1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Ông xã ảnh đế mau vào trong chén - Đồ Mỹ Lệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Bổn tọa đói bụng

      Edit: hongheechan

      An Cẩn Du thận trọng đứng ở bên cạnh nhìn Niếp Quân Hạo lộ ra kinh ngạc khó có được, trong lòng chợt dâng lên mấy phần đồng tình với người này.

      Đầu năm nay người mặc cổ trang cổ đại mặc nhiều đến thành cái sàng, người đại xuyên tới cổ đại cùng lắm cũng cảm thấy mới lạ kích thích. Nhưng người cổ đại xuyên đến đại cảm giác hoàn toàn khác rồi, loại cảm giác đó tuyệt đối giống như người ta bất thình lình bị ngoài hành tinh bắt , hiểu cái văn hóa ngoại tinh gì cả, còn khả năng nhầm bước lập tức người ngoài hành tinh bắt nấu canh uống tại chỗ thậm chí còn giải phẩu trở thành tiêu bản sống, nghĩ chút cảm thấy loại cảm giác này quá thoải mái.

      Nghĩ như vậy, An Cẩn Du lập tức thu hồi oán tránh mới vừa bị người ta bấm cổ ra vẻ đạo mạo : "Đây chính là hiểu lầm tôi muốn với , như thấy, nơi này phải là thế giới trước kia sống, hay là cũng phải là niên đại sống."

      "Có ý gì?" Niếp Quân Hạo bỗng quay đầu nhìn về phía An Cẩn Du, nhíu mày hỏi. thể , cảnh tượng trước mắt phá vỡ nhận thức của , lúc ở cổ đại cũng phải là chưa từng thấy qua phong cảnh nước khác, ít nhất biết ăn mặc của Tây Khương và Miêu Cương, phong tục tập quán cũng hoàn toàn khác biệt những địa phương khác, nhưng những thứ trước mắt này càng khác Tây Khương và Miêu Cương mấy phần, quả giống như là thế giới khác mình hoàn toàn chưa từng chạm đến.

      "Giải thích cái này có hơi phiền toái."

      An Cẩn Du ôm điện côn trầm tư chốc lát, vò đầu bứt tai, bắt đầu lấy ra kinh nghiệm thâm niên tay mơ viết lách của mình bắt đầu giải thích này này nọ nọ với Niếp Quân Hạo, những thứ giống như cây cột chống trời đối diện ra là nhà ở bây giờ của bọn họ, ra thứ giống như côn trùng cánh cứng khổng lồ bò qua bò lại kia là xe con, cũng là đồ thay cho xe ngựa, cũng với các loại đồ tối tân, dĩ nhiên An Cẩn Du quên chân tướng cho người hoàn toàn có chút tự giác xuyên qua kia.

      Niếp Quân Hạo nghe người trước mặt giương nanh múa vuốt giải thích, thái độ từ lúc mới bắt đầu mê mang, rồi lại nhìn qua thứ đồ là phòng ở kia, nếu cẩn thận ngã xuống từ phía chẳng phải chết toàn thây như bình thường xuống nhảy núi hả.

      Kinh ngạc sau đó là cái hộp đen đen thùi lùi đó là xe ngựa, vậy sao lại có ngựa ở trước để kéo, càng có người lái xe ngựa, hộp lớn như vậy đến tột cùng là chuyển động như thế nào.

      Rồi nghe đến cuối cùng lúc An Cẩn Du mình xuyên qua cũng biến sắc, mặt trầm như nước.

      Hồi lâu, Niếp Quân Hạo mới nhíu mày theo thói quen, híp lại mắt phượng cười khẽ tiếng: "Ý của là, bổn tọa xuyên qua đến thế giới trăm ngàn năm sau, mà ra là người sau đó trăm ngàn năm"

      “...” Đứa bé xui xẻo này, biết dáng dấp của mình tốt cũng cần tùy tùy tiện tiện phóng điện với người khác chứ, cái phong tình vạn chủng này quả còn mất hồn hơn những nam thần đại hồng đại tử (*) ở TV kia, làm hại tự xưng là duyệt nhân vô số, chỉ thích vô lễ với mỹ nữ, từ trước đến giờ đối với mỹ nam chỉ thực đùa giỡn ngoài miệng, có làm thanh niên tốt của năm cũng có chút nhịn được muốn đưa bàn tay của mình ra quấy rối lão đồ cổ đến từ dị thế này, đại hồng đại tử vô
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Giáo chủ kì quái

      Edit: hongheechan

      Mặt An Cẩn Du ngẩn ngơ nhìn gương mặt tuấn tú giống như có người thiếu ta 258 vạn của Niếp Quân Hạo, nhất thời thể phản ứng kịp.

      Niếp Quân Hạo nhìn dáng vẻ ngây ngô của An Cẩn Du, ghét bỏ mặt càng lúc càng lên, hừ lạnh tiếng : "Bộ dáng xấu xí, tính tình tốt, ngôn ngữ cử chỉ thô tục chịu nổi cũng thôi , lại còn là người điếc."

      “...” Này này, cái người này đây phải là vấn đề công kích tôi đừng quên bây giờ dưới chân còn đạp địa bàn của tôi đó, còn lớn lối như vậy nữa, cẩn thận tôi mất hứng cho ra ngoài đó.

      Dĩ nhiên, An Cẩn Du cũng chỉ dám suy nghĩ lời này ở trong lòng chút, nếu ra, chừng người nào đó ngược chết như nào đâu.

      Chẳng biết lúc nào mùi thơm của thức ăn bay tới trong khí, lúc sau An Cẩn Du chỉ nghe thấy tiếng vang dội khác thường: "Ùng ục."

      An Cẩn Du cúi đầu nhìn lại theo phản xa, đối diện chính là bụng bằng phẳng của Niếp Quân Hạo.

      Giống như muốn chứng minh phỏng đoán của An Cẩn Du, hồi tiếng động kia lại truyền ra từ bên trong cái bụng của người nào đó càng vang dội hơn nữa: "Ùng ục ùng ục."

      “...”

      “...”

      Bốn mắt nhìn nhau, hai người mắt to trừng mắt , cuối cùng cũng là Niếp Quân Hạo mở đầu phá vỡ trầm mặc: "Bổn tọa đói bụng rồi, nghe hiểu sao?"

      Từ lúc bế quan đến khi bị đâm rồi đến rơi xuống núi hôn mê, cũng chưa từng ăn miếng cơm nào, uống qua ngụm nước nào, lúc này bụng mới đếm cực hạn nên giữ lại được mà người phụ nữ này còn ngây ngốc tình trạng, là sao lại đần như vậy.

      Lời này của Niếp Quân Hạo hơi cắn răng nghiến lợi, toàn thân An Cẩn Du cứng đờ, khẽ hô tiếng: diễnn đ ànlêq úy đônn "Tôi lập tức làm." xong, thừa dịp Niếp Quân Hạo buông tay ngay lập tức, vội vọt ra ngoài từ bên cạnh, chạy thẳng tới phòng bếp.

      Chui vào phòng bếp trong chớp mắt, An Cẩn Du nhịn được thở phào nhõm, mới vừa rồi kia quá đáng sợ, cứ như vậy hồi cũng cảm thấy mình sắp bị diệt khẩu. Nhưng hình như tai cái người ở xa kia hồng hồng, chẳng lẽ là xấu hổ.

      Ý nghĩ này vừa mới xuất lập tức khiến An Cẩn Du dùng sức ấn trở về, cái tên hại người bên ngoài kia mà xấu hổ thực còn kinh khủng hơn so mới việc vừa bị ta thắt cổ ném xuống từ lầu.

      Cũng may trước đó An Cẩn Du cũng nấu ăn tốt lắm rồi, lúc này đến thời gian cơm chín, còn dư lại cũng chỉ còn có làm chút thức ăn với cơm thôi. Xét thấy trong nhà còn có vị "khách", An Cẩn Du nhịn đau làm ít thức ăn khác, còn rán cá, kết hợp với dưa chuột làm trước, mặc dù phong phú nhưng cũng trở nên quá khó coi. Nhưng cho dù như thế từ rửa rau thái thức ăn đến khi mang nồi ra bàn vẫn còn tiêu tốn của gần hai mươi phút.

      Trong thời gian này bị buộc đón nhận vô số lần oán trách từ người nào đó đói dẹp bụng ở bên ngoài, điều này làm cho sắc mặt An Cẩn Du vốn là bởi vì xuất huyết cho người xa lạ ăn cơm ở nhà mà có chút rối rắm biến thành càng lúc càng khó coi.

      Lúc An Cẩn Du bưng thức ăn làm xong từ trong phòng bếp ra, Niếp Quân Hạo mặt biểu tình nhìn TV bọc ny lon hoa hồng ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ ràng, biểu cảm khuôn mặt lại quá căng thẳng, làm cho người ta cảm thấy bày biện ở trước mặt ta ra cũng phải là vật chết bằng phẳng, mà là gốc cây hoa ăn thịt người tùy lúc có thể dồn người ta vào chỗ chết.

      Nghe thấy động tĩnh của An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo gần như thu tay về lập tức, che giấu bằng ho tiếng, thấp giọng trách mắng: "Làm cơm cũng chậm như vậy, chân tay vụng về, là cái gì cũng sai."

      Động tác bày biện thức ăn của An Cẩn Du bỗng chốc dừng lại, gân xanh đầu cũng bởi vì nghe được lời này của Niếp Quân Hạo mà bộc phát.

      Nhịn được nhịn được, người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu, người đàn ông này võ nghệ cao cường, mình lại mất vũ khí tự vệ, đây chính là tình sống còn của bản thân,
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Giáo chủ trang bức

      Edit: hongheechan

      "À mà, ăn cơm , đồ ăn nguội rồi ăn ngon đâu." An Cẩn Du lộ vẻ mặt của nàng dâu đứng ở cạnh bàn, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm thức ăn mùi thơm bốn phía ở bàn, thầm nghĩ, đói bụng, nhưng tôi rất đói đó.

      Buổi tối hôm qua vì phải làm xong công việc đúng giờ, chẳng thiết ăn cơm. Sáng sớm hôm nay ngủ quên nên trực tiếp chạy đến chợ bán thức ăn, cũng chưa có ăn cơm, vừa nãy định gặm quả dưa chuột cho đỡ thèm, lại bị người ta giết chết cách hung tàn rồi, bây giờ nghĩ lại chút vẫn cảm thấy ngừng nhức nhối, đây là đồ bác bán rau đưa cho, lãng phí đồ miễn phí đáng xấu hổ.

      Niếp Quân Hạo nghe thấy lời của An Cẩn Du, mặt biến sắc nhấc mí mắt, đơn giản : " ăn trước."

      An Cẩn Du sợ run lên, chỉ chốc lát sau mới vừa phản ứng kịp hóa ra Niếp Quân Hạo đợi chủ nhân đây ăn chung.

      Emma, nghĩ tới tính tình người này tốt chút nào, nhưng gia giáo lại tệ, còn biết chờ chủ nhà cùng ăn cơm mới có thể ăn. Vừa rồi còn nghĩ xấu như vậy, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà.

      An Cẩn Du áy náy mà lại thụ sủng nhược kinh (*) bới thêm chén cơm nữa cho mình và người đối diện, ngồi xuống bắt đầu gắp miếng măng xào ăn, còn nhiệt tình chào hỏi Niếp Quân Hạo : "Ừ, măng hôm nay đắng chút nào, cũng ăn ."

      (*) Được sủng ái mà kinh sợ.

      Đâu ngờ Niếp Quân Hạo vẫn động đũa, miễn cưỡng bổ sung thêm câu: "Đồ ăn khác cũng nếm chút."

      An Cẩn Du sững sờ, hiểu Niếp Quân Hạo có ý gì, chẳng lẽ cảm thấy món ăn mình làm ngon, cho nên để cho nếm thử mùi vị trước.

      Lòng An Cẩn Du mang lo sợ dựa theo lời của Niếp Quân Hạo cũng gắp thêm chút trong mỗi đĩa thức ăn nếm nếm, chớp chớp miệng, cảm thấy mùi vị cũng khác bình thường, cũng có dấu hiệu vị lạ. Đồ ăn như vậy mà người đàn ông này còn cảm thấy ngon, khẩu vị của người đàn ông cũng khỏi quá kén chọn rồi nhà cũng đâu phải là hào môn thế gia gì, có vài món ăn gia đình cũng coi như tệ rồi, chẳng lẽ ta còn hi vọng làm cho ta bàn sơn trân hải vị, bữa tiệc khai vị thời Mãn Hán sao?

      lúc An Cẩn Du tức giận bất bình nhai mấy món ăn trong miệng rốt cuộc Niếp Quân Hạo cũng động đũa, khẽ thở ra câu: "Được rồi."

      Ừm cái gì được rồi, An Cẩn Du quay đầu nghi hoặc nhìn về phía người đối diện, thấy ngón tay thon dài của người nào đó nắm lấy đôi đũa màu trắng thuần kia, tư thái ưu nhã gắp khối măng từ bên trong mâm thức ăn phía trước đưa vào trong miệng.

      Giơ tay nhấc chân, ưu nhã tự nhiên, giống như công tử phong độ nhanh nhẹn giữa trần thế, làm cho người ta chỉ cần nhìn ta ăn cũng cảm thấy là loại hưởng thụ tên. Ở
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, PhongVymelodyevil thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Bị đuổi ra khỏi cửa rồi sao?!

      Edit: hongheechan

      Nhiều nhiều cái mốc, giáo chủ đại nhân à, có phải quên mất nơi này là nhà của người nào rồi hay ? Cái loại giọng điệu như đại gia nhà giàu mới nổi là thế nào vậy? Chẳng lẽ còn muốn ăn bám tôi sao? An Cẩn Du càng nghĩ càng tức giận, rồi lại kìm lại vì cường quyền của người kia mà thể làm gì.

      lúc An Cẩn Du vẫn còn buồn bực, tức giận đến hận thể ngọc thạch câu phần* với giáo chủ ngay tại chỗ, chợt cảm thấy dưới chân nặng xuống, kinh ngạc cúi đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy mắt chó đen bóng của Tiền Đa Đa và cái vật còn dài hơn cả người nó được ngậm miệng kia.

      * Thành ngữ đồng nghĩa với đồng quy vu tận, cá chết lưới rách.

      Hai mắt An Cẩn Du bỗng sáng lên, tia sáng mang ý cười bỗng chấp choáng ra từ đáy mắt.

      Niếp Quân Hạo dừng việc ăn uống gần căng bụng lại, cảm thấy sau khi mình xong lúc lâu rồi mà An Cẩn Du cũng chưa đáp lại, mi phong* nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ vừa rồi mình quá nặng, đả kích nha đầu kia sao.

      * mi phong: lông mày đẹp đẹp hình ngọn núi kiểu như của Tăng Thanh Hà đó :)))

      Nghĩ như vậy, đáy lòng Niếp Quân Hạo sinh ra mấy phần chột dạ nho .

      Thành , món ăn An Cẩn Du làm cũng khó ăn, chỉ khó ăn, di enda nlêq úyđ ôn chuẩn xác mà là ăn ngon vô cùng ít nhất Niếp Quân Hạo cảm thấy so với những món sơn trân hải vị mà những đầu bếp trong giáo ban đầu cố ý mời tới thậm chí còn có mấy ngự trù bên trong hoàng cung Tây Khương làm kia, những đồ này còn ngon hơn chút xíu, chỉ có chút xíu.

      Nhưng, những lời này đối với Niếp Quân Hạo bình thường luôn bắt bẻ đồ ăn là chuyện tuyệt đối thể ra khỏi miệng. Hôm nay thấy An Cẩn Du lời nào, Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, vừa chột dạ, vừa ngạo kiều oán giận tố chất tâm lý của An Cẩn Du quá kém, đôi lời chịu nổi, phụ nữ phiền toái.

      Niếp Quân Hạo lo lắng có nên mở miệng khích lệ người nào đó chút hay , tránh khỏi người nào đó chưa gượng dậy nổi, về sau ai nấu ăn cho . Đúng, chỉ là lo lắng về sau được ăn thức ăn vừa miệng như vậy mà thôi, tuyệt phải lấy lòng người phụ nữ này.

      Đáng tiếc, còn chưa đợi mở miệng an ủi, An Cẩn Du mở miệng trước bước hỏi "Tôi nấu ăn khó ăn như vậy sao?"

      Niếp Quân Hạo nghẹn lời, lời an ủi đến miệng cứ tự chủ mà quẹo khúc quanh biến thành cách khác nhau ràng như vậy: "Đúng, khó ăn, nếu phải tôi ăn biết rốt cuộc có thể nấu ăn khó ăn thế này cũng dám lấy ra bêu xấu, bổn tọa nguyện ý ăn là cho mặt mũi, nếu dù cho con chó kia của nhà cũng chắc ăn được."

      Niếp Quân Hạo còn chưa dứt lời, An Cẩn Du bỗng dưng ngẩng đầu lên, nở nụ cười sáng lạn với Niếp Quân Hạo. Cùng lúc đó, trong miệng
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Giáo chủ kinh diễm

      Edit: hongheechan

      Lần Niếp Quân Hạo bị ném ra ngoài này, địa vị của Tiền Đa Đa lập tức tăng vọt lên.

      An Cẩn Du xoay người vào phòng bếp dùng cơm thừa còn lại làm cho mình và Tiền Đa Đa phần phần cơm rang trứng đơn giản, an ủi cái bụng chịu đựng lâu của mình.

      Sau khi cơm nước xong, An Cẩn Du liếc nhìn ánh mặt trời càng trở nên chói mắt bên ngoài, nhớ tới giáo chủ nào đó bị mình ném ra cửa, trong bụng lại hơi do dự.

      Mặc dù tính tình tên kia tốt chút, duy ngã độc tôn* chút, nhưng tâm vẫn tính là quá xấu, ít nhất vừa rồi bị bóp cổ mấy lần, ta có thể bóp chết mình như bóp chết con kiến, nhưng ta cũng làm như vậy. Ách được rồi, ra nguyên nhân phần nhiều là do đói, bắt mình làm nữ đầu bếp.

      *duy ngã độc tôn: chỉ coi mình là tôn quý nhất.

      Mới vừa đúng là có hơi váng đầu, mới có thể liều mạng ném người từ trong nhà ra ngoài. di-nd-m;le=q uy-d-n Lúc này nghĩ kĩ lại, lại có chút đành lòng, dĩ nhiên còn có nguyên nhân rất trọng yếu, ra An Cẩn Du cũng thuộc hiệp hội ưa bề ngoài, nghĩ đến hoa mỹ nam, nhất là đại mỹ nam lưu lạc nơi đầu đường, còn vì mình mà lưu lạc nơi đầu đường, rốt cuộc vẫn có hơi băn khoăn. cho cùng lúc đó cũng nên nhất thời mềm lòng lượm cái phiền phức lớn này, bây giờ trông nom cũng được, mà mặc kệ cũng được.

      An Cẩn Du thở dài tiếng, xoay người mở cửa liếc mắt nhìn, lại phát người trước đó bị mình ném ra ngoài chẳng biết biến mất bóng dáng từ lúc nào rồi.

      An Cẩn Du sững sờ, ánh mắt liếc bốn bề cái cũng nhìn thấy bóng dáng người nào đó, mi phong nhíu cái, nghĩ lại, rồi thôi , cũng đỡ việc mình lại vì đối mặt với ta mà rầu rĩ.

      Đóng cửa lại lần nữa, An Cẩn Du nhàng thở ra, biết là thư giãn hay là mất mát, ôm lấy Tiền Đa Đa theo sát ở phía sau vào phòng ngủ, nhanh chóng nhào vào trong ổ chăn, bắt đầu ngủ lại.

      lúc người chó nằm ngáy ò ò ngủ, lúc đó bên trong phòng là khung cảnh hài hòa ấm áp, mà giáo chủ nào đó bị ném ra ngoài phòng chẳng có mục đích đường phố phồn hoa, nhìn cao ốc bốn bề cùng với những người đường muôn hình muôn vẻ chung quanh, gương mặt tò mò và nghi ngờ, hoàn toàn phát chẳng biết từ lúc nào mình thành công trở thành vật sáng đường phố, nhận lấy vô số chú ý từ rất nhiều người, cho đến khi.

      "Xem bên kia có người mạnh bạo thậm chí cosplay người , hơn nữa nhìn dáng dấp phía sau lưng là cao, còn có vóc người đẹp, biết khuôn mặt như thế nào đây
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :