1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Ông xã ảnh đế mau vào trong chén - Đồ Mỹ Lệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62: Vợ chồng son giận dỗi nhau.

      Editor: Trịnh Phương.

      Có lẽ ánh mắt của Niếp Quân Hạo quá mức ràng, cũng có thể là do Alie vốn tinh tế hơn so với người bình thường, trước lúc bụng lửa giận của Niếp Quân Hạo sắp bùng nổ, Alie bỗng thu bàn tay sỗ sàng người An Cẩn Du lại, ho tiếng, mặt nghiêm túc : "Cứ như vậy là được. bé đáng , em cứ làm , người ta ở bên cạnh nhìn, nếu em làm sai người ta nhắc." Ngay sau đó, ta nhanh nhẹn như con thỏ mà lui về phía sau vài bước, thoát khỏi khu vực ầm ầm phát ra tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm.

      Niếp Quân Hạo tức giận có chỗ xả: "…"

      "Oh." An Cẩn Du vô cùng khó chịu mà phủi phủi da gà nổi lên khắp người. Mọi người xem, đấng mày râu nhìn qua cao lớn thô kệch, phong cách ăn mặc vô cùng độc đáo lại dùng giọng nũng nịu có thể khiến người khác phát bực mà ra hai chữ “người ta”, cảm giác này đúng là phải lôi nhân (*) bình thường.

      (*) Lôi nhân: Những người chuyên phát biểu, làm những hành động gây sốc.

      Bất luận thế nào, Alie rất có ánh mắt tránh khỏi cuộc tai bay vạ gió, thời gian tiếp theo, bên trong phòng hóa trang nho liền chỉ loáng thoáng có thể nghe thấy vài tiếng va chạm của chai chai lọ lọ.

      Alie chỉ ở hướng dẫn An Cẩn Du mấy câu ở lúc đầu liền lui về phía sau, đứng tại chỗ ở bên cạnh mà vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc như có điều suy nghĩ, An Cẩn Du thỉnh thoảng hỏi xem có phải Niếp Quân Hạo cảm thấy khó chịu hay . Cùng với đó, dưới trấn an tỉ mỉ của An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo dần thu lại hơi thở có chút sắc bén quanh thân, ánh mắt cũng gần như ôn hòa trở lại.

      Hồi tưởng lại trước đây lâu người đàn ông này còn thỉnh thoảng lộ ra thái độ đối địch với mình, đáy mắt Alie bỗng lướt qua tia sáng thú vị. Nhìn tóc của Niếp Quân Hạo được làm gần xong, lúc này mới cười nhạt, mở miệng phá vỡ khí mập mờ giữa hai người: "Hai người có quan hệ như thế nào?"

      Nghe vậy, bàn tay chuẩn bị cho vào chậu nước của An Cẩn Du liền dừng lại, hiển nhiên là có chút kinh ngạc với câu hỏi này của Alie. Chưa kịp giải thích, nghe thấy người khác ra câu làm kịp ứng phó: "Quan hệ thế nào? Tôi là bạn trai của ấy."

      An Cẩn Du: "…"

      Câu trả lời giống như lẽ đương nhiên của Niếp Quân Hạo khiến cả người An Cẩn Du đều Sparta (*) rồi. thèm để ý tới bên cạnh còn có những người khác, mặt đen thui nhìn về phía Niếp Quân Hạo, gầm câu: "Bạn trai cái gì? Bạn trai cái đầu đấy! chỉ là bạn bè bình thường, bạn là con trai, phải là bạn trai!"

      (*) Sparta: Ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, dùng để chỉ trạng thái kích động tới độ gào thét như điên ấy :))

      Niếp Quân Hạo bị An Cẩn Du đột nhiên nổi đóa làm cho sợ hết hồn, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi trong nháy mắt, vẻ mặt tố cáo nhìn An Cẩn Du, : " phải sao? Bạn trai chính là bạn là con trai, tại lại khác, quả nhiên là lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, thể lý."

      "…" An Cẩn Du nghẹn lời, lúc này mới nhớ tới mấy lời qua loa mà lúc trước mình với Niếp Quân Hạo. Ặc, quả nhiên là muốn làm người phải thành , thể tùy tiện loạn láo, nếu rất dễ gặp báo ứng. tại đúng là tự nâng đá đập chân mình. Hu huh u, đột nhiên cảm thấy chân đau quá, rách chân rồi sao? QAQ

      An Cẩn Du để ý đến Niếp Quân Hạo tức giận bất bình mà mang vẻ mặt cương cứng quay đầu lại xem Alie, lại thấy hai mắt ta chứa sức sống tràn đầy, vẻ mặt ngượng ngùng nhộn nhạo, khi thấy An Cẩn Du nhìn tới càng thêm cợt nhả mà uốn éo Hoa Lan chỉ của mình, ngừng cười khanh khách, : "Người ta hiểu, hiểu. Hai người chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường, có quan hệ đặc biệt khác, cho nên vợ chồng son hai người chớ giận dỗi vì cái này, người ta biết da mặt hai người rất mỏng mà… Ngoan."

      "…" Vợ chồng son, vợ chồng son, vợ chồng son… Trong đầu An Cẩn Du lặp lặp lại mấy chữ này, cuối cùng xác định mình và Niếp Quân Hạo tại là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch tội. Vợ chồng son em , cả nhà đều là vợ chồng son! QAQ

      Trước trước sau sau giằng co đại khái khoảng hơn giờ, cuối cùng An Cẩn Du cũng thoát khỏi bể khổ, gần như chạy trốn mà chạy ra khỏi cái phòng hóa trang làm người ta khó thở này.

      Cảm thấy ánh mắt mập mờ sau lưng khiến đứng ngồi yên hoàn toàn biến mất, An Cẩn Du mới nhịn được khẽ thở phào hơi, tìm chỗ ở bên ngoài rồi kiên nhẫn chờ đợi.

      Tô Minh Duệ nhận thay Niếp Quân Hạo chương trình quảng cáo nhẫn, hơn nữa còn là nhẫn dành cho tình nhân trong truyền thuyết.

      Lúc nghe được tin tức này, An Cẩn Du cũng lấy làm kinh hãi, cố gắng muốn coi thường cảm giác kì lạ trong lòng vì nghe thấy tin Niếp Quân Hạo phải đeo nhẫn cho người phụ nữ khác, nhưng ngược lại càng để ý hơn.

      Nhưng lại nghĩ, có lẽ cổ nhân (*) thông thái rởm như Niếp Quân Hạo chỉ sợ cũng biết hàm nghĩa đại biểu của nhẫn đôi tình nhân là gì, chứ đừng chi là hiểu chuyện người đàn ông đeo nhẫn cho người phụ nữ rốt cuộc có bao nhiêu mập mờ.

      Nhưng cho dù nghĩ như vậy, cảm giác kì lạ ở đáy lòng An Cẩn Du vẫn hề giảm . Bởi vậy, chỉ đành phải dời lực chú ý của bản thân lên chuyện khác, ví dụ như hỏi Tô Minh Duệ: " Tô, sao lại nghĩ đến việc nhận quảng cáo về nhẫn cho ấy? Mặc dù tôi phải là người trong giới giải trí, nhưng cũng biết loại quảng cáo này bình thường cũng phải có cầu nhất định đối với người phụ trách việc phát ngôn."

      Tô Minh Duệ nhìn chằm chằm này. Khi chưa quen cảm thấy ta là loại người nghiêm túc, chỉnh tề, nhưng khi quen biết, bạn phát ra ta là người vô cùng nhiệt tình, vả lại còn vô cùng thích tám chuyện.

      Nghe An Cẩn Du hỏi việc này, bạn này rất hài lòng, lại nhộn nhạo bưng mặt : "Về sau đều là người trong nhà, gọi tôi tiếng Duệ là được rồi, đừng kêu ngài Tô này ngài Tô nọ nữa, tôi cũng gọi là Tiểu Du. đến quảng cáo này nha, còn phải từ đêm nguyệt hắc phong cao (*) kia."

      (*) Đêm nguyệt hắc phong cao: Đêm trăng, gió lớn, ngầm chỉ thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu.

      "Đêm nguyệt hắc phong cao?" An Cẩn Du bị lời dạo đầu này tạo cảm giác rất 囧, sau đó lại giống như là nhớ ra cái gì đó, thử hỏi câu: "Chẳng lẽ đêm hôm đó bị ăn đòn?"

      Tô Minh Duệ nghe vậy, mặt nổi lên mấy phần lúng túng, nhưng chuyện này cũng hề đủ để ảnh hưởng tới nhiệt tình của ta: " sai, chính là đêm đó. phải biết vị kia nhà có bao nhiêu lợi hại đâu, vậy mà chỉ dùng quyền có thể đánh ngã tôi, làm cho người ta hoàn toàn có đường trở tay, quả là còn lợi hại hơn so với cao thủ võ lâm trong truyền thuyết."

      "…" Đó là bởi vì ta vốn chính là cao thủ võ lâm. Còn có, cái gì gọi là vị kia nhà ? phải là của nhà , giữa bọn họ xu quan hệ nào cả. Vì sao là tất cả mọi người chỉ thích ghép bọn họ vào với nhau vậy?!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63: Tay khống (*) rất điên cuồng.

      (*) Tay khống: giống với “nhan khống” (cuồng người có sắc đẹp), tay khống có nghĩa là người cuồng tay đẹp.

      Tô Minh Duệ để ý đến vẻ mặt khổ bức (*) của An Cẩn Du, tiếp tục : "Sau khi đánh tôi, cậu ta đưa tay lấy ví tiền từ trong túi tôi. phải biết, khi đó, trừ hai mắt ra, ngay cả ngón tay tôi thể nhúc nhích được, cứ như vậy mà nhìn tay cậu ta tới gần, cả người tôi đều sợ đến ngây ra."

      (*) Khổ bức: Đau khổ, bức bách.

      tới chỗ này, Tô Minh Duệ quả giống như thiếu nữ hoài xuân, gương mặt lộ bộ hoa si khiến người ta dám nhìn thẳng, cả người bao phủ quầng sáng Mary Sue (*) hết sức mãnh liệt.

      (*) Mary Sue: kiểu nhân vật (thường là nữ) hoàn hảo về mọi mặt. Kiểu nhân vật này thường là các nữ chính nhu nhược, tốt bụng trong ngôn tình, trừ các nữ phụ, nam phụ phản diện ra tất cả mọi người đều quý ấy, muốn tôn ấy lên làm nữ thần đời mình :))

      "…" Này này, Duệ, dù sao cũng là người đại diện chủ chốt số của Tinh Thành, chú ý hình tượng chút . Nếu để người khác biết cũng có thể lộ vẻ háo sắc đối với nghệ sĩ của mình, những người sùng bái hoàn toàn sụp đổ mất. Sao lại có cảm giác rằng cảnh tượng này chút quen thuộc nhỉ? nên cảm thán rằng vật hợp theo loài người chia theo nhóm sao? và Alie hổ là bạn tốt, phát động bộ dạng háo sắc như vậy thấy thế nào? Trình độ mê trai cao ngất đó của các đều là hang nhân tạo sao?

      Giờ phút này Tô Minh Duệ hề biết chút nào về chuyện An Cẩn Du độc thoại nội tâm, vẫn say mê : "Khi đó ánh trăng nhu hòa rơi ngón tay thon dài mà trắng nõn của cậu ấy, tựa như từng cây bạch ngọc, cực kì xinh đẹp. Lúc ấy tôi liền nghĩ, chính là nó, chính là đôi tay trắng như trứng bóc này, về sau tôi nhất định muốn để đôi tay này tới trước ống kính quảng cáo, khiến người của toàn thế giới thưởng thức đôi tay mỹ lệ này, quỳ gối vì nó." Dđ*l$q8đ

      An Cẩn Du: "…"

      An Cẩn Du bị khiếp sợ triệt để biết nên gì. Lòng mến này khiến choáng muốn chết rồi nha! tới chuyện người này là tên tay khống, nhưng xét tới lần đưa tay khi đó của Niếp Quân Hạo hình như là vì móc ví tiền của Duệ ? cũng thèm chú ý tới điểm này mà trực tiếp quỳ lạy tay của người ta. Đây là hành vi mà đại trượng phu nên có sao? Sao trước kia tôi lại nhìn ra bản chất của vậy Duệ? Tiết tháo của rơi đâu mất rồi?

      An Cẩn Du còn sức lực để châm chọc nữa. Khóe miệng co rút nửa ngày, định chạy chỗ khác, chỗ cách xa con người đắm chìm trong thế giới của mình, yên lặng chờ Niếp Quân Hạo thay quần áo xong rồi ra ngoài.

      Đợi gần mười lăm phút, lúc An Cẩn Du hoài nghi rằng có phải tên kia lại biết mặc những trang phục kia như thế nào hay , cửa phòng thay quần áo rốt cuộc vang lên tiếng cọt két, dần mở ra dưới ánh nhìn chăm chú của đám người.

      Trong chớp mắt, bên trong phòng nghỉ vốn còn có chút huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng cười biến mất, tất cả mọi người vốn còn làm việc cũng đều dừng tay lại.

      Có vài người, chỉ cần vừa xuất , mặc kệ bạn có muốn hay , ánh mắt của bạn cũng tự chủ mà chuyển theo người đó, mà người đàn ông vừa ung dung ra khỏi phòng thay đồ chính là trong số đó.

      Người đàn ông chậm rãi ra khỏi phòng thay đồ, mái tóc ngắn gọn lưu loát vốn rơi xuống nhưng vì được vuốt keo mà khẽ nhếch lên, lông mi cong dài. Mày kiếm dài rậm, mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ nhạt, làn da mềm nhẵn đến nỗi gần như thấy được bất kỳ lỗ chân lông. Gương mặt này tuấn tú hoàn mỹ đến có nửa điểm tì vết, cho dù dưới vô số ánh nhìn soi mói cùng với đèn flash, khuôn mặt đó vẫn thể bắt bẻ điểm nào.

      Mà từ khắc kia, khi Niếp Quân Hạo ra khỏi phòng thay đồ, An Cẩn Du mới hiểu rốt cuộc tại sao các nữ sinh đều rằng đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng luôn đẹp trai nhất.

      Để cho hợp với nội dung quảng cáo, Tô Minh Duệ chuẩn bị cho Niếp Quân Hạo bộ tây trang Armani kiểu mới nhất màu trắng tinh. thể , Tô Minh Duệ hoạt động trong làng giải trí nhiều năm như vậy, ánh mắt của ta, dùng từ “tuyệt vời” cũng chưa thể hình dung hết. Bộ tây trang này mặc lên người Niếp Quân Hạo quả giống như là đồ đặc biệt làm cho , làm toàn thân , trong lúc phất tay cũng thoải mái tản ra quý khí (khí chất quý phái), khiến tầm mắt người ta tự chủ được mà bị hấp dẫn, rồi lại dám nhìn thẳng vào mắt , chỉ vì muốn tự nhắc nhở chính mình rằng tồn tại của mình cùng khác biệt trời dưới đất. Die7nd8anl^e!qu&yd0n

      Người này, bất luận đứng ở nơi nào, đều là tồn tại khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng (nhìn ngắm trong ngưỡng mộ).

      An Cẩn Du luôn biết , ra Niếp Quân Hạo rất ưu tú, nhưng loại cảm giác trực tiếp bị dung mạo cùng khí thế của đánh thẳng vào tâm trí này vẫn là lần đầu tiên, ngay cả lần ở siêu thị cũng chưa từng mãnh liệt như vậy.

      "Thịch thịch thịch thịch thịch…" Trái tim An Cẩn Du chợt có chút thể khống chế mà bắt đầu nhảy lên kịch liệt. chưa bao giờ nghĩ tới, ra người luôn làm loạn trong nhà mình cũng có thể có mặt như vậy, mặt làm cho người ta kiềm chế được mà động lòng.

      "Quả là người đẹp vì lụa, tại tôi coi như là hiểu được hàm nghĩa của câu này. Chỉ bằng vào khí chất cùng dung mạo như vậy, quả đủ để sánh với Nhan Mặc." Alie mở miệng vào đúng lúc này thành công kéo hồn phách treo ngược cành cây của An Cẩn Du trở lại.

      Lúng túng vì luống cuống của bản thân khi nãy, An Cẩn Du cuống quít hít hơi sâu, cố gắng kềm chế tâm bình tĩnh tình của chính mình. Nhưng trong lòng hơi kinh ngạc, rốt cuộc hôm nay bị sao vậy, vậy mà lại nhìn chằm chằm người lâu như vậy. Nhất định là bị mấy lời gây hiểu lầm của mọi người lúc trước, nhất định là vậy.

      Cũng may vừa rồi mọi người đều bị thay thay đổi của Niếp Quân Hạo hấp dẫn, có ai phát khác thường của . D%Đ(L@Q!Đ

      Tô Minh Duệ nghe được lời của Alie, vẻ mặt cũng trở nên vui mừng, rốt cuộc có ai thích việc người mình nhìn trúng được người khác công nhận: "Vai nam chính cùng nhiếp ảnh gia đều chuẩn bị xong, kế tiếp cũng chỉ cần chờ vai nữ chính tới là được."

      Niếp Quân Hạo tay chống nạnh, tìm kiếm An Cẩn Du trong đám người mà biết rằng tại chính mình sớm trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác. đợi ánh mắt của cùng An Cẩn Du chạm nhau, nghe thấy lời của Tô Minh Duệ, nghi ngờ hỏi câu: "Nữ chính?"

      Tô Minh Duệ cho là Niếp Quân Hạo tò mò người quay quảnh cáo cùng , cười nhạt : "Là người hoạt động trong nghề khá lâu, nhân phẩm cùng năng lực đều cần lo lắng, cho nên lát nữa chắc chắn đến."

      Sắc mặt Niếp Quân Hạo trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến việc lát nữa mình có thể phải chụp ảnh này nọ cùng với người phụ nữ xa lạ liền có chút vui, nhưng nghĩ tới những lời dặn dò của An Cẩn Du trước khi chuẩn bị , rốt cuộc gì nữa.

      Chỉ là, trong lòng nghĩ rằng, người phụ nữ kia tốt nhất nên an phận chút, làm ra chuyện gì khiêu chiến ranh giới cuối cùng của , nếu , trong từ điển của cũng có từ gì gọi là đánh phụ nữ. Di*enD#anl*eqU7yd8on

      Niếp đại giáo chủ xưa nay có chút thích sạch bày tỏ, bình sinh ghét nhất phụ nữ động tay động chân với , ách, An Cẩn Du là ngoại lệ, ngoại lệ…

      Mà giờ khắc này, cảm giác kì lạ mà An Cẩn Du vất vả mới đè xuống, bởi vì cuộc đối thoại của hai người mà lại tăng lên.

      Lần quảng cáo này, sản phảm chính là đôi nhẫn kim cương tình nhân, cho nên trừ Niếp Quân Hạo đảm nhận vai trò nam chính ra, còn phải có người khác làm nữ chính. Dưới dung mạo khiến người khác kinh ngạc của Niếp Quân Hạo, có rất ít bị che hào quang. Hơn nữa, quảng cáo này vốn là bởi Tô Minh Duệ cố ý nhận để Niếp Quân Hạo chính thức ra mắt, ta cũng hi vọng có người phụ nữ xứng với Niếp Quân Hạo tới hạ thấp trình độ chung của quảng cáo.

      Vì vậy, ngay từ khi thương lượng với Tô Minh Duệ về việc làm quảng cáo, tổ quảng cáo này quyết định chỉ chụp mặt của Niếp Quân Hạo cùng đôi tay trao đổi nhẫn của hai nhân vật chính, bởi vì cả quảng cáo nữ chính chỉ cần dùng mỗi tay, cho nên Tô Minh Duệ mời người tai to mặt lớn gì trong giới, mà chỉ là người có bàn tay đẹp.

      Nhưng mà đâu được như vậy, đến khi tất cả mọi người chuẩn bị xong, lại xuất chuyện ngoài ý muốn.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 64: Con mẹ nó, như vậy mà cũng được!

      Edit:Nhật Dương

      " cái gì, xảy ra tai nạn xe cộ, tại sao ngay lúc mấu chốt thế này lại cẩn thận như vậy, tại người thế nào, đưa đến bệnh viện và có nguy hiểm tính mạng sao, hôm nay thể chụp được à, nhưng người bên chúng tôi cũng chuẩn bị xong hết rồi. bây giờ bỗng nhiên tôi chạy đâu tìm ra đôi tay giống như vậy tới đây, được rồi được rồi, tôi biết rồi, cứ như vậy." Vẻ mặt của Tô Minh Duệ đen thui cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người nhìn , khẽ thở dài : "Mọi người chờ thêm chút nữa, do người đó đường tới đây xảy ra tai nạn xe cộ, tôi lại tìm người khác tới đây, đợi thêm nửa tiếng nữa."

      Nghe vậy, đám người đợi lúc lâu hẹn mà cùng lộ ra chút mệt mỏi, chỉ do nể mặt Tô Minh Duệ nên mới lên tiếng oán trách.

      Nhưng Niếp Quân Hạo lại có cố kỵ điều này, vốn nghe muốn chụp hình chung với người phụ nữ xa lạ cũng khiến cực kỳ vui rồi, đợi lâu như vậy lại còn bị cho leo cây nên càng thể nhịn tới cực điểm. trán lên chút tức giận, phải biết rằng lúc trước đều là người khác chờ , khi nào đến phiên giáo chủ ma giáo như chờ người khác

      định lên tiếng người trước bước, mạnh mẽ đẩy người nào đó ra, đột nhiên chặn lời đến miệng của lại.

      "Còn tìm cái gì, lãng phí thời gian lãng phí tinh lực, phải chỉ là để lộ bàn tay thôi sao, để cho ấy lên." Alie đẩy An Cẩn Du còn chưa tỉnh hồn lại do bất ngờ kinh sợ bên cạnh Niếp Quân Hạo ra, nụ cười mặt càng thêm sâu .

      Mọi người ở đây cũng bị biến cố bất ngờ này làm sợ hết hồn, bao gồm Niếp Quân Hạo và An Cẩn Du tạm thời bị đẩy ra cứu tràng.

      Tô Minh Duệ chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó sắc mặt chợt trở nên khó coi: "Alie, cậu phải biết tôi rất kỳ vọng vào quảng cáo này, đây phải là đùa. Hơn nữa ràng cậu cũng biết bàn tay phù hợp với cầu quảng cáo chiếc nhẫn này rất…"

      Lời phản đối của Tô Minh Duệ ngừng lại chỉ vì Alie lập tức kéo tay An Cẩn Du tiến tới trước mặt Tô Minh Duệ, thậm chí còn đưa ra trước mặt mọi người.

      Chỉ trong chớp mắt, tiếng bàn luận khe khẽ xung quanh đều biến mất, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn thon dài đến khó tin của An Cẩn Du.

      Bởi vì quanh năm đều làm việc trong văn phòng, sau khi tan ca về cũng đều trực
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65: Nhẫn tình nhân

      Edit: Nhật Dương

      Tô Minh Duệ thấy thời cơ gần như chín muồi tiến lên chụp vai An Cẩn Du như trưởng bối, dấu vết chặn An Cẩn Du cho tiếp tục lui về phía sau, ý vị sâu xa : "Cho nên, tiểu Du, vì cứu vãn tổ chụp hình dương thịnh suy này tụi cần em hy sinh vì nghĩa"

      "…" An Cẩn Du 囧囧 trợn mắt nhìn chằm chằm bộ dạng kích động hùng hồn này của Tô Minh Duệ chỉ im lặng lườm .

      Duệ, dù em có ít đọc sách cũng cần gạt em, vừa rồi lúc Alie đẩy em ra cũng như vậy, vừa bắt đầu cực kỳ ghét bỏ em dù biết em là người phụ nữ duy nhất ở nơi này.

      Tô Minh Duệ ngờ An Cẩn Du lại mềm được cứng cũng xong, cũng nhiều như vậy mà vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh thà chết chứ chịu khuất phục, hai mắt xoay chuyển vòng rồi ho tiếng : "Được rồi, bây giờ là thời đại dân chủ, nếu em muốn, cũng thể cưỡng cầu. Như vậy , chúng ta dùng phương pháp cũ, bỏ phiếu biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số. Tới đây tới đây, ai đồng ý tiểu Du thay thế vị quay quảng cáo tay cho chúng ta leo cây kia xin giơ tay."

      Lời của Tô Minh Duệ còn chưa dứt, những người xem kịch vui sau lưng kia vô cùng phối hợp ‘soạt, soạt, soạt’ giơ tay lên, từ xa nhìn lại trường quay giống như mọc lên rừng học sinh mới chỉ trong chớp mắt. Mà sở dĩ xuất cảnh tượng như vậy cũng do ý tưởng của tất cả mọi người rất đơn giản.

      Mọi người vây xem: dù sao chỉ là chụp tay, lại lộ mặt, chụp của người nào cũng là chụp, huống chi tay bé này cũng rất đẹp. Bọn họ vì bàn tay trước mà lãng phí ít thời gian, nếu còn tìm thêm cái khác biết lại phải đợi bao lâu. Còn bằng để cho bé này chụp, sớm chụp xong chút ai về nhà nấy tìm mẹ của mình.

      Alie: tiểu đáng vốn do ta đẩy lên, tự nhiên ta có trăm hai mươi triệu trái tim hi vọng chụp. ra từ lúc vừa chỉ điểm cho tiểu đáng sửa sang lại kiểu tóc cho vị kia nhà , ta chú ý tới bàn tay của tiểu đáng , hơn nữa trong nội tâm còn ảo tưởng tới trường hợp tiểu đáng trao đổi nhẫn với vị kia nhà nhưng sao ta có thể cho người khác biết được điều này, gào thét rống…rống…

      Về phần nhân vật Niếp Quân Hạo_Niếp đại giáo chủ sắp chụp chung với An Cẩn Du bày tỏ: dù sao theo ý tứ của những người này mặc kệ thế nào cũng tìm người phụ nữ tới đây chụp chung cái đồ bỏ quảng cáo gì đó cho . Thay vì là người phụ nữ xa lạ lộn xộn lung tung chẳng bằng để cho An Cẩn Du, ít ra nhìn thuận mắt, cũng
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66: Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê

      Edit: Nhật Dương

      "…" An Cẩn Du nghe Niếp Quân Hạo như vậy khỏi 囧, đúng rồi, chiếc nhẫn kim cương giá trị này trong mắt Niếp Quân Hạo cũng chỉ là cái vòng tròn bình thường mà thôi, còn bằng cái nhẫn ngọc. Bất quá…

      "Cái vòng tròn rách nát trong miệng được gọi là nhẫn, bằng bạc, chính là bạc trong số vàng bạc châu báu mà thời dùng để đúc bạc, sau này bạc khá hiếm nên cũng được xem như là thứ rất quý. Tốt nhất là đừng có cầm nó chơi loạn, làm mất nó đoán chừng có bán hai chúng ta cũng đền nổi đâu. Còn có, chính là…"

      An Cẩn Du dừng chút, lúng túng ho tiếng, hai mắt có chút tránh né : "Ở thời đại này, bình thường nhẫn được chia làm hai phần, phần cho người nữ, phần cho người nam, thường dùng cái này để làm tín vật xác định quan hệ tình nhân. Bởi vì khi người tự tay đeo món đồ này lên tay của đối phương có ngụ ý là bắt nhốt đối phương. À, giống như tín vật đính ước ở thời các ."

      "Tín vật đính ước." Dù là Niếp Quân Hạo cũng bị kinh hãi khi nghe được lời giải thích này: "Tín vật đính ước ở thời đại của có thể tùy tiện trao đổi như vậy sao, thậm chí còn có thể tùy tiện giao cho người đàn ông hay phụ nữ xa lạ."

      Đột nhiên Niếp Quân Hạo cảm thấy bị người ta lừa, cũng bởi vì biết quá nhiều về thế giới này, thế nhưng thiếu chút nữa bị người ta lừa đưa ra tín vật đính ước đầu tiên trong cuộc đời hề biết, hơn nữa nếu như phải bởi vì ngoài ý muốn phần tín vật đính ước này còn có khả năng rơi vào trong tay của người phụ nữ xa lạ mà chính cũng chưa từng gặp qua lần nào, nghĩ đến khả năng này cả khuôn mặt Niếp Quân Hạo đều đen.

      An Cẩn Du ngờ Niếp Quân Hạo có phản ứng lớn như vậy, vội vàng cứu chữa : " ra cũng giống như nghĩ, đây cũng chỉ là thủ đoạn tiêu thụ mà thôi. Làm cái ví dụ, trước khi trưởng bối của các đưa tín vật đính ước ra cũng phải có tín vật đính ước trước. như vậy vật này đều được mua từ chỗ của thương nhân, mà thương nhân vì thúc đẩy đồ đạc của họ bán được tìm những người giống chúng ta để quảng cáo."

      "Ý của là bây giờ chúng ta làm tất cả mọi thứ cũng chỉ vì để cho người khác bán được mấy thứ này nhiều hơn." Sắc mặt Niếp Quân Hạo càng thêm khó coi, cả người cũng bị bao phủ trong đám khí đen dày đặc.

      "Có thể là như vậy, chúng ta giúp họ bán đồ, mà cũng có thể mượn vật này khai hỏa nổi tiếng của , theo như nhu cầu mà thôi, ở địa phương nào cũng vậy, cho nên cũng cần thiết phải khổ cừu đại hận như vậy. Còn tôi …" Bỗng nhiên An Cẩn Du như nhớ ra điều gì đó, vội vàng sợ hãi hô to tiếng, "Ai nha." ////nd///ddlqd///

      "Làm sao vậy." Lửa giận trong lòng Niếp Quân Hạo bị An Cẩn Du bất ngờ sợ hãi hô to mà bị dọa còn, lộ vẻ lo lắng hỏi.

      Nào đoán được vào lúc này An Cẩn Du lại câu: "Đột nhiên tôi bị bắt lên sân khấu thay cho tay người mẫu kia, theo lý thuyết tôi cũng có thể lấy được phần thù lao trong cái quảng cáo này mới đúng. được, tôi phải với Duệ trước mới được. ràng trước, đến lúc đó ta lại tính vào tiền phụ cấp vất vả của tôi làm thế nào."

      Vừa dứt lời, An Cẩn Du giống như bị đại họa giáng xuống đầu, nhìn cũng nhìn Niếp Quân Hạo cái xông thẳng đến chỗ Tô Minh Duệ chuyện với người điều chỉnh ánh sáng ở cách đó xa, lưu lại mình Niếp Quân Hạo đối mặt với chiếc nhẫn còn đeo ngón vô danh của , sắc mặt càng đen hơn.

      Niếp Quân Hạo trầm mặc lúc lâu nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương sáng choang kia, hận thể nấu nó ngay tại chỗ.

      Nhưng theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, tức giận và sát khí trong mắt Niếp Quân Hạo từ từ tiêu tán, cuối cùng biến thành những cảm xúc phức tạp khó hiểu. quay đầu liếc mắt nhìn An Cẩn Du kích động khoa tay múa chân với Tô Minh Duệ cách đó xa, khẽ ho tiếng, len lén tháo chiếc nhẫn tay ra giữ trong lòng bàn tay.

      "Chuẩn bị xong, có thể chụp ảnh rồi. Người đâu, đều tới đây ." Rốt cuộc người trong tổ chụp ảnh cũng bố trí xong vị trí của các máy chụp hình, họ cao giọng hô to tiếng để hấp dẫn chú ý của mọi người.

      Vì muốn chụp ra khung cảnh nghệ thuật đẹp hơn cho quảng cáo mà nhóm nhiếp ảnh gia còn cố ý chọn địa điểm chụp ở bờ biển trống trải mà yên tĩnh.

      đỉnh đầu, ánh mặt trời chói mắt, từng đám mây trắng, đối diện là biển rộng mang theo vị mặn nhè , màu nước xanh lam đón gió vỗ từng đợt từng đợt vào bờ biển, bên cạnh đó cũng giúp cọ rửa bãi cát mịn càng thêm sạch . Nhìn từ xa, nơi biển rộng xa xôi kia, màu xanh lam của mặt biển và bầu trời hòa vào cùng khối, trời nước màu, đẹp sao tả xiết.

      Lúc An Cẩn Du nghe tiếng gọi vẫn với Tô Minh Duệ về chuyện thù lao, khuôn mặt nhắn còn theo gọng kính đen vừa dày vừa nặng cũng vì Tô Minh Duệ cam kết thù lao mà vui mừng tỏa sáng.

      Chợt nghe được tiếng gọi, An Cẩn Du sửng sốt chút sau đó vội cười xin lỗi Tô Minh Duệ rồi xoay người chạy trở về.

      Nhưng Tô Minh Duệ lại như nhớ ra điều gì, khẽ gọi lại: "Chờ chút."

      "Hả, sao vậy Duệ?" An Cẩn Du ngừng bước quay đầu nhìn Tô Minh Duệ đầy nghi hoặc.

      Tô Minh Duệ chạy chậm lên mấy bước đuổi theo An Cẩn Du, như có ý nhìn đôi mắt to mặt rồi giọng hỏi: "Tiểu Du, em bị cận rất nặng à?"

      An Cẩn Du sửng sốt chút mới hiểu được ra lời này của Tô Minh Duệ là hỏi mắt kính mũi , vội cười cười : "À, có, cái này là đeo chơi thôi, em có bị cận thị."

      "Như vậy à." Hai mắt Tô Minh Duệ sáng lên, bất ngờ đưa tay lấy gọng kính đen che hơn nửa gương mặt của An Cẩn Du xuống, sau khi nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới gọng kính đáy mắt xẹt qua chút kinh ngạc, mặt lại cố làm ra vẻ thoải mái : "Như vậy thuận mắt hơn."

      "…"

      An Cẩn Du sờ sờ sống mũi bất ngờ trở nên trống rỗng của , có chút quen, cặp mắt kính này vốn khi mới vào công ty đeo, vì nghe quá nhiều về quy tắc ngầm của công ty nên tùy tiện lấy ra dùng để "phòng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :