1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 116

      Dựa vào thông tin hướng của Lộ Tiểu Thành ở đầu dây, Kiều Trạch nhanh chóng đường tắt, rút ngắn khoảng cách theo dõi.

      Người của Lộ Tiểu Thành phát có người theo đằng sau, lái xe vào ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô phía Đông, ba người cùng nhau xuống xe, sau đó vào biệt thự.

      Lộ Miểu quay đầu sang nhìn Kiều Trạch…

      “Em muốn qua đó xem sao.”

      “Có được ?” hỏi, cuối cùng nhớ lại thân phận của mình, vẫn hỏi ý kiến của Kiều Trạch trước.

      Kiều Trạch nhướn mày, đưa mắt nhìn phòng khách lên đèn ở biệt thự, trầm ngâm lát rồi gật đầu, tắt máy, cùng xuống xe.

      Lộ Miểu đến nhấn chuông cửa.

      Cùng với câu hỏi “ai đó”, cửa lập tức được người ta mở ra từ bên trong, là Lộ Tiểu Thành mở cửa.

      Lúc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Lộ Tiểu Thành khựng lại, bàn tay khoát ván cửa khẽ giật, toan đóng cửa lại nhưng Lộ Miểu trực tiếp chen tay vào khe cửa, Lộ Tiểu Thành hoảng hốt vội giữ chặt cửa lại, nhìn đầy phức tạp.

      “Tiểu Thành, em muốn làm gì?” hỏi, giọng lớn, nhàn nhạt bình tinhc, rất điềm đạm.

      Sắc mặt Lộ Tiểu Thành lộ ra vẻ xấu hổ, chần chừ gọi tiếng “chị”, sau đó nhìn Kiều Trạch bên cạnh .

      “Là chị theo dõi cậu đến đây.” Lộ Miểu ní, “Chị tìm ấy, đúng lúc thấy em ra về nên theo dõi suốt dọc đường.”

      “Lần trước ở bến cảng An Hành, chiếc Passat màu đen xông đến muốn cứu chị là cậu đúng ?” hỏi.

      Lộ Tiểu Thành nhìn , là phải hay .

      Lộ Miểu đưa mắt nhìn trong phòng: “Lộ Tiểu Thành, chị có thể vào được ?”

      Trong mắt Lộ Tiểu Thành có thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn buông tay đặt ván cửa xuống: “Vào .”

      Lộ Miểu kéo tay Kiều Trạch vào nhà.

      Trong phòng có hai người đàn ông khác ngồi ghế chơi điện thoại, thấy Lộ Miểu và Kiều Trạch vào sửng sốt.

      Lộ Tiểu Thành đánh mắt vai bọn họ, hai người biết điều đứng dậy rời .

      Lộ Miểu nhìn Lộ Tiểu Thành, có chút cảm khái: “ lớn vậy rồi.”

      giơ tay đặt đầu mình so với người cậu: “ cao hơn nhiều so với chị rồi.”

      “Mấy năm qua cậu đâu thế?” Lộ Miểu lại hỏi, “Sao liên lạc với người nhà?”

      còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa.” Lộ Tiểu Thành né tránh ánh mắt , “Em rót nước cho chị.”

      Lộ Miểu im lặng, nhìn bóng lưng cao lớn gầy yếu của cậu, lấy hết sức đè nén cảm xúc dâng trào.

      muốn hỏi cậu vì sao lại lọt vào đường dây ma túy, sao lại thành “Hoắc tổng”, có rất nhiều câu hỏi, nhưng câu nào thích hợp để hỏi vào lúc này.

      Lộ Tiểu Thành bưng nước ra, đưa cho và Kiều Trạch, cậu vẫn như năm đó, vẫn trầm tĩnh hướng nội.

      Dù giữa Lộ Miểu và cậu có quan hệ thân thiết, nhưng vì tính cách hai bên nên có nhiều chuyện để , phần lớn cả hai đều im lặng, hơn nữa cũng nhiều năm gặp, ít nhiều cũng có chút lạ lẫm.

      Lộ Miểu cầm ly nước ngồi xuống bên, ngẩng đầu đánh giá căn phòng, hỏi cậu: “Tiểu Thành, mình cậu ở đây sao?”

      Lộ Tiểu Thành “ừ” tiếng.

      “Chị… liệu có thể chuyển đến ở cùng cậu ?” Lộ Miểu dò hỏi.

      Kiều Trạch nhìn cái.

      Lộ Tiểu Thành cũng nhìn , rồi sau đó nhìn Kiều Trạch.

      Lộ Miểu cầm ly nước, ngập ngừng nhìn cậu: “Nếu cậu thấy tiện thôi. Chỉ là chị thích cảm giác ăn nhờ ở đậu phải xem sắc mặt người khác, ở chung với người nhà chị tự do hơn chút.”

      Lộ Tiểu Thành im lặng lúc: “ sao cả, chị cứ chuyển qua đây .”

      ***

      Ngày hôm sau Lộ Miểu liền dọn đến đây, Kiều Trạch giúp dọn dẹp hành lí.

      Quyết định chuyển nhà chỉ là quyết vào lúc nhất thời, chưa thương lượng với Kiều Trạch, tối qua khi trở về vì chuyện này mà Kiều Trạch có chút tức giận, dù lúc này giúp dọn dẹp nhưng vẫn trưng gương mặt xám xịt ra đấy, từ sáng sớm gì với .

      Lộ Miểu cảm thấy được vui, im lặng dọn dẹp lúc, rồi quay đầu lại nhìn : “Có phải vui ?”

      Kiều Trạch nhìn gì, đặt đồ trong tay xuống, bước về phía : “Em có biết em làm gì ?”

      còn nghiêm túc gật đầu: “Em biết.”

      “Em biết rạch ròi chuyện công chuyện riêng.” nhấn mạnh, “Em vì tình riêng đâu.”

      Kiều Trạch nhìn gì, im lặng hồi lâu, cuối cùng ôm lấy : “Nhớ phải chăm sóc mình tốt.”

      Rồi xoay người giúp dọn dẹp những món đồ trong ngăn kéo.

      có trang sức gì cả, trong ngắn kéo chỉ có lá bùa bình an màu đỏ, to cỡ ngón cái, nhìn ra của năm tháng nào.

      cầm lên nhìn, vừa đúng lúc Lộ Miểu quay đầu lại trông thấy, vội vàng lúng túng cầm lấy: “Đây là do trước đầy Lộ Tiểu Thành xin cho em, cũ lắm rồi, nhưng em vẫn cất đó vất .”

      Đặt vật người thương vào trong túi tiền, nghĩ đến đó rồi đưa nó cho .

      “Tặng được ?” , vì xấu hổ mà hai má đỏ bừng, “Lá bùa này phù hộ hay lắm, xem , lúc đó cả em với Lộ Tiểu Thành đều sao.”

      Kiều Trạch mỉm cười rồi nhận lấy, hai người hẹn hò lâu thế rồi, mà vẫn chưa tặng gì cho .

      Trong khi còn bối rối biết nên tặng quà gì cho thấy dọn dẹp hành lí xong, tạm biệt .

      “Em trước đây.”

      Kiều Trạch đích thân lái xe đưa đến đó.

      Sau khi hai người qua lại lâu, dường như lần nào cũng chia cách nhau trong tình huống này, ngay cả thời gian ăn bữa ngon cũng có.

      Cứ thế trong chớp mắt, thậm chí lại cảm thấy ủ rũ, cảm xúc mà trước nay chưa từng có.

      khép hai mắt, đè nén lại cảm xúc muốn phản đối đột nhiên dâng trào, nghiêng người ôm , hôn , nỡ buông tay.

      Lộ Miểu đỏ mặt né nụ hôn của : “Cũng đâu phải về lại chứ, đừng lo cho em.”

      Kiều Trạch vuốt tóc gì, nhìn đủ rồi mới để xuống xe.

      Lộ Miểu chính thức sống ở bên chỗ Lộ Tiểu Thành.

      Mấy năm gặp, Lộ Tiểu Thành càng chăm sóc người chị là đây nhiều hơn.

      Dường như cậu khá bận, lại trông như thảnh thởi, cả ngày chỉ ở nhà, thỉnh thảng nhận vài cuộc gọi ra ngoài.

      Đối với chuyện vì sao có tiền mà ở ngôi nhà xa hoa thế này, trước sau Lộ Tiểu Thành vẫn luôn dè dặt.

      Thừa dịp cậu ở nhà, Lộ Miểu đến phòng làm việc kiểm tra máy tính của cậu, nhưng phát khả nghi gì.

      Bên Kiều Trạch vẫn như trước chịu nhả phần của Hoàng Thường ra, ngừng giằng co với Hoắc tổng.

      nghĩ mãi , thanh niên hai mươi ba tuổi xuất thân nghèo khó, làm sao có thể bước nắm trong tay cả tập đoàn ma túy lớn như thế, hơn nữa lâu trước đây, cậu ta vẫn chỉ là người vận chuyển hàng giao dịch cho Thương Kỳ và Ngô Man Man.

      cố điều tra sâu hơn theo hướng khác, nhưng Lộ Tiểu Thành xuất giống như ngăn chặn toàn bộ con đường, khiến làm cách nào cũng mò thấy đáy.

      Mùi vị này dễ chịu cho lắm.

      Lộ Miểu cảm nhận ràng lo âu thất bại nơi , mấy ngày nay làm gì liền tìm , cùng ăn với nhau, cùng dạo bên nhau.

      Hôm nay cũng thế.

      Buổi chiều gọi cho Kiều Trạch, nghe được giọng mệt mỏi của , liền lén lái xe đến dưới khu nhà , hẹn cùng ăn.

      Bao mỏi mệt của Kiều Trạch trong nháy mắt tiêu tàn toàn bộ khi gặp , chỉ ở bên nhau lúc nhưng lại biến thành thời khắc khiến cả hai buông lỏng nhất, nhưng tối nay thể ở chung lâu, ngọt ngào đột nhiên bị điện thoại của Châu Mân Mân ngắt đứt.

      Từ sau khi được Trần Nhất Tử đón , số lần Châu Mân Mân tìm ít , nhưng vẫn thường xuyên gọi cho , Lộ Miểu có rảnh thỉnh thoảng cũng đến thăm bé.

      Đối với như thế gặp phải biến cố gia đình lớn như vậy, từ sâu trong tâm Lộ Miểu rất thương bé, bởi vậy gần như luôn nhận điện thoại của bé, ngờ vừa bắt máy, đầu dây điện thoại truyền đến thanh sợ hãi của bé: “Chị ơi, chị làm gì thế, có thể đến nhà em ở với em được ?”

      “Dì ra ngoài rồi, em ra được.”

      Câu tương tự, tình cảnh tương tự khiến Lộ Miểu kinh hãi đứng bật dậy: “Mân Mân, có phải lại nấu gì trong nhà ?”

      có ạ.”

      thanh nho phủ nhận , nhưng vẫn khiến Lộ Miểu mơ hồ thấy bất an trong lòng.

      “Em cứ ở nhà đợi chị lát , chị lập tức đến ngay, biết chưa?”

      Châu Mân Mân ngoan ngoãn đáp “vâng”.

      Kiều Trạch cũng đứng lên, nhìn : “Sao thế?”

      Lộ Miểu lắc đầu: “ biết, cảm giác là lạ.”

      “Lần trước trong nhà Châu Mân Mân cháy cũng gọi điện những lời giống thế với em.”

      trước xem sao .” Kiều Trạch kéo lấy Lộ Miểu, trả tiền xong liền .

      Nơi đây cách nhà Trần Nhất Tử chỉ có mấy phút xe.

      Lúc hai người đến dưới lầu nhận thấy được gì khác thường, vì nhà Trần Nhất Tử được lắp màn che nắng dày, ngờ lúc đến gõ cửa mơ hồ nghe thấy tiếng cháy “lốp đốp”.

      Lộ Miểu gõ cửa, sốt ruột gọi tên Châu Mân Mân, nhưng ai đáp.

      thử vặn nắm đấm cửa, ai dè cửa mở.

      Trong phòng, ánh lửa bập bùng, ngọn lửa lan rộng, Châu Mân Mân đứng trong lửa, im lặng ngoan ngoãn, trong tay bê chậu nước , thấy vẻ bối rối nào, thấy với Kiều Trạch vào thậm chí còn từ từ cười nhàn nhạt với .

      “Chị à, chị đến rồi.”

      Khóe môi cong lên dưới ánh lửa tạo ra cảm giác quỷ dị, Lộ Miểu thất thanh hoảng hốt gọi tiếng: “Mân Mân?”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 117

      Theo bản năng muốn về phía bé, nhưng Kiều Trạch túm chặt lấy tay kéo qua bên: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

      cảnh giác nhìn khắp bốn phía, phát ra điều gì khác thường mới nhìn sang Châu Mân Mân.

      bé vẫn đứng trong ánh lửa, khóc sợ, hoàn toàn thấy vẻ ngoan ngoãn xấu hổ của ngày thường đâu, chỉ còn lại nụ cười quỷ dị và ánh mắt dữ dằn.

      “Chị ơi, chúng ta đốt cháy hết bọn chúng được ?” bé hỏi.

      Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn bé, gọi hai tiếng “Mân Mân”.

      Chợt ánh mắt Châu Mân Mân chuyển sang nghi ngờ, rồi sau đó biến thành kinh hoàng.

      “Lửa… Lửa… Chị ơi, lửa to quá…” bé vừa hét vừa khóc, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

      Kiều Trạch và Lộ Miểu đưa mắt nhìn nhau, tiến lên ôm lấy bé, Châu Mân Mân nằm vai , đột nhiên lại trở nên hung ác, nghiến răng đập mạnh vào vai Kiều Trạch: “Đốt chết các người, đốt chết hết các người…”

      Nhưng khi đến trước mặt Lộ Miểu lại quay về dáng vẻ hoảng loạn sợ sệt, vừa run vừa khóc, dường như bị dọa , ngừng duỗi người về phía Lộ Miểu.

      Kiều Trạch vốn muốn, nhưng Lộ Miểu giơ tay ra.

      Châu Mân Mân được Lộ Miểu ôm lấy từ Kiều Trạch, bé vẫn cúi đầu khóc, vừa khó vừa gọi “chị ơi chị ơi”.

      Kiều Trạch nhìn Châu Mân Mân, rồi lại nhìn Lộ Miểu, che lấy hai người xuống lầu.

      Lính cửu hỏa đến, bắt đầu dập lửa trong phòng.

      Kiều Trạch ôm lấy hai người xuống khu đất an toàn bên dưới, Châu Mân Mân bị dọa sợ ngừng ôm Lộ Miểu khóc, dù Lộ Miểu dỗ thế nào cũng nín được, cũng còn dáng vẻ quỷ dị hung ác trong ngọn lửa vừa nãy nữa.

      Trong lòng Kiều Trạch nghi ngờ, bất kể là trận hỏa hoạn này hay là Châu Mân Mân vừa rồi cũng khiến nảy sinh nghi vấn.

      nhìn Lộ Miểu, sau khi xác định Châu Mân Mân có gì khác thường mới xoay người lên lầu giúp người khác dập lửa.

      Lửa lầu khống chế được cơ bản, thế lửa lớn cũng chẳng , từ phòng khách lan đến phòng ngủ, lính cứu hỏa dập ngọn lửa cháy lan.

      Kiều Trạch đến giúp bọn họ dập tắt những thứ đồ bị cháy trong phòng ngủ.

      Lửa liếm đến giường, Kiều Trạch nhấc nệm lên, dưới giường đặt ít đồ, có túi sợi vải PE và có cả vali xách tay màu đen.

      Túi sợi vải bị lửa đốt cháy, lan dần đến vali màu đe.

      Kiều Trạch kéo vali ra, ngờ vali lại khóa, dùng hết sức mới mở ra được, thứ màu đen đập thẳng vào mắt.

      Kiều Trạch khựng lại, trở tay đóng vali rồi gọi cho Tiếu Trạm.

      Tiếu Trạm nhanh chóng có mặt, đưa thứ đồ đó quay về.

      Kiều Trạch theo mà cùng với Lộ Miểu đưa Châu Mân Mân đến bệnh viện kiểm tra.

      Cơ thể có vấn đề gì, chỉ là về mặt tinh thần, bác si nghi là đa nhân cách phân liệt.

      “Đa nhân cách?” Vì hai chữ này mà tim Kiều Trạch đập thình thịch, nhìn ra Lộ Miểu ngồi ở ngoài với Châu Mân Mân.

      Vừa nãy bác sĩ để Lộ Miểu ôm người vào chẩn đoán, sau đó lại bảo đưa đứa trẻ ra ngoài, có mấy lời hợp trước mặt con nít.

      Bác sĩ gật đầu: “Từ cuộc sống của bé với biểu trước sau và chẩn đoán vừa rồi mà , rất có thể là đa nhân cách phân liệt. Tức là trong cơ thể bé có tồn tại hai hoặc nhiều hơn nhân cách đặc biệt, mỗi người chiếm vị trí chi phối vào thời gian riêng biệt. Những nhân cách này đều độc lập, tự chủ, có trí nhớ riêng, phẩm chất riêng và hành vi riêng của mình, nhưng nhân cách bình thường ban đầu lại biết đến những nhân cách còn lại, mà nhân cách vừa xuất lại có hiểu biết tương đối với nhân cách ban đầu, hơn nữa tính cách của nhân cách mới hoàn toàn bất đồng với nhân cách ban đầu, ví dụ người tốt bụng, người kia có thể rất hung dữ.”

      “…” Trong lòng Kiều Trạch nặng trịch, bất giác nhìn Lộ Miểu cái.

      thấp giọng vỗ về Châu Mân Mân, nghiêng người với Kiều Trạch, bên mặt dịu dàng nhàng, cũng để ý thấy Kiều Trạch nhìn mình chăm chú.

      “Cái đó… thường hình thành trong tình huống thế nào?” lúc lâu sau, Kiều Trạch khó khăn cất lời.

      “Căn bệnh này ở trẻ em bình thường phải chịu qua tổn thương tâm lý nghiêm trọng, có thể là bị ngược đại hoặc chứng kiến bạo lực hay trường tai nạn, vào giai đoạn này nhân cách của chúng vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, lúc gặp tổn thương nghiêm trọng hay kích thích tinh thần quá mức, có thể chúng tách mình ra khỏi nỗi đau đớn xung quanh với những đáng sợ, thông qua cơ chế phòng ngự tinh thần mà tạo ra nhân cách còn lại. Tuổi càng , càng dễ phân liệt hơn.”

      “Mà nhân cách thứ hai khi bị đặt vào tình hình nguy hiểm bị thương mới xuất để giúp đỡ, hoặc chỉ là để tranh thủ đồng cảm của người yếu đuối, hoặc dùng để phản kháng kẻ mạnh, cũng có thể là những tình huống khác. Những chuyện xảy ra trong cuộc đời bé này khiến trong cơ thể bé nảy sinh ra nhân cách báo thù.”

      “Nếu bé bị thương mà kịp thời điều trị, nhân cách xuất này luôn có thể tự do ra ngoài khi trưởng thành, nếu sau này gặp lại tình cảnh hay chuyện tương tự, bị đả kích đến tinh thần có thể đột nhiên chuyển sang thân phận hoàn toàn khác, tất cả tư tưởng tình cảm cùng lời việc làm đều dựa theo ý của nhân cách này, lúc này quên hẳn thân phận trước đó, giống như đổi thành người hoàn toàn khác mặt tâm lý. Loại chuyển hóa này bình thường là phát sinh đột ngột, khi nhân cách bắt đầu chiếm lấy chủ thể nhân cách ban đầu biết được, cũng có thể quên chị xảy ra.”
      “Đứa bé này phải được trị liệu.” Bác sĩ .

      Ông ấy còn gì nữa nhưng Kiều Trạch nghe thấy, đầu vang lên “ong ong”, tay chân lạnh toát, cả người như bị giội gáo nước lạnh, ánh mắt vô thức nhìn Lộ Miểu ở bên ngoài, cái nhìn đong đầy phức tạp.

      Lộ Miểu vừa quay đầu thấy nhìn mình, sắc mặt tái nhợt nặng nề khiến bất giác đứng lên, lo lắng hỏi : “Sao thế?”

      Kiều Trạch lắc đầu với : “ sao.”

      Trò chuyện với bác sĩ thêm lúc nữa mới ra ngoài.

      Lúc này Trần Nhất Tử cũng vội vàng chạy đến, theo còn có cả Từ Gia Diên, bước chân gấp gáp, lúc thấy Lộ Miểu ôm Châu Mân Mân mới dừng bước.

      “Mân Mân sao chứ?” Trần Nhất Tử lo lắng hỏi.

      Từ Gia Diên nhìn Kiều Trạch, rồi lại nhìn Lộ Miểu, bước lên chào hỏi.

      sao.” Lộ Miểu , rồi để ấy ôm lấy Châu Mân Mân ngủ.

      “Cơ thể có vấn đề gì lớn.” Kiều Trạch nòi, rồi chỉ máy bán nước tự động trong đại sảnh, nghiêng đầu với Lộ Miểu, “ lấy nước giúp .”

      “Vâng.” Lộ Miểu đáp tiếng rồi đứng lên .

      Kiều Trạch nhìn Từ Gia Diên với Trần Nhất Tử: “Bác sĩ , có thể Châu Mân Mân có hai nhân cách phân liệt.”

      Sắc mặt Từ Gia Diên tái nhợt trong phút chốc.

      Bỗng trái tim Kiều Trạch như rơi xuống vực thẳm.

      Lộ Miểu nhanh chóng đem nước về, thấy khí dường như đúng cho lắm, lo lắng nhìn Kiều Trạch: “Sao thế?”

      sao.” Kiều Trạch lấy nước, “Vì năm này gia đình Châu Mân Mân biến đổi quá nhân nên tình thần có thể xuất vài vấn đề, phối hợp trị liệu là được.”

      Dặn dò vài câu với Trần Nhất tử, rồi kéo Lộ Miểu rời .

      Dọc đường Kiều Trạch gì, chỉ im lặng lái xe, Lộ Miểu trò chuyện với mấy lần nhưng chỉ đáp lại bằng nụ cười.

      Lúc về đến nhà xuống xe, Lộ Miểu chủ động ôm tay , chợt phát tay rất lạnh, thậm chí trong lòng bàn tay còn mơ hồ có lớp mồ hôi mỏng, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

      “Rốt cuộc làm sao thế?” ngẩng đầu hỏi , “Tay lạnh lắm.”

      Ngữ khí vẫn dịu dàng nhàng như trước, con ngươi trong đêm đen cũng long lanh như có thể nhéo ra nước, trong mắt đều là lo lắng, chút che dấu.

      Kiều Trạch lắc đầu, rút tay ra, đột nhiên ôm vào lòng, ôm rất chặt, Lộ Miểu bị tay siết chặt đến phát đau.

      Phản ứng của khiến hoảng hốt, dám lộn xộn, cứng người để mặc ôm, ngây ngốc hỏi : “Rốt cuộc là làm sao thế?”
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 118

      có gì.” Câu trả lời của vẫn chỉ là ba chữ nhàn nhạt như cũ.

      Lúc về đến nhà, cửa vừa khép liền xoay người lại, ôm lấy cúi đầu hôn.

      Tuy bình thường Kiều Trạch thích bất ngờ hôn như thế, nhưng hiếm khi như lúc này, gì mà chỉ ôm vào lòng, cúi đầu hôn , đến động tác cũng có chút nôn nóng, giống như con thú mệt nhoài, nóng lòng phá bỏ điều gì đấy, rồi lại dịu dàng thương tiếc, lưu luyến, lại như mang theo cảm giác tuyệt vọng đến chết, từ lúc hôn cho đến khi tiến vào, mỗi động tác của vừa sâu vừa dùng sức, mười ngón tay đan chặt lấy từ đầu đến cuối, đôi mắt nhìn chăm chú, lần lại lần gọi tên .

      Sau nửa đêm, bị giày vò vào giấc ngủ.

      nhìn gương mặt say ngủ của , lại chẳng cách nào chợp mắt nổi.

      Người ngay trước mắt, yên lành ngay trước mắt, lại khiến khỏi sợ hãi. Từ khi mấy chữ “đa nhân cách” chui vào đầu, cái cảm giác hoảng loạn như rơi vào hầm băng khiến cách nào xua tan.

      Lúc bị thương, hoàn toàn khong nhớ được đêm hôm đó. Những đêm ở Macau, từ khi gặp phải Trần Kỳ, phản ứng kỳ lạ của trong lúc ngủ say, “ ta giết Nhậm Vũ” của Trương Khởi, “chị ấy là kẻ điên” của Từ Gia Thiên, ánh mắt kì quái nhìn trong đêm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cùng với sắc mặt tái nhợt của Từ Gia Diên khi đối mặt với Châu Mân Mân bị “đa nhân cách”, tất cả lời giải thích thông suốt nay dường như vì ba chữ “đa nhân cách” mà trở nên hợp lý.

      Suy đoán như thế khiến Kiều Trạch khủng hoảng, ràng Châu Mân Mân mới đa nhân cách, phải Lộ Miểu.

      ngừng tự với mình rằng, Lộ Miểu cách nào tồn tại vấn đề như thế, cố gắng đến thế, dốc sức tránh gông xiềng của số phận mà sống tốt, ấy thể nào có vấn đề như vậy được.

      Lộ Miểu trong tối nay quả hề có vấn đề mà lo lắng, cả đêm ngủ rất say, an nhàn. Hôm sau khi tỉnh lại, đó vẫn là ngây ngô mà quen thuộc, lúc chào hỏi cùng hai má vẫn vì xấu hổ mà đỏ ửng lên.

      Kiều Trạch giấu tìm bác sĩ chuyên gia tâm lí, triệu chứng của với bác sĩ, nhưng do có mặt để hỏi chẩn bệnh, nên bác sĩ thể đưa ra đáp án chính xác được.

      Tình trạng của , cũng có thể là mất trí nhớ mang tính chọn lựa, xuất phát từ việc bảo vệ bản thân mà lựa chọn quên những đau khỏ.

      Kiều Trạch tình nguyện tin vào vế sau.

      cân nhắc hồi rồi ra Châu Mân Mân bị “đa nhân cách” với Lộ Miểu, nếu trước đó bé tận mắt chứng kiến mẹ mình bị xâm phạm mà cố ý phóng hỏa để cứu mẹ, có thể giải thích được nguyên nhân bé hai lần mình ở nhà đốt lửa.

      Người hiểu tình hình đêm đó nhất, Lộ Miểu nghĩ đến Đinh Lệ ở trại cai nghiện.

      tìm Đinh Lệ.

      Mấy tháng gặp, sắc mặt Đinh lệ tốt lên nhiều, tinh thần cũng khá hẳn lên.

      Lộ Miểu ra chuyện Châu Mân Mân bị đa nhân cách với ấy, Đinh Lệ kinh hãi lúc lâu, nước mắt đua nhau chảy xuống, kiềm chế được bật khóc nức nở.

      Tối hôm đó, Châu Mân Mân thấy mẹ bị “chơi” luân phiên quả cầm lấy cây nến thơm bàn cứu mẹ, bé đốt khăn trải bàn, vừa khóc đẩy những người người mẹ bé ra, vừa gào thét “đốt chết mấy người, đốt chết mấy người”, phản ứng giống hệt vào tối hôm Kiều Trạch cứu bé.

      Kết hợp với ý kiến của bác sĩ tâm lí và thăm dò trường, về cơ bản Kiều Trạch có thể nhận định, Châu Mân Mân hai lần đốt cháy đều là cố ý. bé ở nhà mình, nửa đêm tỉnh lại, thời gian nhiều lắm, nến thơm được đốt trong phòng có thể trở thành vật đánh thức nhân cách còn lại trong bé, trước đó cứu được mẹ nay trở thành chấp niệm trong người, lần lại lần, cố gắng thông qua cách hủy diệt này để cứu mẹ quay về.

      bé rất mẹ mình.

      Đây là Đinh Lệ với Lộ Miểu.

      Kiều Trạch có thể giải thích lần đầu tiên Châu Mân Mân gây ra là do có mặt Châu Kỳ, nhưng lần thứ hai, Trần Nhất Tử vắng còn đáng nghi hơn, hơn nữa điều khả nghi chính là, Kiều Trạch phát được vật dưới giường ta.

      Ngày hôm sau Tiếu Trạm đem kết quả kiểm tra súng cho biết.

      Thứ giấu trong nhà Trần Nhất Tử là đồ , loại đạn dùng trong súng giống hệt đạn bắn chết Lê Viễn Tường.

      Kết quả giám định là phó cục trưởng Lưu tự mình giao cho Kiều Trạch, lúc có kết quả, hai người đưa mắt nhìn nhau.

      Kĩ thuật bắn súng chính xác như thế, trước đó Kiều Trạch đoán nghi phạm ít nhất là vận động viên bắn súng nghiệp dư. Từ khi tốt nghiệp đại học xong, Trần Nhất Tử luôn theo bên cạnh Từ Gia Diên, làm công việc thư kí, hề dính dáng gì đến mấy chuyện bắn nhau.

      “Điều tra Trần Nhất Tử.”

      Cuối cùng Kiều Trạch lạnh giọng , phân phó xong liền đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Miểu, muốn cùng thăm Châu Mân Mân.

      Châu Mân Mân được đón về nhà Trần Nhất Tử, mẹ của ta cũng đến giúp chăm sóc bé.

      Kiều Trạch với Lộ Miểu đến cả Trần Nhất Tử và mẹ đều có ở nhà, mẹ ta ra mở cửa, Trần Nhất Tử tìm đồ, phát ra hai người bọn họ vào nhà, người tìm kiếm đồ trong phòng ngủ, vừa tìm vừa hỏi mẹ: “Mẹ, hai ngày nay mẹ dọn phòng, có thấy cái hộp màu đen con để dưới giường đâu ?”

      Hỏi xong ngẩng đầu lên trông thấy Lộ Miểu và Kiều Trạch vào nhà, áy náy cười với bọn họ, đứng lên đến chào hỏi.

      Kiều Trạch vừa đổi giày vừa thản nhiên quan sát Trần Nhất Từ, người cao, hơi gầy, dáng người cân nặng hoàn toàn phù hợp với suy đoán về nghi phạm ban đầu của .

      Trần Nhất Tử thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu đều thay giày vội cười ngăn cản: “ cần thay đâu, lát nữa quét lại là được.”

      sao, làm bẩn nhà hay cho lắm.” Kiều Trạch , mượn lúc xoay người thay giày mà quét mắt nhìn giày, giày ăn khớp.

      Lúc này Châu Mân Mân ôm búp bê ra, người khôi phục lại dáng vẻ nhút nhát ngày thường, gọi Lộ Miểu tiếng “chị ơi”, rồi về phía .

      bé luôn có cảm giác ỷ lại khó hiểu vào Lộ Miểu.

      Kiều Trạch nhìn bé gầy yếu bất lực đứng trước mặt, chợt trước mắt lên Lộ Miểu lúc lên năm lên sáu.

      bé là do biến cố gia đình, còn Lộ Miểu lại là bị ngược đãi trong thời gian dài và đột nhiên bị vất bỏ.

      người là bất chợt từ thiên đường rơi xuống địa ngục, người là tinh thần bị xâm phạm về lâu dài, cuối cùng sợ hãi trở thành , mức độ tổn thương đều như nhau.

      Kiều Trạch sợ là ngay lúc này, người Châu Mân Mân, vô hình trung xuất Lộ Miểu lúc , vào thời điểm còn biết.
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 119

      Vì suy nghĩ này mà trái tim vừa buông lỏng của Kiều Trạch lại thoáng nhảy lên, như bị ai đó bóp chặt, treo trung, cách nào rơi xuống được.

      Lộ Miểu mơ hồ cảm thấy được yên lòng, sau khi thăm Châu Mân Mân được lúc, bèn đợi ra về.

      Có vẻ như Trần Nhất Tử thở phào hơi khi bọn họ về.

      Từ khi vào nhà Kiều Trạch bình tĩnh quan sát ta, ánh mắt và những hành động lén lút của ta tiết lộ chính ta vô cùng lo lắng bất an.

      Súng biến mất khiến ta yên lòng hổi.

      Lúc và Lộ Miểu vào nhà, ta vờ như bóng gió hỏi , liệu trong ngày giúp dập đám cháy đó có trông thấy chiếc hộp màu đen hay .

      ta là đồ bạn gửi lại ở nhà mình, tương đối quan trọng.

      ràng ta biết thứ đồ trong chiếc hộp đó là gì.

      “Hình như hai ngày nay có tâm phải.” thanh dịu dàng của Lộ Miểu cắt đứt luồng trầm tư của .

      Hai người mới ra khỏi nhà Trần Nhất Tử, vừa lên xe.

      Lộ Miểu thấy hết nhìn Châu Mân Mân lại nhìn , cảm thấy bình thường, ánh mắt nhìn mang theo mấy phần suy nghĩ sâu xa, nhưng từ trước đến nay giỏi nhất là việc che giấu tâm tư, khiến thể đọc được chút gì từ gương mặt .

      thích cảm giác này.

      thích ở trước mặt mà cũng kín đáo khó lường.

      Kiều Trạch quay đầu sang nhìn , cũng nhìn , trong mắt là dịu dàng vô hạn.

      Bao trùm lấy im lặng bình thản, tựa như dòng suối mát, êm ả mềm mại.

      nhịn được duỗi tay ra ôm lấy .

      Lộ Miểu hơi giãy dụa, ấp úng : “ đừng có lần nào cũng buồn bực im lặng như vậy nữa mà.”

      như vậy khiến em rất sợ.”

      “Em sợ cái gì?” Kiều Trạch buông ra, véo lấy mũi , “ chỉ đau đầu vì vụ án này thôi.”

      Vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.

      Tiếu Trạm gọi điện đến: “Kết quả giám định có rồi. Dấu mòn của loại đạn khớp như đúc.”

      Kiều Trạch: “Được rồi.”

      tắt máy, quay đầu lại nhìn Lộ Miểu.

      có chút việc phải đến cục chuyến, em muốn về nhà nghỉ ngơi hay đến chỗ của Lộ Tiểu Thành?”

      Lộ Miểu nghĩ lúc: “Đến chỗ Lộ Tiểu Thành . Hôm nay cậu ấy vắng, em muốn về tìm xem liệu có manh mối gì .”

      Kiều Trạch gật đầu, đưa đến cửa biệt thự nhà Lộ Tiểu Thành rồi mới lái xe đến chỗ phó cục trưởng Lưu.

      Người vừa bước vào văn phòng của phó cục trưởng Lưu, Kiều Trạch liền thuận tay đóng cửa lại, lấy khăn tay từ túi áo khoác ra, khăn tay có dấu chân mơ hồ.

      Nhân lúc đổi giày ở nhà Trần Nhất Tử, thừa dịp ta chú ý, Kiều Trạch lén in lấy dấu giày du lịch của ta lên đó.

      Phó cục trưởng Lưu cầm lấy, nhìn lúc rồi đưa cho người khác kiểm tra. Nhưng chưa kiểm tra được gì người mà ông ta cài đặt theo dõi Trần Nhất Tử gọi điện đến, Trần Nhất Tử ra ngoài.

      Trong lần điều tra này, Trần Nhất Tử với Lê Viễn Tường hề có chút liên quan nào, ta có động cơ giết người, nên Kiều Trạch đoán là được người ta nhờ.

      Trong thời gian ngắn ngủi ở nhà Trần Nhất Tử, thấy ta luôn ở vào trạng thái bất an khi mất súng, thứ quan trọng như vậy bị mất, nhất định ta phải tìm người đứng đằng sau thương lượng.

      Kiều Trạch dựa vào tin nhắn của cảnh sát giám sát hành tung của Trần Nhất Tử gửi đến, liền bám theo để theo dõi.

      đoán Trần Nhất Tử chắc chắn tìm Từ Gia Diên, nhưng ngờ là ta lại đến căn biệt thự của Lộ Tiểu Thành.

      Kiều Trạch bám sát dọc đường đến gần biệt thự của Lộ Tiểu Thành, nhìn thấy ta từ từ lái xe vào trước sân, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Miểu.

      Lộ Miểu mới vừa về đến nhà lâu, trong phòng có ai.

      vốn định nhân dịp Lộ Tiểu Thành vắng mà lục soát phòng sách của cậu ta. Lúc này ở phòng sách, vừa mới tìm đồ trong ngăn kéo điện thoại vang lên, tính bắt máy lại mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức đóng ngăn kéo lại, lách mình ra khỏi cửa, thuận tiện bắt máy.

      “Từ Gia Diên ở chỗ em ư?” Vừa kết nối cuộc gọi, Kiều Trạch hỏi câu đầu đuôi.

      Lộ Miểu sửng sốt: “ có…”

      Đuôi mắt thoáng thấy cửa lớn dưới lầu đẩy ra, cũng nhìn thấy Trần Nhất Tử vào.

      Bước chân của khựng lại, theo bản năng nhìn về phía ta.

      Trần Nhất Tử đứng dưới lầu thấy được , sau khi quét mắt nhìn khắp phòng lấy điện thoại ra gọi điện.

      tới lát sau, Lộ Miểu loáng thoáng nghe thấy có thanh truyền đến từ phòng đánh bài ở đằng sau.

      Lộ Miểu kinh ngạc quay đầu lại nhìn phòng đánh bài.

      Sáng nay trước khi , Lộ Tiểu Thành có với rằng hôm nay có việc phải ra ngoài, lúc nãy về cố ý gọi Lộ Tiểu Thành mấy tiếng, cũng đẩy cửa các căn phòng khác xem thế nào, sau khi chắc chắn có ai mới vào phòng sách.

      Nhưng lại ngờ trong nhà còn có người.

      Gần như theo bản năng, Lộ Miểu lách người vào phòng.

      đầy lát, phòng đánh bài được đẩy ra từ bên trong, Lộ Tiểu Thành vừa ngáp vừa bước ra, người nhìn như vừa tỉnh dậy, người còn mặc bộ quần áo ở nhà tối màu.

      góc trong phòng có đặt chiếc sạp mềm nghỉ ngơi, Lộ Miểu đoán có lẽ Lộ Tiểu Thành ngủ ở bên trong nên phát ra.

      Trần Nhất Tử bước lên lầu, nhìn Lộ Tiểu Thành, hai tay khoanh trước ngực: “ xảy ra chuyện rồi.”

      Lộ Tiểu Thành mới ngáp nửa bèn dừng lại.

      Cậu nhìn ta cái, rồi đưa mắt nhìn phòng Lộ Miểu, nhấc chân đến gần.

      Lộ Miểu nhanh chóng trốn vào tủ quần áo.

      Lộ Tiểu Thành ở ngoài cửa gọi hai tiếng, có ai trả lời mới đóng cửa rời .

      Xuyên qua ván cửa, Lộ Miểu mơ hồ nghe thấy cậu với Trần Nhất Tử: “Đến phòng sách.”

      Lộ Miểu đợi tiếng bước chân rời xa mới ra khỏi tủ quần áo, bật máy tính lên, lâu sau, Lộ Tiểu Thành với Trần Nhất Tử nhanh chóng xuất màn hình.

      nhân lúc Lộ Tiểu Thành để ý cài máy theo dõi vào.

      Trong phòng sách, Trần Nhất Tử dựa vào bàn máy tính mà đứng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn thẳng vào Lộ Tiểu Thành: “ thấy súng đâu.”

      Lộ Tiểu Thành khó hiểu nhìn ta cái: “Súng gì?”

      Trần Nhất Tử: “Súng giết Lê Viễn Tường.”

      Trong lòng Lộ Miểu đập “thình thịch”, nhìn sang Lộ Tiểu Thành.

      Gương mặt bình tĩnh của Lộ Tiểu Thành che toàn bộ cảm xúc của cậu, nhưng cậu vẫn khá cẩn thận, lấy tay che môi ho tiếng, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

      “Chị tôi ở đây.” Cậu ta .

      Trong mắt Trần Nhất Tử xẹt qua tia kinh ngạc, lập tức nhìn ra cửa: “Cậu sợ ta biết?”

      ta biết sao?” ta , “Nhưng chị cậu lạ lắm, tôi còn nhớ…”

      Trần.”

      Lộ Tiểu Thành ngắt lời ta, đưa mắt nhìn đồng hồ: “ về trước , lần khác tôi hẹn sau.”

      xong xoay người mở cửa phòng, tiễn khách.

      Lộ Miểu đóng máy tính lại, hai tay lạnh cóng.

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần, rồi lại dần xa.

      Lộ Miểu mở cửa phòng ra, đứng ở đầu cầu thang. Lộ Tiểu Thành vừa tiễn Trần Nhất Tử về xong, ngẩng đầu lên liền thấy .

      “Chị?” Cậu ngạc nhiên gọi tiếng, đưa mắt nhìn xung quanh, “Chị về từ lúc nào thế?”

      “Chị về lâu rồi.” Lộ Miểu , bước xuống lầu, “Người ban nãy… là thư ký của trai à?”

      Lộ Tiểu Thành do dự lúc rồi gật đầu: “ Từ bảo ấy đến đưa vài thứ cho em.”

      Lộ Miểu: “Chị nhớ trước đây ấy có với chị, ấy biết tăm tích của em.”

      Lộ Tiểu Thành nhìn chằm chằm : “Chị… Chị xem em bây giờ , về với về cũng có gì khác nhau đâu chứ.”

      Lộ Miểu mấp máy môi gì, bước đến trước bàn, lấy túi đồ từ trong túi quần ra, chính là túi ma túy giả lúc trước Kiều Trạch đưa cho phòng thân.

      ném thứ đồ kia lên bàn, đổ đồ bên trong ra, cầm lấy bật lửa bàn, làm như muốn đốt.

      Lộ Tiểu Thành biến sắc, xoay người nhào qua phía , chụp lấy tay .

      “Chị, chị làm gì thế hả?” Cậu quát lớn tiếng.

      Lộ Miểu nhìn cậu đầy kì quái: “Hít.”

      phải bây giờ cậu làm việc này sao?” Lộ Miểu , “Có càng nhiều người giống chị, cậu mới có thể kiếm tiền mà, phải ư?”

      Đột nhiên Lộ Tiểu Thành mất khống chế, dùng sức cướp lấy bật lửa tay , bàn tay to quét qua bàn, những thứ bên đều rơi xuống đất.

      Lộ Miểu ngỡ ngàng nhìn cậu.

      Lộ Tiểu Thành cũng nhìn , khóe môi mím chặt, đôi môi run rẩy, ánh mắt ghim chặt vào người .

      “Chị, chị đụng vào những thứ này sao?”

      “Vì sao chị lại muốn đụng đến nó?” Cậu hỏi, giọng có vẻ khàn khàn.

      Lộ Tiểu Thành như thế khiến khó chịu, cho dù cách xa nhiều năm, cậu vẫn luôn là Lộ Tiểu Thành như ngày xưa, lòng dạ vì mà nghĩ.

      muốn thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ cắn môi khẽ hỏi cậu: “Tiểu Thành, cậu ghét chị đụng vào những thứ đó, vậy vì sao cậu còn buôn lậu?”

      Lộ Tiểu Thành quay đầu sang chỗ khác.

      “Sao cậu lại là Hoắc tổng?” hỏi, “Cậu là Hoắc tổng sao? Vì sao cậu phải buôn lậu hả Lộ Tiểu Thành?”

      Lộ Tiểu Thành vẫn đáp, hầu kết lên xuống kịch liệt.

      Lộ Miểu chán nản ngồi xuống ghế: “Tiểu Thành, trước kia chị cảm thấy cậu là bị người ta ép buộc, cậu có nỗi khổ của riêng, mỗi lần nghĩ đến việc chị hại cậu thành ra như thế, chị vô cùng khó chịu. Nếu chị tìm được cậu, chị nhất định để cậu cai nghiện, sau đó chúng ta bắt đầu lại lần nữa. Nhưng vì sao cậu lại nhúng tay vào việc đó, ràng cậu ghét nó đến thế kia mà.”

      Dứt lời, giọng cũng nghẹn ngào, hai mắt đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn Lộ Tiểu Thành: “Tiểu Thành, vì sao cậu phải như thế?”

      “Rốt cuộc đêm hôm đó xảy ra chuyện gì, vì sao cậu lại buôn nó, vì sao cậu trở thành Hoắc tổng?”

      Lộ Tiểu Thành im lặng hồi: “Chị, chị đừng hỏi nữa.”

      Cậu gì hết.

      Lộ Miểu rất khó chịu, từ khi Lộ Tiểu Thành xuất , mỗi ngày của đều như chịu giày vò.

      Nếu cậu là Hoắc tổng, nếu cậu buôn bán ma túy, đó là tội chết.

      Tội chết! Người em trai tìm hơn năm năm, cuối cùng chỉ để lại cho bản án tử hình.

      “Tiểu Thành.” Lộ Miểu khóc nấc lên, “Chúng ta rút tay, tự thú có được ?”

      “Nếu cậu xảy ra chuyện gì hay, chị với bố mẹ biết làm sao bây giờ?”

      Lộ Tiểu Thành đáp lời .

      Trái tim Lộ Miểu rơi xuống vực thẳm.

      “Vì sao cậu lại thành ra thế này?” hỏi, cúi đầu líu ríu, ai trả lời , im ắng dần bao phủ khắp căn phòng.

      Ngực bị bịt nghẹn khiến suýt nữa thở nổi, áp lực trong mấy ngày liên tiếp vừa qua gần như đè lấy .

      Dường như đến giây Lộ Miểu cũng đợi được nữa, đứng bật dậy mở cửa phòng lao ra ngoài.

      biết mình muốn đâu, chỉ muốn chạy đến nơi thông thoáng, người ra khỏi sân mục đích, đến đầu đường bỗng bị tiếng còi xe làm bừng tỉnh.

      mờ mịt nhìn xung quanh, thấy xe của Kiều Trạch.

      dừng xe bên cạnh , ló đầu ra khỏi cửa kính.

      xảy ra chuyện gì?” Kiều Trạch hỏi.

      Lộ Miểu lắc đầu, mở cửa ghế phụ ra, lúc quay đầu lại nhìn Kiều Trạch mắt mũi đỏ ửng, kiềm nén được cảm xúc, khàn giọng với Kiều Trạch: “Ôm em .”

      Cả người nhào vào lòng Kiều Trạch, bả vai run lên, cùng với giọng nghẹn ngào đầy áp lực, từng giọt nước mắt nóng hổi nhanh chóng thấm ướt vạt áo trước ngực .

      “Lộ Miểu?” lo lắng cúi đầu nhìn .

      càng lúc càng ngừng khóc, nhìn như rất muốn kiềm chế cảm xúc nhưng nổi, vừa khóc vừa ngừng hỏi , “Kiều Trạch, phải làm sao bây giờ?” “Kiều Trạch, em biết bây giờ phải làm sao nữa?” “Tại sao cậu ấy…”

      Cả người khóc như rút hết sức lực.

      chưa từng thấy bất lực đau lòng như vậy bao giờ, nhưng ngoại trừ ôm ra, để mặc phát tiết, thể làm được gì.

      Nhiều lúc nghĩ, nếu năm mười bảy tuổi Lộ Tiểu Thành thôi học, đến cửa tiệm của Nhậm Vũ, quen Trương Khởi, hoặc biết cách chọn bạn mà chơi, liệu có khi nào bị lừa hít ma túy, cũng có cái đêm của năm năm trước, lại càng có ngày hôm nay?
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 120

      Lộ Miểu khóc rất lâu, lúc dừng lại giọng khản đặc, hai mắt sưng đỏ, nhìn rất thảm hại.

      chưa từng khóc trước mặt người khác, cho dù có thân mật với Kiều Trạch đến mức này chăng nữa, lúc bình tĩnh lại đối mặt với Kiều Trạch vẫn khó tránh khỏi xấu hổ, hơi né tránh ánh mắt .

      “Xin lỗi.” sụt sịt mấy cái, xin lỗi vì bản thân kiềm nén được cảm xúc.

      ở bên nhau thời gian, đối với , Kiều Trạch vẫn là người đàn ông của công việc, nghiêm khắc lạnh lùng, cực kỳ để ý đến nguyên tắc, xen lẫn cảm xúc cá nhân vào công việc thế này thích hợp.

      Kiều Trạch gì, chỉ cần nhìn lần là lòng lại đau thêm.

      được nhiều câu an ủi, chỉ rút khăn giấy ra, cẩn thận lau khô nước mắt .

      bảo phải biết kiên cường, cũng khuyên xem tình hình thế nào , đủ kiên cường lắm rồi, kiên cường vượt qua cả tưởng tượng của .

      “Nếu khó chịu, muốn khóc cứ khóc .” thấp giọng , cầm lấy khăn giấy chấm từng chút lên khóe mắt , “Miểu ngốc à, trước khi là cấp của em chính là bạn trai em, là người nắm tay em hết tương lai này.”

      “Chúng ta kết hôn, sinh con, có gia đình của riêng mình.” chậm rãi , “Càng lúc chúng ta càng gần gũi nhau hơn, là hai người thân mật nhất, nương tựa vào nhau nhất thế giới này. Cho nên bất kể xảy ra chuyện gì, em đừng loại mình ra khỏi thế giới của .”

      “Chúng ta là tổng thể, cả em và đều là phần của hai bên, hiểu chưa?”

      Lộ Miểu ngước mắt nhìn , đôi mắt sưng đỏ vì khóc nay có chút ươn ướt.

      Kiều Trạch cúi đầu hôn , đuôi mắt trông thấy chiếc xe hơi đỏ thẫm mất khống chế lao về phía này.

      Kiều Trạch cấp tốc đẩy Lộ Miểu ra, tay kia nhanh chóng khởi động xe, quay nhanh vô lăng sang hướng khác, tránh chiếc xe màu đỏ lao đến kia, khiến đầu xe đâm thẳng vào vành đai ven đường, còn chiếc xe màu đỏ ấy cũng tông vào vách tường đối diện mà dừng lại.

      Kiều Trạch vội vàng quay đầu lại nhìn Lộ Miểu, thấy bị thương mới yên lòng, mở cửa xe bước xuống.

      Cửa xe màu đỏ cũng bật mở, Hoàng Giai Ngâm thân áo đen run rẩy bước xuống, người nhìn có vẻ bị đâm ít, bước lắc lư, ánh mắt nhìn Kiều Trạch còn mang theo mấy phần khiêu khích.

      Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn Hoàng Giai Ngâm, rồi nhìn sang Kiều Trạch.

      Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cái: “Em về trước .”

      Lộ Miểu gật đầu, bước xuống xe về trước.

      Kiều Trạch nhìn theo vào biệt thự của Lộ Tiểu Thành rồi mới xoay người lên xe, lái xe rời .

      Hoàng Giai Ngâm đuổi theo.

      Kiều Trạch lái xe đến biệt thự nhà họ Hoàng, trực tiếp vào thẳng phòng sách nhà họ Hoàng.

      Hoàng Giai Ngâm theo sau, sắc mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Kiều Trạch gì, cuối cùng nhịn được nữa.

      “Giang Hành, đừng quên bây giờ dựa vào em, công khai ôm ấp con đàn bà khác như thế, sợ em khiến chỉ còn hai bàn tay trắng ư?”

      Kiều Trạch quay đầu lại nhìn ta: “Chúng ta chỉ hợp tác.”

      Rồi nghiêng người tìm trong ngăn kéo, lấy ra cây súng, bất thình lình chĩa họng súng vào Hoàng Giai Ngâm.

      Sắc mặt Hoàng Giai Ngâm cứng lại, lạnh lùng nhìn .

      phải vừa rồi muốn đâm chết tôi sao?” Kiều Trạch , nhanh chóng xoay cổ tay nhắm súng vào mình, “Bây giờ tôi cho cơ hội.”

      Hoàng Giai Ngâm nhận lấy súng.

      Kiều Trạch đặt súng lên bàn, quay người lấy xấp tài liệu trong ngăn kéo ra, đó chính là danh sách cung cấp hàng cho hai tuyến dưới trong tay Hoàng Thường.

      cầm tài liệu quơ quơ với ta: “Chúng ta hợp tác chỉ có mục đích, Thương Kỳ và Hoắc tổng, báo thù của , tôi lấy tiền của tồi.”

      “Còn những thứ khác,” ném tài liệu lên bàn, “Đều dựa vào chuyện chính.”

      Hoàng Giai Ngâm nhìn hồi lâu, cuối cùng thái độ cũng mềm .

      “Giang Hành à, còn phải là em ghen sao, tâm tư của em chẳng lẽ ?”

      Bước lên toan ôm lấy cánh tay , nhưng Kiều Trạch xoay người né , chìa tay ra với ta: “Đoạn băng quay Cao Viễn trước khi chết đâu?”

      Đây phải là lần đầu tiên Kiều Trạch đòi Hoàng Giai Ngâm, nhưng quả Hoàng Giai Ngâm cũng chưa từng trông thấy đoạn băng đó bao giờ.

      “Em biết bố em giấu đồ ở đâu, ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên em xem nó.” ta nhấn mạnh, “Nếu có thể tìm được em giấu làm gì?”

      Kiều Trạch chăm chú nhìn ta lúc lâu, cuối cùng gật đầu, xoay người lục tung đồ lên.

      Hoàng Giai Ngâm bước đến tìm giúp, vừa tìm vừa : “ tìm thứ đó để làm gì? Sao, vẫn còn muốn tìm bố em báo thù à?”

      “Dù sao cũng phải biết rốt cuộc lúc ấy sao lại thành ra như vậy.”

      Kiều Trạch lạnh lùng đáp, tìm quanh trong phòng hồi mà vẫn tìm được thứ gì tương tự như thẻ nhớ, cũng tìm mấy lần trong máy tính, nhưng lại chẳng tìm được gì.

      “Bao giờ tìm được em với .” Đóng ngăn kéo lại, Hoàng Giai Ngâm , suy nghĩ chút rồi hỏi , “Bây giờ chúng ta với Hoắc tổng giằng co đến khi nào?”

      Từ sau lần gặp Lộ Tiểu Thành, Kiều Trạch chịu đàm phán với cậu ta, tất cả hàng hóa đều nắm chặt thả, gần đây bên Thương Kỳ mực thúc giục phải xuất hàng, hơn nữa còn mượn lượng hàng lớn trong thành phố An để chuyển ra nước ngoài, người ở bên kia cũng liên tục đòi hàng, bên Thương Kỳ càng lúc càng đứng ngồi yên, còn Lộ Tiểu Thành trước sau vẫn án binh bất động.

      Ý của cậu ta rất , phải đem đồ về lại tay mới tiếp tục tiến hành bước tiếp theo, Lộ Tiểu Thành yên tâm về cả và Hoàng Giai Ngâm.

      Bình thường Hoàng Giai Ngâm chủ động nhắc đến chuyện làm ăn.

      Kiều Trạch nhìn ta cái: “Cũng đến lúc thôi giằng co rồi, chủ động xuất kích.”

      mặt Hoàng Giai Ngâm xẹt qua ý mừng rỡ: “Em cũng nghĩ như vậy.”

      “Số hàng mà lần này Thương Kỳ thúc giục cấp bách là của khách quen của bố em, em cũng quen ông ấy, dù sao ém hàng cũng phải cách hay, cũng công bằng với ông ấy.” Hoàng Giai Ngâm , “Sau này chúng ta tiếp quản các mối làm ăn của cả tập đoàn, bây giờ đắc tội với khách hàng quen thuộc ổn lắm.”

      Kiều Trạch nhìn ta như có suy nghĩ: “Trước kia cũng theo bố mình bàn chuyện làm ăn à?”

      Hoàng Giai Ngâm khẽ hất cằm: “Sao, giống à?”

      Kiều Trạch cười đáp. Số hàng này là vận chuyển ra nước ngoài, lại là khách quen, số lượng lớn, bên Hoắc tổng cũng luôn để mắt đến nó.

      Vụ làm ăn có thể khiến Hoắc tổng phải để ý đến…

      Kiều Trạch trầm ngâm lúc: “Được, sắp xếp .”

      “Nhưng ít nhất trong số người phụ trách giao dịch phải có người bên tôi.” Kiều Trạch nhấn mạnh.

      Hoàng Giai Ngâm cũng sảng khoái: “Được thôi.”

      Người Kiều Trạch muốn cử chính là Lộ Miểu.

      Từ khi Lộ Tiểu Thành là “Hoắc tổng” xuất , suy nghĩ này ngừng chạy trong đầu .

      Đây là sắp đặt vô cùng mạo hiểm.

      Giống như Hoàng Giai Ngâm lợi dụng Lộ Miểu ép Hoắc tổng vậy, bây giờ giao dịch ma túy do phụ trách cũng có thể bức Hoắc tổng ra mặt.

      Nếu Hoắc tổng chính là Lộ Tiểu Thành, cậu ta luôn cố sức để Lộ Miểu hít ma túy càng thể nào để mặc Lộ Miểu nhúng tay vào, nhất định cậu ta ra mặt ngăn cản.

      Nếu là người khác, bằng vào quan tâm với Lộ Miểu, cũng để rơi vào nguy hiểm, người đó nhất định ra mặt.

      Bất kể là ai, chỉ cần người đó xuất là có thể vây bắt, hiệu suất và xác suất thành công cũng cao hơn nhiều.

      Nhưng xét về mặt khác, Lộ Miểu làm mồi nhử có nghĩa là lúc nào cũng có thể xảy ra điều ngoài ý muốn.

      Lần này cũng giống lần trước, đều mạo hiểm như nhau, nhất định dính phải nguy hiểm.

      Về mặt tình cảm, Kiều Trạch hi vọng Lộ Miểu gặp nguy nữa, nhưng về lý trí, là cảnh sát, cũng là cảnh sát, thể nào vì sợ thương vong mà lựa chọn trốn tránh.

      Kiều Trạch lâm vào thế lưỡng nan.

      Buổi tối, Lộ Miểu lén quay về từ chỗ Lộ Tiểu Thành, vừa vào nhà thấy Kiều Trạch sắc mặt ngưng trọng ngồi sô pha trong phòng khách, dáng vẻ u sầu, ngay cả mở cửa vào cũng để ý, phải đến lúc Lộ Bảo sủa lên tiếng, nhào vào người mới sực tỉnh.

      Tay khoát lưng ghế, vươn về phía .

      Co vừa đến gần, liền nắm lấy cổ tay kéo ngồi lên đùi mình, hai má cọ vào mặt , im lặng gì.

      Lộ Miểu biết khi chịu có truy hỏi gì cũng vô dụng, để mặc cọ sát, sau đó mới hỏi: “Hôm nay sau khi rời với Hoàng Giai Ngâm, ta có gây khó dễ cho ?”

      có.” Kiều Trạch cúi đầu đáp, ngước mắt nhìn , “Em có phát được gì ở chỗ Lộ Tiểu Thành ?”

      Lộ Miểu lắc đầu: “Gần đây cậu ấy toàn ở nhà, cũng rất ít khi gọi điện thoại.”

      “Lộ Miểu.” Tầm mắt của Kiều Trạch dừng mặt , “ muốn thu lưới.”

      Lộ Miểu giật mình run lên, rồi sau đó khẽ khàng gật đầu: “Vâng.”

      “Trong lòng có kế hoạch rồi ư?” hỏi, hỏi xong lại cảm thấy ổn, quan hệ giữa với Lộ Tiểu Thành có chút khó , Kiều Trạch vì tin nên mới để ở lại bên cạnh Lộ Tiểu Thành, nhưng nhắc đến hành động vậy bắt, cần phải tránh để nghi ngờ.

      khoan gì cả.” , “ với em hay cho lắm. Có gì cần giúp đỡ cứ việc phân phó, hoặc em lánh mặt .”

      Kiều Trạch ôm chặt thêm: “Có thể… Cần em tự mình ra mặt.”

      Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn .

      Kiều Trạch ra kế hoạch với , Lộ Miểu suy nghĩ lúc rồi từ tốn gật đầu: “Được ạ.”

      nhanh chóng sảng khoái đồng ý, ngược lại Kiều Trạch lưỡng lự thôi.

      “Hay là… Để cân nhắc kỹ thêm chút nữa, kế hoạch này…”

      “Đây là biện pháp hữu hiệu nhất rồi.” Lộ Miểu ngắt lời , “Em sao.”

      Kiều Trạch nhìn nhúc nhích, tính nguy hiểm trong khi chấp hành nhiệm vụ,chỉ riêng tình cảm của Lộ Tiểu Thành với chiếm lợi thế rồi, làm sao có thể bình an chứ.

      Nhưng giống như , quả đây là biện pháp hữu hiệu nhất rồi.

      Kiều Trạch nhắm chặt hai mắt lại, cuối cùng phản bác gì nữa.

      Đêm nay Lộ Miểu ngủ hề yên, liên tục gặp phải ác mộng, ngừng khóc nấc.

      Kiều Trạch biết dễ chịu gì.

      Với , Lộ Tiểu Thành chính là tất cả động lực sống trong hơn hai mươi năm qua của , cậu vì mà gần như bỏ cả cuộc đời này, nhưng hôm nay, lại phải lợi dụng tình cảm đó của cậu, đích thân bắt cậu về quy án.

      ***

      Hai ngày sau, Hoàng Giai Ngâm xác định thời gian địa điểm giao hàng.

      Lúc Kiều Trạch để Lộ Miểu tham gia vào giao dịch, Hoàng Giai Ngâm nhíu mày : “ ta?”

      Kiều Trạch cũng đoán được ta có chủ ý nên liền cảnh cáo: “Đừng có nảy sinh tâm tư gì với ấy. Đây là chuyện chính, chỉ cần bại lộ ai trong chúng ta gánh nổi cả.”

      Hoàng Giai Ngâm cười hừ tiếng: “Người trong lòng tổng giám đốc Kiều, em nào dám ra tay.”

      Kiều Trạch tiếp lời, đây chính là cơ hội tốt để xuống tay với Lộ Miểu, Hoàng Giai Ngâm thể nào bỏ qua được. Nhưng chỉ có thể phòng bị, cố hết sức bảo vệ .

      Lộ Miểu vẫn ở nhà Lộ Tiểu Thành như cũ, có ý tiết lộ chuyện giao dịch với cậu, nhưn cố ý nghe điện thoại, sau đó rón rén rời , cử chỉ thần bí.

      Hành động khác thường như vậy khiến Lộ Tiểu Thành để ý đến.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :