1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - 3S] Vợ ngốc à, anh yêu em - TiểuSongNgư kute

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LuffyMonkey

      LuffyMonkey Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      99
      Chương 14
      Edit: LuffyMonkey

      Gương mặt Lương Nhược Tuấn dữ tợn, đuôi chân mày nhăn tít, khi nhìn vào ánh mắt tựa như sài lang hổ báo chăm chăm vào mình tựa như muốn ăn tươi nuốt sống, Hoàng Bích Ngọc theo phản xạ có điều kiện nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm đầu, sống chết gì cũng phải bảo vệ số tàu hũ* ít ỏi của mình.

      *: đầu óc tàu hũ đấy nhé, chứ ko phải thuật ngữ ăn tàu hũ trong ngôn tình đâu.

      Vạn Bảo Châu mở to hai mắt, khí thế hiên ngang lẫm liệt trừng trừng Lương Nhược Tuấn. mới sợ ta. Khi ép hôn Thiên Tống, dự tính bao nhiêu khó khăn, có thể bị bạo hành ( dù tin chắc phải loại người đó), ngược đãi tinh thần ( điều này chắc chắn nhưng kết quả lại xảy ra), nếu có danh sách top 10 nhân vật thần kinh thép nhất thể bỏ sót nữ chủ của chúng ta.

      Bạn thử nghĩ, người ngay cả hố lửa cuộc đời cũng dám nhảy, còn ai hay vật gì có thể làm sợ ?

      Tình thế càng lúc càng cấp bách, dù muốn nhưng cổ phiếu bắt buộc phải đại hạ giá nghiêm trọng, Hoàng Bích Ngọc vừa ôm đầu, vừa ngừng lẩm bà lẩm bẩm câu thần chú “Làm ơn ... làm ơn ... người đàn ông đến cứu tôi, chỉ cần ta phải hoa có chậu, lẩu có nồi, mồi có dĩa, nĩa có dao, bánh bao có hột vịt muối, cái túi có....”

      chủ, được bậy!”

      bàn tay cứng rắn lôi Hoàng Bích Ngọc ra ngoài, sau đó cả người vùi trong lồng ngực ấm áp to lớn.

      Hoàng Bích Ngọc hi hí mắt, bàn tay vòng quanh ôm người đó chặt hơn.

      Lồng ngực vững chãi chấn động chốc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Hoàng Bích Ngọc cảm nhận vòng tay người nọ càng siết chặt lấy hơn.

      “Bích Ngọc, cậu sao chứ?! ” Bên trong thang máy truyền đến tiếng lo lắng của Vạn Bảo Châu. Hoàng Bích Ngọc hoảng hồn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc kia, kinh ngạc hô lên, “Vệ sĩ Quan?”

      Đây chẳng phải Quan Định Hàn, vệ sĩ riêng kiêm tài xế mặt than của ư?

      Hai cánh tay Quan Định Hàn vẫn đặt ngay hông Hoàng Bích Ngọc, con ngươi đen sẫm yên lặng nhìn , ánh mắt chuyên chú như nhìn đứa trẻ hiểu chuyện.

      Lại trách mình bậy, hừ, làm, như ta ngon lắm vậy đó, khoái dạy đời như thế sao ngày đó làm thầy giáo cho thiên hạ nhờ mà làm vệ sĩ chi cho tôi khổ vậy nè trời! Hoàng Bích Ngọc phụng phịu cúi đầu xuống nên thấy ánh mắt đầy sủng nịnh của Quan Định Hàn, bàn tay đưa lên định xoa đầu .

      Hoàng Bích Ngọc nhìn xuống hông mình, nơi có bàn tay dính cứng như keo dán sắt, lúc này mới phát tư thế hai người lúc này có bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ, có bao nhiêu gian tình có bấy nhiêu gian tình, giật mình, vội vàng tránh thoát khỏi vòng ôm của , lui ra phía sau, bởi vì lùi quá nhanh mà giày cao gót đột ngột nghiêng qua, khiến mất thăng bằng mà ngã về phía sau.

      Xong đời. Ngã dập mặt xuống đất, chấn thương đổ máu, nặng phẫu thuật thẩm mỹ...

      Hoàng Bích Ngọc cân nhắc nên vào thẩm mỹ viện hạng nhất nào bàn tay vươn ra, ôm vào lòng, trong mũi toàn là mùi hương Romano nam tính khiến tim khỏi đập nhanh.

      sao chứ?!” Giọng trầm thấp che giấu được quan tâm. Lớn đến chừng này đây là lần đầu tiên Quan Định Hàn chủ động hỏi thăm người nhưng đáng tiếc bị tiếng kêu khẩn trương của Vạn Bảo Châu tới kịp thời, đến đúng lúc át .

      “Bích Ngọc... Bích Ngọc... Cậu có sao ? Sao trả lời mình? Bích Ngọc...”

      Hoàng Bích Ngọc vội vã chạy về phía thang máy, trong lòng gấp gáp, tay ngừng đâp vào cửa, gào to lên “Cậu sao rồi?”

      nhớ , lúc Quan Định Hàn kéo đồng thời Bảo Châu bị cái tên “ phía trước ở đằng sau thiên hạ hốt gạo muối rải theo quá trời” lôi vào thang máy. ràng mục đích ta nhắm vào Bảo Châu. Sao đầu to nhưng óc như trái nho khô ngu ngốc nhận ra?

      nhớ tới những tin ức mạng, những bị cưỡng hiếp trong thang máy, lại nghĩ đến chị em tốt thân mình khiêu vũ với sói, lòng của nhịn được run bần bật.

      Quan Định Hàn, vội vã chạy tới đỡ tránh cho màn dập mặt vào cửa thang máy.

      “Bốp”, tát mạnh lên mặt Quan Định Hàn. tức giận nên có thời gian suy nghĩ xem mình làm gì, nước mắt ngừng rơi, “Quan Định Hàn, là tên khốn kiếp.”

      Cái tát này rất mạnh, mặt và tay đều đỏ ửng.

      Quan Định Hàn nhíu mày nhìn bàn tay trắng trẻo xinh đỏ lựng hết lên. Da thịt dày, biết!

      Hoàng Bích Ngọc thấy ánh mắt của , lại hiểu lầm bất mãn. tự nhận mình có hơi quá đáng. ta là vệ sĩ của , cho dù ta có nhận tiền của ba bảo vệ an toàn cho nữa, cũng phải là bao cát để mình muốn trút giận lúc nào trút giận.

      biết mình vô lý, tính tình đại tiểu thư bộc phát, nhưng người bị nhốt trong đó là bạn thân của , người bạn thân nhất của . Phụ nữ đối diện với an nguy của những người mình thuơng vĩnh viễn thể tỉnh táo được như đàn ông. Hoàng Bích Ngọc lại là trong số đó.

      chủ, để tôi phá cửa thang máy xông vào!” Quan Định Hàn nghiêng mặt sang hướng khác, chừa cho giọng trầm.

      Hoàng Bích Ngọc lạnh nhạt hừ tiếng, thèm đến xỉa tới , cầm điện thoại lên,

      “A lô, ba... Dạ, con... Bích Ngọc... Dạ... Ba cho 100 em đến địa chỉ XXX ngay giùm con được ? Vâng... ngay bây giờ... Chuyện rất gấp... Vậy nha ba... Về con sau... Dạ... Con biết mà... Ba yên tâm... vệ sĩ Quan bảo vệ con rất chu đáo ” Miệng , mắt toé lửa lườm người đàn ông trước mặt cái. Vâng, tốt lắm... tốt đến nỗi chỉ lo bảo vệ con, bạn thân thiết của con chết bỏ mặc bay.

      Hoàng Bích Ngọc tắt điện thoại, chăm chú nhìn Quan Định Hàn lúc, sau đó từng bước từng bước đến bên , mắt long lên sòng sọc. Bàn tay mạnh mẽ vung lên.

      Quan Định Hàn đứng yên, mặt đổi sắc mặc muốn làm gì làm. Tuy hiểu vì sao tức giận nhưng chủ của bề ngoài nhìn có hiếu động đôi chút nhân tính tính vốn thiện lương, có thể là tốt nhất thiên hạ. Chuyện khiến tức giận đến nỗi ra tay đánh người chắc chắn phải có lý do.

      Người bị đánh nhất định sai lầm nghiêm trọng, có lẽ tội ác khó tha.

      Đột nhiên Quan Định Hàn có ý tưởng muốn ra toà đầu thú. chủ đánh 100% là ... tội đáng chết!

      Khi Quan Định Hàn đinh ninh mình chịu cái tát đau điếng bàn tay Hoàng Bích Ngọc dừng trước má . cười khanh khách nựng nựng vài cái, quên bóp, xoay, hết làm dáng heo đến làm kiểu mặt cười, tâm tình lo lắng sốt vó cho bạn thân cũng dịu nhiều.

      Chết, làm quá tay rồi! Sau hồi vân vê chán, Hoàng Bích Ngọc phát hai má Quan Định Hàn đỏ ửng. thầm trách mình quá trớn, làm người ta từ bình thường chuyển sang hề mũi đỏ.

      Hoàng Bích Ngọc lôi trong giỏ xách ra tuýp thuốc tan bầm, tiêu sưng. nhàng, cẩn thân từng li từng tí thoa lên bên má sưng đỏ của .

      Đây là thói quen xuất phát từ rất rất lâu của , lâi đến nỗi bắt đầu từ lúc nào, hình như lúc hai người vào nhà trẻ. Mỗi lần có chuyện ấm ức vẫn thường hay lấy ra trút giận, mà cái tên ngốc đó luôn luôn yên lặng chịu đòn, làm stress qua lương tâm cắn rứt chịu nổi, tập thành thói quen thoa thuốc cho .

      Quan Định Hàn bây giờ khác cậu bé Quan ngày xưa. Mặt tĩnh lặng như nước, tỏ thái độ gì, nhưng ai biết trong thâm tâm có từng con sóng lăn tăn. chăm chú vào đôi môi đỏ xinh của thiếu nữ, yết hầu tự chủ đánh ực cái.

      Quan Định Hàn ngượng ngùng quay mặt hướng khác.

      Hoàng Bích Ngọc nóng nảy xoay đầu lại. “Đứng yên coi! cứ lắc tới lắc lui làm sao tôi bôi thuốc được!”

      Hoàng Bích Ngọc tiếp tục thoa, động tác khéo léo thuần thục, vừa làm vừa làu bàu,

      là, đây có phải lần đầu tôi giúp thoa thuốc đâu. Nhớ ngày còn ...”

      Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Quan Định Hàn, tằng hắng vài tiếng rồi tắt tị, tiếp tục làm công việc chữa thương của mình.

      Hoàng Bích Ngọc bĩu bĩu môi. Gì chứ? Chuyện hồi xoa mông cho ta mất mặt lắm hả? Chỉ là thoa thuốc thôi mà. Có giỏi tự thoa thuốc vô mông .

      Huống chi lúc đó hai đứa đều còn xíu.

      Làm gì cứ như cướp đời trai của ta vậy.

      Bàn tay thiếu nữ mát lạnh mát xa nhàng má, chẳng mấy chốc thoải mái dần dần lấn át cảm giác nóng rất. Hoàng Bích Ngọc vừa thoa thuốc vừa nhàng :

      “Xin lỗi vì đánh ! Nhưng lúc nãy biết tôi giận thế nào hả?”

      Trong lúc đợi đám người cứu viện đến, vì quá rảnh nên bây giờ quyết định từ tốn kể lại toàn bộ việc cho Quan Định Hàn, còn quên nhấn mạnh thối nát của Lương Nhược Tuấn.

      Hoàng Bích Ngọc ngồi bó gối, hai tay ôm đùi, mặt mày ủ rũ :

      là đai Hồng Vovinam* mà, khii nãy sao ra mặt đánh nhau với tên khốn kiếp đó... Bây giờ hay rồi. Bảo Châu bị ta lôi vào thang máy. biết giở trò gì nữa. Lương Nhược Tuấn, biết là ai ? Là con ngựa đực có tiếng trong giới thượng lưu đó. ”

      *: đai Hồng, trong Vovinam gọi là Võ sư Cao đẳng, chỉ dưới đai Trắng của Chưởng môn mà thôi.

      Hoàng Bích Ngọc dài dòng liên miên, đổi lại sắc mặt Quan Định Hàn vẫn lạnh tanh, vô cùng tập trung chuyên môn: đếm độ ẩm khí, dáng điệu hờ hững chẳng bận tâm khiến Hoàng Bích Ngọc giận sôi lên. thay đổi tư thế, chuyển từ ngồi xổm xuống đất sát rạt bên , chỉ trong vòng giây đứng bật dậy, lùi xa mười mét.

      Chưa vơi cơn tức, Hoàng Bích Ngọc khí thế rực lửa chỉ muốn nhấn đầu vào chảo nước sôi, hai mắt đau đến nỗi muốn nổ đom đóm, cổ họng gằm ghè “Đồ lạnh lùng có tình người biết thương đồng bào cùng chung Tổ quốc, tâm cứng còn hơn tuyết Bắc Cực!!!”

      ra Quan Định Hàn vô tình như Hoàng Bích Ngọc nghĩ. Lòng bây giờ hề bình ổn như vẻ bề ngoài. Tim từng trận co rút. hận để đánh chết chính mình.

      Lúc đó việc xảy ra quá cấp bách, khi từ xa chạy đến nơi chỉ nhìn thấy thân hình người đàn ông áp đảo cái gì đó, hai bị thân hình ta che khuất, gương mặt người đàn ông chỉ còn nghiêng nghiêng, căn bản thể nhin ra ta là ai, chỉ có thể dựa vào trực giác cảm nhận khí tức nguy hiểm bao trùm chung quanh.

      Dưới tình huống hoàn toàn mù mờ đó, hiểu sao trong mắt lúc đó chỉ nhìn thấy ràng gương mặt tái lại sợ hãi của chủ, thấy mặt áp sát mặt người đàn ông khác, cơ hồ đôi môi hai người sắp đụng vào nhau, hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác hề thoải mái, cổ họng như mắc nghẹn, khó chịu thở nổi, trái tim có cảm giác bị như bị dây thừng buộc chặt, chua xót, cảm thấy tức giận hiểu được.

      Theo phản xạ tự nhiên, vội vã kéo ra, tránh xa hơi thở đàn ông khác, trong giây phút ấy trong lòng chỉ có ý nghĩ: người đàn ông tiếp xúc, chỉ có thể là . Trong phút bốc đồng, làm việc suy nghĩ, kịp nhìn thấy bên cạnh còn có Vạn tiểu thư, chỉ vì , Vạn tiểu thư mới lâm vào hiểm cảnh.

      biết. Nếu biết, cho dù phải chết, cũng đứng ra chiến đấu với tên đó, để bị thừa cơ bắt vào thang máy.

      hiểu hơn ai hết tình cảm của Bích Ngọc và Vạn tiểu thư. Nếu Vạn tiểu thư xảy ra chuyện gì, rất buồn.

      Chết tiệt, biết bị nay mình làm sao nữa, mất lý trí, phá vỡ hết mọi nguyên tắc đặt ra cho mình, trở thành loại người ấu trĩ ghét nhất.

      Hoàng Bích Ngọc vẫn dùng ánh mắt hình viên đạn trừng trừng Quan Định Hàn.

      **********

      Bên trong thang máy, sau khi Lương Nhược Tuấn lôi Vạn Bảo Châu vào trong thang máy, liền ấn vào nút ngừng hoạt động, ta áp sát Vạn Bảo Châu, hai tay đặt tường, khoá chặt lại, ánh mắt chuyên chú vào như hổ rình mồi.

      Vạn Bảo Châu vùng vằng thoát khỏi người Lương Nhược Tuấn, nhưng đáng tiếc cả người ta như keo dán sắt bám cứng lấy , mặc cục cựa, giãy giụa thế nào cũng lay chuyển.

      “Thả tôi ra. Tôi muốn ra ngoài với bạn tôi! ” dùng sức giãy khỏi người .

      Lương Nhược Tuấn nào dễ dàng buông tha cho như vậy? Ánh mắt sắc lạnh lướt từng tấc da thịt của đầy tính uy hiếp, ta túm chặt lấy tay .

      cho phép chạm vào tôi... ” Vạn Bảo Châu gầm lên, dùng hết sức mới đẩy người ra được chút.

      “Thả tôi ra! Thả tôi ra!” lớn tiếng kêu to.

      Tiếng la hét đinh tai nhức óc vẫn làm Lương Nhược Tuấn bối rối, ta thong thả móc từ trong túi quần ra hộp thuốc lá và bật lửa ra, nhàn nhã châm điếu,

      Lương Nhược Tuấn nhả khói vào mặt Vạn Bảo Châu “Nếu em muốn mọi người trong cả nước, thậm chí là toàn thế giới biết Thiên phu nhân cùng người đàn ông khá trong thang máy tối om trong khoảng thời gian dài, cứ việc la lớn hơn nữa .”

      Lương Nhược Tuấn rít thuốc dài, nhả khói vào mặt Vạn Bảo Châu “Chậc chậc... người đàn ông suốt ngày bị giới truyền thông đeo bám vì bò đực có sừng*, hiểu cảm giác thế nào nhỉ?”

      *: Thuật ngữ mỉa mai những thằng đàn ông ngu như bò để bị vợ cắm sừng

      câu đẩy Vạn Bảo Châu vào đường cùng. phải bảo vệ chồng , được để chịu bất kỳ tổn hại nào. Danh dự của , tiền đồ của tất cả đều có thể tàn lụi trong phút bốc đồng.

      chợt nhớ đến Bích Ngọc, biết cậu ấy sao rồi, vội vã gào ra, hy vọng người bên ngoài cho đáp án yên lòng, “Bích Ngọc, cậu sao chứ?! ”

      Nhưng đợi lúc lâu, vẫn nghe bạn tốt trả lời, càng sợ hãi hơn, lớn tiếng mặc kệ cổ họng đau rát, may mắn ông trời thương , Bích Ngọc sao. Cậu ấy vẫn ổn.

      Vạn Bảo Châu sau khi xác định Hoàng Bích Ngọc an toàn, mới quay lại Lương Nhược Tuấn, hung hăng trừng mắt với ta “Lương đại thiếu, có thể tránh ra chút được ? Đối xử với người con có chồng như vậy, thấy mình quá khiếm nhã sao?”

      Khuôn mặt bình tĩnh, bộ dạng hiển nhiên phun ra từ “

      Vạn Bảo Châu cau mày “Nhưng thể cứ áp sát tôi như vậy. Lương đại thiếu à, có đui cũng phải thấy mờ mờ chứ: đây là thang máy chứ phải ngoài trời, khí có hạn, tỉ lệ thuận với nguy cơ để nải chuối lên bụng* có thừa. ”

      *: Theo phong tục của dân gian của dân tộc Việt Nam, khi nhà có người mất, trong đám tang phải đặt nải chuối lên bụng những người chết.

      Lương Nhược Tuấn chột dạ dập tằt thuốc, ta theo bản năng lùi về sau vài bước.

      tranh thủ thở vài ngụm, sau đó tiếp “ đàn ông con trai da mặt dày như bánh xe, sức khoẻ như trâu bò, có thể nhịn thở mười năm vẫn tồn tại thế gian, còn tôi thiếu dưỡng khí chốc là đời nhà ma rồi”

      Lương Nhược Tuấn lập tức đen mặt, ánh mắt dâng ngập lửa giận, hai hàm răng nghiến lại ken két. Giỏi lắm! Khi nãy trong nhà hàng mắng ta là dầu chiên chiên lại, bây giờ lại chửi ta biết xấu hổ, sửu nhi*, là cương thi* tương đương với xỏ thẳng là đồ hồn cát đảng binh lượn lờ tháng 7 lịch nữa.

      * Sửu nhi hay còn gọi là trẻ trâu đến những người ngông cuồng coi ai ra gì, thích thể , cứ tỏ vẻ ta đây là đúng còn lại là sai hết, cố chấp đến mức lỳ lợm nghe lời ai.

      *Cương thi được biết đến như xác chết biết trong văn hóa dân gian Trung Quốc, cũng giống như ma cà rồng hay zombie ở phương Tây.


      Những ai dựa vào bề ngoài Vạn Bảo Châu đánh giá nhu nhược lầm to, thực ra chỉ dịu dàng, thậm chí có phần ngốc nghếch khờ khạo trước những người thân thiết, như ba , Hoàng Bích Ngọc, Thiên Tống. Đối với những người thương, chỉ cần họ vui, có thể ép bản thân mình chịu thiệt cỡ nào cũng được. chấp nhận hy sinh tự tôn, kiêu ngạo trước họ vì họ. Nhưng có nghĩa là biến mình thành thánh mẫu, mặc cho người lạ chà đạp thương tiếc.

      thể vì chỉ vàng mà tới mức ép tôi vào đây mưu giết người chứ?! Vạn Bảo Châu nhìn Lương Nhược Tuấn cái, sau đó đến cửa thang máy, kiểm tra lượt “Tôi tin Lương đại thiếu bỏ mặc Lương thị. Nếu chồng tôi biết ức hiếp vợ ấy như vậy, ấy ... ” đạp đạp vài cái vào cửa thang máy, trong lòng thầm kêu lên vài tiếng. muốn chửi thề mà. biết Bích Ngọc ở ngoài thế nào rồi, chỉ sợ ấy lo lắng rồi làm chuyện thiếu suy nghĩ.

      Vạn Bảo Châu dám la lên, miệng đời đáng sợ, biết họ thấy cảnh này suy diễn tới mức thế nào nữa. thế nào cũng được, chỉ bận tâm danh tiếng của Thiên Tống. Vợ mình bị đồn trong thang máy với người đàn ông khác, ai chịu nổi? Tuy tin nhưng có nghĩa là khó chịu.

      Huống chi thách cái tên công tử nhà giàu ăn chơi đó ta dám để chết rục trong này, chỉ cần chút xíu xiu tổn hại, ít nhất có 3 tập đoàn lớn trong nước: Thiên thị, Vạn thị cùng Hoàng thị đè bẹp cái công ty cỏn con của hai cha con nhà họ Lương thành cám à?

      được nhắc đến ta!! ” Lương Nhược Tuấn bị câu của kích thích máu xông tới não. ta vứt bỏ lớp mặt nạ nguỵ trang bao nhiêu năm nay, thô bạo tru lên tiếng như sói hoang, ôm lấy rồi đè lên cánh cửa, thân hình cao ngất cũng thô bạo áp lên, lay mạnh vai như muốn bẻ gãy xương cốt của : “... .....Nhìn cho xem là ai........Bảo Châu!”

      “Bốp! ” Lần này tới phiên Vạn Bảo Châu mất bình tĩnh tát ta cái đau điếng. Quá bất ngờ, Lương Nhược Tuấn kịp tránh né, gương mặt điển trai xuất dầu hằn đỏ chót.

      mới chính là người được nhắc đến ấy. Thiên Tống tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần, ấy phải hạng Miệng nam mô, bụng bồ dao găm như . là hạng người gì chả lẽ tôi biết sao? Bề ngoài thơn thớt cười mà trong nham hiểm giết người dao, vũ phu, trăng hoa, lôi kéo hết này nọ lên giường như . ” Giọng thiếu nữ dịu dàng, êm ái khác xa với hành động bạo lực và những lời cay độc vừa làm.

      Hai mắt Lương Nhược Tuấn sáng lên, “Em bảo em hiểu về . Em còn điều tra, biết lôi kéo hết này nọ lên giường? Em để ý chuyện đó? Em quan tâm ? Người em để ý là chứ phải cái thằng công tử ếch đó? Em tò tò theo nó hàng ngày chỉ để ngắm ? Vì nhận ra tâm ý của em nên em mới chuyển hướng sang cái thằng ông chủ hết thời đó. Em ràng là muốn chọc ghen đây mà...”

      “Dừng!!! ” Vạn Bảo Châu hết nổi ta. Trình độ tự kỷ của ta thiên hạ vô song đỡ nổi. Ngửa mặt lên trời cao, à trần thang máy, lòng tự hỏi lòng con rất thành tâm, rằm nào cũng cúng mà sao thấy dập dìu, bám con hoài buông vậy, ông trời.

      quyết định làm đấng cứu thế, từ bi bác ái tẩy não dùm ta, “ lầy* quá Lương thiếu hà. tưởng là ai? Hệ Mặt Trời hả? Mọi hành tinh có nhiệm vụ quay xung quanh ? Xin lỗi à. Dẫu cho tất cả hành tinh trong Thái Dương Hệ đều xoay quanh mặt trời vẫn có hành tinh làm như vậy.”

      *: “lầy” Facebook để diễn tả cái “bẩn” : Chơi lầy vậy – Có nghĩa là chơi bẩn vậy. Ngoài nghĩa là bẩn ra từ “lầy” còn bao hàm dai dẳng ví dụ chơi đùa dai, chơi bẩn và dai dẳng.

      Lầy = chơi bẩn, chơi đểu + Dai dẳng, lì lợmVạn Bảo Châu gằn từng tiếng: Sao Mộc xoay quanh mặt trời*.

      *: http://news.zing.vn/sao-moc-khong-xoay- ... 69515.html


      chỉ tay vào mình, giọng điệu kiên định: “Và tôi chính là Sao Mộc đó.”

      “Lương thiếu, tôi biết mục đích hôm nay bắt tôi vào đây nhưng tôi cho biết, tôi sợ đâu. Nếu dám đụng đến cọng tóc của tôi, tôi tin cũng biết hậu quả thế nào rồi đó. ”

      nghĩ tôi quan tâm tới mấy thứ đó sao? ” Lương Nhược Tuấn nhếch mép khinh thường. Chỉ cần cẩn thận để lộ sơ hở, ta có bị nhúng chàm cũng có can đảm mách tội.

      Tình là điểm yếu của phụ nữ. Vạn Bảo Châu làm sao dám để lộ chuyện ta bị người đàn ông khác chiếm đoạt? ta thằng ôn con đó như vậy, sợ nó bỏ sao?

      Vạn Bảo Châu hiểu người đàn ông trước mắt nghĩ gì. Ánh mắt sáng quắc chiếu thẳng vào mắt Lương Nhược Tuấn. Trong đôi mắt có khinh thường, thương hại, lẫn chán ghét. Lương Nhược Tuấn bị nhìn như vậy toàn thân nổi da gà. ngờ có ngày lại có phụ nữ nhìn bằng loại ánh mắt đó.

      Phụ nữ phải đều mê như điếu đổ, sóng mắt đa tình quyến rũ , trao cho những nụ hôn nóng bỏng, nhiều người còn tiếc lấy tính mạng ra uy hiếp chỉ để cùng lên giường thôi sao?

      Vạn Bảo Châu cười nhạt : “ quan tâm nhưng cha quan tâm. Còn tôi... bất quá... ” Nụ cười môi vụt tắt, gằn từng tiếng, “ đụng tới tôi, chỉ là đụng phải xác chết theo nghĩa đen. ” Nếu ta quyết dồn vào đường cùng, chỉ còn cách liều mạng được ăn cả ngã về .

      Lương Nhược Tuấn ngờ Vạn Bảo Châu kiên cường như thế. ta sửng sốt, cả người bừng bừng khí giận. ta tiếc lấy cái chết ra uy hiếp chỉ muốn thoát khỏi .

      Bầu khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

      **********

      Băng Tuyền tay múc muỗng trứng cá Caviar cho vào miệng, tay kia lưu loát ấn màn hình điện thoại. Dù cho ông bà ta vẫn thường dạy: Khi ăn phải chuyên tâm, được làm việc khác nhưng hành động nên nết này của lại rất tao nhã, rất quý phái cứ như thể làm hành động đẹp theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng vậy.

      Băng Tuyền đẩy điện thoại qua bên, tiếp tục ăn. Tầm mắt hờ hững thoáng qua smartphone bàn, trong đáy mắt lên tia ngoan độc.

      Lương Nhược Tuấn, Vạn Bảo Châu, là các người ép tôi! tôi cho các người biết thế nào là “Chọc giận Băng Tuyền, hậu quả gánh nổi” !

      Chính bức tôi đến bước đường này!

      màn hình điện thoại, lên dòng chữ “Hành động !”

    2. LuffyMonkey

      LuffyMonkey Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      99
      Chương 15:
      Edit: LuffyMonkey


      Hoàng Bích Ngọc và Quan Định Hàn ngồi xổm dựa lưng vào tường đối diện thang máy, chơi trò oẳn tù tì ăn búng.

      Chính xác là khi Quan Định Hàn thua, Hoàng Bích Ngọc búng , còn khi Hoàng Bích Ngọc thua, Quan Định Hàn trầm mặc hé miệng “Chơi tiếp!”

      Chỉ là lúc đó hai mắt lấp lánh, tràn ngập ý cười.

      Lúc đầu Hoàng Bích Ngọc nhất định chịu cách chơi vô vị đó, nhưng Quan Định Hàn mặt lạnh chủ, có chịu chút xíu tổn thương đền nổi.

      Mặc kệ Hoàng Bích Ngọc mè nheo cỡ nào, vẫn giữ vững lập trường.

      Nhưng, nửa giờ đồng hồ trôi qua, kết cục Hoàng Bích Ngọc cũng hiểu vì sao làm vậy. nhăn nhó, gì chứ, từ nãy tới giờ nửa ván cũng chưa thắng được. May mắn Quan Định Hàn tính toán. Nếu ta búng , chắc trán biến thành bãi tương ớt rồi.

      Quan Định Hàn tủm tỉm quan sát điệu bộ như trẻ con giận dỗi đòi quà của , cảm giác lúc này đặc biệt đáng .

      Hoàng Bích Ngọc cảm nhận tầm mắt nóng rực của người bên cạnh, tò mò ngoái đầu nhìn lại thấy Quan Định Hàn nhìn đẩu đâu.

      Mắt loé lên tia sáng ranh mãnh, quay đầu lại, thừa dịp phân tâm, vội chồm qua búng cái. Quan Định Hàn giật mình quay đầu lại. Kết quả Hoàng Bích Ngọc lảo đảo ngã vào người .

      Quan Định Hàn sợ bị thương, vội vàng ôm chặt lấy , ấn lọt thỏm trong ngực mình, lấy thân mình làm điểm tựa cho .

      Hoàng Bích Ngọc nằm đè người , vẫn hồn nhiên chưa phát ra tư thế hai người bây giờ có chút kỳ quái. bật cười khanh khách bóp bóp má Quan Định Hàn, hất cằm lên tận nóc nhà “ cũng tôi thua được búng

      Tình huống lúc này vô cùng buồn cười, nữ nằm người nam, và gương mặt bạn nam nào đó “ráng chiều ai nhuộm mà hồng quanh năm”, trái tim bình bịch bình bịch như đồng hồ quả lắc bị lỗi, nhưng mà... bạn nữ nhà chúng ta... rất chi ngây thơ vô số tội, nhìn bạn nam bằng cặp mắt ngơ ngác: “ sao thế? Có chỗ nào thoải mái sao?”

      Người nóng ran, cảm giác có cái gì đó chọc chọc vào khiến thoải mái.

      sờ sờ trán . Đâu có nóng đâu.

      để cây viết của nằm thẳng được à? Để đứng đâm vào người tôi đau quá ” Hoàng Bích Ngọc nhảy khỏi người Quan Định Hàn, nghiêm túc phê bình . như vậy rất tốt. Làm vệ sĩ, đem cây viết bên người để take notes, ok. Nhưng ai lại để viết dựng thằng đứng trong túi quần thế kia. Người nào tới gần chắc bị đâm cho lòi họng quá.

      Hoàng Bích Ngọc ca cẩm mà quên mất chuyện vô cùng vô cùng quan trọng: Cây viết khi đâm ... nó đứng ở đâu.

      Và... nhất là... ai may túi quần ở chỗ đó cả.

      Quan Định Hàn cúi đầu, nhìn thứ đứng thẳng dâng trào trong đáy quần mình, lửa dục kiềm chế được, dường như muốn phá cả quần ra!

      Tệ , căn bản là còn khống chế nổi cơ thể mình, bị mất mặt trầm trọng trước chủ!

      Mặt Quan Định Hàn chính thức biến thành Bao Công!

      Trời tuyệt đường người. Nhất là mấy người đẹp trai, Quan Định Hàn khó xử, biến cố xảy ra, nhất thời khiến hai người trong cuộc quên lửng luôn chuyện xấu hổ này.

      tốp gần 20 người mặc toàn đồ đen - Hoàng Bích Ngọc thầm nghĩ: làm như tư thế khi mặc đồ đen bảnh hơn vậy đó! đằng đằng sát khí lao vào và Quan Định Hàn, dùng các chiêu tức tàn độc nhất quyết dồn cả hai vào chỗ chết mới thôi.

      “Cẩn thận! ” Quan Định Hàn kéo Hoàng Bích Ngọc ra sau, xoay như chong chóng, lúc né khi gạt, tay chân linh hoạt ngăn chặn những đòn sát thương của nhóm người áo đen.

      Mãnh hổ nan địch quần hồ. Quan Định Hàn cho dù có vô địch Vovinam chăng nữa, nhưng mình hẳn nhiên phải đấu lại số đông, huống chi còn phải bảo vệ Hoàng Bích Ngọc, từ từ bị dồn vào thế nguy hiểm.

      “Các người làm gì vậy? được! ” Hoàng Bích Ngọc la lên, vội vã giằng khỏi tay Quan Định Hàn, lao về phía thang máy. Nơi đó nhóm gần chục người đàn ông ra sức cắt dây thang máy, cả kinh, bất chấp tất cả nhào tới cố gắng giữ chặt dây thang máy.

      Nếu dây thừng của thang máy bị gãy, thang máy trong đó có Bảo Châu rơi xuống.... Họ ở lầu 20, là lầu 20 đó, từ lầu 20 rơi xuống, nát bét, cũng chào hỏi ông bà...

      Quan Định Hàn vừa đánh đấm vừa chú ý nhất cử nhất động của Hoàng Bích Ngọc. còn cách nào, đành cắn răng chịu cú đá vào bụng, thừa dịp đối phương lơ đễnh thoát khỏi vòng vây chạy về phía .

      Máu chảy ròng ròng từ hai bàn tay Hoàng Bích Ngọc nhưng vẫn cắn răng kiên trì chống đỡ, mồ hôi tuôn ướt khắp người .

      Bảo Châu! Cậu ngàn vạn lần đừng có chuyện gì!

      Sức phụ nữ làm sao chống chọi được lâu dưới trọng lượng kinh hồn tương đương 450kg. Chưa đầy 2 phút sau, Hoàng Bích Ngọc lảo đảo rơi tay.

      ! ” hét lên tiếng, vội vã chụp lại!

      Quan Định Hàn giữ chặt dây thừng, chịu đựng đau đớn thân, nhìn Hoàng Bích Ngọc “ chủ, buông tay!”

      ! Tôi buông!”

      chủ, tôi - buông tay! ” Quan Định Hàn dùng hết sức gằn từng chữ.

      “Tôi buông. Bất quá chúng ta đuối sức cùng chết thôi! ”

      Quan Định Hàn còn muốn khuyên , chợt tên dùng dao đâm lén sau lưng Hoàng Bích Ngọc. vội vã nhoài người qua chút, dang chân ra hứng trọn mũi dao.

      Quan Định Hàn đau đớn nhíu mày.

      Hoàng Bích Ngọc rơi nước mắt. Vào thời khắc nguy hiểm, dùng thân thể của mình để bảo vệ .

      pha nhoài người của Quan Định Hàn cộng thêm việc hai người căn bản thể giữ nổi nên dây thừng tuột khỏi tay, thang máy cũng theo đó rơi xuống.

      Đúng lúc này Hoàng Bích Ngọc ngã xuống, vắt cạn sức rồi, còn có thể cố gắng được nữa. Quan Định Hàn vội vã buông dây, hai tay nhanh chóng vòng qua ôm chặt lấy Hoàng Bích Ngọc cùng nhau ngã xuống, dùng thân thể mình làm đệm cho .

      Quan Định Hàn nhắm mắt lại, trước khi ngất trong đầu chì có suy nghĩ: bất luận thế nào cũng được để chủ gặp nguy hiểm.

      , cứu người quan trọng, nhưng chủ càng quan trọng hơn bất cứ người nào đời.

      Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, sáu bàn tay nhào tới túm chặt dây thừng. Mấy người khác nhanh nhẹn quăng móc câu cố định dây lại.

      Số còn lại làm gì à? Dĩ nhiên xử đẹp tụi áo đen rồi.

      = = = = = = = = Dải Phân Cách Qua Hồi Nguy Hiểm = = = = = = =

      Lý Cương, đội trưởng đội vệ sĩ quay sang các đồng đội:

      “Sao rồi? Tóm gọn bọn chúng chưa? ”

      Đáp lời ông là giọng hùng hồn : “ chế ngự toàn bộ, thưa đội trưởng.”

      Lý Cương gật đầu: “Ừ, đem nhốt vào, chờ lão gia và tiểu thư xử lý.”

      Môt người vệ sĩ nhìn ông, bất lực “Đội trưởng, làm sao đây? Tiểu thư và lão Quan...”

      Ông thở dài: “Đưa tiểu thư và lão Quan* vào bệnh viện!”
      *: Cách gọi đồng đội nam

      Lý Cương nhìn hai người ôm nhau nằm dưới đất, cho dù ai lôi kéo thế nào cũng tách ra.

      Có lẽ, trong tiềm thức của lão Quan tin bất cứ người nào, đúng hơn là ta dám đem tính mạng tiểu thư ra đùa giỡn. Thằng nhóc cứ ôm chặt tiểu thư, còn tiểu thư ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay thằng nhóc đó.

      Haizz, muốn tách họ ra chỉ có thể đợi lão gia tới mà thôi. Lão gia là cha tiểu thư , chắc ta đến nỗi hoài nghi lão gia làm hại tiểu thư đâu ha...

      Đoàn người bất đắc dĩ phải loay hoay tìm cáng đặc chế dành cho hai người, đưa Hoàng Bích Ngọc và Quan Định Hàn cấp cứu bệnh viện gần nhất.

      Lý Cương chắp tay sau đít, thong thả phía sau cáng. Ngồi xe cấp cứu, rãnh rỗi sinh nông nỗi chém gió tư tưởng lung tung, ông phát ra, trong mọi tình huống tiểu thư gặp nguy hiểm, lão Quan luôn là người đầu tiên xả thân cứu, cứu tiểu thư như là cái gì đó ăn sâu vào tiềm thức của cậu ta, nó nhanh như là phản xạ điều kiện vậy.

      Còn tiểu thư, ngoài lão gia ra, tiểu tử thối đó là tên đàn ông duy nhất được phép đụng vào mà còn mạng ăn cơm, tăm rửa, ngủ nghỉ. Nghe đâu em họ và họ của tiểu thư có lần biết trời cao đất dày, lỡ dại nắm tay , hôm sau liền gặp nha sĩ.

      Tuổi trẻ... đương tốt!

      **********

      Chấn động mạnh xảy ra trong thang máy, cả Lương Nhược Tuấn và Vạn Bảo Châu đều đứng vững.

      lát sau cảm giác thang máy đứng lại, Vạn Bảo Châu khó nhọc ngồi xuống.

      Thang máy rơi xuống nhanh hơn.

      "Bên ngoài có chuyện gì? Sao lại lúc rơi lúc ngừng? " Vạn Bảo Châu mờ mịt nhìn Lương Nhược Tuấn, nghi ngờ ta lại bày ra trò quỷ.

      Lương Nhược Tuấn cố gắng bò đến bên Vạn Bảo Châu,

      “Bảo Châu”, thấp giọng gọi dịu dàng nhín Dựa vào tôi, tôi bảo vệ em!”

      “Cám ơn! Tôi cần ! Làm ơn cách xa tôi đúng chuẩn mười gang tay” Vạn Bảo Châu khoát tay, thang máy lại lắc lư, cố giữ vững thân thể mình, lạnh lùng “ tự lo cho mình tốt hơn. Thân tôi tôi tự biết cách.”

      Lương Nhược Tuấn bước đến bên Vạn Bảo Châu. cúi đầu ánh mắt chuyên chú hút hồn người, trong sóng mắt đa tình tưởng như chỉ chứa mình , cúi xuống định hôn môi ...

      Vạn Bảo Châu giơ chân lên, dùng sức đạp vào giữa hai chân của cái.

      “Ui cha cha! Đau quá! ” Lương Nhược Tuấn bị đau, vội vàng buông ra.

      “Đồ biến thái! đừng có trêu đùa tôi... tôi rồi, tôi phải các ngôi sao khác, tôi là Sao Mộc ” Đồ nhây còn hơn tường thành. Vạn Bảo Châu rất tức giận khi bị quấy rối, nhất định ta đánh đồng với những người con theo đuôi ta rồi.

      nhìn cho kỹ tôi là ai!” vặn vặn nắm tay.

      Nhìn kỹ . Tôi, Vạn Bảo Châu, phải hạng có thể đùa bỡn.

      “Chết tiệt! ” Hai tay Lương Nhược Tuấn che hạ thân đau đớn dựa vào tường.

      ngờ ta ra tay mạnh như vậy, hoàn toàn lưu tình.

      Con đàn bà độc ác, ta còn chưa hết hứng chơi đâu.

      Đây là cố ý muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?

      Lúc này, cửa thang máy mở ra, hàng chục phóng viên cầm máy ảnh lăm le trước cửa, những tiếng xì xào bàn tán quan cảnh bên trong.

      Trong thang máy, Lương Nhược Tuấn ôm hạ bộ, khoé miệng cười sung sướng, đầy thụ hưởng- đó là do họ thấy thế.

      Vạn tiểu thư tóc tai rũ rượi, áo quần xốc xếch, thở hổn hển.

      Bộ dạng hai người... khiến người khác nghi ngờ.

      Nhóm 100 vệ sĩ do Hoàng Bích Ngọc phái tới tốp đưa Hoàng Bích Ngọc và Quan Định Hàn cấp cứu hơn 70 người, khoảng 30 người còn lại nhận nhiệm vụ bảo vệ Thiên phu nhân.

      Họ người đông thế mạnh, che chắn cho Vạn Bảo Châu cẩn thận, bất kỳ phóng viên nào có thể chen vào lọt chụp hình. Nhưng như vậy có nghĩa là họ buông tha .

      Nhóm phóng viên tò tò theo Vạn Bảo Châu và nhóm vệ sĩ, mồm năm miệng mười, nhất quyết khai thác thông tin nóng hổi cho bằng được.

      Phu nhân hào môn, mới về nhà chồng vài ngày ngang nhiên quan hệ với trai nơi công cộng, tin này có biết bao chấn động à nha!!!

      “ Vạn tiểu thư, xin hỏi hai người qua lại với nhau từ lúc nào?” Gọi Vạn tiểu thư, ý chửi thẳng vào mặt đồ con hư, giữ tròn đạo vợ, ra ngoài vụng trộm với trai, thế nào cũng bị đuổi về nhà mẹ đẻ.

      Còn “hai người qua lại với nhau từ lúc nào?” Vạn Bảo Châu muốn giết người.

      “Dâm phụ ” chịu trả lời? Được, vậy hỏi “gian phu”,

      “Lương thiếu, chúng tôi bên tạp chí Góc Khuất Hào Môn, lời đồn và Vạn tiểu thư từng có quan hệ từ mấy năm trước, nhưng hai người vì nảy sinh mâu thuẫn chia tay, sau đó Vạn tiểu thư cướp người của em , chính là nữ diễn viên Băng Tuyền, tin tức này là hay giả?”

      từng có quan hệ ” ? Vạn Bảo Châu trong vòng che chắn nghiến răng. Chơi chữ hay lắm.

      sinh hận mà báo thù? Khốn kiếp, kịch bản máu chó này rốt cục ai dựng lên?!

      Nhưng vậy còn , có người còn ác miệng hơn: “Vạn tiểu thư, nghe hai người từng học chung trường, ban đầu để ý đến Thiên giám đốc, sau đó vì ghen ghét Băng Tuyền xinh đẹp, thông minh, tài năng hơn nên sinh lòng ghen tỵ. Vạn tiểu thư, có thấy xấu hổ khi dùng quyền thế cướp chồng người?”

      “Theo thông tin tạp chí Trần Trụi chúng tôi điều tra được, hai người có con phải ? cưới chạy, mục đích gài Thiên giám đốc đổ vỏ dùm Lương thiếu đúng ? siêu chưa? Mấy tháng rồi? Là trai hay ? Cho hỏi, thai nhi vẫn khoẻ chứ ạ? Chồng có biết chuyện này ? ta biết có con với người đàn ông khác mà vẫn cưới . ta là bị ép hay vì tài sản nhà ? Vạn tiểu thư, xin cho chúng tôi biết”

      “Các người…Các người… quá đáng... Tôi... Tôi... ta... ” Bị làn sóng dư luận ác ý nhấn chìm, Vạn Bảo Châu gần như sụp đổ, nhất thời tìm được cách đối phó. chỉ muốn về nhà, thoát khỏi nơi chốn thị phi này.

      nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy giả tạo của Lương Nhược Tuấn để lúc này.

      Hừ. Vạn Bảo Châu, đáng đời , là do tự chuốc lấy!

      **********

      Trong phòng họp cấp cao tập đoàn Thiên thị,

      Thiên Tống tức giận đập tay xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng đảo lượt những người xung quanh, “Các ông! Các ông như vậy là sao?!”

      Sau đó màn tranh cãi toé lửa nổ ra. Nhìn vào căn phòng đóng kín mơ hồ có thể thấy những người đàn ông hề cố kị mặt mũi, thân phận, sẵng giọng đối chọi với nhau, ngừng khiến cho cả căn phòng dấy lên màn khói lửa, lan ra cả bên ngoài, khiến nhân viên bên ngoài hẹn mà rét run.

      Thiên Tống hừ lạnh. Những lão già này quá mức ngạo mạn, chẳng qua chỗ dựa của bọn họ hề e sợ.

      Tiếng điện thoại rung trong túi quần. Thiên Tống mở máy, là tin nhắn thu sẵn.

      Nghe chưa hết tin nhắn, đứng dậy, đè nén lo lắng trong lòng, vừa vội vàng mặc áo khoác, vừa lạnh lùng nhìn những người trong phòng “Xin lỗi ông! Tôi có việc. ”

      Cứ thế bước ra khỏi phòng họp.

      “Cậu đứng lại, cậu dám vô phép vậy à? Chúng tôi dù gì cũng đáng tuổi cha chú cậu. ” Tiếng khiển trách vang lên.

      Thằng ôn con hỉ mũi chưa sạch này quá biết trời cao đất dày rồi.

      Thiên Tống chân bước, đầu ngoảnh lại, trước khi bỏ lại câu: “Nhớ những lời tôi , các ông đừng nghĩ có thể dựa vào. Cái cây ấy, mục rồi!”

      Người đó, bắt đầu hành động rồi!
      xixon thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :