1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Ông xã ảnh đế mau vào trong chén - Đồ Mỹ Lệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: Bánh chưng bản khuê mật!

      Editor: Trịnh Phương.

      Niếp Quân Hạo nghe được tiếng cười của An Cẩn Du, ánh mắt trắng xanh sắc như dao lia cái về phía An Cẩn Du.

      An Cẩn Du lập tức im lặng, chỉ là khóe miệng khẽ giương lên cùng với đáy mắt khẽ tràn ra sóng gợn để lộ cảm xúc chân của vào giờ phút này.

      Trong ánh mắt soi mói ngày càng lạnh lẽo của Niếp Quân Hạo, An Cẩn Du ho tiếng, hoàn toàn thu lại nụ cười, tiến lên sửa sang lại bộ đồ bị nhăn nhúm của Niếp Quân Hạo.

      Lúc này, An Cẩn Du vô cùng may mắn vì Niếp Quân Hạo thu liễm* ít so với lần đầu tiên gặp mặt, nếu những bà bác cứ nhào tới như vậy, chỉ sợ bị đánh cho trọng thương.

      *Bớt phóng túng.

      Nghĩ tới đây, An Cẩn Du có chút chột dạ, vài lời tốt cho những bà bác kia: "Cái đó, đừng tức giận. Họ đều là người rất nhiệt tình, lần đầu tiên gặp cho nên mới tò mò hỏi nhiều thêm mấy câu, có ác ý gì. Những lời họ vừa kia, cũng đừng quá để ý. Bình thường họ đều rất quan tâm tôi... tôi lại chưa từng mua đồ ăn với nam sinh nào, coi như là người đầu tiên, cho nên bọn họ có chút hiểu lầm."

      Vội vàng tốt cho những bà bác, An Cẩn Du hồn nhiên phát , hôm nay mình cùng Niếp Quân Hạo có nhiều tư thế có thể khiến người khác hiểu lầm.

      Niếp Quân Hạo nghe thấy An Cẩn Du gần như lấy lòng mà giải thích, có chút sững sờ. biết sao, khi nghe thấy An Cẩn Du mình là người đầu tiên chợ cùng , lại có chút cảm giác ưu việt khó hiểu.

      Còn chưa suy nghĩ kĩ xem tại sao bản thân bỗng nhiên lại có cảm giác ưu việt, Niếp Quân Hạo liền thoáng cúi đầu, nhìn An Cẩn Du ở chỗ cách mình tới 10 cm. cúi đầu, vẻ mặt thành tìm kiếm chỗ bị nhăn lại quần áo mình, sau đó đưa tay vuốt phẳng những chỗ đó.

      Đây là lần đầu tiên Niếp Quân Hạo nhìn An Cẩn Du ở khoảng cách gần như vậy, lúc này mới phát ra ra An Cẩn Du có đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp.

      Bình thường chỉ làm việc trong văn phòng, thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cho nên làn da trắng nõn, so với làn da được bôi
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Tôi là bạn trai của ấy.

      Editor: Trịnh Phương.

      Kỷ An An, ngoại trừ Diệp Sơ Tinh, Hạ Vũ Tình, chính là người chị em thứ ba vô cùng thân thiết với An Cẩn Du, cũng là tuổi nhất trong bốn người. Mặc dù sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhưng nàng này hơn đám An Cẩn Du tới bốn tuổi, còn hơn , hai tuổi so với những sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Nguyên nhân cuối cùng, cũng chỉ là bởi vì Kỷ An An thông minh hơn người bình thường chỉ chút.

      Từ lúc mới bắt đầu học tiểu học, Kỷ An An vốn vì quá mức thông minh mà thỉnh thoảng nhảy lớp, nhảy đến cuối cùng, gần như thành người tuổi nhất nhưng lại có thành tích cao nhất trong lớp. Bởi vì thường xuyên nhảy lớp, trong kiếp sống học sinh của Kỷ An An có lấy người bạn tương đối thân thiết, bởi vì chừng ngày trước Kỷ An An vẫn còn học ở lớp họ, ngày sau liền chạy đến lớp cao hơn so với bọn họ. Tình trạng này khiến cho Kỷ An An học được cách giao tiếp cùng người lạ. Mặc dù sau đó, cha mẹ Kỷ An An phát chuyện này liền cho ấy nhảy cấp nữa, nhưng có lẽ lúc đó kịp nữa rồi.

      An Cẩn Du cùng Kỷ An An có thể trở thành bạn thân, ra là chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy, mẹ của An Cẩn Du mới qua đời bao lâu, họ hàng thân thích có ai muốn nhận nuôi , ném ra khỏi nhà để tự sinh tự diệt. Khi đó, là mẹ Kỷ An An nhặt được An Cẩn Du.

      Sau khi mẹ Kỷ biết được chuyện của An Cẩn Du, lại nghĩ mình chỉ có đứa con , con lại cần có bạn chơi chung, cho nên giữ người lại. Mặc dù sau đó An Cẩn Du chịu thua kém, chuyện học tập và những chi tiêu cần có trong cuộc sống cơ bản đều là chính mình tự cấp tự túc, nhưng phần ân tình của nhà họ Kỉ đối với , An Cẩn Du vẫn ghi nhớ trong lòng. Sau khi biết Kỷ An An thi đậu đại học ở thành phố mình theo học, chủ động đưa ra cầu để bản thân thỉnh thoảng qua chăm sóc ấy.

      đến chỗ này, liền thể cảm thán câu, khi người được Thượng Đế ban cho loại tài năng phi phàm, thường kèm theo thiếu sót ở phương diện khác.

      Mặc dù chỉ số thông minh của nha đầu Kỷ An An này mặc dù cao đến kinh người, nhưng phương diện sinh hoạt hoàn toàn chính là con gà mờ. Những năm này, nếu có mẹ Kỷ, ba Kỷ và An Cẩn Du phí tâm chăm sóc, chỉ sợ là ngôi sao sáng chói Internet Kỷ An An này sớm bị long đong rồi.

      Sau khi hai người An Cẩn Du và Niếp Quân Hạo bước vào nhà Kỷ An An được nửa giờ, phòng khách vốn lộn xộn
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52: Thổ hào Tinh Thành.

      Editor: Trịnh Phương.

      An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo dùng xong cơm nước ở nhà Kỷ An An, cảm thấy thời gian còn sớm, liền đứng lên rời khỏi nhà Kỷ An An, chuẩn bị tới Tinh Thành.

      " thường đến nhà nha đầu kia để nấu cơm cho ta sao?" Ra khỏi nhà Kỷ An An, Niếp Quân Hạo chủ động mở lời với An Cẩn Du.

      Lúc nãy, khi chợ mua thức ăn cùng An Cẩn Du, cảm thấy nghi ngờ. Muốn tới nhà bạn làm khách, nha đầu này còn mua thức ăn làm gì? Nhưng đến nhà Kỷ An An, nhìn An Cẩn Du quen thuộc xách theo những thức ăn kia vào phòng bếp nhà Kỷ An An, mới chợt hiểu ra, ra là nha đầu này là mua thức ăn để tới nhà Kỷ An An nấu cơm. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của và Kỷ An An, hiển nhiên đây phải là lần đầu tiên.

      Mặc dù An Cẩn Du có chút ngạc nhiên vì Niếp Quân Hạo lại chủ động hỏi thăm chuyện của mình, nhưng cảm xúc kinh ngạc này cũng chỉ dừng lại trong chớp mắt mà thôi. Trong đầu An Cẩn Du tự động giải thích hành động này của Niếp Quân Hạo thành tâm huyết dâng trào, đột nhiên hăng hái.

      "Đúng vậy. Mặc dù An An thông minh hơn so với người bình thường, nhưng là năng lực sinh tồn quả thực là khiến cho nhân thần cộng phẫn*. Chỉ cần em ấy đốt trụi phòng bếp, chúng tôi coi như phải cảm ơn trời đất, nào dám trông cậy em ấy có thể tự nuôi sống chính mình. Mặc dù cũng có lúc ở mình, em ấy có thể liên tục gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng nếu ăn nhiều những loại đồ ăn này tốt cho sức khỏe. Hơn nữa, công việc tại của An An phần lớn đều rất tốn chất xám."
      *Cả người và thần đều phẫn nộ.

      An Cẩn Du xong, nhịn được dừng chút,
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Bị người hâm mộ nhìn thấu!

      Editor: Trịnh Phương.

      Lời còn chưa dứt, bé mặt tròn bước ra từ phía sau quầy tiếp tân, tới trước mặt hai người : "Mời hai vị bên này."

      An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo vừa mới rời , tiếp tân vừa còn đoan trang lễ độ tiếp đãi lập tức quay đầu, thèm để ý tới hình tượng mà cùng mấy chị em phía sau khởi động chế độ mê trai.

      "Các thấy , có thấy đẹp trai hàng cực phẩm đó ? là trai đẹp cực phẩm nha! Tôi làm nhân viên tiếp tân ở đây lâu như vậy, nghệ sĩ trẻ trong làng giải trí, gặp qua vô số trai đẹp, thế nhưng có ai vượt qua được sắc đẹp của người vừa rồi, diện mạo quá mức nghịch thiên rồi."

      "Đúng vậy đúng vậy, ô ô ô, chị Duyệt, sao vừa nãy chị gọi em dẫn đường, người ta cũng muốn ngắm soái ca ở khoảng cách gần."

      Tiếp tân bị oán trách giơ tay vỗ tiếp tân trẻ còn khóc cái, khinh thường : "Chỉ dựa vào trình độ mê trai này của , cho phải là đường đều nhìn về phía trai đẹp mà chảy nước dãi sao? Dọa người ta chạy mất làm thế nào?"

      "Hu hu hu..."

      " biết sao, sao tôi lại có cảm giác mới soái ca vừa rồi nhìn quen mắt nha?"

      Lời của bé khác ở bên cạnh thành công hấp dẫn chú ý của mọi người, chị Duyệt kinh ngạc nhìn về phía bé kia : " phải là Tiểu Thất vô tình gặp được soái ca này chứ? Loại chuyện như vậy thế nhưng chia sẻ cùng các chị em, lá gan của lớn nha." Di4end^l®eq&uyd¦on

      được gọi là Tiểu Thất cuống quít tránh khỏi móng vuốt của mấy chị em đồng nghiệp đưa tới, cuống cuồng : "Sao em có thể gặp được người đẹp trai như vậy chứ? Nếu em từng gặp qua, sao em có thể quên được. Cho em chút thời gian, em suy nghĩ."

      Tiểu Thất nhíu mày trầm tư mấy phút, giống như là chợt nhớ ra cái gì đó, hai mắt tỏa sáng rút điện thoại của bản thân ra, bàn tay dưới chú ý của mọi người, mở ra trang đầu của Microblogging.

      Tiểu Bình: "..."
      "Oh my god, ấy. Tôi tại sao lại nhìn quen mắt như vậy, ra là mặc cổ trang, nhất thời nhận ra. Chậc chậc, xin lỗi nam thần, thân là người mê sắc đẹp thế nhưng em lại nhận ra từ cái nhìn đầu tiên, em có tội."

      Mấy người bên cạnh nhìn Tiểu Thất luôn luôn khéo léo chợt lộ ra vẻ luống cuống như vậy, đều khỏi có chút kinh ngạc, đồng thời cũng càng thêm tò mò đối với thân phận của soái ca kia.

      "Tiểu Thất bé , biết người vừa rồi là ai sao? Vậy mau mau."

      Tiểu Thất kích động đến đỏ bừng cả khuôn mặt : " ra tôi cũng biết rốt cuộc ấy tên là gì, chỉ là tình cờ nhìn thấy có người đăng hình của ấy lên Microblogging, chỉ cần nhìn qua liền bị mê hoặc QAQ Các cũng biết khi mặc cổ trang, nhìn ấy đẹp trai bao nhiêu. Chậc chậc, là nhìn người lần liền thương nhớ."

      "Hóa trang cổ trang ở chỗ nào? Cho chúng tôi nhìn chút ." Mọi người nghe lời của Tiểu Thất, tất cả lập tức đều trở nên hăng hái, thúc giục Tiểu Thất lấy hình năm thần ra.

      Tiểu Thất che giấu được, rốt cuộc vẫn thể nào giữ được tấm ảnh quý giá chụp nam thần của mình, chỉ đành phải trơ mắt nhìn nam thần bị mọi người vây xem.

      "Ai nha, rất đẹp mắt. Lần đầu tiên tôi thấy có người hóa trang cổ trang mà làm mất nửa điểm mạnh mẽ của đàn ông nha."

      "Tất nhiên, nam thần nhà tôi là công tử thời cổ tao nhã, giỏi văn giỏi võ, phẩm cách cao thượng. Thấy ? Còn có người là nam thần nhà ta tay dũng cảm bay lên cứu bé khỏi tai nạn đụng xe nha, là đẹp trai ngây người."

      Tiểu Thất vừa như vậy, những người khác mới phát phía dưới mỹ nam cổ trang quả là khoảng trống rỗng, mọi người nhìn chòng chọc vào bức hình, trong nháy mắt bị bản lĩnh hoa lệ của trai đẹp thu phục.

      "Mẹ nó, đây là treo lên bằng dây cáp , nhất định là treo bằng dây cáp." DжL}Q_Đ

      "Ai, đúng đúng, cái này tôi xem qua, còn lên kênh tin tức radio, sao có thể là hàng giả treo bằng dây cáp. Đây là cao thủ võ lâm hàng giá , cao thủ võ lâm 100%! Chậc chậc, người đường may mắn, về sau tôi cũng muốn làm fan não tàn của nam thần. Nam thần mặc cổ trang quả là đẹp trai đến ngây người!"

      Tiểu Thất thấy có người ca ngợi nam thần của mình càng kích động: "Đúng vậy đúng vậy, nam thần mặc cổ trang quả là đẹp trai đến trào máu, cho nên vừa rồi thấy nam thần mặc cổ trang , tôi mới thể nhận ra ngay, nhưng mà vẫn là đẹp trai như vậy. Chị Duyệt, vất vả em mới có cơ hội tiếp xúc gần gũi cùng nam thần, cứ như vậy bị chị phá mất, em liều mạng với chị!"

      "Tiểu Thất, tỉnh táo chút."

      Lầu của Tinh Thành- nơi tiếp khách, trở nên rối tung rối mù trong khoảnh khắc, mà đầu sỏ tạo nên trận hỗn loạn này- Niếp Quân Hạo vẫn hồn nhiên hay biết mình
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Oan gia ngõ hẹp.

      Editor: Trịnh Phương.

      Tô Minh Duệ hóa đá trong chốc lát, rốt cuộc thoáng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía hai người An Cẩn Du cũng nhiều thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu mà lúc trước có: "Ách, tôi có thể mạo muội hỏi câu là tại sao Niếp có hộ khẩu ?"

      "Tôi…" Niếp Quân Hạo vừa định mở miệng, tay phải lại bị An Cẩn Du lặng lẽ nắm lấy bên dưới bàn.

      An Cẩn Du nhìn ra tìm tòi nghiên cứu cùng phòng bị ràng tại đáy mắt của Tô Minh Duệ, biết người khác có thể là hiểu lầm, dù sao cái từ có hộ khẩu này cũng phải là chuyện vinh quang gì.

      " Tô, chuyện là như này." An Cẩn Du điều chỉnh sắc mặt, lựa chọn ngôn từ để : "Bạn tôi có hộ khẩu là bởi vì ấy sinh ra ở thôn vô cùng vắng vẻ lạc hậu ở trong núi. Trong thôn đó, mọi người cũng vô cùng trọng nam khinh nữ, nhà bạn tôi cũng ngoại lệ. Trong mắt bọn họ, chỉ có con căn bản thể nối dõi tông đường."

      tới chỗ này, An Cẩn Du than tiếng, rất là bất đắc dĩ : "Nhưng đáng tiếc, cha mẹ bạn tôi có tiền đồ, sinh rất nhiều con nhưng vẫn toàn con . tại phải đều làm kế hoạch hoá gia đình sao? Nhưng, cũng hiểu tư tưởng phong kiến mà, sinh được con trai nhất quyết chịu bỏ qua, cho nên sau khi sinh được năm đứa con , cuối cùng mới họ mới có thể khổ sở sinh hạ bé trai duy nhất là bạn tôi." Di*end3anl!e~qu&yd(o_n

      An Cẩn Du đến đây liền lén dò xét Tô Minh Duệ cái, thấy thái độ của ta có chút buông lỏng, lúc này mới tiếp tục dối: "Vừa nãy tôi cũng rồi, nhà bạn tôi ở vùng nông thôn vắng vẻ lạc hậu, trong nhà giàu có, lại sinh nhiều con, vì nuôi sống những đứa bé này mà nghèo rớt mồng tơi, chứ chi là cầm tiền làm chứng minh thư, cho nên nhà bạn tôi mực tránh đội sản xuất, hộ khẩu cũng chỉ có tên hai đứa con, mấy đứa sinh sau cũng dám viết vào hộ khẩu, cho nên mới biến thành bộ dáng bây giờ."

      An Cẩn Du dừng câu chuyện, cắn cắn môi, cố gắng để cho thái độ của mình lộ ra chút hốt hoảng nào, nhưng kỳ trong lòng lo
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :