1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 131

      Trước nay Kiều Trạch chưa từng thấy Lộ Miểu như vậy bao giờ, hoàn toàn vùi mình vào trong thế giới của bản thân, hốt hoảng, luống cuống, bất lực y hệt đứa trẻ.

      “Miểu ngốc!” vội vàng bấu lấy bả vai , muốn lay tỉnh lại.

      Nhưng chỉ khóc lóc, kinh hoàng dùng tay ôm đầu, ngừng lặp lặp lại “tại sao?” “tại sao?”

      Từ Gia Diên chống tay xuống đất, dần dần đến gần .

      “Miểu Miểu.” ta gọi tên bằng chất giọng khàn khàn.

      bình tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn ta.

      ta cười với .

      sao.” ta , giọng từ từ yếu ớt.

      Thẩm Ngộ dẫn người đến, sai người chuẩn bị xe cấp cứu, vốn định lái thuyền về lại bến, nhưng khi đến trước buồng lái ngạc nhiên nheo mắt lại, quay đầu nhìn Lộ Miểu.

      Thuyền chạy về bến.

      Lộ Miểu vẫn kinh ngạc ngồi đó, kinh ngạc nhìn Từ Gia Diên, hồn bay phách lạc.

      Thuyền nhanh chóng cập bến, Từ Gia Diên được nhân viên y tế chờ ở đó cấp bách đưa đến bệnh viện.

      Lộ Miểu vẫn ngồi ở đằng kia nhúc nhích.

      Kiều Trạch đến đỡ , nhưng kéo dậy được, cả người rơi vào trạng thái bất thường.

      “Miểu ngốc!” nắm tay chặt.

      mờ mịt quay đầu nhìn , động tác chậm chạp, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn.

      Thẩm Ngộ thấy vết thương của Kiều Trạch vẫn ngừng chảy máu, vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt nhợt nhạt hẳn , lo rằng nếu chậm trễ nữa nguy hiểm đến tính mạng, bèn bước lên khuyên đến bệnh viện .

      Nhưng Kiều Trạch nghe, cố chấp nắm tay Lộ Miểu chịu đứng dậy.

      Thẩm Ngộ sốt ruột, hét to với Lộ Miểu: “Lộ Miểu, bệnh viện với cậu ta .”

      Tầm mắt của dần rơi xuống vết thương trào máu của , người run bắn lên.

      Thẩm Ngộ trực tiếp túm lấy cánh tay Kiều Trạch: “Cậu bệnh viện , tôi thay cậu để ý ấy.”

      “Lúc này ấy được bình thường.”

      , dám để rời khỏi mắt nửa giây, nhưng cơn choáng váng do mất máu cứ liên tục kéo đến, theo bản năng nắm chặt tay Lộ Miểu, nhưng cuối cùng lại chống lại nổi cơ thể mệt mỏi, mất máu nhiều cộng thêm mấy ngày liên tiếp bôn ba ngủ rút cạn thể lực của , trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cả người chúi ngã về phía Lộ Miểu, Thẩm Ngộ đến đỡ , bàn tay nắm lấy Lộ Miểu cũng theo đó mà buông ra.

      Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn cổ tay trống rỗng.

      Thẩm Ngộ hét gọi Đường Viễn: “Cũng đưa Lộ Miểu về.”

      Kiều Trạch được đưa vào phòng cấp cứu, cũng may đưa đến bác sĩ kịp thời, ngoài mất nhiều máu ra nguy hiểm đến tính mạng.

      ra từ phòng phẫu thuật, vẫn còn hôn mê.

      Lộ Miểu ngồi băng ghế dài trong bệnh viện, nhìn được đẩy ra, đội trưởng Hình cùng Thẩm Ngộ Kiều Thời Tiếu Trạm đều chạy theo xe, ngừng hỏi tình hình.

      Lộ Miểu ngồi ghế nhúc nhích, nhìn và mọi người dần dần xa, lại dám tiến đến.

      Kiều Thời quay về ngồi với .

      ấy sao.” ấy , cầm lấy tay .

      Tay lạnh băng đến mức dọa người.

      “ừ” tiếng rất khẽ.

      Kiều Thời có chút bận tâm về , cũng chẳng thể nào an ủi nổi.

      Kiều Trạch nhanh chóng tỉnh lại, vừa mở mắt ra là gần như bật ngồi dậy.

      “Lộ Miểu đâu?” chụp lấy đội trưởng Hình ở gần , vội vàng truy hỏi, ánh mắt cũng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Lộ Miểu trong phòng.

      Đội trưởng Hình lắc đầu thở dài.

      Tiếng thở dài của ông ta khiến tim trực tiếp rơi thẳng xuống, giọng bất giác trở nên hung ác: “ ấy đâu?”

      Kiều Thời né người nhìn ra ngoài cửa: “Ở bên ngoài.”

      Kiều Trạch xốc chăn lên, bịt vết thương giãy giụa xuống giường, người vừa đến cửa liền trông thấy Lộ Miểu ngồi băng ghế, độc, đầu cúi thấp, hai tay vô thức xoắn lấy nhau, cũng cử động.

      “Miểu ngốc?” dè dặt gọi .

      từ từ ngẩng đầu lên, nhìn .

      Trong ánh mắt chính là Lộ Miểu mà quen thuộc, mờ mịt, nhưng cũng trống rỗng, còn mang theo tia khiếp đảm.

      sao chứ?” chần chử mở lời.

      “Tôi sao.” đến gần , ngồi xổm xuống trước mặt , nắm lấy tay , ngẩng đầu nhìn .

      “Sao em lại ở đây mình?” ôn tồn hỏi.

      lắc đầu, cụp mắt xuống, né tránh tầm mắt của .

      giang tay ra ôm vào lòng.

      Cơ thể cứng đờ dám cử động, cứ như sợ làm bị thương vậy.

      đưa mắt nhìn , vẫn cúi đầu im lặng, nhưng quanh người như được bao phủ bởi lớp khí bi ai.

      hoàn toàn tách biệt mình với mọi người, tự khép mình lại, tự trách, tự ghét, tự ti… đủ những tâm trạng tiêu cực dần cắn xé .

      có thể cảm nhận ràng kháng cự lại với tất cả mọi người tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chính .

      lúc này, dường như quay lại dáng vẻ tự bế lúc năm tuổi, tự ruồng bỏ chán ghét bản thân đến cực điểm.

      “Miểu ngốc à.” nắm chặt tay .

      đối mắt nhìn .

      “Em sao.” thấp giọng , buồn vui, nhưng cũng có thần sắc nào.

      Kiều Thời đứng ở cửa, nhìn Lộ Miểu như vậy còn nén được đau lòng, huống gì là Kiều Trạch.

      Mấy ngày mấy đêm chợp mắt, tiều tụy trông thấy.

      Kiều Trạch miết ngón tay lên quầng thâm dưới mắt : “Ngủ giấc ngon trước , đừng suy nghĩ lung tung nữa, nhé?”

      gật đầu, rất .

      đưa vào phòng bệnh, để nằm nghỉ chiếc giường khác, nhanh chóng nhắm mắt lại, hô hấp dài đều, biết là ngủ hay giả ngủ, Kiều Trạch khẽ gọi nhưng đáp lại.

      “Chuyện của Lộ Miểu…” Đội trưởng Hình nhắc nhở.

      Kiều Trạch im lặng lúc: “Để ấy ngủ yên trước , mấy ngày ấy chưa chợp mắt rồi.”

      Đội trưởng Hình gật đầu.

      Trời bên ngoài sáng rực.

      Từ Gia Diên được phẫu thuật nay cũng tỉnh, phát súng kia của Lộ Miểu bắn vào ngực ta, nhưng trúng vị trí quan trọng nên vẫn còn sống.

      Kiều Trạch và đội trưởng Hình đến thăm, ta chỉ vừa mới tỉnh lại, người vẫn còn yếu.

      Lúc này ta rất bình tĩnh, lúc thấy Kiều Trạch và đội trưởng Hình còn mỉm cười cái.

      đúng, đúng là tôi đem ấy ra làm cái cớ để che đậy tính ích kỷ của mình.” Đột nhiên ta lên tiếng, “Tôi luôn với ấy, tôi vì ấy mà từ bỏ cả đời này. Rất nhiều thời điểm tôi cũng cho là vậy, tôi luôn cảm thấy, nếu phải vì ấy, căn bản tôi buôn bán ma túy, càng biết rằng khi thấy Nhậm Vũ bị thương bắt đầu thay thế tâm tư của ta.”

      Kiều Trạch kéo ghế trước giường bệnh ta ra, ngồi xuống.

      “Rốt cuộc lúc đầu xảy ra chuyện gì?”

      “Hoắc tổng là Nhậm Vũ.” ta , “Ban đầu đúng là ta. Hơn mười tuổi ta theo người khác lăn lộn ngoài xã hội, hơn mười năm, dựa vào mạng giao thiệp rộng cùng tàn nhẫn của mình mà tiêu diệt mấy kẻ bên , từng bước ngồi vào vị trí đại ca. Trước kia tôi từng tiếp xúc qua với ta, so với năm năm trước Miểu Miểu xảy ra chuyện còn sớm hơn.”

      “Tôi ấy, từ rất sớm tôi phát ra mình thích ấy. Tôi muốn bù đắp cho ấy, muốn cho ấy tương lai đầy đủ sung túc, nhưng khi tiếp nhận công ty bờ vực phá sản, tôi cách nào vực dậy nổi. Lúc đó vừa hay có người giật dây làm quen với Nhậm Vũ, ta chỉ tôi vận chuyển ma túy, thù lao rất khả quan, có lẽ do bị ma quỷ ám ảnh, quá sốt ruột muốn cứu lấy công ty, sau đó dần dần gia nhập vào thế giới của bọn họ, cũng dần thân quen với Nhậm Vũ hơn.”

      “Dáng người ta tương tự với tôi, có lúc để tránh mạo hiểm bị bắt, đối với vài mối làm ăn mặc dù nguy hiểm nhưng bỏ được, để tôi giả mạo mình đàm phán. Đối với người khá là cao ngạo mà đây đúng là chuyện khó chịu. Khi đó tôi nghĩ, hoặc là làm, nếu làm phải có được vị trí kia của ta, chỉ có đến vị trí đó mới có đủ quyền lợi thao túng sống chết của kẻ khác, chứ phải làm người bị gây khó dễ.”

      “Nhưng lúc đó đâu thể nào lui được nữa, tôi bị nắm quá nhiều thóp, thể gột sạch nổi, chỉ có thể ép mình từng bước leo lên.”

      “Vừa hay khi đó vì chuyện nông nổi của Lộ Tiểu Thành mà hắncoi trọng Miểu Miểu, theo đuổi ấy buông, nhưng vì Trương Khởi mà gây ra hiểu lầm, khiến ta bắt giữ ép chị em họ. Tối đó vốn là tối trước ngày Lộ Miểu báo danh vào đại học, tôi hẹn ấy ăn tối đưa tiễn, nhưng đợi mãi thấy người đâu, gọi điện cho ấy mới hay xảy ra chuyện. Lúc tôi dẫn người chạy đến đúng lúc nhân cách thứ hai của ấy đột phát, cầm gạch đập mạnh vào đầu Nhậm Vũ như điên. Mọi người đều bị dáng vẻ điên loạn của ấy dọa sợ, quên mất kéo người ra, cũng cho tôi cơ hội khống chế.”

      “Lúc ấy Nhậm Vũ bị thương rất nặng, ngừng xin tôi cứu . Chính vào lúc đó tôi sinh ra suy nghĩ thay thế ta, lợi dụng lúc ta trọng thương nằm viện mà giả dạng hắnra ngoài đàm phán làm ăn, đối với tôi mà đây là chuyện xe chạy quen đường, mấy người tâm phúc của ta cũng biết, nghi ngờ tôi, còn về ta, chỉ cần bỏ thêm vài ít thứ trong thuốc, tuy ta có thể sống nhưng lại thể tự lo liệu được, thực tế ta nằm dưới khống chế của tôi.”

      “Kế hoạch này nhanh chóng thành hình trong đầu tôi, quả sau đó mọi chuyện tiến triển rất suôn sẻ, tôi vừa lấy danh hiệu của để tiếp quản mọi mối làm ăn, vừa dọn dẹp người của ta, đợi đến lúc ta phát ra vấn đề còn đủ sức nữa rồi. Bản thân tôi là học quản trị kinh doanh, đương nhiên mạnh hơn ta nhiều về việc tổ chức quản lý, thế là toàn bộ tập đoàn dần dần thành hình và mở rộng dưới tay tôi.”

      “Lúc ấy vì kế hoạch xảy ra thuận lợi, tôi báo cảnh sát, đồng thời còn tìm người cải trang thành cảnh sát lừa Miểu Miểu. Lộ Tiểu Thành biết gì về pháp luật, biết cái gì gọi là tự vệ, cậu ấy sợ Lộ Miểu phải ngồi tù nên hề gì với cảnh sát. Cậu ấy rất biết ơn tôi cứu Miểu Miểu, chuyện vì bị ảo giác ma túy gây nên mà suýt cưỡng đoạt Lộ Miểu cũng khiến cậu ấy để ý rất nhiều, cậu ấy biết phải đối mặt ra sao với Miểu Miểu, cũng luôn tự trách mình hại ấy, còn mặt mũi gặp ấy, nên ban đầu mới tránh gặp ấy, ở lại chỗ tôi giúp tôi, đợi đến lúc cậu ấy phát ra tôi buôn bán ma túy thể cắt đứt triệt để suy nghĩ gặp lại Lộ Miểu, cậu ấy tình nguyện để ấy tưởng rằng mình mất tích chứ muốn có ngày để phải trơ mắt nhìn mình bị phán tử hình.”

      “Nhân cách khác của Lộ Miểu có tham gia buôn bán ma túy ?” Kiều Trạch hỏi.

      có.” ta nhìn thẳng vào mắt Kiều Trạch, “Có Lộ Tiểu Thành ở đó, để cho ấy có cơ hội đụng đến ma túy.” Mà ta cũng thế.

      Kiều Trạch: “Vậy tại sao lúc đầu ấy lại xuất trường vụ nổ?”
      Snow thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 132

      ấy cứu người.”

      ra số lần nhân cách thứ hai của ấy xuất nhiều, chỉ những lúc tinh thần bị đả kích quá lớn hoặc yếu đuối đến cực hạn mới ra mặt. ấy vốn hiền lành nên hầu như cho nhân cách thứ hai cơ hội áp chế. Hồi đầu năm cũng coi là bất ngờ. ấy muốn thực tập ở đội phòng chống ma túy, muốn làm cảnh sát. Tôi hi vọng ấy trở thành cảnh sát, muốn có ngày tôi và ấy phải đến mức súng ống đối mặt, giống như gần đây ấy gạt tôi, cũng giống như tối qua. Năm đó điền nguyện vọng đại học tôi tính sai lần, bị ấy lừa lén giấu tôi đổi nguyện vọng, tôi muốn bốn năm sau ấy bước con đường cảnh sát này, hơn nữa ban đầu muốn làm cảnh sát cũng chỉ vì để tìm Lộ Tiểu Thành mà thôi. Lúc ấy tôi cho rằng, chỉ cần Lộ Tiểu Thành “ chết” ấy có thể buông tay, nên mới giả tiết lộ tin tức Lộ Tiểu Thành chết, ngờ ấy lại gặp đả kích lớn đến thế, ấy gần như sụp đổ, trao cơ hội thức tỉnh lại cho nhân cách phụ.”

      “Lúc đó tôi rất lo lắng cho ấy, nên luôn để ấy ở bên cạnh mình. Khi ấy tôi vừa giải quyết xong Nhậm Vũ, chính là thời điểm quan trọng tôi hoàn toàn tiếp quản vị trí của ta, tôi cần phải nắm Hoàng Thường trong tay, nên lúc đó chủ yếu là qua lại với Hoàng Thường, nhưng mỗi lần gặp đều cho ông ta thấy được mặt, đây là cách làm bình thường của Nhậm Vũ. Khi đó tôi chưa hề nghĩ đến chuyện tiết lộ ấy là ai, ngờ ấy lại chạy ra ngoài, nên Hoàng Thường gặp ấy nhưng lại biết tôi, Trần Nhất Tử cũng gặp ấy. ấy cũng biết tôi làm gì, ấy phân tách nhân cách chỉ là để tự bảo vệ mình chứ phải làm chuyện gì xấu, tôi cũng hi vọng ấy giống tôi, sai bước là cứ vậy sai mãi, nên lúc đó tôi mới để ấy .”

      “Tôi đoán có lẽ ấy dạo phòng sách gặp phải người của các .”

      “Lúc đó ấy với tôi là gặp người ở trong phòng sách, lại còn nhét đồ vào tay ấy, bảo ấy đưa nó ra ngoài, sau đó cũng chính mắt nhìn thấy ta bị người của Hoàng Thường đưa . ấy bảo hiếm khi có người tin tưởng mình cách vô điều kiện như thế, nên ấy mới muốn xem tên ngốc kia thế nào. Nhưng tôi biết, là ấy muốn cứu ta.”

      “Tôi cũng biết thứ ta giao cho ấy có thể là bằng chứng rất quan trọng, nhưng vẫn xác định được, ấy cũng chịu đưa đồ cho tôi, nên tôi phải đưa ấy đến trường để xác nhận liệu ta có phải là cảnh sát , rốt cuộc thứ ta giao cho có phải là bằng chứng . Chẳng ngờ lại tới muộn bước, vừa mới đến bên kia nổ, ấy coi như là đánh bậy đánh bạ mà cứu được .”

      Kiều Trạch nhìn thẳng vào ta: “Tại sao người bên cạnh lại gọi ấy là Hoắc tổng?”

      “Tôi thể để Hoàng Thường biết tôi là ai được.” Từ Gia Diên , “Nhưng Hoàng Thường lại nghĩ, ấy là người Hoắc tổng rất coi trọng, là đại diện của Hoắc tổng, có thể là Hoắc tổng mà cũng có thể phải. sai rồi sai luôn, lợi dụng hiểu biết sai lầm của ông ta, đẩy ấy ra đằng trước, để người bên dưới gọi ấy là “Hoắc tổng”, danh ngôn chính thuận mượn ấy đưa tôi đến gần người của các .”

      “Khi chúng tôi đến trường rất hỗn loạn, người bị nổ banh xác còn nguyên vẹn, tôi cách nào đoán được liệu ta có phải là cảnh sát , có phải ta đưa bằng chứng cho ấy , nhưng nhìn phản ứng của A Tuấn Hoàng Thường cùng với kết quả điều tra của tôi , người kia chẳng qua là vật hi sinh trong cuộc đấu đá nội bộ của các , cũng liên quan gì đến cảnh sát cả, mà lúc đó Miểu Miểu cũng tỉnh lại, ấy hoàn toàn nhớ những chuyện này, càng biết thứ người kia giao cho mình là gì, để ở đâu rồi, nên chuyện này liền rơi vào bế tắc.”

      “Tầm quan trọng của Lộ Tiểu Thành còn lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều, cậu ấy gần như là chỗ dựa tinh thần của . Nếu cậu ấy còn, có lẽ ấy chống đỡ nổi nữa, nên tôi cũng dám lấy sống chết của Lộ Tiểu Thành ra ngăn cản ấy lần nữa, vậy là thể sắp xếp chút chuyện, để ấy biết tin Lộ Tiểu Thành chết chẳng qua là giả.”

      ta nhìn sang Kiều Trạch: “Tôi tẩy trắng chuyện gì vì ấy cả, những chuyện này đều là . Mấy năm qua ấy đều ở trong trường cảnh sát, lại sống rất khép kín, căn bản có cơ hội tiếp xúc với ma túy chứ đừng là thao túng. Hoàng Thường, A Tuấn và những người khác giờ đều nằm trong khống chế của các , có thể tìm bọn họ so sánh lời khai.”

      “Tôi điều tra kỹ.” Kiều Trạch đứng lên, suy nghĩ lúc rồi quay đầu lại nhìn ta, “Cám ơn nhiều năm qua chăm sóc ấy.”

      “Về mặt tình cảm là ấy nợ , nhưng phải ấy đẩy đến con đường này, ấy cũng chưa từng muốn gì ở .”

      “Làm người tốt đàng hoàng, vì ấy là phải giữ mình tốt, làm ăn chính đáng, chứ phải đường tắt để kiếm tiền nhanh hơn, những lấy danh nghĩa đạo đức mà uy hiếp ấy, lại còn đẩy trách nhiệm lên người ấy nữa.”

      “Mấy chữ vì tốt cho ấy phải là lý do để phạm tội, càng phải là sức nặng mà ấy phải gánh lấy.”

      Xoay người bước ra cửa, sau lưng truyền đến ba chữ “tôi biết rồi” của ta, giọng rất khẽ rất .

      Đội trưởng Hình phát người đến thẩm vấn Hoàng Thường A Tuấn và những người khác lần nữa, về mấy chi tiết có xuất Lộ Miểu, cơ bản lời khai đều nhất trí với Từ Gia Diên.

      Từ bản ghi chép giao dịch Cao Viễn để lại cùng lời khai của Từ Gia Diên và những người khác Lộ Miểu đều học ở trường, phải lên lớp học dạy thêm hoặc ở nhà trọ, có bạn bè thầy làm chứng, ấy có thời gian và chứng cứ cho thấy tham gia phạm tội, bất kể là bản thể hay là nhân cách, cũng có cách nào nhúng tay vào hoạt động của tập đoàn Hoắc tổng được.

      Lần duy nhất ấy liên quan đến đường dây ma túy là trong hành động truy nã tối qua, suýt nữa giúp Từ Gia Diên chạy thoát, nhưng trong tối đó cũng chính đổi hướng tàu chạy về bến, vì cảnh sát tranh thủ thời gian, có ý định giúp cảnh sát truy bắt nghi phạm, cuối cùng là tự tay bắt Từ Gia Diên. Lúc đầu mình bên người Từ Gia Diên cũng vì để thực nhiệm vụ, dự tính ban đầu cũng là vì để lấy được bằng chứng phạm tội của Từ Gia Diên, truy bắt Hoắc tổng, cũng vì nên cảnh sát mới có thể nhanh chóng có được manh mối Từ Gia Diên phạm tội, cũng ngăn chặn kịp thời trước khi ta đem ma túy theo chạy trốn. Từ hành vi biểu này mà , Lộ Miểu là lòng muốn đưa tội phạm ra công lý, cũng có ý đồ phạm tội, chẳng qua là đường thi hành nhiệm vụ lại bị nhân cách khác trong cơ thể khống chế, mới làm cho quá trình truy bắt nhầm bước, nhưng cũng may trong thời khắc mấu chốt, tiềm thức vẫn nghiêng về phe chính nghĩa, tự tay ngăn Từ Gia Diên lại, gây ra sai lầm lớn cũng như khiến người nào thường vong…

      Đội trưởng Hình cho người giám định tinh thần của Lộ Miểu lại lần nữa theo thủ tục pháp lý, xác nhận phân tách nhân cách, nhân cách chủ của lúc đó hoàn toàn bị nhân cách phụ điều khiển, thể nào khống chế được hành vi phạm tội của nhân cách phụ, nhân cách chủ của có ý đồ phạm tội có cách nào nhận biết hay khống chế nhân cách phụ tiến hành phạm tội, phải chịu trách nhiệm hình , nhưng cần phải điều trị cưỡng chế.
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 133

      Lúc đội trưởng Hình đưa ra quyết định Kiều Trạch cũng có mặt ở đấy, lập tức đứng lên.

      “Hành vi của Lộ Miểu đủ gây tổn hại đến an toàn công cộng hay gây ra nguy hiểm nghiêm trọng đến an toàn của người dân, cũng có khả năng tiếp tục gây hại cho xã hội, để ấy phải bắt buộc chữa bệnh là vi phạm quy định. Tình hình của ấy hoàn toàn thích hợp với quy định luật pháp là để người thân hoặc người giám hộ chăm sóc điều trị nghiêm ngặt.”

      Đội trưởng Hình liếc nhìn bả vai , vết thương vẫn còn đó, dù chưa được phép xuất viện nhưng lại cứng đầu muốn tham dự cuộc họp này.

      Lộ Miểu bấy giờ luôn im lặng chậm rãi giơ tay lên: “Cháu đồng ý tiếp nhận bắt buộc chữa bệnh.”

      “Miểu ngốc!” Kiều Trạch nhíu mày gọi .

      trả lời bằng ánh mắt bình tĩnh: “Em sao đâu.”

      ràng vẫn giống như những ngày thường, nhưng lại có cảm giác đúng lắm, sau khi trở về từ đêm hôm đó, rất khác thường, cứ luôn yên lặng cũng luôn trầm mặc, đồng thời vô cùng trống rỗng, hề có chút sinh khí nào.

      như thế khiến rất lo lắng, hoàn toàn khép kín mình lại, vào được mà cũng chẳng thoát nổi.

      Nhưng thể để mình được. Đây phải là vấn đề chữa hay chữa, chắc chắn đồng ý chữa trị, nhưng hai chữ “bắt buộc” đối với Lộ Miểu mà có thể là vết thương nặng khác, bây giờ chôn vùi trong thế giới của mình chịu ra, nên thể nào để lại phủ nhận mình lần nữa được.

      Dưới cái nhìn của , thực chất hành động của Lộ Miểu hề đả thương bất cứ ai, cho dù là lúc bị nhân cách phụ khống chế vẫn có thể ngăn cản ý đồ gây tội của Từ Gia Diên, quan trọng nhất chính là, mới là người có công lớn nhất trong vụ án này, từ lúc còn mơ hồ được đưa vào vụ án cho tới nay, cố gắng của cùng áp lực phải chịu đều được nhìn thấy ràng.

      Hai người liên quan đến vụ án, người là em trai , người lại là trai , thậm chí từng có lần tưởng nhầm là mình, đau đớn trong người căn bản người thường thể tưởng tượng nổi. Từ lúc tự tay truy nã Lộ Tiểu Thành đến Từ Gia Diên, chưa bao giờ dao động giây nào, càng vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Công là công mà tư là tư, luôn phân biệt trái phải ràng, bao giờ để mình lệch nửa bước. Nhưng chỉ có chính mới biết được, đằng sau vẻ chí công vô tư đó, sâu trong lòng đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào.

      Vụ án này, lại có người nào phù hợp với ba chữ “người có công” hơn .

      cũng thế, đội trưởng Hình cũng thế, đến cả Cao Viễn và Trương Toàn chết cũng vậy, còn cả hàng nghìn gia đình bị ma túy của “Hoắc tổng” phá hoại, bọn họ cũng phải nên cám ơn .

      Đội trưởng Hình cũng khăng khăng ép Lộ Miểu phải do chính phủ bắt buộc chữa bệnh, công của Lộ Miểu cũng được được tuyên dương trong buổi họp, nhưng chuyện lần này của lớn lớn mà cũng , cân nhắc đến chuyện thuộc nhân viên nội bộ, để tránh có bao che hiềm nghi, vẫn hi vọng trước tiên theo thủ tục pháp lý trình thư ý kiến bắt buộc chữa bệnh lên viện kiểm sát, trong thư tình hình của thế nào ra sao, do viện kiểm soát thẩm tra lần nữa rồi quyết định, nếu viện kiểm soát cũng cho rằng Lộ Miểu phù hợp với điều kiện bắt buộc chữa bệnh viện kiểm soát xin lên tòa án lần nữa, kết quả quyết định cuối cùng do tòa án định đoạt.

      Trước khi tòa đưa ra quyết định, bên bọn họ chỉ có thể chọn các biện pháp ép buộc mang tính bảo vệ tạm thời, nhưng vì tình hình của Lộ Miểu khá đặc biệt, ông hi vọng trong thời gian đợi tòa án đưa ra quyết định, trước tiên do Kiều Trạch phụ trách trông coi và chữa trị với .

      “Tôi đồng ý.” Kiều Trạch vẫn lặp lại câu cũ, rất kiên định, “Tôi muốn bảo vệ ấy.”

      Đội trưởng Hình bị Kiều Trạch làm cho ồn ào đến nhức đầu, “Tôi này, sao cậu lại chịu thông suốt vậy hả, chẳng qua là theo quy trình thôi, phải kết quả vẫn giống nhau sao?”

      “Ý nghĩa giống nhau.” Kiều Trạch , “Chúng ta chỉ định cơ cấu điều trị cũng cho ra kết quả giống nhau.”

      Kiều Trạch kiên quyết như thế khiến Lộ Miểu lúng túng, muốn tốt với đến thế, đáng để làm vậy.

      đừng vậy mà.” nghiêng đầu nhìn , gần như là van nài, “Em vốn là bệnh nhân tâm thần mà.”

      “Em phải bệnh nhân tâm thần!” nhìn thẳng vào mắt , từng câu từng chữ, “Miểu ngốc, em phải là bệnh nhân tâm thần.”

      Giọng khàn khàn, ràng tinh thần được tốt như trước, chẳng qua cố chấp chống đỡ.

      vốn là chống đỡ tới đây họp, vết thương tốt, người vẫn chưa thể xuất , nhưng lại lo cho Lộ Miểu, tự mình rút kim truyền nước ra mà chạy tới đây, cuộc họp vừa bắt đầu mặt từ từ còn sắc máu.

      Đội trưởng Hình lo xảy ra chuyện, giữa cuộc họp mấy lần khuyên nên về nhưng được, ông nhìn bây giờ e là chịu nổi, bèn dứt khoát dừng cuộc họp lại.

      “Được rồi được rồi, về viện nghỉ trước .” Đội trưởng Hình khoát tay với , “Coi cơ thể mình làm bằng sắt đấy à, vừa bị trúng đạn cố chấp xuất viện.”

      “Kết quả xử lý cuối cùng đợi tôi với các lãnh đạo khác thảo luận bàn bạc lại .” Đội trưởng Hình nhìn sang Lộ Miểu, “ đưa cậu ta về bệnh viện .”

      Rồi quay sang Đường Viễn: “Cậu cũng đưa hai người họ về .”

      Trước khi có kết quả, tránh có chuyện bất trắc, ông ấy để ta trông chừng Lộ Miểu.

      Kiều Trạch kéo Lộ Miểu đứng dậy, Lộ Miểu hơi chần chừ, dám dựa vào gần quá, sợ đụng phải vết thương của .

      Gần nửa người của Kiều Trạch dựa vào người .

      “Miểu ngốc à, mệt quá.” khàn giọng

      Lộ Miểu do dự đỡ lấy .

      Kiều Trạch để mặc đỡ mình về phòng bệnh, giờ rất yếu, vừa mới về phòng trán đổ ít mồ hôi lạnh, nhìn giống như muốn ngất , nhưng lại cố gắng chống đỡ choáng váng.

      Lộ Miểu vừa đỡ ngồi xuống lập tức xoay người toan nhấn nút gọi bác sĩ, nhưng chưa kịp xoay người Kiều Trạch giữ lấy cổ tay lại.

      Lộ Miểu ngập ngừng nhìn .

      “Miểu ngốc, tôi muốn biết em nghĩ gì.” , “Em như bây giờ, quả tôi rất lo.”

      có gì với được sao?”

      Trong ánh mắt tràn ngập luống cuống, hốc mắt dần dần ướt, nhưng lại biết nên gì.

      khẽ lắc đầu: “Em biết…”

      Cúi thấp đầu nhận lỗi, câu “em xin lỗi” với , nhưng điều muốn phải là xin lỗi, mà muốn biết nghĩ gì mới đúng bệnh hốt thuốc được. Chỉ có điều chẳng thể nào ra nổi, người có sức sống nào, ngay khi nhìn cũng phải dè dặt, như bây giờ, giống như quay về lại dáng vẻ lúc năm tuổi, dám xin, dám muốn, ngừng đay nghiến bản thân.

      rất đau lòng, nhưng cũng rất bất lực.

      giang rộng hai tay ôm vào lòng.

      “Em còn có tôi mà, biết chưa?” bên tai .

      cứng người đáp.

      “Miểu ngốc?” siết chặt tay thêm, cúi đầu nhìn .

      né tránh ánh mắt : “ nên đối tốt với em như thế.”

      Kiều Trạch: “Em là bạn của tôi, tương lai là mẹ của con tôi, tôi đối tốt với em đối tốt với ai chứ?”

      nâng cằm lên, nhìn thẳng : “Miểu ngốc à, đợi mấy ngày nữa vết thương tôi lành, chúng ta kết hôn luôn nhé, có được ?”

      Ánh mắt nhìn có vẻ do dự, môi khẽ mím.

      “Miểu ngốc?” Theo bản năng nắm chặt tay , lo lắng nhìn , ngay đến thở cũng dám thở.

      Qua lúc lâu, dưới cái nhìn soi mói của , cuối cùng vẫn gật đầu: “Được ạ.”

      Cái gật đầu đó khiến thở phào nhõm, cúi đầu hôn .

      bình tĩnh mặc cho hôn, nhưng vẫn đúng, cảm nhận được sức sống ở .

      dừng lại, mắt nhìn .

      Lộ Miểu hít mũi, cúi thấp đầu mở miệng: “Để em bảo Bánh Trôi gọi bác sĩ.”

      Kiều Trạch buông ra, mặc cho mở cửa, Đường Viễn vẫn ngồi bên ngoài, đến làm phiền họ.

      ta trò chuyện cùng mấy cảnh sát khác.

      Những người đó phụ trách trông chừng Từ Gia Diên, ta vẫn còn ở đây tiếp nhận điều trị.

      Lộ Miểu biết phòng bệnh của ta ở đâu, nhưng thăm.

      Lúc Kiều Trạch ra, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh của Từ Gia Diên đến xuất thần.

      “Muốn đến thăm ta sao?” .

      chần chừ lúc rồi gật đầu.

      Lúc bọn họ đến Từ Gia Diên tỉnh, nhìn trần nhà chăm chú, nhưng thần sắc tốt cho lắm.

      Thấy đứng ở cửa, ta mới mỉm cười với : “Miểu Miểu đấy à.”

      Vẫn giống như những mấy năm qua, tiếng gọi ấm áp.

      Trong phút chốc, dường như ta vẫn là người trai thương năm nào.

      Nhưng còn nữa rồi, sau này cũng còn người đó nữa.

      Lộ Miểu nghẹn ngào, môi run run, thốt lên được câu nào.

      muốn hỏi vì sao phải đụng đến ma túy, vì sao phải hủy hoại bản thân và người khác như thế, nhưng hậu quả cũng gây ra rồi, có truy cứu gì nữa cũng vô dụng.

      Cuối cùng chẳng gì, xoay người rời .

      Nụ cười mặ Từ Gia Diên có vẻ mất mát nhàn nhạt, vừa lại như thư thái.

      “Sau này nhờ vậy.” ta với bóng lưng của Kiều Trạch, “Hãy chăm sóc tốt cho ấy.”

      Quá nửa đêm, tin tức Từ Gia Diên tự sát bỗng truyền tới.

      Kiều Trạch thất kinh, suýt nữa bật ngồi dậy từ giường, còn Lộ Miểu ngồi bên mép giường chỉ ngạc nhiên, cũng nhúc nhích.

      Đội trưởng Hình nhanh chóng dẫn người đến, bước chân bên ngoài lộn xộn chồng chất nháu, xen lẫn tiếng gào khóc long trời lở đất của Trần Kỳ là tiếng mắng chửi Lộ Miểu, gì mà đồ sao chổi, tai tinh, mầm tai họa, đồ kẻ điên, toàn là những lời ác độc.

      Kiều Trạch che tai Lộ Miểu lại, gọi cho Đường Viễn, bảo ta đưa người .

      Ồn ào bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại.

      Kiều Trạch lo cho Lộ Miểu nên ra ngoài xem mọi việc thế nào.

      Đối với lo lắng của , chỉ mỉm cười đáp lại : “Em sao mà.”

      Nhưng làm sao có thể sao chứ, gần đây hết đả kích này lại đến đả kích khác, đầu tiên là Lộ Tiểu Thành, sau đó là hai nhân cách trong , bây giờ lại là Từ Gia Diên, khóc cũng chẳng cười, lại khiến càng lo lắng, ở bên dám rời nửa bước, ngay cả lúc ngủ vẫn nắm chặt tay , cho như vậy là có thể canh chừng được, ngờ cơ thể đau nhức dưới tác dụng của thuốc liền chìm vào giấc ngủ, đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, bên gối trống .

      “Miểu ngốc!” Kiều Trạch hốt hoảng bật dậy, tim đập thình thịch, quét mắt nhìn bốn phía nhưng lại chẳng thấy người đầu.

      vội vàng vén chăn xuống giường, động tác quá lớn đụng đến vết thương đau, làm kinh động đến Đường Viễn ở bên ngoài.

      ta đẩy cửa vào: “Sao thế?”

      Kiều Trạch: “Lộ Miểu đâu?”

      Đường Viễn mù mờ: “ phải ở cùng sao?”

      Tối qua vì giúp xử lý chuyện của Từ Gia Diên mà ta có rời trong chốc lát.

      “Cậu giúp tôi nhìn xem ấy có ở trong nhà vệ sinh , hay ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.” Kiều Trạch , lòng rất hoảng, biết mình còn trong thời kỳ đợi xử phạt, thể nào tự mình rời khỏi phòng bệnh được.

      rút điện thoại ra tính gọi điện cho , khóe mắt lại vô ý liếc thấy tờ giấy đè đầu giường.

      Kiều Trạch lôi nó ra.

      Là chữ của Lộ Miểu.

      “Kiều Trạch, em xin lỗi, em biết bây giờ nên làm gì nữa. Cho đến nay, em cứ ngỡ chỉ cần mình cố gắng mọi chuyện thay đổi. Nhưng phải thế, nó dần trở nên càng lúc càng đáng sợ, em cố găng đến vậy rồi, nhưng từng người họ lại lần lượt rời xa em. Em trai em, trai em, cả nữa, dường như những ai muốn đối tốt với em cuối cùng lại vì em mà có kết quả tốt, em biết lúc nào đến lượt , em cũng muốn cuối cùng lại giống bọn họ. Từ rất lâu em nghĩ, nếu năm đó em khóc chạy cầu xin trai em, có phải bây giờ ấy vẫn sống tốt ? Nếu ban đầu em nghe lời bố mẹ học, em trai em phải bỏ học, cũng quen Nhậm Vũ, lại càng phải hít ma túy, bây giờ sống tốt đúng ? Nếu hồi em có thể hiểu chuyện hơn chút, cởi mở hơn chút, có phải cũng có chuyện phân tách nhân cách ? Bọn họ cũng cần phải trăm cay ngàn đắng giúp em che giấu điều gì hết. Em cứ tưởng mình là cảnh sát chính nghĩa, nhưng cuối cùng lại là kẻ giết người hình, em biết rốt cuộc em là ai, rốt cuộc em tồn tại là vì điều gì, em biết phải đối mặt với mình ra sao, đối mặt với thế nào. Em phải là người có thể tự mình điều hòa được mọi thứ, em biết liệu đến ngày nào đó, em có thể lại biến thành giống đêm hôm ấy hay , tàn nhẫn đáng sợ, mặt mũi khó ưa. Em muốn vì em là lo lắng khổ sở thêm nữa, cám ơn sẵn lòng em như thế, nhưng em lại thể gả cho như mong muốn được. Hi vọng về sau có thể tìm được lương thiện , biết bao dung và thông cảm cho .”

      Tờ giấy bất ngờ rơi xuống từ giữa kẽ tay, sắc mặt Kiều Trạch nhợt nhạt trông thấy.

      Đúng lúc này Kiều Thời và Thẩm Ngộ đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là tờ giấy rơi xuống và sắc mặt trắng bệch của Kiều Trạch.

      ?” Kiều Thời kinh ngạc gọi .

      “Tìm người!” Chợt Kiều Trạch quát lên, giọng run rẩy, “Tìm Lộ Miểu! Mau giúp tìm Lộ Miểu!”

      Rồi bịt vết thương lảo đảo ra khỏi cửa, vừa vừa bấm gọi cho Lộ Miểu, cánh tay run rẩy, trong lòng ngừng lặp lặp lại mấy chữ “nghe điện thoại ”, nhưng , điện thoại tắt.

      Những con chữ tờ giấy biến đổi liên tục trong đầu , gần như ép đến điên loạn, lại nhớ đến cảnh giơ súng lên nhắm vào huyệt thái dương của mình lần đó.

      như phát điên, rất muốn nhanh chóng tìm được , sợ là mình tới chậm bước thế giới này còn người tên Lộ Miểu nữa.

      Đả kích liên tiếp gần như phá hết tất cả niềm tin vào cuộc sống này của .

      hẳn phải biết điều đó, nên ngủ quên, đáng lẽ nên trói lại trước khi ngủ…

      Vô số “nên” và “ nên” đảo qua trong đầu, nhưng vô dụng, tìm được , trong bệnh viện có, trường học có, nhà cũng có, chưa từng quay về.

      mang gì theo, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

      huy động tất cả những người có thể huy động, đến tất cả những nơi có thể qua, tìm đến điên cuồng.

      mang theo vết thương đến sân bay, ra bến xe, đến ga tàu, mọi nơi có thể đến đều đến, nhưng có, vẫn có ai.

      mang theo thanh vào thế giới , lần đầu tiên gặp mặt, ngẩng đầu mở to đôi mắt kiều nhìn , với rằng “ à, thể dắt chó dạo ở đó đâu”, luôn mím môi dịu dàng với rằng “em có thể”, cũng còn thấy đâu nữa.
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 134

      Tuyệt vọng là thể nghiệm như thế nào?

      Lúc đọc được hot weibo này, Kiều Trạch nửa nằm giường lớn trong phòng trọ, ở thị trấn bên bờ Tây Bắc cách thành phố An mấy nghìn cây số.

      vừa từ thành phố chạy khác đến thành phố này, mới từ nhà Cao Viễn quay về, trong đầu toàn là hình ảnh người mẹ tiều tụy của Cao Viễn hi sinh vì , còn cả câu của chị Cao Viễn nữa, “Mấy tháng trước rồi, cũng biết đâu.”

      hơn ba tháng trôi qua, đây là tin tức duy nhất liên quan đến Lộ Miểu mà nhận được, cũng là thời gian cuối cùng xuất thế giới này, cách bây giờ hơn ba tháng.

      Hơn ba tháng, hơn trăm ngày…

      Ngón tay dài vuốt ve mép điện thoại, Kiều Trạch khẽ nheo mắt, đập vào mắt là hàng chữ ngắn ngủi màn hình điện thoại, “Tuyệt vọng là thể nghiệm như thế nào.”

      trăm linh năm ngày mười bốn giờ tám phút.

      Hoàn toàn có tin tức nào.

      nghĩ, đây chính là tuyệt vọng.

      gọi được cho , avatar chim cánh cụt của mãi màu xám xịt, gửi bao nhiêu tin nhắn vẫn thấy trả lời.

      Người ấy, có lẽ mãi mãi xuất lại nữa.

      Ngón tay dài khẽ nhúc nhích, bấm mở khung bình luận của weibo kia.

      “Trong phút ấy biến mất, tự với mình rằng chẳng qua là ấy mua đồ ăn sáng, nhanh chóng quay về.

      giờ sau khi ấy biến mất, tự rằng, chỉ là ấy thấy khổ sở, muốn mình yên tĩnh.

      ngày sau khi ấy biến mất, ngừng tự thôi miên mình rằng, chỉ là ấy tạm trốn mà thôi, đợi khi ấy suy nghĩ thông suốt nhanh chóng quay về.

      Ngày thứ ba ấy biến mất, vẫn tự với mình rằng, ấy chỉ muốn cho mình chút gian, ấy quay về.

      Ngày thứ tư… Ngày thứ năm… Ngày thứ sáu… Bây giờ trăm linh năm ngày mười bốn giờ tám phút ấy biến mất, cuối cùng thể thừa nhận rằng, lời từ biệt của ấy, chính là tử biệt.

      phải là tìm thấy, mà là còn được gặp lại nữa. Đây chính là tuyệt vọng.”

      Nội dung hơn hai trăm chữ được chia thành hai bình luận gửi , trong mấy phút ngắn ngủn có mấy trăm cái khen, hộp tin nhắn cũng nhận được rất nhiều tin nhắn từ những người xa lạ.

      Kiều Trạch đưa mắt nhìn, bấm tắt điện thoại rồi ném sang bên, hai tay gối ra sau gáy nằm xuống, nhìn trần nhà đến thất thần.

      lâu ngủ nên đầu đau nhức mệt mỏi vô cùng, nhưng hoàn toàn thấy buồn ngủ.

      Căn phòng trống rỗng lại lạnh lẽo.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

      Cũng giống hơn trăm ngày qua, Kiều Trạch chụp lấy điện thoại như phản xạ có điều kiện, bao nhiêu hi vọng vừa mới dâng trào lại lập tức biến mất khi nhìn thấy hai chữ “Kiều Thời” màn hình.

      “Sao thế?” bấm nút nghe máy, hỏi.

      Tuy giọng khàn khàn nhưng vẫn còn trầm ổn tĩnh táo.

      “Quan tâm được à?” Ở đầu dây điện thoại, Kiều Trạch cố để cho giọng mình có phần thoải mái, nhưng vẫn như mấy tháng trước, câu chế nhạo của thể nào đổi lấy được miệng lưỡi độc địa của Kiều Trạch như trước.

      có chuyện gì gác máy đây.” Giọng rất lạnh.

      “Đợi .” Kiều Thời thôi cười, rốt cuộc cũng phải là Lộ Miểu, người có thể khiến khôi phục lại là Kiều Trạch như trước chỉ có mình Lộ Miểu.

      “Vẫn có tin tức gì hả ?” khẽ hỏi, mũi cay cay.

      biết mấy tháng qua Kiều Trạch đều tìm Lộ Miểu, khắp trời nam biển bắc tìm .

      Sáng hôm Lộ Miểu rời ấy, bao nhiêu chín chắn bình tĩnh của đều biến mất trong bước chân rối loạn.

      Hết lần này đến lần khác ngừng gọi điện, đẩy cửa hết căn phòng này đến căn phòng khác ra tìm người, của ngày hôm đó, hoảng hốt vội vã.

      kiểm tra tất cả máy giám sát giao thông trong sáng hôm đó.

      Vừa tờ mờ sáng hôm đó, Lộ Miểu mình rời khỏi bệnh viện, mình đứng bên đầu đường u tối, bước mục đích.

      Cuối cùng lên chiếc xe bus ngang qua, xuống xe ở trạm cuối cùng ở ngoại ô thành phố An, xuống khu khách ở gần ngã giao nông thôn với đường cao tốc, sau đó mới bặt tăm tin tức.

      Trong nửa tháng đó, Kiều Trạch gần như tìm khắp ở khu vực kia và toàn bộ thành phố An, hỏi thăm tất cả những người có thể biết, nhưng vẫn có tin tức nào, có ai thấy , cũng có thi thể.

      chuyển hướng điều tra sang xe cộ qua lại, từ thôn dân quanh đó cho đến xe cộ trong mấy ngày kia, mỗi chiếc xe, mỗi tài xế, đều tự mình liên lạc lần, cầm hình của xác nhận liệu có từng nhờ xe của bọn họ .

      Hễ là chút tin tức giả liên quan đến , đều ngại xa xôi vạn dặm mà tự mình xác nhận.

      lần lại lần, lần nào cũng đầy hi vọng, rồi quay về trong thất vọng.

      Hai ngày trước, nhận được tin tức mơ hồ của Lộ Miểu từ tài xế lái xe khách đường dài, nhưng cũng chỉ là thực hư mà thôi, xác định .

      liền lái xe cả đêm đến.

      Kiều Thời rất hi vọng lần này có thể tìm được Lộ Miểu như mong muốn.

      cũng rất hi vọng ấy còn có thể sống khỏe mạnh, thương Lộ Miểu, cũng thương Kiều Trạch.

      mình quá lâu con đường này rồi, lẻ loi lại đằng đẵng, vất vả lắm mới gặp được , rồi , thể nào là kết thúc chia cách nhân thế như thế này.

      Nhưng câu trả lời của rất nhanh đập vỡ mọi lời khẩn cầu của .

      có.”

      Lúc hai con chữ ngắn ngủi này vang lên bằng tiếng trầm khàn, cả hai bên đều rơi vào im lặng, hít thở khó khăn.

      “Người đó là ấy.” lúc lâu sau, giọng trầm khàn của Kiều Trạch lại vang lên lần nữa, “ ấy gặp mẹ của Cao Viễn ở xe, tự mình đưa dì ấy về nhà, rồi sau đó bặt vô tín.”

      Kiều Trạch nhớ lại buổi chiều lần theo đường tìm đến nhà Cao Viễn, nhìn căn nhà hai tầng đứng bên đường trong thị trấn , chợt trong khoảnh khắc, tim đập mạnh dữ dội, cứ tưởng có lẽ ở trong đấy.

      dừng xe trước nhà Cao Viễn, mẹ ta đến gõ cửa kính xe, ánh mừng rạo rực vui mừng như đứa trẻ.

      Bà ấy gọi là “A Viễn”, ân cần hỏi han , hỏi sao lâu như vậy mới quay về.

      Cao Viễn hi sinh đả kích bà ấy cú lớn, tinh thần có chút thất thường.

      Lúc Lộ Miểu gặp mẹ Cao Viễn xe bus, tinh thần bà cũng được ổn định cho lắm, nên mới tự mình dẫn bà ấy về nhà.

      bé đó lạ lắm, cứ nghẹn ngào xin lỗi với mẹ tôi. Đến tối ấy lại cho tôi trói bà ấy nữa. Qua hai ngày, thấy mẹ tôi khá hơn mới .”

      “Nhưng người tốt lắm, chỉ là tâm trạng có vẻ rất kém.”

      Lời của chị Cao Viễn lại lần nữa vang vọng bên tai.

      Kiều Thời ở bên đầu dây điện thoại cũng im lặng.

      biết phải an ủi như thế nào, tin của Lộ Miểu đều có vẻ là lời cáo biệt.

      Thậm chí có thể ấy sớm còn ở đây nữa rồi.

      à…” Giọng nghẹn ngào, muốn khuyên về nhà, nhưng mãi vẫn thể thốt ra những lời này được.

      Kiều Trạch từng với rằng, nếu người chết phải thấy thi thể, dù là cùng trời cuối đất, vẫn phải tìm lại ấy.

      sao.” Kiều Trạch lạnh giọng an ủi, “Em đừng lo lắng quá. Cúp máy đây.”

      Điện thoại lại bị ném lên giường lần nữa, rồi lại cầm lấy, ngón tay theo thói quen bấm mở album ảnh, dừng lại lúc rồi lại tắt .

      Trong điện thoại của có ảnh của Lộ Miểu.

      chưa chụp cho tấm ảnh nào, cũng có ảnh của , thậm chí ảnh chụp chung của cũng có.

      nhớ lại lúc ở Macao, từng chụp chung tấm, nhưng từ chối .

      Rất nhiều người , trời sinh phụ nữ có trực giác luôn rất chính xác.

      Liệu có phải từ khi đó biết được rằng, thể đến tận cùng với , nên mới muốn để giữ lại niệm tưởng?

      Trong đầu thoáng qua gương mặt của Lộ Miểu, vẫn là hình ảnh ngửa đầu nhìn , yên lặng ngoan ngoãn.

      Ngực bỗng nhói đau.

      Kiều Trạch ném điện thoại qua bên lần nữa, đứng dậy rửa mặt.

      Lúc khom người rửa mặt, lá bùa bình an treo cổ rơi ra, vạch nên độ cong nho trong khí.

      Đó là món đồ duy nhất Lộ Miểu để lại cho .

      Vì chuyện con chíp của Cao Viễn lần trước mà mở ra lần, sau đó lại tự mình vá lấy, rồi luôn đeo trong người.

      Ánh mắt Kiều Trạch khẽ ngưng lại, nhìn món đồ kia thất thần lúc, rồi nhàng cầm lên, khẽ vuốt ve.

      phải những người nhau có thần giao cách cảm sao…” thanh trầm khàn chậm rãi thốt lên, “Miểu ngốc à, em cho biết , rốt cuộc em ở đâu?”

      Nhưng trả lời chỉ là khoảng yên tĩnh.

      Kiều Trạch cười tự giễu, buông tay ra, cúi đầu vốc nước nửa mặt.

      Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt trong gương lại có tinh thần.

      thể để mình gục ngã được.

      Nếu đến cả cũng ngã xuống, ai tìm , ai ở bên ?

      Bước ra từ nhà vệ sinh, đúng lúc đội trưởng Hình gọi điện tới hỏi thăm tình hình của Lộ Miểu.

      Chuyện tìm Lộ Miểu ông ấy cũng biết, thư xin bắt buộc chữa bệnh cho Lộ Miểu bị việm kiểm sát trả lại,vì tình hình của chỉ cần ở nhà giám sát chữa bệnh là được.

      Chỉ là kết quả có ra sao cũng còn ý nghĩa gì với Lộ Miểu nữa rồi, có thể còn sống nữa rồi.

      Hơn ba tháng… Đối với người hoàn toàn suy sụp, căn bản khó có thể còn sống.

      Đội trưởng Hình thở dài.

      ấy nỡ nào để tôi lại.” Kiều Trạch cản lại lời ông ấy có thể , “Đội trưởng Hình, chú cần lo lắng cho tôi.”

      Trò chuyện thêm mấy câu rồi lại tắt máy.

      Màn hình điện thoại trở lại giao diện weibo, vẫn là khung bình luận ở chủ đề hot kia.

      Ở khung bình luận có hơn mười nghìn bình luận, bình luận tiện tay gửi lọt vào top, ngoài ra còn có bình luận mới nhất cũng được xếp vào top như của .

      “Năm tuổi bị vất đến nơi chưa từng nghe qua, hơn nữa còn thể về nhà. Mười tám tuổi bị người ta thích, bị uy hiếp, bị bắt cóc, mất người em trai duy nhất. Hai mươi bốn tuổi, mất người trai duy nhất. Cứ ngỡ mình là người bị hai, ngờ lại là người gây hại. biết phải đối mặt với mọi người ra sao, như linh hồn trôi nổi bồng bềnh thế giới này, muốn giải thoát, lại bỏ được người, muốn quay về, lại đối mặt với bản thân được, biết lối ở đâu, cửa ra ở phương nào.”

      Bất chợt Kiều Trạch nắm chặt điện thoại, ánh mắt xoáy sâu vào bình luận kia, trái táo ở cổ ngừng phập phồng lên xuống vì cảm xúc chấn động.

      Ngón tay run run, bấm vào avatar có hình ảnh kia.

      Weibo của cũng giống , sạch , có bất kỳ thứ gì.

      gửi tin nhắn riêng cho : “Miểu ngốc, là em sao?”

      Nhưng có trả lời.

      biết là thấy hay là muốn trả lời.

      Nhưng biết đó là , trực giác mãnh liệt mách với rằng, đó nhất định là Lộ Miểu.

      gọi điện thoại cho Chu Kỳ, để ấy tìm giúp IP đăng ký weibo của ấy, nghĩ hết mọi cách tra cho được IP.

      Hiệu suất làm việc của Chu Kỳ rất cao, giờ sau tìm ra được địa chỉ IP, cũng xác định được vị trí cụ thể, ở quán trọ nào đó trong trấn bên Tây Bắc.

      Kiều Trạch nhờ người bạn đến quan tró kia kiểm tra chút, canh chừng đừng để người , còn mình lập tức mua vé máy bay bay ngay trong đêm, rồi lại đổi xe giữa chừng, đến hơn mười giờ tối ngày hôm sau tới quán trọ kia.

      Kiều Trạch vừa vào, người bạn của cho số phòng, tên khách trọ quả có Lộ Miểu, tướng mạo cũng khớp với trong thẻ chứng minh.

      Kiều Trạch đến gõ cửa, gõ hai tiếng vẫn có người đáp.

      Kiều Trạch cầm lấy chìa khóa mở cửa.

      Phòng bật đèn, ánh trắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, rơi lên tường giường.

      Vừa nhìn cái Kiều Trạch thấy Lộ Miểu nằm giường, hơi cuộn tròn người, gương mặt say ngủ dịu dàng, hô hấp sâu nhưng lại dài.

      Chợt Kiều Trạch thở phào cái, cổ họng như tắc nghẹn.

      ngồi xuống bên mép giường, động tác rất , đánh thức .

      hơn ba tháng gặp, gầy rất nhiều, trong giấc ngủ rất bình tĩnh.

      Ngón tay dài khẽ lướt qua gương mặt hao gầy của , yết hầu lên xuống rất nhanh, càng lúc càng nghẹn ngào, cúi đầu xuống, in dấu môi lên môi .

      ưm ưm mấy tiếng, nhưng tỉnh lại.

      Tình cờ đuôi mắt Kiều Trạch trông thấy thuốc ngủ bàn.

      Động tác của dừng lại, cầm lấy chai thuốc bàn, vặn mở nắp ra, thấy thuốc trong chai còn đầy mới thầm thở phào nhõm, tầm mắt lại lần nữa quay về mặt .
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 135 (END)

      vẫn chưa tỉnh, tác dụng của thuốc ngủ khiến say sưa giấc mộng.

      Kiều Trạch gọi dậy, sau khi lẳng lặng nhìn hồi, liền chuyển chú ý sang máy tính trong phòng.

      Kiều Trạch bật máy tính lên, mở lịch sử trình duyệt ra, thấy số weibo của , quả đúng là tài khoản mà gửi tin nhắn cá nhân.

      nhớ lại bình luận kia của , vẫn chưa thể nào thoát ra nổi.

      chưa thoát ra, lúc này xuất chỉ gia tăng áp lực cho .

      ***

      Lộ Miểu ngủ đêm rất say, từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên chìm vào giấc ngủ, mặc dù phải nhờ vào thuốc ngủ.

      Hơn ba tháng qua, đến rất nhiều nơi, có mục tiêu, cũng chẳng có phương hướng, đến nơi đâu là nơi đó.

      là lưu lạc, bằng là trục xuất.

      như lạc vào đường đến Tây Tạng, tương truyền đó là đường nguy hiểm gian nan nhất, dọc đường hoang vu, chốn người kéo dài mấy trăm cây số vắt ngang qua đó, lại thêm con mương người chết ai nghe thấy thôi cũng biến sắc.

      biết là mình bị lạc ở chốn người thoát ra được, hay là ngủ mê trong mương người chết dậy nổi, hay là, may mắn sống sót.

      Bất luận là kết cục thế nào, Lộ Miểu nghĩ mình có thể thản nhiên đón nhận.

      dám tùy tiện kết thúc sinh mạng, cũng biết phải thoát ra khỏi khốn khổ này thế nào, số phận đẩy đến đây, chỉ có thể mặc mình cho vận mệnh.

      Hôm rời khỏi bệnh viện đó, mình ngồi bên đập nước ngày đêm.

      biết mình nên đâu, còn có thể làm gì, mỗi phút mỗi giây tỉnh táo đối với đều là đau khổ, ngày ngày khó chịu dạ dày nôn nao phát đau, đêm đêm lại tài nào ngủ được.

      biết chỉ cần mình nhảy xuống là bao nhiêu đớn đau đều chấm dứt, nhưng cuối cùng cất nổi bước chân.

      lên xe bus giữa đường , muốn biết đâu, đến chỗ nào chính là chỗ đó.

      Điều duy nhất Lộ Miểu nghĩ đến là, lại gặp mẹ của Cao Viễn ở xe, cầm tấm hình của Cao Viễn, lúc khóc lúc cười, lúc con trái về rồi, lúc lại mua cho con trai rất nhiều đặc sản ở quê, muốn đích thân đưa cho nó.

      rất khó chịu, bọn họ dùng tính mạng để bảo vệ trật tự, nhưng trong lúc mơ hồ lại phá hủy hết tất cả thứ này.

      Dọc đường , cứ như chuộc tội vậy, tận lực giúp đỡ mỗi người đường mà có thể giúp được.

      Dường như chỉ có như thế, tội lỗi trong mới giảm bớt được.

      Tâm tình cũng dần ổn định lại, nhưng vẫn có khó chịu, có mơ màng, tìm được đường .

      có đường về nhà, cũng có đường dẫn tới tương lai…

      Tỉnh dậy từ giấc ngủ, nhìn căn phòng trống rỗng xa lạ, đầu Lộ Miểu cũng trống rỗng.

      Rồi sau đó lại giống như hơn trăm ngày qua, từ từ đứng dậy, bước từng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi quay về giường nhìn thấy thuốc ngủ bàn, cùng bức thư nằm dưới chai thuốc.

      Người run lên, nghĩ đến tôi khác.

      Trong nửa tháng ban đầu, có thể cảm nhận ràng trong cơ thể có hai bản thân chuyện với nhau, chỉ là có cãi vã kịch liệt như trước, cũng có đối chọi gay gắt, mà ta hòa nhã thân thiện, dường như từ từ dung nạp lẫn nhau, rồi sau đó thanh kia dần dần biến mất.

      Lúc ở nhà Cao Viễn, có tìm đến bác sĩ tâm lí lần, bác sĩ tâm lí làm thôi miên cho , ta bảo trong người còn đối thoại của người khác nữa, có lẽ dung hòa thành rồi.

      Lộ Miểu nghiêng về ý kiến bọn họ dần hòa hợp nhau, nhưng bức thư này…

      Nhìn chằm chằm lá thư lúc lâu, Lộ Miểu do dự đưa tay rút lá thư ra.

      Chữ viết quen thuộc của Kiều Trạch đập vào mắt.

      “Miểu ngốc, nếu cuộc sống như thế này có thể khiến trong lòng em dễ chịu em cứ tiếp tục mà . Nhưng giống như tôi từng với em, bất kể kết quả có ra sao, tình cảnh có khó khăn thế nào, em đều phải nhớ, tôi đều đứng sau lưng em, tôi vẫn chờ em về nhà.”

      “Bất cứ lúc nào cũng được dễ dàng buông tay, đó phải là lỗi của em.”

      Nghẹn ngào trào dâng trong cổ.

      Lộ Miểu lấy tay bụm miệng, đè lại những thanh tắc nghẹn sắp sửa thốt ra, đứng dậy kéo mở cửa phòng.

      hành lang vẫn là trang trí cũ kỹ, thấy Kiều Trạch ở đâu.

      tìm mấy vòng trong hành lang, vẫn thấy đâu.

      Lộ Miểu biết nên là mất mát hay là thở phào nhõm nữa, mình đứng hành lang lúc lâu rồi quay về phòng.

      Lúc trả phòng, có người thanh toán cho .

      “Là sao, Kiều Trạch?” Cúi đầu nhìn tờ giấy cầm trong tay, Lộ Miểu thấp giọng hỏi, cổ họng tắc nghẽn.

      Rời khỏi thị trấn , đến thành phố.

      thấy Kiều Trạch đâu, tờ giấy ấy cứ như tưởng tượng ra, nhưng con chữ giấy lại như ánh mặt trời xua tan mây mù, có chút ấm áp cũng có chút đau, cõi lòng hoang vắng lâu, nay tựa như được sống lại lần nữa.

      Dừng chân ở quán trọ trong thành phố, buổi sáng ngày hôm sau, Kiều Trạch nhận được tờ giấy thứ hai của Kiều Trạch.

      “Miểu ngốc, lúc em tạm biệt tôi từng , hi vọng tôi có thể tìm được hiền lành, biết bao dung thông cảm cho tôi. Nhưng tôi vẫn còn lời chưa kịp với em, ngoại trừ em ra còn người nào như vậy nữa xuất cả, mà cho dù có chăng nữa người đó cũng phải là em. Tôi chỉ cần em, chỉ muốn em.”

      “Tôi cho em thời gian từ từ tìm đường về nhà, nhưng em cũng phải đồng ý với tôi rằng, lúc tìm được đường rồi, cũng phải trả lại cho tôi Miểu ngốc đầy sức sống vui vẻ.”

      Nước mắt lại lần nữa trào dâng.

      Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… Ngày thứ bốn mươi chín… Sau hơn tháng, tổng cộng Lộ Miểu nhận được bốn mươi chín tờ giấy của Lộ Miểu, hoặc khích lệ, hoặc an ủi, hoặc là khuyên bảo trò chuyện, số chữ nhiều, nhưng từng câu từng chữ trong đó, Lộ Miểu đều có thể cảm nhận được tấm lòng mục đích của .

      Từ trước tới nay đều là bao dung , thế nhưng lại chưa từng trả giá giống như , thậm chí luôn ở trong tâm thế dứt áo ra .

      Lộ Miểu rất khó chịu, hình như cho tới bây giờ chưa từng suy nghĩ kỹ càng cho lần nào, biết trong khoảng thời gian tìm được ấy, đau khổ đến nhường nào.

      Lộ Miểu muốn tìm Kiều Trạch, nhưng tìm được .

      dễ dàng tìm được từ trong biển người mênh mông, ở ngay gần bên, nhưng tìm được .

      Ngày thứ năm mươi, tờ giấy của Kiều Trạch xuất .

      Lộ Miểu ngồi trong nhà nghỉ mà tâm thần yên.

      Trong lúc tinh thần bất ổn, bật máy tính trong nhà nghỉ lên, đăng nhập vào tài khoản weibo hơn tháng đặp nhập, ở hộp thư cá nhân bỗng nhảy lên, cái tên xa lạ, nhưng xưng hô lại quen thuộc.

      “Miểu ngốc, là em sao?”

      bấm mở weibo với chủ đề “tuyệt vọng là thể nghiệm như thế nào” ra, lập tức trông thấy những thông tin quá đỗi quen thuộc trong khung bình luận.

      “Trong phút ấy biến mất, tự với mình rằng chẳng qua là ấy mua đồ ăn sáng, nhanh chóng quay về.

      giờ sau khi ấy biến mất…”

      “Ngày thứ tư… Ngày thứ năm… Ngày thứ sáu… Bây giờ trăm linh năm ngày mười bốn giờ tám phút ấy biến mất, cuối cùng thể thừa nhận rằng, lời từ biệt của ấy, chính là tử biệt.

      phải là tìm thấy, mà là còn được gặp lại nữa. Đây chính là tuyệt vọng.”

      Bao lời nghẹn ngào thốt ra từ cổ họng, Lộ Miểu nức nở khóc, cách nào đè nén được.

      mượn điện thoại trong nhà nghỉ, gọi điện cho Kiều Trạch.

      Bất ngờ là lần này lại kết nối được.

      “A lô?” Giọng trầm khàn của Kiều Trạch truyền đến từ đầu dây.

      ở đâu?” Lộ Miểu hỏi, giọng vì thút thít mà cũng trở nên khàn như .

      Ở đầu bên kia im lặng lúc lâu, rồi đọc địa chỉ cho , cùng nhà nghỉ, cùng tầng lầu, chẳng qua là khác số phòng.

      Lộ Miểu đến gõ cửa phòng Kiều Trạch, trong thời gian ngắn ngủi đợi mở cửa, lòng bàn tay ươn ướt.

      Cửa phòng nhanh chóng được kéo ra, dáng người cao lớn của Kiều Trạch xuất bên cửa.

      ngẩng đầu nhìn , gần nửa năm gặp, nhưng với lại có chút cảm giác xa lạ nào.

      “Kiều Trạch…” khẽ cắn môi, lo lắng mở miệng, “Em muốn về nhà, có được ?”

      nhìn xương cổ ngừng lên xuống, nhìn rời.

      cũng ngước đầu nhìn , trong ánh mắt như nai con đều là thấp thỏm và băn khoăn, còn mang theo chút rụt rè, giống của trước đây.

      Cằm khẽ nhếch lên, ép hơi nóng quay về trong hốc mắt, trái táo lên xuống lúc, cất giọng trầm thấp khàn khàn mà .

      “Chào mừng em về nhà!”

      Đôi tay dài vươn ra, lập tức ôm chặt vào lòng.

      Nước mắt đột nhiên trào ra như đê vỡ, ôm chặt lấy , lặp lặp lại câu “em xin lỗi” với .

      Kiều Trạch cúi đầu tìm môi , vội vàng hôn .

      Có người nằm trong vòng tay, lồng ngực từng chút trở nên ấm áp căng đầy.

      của , cuối cùng cũng quay về.

      – Kết thúc –
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :