1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      @Mengotinh_Ranluoi hi hi hi thể lực quân nhân được lịch sử ngàn năm chứng minh "đấu thắng từ chiến trường cho đến cái giường" :yoyo60:
      levuong, huyen1604Mengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 15: Sở trường

      Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Ứng Uyển Dung bị Phan Ngọc Phượng đẩy ra khỏi phòng bếp, bát đũa để rửa, tốt xấu gì hôm nay cũng là mời khách, làm gì có đạo lý nào lại để khách rửa chén.

      "Vậy làm phiền chị Ngọc Phượng, lần sau đến nhà em ăn bữa cơm thường, xem như cảm ơn chiêu đãi của chị hôm nay." Ứng Uyển Dung giọng thủ thỉ, Phan Ngọc Phượng nghe liền cảm thấy cả người thoải mái.

      Nhìn Cao Lãng đứng cạnh cửa, do dự chút vẫn là nhắc nhở : "Có lời này chị với em, em đừng bảo là chị . Lúc Cao Lãng nhà em còn chưa có kết hôn, cái Lâm Tuyết kia lại rất thích tìm cậu ấy để chơi cùng, em cần phải giữ người cẩn thận. Khụ Khụ...... Uyển Dung, vậy em hãy về trước , ôi....." xong liền cao giọng, mấy người đàn ông cười tiếng có để ý.

      Ứng Uyển Dung gật đầu với Phan Ngọc Phượng, giơ tay tạm biệt, cùng đoàn người ra ngoài, Cao Lãng sau cùng chờ , sau khi hai người tạm biệt cùng bọn Vu Văn Diệu ở cửa rồi mới về nhà.

      Sau khi vào nhà Ứng Uyển Dung mới phát quần áo ngoài ban công được lấy vào, phía còn treo bộ đồ rằn ri hôm nay Cao Lãng mặc, ướt nhẹp còn nước.

      Cao Lãng tiến vào ngồi ghế dựa, đặt gậy đặt ở bên, xoa xoa cánh tay, giương mắt đối diện với Ứng Uyển Dung : "Uyển Dung... Về sau quần áo em cứ để đó, chờ về giặt cho. Sức lực em , quần áo của em giặt rất tốn sức."

      Ứng Uyển Dung cười cười, ngồi đối diện lấy ấm nước rót nước ấm vào cái chén, cổ tay mảnh khảnh cong lại, lên tiếng cười, mỹ nhân dưới đèn, đúng là chỉ rồi.

      " Lãng đây là coi thường em đúng ? Mùa hè có mấy bộ quần áo để thay? Em vội tới đây, nếu ở nhà cũng chẳng có gì để làm. Em đến, là để chăm sóc , nếu cảm thấy em ở đây vướng víu, vậy em về."

      xong câu này, Cao Lãng liền trực tiếp nắm lấy cổ tay Uyển Dung, cau mày, đôi mắt đen nghiêm túc : " phải ghét bỏ em làm tốt. Em... Trước kia em có gọi điện , mỗi ngày em ở nhà đều cùng ba mẹ làm việc, em muốn như vậy nữa... Cho nên, nghĩ việc đó cũng có thể làm."

      Cao Lãng xong, Ứng Uyển Dung sợ run lên, hồi lâu nheo mắt lại khóe môi nở nụ cười, trái lại quên mất vụ này rồi.

      " đến việc này... Lãng, em muốn tham gia biểu diễn văn nghệ nửa tháng sau, đoàn văn công, cũng tới biểu diễn nữa, lỡ như em biểu diễn tốt, có thể bị người khác chê cười hay ?" Ứng Uyển Dung thuận thế ngồi xuống, chân mày cau lại, phiền não .

      Vừa nghe đến đoàn văn công, Cao Lãng mới nhớ đến việc chưa có với Ứng Uyển Dung, lông mày cau lại, sức lực tay cũng bớt buông lỏng cổ tay Ứng Uyển Dung ra, có tiếp tục thảo luận đề tài trước.

      Gãi gãi đầu, Cao Lãng được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, "Cái này, em thương lượng với bọn chị Ngọc Phượng thử xem biểu diễn cái gì tốt, hát quân ca, đọc thơ diễn cảm, cũng có thể."

      Ứng Uyển Dung híp mắt cười nhìn khuôn mặt nghiêng quẫn bách của , tiếp tục giọng : "Nghe , nơi đó có rất nhiều mỹ nữ."

      "Có sao? có chú ý tới." Tim Cao Lãnh đập nhanh hơn chút.

      "Giống như cái Lâm Tuyết, đặc biệt xinh đẹp." Ngón tay Ứng Uyển Dung gõ mặt bàn, ngón tay xanh nhạt làm lên động tác này là tùy tính nên lời.

      Cao Lãng hàm hồ : "Ưmh... Em phải hỏi An Bình, An Bình cậu ấy thích đến đoàn văn công."

      Giọng điệu Ứng Uyển Dung lạnh dần, thản nhiên : "Cho nên có gì muốn ?"

      Trong lòng Cao Lãnh có cảm giác nguy cơ mãnh liệt đánh úp, xoay người, đôi mắt nhìn Ứng Uyển Dung chăm chú, mặc dù giờ phút này có biểu cảm dư thừa nào, khóe môi lại nở nụ cười gần như muốn đóng băng .

      biết, Uyển Dung tức giận rồi.

      "Em tức giận?" Đường đường người đàn ông như Cao Lãng thích hợp với việc suy nghĩ kĩ khi đặt câu hỏi, nhưng mà Ứng Uyển Dung cũng muốn chiều theo cái tật xấu này của .

      Liếc mắt nhìn , ý tứ chính là tự mình mà suy xét lại. Suy xét tốt, trở về lò sản xuất* lại .

      (* Ý chỉ quay về bụng mẹ)

      Não Cao Lãng hoạt động nhanh chóng, rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời vừa rồi của Ứng Uyển Dung. Hội diễn văn nghệ, Lâm Tuyết?!

      "... Có phải là em nghe được điều gì ? Cái Lâm Tuyết kia và có quan hệ gì cả, trước kia ấy thích tới đây chơi, mọi người đều có chút hiểu lầm rồi." Cao Lãng có chút sốt ruột giải thích.

      Tay Ứng Uyển Dung đè lên bả vai Cao Lãng, cảm giác cơ bắp mỏi nhừ có chút giảm bớt, nhưng trái tim của lại lạnh từng chút .

      " Lãng, trước kia em qua. tại cũng muốn lại lần nữa, nếu có người phụ nữ nào mơ tưởng tới , hi vọng có thể thẳng thắn thành khẩn cho em biết, em thích được nghe bất kì chuyện gì của từ miệng người khác."

      Đôi mắt Ứng Uyển Dung trầm tĩnh, tranh luận ầm ỹ, nụ cười nhạt lúc nào cũng mang theo bên môi giờ phút này cũng biến mất.

      Nếu như là người phụ nữ khác, hoặc làm như có chuyện gì xảy ra, biết chuyện này. Hoặc là, đấu đá với tình địch, lập tức đè ép. Nhưng điều kiện quan trọng trước tiên, phải là thái độ của người đàn ông sao?

      để ý, cho Cao Lãng biết, làm cho hiểu được, đâu là khoảng cách cần phải giữ vững, tình huống nào nên lập tức cự tuyệt.

      " Lãng, việc này nếu đổi thành , người đàn ông trong lòng có thích đối với em, mỗi ngày xưng huynh gọi đệ với , quay đầu lại tìm mọi cách quyến rũ em..."

      Lời Ứng Uyển Dung còn chưa xong, bị kéo vào lồng ngực cực nóng của Cao Lãng. Lông mày Cao Lãng nhíu chặt, cực kỳ thoải mái vì giả thiết vừa rồi của Ứng Uyển Dung.

      Nếu có tên đàn ông trong ngoài đồng nhất như vậy, sợ khi mình biết được, trước tiên chắc chắn đập tên đó trận!

      " biết." Dừng ý nghĩ mang đến lửa giận, Cao Lãng cũng nhìn kỹ tổn thương mà việc này mang lại cho Ứng Uyển Dung. "Nhưng cũng như , và Lâm Tuyết... có quan hệ khác, thích ấy, ấy cũng biết. Chuyện kết hôn lần này dưới toàn quân khu ai ai cũng biết, hẳn là ấy đến nữa, em cứ yên tâm ."

      Đuôi lông mày Ứng Uyển Dung giương cao vì lời của , thuận thế vỗ vỗ tấm lưng cường tráng của Cao Lãng. Có thể dây dưa với Cao Lãng đến mức mọi người đều biết, sao có thể dể dàng từ bỏ như vậy? Thế Phan Ngọc Phượng hoàn toàn cần thiết nhắc nhở .

      Cao Lãng, nên là người trong cuộc chưa tỏ, người ngoài cuộc tường, hay là hiểu lầm sức hút của bản thân?

      Đương nhiên, những việc này cần thiết cho Cao Lãng biết, mà Ứng Uyển Dung cũng rất nhanh gặp được cái Lâm Tuyết trong truyền thuyết kia.

      người Lâm Tuyết mặc chiếc áo sơ mi xinh đẹp trẻ trung, chiếc quần ống loe sẫm màu, đầu ghim bím tóc cao cao, thậm chí mặt còn đánh chút phấn, trang điểm chỗ đuôi mắt.

      Ứng Uyển Dung và Vương Mai vừa gọi món xong đường quay về doanh trại, liền tình cờ gặp Lâm Tuyết, giật mình, phải vì nhìn thấy sắc đẹp mà ngây người. thực tế nếu Lâm Tuyết tẩy trang nhìn vẫn rất trẻ trung, chẳng qua tại...

      Mặt mày Lâm Tuyết được trang điểm rất đậm, lúc đối mặt còn nhìn thấy trong đôi mắt mang theo khinh thường, giọng điệu cũng là chút quan tâm, "Chị Mai, chị về rồi. Người này là..."

      Vương Mai có chút quẫn bách, này.... người là người phụ nữ theo đuổi Cao Lãng, người lại là vợ Cao Lãng, tại gặp mặt nhau liền có chút lúng túng.

      " ấy là Ứng Uyển Dung, là vợ của Cao Lãng." Vương Mai nghĩ rằng, chắc là ngày đầu tiên Ứng Uyển Dung đến Lâm Tuyết cũng biết tên ấy rồi chứ?

      Lâm Tuyết nhìn cách ăn mặc của người này cũng thấy giống người phụ nữ quê mùa, cho dù có trang điểm, làn da nhìn vẫn rất trắng, hơn nữa còn có đôi mắt linh động sáng ngời, nhưng chỉ bằng ngần này vẫn chướng mắt Ứng Uyển Dung như cũ.

      Cao Lãng tình nguyện chọn người phụ nữ thôn quê để kết hôn, cũng chọn . Người phụ này có thể hiểu chuyện biết điều giống , có quân hàm để trợ giúp ấy như sao?

      "Hóa ra là chị dâu, chị gọi em Lâm Tuyết là được rồi, em đặc biệt sùng bái Lãng, mỗi lần dẫn đội thi đấu, đều có thể giành lấy chiến thắng, vừa thông minh lại lợi hại, con người còn đặc biệt tốt nữa." Lâm Tuyết che dấu chút nào thích đối với Cao Lãng.

      Ứng Uyển Dung chớp chớp mắt, đôi mắt cực kỳ trong suốt, "Oa, vậy sao?" giọng thở dài, tiếp tục : " Lãng chưa từng kể cho chị mấy chuyện này đó." Tỏ vẻ như mỹ nhân mang theo vẻ lo lắng vô cùng, cau chặt lông mày.

      " ấy đều , chị chỉ cần ngoan ngoãn đứng bên cạnh ấy là tốt rồi. Mỗi lần chị muốn làm việc nhà, ấy đều vui, haiz, ấy chính là quá quan tâm."

      Sau khi Lâm Tuyết nghe lời này nghiến chặt hàm răng, cũng làm ra vẻ nữa, nhìn Ứng Uyển Dung giống như là nhìn thấy kẻ địch vậy.

      Hừ tiếng, "Phụ nữ ấy mà, vẫn phải có nghiệp của bản thân, chẳng lo dù chỉ có chút sở trường? Đàn ông cũng cần có mặt mũi. Chị dâu, em chỉ lời này với chị, quân khu rất coi trọng lần biểu diễn này, lãnh đạo đoàn văn công thủ đô cũng về đây lựa chọn hạt giống tốt. Em nghe chị cũng báo danh? Nếu thể biểu diễn, vẫn là nên , Lãng mất mặt lắm."

      Ứng Uyển Dung nâng mắt nhìn ấy, nghiêng đầu : "Chị... Phải có sở trường sao? Khiêu vũ ca hát, vẫn là có thể làm được."

      Lâm Tuyết lạnh lùng : "Em cũng dám tự nhận là khiêu vũ giỏi ở trong đoàn văn công, chị dâu vẫn nên kiềm chế lại , người khác lại coi là ."

      Ứng Uyển Dung nhíu mày : "Lỡ như sao? Nếu cẩn thận thắng em, vậy quá xấu hổ rồi." Vẻ mặt 'ngượng ngùng'.

      Lâm Tuyết suýt nữa tức chết, bị người cái gì cũng biết như Ứng Uyển Dung hạ thấp? Làm sao có thể?

      " có khả năng!" Gần như là khẽ thành tiếng.

      Ứng Uyển Dung chậm rãi sửa sang lại cái giỏ trúc tay, thấy thân hình người đàn ông đến gần, giọng dễ nghe lớn vừa đủ để cho mấy người chung quanh đều có thể nghe thấy: "Nếu tôi thắng, tôi hi vọng, có thể cẩn thận gọi tôi tiếng chị dâu."

      Lâm Tuyết sững sờ, sắc mặt nháy mắt xanh mét, biết là vừa rồi bị người phụ nữ này đùa giỡn!

      "!"

      "Uyển Dung." Cao Lãng từ phía sau tới, vòng qua người Lâm Tuyết hóa đá vì nghe thấy giọng của Cao Lãng, nhận lấy giỏ đựng thức ăn từ tay . "Lần sau muốn ăn món gì với phó bếp ở căng tin, trời nóng nực thế này chạy tới chạy lui có nóng ?"

      Cao Lãng còn lau mồ hôi trán cho Ứng Uyển Dung, Lâm Tuyết khiếp sợ hiểu, đối diện với nụ cười yếu ớt của Ứng Uyển Dung khi ngoảnh đầu nhìn lại, là vô cùng châm chọc.

      "Còn ở bên ngoài mà, đừng để chị Mai chê cười." Tuy rằng miệng Ứng Uyển Dung như vậy, kéo tay người đàn ông xuống lại có buông ra.

      Vương Mai lắp bắp là mình lên trước, liền bỏ lại ba người lên tầng. Mặt Lâm Tuyết lúc đỏ lúc trắng, vô cùng tủi thân mà liếc nhìn Cao Lãng cái, được đáp lại, liền dậm chân cái mạnh thành tiếng: " chờ đó!"

      Về phần để ai chờ, cái này cần nhiều lời.

      Cao Lãng cũng khuyên Ứng Uyển Dung cần tham gia biểu diễn nữa, liền hỏi muốn tìm ai cùng hợp tác. Ứng Uyển Dung sớm suy tính phương án, tất nhiên là từ chối, thẳng là mình cần phòng trống để làm phòng tập múa, đến lúc đó biểu diễn vũ đạo. Cao Lãng rất nhanh tìm được cho phòng để trống dùng làm phòng tập múa.

      Bởi vì tất cả tâm trí của Ứng Uyển Dung đều dành cho việc rèn luyện kỹ thuật múa, tuy rằng Cao Lãng và mỗi ngày đều ngủ cùng nơi, nhưng cơ hội phát triển hầu như là có. Chuyện này cũng chỉ có thể nhịn lại, ai bảo vợ là vì tranh việc này chứ?
      Last edited: 18/7/19
      levuong, Suuuly, Thanh Hằng15 others thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 16: Chuẩn bị
      Khi Lâm Tuyết mang vẻ mặt tủi thân chạy về đoàn văn công, mọi người vừa mới kết thúc vòng diễn tập, thấy Lâm Tuyết mới ra ngoài liền trở về, nhóm các bé đều tiến lên chuyện.

      "Lâm Tuyết, phải cậu muốn thị trấn chơi sao? Làm sao lại trở về nhanh như vậy?"

      "Lâm Tuyết, sắc mặt cậu hình như tốt lắm, có phải là sinh bệnh hay ?"

      Trong lòng Lâm Tuyết khó chịu, cũng muốn đáp lại các , trầm mặt vào phòng nghỉ phía sau hậu trường. Lâm Tuyết vừa , tiếng nghị luận nho vang lên.

      "Cái tính tiểu thư của Lâm Tuyết là càng ngày càng gay gắt..."

      " đó, cậu nhìn Vương Phương chơi cùng ấy, cả ngày đều hướng mũi lên trời, phải là ỷ vào người nhà sao?"

      "Được rồi được rồi, đừng nữa, lát nữa nếu ấy trở lại, các cũng có quả tốt để ăn đâu!"

      Lâm Tuyết cũng quan tâm mọi người ngoài kia như thế nào, trở lại phòng nghỉ, thấy Vương Phương ép chân, chiếc quần công phu màu trắng mỏng dính vào đùi, khắp khuôn mặt thanh tú đều là mồ hôi.

      "Vương Phương! Cậu phải nghĩ biện pháp cho tớ!" Lâm Tuyết đặt mông ngồi lên chiếc ghế gỗ, mở miệng kể lại tất cả mọi chuyện, cuối cùng tự tin : "Lỡ như ta thắng làm sao bây giờ?"

      Vương Phương thả chân xuống dưới, người cao bằng Lâm Tuyết, nhưng cũng xem như là duyên dáng kiều. So với Lâm Tuyết có giáo viên chuyên môn dạy kỹ thuật múa hát từ , Vương Phương chính là đường tử lộ, trong nhà có tiền liền vụng trộm trường học học, cuối cùng được trường học xem như học sinh có sở trường cho trúng tuyển, lại tiến vào đoàn văn công, cùng việc mỗi ngày đều khổ luyện có quan hệ rất lớn.

      Cầm lấy cái khăn mặt bàn, lau lau mồ hôi mặt, Vương Phương quay đầu hỏi: "Lâm Tuyết tớ biết phải người như vậy, ta sao có thể so được với cậu? Cho dù ta có múa, cũng có thể múa tốt hơn cậu sao?"

      Vương Phương cũng phải bắn tên mà có đích, cho dù Lâm Tuyết được nuông chiều từ bé, nhưng nếu có trình độ tốt, cũng thể vào được đoàn văn công của quân khu.

      Mặt mày Lâm Tuyết sáng ngời, cười như đương nhiên:

      "Là tớ ngu ngốc, nghĩ rằng người phụ nữ kia có tài năng gì, tại nghĩ lại, ràng chính là ta cố ý như vậy."

      Vương Phương liếc nhìn cái, cười nhạt :

      "Tuy rằng như thế... Nhưng mà đội trưởng Cao kết hôn rồi, nếu như cậu còn cứ tiếp tục như vậy, để cho người khác phát tốt." Ánh mắt dao động , rất nhanh bình tĩnh lại.

      Lâm Tuyết cho là đúng :

      "Tớ làm cái gì chứ? Nếu ta cảm thấy xứng ly hôn. Tớ và ta chuyện đàng hoàng, ai có thể bắt lỗi chứ? Tớ sớm nghe người khác rằng mấy ngày trước ta vẫn luôn quậy ầm ĩ ở trong điện thoại đòi ly hôn. Bây giờ hay rồi, biết Cao đại ca rất tốt, liền bám lấy buông. Hừ."

      Vương Phương mặc thêm chiếc áo khoác, chỉnh sửa lại bím tóc hơi rối lần nữa:

      "Vậy tớ cũng còn gì để , chính là cho cậu biết mà cẩn thận chút, việc này để người khác phát , cậu cũng thể ở lại nữa."

      Lâm Tuyết vui, trừng đôi mắt hẹp dài được tạo bởi bút kẻ mắt, chút suy nghĩ :

      "Vương Phương cậu đứng về phía ta hay sao? Nếu nhờ ba tôi giúp đỡ cậu, cậu có thể vào trường múa, có thể vào đoàn văn công sao? Đúng là nuôi phải Bạch Nhãn Lang mà."

      Vương Phương buông cánh tay, nắm chặt chiếc khuy cổ áo, cài từng nút từng nút vào, rũ mắt xuống, giọng dần:

      " ra, tớ cũng biết là cậu và Cao đội trưởng rất xứng đôi, nếu người phụ nữ kia biết khó mà lui, có lẽ Cao đội trưởng chấp nhận cậu..."

      Lâm Tuyết hất bím tóc xuống, trong lòng vui vẻ, khóe môi giương lên, kìm nén được vui mừng khi nghĩ đến cảnh Cao Lãng cầu hôn mình.

      Người phụ nữ kia chính là áp đặt của phong kiến! Tình cùng hôn nhân tự do mới thích hợp với Cao Lãng!

      Mà Ứng Uyển Dung gặp phải vấn đề mới, tuy rằng có phòng trống để tập múa, nhưng mà cơ thể này cũng phải cơ thể lúc trước mà khổ công luyện tập.

      Bất kể là hạ eo hay giơ tay, đều rất miễn cưỡng, từ trong trí nhớ lựa chọn ra tiết mục ngắn thích hợp, dùng nửa tháng luyện tập tốt, mặc dù có chút gượng gạo, nhưng hiệu quả hẳn là khác biệt lắm.

      【 Nghê Thường Vũ Y 】là bản nhạc của Đường Huyền Tông, điệu múa, nhạc điệu, quần áo và trang sức đều tận lực miêu tả lên tràng tiên cảnh hư vô mù mịt, tiên nữ nhảy múa uyển chuyển, khiến người ta quên phàm tục.

      Trong đó màn múa của Dương Ngọc Hoàn được coi là huyền thoại, có lời đồn đãi rằng Đường Huyền Tông nảy sinh tình cảm với Dương Ngọc Hoàn khi nhìn thấy bà múa bài 【 Nghê Thường Vũ Y 】.

      Ứng Uyển Dung đương nhiên có khả năng tái toàn bộ kỹ thuật múa, qua sắp xếp lại, càng thích hợp cho múa hơn. Bởi vì là múa đơn, cho nên ống tay áo lụa dài chắc chắn là thể thiếu.

      Ứng Uyển Dung mượn tới cái radio kiểu cũ, lần lại lần nghe nhạc múa phát ra từ trong băng nhạc, phất tay áo, hạ eo, gót sen khẽ bước, dẫm lên rồi xoay tròn.

      Mỗi ngày trở về đều là bộ dạng mồ hôi đầm đìa, lông mày Cao Lãng càng nhíu càng chặt, thậm chí mấy ngày nay vợ cũng chưa có phát ra còn dùng gậy đỡ để di chuyển nữa.

      Vốn dĩ Cao Lãng ăn vụng về còn nhìn thấy Ứng Uyển Dung vội như vậy, lại càng nghĩ việc đề cập đến chuyện này, liền trông ngóng thời gian trôi nhanh chút, nhanh đến thời gian hội diễn văn nghệ diễn ra Ứng Uyển Dung cũng có thể thoải mái hơn.

      , Cao Lãng thèm để ý chút nào đối với chuyện Ứng Uyển Dung có thể biểu diễn nhảy múa cái gì, chính là vợ , tốt hay xấu gì cũng là của , thấy tốt là được.

      biết biểu diễn sao chứ? Vừa vặn rất xứng đôi với !

      Thời gian nửa tháng như nước trôi, nháy mắt đến ngày hội diễn, để có thời gian cho mọi người có thể thỏa thích tham dự, đặc huấn buổi chiều đều ngừng, sau khi mọi người ăn cơm trưa xong mặc quân trang của mình lại ngoài lễ đường.

      Mặc dù trong quân doanh ít người kết hôn, nhưng người độc thân lại càng nhiều hơn. Có người nào mà biết trong đoàn văn công toàn là mấy em xinh đẹp chứ! Nếu tìm được người trong đó làm vợ của mình, vậy sướng chết rồi.

      Mọi người rất chăm chú lắng nghe, Lâm Tuyết ở trong phòng hóa trang trang điểm đâu ra đấy, tiết mục hôm nay của chính là múa điệu múa dân tộc, rất quen thuộc điệu múa rồi. Mà Vương Phương và những người khác cùng nhau tạo thành đội múa, mặc váy dài và quần áo mới, múa điệu múa thịnh hành.

      " chuẩn bị tốt chưa, danh sách thứ tự tiết mục biểu diễn tôi chia cho mọi người, lát nữa dựa theo thứ tự lên sân khấu, tuyệt đối thể có sai lầm. Dưới khán đài có rất nhiều lãnh đạo lão luyện ngồi, còn có cả thủ trưởng của đoàn văn công ở thủ đô."

      người phụ nữ nghiêm túc cuốn bảng danh sách, vỗ vỗ cái bàn cường điệu lần nữa, cũng lời dư thừa, chỉ sợ mọi người lại đặt tâm tư cho việc biểu diễn.

      Nghe cái vị thủ trưởng ở thủ đô kia lần này tới đây để chọn lựa hạt giống nổi trội, muốn tổ chức chụp cái gì TV ấy, chuyện này là do người khác tiết lộ cho . đến nổi trội, trong lòng cũng có vài lựa chọn, nhưng mà tổng hợp lại nhìn mọi mặt mà , vẫn tương đối xem trọng Lâm Tuyết, cho nên hôm nay mới sắp xếp cho ấy múa đơn, cạnh đó còn cho người bạn múa.

      Hơn nữa hôm nay chỉ có người ở đoàn văn công đến biểu diễn, nhóm quân tẩu cũng đưa ra vài tiết mục, có so sánh mới có lựa chọn. Người phụ nữ gật đầu, mắt nhìn Lâm Tuyết, nghĩ đến việc sắp xếp tiết mục của Ứng Uyển Dung biểu diễn trước, ai hơn ai kém vừa xem là biết ngay.

      Ứng Uyển Dung và những quân tẩu khác đứng ở phía sau cửa sân khấu, có quần áo của đoàn văn công, thay trang phục xong liền dùng đồ trang điểm mình mang đến, vẫn là có chút kinh nghiệm khi làm tóc. Nhìn người khác làm tóc cho mình nhiều năm như vậy, có ngốc cũng phải biết.

      Nơi cho nhóm quân tẩu và đoàn văn công nghỉ ngơi là hai phòng khác nhau, rất nhanh từ trong hội trường bắt đầu gọi tên, cho nên Lâm Tuyết đúng là biết Ứng Uyển Dung biến thành cái dạng gì.

      Phan Ngọc Phượng và Vương Mai thấy Ứng Uyển Dung thay xong quần áo ra liền có vẻ mặt giật mình, chờ chỉnh sửa kiểu tóc tốt, cài trâm, khuôn mặt tinh xảo tỏa ra vẻ đẹp như ngọc trai, chính giữa đôi lông mày vẽ bông hoa màu đỏ , diễm lệ lóa mắt, quyến rũ tự nhiên.

      Ứng Uyển Dung sững sờ nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của chính mình lên trong gương, chỉ cần nghĩ đến việc sân khấu ngoài kia thuộc về mình, từng là giấc mộng xa vời.

      là vì cái gì mà bước lên con đường diễn viễn này? Chỉ vì danh vọng hay tiền bạc sao?

      Mỗi khi thể được tâm trạng vui buồn của nhân vật, khiến khán giả ngồi trước màn ảnh xem đến thỏa mãn, làm sao có thể quên được.

      Cái vòng giải trí có quá nhiều cạm bẫy mê hoặc, lại quá mệt mỏi, dần về sau, thậm chí quên tại sao mình làm như vậy. Cho đến khi rời xa cái vòng luẩn quẩn kia, đơn lạnh lẽo cũng ăn mòn trái tim , đó phải là thứ tình cảm có thể bù đắp.

      "Em, em là Uyển Dung?" Giọng của Phan Ngọc Phượng cắt ngang hồi tưởng của Ứng Uyển Dung.

      Ứng Uyển Dung nhìn Phan Ngọc Phượng và Vương Mai mang vẻ mặt kinh ngạc, nhóm quân tấu xung quanh cũng đều ngơ ngác, mím môi cười tiếng, giống như trăm hoa nở rộ. Nổi lên tâm tư chọc ghẹo, liền đứng lên.

      Đóa mẫu đơn màu vàng kim được thêu trước ngực, ống tay áo hẹp dài, chỗ khuỷu tay áo gắn dây lụa dài màu hồng phấn. Bước sen nhàng, cúi chào bằng lễ nghi ‘Vạn phúc’, cái nhăn mày nụ cười giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

      Giọng thanh thúy dễ nghe giống như dòng suối chảy xuôi lượn lờ vang lên, "Tiểu nữ... Khuê danh, Ứng Uyển Dung." Mắt hạnh chớp chớp nhìn, ánh lên chút hài hước, nhìn trò đùa dai được thực .

      Tuy biết là ấy giễu cợt các phân thực với tưởng tượng, nhưng mà vẫn cảm thấy Ứng Uyển Dung đẹp như trước...

      "Uyển Dung, em hóa trang như vậy chị cũng dám nhận luôn, mọi người đều cái Lâm Tuyết có bộ dáng đẹp, cũng chưa chắc bằng nửa của em." Phan Ngọc Phượng thẳng ra.

      Vương Mai vẫn còn bị vây trong sững sờ, căn bản thể nên lời, bọn cũng thể làm được như Ứng Uyển Dung, mọi người đều quyết định cùng nhau đọc diễn cảm thơ, vẫn đáng tin cậy chút.

      Ứng Uyển Dung mím môi cười tiếng, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, giọng : "Chị Ngọc Phượng khoa trương quá rồi, em nào có tốt như vậy, để mọi người nghe được lại chê cười em."

      "Em đó, chính là tính tình quá mềm yếu. Nhưng mà có việc gì, đêm nay Cao Lãng nhìn thấy em như vậy, chắc chắn sau này thể rời xa em rồi." Phan Ngọc Phượng giọng thầm , cười tủm tỉm nhìn dung mạo tuyệt sắc của Ứng Uyển Dung.

      Đàn ông mà, ai lại thích cái đẹp, đến chuyện Ứng Uyển Dung vốn thanh lệ thoát tục, tại lại trang điểm kiều diễm như vậy, hầu như đều hạ thấp người trong đoàn văn công rồi. Chỉ cần hôm nay múa tốt chút, khẳng định Cao Lãng thể được.

      Về phần Ứng Uyển Dung tính tình mềm yếu lại ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở chỗ cũ, trong lòng gõ nhịp nhạc quen thuộc, giảm bớt khả năng phạm sai lầm khi biểu diễn.

      Mà Cao Lãng cũng ngồi vào vị trí, vừa vặn đối diện chính giữa sân khấu, có thể thấy vợ biểu diễn trước tiên. Mấy người lãnh đạo ngồi phía trước cầm quyển sổ chụm đầu ghé tai ghi lại cái gì đó.

      số người biểu diễn xong liền rời khỏi sân khấu, tiếp đó người chủ trì gọi đến tên Ứng Uyển Dung, ra tên tiết mục: "Ứng Uyển Dung, múa Nghê Thường Vũ Y."

      Nháy mắt Cao Lãng liền dựng thẳng lưng hơn nữa, Trâu Khải ngồi bên tay trái im lặng nhìn cái, lại nhìn về phía sân khấu.
      Last edited: 31/7/19
      levuong, Suuuly, Thanh Hằng15 others thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 17: Kinh ngạc

      "Trương lão sư, biểu diễn hôm nay thế nào? Đoàn của chúng tôi xuất hết những người tài năng nhất đó." Vương Thục Hoa lấy tay đẩy đẩy gọng kính màu đen sống mũi, trong mắt toàn là khoe khoang.

      Thế nào, đoàn văn công ở quân khu của các so ra cũng kém với thủ đô chứ? Tuy rằng mấy màn biểu diễn trước xuất ít người có tài năng, nhưng những người tốt nhất đều ở phía sau. Đưa cháo trắng rau dưa lên trước, đối với đại tiệc phía sau mới có cảm giác kinh ngạc nhất.

      Người được gọi là Trương lão sư là người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, mỗi nếp nhăn mặt đều viết hai chữ nghiêm túc.

      Trương Ái Quốc cẩn thận tỉ mỉ ghi chép số liệu vào cuốn sổ, cuốn sổ đều là ghi chép ngay ngắn về thông tin cơ bản của mỗi người trong đoàn văn công, tổng hợp các hạng mục lựa chọn, vũ đạo, khí chất đều có ghi chép cặn kẽ.

      "Gấp cái gì, lúc này mới biểu diễn được có nửa, chúng ta lại xem tiếp nào."

      Trương Ái quốc trả lời câu, ánh mắt lần nữa chăm chú nhìn lên sân khấu tối đen. Vương Thục Hoa hơi híp mắt lại, nghĩ xem đó là người nhà của quân nhân nào biểu diễn vũ đạo? Cái này còn cần nghiêm túc nhìn sao?

      Nếu lần này Trương Ái Quốc phải người phụ trách tuyển chọn hạt giống, địa vị của Vương Thục Hoa và ông ta ngang nhau, thế việc gì phải lấy lòng ông ta, phải nhìn sắc mặt ông ta?

      Hội trường sân khấu có chút đơn sơ, nhưng ngược lại sàn nhà lại được lát bằng gỗ, máy tạo khói có, nhưng hệ thống ánh sáng vẫn phải có.

      Trong bóng tối khán giả nhìn thấy năm ngón tay, ánh đèn đầu tiên chiếu thẳng vào giữa sân khấu, bóng dáng của Ứng Uyển Dung mặc váy dài ung dung hoa lệ, tay áo dài hẹp đưa lưng về phía mọi người, thân hình tinh tế lả lướt cực kỳ bắt mắt.

      Rất nhiều lính đều biết người khấu là Ứng Uyển Dung - vợ của đại đội trưởng đội , nhưng lại có ai Ứng Uyển Dung xinh đẹp như vậy, mọi người nhìn mà mắt hề chớp lấy cái, như là chờ đợi cho bọn bữa tiệc thị giác đặc sắc.

      Trâu Khải có chút ngoài ý muốn nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý, nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của Cao Lãng, cười thầm tiếng, chắc là bạn tốt bị ngâm trong biển giấm chua ấy chứ?

      Bước theo tiếng nhạc, rốt cục Ứng Uyển Dung cũng xoay người, dải lụa tay hất về hai phía, phần eo hạ xuống thành hình cung xinh đẹp, đôi mắt long lanh đoạt lòng người nhìn về phái khán đài, dưới khán đài nháy mắt nổi lên những tiếng hít khí .

      sân khấu có được dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, mắt ngọc mày ngài, cái nhăn mày nụ cười đều mang theo vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Khẽ nâng cánh tay lên che khuôn mặt, hơi che dung mạo khuynh thành, đôi mắt đen như nước mang theo ý cười.

      Dải lụa theo điệu múa cuộn thành sóng lớn, tiếng nhạc mãnh liệt, từng động tác như mang theo câu ca từ.

      Vân tưởng y thường Hoa tưởng Dung

      Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng

      Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến

      Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng

      Nhất chi hồng điểm lộ ngưng hương

      Vân vũ Vu Sơn uổng đoạn trường

      Tá vấn Hán cung thùy đắc tự?

      Khả liên Phi Yến ỷ tân trang

      Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoa

      Trường đắc quân vương đới tiếu khan

      Giải thích xuân phong vô hạn hận

      Trầm Hương đình bắc ỷ lan can

      Dịch nghĩa:

      Mặt ngỡ là mây, áo ngỡ hoa

      Gió xuân dìu dặt giọt sương trong.

      Ví chăng non ngọc nhìn thấy,

      Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.

      Cành hồng xinh đẹp ngát hơi sương,

      Vu giáp mây mưa luống đoạn trường.

      Cung Hán nào ai so sánh được,

      Phấn son Phi Yến nghĩ mà thương.

      Sắc nước hương trời khéo sánh đôi

      Quân vương nhìn ngắm những tươi cười

      Sầu xuân man mác tan đầu gió

      Cửa bắc đình Trầm đứng lả lơi.

      (bài thơ Thanh Bình Điệu của Lý Bạch)

      ……

      Giọng nữ uyển chuyển mềm mại nhàng từ từ hát vang bài thơ này, kỹ thuật múa của Ứng Uyển Dung càng nhìn càng thấy tinh tế, làn váy theo chuyển động xoay tròn rất nhanh tung bay tạo nên bông hoa, dải lụa tay như có sinh mệnh mà khua múa trái phải, khi xoay người dải lụa liền thuận theo trở lại tay .

      Trương lão sư ngồi dưới khán đài lập tức ngồi ngay ngắn lại, trong mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng, gắt gao nắm chặt cái bút trong lòng bàn tay.

      Chính là ấy! Diễn viên chính mà ông tìm kiếm bấy lâu nay chính là người này!

      Đôi mắt Cao Lãng trầm xuống, mặt có biểu cảm gì, đáy mắt lại tràn đầy ngạc nhiên, người sân khấu vợ yếu ớt của sao? Cái nghi vấn này lại lần nữa xuất trong đầu?

      biết Ứng Uyển Dung học vũ đạo từ đâu, giống như cũng biết học được cách trang điểm khi nào, biết đáp án đằng sau mấy vấn đề này là gì, nhưng mà biết tiểu hồ ly hay thay đổi sân khấu kia, mãi mãi chỉ có thể ở trong vòng tay , chỉ thuộc về .

      cần nhìn kỹ cũng biết những người xung quanh dùng ánh mắt gì để nhìn , kinh ngạc, cực kỳ hâm mộ, thích, khát vọng, những điều đó tính là gì cả, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sân khấu, nếu có thể, muốn lên sân khấu ôm lấy , dùng nụ hôn nóng bỏng khiến mê đảo.

      Tuy rằng trong khoảng thời gian này thân thể của Ứng Uyển Dung được rèn luyện thêm, nhưng mấy phút biểu diễn vũ đạo khiến cho ở trong tình trạng kiệt sức, gần như nâng cánh tay lên được, cuối cùng múa dải lụa rực rỡ lóa mắt, hầu như là xoay tròn dải lụa, cuối cùng lại xoay tròn lần nữa, so với điệu Hồ Toàn Vũ hoàn toàn giống nhau, động tác mềm mại, xoay tròn cực nhanh.

      Theo tiếng nhạc dừng lại, Ứng Uyển Dung cũng theo tiếng nhạc ngã sân khấu, tiếng vỗ tay như núi vọng sóng trào vang lên, còn có cả những tiếng trầm trồ khen ngợi kiềm chế được.

      Ứng Uyển Dung thở ra hơi, lúc đứng lên chân còn run nhè , có điều tại hoàn thành bài múa coi như là công thành lui thân. Cúi đầu chào khán giả ngồi dưới khán đài, dung mạo xinh đẹp nhìn về phía Cao Lãng khán đài, vẫy vẫy tay lui về phía sau sân khấu.

      Ở khu vực phía sau sân khấu chờ đợi, vẻ mặt Lâm Tuyết tái nhợt nhìn Ứng Uyển Dung cất bước tới, mím chặt môi, ánh mắt căm hận nhìn người phụ nữ đoạt ánh mắt và tiếng vỗ tay của mọi người.

      Ứng Uyển Dung đương nhiên thừa thắng xông lên đả kích người khác, luôn tự xưng mình là người phụ nữ biết kiềm chế, ai hơn ai kém, chờ mọi người nhận xét là biết.

      Sau khi Lâm Tuyết lên sân khấu ngay cả nửa trình độ trước kia cũng phát huy ra được, liên tiếp múa sai vài nhịp trống, mặt đều là vẻ yên lòng, ngay cả các lính hiểu về múa cũng đều cảm thấy tiết mục biểu diễn này có vấn đề.

      Càng khỏi Vương Thục Hoa mong chờ biểu diễn bài múa đầy kinh ngạc, liếc mắt thấy Trương Ái Quốc cúi thấp đầu ghi chép vào cuốn sổ, gần như nghĩ mình lên sân khấu kéo người xuống, cho ấy biết đừng tự làm mất mặt nữa!

      Những chuyện đó và Ứng Uyển Dung có quan hệ, sau khi rời khỏi sân khấu bắt đầu thay quần áo, tháo trang sức. Khiến Phan Ngọc Phượng và Vương Mai thất vọng chết được, khuôn mặt xinh đẹp như vậy tẩy trang làm gì? Vẻ đẹp này so với diễn viên các thấy TV là tuyệt hơn nhiều lắm!

      Vẻ mặt Ứng Uyển Dung nhàng khoan khoái ra phía sau sân khấu, hội diễn văn nghệ có trao giải, ở lại trong đó cũng có việc gì cả, còn bằng trở về nghỉ ngơi sớm chút. Nhảy cả buổi, sớm mệt chịu được.

      Phan Ngọc Phượng và Vương Mai còn ở bên trong, khó có được chuyện náo nhiệt, tình nguyện trở về chút nào.

      đến cửa hội trường, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi đứng ở đó, đôi mắt Ứng Uyển Dung khẽ đảo quanh, lặng lẽ từ phía sau kiễng chân tới gần, mắt thấy tay sắp chạm vào bả vai người đàn ông, đột nhiên quay lại cầm lấy cổ tay .

      Cao Lãng nhíu mày : "Em đây là muốn đánh lén sao?"

      Ứng Uyển Dung cười : "Thế nào? Là bản lĩnh của em quá kém sao, phát em tới khi nào thế?"

      Cao Lãng trả lời, tất nhiên cũng , từ lúc rời khỏi sân khấu liền mất hồn mất vía đứng ngồi yên, đoán rằng cũng ở lại tham gia náo nhiệt, liền dứt khoát đứng ở cửa đợi người.

      Quả nhiên trong chốc lát nhìn thấy bóng dáng của , lặng lẽ suy nghĩ muốn hù dọa , còn biết tất cả hành động của mình đều ở dưới mí mắt của .

      "Có mệt mỏi ? Trở về nấu mì sợi cho em." Cao Lãng lôi kéo tay chưa có buông ra. Lúc này Ứng Uyển Dung mới phát người đàn ông này thế nhưng lại có chống gậy?!

      "Thương thế của tốt hơn sao? Mấy ngày qua em đều vội đến quên, xin lỗi, là tới để chăm sóc ..." Ứng Uyển Dung nhăn chặt đầu lông mày, khi tập trung vào việc gì là để ý đến xung quanh, chị Vương - người đại diện trước kia của rất nhiều lần.

      Có đôi khi chịu khó nghiên cứu kịch bản là chuyện tốt, rất dễ dàng nhập vai, nhưng lại rất khó thoát khỏi vai diễn, khó mà đây là ưu điểm hay khuyết điểm của .

      Cao Lãng cười tiếng, giọng nam trầm thấp nhàng du dương vang lên: "Em ở lại là tốt rồi, xử lý vết thương có nhân viên y tế lo, cũng cần em tới giúp đỡ."

      Mỗi lần Ứng Uyển Dung muốn vén tay áo lên để giúp rửa sạch miệng vết thương đều bị Cao Lãng đuổi ra khỏi phòng, là muốn tự mình làm, sợ dọa đến .

      Nhưng thực tế, Cao lãng chính là tin tưởng vào tự chủ của mình trước . Miệng vết thương ngay ở đùi, mỗi lần thay thuốc đều phải cởi quần chỉ để lại chiếc quần tứ giác, tâm tâm niệm niệm vợ cầm bông băng bôi thuốc cho mình... Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh này khiến nhiệt huyết tuôn trào tập trung thẳng xuống bụng dưới.

      Cho nên việc Ứng Uyển Dung có đúng lúc phát vết thương của tốt hơn, có quan hệ rất lớn tới Cao Lãng.

      Ứng Uyển Dung nâng mắt nhìn người đàn ông này, ý cười lên ở đáy mắt, "Hôm nay em múa thế nào? Có đẹp hay ?" Giọng mềm mại dịu dàng, khiến Cao Lãng trong nháy mắt liền nhớ lại lúc sân khấu, tỏa sáng lóa mắt, giống như trời sinh là người đứng sân khấu.

      "Múa rất đẹp." Cao Lãng nắm chặt cổ tay , nhiệt độ cực nóng giữa hai người như muốn truyền qua truyền lại cho nhau.

      "Vậy là tốt rồi, nhớ kĩ hình dáng đẹp nhất của em, ghi tạc trong lòng. Nếu chờ khi em phải trở về, lại quên mất em làm sao bây giờ?" Mặt mày Ứng Uyển Dung hơi cúi nhìn giống như trăng non, lời lại như thanh lợi kiếm đâm xuyên qua trái tim của Cao Lãng.

      "Em phải trở về? ở lại sao? Khu nhà ký túc xá rất nhanh xây dựng xong, trước tiên ở lại nơi này vài ngày..." Cao Lãng vốn quen với việc ở mình, nhưng nghĩ đến việc Ứng Uyển Dung cứ như vậy rời khỏi mình, có biện pháp mà suy nghĩ tốt.

      Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn , khóe môi chứa ý cười, "Việc này cũng có biện pháp, lúc trước em thuê phòng trọ có đặt cọc tiền trước với chủ nhà, nếu em tính toán ở lại đây thường xuyên, cũng phải trả lại phòng trọ kia. Hơn nữa lúc em đến đây cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo, trời mà lạnh em liền bị lạnh chết."

      Trong lòng Cao Lãng thở dài tiếng, biết lời tình, cũng chưa có chuẩn bị tốt cho việc theo quân, ba vợ bên đó cũng chưa qua tiếng, quả có chút thỏa đáng.

      Ứng Uyển Dung cười thầm tiếng, những điều này là do tình hình thực tế, nhưng cũng phải lý do chính. quả phải trở về chuyến, tìm hiểu chuyện cũ của thân thể này, mới có thể an tâm sống ở đây cùng người đàn ông này.

      Trong bóng đêm hai người nắm tay nhau trở về, tự nhiên biết là có người chạy tới phía sau sân khấu tìm Ứng Uyển Dung, biết được thế mà lại về trước, thiếu chút nữa vỗ ngực dậm chân, may mắn người vẫn còn ở quân khu, vậy thành vấn đề.
      Last edited: 18/7/19
      levuong, Suuuly, Thanh Hằng17 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Sau màn này chắc chắn Cao Lãnh muốn giấu vk mình luôn đó, sợ mất quá luôn, kaka
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :