1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 81

      Địa điểm Kiều Trạch bố trí là vùng núi cực kỳ hoang vu.

      muốn có được tín nhiệm tuyệt đối của Thương Kỳ và Ngô Man Man, nhất định hàng phải dựa theo cầu đưa đến tay họ, trong quá trình giao dịch thể xảy ra cố bất ngờ nào được.

      Nhưng đây là ma túy, hơn nữa lại là ma túy số lượng , thể nào để số thuốc này tuồn vào thị trường được, nên cảnh sát chỉ có thể nhân lúc Ngô Man Man với đạo diễn Giải giao dịch mà hành động.

      Nhưng thời gian địa điểm với đạo diễn Giải Ngô Man Man chưa cho biết, càng có khả năng để Lộ Miểu hay.

      Chỉ cần Lộ Miểu biết chuyện bọn họ giao dịch, cũng tìm hiểu hay để lại dấu vết nào ở công ty lý thyết, Lộ Miểu có thể loại trừ nghi ngờ.

      Bọn họ có thể nghi ngờ những người biết tình, nghi ngờ người vận chuyển ma túy, thậm chí là nghi ngờ đạo diễn Giải, nhưng thể nào rơi xuống Lộ Miểu được.

      Kiều Trạch phái hai cảnh sát truy bắt ma túy giao dịch cùng Ngô Man Man.

      Còn và Thẩm Ngộ ở sườn đất cách đó xa, cầm ống nhòm quan sát.

      Thẩm Ngộ sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, phòng ngừa có điều bất trắc.

      Đúng 0 giờ, chiếc xe tải từ từ chạy đến, hai thanh niên trẻ tuổi nhảy xuống từ xe, cao thấp.

      Tên lùn thân thủ nhanh nhẹn, nhìn có vẻ là tên cầm đầu.

      Tên cao người hơi gầy, động tác nhanh chậm, gáp gáp như tên lùn.

      Gã ta vừa xuống xe liền đứng bên cửa, nhìn quanh bốn phía, xoay lưng về phía Kiều Trạch và Thẩm Ngộ.

      Kiều Trạch lấy điện thoại ra, lén chụp dáng người hai tên kia lại.

      Sau hai tiếng tách, cậu thanh niên dáng cao đột nhiên quay đầu lại, khi gương mặt tuấn tú lọt vào màn ảnh tay Kiều Trạch run lên.

      Thẩm Ngộ nhạy cảm phát hơi thay đổi, bèn quay đầu nhìn .

      Kiều Trạch lặng im tiếng động chụp lại người cậu ta.

      Thẩm Ngộ thấy hai người họ đến nơi bọn họ bố trí sẵn, nhờ sườn đất mà cẩn thận đứng lên, từng bước đến gần xe bọn họ, nhân lúc hai người nọ có đó len lén cài thiết bị theo dõi loại lên gương chiếu hậu.

      Hai người kiểm hàng rất nhanh, sau đó lái xe tải rời .

      Trước khi Thẩm Ngộ quay lại về sườn đất, phát Kiều Trạch nhìn theo hướng xe tải rời với ánh mắt đầy suy tư.

      “Sao thế?” hỏi, xong việc đứng lên, chuẩn bị lên xe, thông báo những người khác theo dõi chiếc xe tải kia.

      “Có vẻ tình hình ổn lắm.” Kiều Trạch thấp giọng , đứng lên, “Nhất định phải bắt sống kẻ cao kia.”

      Thẩm Ngộ đưa mắt nhìn hướng xe tải rời , gật đầu, người nhảy lên xe.

      Kiều Trạch tham dự lần vây bắt lần này.

      Kiều Trạch gửi video quay quá trình giao dịch thành công và người của ta nhận hàng an toàn rời ch Ngô Man Man, sau đó gọi video đến, Kiều Trạch vẫn là dáng vẻ thờ ơ kiêu căng đó.

      Ngô, hàng an toàn đưa rồi, bao giờ gửi số dư tài khoản cho tôi đây?”

      Ngô Man Man cười: “Tổng giám đốc Kiều vội cái gì chứ, đợi chúng tôi suôn sẻ nhận được tiền, còn sợ nợ sao?”

      Kiều Trạch cười cười, cũng đòi nợ nữa, nếu giờ Ngô Man Man mới chuyển tiền đến mà lúc sau lại xảy ra chuyện, ngược lại rất dễ khiến người ta sinh nghi.

      Ngô Man Man cầm ly rượu lên kính ly: “Khó có được vụ làm ăn lớn, tổng giám đốc Kiều cũng đến cùng ăn mừng chứ?”

      Khóe miệng Kiều Trạch kéo lên: “Địa chỉ.”

      Nửa tiếng sau, Kiều Trạch xuất ở hội sở mà Ngô Man Man hẹn.

      Ngô Man Man ngạc nhiên: “Miểu Miểu đến sao?”

      Kiều Trạch ngồi xuống đối diện ta: “ phải buổi chiều ấy với sao? Sao Ngô lại hỏi là chúng tôi chứ?”

      Cầm chai rượu lên tự rót cho mình ly, khẽ cười với ta và Thương Kỳ, uống hớp dài, cơ thể thả lỏng ngồi dựa ra sau sô pha, lúc này mới nhìn sang Ngô Man Man: “ Ngô này, hàng giao cho các rồi, liệu trả người phụ nữ của tôi về được chưa?”

      Nụ cười tươi rói môi Ngô Man Man bỗng cứng , rồi sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Tổng giám đốc Kiều gì thế chứ, phải tôi thấy gần đây Miểu Miểu bận việc quá mệt mỏi, thêm chuyện quét khiêu dâm mấy hôm trước lại kinh động đến em ấy, nên mới để bạn bè cùng em ấy ra biển dạo chơi khuây khỏa mà thôi.”

      Kiều Trạch cười cười, nghiêng đầu nhìn .

      Chiều nay Lộ Miểu về, gọi cho là công ty tổ chức tiệc sinh nhật cho nhân viên du thuyền.

      Bề ngoài nhìn như có vẻ để Lộ Miểu giải trí, thực tế lại chẳng qua chỉ là muốn mượn Lộ Miểu để hãm chân, đề phòng trong quá trình giao dịch xảy ra điều mong muốn.

      Ngô Man Man vẫn nở nụ cười nhạt, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lộ Miểu: “Miểu Miểu à, bây giờ tụi chị với tổng giám đốc Kiều ở bên hội sở cửa vịnh đây. Phòng em chắc cũng xong tiệc rồi chứ nhỉ, có muốn lại đây tụ tập ?”

      Rồi sau đó cúp máy, cười nhìn Kiều Trạch: “Miểu Miểu khoảng tiếng sau đến.”

      Chưa đầy giờ sau Lộ Miểu đến, cùng còn có mấy đồng nghiệp trong công ty, cả Tô Minh nữa, nhìn quả giống vừa mới tham gia tiệc công ty xong.

      Lúc Lộ Miểu ngang qua người Kiều Trạch bị Kiều Trạch túm lấy ngồi xuống đùi, tay vòng qua vai , để người dựa vào cổ.

      Tô Minh vòng qua , ngồi xuống bên cạnh Thương Kỳ.

      Ngô Man Man nghiêng đầu nhìn Tô Minh: “Chiều nay chơi sao rồi?”

      “Rất vui.” Tô Minh nhìn Lộ Miểu ở cạnh bên cái, “Nhất là Lộ Miểu, cả buổi đều chơi lượt mạt chược với mọi người.”

      Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu trong lòng: “Em có thể chơi được mạt chược ư?”

      Lộ Miểu lúng túng: “Cũng tính là thành thạo, do giám đốc Tô dạy hay, ấy luôn ngồi cạnh em dạy em tìm bài ngon.”

      Ngô Man Man cười: “Miểu Miểu à, câu này của em… khiến tổng giám đốc Kiều ghen đấy nhé.”

      Tay Kiều Trạch thuận thế vỗ lên đầu Lộ Miểu cái: “Hết tiếp đạo diễn Giải rồi lại tiếp giám đốc Tô… Lộ Miểu à, tôi chưa đủ tốt với em sao?”

      Rồi sau đó nhìn Tô Minh như cười như : “Giám đốc Tô này, thế nào Lộ Miểu cũng là người của tôi, bớt chuyện cắm sừng lên đầu tôi phải tốt hơn sao?”

      Khóe miệng Tô Minh kéo lên nụ cười chế giễu: “Tổng giám đốc Kiều gì thế chứ. du thuyền tối nay có ít người nhìn, tôi nào dám chạm đến sợi tóc của ấy chứ.”

      “Lại chuyện lần trước công tác, ra ngoài cả nửa tháng, thử hỏi ấy xem tôi có dám động đến ấy ?” Tô Minh ngẩng đầu nhìn người đàn ông gầy ngồi bên cạnh Ngô Man Man, “A Cao, mấy ngày ở Quảng Châu cậu theo tôi tấc cũng rời, cậu cho ấy biết, trừ lúc công việc ra, tôi có từng động đến Lộ Miểu ?”

      Người đàn ông tên “A Cao” cười tiếp lời: “Tổng giám đốc Kiều này, giám đốc Tô của chúng ta phải người như thế đâu, ấy làm mấy chuyện đục khoét như vậy đâu.”

      Kiều Trạch cười gì, tay vẫn đặt tóc Lộ Miểu, khẽ vuốt .

      Ngô Man Man thấy khí có vẻ gượng gạo, bèn rót rượu mời mọi người cùng uống.

      Kiều Trạch thôi cười, đẩy Lộ Miểu ra, mặt đổi sắc cầm rượu lên cạn ly với mọi người, hơi uống sạch.

      Ngô Man Man nhìn Lộ Miểu ngồi bên, để lộ nét xấu hổ và hiu quạnh mặt, bèn rót riêng cho ly.

      Lộ Miểu mỉm cười, miễn cưỡng nhận lấy.

      Ngô Man Man đoán có lẽ chuyện hôm đó phải tiếp đạo diễn Giải khiến xấu hổ, lại thích nhìn bộ dạng vừa muốn xác nhận chủ quyền lại chán ghét này của Kiều Trạch, bất giác mấy câu giúp Lộ Miểu: “Lại nữa, tổng giám đốc Kiều à, chuyện tối hôm đó là do tôi trước với Miểu Miểu mà đưa người , lúc ấy Miểu Miểu liều chết muốn, quả sau đó cũng xảy ra chuyện gì, phải cảnh sát đến đó rồi sao, nếu có chuyện gì sao ấy với đạo diễn Giải có thể nhanh chóng được thả như thế?”

      “Bên đạo diễn Giải tôi .” Kiều Trạch cong khóe môi, “Nhưng ấy là do tôi chi ít bạc và nhân mạch mới bảo lãnh ấy ra được. Còn về những chuyện xảy ra…”

      đưa mắt nhìn ta: “ Ngô lại có mặt ở trường, biết sao?”

      Ngô Man Man dám hé răng nữa, những người khác trong phòng cũng lên tiếng.

      Thương Kỳ cười hòa giải: “Kiều Trạch, lời này của đúng rồi, Lộ Miểu người ta thế nào cũng theo nhiều năm, tin chúng tôi sao, nhưng lẽ tin ấy?”

      Kiều Trạch cười cười, nhưng lại rất nhanh thôi cười: “Đúng là tin được.”

      Liếc mắt nhìn Lộ Miểu, cằm lại hất về phía Tô Minh: “Nếu em với giám đốc Tô ăn ý như thế, với cả giám đốc Tô hẳn cũng để ý chuyện mặc giày cũ, tôi thấy, hay là sau này em theo ta .”

      “…” Lộ Miểu sững sờ, vẻ mặt tin nổi.

      Ngô Man Man cũng nhìn nổi nữa, lời này của Kiều Trạch khó nghe, dù là ta cũng nhịn được nữa, bèn kéo Lộ Miểu đến bên cạnh mình.

      “Tổng giám đốc Kiều, lời này của hơi quá rồi.”

      còn điện thoại vang lên, dỗ dành Lộ Miểu mấy câu rồi xoay người nghe mắt, thần sắc từ từ cứng lại.

      Bất giác mọi người trong phòng nhìn về phía .

      Kiều Trạch cũng thôi cười, bình tĩnh nhìn .

      Rất nhanh Ngô Man Man cúp máy, vẻ mặt tuy vẫn nặng nề nhưng cố miễn cưỡng nặn ra nụ cười với Kiều Trạch: “Kiều Trạch, bên công ty chúng tôi gặp vài chuyện, có thể phải về trước giải quyết, hôm khác lại hẹn ăn.”

      Lộ Miểu ngạc nhiên : “ xảy ra chuyện gì thế?”

      Ngô Man Man lắc đầu: “ có gì.”

      Lại dặn dò : “Em với tổng giám đốc Kiều về trước , có gì với tổng giám đốc Kiều cứ từ từ mà chuyện.”

      Kiều Trạch ngồi yên cử động, trầm ngâm nhìn Ngô Man Man: “ Ngô, vậy còn tiền của của tôi?”

      Ngô Man Man: “Tiền nhất định vào tài khoản của , điều này với quản trị Thái cứ yên tâm.”

      Kiều Trạch gật đầu, cũng hỏi nhiều nữa, dứt khoát đứng lên, xoay người ra cửa.

      Lộ Miểu bình bịch chạy đuổi theo.

      Kiều Trạch quay đầu nhìn cái: “ phải bảo để em theo giám đốc Tô rồi sao?”

      “…” Sắc mặt Lộ Miểu lại xấu hổ, lúc nhìn Kiều Trạch, lúc lại nhìn Tô Minh, có chút lúng túng, người nhìn như sắp khóc đến nơi.

      Ngô Man Man thể cứ để hai người họ dây dưa như vậy được, bèn nhìn Tô Minh cái.

      Tô Minh đứng lên, nhìn sang Kiều Trạch: “Tổng giám đốc Kiều, dù có tin hay tôi với Lộ Miểu tuyệt đối trong sạch. Nếu chán ghét được thôi.”

      Lại nhìn Lộ Miểu: “Lộ Miểu, cứ ở lại , theo tôi, tôi cho ăn ngon mặc đẹp.”

      Kiều Trạch cười khẽ tiếng, xoay người rời .

      Lộ Miểu chần chừ nhìn Tô Minh, cắn môi dưới, cuối cùng vẫn theo ra ngoài.

      Ngô Man Man lắc đầu cười: “Đồ ngốc.”

      để ý đến nữa.

      Lộ Miểu theo Kiều Trạch lên xe.

      Sau khi xe nhanh chóng chạy ra khỏi hội sở, Lộ Miểu nhịn được nữa, tức giận quay đầu nhìn : “Rốt cuộc làm trò gì đấy?”

      Kiều Trạch nhìn : “Ngay cả tôi giỡn mà em cũng hiểu nổi, vậy còn đòi diễn kịch cái gì chứ?”

      Lộ Miểu: “…”

      nghiêng đầu sang chỗ khác, để ý đến nữa.

      để ý đến lượt nhịn được, giơ tay về phía , xoa đầu : “Giận rồi sao?”

      Lộ Miểu phớt lờ .

      Kiều Trạch lại nhéo má : “Giận ư?”

      Cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn : “ giận, em cân nhắc lời tổng giám đốc Kiều .”

      Kiều Trạch: “ gì nào?”

      “Nếu em với giám đốc Tô ăn ý như thế, với cả giám đốc Tô hẳn cũng để ý chuyện mặc giày cũ, tôi thấy, hay là sau này em theo ta .” Lộ Miểu đem từng câu từng chữ trả lại cho , rồi bổ sung thêm: “Em cảm thấy giám đốc Tô tệ.”

      Kiều Trạch gật đầu: “Đúng là tệ.”

      Lại nhìn sang : “Tôi bảo em gây dựng liên lạc bình thường với Tô Minh, kết quả em với tôi thế nào?”

      “Trò chuyện cũng thuộc dạng liên lạc bình thường.” lại đem những câu ở Macau trả lại cho .

      Lộ Miểu lúng túng, đôi co với nữa, chỉ tức giận làm lơ , sau khi về nhà cũng để ý, tính về phòng lại bị Kiều Trạch kéo từ đằng sau vào lòng, lưng dán chặt lấy đồi ngực an.

      nghiêng đầu hôn lên hai má : “Còn tức giận sao?”

      Lộ Miểu rụt cổ né nụ hôn của : “ cho em biết chuyện gì xảy ra em giận nữa.”
      Snow thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 82

      Kiều Trạch bị cơn giận của làm bật cười, nhéo lấy má , xoay người lại, đối mặt với .

      Lộ Miểu vẫn phồng má, kéo cổ tay : “ nhanh nhanh tí .”

      Người nhìn quả tức giận, cũng cáu gắt với , mặc kệ những lời vừa , thái độ vừa nãy của đả kích người khác đến đâu, cũng chỉ đơn giản xem đóng kịch, hoàn toàn nghĩ nhiều.

      có chút hai lòng với , có khi vẫn tình nguyện tin chỉ vì công việc.

      Đúng là ngốc.

      Kiều Trạch giơ tay ôm .

      Lộ Miểu hiểu vì sao lại ôm mình như thế, kéo cổ áo thúc giục: “ nhanh lên , rốt cuộc là thế nào?”

      “Cũng chỉ là diễn kịch thôi.” Kiều Trạch ôm ngồi xuống sô pha, để người ngồi yên đùi, cho lộn xộn, “Hai hôm nay bọn tôi đánh vào nhà máy sản xuất ma túy của Thương Kỳ với Ngô Man Man. Cuộc gọi lúc nãy của Ngô Man Man, có thể số hàng tối nay chúng vận chuyển bị cảnh sát bắt giữ.”

      “…” Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn , sao chẳng hay biết điều gì.

      “Điều muốn chính là em cứ giữ nguyên trạng thái biết chuyện như thế.” Kiều Trạch nhìn , “Dù em diễn đạt đến đâu vẫn có thể lộ sơ hở, chỉ cần họ nhìn em quá ba phút, ánh mắt thần thái em thể nào chân trăm phần trăm được. Đây phải là chuyện , Ngô Man Man thể nào để em gạt như trước được.”

      “Với cả chuyện này căn bản cũng cần đến lượt em ra mặt, nên em cần phải biết nội tình, ngược lại dễ khiến em trở thành mục tiêu hơn. Cái gì cũng biết, mặc kệ tôi gì, làm gì, thậm chí mắng cái gì, em chỉ cần ở trạng thái rơi vào sương mù hay biết gì là đủ rồi.”

      “Hồi tối trong phòng bao cố ý thế, chỉ là muốn mượn tranh chấp làm ở Thương Kỳ với Ngô Man Man ba tin tức. , cả tối nay em đều bị chúng theo dõi chặt chẽ, Tô Minh có thể chứng minh, nên bất kể xảy ra chuyện gì, em thể nào hiểu được. Hai, rất để tâm đến chuyện Ngô Man Man đẩy em ra tiếp đạo diễn Giải kia, tôi cảm thấy mất mặt mũi, với bên ngoài biểu đạt vẻ bất mãn của tôi với Ngô Man Man tay điều khiển chuyện này, với bên trong là để chỉnh em. cách khác, em rất quan trọng với tôi, nhưng cái quan trọng này là dựa quan trọng thể diện, chỉ là quan trọng đến mức tôi phải bảo vệ em.”

      “Đại khái với tình hình bây giờ của Thương Kỳ và Ngô Man Man chính là dựa vào kết hợp lợi ích. Xử lí như thế, sau này nhiếu ít Ngô Man Man để mặt đến thể diện của tôi, bớt sắp xếp cho em mấy vụ tiếp rượu khỉ gió kia, còn mặt khác, có mấy phần đồng cảm, thành ra cũng vơi bớt cảnh giác với em.”

      Đặc biệt khi những lời này, dáng vẻ lúc đó của là mù mịt sắp khóc, rất dễ dọa người.

      Ngô Man Man có người nào để tâm , nhưng gặp được người có cảnh ngộ tương tự, dù sao cũng có mấy phần động lòng, nhân viện bắt đầu nảy sinh thương hại.

      Tính cảnh giác của con người rất dễ bị đánh mất khi đồng cảm và thương xót như thế này.

      Cái Kiều Trạch muốn chính là Ngô Man Man vơi bớt cảnh giác với Lộ Miểu, ta càng nghiêng về nhiều phương diện tình cảm, lí trí cũng có khuynh hướng tin hơn.

      “Tin thứ ba là gì?” Lộ Miểu nãy giờ chưa lên tiếng quay đầu hỏi .

      Kiều Trạch : “Cái này liên quan đến em, Chỉ là cho chúng ấn tượng như thế thôi, chuẩn bị khi cần đến.”

      “Thỉnh thoảng cứ sống mơ hồ đối với em mà cũng là chuyện tốt. Trong giai đoạn tại em cứ giả ngốc thế , lòng dạ dựng mối quan hệ tốt với Ngô Man Man.” Kiều Trạch giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Tôi đến cục chuyến xem trước, em nghỉ ngơi sớm .”

      Lộ Miểu theo bản năng đứng lên: “Em cũng .”

      Kiều Trạch đè ngồi xuống: “Lúc này em cứ yên ổn ở nhà đợi, đừng chạy lung tung.”

      cho theo, mình đến cục.

      Vừa lúc Thẩm Ngộ thẩm vấn phạm nhân xong ra.

      “Tình hình sao rồi?” Kiều Trạch hỏi.

      Thẩm Ngộ: “Bắt tại trận, người cũng giải về rồi, ngoại trừ tên cậu muốn bắt sống ra.”

      Kiều Trạch nhíu mày: “Cụ thể?”

      “Chạy rồi, ăn viên đạn mà vẫn để ta trốn thoát được.” Thẩm Ngộ đặt tài liệu thẩm vấn trong tay xuống, “ ta quen thuộc địa hình bên đó, thân thủ cũng tệ, lại đem theo bom khói, thừa dịp lộn xộn chạy trốn.”

      Rồi nhìn Kiều Trạch: “Sao thế, cậu quen ta?”

      Kiều Trạch chậm rãi lắc đầu: “ lắm.”

      Lại ngước mắt nhìn : “Tên là gì?”

      “Bọn chúng gọi ta là ‘ Siêu’, bối cảnh thân phận tạm chưa . ai có thể được rốt cuộc ta là người ở đâu, tên là gì, cần phải làm bước điều tra nữa.”

      Kiều Trạch gật đầu, truy hỏi thêm.

      Chuyện tối cùng ngày hôm ấy cảnh sát vây bắt liền được phát lên weibo chính thức, nhận được rất nhiều báo án từ người dân, nào là vị đạo diễn họ Giải nào ở tiểu khu nào đó tụ tập hít ma túy, cảnh sát dựa vào manh mối của người dân, điều tra theo đường dây này, vào lúc tiến hành giao dịch ma túy với con buôn truy bắt quy án, số con nghiện nhiều đến kinh khủng, cảnh sát tiến được bước trong điều tra.

      Đem toàn bộ tiêu điểm của vụ án này chuyển hướng sang vị đạo diễn họ Giải.

      Hôm sau, Kiều Trạch cầm tờ báo, sáng sớm đến công ty của Thương Kỳ, ngồi ở phòng khách đợi Thương Kỳ với Ngô Man Man.

      Nửa tiếng sau cuối cùng Thương Kỳ và Ngô Man Man cũng xuất , cùng còn có cả Tô Minh.

      Thấy người vào, Kiều Trạch mỉm cười với bọn họ, ánh mắt dừng mặt Ngô Man Man: “ Ngô, số dư tài khoản khi nào thanh toán được đây?”

      Thái độ của rất mập mờ, Ngô Man Man lần ra được suy nghĩ của , chỉ cong khóe miệng cười cười: “Tổng giám đốc Kiều đấy à, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?”

      “Tôi sợ nếu mình đến, số tiền đó có cơ hội nhận được.” Kiều Trạch ném tập báo lên bàn, “ Ngô, tối qua ấp úng chịu , hẳn là chuyện này đúng ? Là sợ ra tôi lập tức tìm giục gửi tiền? Hay là nghĩ quỵt nợ chưa đủ?”

      Nghiêng đầu đưa mắt đạo diễn Giải báo: “Tìm cái người thế biết, bị cảnh sát theo dõi từ sớm mà mấy người cũng hay biết? Nếu số hàng này vào tay chúng tôi xong xuôi cả rồi.”

      Rồi lại nhìn ta: “ Ngô này, , rốt cuộc là người của các miệng có kín thế? Nếu đào sâu xuống tí nữa, vậy lần buôn bán này còn muốn làm nữa hay ?”

      Thương Kỳ cười tiếp lời: “Tổng giám đốc Kiều cứ yên tâm , ai mà chẳng có lúc sẩy chân, nhiều năm thế rồi, trong ngoài bắt được bao nhiêu người, phải tôi vẫn đứng vững như trước sao?”

      Kiều Trạch cũng cười theo: “Có lời này của tổng giám đốc Thương, quản trị Thái của chúng tôi yên tâm rồi.”

      Rồi đổi sắc mặt: “Vậy tổng giám đốc Thương, khi nào trả thù lao đây?”

      Thương Kỳ khó xử: “Tổng giám đốc Kiều à, xem tôi mới xảy ra chuyện, tin tức căng, tiền cứ chuyển qua chuyển lại rất dễ khiến cảnh sát theo dõi, xem ra cái này phải tạm hoãn lại .”

      Kiều Trạch trầm ngâm lúc rồi gật đầu đồng ý, dồn ép tiếp nữa, hôm nay đến đây chỉ vì muốn cướp cơ hội trước, ôn tồn điềm đạm hàn huyên lúc rồi trước.

      Thính giác của chưa khôi phục, tranh cãi với Thương Kỳ và Ngô Man Man hoàn toàn nhờ vào việc đọc khẩu hình, vừa rời khỏi môi trường phải mặt đối mặt thế này, thế giới xung quanh liền rơi vào tình trạng tiếng động, nên khi ra khỏi thang máy cảm nhận được tiếng bước chân đến gần, ra khỏi thang máy liền rẽ trái về phía cửa lớn, ngờ đến ngã rẽ vấp phải trẻ tuổi, ta lảo đảo suýt ngã, theo bản năng giơ tay ra đỡ, đến khi ta ngẩng đầu lên cám ớn trong nháy mắt khuôn mặt cứng đờ .

      “Giang Hành?” ta thất thanh kêu lên, giọng run run.

      Đúng lúc Lộ Miểu vừa xuống lầu, Hoàng Giai Ngâm muốn đến, Ngô Man Man nhờ xuống đón người.

      vừa ra khỏi thang máy liền thấy hai người họ đứng đối mặt, cùng với mất kiềm chế mặt Hoàng Giai Ngâm.

      Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Trạch. đưa lưng về phía .

      “Chị Giai Ngâm.” Lộ Miểu gọi ta tiếng, về phía ta, đến bên cạnh lén nhìn Kiều Trạch cái.

      Kiều Trạch lạnh mặt, còn có vài phần phức tạp.

      So ra Hoàng Giai Ngâm kích động hơn nhiều, người lập tức nắm chặt lấy cánh tay Kiều Trạch, dáng vẻ nhìn như sắp khóc đến nơi: “ chưa chết, quả nhiên chưa chết! Vì sao phải giấu em?”

      Kiều Trạch mấp máy môi, gỡ cánh tay ta xuống, nhưng ta lại mất chế, lập tức nhào vào lòng Kiều Trạch, ôm chặt lấy , khóc toáng lên, giường như vô cùng đau khổ.

      Tình hình như thế khiến Lộ Miểu luống cuống, biết nên xử lí thế nào, theo bản năng nhìn sang Kiều Trạch.
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 83

      Lộ Miểu gọi điện cũng nhắn tin cho Kiều Trạch, mình ở nhà đợi , đợi đến mức ngủ gục.

      Hơn chín giờ Kiều Trạch mới về, vừa bước vào nhà trông thấy Lộ Miểu nằm sô pha, người chỉ đắp chiếc chăn mỏng.

      đến, cúi người gọi mấy tiếng.

      Lộ Miểu mơ màng mở to mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, chỉ lẩm bẩm: “Về rồi à…”

      Rồi lật người ngủ tiếp.

      “Về phòng rồi ngủ.” dịu giọng khuyên, vỗ vỗ vai , Lộ Miểu gật đầu theo bản năng, vừa ngáp vừa về phòng, tới trước cửa mới nhớ chưa giải thích chuyện với Hoàng Giai Ngâm, nhịn được quay đầu nhìn cái, Kiều Trạch định về phòng rồi nhưng thấy quay đầu nhìn mình, bèn hỏi : “Sao thế?”

      Lộ Miểu lắc đầu, thấy có ý chủ định , cũng chẳng buồn hỏi, tự mình quay về phòng.

      Kiều Trạch tắm, nửa nằm giường, còn buồn ngủ nữa mà thay vào đó lại thấy buồn, rất thích chuyện điều gì mình cũng hay biết như thế này.

      Chuyện nhà máy sản xuất ma túy của Ngô Man Man với Thương Kỳ liên quan đến công việc, vì lo cho an toàn của nên mới giấu diếm, điều này có thể hiểu, nhưng còn Hoàng Giai Ngâm…

      Nhớ đến dáng vẻ Hoàng Giai Ngâm ôm khóc đến khàn cả giọng, lòng lại man mác buồn.

      Kiều Trạch tắm rửa rất nhanh, lúc ra trực tiếp đến phòng , dạo gần đây đều ngủ bên chỗ của .

      “Còn chưa ngủ sao?” Thấy ngồi dựa vào đầu giường, nhìn rời, Kiều Trạch nhàng hỏi, “ phải vừa nãy còn mệt lắm sao?”
      Trong lòng Lộ Miểu càng buồn hơn: “Chuẩn bị ngủ.”

      Rồi đưa lưng về phía nằm xuống.

      Kiều Trạch nhanh chóng lên giường, từ đằng sau kéo vào lòng, cúi đầu định hôn , nhưng lại co người lại, ý tứ né tránh rất ràng.

      Kiều Trạch lật người lại, tầm mắt dừng mặt đánh giá hồi, cuối cùng dừng lại trong mắt .

      Lộ Miểu nảy sinh khó chịu, mím môi muốn nhìn .

      “Em muốn ngủ.”

      cúi đầu , lại định xoay người bị Kiều Trạch giữ lấy bả vai, để đưa lưng về phía nữa.

      nhìn , vẻ mặt bình tĩnh.

      “Muốn hỏi cái gì, trong lòng có tâm gì, định với tôi sao?” .

      Lộ Miểu cụp mi mắt, giọng dần: “ biết em để ý cái gì mà, thể chủ động giải thích với em, còn muốn em hỏi sao?”

      ràng là ta ôm , vất bỏ em rồi với t, vì sao còn ép em truy hỏi mới ? Dù có giải thích với em, trong lòng em vẫn còn vướng mắc, nghĩ liệu có khi nào gạt em hay .” ngước mắt nhìn , “Dù sao em cũng mặc kệ với ta có quá khứ hay , nếu thích ta chúng ta chia tay , em muốn làm lốp xe dự phòng.”

      “Dù là vấn đề lập trường của hai người mà thể nào đến với nhau, nhưng chỉ cần trong lòng ta, em đều muốn ở bên . Em thích lúc ôm em, trong lòng lại nghĩ đến người khác.”

      rũ mắt đẩy ra, định xoay người nhưng cho, ôm cho nhúc nhích.

      đơn giản thế sao, em cam lòng ư?” nhìn , hỏi.

      Lộ Miểu mấp máy môi: “Có cái gì mà cam lòng chứ, thế giới này cũng phải chỉ có mình là đàn ông. Nếu em muốn tìm bạn trai , còn sợ tìm thấy à.”

      Vừa dứt lời vòng eo bị ôm nhói đau, véo chặt , thể rằng mình thích.

      thích như thế.

      Lộ Miểu mím môi, chống mắt với : “Rốt cuộc có còn muốn giải thích ràng nữa hay ?”

      nghĩ biểu của rất ràng rồi.” Kiều Trạch bình tĩnh nhìn , “ lẽ em thấy là chỉ mình ta chủ động sao?”

      “Thế cũng có thể là vì có em ở đó.” Lộ Miểu chỉ ra khả năng khác, “ kiêng dè có em ở đó đè nén đáy lòng sục sôi nên mới dám động đến ta. Cả buổi chiều…”

      nhìn cái: “Đủ để bọn thuê phòng trong mấy giờ liền rồi.”

      xong thắt lưng lại bị véo đau nhói.

      Kiều Trạch: “Trong mắt em tôi chính là người như thế sao?”

      Lộ Miểu: “Trước mắt tình cũ ngay đến lương tâm đàn ông cũng có, gì mà nguyên tắc chứ.”

      Kiều Trạch: “…”

      Lòng bàn tay lại ngứa ngáy, mấy câu vớ vẩn này của lại khiến muốn chỉnh , nhưng nhìn vẻ mặt tủi thân đó lại đành lòng, trở tay kéo người vào lòng, cúi đầu muốn hôn , vỗ về , nhưng cho, chỉ khẽ cắn môi, bướng bỉnh nhìn , gì.

      phải Kiều Trạch muốn giấu diếm cái gì, chỉ là lúc về thấy mệt mỏi nằm sô pha nên mới để về phòng nghỉ ngơi, ngờ nhóc này lại bướng bỉnh với như thế.

      “Tôi thích Hoàng Giai Ngâm.” nhìn , từng câu từng chữ đầy nghiêm túc, “ hề có. Bất kể là vấn đề lập trường hay phẩm cách tính tình của ấy, đều phải là người tôi có thể chấp nhận. Đương nhiên tôi phủ nhận, quả ấy đơn phương coi trọng tôi, hơn nữa đối với tôi rất tốt, nhiều lần vì tôi mà chống đối lại bố ấy, trong lúc vô ý còn giúp tôi ít chuyện, thậm chí… còn từng vì cứu tôi mà suýt nữa phải bỏ mạng.”

      ấy với tôi cũng như Từ Gia Diên với em vậy, bên tình nguyện, cuối cùng lại coi chuyện bản thân rung động mà cho rằng đó là tình , là vụ lợi. Đương nhiên, có người hoàn toàn cầu lợi đối với tôi như thế, quả tôi bị cảm động, nhưng nhiều hơn là áy náy, nhất là chuyện ấy bị thương. Nhưng tôi thể nào vì cảm động hay áy náy mà phải chăm sóc ấy cả đời, đây chính là vô trách nhiệm với cuộc sống người khác. Lập trường của tôi cho phép tôi làm như thế, mà sâu trong tôi cũng vui khi làm vậy.”

      “Lộ Miểu, tôi sống đến tuổi này rồi, có cái gì mà chưa thấy chứ, nên tôi phải rạch ròi cảm động với tình cảm.”

      “Suốt quãng đường đó, có rất nhiều đối tốt với tôi, thậm chí cho tôi luôn mạng sống của mình, nếu ai tôi cũng phải đáp lại bây giờ của tôi có thể xếp thành mấy bàn mạt chược rồi đấy.”

      “Ngoại trừ pháp luật và trách nhiệm ra, tôi có quyền cầu người khác phải làm gì, nên làm gì. Cũng như thế, người làm gì hay làm gì, đều thể nào trở thành lý do cầu tôi thỏa hiệp được. Tôi cảm động, áy náy, cảm thấy ngốc nghếch của ấy đáng, nhưng song song, tôi lại cảm thấy bị làm phiền, cầu lợi của ấy có thể trở thành gánh nặng tâm lý của tôi. Tôi thể nào vì người thích tôi mà phải gánh cái trách nhiệm đó được. Thích, nhất định phải là đôi bên cùng nhau.”
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 84

      Lộ Miểu vẫn có chút buồn: “Bây giờ giải thích cũng chẳng có nghĩa lí gì, ai biết liệu có phải gạt em nên mới cố ý thế hay chứ.”

      Kiều Trạch nhìn bất động: “Tôi gạt em làm gì chứ?”

      Lộ Miểu lên tiếng.

      “Lộ Miểu, lí ra mà tôi hẳn nên giải thích trước, nhưng cùng lúc tôi lại muốn biết thái độ của em với tình cảm này.”

      “Em là do tôi nửa lừa nửa ép mới có được, cảm giác em đem lại cho tôi luôn là ngây thơ biết gì, điều này khiến tôi xác định ràng lắm. Tôi hi vọng thỉnh thoảng em cũng có thể thông qua lời mà biểu đạt hỉ nộ ái ố của em, biểu đạt tình cảm cầu của em, chứ phải mực đợi tôi dẫn đường.”

      “Vậy cũng phải như thế.” Lộ Miểu vẫn còn buồn, cúi thấp đầu muốn nhìn .

      “Tôi xin lỗi.” cúi đầu hôn lên trán , “Là vấn đề của tôi.”

      Trong đầu Lộ Miểu vẫn còn buồn bực muốn để ý đến .

      với ta ra ngoài cả buổi chiều, thời gian đủ để thuê phòng rồi đấy.”

      Kiều Trạch: “…”

      ngước mắt nhìn đầy tức giận.

      “Lúc chiều ở với ấy.” nghiêm túc nhìn thẳng vào , “Tôi chỉ dẫn ấy ra ngoài, giải thích mấy câu nguyên nhân còn sống, ngoài ra còn gì nữa.”

      người đàn ông có tài cán mà trở mặt với bố, thậm chí đến mạng sống cũng muốn, ấy vì người đàn ông này, còn có chuyện gì làm được chứ?”

      “Lộ Miểu, tình huống như thế, tôi hi vọng em trở thành bia ngắm của ấy.”

      Lộ Miểu có thể hiểu được điều cố kỵ của , nhưng cảm giác bị gạt bỏ này tốt cho lắm, mà đến câu cũng chưa .

      cúi đầu hôn , xoa đầu .

      buồn chứ, hả?”

      Lộ Miểu khó chịu muốn để ý đến nhanh như thế.

      cũng vội, tùy ý để bàn tay trượt vào trong tóc , gạt tóc sang hai bên, lẳng lặng nhìn .

      Ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều, Lộ Miểu cứ thế bị nhìn đến mức toàn bộ hờn dỗi đều tiêu tan.

      “Sau này đừng thế nữa.” rầu rĩ , “Em giận phải là vì để ta ôm, hay vất bỏ em theo ta. Em chỉ ghét cái dáng vẻ lúc về nhà lại làm như có việc gì của , dù em tiếp tục tin vẫn suy nghĩ lung tung.”

      “Dù sao em vẫn là câu đó, nếu phát mình thích ta, hay thấy thẹn với ta mau tìm ta , em cản đâu. Còn về phần công việc em làm tốt bổn phận của mình, khỏi lo đến lúc chạy em phản bội hay gì đó.”

      ngước mắt nhìn : “Tuy em chưa sống đến được độ tuổi ấy của , nhưng cũng biết rạch ròi tình cảm cá nhân với công việc, bên nào nặng bên nào .”

      Kiều Trạch bị cơn giận của chọc cười, ngón cái đặt lên trái ngắt cái: “Cái gì gọi là em cản tôi chứ?”

      Lộ Miểu mím chặt môi, quay người muốn chuyện với .

      “Em thể quan tâm đến chuyện cướp về sao?” Kiều Trạch hỏi, mắt nhìn chăm chú, bàn tay nắm lấy eo , nếu còn tiếp tục tào lao nữa lập tức sửa lại ý của .

      “Cướp về làm gì?” Lộ Miểu nhìn cái, “Trong lòng có người khác rồi, còn muốn về làm gì chứ, ngoại trừ chỗ đó còn có thể sử dụng ra những chỗ khác đều được tí nà, còn bằng đồ chơi của Lộ Bảo…”

      Kiều Trạch: “…”

      Tay lại véo mạnh lên eo : “Em thể tự hiểu lầm được à?”

      Lộ Miểu sợ ngứa, vừa véo liền giữ vững được, bị chọc bật cười, chợt nhớ mới vừa nãy vẫn còn giận nên lập tức lúng túng, xấu hổ nhìn .

      Kiều Trạch thu tay về, duỗi tay ra kéo cả người vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu .

      “Lộ Miểu, mấy vấn đề giả thiết đó của em căn bản hề tồn tại. Từ nhiều năm trước tôi nấp bên Hoàng Thường làm việc, tất biết Hoàng Giai Ngâm ra sao, từ khi đó ấy bắt đầu có ý đối với tôi. Nếu tôi thích ấy, đợi đến sau này mới phát giác.”

      cúi đầu nhìn : “ phải ai cũng như em, vừa trì độn vừa ngốc nghếch, đến thích là gì cũng nhận ra.”

      “…” Lộ Miểu lúng túng đẩy ra, “Có mới trì độn ngốc nghếch ấy.”

      “Sao lại phải trì độn ngốc nghếch chứ?” Kiều Trạch nhìn bất động, “Nếu phải tôi ép em, phải em định ở trong mai rùa của mình cả đời sao?”

      trai em cũng ép em…. còn sớm hơn đấy.” Lộ Miểu phục, “Nhưng em cũng ở bên ấy.”

      Những lời này làm Kiều Trạch hài lòng, cúi đầu hôn lên trán , rồi kéo người vào lòng.

      “Lộ Miểu, em cũng đừng cho tôi cái sau này.” , “Nếu ngày nào đó em để tôi biết ra em thích Từ Gia Diên hay người đàn ông nào khác, tôi như em nhàng để em tìm ta thế đâu.”

      Lộ Miểu lập tức hăng hái, ngẩng đầu nhìn : “Nếu quả có ngộ nhỡ muốn thế nào?”

      Kiều Trạch: “ có ngộ nhỡ.”

      Lộ Miểu: “Em là nếu mà, nếu có sao?”

      Kiều Trạch: “ có nếu nào hết.”

      Lộ Miểu: “…”

      “Lộ Miểu.” nghiêm túc nhìn , “Chuyện đó xảy ra với tôi, tôi cũng hi vọng nó xảy ra với em.”

      được người khác.”

      Cái chữ “” này khiến Lộ Miểu thấy quen, nhưng vẫn ngượng ngùng gật đầu: “Em thế đâu.”

      chuyện hồi, Lộ Miểu sớm quên chuyện mình giận dỗi ban đầu, vốn phải người tâm tự nặng, dăm ba câu lung tung cũng để vào lòng, thậm chí còn có chút tính nết trẻ con, rất độc lập, lại khỏi tin tưởng .

      bắt đầu muốn thêm lần nữa, phải quá mức kịch liệt, nhưng mệt đến mức ngủ gục rồi, như con mèo nằm dựa lồng ngực , những sợi tóc ngắn đâm vào ngực ngứa ngáy.

      Kiều Trạch nhìn dáng vẻ yên ngủ của , lại thấy buồn ngủ.

      phải người dục vọng cao, nhưng mỗi lần thấy lại muốn đè người ra dưới thân, hung hăng bắt nạt, nhìn ở dưới người phô ra đủ tư thế, hoặc kiều hoặc ma mị hoặc khờ khạo. Dường như chỉ trong thời gian quan hệ gần gũi này mới có thể cảm nhận ràng được, họ thuộc về nhau. Mặc cho thế giới bên ngoài hỗn loạn thế nào, trong mắt cũng chỉ còn lại mình .

      Thế giới này cũng chỉ có mình .

      Đột nhiên Kiều Trạch nhớ lại chuyện gặp phải Hoàng Giai Ngâm chiều nay. Vẻ mất khống chế, buông xuôi được của ta đều nằm trong dự liệu. biết ta có chấp niệm với mình, từ lúc làm việc với Hoàng Thường ta biết xấu hổ thể phần tình cảm đó rồi. Chỉ cần phải điều muốn mặc ta khư khư cố chấp, vẫn như trước thể nào đáp lại, cũng thể vì tình cảm cá nhân với ta mà bỏ dở nhiệm vụ nửa chừng được, duy chỉ có thể bảo đảm là cho ràng, dây dưa trêu chọc.

      Nhưng giống như Lộ Miểu trêu chọc cũng phải trêu chọc vật, ta kiềm chế nổi hành vi của mình, cũng như thế, kiềm chế được hành vi của ta.

      Bố ta nghi ngờ , vì thế mà ta với bố gần như đoạn tuyệt.

      vì cứu Cao Viễn, mình xông vào phòng cài đặt thiết bị nổ mạnh, ta lén theo vào, thậm chí lúc xảy ra nguy hiểm còn thay đỡ phen, suýt nữa phế đôi chân của mình…

      Bất kể có phải xuất phát từ mong muốn chủ quan của hay , chuyện ta cứu , từ điểm này mà , nợ ta rồi. Nhưng bất kể bù đắp cái gì, trừ tình cảm ra, những thứ khác phải là thứ ta mong muốn, còn thức ô ta muốn, cho nổi mà cũng muốn cho.

      Chuyện duy nhất có thể làm là lén mời bác sĩ có vai vế chữa khỏi chân cho ta.

      Hồi chiều lúc ta đến vấn đề này Hoàng Giai Ngâm trở nên rất kích động, trong lòng , ta cũng mà mất đôi chân, còn có thể thờ ơ với ta thế nào được nữa.

      Chấp niệm của ta khiến ta cam lòng, thậm chí trở nên hằn học, coi của là kẻ thù.

      từng trông thấy vẻ tàn nhẫn của ta, từ lúc ở biệt thự nhà họ Hoàng, ta còn chưa có phải là Giang Hành hay muốn dùng chó ngao Tây Tạng thử Lộ Miểu rồi, từ ánh mắt đến vẻ mặt thấy trong ống nhòm, chính là hoàn toàn muốn đẩy Lộ Miểu vào chỗ chết.

      Bây giờ ta xác định được chính là Giang Hành, hễ ta phát lòng chỉ hướng về Lộ Miểu, ta thể nào đối phó với Lộ Miểu.

      Kiều Trạch cụp mắt nhìn Lộ Miểu vẫn còn say ngủ, vẫn ngủ say sưa như trước, có lẽ chỉ có khi quay về khoảng gian bé có bên , bọn họ mới có thể tháo dỡ toàn bộ cảnh giác và phòng bị xuống, yên tâm ngủ giấc.

      Con đường này vốn là dẫm lưỡi dao, mỗi bước đều vô cùng nguy hiểm, với Hoàng Giai Ngâm có được người mình , lo về ta là giả.

      Cho đến nay luôn tránh việc gặp mặt với Hoàng Giai Ngâm, cũng chỉ là vì để với Lộ Miểu có thể tranh thủ thêm thời gian. là vì tranh thủ để đủ thời gian chính thức xác lập quan hệ hợp tác với Thương Kỳ và Ngô Man Man, lấy thân phận kẻ buôn lậu lần nữa quay về trong tầm mắt của bọn họ, đây cũng là lí do duy nhất có thể giải thích “giả chết”. hận Hoàng Thường dễ tin tiểu nhân, bố trí bẫy hại chết Cao Viễn, sau khi tìm được đường sống liền thay tên đổi họ, thầm phát triển mạng lưới ma túy của riêng mình, nuốt trôi thị trường ma túy của Hoàng Thường, tìm thời cơ trả thù. Đây là lí do cho Hoàng Giai Ngâm hay vì sao mình còn sống lại giấu dếm ta.

      Còn nguyên nhân khác khiến tránh né việc chạm mặt với Hoàng Giai Ngâm, đó là lo Lộ Miểu trở thành bia ngắm của ta. Lo ta trút hết toàn bộ cam lòng của mình lên người Lộ Miểu, Lộ Miểu lúc này còn cõng lưng trách nhiệm với nhiệm vụ, nhiều khi khiến có cách nào giống như bọn họ, buông bỏ giày vò, hoặc có thể buông tay bỏ chạy. Nhưng cùng ở nơi thế này, thể nào chạm mặt được, chỉ có thể cố hết sức kéo dài cho đến lúc Lộ Miểu hoàn toàn lấy được tín nhiệm của Ngô Man Man, cũng kéo dài đợi đến lúc có đầy đủ năng lực mình đảm đương, đối phó với toàn bộ những chuyện phát sinh đột ngột.

      ngờ trong thời điểm mấu chốt này lại gặp phải, mà lại còn ở ngay trong lúc tập đoàn của Thương Kỳ liên tục xảy ra cố.

      Suốt cả đêm, Kiều Trạch suy nghĩ về những tình huống có thể xảy ra, nhưng dù dự đính sắp xếp cái gì cũng đều phải tránh xuất bên cạnh Lộ Miểu, chỉ có thể dặn tự cẩn thận chút.

      Cho dù có Kiều Trạch nhắc nhở, tất nhiên Lộ Miểu cũng cảnh giác với Hoàng Giai Ngâm.

      Mới sáng sớm đến công ty gặp phải Hoàng Giai Ngâm đến tìm Ngô Man Man.

      Hoàng Giai Ngâm thấy vẫn bình thường như cũ, khách khí chào hỏi, nụ cười mặt còn mang theo mấy phần thân thiết, thậm chí còn thân mật đến kéo lấy cánh tay , hỏi làm ở đây có quen , có chỗ nào thích ứng được , nếu thích ứng được phải với Ngô Man Man, vân vân và mây mây, nhiệt tình trò chuyện phen, ngay cả Ngô Man Man lúc đến cũng giả vờ giận cười , tâm tư của Hoàng Giai Ngâm đều đặt người Lộ Miểu cả rồi, ta ghen tị.

      Mọi người cười hồi, rồi Hoàng Giai Ngâm liền theo Ngô Man Man vào văn phòng của ta.

      Cửa phòng vừa đóng, Hoàng Giai Ngâm thôi cười.

      “Bây giờ Lộ Miểu với Kiều Trạch là thế nào?” ta hỏi, sắc mặt rất lạnh lùng.

      Ngô Man Man kể lại chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, còn cả thái độ của Kiều Trạch với Lộ Miểu trong phòng bao hôm đó nữa.

      mặt Hoàng Giai Ngâm có mấy phần suy tư: “Kiều Trạch hẳn phải người như thế, xưa nay đối với đàn bà phụ nữ ta đều mặt đổi sắc, phải người gần nữ sắc, sao có thể bao nuôi trẻ tuổi chứ?”

      “Đàn ông cũng chỉ cần ở phương diện kia mà thôi.” Tuy Ngô Man Man biết chiều hôm qua Hoàng Giai Ngâm với Kiều Trạch ra ngoài, nhưng lại biết Kiều Trạch là người đàn ông mà ta luôn tâm niệm suốt năm nay, nên có chút tò mò nhìn ta, “Giai Ngâm, quen tổng giám đốc Kiều hả?”

      Hoàng Giai Ngâm gật đầu, cũng định nhiều nên chuyển đề tài: “Nghe hai vụ làm ăn gần đây của các đều bị phá, ngay cả nhà máy cũng bị phá rồi?”

      Hoàng Giai Ngâm vừa nhắc đến là Ngô Man Man lại đau đầu, liên tiếp xảy ra chuyện, mất thị trường , mà cũng thể ăn với cấp được.

      thấy kì quái sao?” Hoàng Giai Ngâm nhìn ta, “Vị trí nhà máy của các ngay đến bố tôi còn biết, cảnh sát kiếm đâu ra tin tức mà tập kích? Còn cả chuyện các giao dịch nữa, sao lại đúng dịp như thế, lẽ đạo diễn Giải là người bị cảnh sát theo dõi?”

      “Bọn tôi cũng suy xét chuyện này rồi, nghi ngờ bên trong có mờ ám, nhưng kiểm tra mọi người rồi mà vẫn thấy ai khả nghi.” Từ sau khi theo Hoàng Giai Ngâm bước vào, ấn đường của Ngô Man Man chưa từng giãn ra, “Còn chuyện đạo giễn Giải, cũng có thể là do ảnh hưởng của chuyện Lê Quân Hạo, dù sao cũng chung chiếu với ta. Trong chuyện của Lê Quân Hạo, hẳn phải có ăn .”

      Hoàng Giai Ngâm trầm ngâm lúc: “Những người khác có khả nghi, vậy Lộ Miểu cũng có nghi ngờ sao?”
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 85

      “Trước đây vẫn luôn tốt đẹp, nhưng từ sau khi nó vào công ty liền liên tục xảy ra cố…” Hoàng Giai Ngâm hơi tựa vào bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn Ngô Man Man, “Điều này chưa đủ khả nghi sao?”

      “…” Sắc mặt Ngô Man Man có mấy phần nghi ngờ, “ thể nào, nó còn chưa tiếp xúc gì với trung tâm tài liệu, chuyện nhà máy với giao dịch cũng chưa từng nhắc qua trước mặt nó, hôm xảy ra chuyện cũng ở dưới theo dõi của bọn tôi, hằng ngày ngoài lúc làm ra về tiếp xúc với những người khác trong công ty, nó có bản lĩnh nào moi được tin tức nội bộ chứ?”

      “Nó moi được…” Hoàng Giai Ngâm dừng lại, “Nhưng người đàn ông của nó có thể moi được chứ?”

      “…” Ngô Man Man nhanh chóng hiểu ý, “ Kiều Trạch?”

      Hoàng Giai Ngâm gật đầu cũng lắc đầu, vẫn giữ tư thế nghiêng đầu nhìn, “Tên của Kiều Trạch là Giang Hành.”

      Ngô Man Man há to miệng ngạc nhiên.

      ta xa lạ gì với hai chữ “Giang Hành”, là người bên cạnh Hoàng Thường, cũng là người Hoàng Giai Ngâm luôn nhung nhớ, tuy trước đây chưa gặp bao giờ, nhưng cũng có tiếng tăm trong nội bộ họ, thay Hoàng Thường giải quyết ít chuyện khó khăn, nhưng sau đó biết xảy ra nguyên nhân gì mà nội bộ có cảnh sát nằm vùng, cũng có người vì muốn cướp vị trí của Hoàng Thường nên mới bị đánh lén, đủ kiểu truyền miệng, lại có kết luận.

      “Hồi đầu Giang Hành vì chuyện của Cao Viễn mới xảy ra chuyện. Có thể Cao Viễn là cảnh sát, liệu điều này có thể chứng minh rằng… Giang Hành cũng có thể là cảnh sát ?”

      “Nếu Giang Hành cũng là cảnh sát, có phải mọi chuyện đều được tháo gỡ trót lọt rồi ?”

      Sắc mặt Ngô Man Man chậm rãi cứng lại, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra trong mấy ngày hợp tác với Kiều Trạch, về hành vi có khả nghi nào, nhưng liên tục xảy ra chuyện, quả khiến người ta thể nghi ngờ.

      “Có bằng chứng ?” Dù sao vẫn còn hợp tác với Kiều Trạch, Kiều Trạch nhìn cũng giống người hiền lành, có thể dễ dàng bị lừa gạt, xác định trước, Ngô Man Man dám kết luận dễ dàng.

      Tính hai lần xảy ra cố này, bây giờ ta với Thương Kỳ sứt đầu mẻ trán, bên Kiều Trạch luôn thúc giục, nếu nhỡ phải, coi như hợp tác giữa ta với bên Sách Phi tong. có bằng chứng trước, ta dám mạo hiểm.

      Hoàng Giai Ngâm xòe tay ra: “ có.”

      “Có nhiều thứ cần có bằng chứng mới có thể chứng minh được, phải thử là biết được sao?”

      Ngô Man Man nhìn ta: “Thử thế nào?”

      Hoàng Giai Ngâm: “Lộ Miểu là người của ta, ta có phải cảnh sát hay , nó lại biết ư?”

      Ngô Man Man giữ ý kiến cũ, nhìn thái độ của Kiều Trạch với Lộ Miểu trong mấy ngày qua, Lộ Miểu biết chuyện cũng rất bình thường.

      Ngược lại lời của Hoàng Giai Ngâm lại có phần châm chọc.

      Ngô Man Man tiếp cận Hoàng Giai Ngâm nhiều ít là có mục đích cả, mục tiêu của họ là Hoàng Thường, ta Hoàng Giai Ngâm có nhận ra mục đích của mình chưa, nên mới cố ý châm ngòi quan hệ giữa họ với Sách Phi, hay là chỉ mượn tay ta chèn ép Lộ Miểu.

      đoán ra tâm tư của Hoàng Giai Ngâm, Ngô Man Man cũng án binh bất động, chỉ nhìn ta với vẻ nghi ngờ: “Giai Ngâm, phải Giang Hành sao? Bây giờ vất vả lắm mới phát ta còn sống, phải nên vui sướng sao? Nhưng ý của nhìn thế nào cũng giống như muốn đưa ta vào chỗ chết thế?”

      “Ai tôi muốn đưa ta vào chỗ chết?” Hoàng Giai Ngâm nhìn ta cái, “Đến nay Giang Hành vẫn bị nghi ngờ là cảnh sát. Hơn nữa bố tôi, vì chuyện tôi bị thương mà hận ta thấu xương, nhất định nghĩ trăm phương ngàn kế phá ta. Sớm muộn gì ta cũng phải đụng mặt với bố tôi thôi, chỉ cần chạm mặt là chắc chắn lộ tẩy ngay, đến lúc ấy bố tôi muốn cho các biết ta là cảnh sát, các có thể nghi ngờ ta sao? Còn bằng để tôi thức tỉnh , có phải hay chỉ cần thử là biết, như vậy về sau các cũng có thể yên tâm hợp tác, tôi cũng loại bỏ nghi ngờ với ta, kết quả cùng thắng, vì sao làm chứ?”

      Ngô Man Man: “Nếu ta là cảnh sát sao?”

      Hoàng Giai Ngâm trầm mặc lúc rồi nhìn ta: “Tùy các xử trí.”

      Ngô Man Man cũng thoáng lặng : “Thử thế nào?”

      Hoàng Giai Ngâm vẫy tay gọi ta đến, cúi đầu bên tai ta.

      Sắc mặt Ngô Man Man dần dần nặng nề, lại có phần lo lắng.

      Hoàng Giai Ngâm cũng ép ta: “Tôi chỉ đưa ý kiến cho , còn muốn nhận hay tự lo liệu.”

      Rồi đưa mắt nhìn điện thoại: “Được rồi, tôi còn có việc, trước đây. Suy nghĩ kĩ gọi điện cho tôi.”

      Hoàng Giai Ngâm rời chưa lâu Ngô Man Man liền vào văn phòng của Thương Kỳ, truyền đạt lại lời của Hoàng Giai Ngâm cho Thương Kỳ, mặc dù mọi chuyện đều là ta ra mặt phụ trách, nhưng quyết định vẫn do Thương Kỳ.

      Thương Kỳ nhiều ít vẫn còn băn khoăn mối quan hệ với Sách Phi, cố xảy ra dồn dập quả khiến lòng ta kiên định được, có thể nhân cơ hội này điều tra nội tình của Kiều Trạch là tốt nhất, nhưng ta cũng lo rằng nếu đoán sai, ngược lại chọc giận Kiều Trạch.

      “Trước mắt cứ quan sát xem thế nào .” Trầm ngâm hồi, cuối cùng Thương Kỳ chỉ thốt ra mấy chữ này với Ngô Man Man.

      Ngô Man Man hiểu ý, cũng dám mình hành động, lúc đối mặt với Lộ Miểu bình thường thế nào bây giờ thế ấy, thậm chí có phần thân thiết hơn, mấy hôm sau mở hội nghị nội bộ còn đặc biệt gọi Lộ Miểu đến, Kiều Trạch cũng ở đó.

      Cuộc họp này mở trong nhà Thương Kỳ, thảo luận chính là khoản giao dịch ma túy, vẫn là thị trường giải trí đó, thông qua mấy nhà đầu tư lớn cùng đường dây với đạo diễn Giải, chịu trách nhiệm tổ chức mấy cuộc gặp mặt.

      đến tin tức giao dịch cụ thể Lộ Miểu bị kêu ra ngoài.

      Cuộc họp kéo dài đến tận gần giờ sáng.

      đường về, Lộ Miểu nhịn được hỏi Kiều Trạch tình hình thế nào.

      “Dùng lời của Ngô Man Man mà , gần đây tin tức lan nhanh, lại vừa xảy ra chuyện, tất cả mọi người tạm thời kiềm chế lại , trước cung ứng lượng , bọn họ còn dự trữ ít hàng, có thể lấy dò đường, nếu xác định thành vấn đề lại lấy bên Sách Phi.” Kiều Trạch nhanh chậm đánh vô lăng, “Lý do nghe thành vấn đề.”

      Lộ Miểu: “Còn thực tế sao?”

      Kiều Trạch đưa mắt nhìn gương chiếu hậu: “Có người theo dõi.”

      Lộ Miểu: “…”

      nghiêm mặt, kiềm chế quay đầu lại nhìn, chỉ lén nhìn lên gương chiếu hậu, nhìn dòng xe phía sau, dễ nhận ra đằng sau đó là xe theo dõi hay chỉ là cùng đường.

      “Chiếc Passat màu đen.” Kiều Trạch nhắc nhở, “Cài dây an toàn .”

      Lúc Lộ Miểu lên xe cài dây an toàn rồi, theo phản xạ kéo chặt nó.

      “Ngồi yên.” Thấp giọng dặn dò xong, đột nhiên Kiều Trạch giẫm chân ra, Tốc độ xe gần như ngay lập tức tăng vọt đến cùng, bị tốc độ đột nhiên tăng tốc tác động khiến cơ thể Lộ Miểu giật cái về phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc Passat đằng sau, tốc độ chiếc xe kia cũng nhanh ơn, nhưng rốt cuộc kĩ cũng theo kịp Kiều Trạch, đêm khuya đường cũng có nhiều xe, điều này đem đến thuận tiện rất lớn cho Kiều Trạch, sau mấy lần lưu loát rẽ ngoặt đá văng chiếc xe kia còn bóng dáng.

      Lúc về đến nhà, tay Kiều Trạch thảy chìa khóa xe lên bàn, ngồi xuống sô pha, thuận tay kéo Lộ Miểu ngã ngồi lên đùi, cúi đầu hôn , rồi mới nhìn vào mắt chậm rãi : “Lộ Miểu, mấy ngày nay có thể em phải chuyển , mình em có thể ?”

      “…” Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn , gật đầu, “Có thể.”

      Nhưng vẫn còn nghi ngờ: “Em có thể biết tại sao ?”

      “Có người theo dõi em.” Tay kiềm chế gạt tóc mái sang hai bên, “Trong thời gian này tôi hi vọng em gần gũi với tôi lắm, có thể biểu xa cách phớt lờ được đến đâu cứ biểu . Tôi tìm cho em căn hộ tốt, cũng để Thẩm Kiều chuẩn bị chiếc xe cho em. Sau này em ở mình, mình làm ra về, có được ?”

      Lộ Miểu gật đầu, có chút bận tâm: “Nhưng tai vẫn chưa hồi phục, mình sao chứ?”

      “Tôi sao, giai đoạn tại có người muốn tôi xảy ra chuyện đâu.” cúi đầu chạm vào trán , “ có tôi em nhất định phải chăm sóc bản thân tốt, đừng để mình xảy ra việc gì. Em đưa Lộ Bảo luôn , có nó ở đó, tôi mới yên tâm.”
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :