1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 126

      Lộ Miểu gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào.

      Từ Gia Diên ngồi trước bàn làm việc, tay di chuột, ấn đường nhíu chặt, nhìn có vẻ mất tinh thần.

      Lộ Miểu biết sa sút là vì Lộ Tiểu Thành mất tích hay là vì , hay có thể là vì Trần Nhất Tử bị bắt.

      Từ đêm Lộ Tiểu Thành rơi xuống biển đó, cảnh sát cũng phái người bắt Trần Nhất Tử, ta nhận tội giết người hề e dè, nhưng động cơ giết người luôn khăng khăng là do có thù với Lê Viễn Tường.

      Lộ Miểu nhìn Từ Gia Diên ngồi trước bàn máy tính, gương mặt tuấn tú đó vẫn có nét dịu dàng mà quen thuộc, tay chống thái dương, thon dài trắng ngần.

      Lộ Miểu khó hình dung nổi, đôi tay đẹp đến thế, lại ở sau lưng điều khiển cả mạng lưới ma túy.

      Tiếng cửa mở kinh động đến Từ Gia Diên.

      nhướn mày, trông thấy có chút ngạc nhiên: “Miểu Miểu?”

      Rồi đứng lên về phía , nhưng chưa đến gần cảm thấy có vẻ bất thường.

      Trong mắt hề có độ ấm, khóe miệng cong cong mang theo vài phần bất cần.

      “Từ Gia Diên, lâu rồi gặp.”

      Bước chân của thoáng dừng lại trong phút chốc, ngạc nhiên ngớt nhìn .

      “Sao, nhận ra tôi à?”

      cười hỏi, tiến đến gần , khẽ ngẩng đầu lên, nhìn như cười như , ánh mắt của từ kinh ngạc dần bình tĩnh lại, có vẻ chấp nhận dáng vẻ này của .

      “Em sao chứ?” ta hỏi, trông có vẻ lạnh lùng, “Chuyện của Lộ Tiểu Thành xin lỗi.”

      “Hẳn ta dễ chịu lắm nhỉ?”

      “Nếu ấy còn tốt em có cơ hội xuất rồi.”

      ta thấp giọng , quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người chợt rơi vào đau thương biết tên.

      Trong nháy mắt ấy, gần như Lộ Miểu đóng giả được nữa.

      ta quay đầu lại nhìn : “Quay về , ấy là tốt, đừng nghĩ xấu như thế, chỉ cần em đồng ý, hoàn toàn có thể hòa hợp thành với ấy.”

      ta?” Lộ Miểu cười lạnh tiếng, “Cảnh sát đều muốn xử bắn tôi, trở về cùng ta chờ chết ư?”

      Bỗng Từ Gia Diên ngoái đầu lại nhìn .

      Lộ Miểu lấy thẻ nhớ ra từ trong túi áo, ném cho ta.

      Từ Gia Diên nghi ngờ cúi đầu nhìn, xoay người cắm thứ đồ đó vào máy tính, bật video lên.

      “Đây là tôi lấy từ chỗ Kiều Trạch, vào giai đoạn đầu năm nay Hoàng Thường trừng phạt mấy tay nằm vùng bên dưới, video là Hoàng Thường quay lại, cả tôi và đều bị quay trúng.”

      Lộ Miểu kéo đoạn băng đến chỗ “Hoắc tổng”, quay đầu nhìn ta: “Biết vì sao Kiều Trạch phải điều tra tôi ?”

      ta là cảnh sát!” nhìn ta, gằn từng tiếng, “ là cảnh sát, muốn bắt tôi.”

      Sắc mặt Từ Gia Diên khẽ biến, rất kín đáo, Lộ Miểu biết khiến ta đổi sắc là do Kiều Trạch là cảnh sát, hay là vì Kiều Trạch đối xử với theo luậ pháp.

      khí bỗng rơi vào im lặng đáng sợ.

      Kiều Trạch ở đầu bên kia cũng bất giác nín thở theo, chỉ từ khẩu khí cùng thanh của Lộ Miểu mà đoán đó hẳn là “Lộ Miểu”, Lộ Miểu hoàn toàn xa lạ. thấy được mặt , thể từ ánh mắt vẻ mặt của suy đoán rằng Lộ Miểu lúc này rốt cuộc có phải là Lộ Miểu , cảm giác xác định ràng này khiến kiên định nổi, có cảm thấy chỉ cần hơi sơ sẩy là liền biến mất từ đây.

      Thậm chí nhịn được mà ngờ rằng, rốt cuộc bây giờ là bản thể hay là nhân cách thứ hai của cố ý đùa bỡn .

      Suy đoán như thế khiến Kiều Trạch bất an.

      Từ Gia Diên ở đầu dây lên tiếng, gọi điện với người khác: “Để bác sĩ Lý đến đây chuyến.”

      Hai chữ “bác sĩ” khiến Kiều Trạch bất giác cứng mặt lại, dí sát điện thoại vào tai.

      Lộ Miểu cũng nhìn Từ Gia Diên đầy cảnh giác: “ muốn làm gì?”

      Từ Gia Diên nhìn chăm chú hồi.

      “Em nhất định phải biến mất.” ta từng bước tiến đến gần , “Em vốn nên tồn tại.”

      “Đây là cơ thể của ấy, biết ?” ta hạ giọng , người đến gần.

      “Trả lại thân xác cho ta ta có thể sống ư?” lùi về phía sau từng bước, cười lạnh, “Chúng tôi là , tôi phạm tội, ta có thể gột rửa sạch sao?”

      “Coi như có thể lấy vấn đề tinh thần giảm năng lực trách nhiệm hình chăng nữa, liệu cảm thấy, ta có thể tha thứ được cho bản thân sao? biết ta hận điều gì nhất.”

      Lời này của động đến vết thương của Từ Gia Diên, sắc mặt ta tái nhợt, trái tim Lộ Miểu rơi thẳng xuống đáy, nhưng lại thể ép chính mình phải bình tĩnh.

      giơ tay lên đặt lên cánh tay ta: “Từ Gia Diên, chúng ta là người chung con thuyền, đừng học ta, vất bỏ tôi vào lúc này.”

      “Lộ Miểu.” ta quay đầu lại nhìn , “Cho đến bây giờ em chưa từng chung thuyền với .”

      Lộ Miểu khẽ giật mình.

      biết em biết những gì, làm sao mà biết, chuyện cần biết tốt nhất em đừng có biết nhiều, đối với cả em lẫn ấy đều tốt.” gỡ tay xuống, xoay người ngồi xuống ghế trước mát tính, nhấn loa ngoài hỏi, “Bác sĩ Lý đến chưa?”

      Chưa đến lát sau, người đàn ông mập lùn đeo kính đẩy cửa vào.

      Lộ Miểu bình tĩnh ấn nút ngắt cuộc gọi.

      thanh “tút tút” từ đầu kia truyền đến, Kiều Trạch đứng bật dậy, đẩy cửa phòng họp ra, báo cáo tin tức với đám người đội trưởng Hình chờ ở bên ngoài, rồi mình xuống lầu, lái xe đến cao ốc hải vận Từ Dương.

      đường , Kiều Trạch gọi điện cho Lộ Miểu.

      Lộ Miểu bị Từ Gia Diên dồn đến góc tường, muốn giao cho bác sĩ tâm lý gọi là “bác sĩ Lý” kia, cố gắng thông qua thôi miên để đánh thức bản thể của .

      Lộ Miểu dám để cho thôi miên.

      ngày đêm dám chợp mắt, sợ rằng nếu ngủ nhân cách khác trong người tìm cách chiếm lấy cơ thể, làm ra chuyện khống chế nổi.

      Từ Gia Diên dụ dỗ, từng bước lại gần .

      Lộ Miểu ngừng lắc đầu, quát lên với “Từ Gia Diên, đừng ép tôi”, nhưng vô dụng, ánh mắt của Từ Gia Diên lạnh như băng, trong mắt ta, phải là Lộ Miểu, chỉ là người lạ.

      ta giơ hai tay về phía , trước khi bàn tay ta chạm vào , Lộ Miểu ra sức đánh lại, túm lấy tay ta lật cái, nhưng căn bản phải là đối thủ của Từ Gia Diên.

      Lộ Miểu biết Từ Gia Diên lại có thân thủ nhanh nhẹn như vật, gần như tốn nhiều sức bắt chéo hai tay ra sau lưng, mắt thấy muốn giao cho bác sĩ tâm lý, Lộ Miểu có cách nào, khi đẩy sang bác sĩ tâm lý giả vờ ra sức phản kích, giãy dụa đập đầu vào vào tường, vờ hôn mê bất tỉnh. Trong nháy mắt Từ Gia Diên mất sạch bình tĩnh, ngừng lo lắng gọi tên bên tai, rồi hét to với người bên ngoài, “gọi bác sĩ”.

      Lộ Miểu choáng đầu , hai ngày qua chấn động quá nhiều, cùng với ngày đêm ngủ nghỉ, gần như đẩy sức khỏe của đến cực hạn của cạn kiệt, nhưng dám buông lỏng chút nào, thanh trong đầu từ từ trở nên ràng, cười nhạo yếu đuối và biết tự lượng sức của .

      Lộ Miểu nhíu chặt mày, trong tiếng gọi của Từ Gia Diên, khẽ rên rỉ ép mình tỉnh lại.

      vừa mở mắt nhìn thấy con ngươi đen láy của Từ Gia Diên, bên trong chỉ toàn lo lắng.

      tỉnh lại khiến ta nhàng thở ra, gọi tiếng “Miểu Miểu”.

      xoa chỗ đầu bị đụng đau, để lộ dáng vẻ nghi ngờ khó hiểu.

      ?” đưa mắt nhìn bốn phía, rồi lại mờ mịt nhìn ta, “Sao em lại ở đây?”

      “Em ngất xỉu.” Từ Gia Diên đáp qua loa, đỡ ngồi dậy, “Thế nào rồi, sao chứ?”

      Lộ Miểu lắc đầu, dám nhìn vào mắt ta, lo lắng trong đấy khiến khó chịu, nghĩ rằng ngày, phải dồn hết tất cả tâm trí vào .

      Lúc này điện thoại trong túi quần vang lên, Kiều Trạch gọi đến.

      nhìn chằm chằm điện thoại lúc, mím chặt môi bắt máy.

      cảnh này dừng trong mắt Từ Gia Diên, chính là dám nhận cuộc gọi của Kiều Trạch.

      nhớ đến “” vừa rằng, Kiều Trạch muốn bắt , ta muốn thẩm vấn .

      Lộ Miểu nhấn nút ngắt máy, ủ rũ mặt mày chuyện.

      Đường dây nội bộ bàn đổ chuông, là người ở quầy lễ tân gọi điện.

      “Tổng giám đốc Từ, Kiều Trạch muốn gặp .”

      Từ Gia Diên cảm nhận cơ thể Lộ Miểu cứng lại.

      “Cho ta vào.” ta bằng giọng đều đều.

      Lộ Miểu đứng dậy: “Em… muốn ra ngoài.”

      Từ Gia Diên đè xuống.

      Kiều Trạch vừa vào liền trông thấy Lộ Miểu cúi đầu ngồi ở góc sô pha, cùng với Từ Gia Diên ngồi song song.

      giơ tay với : “Lộ Miểu, đến đây.”

      Lộ Miểu chần chừ nhìn , lắc đầu, ngồi yên nhúc nhích, người như vô ý xê dịch về phía Từ Gia Diên.

      Từ Gia Diên đứng lên, khách khí bắt tay chào hỏi Kiều Trạch.

      Kiều Trạch lược màn khách sáo đáp trẻ, ánh mắt nhìn thẳng Lộ Miểu.

      “Tôi đến đón người.” rồi trực tiếp về phía Lộ Miểu, cúi người kéo cổ tay , dùng sức kéo đứng dậy.

      Lộ Miểu rụt người lại, giãy dụa muốn rút cổ tay ra, Từ Gia Diên vươn tay ra cản lại.

      Kiều.” Ngữ khí của ta cũng lạnh hẳn, “ thấy ấy muốn sao?”

      Kiều Trạch nhìn ta cái, lại bình tĩnh nhìn Lộ Miểu, trong mắt mơ hồ mang theo vẻ cương quyết.

      Lộ Miểu phân biệt nổi, là phối hợp đóng kịch với , hay muốn quay về.

      khe khẽ nắm lấy cổ tay, ngập ngừng đáp lại : “Em về với …”

      Sắc mặt Từ Gia Diên lạnh : “Em thể về với ta được.”

      Lạnh nhạt nhìn Kiều Trạch: “Xin hỏi Kiều lấy danh nghĩa gì để bảo Miểu Miểu về đây?”

      Kiều Trạch nhìn ta cái: “Bạn trai, được chưa?”

      Từ Gia Diên nhìn Lộ Miểu đầy thăm dò.

      “Miểu Miểu, em đồng ý quay về với ‘bạn trai’ em ?” hỏi, cố ý nhấn mạnh vào hai chữ ‘bạn trai’.

      Lộ Miểu nhìn ta, lại nhìn Kiều Trạch, cuối cùng do dự lắc đầu: “Em muốn về…”

      Lập tức ánh mắt Kiều Trạch trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào .

      né tránh ánh mắt , rút tay ra, núp sau lưng Từ Gia Diên.

      Từ Gia Diên áy náy nhìn Kiều Trạch: “ Kiều, phải với .”

      Khóe miệng Kiều Trạch nhếch lên, bất ngờ ra tay dồn ép Lộ Miểu, dùng hết sức, nhưng Lộ Miểu né sang phải tránh được tay , Từ Gia Diên giang tay ra chắn ở phía sau, sầm mặt lại, lớn tiếng gọi trợ lý bên ngoài: “Gọi bảo vệ đến.”

      Kiều Trạch bị bảo vệ đến cản lại.

      Mắt vẫn ghim chặt lấy Lộ Miểu như cũ: “Lộ Miểu, tôi hỏi em lần cuối cùng, rốt cuộc em có về với tôi ?”

      Lộ Miểu ngập ngừng nhìn , khóe môi mím chặt, cuối cùng lắc đầu, giọng nhuốm lấy chút nghẹn ngào: “Em muốn về.”

      Yết hầu Kiều Trạch lên xuống: “Được.”

      Bất thình lình dùng sức vùng thoát khỏi tay của bảo vệ, xoay người rời , gương mặt căng lên, sắc mặt nặng nề, có cảm giác bực dọc xưa nay chưa từng có, lại tìm được lối thoát.

      về thẳng nhà, vừa bước vào cửa, Thẩm Kiều dựa trước cửa sổ phòng bếp thở dài hơi: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng về.”

      “Lộ Miểu rồi, em ngờ trong lòng ấy lại có ý đó, thừa dịp em vào bếp liền trực tiếp nhốt em lại.”

      Kiều Trạch khẽ thở hắt ra, im lặng mở cửa cho cậu ta.

      “Xin lỗi.” lời xin lỗi, quay người ngồi phịch xuống sô pha.

      Lộ Bảo đến cọ vào chân , khẽ “oẳng oẳng” mấy tiếng, tâm tình có vẻ rất kém.

      nhìn chằm chằm nó lúc.

      “Có phải ấy cũng chào tạm biệt mày ?”

      Lộ Bảo rú tiếng.

      Thẩm Kiều nhận thấy bầu khí đúng lắm, đưa mắt nhìn ra cửa.

      “Sao thế, tìm được Lộ Miểu ư?”

      Kiều Trạch lắc đầu .

      phải tìm được, là chịu quay về.

      Buổi tối trước khi ngủ, Lộ Miểu lén gọi cho .

      “Kiều Trạch, xin lỗi.” Điện thoại vừa kết nối, dùng mũi khe khẽ chuyện, đè nén giọng xuống mức thấp nhất, còn mang theo tia mỏi mệt, căn bản để cho mình được nghỉ ngơi.

      “Miểu ngốc, em về .” Giọng , cũng hạ giọng xuống thấp, rất khàn, nhưng mang theo vẻ cương quyết, “Lập tức trở về!”

      Lộ Miểu im lặng lúc lâu.

      “Kiều Trạch,” cúi đầu gọi tên , “Em nhớ với em, nếu chúng ta lựa chọn cùng nhau con đường này, dù có bao nhiêu khó khăn nguy hiểm chăng nữa cũng phải tiếp, còn đường quay lại nữa rồi. Tương lai có thể xảy ra nhiều tình huống chúng ta lường trước được, có thể khiến tinh thần chúng ta suy sụp, thậm chí là mất mạng.”

      xem, đoán trúng cả rồi. Vụ án vẫn chưa chấm dứt mà em trải qua hai lần suy sụp tinh thần rồi, có thể có lần thứ ba, lần thứ tư… Nhưng em còn đường quay về. Mặc kệ chân tướng là gì, chúng ta phải cho những người vô tội chết công bằng.”

      “Cho đến nay, luôn là hùng trong lòng em. Cám ơn em như thế. Bất kể cuối cùng là gì, em hi vọng em là Lộ Miểu xứng với tín nhiệm của , xứng với huy hiệu cảnh sát vai.”

      “Miểu ngốc à…” Giọng Kiều Trạch càng lúc càng khàn, giống như có thứ gì đó chặn lại ở cổ, “Em về trước .”

      Lộ Miểu hít mũi mấy cái, giọng trở nên thoải mái: “ cần lo cho em đâu. Em để mình làm hỏng việc.”

      “Miểu ngốc.” Kiều Trạch im lặng lúc lâu, lúc mở miệng lần nữa giọng khản đặc, “Tôi từng với em rồi, bất kể là tình huống gì, vào thời điểm nào, tôi đều chờ em về nhà.”

      Lộ Miểu đáp.

      “Lộ Miểu!” hạ giọng gần như là mệnh lệnh.

      Rốt cuộc cũng gật đầu, đáp lại “vâng”.

      Tắt máy, Kiều Trạch lại cách nào ngủ được.

      Chiếc giường rộng rãi, bên giường lại trống .

      Rất nhớ Lộ Miểu, nhớ dáng vẻ khi ngẩng đầu lên từ trong ngực, ngượng ngùng nhìn , nghĩ đến đây ngực lại đau đớn vô cùng.

      Trong đau đớn này còn có hoảng hốt lo lắng biết tên. hiểu được cố chấp của , nếu để mình làm hỏng việc nhất định có chuyện gì, cho dù có phải chống chọi để mình ngủ, cũng cho nhân cách thứ hai trong cơ thể có cơ hội thức tỉnh, nhưng ngày hai ngày có thể, ba ngày bốn ngày ngủ, cơ thể cách nào chịu nổi.

      Vì lo lắng bất an mà trái tim thể nào về vị trí cũ được, chỉ có thể nắm lấy lá bùa bình an mà tặng mình để ổn định lại đáy lòng rối loạn trong , nghĩ ngợi về sơ hở trong vụ án.

      Trong lòng bàn tay là vật lớn bằng nửa ngón cái, vỏ bằng da, lớn lắm, cầm trong tay bất giác khiến lòng người yên tâm.

      Kiều Trạch bất giác cúi đầu nhìn, nhớ lại lúc ấy khi tặng , mặt lộ ra nét ngượng ngùng, nghĩ nghĩ lại, liền nhớ về buổi tối kia, khi nhân cách thứ hai trong cơ thể thức tỉnh, trông thấy lá bùa bình an này mặt biến sắc.

      còn nhớ , lúc đó ta liều mạng muốn cướp nó về.

      Tâm tư lúc ấy của đều đặt người Lộ Miểu nên để ý, bây giờ nhớ lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó đúng.

      Khi cảm giác đúng này chậm rãi lan rộng dưới đáy lòng Kiều Trạch túm chặt lấy lá bùa bình an, lật lui lật tới đánh giá.

      nhớ Lộ Miểu , đây là do trước kia Lộ Tiểu Thành cầu cho , luôn mang theo bên mình rời.

      Mang theo rời.

      Kiều Trạch suy xét mấy chữ này, nghĩ đến việc xuất trường vụ nổ cách khó hiểu…

      Kiều Trạch mò mẫm bên ngoài vỏ, loáng thoáng cảm thấy bên trong có khối cưng cứng.

      Mắt tối sầm , Kiều Trạch nhanh chóng cầm lấy dao rọc giấy bên cạnh rọc mở dọc theo bên lưng vỏ, cả lá bùa bình an bị tháo ra, con chip cực rơi xuống bàn.

      Kiều Trạch nhanh chóng cầm lấy thứ đồ đó, cắm vào máy tính.

      Khi đọc đến nội dung trong con chip, thân mình cao lớn của Kiều Trạch lảo đảo cái, đó chính là bằng chứng Cao Viễn thu thập được trước khi chết, biến mất trong lúc nổ.

      biết vì sao thứ đồ này lại ở người Lộ Miểu.

      Thậm chí biết, liệu có dính líu vào cố của Cao Viễn hay .

      Suốt cả đêm thông báo cho đội trưởng Hình và những người khác, họp buổi tối.

      Cùng lúc đó, Lộ Miểu ở chỗ Từ Gia Diên đêm mất ngủ.

      Từ Gia Diên ở bên ngoài mình, tối hôm qua theo Từ Gia Diên quay về chỗ kia.

      Với những tin tức khi là “ ta” vô ý tiết lộ cho ta, Từ Gia Diên nhắc đến chữ với , nhưng cả đêm, Lộ Miểu nhận thấy có vấn đề, liên tục ngừng nghe điện thoại và gọi điện thoại, lén lút nghe trộm, loáng thoáng nghe thấy cái gì hàng hóa rồi thủ tục gì đó.

      lén gửi tin nhắn cho Kiều Trạch, để điều tra tình hình vận chuyển hàng hóa gần đây của Từ Gia Diên.

      Buổi sáng vừa thức dậy, bắt gặp Từ Gia Diên dậy sớm như mình.

      Tầm mắt ta quét vòng mặt , nhíu mày: “Tối qua lại ngủ?”

      Lộ Miểu khẽ gật đầu: “ ngủ được.”

      Từ Gia Diên: “Vì Tiểu Thành sao?”

      Lộ Miểu .

      Từ Gia Diên trầm ngâm lúc: “Miểu Miểu, vài hôm nữa phải Thái Lan, muốn dẫn em theo giải sầu.”

      Lộ Miểu mấp máy môi: “Được ạ.”
      Snow thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 127

      Lộ Miểu gửi tin nhắn đến khi Kiều Trạch vừa họp xong, lập tức sai người điều tra lộ trình sắp tới của Từ Gia Diên, quả ta đặt mua vé máy bay Thái Lan vào hai ngày sau, nhưng phải là quyết định nhất thời mà đặt vé từ nửa tháng trước, chỉ là vụ làm ăn bình thường, thoạt nhìn quả chỉ là muốn thuận đường dẫn Lộ Miểu ra ngoài giải sầu.

      Hải vận Tư Dương làm ăn buôn bán cũng thấy có gì khác thường, chỉ vận chuyển buôn bán bình thường, gần đây vừa nhận số mối làm ăn vận chuyển ra nước ngoài, cũng là khởi hành trong hai ngày này, nội bộ công ty kinh doanh cũng thực bình thường, có dấu hiệu giao dịch tài sản nào.

      Nhưng trong cái bình thường ấy, Kiều Trạch lại lo lắng Lộ Miểu và Từ Gia Diên mình ra nước ngoài.

      “Miểu ngốc, em thể ra nước ngoài với ta được.” Điện thoại vừa kết nối, Kiều Trạch thấp giọng dặn dò, trước mắt bọn ho có bằng chứng chứng minh Từ Gia Diên có liên quan đến vụ án, nên thể giới hạn quyền lợi xuất nhập cảnh của ta được.

      Lộ Miểu im lặng đáp.

      “Miểu ngốc.” Giọng Kiều Trạch lại nặng mấy phần, “Nếu em dám với ta, dù có phải trói tôi cũng trói em đem về.”

      “Em nghĩ cách ngăn ấy ra nước ngoài.” Cuối cùng Lộ Miểu cũng mở miệng, “ cần phải lo lắng cho em.”

      Đến lượt Kiều Trạch im lặng.

      “Cho em thời gian thêm mấy ngày.” Lộ Miểu thấp giọng , “Chứng cứ cũng được, suông cũng được, em nhất định cho kết quả.”

      xong liền định tắt máy.

      “Đợi .” Kiều Trạch ngăn lại, trầm mặc lúc, mắt nhìn máy tính bàn, “Em tìm cơ hội kiểm tra máy tính Từ Gia Diên .”

      Máy tính bàn vẫn còn cắm con chip Cao Viễn làm mất, tài liệu được mã hóa bên trong được giải mã, có gần như đầy đủ danh sách mạng lưới buôn lậu, từ cung ứng nguyên vật liệu cho đến vận chuyển sản xuất tiêu thụ, gần như đều có trong đó, cơ bản đều trùng với danh sách mà Kiều Trạch lấy từ chỗ Hoàng Thường, khác biệt duy nhất là, trong này có tài liệu giao dịch ma túy chi tiết được mã hóa cấp độ cao, tài liệu là gửi cho “Hoắc tổng”, ở nơi Hoắc tổng nắm giữ bản ghi chép ràng chi tiết toàn diện nhất cùng với nguồn gốc số tiền và lộ trình.

      Đúng lúc này đội trưởng Hình đẩy cửa bước vào, loáng thoáng đoán được gọi điện với Lộ Miểu, người vừa đến gần trực tiếp cầm lấy giấy bút bàn, viết câu vở “ tại Lộ Miểu cũng là nghi phạm”.

      Kiều Trạch hiểu ý ông ấy, bây giờ Lộ Miểu cũng bị cuốn vào vụ án, trong cơ thể còn giấu nhân cách khống chế được, căn bản thích hợp để tiếp xúc với vụ án này.

      Bây giờ hẳn phải bị cảnh sát kiểm soát chặt chẽ.

      Đội trưởng Hình lại chèn thêm câu: “Gọi người quay về.”

      Kiều Trạch mấp máy môi, cũng muốn dể về, người ở dưới mi mắt mới yên tâm nổi, nhưng lúc này hạ quyết tâm muốn dồn ép Từ Gia Diên, vì để mình bị nhân cách khác chế mà bắt bản thân được ngủ, lúc này điều cần là tín nhiệm, tín nhiệm vô điều kiện.

      cầm bút viết lên giấy câu: “ ấy làm hỏng chuyện!”

      Đội trưởng Hình thể lấy sống chết của những người khác cược với được.

      ấy nhất định phải về.” Ông ấy , “Bây giờ địch ta còn chưa phân .”

      Kiều Trạch mím môi đáp.

      Lộ Miểu ở đầu dây đợi mãi thấy ai chuyện, nghi ngờ gọi tiếng: “Kiều Trạch?”

      có việc gì, em cứ bận trước .” Kiều Trạch cúp máy, quay đầu nhìn đội trưởng Hình, “Nếu ấy có vấn đề gì, tất cả do tôi chịu trách nhiệm.”

      “Tôi hiểu ấy.” nhìn ông ấy, từng câu từng chữ, “ ấy bao giờ đứng về mặt đối lập của mình. Nếu quả xuất tình huống gì chăng nữa, ấy tình nguyện để mình trúng đạn chứ tha cho bất cứ kẻ nào đứng đằng sau.”

      Đội trưởng Hình nhìn lúc lâu, cuối cùng quay đầu chỗ khác.

      “Tin nhắn ấy gửi đến vẫn phải được kiểm tra cẩn thận.”

      ***

      Lộ Miểu cúp điện thoại của Kiều Trạch rồi len lén vào phòng sách của Từ Gia Diên.

      Sau khi ăn xong Từ Gia Diên liền làm, trong nhà chỉ còn lại mình .

      bật máy tính của Từ Gia Diên lên, máy tính có mật khẩu.

      Ban đầu khi ở bên Thương Kỳ, vì tiện cho công việc, Chu Kỳ dạy làm thế nào để phá mật khẩu máy tính, cũng đưa cho USB, bên trong có chương trình giải mã.

      Lộ Miểu lần mò mấy phút rồi thuận lợi xâm nhập vào hệ thống máy tính của , cầm chuột kiểm tra tài liệu trong máy tính, chỉ mải nghĩ phải tìm ra cho được vấn đề, nhìn nhập thần đột nhiên đằng sau vang lên giọng của Từ Gia Diên: “Miểu Miểu?”

      Lộ Miểu giật mình suýt nữa ném chuột .

      “Em làm gì thế?” Giọng ta đến gần, bình tĩnh nghe ra chút lên xuống nào.

      Lộ Miểu cứng người quay đầu lại, đại não nhanh chóng xoay chuyển phen, tay thản nhiên đút vào túi áo khoác, ấn gọi điện cho Kiều Trạch.

      Kiều Trạch bắt máy rất nhanh, nhưng thấy gì, bèn nuốt hai chữ “Miểu ngốc” đến bên miệng vào, nín thở lắng nghe động tĩnh ở đầu dây.

      Hai chữ “Miểu Miểu” đầy nghi ngờ của Từ Gia Diên cũng truyền đến điện thoại.

      làm gì thế?” ta lặp lại, trong thanh mơ hồ có tiếng kích chuột.

      Kiều Trạch mở ghi trong điện thoại ra, tay kia vô thức cầm lấy bút, tập trung toàn bộ vào đầu dây.

      Lộ Miểu cảm giác Từ Gia Diên đến gần, ta cúi người, tay chống bàn, nhốt vào giữa khuỷu tay ta, cúi đầu nhìn .

      Khi ta nhìn sang khóe miệng Lộ Miểu gợi lên kiểu cười mỉa của “Lộ Miểu”, mắt cũng lạnh hẳn , khẽ cười quay đầu lại nhìn : “Hôm nay tổng giám đốc Từ về sớm đấy.”

      ta dừng mắt mặt , nhắm hai mắt lại, nhận lấy chuột trong tay .

      “Em lục mấy thứ này làm gì.” , tắt tài liệu .

      “Lo cho thôi.” Lộ Miểu đứng lên, chợt cười với , “Bây giờ Lộ Tiểu Thành chết rồi, ai gánh tội thay được nữa, hơn nữa Hoàng Thường cũng gặp , người vẫn còn trong nhà lao đấy, lo lắng chút nào sao?”

      Bỗng chốc ta nhìn sang : “Rốt cuộc em biết bao nhiêu chuyện? Từ đâu mà biết?”

      “Hoàng Thường đấy.” Lộ Miểu ngước mắt nhìn , “ phải ông ta còn lợi dụng tôi lừa sao, cho là tôi ngốc, ngoan ngoãn để ông ta lợi dụng ư? Cái này gọi là trao đổi lợi ích.”

      Từ Gia Diên từ từ nheo mắt lại.

      “Dù sao tôi cũng chẳng gột sạch được.” Lộ Miểu về phía , “ câu thôi, chúng ta phải ngồi chờ chết như vậy sao?”

      “Nếu quả như vậy tôi trước, tôi ngồi tù.”

      Xoay người lại toan chạy.

      Nhưng Từ Gia Diên gọi lại.

      “Cảnh sát điều tra đến đâu.” ta .

      Bỗng bước chân Lộ Miểu dừng lại, trái tim chìm xuống thấp nhất.

      Kiều Trạch cũng nắm chặt điện thoại, ánh mắt lập tức trở nên chăm chú.

      “Tất cả số hàng được sắp xếp đổi vị trí, mọi bằng chứng được phá hủy. có chứng cứ, Hoàng Thường có lên án gì cũng được.”

      Từ Gia Diên , khẽ than, “ chỉ có thể với em mấy thứ này, em cứ yên tâm mà đợi, những việc khác đừng quản, biết quá nhiều tốt với em.”

      Lộ Miểu chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, dùng hết sức mới kiềm chế được cảm xúc, ngoái đầu lại nhìn ta: “Hàng dời đâu thế?”

      Tầm mắt của Từ Gia Diên lại lần nữa rơi xuống mặt , ánh mắt mơ hồ nghi hoặc, Lộ Miểu thấy thế, trong lòng run lên cái, khóe miệng cong lên cười với ta: “ muốn thôi, dù sao, tôi chỉ muốn cam đoan rằng tôi an toàn tuyệt đối, ta muốn tù là chuyện của ta, tôi muốn.”

      cũng hi vọng em hại ấy.” ta lạnh nhạt , người bước đến gần .

      Lộ Miểu cảnh giác lùi về phía sau: “Tôi …”

      Hai chữ “về phòng” còn chưa xong, bất thình lình tay bị Từ Gia Diên giữ chặt, ta cũng nhanh chóng vươn tay vào túi áo , Lộ Miểu giật mình, lớn tiếng hét lên: “Từ Gia Diên, đừng động vào túi áo tôi…”

      Kiều Trạch nhanh chóng bấm ngắt kết nối cuộc gọi.

      Từ Gia Diên cho tay vào túi áo Lộ Miểu, cầm lấy điện thoại của ra.

      Tim Lộ Miểu nhảy đến cổ họng, định cướp lại nhưng ta đột nhiên dùng sức hất tay ra, mở điện thoại lên.

      Tuy cuộc gọi ngắt, nhưng vẫn còn đó nhật ký cuộc gọi và thời gian gọi.

      ta nhìn, rồi đưa điện thoại cho .

      “Diễn quá nhỉ.” ta , trong mắt nổi bão, vóp hai tay hất vào tường, rũ mắt nhìn , “Liên hiệp với ta diễn trò lừa phải ?”

      Lộ Miểu chưa từng thấy Từ Gia Diên như vậy bao giờ, ánh mắt ta khiến rùng mình, lưng gần như vô thức dán lên vách tường, cảnh giác nhìn ta.
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 128

      Ánh mắt sợ sệt của khiến tàn nhẫn trong mắt ta nhiều thêm mấy phần, nhưng động tác lại dịu dàng.

      ta khẽ bóp chặt cằm , để ngẩng đầu lên nhìn .

      “Miểu Miểu, vì sao?” giọng dịu dàng .

      Lộ Miểu biết, Từ Gia Diên như vậy khiến run rẩy, nên như thế, Từ Gia Diên nên như thế.

      trai…” nghẹn ngào gọi , “ nên như thế. phải là người như vậy.”

      Làn nước trong mắt làm ta giật mình.

      phải như vậy, vậy nên như thế nào ?” ta , người hoảng hốt, hai mắt nhìn nhưng lại như phải nhìn .

      “Miểu Miểu…” thấp giọng , “ chỉ muốn cho em cái tốt mà thôi.”

      Bỗng người lại trở nên tàn nhẫn, đến giọng cũng độc dịa.

      chỉ muốn cho em cái tốt, vì sao em chưa bao giờ chịu nhận nó?” bóp chặt bả vai , “Nếu hồi đó quay về tìm em tốt quá rồi, nếu như cảm thấy áy náy với em tốt quá rồi…”

      Bả vai Lộ Miểu gần như bị bóp vỡ, ta gần như điên cuồng đau đớn, bóp chặt rồi lại buông ra, đổi thành ôm .

      Lộ Miểu giãy dụa, ta khong cho, tay giữ chặt sau gáy , đặt đầu lên cổ mình.

      “Miểu Miểu, chúng ta cùng , bắt đầu lại lần nữa.”

      Lộ Miểu dùng sức đẩy ta ra: “Em muốn…”

      “Biết bao con đường làm ăn có thể làm, sao phải buôn thuốc phiện chứ?” hét lên với ta, nước mắt lăn dài, “Làm ăn đứng đắn tốt sao?”

      có tiền làm ăn đứng đắn thế nào nổi?!” Đột nhiên ta quát to lên.

      Lộ Miểu giật mình, thể tin nổi nhìn ta.

      Từ Gia Diên khổ sở quay đầu sang chỗ khác.

      Lộ Miểu kéo tay áo ta: “, thành với em , có phải giao dịch gì với Nhậm Vũ ? Tối đó có phải vì cứu em và Lộ Tiểu Thành mà đồng ý với điều gì rồi ?”

      có.”

      “Nếu vậy vì sao vì em mà trả giá cả đời?” Lộ Miểu nắm lấy tay áo ta, “Rốt cuộc tối đó xảy ra chuyện gì, tại sao lại là Hoắc tổng?”

      là do em hại ư?” Lộ Miểu nghẹn ngào, đưa tay lên che miệng, khống chế nổi cảm xúc, biết vì sao lại như vậy, ràng chẳng làm gì hết.

      Từ Gia Diên kéo tay xuống: “ liên quan đến em.”

      “Là do tham lam.” , khóe mắt ngừng nhìn tình hình đường quanh khu biệt thự trong máy theo dõi, vừa nhìn cái thấy chiếc xe màu đen đứng chờ đèn đỏ ngã tư.

      Khu biệt thự vốn nằm ở vùng ngoại thành, quốc lộ khá vắng bóng xe cộ, chiếc xe kia chạy đường càng có vẻ bắt mắt.

      Từ Gia Diên nhận ra chiếc xe kia, là xe của Kiều Trạch.

      Bất thình lình ta bóp chặt bả vai , đẩy rời khỏi phòng sách, kéo xuống lầu.

      Lộ Miểu bị hành động của làm chẳng hiểu gì, dùng sức giãy dụa bả vai muốn thoát khỏi ta nhưng được, Từ Gia Diên dùng sức cương quyết, cơ thể và thân thủ cũng tốt hơn Lộ Miểu nhiều, Lộ Miểu bị ta kìm kẹp gần như thể động đậy.

      “Từ Gia Diên!” Lộ Miểu sốt ruột hét lên với , “Rốt cuộc muốn làm gì?”

      Từ Gia Diên cho biết câu trả lời, cúi đầu câu “ xin lỗi” với rồi kéo mạnh ra cửa, vừa mới đến cửa lớn suýt nữa đụng phải Từ Gia Thiên và Trần Kỳ.

      Hai người họ vừa đến đây, chưa kịp mở cửa ngờ cửa mở ra trước…

      Trần Kỳ thấy ta liều mạng giữ chặt Lộ Miểu, sắc mặt liền thay đổi.

      Từ Gia Thiên cũng thất thanh gọi ta: “?”

      Từ Gia Diên đặt tay kia lên vai , nắm lấy vai đẩy ra ngoài: “Kiều Trạch của em tới, cản lại!”

      Trần Kỳ lạnh mắt: “Đây là làm trò gì vậy hả?’

      Từ Gia Diên rảnh để ý đến bà ta.

      “Xin lỗi mẹ.” ta cúi đầu xin lỗi, “Mẹ với bố hãy bảo trọng.”

      Đẩy Lộ Miểu lên xe, rồi lần mò hai bộ còng tay dưới ghế, lập tức khóa chân tay lại.

      xin lỗi.” Lại cúi đầu , Từ Gia Diên nhanh chóng lái xe lao ra ngoài, gần như đạp hết tốc độ mà chạt, đỉnh đầu Lộ Miểu nghiêng trái lệch phải, đầu đập mạnh vào cửa xe đến mức choáng đầu hoa mắt, Từ Gia Diên lo lắng nghiêng đầu sang nhìn , cắn răng cái, rồi cứ thế lái xe .

      Lúc này điện thoại vang lên, Từ Gia Diên giơ tay ra cầm lấy điện thoại, trông thấy hai chữ “Kiều Trạch” gì liền tắt máy.

      Tiếng “tút tút” truyền đến, Kiều Trạch quăng điện thoại vào thùng xe, Đường Viễn ngồi ở vị trí phó lái, lo lắng nhìn , “Sao vậy, liên lạc được?”

      Kiều Trạch lắc đầu, lúc này đèn đỏ chuyển xanh, lập tức đạp chân ra phóng vụt .

      Cuộc điện thoại bị ngắt ban nãy khiến tim Kiều Trạch luôn đập thình thịch, gần như dám kéo dài, báo cáo sơ qua tình hình với đội trưởng Hình, để ông ta điều người điều tra mối xuất cảng tối nay của hải vận Từ Dương, còn mình dẫn theo Đường Viễn, chạy đến đây trước.

      Xe vừa mới chạy vào khu biệt thự chiếc mini cooper màu đỏ chạy đến từ đối diện, lúc đến gần xe quay cái, chắn ngang giữa đường.

      Đường ở khu biệt thự vốn chật, chỉ đủ để hai xe qua lại, Từ Gia Thiên chặn ngang như vật, Kiều Trạch bị ép phải dừng xe lại.

      đổi sắc mở cửa bước xuống, Từ Gia Thiên cũng tắt máy xuống xe, đứng dựa trước xe, lắc lư chìa khóa, nghiêng đầu nhìn , khóe miệng mỉm cười, thái độ kiêu căng.

      lâu gặp, tổng giám đốc Kiều.” cười chào hỏi.

      Kiều Trạch nhìn , bước lên phía trước, bất chợt đưa tay bắt chéo hai tay ấy ra sau lưng, túm lấy chìa khóa trong tay , sau đó đẩy người ra bên, hét lên với Đường Viễn trong xe: “Lái xe qua bên.”

      Còn mình ngồi vào xe Từ Gia Thiên toan lái xe rời , Từ Gia Thiên trực tiếp giang hai tay đứng giữa đường, khiêu khích nhìn .

      Kiều Trạch lạnh mặt, quát lớn lên với Đường Viễn: “Bánh Trôi!”

      Đường Viễn xuống xe, kéo mạnh Từ Gia Thiên sang bên, Kiều Trạch lái xe dừng lại bên làn phân cách.

      xuống xe về xe mình, Từ Gia Thiên hổn hển cản lại: “ đuổi theo kịp đâu, trai em đưa chị em rồi.”

      “Từ sớm em , chị em là của trai em.”

      Kiều Trạch vẫn luôn trong trạng thái căng như dây đàn, bắt đầu từ cuộc điện thoại bị ngắt ấy thể nào thả lỏng được, Từ Gia Thiên lại còn nhiều lần cản đường, sắc mặt lập tức lạnh , bước về phía trước từng bước, bẻ tay ta giữ chặt người, cũng chẳng quan tâm Từ Gia Thiên bị đau “á á” hét lên, trực tiếp xoay tau ấy lại, đè chặt người xuống nắp xe.

      “Bọn họ đâu?” hỏi, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, vị trí của Lộ Miểu mặt đồng hồ di chuyển.

      buông ấy ra, xoay người lên xe, quay đầu xe lại, dựa theo vị trí đồng hồ mà đuổi đến.

      Từ Gia Diên nhanh chóng phát Kiều Trạch đuổi đến, theo dấu quá mức chính xác khiến ta bất giác nhìn Lộ Miểu.

      Lộ Miểu bị còng tay, cảnh giác nhìn ta.

      ta rút điện thoại ra: “Giao giữa đường Hoa Chấn và đường Phục Hưng, giúp tôi cản xe.”

      Xe ngoặt cái, chở chạy đến thôn Trung Thành ở vùng ngoại ô phía Tây Bắc, xe vừa vào thôn dừng noài con ngõ , ta lôi Lộ Miểu xuống xe.

      Lộ Miểu bị kéo vào nhà dân ở sâu trong thôn, ở đó, Lộ Miểu trông thấy bác sĩ Lý hôm qua đến khám cho .

      ấy có nhân cách phân tách, có cách nào tạm thời đánh thức nhân cách còn lại trong ấy ?” Từ Gia Diên hỏi.

      Lộ Miểu khó tin nhìn Từ Gia Diên: “…”

      , đừng vậy mà…” Lộ Miểu nôn nóng đến mức nước mắt chảy xuống, “Vì sao lại biến thành như vậy?”

      , chúng ta tự thú được sao?” cầu xin, nhìn thấy bác sĩ Lý đến gần, theo bản năng lùi về phía sau. Hai ngày hai đêm dám ngủ, chính là sợ cơ thể này bị hãi nhân cách khác trong người thay thế, lại làm ra chuyện khống chế nổi. Gần đây liên tục bị đả kích, ý chí của sớm thể chịu nổi xâm nhập của người khác, ngờ Từ Gia Diên luôn chăm sóc ngay lúc này đây lại muốn ép nhân cách khác trong cơ thể thức tỉnh.

      Từ Gia Diên giữ chặt bả vai để lùi về sau, mặc kệ giãy dụa thế nào, bàn tay vẫn kẹp chặt buông.

      “Miểu Miểu.” ta cúi đầu , “ tự thú còn đường sống nữa.”

      nỡ để lại em, Lộ Tiểu Thành xảy ra chuyện, nếu chết làm sao em lo liệu nổi?”

      “Vậy vì sao nhất thiết phải buôn thuốc phiện?” Lộ Miểu khống chế được quát lên với , “Làm ăn buôn bán bình thường tốt sao? Sao lại đụng đến mấy thứ này?”

      Từ Gia Diên né tránh ánh mắt , nhưng vẫn giữ chặt vai , muốn giao cho bác sĩ.

      Lộ Miểu sống chết giãy dụa, vừa giãy dụa vừa nghẹn ngào: “, đừng như vậy mà… chúng ta thoát nổi đâu.”

      “Dù sao vẫn phải thử buông tay lần.”

      “Miểu Miểu, nhiều năm như thế em biết giày vò bao nhiêu đâu. Muốn đến gần em, lại sợ hủy hoại em, nhưng để mặc em rời xa lại cam lòng. Lúc trước con đường này, phải là muốn sau này cho em tương lai vững chắc giàu có sao, nhưng nếu tương lai có em, làm tất cả những chuyện này có ý nghĩa gì?”

      “Em biết , mỗi lần nhìn thấy em về phía ta, lòng đau lắm.”

      “Xin lỗi em…”

      Theo tiếng nỉ non cúi đầu, trước mắt Lộ Miểu tối sầm , người bị chém rơi vào hôn mê.

      Khi đầu nghiêng sang bên tóc cũng xõa xuống theo, để lộ vùng da trắng nõn sau tai, đường rạch rất cũng theo đó rơi vào mắt Từ Gia Diên.

      Đôi mắt đen của nhíu lại, đưa ngón tay lên mò mẫm, lập tức mặt lạnh , giơ tay ra với bác sĩ Lý: “Dao.”
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 129

      Kiều Trạch vừa đến ngã giao giữa đường Hoa Chấn và đường Phục Hưng bị người Từ Gia Diên tìm đến cản lại, hai chiếc xe tải lớn chở đầy cam đón đầu tông vào nhau, hoa quả rơi từ xe xuống, xe cũng nghiêng mình giữa đường.

      Đường bên này vốn dĩ hẹp, hai xe tông nhau như thế chặn cả con đường lại, xe qua lại ngoài đợi cảnh sát giao thông đến xử lý ra chỉ biết đường vòng.

      Bất kể là ai, ít nhất cũng kéo dài tận hai mươi phút.

      Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn đồng hồ, quay vô lăng cái, cho xe dừng lại ven đường.

      “Cậu lái xe vòng qua, tôi sang đường đối diện bắt xe.”

      Dặn dò xong, Kiều Trạch đẩy cửa xuống xe.

      đường ít người tụ tập vì việc này, người xe đều dừng lại đường, cũng có ít người giành nhau nhặt hoa quả, cả đoạn được bị chen lấn chật như nêm.

      Kiều Trạch lạnh mặt, chen giữa tường người gạt ra lối , đến đường đối diện.

      Xe qua lại ít, nhưng đường tiện lợi dễ gọi xe, ngay đến bóng dáng xe taxi cũng có, dùng phần mềm gọi xe cũng có người nhận đơn.

      Mắt thấy chấm đồng hồ từng chút từng chút rời xa, lo lắng xưa nay chưa từng có xuyên qua đáy lòng, liên tiếp bắt xe được, bực dọc chặn chiếc xe riêng tới gần lại.

      “Xin lỗi, cho mượn xe.” lôi lái xe ngồi ghế ra, rồi gọi điện cho Đường Viễn, “Đến đây giúp tôi xử lý chuyện này .”

      Vội vàng lời xin lỗi với lái xe rồi giao ta lại cho Đường Viễn, Kiều Trạch tự mình lái xe , gần như đạp hết chân ga đuổi theo, nhưng vì bị trễ đường bước, mắt thấy Lộ Miểu tạm dừng lại ở thôn đô thị, còn chưa đợi đuổi đến người rời khỏi đó từ phía sau thôn, chạy sâu vào trong núi hướng Tây Bắc.

      Đường núi bên đấy gồm chín khúc mười tám chỗ ngoặt, cộng thêm cả địa thế núi rừng rắc rối phức tạp, muốn tìm người càng khó hơn.

      Kiều Trạch muốn cản người lại trước khi Lộ Miểu bị đưa vào núi, dọc đường gần như hề thở lấy giây, cho đến khi đuổi kịp xe của Từ Gia Diên, cuối cùng trước khi vào núi rút ngắn khoảng cách với ta, tay nắm vô lăng lưu loát xay tròn, lái xe sượt qua xe của Từ Gia Diên, muốn từ đằng trước ép xe ta dừng, nhưng khi khóe mắt thoáng nhìn qua hai người đàn ông buồng xe sắc mặt chợt biến.

      Người đàn ông xa lạ ghế phụ hoàn toàn cho cơ hội phản ứng, đột nhiên chĩa súng vào , đạn bay thẳng đến, theo bản năng Kiều Trạch cúi nửa người xuống, chân giẫm mạnh lên chân ga, tránh được viên đạn sượt qua đầu, xe cũng trượt qua sát đường núi cách nguy hiểm, tay kia của cũng nhanh chóng rút súng ra, trở tay nả hai phát đạn về phía hai người trong xe, phát trong đó vừa hay xuyên qua kính chắn gió, ghim trúng vào bả vai của lái xe, tên lái xe bị đau buông tay ra, xe lập tức mất khống chế lao về phía trước, gã ngồi ở ghế phụ vội vã giữ chặt vô lăng, Kiều Trạch nhân cơ hội này nhắm bắn lên cổ tay gã nọ, súng trong tay gã rơi xuống, còn chiếc xe mất kiểm soát bị Kiều Trạch nhả đạn vào hai lốp trước liền loạng choạng dừng lại.

      Kiều Trạch đẩy cửa xuống xe, tiến lên kéo hai hai kẻ trong xe xuống, nhanh chóng đưa tay lần tìm người chúng, rất nhanh tìm được con chíp trong túi áo của gã đàn ông ngồi ở ghế phụ, đó chính là thiết bị định vị lúc trước được gắn trong người Lộ Miểu.

      Sắc mặt Kiều Trạch trở nên lạnh giá, tay bóp chặt cổ kẻ trong đó.

      “Từ Gia Diên đâu?”

      từ sớm rồi.” Kẻ bị bóp cổ sắc mặt trở nên trắng bệch, “Cụ thể đâu tôi biết, nhưng ta sớm sắp xếp xong đường chạy trốn rồi, bất cứ lúc nào…”

      Kiều Trạch buông tay ra, tìm dây thừng trói hai gã kia lại, trực tiếp ném lên ven đường, gọi điện cho Đường Viễn để ta đến xử lý.

      đường về, Kiều Trạch gọi điện cho phó cục trưởng Lưu, để ông ấy phái người đến các trạm kiểm soát tại sân bay nhà ga bến tàu, còn mình lái xe quay về lại thôn đô thị, nhưng vẫn muộn bước, ở đó trống trơn có ai, Từ Gia Diên và Lộ Miểu biến mất dấu vết.

      Chiêu điệu hổ ly sơn của Từ Gia Diên khiến bỏ lỡ dịp tốt nhất tìm được Lộ Miểu.

      ta giao xe mình cho người khác, còn ta xe gì, rời như thế nào, đều khiến cuộc điều tra trở nên khó khăn, Kiều Trạch thể tìm kiếm tung tích của Từ Gia Diên thông qua máy quay giám sát giao thông được.

      Đưa tay day day ấn đường, Kiều Trạch cố ép mình phải tỉnh táo lại, quay về lại cục trước, bảo người gọi cho vợ chồng Từ Dương Trần Kỳ và Từ Gia Thiên đến, nhưng cũng ai biết Từ Gia Diên ở đâu.

      Từ Dương với từ Gia Thiên coi như khá bình tĩnh, nhưng Trần Kỳ như phát điên lên, ở trong phòng thẩm vấn liên tục mắng mỏ Lộ Miểu, gì mà hồ ly tinh rồi đồ sao chổi, biết tổ tiên thiếu nợ ta cái gì mà kiếp này gây họa cho nhà bà ta đến vậy, những lời rất khó nghe.

      Kiều Trạch vốn ở trong phòng theo dõi, thấy bà ta mắng liên tục ngừng nghỉ, liền xoay người muốn ra ngoài chỉnh người lại.

      Ở nơi chốn này nhiều năm, tính cách của Kiều Trạch sớm bị mài mòn góc cạnh, xưa nay luôn bình tĩnh trầm tính, ít khi nổi giận chỉ vì mấy câu của người khác, nhưng nhìn Trần Kỳ mở miệng mắng chửi Lộ Miểu trong màn hình, trong đầu toàn là dáng vẻ của Lộ Miểu, tủi thân, nhẫn, ngơ ngác, dịu dàng… Thậm chí còn cả dáng vẻ hồn bay phách lạc khi chĩa súng vào đầu mình.

      Cuộc đời của bị tay Trần Kỳ phá hủy, nhưng chưa từng thù oán bất cứ ai, dựa vào đâu phải chịu những lời chỉ trích mắng rủa này.

      Thẩm Ngộ cũng có mặt ở đó, trước khi ra ngoài bèn kéo lại, Trần Kỳ liên quan đến vụ án, cũng thể để lộ trước mặt người phải là tội phạm.

      Đương nhiên Kiều Trạch hiểu điều đó, nhưng cảm giác bất lực này cứ chiếm lấy , xoay người đấm mạnh cú vào tường, rồi xoa lấy ấn đường, bắt mình phải bình tĩnh lại.

      Lúc này Tiếu Trạm gọi điện đến, ta dẫn người đến bến tàu kiểm tra vật liệu gỗ của hải vận Từ Dương sắp xuất cảng, cũng phát ra điều gì khác thường.

      Vật liệu gỗ là trong những hạng mục nhận gửi thông thường của hải vận Từ Dương, có xuất khẩu cũng có nhập vào, chủ yếu là đường biển đến viễn đông Đông Nam Á với Nam Mĩ.

      Tàu chở hàng này xuất phát vào tám giờ tối.

      Lúc Lộ Miểu đến diễn kịch với Từ Gia Diên, ta sắp đặt thay đổi thuốc phiện thành bán thành phẩm tương đương, có thể để Từ Gia Diên thần hay quỷ biết đổi lượng lớn đồ như vậy chỉ có thể là tàu vận chuyển của nhà ta, tàu xuất phát vào buổi tối, thời gian khá muộn.

      Vì mấy lời sáo ngữ của Lộ Miểu lúc ấy, bên phía đội trưởng Hình liền sắp đặt người lần nữa mở thùng ra kiểm tra hàng, nhưng cũng giống như tin tức Tiếu Trạm phản hồi lại, tàu hàng có vật lạ.

      Mỗi trạm kiểm soát cũng gửi tin về, phát nhân viên khả nghi.

      tại cho thấy Từ Gia Diên sớm bố trí đường rút lui, cho dù việc có bại lộ cũng có thể nhanh chóng hoán đổi với hiệu suất cao.

      Mấy năm nay ta đều dựa vào việc cấu kết buôn thuốc phiện qua biên giới mà nắm trong tay thị trường cả thành phố Yên, ta có nhân mạch ở nước ngoài của riêng mình, để vào thời khắc đặt biệt thế này, ta có thể chạy ra nước ngoài, còn có thể dẫn theo Lộ Miểu.

      đến sân bay với hải cảng… Bây giờ có thể thuận lợi đưa ta xuất cảnh chỉ có con tàu này.

      Kiều Trạch chợt sầm mặt, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, khoảng cách đến khi tàu rời còn chưa đến tiếng.

      “Tiếp tục kiểm tra lần nữa.” Kiều Trạch , “Tôi đến ngay bây giờ.”

      Vừa vừa ra cửa, Thẩm Ngộ cũng cùng .

      Lúc sắp đến bến tàu điện thoại của Kiều Trạch đột ngột vang lên, hai chữ “Lộ Miểu” xuất màn hình điện thoại khiến mí mắt giật mạnh mấy cái.

      Kiều Trạch nhanh chóng bắt máy.

      “Hàng của Từ Gia Diên vẫn còn đổi, đến Hương Đạo, từ đường thôn Thượng Từ.” rất , cũng rất nhanh, giống như lén lút gọi điện.

      Kiều Trạch giẫm mạnh phanh: “Bây giờ em ở đâu?”

      “Vẫn ở chỗ Từ Gia Diên.” đè thấp giọng, “Em cúp máy trước.”

      Kiều Trạch quay đầu xe lại theo bản năng, muốn lái đến thôn Thượng Từ, tay kia bấm số gọi Tiếu Trạm: “Rút người về trước, đến thôn Thượng Từ…”

      nửa liền dừng lại.

      Tiếu Trạm: “Sao thế?”

      “Đợi .” Kiều Trạch lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại cuộc gọi ban nãy của Lộ Miểu.

      hỏi “bây giờ em ở đâu”, với tính cách của nhất định tìm đủ mọi cách cho biết địa chỉ, chứ phải câu mập mờ “ở chỗ Từ Gia Diên”, hơn nữa trước nay đều gọi Từ Gia Diên là “ trai em”, chứ gọi ta là Từ Gia Diên.

      Mồ hôi lạnh đổ ra lưng, đây phải là Lộ Miểu.

      “Tiếu Trạm.” Kiều Trạch trấn định lại, nhanh chóng quay xe về đường cũ, “Mọi người ở lại nơi đó, tiếp tục kiểm tra, cưa gỗ ra kiểm tra .”

      “Ngoài ra phái hai người đến thôn Thượng Từ xem sao.”
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 130

      Lúc Kiều Trạch chạy đến bến thuyền cách giờ thuyền rời bến còn bao nhiêu thời gian, thuyền bị chặn cho xuất phát, có công nhân gây ầm ĩ.

      Kiều Trạch lên thuyền, Tiếu Trạm về phía .

      “Sao rồi?” Kiều Trạch hỏi.

      Tiếu Trạm: “Tạm thời phát ra vấn đề gì.”

      Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Sắp tám giờ rồi, sợ rằng giữ thuyền lại nữa ảnh hưởng tốt.”

      Kiều Trạch quay đầu nhìn hàng chất đầy thuyền, nhắm mắt cái, khi mở ra lần nữa đôi mắt trong lạnh lùng.

      “Kiểm tra lần nữa!” , “Lộ Miểu vừa gọi điện cho tôi, đống vật liệu gỗ gia công này nhất định có vấn đề.”

      Thẩm Ngộ cũng lên thuyền theo, liếc nhìn những thùng hàng đó, cần trục bến tàu vẫn còn móc mấy thùng hàng.

      “Toàn bộ thùng hàng đều giống nhau về màu sắc cả sao?” Đột nhiên Thẩm Ngộ nghiêng đầu, hỏi phó thuyền trưởng bên cạnh.

      “Về cơ bản giống nhau.” Phó thuyền trưởng trả lời , “Nhưng vì chất lượng thành phẩm khác nhau, nên để phân biệt bộ phận có khác biệt nho .”

      Thẩm Ngộ: “Số khác nhau chiếm bao nhiêu?”

      nhiều, đến phần mười.”

      Thẩm Ngộ quay đầu lại nhìn: “Cũng để ở đó sao?”

      Lúc này điện thoại của Kiều Trạch vang lên, Thẩm Kiều gọi đến, Lộ Bảo được đưa tới.

      đường đến đây, Kiều Trạch bảo Thẩm Kiều đưa Lộ Bảo tới.

      Lộ Bảo quen với mùi của Lộ Miểu, có thích khác thường đối với , có nó ở đây thuận lợi hơn nhiều.

      Gác máy, Kiều Trạch quay đầu nhìn Thẩm Ngộ và Tiếu Trạm: “Ở đây giao lại cho các , tôi tìm người trước.”

      Xoay người xuống thuyền, đúng lúc Thẩm Kiều dẫn Lộ Bảo chạy đến.

      Lúc thấy Kiều Trạch, Lộ Bảo ngẩng đầu sủa hai tiếng với .

      Kiều Trạch ngồi xổm xuống trước mặt nó, sờ đầu nó, bên tai: “Lộ Bảo, thấy Lộ Miểu đâu, chúng ta nhất định phải tìm ấy về, biết chưa?”

      Lộ Bảo “gâu” tiếng.

      Tay Kiều Trạch chỉ lên thuyền, Lộ Bảo lập tức nhận lệnh, sủa mấy tiêng vang dội, bước nhảy lên cầu thang bên mạn thuyền, lao như điên lên .

      Kiều Trạch đuổi theo sau lưng nó, chạy vòng quanh boong thuyền, theo nó chạy về phía kho hàng, rồi lại băng qua kho hàng đến buồng máy.

      Chiếc thuyền này là thuyền hàng, công nhân thuyền nhiều, hơn hai mươi người, ngoại trừ tập trung làm việc boong thuyền ra ở buồng máy chỉ có số người.

      Khi Lộ Bảo dẫn Kiều Trạch vào, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn .

      Ánh mắt Kiều Trạch quét qua từng gương mặt , có gương mặt quen thuộc.

      Cũng có mùi quen thuộc.

      Lộ Bảo chạy vài vòng trong buồng máy, ngửi ở đây rồi sủa ở nơi đó, sau đó lại chạy ra ngoài, lại đến khoang để hàng nhưng cũng có gì.

      Thuyền chở hàng lớn, hàng hóa cũng nhiều, gian rộng có nhiều nơi nấp, dễ gì tìm thấy.

      Lộ Bảo lui tới hai vòng tìm ở trong ngoài tàu chở hàng, tìm mọi chỗ mà có, nó chán nản ngồi bên chân Kiều Trạch, “oẳng” tiếng rất .

      Ngay đến Lộ Bảo cũng từ bỏ, liệu có phải có nghĩa Lộ Miểu có ở thuyền?

      Lần đầu tiên, Kiều Trạch nghi ngờ phán đoán của mình, thậm chí bắt đầu xác định , cuộc gọi trước đó của Lộ Miểu có phải là nhờ giúp đỡ ?

      Hoài nghi như thế khiến tâm trạng Kiều Trạch rối loạn.

      Cả và Lộ Miểu bây giờ như đinh nhọn, sai bước, thứ đợi phía trước chính là vạn kiếp bất phục.

      Nếu quả đoán sai…

      Nếu như cuộc gọi của Lộ Miểu xin giúp đỡ…

      Kiều Trạch xoay người, hai tay nặng nề chống lên lan can, nhắm chặt mắt lại.

      Khi mở mắt ra lần nữa những suy nghĩ rối loạn kia lắng xuống, hai mắt khôi phục vẻ tỉnh táo.

      Thẩm Ngộ ở dưới bến thuyền vẫn còn cho người mở thùng ra kiểm tra vật liệu gỗ, thuyền sớm qua thời gian khởi hành, công nhân với lính thủy cũng vây lại nơi đó, bên mạn thuyền chật ních người, ồn ào ầm ĩ, tình cảnh chật chội, úp mở chỉ trỏ hành vi của cảnh sát.

      Kiều Trạch rút tay về, chuẩn bị xuống tầm mắt bị hai bóng lưng trong đám đông thu hút.

      Hai người ấy mặc đồng phục xanh đậm, cao thấp. kiểu dáng rộng rộng thùng thình nhìn ra thân hình, xuyên qua đám người đứng ở cầu thang bước lên thuyền, động tác nhanh chậm, nhìn giống thủy thủ thuyền.

      Kiều Trạch nheo mắt, nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng kia, ràng dáng người nhìn giống, nhưng bóng lưng ấy lại đưa đến cho cảm giác…

      “Lộ Bảo.” Kiều Trạch nghiêng đầu gọi Lộ Bảo rồi bám theo đuôi, người còn chưa đến cầu thang bên mạn thuyền đám người lại phen ầm ĩ, lên xuống, chen chúc ngay tại hành lang chật hẹp, Kiều Trạch thử mấy lần cũng chen qua được, hai bóng người kia bị đám đông cản trở mất dấu.

      Mắt Kiều Trạch tối , nắm lấy người bên cạnh đẩy cái, gạt đám người ra, cố gắng chen vào giữa, tai nghe gắn trong tai truyền đến giọng trầm thấp của Thẩm Ngộ: “ tìm được rồi.”

      Kiều Trạch né người đưa mắt nhìn Thẩm Ngộ ở bên dưới, ta nghiêm mặt đứng lên, sai phó những người khác: “Chuyển tất cả những thùng hàng màu đỏ có oa văn trắng xuống thuyền kiểm tra.”

      Đám người lại mất trật tự, nhất là bên chỗ Kiều Trạch, có mấy người đột nhiên biến sắc, bất thình lình nắm lấy người bên cạnh, trực tiếp đẩy xuống biển, cố gắng gây ra hỗn loạn.

      Trong nháy mắt, thuyền và dưới bến vô cùng lộn xộn, cầu thang bên thuyền từ từ được nhổ lên, thuyền cũng bắt đầu khởi hành, có người lái nó ép nó rời cảng, người chặn đường Kiều Trạch cũng lũ lượt kéo đến.

      Kiều Trạch nghiêng người cái, nắm lấy bàn tay đưa đến gần đó, dễ dàng lắc cái, lần nữa đẩy đám người ra, động tác lưu loát dứt khoát, nhưng anhg có thời gian tiếp tục để ý nữa, từ trong đám người phá vòng vây thoát ra, lạnh giọng gọi Lộ Bảo nhe răng lao về phía đám người kia tiếng, rồi người cất bước chạy vào buồng lái, Lộ Bảo cũng nhanh nhẹn đuổi theo.

      Lúc Kiều Trạch vừa đến buồng lái liền bị khẩu súng kề lên huyệt thái dương.

      đột ngột dừng bước, Lộ Bảo theo cũng dừng lại, sủa lên ầm ĩ với người cầm súng.

      Trước bánh lái, hai bóng người cao thấp đưa lưng về phía cửa, điều khiển thuyền rời bến.

      Sau lưng bọn họ có mấy người, trong tay ai cũng có súng, hóng súng chĩa về phía Kiều Trạch.

      Lộ Bảo lại điên cuồng sủa hai tiếng vào bên trong.

      Hai người kia từ tốn quay đầu lại.

      Trong chớp mắt trái tim của Kiều Trạch chạm đến đáy vực.

      Là Lộ Miểu và Từ Gia Diên.

      Nhưng biết đó phải là Lộ Miểu.

      Ánh mắt đó phải của , trong mắt lúc này chỉ có tia cười nhạt, có dáng vẻ mà quen thuộc.

      tay Từ Gia Diên khoát lên bánh lái, nhàn hạ thả lỏng, nơi khóe miệng còn dắt ra nụ cười ôn hòa.

      “Tổng giám đốc Kiều, lâu gặp!”

      Tầm mắt của Kiều Trạch lại rơi lên người “Lộ Miểu”, dáng dấp của bây giờ khác Từ Gia Diên là bao, cũng nụ cười suy ngẫm giống vậy, đối với bị chĩa súng và đầu, trong mắt có lấy tia lo lắng.

      phải là Lộ Miểu.

      Trong lòng Kiều Trạch ngừng lặp lại những lời này, ép mình dời mắt khỏi , quay về mặt Từ Gia Diên: “ lâu gặp.”

      “Hoắc tổng.” .

      Nụ cười nơi khóe miệng Từ Gia Diên vẫn đổi, nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu.

      “Miểu Miểu, em xem, nên xử lý ta thế nào đây?”

      cười: “Đó phải là ân oán của với ta sao? Kéo tôi vào làm gì?”

      Lại xoay người tiếp tục quay bánh lái.

      “Miểu ngốc.” gọi tiếng, vì kiềm nén nỗi buồn mà cằm bạnh ra, “Dừng thuyền lại.”

      quay đầu lại, cười khẽ với : “Gọi tôi à?”

      “Tại sao?”

      Ánh mắt lạnh, trái tim ấy cũng lạnh.

      Cái nhìn băng giá ấy khiến toàn thân lạnh run lên, rất sợ, sợ tỉnh lại nữa, rất sợ cơ thể này cứ vậy bị linh hồn ấy chiếm giữ mãi mãi.

      “Miểu ngốc.” Giọng hơi khàn, “Đêm hôm đó em gì với ?”

      Cho dù cuối cùng chân tướng là gì, em hi vọng em đều là Lộ Miểu xứng với tin tưởng của , xứng với huy hiệu cảnh sát vai.

      Vì ép Từ Gia Diên ra mặt, lấy thân mình ra mạo hiểm, cuối cùng bây giờ cũng ép được người ra rồi, bằng chứng cũng tìm được, chỉ còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi, nhưng lại quay về.

      Cơ thể bị người khác điều khiển, làm ra chuyện ghét cay ghét đắng.

      Lộ Miểu khác đẩy vào đường cùng.

      Nếu quả bây giờ cùng Từ Gia Diên trốn xuất ngoại, chẳng còn đường quay đầu lại nữa.

      “Miểu ngốc.” gọi tên , nhưng dù có gọi thân thiết đến đâu cũng đánh thức được, ánh mắt vẫn lạnh như thế.

      Lộ Miểu luôn lúng túng mỉm cười với , luôn ngơ ngác sững sờ đó, cũng thấy đâu.

      “Từ Gia Diên.” chuyển sợ hãi đánh mất sang Từ Gia Diên, “Rốt cuộc làm gì ấy?”

      hủy hoại ấy lần rồi, còn muốn hủy hoại ấy lần thứ hai sao?”

      Từ Gia Diên nhếch môi.

      “Là hủy hoại ấy.” ta , “Nếu phải kéo ấy vào tình cảnh này, ấy mãi mãi cần đối mặt với những thứ bẩn thỉu trong đấy.”

      “Nếu phải là , lộ Tiểu Thành vẫn sống mãi trong lòng ấy.”

      “Nếu phải là , trai ấy vẫn luôn tốt đẹp.”

      “Tôi sớm sắp xếp đâu vào đấy rồi, nếu có ngày tôi cũng xảy ra chuyện, giống Lộ Tiểu Thành vậy, im lặng biến mất tiếng động, ở trong lòng ấy, cũng chỉ là mất tích, ít nhất còn tia hi vọng.”

      “Nhưng chính phá tất cả.”

      người là Lộ Tiểu Thành, lại thêm người trai.” Từ Gia Diên cười, “Tôi mà chết, căn bản ấy sống nổi.”

      “Cho nên, tôi phải sống sót.” ta cầm lấy súng trong tay người bên cạnh, từng bước đến gần , đặt súng lên ấn đường , người ngoài thu súng về, lùi ra sau lưng ta.

      “Lộ Miểu” ngạc nhiên nhìn hai người.

      Vẻ mặt Kiều Trạch từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, “ ấy là cảnh sát, còn là trùm ma túy, rốt cuộc là ai hại ấy?”

      luôn miệng vì muốn tốt cho ấy, vì ấy mà làm cái này cái kia, nhưng đồng thời lại lừa ấy buôn ma túy, còn đẩy ấy ra nông nỗi này, đây chính là cái gọi vì muốn tốt cho ấy ư?”

      trắng ra, chẳng qua là che giấu ích kỷ của mình mà thôi.”

      Vì lời của mà gương mặt Từ Gia Diên trở nên vặn vẹo hung dữ, họng súng dán chặt vào trán Kiều Trạch.

      Kiều Trạch vẫn đổi sắc, tầm nhìn xuyên qua bả vai ta, nhìn Lộ Miểu đứng bên bánh lái.

      chú ý của để bên này, dáng vẻ như chơi với bánh lái.

      “Miểu ngốc.” Kiều Trạch biến sắc, “Em sao?”

      Theo bản năng Từ Gia Diên quay đầu lại, tia sáng trong mắt Kiều Trạch chợt tắt, bất thình lình bổ nhát lên cánh tay cầm súng của ta, nắm lấy cánh tay ta xoay trăm tám mươi độ, đổi thành họng súng đặt lên huyệt thái dương ta.

      Động tác này xảy ra quá mức đột ngột, đợi đến khi những người khác kịp phản ứng lại Từ Gia Diên rơi vào khống chế của Kiều Trạch.

      Lúc này mọi người rối rít nhắm súng vào Kiều Trạch.

      “Tất cả cấm nhúc nhích!” lạnh giọng quát, hơi bóp cò súng xuống, nhìn sang “Lộ Miểu”, “Miểu ngốc, dừng thuyền lại!”

      “Lộ Miểu” quay đầul ại, nhìn Từ Gia Diên, rồi lại nhìn Kiều Trạch, “à” tiếng.

      “Tình thế thay đổi rồi sao?” đứng lên, về phía Kiều Trạch, “ còn chưa cho tôi biết tại sao đấy?”

      Lúc đến cạnh người đàn ông đứng sau Từ Gia Diên, còn tò mò cầm lấy súng ta, nghịch hồi, người đứng trước mũi chân nhìn Kiều Trạch.

      “Tại sao tôi phải nghe ?” hỏi ngược lại, gần đến mức dán lên người , sương mù trong mắt dâng lên, trong khoảnh khắc ấy, Kiều Trạch cứ ngỡ Lộ Miểu quay về.

      Nhưng rồi lại cười nhạt tiếng, nhìn với Từ Gia Diên như đứng nhìn trò vui, trong đôi mắt đối mặt với Kiều Trạch, thấy tia dịu dàng từng, nhưng con ngươi vẫn trong suốt.

      Từ trong mắt , Kiều Trạch thấy bóng dáng mình, và còn cả bóng người chợt lóe lên sau lưng.

      bình tĩnh đưa mắt nhìn gương nằm đối diện, thấy đám người Thẩm Ngộ Đường Viễn lặng lẽ lên thuyền ở trong gương.

      Tuy bọn họ rất cẩn thận, nhưng vẫn để cho gã cầm súng đứng bên cạnh Từ Gia Diên thấy được, thậm chí gã ta đợi Từ Gia Diên hạ lệnh, sau khi hét lên “cảnh sát đến” liền nổ súng về phía Thẩm Ngộ, những người khác cũng kinh hoảng nhả đạn. Theo bản năng Kiều Trạch ôm lấy đầu Lộ Miểu, đẩy vào phạm vi an toàn, nhưng vì thế lại cho Từ Gia Diên cơ hội phản kích, ta trở tay đánh rơi súng trong tay Kiều Trạch, tính đạp Kiều Trạch cái, nhưng Kiều Trạch nhanh chóng kéo Lộ Miểu tránh , Từ Gia Diên lăn vòng tại chỗ, cầm lấy súng bắn hai phát về phía , nhân lúc Kiều Trạch né người kéo Lộ Miểu lại về bên mình, nhưng nửa đường lại bị Kiều Trạch đưa tay ra cản, tay đẩy Lộ Miểu lui ra sau lưng, tay cầm súng, Từ Gia Diên bị đạn ép phải bước ra sau cột, Kiều Trạch cũng kéo Lộ Miểu trốn sau thùng chứa hàng.

      Bên phía Thẩm Ngộ và Đường Viễn cũng triển khai thế tấn công, tình cảnh rơi vào hỗn loạn.

      Phía cảnh sát có nhiều người, đám người Từ Gia Diên căn bản phải là đối thủ, rất nhanh có mấy tên bị đánh ngã, thua cuộc bày ra đó.

      “Từ Gia Diên, nếu thực muốn tốt cho ấy hãy thu tay lại, thoát được đâu!” Kiều Trạch dán lưng vào thùng hàng, tay cầm súng, gọi Từ Gia Diên núp sau cột.

      Từ Gia Diên cắn chặt răng, đột nhiên hét lên: “Miểu Miểu, đến !”

      Họng súng lạnh như băng tiếng động đặt lên huyệt thái dương của Kiều Trạch.

      Đáy lòng Kiều Trạch lạnh lẽo.

      nghiêng đầu nhìn , là , nhưng cũng phải là .

      “Cấm nhúc nhích!” , mắt lạnh băng hung dữ.

      “Em có biết mình làm gì ?” hỏi, xương sụn ở cổ lên xuống, cử động nhìn .

      “Tôi phải cứu ấy!” ngăn lại, từng bước ra khỏi khu che chắn, vào chỗ trống.

      Tiếng giao đấu dừng lại.

      Thẩm Ngộ thể tin nổi nhìn Lộ Miểu, mặt , thấy được dáng vẻ Lộ Miểu mà biết.

      Lộ Miểu kề súng lên huyệt thái dương của Kiều Trạch, bước từng bước , di chuyển đến chỗ Từ Gia Diên.

      “Để chúng tôi .” lạnh lùng cầu.

      đối mắt với : “Miểu ngốc, em tỉnh lại !”

      “Em có biết mình làm gì ?”

      “Con thuyền này giấu lượng lớn ma túy, Từ Gia Diên lũng đoạn toàn bộ thị trường ma túy online, bây giờ em để ta , em có biết điều đó có nghĩa gì ?”

      khiếp sợ, quay đầu nhìn Từ Gia Diên.

      Từ Gia Diên hét lên với : “Miểu Miểu, đừng nghe ta lung tung!”

      Kiều Trạch nhìn Từ Gia Diên: “Từ Gia Diên, đây chính là cái gọi là muốn tốt cho ấy ư?”

      Từ Gia Diên mở miệng đáp.

      Kiều Trạch nhìn thẳng vào Lộ Miểu, khóe miệng mím chặt, tay cầm súng cũng run lên.

      ràng Kiều Trạch nhận thấy trong mắt có tia giãy dụa xẹt qua, cho là dao động, nhưng , vẫn đưa lưng về phía Từ Gia Diên, từng bước lùi về phía ta.

      ấy cứu tôi!” cứng đầu nhấn mạnh, “Cho đến giờ chưa từng có người nào sẵn lòng cứu tôi.”

      “Trừ ấy và Lộ Tiểu Thành ra, cho tới bây giờ chưa từng có ai đối xử tốt với tôi hơn thế.”

      Từng câu từng chữ, vừa vừa bước ra sau, mắt vẫn băng giá như trước, nhưng mang theo oán hận, oán hận thế giới này, oán hận tất cả mọi người.

      Tất cả mọi tâm tình mà bản thể của chưa từng có, đều được chuyển hết lên người của nhân cách khác trong .

      Trong mắt , Kiều Trạch như thấy được Lộ Miểu lúc năm tuổi, bị bỏ rơi trong hoàn cảnh xa lạ, cơ thể nho rúc vào trong góc tối tăm, ngừng lặp lặp lại tự hỏi rằng, có phải mình chưa đủ ngoan, tại sao mình ngoan, nếu có phải biết nghe lời bố mẹ đến đón về .

      sợ hãi, tự trách, đau khổ… Tất cả mọi cảm xúc tiêu cực tàn phá tâm hồn trẻ thơ của , ai dẫn dắt, ai bảo rằng vì sao, chán ghét bản thân dâng cao thúc giục sinh ra khác hận đời, mượn điều đó che giấu những tâm tư mặt xấu dám có.

      Lộ Miểu năm tuổi và Lộ Miểu hai mươi lăm tuổi từ từ trùng khít.

      Lộ Miểu ngây ngốc hiền lành, Lộ Miểu hận đời, đều là , nhưng cũng phải .

      “Miểu ngốc.” Cổ họng nghẹn ngào, “Em quay về !”

      nghe theo, vẫn lùi về phía sau.

      Từ Gia Diên là nhìn thấu ân oán trong tâm can , nên vào lúc này mới có thể lo ngại gì mà thao túng .

      ta biết có thể đưa ta , ta biết dám làm bị thương.

      Nhưng thể trơ mắt nhìn rời , đây phải là chủ ý của .

      Lần này , chính là vạn kiếp bất phục.

      “Lộ Miểu.” Giọng càng lúc càng khàn, “Em từng với tôi rằng, bất kể chân tướng cuối cùng là gì, đều hi vọng có thể xứng với huy hiệu cảnh sát vai.”

      “Em đừng làm ra chuyện khiến mình phải hối hận.”

      Nhưng vô dùng, chiếm giữ thân xác bây giờ phải là , nghe thấy.

      đánh thức được, họng súng của vẫn còn chỉa vào , người cũng dần lui đến chỗ Từ Gia Diên, bảo vệ ta rút lui.

      Từ Gia Diên sắp đặt cano chạy thoát thân nhằm đối phó với tình huống bất ngờ, mỗi bước , ta đều tính toán kỹ càng.

      Nếu xuống thuyền, lên cano chạy thoát thân, còn đường trở lại nữa.

      Súng đặt bên tay khẽ giật, Kiều Trạch cũng chậm rãi giơ súng lên với .

      “Quay về!” nghiêm nghị quát .

      chưa từng nghĩ rằng, ngày, súng ống mặt đối mặt.

      Nhưng lo gì súng trong tay , ánh mắt nhìn vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn, người càng lùi về sau, ngón trỏ bóp cò súng cũng dần đè xuống.

      Bầu khí gươm súng sẵn sàng khiến Thẩm Ngộ và Đường Viễn bất giác cũng nhắm súng vào Lộ Miểu.

      cho phép người nào được nổ súng!” Kiều Trạch quát lên, vẫn dán chặt mắt nhìn nhất cử nhất động của .

      “Miểu ngốc, em quay về cho tôi!” nghiêm nghị lặp lại lần nữa, đường nét cằm vì hàm răng cắn chặt mà căng ra.

      Nhưng để ý, đỡ Từ Gia Diên bước lên mạn thuyền.

      “Đoàng!” Dưới yên ắng con thuyền này, tiếng súng nổ nghe càng chói tai hơn.

      Cả chiếc thuyền rơi vào im lặng.

      Bước chân của Lộ Miểu và Từ Gia Diên khựng lại.

      từ từ quay đầu lại, sợ hãi nhìn máu ngừng trào ra vai Kiều Trạch.

      Súng của vẫn còn đặt bên vai trái, người đứng nghiêm như cũ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm, dứt khoát lại tàn nhẫn.

      phát súng này của , bắn vào vai mình.

      “Miểu ngốc, em về đây!” Giọng càng khàn lại càng dữ dằn, “Em về đây cho tôi!”

      “Đoàng”, lại tiếng súng nữa, nhưng bắn trúng, được Thẩm Ngộ đột ngột đưa tay ra đỡ.

      dùng chính sống chết của mình ép tỉnh lại.

      Có giọt lệ trào ra, từ khiếp sợ dần đong đầy nước mắt, mắt mở to, mờ mịt biết phải làm sao, bàn tay đỡ lấy cánh tay Từ Gia Diên như bị bỏng, bèn rụt tay về như bị dọa, đến mức phải lùi về sau mấy bước.

      “Miểu Miểu?” Từ Gia Diên lo lắng nhìn .

      lắc đầu, giọt nước mắt lớn rơi xuống, cánh môi run rẩy, cả người lâm vào trạng thái rối loạn.

      Từ Gia Diên cuống cuồng nắm lấy tay , nhưng lại bị hoảng sợ hất ra, trong lúc hỗn loạn, súng trong tay run run chĩa về ta.

      Từ Gia Diên khó tin nhìn thẳng vào , rồi đột nhiên trở nên điên cuồng, tay đưa lên muốn nả súng về phía Kiều Trạch, Lộ Miểu hốt hoảng biến sắc, vô thức bóp cò súng.

      “Đoàng!”

      Cơ thể cao lớn của Từ Gia Diên ngã sầm xuống đất.

      Súng trong tay Lộ Miểu cũng rơi xuống đất, người như bị rút hết sức lực, người ngã ra đất, sắc mặt ảm đạm trống rỗng.

      Kiều Trạch bịt vết thương vội vàng lên.

      “Miểu ngốc?” gọi mấy tiếng liên tiếp.

      ngây ngẩn ngẩng đầu lên, nhìn rồi lại nhìn Từ Gia Diên, từng giọt nước mắt lăn xuống, đưa tay bịt miệng lại, nhưng cản được tiếng nghẹn ngào thốt ra.

      ất cứu em, ấy cứu em với Lộ Tiểu Thành…”

      “Nếu ấy, em với Lộ Tiểu Thành sớm chết rồi…”

      trai…”

      Vẻ mặt của thay đổi qua lại giữa Lộ Miểu và “”, vô thức nỉ non, hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng vô hồn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :