1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 49: Nguy hiểm luôn bên .
      Ứng Uyển Dung gõ cửa phòng, Kante thu hồi ánh mắt nhìn lên màn hình bước ra mở cửa, phát người đến là Ứng Uyển Dung liền trêu chọc: “Khoảng thời gian này ở bên chỗ Nhạc đạo thế nào? Có thích ứng ?”

      “Vào , ngồi chuyện chút”

      Kante chỉ vào chiếc ghế dựa phía trước, Ứng Uyển Dung qua ngồi xuống, đặt tay đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng vào Kante.

      “Tôi ở chỗ Nhạc đạo diễn học được rất nhiều thứ, nhưng trước tiên, tôi muốn cảm ơn ngài Khang đạo diễn, dưới tình huống tôi ký hợp đồng với đoàn phim, ngài còn nguyện ý để tôi quay bộ phim khác, cảm ơn ngài.”

      Câu cảm ơn này của Ứng Uyển Dung xuất phát từ lòng cảm kích thực , bây giờ có thể bình thản, nhanh chóng tiến dài con đường diễn viên như vậy, đều là vì gặp được Kante cùng Nhạc Tu Minh, phim điện ảnh và phim tryền hình trước sau công chiếu, đến lúc đó nữ chính là chắc chắn nổi danh, được nhiều người biết đến.

      “Đó hoàn toàn là thành quả nỗ lực của . Hơn nữa, còn phải vì tiểu tử Nhạc Tu Minh quá bám người, mượn ba tháng coi như đó là kỳ nghỉ của , tại còn cách thời gian bắt đầu bấm máy mấy ngày, coi như ta tuân thủ lời .”

      Kante lắc đầu, tại bọn họ chỉ ở trong thời gian chuẩn bị quay phim, chưa chính thức bấm máy, kỳ cũng có gì chậm trễ, phân cảnh mà Ứng Uyển Dung cần phải quay cũng nhất định phải mất quá nhiều thời gian, nhưng phải quay ngoại cảnh tương đối nhiều, cắt nối hậu kỳ tốn ít thời gian để xử lý.

      Diễn viên phải dựa vào khuôn mặt trẻ tuổi để kiếm cơm, thành danh nhờ bộ phim phải là ít, nhưng nếu người đó chậm chạp có phim mới người xem chút do dự quên họ, ai có thể đảm bảo tiếp theo còn gặp vận khí quay được bộ phim hay.

      người Ứng Uyển Dung lại có tư chất để nổi danh, tâm tình bình thản, mỗi ngày quay phim, đều nghiêm túc nghiên cứu mỗi cảnh phim, chú trọng nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, đây là điều mà rất nhiều diễn viên trẻ tuổi có cánh nào làm được.

      Ứng Uyển Dung sờ sờ mũi, có chút xấu hổ : “Khang đạo diễn….. Kỳ tôi còn có chuyện chưa với ông.”

      Kante buông bút nghiêm túc nhìn Ứng Uyển Dung, bộ dạng nghiêng tai lắng nghe.

      “Nhạc đạo diễn giúp tôi cửa sau tham gia vào bộ phim khác, tôi có đến đó thử vai, thời điểm cuối năm có lẽ tôi thể đóng phim, khả năng là tôi cũng phải xin nghỉ ở đoàn phim chút.” Ứng Uyển Dung cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể gọi là được tấc lại muốn tiến bước, mới về đoàn phim muốn xin nghỉ.

      Bất quá Kante hoàn toàn có lòng dạ hẹp hoi như vậy, cười vang : “Tiểu nha đầu đó, còn rất nhanh tay. Yên tâm , bộ phim này của chúng ta tuy rằng phải quay trong thời gian khá lâu, nhưng phân cảnh cần quay hoàn toàn chỉ tập trung vào thời gian giữa năm, có vấn đề gì.”

      “Phân cảnh cần quay ở đây cũng nhiều lắm đoàn phim còn phải đến rất nhiều nơi cả nước để quay ngoại cảnh, chỉ cần trong khoảng thời gian này chuyên tâm vào việc đóng phim nghỉ, đến cuối năm cần phải ở lại đoàn phim nữa. Chỉ cần đảm bảo nếu có cảnh quay cần bổ sung có thể có mặt đúng lúc để hoàn thành là được.”

      Ứng Uyển Dung chỉ biết là bộ phim này cần phải quay rất lâu, nghĩ tới Khang đạo diễn lại đồng ý mở đèn xanh cho như vậy, trong lòng cũng biết như thế nào về giúp đỡ này, chỉ có thể đứng dậy cúi đầu sâu với Khang đạo diễn.

      “Tôi có thể được Trương lão sư đề cử đến đây diễn phim Hồng Lâu mộng rất may mắn.” Ứng Uyển Dung có chút cảm khái .

      Kante phát ra tiếng cười sang sảng, thuận miệng hỏi : “ muốn diễn phim của đạo diễn nào vậy, sao lại cần phải chuẩn bị đến cuối năm?”

      Ứng Uyển Dung đứng thẳng dậy : “Là phim mới của Lý đạo diễn, kịch bản còn chưa viết xong, cho nên cái gì cũng chưa chuẩn bị, chỉ mới định ra các diễn viễn chính trong phim mà thôi.”

      Kante kinh nghi bất định hỏi: “Lý đạo diễn?”

      Ứng Uyển Dung gật đầu, “Đúng vậy, Lý đạo diễn, Lý Hữu Đạo.”

      Kante kích động đứng lên, khiến ly nước bàn ông rơi xuống đất, Lý Hữu Đạo trong mắt ông chính là bạn bè tâm đầu ý hợp, có chung chí hướng, Ứng Uyển Dung vừa như vậy khiến ông vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc phát ra có thể đến bước này……

      “Lý đạo diễn là đạo diễn tốt, có thể diễn phim của ông ấy là may mắn, phải nắm chặt lấy cơ hội này học tập ông ấy chút.”

      Ứng Uyển Dung trịnh trọng gật đầu, cần Khang đạo diễn , cũng khiêm tốn học hỏi. Tuy rằng có kỹ thuật diễn xuất từ kiếp trước nhưng điều đó chứng minh cho việc ở đỉnh cao trong giới giải trí bây giờ, nhất định phải ngừng học hỏi, nếu muốn bị mọi người bỏ lại phía sau nhất định phải ngừng tiến bộ.

      Kante gọi tới đây đương nhiên phải là để truyền kinh nghiệm cho , ông đem những cảnh quay cần diễn mấy ngày nay cho nghe, bây giờ họ chỉ quay phim ở trong tiểu viện này, tháng sau đó mới bắt đầu hành trình khắp đất nước để quay ngoại cảnh, mọi người phải có tâm chuẩn bị trước.

      Ứng Uyển Dung thầm thở dài trong lòng, vốn dĩ cho rằng sau khi Cao Lãng quay về bọn họ rốt cuộc có thể gặp nhau nhiều hơn, nghĩ tới lại phải bắt đầu chạy khắp nơi cả nước để quay phim..

      Lần này sau khi diễn xong phim của Khang đạo diễn và Lý đạo diễn, muốn nghỉ ngơi mấy tháng để bồi Cao Lãng, tuy cho rằng Cao Lãng bận đóng phim mà khiến tình cảm của hai người phai nhạt , nhưng là vợ tốt phải như tri kỷ ấm áp, để mỗi ngày trở về đều có thể nhìn thấy .

      Trở lại đoàn phim Hông Lâu mộng lần nữa, mọi người trở nên thành thục hơn, khi đối mặt với cầu của Khang đạo diễn cũng còn lúng túng như trước nữa mà tất cả đều có thể nhanh chóng phát ra bản thân sai ở đâu và khắc phục ra sao.

      Nếu các diễn viên chủ lực trong bộ phim đều được xác định, như vậy liền quyết định cảnh quay đầu tiên là màn Đại Ngọc tiến vào Vinh Quốc Phủ, sáng sớm hôm sau tất cả mọi người hóa trang, mặc trang phục diễn tốt, hóa trang cho mọi người là những chuyên viên trang điểm có kinh nghiệm, còn có thể nhìn thấy những lão sư xung quang kiểm tra phục trang, phông cảnh có gì khác biệt với nguyên tác hay , cầu tất cả yếu tố phải được hoàn mỹ.

      Vì trước đó Ứng Uyển Dung diễn vai Minh Châu công chúa nên người vân còn phảng phất cỗ khí thế uy nghiêm, bất quá chỉ trong thời gian chớp mắt, nhìn kỹ lại, khí thế uy nghiêm kia biến mất chỉ còn lại Lâm Đại Ngọc với đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại cau, đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại vui. Má hơi lúm, có vẻ âu sầu, người hơi mệt trông càng thướt tha.*

      (* Bốn câu thơ đầu trong bài “tán Lâm Đại Ngọc 3” của Tào Tuyết Cần, đây là cả bài thơ theo bản convert và bản dịch nghĩa của nhóm dịch Vũ Bội Hoàng

      Lưỡng loan tự xúc phi xúc quyến yên my,

      Nhất song tự hỉ phi hỉ hàm tình mục.

      Thái sinh lưỡng yếp chi sầu,

      Kiều tập nhất thân chi bệnh.

      Lệ quang điểm điểm,

      Kiều suyễn vi vi.

      Nhàn tĩnh tự kiều hoa chiếu thuỷ,

      Hành động như nhược liễu phù phong.

      Tâm giảo Tỷ Can đa nhất khiếu,

      Bệnh như Tây Tử thắng tam phân.

      Dịch nghĩa:
      Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại cau;

      Đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại vui.

      Má hơi lúm, có vẻ âu sầu;

      Người hơi mệt trông càng tha thướt.

      Lệ rớm rưng rưng,

      Hơi ra nhè .

      Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ;

      Dáng đứng, liễu nghiêng trước gió.

      Tim đọ Tỉ Can hơn trăm khiếu,

      Bệnh so Tây Tứ trội vài phân)

      Mỗi người vào vị tí của mình, nhân viên công tác hô bắt đầu, cỗ kiệu ngừng ở của hông của Vinh Quốc Phủ, hàng người đường nhốn nháo, chứng kiến hết cảnh tượng náo nhiệt hai bên đường lại nhìn thấy Vinh Quốc Phủ phồn hoa, lại càng thêm thận trọng từ lời đến việc làm.

      Đại Ngọc mới vào phủ nhìn thấy hai phụ nhân, người mặc áo sam, người tóc mai bạc màu đến đón nàng, nàng biết đây là ngoại tổ mẫu của nàng, nàng còn chưa kịp hành lễ bị ngoại tổ mẫu ôm vào lòng, người lớn tiếng khóc gọi tên mẫu thân nàng, tiếng khóc lớn đau lòng thấu tận tâm can.

      Người sắm vai lão thái quân Vinh Quốc phủ là nữ diễn viên gạo cội trong nước, là do Kante đích thân mời đến, chỉ mới nghe bà đọc lời kịch lần là hoàn toàn có thể thấy được đối lập giữa những diễn viên non nớt và người mới.

      Mà Ứng Uyển Dung có thể lập tức bước vào vai diễn, diễn suất thuận lợi, tuy rằng trong lòng Kante đoán trước được cảnh diễn này chút tì vết do còn thiếu kinh nghiệm, nghĩ tới Ứng Uyển Dung lại có thể diễn xuất hoàn mỹ như vậy, gật gật đầu vô cùng vừa lòng.

      Kế tiếp và các vai diễn khác thay phiên nhau lên sân khấu, tỏ ý thương tiếc, gạt lệ, khuyên giải Đại Ngọc, tiếp đó Phượng Tỷ lên sân khấu, lớn tiếng dọa người.

      Phượng Tỷ chuyện vài câu cùng lão thái quân, để cho Đại Ngọc nhanh chóng hiểu thân phận của nàng, màn cuối cùng chính là xuất của Bảo Ngọc.

      Kante trải qua nhiều lần đắn đo, lựa chọn, cuối cùng vai Bảo Ngọc vẫn do Tạ Thiên Thành đảm nhiệm, hai người đều là người quen, cho nên phói hợp với nhau diễn màn mới vào phủ này cũng có gì khó.

      Sau khi Kante kêu cắt, Tạ Thiên Thành còn cúi mình vái chào với Ứng Uyển Dung cái, hạ tay xuống : “Lại gặp Lâm muội muội lần nữa, lần trước cảm ơn , vì Khang đạo diễn thấy với tôi phối hợp diễn khá tốt mới chọn tôi vào vai Bảo Ngọc.”

      Ứng Uyển Dung cười khẽ tiếng, xua tay : “Khang đạo diễn phải vì tôi mới chọn , mà là do ông ấy thấy thích hợp với vai này, cho nên cái mũ này tôi mang nổi đâu”

      Diễn viên đóng vai Phượng tỷ trực tiếp tiến lên ôm lấy bả vai của Ứng Uyển Dung sảng khoái : “Lâu rồi thấy Lâm muội muội, cái miệng này của muội lại càng ngọt thêm rồi, chẳng lẽ muội ăn mật ong rồi sao? Vì chúc mừng trở lại đoàn phim, hôm nay tất cả chúng ta cùng đến nhà ăn, ăn bữa ngon!”

      Mọi người xung quanh cười thành mảnh náo nhiệt, kể cả người nghiêm túc như Khang đạo diễn cũng cười tủm tỉm nhìn các chuyện náo nhiệt nhưng tham gia vào, chỉ cùng phó đạo diễn Tần Kiến Nguyên đứng ở bên cạnh bàn về phân cảnh buổi chiều phải quay, lúc ăn cơm, nhà ăn cực kỳ náo nhiệt hệt như đánh giặc, sau nửa giờ ăn cơm, trò chuyện, uống nước xong tất cả mọi người trực tiếp bị kéo quay phim, có thời gian nghỉ.

      Cùng so sánh với đoàn phim của Nhạc đạo diễn, đoàn phim của Khang đạo diễn có nhiều chuyên gia hơn, các lão diễn viên lại càng nhiều hơn, nghiên cứu trang phục, ngay cả việc thuận tay tấu lên khúc đàn tranh cũng rất tốt.

      Kante còn lo lắng về việc Ứng Uyển Dung muốn đích thân tấu khúc đàn tranh cho nên ông hào phóng cho nghỉ hai ngày, để Ứng Uyển Dung đến học viện nhạc ở thủ đô học tập, hai ngày say lại quay lại tiếp tục quay phân cảnh của

      Nguyên chủ Ứng Uyển Dung tấu đàn tranh, nhưng đại biểu cho việc chưa từng học đàn, có thể đàn khúc Cao sơn lưu thủy* tuy thể so sánh với nhạc công có kinh nghiệm nhưng trình độ vẫn có thể chấp nhận được.

      (* trong Trung Hoa thập đại danh khúc)

      Nhưng việc này lại thể ra, bởi vì với xuất thân của hoàn toàn thể biết đánh đàn tranh, ở trong thâm sơn cùng cốc ai dạy học đàn tranh? Kỳ nghỉ hai ngày này trong lòng hiểu , coi như là nghỉ ngơi chút trước khi tiếp tục đóng phim.

      vẫn còn giữ số điện thoại mà Cao Lãng đưa trước khi , muốn tìm được nơi có số điện thoại này cũng rất dễ dàng, sau khi suy nghĩ chút, Ứng Uyển Dung quyết định buổi tối lại đến thăm Cao Lãng , đến bây giờ còn chưa tham quan thủ đô lần tốt đâu.

      Ứng Uyển Dung ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố nơi xa hoa nhất thủ đô, du khách chung quanh có người bản địa có người nước ngoài, dòng người vội vã, làm hòa hoãn chút tâm tình của , cũng vội, cứ thong thả vừa vừa nhìn.

      Cũng phải gặp ảo giác hay , Ứng Uyển Dung thấy bóng dáng đứng phía trước trông vô cùng quen mắt, như là Cao Lãng?

      Ứng Uyển Dung cũng cẩn thận tự hỏi xem tại sao Cao Lãng lại ở chỗ này, mặt mày buông lỏng, nở nụ cười trộm chạy bước tới phía trước.

      Trong nháy mắt bất ngờ xảy ra chuyện cực kỳ nguy hiểm, Ứng Uyển Dung còn chưa chạm vào vạt áo của Cao Lãng bất thình lình bị tiếng súng nổ làm cho kinh sợ, người xung quanh mảnh hoảng loạn, ồn ào ra sao ở chỗ này lại phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy, bốn phía hỗn loạn, khiến hai người Ứng Uyển Dung và Cao Lãng vẫn còn đứng tại chỗ trở nên đặc biệt ràng

      Cao Lãng và Trương Diệu Tổ hôm nay theo dõi đối tượng đến chỗ này là tính toán trực tiếp bắt gọn mẻ mang về quy án, ai biết kẻ đó lại chạy tới nơi đông người giữa trung tâm thành phố, chung quanh có quá nhiều người, bọn họ càng có nhiều cố kỵ, hoàn toàn bị bó tay bó chân.

      Cao thể ngờ chính là, phát Ứng Uyển Dung vốn đóng phim ở đoàn phim bây giờ lại ở sau lưng , có trời mới biết lúc nghĩ tên tội phạm nguy hiểm ở sau lưng , chuẩn bị xoay người lại để chế phục , lại phát ra đó là vợ tâm có bao nhiêu sốt ruột.

      “Sao em lại ở đây?!” Cao Lãng bỏ súng xuống, kéo Ứng Uyển Dung cúi thấp đầu đến chỗ nấp để trốn.

      Ứng Uyển Dung chưa từng nhìn thấy trận thế này, tuy rằng thời điểm đống phim thường xuyên diễn cảnh giao phong, có tiếng nổ, có đánh nhau, nhưng tất cả những điều đó chỉ là giả. Cùng với thời khắc tại chân chính cảm nhận được việc lúc nào cũng có thể mất mạng hoàn toàn khác nhau, cũng để càng hiểu hơn về tính chất công việc của Cao Lãng.

      Trước kia, mỗi lần toàn thân an toàn trở về với đều phải trải qua những tình huống như thế này, vậy làm sao có thể lo lắng đây?

      “Khang đạo diễn cho em nghỉ hai ngày, em đến đây tham quan chút. Sao lại ở chỗ này? Tình huống này là sao, có phải còn có đồng đội của ở đây nữa hay ?” Ứng Uyển Dung kéo tay áo Cao Lãng vội vàng hỏi .

      Thời gian của Cao Lãng cũng rất vội vàng có biện pháp ràng, tỉ mỉ với , chỉ có thể dặn dò : “Em ở yên chõ này đừng đâu, biết ? Ở đây có ít người của bọn , đừng lung tung, lát nữa quay lại đón em.”

      xong Cao Lãng lập tức cúi người chạy về phía trước, Ứng Uyển Dung cắn môi đứng nguyên tại chỗ, người ở nơi này ít, muốn sơ tán cũng thể sơ tán xong trong thời gian ngắn được, cho nên đám đông giờ giống hệt như tổ ong vò vẽ, tụ tập ở cạnh nhau, nếu bây giờ trà trộn vào đó, chừng bị té ngã, thậm chí bị người dẫm lên.

      Càng lúc càng có nhiều người về hướng Ứng Uyển Dung đứng, chỗ này cũng thể chứa nhiều người, chỉ có thể nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác, tất cả mọi người hoảng sợ, vội va chạy trốn, thậm chí có vài người còn mắng chửi, gây , loạn càng thêm loạn.

      Trong đám người đó cũng biết là ai kéo cánh tay của Ứng Uyển Dung, động tác cường ngạnh kéo đến chỗ trống trải khác trong nháy mắt, Ứng Uyển Dung vội vàng đưa mắt nhìn, đó là người đàn ông có thân hình to lớn, thấy khuôn mặt.

      Trừ bỏ đồng đội của Cao Lãng, nghĩ ra được ngay lúc nay còn có người nhận ra , hơn nữa còn kéo ra ngoài để tránh né.

      Hai người chạy đến hẻm vắng, Ứng Uyển Dung lâu rồi chưa chạy nhanh như vậy, hai tay chống đầu gối, còn chưa kịp cảm ơn người đưa mình đến đây cảm giác được đồ vật lạnh lẽo dán sát vào trán .

      Đó là……

      “Chà, nhìn chút xem lão tử bắt được ai này? Ý trung nhân của đội trưởng Cao? có phải là bạn của hay , vừa rồi lão tử nhìn thấy ràng, chắc là người thân của phải ?” Gã đàn ông mang bộ dáng tùy tiện làm người ta buồn nôn, nhưng lúc này Ứng Uyển Dung biết mình thể gì kích thích ta.

      “Tôi biết người là ai, người đàn ông vừa rồi cùng tôi tránh ở chỗ kia sao? Tôi quen biết ta.” Ứng Uyển Dung lập tức lên tiếng phủi sạch quan hệ với Cao Lãng.

      Gã đàn ông kia lạnh ùng nở nụ cười: “ cho lão tử là đồ ngốc à? Quên chưa với , lão tử biết môi ngữ*.Thành chút, lão tử cho .”

      (* Môi ngữ hay còn gọi là khẩu hình miệng là trong hai cách để giao tiếp với người bị khiếm thính bên cạnh ngôn ngữ cơ thể)

      Gã đàn ông đó lấy súng đánh lên bả vai Ứng Uyển Dung, khiến đau đến mức phải kêu lên, nhíu mày, thêm điều gì nữa.

      “Ai u, xương cốt cũng rất ngang ngạnh. em biết ? Bộ dạng này của em, lão tử rất thích….. Dáng người cũng tốt,mặt cũng tồi, bằng em theo lão tử , thế nào hả?” Gã đàn ông dán bên tai Ứng Uyển Dung ái muội .

      luồng khí lạnh chạy từ ngực đến toàn thân Ứng Uyển Dung, trừ bỏ cắn chắt răng, càu nguyện đám người Cao Lãng nhanh chóng tìm được hoàn toàn thể là gì khác, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

      Cứng đối cứng là hạ sách, hơn nữa thể lực nam nữ trời sinh khác biệt, chắc chắn thể đánh lại gã đàn ông này, những kẻ liều mạng như , phải có chút thân thủ, nếu sớm bị bắt được.

      “Tôi….. Tôi biết.” Ứng Uyển Dung nghĩ lại cuộc chuyện vừa rồi của bọn họ cũng để lộ ra nhiều tin tức quan trọng, lập tức yên tâm.

      Làm bạn và làm vợ, hoàn toàn là hai vị trí khác nhau, chứng minh cho việc tồn tại của trong tay gã đàn ông này là nắm được nhược điểm của Cao Lãng

      chút nữa phải phối hợp với lão tử tốt, lão tử thả .” Gã đàn ông đó nhướng mày cảnh cáo , lôi cánh tay, đặt súng chống bên eo , ép phải cùng .

      Cũng biết người của và đồng đội của Cao Lãng ở đây có nhiều hay ít, gã đàn ông đường mang theo Ứng Uyển Dung về hương dân cư thưa thớt, tới lúc tới tiểu viện, gõ vài cái lên cửa, lập tức có người cầm súng ra mở cửa, nhìn thấy gã đàn ông này xong còn đưa mắt đánh giá xung quanh, mới .

      “Hầu Tử, lão đại tìm mày lâu rồi, bọn mày vừa rồi thiếu chút nữa bị bắt được, lão đạo cực kỳ tức giận, chút nữa mày tự xem mà làm.”

      Người kia để bọn họ vào cửa, ý nguyện bị phát để được cứu của Ứng Uyển Dung hoàn toàn trở thành mộng tưởng, trực tiếp đứng ở đại bản doanh của địch, cũng biết là có cái vận gì đây.

      Lúc Cao Lãng quay về chỗ cũ lại thấy Ứng Uyển Dung đứng ở đó nữa, mày nhíu chặt lại với nhau, càng xong chính là việc Trương Diệu Tổ trực tiếp với , bọn họ phát ra chỗ hang ổ của bọn chúng có người con xa lạ bị bắt cóc, người nọ rất giống Ứng Uyển Dung……

      Cao Lãng lạnh mặt quyết định trực tiếp sửa lại kế hoạch hành động, trong ngay hôm nay cần phải lưới bắt hết toàn bộ bọn chúng về quy án, thể tưởng tượng ra Ứng Uyển Dung phải chịu đối đãi như thế nào nếu nằm trong tay chúng dù chỉ ngày.

      Tình cảnh của Ứng Uyển Dung bây giờ tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cũng kém như Cao Lãng nghĩ, trước mắt Ứng Uyển Dung là người rất hữu dụng với bọn chúng, chỉ bằng việc có thân phận là bạn của Cao Lãng, bọn chúng đối đãi với tốt hơn chút.

      Lão đại của bọn người này là gã đàn ông có khuôn mặt thô lỗ, phóng khoáng, nhìn thấy Ứng Uyển Dung còn nổi lên sắc tâm, bất quá rất nhanh bị che giấu , chỉ lộ ra chút dấu vết mà thôi.

      “Hầu Tử, mày ra ngoài chuyến còn mang về con đàn bà, làm sao? Hay là đây là mày mang về để hiếu kính tao?”

      Hầu Tử cười tiếng vô cùng hiểm : “Lão đại, con đàn bà này chính là bạn của tên Cao Lãng, thế nào, dùng ta làm con tin của chúng ta tồi phải ? Tiểu tử kia muốn nhổ hết gốc rễ của chúng ta, vậy cùng chết.”

      Mặt Ứng Uyển Dung cúi xuống, bả vai run run, nhìn qua giống như bị dọa sợ. Lão đại còn chút ý tưởng trong đầu với Ứng Uyển Dung, vừa nghe tên Hầu Tử xong ánh mắt ta nhìn lập tức mang theo tia căm thù.

      “Kéo ta đến căn phòng phía sau trông coi tốt, người của chúng ta rút hết chưa? Mấy ngày nay phải mau nghĩ cách rời khỏi chỗ này ngay, bằng chúng ta phải ngồi chờ chết ở đây mất.”

      Lão đại của Hầu Tử cùng đám tay chân ở đây đều là những kẻ liều mạng, bọn chúng cùng xã hội đen nước ngoài hợp tác làm ăn, hai thế lực qua lại, hợp tác với nhau buôn bán các loại ma túy và súng ống kiểu mới, vô cùng thuận lợi, hề gặp trắc trở.

      Lúc bọn chúng giao dịch ở nước ngoài lại bị tiểu đội của Cao Lãng bắt được, hai bên giao chiến, kết cục người của hai bên đều bị thương, sau đó bọn chúng liên tiếp tháo chạy, vốn dĩ chúng cho rằng thoát khỏi truy đuổi của Cao Lãng, nên muốn cầm tiền chơi đùa, hưởng thụ ở quốc nội phen tốt, ngờ chúng vẫn nằm trong theo dõi của Cao Lãng.

      Nếu có khả năng, bọn chúng cũng muốn tự cao tự đại xuất ở trước mặt người khác giao tranh để bị lộ tung tích, nếu còn ở nước ngoài cũng là trời cao hoàng đế ở xa, nhưng đây là ở thủ đô, dưới chân thiên tử, cảnh sát nhiều như lông trâu, cũng do bọn chúng tính sai, nghĩ tới Cao Lãng lại đuổi theo bọn chúng đến tận đây.

      “Lúc cần thiết, giết ta .” Giọng tràn đầy ngoan của lão đại vang lên phía sau Ứng Uyển Dung, thanh cố ý bị đè thấp khiến người ta nghe xong lập tức run rẩy.

      Ứng Uyển Dung bị nhốt ở trong gian phòng của tứ hợp viện, tường cao dựng vây xung quanh ngăn chặn khả năng chạy mất, trừ khi có khả năng đường phá quan trảm tướng chạy từ cửa lớn, bằng với khả năng của muốn chạy khỏi đây là khó hơn lên trời, đặc biệt là ngoài cửa lớn còn có người trông cửa, cách lúc nhìn vào trong xem làm gì.

      Ứng Uyển Dung nhìn bả vai bị che lại nãy giờ, thấy mảnh da thịt trắng nõn của bị bầm lên thành màu xanh tím, ở trong phòng lại lại, nghĩ ra biện pháp nào để có thể an ổn rời khỏi chỗ này.

      còn lại lại trong phòng để nghĩ cách, phát ra có mảnh giấy rớt từ phía xuống, Ứng Uyển Dung vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy đôi mắt lộ ra mái ngói, nhìn thở dài nhõm, Ứng Uyển Dung nhận ra được người này là trong những lính trước kia tới đoàn phim.

      Cúi đầu tìm đoạn giấy nhặt lên xem, đó ghi thời gian hành động là hôm nay, đến lúc đó nhất định phải tìm cách trốn tốt, chờ bọn họ đến nghĩ cách cứu viện, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt bản thân mình.

      Ứng Uyển Dung nhìn từng chữ viết thiết họa ngân câu giấy*, lập tức nhận ra đây là nét bút của Cao Lãng, coi an toàn của là điều quan trọng nhất, phần tâm tư này của khiến vừa cảm động lại vừa áy náy.

      (* Nét chữ cứng cáp, ràng, tràn đầy khí phách)

      biết mấy ngày nay rất bận, sao lại có thể đột nhiên xuất ở chỗ này, chắc chắn và có chuyện quan trọng, vậy mà chút cũng chú ý tới, chỉ muốn gọi , lại nghĩ mọi chuyện biến thành như vậy.

      Cao Lãng, Trương Diệu Tổ cùng tiểu đội của bọn họ canh giữ ở chỗ khác trong khu dân cư, trong tứ hợp viện kia có bao nhiêu người bọn họ nắm rất , chỉ là tại vợ của Cao Lãng hiểu sao lại bị liên lụy vào chuyện này, như vậy kế hoạch tác chiến của bọn họ hoàn toàn hủy bỏ vì phải lấy an toàn của con tin làm trọng.

      Những kẻ này khi chạy thoát tai họa ngầm vô cùng lớn, chính Cao Lãng cũng nổi câu đặt an nguy của Ứng Uyển Dung lên hết vì nếu để tên chạy mất, phải đuổi theo bắt cho bằng được, đây là sứ mệnh của .

      Ứng Uyển Dung là người , là vợ , thể ngồi yên nhìn ở trong tình trạng nguy hiểm mà khăng khăng chấp hành nhiệm vụ cách hoàn mỹ được, đó phải là . chung quy vẫn chỉ là người bình thường, chỉ muốn bảo vệ tốt người muốn bảo vệ.

      “Ấn theo phương án này để hành động, đến lúc tôi mang Uyển Dung ra khỏi nơi đó, nếu tôi cũng bị giữ lại bên trong nhớ kỹ phải lấy nhiệm vụ làm trọng.” Cao Lãng đứng lên, ánh mắt quyét vòng nhìn đồng đội để phân phó nhiệm vụ.

      Trương Diệu Tổ trực tiếp vỗ bàn nhảy dựng lên, mắng: “ lo lằng cho chị dâu mà bất chấp tất cả, chẳng lẽ chúng ta phải là em sao? Nếu ai tham sống sợ chết ném ở chỗ đó phải là đàn ông!”

      Mọi người sôi nổi bàn lại phương án hành động, nghĩ cách cứu viện, thời gian hành động định vào buổi tối.
      Last edited: 21/8/19
      levuong, Thanh Hằng, huyen160410 others thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 50: an toàn của em

      Sau khi Ứng Uyển Dung nhận được tin tức lại quyết định tự ý hành động, tránh làm đảo loạn kế hoạch của bọn họ, ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy, ít ra hiểu, nếu tự tiện làm theo ý mình khiến cho kế hoạch càng loạn thêm.

      Nhưng thể chỉ ngồi yên chỗ như vậy, điều đó ngược lại khiến tâm trí càng thêm yên lòng, càng lo lắng thêm, vì vậy đứng dậy tìm kiếm ở trong phòng nhằm giảm áp lực tâm lý của bản thân, phát ra có bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí, nhưng lại phát ra ít đồ lung tung, vụn vặt ở đây.

      Người trông chừng ở ngoài phòng biết rất trong phòng có đồ vật gì nguy hiểm, thấy Ứng Uyển Dung lục tung cả phòng lên còn cười nhạo tiếng, ngồi lại ghế chán đến chết mà chơi đùa với súng tay .

      Chờ đến lúc ăn cơm cần đổi người canh phòng, lần này người canh giữ bên ngoài chính là gã đàn ông tên Hầu Tử lúc trước bắt Uyển Dung tới đây, Ứng Uyển Dung còn có tác dụng đối với bọn chúng, tự nhiên chúng để bị chết đói, nhưng tất nhiên cũng được ăn no, chỉ ném cho hai cái bánh bao và lọ nước uống rồi hề với thêm câu nào.

      Cao Lãng và Ứng Uyển Dung là quan hệ nam nữ hay quan hệ bằng hữu, đối với bọn chúng cũng có gì khác nhau, cũng chẳng sợ hai người chỉ là người xa lạ, chỉ cần có trong tay, mấy người Cao Lãng chắc chắn có tâm lý ném chuột sợ vỡ đồ, dám tùy tiện bắt giữ bọn chúng, phải bọn họ luôn cái gì mà bảo vệ dân chúng sao. Bọn chúng khinh bỉ những kẻ ra vẻ đạo mạo, quân tử như những người này, lại lợi dụng tốt tâm lý của họ.

      Ứng Uyển Dung cũng bắt bẻ cái gì mà phải ăn uống điều độ, bây giờ phải lúc để ý đến những vấn đề đó, sau khi ăn no trời bắt đầu tối dần, kẻ canh giữ bên ngoài vẫn nhúc nhích, có chút nôn nóng, cũng bật đèn, kẻ bên ngoài cũng quan làm gì bên trong, dù sao cũng trốn thoát được nên chúng cũng mặc kệ muốn làm gì làm.

      Đèn trong tứ hợp viện sáng lên, gió lạnh thổi qua nhánh cây, bóng cây có chút lay động, Hầu Tử nhìn thoáng qua cái liền thu hồi ánh mắt, ngồi dựa vào tường híp mắt hút thuốc lá, miệng cười toát ra tiếng hừ .

      Chỗ đó lại vang lên vài tiếng mèo kêu chó sủa, Hầu Tử lên phía trước vài bước rồi xoay người lại nhìn vào trong phòng, hỏi người canh giữ ở cửa cổng câu: “Làm sao vậy, tình huống bên ngoài thế nào?”

      Gã đàn ông kia ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, nửa ngày sau mới ngồi dậy cười : “ có việc gì, chó mèo phát xuân thôi mà, ha ha….. Cho tao điếu thuốc, cuộc sống bây giờ là, chán đến mức miệng tao sắp nhạt đến muốn chảy ra nước rồi.”

      Hầu Tử đưa cho tên đó điếu thuốc, miệng hai người bọn chúng hít vào thở ra toàn là khói, gã đàn ông kia ghé vào bên cạnh Hầu Tử cười tiếng dâm đãng rồi : “Hầu Tử, con đàn bà kia mùi vị thế nào vậy? Lớn lên nhìn tồi đâu….”

      Hầu Tử phun ngụm khói lên mặt gã đàn ông kia, lạnh lùng nhìn cái rồi : “Trong đầu mày chứa cái gì vậy hả, lão đại còn chưa làm gì, gan mày lại lớn quá nhỉ, bị mày lăn lộn hồi lại khiến ta chết , mày tìm người khác tới cho tao xem.”

      Gã đàn ông kia bị mắng cũng chỉ nhún nhún vai cái, xoay người phun ngụm nước miếng, trở về ngồi lại chỗ cũ.

      Lúc hai người bọn chúng chuyện, Ứng Uyển Dung phát ra nóc nhà có những tiếng đát, đát, đát vụn vang lên nhàng, Ứng Uyển Dung sớm ngồi xổm trong góc tường, Trong phòng này trừ bỏ cái ghé dựa chỉ còn lại cái bàn, hề có chỗ trốn tránh.

      thân ảnh màu đen linh hoạt nhảy xuống, đôi con ngươi đen bóng sắc lạnh quét vòng quanh phòng, nhìn thấy Ứng Uyển Dung thở dài nhõm, Ứng Uyển Dung lập tức nhận ra người đó là ai, hốc mắt đỏ bừng, che miệng, lắc lắc đầu gì.

      Cao Lãng lại gần cửa quan sát tình huống bên ngoài, phát tên Hầu Tử kia chuyện với đồng bọn của , lập tức đến gần Ứng Uyển Dung, giọng bên tai : “ chút nữa em theo sát phía sau , cần chạy lung tung, trước tiên mang em ra khỏi đây , em hiểu chứ?”

      Ứng Uyển Dung gật gật đầu, chần chờ lát, cuối cùng vẫn cúi đầu xin lỗi: “Em…… Em nghĩ tới, khi đó em……”

      Cao Lãng đặt ngón trỏ lên môi ý bảo đừng lên tiếng, người có gắn thiết bị nghe lén, lời của bây giờ tất cả những người khác trong đội đều có thể nghe thấy, hơn nữa, cần xin lỗi.

      Nếu ai sai, chỉ có thể sai, công việc của mang đến nguy hiểm cho , ảnh hưởng đến an toàn của , nên giống như bông hoa quý giá được nuôi trong nhà kính, được người cẩn thận, che chở, chăm sóc, mà phải cùng dầm mưa dãi nắng trong nguy hiểm.

      Nếu trước kia vẫn còn do dự với đề nghị của Trương Quang Diệu, vậy bây giờ hoàn toàn có thể xác định được ý nghĩ của mình, còn có thể cạnh tranh được bao lâu nữa trong hệ thống quân đội lớn mạnh này? Thường xuyên song hành với nguy hiểm, nhìn đồng đội từng người từng người xuất ngũ, hoặc là bị thương, hoặc là hy sinh….

      Đây là thời điểm để tạo ra bước đột phá mới trong nghiệp quân của mình…..

      “Suỵt, đừng vậy, có việc gì, lát nữa chúng ta thoát khỏi chỗ này là tốt rồi.” Cao Lãng nhìn thấy tóc Ứng Uyển Dung rối loạn, người ngày thường luôn luôn chú ý hình tượng của mình như , bây giờ lại khóc thầm, tóc tai rối loạn núp trong ngực , khiến tim đau xót thôi.

      Nhịn được giúp sử sang lại mái tóc, khắc chế đau lòng, đem ôm vào ngực, chỉ cái ôm ngắn ngủi này của hai người cũng khiến lòng trở nên yên ổn, nỗi đau xót trong tim vơi đôi chút.

      Ứng Uyển Dung nhu thuận gật đầu, nhấp môi gì, giúp gì được ít nhất cũng thể gây cản trở đến .

      Cao Lãng nhân lúc bọn người Hầu Tử chuyện ở gần cổng lớn, nhàng mở cửa phòng, mang theo Ứng Uyển Dung chạy về hướng bóng cây, cửa phòng nhàng khép lại, hoàn toàn nhìn ra vấn đề gì.

      Nhìn qua chỉ nghĩ tiểu viện này có ít người, nhưng lại có ít người canh gác xung quanh, hơn nữa người bọn chúng đều có súng, hai người bọn họ phải rất cẩn thận để di chuyển, may mà khi họ chạy đến phía sau gốc cây lớn của tiểu viện cửa lớn bị người ta đá văng ra, đồng đội của Cao Lãng xông vào.

      Bọn người Hầu Tử nghe được tiếng cảnh báo nào, việc đột ngột xảy ra khiến chúng trở tay kịp, chúng trực tiếp giơ súng lên phanh phanh phanh bắn phá xung quanh, bây giờ là nửa đêm nếu phải bọn chúng nấp ở nơi dân cư thưa thớt biết bây giờ có bao nhiêu người bị khủng hoảng khi nghe thấy tiếng động lớn như vậy nữa.

      Đương niên cho dù có là ban ngày xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng có người nào dám đến vây xem, xã hội bây giờ, có số chuyện tuyệt đối thể xem vào, chung quy vẫn phải bảo vệ mạng sống của mình trước tiên.

      Hầu Tử sau khi lùi ra phía sau tìm được vật che chắn cho bản thân liền gào lên với đồng bọn: “Tao mang con đàn bà kia ra, chúng mày tạm thời chống đỡ!”

      Trong phòng đám người kể cả lão đại cũng bị tiếng vang lớn kia đánh thức, lập tức mặc thêm áo ngoài, cầm vũ khí bắt đầu bố trí vòng phòng hộ, đối chiến, tạo ra cơ hội yểm hộ để rút lui khỏi tiểu viện.

      Lúc trước khi chọn nơi này để nấp, cũng nghĩ tới việc tạo ra hai đường tháo chạy, giữ mệnh, cửa hông ở cổng lớn là để ngoài nhìn thấy dùng để đối phó, sườn phòng còn có thông đạo ngầm với sân cách vách.

      Chỉ cần có người kéo đủ thời gian cho , chờ tới lúc kẻ địch tìm tới nơi, sớm chạy thoát rồi.

      “Con đàn bà hôm nay vừa bắt được kia đâu? Mang nó lại đây cho tao!” Lão đại ngoan ra lệnh, muốn chuẩn bị tốt lợi thế để bây giờ có thể thuận lợi tháo chạy.

      “Lão đại, lão đại , tốt, thấy con đàn bà kia đâu nữa!” Tên mới ra rất nhanh chạy trở về, tên Hầu Tử kia cũng cầm súng tiến vào theo, lạnh mặt : “Bọn chúng khẳng định còn chưa chạy khỏi đây được! Phỏng chừng còn ở trong sân tiểu viện, lão đại trước, em mang vài người lục soát, chút nữa đuổi kịp .”

      Lão đại suy nghĩ chút liền gật đầu, dùng lực vỗ vai : “Đợi đến lúc vượt qua việc này, tao quên ơn mày, khẳng định bạc đãi mày!”

      Hầu Tử gật đầu, ánh mắt khó nén nổi kích động : “Lão đại, yên tâm, em có liều cả cái mạng này cũng để bọn chúng bắt được !”

      Sau khi cửa lớn tiểu viện bị công phá Trương Diệu Tổ lập tức mang theo tiểu đội vọt vào, sân này sớm vị bao vây chật như nêm cối, Cao Lãng giấu Ứng Uyển Dung sau lưng hướng về phía ngoài tiểu viện mà , lúc chạm trán với Trương Diệu Tổ gật đầu ra hiệu cho nhau, trước tiên để Cao Lãng đem Ứng Uyển Dung ra khỏi chỗ này, tránh cho bị ngộ thương.

      Bên ngoài có ít xe, trong số đó có chiếc xe vận tải, chiếc xe này chính là nơi đặt chỗ giám thị của tiểu đội Cao Lãng, Cao Lãng muốn đem Ứng Uyển Dung vào trong xe, trình độ kiên cố của xe cần phải nhiều lời, chỉ cần gặp phải vũ khí hạng nặng có lực sát thương lớn như Bazooka dù có gặp phải đấu súng cũng hoàn toàn có vấn đề.

      Nhưng bây giờ lại xuất vấn đề lớn, xe vận tải lại đậu cách xa chỗ mà bọn người Hầu Tử nấp, cũng nằm đúng chỗ giao nhau con đường chạy trốn được chọn sẵn của tên lão đại kia.

      Cao Lãng mang theo Ứng Uyển Dung vội vàng chạy trong đêm tối, sau lưng là các đồng đội giao chiến với bọn người kia, mà lúc này lại mang vợ chạy ra ngoài, dày vò trong nội tâm cơ hồ xé rách thành hai nửa, nửa là đồng đội nửa là chồng Ứng Uyển Dung, cho dù lựa chọn điều gì cũng làm cho lòng khó có thể bình tĩnh được.

      Lão đại lưu lại hơn phân nửa thuộc hạ để hấp dẫn hỏa lực, bản thân mang theo mấy thủ hạ đắc lực rút lui theo thông đạo ngầm chạy sang tiểu viện cách vách, chờ sau khi quan sát thấy nơi này có dấu hiệu chứng tỏ có người ở đây, liền mở cửa ra ngoài tìm chiếc xe để chạy trốn.

      Biết Cao Lãng muốn mang người lên xe vận tải nên có người ở đây chờ sẵn, người đó phải ai khác chính là trai của Trương Diệu Tổ, Trương Quang Diệu, đứng ở phía xe, vừa mở cửa xe ra còn chưa kịp kêu Cao Lãng mang người vào trông thấy đám người lão đại cùng thủ hạ của xuất đường.

      Hai bên an tĩnh nhìn nhau chút, liền sôi nổi rút súng bên eo ra, xả đạn về phía đối phương.

      “Nằm xuống” Trương Quang Diệu lớn tiếng kêu, thậm chí còn kịp thông báo cho tất cả chiến hữu bao vây, chiến đấu ở trong tiểu viện tiếng, rủa câu trong lòng, tội phạm sớm chạy mất, mấy tên ngốc kia còn mù quáng, hăng máu, đấu súng ở bên trong làm cái gì?!

      Cao Lãng đem Ứng Uyển Dung giấu trong xe, trước khi đóng cửa xe lại còn hô tiếng với : “Đóng cửa lại, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối được mở cửa!” Bỗng nhiên, có loạt đạn bắn phá về phía hai người, đợi Ứng Uyển Dung gì, Cao Lãng lập tức đóng của xe lại.

      Lúc này tất cả quân chủ lực của tiểu đội tập trung bao vây cái sân viện kia, ai ngờ được kẻ này còn hiểu đạo lý ‘thỏ khôn có ba hang’, chạy đến chỗ này bằng đường dự phòng.

      Hai người bọn họ thở phì phò, tựa lưng vào nhau tránh phía sau xe vận tải, nắm chặt súng trong tay, mọi thời khắc đều dùng mắt nhìn vào những chỗ dị thường xung quanh.

      “Giờ sao? Vợ cậu an toàn rồi, có dám liều mạng hay ?” Trương Quang Diệu cười trêu trọc, hỏi. mặt ta bây giờ còn chút ý cười nào nữa, nếu bọn người Diệu Tổ nhanh chóng phát ra có chỗ bất ổn rồi chạy đến đây, sợ rằng chỉ với sức của hai người họ cũng thể chắc chắn bắt được đám người này.

      vô nghĩa gì vậy, !” Cao Lãng hoàn toàn có nguyên tắc lời vô nghĩa, hai người bọn họ cần ra hiệu mà vẫn hiểu ý muốn lập chiến công, đoạt huy chương của nhau.

      Lập tức trái phải bắt đầu trận chiến, phân tán hỏa lực địch, cùng nhau đột phá, đập tan nguy hiểm trước mắt, có lẽ đạn dược của bọn chúng còn nhiều, mà hai người họ đều có thân thủ lấy địch mười, lúc quân đội chủ lực của họ quay về bắt sống được lão đại và đám thủ hạ của .

      Trương Diệu Tổ phát lão đại của đám kia chạy thoát, tức giận đến mức thiếu chút hủy cả tiểu viện, muốn báo cho trai cậu là người lại chạy mất rồi nhận được tin tức truyền tới đến chỗ xe vận tải tiếp thu đám người có hiềm nghi bị bắt được.

      Lúc đó Trương Diệu Tổ vẫn còn buồn bực trong lòng, chờ khi cậu nhìn thấy trai và Cao Lãng mang theo súng, còn bắt được giữ được đám người bị cho là trốn thoát kia, miễn bàn có bao nhiêu kinh ngạc.

      “Này nha, người bị hai người bắt được, có phải hai người sớm biết trước là bỏ chạy đúng ? Mẹ kiếp, tôi đúng là nhìn lầm hai người.”

      Chờ Trương Diệu Tổ xong, Cao Lãng liền đem người giao cho tên ngốc đó, đám người lập tức vậy quanh, trói gô mấy tên này lại, đối với mấy lời thóa mạ của bọn chúng có tai như điếc, trực tiếp mang chúng chuẩn bị thẩm vấn suốt đêm, chuyện sau đó lại phải là chuyện mà mấy người Trương Diệu Tổ bọn họ có thể quản.

      Cao Lãng kịp xử lý vết trầy da cánh tay, nhanh chóng mở cửa xe xem vợ có phải bị dọa sợ rồi , lại phát ra ngồi bệt dưới sàn xe, trán toát đầy mồ hôi lạnh, cắn môi cố gắng phát ra tiếng động, dùng tay che chặt miệng vết thương đổ máu vai lại.

      “Xe cứu thương đâu? Ai đó gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến đây nhanh lên!” Cao Lãng nhanh chóng bước lên ôm lấy Ứng Uyển Dung, thanh gấp gáp, gào rống hô to.

      Máu chảy ngừng người , nhìn thấy áo khoác và áo sơ mi của nhuộm đỏ màu máu khiến mắt lập tức nóng lên, mày Trương Quang Diệu cũng nhíu chặt lại, tiến lên khiểm tra vết thương vai Ứng Uyển Dung, rồi xé mảnh vải băng bó đơn giản cho .

      “Cao Lãng, đừng nóng vội, em dâu có vấn đề gì đâu, miệng vết thương quá sâu, chút nữa bác sĩ đến.”

      Cao Lãng cũng biết , vết thương của Uyển Dung so với những vết thương gặp phải trước đây hoàn toàn phải là vết thương trí mạng, nhưng…. là Uyển Dung, là vợ , là người mà đặt đầu quả tim, hận thể mỗi ngày nâng tay, ôm trong lòng để nâng niu, chiều chuộng……

      Cả người Ứng Uyển Dung đều là mồ hôi lạnh, thấy Cao Lãng lại gần còn nở nụ cười với , đánh tiếc có hiệu quả gì tốt, khiến Cao Lãng nhìn thấy còn cho rằng đau đến mức chịu nổi. Kỳ muốn với có việc gì, em đau’.

      Cả ngày hôm nay đầu óc đều ở trong trạng thái vô cùng khẩn trương, bây giờ lại mất quá nhiều máu, hậu quả là trước mắt bây giờ chỉ toàn màu đen, còn kịp chờ bác sĩ đến hôn mê bất tỉnh.

      Chờ đến lúc Ứng Uyển Dung tỉnh lại trời khuya, miệng vết thương sớm được băng bó tốt, chỉ là khi động đậy chút rất đau, xương cốt rã rời, nhưng so với những điều đó bộ dạng Cao Lang chôn mặt vào bàn tay càng làm lo lắng hơn.

      “Cao Lãng…..” Thanh Ứng Uyển Dung có chút khô khốc, chưa kịp đến gần , xem xảy ra chuyên gì bị ấn trở về chỗ cũ.

      “Đừng cử động, để lấy cái gối đầu lót cho em.” Giọng Cao Lãng có chút khàn khàn, sắc mặt trông rất tiều tụy, sau khi lót gối đầu cho Ứng Uyển Dung tốt, liền bưng ly nước ấm để uống.

      “Thực xin lỗi.”

      Hai người đồng thời mở miệng , rồi lập tức sửng sốt ngẩng đầu nhìn nhau, Ứng Uyển Dung xấu hổ cúi đầu : “Đều do em khi đó suy nghĩ cẩn thận, làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của , sau này…..”

      “Em làm gì sai.” Cao Lãng nắm tay , rũ mắt xuống, dùng đôi mắt mình miêu tả từng chi tiết ngón tay xinh đẹp ấy, bàn tay mềm mại này bây giờ cực kỳ an ổn nằm trong lòng tay .

      Uyển Dung có gì sai? Chỉ là rất vui khi nhìn thấy , muốn gọi tiếng, ở trung tâm thành phố tưởng chừng như an toàn ấy, ai có thể dự đoán được nguy hiểm ở ngay trước mắt bọn họ? Người sai là , là liên lụy đến , khiến bị cuốn vào chuyện này.

      “Là sai rồi, mấy ngày nay chắc em cũng thể đóng phim được.” Bộ dạng Cao Lãng lúc lời xin lỗi giống như chú chó săn to lớn bị chủ nhân vứt bỏ, ủ rũ cụp đuôi.

      Ứng Uyển Dung ngồi dậy, dựa đầu lên vai , tay ôm lấy eo , với rằng: “ ràng người sai là em, còn muốn tự mình chịu trách nhiệm sao, đúng là ngốc mà.”

      lát sau tiếp tục : “Vết thương lần này là cái giá rất , lần sau em nhất định chú ý đúng mực, suy nghĩ kỹ hơn. Đóng phim cũng phải là phải đánh nhau mỗi ngày, sao em thể đóng phim được. Lãng chờ sau khi quay xong hai bộ phim này, em cùng về nhà nghỉ ngơi khoảng thời gian nhé.”

      Bàn tay to của Cao Lãng sờ lên mái tóc đen của Ứng Uyển Dung, đáy mắt chứa những suy tư , tiếng trầm thấp vang lên, câu có câu chuyện với .

      Những người khác biết tình trạng của Ứng Uyển Dung, nhưng việc bị thương khiến dự định đến học viện nhạc bồi dưỡng kỹ năng đánh đàn bị phá hủy, Cao Lãng trực tiếp liên hệ với Kante xin nghỉ bệnh cho , người trong đoàn phim có chút hiểu nguyên nhân làm sao, sôi nổi nghị luận về chuyện này.

      Tuy rằng trước đó làm sáng tỏ việc Ứng Uyển Dung có quan hệ nam nữ bậy bạ gì, người ta cũng kết hôn, còn là quân hôn nghiêm túc, đứng đắn. Nhưng bọn họ là diễn viên diễn vai phụ, trung tâm của bộ phim là Ứng Uyển Dung, còn là bộ phim điện ảnh, lại là nữ chính, tại nữ chính vừa trở về xin nghỉ bệnh là có chuyện gì xảy ra?

      Y như suy đoán của bọn họ xin nghỉ bệnh là giả, muốn mượn cơ hội để nghỉ ngơi mới là .

      Việc này xảy ra khiến Kante có biện pháp gì tốt, Cao Lãng chỉ là bả vai của Ứng Uyển Dung bị thương, tại còn ở bệnh viện, cho dù xuất viện để đóng phim cũng xảy ra vấn đề, phiền lòng chịu được.

      Ứng Uyển Dung biết ý tốt của Cao Lãng, nhưng vẫn cầu xuất viện, trở lại đoàn phim, tiếp tục đóng phim.

      “Bác sĩ vết thương của em chỉ cần mỗi ngày đổi thuốc, sau đó băng bó lại là được cho nên em ở bệnh viện hay ở đoàn phim cũng có gì khác nhau, Hơn nữa, Lãng, em thấy Trương Diệu Tổ tới tìm , có phải là phải trở về hay ? mình em cũng có thể tự lo cho bản thân, cần phải ở lại chăm sóc em đâu.”

      Những lời Ứng Uyển Dung đều là lời thực lòng, chỉ cần Cao Lãng còn chưa xuất ngũ, làm sao có thể có nhiều ngày nghỉ để chăm sóc như vậy? Cũng biết là lấy kỳ nghỉ đông của mình hay là cướp ngày nghỉ của ai, nếu tết năm nay lại về thăm người lớn trong nhà, làm sao có thể xấu hổ đây?

      Cao Lãng nghe xong chỉ ừ tiếng, tiếp tục lấy cho ly nước ấm, mặc kệ gì, vẫn .

      Ứng Uyển Dung khẽ cắn môi, trực tiếp tìm bác sĩ cầu xuất viện, chỉ cần quay về đoàn phim, muốn theo cũng có biện pháp.

      Ứng Uyển Dung xin nghỉ đến ngày thứ ba liền quay về đoàn phim, sắc mặt tái nhợt, vài bước phải thở gấp, dường như còn xuất chút nước mắt, bộ dạng cực kỳ suy yếu.

      Nhà ngang trong tiểu viện là nơi Cao Lãng thể ở lại, dù yên tâm để Ứng Uyển Dung lại chỗ này, cũng có biện pháp gì tốt cả, chỉ có thể mỗi ngày đến đây thăm . Sau đó lại có thêm nhiều nhiệm vụ mới nên lâu lâu mới có thể đến lần.

      Kante biết bị thương, xác định kỹ vẫn có thể tiếp túc đóng phim, cũng ưu tiên chọn ra những cảnh phim nhàng để diễn trước, còn lại bổ sung sau khi lành lặn.

      thể , vết thương này tới đúng lúc, Kante thầm nghĩ trong lòng. Vốn ông nghĩ Ứng Uyển Dung diễn nhân vật này mười phần phù hợp, nghĩ tới ra ngoài chuyến lại bị thương trở về, cần diễn cũng có được phong thái ốm yếu, nhược liễu phù phong của Lâm Đại Ngọc, đối với vết thương này của , ông biết sao cho phải.
      levuong, Thanh Hằng, huyen16049 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mắc mệt vs ông Kante, ổng coi tình huống của bạn Dung giống như ăn mày vô tình thấy cơm thừa í nhỉ, kaka
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Hazz, mình có thể hiểu được tâm trạng của đạo diễn Kante, nó chả khác nào nửa đêm đói bụng tỉnh dậy thấy phần KFC giòn tan với mảnh giấy món này là của mình, hừm cả nhà có thể cho mình nhận xét của mỗi người về cái ảnh bìa ko? có đủ ấm áp , có đủ thực tế ko, có đủ nội dung truyện ko.... ?
      levuongMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bản thân mình thik cái ảnh bìa nó ma muội chút, nhưng đối với chủ để quân nhân ảnh bìa bạn chọn mấy thấy hợp, nhưng nó ko quá đặc sắc! Ko biết có đòi hỏi cao quá ko nhỉ?
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :