1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      ak vậy hả, như vậy là được rồi, truyện này là điền văn, quân nhân, nhàng và thực tế cần có yếu tố ma mị làm gì.
      Ma mị là chuyện khác hí hí.
      Last edited: 25/7/19
      levuong thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 51: Tiết mục

      Trong thời gian Ứng Uyển Dung vừa dưỡng thương vừa quay phim, Nhạc Tu Minh bắt đầu thực khâu hậu kỳ cho bộ phim Nữ Đế, trải qua tháng cắt nối, biên tập cùng hòa , phối khí nhạc phim, sau khi hoàn thành tất thảy, liền lập tức đưa phim xét duyệt.

      Nhạc Tu Minh còn vận dụng quan hệ bạn bè lâu năm trong nước của ông, thuận lợi làm cho tốc độ xét duyệt phim diễn ra nhanh hơn, người quen lâu năm của ông là tổng giám đốc của Công ty điện ảnh Thời đại, cũng là người có cổ phần trong bộ phim, phụ trách tận lực rải đường cho bộ phim vào lúc bộ phim được công chiếu cả nước.

      Thời tiết vào tháng 5 bắt đầu trở nên nóng bức, mỗi con đường của các học sinh sau khi tan học ngang qua rạp chiếu phim, bỗng tất cả học sinh lại phát ra, rạp chiếu phim tháo poster phim cũ thay vào đó là poster của bộ phim mới.

      Nam minh tinh trong poster bọn họ đều nhận ra, đó là người vừa đoạt được tượng vàng ảnh đế Ngô Minh, khuôn mặt tuấn mỹ, long lào người, thân khí thế uy nghiêm tựa như có thể bước ra từ bức họa, nhưng đứng sóng vai bên cạnh là ai?

      Có người tò mò lại gần nhìn chữ tấm poster, Ứng Uyển Dung đóng vai Minh Châu công chúa, Ứng Uyển Dung là ai?

      Bộ phim vào tháng 6 mới công chiếu, nhưng bây giờ được tuyên truyền cách mãnh liệt, trừ bỏ những rạp chiếu phim do chính phủ bảo hộ, còn lại tất cả các rạp chiếu phim khác, đều thay poster của [Nữ Đế], các đài radio, tạp chí Giải trí, báo chí bắt đầu vì [Nữ Đế] mà nóng lên.

      Đừng nhìn Nhạc Tu Minh có nhiều nhân mạch ở quốc nội mà coi , đối với việc tuyên truyền phim ra sao, chính là ngựa quen đường cũ mà nhàng thực , làm thế nào để gãi đúng chỗ ngứa khiến cho người xem cực kỳ chờ mong thời khắc phim được công chiếu, ông còn tỉ mỉ biên tập đoạn phim dài chừng nửa phút trong đó tập hợp những cảnh quay đẹp nhất trong phim, trực tiếp cho ra đoạn quảng cáo TV*, đầu thời đại.

      (* Chính là trailer phim theo cách gọi nay)

      theo lời của Khổng Phồn Thịnh số tiền bỏ ra lần này, nhất định phải đưa cho Nhạc Tu Minh xem hóa đơn, nếu còn thất bại, lần sau trực tiếp để ta đóng phim luôn , như thế tên Nhạc Tu Minh kia ngược lại còn kiếm được nhiều tiền hơn!

      Có thể thấy được bộ phim này bộc lộ chờ mong và dã tâm của Nhạc Tu Minh, ông muốn dùng bộ phim này để chứng minh, ông cần dựa vào quan hệ của gia tộc cũng có thể tự mình làm nên bộ phim xuất sắc được người xem truy phủng.

      Thời điểm tất cả mọi người rất chờ mong thành tích mà bộ phim này có thể mang đến, độ nóng của bộ phim cũng dẫn tới chú ý của những người thường xuyên xem phim. Trong lễ ra mắt bộ phim bởi nguyên nhân vết thương của Ứng Uyển Dung vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên chờ phóng viên đặt câu hỏi phỏng vấn rời khỏi hội trường.

      Điều này dẫn đến việc người xem có ý kiến, nhóm phóng viên truyền thông đều cảm thấy có chút kiêu căng, tùy hứng.

      Nhạc Tu Minh vỗ vỗ microphone thu hút chú ý, xin lỗi với phóng viên và người xem: “ ngại quá, thân thể của Uyển Dung được khỏe, chắc là do ấy vừa quay xong cảnh phim của Khang đạo diễn, rồi trực tiếp chạy đến đây nên rất mệt.”

      “Khang đạo diễn? Ý ngài muốn là đạo diễn Kante sao?” Phóng viên hỏi câu.

      Nhạc Tu Minh gật gật đầu, bộ dạng có chút để ý cười : “Còn phải là lão Khang hay sao, lúc trước cũng là do tôi phát ra Uyển Dung TV, chỉ liếc mắt cái liền cảm thấy ngoại hình ấy rất thích hợp, khi đó ấy còn chuẩn bị đóng phim Hồng Lâu mộng, căn bản có thời gian rảnh để đóng phim của tôi.”

      Thấy lực chú ý của mọi người tập trung lại đây, Ngô Minh liền cười, nghiêng đầu : “Cho nên Nhạc đạo diễn trực tiếp với Khang đạo diễn, mượn người trong ba tháng, nhất định có thể dùng thời gian đó quay xong phim, sau đó châu về hợp phố ( Ý nghĩ như vật về đúng chỗ).”

      Tất cả mọi người lúc này cảm thấy vô cùng hứng thú, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: “Vậy ngài có hối hận về chuyện ‘mượn người’ này ? Nghe trước kia Ứng Uyển Dung còn chưa từng đóng bộ phim điện ảnh nào.”

      Nhạc Tu Minh ý vị thâm trường : “Cái này tôi ra tính, nhưng lát nữa mọi người có thể ở lại xem hết lần công chiếu đầu tiên của bộ phim, nhìn xem rốt cuộc ấy có làm tôi thấy vọng hay .”

      Nhạc Tu Minh dương tay đứng dậy, buổi phỏng vấn ngắn ngủi liền kết thúc, đông đảo truyền thông đều ở lại để xem lần đầu phim được công chiếu, lấy thêm thông tin để viết trong bài báo của mình, chờ đến khi vang lên tiếng nhạc phim, tất cả mọi người lập tức tự chủ được mà đắm chìm vào trong đó.

      Thời điểm Nhạc Tu Minh trở lại hậu trường, lại thấy Ứng Uyển Dung còn chưa rời , từ tháng trước sau khi bị thương, bả vai vẫn luôn đau nhói, tuy rằng miệng khép lại hoàn toàn, chỉ lưu lại vết sẹo màu hồng nhạt, nhưng sinh hoạt bình thường lại có chút bất tiện.

      Kết quả sau khi chụp X-Quang thấy rằng xương cốt ở chỗ bị thương có dấu vết nứt gãy , vết thương này chỉ có thể dưỡng cẩn thận, nhưng cảnh quay của cũng thể trì hoãn được, chỉ có thể mỗi ngày mang theo vết thương đóng phim, dây dưa mãi cũng tốt.

      Lần này còn may là Nhạc Tu Minh tổ chức lễ ra mắt phim ở thủ đô, xin nghỉ ngày, bắt xe đến đây, khâu trang điểm tạo hình có đội ngũ chuyên nghiệp do Nhạc Tu Minh mời đến phụ trách.

      “Người bận rộn, xem lên sân khấu cũng chỉ được vài câu hơn, lúc trước là ai với tôi, ‘lúc cần tuyên truyền trực tiếp tìm tôi’, đây mới chỉ là lần tuyên truyền đầu tiên mà chịu nổi rồi sao?”

      Ứng Uyển Dung sắc môi nhạt nhẽo, cho dù được nghỉ ngơi tháng nhưng là càng ngày càng gầy, Cao Lãng nhìn thấy chỉ kém chút nữa cầu tạm thời nghỉ diễn, cái gì cũng quan trọng bằng thân thể của mình.

      “Tôi sợ là tôi đứng lâu thêm chút nữa, Cao Lãng lập tức giết tới cửa mang tôi .” Ứng Uyển Dung cười trêu chọc, trước kia nụ cười của tự như mẫu đơn ung dung, người khác liếc mắt cái bị vẻ đẹp đó làm cho kinh diễm, mê hoặc, tại cười lên lại giống như hoa sen, như nét bút cong, thanh nhã động lòng người.

      Nhạc Tu Minh bĩu môi, ông cũng nghe đến vài hành động của Cao Lãng, cơ hồ là mặc gió, mặc mưa vẫn cứ đều đặn đến đoàn phim Hồng Lâu mộng thăm Ứng Uyển Dung mỗi ngày, đương nhiên giờ chuyện này cũng có quan hệ gì lớn.

      “Qua mấy ngày nữa phim được công chiếu truyền hình cả nước, xem có nên phối hợp tham gia hoạt động tuyên truyền chút ? Yên tâm , phải trèo núi vượt biển đâu, chỉ tham gia hai hình thức là phỏng vấn radio và vài game truyền hình đối đáp vui nhộn, thăm hỏi và tổng nghệ, xảy ra vấn đề gì với vị kia nhà chứ?”

      Ngô Minh cũng vào hậu trường, thuận tay lấy quả quýt đặt ở bàn lột ra ăn, nghe Nhạc đạo diễn vậy liền phụt tiếng, nghẹn họng, bắt đầu lớn tiếng ho khan.

      “Nhạc đạo diễn, sao bây giờ giọng ngài lại vậy? Lúc trước ngài còn dám lớn tiếng đòi mượn người với Khang đạo diễn, sao bây giờ trước mặt Cao Lãng lại giám lớn tiếng vậy?” Ngôi Minh cười trêu chọc, đôi mắt nhìn Nhạc Tu Minh từ xuống dưới, .

      Nhạc Tu Minh trừng mắt liếc Ngô Minh cái gì, chờ Ứng Uyển Dung trả lời.

      Ứng Uyển Dung tự nhiên cũng có gì vui, gật gật đầu, : “Đó là tất nhiên, khi nào quyết định tốt thời gian hãy báo cho tôi biết, tôi gọi điện thoại xin nghỉ với Khang đạo diễn.”

      “Chuyện này cần, hôm qua tôi với lão Khang rồi, cuối tuần là ngày lành, đầu tiên chúng ta tham gia gameshow truyền hình phỏng vấn TV , sau đó lại tham gia chương trình phát sóng trực tiếp radio của truyền hình phát thanh là được. Thời gian là hai ngày sau, cũng tính là quá nhiều phải ?

      Nhiều nhưng ra cũng tính là nhiều lắm, bất quá biết khi tham gia gameshow truyền hình kia phải biểu diễn tài nghệ gì, thời đại này khẳng định có các loại show truyền hình cần phải tự thân hoạt động nhiều như thời đại sau, mọi người vẫn còn thích những tiết mục rất gần gũi, chất phác.

      Như nghe giọng , hát vài khúc nhạc, xem tiểu phẩm .....

      “Tôi xem qua kịch bản gốc, đến lúc đó chỉ cần hát ca khúc nhạc phim [Nữ Đế] của chúng ta là được, tuy là do Ngô Minh hát, nhưng tình huống đặc thù phải xử lý theo cách đặc thù, tôi cảm thấy hai người cùng nhau hát là tốt nhất, cảnh đẹp ý vui.” Nhạc Tu Minh tích cực khuyên nhủ hai người.

      Ngô Minh cảm thấy như có trận gió lạnh lẽo thổi sau lưng, vội vàng lời cự tuyệt: “Nhạc đạo diễn thân ái của tôi, ngài đừng nghĩ muốn hợp xướng là hợp xướng, đài truyền hình người ta ràng là đến thời điểm kết thúc để tôi mình hát khúc nhạc, sao lại trở thành hợp xướng rồi?”

      Nhạc Tu Minh nhìn bằng ánh mắt chỉ hận rèn sắt thành thép, tên tiểu tử này, rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là làm ra mắt người mới . Ai biết đài truyền hình trông cậy vào việc cậu hát khúc để lôi kéo ratings, điều đó cũng chắn chắn thu được tỷ lệ người xe khả quan, nhưng mà nữ chính sao? Bị cậu che lấp hào quang luôn sao?

      Ứng Uyển Dung nhìn hai người trong trạng thái giằng , sóng mắt hơi lay động, suy nghĩ chút liền biết ý tứ của Nhạc Tu Minh là gì, rất cảm tạ Nhạc Tu Minh hao hết tâm tư dìu dắt . Bất quá muốn nổi danh bằng việc để Ngô Minh giúp đánh bóng tên tuổi, nên như thế nào như thế đó ……

      “Nhạc đạo diễn, tôi cảm thấy Ngô có lý, cần tùy tiện sửa đổi an bài cảu đài truyền hình, tôi cảm thấy những hoạt động tuyên truyền trước đây rất tốt rồi.”

      Ứng Uyển Dung càng tỏ ra khiêm nhượng, Nhạc Tu Minh ngược lại càng tức chịu được, thầm quyết định phải tranh thủ thời gian đem Ứng Uyển Dung giới thiệu với công chúng, sớm ngày nổi tiếng, thông qua bộ phim này khiến bước lên mây.

      Qủa thực hai ngày sau Nhạc Tu Minh gọi điện cho Ứng Uyển Dung với buổi sáng tham gia tiết mục truyền hình, buổi tối đến phong radio tham dự buổi phát sóng trực tiếp, tuy rằng thời gian liền sát với nhau nhưng cũng có thể tiết kiệm được chút thời gian xin nghỉ của mình trong đoàn phim.

      Lần xin nghỉ ở đoàn phim này, ánh mắt của tất cả mọi người có chút phù hợp, đoàn phim ngẫu nhiên cũng cho mọi người ngày nghỉ, những người ở xa nhà lại muốn chỉ ở trong ký túc xá cũng hẹn nhau xem phim, tất nhiên cũng thấy poster dán ở mọi nơi.

      Còn có cáo tờ báo cũng tràn đầy các mẩu tin tuyên truyền cho bộ phim, tuy rằng ảnh sân khấu thể xem cho lắm, nhưng chỉ cần những người quen biết Ứng Dung nhận ra đó là .

      Phụ cận thôn Lý gia và Cao gia có rạp chiếu phim, chỉ có rạp chiếu phim tương đối xưa cũ ở trong huyện, ưu điểm là mất nhiều tiền cho lần xem, khuyết điểm là vừa đến thời gian xem phim, chỗ đó có rất nhiều người chen chúc nhau, mảnh tóc đen mênh mông, biết là đến để xem phim hay là xem cảnh người chen lấn.

      Lần này Ứng Uyển Dung ra ngoài, bên người lại có Cao Lãng danh chính ngôn thuận được nghỉ phép theo, cũng biết có phải vì việc lần trước ảnh hưởng đến cảm xúc của hay , mỗi khi ra ngoài đều cố chấp ở bên người .

      Nhạc Tu Minh và Cao Lãng đều là người quen cũ, lúc hai người cùng nhau bước vào phòng hóa trang, ông còn có hứng trí vài câu trêu chọc Cao Lãng.

      “Cao Lãng à, cậu xem cậu cũng tới đây rồi, có muốn lên sân khấu cùng vợ cậu biểu diễn tiết mục hay ? Ca hát, nhảy, khiêu vũ tất cả đều được.”

      Vẻ mặt của Cao Lãng vẫn bình tĩnh, thời thời khắc khắc chú ý tình huống của Ứng Uyển Dung, nghe thấy kiến nghị của Nhạc Tu Minh chỉ trả lời câu: “Chỉ cần ông gọi điện thoại hỏi ý kiến của trường quân đội, bọn họ đồng ý, tôi tất nhiên phản đối.”

      Đây ràng là uyển chuyển lời từ chối, Nhạc Tu Minh trợn trắng mắt, đưa tay kéo Ngô Minh sang bên, đẩy Vạn Dạng Dạng quay quấy rầy hai người bọn họ.

      Vạn Dạng Dạng ràng đến nhiều lần hơn Ứng Uyển Dung, các tiết mục diễn ra trong chương trình về cơ bản hiểu biết rất ràng, sớm trang điểm tốt, ngồi bên cạnh chuyện phiếm với Ứng Uyển Dung về các hạng mục công việc cần phải chú ý của tiết mục sắp diễn ra, còn có ca khúc được lựa chọn, chuẩn bị kỹ càng, thời gian biểu diễn được đạo diễn chương trình an bài ra sao.

      Bởi vì tiết mục của bọn họ phải là phát sóng trực tiếp, cho nên toàn bộ tiết mục được chia làm ba đoạn để quay sau đó biên tập, cắt nối, giảm bớt chút thời gian, tiết mục được công chiếu trước mặt người xem là tiết mục được xử lý, kỹ càng, chặt chẽ.

      Ứng Uyển Dung trang điểm xong mới nhớ nghĩ đến việc bản thân vẫn chưa uống miếng nước nào, tay mới đưa sang bên người tìm kiếm, lập tức có lọ nước được đưa tới trước mắt , Ứng Uyển Dung nâng gương mặt được trang điểm tinh xảo lên nhìn về phía Cao Lãng nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt cong cong sáng ngời hệt như ngôi sao xinh đẹp, lộng lẫy nhất bầu trời.

      Vạng Dạng Dạng và Ngô Minh đồng loạt nổi lên tầng da gà, phảng phất đâu đây loại hơi thở ngọt ngào, dính người tỏa ra bốn phía, nhóm cẩu độc thân lập tức né xa ba thước. Cũng chỉ có người hiểu cái gì gọi là xem mặt đoán ý là Nhạc Tu Minh vẫn còn ở đó lẩm bẩm, nhắc nhở liên tục phải chú ý cái gì, làm cái gì.

      Chờ bọn họ thu thập hỏa đáng cho bản thân xong, người dẫn chương trình là Sa Thải Vi sân khấu chuẩn bị ổn thỏa, cầm microphone ra hiệu chuẩn bị tốt cho nhân viên ở dưới đài, chương trình liền chính thức bắt đầu.

      “Hoan nghênh tất cả mọi người xem xương trình [Chạm vào tài năng thực thụ], khách mời hôm nay của chúng ta là đạo diễn Nhạc Tu Minh cùng đoàn phim [Nữ Đế] của ông!” Mặt Sa Thải Vi tràn đầy nụ cười, tránh ra vị trí phía sau.

      Nhạc Tu Minh bước ra trước, ánh đèn tập trung lên người ông, nhịp trống nhạc cũng nhanh hơn ít.

      Hai người đứng sân khấu, có qua có lại đem những điều cần giới thiệu ra trước, đem thời gian công chiếu phim trước cả nước ra, lúc sau liền đem đề tài chuyển đến người nam nữ chính của phim.

      sớm nghe người sắm vai Minh Châu công chúa Ứng Uyển Dung là người cực kỳ thẳng thắn, trước đó lễ ra mắt bộ phim cũng chỉ xuất trong chốc lát rồi rời , ấy cũng xuất để phỏng vấn.” Sa Thải Vi có chút ý vị nó, Nhạc Tu Minh có chuyện gì mà chưa gặp qua? Loại trình độ chèn ép này đối với ông rất bình thường chẳng khác nào nước sôi để nguội.

      “Đúng vậy, mọi người chắc cũng sớm biết, vì để có thể đoạt được nữ chính cho bộ phim, tôi bàn bạc, thuyết phục Khang đạo diễn tốt, cho tôi mượn người thời gian. Ở đây biết có mấy người tham gia vào lễ ra mắt phim nhìn thấy, phong thái của Ứng Uyển Dung cũng khuynh đảo ít người phải ?” Ngữ khí của Nhạc Tu Minh bây giờ phải gọi là dào dạt đắc ý, những thứ các người cho là đúng lại bị phát ra đó nguyên lai là trân bảo lộng lẫy nhất thế gian, cảm giác cực kỳ sảng khoái.

      Ứng Uyển Dung đứng ở phía sau hậu trường đối với màn đối đáp này tỏ bất cứ thái độ nào, hơn nữa vạn phần xác định, thái độ khích lệ kiêng nể gì của Nhạc Tu Minh bây giờ, mới khiến cho tất cả mọi người nghĩ thượng vị bằng cách vén váy, chừng đường lên giường với người ta mới có được ngày hôm nay đấy.

      “Tuy rằng thể để cho mọi người xem hết tất cả bộ phim, nhưng nhìn thấy cánh hoa xuất sắc vẫn có thể, mời xem….” Sa Thải Vi nở nụ cười chê vào đâu được, nhìn thấy Ứng Uyển Dung đứng ở phía sau màn sân khấu còn gật gật đầu, tỏ vẻ thân thiện với .

      giống như người trước đó lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, dùng lời chèn ép người khác phải ta.

      Cánh hoa mở đầu chính là hình ảnh Minh Châu công chúa du ngoạn đường phố ở Đại Uyên, vẻ mặt nàng thiên chân vô tà, phía đánh dấu người đóng vai Ứng Uyển Dung. Hình ảnh thay đổi, Ngô Minh ngồi ngay ngắn tên lưng chiến mã cao lớn, mặc thân nhung trang, tay cầm kiếm chỉ về hướng Đại Uyên, tràn đầy khí phách của bậc quân vương.

      Những diễn viên phụ như Vạn Dạng Dạng và đông đảo các nam phụ khác cơ hồ chỉ xuất hình ảnh trong thời gian vài giây nhiều, kết thúc bằng hình ảnh Minh Châu công chúa múa khúc kinh hồng chiến trường, đoạn phim hình ảnh này được phát kèm theo nhạc phim từ đầu đến cuối, ca khúc do Ngô Minh biểu diễn.

      Cho dù được xem qua rất nhiều lần, khán giả vẫn thể vỗ tay nhiệt liệt, chờ đợi màn tất cả diễn viên chính lên sân khấu tiếp theo.

      Sa Thải Vi tán gẫu vài vấn đề về bộ phim với Nhạc Tu Minh xong, mới bắt đầu mời tất cả diễn viên chính lên sân khấu. Đầu tiên là người được chờ mong nhất sân khấu Ứng Uyển Dung, vừa xuất sân khấu, phía dưới tràng vỗ tay cơ hồ có thể lật nóc nhà.

      vừa lên sân khấu cơ hồ có thể có vinh dự ngang bằng Nhạc Tu Minh, Sa Thải Vi nhướng mày nhìn về phía Ứng Uyển Dung, đây xem như là lần đầu tiên ta chân chính nhìn thấy Ứng Uyển Dung, bộ dạng của quả thực giống như những gì ta từng được nghe thấy, thanh thủy xuất phù dung, Ứng Uyển Dung xác có tiền vốn để kiêu ngạo.

      Bất luận vừa rồi có chuyện gì, mặt Sa Thải Vi vẫn tràn đầy tươi cười khen ngợi Ứng Uyển Dung lần, thời gian phỏng vấn chỉ diễn ra trong vài phút, chuyện này có quan hệ với việc là nữ chính trong phim.

      Ứng Uyển Dung cũng có gì bất mãn, đứng cùng chỗ với Nhạc Tu Minh, chờ Vạn Dạng Dạng và Ngô Minh bước ra. Ngô Minh thành danh lâu, giá trị nhan sắc cùng kỹ thuật diễn đều được chứng thực, lượng fans của trường sân khấu rất nhiều, nhưng họ vẫn tương đối lý trí, có thể nhìn ra được bây giờ được chào đón nhiều hơn Ứng Uyển Dung.

      Chỗ Cao Lãng ngồi dưới sân khấu, Ứng Uyển Dung chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn thấy , nhân lúc tất cả lực chú ý của mọi người tập trung vào Ngô Minh, lập tức chớp chớp mắt nhìn về phía , bên môi vẫn luôn nở nụ cười.

      “Trước đó nghe hai người là lần đầu tiên hợp tác diễn xuất, ấn tượng đầu tiên của hai người là màn diễn nào? Tôi nghe là màn Uyển Dung mặc váy đỏ nhảy múa nền tuyết.” Mặt Sa Thải Vi đầy vẻ tò mò hướng về phía Ngô Minh hỏi.

      Hai đầu lông mày Ngô Minh nhảy dựng, cảm thấy lời này của ta có chút đúng, nhìn về phía Nhạc Tu Minh, Nhạc Tu Minh cũng nở nụ cười tủm tỉm nhìn lại , tỏ ý ràng là để bọn họ tự do phát huy. Kịch bản gì đó quả thực là thứ đáng tin cậy chút nào.

      Trong lòng Ngô Minh tuy rằng tích cực phun tào Nhạc đạo diễn, những vẫn phối hợp trả lời phỏng vấn: “Đúng vậy, bất quá cảnh quay đó phải là lần đầu tiên tôi và Ứng Uyển Dung hợp tác với nhau, ban đêm mới là cảnh quay đầu tiên chúng tôi hợp tác với nhau.”

      Sa Thải Vi cười tủm tỉm quay về hướng người xem giải thích: “Theo như tin tức thú vị mà người trong đoàn phim tiết lộ, lúc Ứng Uyển Dung quay cảnh múa trong tuyết, bởi vì tuyết mặt đất quá dày, giày vải lại quá mỏng, cho nên để người trong đoàn phim ôm trở về. Nhìn ra Nhạc đạo diễn còn rất chiếu cố mọi người.” Vẻ mặt như ‘mọi người may mắn’.

      Ứng Uyển Dung chậm rãi nhìn khuôn mặt đột nhiên banh ra của Cao Lãng, thèm để ý : “Đó phải người trong đoàn phim.”

      “Oh, đó là ai?” Sa Thải Vi hiếu kỳ hỏi.

      Ngô Minh và Nhạc Tu Minh người che mặt, người nghiêng mặt nhìn trời, Vạn Dạng Dạng nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tỏ vẻ tò mò quá mức của Sa Thải Vi.

      “Đó là chồng của tôi. Đây cũng phải là chuyện gì bí mật, sau khi tôi thi rớt đại học liền lựa chọn kết hôn, hôm đó chồng tôi ở phim trường thấy tuyết đất quá dày, ấy lo lắng đến việc tôi bị đông cứng nên mới ôm tôi về. đến chuyện này tôi vẫn thể công nhận Nhạc đạo diễn là tính toán rất tỉ mỉ.”

      Ứng Uyển Dung câu ra chuyện mình kết hôn, lại lôi đề tài đến người Nhạc Tu Minh, Sa Thải Vi muốn tiếp tục hỏi, nhưng chuyện này lại kịch bản gốc, Ứng Uyển Dung rốt cuộc là kết hôn hay chưa đài truyền hình và khán giả hoàn toàn quan tâm. Nếu ta lãng phí thời gian truy hỏi dẫn đến bất mãn của cấp .

      “Tôi tiết lộ chút về kịch bản nhé, Nhạc đạo diễn vì tiết kiệm tiền, nên ít lần tìm ấy đảm nhiệm vai khách mời lộ mặt, mọi người nhìn xem có thể tìm được cảnh ấy xuất ở phần nào trong bộ phim.”

      Nhạc Tu Minh trực tiếp cắt ngang lời , : “ chuyện này làm gì, được rồi được rồi, thấy tất cả mọi người đều chờ sao, nhanh nhanh khoe ra chút tài nghệ của .”

      Vạn Dạng Dạng ở bên cạnh cũng cổ vũ, lên tiếng hưởng ứng: “Đúng vậy, thanh của Uyển Dung rất êm tai, hát cũng rất hay, nhất định khiến mọi người giật mình.”

      Thanh trầm ổn của Ngô Minh cũng vang lên, : “Đáng giá để mọi người chờ mong.”

      Ứng Uyển Dung cười tủm tỉm đứng ở giữa sân khấu, bài hát chứa đầy tình ý được xướng lên từ đôi môi , nhạc vang lên tựa như thân thể và linh hồn hòa quyện vào nhau, trái tim cuộn sóng theo từng điệu của khúc tình ca.

      thanh của bài hát được lưu hành vang lên, mọi người nghe thấy đều có thể nhận ra đây là bài [Ngọt ngào].

      Thanh của Ứng Uyển Dung thanh thúy, dễ nghe, ca từ chứa đầy tình ý từ từ vang lên từ môi , khiến cho tất cả khán giả ngồi đối diện trở nên tê dại, giống như hát cho riêng bọn họ nghe vậy.

      Nụ cười của ngọt ngào biết mấy

      Tựa như hoa nở giữa gió xuân, nở giữa gió xuân.

      Là nơi nào mà em gặp được ?

      Nụ cười của trông quen thuộc đến thế

      Nhất thời em nhớ ra

      Ahh, là trong mơ, trong giấc mơ ấy em gặp

      Nụ cười ấy rất ngọt ngào.

      Chính , chính là người mà trong mộng em từng gặp

      Là nơi nào mà em gặp được ?

      Nụ cười của trông quen thuộc đến thế

      Nhất thời em nhớ ra

      Ahh, là trong mơ, trong giấc mơ ấy em gặp …..

      Trong giấc mơ ấy em gặp .*

      Cao Lãng biết hát cho nghe, dường như hát lên chuyện xưa của bọn họ, chỉ vì để đôi môi luôn nở nụ cười, nguyện ý biến trái tim sắt thép của mình thành nước, nắm tay cùng nhau vượt qua mười năm, hai mươi năm, đời ở bên nhau.

      Oanh oanh liệt liệt, sôi nổi, hỗn loạn đều bằng được ấm áp và nhu tình mật ý của bây giờ, ánh mắt hai người đan xem vào nhau, đạo diễn chương trình cùng mấy người ở đài truyền hình biết còn nghĩ là kỹ thuật diễn của Ứng Uyển Dung trở nên tinh tế và thuần thục như vậy, mỗi người nhìn hát đều tin rằng bản thân chính là người vốn dĩ được thương.

      Còn cảm giác của Ngô Minh bây giờ là lạnh căm căm, được tống miệng thức ăn cho chó đến trở tay kịp thế này khiến ….. Rất rất nhớ Lục Manh!

      Trong lòng thầm trợn trắng mắt, lúc nhìn về phía người xem vẫn giữ vững phong độ nhàng của thế giai công tử.

      Sau khi thu xong chương trình, người của đài truyền hình còn muốn mời bọn họ ăn cơm, nhưng lại bị Nhạc Tu Minh uyển chuyển từ chối, ông cười như cười nhìn về phía Sa Thải Vi vẫn luôn bộ bình tĩnh tự nhiên, bất luận hôm nay vì sao ta đột nhiên lại làm khó dễ bọn họ, ông xem như nhớ kỹ món nợ này.

      cần, buổi tối chúng tôi còn phải tham gia chương trình phát sóng trực tiếp đài radio, chút nữa tùy tiện ăn vài món là được, sau này có cơ hội lại cùng nhau dùng cơm với mọi người.”

      Nhạc Tu Minh nhàng, đạo diễn tổ tiết mục lại cảm thấy ông hoàn toàn sao cả được, nhưng sau lưng Sa Thải Vi cũng có người chống lưng, chỉ có thể , là ai cũng thể đắc tội, đều là tôn đại Phật, làm sao lại giống như hai con gà chọi chuẩn bị lao vào cấu xé nhau vậy?

      Sa Thải Vi theo đạo diễn ra bên ngoài tiễn người, liền thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Ứng Uyển Dung, trong tay cầm kiện áo khoác mỏng khoác lên người ,hai người tư thái thân mật. vành tai, tóc mai, khuôn mặt chạm vào nhau, trong lòng ta thầm cười lạnh, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

      Nhạc Tu Minh ra vẻ vừa nghĩ đến chuyện gì đó, dừng chân lại nhìn hai người Ứng Uyển Dung, đến khi hai người họ đến cửa mới lên tiếng: “Vị kia chính là chồng của Ứng Uyển Dung, tình cảm hai người rất tốt, ta có thể bồi vợ đến đây tham dự tiết mục này, cũng coi như mở rộng tầm cho vài người ở đây.”

      mặt Sa Thải Vi lên tia kinh ngạc, biết bản thân nghĩ sai, chỉ có thể cương cứng giữ nụ cười mặt. Những người khác đều quan tâm đến phản ứng của ta, khách sao hai câu liền cùng nhau, ngồi lên xe ăn cơm.

      [* Bài hát Ngọt ngào của nữ ca sĩ Đặng Lệ Quân]
      Thanh Hằng, huyen1604, boogoo976 others thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 52: Tuyên truyền

      Thời gian chương trình radio phát sóng trực tiếp là 10 giờ đến 11 giờ buổi tối, chỉ cần Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung còn có Vạn Dạng Dạng là diễn viên chính và nữ phụ đến đó tham gia là được, còn Nhạc Tu Minh mời bọn họ ăn cơm tối xong rồi trở về.

      bàn cơm Nhạc Tu Minh trực tiếp bạo phát tính tình, đập bàn đập ghế, thiếu chút nữa khiến cho phục vụ tưởng rằng chỗ này sắp phát sinh ẩu đả, đánh nhau, thường xuyên đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong cảnh giác.

      Ngô Minh cảm giác mất mặt sâu sắc, thể hướng về người phục vụ giải thích: “Ông ấy uống say rồi, có chuyện gì đâu, nếu đồ vật có hư tổn chúng tôi bồi thường.”

      Khuôn mặt người phục vụ hồng lên, bị giọng nam trầm thấp của Ngô Minh mê hoặc mà ra ngoài, nhưng điều này cũng khiến bọn họ thanh tĩnh hơn chút.

      “Nhạc đạo diễn, ông còn như vậy lần sau tôi cũng dám cùng ông ăn cơm nữa mất, cảnh chúng ta dùng cơm vừa rồi nếu như bị chụp hình lại trong giới giải trí hình ảnh của tôi khiến người hâm mộ thất vọng.” Ngô Minh ung dung, thong thả, gắp đũa đồ ăn .

      Cao Lãng trực tiếp múc chén canh cho Ứng Uyển Dung, tuy rằng nhiều lời, nhưng trong lòng lại rất tán thành với lời của Ngô Minh.

      “Phi, tôi xem cái kia, ai nhỉ, Sa…. Cái người dẫn chương trình kia chắc là được ai đó phái tới phá hoại hình ảnh bộ phim của chúng ta đấy chứ?” Nhạc Tu Minh trực tiếp đưa ra thuyết mưu, dù sao ở đây đều là người mình, cũng chẳng có gì phải cố kỵ.

      “Sa Thải Vi." Ngô Minh bất đắc dĩ mở miệng nhắc mở ông, người ta tốt xấu gì cũng là chị đại trong đài truyền hình, vào trong miệng ông lại trở thành hạng hai, hạng ba còn bằng người nào đó.

      ta khẳng định là thấy đoàn phim chúng ta có chỗ dựa, bằng làm sao dám khiêu khích chúng ta?” Nhạc Tu Minh nhíu mày khó chịu .

      Ngô Minh và Ứng Uyển Dung liếc nhau, quả hồng chọn chỗ mềm mà nặn, chẳng lẽ còn muốn cứng đối cứng?

      Bất quá Nhạc đạo diễn cũng rất có đạo lý, vô duyên vô cớ , tự nhiên cũng vô duyên vô cớ hận. Ứng Uyển Dung mỗi ngày chỉ ở trong đoàn phim, ít có thời điểm ra ngoài, phạm vi hoạt động rất , khả năng đắc tội với người khác quá ít.

      Nếu là nhằm vào đoàn phim, làm xấu danh tiếng của bọn họ….. Cái này cũng có chút thực tế, rốt cuộc đoàn phim của họ lớn , cũng cản đường của ai, sau lưng có lúc được nhân vật lớn lót đường, công ty dám tìm bọn họ gây phiền toái, công ty lớn cũng biết tự giữ thân phận mà chèn ép bọn họ.

      “Nhạc đạo diễn, tôi cảm thấy như thế nào mà nguyên nhân đều bởi vì ông vậy….?”

      Nghe Ngô Minh xong, Nhạc Tu Minh cảm thấy cực kỳ ủy khuất, làm sao có thể là vì ông chứ? Ông là người thành ! Sinh hoạt cá nhân của những đạo diễn khác như thế nào ông có gì để bình luận, bản thân ông về nước mấy ngày nay, trừ bỏ việc quay phim chính là ở trong phòng bắt nối biên tập, hoặc là ngủ ở nhà khách, ông cũng sắp biến thành thỏ luôn rồi.

      Ngô Minh rót cho ông chén rượu, cũng rót cho mình ly trà, chạm ly với ông rồi : “Nhạc đạo diễn, ông quên lý do vì sao ông về nước rồi sao? Có lẽ…….”

      Nhạc Tu Minh quên mất chuyện này, ông muốn quang minh chính đại chứng minh thực lực của bản thân, có nghĩa là người trong gia tộc nguyện ý nhìn ông thoát ly khỏi khống chế của họ.

      Nắm chặt chén rượu trong tay, uống hơi cạn sạch, Nhạc Tu Minh với Ứng Uyển Dung rằng: “Uyển Dung, việc này nếu có liên quan đến tôi trước tiên tôi thực xin lỗi , hazz…. xem chuyện này nên giải quyết thế nào.”

      Ứng Uyển Dung đẩy chén cơm bị Cao Lãng gắp thành ngọn múi trước mắt lên phía trước, cười : “Nhạc đạo diễn khách khí rồi, việc này cũng có ảnh hưởng gì, tôi cũng muốn giấu diếm chuyện của tôi, người xem phim có thích tôi hay kỳ sao cả. Chỉ cần có thể tiếp tục đóng phim, người thích tôi tự nhiên xem phim của tôi.”

      Nghe xong Nhạc Tu Minh mới có bình thường trở lại chút, ông sợ nhất là bạn bè bởi vì ông mà bị ảnh hưởng, nghe thấy Ứng Uyển Dung có thể những lời như vậy, ông mới cảm thấy khí ngột ngạt trong ngực từ sáng đến giờ mới thông thuận trở lại.

      “Đến đến đến, đừng những chuyện vui đó nữa, ăn no chút buổi tối mọi người còn phải tiếp tục thu sóng radio trực tiếp nữa đấy, ở nhà tôi chờ đến thời gian để nghe đài.” Nhạc Tu Minh bỡn cợt, .

      Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung cười bất đắc dĩ, sôi nổi chạm ly với ông, lúc ăn uống xong đến tháp truyền thanh là 8 giờ rưỡi tối.

      Chương trình 10 giờ mới bắt đầu, bọn họ 8 giờ rưỡi đến xem như là rất sớm, kênh radio hôm này bọn họ tham gia phát nhạc đài, người dẫn chương trình tên là Liễu Chi Lan, Liễu tỷ là người phụ nữ trí thành thục, trí thức, ở trong phòng phát sóng ăn mặc rất thoải mái, tùy tính.

      Điều này cũng rất dễ hiểu, bất đồng với các tiết mục ở đài truyền hình chú trọng hiệu quả hình ảnh thị giác, các tiết mục radio chú trọng nhiều hơn là thính giác. Người nghe hoàn toàn mặc kệ bọn họ mặc loại quần áo gì, họ chỉ chú ý đến ý đến thanh bọn họ nghe thấy có êm tai hay mà thôi.

      giờ Internet còn chưa được phổ biến như sau này, TV là công cụ chủ yếu để mọi người tiêu phí thời gian rảnh của bản thân, làm việc buổi tối xong lại nằm nghe quảng cáo và nhạc kênh radio rồi vào giấc ngủ, mỗi người dẫn chương trình radio hoàn toàn khác gì cú đêm.

      Đoàn phim Nữ Đế nhận được rất nhiều hoan nghênh nhiệt liệt, bọn họ tới đây là để tuyên truyền cho việc phát đĩa nhạc phim, đây vẫn là lần đầu tiên có người trong đoàn phim đến đây trực tiếp tham gia tuyên truyền, cho nên người ở kênh radio cũng truyền lệnh cho người dẫn chương trình tích cực triển khai thế tiên công vào việc tuyên truyền lần này.

      Nếu lần này làm tốt chắc chắn sau này có rất nhiều đoàn phim học theo, đến đây tham gia tuyên truyền, số lượng người nghe đài giờ cực kỳ ổn định, nhưng đồng thời giữa các kênh radio cùng thời gian phát sóng cũng có cạnh tranh, làm sao để hấp dẫn thêm nhiều người nghe chương trình, đây mới là điều cần phải học hỏi.

      Liễu Chi Lan là người dẫn chương trình kênh radio 10 giờ tối, đó được xem là thời gian hoàng kim, có phòng phát sóng trực tiếp chỉ thuộc về bản thân, thấy bọn họ đến lập tức đứng lên tiếp đón, lúc bắt tay còn có chút nghi hoặc hỏi: “Tôi cho là chỉ có ba người đến, nghĩ tới lại có bốn người?”

      có sẵn tư liệu về thông tin của Ngô Minh, Ứng Uyển Dung và Vạn Dạng Dạng, nhưng người đàn ông cao to lực lưỡng, tràn đầy lạnh lùng này là ai? Là muốn nâng đỡ nam diễn viên mới sao?

      Ứng Uyển Dung sờ sờ mũi hơi xấu hổ trả lời đây là người nhà , vẫn là Ngô Minh ra mặt giải thích rằng: “Đây là chồng của Uyển Dung, vì yên tâm buổi tối để ấy lại mình nên cùng ấy đến đây.”

      Liễu Chi Lan bừng tỉnh hiểu , nhìn tuổi của Ứng Uyển Dung còn rất trẻ, thế nhưng nghĩ tới kết hôn……

      “Việc này chương trình truyền hình phát ra ngày mai tất cả mọi người biết, chị Liễu chị cần phải để ý.” cần Ứng Uyển Dung suy đoán biết ấy giữ bí mật giúp , nhưng cần phải như vậy.

      Nhìn thấy nhiều minh tinh lựa chọn hôn, ngược lại cảm thấy ngay từ đầu định vị thể loại fans hâm mộ của bản thân là tốt nhất, có lẽ thiếu lượng lớn fans hâm mộ tự phong cái gì mà bạn trai phấn, ông xã phấn, nhưng đổi lại, những người nguyện ý lưu lại ủng hộ đều là những người thực chú trọng và thích tác phẩm điện ảnh của .

      Liễu Lan Chi tuy hiểu ngọn nguồn trong đó, nhưng cũng có hứng thú tìm hiểu, nghiên cứu đời tư của người khác, đem kịch bản được ấn định tốt cho từng người, mỗi người phần.

      “Thời gian buổi tối có hạn, đêm nay chúng ta làm album Nữ Đế đặc biệt, phát nhạc phim ở phần đầu chương trình, đến phần cuối chương trình, nếu mọi người cùng nhau hát trọn vẹn ca khúc nhạc phim càng tốt. Kế hoạch đều được viết ràng giấy, mọi người xem qua, nếu có ý kiến gì có thể ra.”

      Ứng Uyển Dung cúi đầu nhìn lại, những cái khác nhìn qua cũng có việc gì, chỉ là chỉ vào phàn tiết mục hỏi: “Phần thế vai này nghĩa là gì? Là muốn tôi đọc lời kịch của Ngô sao?”

      Liễu Chi Lan phụt tiếng, bật cười : “ , hiểu lầm ý tôi rồi, chỉ là nếu người xem biết đến chủ đề chương trình nên chỉ tập trung vào phần giới thiệu nhạc phim lâu dần còn thấy thú vị nữa, lúc này phải tăng thêm chút nguyên tố thú vị vào đó.”

      “Cái này phải là nam nữ thế vai, mà là chúng ta thế vai nhân vật trong Tây Du Ký, vài lời thoại thú vị, khiến người nghe đài cảm thấy vô cùng hứng thú.” Liễu Chi Lan nhiệt tình giải thích.

      Đây là ý tưởng mà người của đài truyền thanh sớm nghĩ ra, tính toán để người dẫn chương trình cùng người tham gia hợp tác biểu diễn tiết mục , kết hợp với những câu mà người trẻ tuổi thích ngoài miệng nhất nay, còn có khi tăng thêm vài chi tiết khác nữa, khiến lượng người nghe đài tăng lên.

      Đương nhiên điều này cũng khiến mấy người Ứng Uyển Dung cảm thấy phiền toái, chỉ đơn giả là chút tiết mục thư giãn dành cho khách mời, còn có thể khiến cho người xem tò mò, đến rạp chiếu phim xem phim nhiều hơn, chứng minh công tác tuyên truyền của họ thành công.

      Cao Lãng cũng bất ngờ được phân phối đọc lời kịch, Ứng Uyển Dung nhìn bộ dáng trở tay kịp của , cười đến mức mi mắt cong lên, Cao Lãng có chút bất đắc dĩ liếc nhìn cái, cũng chỉ có thể tiếp thu nhiệm vụ bất ngờ này.

      Qúa trình cũng phức tạp, tiết tấu chương trình được khống chế trong tay của Liễu Chi Lan, nếu có tin tức bất ngờ cần phải thêm vào, bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp cũng ra hiệu nhắc nhở bọn họ.

      Liễu Chi Lan ngồi ở chính giữa, Ngô Minh và Cao Lãng ngồi ở bên phải, Ứng Uyển Dung và Vạn Dạng Dạng ngồi ở bên trái , ở trước mặt mỗi người đều có chiếc microphone, đeo tai nghe dày nặng bên tai, vào thế giới thanh này.

      “Hoan nghênh các bạn nghe đài, tôi là bằng hữu quen thuộc của mọi người, Liễu Chi Lan. Hôm nay phòng phát sóng của chúng ta chào đón vài vị khách mời rất đặc biệt, ngày hôm qua có người nghe đoán được họ là ai, khách mời hôm nay chính là các diễn viên trong đoàn phim Nữ Đế được chào đón nhất nay. Hoan nghênh nam chính tuấn mỹ, uy nghiêm nhất của chúng ta ------ Ngô Minh, cùng với nữ đế xinh đẹp, khí phách ------ Ứng Uyển Dung, cùng với công chúa Đại Chu ngoan ngoãn đáng ------ Vạn Dạng Dạng, còn có vị khách quý trợ thanh cũng đến, tại chúng ta cùng hoan nghênh bọn họ…..”

      Liên tiếp giới thiệu mọi người xong, đối với chuyện có thanh người xem, Liễu Chi Lan vẫn tự tin mình điều tiết khí, ngừng ra những chuyện vui vẻ, thú vị, mấy người Ứng Uyển Dung cũng rất phối hợp mà trả lời vấn đề, bởi vì quen thuộc với phương thức biểu đạt bản thân này, nên mỗi người vẫn có chút câu nệ.

      Liễu Chi Lan trực tiếp cắt, ra hiệu phát bài hát chủ đề của chương trình ngày hôm nay, nhân lúc đó tranh thủ giọng với họ: “Đừng lo lắng, mọi người làm rất tốt, khán giả rất thích mọi người, thấy đạo diễn chương trình vẫn luôn thông báo có điện thoại gọi tới hay sao? Lát nữa mọi người hát khúc nhạc, náo động khí là được.”

      Chờ đến khi nhạc kết thúc, Liễu Chi Lan tươi cười đầy mặt : “Nghe đây là lần đầu tiên ảnh đế Ngô Minh của chúng ta đến phòng phát sóng radio trực tiếp, cũng là lần đầu trực tiếp sóng truyền thanh radio, bọn họ tạo ra tràng cảnh náo nhiệt như thế nào đây? Hợp xướng bài hát [Ngươi] tặng mọi người.”

      Ngô Minh thanh trầm thấp dễ nhe, Ứng Uyển Dung thanh mát lạnh, vào lòng người, Vạn Dạng Dạng thanh tuy có chút điềm đạm đáng , nhưng mỗi lần hát nhạc đệm cho Ứng Uyển Dung vẫn khiến cho người nghe phi thường ràng cảm giác được đây là hai thanh khác nhau, hơn nữa cũng cảm thấy phối hợp này rất mới lạ.

      Mọi người hôm nay cùng nhau biểu diễn, kết quả là Ngô Minh áp tràng, thanh Ứng Uyển Dung hòa với thanh của Vạn Dạng Dạng cùng nhau ngao du về phía chân trời. Giống như tiên nữ hát, đứng ở vị trí trung tâm, cảm thụ hào quang vạn trượng, vạn người chú mục.

      Trong mắt Vạn Dạng Dạng, Ứng Uyển Dung chính là minh chứng cho câu làm được, cho dù có nhiều ánh sánh hơn nữa cũng thể ngăn trở tài hoa của .

      khúc hợp ca kết thúc, Liễu Chi Lan có chút kinh ngạc cảm thán : “Oa, nghĩ tới đoàn phim Nữ Đế lại là nơi ngọa hổ tàng long, vừa có kỹ thuật diễn lại vừa có giọng hát hay, tiếp theo phải mọi người tham gia vào nghiệp ca hát, cho ra album chứ?

      Ngô Minh liên tục xua tay, khiêm tốn : “, so với ca hát, tôi càng thích đóng phim hơn.”

      Ứng Uyển Dung cũng cười : “So với các tiền bối, thứ tôi cần học còn rất nhiều, mọi người nghe cảm thấy cao hứng là được.”
      levuong, Thanh Hằng, boogoo975 others thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 53: Ôn tồn
      “Uyển Dung khiêm tốn, quên với , kỳ hôm diễn ra lễ công chiếu của bộ phim, tôi cũng may mắn được tham gia, phim rất hay, tôi cũng là fans của đấy.” Liễu Chi Lan mặt đầy tươi cười .

      Ứng Uyển Dung có chút ngoài ý muốn, điều này trước đó hoàn toàn biết, nhoẻn miệng cười : “Có chị Liễu là fans là vinh hạnh của tôi, hy vọng vai diễn của tôi làm chị thất vọng.”

      Lời có chút nghịch ngợm khiến người nghe cho dù nhìn thấy người, cũng có thể cảm nhận được tính cách rộng rãi của Ứng Uyển Dung, cũng nhịn được mà híp mắt, nhếch môi cười rộ lên.

      “Nghe cùng Ngô Minh là kỳ phùng địch thủ, kỹ năng diễn xuất của ngừng bùng nổ phim trường, trong bất cứ trường hợp nào Nhạc đao diễn cũng khen ngợi là diễn viên có tiềm lực nhất mà ông ấy xem trọng.”

      Ứng Uyển Dung vội vàng xua tay, tỏ ý xin khoan dung, : “Chị Liễu đừng mang tôi ra trêu đùa như vậy, là Nhạc đạo diễn cho tôi cơ hội tham dự vào bộ phim điện ảnh lớn này, còn đảm nhiệm vai nữ chính, duyên phận cũng là loại may mắn, gặp mọi người, để tôi vô cùng hưởng thụ quá trình đóng phim này.”

      Cũng khéo léo chuyển câu chuyện sang hướng khác, : “Lúc trước tôi cùng với Dạng Dạng cũng là đánh, quen nhau.”

      Liễu Chi Lan lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi : “Oh, chuyện này là thế nào?”

      Vạn Dạng Dạng cũng khẩn trương nhìn , lập tức hỏi: “Uyển Dung, chúng ta đánh nhau lúc nào?”

      Người bình tĩnh nhất đương nhiên là Ngô Minh và Cao Lãng, tuy rằng bọn họ cũng khá là tò mò về việc hai người các làm thế nào mà có thể thân cận với nhau như vậy.

      Con ngươi Ứng Uyển Dung chợt lóe lên, tay chóng cằm, ý cười tràn đầy, thanh có chút lười biếng : “Đánh nhau…. Chuyện đó có khả năng xảy ra.”

      Vạn Dạng Dạng nhàng thở ra, sợ Ứng Uyển Dung đem chuyện lúc trước quấn lấy Ngô Minh ra.

      “ Lúc bắt đầu hợp tác đóng phim chúng tôi thể nào quen thuộc với nhau được, bởi vì tôi là người quá nhiệt tình, lại còn là người mới, đối với Dạng Dạng cũng rất tôn kính, dám lại gần chuyện.”

      vừa xong lời này, ngoại trừ Liễu Chi Lan, biểu tình của ba người còn lại đều có chút lời khó hết. nhiệt tình, cái này làm gì, chỉ là việc tôn kính Vạn Dạng Dạng….. Đến cả Nhạc đạo diễn cũng dám giễu cợt, càng miễn bàn đến người khác. Có thể câu từ chối gọi nhà đầu tư tiếng Khổng, lá gan cũng đủ lớn rồi.

      Ứng Uyển Dung cùng Vạn Dạng Dạng đấu võ mồm, phun tào nhau cách hài hước lát, liền nhắc tới vị tiền bối cao lãnh Ngô Minh, là người mặt lạnh tâm nóng, biết có trợ lý hỗ trợ xử lý những việc vặt trong sinh hoạt, nên mỗi lần đều phân công trợ lý nấu ít trà gừng đưa cho mọi người trong đoàn phim, có thể gọi tiếng mỹ nam ấm áp thể nghi ngờ.

      “Vậy hôm nay chúng ta liền mời mỹ nam ấm áp Ngô Minh hát bài hát trong bộ phim thế nào? Mọi người cùng nhau vỗ tay hoan nghênh.”

      Tiếng vỗ tay như sấm của mọi người lập tức vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, Ngô Minh đứng lên cúi chào theo tiêu chuẩn thân sĩ, lên tiếng: “Các vị tiên sinh, nữ sĩ, suỵt, hãy lắng nghe…..”

      Thanh của Ngô Minh trầm thấp mang theo chút từ tính, đặc biệt là được truyền ra từ radio, người nằm trong ổ chăn nghe chương trình cũng lập tức ngồi dậy che lại gương mặt phiếm hồng của mình. Người biết hay biết Ngô Minh đều vểnh tai lên nghe hát.

      ‘Kèn lệnh thổi ngang qua chiến trường, trong máu lạnh hòa lẫn chút nhu tình ý, chỉ lần gặp nhau trong chớp mắt, là bắt đầu của tất cả những trầm luân sau này.’

      khúc hát xong, Liễu Chi Lan cũng nhịn được mà vỗ tay cảm thán, : “Bài hát này khiến cho tôi lại nhớ đến bộ phim Nữ Đế, khiếm khuyết cả đời của Minh Châu công chúa cuối cùng cũng coi như có chút trọn vẹn rồi.”

      Ứng Uyển Dung cười : “ ngàn người ngàn Hamlet, ở trong mắt tôi, nàng cũng coi như đạt được ước nguyện của mình, để quá khứ trôi , lịch sử vinh danh tên của nàng.”

      Liễu Chi Lan vỗ vỗ tay, : “Qủa đúng với câu ‘lời và phong cách liền nhau’. Như vậy , chúng ta thay đổi phong cách chút, khó có dịp mời được nhiều soái ca, mỹ nữ có giá trị nhan sắc cao như vậy, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi, thế nào?”

      Ngô Minh lập tức phối hợp, lên tiếng hỏi: “Là trò chơi gì?”

      “Sắm vai nhân vật, hôm nay chúng ta lấy đoạn ngắn trong Tây Du Ký, mỗi người chọn nhân vật do mình sắm vai, nhưng ngàn vạn lần đừng diễn sai nhé?" Liễu Chi Lan giải thích đơn giản với người nghe đài xong lập tức lấy kịch bản được phân chia tốt ở bàn đưa cho họ.

      “Ngộ …… Ngươi lại nghịch ngợm.” Tiếng mang ngữ khí vững vàng và nghiêm túc Ngô Minh vang lên.

      “A, sư phụ!” Đây chính xác là giọng của Ứng Uyển Dung, tiếng mang chút đắn đo, tương tự như TV, cuối còn mang theo chút khôi hài.

      “Hừ hừ, Đại sư huynh lại đánh người, nương người ta đẹp như vậy, làm sao có thể là quái được.” Đây là —— Cao Lãng.

      Mặt Ngô Minh căng thẳng, trong mắt tràn đầy ý cười, thiếu chút nữa nhịn được mà cười ầm lên. Ứng Uyển Dung nghĩ tới Cao Lãng sắm vai Trư Bát Giới còn diễn rất ra hình ra dáng….. Phụt.

      Vạn Dạng Dạng diên vai Sa Tăng, luôn luôn trung lập: “Ta thấy Đại sư huynh diễn rất có đạo lý.”

      Liễu Chi Lân tự nhiên là sắm vai quái, biến giọng trở nên cực kỳ sống động, mô tả thành công tinh hai mặt, dáng vẻ kệch cỡm.

      Những người nghe đài, trong đó có vài học sinh làm bài tập cũng thuận tiện cắm tai nghe, nghe đài. Đặc biệt trong đó có fans hâm mộ của mấy người trong phòng thu , nghe thấy trong tiết mục này, thần tượng của mình như trút bỏ hình tượng thường ngày, tất cả đều biến giọng theo phong cách khác cực kỳ mới lạ, tất cả bọn họ vừa diễn xong lập tức khôi phục phong độ thân sĩ, thục nữ. Người nghe và người diễn hề cảm thấy có chút khỏe nào, ngược lại mọi người rất vui vẻ thể mặt.

      “Như vậy chương trình hôm nay kết thúc ở đây, vài ngày sau bộ phim được công chiếu cả nước, nếu cảm thấy hứng thú với bộ phim, các bạn nghe đài có thể chú ý đến tin tức rạp chiếu phim chút.”

      Ngô Minh thâm tình, : “Tôi ở rạp chiếu phim chờ mọi người.”

      Vạn Dạng Dạng điềm đạm đáng , : “Đến đó có thể được tặng poster của đoàn phim, chờ mong mọi người đến xem.”

      Ứng Uyển Dung buông tay, : “Mọi người đều đem những lời muốn ra hết, tôi đây chỉ có thể chúc mọi người thành công trong nghiệp.”

      Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cười thành đoàn, lần phát sóng này kết thúc viên mãn, lúc Liễu Chi Lan tiễn mọi người xuống dưới lầu còn ôm Ứng Uyển Dung chút, chân thành với : “Tôi là fans hâm mộ của , hy vọng lần sau tôi còn có thể mời đến đây để tuyên truyền phim mới. Sau ngày hôm nay tôi chắc chắn đến rạp xem phim lần.”

      “Cảm ơn. Chị muốn xin chữ ký luôn ?” Ứng Uyển Dung nhướng mày cười, hỏi ấy. nghĩ tới Liễu Chi Lan lấy cuốn sách ra, Ứng Uyển Dung lắc đầu cười, ký tên cho ấy.

      “Như thế này được, tôi sợ sau khi phim công chiếu, Uyển Dung nổi danh cả nước, hazzz, Cao Lãng đáng thương khi có nhiều tình địch như vậy.” Ngô Minh mà mở miệng chèn ép hai câu phải là Ngô Minh.

      Cuối cùng vẫn là Liễu Chi Lan lên tiếng giải vây: “Tôi nghĩ Cao Lãng cần lo lắng, tuy rằng mới gặp Uyển Dung lần, nhưng ấy chắc chắn là tó rất có chừng mực, tuy rằng có rất nhiều người thích ấy, nhưng khẳng định ấy ….”

      Thấy Cao Lãng ho tiếng Liễu Chi Lan ngược lại tiếp tục nữa, Ứng Uyển Dung trực tiếp khoác tay vào khuỷu tay Cao Lãng, ánh mắt chứa đầy tinh quang lộng lẫy, phất tay với bọn họ .

      Ngô, chị Liễu, Dạng Dạng, bọn tôi về trước, ngày mai tôi còn có cảnh cần phải diễn ở đoàn phim Hồng Lâu mộng, lần sau gặp lại. Ngô, nhớ phải đưa Dạng Dạng về nhé.”

      Ngô Minh vẻ mặt ghét bỏ xua tay, nhìn thấy Ứng Uyển Dung xa rồi mới cùng Liễu Chi Lan phun tào : “Chị nhìn cho kỹ, mồm mép ấy đặc biệt nhanh nhẹn, chút thiệt thòi cũng chịu ăn đâu.”

      Vạn Dạng Dạng liếc mắt nhìn Ngô Minh xấu sau lưng người khác, sau khi tâm tư, tình cảm trước đây của tan , giờ chỉ có mục đích trừng mắt nhìn Ngô Minh, cũng tồn tại chút cảm giác sâu xa nào nữa.

      “Lời này tôi muốn với Nhạc đạo diễn và Ứng Uyển Dung.” Vạn Dạng Dạng dùng đòn sát thủ.

      Liễu Chi Lan nhìn thấy Ngô Minh từ nam thần ưu nhã nháy mắt biến thành nam thần kinh ngạo kiều trêu đùa người khác, lắc đầu cười, lời từ biệt với bọn họ rồi trở lại phòng phát sóng trực tiếp sửa sang tư liệu công việc.

      Giờ này có tàu điện ngầm, cũng còn giao thông công cộng nữa, may mắn là chỗ này cũng cách quá xa đoàn phim Hồng Lâu mộng, xe trong nửa giờ là có thể đến nơi.

      Đêm khuya tĩnh lặng, Cao Lãng cũng có tế bào lãng mạn mà đề nghị tản bộ vào ban đêm, gọi chiếc xe taxi địa điểm và đích đến xong liền mang Ứng Uyển Dung về.

      Tài xế xe taxi quen thuộc đoạn đường này lắm, vòng qua con đường mới trở lại đại viện, cách chỗ nhà ngang Ứng Uyển Dung khoảng cách ngắn, tuy rằng cả ngày quay tiết mục truyền hình và phát thanh tinh thần của Ứng Uyển Dung vẫn còn sáng láng, nhưng vừa lên xe cái liền mệt mỏi ngủ mất rồi.

      Cao Lãng so với người khác ràng hơn, Ứng Uyển Dung phải phí rất nhiều thời gian mới theo kịp tiếng độ của đoàn phim, vì muốn làm chậm trễ an bài của Kante mà vẫn cắn răng tiếp tục quay hết cảnh phim của mình. Nhìn ra dưới bề ngoài nhu nhược kia của lại chứa trái tim vô cùng kiên nghị như vậy.

      Cao Lãng thanh toán tiền taxi xong chuẩn bị ôm Ứng Uyển Dung trở về, liền mơ mơ màng màng mở bừng mắt, thấy đến nơi rồi, lập tức muốn tự mình bước .

      tới rồi sao, Cao Lãng thả em xuống …..” giọng , thanh mang theo nồng đậm cảm giác buồn ngủ, dưới ánh đèn ban đêm thấy biểu tình mặt Cao Lãng.

      Cao Lãng để xuống, đứng đất tốt, bất quá để tự mình mà cõng lưng, để có thể ghé vào lưng mà ngủ thêm lúc.

      Nếu như vậy Ứng Uyển Dung có khả năng ngủ tiếp được nữa, lăn lộn hồi cơn buồn ngủ của có bảy phần cũng vơi mất ba phần, phần còn lại khiến đầu trở nên rất nặng nề, nằm lưng Cao Lãng, cọ cọ vào người , giống như chú mèo lười biếng tự vuốt lông mình.

      Sau lưng Cao Lãng truyền đến trân tê dại, cơ bắp cả người căng chặt, hít thở sâu vài hơi rồi tiếp tục bước , mấy ngày nay vì bị thương nên có chút thương tiếc , động tác thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi, chuyện khác chút cũng chưa làm.

      Người đàn ông được khai trai mà phải nhịn trong thời gian dài, giờ chỉ bị người trong lòng chạm vào cái thôi, đầu nhất định nghĩ sai lệch ngay. Bất luận là khi nghiêng đầu nhìn về phía nở nụ cười, hay là cao hứng tới gần ôm , đối với tất cả đều là khảo nghiệm với tự chủ của bản thân.

      Ứng Uyển Dung còn chưa ý thức được điều gì, chỉ thấy cảm giác được ở sau tấm lưng kiên định của Cao Lãng rất thoải mái, nhịn được cọ qua cọ lại, nghiêng mặt dán lên lưng , nhịn được mà hôn lên tai .

      Thân mình Cao Lãng run lên suýt nữa đem người ném xuống đất, vợ cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất thích chọc ghẹo , mỗi lần châm lửa xong liền chạy, có lấy chút ý định dập lửa nào.

      Dọc theo đường Ứng Uyển Dung xem như rất vừa lòng với hành động thân mật cùng Cao Lãng của , nhưng Cao Lãng lại giống như phải chịu tội lớn, cố tình là thân thể Ứng Uyển Dung vẫn còn rất yếu, ngày mai còn phải đóng phim, có biện pháp làm chuyện gì với .

      Ứng Uyển Dung nhìn thấy ký túc xá của mình ở phía trước rồi, giãy giụa thân mình xuống đất đứng, ngẩng đầu lên muốn với Cao Lãng rằng cuối tuần hai người cùng nhau chơi, nhưng chưa kịp bị kéo vào lồng ngực đè lên tường, đặt lên môi nụ hôn sâu, dài.

      Đôi mắt Cao Lãng như hai quả cầu lửa, đôi tay Ứng Uyển Dung để ngực dường như có thể bị ngọn lửa của thiêu cháy. Từ sau khi Cao Lãng học được thế nào là hôn môi, liền biến đổi nhiều cách hôn vô cùng đa dạng, Ứng Uyển Dung căn bản phải là đối thủ của .

      Dưới ánh trăng hai má Ứng Uyển Dung đỏ ửng lên như bị say rượu, tiếng thở phì phò, ngực lúc lên lúc xuống gần như sắp chịu nổi nhiệt tình của .

      Nếu địa điểm bây giờ có chút đúng, đoán chắc rằng Cao Lãng bắt Ứng Uyển Dung dùng phương pháp khác giúp giải tỏa, cuối cùng vẫn chỉ có thể thở hổn hển, dùng trán chống lên trán , trong đôi mắt hai người đều có khát vọng với đối phương, muốn đem đối phương ra dày vò trận.

      “Em vào .” Cuối cùng Cao Lãng cũng chỉ cúi xuống mút lên giữ môi Ứng Uyển Dung, gân xanh giữa trán hơi nổi lên, tay nắm thành quyền chống lên tường, dùng hết sức lực toàn thân chế mình.

      Ứng Uyển Dung ôm lấy eo Cao Lãng hôn lên môi , : “Cuối tuần này, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi ngày .”

      Lúc này như vậy được hiểu sang ý khác, rất ràng bới vì ánh mắt Cao Lãng bỗng sáng rực lên, nháy mắt cái ngọn lửa trong mắt cháy càng thêm mạnh.

      “Được.” Cao Lãng gậy đầu, ánh mắt nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của Ứng Uyển Dung càng trở nên thâm thúy hơn.

      Ứng Uyển Dung cười cong mắt, buông eo ra, bước về phía cửa ký túc xá hai bước, bất ngờ quay lại hướng về , tặng cái hôn gió rồi mới cộp cộp cộp chạy lên lầu.
      Last edited: 21/8/19
      levuong, Thanh Hằng, huyen16048 others thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Qùa bất ngờ nha hí hí
      :yoyo51:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :