1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      bennhautrondoi thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 31: Diễn đêm

      Cao Lãng cõng Ứng Uyển Dung bước từng bước vững vàng, lưu lại mặt tuyết hàng dấu chân, nhà khách ở ngay bên cạnh Thành điện ảnh, hầu như các diễn viên đều quay phim ở xung quanh Thành điện ảnh này.

      Xác xuất gặp được các minh tinh lớn ở chỗ này cũng cao hơn nơi khác rất nhiều, nhưng mà gian lại của du khách cũng có giới hạn, chỉ có các phóng viên có lịch hẹn trước mới có thể vào sâu bên trong.

      Trở về nhà khách Cao Lãng liền để Ứng Uyển Dung ngồi giường, nhân viên phục vụ lấy cho mình chậu nước nóng để cho ngâm chân, còn thêm phích nước nóng để có thể cho thêm nước bất cứ lúc nào.

      Mu bàn chân trắng nõn của Ứng Uyển Dung nhàng lay động ở trong nuớc, cảm thụ nhiệt độ lan lên từ lòng bàn chân, trái tim cũng trở nên ấm áp nhàng. Đặc biệt có cảm giác muốn mấy lời âu yếm với Cao Lãng, tốt...

      Nhưng từ lúc vào phòng đến giờ Cao Lãng phút cũng ngừng nghỉ, thấy hành lý của Ứng Uyển Dung để ở mép giường, liền kéo mở khóa ra bắt đầu lấy quần áo treo vào tủ.

      Áo khoác ngoài gì đó đáng , đồ lót cũng được Cao Lãng cầm cẩn thận tay xếp lại đặt chung chỗ, Ứng Uyển Dung nhìn thấy chỉ muốn che mặt im lặng cho đến cùng.

      "Trong tủ treo quần áo coi như sạch , nhưng mà đồ lót để phía dưới còn phải lót thêm lớp báo mới được, đồ của em đặt hết ở rồi, sợ quá ẩm ướt."

      Cao Lãng vừa xếp đồ vừa chuyện với Ứng Uyển Dung, tay Ứng Uyển Dung chống cằm ngắm nhìn sườn mặt tuấn lãng của người đàn ông, mặt mày cong cong, :

      "Em ngâm chân xong rồi, lát nữa đổ nước rồi ngâm chân chút ?"

      Cao Lãng đóng kỹ tủ quần áo, bắt vén tay áo, cuốn ống quần lên đầu cũng ngẩng lên với : " cần lãng phí nước, trực tiếp ngâm là được rồi."

      Ứng Uyển Dung dép vào nhìn chút ngần ngại cho chân vào ngâm tiếp, lắc đầu cái liền rửa mặt trước.

      Lúc rửa mặt xong ra ngoài nhìn thấy Cao Lãng ngồi ghế ngủ mất, Ứng Uyển Dung mới chú ý tới quầng mắt thâm đen kia của Cao Lãng. Cũng biết ngủ ngon giấc mấy ngày rồi, vừa đến thủ đô vội vội vàng vàng chạy đến đây tìm , giải thích với .

      Ứng Uyển Dung duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, đầu ngón tay nhàng sờ vùng dưới mắt của , liền giật mình tỉnh lại, trong nháy mắt đó dưới đáy mắt vẫn còn lưu lại cảnh giác, nhìn thấy là Ứng Uyển Dung, cơ bắp căng cứng liền thả lỏng, tự mình nở nụ cười.

      "Chờ em liền ngủ quên luôn, chờ đổ nước lát rồi nghỉ ngơi với em." Cao Lãng cúi người xuống cánh tay hơi ngừng lại, bê chậu nước lên mang đổ.

      Ứng Uyển Dung cảm thấy Nhạc Tu Minh sắp xếp cho vào căn phòng có điều kiện rất tốt, ít nhât bây giờ nằm trong chăn chờ Cao Lãng còn có thể mở TV xem ít tin tức gì đó.

      Ứng Uyển Dung buồn chán đổi từng kênh , khó chịu khi nghĩ đến việc Cao Lãng thay quần áo còn phải vào phòng tắm thay, phải bình thường đều trực tiếp thay trong phòng sao? còn có thể thuận tiện dùng hai mắt thưởng thức dáng người mạnh mẽ của , cơ bụng ràng...

      Cao Lãng biết tật xấu của Ứng Uyển Dung, chỉnh lý bản thân xong liền thay bộ quần áo rộng rãi rồi mới ra ngoài, cũng biết là lúc trước giấu hành lý ở chỗ nào rồi.

      Vỗ vỗ gối đầu, Ứng Uyển Dung xoa xoa đuôi lông mày, lầm bầm :

      " làm gì mà chậm vậy, em chờ lâu quá, chăn của em cũng ủ ấm cho luôn rồi. Lát nữa có đói bụng đến đoàn phim ăn cơm trước , cần phải gọi em đâu."

      Cao Lãng giọng đồng ý, thanh của khiến Ứng Uyển Dung sắp bị cơn buồn ngủ bao phủ tê dại lỗ tai trong chốc lát, cảm thấy chồng mình là quá ưu tú. Có khuôn mặt đẹp trai giọng còn dễ nghe nữa.

      Cao Lãng cẩn thận nằm vào trong chăn, nghiêng người nhìn Ứng Uyển Dung nhắm hai mắt, lông mi khẽ run, nhịn được khẽ cười cái, vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn mịn mà của , đếm hết đươc nhu tình quanh quẩn trong trái tim.

      Ứng Uyển Dung đột nhiên mở mắt ra, xoay người nhào vào trong lồng ngực nở nụ cười, Cao Lãng khẽ rên lên tiếng, trong giọng tràn đầy nhẫn, Ứng Uyển Dung còn muốn cười có phải lại suy nghĩ lung tung hay , giương mắt liền nhìn thấy trán Cao Lãng toát ra chút mồ hôi lạnh.

      Sửng sốt chút liền ngồi dậy, thấy tay áo bên trái của Cao Lãng có ít máu thấm vào, đột nhiên nhớ đến việc vừa rồi ngửi thấy người mùi thuốc như có như ...

      " bị thương? Cho em nhìn chút, xem xem có phải băng bó lại lần nữa ." Ứng Uyển Dung nghĩ nếu như đây chỉ là vết thương làm sao Cao Lãng có vẻ mặt như vậy, thế mà bây giờ mới phát ra.

      Cao Lãng từ chối : " sao, có gì đáng ngại."

      càng từ chối, Ứng Uyển Dung càng cảm thấy kỳ lạ, lạnh mặt nghiêm túc nhìn Cao Lãng, để cho sắp xếp tốt, nơi nào thôi, bị thương cũng cho nhìn, biết là cũng lo lắng sao?

      Cao Lãng nhìn ánh mắt đạt được mục đích bỏ qua của Ứng Uyển Dung, trong lòng thở dài tiếng, lấy ra băng gạc và vài loại thuốc trị thương từ trong ba lô quân dụng của ra để lên bàn.

      khí trong phòng ấm áp, Cao Lãng trực tiếp cởi cái áo rộng thùng thình người ra, cánh tay trái quấn từng vòng băng gạc trắng như tuyết qua vai, máu đỏ thấm lên lại cực kỳ chói mắt.

      Ngón tay Ứng Uyển Dung dừng lại chút, giúp gỡ băng gạc ra, chỗ vết thương ngừng có tia máu rỉ ra, nhìn hình dáng vết thương, khó tưởng tượng ra biến mất mấy ngày nay để thi hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế nào.

      Ứng Uyển Dung dùng cồn y tế lau vòng miệng vết thương rồi mới rắc chút thuốc phấn lên, băng kỹ vết thương lại, lông mày sắp nhíu lại thành hàng.

      Cao Lãng vẫn mang bộ dạng nở nụ cười như cũ, an ủi: "Qua vài ngày là tốt rồi, em đứng thấy vết thương dọa người như vậy, ra sao đâu."

      Ứng Uyển Dung trừng mắt nhìn cái, cái gì mà nhìn dọa người, ra làm sao... Bị thành như vậy còn có thể sao?

      Ứng Uyển Dung thu dọn đồ đạc xong, dùng im lặng để kháng nghị những lời này của , trong lòng Cao Lãng căng lên, chỉ sợ nín đến phát giận sao giờ, tươi cười theo sau, miệng biết lời gì hay ho để dỗ dành , gấp đến độ sau lưng cũng đổ mồ hôi.

      Ứng Uyển Dung thấy còn theo sau, liếc cái : " nghỉ trưa với em."

      Cao Lãng vội vàng vén chăn lên quy củ nằm xuống, Ứng Uyển Dung nằm bên cạnh , ngọn đèn ở đầu giường mang theo chút ánh sáng, tắt đèn rồi xoay người, nhìn chăm chú vào cái trán đổ mồ hôi lạnh của Cao Lãng.

      Thở dài tiếng, tránh vết thương của , cẩn thận ôm lấy eo của , chui vào lồng ngực , khoảng cách giữa hai trái tim tựa như càng gần nhau hơn.

      có biện pháp nào để mắng , . Đây là trách nhiệm của , làm sao có thể trách đây. Đồ ngốc này, chẳng qua là đau lòng thôi. Chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, cứ giả vờ như mình có việc gì. chỉ mong sau này có thể bình an trở về, cho dù làm buôn bán cũng được, cũng phải đấu tranh dũng nơi tuyến đầu như vậy.

      Nhưng khuyên bảo... Giống như , để cho bay cao, làm hậu thuẫn chắc chắn cho , cũng có thể vì mà bảo vệ nhà của hai người bọn họ tốt, chờ về...

      Khoảnh khắc này im lặng chiến thắng cái ồn ào náo nhiệt, hai người ôm nhau sau đó lâu liền song song tiến vào mộng đẹp.

      Ứng Uyển Dung bị tiếng gõ cửa đánh thức, quay đầu nhìn Cao Lãng chút, cũng biết mở to mắt ngắm nhìn bao lâu, ánh mắt trong sáng, đối diện lộ ra nụ cười.

      "Uyển Dung, Ứng Uyển Dung, mau ra ăn cơm nào!" Nhạc Tu Minh đứng bên ngoài gõ cửa, giọng cực kỳ có lực xuyên thấu cách cánh cửa truyền tới, khiến cho cả tầng đều có thể nghe thấy.

      Ứng Uyển Dung trực tiếp mặc thêm cái áo khoác, kéo khóa lên liền xỏ dép lê ra mở cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Nhạc Tu Minh tinh thần phấn khởi :

      "Buổi trưa nhìn thấy ra ngoài ăn cơm, bây giờ buổi tối cũng ra khỏi phòng để ăn cơm, tôi còn muốn hỏi có phải là ngủ quên rồi hay .”

      Nhạc Tu Minh nghĩ đến việc ngộ nhỡ hai người họ ở trong phòng làm ít chuyện thể được, ông ấy cứ ồn ào lên như vậy, chẳng phải mọi người đều biết hay sao?

      Ứng Uyển Dung nhức đầu nhéo ngón tay, bất đắc dĩ nhìn ngài đạo diễn qua tuổi trung niên nhưng tính tình đàng hoàng này: " lát nữa chúng tôi xuống dưới ăn cơm, cảm ơn Nhạc đạo diễn đến gọi."

      muốn đóng cửa liền bị Nhạc đạo diễn ngăn lại, mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, : "Hôm nay trăng sáng sao thưa, tuyết bay đầy trời, tôi thấy đây ngày tốt."

      Mắt Ứng Uyển Dung cũng nháy hai tay ôm ngực, cần ra ngoài xem cũng biết, tuyết rơi bên ngoài tích thành tầng dày, là ngày tốt gì chứ?

      "Nhạc đạo diễn, ngài có việc gì cứ thẳng ." Ứng Uyển Dung nhướng mày .

      "Khụ khụ khụ, là như vậy, mặc dù biết là hôm nay mới đến đoàn phim, nhưng mà hôm nay nam chính cũng đến rồi, có muốn quay cảnh diễn đêm ở điện Kim Loan hay ?" Nhạc Tu Minh cẩn thận .

      Ứng Uyển Dung như có điều suy nghĩ liếc nhìn ông cái, sao có thể hiểu tâm tư của ông được, ngày mai Cao Lãng phải đến trường quân đội, lúc nào muốn tới tham ban cũng biết.

      Mà chọn lúc còn ở đây quay cảnh diễn đêm... Đương nhiên là đọc toàn bộ nội dung kịch bản lượt, trí nhớ tốt cho phép có thể nhanh chóng nhớ lại.

      Tình cảnh của cuộc gặp mặt lần đầu tiên giữa công chúa Minh Châu và quân vương của nước đối địch, mang theo ám muội... Cho nên Nhạc Tu Minh xác định là phải ông cố ý sắp xếp như vậy sao?

      Ứng Uyển Dung cũng có nghĩ nhiều, dứt khoát nhanh chóng gật đầu đồng ý, ra cả bộ phim cũng có cảnh nào lộ liễu quá mức, phần lớn các bộ phim giờ đều có điểm dừng, cũng cần phải lộ này lộ kia.

      Về phần Nhạc Tu Minh biết có phải vô ý hay cố tình lo lắng chuyện này, Ứng Uyển Dung cảm thấy Cao Lãng hoàn toàn phải người bụng dạ hẹp hòi, phần diễn có hơi lộ ra vẻ thân mật cũng có thể đếm đầu ngón tay, nhiều nhất là để cho người ta ôm eo, cũng coi như hợp lý.

      Nhạc Tu Minh thấy Ứng Uyển Dung chút do dự nào đồng ý, có chút hiểu được, chỉ nhấn mạnh với phải ăn cơm tối, ông phải chuyện với nam chính trước.

      Ứng Uyển Dung đóng cửa phòng, Cao Lãng thay quần áo xong, tư thế hiên ngang oai hùng khiến cho Ứng Uyển Dung phải chăm chú nhìn thêm, liên tục gật đầu tán dương: "Dáng người tệ."

      Cao Lãng ho tiếng, bên tai đỏ ửng. Những lời Nhạc Tu Minh mới vừa rồi đều nghe được, tất nhiên là chỉnh lý xong chuẩn bị cùng Ứng Uyển Dung qua đó. Ứng Uyển Dung thay quần áo khác xoay người nhìn cái, chậm rãi : "Nhạc đạo diễn đặc biệt chọn tối nay nhân lúc trời có tuyết để quay cảnh đêm diễn, vừa lúc nam chính đến bắt đầu quay. Em phải diễn cảnh thân mật đó."

      Ứng Uyển Dung nghiêng người, ánh mắt đặt người Cao Lãng, nghe như vậy, cơ thể tạm ngừng trong chốc lát thể nhìn ra, mới lên tiếng: "Ừ."

      Nhìn phản ứng giống như là nghe thấy mà, chẳng lẽ là ngại?

      Đoạn diễn hôm nay quá mức, cũng là để cho Cao Lãng hiểu tính đặc thù về công việc này của , có lúc vì nguyên nhân do nội dung kịch bản, mà ít tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác.

      Mặc dù Ứng Uyển Dung cũng đồng ý quay những cảnh diễn thân mật kia ở trước mặt mọi người, nhưng nhân dịp này quan sát xem thái độ của Cao Lãng như thế nào, là việc trước mắt mà quan tâm hơn.

      Tính tình Cao Lãng là rất kín kẽ, thể nhìn ra được chút gì từ trong ánh mắt của , bình tĩnh, trầm ổn giống như thể để bụng đến chuyện này chút nào vậy.

      Ứng Uyển Dung mím môi cười , trong đôi mắt tràn đầy ánh sao sáng, cũng có giải thích, cứ để cho lo lắng bất an lúc , biết khi phát ra mấy người họ cũng làm chuyện gì cả có vẻ mặt gì đây?

      Hai người qua đó nhận hai phần cơm hộp, ăn cơm xong, Ứng Uyển Dung dùng cốc nước mà mình mang theo để uống nước, sau đó liền cùng Cao Lãng thăm quan chỗ quay phim cách đó xa.

      Tường thành nguy nga tạo thành thành trì hình chữ nhật, ngoài tường có sông đào bảo vệ vòng quanh thành, tạo thành thành lũy sâm nghiêm. Tuyết rơi đọng lại ngói lưu ly mái nhà lóe lên ánh sáng nhạt, cái bệ đá xanh trắng, bên trong còn có vẻ nguy nga lộng lẫy.

      Nhạc Tu Minh đứng ngay chính giữa đại điện, cầm loa chỉ huy nhân viên chỉnh ánh sáng, đứng bên cạnh ông là người đàn ông tuấn mỹ mắt kiếm mày sáng, thân hình cao lớn mặc long bào, chắp hai tay sau lưng, lúc nhìn thấy hai người họ vào, ánh mắt hờ hững giống như vị đế vương nhìn lũ kiến hôi đứng trước mặt mình.

      "Uyển Dung, hai người tới? Đây là Ngô Minh, nam chính của chúng ta. Ngô Minh, đây là Ứng Uyển Dung, còn có chồng của ấy Cao Lãng." Nhạc Tu Minh giới thiệu sơ qua.

      Ngô Minh làm động tác cổ lễ, hai tay ôm quyền mang theo chút vui vẻ : "Ngô Minh. Diễn vai quân vương Chu quốc."

      Ứng Uyển Dung mỉm cười tiếng, cúi chào theo nghi lễ Vạn phúc, cười nhàng : "Ứng Uyển Dung, diễn vai công chúa Minh Châu."

      Hai người đều là trai tài sắc, lớn lên xuất chúng hơn người, đứng chung chỗ chính hưởng thụ cao nhất dành cho thị giác, Nhạc Tu Minh vuốt cằm trộm nhìn Cao Lãng, chỉ thấy vẫn đứng đó trầm mặc nhìn hai người bọn họ!

      Cũng may Ứng Uyển Dung xong liền đứng dậy: "Tôi hóa trang với thay quần áo trước, lát nữa gặp lại." xong liền hướng mấy người họ gật đầu cái, trừng mắt nhìn Cao Lãng rồi tìm thợ trang điểm.

      Ngô Minh cũng lưu luyến gì với động tác hành lễ của Ứng Uyển Dung, trực tiếp giơ tay ra với Cao Lãng:

      "Ngô Minh."

      "Cao Lãng."

      Khi hai người bắt tay, Nhạc Tu Minh cảm thấy cái mạng của Ngô Minh sao có thể chịu nổi, sợ là nắm chặt thêm chút, cái tay này gãy mất?

      Nhưng rất nhanh Cao Lãng liền buông lỏng tay của ta ra, sắc mặt Ngô Minh vẫn như thường, đặc biệt thản nhiên :

      " lát nữa đến cảnh diễn nhất định tôi chú ý chừng mực, cứ yên tâm ."

      "Cảm ơn." Cao Lãng cũng từ chối, mở miệng liền lên tiếng, Nhạc Tu Minh cảm giác bản thân mình là đạo diễn mà cứ như người tồn tại vậy?

      "Cho dù Ngô Minh cậu có ý tốt, có điều máy quay quay đến đâu cậu cũng phải chú ý chút, nếu như làm lãng phí cuộn phim quay, tôi trực tiếp trừ vào tiền lương của cậu." Nhạc Tu Minh cảnh cáo .

      Ngô Minh cười ha hả, có trả lời, chờ đến lúc Ứng Uyển Dung ra, vẫn mặc bộ trang phục lúc sáng kia, quần áo mang theo chút vết bẩn, trực tiếp xõa tóc xuống.

      Dọc đường bị bắt về nước chạy xóc nảy, nếu như vẫn còn vẻ đoan trang chút sa sút chán nản nào cũng quá vô lý rồi.

      Nhưng cho dù có bị bắt làm con tin như vậy, mặt mày công chúa Minh Châu vẫn như cũ đổi, nếu làm sao có thể khiến cho quân vương Chu quốc trực tiếp quỳ gối trước dung mạo của nàng mà trêu đùa nàng đây?

      Trong mắt Ngô Minh thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, hướng về phía chắp tay cái, liền đến chỗ chiếc ghế cao kia, cách bậc thang xa xa nhìn mọi người phía dưới.

      Nhạc Tu Minh nhân lúc này chuyện với Ứng Uyển Dung về cảnh diễn, lát nữa có binh sĩ đưa đến đại điện, trừ bỏ cung nhân xung quanh chỉ còn dư lại vài người hộ về canh cửa, vở kịch hay sắp được trình diễn.

      Ứng Uyển Dung gật đầu cái, Cao Lãng đứng bên người Nhạc Tu Minh, nhìn mấy người họ qua màn ảnh , so với việc nhìn TV rất khác nhau, có thể nhìn thấy những người khác nhau từ nhiều máy quay, mà Ngô Minh trầm mặt ngồi ở chỗ đó ràng là tiến vào trạng thái.

      Công chúa Minh Châu lảo đảo vào trong đại điện, cả người mệt mỏi có sức lực, vừa nhìn thấy quân vương Chu quốc Chu Cảnh Diệu liền đứng thẳng lưng lên về phía trước.

      Chu Cảnh Diệu lần đầu nhìn thấy công chúa Minh Châu trong lời đồn, mặc dù là dùng danh hiệu của nàng để xuất quân đánh vào Đại Uyển, nhưng kì cũng chả thèm để ý gì đến mấy tin đồn đó.

      Mà lúc này thấy kinh ngạc, thậm chí còn giọng lầm bầm : "Phương Bắc có giai nhân, được kế thừa mà phụ thuộc, cười tiếng khuynh nhân thành, cười tiếng nữa khuynh nhân quốc... Công chúa Minh Châu, xứng đáng với cái tên Minh Châu này."

      Vừa ngâm xướng vừa bước từng bước xuống, vòng quanh công chúa Minh Châu, khóe môi mang theo ý cười : "Công chúa Minh Châu, trở thành vương hậu của Chu quốc ta có được ?"

      Giữ chặt cánh tay, cơ thể của công chúa Minh Châu tiến gần sát lại người , Chu Cảnh Diệu cúi đầu, khẽ ngửi bên tai nàng cái, tư thế thân mật gần gũi.

      Ánh mắt của Nhạc Tu Minh sáng rực lên nhìn chằm chằm vào màn ảnh , nhìn hai người này tài năng ngang nhau, diễn là thể ngừng được, cảm giác là tìm đúng người rồi. Cao Lãng im lặng nhìn hai người cách đó xa đến gần nhau rồi lại tách ra.

      Công chúa Minh Châu rút chủy thủ bên hông ra, nhân lúc Chu Cảnh Diệu đề phòng nhất mà đâm dao, người xung quanh lập tức rối loạn, duy chỉ có nàng là cười to ngừng.

      Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa khiến cho Chu Cảnh Diệu trực tiếp muốn đá ngã tên cung nhân hô to có thích khách, "Câm miệng! Thích khách ở đâu ra? Cút hết cho trẫm!"

      Nhóm cung nhân chần chờ , công chúa Minh Châu ngồi dậy : "Ngươi lấy mất Đại Uyên của ta, ta cho ngươi dao, cũng công bằng rồi... Từ đây ân oán hai bên còn, ta nguyện ý làm vương hậu Chu quốc."

      Nhóm cung nhân xung quanh cảm cũng thấy ổn, thù nước nợ nhà làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Nhưng tính tình Chu Cảnh Diệu vừa tự phụ lại kiêu ngạo, chỉ cười lớn ba tiếng tốt, liền phân phó thuộc hạ chuẩn bị hôn lễ, để cho Khâm Thiên giám chọn ngày lành tháng tốt để cử hành.

      Cảnh quay diễn ra cực kỳ thuận lợi đến cuối 'Cắt'! Nhạc Tu Minh trực tiếp đập bàn, cầm cái loa phóng thanh lên hô lớn:

      "Trạng thái hôm nay tệ! Bổ sung thêm vài cảnh quay nữa là được, hoàn thành."

      Ứng Uyển Dung nở nụ cười, Ngô Minh đứng bên cạnh gật đầu, vào lúc xoay người còn khen :

      "Có phải trước kia từng diễn qua ? Mới ban nãy khi vừa tiến vào, liền dẫn tôi vào trạng thái luôn, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bây giờ người mới là quá giỏi rồi."

      Ứng Uyển Dung khiêm tốn : "Tôi so với tiền bối còn kém xa lắm, là do đạo diễn chỉ dẫn cách diễn cho tôi, tối mới có thể diễn thuận lợi như vậy."

      Ngô Minh bừng tỉnh hiểu ra gật đầu cái, gì nữa, bổ sung thêm mấy cảnh quay mà Nhạc Tu Minh , phải thay quần áo để còn về nghỉ ngơi nên chào tạm biệt.

      Nhạc Tu Minh kiểm tra máy quay xong liền với Cao Lãng đứng bên cạnh:

      "Tiểu Ngô là người đặc biệt có tính chuyên nghiệp, ngày hôm trước tôi với cậu ấy là tìm được nữ chính để cậu ấy còn chuẩn bị, hôm qua vừa với cậu ấy xong Tiểu Ngô liền trực tiếp ngồi máy bay suốt đêm đến đây, mới vừa đến liền là có thể bắt đầu quay bất cứ lúc nào. Ở trong nước cậu ấy là diễn viên như thế này, nhưng lại vì tôi mà tự hạ giá thù lao để đến đây đóng phim, haizz." Nhạc Tu Minh thu hồi ngón tay cái thở dài tiếng.

      Ứng Uyển Dung thay quần áo xong mới đến tìm Cao Lãng, mặc quần áo người cũng thể phòng lạnh hay giữ ấm, diễn xong cả người đều lạnh cóng.

      "Nhạc đạo diễn, sáng mai gặp lại. Nửa đêm cũng đừng có đến tìm tôi để quay tiếp đó, tôi còn phải nghỉ ngơi tốt nữa." Ứng Uyển Dung tinh nghịch .

      Nhạc Tu Minh vung tay lên: " thành vấn đề, hôm nay cứ nghỉ ngơi tốt , ngày mai đến sớm chút, chừng sau này còn phải quay phim cả đêm nữa."

      Ứng Uyển Dung nở nụ cười, lôi kéo Cao Lãng về chỗ nhà khách, dọc đường đều là những kiến trúc cổ kính, hai người giống như là xuyên qua gian đến thế giới khác vậy, cũng có ai giống như hai người họ tản bộ trong tuyết ngoài trời lạnh.

      Nãy giờ Cao Lãng lời nào, khiến cho Ứng Uyển Dung có ý trêu đùa do dự trong chốc lát, mới mở miệng hỏi:

      "Sao vậy, có phải nhìn thấy Ngô Minh ôm lấy eo em nên ghen rồi ? Yên tâm, em tuyệt đối có để cho ta chiếm được chút tiện nghi nào đâu."

      Cao Lãng lắc đầu cái, thành : " phải muốn như vậy. Chỉ là ..."

      "Chỉ là cái gì?" Ứng Uyển Dung nghiêng mặt hỏi.

      "Chỉ là cảm thấy, khi nhìn em diễn trong màn ảnh, có thể cảm giác được, em thuộc về nơi đó." Cười khẽ cái, tiếp tục : " rất vui, may mắn là cản trở em đến với diễn xuất."

      " nhìn thấy được, em rất thích diễn xuất."
      Last edited: 18/7/19
      levuong, Suuuly, Thanh Hằng10 others thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 32: Hiểu lầm
      Ngày hôm sau lúc Cao Lãng rời , Ứng Uyển Dung vẫn còn ôm lấy chăn ngủ say sưa, Cao Lãng dậy lúc trời còn chưa sáng hẳn, thu thập cho bản thân xong rồi mới , trước khi còn nhịn được mà xoay người hôn mấy cái, để lại tờ giấy và hộp giữ nhiệt rồi mới rời mình.

      7 giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, lúc Ứng Uyển Dung mở mắt ra phát Cao Lãng rời , đấu tranh hồi lâu rồi mới đỡ vòng eo mỏi nhừ ngồi dậy, cầm tờ giấy lên nhìn qua rồi để lại chỗ cũ.

      Mở hộp giữ nhiệt ra, cháo bên trong vẫn còn bốc hơi nóng, nghĩ đến việc ngày hôm qua mình nhất thời cảm động, lúc về nhà khách liền bị Cao Lãng hung hăng lăn lộn đêm, liền nhịn được che chăn cắn môi nở nụ cười, gương mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng.

      Ngày hôm qua Nhạc Tu Minh bảo nhân viên đưa cho lịch trình làm việc, nhiệm vụ quay hôm nay vẫn nặng nề như cũ, cũng có thời gian suy nghĩ đến việc Cao Lãng ở trường quân đội như thế nào rồi.

      Chỉ có mau chóng hoàn thành sớm bộ phim điện ảnh này của Nhạc Tu Minh, mới có thể chạy về đoàn phim Hồng Lâu mộng để tiếp tục tham gia vào việc quay phim.

      Thời tiết hôm nay rất tốt, bão tuyết ngừng, mặt trời từ từ lên cao, khiến tuyết cũng dính tầng ánh sáng mỏng màu vàng kim, mọi người trong đoàn phim hà hơi nóng dựng dụng cụ ở bên ngoài, chỉ chờ nhân vật chính đến là có thể trực tiếp bắt đầu công việc quay phim.

      Lúc bình thường quay phim đều theo lịch trình cố định nào cả, chọn ra số cảnh để tập trung vào quay tại nơi, tránh cho việc thuê xong địa điểm quay, muốn bổ sung thêm vài máy quay lại bị người khác mượn trước, làm chậm trễ việc sản xuất hậu kỳ của bộ phim.

      Mà phần Ứng Uyển Dung phải quay hôm nay chính là giai đoạn mà công chúa Minh Châu vẫn còn ở Đại Uyên, sau khi được biên tập cắt nối trở thành đoạn phim ngắn gần mười phút, nhưng mà khi quay chỉ có mình diễn, diễn viên quần chúng phối hợp tất nhiên là thể thiếu được.

      Bắt đầu quay phim từ lúc sáng sớm, liền trực tiếp quay tới tối, Ứng Uyển Dung quay phim xong cả người đông cứng lại, có trợ lý nên cũng chỉ có thể tự mình lấy áo khoác mặc lên để che kín thân thể, từ trong xương tỏa ra luồng khí lạnh rồi lan ra toàn thân.

      Mặc dù hôm nay Ngô Minh có cảnh diễn nhưng ấy vẫn đến đoàn phim để quan sát người khác quay phim, thuận tiện thảo luận với Nhạc Tu Minh xem những cảnh diễn sau nên diễn như thế nào, có thể là tương đối chuyên nghiệp.

      theo bên cạnh trợ lý nam, lúc cùng đến đây liền mang trà gừng mà mình nấu ra chia cho mọi người trong đoàn phim, lúc đó Ứng Uyển Dung phải quay phim nên tự nhiên bỏ lỡ đợt phân phát, đến khi xuống đến giọt cũng còn.

      Ngô Minh nhìn thấy vẻ mặt của Ứng Uyển Dung cũng đông cứng lại, nhưng vẫn nắm chặt thời gian đọc kịch bản, bật cười lắc đầu cái, tới đưa cho bình nước.

      "Đây, có chuẩn bị cho ít trà gừng, thời tiết như thấy này nên uống chút nếu rất dễ đổ bệnh." Ngô Minh duỗi tay ra đưa cái bình nước màu đậm tới trước mặt .

      " ra nên thuê trợ lý , nếu rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm, khi đó rất bận rộn." Ngô Minh kéo cái ghế qua bên cạnh ngồi lên .

      Ứng Uyển Dung nhận lấy bình nước để trong tay, mở nắp nhấp ngụm, ấm áp lan ra toàn cơ thể, tứ chi bách hài cũng ấm lên.

      Trong đoàn phim có nhiều ánh mắt như vậy, nếu như Ngô Minh đưa cho đồ uống thành phần gì đó, đối với cuộc đời diễn viên tuyệt đối là đả kích mang tính hủy diệt, cho nên Ứng Uyển Dung mượn cớ đó mà bình tĩnh, uống cũng thoải mái.

      "Đại thiếu gia à, tôi chỉ là người nghèo thôi." Ứng Uyển Dung cười , "Hơn nữa, mỗi ngày tôi đến đoạn phim chính là để quay phim, trợ lý sống ở chỗ này có thể giúp gì đây, cũng chỉ có lấy nước, lấy quần áo, nhận cơm hộp, có hay có cũng khác gì nhau cả."

      Ngô Minh nhíu mày nhìn Ứng Uyển Dung cái, bây giờ người mới sống mà biết suy nghĩ thông suốt như cũng có nhiều.

      Người mới vừa gia nhập vào giới diễn viên nghệ sĩ này, nhất là cái loại người mới tham gia vào đoàn phim tệ, cái đuôi đều vểnh lên cao, hận thể mọc ra thêm tám cái chân theo phía sau mình tiền hô hậu ủng.

      Người giống như Ứng Uyển Dung có thể là phong cách sinh hoạt cực kỳ giản dị, nhưng nhìn vài diễn viên gạo cội ở đó, ngoại trừ việc quay phim mỗi ngày ra, chính là quan sát người khác diễn, hoặc là suy ngẫm kịch bản, việc ăn uống gần như có gì chú trọng.

      Nam nữ chính ngồi chung chỗ chuyện, những diễn viên khác trong đoàn phim cũng giống như Ứng Uyển Dung đều là người mới bé khó tránh khỏi có chút khó chịu, ngay trước mặt dám gì, vừa ra khỏi chỗ ngoặt lĩnh cơm hộp lại châm chọc xấu rất vui vẻ.

      "Chậc, tôi cho chuyện này, là người mới tới đây nên biết. Ngày hôm qua lúc Ứng Uyển Dung quay phim vẫn còn ôm ôm ấp ấp với bạn trai ta, xem những người kết hôn khác mà xem, có ai lại biết tự trọng giống như ta chứ?"

      " thể nào? Hôm nay lúc tôi nhìn thấy ấy chuyện với Ngô, dáng vẻ rất bình thường mà, lúc quay phim đạo diễn còn nhiều lần khen ấy diễn rất có hồn nữa."

      " đó, trẻ tuổi hiểu chuyện. Có vài người như vậy đó, ta liền ra vẻ làm bộ làm tịch, đàn ông đều thích những người phụ nữ có dáng vẻ lạnh lùng như vậy, lại biết vài thủ đoạn, hơn nữa còn có chút kỹ năng diễn trò, có người nào dám trước mặt sao?"

      Người phụ nữ tức giận tới mức hộp cơm cầm trong tay cũng ăn nổi nữa, liên mồm thao thao bất tuyệt về suy đoán của mình còn mang theo bôi nhọ nữa, hai người ngồi trong phòng chỗ góc khuất, mọi người trong đoàn phim cũng ít ai đến chỗ này, cho nên chuyện chút kiêng kỵ.

      cũng biết ra người đàn ông hôm qua là chồng của Ứng Uyển Dung, cho nên mang Ứng Uyển Dung ra thành loại người chuyên dụ dỗ đàn ông, người phụ nữ thủy tính dương hoa, chừng có khi ngay cả Nhạc Tu Minh cũng quỳ xuống dưới chân váy của ta.

      Tiếng bước chân dẫm lên tuyết vang kêu ràng trong tuyết, người phụ nữ cảnh giác đứng lên, hô: "Ai đó? Người nào trốn ở đó?"

      con mèo kêu meo meo chạy vọt ra trước mặt , liền thở phào nhõm, bị hù dọa tới mức sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh, cũng còn tâm tình để bát quái, hướng người còn lại :

      " thôi, lát nữa đến lượt chúng ta diễn rồi, mấy lời mới vừa rồi cho cũng đừng với người khác, biết ?"

      Hai người vừa chuyện vừa đến chỗ đoàn phim, ngay sau đó, tại nơi hai người vừa rời xuất ba người khác, Lâm Tuyết, Lữ An Dịch và Triệu Dao Cẩm đặc biệt xin nghỉ sang đây thăm Ứng Uyển Dung.

      Sắc mặt Lữ An Dịch đỏ bừng, nắm chặt tay lại, khuôn mặt tuấn tú cũng có chút vặn vẹo, trong lòng vừa tức giận vừa thất vọng, cảm giác phức tạp lẫn lộn khiến cho giống như dây cung bị kéo căng, càng giống như pháo sắp cháy hết dây, ầm tiếng là có thể nổ tung.

      Đôi lông mày thanh tú của Triệu Dao Cẩm nhíu chặt lại, đôi mắt đen hề chớp mắt nhìn hai người Lâm Tuyết, lúc sau mới mở miệng :

      "Uyển Dung phải người như vậy, nhất định trong này có hiểu lầm."

      mặt Lâm Tuyết cũng có chút lúng túng : "Tôi cũng cảm thấy như vậy, sao Uyển Dung lại có thể là người như vậy được, nhất định là do mấy người vừa nãy bậy bạ. Lát nữa chúng ta đến đoàn phim hỏi thăm chút, dù sao cũng thể để cho Uyển Dung bị hiểu lầm."

      Lữ An Dịch trầm giọng kìm nén bực bội : ", chúng ta vào bên trong hỏi xem!" Dáng vẻ nổi giận đùng đùng kia giống như là người chồng bắt gian, để cho Triệu Dao Cẩm cũng có chút hiểu ra sao.

      Trong lòng Lâm Tuyết thầm cười trộm, cũng chỉ là tìm cơ hội cùng với Lữ An Dịch đến thăm Ứng Uyển Dung chút, nghĩ tới lại nghe được 'bí mật' như vậy.

      Ứng Uyển Dung ơi Ứng Uyển Dung, nên như thế này là tốt hay tốt đây, cây to đón gió, còn chưa có thành danh, tác phong cũng đoan chính.

      A...

      Ba người vừa mới vào đoàn phim liền bị cản lại, còn để cho Nhạc Tu Minh nghe thấy tiếng ồn ào nên hỏi xem chuyện gì xảy ra, tự nhiên có nhân viên chạy tới tình huống. Ông vừa nghe là người của đoàn phim Hồng Lâu tới thăm Ứng Uyển Dung, lại nhìn Ứng Uyển Dung quay phim chút, liền bảo người dẫn họ đến chỗ ông.

      Ba người có dáng vẻ mi thanh mục tú, tuổi còn trẻ, ông nhớ mang máng hình như từng gặp qua mấy người họ, chỉ là bình thường gặp nhiều người, khó tránh khỏi có lúc nhớ được.

      "Đạo diễn, chúng tôi tới đây là để thăm Uyển Dung chút, ngài bận việc, chúng tôi đứng bên cạnh chờ là được." Lâm Tuyết mặc cái áo lông mới nhất hay, giày da dê, nụ cười mang theo chút ngọt ngào giọng chuyện.

      Mặc dù Nhạc Tu Minh có chút vui vì bọn họ gây ra trận náo loạn , nhưng cũng tự hiểu đây là bạn của người mà ông thưởng thức, khoát tay áo cái gọi mấy người họ ngồi bên cạnh chờ xem.

      Trong đoàn phim ngoại trừ ở chỗ đạo diễn bên này, cũng chỉ có chỗ góc đó là có quạt sưởi ấm, bọn họ ngồi chưa được mấy phút mà thấy lạnh cóng rồi, liền trực tiếp đứng dậy lại hoạt động gân cốt chút cho ấm người.

      Lâm Tuyết xác định được mục tiêu, liền cùng Triệu Dao Cẩm và Lữ An Dịch tới chỗ nhóm người diễn viên quần chúng, đủ loại người chen chúc vào chỗ, có người vừa mới quay phim xong cầm hộp cơm ăn miếng to, cũng có người khoác áo lên chuẩn bị lên diễn vai người qua đường.

      Lâm Tuyết đánh giá xung quanh xong, liền bê mấy phần cơm hộp lên đến chỗ mấy người họ, Lữ An Dịch hiểu gì cho nên theo phía sau, Triệu Dao Cẩm theo sau lưng hai người họ.

      Đáy mắt Lâm Tuyết thoáng qua tia chán ghét, mặt vẫn nở nụ cười tươi như hoa : "Xin chào mọi người, chúng tôi là người mới vào đoàn phim."

      Nhóm người diễn viên quần chúng ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, có ai rảnh rỗi chuyện phiếm với . người trẻ tuổi có thân hình cường tráng thấy mặt Lâm Tuyết tràn đầy lúng túng, liền chủ động nở nụ cười tới.

      "Chào , bọn họ đều rất bận rộn, rảnh chuyện phiếm với mấy , đừng có để trong lòng. Tôi tên là Chu Sâm, ở chỗ này khá lâu rồi, tất cả mọi người đều gọi tôi là Sâm." Chu Sâm giới thiệu.

      Lâm Tuyết có chú ý gì đến tên , chỉ muốn nghe được điều mà muốn biết.

      "Chào Sâm, hôm nay em mới đến đoàn phim, cảm thấy hình như ở đây ai cũng rất bận rộn." Lâm Tuyết .

      Chu Sâm để cho bọn họ ngồi xuống chuyện, người bê hộp cơm lên ăn, đương nhiên là ánh mắt ba người luôn yên lòng mà nhìn về phía Ứng Uyển Dung cách đó xa.

      Chu Sâm thấy mấy người họ vẫn luôn nhìn tới chỗ Ứng Uyển Dung, nhìn rồi cười : "Tôi thấy điều kiện của mấy người cũng tồi, có lẽ được đạo diễn nhìn trúng đó, có thể được diễn vai phụ gì đó. Nhưng mà người đó giống vậy, tôi nghe là do Nhạc đạo mượn người từ đoàn phim khác đến, diễn xuất rất có hồn.”

      Trong lòng Lâm Tuyết vui, nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, chẳng qua đáy mắt như bị đóng băng lại, độ ấm thể lan tới.

      " sao?"

      Chu Sâm gật đầu : "Đó là đương nhiên, tôi lừa mấy người làm gì? Ngày hôm qua khi ấy diễn cảnh đầu tiên tôi chính là binh lính đứng lưng ấy. Bạn trai thấy ấy giày vải lạnh tới mức đông cứng cả người, liền trực tiếp ôm người đứng ngay nơi đông người lúc sau mới buông ra."

      Lông mày Lâm Tuyết nhảy lên, cười như cười : " hay giả vậy? Đạo diễn cũng gì sao?"

      Mặt mày Chu Sâm cong cong, : "Nhạc đạo diễn là người rất tốt, chuyện này ông ấy cũng gì, buổi tối lúc quay phim còn để người đó đứng bên cạnh xem họ quay phim đây."

      "Ồ..." Lâm Tuyết lại : "Nghe Ngô đối xử với ấy cũng có vài phần đặc biệt hả?"

      Chu Sâm mơ hồ cảm thấy có gì đó đúng, nhưng mà chuyện này mọi người dưới đoàn phim đều biết, cũng có gì phải lừa gạt cả.

      "Ừ, đúng vậy. Hôm nay Ứng Uyển Dung phải quay phim nguyên cả ngày, cũng sắp lạnh cóng lại rồi, ngờ Ngô là người có trái tim ấm áp, trực tiếp chuẩn bị cho ấy bình trà gừng, để cho ấy uống lúc còn nóng, còn chuyện với nhau lúc lâu."

      Lữ An Dịch đột nhiên đứng lên rồi ra ngoài, Chu Sâm hiểu gì nhìn , ngược lại Lâm Tuyết lại cười : "Có thể là cảm thấy ngồi ở đây buồn chán cho nên mới muốn ra ngoài chút, tôi xem xem thế nào."

      Triệu Dao Cẩm cũng có ở lại, trực tiếp về chỗ của Nhạc Tu Minh, ngồi lại chỗ cũ chờ Ứng Uyển Dung, sắc mặt nặng nề biết là suy nghĩ việc gì.

      Lâm Tuyết ra ngoài trong chốc lát liền nhìn thấy Lữ An Dịch đứng ven đường đá cái cây, dáng vẻ hẹp hòi kia khiến Lâm Tuyết nhìn nổi, nhưng nghĩ đến tính toán của mình, liền thay đổi sắc mặt tới hỏi.

      "Cậu làm sao vậy, phải là chúng ta trước là sáng đây thăm Ứng Uyển Dung hay sao? Cậu đừng có nghe người kia , tôi tin tưởng Uyển Dung phải người như vậy."

      Lữ An Dịch nhét hai tay vào túi, nghiến chặt hàm răng lại, gần như là từ trong kẽ răng nặn ra : " người hai người ba người, ai rảnh rỗi tới mức có việc gì làm mà xấu ấy? Nếu như phải là ấy làm ra chuyện như vậy, sao những người ở đó có thể nhìn thấy được? Là tôi muốn quên, cho là ấy thích tôi... Nhưng vừa quay đầu lại ấy liền tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác, cái gì mà bạn trai, đạo diễn, nam chính, ngược lại lòng ấy lại rất rộng."

      Trong lòng Lâm Tuyết thầm khinh bỉ , chọn người có tiền đồ hơn chẳng lẽ lại chọn kẻ nghèo kiết hủ lậu như sao? buồn cười.

      "Vậy... Hay là hỏi ây , chuyện này tôi cũng hiểu lắm. Quyền thế, địa vị quan trọng như vậy sao? Khó trách cái người đạo diễn đó chạy đến đoàn phim của chúng ta để mượn người, việc này đúng là...." Lâm Tuyết thở dài .

      " ấy lừa tôi, chuyện này ấy xong với tôi đâu!" Dưới lớp mặt nạ ôn hòa của Lữ An Dịch là dáng vẻ tức giận điển hình, phải bắt Ứng Uyển Dung lý do cho dù có sứt đầu mẻ trán mới được.

      Hai người có trở về tìm Triệu Dao Cẩm ngay lập tức, lại theo đường cũ vào trong vườn. Sau khi hai người rời , người trợ lý đeo mắt kính lại đung đưa cái hộp giữ ấm đưa cho Ngô Minh, ghé vào bên tai mấy câu.

      Đôi mắt Ngô Minh lóe lóe lên, khóe môi cong lên nở nụ cười gật đầu môt cái, liếc nhìn mấy người Triệu Dao Cẩm, khó nhìn ra trong nội bộ mấy người này có mâu thuẫn.

      Chờ Ứng Uyển Dung hoàn thành cảnh diễn ban ngày trở về, thấy Triệu Dao Cẩm ngồi tại chỗ chờ , đầu tiên là kinh ngạc sau đó cong cong đôi mắt, nhận lấy quần áo từ trong tay hỏi: "Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm tớ vậy, tớ mới có mấy ngày, mấy cậu nhớ tớ rồi?"

      Triệu Dao Cẩm rầu rĩ lắc đầu cái, thêm gì, Ứng Uyển Dung nhíu mày quan sát kỹ nét mặt của , tìm thợ trang điểm để tháo trang sức với tẩy trang rồi tạm biệt với mọi người, liền lôi kéo Triệu Dao Cẩm ăn cơm.

      "Khó có được lúc cậu tới thăm mình, buổi tối mình mời cậu bữa cơm. Khang đạo diễn cho cậu nghỉ bao lâu?" Ứng Uyển Dung sau khi tháo hết trang sức so với trước kia cũng khác nhau chút nào, hoặc là do khí chất có chút thay đổi.

      Triệu Dao Cẩm chôn mặt vào trong khăn choàng cổ giọng : "Chỉ được nửa ngày, đến tối là phải về."

      "Vậy chúng ta phải nắm chặt thời gian, mời cậu ăn chút gì đó ngon ngon."

      Lông mày Triệu Dao Cẩm nhíu lại càng chặt hơn, Ứng Uyển Dung có hỏi cũng nhịn được mà trực tiếp hỏi:

      "Ngày hôm qua Khang đạo diễn tuyên bố là chọn cậu vào vai diễn Đại Ngọc, chờ cậu trở về là có thể chuẩn bị bắt đầu quay."

      Ứng Uyển Dung gật đầu cái, nụ cười mặt cũng rực rỡ hơn nhiều, nghiệp diễn viên đời này cuối cùng cũng thuận lợi hơn rất nhiều, tin tưởng là trải qua hai bộ phim này, sau này nhận vai diễn dễ dàng hơn chút.

      Triệu Dao Cẩm tiếp tục : "Cho nên... Uyển Dung, cậu biết Khang đạo diễn mà, ông ấy thích những diễn viên có tác phong đàng hoàng."

      Ứng Uyển Dung khó hiểu nhìn , gật đầu cái, "Tớ biết."

      "Vậy tại sao cậu tới nơi này liền thay đổi?" Cuối cùng Triệu Dao Cẩm vẫn hỏi: "Mới vừa rồi mình với mấy người Lâm Tuyết nghe được những người khác trong đoàn phim ..."

      "Lâm Tuyết đến khi nào vậy?" Ứng Uyển Dung hiểu Triệu Dao Cẩm muốn gì, là tác phong mấy ngày nay của đàng hoàng.

      Phải là hai ngày nay tác phong của rất đàng hoàng mới đúng, dĩ nhiên chính là Cao Lãng. Điều này khiến cho Ứng Uyển Dung có chút dở khóc dở cười, thể mở miệng giải thích ràng chút.
      Last edited: 19/7/19
      levuong, Thanh Hằng, huyen16047 others thích bài này.

    4. bennhautrondoi

      bennhautrondoi Member

      Bài viết:
      48
      Được thích:
      45
      @Ngọc Hỏa Ca iu bạn quá trời luôn. Má ơi t ko rời truyện đc luôn. Quay qua quay lại 1 lát là lại có truyện đọc rồi ❤️
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 33: Tức giận

      Triệu Dao Cẩm do dự trong chốc lát, rồi đem tình từ từ kể ra, cuối cùng tổng kết lại : "Mình chuyện này cho mấy người Tinh Tinh, nhưng mà, sau này cậu phải chú ý hơn chút."

      Ứng Uyển Dung dừng bước vô cùng nghiêm túc lại lần nữa:

      "Cho dù cậu có nghe thấy lời đồn đãi nào nữa, mình chỉ muốn cho cậu biết, mình phải người như vậy. Còn về chuyện mấy ấy về người bạn trai kia..."

      Ứng Uyển Dung giọng lại, mặt mày rạng rỡ cười :

      "Cậu quên rồi sao? Mình các cậu là mình kết hôn, ấy là quân nhân, ngày hôm qua được nghỉ phép nên sang đây thăm mình, sáng nay trở về trường quân đội rồi. Chờ đến chủ nhật ấy được nghỉ phép, mình dẫn ấy đến gặp các cậu."

      Đôi mắt Triệu Dao Cẩm mở lớn, vẻ mặt dám tin, :

      "Mình cho là lúc trước cậu đùa... Cậu kết hôn rồi?"

      "Ừ, là ."

      Triệu Dao Cẩm ôm ngực sững sờ lát, thở phào nhõm : "Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng kết quả này cũng coi như là rất tốt rồi, nhưng mà chuyện này vẫn nên ràng ra, nếu mấy ấy lại lung tung về cậu, người khác nghe thấy cũng phải hiểu lầm."

      Ứng Uyển Dung thèm để ý khoát khoát tay, "Chuyện này mình tự có tính toán, mấy ấy làm như vậy cũng chỉ là do hâm mộ số mình may mắn thôi. Nếu như chênh lệch quá lớn ngược lại mấy ấy để ý đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như này đâu. Hơn nữa, mình cũng sợ bị truy cứu đến cùng sao? Cao lãng là chồng mình, cò gì mà phải sợ đây?"

      Triệu Dao Cẩm lắc đầu cười gượng, biết là nên khen có tâm tính tốt, hay nên cảm khái cho cho hành động tung tin vịt của mấy người ngu ngốc kia nữa.

      Cho dù những người khác biết được chuyện này, người ăn quả đắng nhất định phải là Ứng Uyển Dung, cũng vừa lúc có thể giúp có thể nhận được nhiều đồng tình hơn.

      Triệu Dao Cẩm yên tâm về chuyện này liền rảnh rỗi về việc để Ứng Uyển Dung mời khách, nhất định lần sau nhất định phải dẫn chồng mình là Cao Lãng theo để giới thiệu cho mọi người làm quen, tình cảm của hai người vẫn nấp dưới bóng tối, bỏ lỡ cơ hội tìm ra chân tướng.

      "Cậu đeo nhẫn tay, thậm chí còn để lộ ra ảnh chụp chung, có thể trách bọn mình hiểu lầm cậu hay sao? Nhưng mà bây giờ ấy học ở trường quân đội hay sao?"

      Trong lòng Triệu Dao Cẩm có đống vấn đề muốn hỏi, cũng kịp ăn thức ăn, vội vàng đưa ra thắc mắc chờ đợi giải đáp.

      Ứng Uyển Dung so với nhàn hạ thoải mái hơn nhiều, mấy thứ này phải do mình bỏ tiền ra hay sao, thể lãng phí thức ăn được. Có thể ngồi trong biển người giống như vậy, trong nhà hàng chật kín người, gần như là điều mà trước kia dám nghĩ đến.

      "Cậu ăn trước , từ từ rồi tớ cho cậu nghe." Ứng Uyển Dung giới thiệu sơ qua về tình huống giữa hai người trước, là đến hôm nay cũng mới biết chuyện Cao Lãng đến trường quân đội ở thủ đô để bồi dưỡng, thời gian là năm, sau này vẫn còn có nhiều cơ hội để gặp mặt.

      Đôi mắt Triệu Dao Cẩm chớp chớp : "Vậy cũng được, cuối tuần cậu mang người tới đoàn phim của chúng ta để giới thiệu cho mọi người. Cậu biết đâu, hôm nay tên Lữ An Dịch cùng bọn tớ, cái vẻ mặt đần ra khi biết được cậu có bạn trai nha..."

      Ứng Uyển Dung nhếch mày cười tiếng, " phải tớ sớm với là tớ kết hôn rồi sao? Hơn nữa, coi như tớ có bạn trai, có quan hệ gì với ? Nhiều nhất chúng tớ cũng chỉ có... Quan hệ đồng nghiệp ?"

      Triệu Dao Cẩm lắc đầu cái, "Tớ cũng hiểu được, quên , ăn nhanh thôi, nếu nhất định lần sau Nhạc đạo diễn đồng ý cho cậu xin nghỉ nữa đâu. Vốn dĩ hôm nay mấy người Tinh Tinh cũng tới, nhưng lại vướng việc bận nên liền nhờ tớ đến xem cậu ở chỗ này như thế nào. Bây giờ nhìn thấy, cậu thích ứng cũng tệ."

      Trong lòng Ứng Uyển Dung ấm áp, biết mấy lòng nghĩ cho mình còn là đến chỗ này quay phim, khó mà chịu được. Làm sao biết được sớm hình thành thói quen tham gia vào đoàn phim, cũng chỉ là lặp lại thói quen lần nữa mà thôi.

      "Chỗ dưa muối tớ để bàn ở ký túc xá các cậu nhớ lấy mà ăn, để quá mấy tháng bị hư làm sao bây giờ? Tớ ăn ở đoàn phim này, uống ở đoàn phim, thể tốt hơn được nữa, các cậu cần phải lo lắng cho tớ quen ở chỗ này."

      Triệu Dao Cẩm gật đầu cái, cũng có phản bác lại lời này, cho dù điều kiện ở chỗ này tệ, nhưng nhất định rất đơn . Ở đoàn phim Hồng Lâu mộng còn có các chuyện tán gẫu với nhau mỗi ngày, về việc học tập gì đó, nhưng ở chỗ này giống như vào vòng tròn khác, ngoại trừ mỗi ngày quay phim còn phải làm quen với những ánh mắt soi mói tốt nữa.

      Haizz...

      Ứng Uyển Dung biết lo lắng của , kể cho nghe vài chuyện thú vị trong đoàn phim, còn có việc Nhạc Tu Minh đối với rất tốt nữa, ngoại trừ việc quay phim ở đây rất lạnh, cũng còn việc gì khác.

      Tiễn Triệu Dao Cẩm , Ứng Uyển Dung trở về đoàn phim, thể ngăn cản được những lời đồn đãi đó, việc có thể làm tốt chính là hoàn thành công việc của mình, quay phim rồi quay phim tốt, chỉ là mấy tháng nữa các cũng đường ai nấy , để ý đến suy nghĩ của mấy người này quá buồn chán rồi.

      Lúc Triệu Dao Cẩm xuống xe trở về chỗ cũ trời tối, mùa đông trời tối sớm, có nhiệm vụ phải quay phim vào lúc này, phần lớn mấy người các đều ở trong ký túc xá đọc sách, đánh cờ viết chữ gì đó.

      Hôm nay lúc trở về qua phòng ký túc xá lại nghe được thanh xì xào bàn tán, lớn nhưng cũng vừa đủ để cho mọi người nghe thấy , đến khi thấy kinh ngạc trong chốc lát rồi liền chủ động tới.

      "Hôm nay cậu thăm Ứng Uyển Dung sao?"

      "Ừ, hôm nay mình có xin Khang đạo diễn cho nghỉ."

      "Vậy những lời bọn họ sao? Ứng Uyển Dung ở trong đoàn phim kia, cùng với diễn viên nam, đạo diễn, khụ khụ, cái đó..."

      Trong nháy mắt khi Triệu Dao Cẩm nghe thấy lời che che giấu giấu của kia liền hiểu là họ cái gì, sắc mặt tức giận đỏ bừng, có ba người cùng với nhau, phải do còn có thể là ai nữa?

      "Đừng có mà hươu vượn! Uyển Dung phải là người như vậy, chuyện này tôi cho mọi người biết, đây đều chỉ là hiểu lầm mà thôi."

      Người tới tỏ vẻ am hiểu lòng người gật đầu : "Ừ, mình hiểu, Uyển Dung là tốt, khó tránh khỏi có lúc phạm phải sai lầm, haizz... Được rồi, mình lấy nước đây, cậu cũng về nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải bận rộn tiếp đây."

      Lồng ngực Triệu Dao Cẩm phập phồng, nhưng khổ nỗi Ứng Uyển Dung giấu kìn chồng mình đến tận bây giờ, có muốn giải thích cũng làm gì được, chỉ có thể chứa bụng tức giận về.

      Tự nhiên mấy người Cố Tinh Tinh cũng nghe về chuyện này, Ứng Uyển Dung là hạng người gì sao các có thể biết? Lời đồn này quả bậy bạ!

      "Nhất định là có người tung tin đồn nhảm! Bình thường Uyển Dung dịu dàng ít , sao có thể làm chuyện như vậy với người khác? Nếu muốn quyến rũ đạo diễn, nam chính đó, chỉ cần cậu ấy buông lời ở chỗ này, biết có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng chờ cậu ấy đây. Những người này, hừ!" Cố Tinh Tinh tức giận .

      Lục Manh ngồi giường trực tiếp vỗ chăn: "Nhất định là do tên Lữ An Dịch đó! Tớ sớm cảm thấy là người ra gì rồi, cả ngày dính theo sau Uyển Dung, chắc chắn là do tên đó có tâm tư đàng hoàng, bị Uyển Dung từ chối nên còn mặt mũi, liền trực tiếp bôi xấu danh dự của cậu ấy!"

      Triệu Dao Cẩm biết ho khan vài tiếng, có chút lúng túng giơ tay : "Cái này có chút hiểu lầm, nhưng mà cũng có chỗ đúng..."

      "Cái gì?" Hai người hiểu ra sao nhìn .

      Triệu Dao Cẩm cẩn thận kể lại những chuyện mình biết lại lần, lại thành công nhận được vẻ mặt ngây ngốc của hai người.

      Cố Tinh Tinh trực tiếp lắp bắp : "Uyển Dung kết hôn? Trời ạ..."

      Mạch não của Lục Manh có chút sáng tỏ, trực tiếp cười ha ha : "Để xem mấy ấy hươu vượn tiếp như thế nào! Chỉ cần Uyển Dung cùng với người đó, hừ hừ, để tớ xem mấy ấy giấu mặt vào đâu, hừ!"

      Cố Tinh Tinh cảm thấy cũng có lý, liền bắt đầu mong chờ đến chủ nhật để Ứng Uyển Dung nhanh nhanh đưa chồng sang đây giới thiệu cho mọi người, chuyện mời khách gì đó cũng bỏ qua, nhìn thấy những người đó xấu hổ, vẻ mặt ảo não mới là thứ mà các muốn nhìn thấy nhất.

      Hai ngày nay Lâm Tuyết bộ cũng cảm thấy như lướt gió, biết mấy ngày nay Ứng Uyển Dung trải qua tốt, liền an tâm. Đối với mấy lời bới móc của Khang đạo cũng để ý.

      Nhưng ngược lại với , Lữ An Dịch kể từ hôm xin nghỉ thăm Ứng Uyển Dung trở về, sắc mặt vẫn luôn tối tăm, diễn xuất tại sao với lúc ban đầu khi vào vai Bảo Ngọc kém hơn nhiều, bị Khang đạo diễn mấy lần trực tiếp thích hợp với vai diễn khác hơn, nghẹn trong lòng đến mức sắp nổ tung rồi!

      So với vẻ bên ngoài yên bình nhưng sóng ngầm bên dưới bắt đầu khởi động của đoàn phim Nữ Đế, lòng người của đoàn phim Hồng Lâu mộng hai ngày nay quả mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa rất nhanh Khang đạo diễn biết được nguyên nhân.

      Có nhiều người biết chuyện này đến cho ông rằng có biết Ứng Uyển Dung là người trong ngoài đồng nhất đến mức nào , đích thân viết thư cho ông , tốt nhất là ông nên chọn lựa lại diễn viên cho vai diễn Đại Ngọc này, nếu họ cho những phóng viên ở mấy tòa báo kia biết!

      Kante có sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua, chịu nổi áp lực vậy ông còn quay phim làm gì nữa? Ông muốn diễn viên đều phải là những người thích hợp nhất, chọn Ứng Uyển Dung tự nhiên là có lý do của ông.

      Mà ngọn nguồn của mấy lời đồn đãi này, ông cũng biết, so với việc mọi người tin chắc là do Lữ An Dịch lan tin ra chung quanh, ông lại càng có khuynh hướng tin là do Lâm Tuyết làm hơn.

      Lữ An Dịch là người rất dễ bị nhìn thấu, tự cho mình là hơn người lại còn có khí chất phong lưu phóng khoáng, lúc thích Ứng Uyển Dung ngày ngày theo phía sau bồi cười, ân cần tả được, giờ biết người trong lòng phải tốt đẹp như mình nghĩ, liền oán trời trách đất, hận phụ , làm lãng phí thời gian của mình.

      Mà Lâm Tuyết cũng giống như những lời mà Trương lão sư lúc đầu khi giới thiệu người. Người này là để trả ân tình, đẩy được, có thích hợp hay ông cứ xem rồi làm. Sau đó qua đợt bồi dưỡng quay thử cũng nhìn ra, ấy đối với vai diễn được phân mình tỏ vẻ rất bất mãn, hơn nữa rất ghen tỵ với việc Ứng Uyển Dung được chọn vào vai Đại Ngọc.

      Như vậy xem ra, động cơ và mục đích đều chiếm toàn bộ rồi, nhưng mà Kante cũng giải thích chuyện này.

      Người trẻ tuổi mà, tính tình lớn, cả ngày nhìn việc gì cũng thấy vừa lòng, chuyện này coi như là để rèn luyện các .

      Về phần kết cục như thế nào…

      Kante nghĩ đến chồng của Ứng Uyển Dung, người đó là quân nhân tên Cao Lãng, sờ sờ cằm suy nghĩ, lúc đầu khi nghe thấy lời đồn này việc ông liền nghĩ đến việc người bạn trai kia có phải người này .

      Cũng đến lúc nên gọi Ứng Uyển Dung về thăm đoàn phim rồi, dĩ nhiên là nên dẫn theo cả Cao Lãng đến để cho mọi người làm quen chuyện chút, thế là có thể trấn áp được mấy lời đồn này rồi.

      Tính khí của Nhạc Tu Minh so với Kante hiền hòa hoàn toàn ngược lại vô cùng nóng nảy, ngày thứ hai biết chuyện này phát giận ở trong đoàn phim.

      Gọi tổ hóa trang, diễn viên phụ gì đó, nhóm người diễn viên quần chúng cố định đến trước mặt, Nhạc Tu Minh tức giận trực tiếp đập chén nước, :

      "Bớt làm mấy chuyện ra gì ở trong đoàn phim của tôi !"

      "Uyển Dung là người mà tôi đặc biệt tìm tới để cứu cái vai nữ chính này, nhìn ấy vừa mắt cũng chính là nhìn tôi vừa mắt, chịu nổi phiền mấy người mau cút ! Tôi ghét nhất là nhìn mấy người cả ngày chịu quay phim cho đàng hoàng, diễn viên chỉ biết năng lung tung."

      Nhạc Tu Minh chỉ vào Ứng Uyển Dung vừa mới bước vào cửa chuyện gì :

      "Cho mấy người biết, người bạn trai kia mà mấy mấy cậu đó chính là chồng của Ứng Uyển Dung, người của ấy, người ta đau lòng vợ mình ôm cái có làm phiền gì mắt của mấy người ?!"

      Giờ Ứng Uyển Dung mới biết là Nhạc Tu Minh tức giận cái gì, nhíu mày nhìn vẻ mặc hoặc xấu hổ hoặc khó chịu của mọi người, nghiêng đầu tự nhiên với Nhạc Tu Minh:

      "Nhạc đạo diễn, tôi cũng để ý chuyện này, mọi người hiểu lầm tôi là do biết tôi là người như thế nào, lời này ra là được rồi."

      Thái độ hào phóng của Ứng Uyển Dung khiến cho Nhạc Tu Minh càng thêm áy náy nhiều hơn, quả ông và Ứng Uyển Dung cũng có quan hệ đặc biệt gì cả, cũng chỉ là cảm thấy có thể cho người mới như cơ hội là được rồi, mà chứng minh là ông có nhìn lầm người.

      "Sao thế được? Tôi hi vọng chuyện này là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nếu để cho tôi phát được ai xằng bậy, sau này cũng cần làm việc với tôi nữa, tôi mời nổi tôn đại Phật như vậy."

      Nhạc Tu Minh năng mạnh mẽ, gió đông xào xạc cuốn theo bông tuyết bay , đoàn người giống như đứng giữa trời đông giá rét, lạnh thấu tim.

      Chỉ có nam chính Ngô Minh vẫn mang vẻ mặt tươi cười như cũ, cầm kịch bản nhìn lời kịch, Ứng Uyển Dung nghiêng đầu nhìn , nhất thời có phỏng đoán.
      Last edited: 18/7/19
      levuong, Thanh Hằng, huyen16049 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :