1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 67

      Chuyến tàu điện ngầm này tiến về vùng ngoại ô, thậm chí tuyến đường này cũng phải dẫn về nhà họ.

      tàu điện ngầm chính là Lê Viễn Tường mất tích nhiều ngày.

      Tuy tới gần vùng ngoại ô, lại là chuyến tàu cuối, nhưng đây là trạm trung chuyển, hai chuyến tàu đồng thời vào ga, dòng người còn ít như trước nữa.

      Lộ Miểu theo bên cạnh Kiều Trạch, nhìn xuyên qua đám người trước mắt, Lê Viễn Tường cúi đầu lên thang cuốn, và Kiều Trạch cũng lên theo.

      Đứng ở cửa thang cuốn là vài cảnh sát mặt thường phục, Lộ Miểu nhận ra họ, đều là những người tối hôm trước cùng với Kiều Trạch Thẩm Ngộ đột phá hang ổ của Lê Viễn Tường, phó cục trưởng Lưu cũng có mặt.

      Mấy người họ phân bố ở mỗi cửa ra vào, hoặc trò chuyện hoặc chơi điện thoại, thoạt nhìn khác hành khách bình thường là bao.

      thang cuốn chật ních người, hơi lộn xộn chút gây ra cố.

      Từ lúc ở tàu điện ngầm Kiều Trạch gửi tin nhắn cho phó cục trưởng Lưu, để ông ấy sắp xếp người trong ga, vốn kế hoạch là khi ông ta lên thang cuốn tóm gọn ngay tại chỗ, nhưng lúc này lại có ít người, Lê Viễn Tường vùng vẫy chút là có thể đụng đến người phía sau, gây ra hiệu ứng domino, hậu quả khó lường.

      Tay nắm chặt điện thoại, ngón trỏ với ngón giữa gõ xuống lưng điện thoại, hai người mặc thường phục ở cửa thang cầu thang nhìn hiểu ý của , tạm thời dừng hành động.

      người trong đó theo bản năng gật đầu với , nhưng trong khoảnh khắc gật đầu đó, vừa đúng lúc Lê Viễn Tường ngẩng đầu lên, cuộc sống liếm máu dao từ năm này qua năm khác cho ông ta phản ứng với tính cảnh giác cao độ, gần như đồng thời, ông ta dồn sức chụp lấy người bên cạnh, ném về phía hai người mặc thường phục, nhân cơ hội chạy ra khỏi cửa.

      Đám người thét chói tai, thang cuốn rối loạn cả lên.

      Lộ Miểu quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, xin ý kiến của .

      im lặng như nước, nhân cơ hội đuổi theo, chỉ trở tay giữ vai , sợ xúc động rượt theo, lúc đó lại để lộ bản thân.

      Rất nhanh thang máy lên tầng , những hành khách bị kinh động đều nhanh chóng thoát khỏi nơi rắc rối này, cũng có kẻ có lá gan lớn, nhân cơ hội lấy điện thoại ra, đuổi theo hướng Lê Viễn Tường chạy trốn.

      Kiều Trạch đặt tay lên vai Lộ Miểu, chớp mắt về phía cửa Lê Viễn Tường đào tẩu.

      Lê Viễn Tường thuộc nằm lòng ga tàu bên này, thân thủ cũng nhanh nhẹn, lúc đẩy người về phía cảnh sát cho ông ta thời gian tranh thủ chạy trốn, nhưng ông ta ngờ cửa ra bên kia cũng có lượng lớn cảnh sát, chạy được nửa trông thấy cảnh sát chìm đứng sẵn ở cửa, bước chân chậm lại, xoay người chạy về cửa thang cuốn bên kia.

      bà mẹ đẩy xe sơ sinh từ thang cuốn lên, Lê Viễn Tường chạy đến bên cạnh liền cúi người, bế xốc đứa bé lên.

      Kiều Trạch với Lộ Miểu vừa chạy qua khúc cong trông thấy cảnh ông ta xốc lấy đứa bé, bước chân thoáng dừng lại.

      Cảnh sát chìm đuổi theo cũng dừng lại, hành khách ngang qua cũng dần dần xúm đến.

      Bà mẹ trẻ tuổi hét lên chói tai, chỉ muốn giành lại con mình, nhưng Lê Viễn Tường xách cổ áo đứa bé lên, giữ đứa bé trước ngực: “Cấm lộn xộn.”

      Đưa theo đứa bé từng bước từng bước lùi về phía sau, lùi đến bên cạnh cây cột, hai bên có hai cây ATM, cây cột phía sau và hai cây ATM gần như chặt sau lưng và hai bên ông ta lại, ông ta giấu mình vào nơi hoàn toàn thể tập kích từ phía sau và bên cạnh.

      Đám người đứng ở cửa cũng nhanh chóng lùi về bên cạnh theo chuyển động của ông ta.

      Phó cục trưởng Lưu đứng ở cửa cử động, bình tĩnh nhìn ông ta: “Lê Viễn Tường, chạy thoát đâu, còn muốn u mê đến lúc nào nữa?”

      Lê Viễn Tường nhìn ông, rồi đảo qua đám người quanh đó, bàn tay giữ đứa bé hơi buông lỏng, rồi lại nắm chặt.

      “Tao muốn gặp người.” Đột nhiên ông ta , “Chúng mày đem ả lại đây, tao thả đứa bé ra. Nếu …”

      Bàn tay nắm cổ áo đứa bé siết chặt, hai mé đứa bé đỏ bừng lên, khóc đến mức thở ra nơi.

      chớ làm gì đứa bé.” Giọng phó cục trưởng Lưu nghiêm túc hơn, “Muốn gặp ai?”

      “Trần Kỳ!” Lê Viễn Tường thả lỏng cổ áo, bình tĩnh nhìn phó cục trưởng Lưu, “Hải vận Từ Dương, Trần Kỳ vợ Từ Dương!”

      Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Kiều Trạch.

      Kiều Trạch cũng nhướn mày.

      “Ả ta ở cách nơi này đến mười phút đường.” Lê Viễn Tường , “Tao cho chúng mày mười phút, nếu tao thấy ả đến, tao …”

      Tay ông ta làm bộ như bóp cổ đứa bé.

      Phó cục trưởng Lưu làm động tác “hãy khoan” với ông ta, lấy điện thoại ra gọi, cho người tìm số điện thoại của Trần Kỳ.

      Rất nhanh số điện thoại của Trần Kỳ được gửi đến, ông lập tức gọi điện cho Trần Kỳ, trình bày sơ qua tình cảnh trước mắt với bà ra, muốn bà ta phối hợp hợp tác, bọn họ bảo đảm an toàn của bà.

      “Lê Viễn Tường?” Trần Kỳ lạnh giọng , “Xin lỗi, tôi quen ông ta, gặp.”

      Cúp điện thoại.

      Từ Gia Diên với Từ Gia Thiên ngồi sô pha, nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên nhìn bà.

      “Có chuyện gì vậy mẹ?” Từ Gia Thiên hỏi.

      có gì.” Trần Kỳ lạnh mặt , ném điện thoại qua bên.

      Tầm mắt Từ Gia Diên dừng mặt bà mấy giây.

      Từ Gia Thiên cũng nhìn chằm chằm bà lúc, rồi lại cúi đầu tiếp tục nhìn móng tay mình, làm như vô ý nhắc: “Mẹ, chính ông ta bắt cóc con.”

      ngồi ngay bên cạnh bà, nghe thấy trong điện thoại gì đó, cũng nghe được ba chữ “Lê Viễn Tường” trong miệng phó cục trưởng Lưu.

      Trần Kỳ ngẩng đầu nhìn .

      Từ Gia Thiên làm như có việc gì, ngón trỏ tay phải nhàng lướt qua móng tay năm ngón tay trái, : “Con biết gì hết mẹ à.”

      Rồi lại nghiêng đầu nhìn bà cái: “Con của ông ta thích con, là con mật báo chuyện ta hít ma túy. Bây giờ còn bị tạm giam cải tạo đấy.”

      Trần Kỳ: “Thiên Thiên con…”

      Từ Gia Thiên cười với bà: “Mẹ à, con làm sai chứ?”

      Thấy điện thoại bà vất lên sô pha vang lên, trước khi Trần Kỳ cầm lên tự mình chộp lấy, nhấn nút nghe máy.

      Là phó cục trưởng Lưu gọi video đến.

      Lê Viễn Tường dùng đứa bé trong tay ép ông đưa điện thoại cho ông ta, ông ta muốn đích thân gọi điện cho Trần Kỳ.

      Từ Gia Thiên trông thấy Lê Viễn Tường trong video thôi cười, đưa màn hình điện thoại sang cho Trần Kỳ.

      Từ Gia Diên ngồi cùng phía Trần Kỳ, cũng trông thấy Lê Viễn Tường trong video, và khi màn hình rung lắc quét qua Lộ Miểu trong đám người, lập tức nhíu chặt mày.

      nhận ra ga tàu điện ngầm này, cách đây đến năm phút xe.

      “Trần Mạc Lan, muốn trốn cả đời như thế ư?” Lê Viễn Tường lớn tiếng hỏi, chắn đứa bé trước ngực, che toàn bộ chỗ hiểm người ông ta.

      Trần Kỳ lạnh mặt toan đưa tay nhấn nút tắt, nhưng Từ Gia Thiên cầm điện thoại né , tránh được tay bà.

      “Mẹ, mẹ thấy ông ta bắt trẻ con làm con tin sao? Mẹ cứ cúp máy như thế, nếu ông ta bóp chết đứa bé làm sao?”

      “Gặp ông ta chút mẹ cũng mất nửa sợi tóc.”

      Từ Gia Diên đứng lên, ra ngoài.

      Từ Gia Thiên quay đầu nhìn : “, có phải muốn đến ga tàu , đợi em chút, em với .”

      Rồi sau đó quay đầu vào camera trong điện thoại: “Này ông, bây giờ chúng tôi đến ngay, tôi là con bà ấy, nếu ông muốn cứ với tôi, bà ấy tắt máy ông đừng có bóp cổ đứa bé.”

      Rồi vội vàng theo Từ Gia Diên ra cửa.

      Năm phủ sau, Từ Gia Diên và Từ Gia Thiên xuất ở cửa tàu điện ngầm, Trần Kỳ đến, nhưng tắt máy.

      Lê Viễn Tường muốn gặp hai người này, ông ta chỉ muốn Trần Kỳ.

      Hai người đến gần như càng kích thích ông ta hơn, khiến ông ta trở nên gắt gỏng dữ dằn: “Tôi cho thêm mười phút, đến, đừng trách tôi khách khí.”

      “Trần Mạc Lan, tôi rồi, hủy hoại bố con tôi thế nào, tôi hủy hoại con thế đấy.”

      Trần Kỳ liền tắt máy.

      Từ Gia Thiên nhanh chóng giơ tay: “Con bà ấy ở đây, chúng tôi lớn lên khá giống nhau.”

      Rồi lại đưa mắt nhìn đứa trẻ trước người ông ta: “Ông đừng làm thương đứa bé, còn chưa tới mười phút.”

      Theo bản năng Lộ Miểu nhìn ấy cái, Kiều Trạch cũng nhìn Từ Gia Thiên.

      ấy khiến khá bất ngờ.

      Kế hoạch của và phó cục trưởng Lưu là, nhất định bắt sống Lê Viễn Tường.

      Với vị trí tại của Lê Viễn Tường, ba mặt hoàn toàn che mình, chỉ còn lại chính diện, bắt cóc đứa trẻ giằng co với bọn họ.

      Trừ khi bắn trúng đầu, với vị trí đó, cách nào cứu được đứa trẻ khỏi tay ông ta.

      Nếu phải bất đắc dĩ, bọn họ muốn mạo hiểm dùng súng bắn tỉa, nhưng tay súng bắn tỉa từ sớm được bố trí thầm đợi lệnh.

      Lời của Từ Gia Thiên khiến vẻ hung tợn trong mắt ông ta càng nổi lên, nhưng rốt cuộc cũng làm gì đứa bé, chỉ giằng co chờ Trần Kỳ xuất .

      Gần mười phút sau, cuối cùng Trần Kỳ cũng phải đến, Lê Viễn Tường uy hiếp hủy hoại con bà khiến bà dám đến.

      Lê Viễn Tường cười lạnh: “Quả nhiên là thương con trai nhỉ.”

      Rồi nhìn Từ Gia Diên cái: “Đáng tiếc, đứa con trai này của … Á…”

      tiếng đau đớn vang lên rồi thanh tắt lịm, người chậm rãi đổ về phía trước, đột nhiên có máu trào ra từ lỗ thủng ấn đường khiến người vây quanh đó sợ hãi, tại trường lập tức tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, nháy mắt rơi vào cảnh hỗn loạn, đám người chạy tan tác mỗi người ngả, phó cục trưởng Lưu dùng tốc độ nhanh nhất đón lấy đứa bé trước khi rơi xuống đất, thừa dịp hỗn loạn Kiều Trạch dắt Lộ Miểu ra khỏi cửa, chạy đến tòa nhà ở đối diện.

      Từ Gia Diên vội vàng trông nom Trần Kỳ sợ đến mức hét ầm lên, đến khi giương mắt lên nhìn lại thấy bóng dáng Lộ Miểu đâu.

      Kiều Trạch gần như chạy ngừng về phía tòa nhà đối diện, ở đây bố trí hai tay súng bắn tỉa, chuẩn bị khi cần đến.

      “Ai bắn?” hỏi, lạnh lùng quát.

      Hai người mơ mịt lắc đầu: “Tôi nổ súng.”

      Đồng thời lên tiếng.

      Kiều Trạch cầm lấy súng ngắn, quả đạn vẫn còn trong nòng.

      “Báo với phó cục trưởng Lưu, phong tỏa tòa nhà này.” Lạnh giọng sắp xếp xong, Kiều Trạch kéo tay Lộ Miểu. “ đợi ở đây, đừng có chạy lung tung.”

      “Tôi muốn, tôi theo .” Lộ Miểu vội vàng nắm lấy tay , “Tôi có thể bảo vệ mình.”

      Chủ yếu là thể nào để mình đuổi bắt hung thủ được, bị điếc, cho dù thân thủ rất cao, phản ứng nhanh nhạt, nhưng vẫn thể nào khiến nhanh chóng nhận ra nguy hiểm gần kề trong bóng đêm được.

      Kiều Trạch quay đầu nhìn cái, trở tay nắm chặt tay , xoay người chạy lên nóc nhà.
      SnowTử Vũ Nhi thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 68

      nóc nhà có ai.

      Vì phán đoán sai với tay bắn tỉa của mình đa cho hung thủ thời gian chạy trốn.

      Tòa nhà này chỉ có ba tầng, góc tây bắc dựa và cột điện, khiến hung thủ có thể dễ dàng trèo lên, cũng dễ dàng trốn khỏi trường.

      Kiều Trạch nhìn xuống dưới cột điện, thấy người đường khả nghi nào.

      thở hắt ra, hai tay nặng nề chống lên hàng rào gạch.

      Cuộc vây bắt lần này đem lại ch thất bại quá lớn.

      Nếu thính giác bình thường, thể nào để sai lầm này xuất .

      chỉ có thể dựa vào đôi mắt mới biết được người gì, khiến toàn bộ giác quan của đều tập trung người Lê Viễn Tường, vì có mắt của tay súng bắn tỉa nên cũng khiến theo bản năng xem nguy cơ tiềm ở tầng đối diện, cảm nhận được tiếng đạn xé gió bay đến, cũng bởi thế mà bỏ lỡ thời gian tìm kiếm hung thủ tốt nhất.

      Gần năm nay hầu như đều ở trong trạng thái nghỉ ngơi, thế nên nhiều lúc, thể dự đoán chính xác được, mất thính giác ảnh hưởng rất nhiều đến công việc của .

      Lộ Miểu đứng ngay sau , có hơi bận lòng về .

      “Đây chỉ là điều bất trắc mà thôi.” khẽ , “ thể nào có lý do lvv bị người ta diệt khẩu được, ai mà nghĩ đến chuyện có người ra tay với ông ta chứ.”

      Kiều Trạch xoay người lại, dựa vào hàng rào mà đứng, nhìn : “Tôi sao.”

      Tay giơ ra kéo đến gần, ôm chầm lấy , nhàng vuốt tóc vỗ về, lúc này mới buông ra, xem xét có manh mối tại trường .

      Phó cục trưởng Lưu nhanh chóng dẫn người đến.

      “Sao rồi?” Ông ấy hỏi.

      “Người chạy rồi.” Kiều Trạch chặn ngang trước cửa, “Ở trường để lại vật chứng manh mối nào, nhưng nếu bò lên từ cột điện để lại dấu vết, vân tay hay dấu chân đều có thể lấy được.”

      Phó cục trưởng Lưu thông báo cho cảnh sát kỹ thuật của phòng dấu vết đồn kỹ năng trinh thám đến trường phụ giúp.

      Kiều Trạch đứng dựa vào hàng rào gạch ngăn cách cột điện, cầm đèn pin xem xé lại, cuối cùng ở bên mép ngoài gạch đỏ phát nửa dấu chân hoàn chỉnh, dấu rất cạn, nếu có kinh nghiệm, nhìn kỹ rất khó biết đến tồn tại của nó.

      Cảnh sát kiểm tra dấu vết cẩn thận lấy dấu chân ra.

      Ngoại trừ nửa dấu chân cẩn thận để lại này, trường hề có bất kỳ dấu vân tay nào, hiển nhiên hung thủ là tay bắn tỉa được huấn luyện nghiêm túc, kỹ thuật tinh tế.

      Sau khi về lại cục, cảnh sát kiểm tra dấu vết lấy hình ảnh chụp dấu chân ra tiến hành dựng khung xử lý, hoa văn dưới đế giày dần dần lên.

      “Bình thường xăng-đan hoặc giày lười được mặc với tần suất cao chỉ chuyên dùng với địa hình nhất định, mà đa số mặt đường trong thành phố lại đều bằng phẳng, nên để nhấn mạnh vào tính chống trơn trượt thông thường đế giày phải gia tăng bề mặt tiếp xúc với mặt đất đến lớn nhất, cho nên đường vân dưới đế gần như bằng phẳng hoặc dày mà .” Kiều Trạch chỉ vào hoa văn đế giày sau khi dựng khung, “Nhưng đường vân của đôi giày này ràng khá sâu, có nhiều rãnh gợn sóng nhưng giống giày bộ bình thường, để duy trì tính bám đất của nó mà thiết kế bên ngoài những hoa văn lớn, hoa văn cũng được xử lý để tự động ăn bùn. Vậy nên từ đường vân có thể thấy, đây là đôi giày thể thao, hoa văn làm độ bám nổi trội hơn so với giày lười bình thường, đồng thời giữ lại độ đàn hồi của cao su mềm.”

      Kiều Trạch nhìn về phía những người khác: “Thử so sánh đường vân của đôi giày này với những đôi giày thể thao của các hãng khác nhau, xem xem nó thuộc hãng nào.”

      Có người nhanh chóng so sánh nó ở máy tính, hoa văn đế giày hoàn toàn ăn khớp với hãng giày nữ nào đó bảng xếp hạng top 5 thị trường.

      “Bình thường chỉ có thanh niên mới thích mặc giày du lịch, hơn nữa chủ nhân đôi giày này lại rất biết theo mốt.” Kiều Trạch chỉ vào dấu giày, tiếp, “Tỉ lệ dấu chân với cơ thể của người trưởng thành khoảng chừng 1:7, dấu chân này lại dài cỡ 23cm, thế nên có thể phỏng đoán hung thủ cao dưới mét sáu mươi, quá mét sáu lăm. Dấu chân này đè lên vị trí rệt, phần rìa dấu chân hoàn chỉnh, tuy dấu vết giẫm ràng, nhưng vết cà lại ít, có thể thấy thân thể khá .”

      “Vị trí của hung thủ cách ba trăm mét so với người chết, phát chết ngay.”

      “Tóm lại,” Kiều Trạch xoay người nhìn về phía mọi người, “Hung thủ là trẻ cao dưới mét sáu, cân nặng dưới 50 kg, kỹ thuật bắn súng chuẩn, có thể là vận động viên bắn súng, cũng có thể là cảnh sát xuất ngũ, hoặc chỉ đơn giản là sát thủ.”

      “Còn về phần súng của ta là gì, chỉ có thể dựa vào hình dáng vỏ đạn to , cùn hay sắc, nông hay sâu trong cơ thể người chết mới có thể tiếp tục phán đoán được.”

      Phó cục trưởng Lưu gật đầu.

      Lê Viễn Tường bị bắn chết sau khi muốn gặp Trần Kỳ, trong lúc chuyện lại nhắc đến Từ Gia Diên, thành ra Trần Kỳ trở thành tình nghi lớn nhất, Từ Gia Diên với Từ Gia Thiên cũng bị tình nghi được người đưa về cục phối hợp điều tra.

      Phó cục trưởng Lưu cho người thẩm tra Trần Kỳ và Từ Gia Diên suốt đêm.

      Có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Kỳ trông thấy tình cảnh như thế, bị dọa đến hoảng sợ, còn vẻ lạnh lùng cao ngạo bình thường nữa, hỏi cái gì cái đó, rất thành .

      Bên này Lộ Miểu với Kiều Trạch vừa kết thúc việc, bên kia Từ Gia Diên với Từ Gia Thiên thẩm tra xong.

      Rốt cuộc Lộ Miểu vẫn xem Từ Gia Diên là người nhà, thấy bị cuốn vào vụ án này luôn yên tâm, vất vả lắm mới xong việc, chần chừ lúc, rồi nhịn được hỏi thăm tình hình của Từ Gia Diên ở chỗ phó cục trưởng Lưu.

      Lúc hỏi Kiều Trạch ở ngay bên cạnh, phó cục trưởng Lưu còn đặc biệt đưa mắt nhìn Kiều Trạch.

      Sắc mặt Kiều Trạch khác bình thường là bao.

      “Nhà họ Từ có vấn đề ư?” hỏi, thái độ giải quyết việc chung.

      Phó cục trưởng Lưu: “Theo kết quả thẩm tra mà , có vấn đề.”

      “Tuy người nhìn có động cơ lớn nhất, nhưng từ biểu trong lúc thẩm tra, có thể ta thể nào ở trong khoảng thời gian ngắn mà sắp xếp người bắn chết cách nghiêm mật như thế được.” Phó cục trưởng Lưu vừa , vừa cùng hai người quay về văn phòng.

      Kiều Trạch nhìn ông: “ thế là thế nào?”

      “Bà ta mình có ít ân oán với Lê Viễn Tường.” Phó cục trưởng Lưu do dự nhìn Lộ Miểu, “ có muốn tránh ?”

      Lại : “Tôi còn nhớ, bà ta là mẹ nuôi của , chỉ sợ nghe rồi lại thoải mái.”

      Lộ Miểu ngập ngừng rồi lắc đầu: “Cháu sao.”

      Phó cục trưởng Lưu rút từ bàn ra tập tài liệu thẩm tra Trần Kỳ: “Trần Kỳ, vốn tên Trần Mạc Lan, từng là vợ chồng với Lê Viễn Tường, có làm mấy mâm cỗ, nhưng vì vấn đề tuổi tác nên nhận giấy đăng ký kết hôn, sau khi kết hôn sinh đứa con với Lê Viễn Tường, là Lê Quân Hạo. Lê Viễn Tường là thầy giáo dạy tiểu học ở nông thôn, tính tình hiền như gỗ, tiền lương thấp, thu nhập thể nào thỏa mãn được chi tiêu bình thường trong nhà. Năm Lê Quân Hạo tuổi Trần Kỳ mười tám tuổi, vì kết sinh nhai nên ra ngoài làm công, quen biết Từ Dương bây giờ, rồi đương với ông ta. Trần Kỳ muốn ly hôn với Lê Viễn Tường, nhưng đàm phán được kết quả, bà ta bèn gây tai nạn giao thông, rồi giả chết trong vụ tai nạn mới thoát khỏi cuộc hôn nhân này được, sau đó đổi tên thành Trần Kỳ, cùng Từ Dương nhận giấy đăng ký kết hôn, cũng sinh trai . Lê Viễn Tường ở nông thôn mình nuôi lớn Lê Quân Hạo, mười năm trước bất ngờ phát Trần Kỳ còn sống, cộng thêm mục đích năm đó bà ta gây ra tai nạn, từ thành hận.”

      Phó cục trưởng Lưu nhìn Lộ Miểu: “Có thể vì điều này mà tính tình Lê Viễn Tường thay đổi hoàn toàn. Theo người ở quê ông ta , Lê Viễn Tường Trần Mạc Lan, luôn chấp nhận được chuyện bà ta qua đời, nhiều năm trôi qua mãi chịu lập gia đình, mình nuôi lớn con trai, bởi thế nên sau khi phát Trần Mạc Lan chết, chịu đả kích rất lớn. Nhiều năm qua, ông ta uy hiếp tố giác với chồng con bà ta, cứ nhiều lần như thế dẫn đến việc nảy sinh quan hệ tình dục. Loại quan hệ nam nữ bất chính này bị Từ Gia Thiên phát , nên mới có chuyện Từ Gia Thiên báo án Lê Quân Hạo.”

      Phó cục trưởng Lưu lại cầm lấy tập tài liệu khác: “Đây là lời khai của Từ Gia Thiên. Con bé này vì trả đũa Lê Viễn Tường mới xuống tay với con trai ta, ngờ lại lộ ra chuyện Lê Quân Hạo hít ma túy, tiện đà lôi ra luôn chuyện Lê Viễn Tường nắm giữ nửa thị trường ma túy trong giới giải trí.”

      “Từ lời khai của hai người này, nếu Trần Kỳ muốn giết Lê Viễn Tường, mười năm qua bà ta có rất nhiều cơ hội, chứ phải đợi đến lúc có mặt nhiều người mới tìm người bắt chết ông ta. Từ Gia Thiên càng thể nào, nếu muốn giết Lê Viễn Tường, cần phải đường vòng như thế.”

      “Vậy Từ Gia Diên đâu?” Lộ Miểu nhíu mày nhìn ông, có chút lo âu.
      Tử Vũ Nhi thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 69

      “Còn Từ Gia Diên sao?” Lộ Miểu nhíu mày nhìn ông, có chút lo âu.

      “Hình như Từ Gia Diên biết chuyện của Trần Kỳ lắm.” Phó cục trưởng Lưu , “Người nhìn có vẻ bị đả kích rất lớn.”

      Lộ Miểu lo lắng: “ ấy sao chứ?”

      Phó cục trưởng Lưu nhìn Kiều Trạch cái.

      Kiều Trạch quay đầu , lúc này tâm tư của Lộ Miểu chỉ đặt người Từ Gia Diên, với Từ Gia Diên quen biết nhiều năm, biết địa vị của Trần Kỳ trong lòng , rất kính trọng mẹ mình, bây giờ chuyện bê bối của Trần Kỳ phơi bày ra đó, lo chịu nổi.

      “Nếu hỏi có liên quan đến vụ án …” Phó cục trưởng Lưu nhìn , “Trước mắt có dấu hiệu chứng tỏ cậu ta có tham gia vào việc bắn chết Lê Viễn Tường. Cậu ta và Lê Viễn Tường hề có bất cứ liên quan nào về mặt đời tư hay công việc, cậu ta có động cơ.”

      “Câu trước khi chết của Lê Viễn Tường cũng thể là động cơ để Từ Gia Diên giết người được.”

      “Còn nếu như là về vấn đề tình cảm cá nhân …” Phó cục trưởng Lưu buông tay, “Cái này phải hỏi cậu ta.”

      Kiều Trạch nãy giờ lên tiếng lập tức chau mày, nhìn về phía phó cục trưởng Lưu: “Chắc chắn Từ Gia Diên có vấn đề gì?”

      Lộ Miểu tiếp lời: “ ấy phải người như vậy, tôi hiểu ấy.”

      Kiều Trạch liếc mắt cái: “ hỏi .”

      ” ‘Quả nhiên là thương con trai nhỉ’ ‘Đáng tiếc, đứa con trai này của …’ “, Kiều Trạch lặp lại hai câu Lê Viễn Tường trước khi chết, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, “Tôi cảm giác, lời này có ý sâu xa nữa.”

      “Khả năng này có nhiều cách hiểu. Trước mắt mặc dù hải vận Từ Dương nằm trong tay Từ Gia Diên, nhưng những trường hợp công khai phần nhiều vẫn là do Trần Kỳ ra mặt, so với con trai đại minh tinh nhà nhà đều biết của ông ta trong mắt Lê Viễn Tường Từ Gia Diên khác gì kẻ bất tài, đây là điều thứ nhất; khả năng nữa, có thể Từ Gia Diên có hoạt động trái pháp luật nào đó, hơn nữa còn bị ông ta nắm được thóp.” Phó cục trưởng Lưu phân tích, “Nhưng có bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh hai người này liên quan với nhau, hơn nữa từ đường làm ăn và xã giao của Từ Gia Diên mà là người trong sạch, dường như tồn tại hành vi trái pháp luật nào.”

      “Nhưng mà…” Phó cục trưởng Lưu nhướn mày, “Dạo gần đây Từ Gia Diên có tiếp xúc với Hoàng Thường của Huy Trình.”

      “Việc này tôi điều tra rồi.” Kiều Trạch tiếp lời, “Trước mắt Huy Trình còn chiếm phân ngạch thị trường hải vận của thành phố An, kinh doanh vận chuyển đường biển này với Huy Trình mà chính là việc làm vô bổ, giữ lại có gì dùng, mà vất lại tiếc. Từ Gia Diên muốn chiếm lấy thị trường hải vận, cố ý nuốt vào phần phân ngạch này của Huy Trình, gần đây bàn bạc chuyện mua bán với Hoàng Thường. Về việc làm ăn có vấn đề gì.”

      Phó cục trưởng Lưu buông tay: “Vậy đại khái có vấn đề gì rồi.”

      Kiều Trạch phát biểu ý kiến, nhìn Lộ Miểu cái, ràng thở phào ra.

      nhà ba người có chuyện gì, sau khi lấy khẩu cung xong để mọi người ra về.

      Lộ Miểu và Kiều Trạch cũng về nhà trước.

      đường trở về, chung quy Lộ Miểu vẫn chưa yên lòng, liền gọi điện cho Từ Gia Diên, điện thoại đổ chuông lúc lâu nhưng ai nhấc máy.

      Lộ Miểu lại thử gọi lần nữa, nhưng cuộc gọi trực tiếp bị ngắt kết nối.

      biết có phải Từ Gia Diên giận , thấy ở cửa ga tàu, thấy nhìn qua đây, nhưng lúc đó người đông, về phía được, sau lại xảy ra chuyện, trực tiếp chạy theo đám người thấy bóng dáng, có phải vì thế mà Từ Gia Diên giận hay , hay chỉ đơn giản là vì chuyện của Trần Kỳ mà khó chịu muốn gặp ai.

      mãi nghĩ ra, cũng gọi nữa, nắm điện thoại trong tay nghĩ ngợi, ngay cả lúc xe dừng dưới lầu cũng phát giác, cho đến lúc Kiều Trạch gọi tiếng.

      Lúc quay đầu lại nhìn , thấy trong mắt như mang theo vẻ có suy nghĩ, câu nào, chỉ nhìn chằm chằm bằng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

      “Sao thế?” Lộ Miểu bị nhìn mà hiểu vì sao.

      sao cả.” Kiều Trạch dừng xe ổn định, rồi xuống xe, “Về nhà trước thôi.”

      Về đến nhà, vừa mở cửa ra, Lộ Bảo liền chồm về phía Lộ Miểu.

      Công việc bận rộn, ngày nào cũng bận đến nỗi gần như có thời gian về nhà, chỉ là chuyện mới hai ba ngày, mà như lâu rồi gặp.

      Kiều Trạch ít khi để Lộ Bảo ở trong nhà nhiều ngày như thế, còn lo nó buồn phiền lại sinh hậm hực, giờ thấy nó vẫn hoạt bát nhào về phía Lộ Miểu như cũ yên tâm ơn.

      mặt đất là thức ăn cho chó để giành mấy ngày cho nó, trong mấy ngày về, nó liền vung vẩy vui đùa khắp nơi, cả căn phòng lộn xộn cả lên.

      Kiều Trạch xoay người dọn dẹp, Lộ Miểu chơi với Lộ Bảo lúc rồi cũng dọn dẹp với , sau đó lại trông thấy cây gậy massage mà Lộ Bảo ngậm về làm đồ chơi, hiểu sao lại nhớ đến chuyện trong khách sạn ở tối mấy hôm trước, mặt liền nóng lên, ho tiếng dời mắt .

      Kiều Trạch vốn để ý đến thứ đó, thấy xoay mặt chỗ khác bèn nhìn theo tầm mắt , cúi người nhặt lên.

      Lộ Miểu vừa thấy cầm thứ kia lên, lập tức còn mất tự nhiên hơn trước, lại tiện để lộ vẻ mất tự nhiên này của mình trước mắt , giả vờ như thấy, quay đầu gọi Lộ Bảo.

      Kiều Trạch nhìn cái, nhìn , chỉ ngồi xổm xuống đùa với Lộ Bảo.

      “Lộ Bảo, đỡ cây lau nhà kia dậy .”

      “Lộ Bảo, cất kỹ bát thức ăn của mày .”

      “Lộ Bảo, ném cái nộp này vào thùng rác .”



      Dáng vẻ còn rất nghiêm túc.

      Kiều Trạch cúi người nhìn : “Tai đỏ cả rồi, nín nhịn thế khó chịu sao?”

      Lộ Miểu khó xử: “Có mới nín nhịn…”

      Máp máy môi, rồi dứt khoát cầm lấy thứ tay , hỏi: “ giữ lại thứ này cho Lộ Bảo chơi sao?”

      Kiều Trạch nhìn bất động: “Nó thích.”

      Lộ Miểu: “…”

      đưa mắt nhìn Lộ Bảo: “Vậy sao mua cho nó búp bê bơm phồng*, nó cũng là đực mà.”

      (*Hiểu đơn giản là búp bê tình dục.)

      Kiều Trạch nhìn cái: “Cái gì gọi là nó cũng là đực?”

      Lộ Miểu: “…”

      Lập tức lại lúng túng, cảm giác câu này đúng cho lắm.

      Nó cũng là đực, là đực, mà mua búp bê bơm phồng cho kẻ cũng là đực là nó, vậy

      Lộ Miểu suy nghĩ nữa, im lặng xay người dọn phòng, cơ thể nóng lên.

      “Lê Viễn Tường điều chế ma túy mở hai đường dây tiêu thụ, là thị trường giải trí chỗ Lê Quân Hạo, là buôn bán mạng. Mạng lưới buôn lậu của ông ta là ở tầng thứ ba, toàn bộ nguồn hàng lấy từ tầng thứ hai xuống, nhưng đồng thời ông ta lại cho mở công xưởng chế ma túy, tính tự mình kinh doanh, điều này gây tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của những tầng .” Đột nhiên Kiều Trạch , người chầm chậm ngồi xuống sô pha, “Trong tình huống ông ta bị cảnh sát khống chế phải đối diện với tử hình lại bị diệt khẩu, điều này ràng thể nào là người quen cũ buôn ma túy từ tầng gây nên được, trừ phi bọn chúng lo ông ta khai ra mình, nhưng câu hỏi là, làm sao bọn chúng biết được hành tung của Lê Viễn Tường?”

      “Nếu là bám theo, vậy vì sao phải đợi đến sau đó mới ra tay?” nhìn Lộ Miểu, hỏi.

      Lộ Miểu nhíu mày: “Bọn chúng cần thời gian sắp xếp?”

      Kiều Trạch nhún vai, đối với phán đoán của , đồng ý cũng phản đối, trước khi làm chân tướng, tất cả đều có khả năng.

      “Bây giờ Lê Viễn Tường vừa chết, nửa thị trường ma túy giải trí phía Nam cùng với dây xích mạng lưới tiêu thụ mà Lê Viễn Tường nắm giữ xuất khoảng trống, các đường dây ma túy tìm cách chen chân vào thị trường này, nhất là Thương Kỳ và Ngô Man Man.”

      Kiều Trạch nhìn , hễ nhắc đến vụ án là đều tiến vào trạng thái trầm ổn bày mưu quỷ kế, bất giác toàn bộ chú ý của Lộ Miểu cũng đặt vào vụ án, ngồi xuống sô pha.

      “Bây giờ tôi có thể cho biết, Thương Kỳ và Ngô Man Man chính là ở tầng thứ hai của dây xích này.”

      “Hoặc có thể , bọn chúng chính là ở tầng hết, chẳng qua là thay mặt tên trùm phía sau xử lý những chuyện bên ngoài.” Kiều Trạch , quay người về phòng, cầm phần tài liệu ra đưa cho .

      “Ba năm trước, tôi ở Los Angeles tham dự khóa điều tra vụ án buôn lậu ma túy quốc tế, điều tra được kẻ xúi giục phía sau màn đến từ thành phố An, vừa hay lúc đó tôi có em họ vì ít chuyện cần tôi đến xử lý, chỉ vì tên đàn ông bất tài mà suốt ngày chỉ muốn chạy sang bên này, tôi ở bên cạnh thời gian, muốn tìm ra kẻ xúi giục phía sau màn của vụ án này, kết quả, khéo thế nào, vì mấy năm trước Kiều Thời dính đến vài chuyện vụn vặt, bị tên Lưu Ninh Ninh căm hận mà bắt cóc con bé. Lúc đó tôi chỉ đơn giản điều tra vụ án bắt cóc, kết quả điều tra lại moi ra được này tuy được tiếng là du học nước ngoài nhiều năm, nhưng thực tế lại hề có bất cứ bản ghi chép du học nào, thậm chí ghi chép xuất nhập cảnh cũng có gì. Tôi bèn điều tra theo đường này, phát đó đơn giản, mượn tay tên cầm đầu lưu manh Tống Lịch ở thành phố An bồi dưỡng thế lực, thầm tham gia vào hoạt động buôn lậu ma túy và động vật hoang dã quốc tế, ta chính là trong những kẻ giật dây phía sau màn ở vụ án buôn lậu ma túy quốc tế trong tay tôi. Trong tay ta có ít nhà máy chế tạo ma túy, cũng có ít nhân viên kỹ thuật liên quan, rặt lũ lưu manh du côn chuyên chém giết, nhưng ma túy ta buôn phải từ mấy trăm đến hơn nghìn kg, từ chính điều này bình thường.”

      “Sau đó ta bị bắt quy án, ta mới khai là là hợp tác với Thương Kỳ và Ngô Man Man. Nhưng trong quá trình điều tra chúng tôi lại phát , có thể Thương Kỳ và Ngô Man Man dùng hình thức rửa tiền tham gia vào việc buôn bán này. Trong tập đoàn ma túy, sau lưng bọn chúng là tập đoàn buôn lậu càng hoàn chỉnh chặt chẽ hơn nữa, gần như nắm trong tay thị trường ma túy ở thành phố An, mà thành phố An chỉ là thành phố bọn chúng mượn đường trung chuyển, bọn chúng có ba con đường phân phát ma túy, ngoại trừ phân phối tiêu thụ ngay tại thành phố An ra, cái là chợ đen mượn hướng thành phố An lan ra khắp cả nước, cái khác là mượn đường từ thành phố An, chuyển sang Hoa Nam, xuất khẩu Bắc Nam Mỹ, vụ án năm đó tôi điều tra cũng chỉ là trong ba hướng này.”
      Tử Vũ Nhi thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 70

      “Tên đứng đầu tập đoàn buôn lậu này, theo như Lưu Ninh Ninh khai, người ngoài gọi ta là ‘Hoắc tổng’, ngoại hiệu ‘Giao lang’, họ tên, xuất thân, công việc, chiều cao cân nặng, thậm chí cả giới tính cũng xác định được. ta thao túng chặt chẽ mạng lưới buôn lậu, từ nguyên vật liệu đến cách chế tạo ma túy, mỗi phân đoạn đều khống chế hết, cũng hình thành nên mạng lưới tổ chức ma túy lớn kinh người.”

      “Vì để bắt tên trùm ma túy ‘Hoắc tổng’ và phá hủy tập đoàn ma túy sau lưng ta, trung đoàn điều cấm thuốc phiện của tỉnh đặc biệt điều động tinh từ nhiều nơi đến thành lập tổ chuyên án, số hiệu hành động là kế hoạch 075, đội trưởng Hình phụ trách tổng chỉ huy.”

      “Lúc đó điều tra ra có liên quan chặt chẽ nhất với quản trị tập đoàn Huy Trình, Hoàng Thường bố của Hoàng Giai Ngâm. Ông ta có thể là Hoắc tổng, mà cũng có thể phải. Vì để thu thập chứng cứ phạm tội, tôi với đồng Cao Viễn dùng đến cách nộp đơn làm việc để vào tập đoàn Huy Trình.” Đột nhiên Kiều Trạch nhìn sang Lộ Miểu, “ náu gần hai nắm, vốn nắm giữ được phần lớn danh sách, chính là nguyên vật liệu rồi địa chỉ nhà máy chế tạo ma túy, nhân viên kỹ thuật, danh sách các tuyến bên dưới, vân vân, gần như nắm được bảy phần thành công, nhưng chỉ vì sơ suất nho , Cao Viễn bị bại lộ, trúng mai phục, tôi thể cứu cậu ấy được, cậu ấy hi sinh trong đợt mai phục lần đó, tôi cũng bị trọng thương, nhưng quan trọng nhất là, USB copy tài liệu chứng cứ phạm tội của cậu ấy mất trong cố đó, đồng nghĩa với công việc hơn năm liền thất bại trong gang tấc.”

      Lộ Miểu nhíu mày: “ ở bên cạnh Hoàng Thường lâu như thế, mà Thương Kỳ với Ngô Man Man chưa từng gặp sao?”

      “Đây chính là điểm tôi nghi ngờ Hoàng Thường có thể phải là Hoắc tổng.” Kiều Trạch nhìn , “Hai năm đó Hoàng Thường có quan hệ hợp tác gì với công ty Thương Kỳ, cũng qua lại gì, nên tôi giáp mặt với bọn họ. Nhưng nếu Hoàng Thường chính là Hoắc tổng, Thương kỳ và Ngô Man Man thể nào biết tôi được. Nhưng ràng lần đâu tiên gặp mặt ở khách sạn Macau, quả bọn họ nhận ra tôi.”

      “Nên tôi mới đoán, ra bọn chúng là hai nhóm người dưới trướng Hoắc tổng, tức từ tầng thứ hai của dây xích đều tự mở rộng thị trường của minh, nhưng hiển nhiên bên Hoàng Thường được thế hơn, điều này giải thích vì sao Ngô Man Man lại phải phí hết tâm tư lấy lòng Hoàng Giai Ngâm.” Kiều Trạch cầm lấy tập tài liệu trong tay , “Bọn chúng muốn mượn Hoàng Giai Ngâm để nhúng chân vào tuyến của Hoàng Thường, Hoàng Thường nổi tiếng rất thương con , nếu khống chế được Hoàng Giai Ngâm có nghĩa là khống chế được Hoàng Thường.”

      Lộ Miểu gật đầu như có suy nghĩ: “Nên mới quyến rũ Hoàng Giai Ngâm?”

      Vừa dứt lời, trán bị đập cái.

      cuộn xấp tài liệu lại đập thẳng vào trán : “ lung tung gì thế hả?”

      Lộ Miểu xoa chỗ bị đập đau, dám lên tiếng.

      Kiều Trạch tiếp: “Thươngg Kỳ và Ngô Man Man bước này có đến mấy khả năng. là, Hoắc tổng bất mãn với Hoàng Thường, nên muốn mượn tay Thương Kỳ và Ngô Man Man loại bỏ Hoàng Thường. Hai là, Thương Kỳ với Ngô Man Man muốn nhổ cái đinh trong mắt là Hoàng Thường, mượn cơ hội lên. Ba là, Thương Kỳ và Ngô Man Man muốn liên thủ với Hoàng Thường, vất bỏ Hoắc tổng, con đường khác.”

      đến đây, thể nhắc đến công ty sản xuất đồ da tên là Sách Phi.”

      Lộ Miểu nhíu mày: “Đây phải là công ty của à?”

      Ở Macau, cái tên in danh thiếp của bọn họ chính là Sách Phi, mà cũng tự giới thiệu là Sách Phi.

      Kiều Trạch nhìn : “Còn nhớ Châu Kỳ ?”

      Lộ Miểu gật đầu.

      “Lúc phân tích vụ án kia câu, muốn câu con cá lớn, Châu Kỳ muốn cung ứng hàng, nhưng bọn Châu Triều Châu Thăng bị bắt, bọn chúng lấy hàng đâu ra, bởi thế đoán hẳn ta có thể có nguồn cung cấp khác, quả nhiên sau đó lôi ra được ‘chị Nghê’. Lúc Châu Kỳ giao dịch với chị Nghê bị bắt giữ, chúng tôi điều tra từ chỗ chị Nghê này, phát đúng là ta thuộc về tập đoàn ma túy khác, thiên về chế tạo ma túy loại mới, tập đoàn này chính là công ty sản xuất da Sách Phi.”

      “Sách Phi là công ty sản xuất đồ da quy mô , chuyên sản xuất túi xách và giày dép nam nữ, bề ngoài bán giày dép túi ví, nhưng thực chất lại là nhà máy sản xuất ma túy, giấu ma túy dưới đế giày hoặc trong lớp lót túi ví, mượn những thứ đồ này mà vận chuyển ra ngoài.”

      “Từ chỗ chị Nghê chúng tôi khống chế được công ty này, nhưng trong lúc thẩm tra phát , Thương Kỳ và Ngô Man Man cố gắng thiết lập quan hệ với công ty này. Theo tổng phụ trách của bọn chúng , Thương Kỳ và Ngô Man Man có ý định hợp tác với bọn chúng, hẹn gặp ở Macau.” Kiều Trạch đưa tài liệu cho , nghiêng người cầm ly nước lên hớp hớp, lúc này mới tiếp, “Nên lúc ấy tôi mới lấy thân phận là tổng giám đốc Tác Phi, dẫn đến Macau, gặp mặt bọn họ lần.”

      “Với công việc này của họ, điều tối kỵ chính là để lộ ra ngoài, tuy Thương Kỳ với Ngô Man Man liên hệ trực tiếp với ông chủ của Sách Phi, nhưng bọn họ cũng chỉ nghe biết ông chủ Sách Phi mà thôi, thậm chí còn chưa từng thấy mặt, càng đến việc những nhân viên khác trong Sách Phi.”

      “Thế nên với thân phận tổng giám độc của tôi, chỉ cần có thể đối đáp ám ngữ được là bọn họ có thể nhận ra thân phận của tôi.” Kiều Trạch xong nhìn về phía , “ cho là, với khôn khéo của Ngô Man Man, chỉ dựa vào mấy câu ta thành với ư?”

      Lộ Miểu lúng túng, lúc đó đề phòng nên gì nhiều với , chỉ bảo thiết lập quan hệ với Ngô Man Man, đương nhiên dựa theo cách của mình.

      “Thị trường ma túy loại mới đối với tập đoàn ma túy sau lưng Hoắc tổng mà , có lẽ là thị còn khá kém, bọn họ gấp rút muốn mở rộng thị trường này, mà tồn tại của Sách Phi bù lại chỗ thiếu sót của chúng, nên mới tức tốc muốn hợp tác.”

      “Còn khả năng nữa, có thể Thương Kỳ và Ngô Man Man vất Hoắc tổng sang bên tự mình làm ăn, Sách Phi là đối tượng hợp tác vô cùng tốt nếu làm ăn riêng lẻ, cũng có thể bọn họ muốn lợi dụng Sách Phi vu oan Hoàng Thường, triệt để mượn tay ông ta loại bọ Hoắc tổng.”

      “Bất kể là tình huống gì, Thương Kỳ với Ngô Man Man đều gấp rút muốn hợp tác với Sách Phi, với tư cách ông chủ của Sách Phi, tôi là tấm phao nổi duy nhất mà bọn họ có thể móc nối được, nên bọn họ thể vin vào tôi đây.” Kiều Trạch nâng mắt nhìn , “ ra sách lược của họ cũng giống như tôi, xuống tay từ chỗ phụ nữ. Nên Ngô Man Man cũng cấp tốc muốn thiết lập quan hệ với , chủ động tìm ta, cho ta tín hiệu Sách Phi có ý hợp tác cùng bọn họ. Chỉ là…”

      Hai tay Kiều Trạch chầm chậm vòng trước ngực, nghiêng đầu nhìn : “Với bạn giường năm cùng là , ta quan hệ giữa tôi và , nên mới án binh bất động trước, thiết lập quan hệ bình thường với .”
      Lộ Miểu: “…”

      Kiều Trạch nhìn bất động: “ chỉ cần thẳng câu là vợ tôi, hoặc là bạn tôi, có phải chuyện này đỡ nhiều rồi ?”
      Lộ Miểu: “…”

      lúng túng đỏ mặt: “ gì đâu, làm sao tôi biết phải đóng vai tình nhân chứ, còn phải trông Ngô Man Man cũng chẳng phải bạn chính quy của Thương Kỳ, nên mới nghĩ cách để ta sinh lòng đồng cảm, nên mới tôi và chỉ là quan hệ bạn giường à.”

      Kiều Trạch: “Ngủ cũng ngủ rồi, còn muốn cái gì nữa?”
      “Nam nữ trẻ tuổi chung phòng, người bình thường phải đều suy nghĩ là người của nhau sao?” Kiều Trạch lại bồi thêm câu.

      Lộ Miểu: “…”

      lúc sau mới nghẹn ngào : “Vậy lẽ sau đó tôi làm phục vụ là vô ích rồi?”

      Kiều Trạch đưa mắt nhìn : “, kiếm được tiền.”

      Lộ Miểu: “…”

      Kiều Trạch thấy mặt đỏ bừng lên, trêu nữa: “ ra làm vậy cũng sai. Ít nhất đánh bậy đánh bạ lại giúp tôi tránh được Hoàng Giai Ngâm, cho tôi thêm thời gian tranh thủ, tránh trước khi hợp tác lại khiến Ngô Man Man phát ra quan hệ của tôi với Hoàng Giai Ngâm.”

      “Chính xác mà , chuyện xảy ra đầu năm tôi để lộ ra ngoài, nhưng bị nghi ngờ. Trong mắt Hoàng Thường với người của ông ta, có thể tôi là cảnh sát, khi Hoàng Giai Ngâm xác nhận tôi, tất Thương Kỳ và Ngô Man Man cảnh giác nghi ngờ, hợp tác giữa ta và Sách Phi có thể đứt đoạn, cấu nối để chúng ta đến gần hơn cũng bị cắt đứt.”

      “Nhưng thành phố An chỉ rộng chừng này, hơn nữa Hoàng Giai Ngâm nghi ngờ bóng lưng tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải chạm mặt Hoàng Giai Ngâm, nên trước khi giáp mặt ta, chúng ta nhất định phải hợp tác xong xuôi với bọn họ.”

      “Đây chỉ là cơ chế xây dựng hợp tác, mà song song với đó, với thân phận ‘ma túy’ Sách Phi cho tôi lý do giấu tên tuổi để đứng trước mặt Hoàng Thường với Hoàng Giai Ngâm, như thế tôi mới có thể quang minh chính đại đến gần vụ án này. Nếu …”

      nhìn cái: “Chỉ bằng mình lăn xả trong đó, có thể kết cục Trương Toàn là kết cục của . ta cũng là người của chúng tôi.”

      Kiều Trạch trầm mặc lúc, rồi giọng thấp xuống: “Chúng tôi tổng cộng ra ngoài năm người, bây giờ còn sống, trừ tôi ra chỉ còn lại người.”

      Theo bản năng Lộ Miểu nhìn : “Người còn lại tên gì?”

      Kiều Trạch cho biết: “Tự mình nhìn .”

      Rồi thở dài hơi, đứng lên: “Cơ bản vụ án chính là thế, vốn hôm gặp đội trưởng Hình do chú ấy cho biết về kế hoạch hành động 075, nhưng đội trưởng Hình lại lo đến vấn đề thính lực của tôi, lo tôi vừa phân tích lại khó khăn mà bỏ sót, nên mới để tôi cho biết.”

      “Vốn tôi chọn , chính là nhìn trúng việc và tôi có thể dễ dàng trao đổi, còn những thứ khác dám trông cậy, nhưng sau khi khảo sát xong, tôi phát ít chỗ đáng khen.”

      Lộ Miểu đứng lên theo: “Tôi vốn mình kém cỏi mà, nên loại tôi.”

      Kiều Trạch hừ tiếng, gì.

      “Bước tiếp theo tập trung săn sói. vẫn phải đến công ty Ngô Man Man, bên chỗ tôi cũng đàm phán với Thương Kỳ, mọi hành động trong kế hoạch đều nghe theo tổ chức chỉ huy, được tự ý hành đông, cũng được để xảy ra bất kỳ thương vong nào. thời gian nữa có cuộc họp chính thức nghênh đón, đến lúc đó đội trưởng Hình giới thiệu những người khác cho làm quen.”

      cúi đầu nhìn đồng hồ: “ còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm . Có lẽ ngày mai Ngô Man Man hẹn đấy.”

      Quả nhiên chiều hôm sau Ngô Man Man gọi điện cho , nhưng phải hẹn , mà Từ Gia Diên xảy ra chuyện.

      ta ở quán bar gọi cho , mình ở quán bar gặp Từ Gia Diên, mình uống say khướt, gọi điện cho Từ Gia Thiên được.

      Lộ Miểu đoán có lẽ chuyện của Thương Kỳ đả kích , cả đêm qua gọi nghe máy, đến tối cũng gọi lại, điều này giống tác phong của Từ Gia Diên.

      bao giờ nhận cuộc gọi của , cho dù bận việc mà bỏ lỡ, ngay khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ lập tức gọi lại cho , chứ giống lần này, nghe máy, cũng gọi lại.

      Tối qua bàn công việc với Kiều Trạch đến tận khuya, sau đó lại bỏ thời gian ra tìm hiểu về vụ án, mãi bận rộn mà quên mất chuyện gọi cho Từ Gia Diên, bây giờ nghe Ngô Man Man thế, hơi lo về , dặn ta trông giúp , sau đó cúp điện thoại, nhanh chóng thay quần áo giày dép, ném câu “tôi có chút chuyện ra ngoài , tối nay có thể thề ăn cơm, cần chờ” lại cho Kiều Trạch ở phòng bên cạnh, sau đó bước ra cửa, hoàn toàn cho cơ hội phản ứng.

      Kiều Trạch bận, nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn ra cửa, nhưng thấy bóng đâu.

      cầm điện thoại, gọi cho : “ đâu?”

      “Tôi đến quán bar, vừa nãy Ngô Man Man mới gọi cho tôi.”

      chậm, nửa câu mà cứ như cả câu, còn chưa kịp hết nửa câu cuối Kiều Trạch dã tiếp lời: “Ừ, chú ý an toàn, có việc gọi.”

      cúp máy, tiếp tục làm việc.

      Bảy giờ tối, Kiều Trạch làm việc xong liền chuẩn bị cơm tối tươm tất, nhưng thấy người về, lại gọi cho Lộ Miểu.

      “Mấy giờ về?” hỏi.

      “Tôi biết nữa. Có thể tối nay về.”

      Kiều Trạch: “…”

      nhíu mày: “Vì sao về?”

      tôi say rồi.” Lộ Miểu , nhìn thấy xe đến dưới nhà Từ Gia Diên, liền cố sức đỡ Từ Gia Diên xuống xe.

      Lúc đến quán bar Từ Gia Diên say đến mức biết trời trăng là gì, còn ở đằng đó điên cuồng rót rượu, bàn trước mặt lăn lốc mười mấy vỏ chai rượu, khuyên mãi được, cuối cùng vẫn nhờ Ngô Man Man với Thương Kỳ giúp đỡ người lên xe.

      Bây giờ đưa Từ Gia Diên về, biết bây giờ biệt thự nhà họ Từ thế nào, dám đưa về chõ đó, cuối cùng đổi thành căn nhà lần trước để đến ở.

      Chìa khóa nhà vẫn còn trong tay , quên trả lại .

      Lúc này Từ Gia Diên say đến mức thần trí, cả người gần như ngã dựa vào , nhưng mang máng còn nhận ra được Lộ Miểu, gọi tiếng ràng: “Miểu Miểu?”

      Ở đầu dây Kiều Trạch nghe thấy Từ Gia Diên lẩm bẩm, nhưng toàn bộ tập trung đều dừng ở câu “ tôi say rồi” của Lộ Miểu, lập tức nhíu mày: “Bây giờ ở với Từ Gia Diên?”

      “Tối nay muốn ở bên chỗ ta?”

      “Đúng thế…” Lộ Miểu gắng sức đáp, “ ấy ở quán bar uống rượu, liên lạc được người nhà bạn bè của ấy, nên tôi đưa ấy về, có thể tối nay phải ở lại chăm sóc nữa.”

      Thấy Từ Gia Diên vẫn gọi tên , môi cũng tiến đến phía sau cổ, lại dùng hết sức đẩy đầu ra, vừa đỡ vào thang máy, vừa với Kiều Trạch: “Tôi cúp máy trước đây, ấy nặng quá.”
      Tử Vũ Nhi thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 71

      Kiều Trạch gọi lại lần nữa nhưng ai bắt máy.

      đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên, mắt nhìn bàn đầy đồ ăn, rồi lại đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên, trầm ngâm nhìn màn hình lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Ngô Man Man: “ Ngô, chiều nay Lộ Miểu có đưa trai ấy về, có thể gửi tôi địa chỉ nhà của trai ấy ?”

      Ngô Man Man nhận được Trương Nhiên này của Kiều Trạch rất ngạc nhiên, ngờ Kiều Trạch lại tìm mình để biết hành tung của Lộ Miểu, hơn nữa phải hỏi ta có biết hay , mà trực tiếp hỏi vào chỗ quan trọng.

      Lập tức ta gọi điện điện lại cho .

      Kiều Trạch ngắt máy, nhắn tin lại: “Xin lỗi, bây giờ tôi tiện nhận điện thoại, nhắn tin lại tôi là được.”

      Ngô Man Man đưa tin nhắn cho Thương Kỳ xem, cười : “Nhìn , tổng giám đốc Kiều cũng khá để bụng con nhóc Lộ Miểu đó chứ.”

      Nghĩ ngợi lúc, cuối cùng vẫn bán mặt mũi cho Kiều Trạch, gửi địa chỉ nhà Từ Gia Diên đến, rồi bổ sung câu: “Tôi mới giúp ấy đỡ Từ Gia Diên lên xe nghe ấy hỏi tài xế có đến chỗ này được , còn cụ thể có phải chỗ đó hay tôi , số phòng với dãy nhà cũng chắc.”

      Kiều Trạch nhanh chóng nhắn lại: “ sao, cám ơn.”

      Xoay người cầm lấy chìa khóa xe bàn, ra cửa.

      đường , Kiều Trạch gửi tin nhắn thoại wechat cho Thẩm Kiều, nhờ cậu ta hỗ trợ điều tra giùm bất động sản của Từ Gia Diên ở khu vực gần biển mà vừa rồi Ngô Man Man mới gửi cho .

      —-

      Kết thúc cuộc gọi với Kiều Trạch xong, Lộ Miểu để điện thoại vào trong túi xách, đỡ Từ Gia Diên về nhà.

      Chỗ ở bên này cao lắm, phòng ở tầng năm, gian mở rộng rãi, tất cả đều là cửa sổ sát đất.

      Từ Gia Diên uống quá nhiều, vừa vào nhà liền đẩy Lộ Miểu ra, che miệng lảo đảo vào nhà vệ sinh nôn.

      Lộ Miểu rót cho ly nước để súc miệng.

      Nôn xong Từ Gia Diên có đỡ hơn, nhận lấy ly nước súc miệng, dù người còn nấc rượu nhưng nhìn có phần tỉnh táo.

      Súc miệng xong liền đưa lại ly nước cho Lộ Miểu, gì, chỉ nhắm chặt mắt, tay xoa ấn đường, cúi đầu dựa vào bồn rửa mặt.

      Lộ Miểu lo lắng nhìn : “ sao chứ?”

      Từ Gia Diên lắc đầu, bàn tay mệt mõi đỡ lấy trán.

      “Hay là em đưa đến bệnh viện nhé?” Lộ Miểu hỏi, xoay người đặt ly nước xuống.

      Từ Gia Diên gì, chỉ nấc cái.

      chưa tỉnh hẳn, hay là muốn chuyện.

      đứng đó lúc, rồi lảo đảo đẩy ra, ra phòng khách, bước chân xiêu vẹo, có mấy lần như suýt ngã.

      đến đỡ , lại dùng sức đẩy ra, người ngã vật lên sô pha.

      Lộ Miểu nhìn như thế, có cách nào để mặc được, có rất nhiều người say chỉ vì có ai ở bên chăm sóc, khi nôn bị ngạt khí quản mà chết.

      lấy điện thoại ra định gọi cho Từ Gia Thiên, trông thấy cuộc gọi nhỡ của Kiều Trạch nhưng có thời gian gọi lại cho , trượt danh sách tìm số điện thoại gọi Từ Gia Thiên, nhưng vẫn ai bắt máy.

      đặt điện thoại lên bàn, nhìn sang Từ Gia Diên bên cạnh.

      Từ Gia Diên nằm nghiêng sô pha, tay ôm lấy cổ, nhắm chặt hai mắt, tựa như cố kiềm chế cẩm giác buồn nôn, sắc mặt tái nhợt đau đớn.

      Lộ Miểu ngồi xổm trước mặt , thử vỗ vai : “ à?”

      thoáng mở mắt ra, nhìn thấy là , cuối cùng đáp lại ba chữ: “ sao.”

      Cơ thể mệt mỏi dựa vào .

      Lộ Miểu bất đắc dĩ đỡ ngồi lại sô pha lần nữa.

      nghỉ ngơi , để em nấu trà giải rượu cho .” khẽ dặn dò, đứng dậy tìm trà giải rượu.

      Bình thường căn nhà bên này của Từ Gia Diên có người ở, nên có trà giải rượu thông thường, Lộ Miểu chỉ tìm được chút gừng trong nhà bếp, đành nấu cho bát trà gừng nóng, mạng cái này cũng có tác dụng giải rượu.

      bưng bát trà gừng đến, Từ Gia Diên vẫn còn nằm sô pha, nằm ngã xiêu vẹo ghế, áo khoác còn chưa cởi, giày cũng chưa tháo, chăn đắp, mà nay trời lại lạnh.

      Lộ Miểu đặt trà gừng xuống, tìm chăn móng đắp lên cho , vừa mới cúi người định thay giày cho bỗng nhiên Từ Gia Diên giữ chặt lấy cổ tay , Lộ Miểu còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì cả người bị kéo ngã ngồi người .

      luống cuống muốn bò dậy, nhưng Từ Gia Diên bóp chặt eo , dùng hết sức quật ngã , đặt dưới người .

      Theo bản năng Lộ Miểu đưa tay chặn gương mặt áp sát dần của , vừa nôn nóng vừa tức giận: “Từ Gia Diên!”

      Từ Gia Diên vẫn chưa tỉnh, chỉ theo bản năng đè lên , cầm lấy tay muốn ôm muốn hô, cũng theo bản năng gọi tên , “Miểu Miểu” “Miểu Miểu”.

      Lộ Miểu thử đẩy , nhưng đẩy được, vừa cao lại nặng, đè đến mức gần như thể cử động, mắt thấy sắp hôn mình, trong lòng cuống quít, tay vũng vẫy thoát , cầm lấy tay xoay cái, bất thình lình ném qua vai.

      Từ Gia Diên bị ném ngã ra sàn, người thoáng lặng , rồi đột nhiên trở nên hung hãn, nhào về phía Lộ Miểu, nghiêng người né , tay dồn sức đánh úp về phía , ràng say ngất cần câu, nhưng động tác cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn dùng hết lực, quyết tâm muốn bắt lấy .

      tránh , từng bước ép sát, lúc ép đến sát cửa sổ, tay vẫn nắm lấy tay , bóp chặt đẩy đè lên cửa sổ, ép thể cử động.

      “Từ Gia Diên!” Lộ Miểu tức giận gọi tiếng, ràng đôi mắt ấy vẫn mơ mang, nhưng cơ thể lại giống kẻ say chút nào.

      nấc cái, mùi rượu theo hơi thở phả đến.

      “Miểu Miểu, Miểu Miểu, vì sao lúc nào em cũng từ chối , hi sinh vì em nhiều như thế kia mà, rốt cuộc thua ta chỗ nào? Hả?” chất vấn mang theo hung ý, rượu khiến trở nên hung hãn, lấy mất vẻ dịu dàng thường ngày, thậm chí còn bóp chặt cằm , để ngẩng đầu nhìn , “Em , chưa đủ tốt với em phải ? Cả đời này đều vì em cả, em thể nhìn thẳng được ư?”

      “…” Lời của hoàn toàn hiểu, cằm bị bóp đau, trong giọng tiến đến gần của mang theo vẻ bất lực mệt mỏi, vừa tàn nhẫn lại vừa đau đớn.

      hoàn toàn hiểu nổi lại trút tất cả đau đớn của mình lên , cái gì gọi là hi sinh nhiều như thế cho , cái gì gọi là cả đời này đều vì , từ lúc quen nhau cho đến nay, trừ chuyện lần đó của Lộ Tiểu Thành ra, đúng lúc gọi điện đến, mới cầu cứu , nhiều năm như thế rồi, quan hệ giữa bọn họ cũng sâu lắm, cùng lắm là cố chấp gửi phí sinh hoạt vào thẻ của , và thỉnh thoảng liên lạc với nhau.

      Đêm hôm đó hôn mê bất tỉnh trước khi đến, khi tỉnh lại là sáng hôm sau, ở bệnh viện, ngồi trước giường chăm sóc , nhìn khác thường ngày là bao, còn mỉm cười an ủi , sao cả, khi tới cảnh sát đến rồi, nhưng thấy Lộ Tiểu Thành đâu.

      Chợt Lộ Miểu nhớ lại sáng ngày nào đó, Trần Kỳ xông tới, cho cái bạt tai mà phân biệt đúng sai.

      vẫn cho rằng, vì và Từ Gia Diên gần gũi quá, vì làm phiền đến Từ Gia Diên nên mới như thế, nếu phải…

      Đột nhiên Lộ Miểu bắt đầu thấy sợ và bất an.

      …” trở tay bắt lấy tay , “Có phải còn giấu em chuyện gì ?”

      Từ Gia Diên trả lời , bỗng hung hăng muốn hôn , tay giữ chặt lấy trán , muốn hôn đến điên rồi.

      lắc đầu né , để hôn, vừa cuống lên quát , môi rơi lên má , ngay sát tai.

      hơi dừng, rồi sau đó cắn lên cổ sau tai , phải hôn, chính xác là cắn mạnh cái, lại cẩn thận cắn lên chỗ động mạch nổi lên, rồi động tác mê loạn này dừng lại.

      Vừa đúng lúc xe Kiều Trạch đến dưới lầu, xuống xe, cách khoảng ngẩng đầu nhìn lên , định xác định từ đèn cửa sổ xem có phải người ở đó hay , vừa ngẩng đầu lên thấy hai bóng người dây dưa ngay trước cửa kính.

      Ánh đèn trong căn phòng rộng cắt hai bóng người dây dưa thành hai bóng đen, từ cái bóng chỉ nhìn thấy Lộ Miểu dựa sát vào cửa sau lưng, mái tóc dài xõa tung, tay Từ Gia Diên đặt lên cửa sổ, giữ chặt lấy trán , đầu chôn bên cổ , làm hơi ngửa đầu ra sau, để lộ ra mùi tình dục nồng nặc kịch liệt.

      Đồng tử Kiều Trạch bỗng co lại, hầu kết lên xuống dữ dội, dời mắt, lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Miểu.

      Điện thoại đặt bàn rung lên.

      Từ Gia Diên nhắm chặt hai mắt, khàn giọng khẽ câu “xin lỗi”, buông ra.

      Lộ Miểu mấp máy môi, đẩy ra, nghe điện thoại.

      dựa vào cửa sổ nhúc nhích.

      Lộ Miểu trông thấy hai chữ “Kiều Trạch” lập tức nghe máy: “Alo?”

      “Mở cửa.” , giọng điệu nặng nề mà lại bình tĩnh.

      “…” Lộ Miểu chần chừ nhìn cửa, “… ở đâu thế?”

      Kiều Trạch: “ ở đâu mở cửa ở đó.”

      “…” Lộ Miểu nắm điện thoại, do dự ra cửa, kéo mở cửa phòng.

      Kiều Trạch cầm điện thoại đứng ở cửa, tròng mắt sẫm, rồi lại bình tĩnh.

      Lộ Miểu ngạc nhiên: “Sao lại ở đây?”

      Kiều Trạch cất điện thoại, nhìn vào trong phòng: “ chưa tỉnh sao?”

      ấy…” Lộ Miểu biết phải hình dung thế nào, “Nửa say nửa tỉnh.”

      “Lúc mới về có nôn hồi, có lẽ có khá hơn chút.” đầy ngập ngừng, nhớ lại vừa nãy Từ Gia Diên mấy câu ràng, biết có nên để vào nhà hay .

      quay đầu lại nhìn Từ Gia Diên ở trong phòng, vừa nghiêng đầu cái, chợt để lộ dấu đỏ cổ, đập vào mắt Kiều Trạch còn thêm nặng nề.

      Con người co lại, ánh mắt dán chặt lên cổ .

      Khi Lộ Miểu quay đầu lại phát ánh mắt được bình thường, theo bản năng giơ tay sờ cổ, cảm giác đau nhức truyền đến mới chợt nhớ ra vết cắn ban nãy của Từ Gia Diên, lập tức trở nên bối rối luống cuống, giống như bị bắt quả tang khi làm chuyện sai.

      “Tôi…” biết nên giải thích thế nào, liệu có cần giải thích , còn bối rối Kiều Trạch nhìn vào trong phòng, “ ta sao chứ?”

      Giọng vẫn bình thản như trước, trong nháy mắt khiến bối rối của lắng xuống, ngược lại khiến càng thêm suy nghĩ nhiều.

      hoàn toàn đoán được tâm tư của , nhịn được lén nhìn trộm , sắc mặt bình tĩnh, dường như để dấu răng cổ vào mắt, bỗng vì chút tâm tư bối rối ban nãy của mình mà xấu hổ, tự nhiên gật đầu: “Khá rồi.”

      Để người vào nhà.

      Từ Gia Diên sớm dựa lưng vào cửa sổ ngồi đất, hai mắt chắm chặt, vẫn ngừng nấc rượu như cũ, giống vẻ điên cuồng mất kiểm soát như khi nãy.

      Lộ Miểu nhàng gọi tiếng, dám đến gần , sợ đột nhiên phát điên, ngay trước mặt Kiều Trạch lại giở trò với .

      Từ Gia Diên lặng lẽ mở to mắt, ánh mắt vẫn mơ màng .

      chào hỏi, chỉ dùng sức vịn cửa sổ đứng lên, lắc la lắc lư bước đến, qua Kiều Trạch, qua Lộ Miểu.

      Theo bản năng Lộ Miểu rụt về phía sau Kiều Trạch.

      Động tác của Từ Gia Diên dừng lại, nhìn cái, khóe miệng cong lên nụ cười, biết là chế giễu hay cười , nụ cười ấy dừng trong mắt khiến có chút khó chịu, cắn môi dám nhìn .

      Kiều Trạch đưa lưng về phía hai người, cần quay đầu cũng biết Từ Gia Diên dừng lại, cũng biết ta nhìn Lộ Miểu, và cả dáng vẻ của Lộ Miểu khi nhìn ta.

      Nhất cử nhất động của họ, đều phản chiếu lên cửa kính ở đối diện.

      Từ Gia Diên lại nấc rượu, đáp lại hai người họ, quay về phòng, “sầm” tiếng đóng cửa lại.

      Kiều Trạch quay đầu nhìn : “Tối nay có cần ở lại ?”

      Lộ Miểu hơi do dự, rồi lắc đầu.
      SnowTử Vũ Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :