm giác được từ chỗ sâu nhất trong cơ thể tuôn ra luồng dịch nóng, khẽ thở dài tiếng đầy thỏa mãn, hơi rút mình về, chống đôi tay thon dài, ngưng mắt nhìn khóc đến sắp ngất . “Bảo bối, đến lúc này rồi, em được hai chữ ‘hối hận’ với , nếu em làm như vậy, điên mất.” khàn giọng , cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt ngừng rơi xuống bên gò má . “Em nghĩ rằng đau đến thế. . . . .” lắc lắc đầu, vừa khóc vừa . “Chúng ta vượt qua được cửa ải khó khăn nhất rồi, Sồ Nhi, cố chịu đựng chút, nếu như vẫn còn đau em cứ tiếp tục khóc !” Còn hôn lên tất cả những giọt nước mắt đó của em. – Lệ Du Tư tự thầm ở trong lòng. đưa tay nâng mông lên, chậm rãi chuyển động ở trong cơ thể của . “Đừng. . . . .em muốn!” giãy giụa càng thêm kịch liệt, đôi tay bé ngừng đẩy , cố hết sức kháng cự việc ra ra vào vào trong cơ thể mình. Đúng vậy! làm cho đau đớn như vậy, cự tuyệt là chuyện đương nhiên, hẳn là nên làm như vậy. . . . . . Thế nhưng, dần dần lại biết vì sao mình lại phải làm vậy, rong ruổi theo những lần rút ra đẩy vào của , cảm giác đau đớn được thay thế bằng cỗ khoái cảm xa lạ, loại cảm giác sung sướng len lỏi đến tận trong xương mà chưa từng biết đến, chưa bao giờ biết đến! Lệ Du Tư hôn , nhịn được mà khẽ cười tiếng, phát ra cơ thể của dần dần thả lỏng, biết, đây mới chỉ là khởi đầu, nếu như có biểu ‘tốt’, vậy có thể khiến cho đáp lại cách cuồng nhiệt hơn nữa. Sau đó lâu, suy nghĩ của được nghiệm chứng, Phó Sồ Nhi cảm thấy có cỗ sức mạnh bức bách mình đến thở nổi, chưa bao giờ biết cảm giác sung sướng lại có thể khiến cho người ta kinh sợ đến vậy, rồi lại giống như loại cổ độc, để cho ngăn lại trầm luân của mình. cong người, nghênh hợp từng đợt va chạm mạnh mẽ của , sau những lần ra ra vào vào, khoái cảm khiến cho cơ thể dần dần trở nên căng thẳng, trong lòng lại có chút bối rối, tựa như con thuyền trôi bồng bềnh, vậy mà, thân thể cứng cáp và cường tráng của lại có thể vững vàng ghì chặt , cái loại tiếp xúc da thịt này khiến cho cảm giác khó chịu ở trong lòng lại càng thêm kích động. “ Tư. . . . .” rên rỉ thở dốc, nâng mông để có thể tiến sâu vào thêm chút, đôi tay trắng nõn vòng lên ôm cổ chặt, khi mỗi cái rút ra, nhấp vào của càng trở nên nhanh và mạnh hơn, nhịn được mà nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, sau đó lại run rẩy bám chặt khuỷu tay , để cho phóng thích dục vọng vào sâu bên trong cơ thể của mình. . . . .
Chương 5.2 Sáng sớm, những tia nắng mặt trời len lỏi hắt vào rèm cửa sổ, tạo nên những quầng sáng mỹ lệ, từ trong vòm ngực rộng lớn, Phó Sồ Nhi chậm rãi tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp. “Mấy giờ rồi?” Khẽ híp mắt lại, đưa bàn tay nhắn sờ soạng ở người , giống như chú chuột con bé xíu vừa mới được sinh ra, còn chưa kịp mở mắt, mò mẫm loạn xạ. Lệ Du Tư tỉnh từ lâu, ôm , nắm lấy bàn tay bé, khẽ cúi người hôn bên môi: “Chín giờ bảy phút rồi, vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa !” “Ừm. . . . .” Phó Sồ Nhi thả lỏng thân thể yếu ớt, lại lần nữa vùi mình vào bên trong chiếc chăn ấm, khóe môi khẽ mỉm cười ngọt ngào, ôm lấy gối trắng tiếp tục thả mình vào mộng đẹp, dù sao bây giờ mới có chín giờ bảy phút, tranh thủ ngủ thêm chút nữa vậy. . . . . Hả? Chín giờ bảy phút? ! “ chín giờ bảy phút rồi sao?” Cơ thể của như được lên dây cót, ngay lập tức bật dậy, hai tay kéo chăn nhung bao lấy thân thể xinh đẹp, đôi mắt hoa đào mới vừa rồi hãy còn ngái ngủ, bây giờ lại trợn to như hai quả chuông đồng, quay sang nhìn đồng hồ báo thức lần nữa rồi lại hét to: “Chín giờ bảy. . . ., là tám phút rồi!” “Ngủ thêm chút nữa , em cần phải nghỉ ngơi mà!” Lệ Du Tư cười cười ôm người đẹp kéo vào trong ngực, sau đó lại đem chăn phủ kín người . Phó Sồ Nhi bị cuộn trông chẳng khác gì miếng Sushi , giãy giụa kịch liệt, thấp giọng kêu lên: “Em sắp bị muộn giờ rồi. . . . . , là bị muộn giờ rồi!” “Muộn giờ?” “Ừ! Muộn rồi! Tư, nếu có lòng tốt hãy mau buông em ra, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của em đó!” Cuối cùng, chỉ còn cách kêu lên thảm thiết, thừa lúc Lệ Du Tư còn kinh ngạc, xoay người thoát khỏi vòng tay tráng kiện của , vọt xuống giường nhanh như cơn gió. Đau quá! Sau khi xuống giường, Phó Sồ Nhi bỗng chốc giật mình, cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, thân thể giống như con búp bê bị người ta tách ra làm đôi, cắm thêm vào mấy cây đinh ốc, bụng dưới lại đau ỉ, cảm giác bủn rủn như muốn nhắc nhở về những chuyện đêm qua, trước mắt bỗng hoa lên, sau khi thoát khỏi vòm ngực của chưa đầy ba phút, lại bị ôm trở lại vào trong ngực, mà cũng vô lực, chỉ còn biết dựa vào để mình bị ngão nhào xuống đất. “Cẩn thận! Em cứ từ từ mà , cần vội!” “Nhưng hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của em! Chẳng phải cũng biết em mong đợi ngày này bao lâu rồi sao? Làm gì có ai trễ vào ngày khai giảng cơ chứ!” “Tiết thứ nhất của em là mấy giờ?” “Mười giờ!” “Em có biết lão tài xế Trương mà coi trọng nhất, lúc trước là người như thế nào ?” Lệ Du Tư vẫn bình chân như vại, chả có chút động tác gấp gáp nào. “ Tư, người ta có thời gian chơi đoán câu đố với nữa đâu!” gấp đến độ sắp khóc, giống như con kiến bị người ta bắt bỏ vào trong chảo nóng vậy. “Trước kia ông ấy là tuyển thủ đua xe, từng đoạt giải nhất của cuộc thi đua xe thế giới! Em yên tâm ! Trước mười giờ, ông ấy nhất định đưa em đến trường học cách an toàn!” “ sao? Vậy em tắm rửa thay quần áo trước . . . . . A! Quần áo của em ——” đột nhiên dừng bước, phát ra vấn đề quan trọng trước mắt. “Quần áo của em thế nào?” Lệ Du Tư có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày. “Em mang quần áo tới đây! Hôm qua, em chỉ khoác mỗi cái chăn rồi chạy tới phòng , cho nên. . . . . Cho nên chẳng mang bộ quần áo nào tới đây cả! Lần này nguy rồi. . . . . em phải làm sao bây giờ?” Cũng như hôm qua, dùng cái chăn để bọc quanh cơ thể, chỉ khác điều, giờ phút này, dưới lớp chăn kia là thân thể trần truồng mềm mại. “ mình em quấn chăn chạy dọc hành lang đến phòng ?” khẽ gầm lên, dám tin vào tai mình, biết làm như vậy nguy hiểm đến mức nào sao? ! Thế nhưng, Phó Sồ Nhi lại buồn bực hỏi ngược lại : “Đương nhiên là em tới đây mình rồi! Chẳng lẽ, em lại cho người khác? Người ta mà biết em mặc cái loại quần áo như vậy mặt mũi của em để vào đâu đây? !” “Vấn đề phải là cái này! Em ——” “Người ta sắp bị muộn rồi. . . . .” chặt đứt lời của , khuôn mặt nhắn khẽ nhăn lại. “Được rồi!” là bị đánh bại rồi! Lệ Du Tư thở dài, xoay người bước vào phòng thay đồ để lấy quần áo của mình: “Em mặc tạm quần áo của để về phòng vậy!” “Vâng!” trốn ở trong chăn, tay chân vụng về mặc chiếc áo sơmi và quần thể thao mà vừa ném tới: “ Tư, em về phòng thay quần áo đây!” “Đợi , Sồ Nhi!” gọi với theo , trông thấy trở nên bé trong bộ quần áo to lớn của mình, cảm thấy có chút buồn cười. “Chuyện gì vậy?” chạy ra tới cửa, tay túm chặt lưng quần thể thao sắp tụt xuống, nâng mắt tò mò nhìn . “Chúng ta tổ chức hôn lễ lần nữa có được ?” Giọng của trầm thấp, phảng phất giống như là thuyết phục , rồi lại giống như là dụ dỗ , dịu dàng đó khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng. Nghe vậy, Phó Sồ Nhi thoáng sững sờ trong giây lát, cái đầu cúi gằm, có chút biết phải làm sao, hàng mi rũ xuống mang theo ngượng ngùng, tưởng chừng như hề có chút phản ứng nào, thế nhưng đôi môi hồng non nớt khẽ nhếch lên, để lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Sồ Nhi, câu trả lời của em là gì?” hạ giọng, có chút sốt ruột thúc giục. “Ừm. . . . . . quyết định ! Em có ý kiến!” dùng hết sức mình gật đầu cái, bóng dáng xinh đẹp ngay lập tức chạy vọt ra bên ngoài, cũng chẳng dám dừng lại dù chỉ là giây.