1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Đại thần, em muốn sinh 'khỉ con' cho anh - Hàn Mạch Mạch (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Cúp điện thoại.

      Editor: Trà Đá.

      Mấy ngày kế tiếp, Đường Viên cũng nằm trong kí túc xá nghỉ ngơi, chân bị thương chỉ có thể nằm ở giường viết kịch bản, viết văn.

      Vất vả lắm mới quyết định chạy bộ giảm cân, thế mà bây giờ chỉ có thể nằm giường càng ngày càng mập, đáy lòng Đường Viên tan nát.

      Đường Viên ôm điện thoại kiểm tra chút, rồi từ giường bò dậy, chân đặt giường , gót chân, lòng bàn chân, cái mông, bả vai, đầu áp sát vào tường đứng nửa giờ, mồ hôi chảy đầm đìa.

      Dường như thấy được tương lai tốt đẹp!

      Biết được lợi ích Đường Viên liều mạng hơn, nằm ở giường, hai chân và eo tạo thành góc vuông chín mươi độ áp vào tường, còn tiện tay lấy cái mặt nạ đắp lên mặt.

      Lúc nghe tiếng chìa khóa tra vào cửa, Đường Viên nằm ngang giường, ngửa cổ ra sau, Nam An An đẩy cửa vào bị dọa sợ đến nỗi vứt luôn điện thoại di động cầm trong tay.

      “Mẹ nó mập à, bà hù chết người đó!” Nam An An chưa hoàn hồn, khuôn mặt trắng còn giọt máu.

      Đường Viên có chút ngượng ngùng sờ mũi cái, nhìn Nam An An chạy tới nhặt điện thoại di động lên, hướng về phía bên kia gọi tiếng “Sư huynh.”

      Sư huynh……………..

      Đường Viên bỏ chân xuống, phải như nghĩ chứ.

      “Dạ, a…………… Đường Viên tốt hơn chút rồi.” Nam An An xong, nhón chân lên đưa di động đến bên tai Đường Viên, dùng khẩu hình miệng hai chữ Dung Giản.

      Đường Viên cầm điện thoại di động của Nam An An giống như cầm củ khoai lang nóng phỏng tay, lột sạch mặt nạ, đưa di động đến bên tai.

      “A lô?” Giọng mát lạnh của Dung Giản từ phía bên kia ống nghe truyền đến, có chút , nhưng vẫn êm tai khiến tai Đường Viên hơi nhột.

      khẩn trương đến nỗi hơi thở cũng rối loạn, nắm chặt điện thoại di động, lỗ tai dán chặt vào ống nghe: “Ừm! Xin chào, mình là Đường Viên, mình đỡ hơn rồi, sao, cảm ơ…………..”

      A? Đường Viên xong nghe bên kia có chút tiếng động nào. nhìn điện thoại cúp, biết từ lúc nào……….

      Đường Viên có chút mụ mị, là nhiều lời quá sao? có chút nghi ngờ nhìn Nam An An đưng ở thang nghe lén, Nam An An nằm ở cầu thang, cười đến giường của đều run rẩy.

      “Ha ha ha ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Mập à, bà………” Nam An An đưa tay bóp bóp khuôn mặt tròn tròn của Đường Viên: “Cậu mới cười ha ha ha ha………..”

      Đường Viên mờ mịt: “…………. Tôi cúp máy hả?”

      Nam An An ôm lan can cười đến mức thể chuyện rồi.

      Uống thuốc xong, cảm thấy cuộc đời này nhạt nhẽo, nhớ đến Dung Giản.

      Đường Viên đoan trang ngồi giường, cầm điện thoại di động mở lịch sử cuộc gọi ra nhìn lúc lâu, sắp xếp lại lời nhiều lần rồi mới quyết định, ấn xuống cái tên Dung Giản.

      Lúc Đường Viên ấn điện thoại xong, hắng giọng cái, hầu như nín thở, nghe tiếng reng reng kéo dài trong điện thoại di động, mỗi lần chuông dừng lại, trái tim cũng nhảy đến cổ họng, vừa khẩn trương lại vừa mong đợi.

      ai bắt máy.

      Đường Viên lại gọi lần nữa, vẫn có ai bắt máy.

      Chẳng lẽ nam thần kiêu ngạo sao?


      Nghe bên kia
      [​IMG]
      PhongVy, ly sắcThanh Hằng thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Aerobics
      Edit: Thố Lạt


      Buổi tối Đường Viên vừa rời lớp tự học về, bị Nam An An gọi điện thoại kêu đến KTV [1]

      ngồi xe buýt số 11, mở điện thoại dò bản đồ lâu mới tìm ra nơi đó.

      502, Đường Viên vào thang máy ấn số, cửa thang máy từ từ khép lại, bỗng nghe có giọng nữ vọng đến "đợi chút", Đường Viên vội giúp giữ cửa.

      Ra khỏi thang máy, Đường Viên thấy kia cũng về phía tay trái, đến trước cửa phòng 502, đẩy cửa bước vào trước bước, Đường Viên muốn theo vào, lại nghe "Oành" tiếng, cửa thuỷ tinh suýt nữa đập thẳng vào mặt .

      Đường Viên: "..."

      cúi đầu nhìn tin nhắn, là 502 mà.

      Đường Viên lại đẩy cửa ra, vừa vào thấy Nam An An ngồi bên ghế sofa vẫy tay với : "Viên Viên, bên này bên này."

      "Viên Viên, đây là học trưởng Cao Dương, đây là học trưởng, bọn họ đều là những thành phần học bá [2] của khoa công nghệ thông tin, còn đây là hoa khôi khoa công nghệ thông tin Nguyễn Tâm," Nam An An cười tít mắt giới thiệu với hai chàng trai và khi nãy, "Đây là Đường Viên, là đại thần có thành tích số khoa kế toán của chúng em."

      "Xin chào!" Cao Dương và Chử Tự đều đứng lên nhiệt tình chào hỏi , Nguyễn Tâm chỉ lạnh nhạt khẽ gật đầu với .

      Vừa nghe tên Nguyễn Tâm, Đường Viên biết là ai, trước đây khi sửa máy tính cho Nam An An, Nguyễn Tâm là hoa khôi hoa công nghệ thông tin, còn bây giờ, Nguyễn Tâm là hoa khôi tiền nhiệm của khoa công nghệ thông tin. Đường Viên yên lặng nhìn Nguyễn Tâm, lại nhìn mắt Nam An An, quả nhiên mắt ai cũng sáng trong, nhưng Nam An An nhà vẫn xinh đẹp nhất.

      Giới thiệu qua loa, mọi người bắt đầu vui vẻ ca hát.

      "An An, mọi người đều là thành viên chúng ta khiêu chiến sao?" Đường Viên ngồi xuống cạnh Nam An An, tự rót cho mình ly nước: Tốc độ tạo đội của cậu nhanh!"

      "Vốn dĩ chúng ta có tổng cộng năm người, Nguyễn Tâm nhất định phải gia nhập, ai bảo chị ấy là bạn Chử Tụ chứ!" Nam An An ghé vào tai thần thần bí bí : "Nhưng mình tìm được đại thần dẫn đội rồi, tối nay ấy có việc, biết có thể tới ."

      Đại thần? Đường Viên thấy bộ dáng thần bí của Nam An An liền nghĩ đến cái tên.

      Bởi vì cái tên kia, thể vào toilet rửa mặt.

      Quay lại phòng, Nam An An vẫn chưa trở lại, Đường Viên ngồi ngay ngắn ở ghế sofa
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Nhào lộn về phía trước

      Edit: Thố lạt

      Bàn tay nắm tay nắm cửa của Đường Viên khựng lại, nghiêng đầu qua thấy Dung Giản rảo bước về phía .

      " tiễn em." Dung Giãn thân cao chân dài, vài bước đến cửa.

      "Hả?" Đường Viên thụ sủng nhược kinh, quên cả mở cửa, mãi đến khi đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ khác, mới nhận ra, khi Dung Giản vặn nắm cửa vô tình đụng vào tay .

      Đường Viên nắm tay, theo Dung Giản ra khỏi phòng KTV. Mãi đến khi ngồi vào xe, Đường Viên vẫn cảm thấy, nhiệt đột tay vẫn chưa biến mất, tiến tai bất giác nóng lên.

      gian trong xe rất lớnkhông có đồ đạc dư thừa nào chiếm diện tích, khi lái xe Dung Giản cũng mở nhạc, rất yên tĩnh. Nhiệt độ điều hoà rất thấp, gió lạnh thổi vù vù.

      Đường Viên thắt dây an toàn, hai tay đặt gối, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lái, lén ngắm nhìn sườn mặt của Dung Giản.

      Khi lái xe Dung Giản rất chuyên chú, hai tay cầm vô lăng, ngón tay trắng nõn tương phản với vô lăng đen, mang theo cảm giác cấm dục khó nên lời. ra từ đầu đến cuối nét mặt của Dung Giản hề thay đổi, nhưng Đường Viên lại cảm thấy khí trong xe rất... căng thẳng, ai dám gì.

      Thậm chí đôi tai vừa nóng lên, biết là bị gió lạnh thổi, hay là bị khí căng thẳng doạ, thầm giảm nhiệt.

      Tư thế chuyên chú tuyệt đối của Dung Giản, khiến Đường Viên đánh bạo nhìn thêm lần.

      Người này, dường như luôn như vậy, cho dù làm gì cũng hết lòng làm đến cùng.

      Trước đây Đường Viên luôn cho rằng, thời gian hoà tan nhiều thứ, nhưng khi gặp Dung Giản, mới nhận ra, những cảm tình này lắng đọng trong lòng . vẫn nhớ, mỗi kì thi dành điểm tuyệt đối của khoa lý, bộ dáng lên sân khấu lĩnh thưởng cuối kỳ của , sườn mặt khi chuyên chú kéo violin trong bữa tiệc Nguyên Đán...

      Ngay từ đầu, trong lòng Đường Viên, là mục tiêu, là đích đến, là người muốn trở thành. Sau này, tên của trở thành bí mật của , chôn sâu dưới đáy lòng, cho dù ngẫu nhiên đọc lên, cũng rất khẽ..

      "Ngày mai có tiết ?" Có lẽ trong xe quá căng thẳng, khi xe vào cổng tây của trường Tây, Dung Giản mở miệng phá vỡ im lặng.

      "Có có tiết." Đường Viên gật đầu: " cũng có tiết à?"

      "Ừ."

      "Năm bốn vẫn còn tiết, vậy bận lắm nhỉ?" Đường Viên nghĩ, lại tìm đề tài. ra nghĩ đến chuyện Dung Giản năm bốn năm hai, lại nghĩ đến câu -- dám cùng lên lớp mười, em lại lén nhảy lớp.

      " bận."

      "Vậy tốt ..." Lần này Đường Viên tìm ra đề tài, may mà xe qua móng ngựa, sắp đến lầu 20. lén thở phào, Đường Viên quyết định tối mai đến thư viện, học "500 kĩ năng xã giao", "logic học đơn giản" và "nghệ thuật chuyện".

      Lần này Dung Giản dừng xe ngoài bồn hoa, giờ này, dưới lầu 20 là nhóm bạn lưu luyến chia tay, Đường Viên xuống xe, vẫy tay với Dung Giản rồi chạy lên kí túc xá: "Cảm ơn ."

      cho rằng Dung Giản đáp lại câu cảm ơn của nên chào xong rồi chạy, nhưng khi chạy về kí túc xá, dường như nghe thấy loáng thoáng giọng trong trẻo lạnh lùng từ phía sau...

      Vẫn nên quay lại, lỡ như vừa rồi Dung Giản gì đó nghe sao, Đường Viên nghĩ vậy liền xoay người chạy lại. Dung Giản vẫn chưa lái xe , kính xe là phía, ở bên ngoài nhìn Dung Giản, vừa rồi còn muốn mau mau quay lại, chạy đến gần xe rồi Đường Viên lại cảm thấy có phần ngocx61, phải gì đây, gõ cửa xe hỏi Dung Giản vừa rồi gì à.

      Đường Viên nghĩ ngợi, vài bước sau cửa xe từ từ hạ xuống.

      Dung Giản vốn định rồi, lại thấy Đường Viên chạy đến qua kính chiếu hậu, chạy được nửa lại đứng lại, như là xấu hổ vậy. Dung Giản cho là đánh rơi gì đó trong xe, mới hạ kính xe xuống.

      biết vì sao, mỗi lần gặp nam thần, chúng ta đều ngốc gần nửa. Đường Viên lấy lại bình tĩnh, chạy tới.

      "Sao vậy?" Ngón trỏ của Dung Giản đặt sẵn vô lăng, hỏi.

      Gió đêm thổi sau lưng Đường Viên, thổi bay tóc, khe khuất gò má mũm mĩm, chớp mắt: " vừa gì vậy?"

      Ngón tay gõ vô lăng của Dung Giản dừng lại: "..."

      Dung Giản: "Tạm biệt."

      "Hả?" Đường Viên phản ứng lại mặt đỏ, lắp bắp : "Tạm tạm biệt." xong liền vắt chân
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Cho chó ăn

      Edit: Thố Lạt

      Cao Dương cầm chai nước lạnh tay, ngây người, vừa mới mua nước về, tiện thể mua giúp Dung Giản chai, trước đây họ đều ném chuyền từ xa, nhưng lần này Đường Viên ở bên cạnh Dung Giản. ngờ tiếng "cho" còn chưa ra khỏi miệng, chậm xảy ra nhanh, bàn tay trắng nõn mềm mại ngáng đường chai nước, đặt vào lòng bàn tay học thần...

      Chỉ thấy những ngón tay vô cùng mềm mại đạt lên lòng bàn tay ba năm nay chưa nắm tay nữ sinh nào của Dung Giản!

      Càng thể tin được là, Dung Giản tiện tay kéo Đường Viên lên khỏi mặt đất.

      Hình ảnh này, quả là hiếm gặp trong đời!

      Bị Dung Giản mang vẻ mặt cảm xúc liếc qua, Cao Dương thu cả từ "cho" suýt thốt ra khỏi miệng và chai nước tay về, cũng phải, bây giờ đưa nước cho Dung Giản, Đường Viên biết vừa rồi phải Dung Giản muốn kéo dậy nhất định rất xấu hổ.

      đường trở về, Cao Dương nhìn Dung Giản vài lần, hoàn toàn hiểu khi nãy Dung Giản vươn tay là muốn nhận nước trong tay , hay là muốn kéo em dậy.

      Sau khi trở lại kí túc xá, Đường Viên vừa hát vừa tắm, sau đó đeo tai nghe vui vẻ nghe giọng nam thần của , đánh chữ --

      Tôi chọn thể hình, nhưng tôi hối hận.

      Bởi vì nam thần của tôi cũng ở đó, tôi con được phân cùng nhóm với ấy.

      ...

      vừa đăng chương mới, nhận được bình luộn ==

      Dương Nhi Dương: Bạn phát à? Trước đó thầy thể hình của các bạn điểm danh hai lần rồi...

      có lương tâm: Nam thần cũng ở đó...

      Đường Viên vội trả lời các em --

      Viên tròn tròn: Ừ ừ, hôm nay khi điểm danh tôi mới nghĩ ra nhất định ấy sớm biết rồi, tối qua khi tôi giải thích với ấy, nhất định ấy cười nhạo tôi.

      Trả lời xong Đường Viên thấy bình luộn mới nhất nhảy ra --

      A Cảnh: Đây phải trọng điểm, thứ hai tuần trước ấy có gọi điện thoại cho bạn, cái lần bạn treo máy, xuống lầu ấy.

      Hoa Hoa: Còn nữa! Đấy là còn chưa đến chuyện bạn chọn nhầm khoá...

      Hộp bát nikki: Bạn phát ra gì ư? Đến tôi cũng thấy rồi.

      Phát phát gì cơ?

      Đường Viên lướt lại hết tất cả bình luận lượt, lại lật lại mấy chương trước đọc lại lần.

      , thể nào...

      "Mập, cậu cười cái gì với máy tính vậy?" Nam An An đẩy cửa, thấy Đường Viên ngồi mình trong phòng tối, trời sắp tối hẳn mà cứ như biết, đèn cũng bật, ánh sáng lạnh từ màn hình chiếu lên núm đồng tiền xinh đẹp của Đường Viên. Nam An An tới vỗ vai Đường Viên, Đường Viên bị doạ giật bắn mình, gập laptop, bật khỏi ghế ôm chầm lấy Nam An An.

      Có lẽ mọi người đọc quá nhiều tiểu thuyết, có lẽ Dung Giản quen nên mặc kệ ... Lý trí Đường Viên biết , khi học cấp ba gặp Dung Giản quá ít, khi đụng mặt ở thư viện chỉ có biết Dung Giản chứ Dung Giản hề biết , cũng thể thích nhanh như vậy được, nhưng chỉ cần nghỉ đến phần vạn khả năng này, hạt mầm trong lòng vẫn chui khỏi mặt đất, nảy ra chồi non xinh đẹp.

      Tối đến Đường Viên chạy hai vòng quanh sân thể dục như thường lệ, còn nhân lúc
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :