1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 121

      Từ sau ngày đó, hai người nhiều với nhau nữa.

      Lộ Miểu có hỏi Lộ Tiểu Thành cũng chỉ à ừ ngắn gọn đáp lại.

      Cậu biết chuyện Hoàng Giai Ngâm xuất hàng, nhanh chóng chắp vá được vài tình tiết Lộ Miểu cố che giấu trong điện thoại lại thành đại khái.

      Vào đêm giao dịch, Lộ Miểu thay quần áo sắp sửa ra ngoài bỗng Lộ Tiểu Thành xưa nay chịu lộ diện lại ngăn lại.

      “Chị, có phải chị nhúng tay vào ?” Cậu hỏi thẳng.

      có.” Lộ Miểu phủ nhận, vượt qua người cậu muốn .

      Lộ Tiểu Thành ngăn lại: “Vậy tối nay chị định đâu?”

      “Bạn hẹn ra ngoài chơi.”

      Lộ Tiểu Thành cản cho : “Chị lừa em.”

      Lộ Miểu bị cậu chặn đường được, ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu: “Đúng thế, đúng là tối nay chị đàm phán giao dịch với người ta đấy.”

      “Tiểu Thành, phải đó đều là của cậu sao? Chị giúp cậu đàm phán thôi mà, nước phù sa chảy ruộng ngoài.”

      Bất chợt hai mắt Lộ Tiểu Thành thấm đẫm bi thương.

      “Chị, chị đừng tham gia vào nữa.”

      Lộ Miểu: “Vì sao cậu có thể mà chị thể?”

      Lộ Tiểu Thành nhìn lời nào.

      Lộ Miểu cũng gì thêm, xoay người định , nhưng đột nhiên Lộ Tiểu Thành tóm lấy tay , dùng sức cố ngăn lại. Lộ Miểu sớm có phòng bị, thân thủ cũng tệ, dù có trầy trật vẫn thoát được, nhanh chóng chuồn lên xe.

      Lộ Tiểu Thành đuổi đến phía trước xe, dùng sức gõ lên cửa, gọi tên .

      Lộ Miểu hạ cửa kính xuống.

      “Chị à, chị đừng như thế mà.” Viền mắt Lộ Tiểu Thành đỏ lên, liều mạng muốn ngăn lại, đó vẫn là Lộ Tiểu Thành lòng vì .

      Mũi Lộ Miểu có chút chua xót, nghẹn ngào gọi tên cậu.

      “Tiểu Thành à.” , “Cho đến nay đều là cậu giúp chị, chị cũng muốn giúp cậu.”

      Nghĩ đến việc cậu buôn bán ma túy, nỗi nghẹn ngào càng thêm sâu, đẩy cậu vào con đường chết.

      Nhưng lập trường của cậu lại giống .

      “Vì sao cậu nhất định phải buôn lậu hả, Tiểu Thành?” hỏi, hốc mắt ươn ướt, “Vì sao chúng ta phải con đường này, rốt cuộc là vì cái gì?”

      Lộ Tiểu Thành giơ tay lên che mắt, né tránh cái nhìn của , ngừng lặp lại câu “em xin lỗi”, liên tục cầu xin xuống xe, xin đừng .

      “Chúng ta lấy về số hàng kia rồi tự thú, có được ?” Lộ Miểu hỏi, “Chủ động khai những người khác ra, tranh thủ giảm mức phạt, được ?”

      “Tiểu Thành à.” Lộ Miểu khóc, “ chị chịu đủ cuộc sống suốt ngày phải lo lắng đề phòng, ỷ lại vào ma túy này lắm rồi, chúng ta còn trẻ như thế, chủ động tự thú, sau này lại bắt đầu lại lần nữa, có được ?”

      Nhưng Lộ Tiểu Thành vẫn chỉ lắc đầu, lặp lại câu “xin lỗi”.

      Lộ Miểu cắn môi dưới: “Vậy được, chị cũng giúp cậu, chúng ta có thể sống đến lúc nào hay lúc đó.”

      kéo cửa xe lên, xe nhanh chóng lao vút ra ngoài, nước mắt kiềm chế được rơi xuống, từng giọt lớn trào ra khỏi hốc mắt.

      cũng vì Lộ Tiểu Thành mà mới đến bước này, hề nghĩ rằng, cố gắng nhiều năm như thế, lại vì để đích thân bắt cậu.

      Kiều Trạch đợi ở biệt thự nhà họ Hoàng, đứng ngay cửa đợi .

      Cho dù đường đến đây Lộ Miểu điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng khóe mắt vẫn còn sưng đỏ.

      Kiều Trạch nhìn dáng vẻ này của mà lòng thêm đau, Lộ Tiểu Thành chọn con đường có lối về, nhưng lại để lại kết quả tàn khốc nhất cho người nhà gánh vác.

      Nếu đau lòng Lộ Miểu đau lòng người nhà như thế, vì sao thể suy nghĩ kỹ càng cho họ cơ chứ.

      Kiều Trạch duỗi tay ra, ôm vào lòng.

      Lộ Miểu cúi đầu: “Em sao.”

      Đúng lúc Hoàng Giai Ngâm từ trong sân đến, trông thấy Lộ Miểu lập tức sửng sốt: “ ta?”

      Sau đó nhìn Kiều Trạch: “Người phải là ta đấy chứ?”

      Kiều Trạch khoát tay lên vai Lộ Miểu, quay đầu sang nhìn Hoàng Giai Ngâm: “Là người đến bố cũng vừa ý, cảm thấy có vấn đề ư?”

      Hoàng Giai Ngâm mỉm cười : “ đau lòng là được rồi.”

      Kiều Trạch cảnh cáo ta: “Đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Đây phải là việc , nếu vì vậy mà xảy ra chuyện bất trắc gì chúng ta có kết quả tốt đâu.”

      Hoàng Giai Ngâm cười lạnh tiếp lời, hai tay vỗ vào nhau: “Hoan nghênh gia nhập.”

      Dẫn người vào phòng, giới thiệu lượt với những người khác, dặn dò từng chi tiết xong liền để mọi người chuẩn bị.

      Lần giao dịch ở thành phố An lần này chính là trung chuyển, đám người Lộ Miểu phụ trách giao hàng đến trong tay người nhận, sau đó họ qua Hoa Nam để xuất cảnh.

      Kiều Trạch và Hoàng Giai Ngâm theo, người bọn họ có lắp đặt thiếu bị theo dõi, hai người chỉ cần ở nhà là có thể biết được cả quá trình giao dịch.

      Bên phía đội trưởng Hình cũng bố trí xong xuôi, chỉ cần Lộ Tiểu Thành xuất , hoặc “Hoắc tổng” xuất là có thể lập tức vây bắt.

      Hoàng Giai Ngâm và Kiều Trạch ngồi trong phòng sách ở nhà họ Hoàng, nhìn mấy người bọn họ lên đường.

      xe, biểu cảm của Lộ Miểu rất bình tĩnh, vẻ mặt giả vờ như bình thường, hề nhìn ra chút khác thường nào.

      Lúc xe chạy đường điện thoại vang lên vài lần, cầm điện thoại nhìn rồi buông xuống.

      Hoàng Giai Ngâm nhìn Lộ Miểu màn hình, cười nhìn Kiều Trạch: “ cảm thấy ta có thể sống quay về được ?”

      Kiều Trạch liếc ta cái: “Tôi khuyên đừng có hành động thiếu suy nghĩ.”

      biết Hoàng Giai Ngâm để còn sống mà về, nên sắp đặt người theo, ở trường cũng có cảnh sát theo dõi, thể để xảy ra cố được.

      Hoàng Giai Ngâm cười lạnh thành tiếng đáp, chỉ nghiêng người kéo ngăn kéo lấy lá trà ra pha, ngờ khi đổ trà ra cốc khe đọc thẻ nhớ màu đen to bằng ngón tay cũng đổ ra theo, trong khe đọc thẻ nhớ còn nhét chiếc thẻ nhớ.

      Kiều Trạch cũng nhìn thấy, ánh sáng trong mắt chợt tắt, bất thình lình giơ tay về phía cốc trà muốn lấy khe đọc thẻ nhớ. mặt Hoàng Giai Ngâm xẹt qua tia bối rối, trước khi tay Kiều Trạch chạm vào cốc cả người gần như nhào lên bàn, bảo vệ chặt cốc trà.

      “Đưa cho tôi!” Kiều Trạch lạnh giọng .

      Hoàng Giai Ngâm ôm cốc đứng lên, lùi về sau hai bước: “ được!”

      Bất chợt Kiều Trạch giơ chân quét mạnh về phía hai chân ta, Hoàng Giai Ngâm vội vàng né tránh, lực chú ý lập tức phân tán, Kiều Trạch thừa dịp ta chuẩn bị mà cướp lấy cái cốc, lấy thẻ nhớ ra.

      Hoàng Giai Ngâm vội vàng muốn giật lại, nhưng lại bị Kiều Trạch túm chặt lấy hai tay xoay vòng, bắt chéo hai tay ra sau lưng, cả nửa người bị tay đè giữ lên mặt bàn, thể nhúc nhích.

      Kiều Trạch dùng tay còn lại nhanh chóng nhét thẻ nhớ vào máy tính.

      màn hình nhanh chóng xuất hình ảnh, đúng là video quay lại Cao Viễn trước lúc chết.

      Thời gian cuốn băng rất dài, có đến mười mấy tiếng.

      Vừa bắt đầu chính là Cao Viễn bị treo lên cột cùng với mấy con chó ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm, chỉ duy nhất điều ngờ là, Hoàng Giai Ngâm luôn rằng biết chuyện này lại có mặt trong đó.

      Hoàng Giai Ngâm màn hình bỏ nét lo lắng khi khuyên can , khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh, chỉ huy mấy con chó tấn công Cao Viễn.

      Hoàng Giai Ngâm cũng nhìn thấy hình ảnh của mình, sắc mặt tái nhợt trong phút chốc, liều mạng giãy dụa, ngừng hét lên: “Giang Hành, phải giống như thấy đâu, nghe em giải thích.”

      Kiều Trạch tăng thêm lực giữ cổ tay ta, nhìn ta, tua nhanh đoạn băng đến lúc xảy ra vụ nổ, Hoàng Giai Ngâm đến cứu .

      Khi khói bụi tan, ở trường đống bừa bãi, đoạn băng cũng sắp hết, Kiều Trạch định tắt trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy ở cạnh cửa khói đen dày đặc, hai bóng người cao thấp đến gần, chỉ vỏn vẹn cái nhìn, lại khiến Kiều Trạch như rơi xuống hầm băng.

      Lộ Miểu!

      Dáng người y hệt, gương mặt y hệt, giọng y hệt, điều duy nhất khác biệt chính là thần thái của , lạnh như băng, tàn nhẫn, còn có nụ cười mỉa bất cần, giống như đúc Lộ Miểu trong giấc mơ đêm đó.

      dùng chân đá vào cơ thể trước khi chìm vào hôn mê: “ chết cả rồi?”

      giọng mơ hồ truyền đến từ xa: “Hoắc tổng…”

      Đoạn băng dừng lại.

      Hoàng Giai Ngâm cũng nhìn thấy Lộ Miểu trong đó, mặt xẹt qua nét kinh ngạc, rồi sau đó nhịn được bật cười: “ ra ta mới là kẻ núp sâu nhất.”

      Cánh tay Kiều Trạch run run, người như bị dội chậu nước lạnh từ đầu xuống chân.

      Nhân cơ hội này Hoàng Giai Ngâm muốn thoát, nhưng Kiều Trạch trực tiếp rút súng từ trong áo khoác ra, họng súng vững vàng kề huyệt thái dương của Hoàng Giai Ngâm.

      “Cấm nhúc nhích!” , xoay người đổi về màn hình theo dõi quá trình giao dịch từ thiết bị cài người Lộ Miểu, nhưng màn hình mảnh tối đen, mất toàn bộ dấu vết.

      Trái tim Kiều Trạch rơi thẳng xuống vực sâu, nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho đội trưởng Hình.

      “Ngưng hẳn tất cả hành động, có biến!”
      Snow thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 122

      Hoàng Giai Ngâm ngạc nhiên nhìn .

      Kiều Trạch để ý đến ta, gọi cho đội trưởng Hình xong liền gọi cho Lộ Miểu, nhưng tắt máy.

      Kiều Trạch chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

      thông báo với cảnh sát mai phục bên ngoài, giao Hoàng Giai Ngâm lại cho họ.

      Cho đến khi còng số tám nằm cổ tay, Hoàng Giai Ngâm vẫn chịu tin Kiều Trạch là cảnh sát.

      Trong mắt ta ngoài khiếp đảm ra chính là sợ hãi, ánh mắt dán chặt lấy Kiều Trạch, liên tục nỉ non lặp lại “ thể nào”.

      Kiều Trạch trong nhận thức của ta, từ trước đến nay đều là bụng dạ nham hiểm, lạnh lùng chút nương tay, hoàn toàn có dáng vẻ của cảnh sát mà ta biết.

      ta cũng chịu tin Kiều Trạch là cảnh sát.

      “Vậy là… Lộ Miểu cũng là cảnh sát đúng ?” ta hỏi, đột nhiên bật cười, “ cảnh sát hít ma túy, cảnh sát buôn lậu?”

      ấy hít ma túy!” Kiều Trạch xoay người rút thẻ nhớ ra, “Càng buôn lậu.”

      Rồi quay người ra khỏi cửa.

      “Thế sao, ta sống nổi đâu.”

      ta thể nào sống quay về được.”

      mãi mãi thể nào gặp lại ta đâu.”



      Tiếng gào thét nức nở của Hoàng Giai Ngâm dần rời xa, Kiều Trạch rảo bước nhanh, lòng bàn tay lạnh như băng.

      Bắt Hoàng Giai Ngâm vốn là chuyện trong kế hoạch, nếu Hoắc tổng ra mặt, bên Lộ Miểu hành động thuận lợi, bên trực tiếp bắt Hoàng Giai Ngâm.

      Nếu bên Lộ Miểu xảy ra điều ngoài ý muốn, bên xem xét tình hình mà quyết định, nhưng bây giờ, chờ được tin tức ở phía Lộ Miểu nữa.

      nhanh chóng mở cửa lên xe, chạy đến địa điểm Lộ Miểu giao dịch.

      Vừa lên xe chưa được bao lâu đội trưởng Hình gọi điện đến, vấn đề bây giờ phải là chuyện có hủy hành động hay , mà hình như đối phương sửa lại thời gian địa điểm giao dịch, phía ông ta thấy ai.

      Kiều Trạch mãi liên lạc được với Lộ Miểu, biết rốt cuộc bây giờ tình hình ra sao.

      Người trong đoạn băng là Lộ Miểu, mà cũng phải là Lộ Miểu.

      nhớ đến Châu Mân Mân trong ngọn lửa, Châu Mân Mân của đa nhân cách.

      ngờ rằng Lộ Miểu trong đoạn băng đó chính là nhân cách khác của .

      Bây giờ liên lạc được với Lộ Miểu, là Hoàng Giai Ngâm vì muốn giết Lộ Miểu mà nửa đường sửa lại tuyến đường, hay là do nhân cách còn lại của Lộ Miểu thức tỉnh, tự mình sửa đường.

      Đủ loại giả thiết lên trong đầu, cũng may máy xác định vị trí vẫn còn người Lộ Miểu, từ mặt đồng hồ, Kiều Trạch có thể biết được chỗ ở của Lộ Miểu, người vẫn còn ở đường ven biển trước khi đến nhà máy hải sản phía Tây ngoại ô để giao dịch, chỉ là chấm tròn hề di chuyển.

      Kiều Trạch báo lại với đội trưởng Hình, rồi tự mình lái xe đến đó.

      ***

      Lộ Miểu ở trong xe, nửa treo vách núi cạnh bờ biển.

      Từ lúc bắt đầu hành động điện thoại bị tên cầm đầu tịch thu, vì lí do an toàn nhiệm vụ.

      Bọn họ vốn đến địa điểm giao dịch trước, tất cả đều rất bình thường, ngờ vừa chạy qua quốc lộ ven biển đột nhiên xe tải cùng mất khống chế lao thẳng vào xe .

      Kiều Trạch có sắp xếp để Đường Viễn theo bảo vệ , nhưng mọi chuyện xảy ra hết sức đột ngột, Lộ Miểu né kịp, ngay cả Đường Viễn ở trong chiếc xe khác cũng kịp phản ứng.

      Quốc lộ bên này nằm giữa núi và biển, hai bên đường bên vách đá bên núi, đoạn đường hẻo lánh hoang vu, có xe hay người nào qua lại, mặt biển ngoài tiếng sóng ra cũng chỉ có tiếng chim hải âu, càng có thuyền ra khơi.

      Hoàng Giai Ngâm muốn để người xử lí Lộ Miểu trước khi giao dịch.

      Kiều Trạch có thể đoán được ý đồ của ta, nhưng đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn trong đó.

      Đường Viễn ngờ rằng, giao dịch ma túy lớn như thế, biết quan hệ giữa Lộ Miểu với Hoắc tổng, hơn nữa trước bao nhiêu con mắt, thậm chí là camera giao thông theo dõi, vậy mà Hoàng Giai Ngâm dám công khai giết người, có ý đồ ngụy trang tai nạn giao thông mà đưa Lộ Miểu vào chỗ chết, hoàn toàn quan tâm sau khi tai nạn xảy ra vụ giao dịch có thể thành.

      Ngoài Kiều Trạch ra, trong mắt Hoàng Giai Ngâm có việc gì là hệ trọng.

      Hoặc cũng có thể Hoàng Giai Ngâm sớm bảo người phá hủy camera giao thông.

      Đường Viễn có thời gian tự hỏi khả năng này, lúc xe tải mất khống chế lao thẳng vào xe Lộ Miểu nhanh chóng lái xe đâm vào chiếc xe tải kia, mặc dù giảm chậm thế tấn công của xe tải lại, nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản kịp, xe Lộ Miểu vẫn bị mất kiểm soát văng ra khỏi vành đai bên đường, treo giữa vách núi.

      Nửa thân xe bị mắc kẹt giữa vành đai, chỉ cần hơi trượt chút là có thể gặp phải nguy cơ vô cùng.

      Đường Viễn hổn hển xuống xe, cầm theo súng chĩa vào ghế tài xế xe tải, là người của Hoàng Giai Ngâm, tên cầm đầu.

      “Mẹ kiếp chúng mày điên rồi à?” Đường Viễn lớn tiếng hét lên với gã ta.

      Trong tay gã ta cũng cầm súng, lạnh lùng nhìn Đường Viễn: “Mẹ nhà mày, tốt nhất mày đừng có xen vào việc của người khác.”

      Ba tên khác trong xe cũng nhảy xuống.

      Tên cầm đầu hất cằm với ba tên nọ: “Đẩy xe xuống !”

      Đường Viễn chĩa họng súng vào ba kẻ đó, quát lớn: “Cấm nhúc nhích!”

      Người chắn trước đầu xe, để kẻ khác lại gần.

      Xe ở sau lưng hơi trượt chút, Đường Viễn cuống đến mức nắm được súng, ta biết Lộ Miểu thế nào rồi, có bị thương hay , có thể tự mình bò ra được , bây giờ bốn kẻ này như hổ rình mồi, ta thể quay đầu lại.

      Bốn tên kia cũng lạnh lùng giằng co với ta.

      “Tao khuyên mày tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác.” Tên cầm đầu mở miệng, “Chuyện này mày cứ coi như phát , xảy ra vấn đề bọn tao chịu trách nhiệm.”

      Chợt lúc này con đường đối diện có xe đến gần.

      Trong nháy mắt đó, trong lòng Đường Viễn dâng lên tia hi vọng, nhưng khi nhìn thấy xe tắt máy, bốn người đàn ông từ từ xuống xe, tia hi vọng vừa nhen nhóm nơi đáy lòng lập tức bị dập tắt.

      Người đến là để lấy hàng.

      Nơi đây cách địa điểm giao dịch khoảng năm km.

      Gã đứng đầu kinh ngạc nhìn chiếc xe mắc kẹt trong vành đai, rồi nhìn sang tên cầm đầu.

      “Xem ra có vở kịch hay rồi?” ta cười hỏi.

      Tên cầm đầu đinh đáp lời đột nhiên từ xa có tiếng động cơ ô tô truyền đến, chiếc Passat màu đen dùng tốc độ như tên bắn lao thẳng về phía này, khiến đám muốn chào hỏi phải giật mình hoảng sợ lùi về sau mấy bước.

      Passat màu đen nhanh chóng dừng lại, Lộ Tiểu Thành bước xuống, theo còn có bốn người.

      Đường Viễn biết Lộ Tiểu Thành, lúc này quan tâm là địch hay là ta nữa, hét to lên với cậu: “Mau cứu người!”

      Tên cầm đầu biết Hoắc tổng, nhưng gã ta biết Lộ Tiểu Thành, định bước lên cản bị người của Lộ Tiểu Thành ngăn lại, nhất là tên vóc dáng cao đứng đầu, trực tiếp nhắm súng vào đầu gã ta: “Mày điên rồi à, biết người mày muốn diệt là ai hả?”

      Chỉ câu khiến tên cầm đầu tái mặt, dù gã ta theo Hoàng Thường làm việc, nhưng người bên Hoắc tổng trực tiếp phái xuống ít, gã ta biết tên cao này, cũng biết ta có địa vị thế nào ở chỗ Hoắc tổng.

      Xử lí Lộ Miểu là tử lệnh Hoàng Giai Ngâm đưa ra, gã ta ở nhà họ Hoàng nhiều năm như thế, cả Hoàng Thường với Hoàng Giai Ngâm đều đối xử bạc với gã, cũng có mấy phần cảm tình với nhà họ Hoàng, chỉ nghĩ giúp Hoàng Giai Ngâm dọn dẹp tình địch chứ phải chuyện gì to tát, ngờ người của Hoắc tổng lại đích thân ra tay, ràng điện thoại của mọi người bị lấy trước khi hành động, có ai có thể báo cho cậu ta biết chuyện Lộ Miểu được.

      Lộ Tiểu Thành hề để ý đến rối loạn bên này, vội vàng chạy đến cạnh xe, gấp gáp gọi to “chị ơi chị ơi” bên vách núi đen tuyền.

      Lộ Miểu ở trong xe choáng váng nhất thời.

      Hai chiếc xe vốn chạy song song với nhau, xe của chạy ở vành ngoài, đột nhiên xe tải tấn công về phía , xe tải thể tích lớn, gần như dùng hết tốc độ mà va chạm, khiến hoàn toàn chống đỡ nổi, chỉ có thể nhanh chóng đánh ngược tay lái trong tình thế cấp bách, tránh mất kiểm soát mà rơi xuống vực.

      Lộ Tiểu Thành rít lên khiến từ từ tỉnh lại, vừa thử cử động cảm thấy xe lay động chực sắp rơi, hoảng hốt nín thở lập tức dừng động tác lại, nhìn xung quanh bốn phía, nhanh chóng đoán được tình hình của mình.

      Lộ Miểu bình ổn tâm trạng, ép mình bình tĩnh trước, rồi sau đó quan sát xung quanh.

      “Chị?” đường núi hiểm trở, thanh hoảng sợ của Lộ Tiểu Thành vẫn còn vang vọng.

      Lộ Miểu thể nào trả lời cậu, chỉ động tác của đều có thể khiến xe rơi thẳng xuống dưới.

      nhanh chóng tìm được hố nhắm vách núi bên ngoài xe.

      Lộ Miểu tính toán khoảng cách vị trí bên dưới mình với điểm nhắm, khẽ cắn răng, dùng sức đẩy cửa xe ra, trước khi xe rơi xuống liền nhảy người về phía vách núi, giơ tay ra giữ lấy hố vách.

      Sắc mặt của Lộ Tiểu Thành và Đường Viễn từ trắng bệch chuyển thành mừng như điên.

      “Chị!”

      “Lộ Miểu!”

      Trong giọng khác nhau đều mơ hồ có vẻ nghẹn ngào nhàng thở ra.

      Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn hai bóng người mờ ảo đứng đường: “Tôi sao.”

      Tay bám vào vách núi cố hết sức trèo lên , chân bị đâm đến mức xương cốt đau nhức.

      Lộ Tiểu Thành nằm xuống, giơ tay ra với , lúc từ từ đến gần nắm chặt lấy tay kéo lên.

      Lộ Miểu vừa đứng vững mặt đất Lộ Tiểu Thành kiềm chế được mà ôm chặt lấy , trái tim treo lên vẫn chưa kịp hạ xuống, bất chợt đuôi mắt thoáng trông thấy ánh sáng lóe lên đỉnh núi đối diện, vậy là gần như theo bản năng, cậu ôm lấy Lộ Miểu xoay người lại, động tác vừa nhanh vừa nặng, Lộ Miểu bị quay mạnh đến mức mặt đập vào lồng ngực cậu, đồng thời tiếng đạn cùng với tiếng rên truyền đến bên tai.

      Trong nháy mắt đại não Lộ Miểu trống rỗng, hai mắt mở to từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lộ Tiểu Thành.

      Trong đêm tối, sắc mặt Lộ Tiểu Thành lại trắng bệch vô cùng, cậu dùng hết sức vạch nụ cười yếu ớt ra với .

      “Chị, em chưa từng làm chuyện gì khiến chị thất vọng.” Giọng yếu ớt, cố gắng nhét vào tay Lộ Miểu mảnh vải.

      Đột nhiên Lộ Miểu mất khống chế: “Tiểu Thành? Tiểu Thành?”

      Vội vàng muốn kiểm tra xem cậu có bị thương , nhưng cánh tay Lộ Tiểu Thành vô lực hạ xuống, cả người như con diều đứt dây, ngã ra sau vách núi mất vành đai bảo vệ.

      “Tiểu Thành!” Lộ Miểu vội vàng đưa tay ra giữ lấy cậu, nhưng lại giữ được, đầu ngón tay nhàng sượt qua tay cậu, “ùm” tiếng vang lên, người rơi xuống biển đêm đen tuyền.

      “Lộ Tiểu Thành!”

      Lộ Miểu phát điên ghé vào vách núi, điên cuồng giơ tay ra mò mẫm bên dưới, giọng khản đặc, xung quanh sớm hỗn loạn ngừng, tiếng súng đan xen tiếng động cơ ô tô, tiếng còi cảnh sát lẫn lộn trong thanh gào thét đau đớn, mảnh rối loạn, nhưng còn trông thấy hay nghe thấy được gì, hai mắt mở to, cố gắng tìm kiếm bóng người trong biển lớn.

      Kiều Trạch vừa đuổi đến liền nhìn thấy Lộ Miểu nằm vách núi đứt hơi khản tiếng hét to tên “Lộ Tiểu Thành”, người nhìn như phát điên, hoàn toàn mất kiểm soát.

      vội vã đến ôm , ngừng gọi tên “Lộ Miểu” “Lộ Miểu”, nhưng nghe lọt, sắc mặt hỗn loạn, cầm lấy áo ánh khóc ra tiếng.

      “Lộ Tiểu Thành rơi xuống rồi, mau cứu cậu ấy , em cầu xin …”

      ngừng khóc tức tưởi, rồi bất chợt hai tay buông lỏng ra, người ngã vật ra.
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 123

      Mọi người có mặt tại trường đều bị cảnh sát khống chế dẫn .

      Người có ý đồ mưu sát Lộ Miểu là do Hoàng Giai Ngâm sắp xếp, ta chuẩn bị hai kế hoạch, ngờ vào thời khắc mấu chốt lại nhảy ra Lộ Tiểu Thành bảo vệ Lộ Miểu.

      Lúc súng ống lên nòng phía khác cũng có tiếng súng vang lên, tay bắn tỉa ăn đạn ngay lập tức.

      Đường Viễn dựa theo tiếng súng tìm người núp, nhưng bên kia người rời , chỉ lờ mờ trông thấy là chiếc xe con mà đen có biển số, lúc ta quay đầu lại lái xe đuổi theo mất dấu.

      Tay súng bắn tỉa bị bắt ngay tại chỗ.

      Lộ Tiểu Thành mất tích.

      Cho dù đội tuần tra cứu viện biển nhanh chóng được điều động, nhưng đêm dài sóng cả, thể tìm kiếm được Lộ Tiểu Thành.

      Lộ Miểu bất tỉnh được đưa vào bệnh viện.

      Tuy hai chân hai tay bị thương giống nhau, nhưng cũng may bị thương đến gân cốt.

      Từ lúc bị đâm xe đủ kinh hãi, sau đó Lộ Tiểu Thành lại vì rơi xuống biển đả kích tinh thần cách nặng nề, có cách nào chống đỡ được.

      Nằm giường bệnh, ngủ hề yên giấc, sắc mặt tái nhợt tia máu, mặc dù người vẫn còn hôn mê nhưng nước mắt ngừng chảy, kiềm nén mà đau đớn, cả người mỏng manh đến mức chỉ cần chạm liền vỡ tan.

      Kiều Trạch dám rời nửa bước, luôn nắm chặt tay , thầm bên tai .

      Tay trái nắm chặt mảnh vải nilon màu vàng cũ nát, Kiều Trạch dùng hết sức mới gỡ nó ra khỏi tay .

      mảnh vải là hàng chữ đen viết bằng bút dạ: “ đúng, là Vị Mã Hà.”

      Vài con ngữ ngắn ngủi, nhìn như cuộc trò chuyện bình thường.

      Kiều Trạch nhìn chằm chằm những chữ này nghiên cứu cả nửa ngày, nhưng khó mà đọc ra được ý khác từ mặt chữ.

      biết vì sao tay Lộ Miểu lại có thứ này, nhưng ngay cả khi hôn mê vẫn nắm chặt nó, có lẽ là thứ cực kỳ quan trọng.

      Sáng hôm sau, đội trưởng Hình và Tô Minh đến thăm Lộ Miểu, vẫn chưa tỉnh lại, yếu ớt nằm giường bệnh.

      Trông đội trưởng Hình có vẻ bận tâm, ông nhìn Kiều Trạch: “Bác sĩ thế nào?”

      “Thân thể có vấn đề gì.” Kiều Trạch mở miệng, giọng khàn khác hẳn thường ngày, “Nhưng có thể do bị đả kích lớn nên cơ thể chịu nổi.”

      Đội trưởng Hình thở dài, vỗ vai Kiều Trạch, khuyên nên thả lỏng tinh thần.

      “Vẫn chưa tìm thấy Lộ Tiểu Thành sao?” Kiều Trạch hỏi.

      Đội trưởng Hình lắc đầu: “Chưa tìm thấy, tối qua sóng to gió lớn, biết liệu có bị sóng cuốn hay chưa.”

      Kiều Trạch im lặng hồi: “Thẩm vấn thế nào rồi?”

      Đội trưởng Hình: “Đều mực chắc chắn Lộ Tiểu Thành là Hoắc tổng.”

      “Cậu ấy thể nào là Hoắc tổng được…” Đột nhiên từ phía sau truyền đến thành khàn khàn của Lộ Miểu.

      Ba người ngạc nhiên quay sang nhìn .

      vừa mới tỉnh, sắc mặt vẫn yếu ớt như trước, tinh thần có vẻ cũng tốt lắm, nhưng trong đôi mắt xưa nay luôn bình thản lại có tia cố chấp.

      “Trước khi cậu ấy rơi xuống biển có với em rằng, cậu ấy chưa từng làm chuyện gì khiến em thất vọng.” khẽ , giọng khàn đến mức gần như thể thốt lên nổi câu nguyên vẹn, “Cậu ấy gạt em, nhất định có tình trong chuyện này.”

      Kiều Trạch nhớ lại đoạn băng kia của Hoàng Giai Ngâm, trong lòng khỏi hốt hoảng.

      Lộ Miểu chú ý đến sắc mặt , chỉ quật cường nhìn đội trưởng Hình: “Lúc đó cậu ấy còn nhét vào tay em thứ…”

      Vừa vừa giơ tay lên theo bản năng, nhưng tay chưa kịp mở ra nhận thấy lòng bàn tay trống rỗng, mặt xẹt qua nét kinh hoàng, vội vàng ngồi dậy tìm kiếm, Kiều Trạch bước đến đỡ .

      “Thứ đồ đó ở chỗ .” đưa mảnh vải ra cho Lộ Miểu, “Em đọc có hiểu ?”

      Lộ Miểu mù mịt lắc đầu, chữ đúng là của Lộ Tiểu Thành, nhưng câu đó, hề quen thuộc.

      Những chữ này căn bản thể nào chứng minh được cậu trong sạch, mà hoặc giả cậu vốn hề trong sách, chỉ là bên tình nguyện tin cậu vô tội mà thôi.

      Đội trưởng Hình nhìn mặt dần dần có sắc máu, đưa tay ra với , cầm lấy tờ giấy kia, nhìn lúc lại đưa cho Tô Minh.

      Mới đầu Tô Minh chỉ cầm lấy tùy tiện đảo qua, nhưng từ từ hai mắt híp lại.

      “Sao thế?” Kiều Trạch đứng lên.

      “Trương Toàn!” Đột nhiên Tô Minh lên tiếng, ngón trỏ tay trái chỉ liên tiếp mấy lần, “Tuyến người chỉ điểm của Trương Toàn.”

      Bỗng chốc Kiều Trạch nhìn về phía ta.

      Tuyến người chỉ điểm là trong những nơi bọn họ thu thập tình báo, thông thường đều có quan hệ với các tập đoàn tội phạm, hoặc là tội phạm được chiêu mộ, lập công chuộc tội.

      Vì để bảo vệ an toàn cho tuyến người cùng với tin tức, thông thường mỗi tuyến người mật ngữ riêng để nhận diện, những người khác biết đến tồn tại của họ.

      “Còn nhớ lần trước bắt giữ ổ sản xuất ma túy của Thương Kỳ ?” Tô Minh hỏi, “Manh mối chính là đến từ đó.”

      “Tôi có gặp Trương Toàn lần trước khi ta gặp chuyện, ta có mình bồi dưỡng tuyến người, nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn để tôi thay ta liên lạc. Nửa câu sau của mật ngữ của bọn họ chính là câu này.”

      “Tôi biết , tháng ba vừa qua có mặt tại bữa tiệc ở khách sạn Vinh Mã, đúng ?” Đội trưởng Hình từ tốn mở miệng.

      Tô Minh tiếp lời: “ đúng, là Vị Mã Hà.”

      Hai người đưa mắt nhìn nhau, hẹn mà cùng nhìn sang Lộ Miểu.

      Lộ Miểu ngây người ngồi giường.

      Lộ Tiểu Thành là người chỉ điểm, cậu ấy là người chỉ điểm.

      Kiều Trạch lo lắng nhìn : “Lộ Miểu?”

      Khóe miệng Lộ Miểu vạch ra độ cong đầy miễn cưỡng: “Em sao.”

      Đội trưởng Hình và Tô Minh đều lo lắng nhìn , vài câu khuyên giải an ủi, để Kiều Trạch chăm sóc tốt cho , hai người ngồi thêm lúc rồi rời .

      Thân thể Lộ Miểu có vấn đề gì lớn, xế chiều ngày hôm đó có thể xuất viện.

      Cả ngày, ngoại trừ chỉ ăn ít cơm tinh thần khá tốt, cũng khóc nữa.

      Lúc về đến nhà, Lộ Bảo nhiệt tình nhảy chồm về phía , nhưng đùa giỡn lại nó như ngày thường nữa, cả người ủ rũ.

      càng như thế, Kiều Trạch càng lo lắng.

      “Miểu ngốc.” ôm lấy , “Em đừng thế nữa, nếu trong lòng khó chịu em cứ khóc .”

      thoáng cử động, ngẩng đầu nhìn : “Em sao mà.”

      vậy, nhưng lúc vào nhà tắm tắm rửa, rốt cuộc cũng kiềm chế được, mượn tiếng nước chảy lấn át tiếng khóc nức nở.

      Kiều Trạch ở ngoài phòng nghe thấy khóc, mới đầu chỉ là thút thít đứt quãng, nhưng dần dần thanh lớn hơn, giọng khản đặc, gần như thở nổi.

      Kiều Trạch vội vã đẩy cửa vào nhìn .

      để chân trần ngồi phịch xuống nền phòng tắm, áo quần người bị nước thấm làm cho ướt nhẹp, cả người hồn tiêu phách tán, khóc nấc ngừng.

      Kiều Trạch đóng tắt vòi hoa sen, bước đến ôm .

      giãy dụa, cũng đứng dậy, mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn .

      “Kiều Trạch, , vì sao em lại nghi ngờ Tiểu Thành chứ?”

      ràng cậu ấy tốt đến thế, vì sao em lại nghi ngờ cậu ấy…”

      “Nếu em chịu để ra chút tâm tư hỏi cậu ấy…”

      “Nếu em liều lĩnh hành động, liệu có phải cậu ấy gặp chuyện ?”

      “Đến chết cậu ấy vẫn bảo vệ em, nhưng em lại…”

      “Vì sao lại thành ra thế này…”

      “Vì sao em thể với cậu ấy được…”

      “Em tìm cậu ấy lâu thế kia mà…”



      Từng câu từng câu xen kẽ trong tiếng khóc vỡ vụn, tự trách, hối hần, gần như cắn nuốt lấy .

      Tim Kiều Trạch đau nhói, bình thường trầm ổn bình tĩnh là thế, nhưng nay đứng trước suy sụp thể làm gì hơn.

      Ngoài ôm chặt ra, ngừng vỗ về bên tai , rằng Lộ Tiểu Thành chưa chết, rằng cậu ấy chỉ tạm thời mất tích, thể tìm ra được lời an ủi nào khác.

      Lần đầu tiên, cảm giác được bất lực của ngôn từ.

      Quá nửa đêm, Lộ Miểu khóc mệt mới chìm vào giấc ngủ, bên khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ.

      Kiều Trạch cùng ngủ, nhưng người ngủ sâu, trong ngoài giấc ngủ đều là đoạn băng kia, là nụ cười mỉa lạnh lùng của , nghe thấy người khác gọi là “Hoắc tổng”.

      chập chờn ngủ đột nhiên cơn lạnh gáy ùa đến, tính cảnh giác trời sinh khiến lập tức mở to mắt, con gao gọt trái cây kề ngay cổ , đưa tay theo bản năng cản lại, đẩy cánh tay đưa đến gần, nhìn Lộ Miểu trước mặt với vẻ thể nào tin nổi.

      , mà cũng phải là .

      Đôi mắt sưng đỏ như trước, nhưng ánh mắt lạnh băng như loài thú săn mồi, giống hết Lộ Miểu trong cơn ác mộng và trong đoạn băng ấy.

      “Lộ Miểu?” run run gọi tên .

      đáp lại bằng nụ cười lạnh khát máu.

      “Cái đồ rác rưởi kia ư?” cười lạnh, “Đồ yếu đuối vô dụng, lại chậm chạp ngu ngốc, lúc nào cũng gây phiền phức cho người khác, sao tôi có thể là nó được?”

      Như có chậu nước đá đổ xuống đầu Kiều Trạch, máu toàn thân như đông lại, lạnh từ đầu đến chân.
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 124

      Thân xác giống nhau, nhưng còn là linh hồn quen thuộc.

      gương mặt thân quen ấy còn thần sắc mà quen thuộc.

      Lộ Miểu của , thấy đâu nữa rồi.

      Như có con dao rạch nát tim , máu chảy đầm đìa, đau đớn khó nhịn.

      “Miểu ngốc à.”

      nhàng dịu dàng gọi đầy thân mật, muốn tin vào trước mắt.

      Nhưng vẫn có gì xảy ra, còn như bình thường, mở to đôi mắt ngây ngô nhìn , dùng thanh dịu dàng của riêng hỏi , “Sao thế?”

      Vẻ cười mỉa trong mắt càng thêm đậm, nét xem thường bên khóe miệng hề che giấu.

      ngờ lại nhìn trúng đồ rác rưởi kia.” khẽ cười, “Ngoài việc liên lụy đến người khác, làm gì cũng hỏng, đồ bỏ kia chẳng đáng sống xu.”

      “Có cái gì đáng giá để tồn tại chứ?” hỏi, nghiêng người nhìn , “Lại , nếu có tôi, sớm bỏ mạng rồi, cả con chó ngu xuẩn kia nữa.”

      Ánh sáng trong mắt Kiều Trạch chợt tắt, trong đầu nhớ lại nhiệt tình khác lạ của Lộ Bảo với Lộ Miểu trong lần đầu gặp mặt.

      Lúc trước vì để tìm vị trí của Cao Viễn mà mượn Lộ Bảo từ chỗ phó cục trưởng Lưu tham gia vào đội tìm kiếm, lúc xảy ra vụ nổ có Lộ Bảo bên cạnh , nhưng theo lời phó cục trưởng Lưu kể lại , bọn họ có thể thuận lợi tìm đến trước khi người của Hoàng Thường đến, ít nhiều nhờ có Lộ Bảo dẫn đường.

      “Vào ngày xảy ra vụ nổ, có mặt ở trường?” Kiều Trạch hỏi, ép chính mình thừa nhận ấy phải là Lộ Miểu, ép chính mình dời trọng tâm đến công việc.

      bình tĩnh khiến nụ cười đầy mỉa mai của càng sâu thêm: “Phát tôi phải là ấy mà khó chịu ư?”

      Rồi lại hỏi : “Sao biết tôi có mặt ở đó?”

      Kiều Trạch: “Tôi và con chó ngu xuẩn kia xuất cùng lúc, có thể khiến cho cứu tôi lại nhớ được gì, chỉ có thứ.”

      “Nhưng tôi khá ngạc nhiên, vì sao lại cứu người hề quen?” hỏi.

      “Cản đường mà thôi.” , “Thuận chân đá văng ra, ngờ bên trong còn quả bom chưa nổ, con chó ngu kia còn tưởng tôi định làm gì với nên nhào đến kéo tôi ra, vì mạng sống đành phải đá nó về phía , sau đó bom nổ, cũng may với nó tan xương nát thịt.”

      “Dù chỉ là tiện tay thôi nhưng tôi cũng là ân nhân cứu mạng với nó đấy.”

      Lời của giải thích được nghi ngờ của , Lộ Bảo có năng lực phân biệt con người mạnh đến thế, cứu và nó, nó chỉ đơn giản tỏ vẻ cảm kích với .

      Xem từ trong đoạn băng, khi hôn mê ghé sát vào tai gì đó, sau đó có người gọi tiếng “Hoắc tổng”, có lẽ chính hai chữ “Hoắc tổng” này kích thích tiềm thức của , khiến luôn gấp rút vội vã tìm kiếm người gọi là “Hoắc tổng” này, cho dù trong hôn mê, hai chữ này vẫn liên tục va đập vào tiềm thức , đây có thể là lời giải thích cho phỏng đoán của bác sĩ trưởng về việc có thể nghe thấy giọng , nếu như đoán lầm.

      Khó trách lần đầu tiên gặp Lộ Miểu, trực giác mách hay có vấn đề.

      Có lẽ từ sâu trong tiềm thức nhận định rằng, chính là “Hoắc tổng” mà muốn tìm.

      Nhưng hề nghĩ rằng, lại có ngày .

      Lúc ý nghĩ này chạy qua trong đầu, Kiều Trạch nhanh chóng phủi bay, người là Lộ Miểu, là Lộ Miểu tốt bụng cố chấp, ngốc đến mức khiến đau lòng, chứ phải người ở trước mắt.

      Nhưng nhìn gương mặt đó, lòng ngực lại bị bao nhiêu cảm xúc bối rối đè nặng.

      biết, liệu Lộ Miểu của còn có thể quay về hay .

      rất muốn gặp , điên cuồng muốn tìm quay về, nhưng ở trước mắt hề đếm xỉa gì đến , xoay người toan ra khỏi cửa.

      KiềuTrạch ngăn lại trước khi mở cửa, quay người đá xoáy vào cái, gió dưới chân nổi lên, động tác vừa nhanh lại vừa hiểm, tất cả những nhanh nhẹn tàn nhẫn mà Lộ Miểu của bây giờ đều xuất người .

      Có lẽ từ khi bị ruồng rẫy lúc lên năm, trong cơ thể sớm hình thành nên Lộ Miểu kia rồi, Lộ Miểu có bản tính hoàn toàn trái ngược lại với .

      Bị ghét bỏ ruồng rẫy từ , có thể trong tiềm thức bắt đầu nảy sinh chán ghét với chính bản thân mình, bất chấp muốn mình làm được điều tốt nhất, muốn được được thương, nhưng hết lần này lại đến khác chỉ đổi lấy chán ghét sâu sắc hơn trước, thậm chí cuối cùng đến mức bị vất bỏ, điều này khiến căm ghét bản thân lên đến tột đỉnh, của năm tuổi được ai thích cũng có ai dẫn được, chỉ có thể thông qua việc phân tách nhân cách, dùng nhân cách mạnh mẽ trái ngược hoàn toàn với bản thân để trốn trong thế giới của mình, trốn tránh những xâm phạm từ bên ngoài.

      Nhưng phần lớn thời gian, bản chất lương thiện trong ngăn cản lại nhân cách kia, chỉ có thể lấy phương thức phân li mà tồn tại trong cơ thể , đợi khi chịu tổn thương nặng nề, tinh thần yếu ớt mới có thể đổi khách làm chủ, ví dụ như lần suýt nữa bị Nhậm Vũ cưỡng bức, ví dụ như lần này, áy náy vì Lộ Tiểu Thành.

      Rốt cuộc Kiều Trạch cũng hiểu, vì sao Từ Gia Thiên lại Lộ Miểu là người điên.

      Lúc đó tuyệt vọng bất lực đến cực điểm, chỉ có thể mượn nhân cách đủ mạnh mẽ khác trong cơ thể để tự cứu lấy.

      Khó trách hề có ký ức gì về đêm đó, căn bản hay rằng, trong cơ thể của còn chứa con người khác.

      Kiều Trạch thể nào mường tượng nổi, nếu Lộ Miểu biết trong người còn cất giấu nhân cách khác, hơn nữa nhân cách này có lẽ còn có liên quan chặt chẽ đến mạng lưới ma túy, liệu suy sụp đến mức nào, chuyện đó gần như phá hủy cả cuộc đời .

      Nhưng làm sao có thể, nhiều năm như thế, luôn học tập ở trường, người hầu như nhốt mình trong bốn phía trường học căn bản thể nào có thời gian gia nhập vào hoạt động của cả tập đoàn được.

      Hơn nữa trong điều tra của , ngoài kỳ nghỉ đông xuất trường vụ nổ ra, gần như hề có bản ghi chép nào về việc rời khỏi trường.

      với Hoắc tổng có quan hệ thế nào?” Né tránh cước của quét đến dưới chân, Kiều Trạch lớn tiếng hỏi, dù là gì cũng muốn tìm ra người chút manh mối chứng minh Lộ Miểu dính đến vụ án này.

      cười lạnh: “ thử xem?”

      Càng lúc càng tấn công hung ác, lấy nhanh nhẹn mà Lộ Miểu chưa từng có từng bước ép , quyết tâm muốn đá ra rồi sau đó rời .

      Kiều Trạch lo mình làm bị thương nên chỉ phòng chứ tấn công, mà sơ sẩy cái liền bị đá trúng ngực, khuy áo ngủ lỏng lẻo mở ra, để lộ lá bùa bình an đeo cổ, đó chính là món quà mấy ngày trước Lộ Miểu tặng , luôn mang theo bên người.

      Động tác của vì mảnh bùa kia mà khựng lại, rồi sau đó bắt đầu tấn công mãnh liệt, tay vươn ra đưa về phía ngực , dường như muốn tháo bùa bình an xuống.

      Kiều Trạch nhận thấy được ý đồ của , khi tay gần chạm đến sợi dây màu đen lập tức trở tay giữ chặt lấy , liều mạng giãy dụa.

      Kiều Trạch cắn chặt răng, đưa tay chém nhát xuống gáy , cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

      “Lộ Miểu.” vội vã ôm lấy .

      rơi vào mê man còn sắc bén như vừa rồi, dung mạo say ngủ ấy vẫn là dáng vẻ dịu dàng của .

      Kiều Trạch biết liệu ngày hôm sau thức giấc, mở mắt ra là Lộ Miểu mà quen thuộc, hay là người chiếm lấy cơ thể của .

      trông đêm dám ngủ, trong lòng thê lương mảnh.

      Khuya ngày hôm sau mới tỉnh, lúc mở mắt ra, Kiều Trạch gần như nín thở.

      Lộ Miểu chỉ cảm thấy xương cốt cả người đau nhức, như bị thứ gì đó nghiền lên, nhất là sau gáy, cảm thấy đau râm ran.

      nhíu mày xoa gáy, vừa khẽ mở hé mắt liền trông thấy Kiều Trạch nhìn chăm chú, đến mức lông người dựng đứng lên, động tác cũng bất giác dừng lại.

      “Sao… sao thế?” hỏi, đến cả giọng cũng tự chủ được mà run lên.

      “Miểu ngốc?” Bỗng mở miệng, thanh khàn khàn như muốn xác định điều gì đấy.

      “ừ” tiếng, ngỡ là còn lo lắng vì việc tối qua ngừng khóc, bất giác mấp máy khóe môi, cúi đầu xin lỗi , “Tối hôm qua, em xin lỗi, em …”

      Chữ “sao” còn chưa ra đột nhiên cả người bị kéo chặt vào lòng.

      Cánh tay ôm lấy siết rất chặt, gần như chôn vùi cả mặt vào lồng ngực , chặt đến mức khiến hết hơi.

      ấp úng giãy dụa: “ buông lỏng ra tí , em thở nổi mất.”

      Cánh tay Kiều Trạch nới lỏng ra, bất thình lình cúi đầu xuống, triền miên hôn lấy , gần như đem cắn nuốt.

      Lộ Miểu mờ mịt, hoàn toàn hiểu gì.

      Lúc được buông ra vẫn còn sững sờ, mở to đôi mắt mù tịt nhìn .

      sao chứ?” lo lắng hỏi.

      Kiều Trạch lắc đầu, người quay về nhưng trong lòng thể nào ổn định được, hơn nữa có thể bị cuốn vào cả vụ án.

      Giữa trưa nhân lúc nghỉ ngơi, lấy thẻ nhớ ra xem lại đoạn băng kia lần nữa, cố gắng tìm ra bằng chứng chứng minh liên quan gì đến vụ án, nhưng có, quả tiếng gọi “Hoắc tổng” ấy là với .

      Bóng người cao thấp xuất , chỉ có mình bước vào bên trong, còn dáng người người cao kia chỉ có đường nét, suy ra từ dáng dấp có thể là Từ Gia Diên, mà cũng có thể là Nhậm Vũ.

      Thẩm Kiều tìm được cho ảnh chụp Nhậm Vũ, hình thể của ta cực kỳ giống Từ Gia Diên.

      như điên tìm đọc mọi điều khoản pháp luật, cố gắng tìm ra vài thứ, nếu nhân cách khác của Lộ Miểu tham gia vào đường dây buôn lậu xét về mặt pháp luật phải làm thế nào để cân nhắc được mức phạt.

      muốn đưa khám bác sĩ tâm lí, muốn tìm biện pháp hòa hợp nhân cách của , nhưng lại lo khi phát trong mình có nhân cách khác chống đỡ nổi.

      muốn tìm biện pháp song toàn dung hợp nhân cách trong cơ thể trước khi nhận ra.

      ôm máy tính ngồi sô pha, suy nghĩ rối loạn, ngay cả khi Lộ Miểu đến gần vẫn phát ra, đợi đến lúc thốt lên tiếng mới như bừng tỉnh.

      Kiều Trạch bình tĩnh đặt laptop xuống, thuận tay rút thẻ nhớ laptop ra, thả vào túi áo khoác.

      Lộ Miểu phát giác thấy sắc mặt có vẻ khác thường, thậm chí thấp thoáng trông thấy vẻ bối rối, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

      Lộ Miểu bất giác nhìn túi áo khoác của .

      Kiều Trạch đặt laptop lên bàn, đứng lên hỏi : “Có muốn ra ngoài dạo ?”

      Lộ Miểu lắc đầu: “Em sao.”

      Rồi hỏi vụ án tiến triển đến đâu rồi, nhưng thể cho biết được, trọng điểm của vụ án dời sang .

      Ban nãy giữa trưa nhân lúc nghỉ, lấy hành lí của ra, lật tung toàn bộ hành lí ra tìm lượt, nhưng tìm thấy manh mối khả nghi nào.

      “Kiều Trạch?” Giọng đầy lo lắng của Lộ Miểu gọi quay về từ suy nghĩ, vừa đảo mắt thấy mở to mắt kỳ quái nhìn .

      Nét hoảng hốt mặt tiết lộ tâm tình của .

      Kiều Trạch khẽ thở dài tiếng, ép mình khôi phục lại vẻ bình tĩnh của ngày trước, hơi cong môi lên với : “ nghĩ chuyện vụ án.”

      đặt tay lên vai : “Ra ngoài dạo chút thôi.”

      Lộ Miểu có ý kiến, kéo tay trái ra cửa.

      Trong túi áo khoác bên trái của có thẻ nhớ vừa nãy nhét vào.

      được đồng ý, Lộ Miểu muốn chạm vào đồ của , nhưng ngày trôi qua, khác lạ của khiến có cách nào tĩnh tâm nổi, sau hồi đấu tranh trong lòng, vẫn bình tĩnh cho tay vào túi áo khoác .

      Thời tiết vào đông, mang găng tay, bình thường dạo với nhau thích đút tay vào túi áo để sưởi ấm, Kiều Trạch cũng nghĩ nhiều, toàn bộ tâm tư của đều đặt vào việc làm thế nào để đưa gặp bác sĩ tâm lí, trong lúc nhất thời quên mất chuyện thẻ nhớ.

      định lấy việc nghe ngóng tình hình của Châu Mân Mân mà tiện đường dẫn đến chỗ bác sĩ tâm lí, nhân lúc thăm Châu Mân Mân thuật lại bệnh trạng của với bác sĩ tâm lí sau khi sắp xếp đâu vào đấy, xin ý kiến cách hòa hợp nhân cách.

      Vừa quay về từ chỗ bác sĩ đội trưởng Hình gọi điện đến, hẹn đến thảo luận tiến triển của vụ án.

      Trước khi ra ngoài Kiều Trạch có dặn dò Lộ Miểu, trước khi về được ngủ, lo rằng sau khi ngủ cho nhân cách khác cơ hội thức tỉnh.

      Vì mãi lo lắng chuyện này mà khi đến chỗ đội trưởng Hình, cả người vẫn thể nào bình tĩnh lại được, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, ngay đến đội trưởng Hình cũng nhận ra khác thường.

      “Sao thế?” Ông đặt hồ sơ xuống, hỏi Kiều Trạch.

      Kết hợp danh sách Kiều Trạch lấy được từ chỗ Hoàng Giai Ngâm cùng với đám người bên cạnh Hoắc tổng xuất cùng với Lộ Tiểu Thành vào đêm hôm đó, tất cả mọi người đều cùng xác nhận Lộ Tiểu Thành chính là Hoắc tổng, sau khi tất cả những người có liên quan lần lượt bị bắt, cả vụ án giống như tiến vào giai đoạn cuối, nhưng Lộ Tiểu Thành thể nào vừa làm “kẻ chỉ điểm” lại vừa là Hoắc tổng được, cũng vì điểm mâu thuẫn này mà thể kết thúc vụ án được.

      Lộ Tiểu Thành cũng thế, Thương Kỳ Ngô Man Man cũng vậy, hoặc thậm chí là Hoàng Thường Hoàng Giai Ngâm, đều là thành viên quan trọng của tập đoàn Hoắc tổng, nhưng lại thể nào chạm đến trung tâm, thậm chí ngay đến đại bản doanh của tập đoàn Hoắc tổng, bọn họ chưa từng đặt chân đến.

      Từ tình hình thảo luận ban nãy với Kiều Trạch cùng với chỗ khác thường ngày hôm nay của Kiều Trạch, trực giác mách bảo đội trưởng Hình rằng Kiều Trạch che giấu chuyện gì đó.

      Kiều Trạch cũng muốn giấu đội trưởng Hình, vụ án đến bước này, thể nào vì tư tình cá nhân mà kết thúc vụ án cách qua quýt được.

      “Đúng là có chuyện khác.” Kiều Trạch gật đầu, tay đút vào túi áo khoác, “Trong lần vây bắt ở biệt thự nhà họ Hoàng ngày đó, tôi tìm được đoạn băng, là Cao Viễn trước khi chết…”

      đột nhiên dừng lại.

      Đội trưởng Hình thấy sắc mặt thay đổi, lập tức nghiêm mặt đứng thẳng người lên: “Sao thế?”

      Mặt Kiều Trạch tái nhợt, lật tìm trong ngoài túi nhiều lần, có, có gì cả.

      nhanh chóng nhớ lại chiều nay, lúc ra ngoài dạo với Lộ Miểu, có vươn tay vào túi áo .

      Kiều Trạch vội vã đứng lên: “Bây giờ tôi nhất định phải về nhà chuyến.”

      “Có thể Lộ Miểu bị cuốn vào vụ án này, e là ấy mắc bệnh đa nhân cách nặng.”

      nhân cách khác của ấy tham gia vào vụ án, có quan hệ mật thiết với Hoắc tổng.”

      “Tôi đề nghị giám sát chặt Từ Gia Diên.”

      Vội vàng qua tình hình, Kiều Trạch để ý đến đội trưởng Hình biến sắc, nhanh chóng xoay người ra ngoài.

      ***

      Trong nhà Kiều Trạch.

      Lộ Miểu tái mặt đờ đẫn ngồi trước máy tính.

      màn hình ở chế độ dừng, chính là , mà cũng phải là .

      ràng là bản thân trong gương nhưng lại như kẻ xa lạ, ánh mắt đó, nụ cười lạnh đó.

      Hai tiếng “Hoắc tổng” khiến cả người rét run lên, trong đầu phảng phất có hai giọng , ngừng tranh chấp.

      nhớ đến Châu Mân Mân trong ánh lửa, nhớ lại vẻ khác thường của Kiều Trạch mấy ngày qua, nhớ lại từng ung dung điều tra , nhớ lại trước khi Lộ Tiểu Thành xảy ra chuyện, có chết cũng chịu khai ra Hoắc tổng.

      Điện thoại bàn ngừng rung lên, cả người run rẩy, muốn giơ tay lấy nhưng lại dám nghe máy.

      vô thức nhìn hai tay mình, run lên bần bật, biết liệu đôi tay này, vào thời điểm mà mê man, rốt cuộc gây ra bao nhiêu tội ác, thậm chí là thấm máu của bao nhiêu người.

      biết vì sao lại thành ra như thế, ràng phải như vậy.

      luôn cho rằng chính là , nhưng ra thế giới này vẫn tồn tại khác, sống cùng trong cơ thể này.

      Bất chợt Lộ Miểu chẳng biết mình là ai, nhớ lại ngày xưa, khi còn ở nhà họ Từ, xế chiều mỗi ngày đều đứng ở cổng nhà trẻ đợi Trần Kỳ đến đón , mình đứng trước cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, nhìn tấm biển trạm xe buýt ở đối diện, phông nền màu trắng là hàng chữ màu đỏ đậm.

      “Nếu có ngày, chợt bạn chẳng biết mình là ai…”



      hàng chữ đó, trong vô số lần mặt trời dần dần xuống núi đợi được Trần Kỳ đến đón , từng được ngừng lặp lặp lại. ngờ rằng, câu từng làm bạn với trong những buổi chiều đầy sợ hãi ấy, lại như số mệnh lặng lẽ rót vào cuộc đời .

      vẫn cho rằng chính là Lộ Miểu, chính là , nhưng ra phải.

      Lộ Miểu biết rốt cuộc mình là ai.

      vừa mong muốn làm chuyện có ý nghĩa, lại vừa phá hủy tất cả những điều đó.

      Trong đầu có có thanh khác ngừng vang vọng, cười nhạo yếu đuối bất lực của , cười nhạo giả tạo, ngừng với rằng, hai tay máu tươi chảy đầm đìa thế nào, với rằng, đáng để sống thế gian này.

      Tay run lên, từ từ mở ngăn kéo ra, cây súng phòng thân của im lặng nằm bên trong.

      như bị mê hoặc, run rẩy cầm lấy cây súng.

      thể nào khống chế nổi bản thân, khống chế được khác trong cơ thể.

      biết vào lúc mà mê man, bản thân gây ra tội ác ngập trời đến mức nào, tạo ra bao nhiêu ma túy, giết hại bao nhiêu người vô tội và gia đình họ.

      Nếu chết , liệu con người khác trong còn cơ hội để ra ngoài gây họa nữa ?

      cầm lấy điện thoại rung lên, nghẹn ngào với Kiều Trạch trong điện thoại, “Em xin lỗi.”

      Cánh tay run run chầm chậm đặt họng súng đen kịt lên huyệt thái dương, từng giọt lệ lớn đua nhau trào ra khỏi hốc mắt, thanh nghẹn ngào lăn lộn từ sâu trong cổ họng, người Lộ Miểu run lên bần bật, ngón trỏ đặt ở cò súng, từ từ ấn xuống…
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 125

      Kiều Trạch vừa đẩy cửa vào bị cảnh tượng trước mắt dọa mất hồn mất vía, theo bản năng cầm lấy bình hoa đặt ở cạnh cửa, dùng sức ném về phía tay cầm súng của Lộ Miểu.

      Bình hoa đập lên cổ tay Lộ Miểu, cánh tay rũ xuống, súng rơi xuống đất, ngẩn ngơ quay đầu lại.

      Bóng râm tiến đến gần, bả vai bị người ta bóp chặt, lắc mạnh.

      “Em điên rồi ư?”

      “Em có biết mình làm gì ?”

      “Nếu tôi về chậm giây em …”

      Tiếng quát run rẩy gần như xô đập vào màng tai , còn chưa hoàn hồn rơi vào lồng ngực của .

      Ngực phập phồng kịch liệt, hai tay run rẩy, người lâm vào hoảng loạn mất khống chế, cánh tay ép chặt đến mức thở nổi.

      thử giãy dụa nhưng tay lại siết chặt hơn, như hận thể khảm vào người mình.

      Mũi Lộ Miểu chua xót, cũng biết tại sao mình lại như thế, từ khi trông thấy Lộ Miểu trong đoạn băng, bắt đầu hoảng hốt, hoang mang lo sợ.

      “Kiều Trạch.” cúi đầu gọi tên , giọng phát ra khàn khàn, “Em phải là ta.”

      “Em muốn trở thành ta.”

      “Em muốn làm hại người khác, nhưng em ngăn ta được, em biết phải làm thế nào cả…”

      “Em biết tại sao lại biến thành như thế…” ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực , “Em biết tại sao lại có người khác trong em, em dám oán trách bất cứ ai, nhưng tại sao ta vẫn còn đó…”

      khóc, cố sức dằn nước mắt lại, cả người nhìn bối rối mù mịt.

      như thế khiến rất đau lòng, luôn cố gắng sống tốt, chỉ là bóng ma thời thơ ấu vẫn gieo xuống tai họa ngầm.

      Lần đầu tiên Kiều Trạch hận người, là Trần Kỳ.

      Hứng thú nhất thời của bà ta với Lộ Miểu khi còn nằm trong tã chỉ phá hủy tuổi thơ của , mà thậm chí là cả cuộc đời .

      “Miểu ngốc à.” Giọng của hơi run, vẫn chưa bình tĩnh lại được, “Chúng có thể dung hợp lại vào nhau được. phải chiều nay chúng ta mới về từ chỗ bác sĩ tâm lí đó sao? Ông ta có thể dựa qua đối thoại thôi miên, từ từ để ta đồng ý dung hòa với em thành tổng thể hoàn chỉnh. Có người có đến 17 nhân cách vẫn có thể hòa hợp lại với nhau được, em đừng làm chuyện điên rồ nữa.”

      “Nhưng bọn họ phạm tội…” Giọng Lộ Miểu nghẹn ngào, “Còn em có, bọn chúng gọi em là ‘Hoắc tổng’, tên trùm chúng ta muốn tìm chính là em, nhưng sao em có thể là trùm ma túy được, em là cảnh sát kia mà…”

      “Đoạn băng kia thể chứng minh được gì cả.” Kiều Trạch cố gắng thuyết phục , “Miểu ngốc à, em có thời gian gây án.”

      “Tôi điều tra danh sách chuyên cần của em ở trường cũng như bạn học của em, em căn bản có thời gian gây án, em thể nào phạm tội được, em phải tin tôi.”

      “Nhưng còn nghỉ đông với nghỉ hè…” vẫn mù mịt, “Giọng kia cứ vang vọng trong đầu em, cho em biết em chính là Hoắc tổng.”

      “Có thể ta chỉ muốn phá tan ý chí, nhân cơ hội chiếm lấy cơ thể của em mà thôi.” Kiều Trạch nhìn , “Em hãy cẩn thận nghĩ lại , những nơi em từng đến trong nhiều năm qua, và liệu có những thời điểm em bị mất ký ức hay .”

      Lộ Miểu ngẩn ngơ suy nghĩ, chậm rãi lắc đầu, nhớ ra nổi, nghỉ đông với nghỉ hè đều làm thêm ở thành phố An, có đôi khi rất mệt, vừa về nhà ngủ ngay.

      biết lúc mình ngủ có phải là lúc nhân cách khác thức tỉnh hay , nhưng có nhiều khi ràng nằm ngủ giường, nhưng sáng hôm sau lại tỉnh dậy ở so pha, cứ ngỡ do mình nửa đêm tiểu hoặc mộng du mà ra, chưa từng nghi ngờ rằng trong cơ thể mình còn có nhân cách khác, cho dù thỉnh thoảng trong đầu xuất giọng khác phản bác lại , nhưng cũng chỉ cho rằng đó là suy đoán của mình, hề nghĩ đến khả năng này.

      Tầm mắt của từ từ dời sang máy tính, hình bóng màn hình khiến mặt trắng bệch, nhận ra hình bóng kia, đó là Từ Gia Diên, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, tiếp xúc với Từ Gia Diên nhiều nhất.

      Người nghĩ đến đầu tiên là Trần Nhất Tử, ánh mắt Trần Nhất Tử nhìn rất kỳ lạ, đó phải là ánh mắt nhìn người lạ, nhất định ta gặp .

      Trần Nhất Tử là người của Từ Gia Diên, ta giết Lê Viễn Tường; Vào cái đêm của năm năm trước, Từ Gia Diên giấu diếm mọi người; người mà Lộ Tiểu Thành đến chết cũng chịu ra; hải vận Từ Dương ngấp nghé ở bờ vực phá sản lại đột nhiên trỗi dậy, còn cả Hoàng Thường lợi dụng để ép “Hoắc tổng” ra mặt, Lộ Tiểu Thành phải Hoắc tổng, người thế giới này lo nghĩ cho cũng chỉ có người, còn cả tay súng bắn tỉa thần bí vào ngày Lộ Tiểu Thành rơi xuống biển nữa…

      Đáy lòng Lộ Miểu lạnh lẽo, người run bắn lên, toàn bộ dấu hiệu đều nhằm vào người, Từ Gia Diên.

      nhớ lại đêm Từ Gia Diên uống say, đè trước cửa, gào lên với rằng, mà giẫm đạp cả cuộc đời này.

      “Miểu ngốc?” Kiều Trạch thấy sắc máu mặt rút hết, người run bần bật, theo bản năng ôm chặt.

      Miệng mím chặt, muốn khóc nhưng khóc nổi.

      Kiều Trạch cuống quít gọi tên , nhưng Lộ Miểu thể nào nghe lọt nổi, chuyện có thể là khiến khó có thể chấp nhận nổi.

      Cho dù có phải là “Hoắc tổng” hay , đều có thể liên thủ với Từ Gia Diên.

      “Miểu ngốc?” Kiều Trạch bấm lấy bả vai .

      giương mắt nhìn .

      “Em sao.”

      Kiều Trạch nhìn như thế lại yên lòng.

      “Em làm chuyện gì điên rồ đâu.” cam đoan với .

      Đến tối khi nghỉ, thậm chí dám nhắm mắt ngủ.

      sợ khi mình ngủ tạo cơ hội cho nhân cách khác trong mình chiếm lấy thân thể.

      ngủ, Kiều Trạch lại càng dám ngủ.

      Hai người mở to mắt đến tận khi trời hửng sáng.

      Lộ Miểu muốn Kiều Trạch vì mình mà thành ra như thế, nhưng khuyên nổi .

      Hình ảnh nhắm súng vào đầu tối qua dọa chết khiếp, dù có cam đoan với rằng làm ra chuyện điên rồ mấy lần chăng nữa vẫn vô dụng.

      gần như rời nửa bước, để mình, cho dù có việc ra ngoài cũng tìm người canh chừng .

      tìm Thẩm Kiều – người khá nhàn rỗi, thân thủ tệ, cho dù nhân cách thứ hai trong Lộ Miểu thức tỉnh cậu ta vẫn kiềm chế được.

      Lộ Miểu chính là đợi Kiều Trạch ra ngoài, muốn tự mình tìm Từ Gia Diên.

      Tính cảnh giác của Thẩm Kiều cao như Kiều Trạch, hoặc là, cậu ta hoàn toàn có cảnh giác với .

      Lộ Miểu nhân lúc cậu ta vào phòng bếp liền khóa trái cửa lại, nhốt cậu ta ở trong.

      Thẩm Kiều hiểu gì, liên tục đập lên cánh cửa, điện thoại của cậu ta vẫn còn đặt bàn ngoài phòng khách.

      “Xin lỗi, tối nay Kiều Trạch về mở cửa cho .”

      Áy náy câu xin lỗi với cậu ta, Lộ Miểu xoay người ra ngoài.

      Lúc lên xe, Lộ Miểu sờ máy định vị ở sau tai, tính lấy nó xuống, nhưng nghĩ hồi lại để nó ở chỗ cũ.

      trực tiếp đến công ty của Từ Gia Diên, hải vận Từ Dương nằm ở cao ốc làm việc ở khu công nghiệp.

      nhiều năm trôi qua, nhưng đây là lần đầu tiên đặt chân đến đây.

      Nhưng vận may của tốt lắm, vừa bước vào đại sảnh của hải vận Từ Dương, định muốn tìm Từ Gia Diên ở quầy lễ tân Trần Kỳ xuống.

      Trần Kỳ cũng nhìn thấy , lập tức sa sầm sắc mặt.

      Nếu là lúc trước, có lẽ Lộ Miểu vẫn còn đó chút khó chịu, nhưng bây giờ gặp bà ta, hề có cảm giác gì.

      Hôm nay đến là vì chính , hơn nữa còn dùng dáng dấp của “”.

      Ánh mắt lạnh như băng và nụ cười mỉa mai của trong đoạn băng kia, cùng với thanh điên cuồng nham hiểm vang vọng trong đầu mấy ngày qua khiến khắc sâu trí nhớ, gần như muốn là có thể ngụy trang, đáp trả lại ánh mắt của Trần Kỳ bằng cái nhìn kiêu căng băng giá cùng với nụ cười châm biếm lạnh lùng.

      như thế khiến Trần Kỳ sửng sốt, sau đó mở miệng giễu cợt: “Tôi còn lúc trước tại sao còn ra vẻ vô tội làm gì, quả nhiên là đóng kịch.”

      câu này khiến trong lòng Lộ Miểu lạnh lẽo, Trần Kỳ gặp qua con người kia của , Từ Gia Thiên cũng gặp, khó trách tại sao lần ở Macau ấy lại sợ đến thế.

      Cảm giác như cả thế giới này đều biết vẻ tàn nhẫn độc ác của , duy chỉ có mình ngây ngô cho rằng mình làm sai điều gì.

      nhớ lại dạo gần đây, Kiều Trạch luôn nhìn với ánh mắt nghiền ngẫm.

      Rất nhiều khi tỉnh giấc đều bắt gặp dáng vẻ nhìn đến xuất thần, thậm chí còn có cả dáng vẻ khi thầm điều tra .

      cũng biết, nhưng .

      Lộ Miểu biết khó xử, sợ bị tổn thương, nhưng cũng muốn khiến bối rối.

      Đối với lời giễu cợt của Trần Kỳ, cũng chỉ đáp lại bằng điệu cười mỉa mai của “Lộ Miểu”, xoay người toan bước vào thang máy.

      “Đứng lại!” Trần Kỳ lên tiếng muốn cản lại, “Ai cho phép lên.”

      Lộ Miểu lấy điện thoại ra: “Vậy thử hỏi con bà xem có cho phép ?”

      Sắc mặt Trần Kỳ tái nhợt, những lời này của Lộ Miểu đâm trúng chỗ hiểm của bà ta.

      Lộ Miểu trực tiếp vào thang máy, lên thẳng văn phòng của Từ Gia Diên.

      Trước khi vào văn phòng, Lộ Miểu gọi cho Kiều Trạch, cúi đầu : “ đừng tắt máy, cũng đừng gì cả.”

      Kiều Trạch mở cuộc họp nghiên cứu thảo luận, lúc nhận được điện thoại thất kinh đến mức suýt nữa bật dậy, theo bản năng nhìn đồng hồ, máy định vị vẫn còn đó, nhưng ở trong nhà mà là ở cao ốc hải vận Từ Dương.

      cố gắng ép mình bình tĩnh, ra dấu hiệu tạm dừng với những người khác, cầm bút viết hàng chữ lên giấy: “Phái người đến hải vận Từ Dương, đợi sẵn dưới lầu.”

      Rồi sau đó đứng dậy ra ngoài, tìm căn phòng im ắng.

      Ở đầu bên kia điện thoại là giọng của Lộ Miểu, nhưng phải dáng vẻ của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :