1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 111

      Hoắc tổng lái xe RV* đến, dẫn theo vài người.

      (*Viết tắt của Recreational Vehicle, là loại xe thùng được thiết kế riêng, có đầy đủ tiện ích sinh hoạt dành cho nhiều người trong những chuyến hành trình.)

      Bình thường khi Hoàng Thường gặp ta, phần lớn là ở nơi mà Hoắc tổng chỉ định, chưa hề có chuyện Hoắc tổng tìm ông ta, ông ta cũng chưa từng có cơ hội giáp mặt, cho dù thấy người cũng chỉ là bóng lưng của Hoắc tổng, hoặc bên mặt dưới ánh sáng mờ tối.

      Lần này cũng thế.

      Ông ta được dẫn vào trong xe, A Tuấn ngăn ở bên ngoài.

      Trừ khoang điều khiển và bộ sô pha được đặt trong xe RV ra, những vị trí khác đều trống rỗng.

      Bên trong khép kín, ánh sáng mờ mờ, bóng lưng cao lớn ngồi sô pha đưa lưng về phía ông, cả người rơi vào vùng tối.

      Hoàng Thường chỉ nhìn thấy chiếc điện thoại xoay trong tay ta, lúc xoay lúc dừng, mang theo vài phần lơi là.

      Đứng bên cạnh ta có hai người, đều mang theo súng.

      Hoàng Thường nhận ra điều đó.

      Bình thường ông ta kiêng dè Hoắc tổng, là vì đám người bán mạng vì ta với đầy đủ trang bị vũ khí.

      Mặc dù Hoàng Thường ngồi ở vị trí này nhưng phải người nào ông ta cũng có thể sai bảo được, đó đều là người Hoắc tổng sắp xếp.

      “Hoắc tổng.” Hoàng Thường cúi đầu cất tiếng với người chìm trong bóng đêm kia.

      Người đó xoay điện thoại, trong tiếng trầm thấp có mấy phần cười khẽ: “Nghe gần đây quản trị Hoàng sống tệ?”

      Hoàng Thường cười xòa đáp lại: “Hôm nay Hoắc tổng đến đây là có chuyện gì sao?”

      có gì.” ta cười, từ từ đứng dậy bước lại gần Hoàng Thường, gương mặt từ từ xuất dưới ánh sáng.

      Ánh mắt Hoàng Thường cũng theo đó mở lớn, nhìn ta nhúc nhích.

      “Quản trị Hoàng bất ngờ chứ?” ta hỏi, về phía ông ta, “Ông giăng vở kịch lên như thế, phải là muốn gặp tôi sao?”

      Dừng lại trước mặt ông ta, giơ tay chậm rãi bóp cằm ông ta nâng lên, hai mắt đánh giá ông ta lúc lâu, khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh lùng, bất thình lình tát cái “bốp” lên mặt ông ta, nhấc chân đá ông ta ngã văng ra, rồi lại cúi cười dẫm mạnh lên ngực ông ta.

      “Quản trị Hoàng, có thích ?” cúi đầu nhìn ông ta, cười hỏi.

      Hoàng Thường cũng nhìn ta, rồi sau đó từ từ bật cười: “Xem ra, quả nhiên tôi đặt nhầm cửa.”

      ấy đâu?” Hoắc tổng hỏi, tăng thêm lực dưới chân.

      Sắc mặt Hoàng Thường dần tái nhợt: “Là ai?”

      Hoắc tổng dụi lên ngực ông ta: “Ông xem là ai?”

      Hoàng Thường: “Đương nhiên là ở bệnh viện rồi.”

      Hai tay ông ta chậm chạp nắm lấy chân , tính đẩy nó .

      Hoàng Thường chống mắt với ta: “Hoắc tổng, người là tôi cẩn thận làm bị thương, đương nhiên hết lòng chăm sóc, ấy muốn gì đều dâng tận miệng, cứ việc yên tâm.”

      nhìn ông ta chăm chú.

      Hai tay Hoàng Thường vẫn cẩn thận nắm lấy chân : “Hoắc tổng, nếu giẫm mạnh thêm nữa có thể cả đời này gặp lại ấy đâu.”

      “Hơn nữa Hoắc tổng cũng biết đấy, trẻ dáng vẻ da mịn thịt mềm như thế, người cũng xinh xắn, ít em dưới trướng tôi đều nhớ mãi… Á…”

      Bất thình lình ông ta gào lên đau đớn, Hoắc tổng đột nhiên giẫm mạnh suýt nữa khiến ông ta đau sốc hông, sắc mặt xanh như tàu lá chuối, hoảng sợ nhìn ta.

      Bên ngoài xe, ở ban công tầng hai của tòa nhà đối diện biệt thự nhà họ Hoàng, Kiều Trạch và Tiếu Trạm cầm ống nhòm, nhìn vào trong biệt thự.

      Từ lúc chiếc Passat màu đen xuất , rồi A Tuấn đón Lộ Miểu , Kiều Trạch liền lái xe đuổi theo, bám cả đoạn đường chạy đến đây, cũng nhìn thấy chiếc RV kiểu chữ C chạy nhanh vào, thùng xe khá rộng, chỉ nhìn từ bên ngoài Kiều Trạch thể nào phán đoán được tình huống trong xe.

      Từ khi xe chạy vào garage nhà họ Hoàng vẫn chưa trở ra, cũng nằm trong tầm nhìn.

      Kiều Trạch chắc liệu đó có phải là xe của Hoắc tổng .

      Chiếc Passat màu đen xuất xác nhận suy đoán của , đoán ta có thể tìm Hoàng Thường, bởi vậy luôn canh giữ ở đây xem sao, nhưng Hoắc tổng là người cực kỳ cẩn thận mà phòng bị cũng nặng, từ khi A Tuấn thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, dẫn Lộ Miểu đến đây, biệt thự nhà họ Hoàng ngừng có xe nào ra vào, liên tiếp mấy tiếng, ra ra vào vào phải hơn hai mươi chiếc, điều này khiến Kiều Trạch và Tiếu Trạm thể đoán được Hoắc tổng có ở trong đó hay , chiếc xe nào là của ta, có thể ta vào xe A, nhưng có khi ra ngoài bằng xe C.

      Theo dõi cả buổi trưa, Kiều Trạch thông báo dừng lại.

      “Kết thúc công việc.” Kiều Trạch đặt ống nhòm xuống, cầm lấy điện thoại cố gắng gọi cho Lộ Miểu, nhưng lại phát điện thoại kết nối được.

      Tình hình ấy kéo dài đến tận tối, phải tắt máy, chỉ là tín hiệu kết nối được.

      Hoàng Thường nhân lúc điều trị cho Lộ Miểu giấu người .

      Kiều Trạch đoán có lẽ lúc này bị giang cầm.

      Ở biệt thự nhà họ Hoàng, bị A Tuấn dẫn xuống xe chân trái máu chảy đầm đìa, có cách nào lại, sắc mặt có chút dọa người.

      Phòng bị cao như thế, cuối cùng vẫn bị thương.

      Cả buổi chiều thêm cả tối, chính tai nghe câu mình sao, trước sau Kiều Trạch vẫn chưa yên tâm nổi.

      Máy định vị đồng hồ có thể theo dõi vị trí của , từ tín hiệu GPS xác định Lộ Miểu ở bệnh viện tư nhân ở vùng ngoại ô.

      Hai giờ sáng, Kiều Trạch lái ô tô đến bệnh viện đó.

      Bệnh viện rất , vào giờ này còn ai ở đó, cũng thể quang minh chính đại từ cửa trước vào thăm , có người giám sát canh giữ ở cửa phòng .

      nằm ở tầng ba.

      Kiều Trạch trèo tường vào bệnh viện, từ cửa sổ lẻn vào phòng bệnh, rất cẩn thận, gây ra bất cứ tiếng động nào.

      Hoàng Thường cũng để chịu thiệt thòi, mình nằm trong phòng bệnh rất lớn.

      Lúc Kiều Trạch vào Lộ Miểu ngủ, nhưng ngủ cũng sâu.

      Kiều Trạch thấy ấn đường nhíu lại, mí mắt lay động dữ dội, nhìn như sắp tỉnh nhưng rồi vẫn chẳng mở mắt.

      Kiều Trạch ngồi xuống trước giường, cầm lấy đôi tay ở dưới chăn.

      dần dần bình tĩnh lại.

      Kiều Trạch đánh thức , chỉ im lặng vén chăn lên nhìn vết thương chân , thấy băng bó đâu vào đấy mới đắp chăn lại ngay ngắn cho , rồi cúi đầu nhìn .

      Thần sắc phức tạp mặt từ từ giãn ra, cả gương mặt toát lên vẻ lặng lẽ dịu dàng, tựa như hề tồn tại nét hoảng hốt lúc ban ngày.

      Nhìn như thế, trái tim treo suốt ngày của Kiều Trạch mới về lại vị trí cũ, ngụm khí đè nặng trước ngực cũng dần được thở ra, thần kinh bó chặt cả ngày cũng theo đó mà buông lỏng.

      cúi đầu, khẽ dựa trán mình lên trán , cảm nhận nhiệt độ cơ thể .

      Chỉ hành động ấy đánh thứ .

      Đột nhiên mở to mắt, trông thấy gương mặt tuấn tú phóng to giật mình hoảng hồn tính lùi về phía sau, Kiều Trạch nhanh chóng kịp thời bịt miệng lại, làm động tác “suỵt” với .

      Lộ Miểu trợn mắt nhìn , trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi.

      Kiều Trạch từ từ buông tay, mặt tiến lại gần , đè thấp giọng hỏi : “ sao chứ?”

      Lộ Miểu nhàng lắc đầu: “ sao ạ.”

      Rồi quay đầu nhìn cửa sổ: “Sao lại đến đây?”

      “Muốn nhìn em chút…” Lời chưa hết mất hút giữa đầu môi .

      hôn , tay chống ván giường, tay nâng mặt lên, dịu dàng cẩn thận hôn , để mặc hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, môi lưỡi dây dưa, lúc lâu sau mới buông ra, hỏi : “Bị thương thế nào?”

      “Chỉ là vết thương thôi, sao đâu.” Lộ Miểu thấp giọng , vì bên ngoài có người nên cả hai đều phải đè giọng xuống thấp, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như vụng trộm, rồi lại thấy thân mật cực kì. Tâm tình của Lộ Miểu còn vì đột ngột xuất mà kích động thôi, tất cả bất an thấp thỏm đều mất tăm mất tích, trong mắt cũng chỉ còn lại mỗi bóng hình .
      Snow thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 112

      cúi đầu nhìn chân : “Bác sĩ thế nào?”

      tổn thương đến gân cốt, nghỉ ngơi điều dưỡng khỏe lại.” Lộ Miểu thoáng ngồi dậy, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, “ vào bằng cách nào, bị người ta phát đấy chứ?”

      Kiều Trạch: “ có, người bị cắt đuôi rồi.”

      Trong phòng có thiết bị theo dõi nghe trộm, lúc vào dùng máy phát để kiểm tra rồi.

      Lộ Miểu thoáng yên tâm, chợt nhớ đến chuyện, bèn nắm lấy tay áo : “Đúng rồi, hôm nay em gặp Lộ Tiểu Thành, trong chiếc xe Passat màu đen kia.”

      Kiều Trạch nhìn : “Khẳng định là cậu ấy ư?”

      Lộ Miểu ngập ngừng lúc rồi gật đầu: “Cậu ấy đội tóc giả, nhưng em cảm thấy chính là cậu ấy.”

      “Cũng có thể là em nhận lầm rồi.”

      đáp, cụp mắt cầm lấy tay , ngón tay khẽ vẽ trong lòng bàn tay , lúc sau mới cúi đầu hỏi : “Kiều Trạch, , có phải sớm biết hành tung của Lộ Tiểu Thành rồi ?”

      “Vào lần Thương Kỳ và Ngô Man Man hẹn Hoắc tổng đến, ràng cậu ấy dến, kết quả vừa ra ngoài, cậu ấy liền có việc phải , sau đó cũng lấy cớ ra ngoài lúc, tuy vệ sinh, nhưng phải thế, gặp cậu ấy đúng ?”

      đường về từ nhà chị Kiều Thời, chúng ta gặp phải Lộ Tiểu Thành, cũng mực thuyết phục em đó phải là cậu ấy, lúc đuổi theo cậu ấy cũng cố ý để người chạy thoát. Với khả năng của thể nào đuổi kịp cậu ấy được.”

      “Sau đó em nhờ Diêu Linh Linh giúp em điều tra chiếc xe kia, cũng bị ngăn lại.”

      ngẩng đầu, đôi mắt lặng lẽ nhìn : “Người mà ngày đó Thương Kỳ với Ngô Man Man hẹn đến, có phải chính là Lộ Tiểu Thành?”

      Tay rất lạnh, Kiều Trạch cảm nhận ràng hơi lạnh từ tay .

      dùng lực nắm lấy: “ phải, em chớ suy nghĩ lung tung.”

      Lộ Miểu nhìn nhúc nhích: “Nếu phải, vì sao cậu ấy dám gặp em?”

      “Hoặc có thể cho em biết, vì sao hôm nay cậu ấy lại xuất đúng lúc như thế ?”

      “Cậu ấy đội tóc giả, nhìn mặt mũi, em với cậu ấy cũng năm năm rồi gặp nhau, dáng người cũng sớm thay đổi, làm sao em chắc chắn là cậu ấy?” Kiều Trạch hỏi lại.

      Lộ Miểu cụp mắt: “Là trực giác.”

      “Và cả ánh mắt nữa.” nhìn , “Em nhận ra ánh mắt của cậu ấy.”

      Kiều Trạch trầm ngâm hồi: “Lộ Miểu, nếu như , đó đúng là Lộ Tiểu Thành, mà cậu ấy qua lại với tập đoàn ma túy, vậy em xử lí thế nào đây?”

      Lộ Miểu giật mình, mù mịt nhìn .

      ôm , thấp giọng trấn an: “Cũng có thể chỉ là nhận lầm người thôi, trước khi chân tướng được làm , chúng ta đừng nghĩ nhiều, nhé?”

      Lộ Miểu ngập ngừng, rồi gật đầu.

      Qua hồi lâu mới cúi đầu : “Cậu ấy thể nào qua lại với tập đoàn ma túy được. Hồi trước là cậu ấy bị đồng nghiệp lừa hít ma túy, chính là nhóm Trương Khởi đó, còn cả Nhậm Vũ nữa, là ông chủ của bọn họ, sau khi tan làm là ông chủ mời khách, cùng quán bar chơi, mọi người nhao nhao hút thuốc, lúc đó cậu ấy cũng chỉ mới 17 tuổi, tính cách hướng nội, có bạn bè gì nên rất muốn hòa nhập với đồng nghiệp, nên cũng hút điếu, ngờ trong thuốc lại có ma túy, lúc đó đâu hiểu gì, tưởng hút thuốc là mùi vị như thế, sau đó lại có người đưa thêm cho cậu ấy hai điếu rồi ba điếu… Dần dần thành nghiện. Lúc cậu ấy biết chuyện vô cùng khổ sở, lại dám với người nhà, cả ngày qua lại với đám người đó, căn bản cách nào cai được, khiến cơn nghiện càng lúc càng nặng.”

      “Dù lúc bấy giờ cậu ấy kiểm soát được mà đụng vào nó, nhưng lại rất căm hận thứ kia. Trước khi xảy ra chuyện ra cậu ấy cũng thử cai nghiện, cậu ấy bảo em trói mình vào trước cửa sổ song sắt, lúc lên cơn nghiện cũng tìm thứ kia. Lúc cai rất đau khổ, cơn nghiện phát tác giữ được lí trí, liều mạng cầu xin liều mạng giãy dạu, muốn cai nữa, cổ tay và cổ chân đều bị dây thừng siết chặt đến mức máu thịt lẫn lộn, nhưng mỗi lần vượt qua lại là lần cậu ấy rất vui, cảm giác cuối cùng mình cũng từ bỏ được. Cậu ấy thực rất muốn cai nghiện.”

      ngẩng đầu nhìn : “ người căm hận ma túy đến thế, làm sao có thể qua lại với tập đoàn ma túy được chứ.”

      Kiều Trạch tiếp lời, vỗ lên vai .

      Lộ Miểu cũng thêm gì nữa, sau hồi lâu im lặng bèn nhàng đẩy ra.

      “Nếu …” hít mũi, “Cậu ấy… buôn bán ma túy, em nhất định … truy nã cậu ấy đem về quy án… em vì… vì cậu ấy… là em trai mình… mà làm điều trái pháp luật… nên cần phải giấu em…”

      Giọng dần nghẹn ngào, hốc mắt cũng ửng đỏ.

      hầu như khóc bao giờ, trừ lần đó quá chén chạy đến hỏi vì sao có chuyện thể đàng hoàng mà ra, đây là lần thứ hai.

      Trong lòng Lộ Tiểu Thành chiếm vị trí rất lớn, nhưng dù có lớn hơn nữa cũng đấu lại nổi hai chữ “luật pháp”.

      là người có tâm gì đều chôn xuống đáy lòng, cho dù có là chuyện khổ sở hơn nữa cũng giống người khác, dựa vào cảm xúc dao động kịch liệt mà phát tiết ra ngoài, thậm chí là lúc này, trừ đôi mắt ửng đỏ ra, cũng chỉ khẽ cắn môi dưới, quật cường nhìn , khiến trái tim như có ai đó quất vào từng đợt này sang đợt khác, duỗi tay ra ôm vào lòng.

      Dưới hoàn cảnh như thế, hai bên đều dám có động tác thái quá hay gây ra động tĩnh lớn, ngay cả chuyện cũng gần như chỉ dùng khẩu hình, nhưng lúc ôm lại khiến ván giường kêu “két” cái, ngoài cửa cũng nhanh chóng có động tĩnh, Kiều Trạch nghe có tiếng bước chân tới gần, Lộ Miểu cũng nghe thấy, đưa mắt nhìn Kiều Trạch, phản ứng rất nhanh lắc mình trốn ra sau cửa, tiếp đó cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài.

      Thấy Lộ Miểu ngồi dậy dường như người nọ khá kinh ngạc: “ Lộ?”

      Lộ Miểu kéo chăn, nhìn gã ta: “Tôi muốn vệ sinh.”

      Người nọ muốn giơ tay bật đèn, Lộ Miểu vội nhấc tay ngăn lại: “Đừng, tôi muốn thay áo …”

      Người nọ nhìn cái, rồi đưa tay kéo cửa lại.

      Lộ Miểu dùng khẩu hình với Kiều Trạch: “Bên phải cửa là cầu thang, lát nữa em để họ đưa em vệ sinh, nhân cơ hội trước .”

      Kiều Trạch về phía : “Mấy ngày nay có thể em về, cứ yên tâm mà ở, nghỉ ngơi cho tốt, chớ suy nghĩ lung tung, mấy hôm nữa đến đón em.”

      Lộ Miểu gật đầu.

      “Nhớ chăm sóc tốt bản thân.” Kiều Trạch ôm , đặt lên trán nụ hôn, rồi lùi về lại sau cửa.

      Lộ Miểu nhảy lò cò chân ra mở cửa, ngoài cửa có hai người nhìn , nam nữ.

      Người nữ thấy đứng chân bèn vội đỡ : “Để tôi đưa .”

      Lộ Miểu gật đầu, theo ấy quãng, còn người đàn ông cùng, mà đứng ở cửa trông theo hai người họ.

      Vừa vào cửa nhà vệ sinh, bỗng dưng Lộ Miểu cầm áo khoác phủ lên đầu kia, nhìn như muốn tập kích ấy để nhân cơ hội chạy trốn, người đàn ông biến sắc đuổi theo, nhân lúc đó Kiều Trạch lách ra khỏi cửa, nhanh chóng núp mình chạy về phía cầu thang rời .

      Lộ Miểu thấy Kiều Trạch khỏi, bèn nới lỏng áo ra, nhìn đó trừng mắt với , cười : “Quản trị Hoàng phái hai người đến canh chừng tôi? Có theo dõi được ?”

      Sắc mặt trở nên rất khó coi, giận dữ nhìn nhưng dám gì, có mệnh lệnh của Hoàng Thường, ai dám đụng đến .

      Lộ Miểu cũng chẳng thèm để ý, phủi tay vào nhà vệ sinh.

      Kiều Trạch thuận lợi trở về nhà, tạm thời đưa Lộ Miểu về, nhưng tính mệnh của cũng coi như có thể bảo đảm an toàn.

      Hoàng Thường coi là lợi thế để đàm phán điều kiện, tạm thời dám động đến , đúng lúc cũng có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi điều dưỡng, trái ngược hẳn với Hoàng Thường, có Kiều Trạch đoán khi hành tung của Lộ Miểu bị bại lộ, xem chừng Hoàng Thường cũng sống được lâu.

      Trước khi Hoắc tổng xuất , Hoàng Thường thể chết được.

      Vì để ngăn Hoàng Thường làm ra chuyện gì bất trắc, Hoàng Thường xin đội trưởng Hình phái người thầm bảo vệ ông ta, còn mặt khác, chuyện bên kia với Thương Kỳ cũng tiến nhanh tiến độ, thúc đẩy hợp tác giữa “Hứa tiên sinh” và Hoàng Thường.

      Vốn Hoàng Thường vội, nhưng ngày ấy Hoắc tổng ghé qua, tương đương với việc trở mặt với ông ta, Hoàng Thường cảm nhận được nguy cơ rất , nên cũng khẩn cấp muốn liên kết với “Hứa tiên sinh”, mượn bên đó mở rộng thế lực của mình, đối đầu với “Hoắc tổng”, hơn nữa gần năm nay được Thương Kỳ và Ngô Man Man ôm chân, ông ta cũng có ý lôi kéo Thương Kỳ Ngô Man Man sang mình, vậy nên trước mắt tạm án binh bất động, tích cực liên lạc với “Hứa tiên sinh”, sau hồi quan sát thăm dò, cuối cùng vào nửa tháng sau, thỏa thuận địa điểm giao dịch ma túy.

      Vì nếu Kiều Trạch và Thương Kỳ liên thủ giăng bẫy, bối cảnh thân phận của “Hứa tiên sinh” hoàn toàn dựa cơ sở của Lê Viễn Tường, để chĩa mũi nhọn vào kế hoạch trù tính và sắp xếp có hạn chế của Hoàng Thường, vì vậy mà được bố trí rất cẩn thận, ngoài nắm giữ hơn phân nửa thị trường giải trí và mạng lưới bán ma túy online ra, còn nắm trong tay con đường nhập khẩu vật liệu cùng bộ phận thị trường nước ngoài, bên dưới cũng nuôi mấy nhóm, vũ khí trang bị tối ưu. Nếu hợp tác thành công, với Hoàng Thường mà chính là cơ hội để đối đầu với Hoắc tổng, vậy nên Hoàng Thường rất coi trọng, nên để chứng minh thành ý với “Hứa tiên sinh”, đích thân tham gia giao dịch.

      Ông ta cung cấp hàng, “Hứa tiên sinh” của đội trưởng Hình nhận hàng.

      Để che tai mắt người khác, địa điểm giao dịch nằm du thuyền Hoàng gia bến phía Tây, vào hai giờ sáng, muốn nhân lúc trời tối buôn lậu thứ đồ đó ra nước ngoài qua đường thủy.

      Vì để lấy tín nhiệm với Hoàng Thường, cả đêm Thương Kỳ đều ở với Hoàng Thường, điều này khiến Kiều Trạch được tự do, vào đêm sau, lấy thân phận du khách lẻn lên thuyền, thầm xem xét bố cục bên trong.

      Chính giữa du thuyền là đại sảnh yến hội sáng rực cỡ lớn cùng với khu hoạt động, đứng lầu có thể thấy tình hình dưới lầu, đa số du khách đều tập trung ở lầu .

      Kiều Trạch lên lầu hai, cầm ly rượu, vừa vừa thản nhiên quan sát bố cục mỗi căn phòng ở tầng dưới cùng với lối ra vào, nhưng vừa lên lầu ba lại ngờ giáp mặt Lộ Miểu, người vốn nên bị cầm tù ở bệnh viện, nửa tháng gặp.

      Lúc ánh mắt chạm nhau theo bản năng, Kiều Trạch nhìn xuống chân .

      Đêm nay mặc váy dài màu vàng tơ, váy phủ đến mắt cá chân, vai là khăn choàng màu trắng, trang điểm hết sức trang nhã, hiển nhiên tốn công ít.

      Làn váy che bắp chân , Kiều Trạch nhìn thấy được vết thương đó, nhưng thấy giày cao gót bất giác ấn đường nhíu lại, tính mở miệng hỏi lại trông thấy Từ Gia Diên từ bên kia chậm rãi về phía .

      phải chân còn bị thương sao? Sao lại ra đây?” hỏi, lúc đến gần còn khoác thêm áo lên vai .

      Bỗng Lộ Miểu cảm thấy xấu hổ, cầm lấy chiếc áo cởi xong mà mặc cũng phải, lén nhìn Kiều Trạch cái.

      Kiều Trạch cũng nhìn đầy dò hỏi, tại sao lại ở cùng Từ Gia Diên?

      Lộ Miểu hìn Từ Gia Diên, rồi lại nhìn về Kiều Trạch phía sau .

      Lúc này Từ Gia Diên mới để ý đến Kiều Trạch đứng bên cạnh.

      Kiều?” ta cất tiếng ngờ vực.
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 113

      Từ.” Kiều Trạch thản nhiên gật đầu, rồi nhìn Lộ Miểu, “Em đặc biệt hẹn tôi đến đây, là vì để muốn tôi xem cảnh em với người đàn ông khác tình chàng ý thiếp sao?”

      “…” Lộ Miểu mờ mịt theo kịp suy nghĩ của , ngây ngốc nhìn .

      Sắc mặt Kiều Trạch lạnh lùng: “Chúc mừng, em đạt được mục đích rồi.”

      Thu vẻ mặt lại, thờ ơ xoay người xuống lầu, chút lưu luyến.

      Ánh mắt Từ Gia Diên dừng mặt Lộ Miểu: “Sao lại thế này…”

      ấy…” Đầu óc Lộ Miểu theo kịp, cẩn thận nhớ lại lời Kiều Trạch mới , dường như cố ý nhấn mạnh là hẹn đến.

      “Có lẽ là cáu rồi…” Lộ Miểu , khẽ mím môi trông có vẻ oan ức, biết tình huống ra sao, nhưng Kiều Trạch phải người vô duyên vô cớ phát cáu với , biểu của quá khác thường, nghĩ có lẽ muốn để lộ ra nguyên nhân mà mình xuất ở đây, thế là theo lời của mà che dấu, “Vốn để ấy đến đây đón em, có thể do thấy chúng ta như thế… nên ghen.”

      Thuận thế lấy áo khoác xuống trả lại : “, mặc , em lạnh.”

      Từ Gia Diên vắt áo lên cánh tay, nhìn theo hướng Kiều Trạch rời : “Em hẹn ta đến đây làm gì…”

      “Em sợ…” , rồi quay đầu nhìn , “Nhưng sao cũng ở đây vậy?”

      Khi trời tối đen bị người của Hoàng Thường đưa đến đây, chuyện cụ thể ông ta , hơn nữa ngăn cách với bên ngoài hơn nửa tháng, Lộ Miểu lắm tình hình bên ngoài thế nào, càng biết kế hoạch của Kiều Trạch tới bước nào rồi, để mặc người của Hoàng Thường đưa đến đây, cũng trang điểm phen, để với ông ta.

      ngờ lại gặp Từ Gia Diên ở đây, dường như cũng nghĩ giáp mặt ở nơi này, thấy ở cạnh Hoàng Thường quá vui vẻ lắm, khách sáo chào hỏi Hoàng Thường, cám ơn ông ta chăm sóc cho , sau đó muốn làm việc làm ăn với Hoàng Thường mà đẩy .

      mới ra ngoài chưa đầy lát gặp Kiều Trạch, sau đó Từ Gia Diên cũng ra.

      “Khách hàng hẹn lại đây ngồi chút.” , đỡ xuống lầu, “Sao em lại với Hoàng Thường? Nửa tháng qua chạy đâu thế, sao điện thoại gọi mãi được, em biết người nhà lo lắng ư?”

      “Em công tác ở bên ngoài.” Lộ Miểu lảng , theo xuống lầu, “Hoàng Thường để em đến làm bên chỗ ông ta. Ông ta cảm thấy năng lực của em tệ nên bảo em tới. Tiền lương rất cao, làm việc cũng có phiền hà gì.”

      Từ Gia Diên: “Con người Hoàng Thường danh tiếng tốt, em đừng có đến gần ông ta quá.”

      Lộ Miểu “ờ” tiếng: “Vậy cũng phải đợi chính thức từ chức .”

      Lúc này sau lưng vang lên tiếng bước chân “cộp cộp”, A Tuấn đến, ngăn hai người lại.

      Lộ, quản trị Hoàng tìm .”

      sau đó áy náy nhìn Từ Gia Diên: “ xin lỗi tổng giám đốc Từ, quản trị Hoàng tìm Lộ có chút việc.”

      Trong lòng Lộ Miểu luôn nghĩ đến Kiều Trạch, nên cũng mượn dịp này quay đầu lại nhìn Từ Gia Diên: “, nếu có việc về trước , em sao.”

      “Em vẫn còn làm, cứ thế mà hay cho lắm.”

      Xoay người tính chạy, nhưng lại bị Từ Gia Diên giữ vai lại: “Lúc này còn làm cái gì, từ chức , tiền hợp đồng hết bao nhiêu tiền trả cho em.”

      Rồi ngẩng đầu nhìn A Tuấn: “ về với quản trị Hoàng, Lộ có việc trước, xin lỗi.”

      Lộ Miểu buồn bực: “…”

      Từ Gia Diên lại cương quyết vô cùng, khăng khăng đẩy xuống.

      A Tuấn giơ tay cản lại: “Tổng giám đốc Từ, xin đừng khiến chúng tôi khó xử.”

      Mắt Từ Gia Diên dừng mặt Lộ Miểu: “Em muốn ở lại?”

      Lộ Miểu: “Em còn chưa tan làm mà.”

      Từ Gia Diên gật đầu: “Được, vậy em với ta .”

      thế, nhưng người lại nhắm mắt theo .

      Lộ Miểu muốn tìm Kiều Trạch nhưng tiện, luôn phải theo Hoàng Thường xã giao với khách, vất vả lắm mới tìm được cơ hội nhà vệ sinh, nhưng vừa đến hành lang chỗ rẽ vào nhà vệ sinh chợt cách tay từ trong bóng tối lặng lẽ vươn ra, bịt miệng kéo vào vách trong, hoảng hốt giơ tay lên phản kháng theo bản năng, nhưng lại bị người đó đè xuống.

      “Là .” Kiều Trạch thấp giọng .

      Lộ Miểu nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn : “Sao lại thế này?”

      “Lát nữa về giải thích sau.” Kiều Trạch cảnh giác nhìn ra bên ngoài, “Em nghĩ cách cùng trai rời khỏi nơi này .”

      Lộ Miểu gật đầu, thời gian cấp bách nên dám hỏi nhiều, thấp giọng dặn dò : “ mình nhớ chú ý an toàn.”

      biết rồi.” cúi đầu hôn lên môi , tay xoa tóc , “Đừng để mình bị thương nữa.”

      Lộ Miểu “ừm” tiếng, nhưng ngoài giả vờ khiến mình bị thương ra nghĩ được lí do nào để rời cách quang minh chính đại, thế nên khi quay lại giữa sảnh, nhân lúc cầm rượu cho Hoàng Thường cẩn thận để vết thương chân đụng vào góc bàn, “a” lên tiếng, đau đớn cúi người, tay che lên vết thương, sắc mặt đau đớn.

      Từ Gia Diên biến sắc, cúi đầu nhìn : “Sao thế?”

      Hoàng Thường cũng hơi đổi nét mặt, nhìn về phía .

      Lộ Miểu xoa vết thương bị đụng đau, nhìn như sắp khóc: “Mấy hôm trước ngã té bị thương, vừa rồi lại cẩn thận đụng đến vết thương.”

      Từ Gia Diên đỡ : “ đưa em bệnh viện.”

      Lộ Miểu khó xử nhìn Hoàng Thường.

      Hoàng Thường cũng nhìn Từ Gia Diên.

      Từ Gia Diên áy náy nhìn sang ông ta: “ xin lỗi quản trị Hoàng, chân em tôi còn bị thương, xem ra phải bệnh viện trước .”

      Cũng quan tâm ông ta có đồng ý hay , liền cúi người ôm lấy , bước nhanh ra cửa.

      A Tuấn và Hoàng Thường nhìn nhau, A Tuấn tính lên ngăn người lại, nhưng Hoàng Thường lắc đầu với : “Phái người theo dõi là được.”

      A Tuấn nhận lệnh xuống.

      Kiều Trạch núp thân trong bóng tôi, thấy Lộ Miểu và Từ Gia Diên song song rời , cho đến lúc hai người xuống thuyền, lên xe, lúc này mới gọi điện cho Tiếu Trạm, để ta phái hai người để ý đến hành tung của bọn họ, có tin gì lập tức thông báo ngay.

      Hai giờ sáng, “Hứa tiên sinh” vẫn luôn trà trộn trong du khách chậm rãi vào văn phòng của Hoàng Thường, những cảnh sát biển khác cũng im lặng núp trong phòng điều khiển, sau khi khống chế được người bên trong bình tĩnh thay đổi hướng của du thuyền, quay lại bến tàu.

      Đại sảnh và quán bar dưới lầu vẫn náo nhiệt, đúng là thời gian sống về đêm ngoạn mục, cũng là lúc lòng cảnh giác rơi xuống thấp nhất, ai biết lầu xảy ra chuyện gì.

      Vì để có người vô tội bị thương, sau khi màn đêm ùa đến, Tiếu Trạm sắp xếp cảnh sát cải trang trấn giữ vào các lối ra vào quan trọng.

      Chu Kỳ với Đường Viễn phụ trách theo dõi các cửa ải.

      Kiều Trạch và Thẩm Ngộ thân dưới đáy khoang thuyền ngồi trước máy tính, chịu trách nhiệm theo dõi toàn bộ, ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn.

      Còn Tiếu Trạm phụ trách truy bắt.

      Tất cả đều thực theo kế hoạch, đồng loạt tiến hành cách chỉnh tề.

      Khi Hoàng Thường sai người mở từng thùng ma túy ra trước mặt “Hứa tiên sinh”, “Hứa tiên sinh” kiểm hàng xong, đưa mắt nhìn màn ảnh, Kiều Trạch cũng chuyển chỉ thị của ta lại cho Tiếu Trạm, Tiếu Trạm nhanh chóng dẫn người chế ngự người canh giữ bên ngoài của Hoàng Thường, cầm súng tiến vào, tất cả đều rất thuận lợi, duy điều tính đến đó là, trong văn phòng Hoàng Thường bố trí mật đạo chạy thoát.

      Gần như trong chớp mắt cảnh sát cầm súng xông vào, Hoàng Thường phản ứng cực nhanh tóm lấy A Tuấn đẩy mạnh ra phía trước, tay kia nhanh chóng nhấn xuống bàn, sàn nhà đẩy lên, đoạt lấy ông ta rồi lại nặng nề đóng khít, chỉ vài giây ngắn ngủi thấy bóng dáng ông ta đâu, trước camera cũng còn bóng của ông ta.

      Thẩm Ngộ nhanh chóng cầm lấy bộ đàm: “Bảo vệ mỗi trạm gác, chú ý đừng để xuất thương vong.”

      Kiều Trạch cũng mau chóng nắm lấy súng bàn, xoay người ra khỏi cửa, men theo hướng văn phòng Hoàng Thường mà suy đoán ra vị trí tại của ông ta, nếu để tiện cho chạy trốn, hướng ông ta đào tẩu phải thông lối thoát hiểm khẩn cấp của du thuyền.

      Chính ở ngay dưới khoang đáy thuyền, nhanh chóng tìm được vị trí của Hoàng Thường, đá cửa vào, Hoàng Thường lồm cồm bò dậy, lại nhìn có chút bối rối nào, gần như trông thấy ngạc nhiên chút, trở tay đỡ lấy vách tường sau thuyền, ánh mắt nhìn mang theo vài hần kinh ngạc xác định.

      “Cảnh sát?” Ông ta hỏi.

      Kiều Trạch mím môi đáp, từ từ đóng cánh cửa ở sau lại, tay phải cầm súng, bình tĩnh nhìn ông ta.

      Đột nhiên Hoàng Thường chụp lấy chiếc thùng bên cạnh ném về phía Kiều Trạch, cùng với tiếng súng nổ, ông ta cũng rút súng ra.

      Kiều Trạch lắc mình tránh ra sau cột, thuận tay bắn phát về phía ông ta, viên đạn ghim vào chân phải ông ta.

      Hoàng Thường rên tiếng, lại càng như nổi điên dùng súng bắn phá, nhân lúc Kiều Trạch né tránh xoay người chạy vào lối thoát hiểm, vừa lùi về sau vừa nổ súng, nhưng kỹ thuật chuẩn bằng Kiều Trạch, người vừa lui ra đến ngã rẽ cổ tay lại ăn thêm viên đạn, súng trong tay lập tức rơi xuống đất.

      Kiều Trạch cầm súng từng bước đến gần ông ta, cũng gì, cứ như thế nhìn ông ta từ cao.

      “Rốt cuộc mày có phả là cảnh sát ?” Ông ta hỏi, vì bị thương mà sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng thần sắc vẫn trấn định như trước.

      Kiều Trạch trả lời, chỉ bước đến gần, đột nhiên nhấc chân liên tục đạp lên đùi phải bị trúng đạn của ông ta, Hoàng Thường đau đến mức kêu lên thảm thiết.

      Kiều Trạch cúi người, nhìn vào mắt ông ta: “Quản trị Hoàng, có đau ?”

      Từng giọt mồ hôi lớn trán Hoàng Thường lăn xuống, căm giận nhìn .

      Sắc mặt Kiều Trạch đầy bình tĩnh: “Quản trị Hoàng, mấy con chó ngao Tây Tạng nhà ông cũng đói lắm nhỉ, nếu đem ông ném vào cho chúng xơi bữa ngon lành thế nào đây?”

      cầm lấy áo ông ta, xách ông ta đứng lên: “Hay chúng ta cũng chơi trò chơi .”

      “Tôi cho ông năm phút, ông chạy trước, tôi đứng ở sau, thử xem kỹ thuật bắn súng của tôi có tốt hay . Nếu ông thuận lợi chạy thoát, tôi cho ông , nếu may…”

      cười với ông ta: “Bị trúng đạn, cũng do số trời.”

      “Thế nào? Hả?” hỏi.

      Hoàng Thường trắng bệch nghiêm mặt nhìn .

      cười: “Đây phải là trò chơi ông thích nhất sao?”

      “Cao Viễn cũng thế, Lộ Miểu cũng thế, Trương Toàn hẳn cũng vậy.” đỡ ông ta đứng vững dựa vào góc tường, “Ngày đó phải ông đẩy ấy tới trước họng súng của cảnh sát sao, khiến ấy chạy trước, cảnh sát rượt theo sau, rất kích thích đúng ?”

      xoay người ông ta lại: “, hai,…”

      Hoàng Thường dám chạt, Kiều Trạch cũng im lặng đặt súng sau gáy ông ta, khi ở nơi ông ta nhìn tới, cảm nhận được sâu sắc cái lạnh như băng của họng súng, run rẩy dưới uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

      “Quản trị Hoàng, chân ông bị thương, chạy được, vậy đứng vững , đoán thử xem tôi nổ súng vào giây thứ mấy?”

      bắt đầu đếm, Hoàng Thường nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng từng giọt mồ hôi lớn trán lại đua nhau rơi xuống.

      Kiều Trạch cảm nhận ràng căng thẳng và lo lắng của ông ta, cảm xúc của ông ta bị bức đến tận cùng.

      Lúc ông ta sắp sửa suy sụp thu súng về, kéo áo khoác dùng sức buộc lên vết thương tay ông ta, lúc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đẩy ông ta ngã ra đất, xách người ra cửa, đúng lúc Tiếu Trạm dẫn người đuổi tới, liền ném người cho bọn họ.

      Hoàng Thường được đưa về thẩm vấn.

      Kiều Trạch tự mình thẩm vấn, mặc đồng phục cảnh sát, lần đầu tiên, mặt đồng phục này xuất trước mặt ông ta.

      ngồi xuống đối diện ông ta.

      Hoàng Thường dán chặt mắt vào nhìn lúc lâu, sau đó bật cười: “Quả nhiên mày là cảnh sát!”

      “Đúng thế.” thản nhiên gật đầu, “Tôi là cảnh sát.”

      Đặt laptop ghi chép lên bàn, hai tay từ từ đan chéo trước ngực, nghiêng đầu nhìn ông ta.

      Hoàng Thường chỉ cười, càng lúc càng lớn: “A Tuấn mày là cảnh sát, tao tin, ngay cả khi mày mình cứu Cao Viễn, tao cũng tin mày là cảnh sát.”

      Kiều Trạch cười nhìn ông ta: “Cám ơn quản trị Hoàng tín nhiệm.”

      Rồi hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Quản trị Hoàng, chuyện của Hoắc tổng, hàn huyên chút với tôi chứ?”

      Hoàng Thường ngừng cười: “Người ngay bên gối mày mà mày phát ra sao?”

      Kiều Trạch nhìn ông ta bất động.

      Hoàng Thường: “Mày điều tra ra đâu, đó căn bản chỉ là người.”

      —-

      Lúc Kiều Trạch từ trại giam trở về trời sáng, Lộ Miểu cũng về nhưng vẫn chưa ngủ, chỉ nằm nghỉ sô pha, đợi về.

      vừa đẩy cửa ra liền bị đánh thức, đứng lên, nhìn : “ về rồi sao? Thế nào?”

      “Bắt Hoàng Thường rồi.” trả lời, ánh mắt dừng mặt , lời của Hoàng Thường bất chợt xẹt qua trong đầu, mặt ngoài lo lắng và nghi hoặc ra có gì khác.

      Lộ Miểu phát ánh mắt nhìn có chút kì quái, thấy sâu trong mắt có vẻ nghiền ngẫm sắc bén.

      “Sao thế?” hiểu sao hoảng hốt, ánh mắt khiến cảm thấy hoảng loạn.

      Kiều Trạch lắc đầu: “ sao.”

      Duỗi tay ra, ôm vào lòng.

      “Chân bị thương đỡ chưa?” hỏi.

      Lộ Miểu “ừ” tiếng: “Đỡ hơn rồi.”

      ôm nhúc nhích, tay vuốt dọc theo lưng , nửa tháng gặp, gầy nhiều.

      Nửa tháng gặp, hẳn nên nhớ mới phải, nhưng lại rất hoang mang, hoặc là , rất rối loạn mới đúng.

      Trương Khởi , giết Nhậm Vũ.

      Từ Gia Thiên , là kẻ điên, có vấn đề.

      Hoàng Thường , Người ngay bên gối mày mà mày phát ra sao?

      Ba người gần như qua lại nhau, ấy vậy mà đều hẹn cùng hướng đến chuyện, đơn giản như bề ngoài.

      cũng biết là người có kỹ năng đóng kịch thiên phú, mỗi vai diễn đều có thể lấy giả làm .

      Từ Gia Diên, Lộ Tiểu Thành, Hoàng Thường, Hoắc tổng, Trần Nhất Tử, Từ Gia Thiên…

      Mỗi người, hoặc vô duyên vô cớ đối tốt với , hoặc vô duyên vô cớ lợi dụng , còn cả vô duyên vô cớ đề phòng .

      Kiều Trạch nhớ lại đêm hôm đó nằm mơ thấy ác mộng, đột nhiên bừng tỉnh, treo người nhìn .

      đó có phải là ảo giác hay .

      Lộ Miểu cảm nhận cơ thể cứng lại.

      ngẩng đầu, lo lắng nhìn : “ sao thế?”

      Kiều Trạch lắc đầu: “ sao, chỉ hơi mệt thôi.”

      Rồi nhàng đẩy ra: “Nghỉ ngơi sớm chút .”

      Động tác của mạnh, giọng cũng ôn hòa, giống ngày thường như thế, nhưng sao Lộ Miểu vẫn cảm nhận được chút lạnh lùng trong , giật mình, biết rốt cuộc làm sao, hay là làm sao nữa.

      nhìn quay về phòng, lấy quần áo tắm, ngang qua , rồi lại xa.

      ngẩn ngơ ngồi ghế, nhìn bận rộn.

      Kiều Trạch tắm rất nhanh, lúc ra phát vẫn ngồi sô pha, mắt mở to nhìn , ánh mắt luống cuống lại mờ mịt, như lúc mới quen vậy, chỉ là trong ánh mắt đong đầy tình cảm đó còn trộn lẫn vài phần mơ hồ, người ngồi ở đằng kia, như loài thú bị vất bỏ.

      Đột nhiên tim bị đâm đến mức đau đớn, ngồi xổm xuống trước mặt , vuốt đầu hỏi : “Sao thế?”

      “Em cảm thấy hôm nay có chút lạnh lùng.” , giọng mềm ra, “Có chuyện gì thể cùng với em sao?”

      có chuyện gì cả.” Tay khẽ vuốt tóc , “Nếu phải đúng là có chút thoải mái, sao em lại với em thế kia.”

      “Đó chẳng qua tình cờ gặp mặt thôi.” sốt ruột giải thích, “ ấy chỉ là trai em.”

      chỉ thuận miệng bịa chuyện mà lại ngỡ , sốt ruột làm , hoàn toàn chút tâm nhãn nào.

      như thế, biết vì sao mình còn phải nghi ngờ.

      “Tôi biết.” , cúi đầu hôn .
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 114

      Ngày hôm sau, Kiều Trạch đến trường của Lộ Miểu kiểm tra bản ghi chép chuyên cần trong bốn năm đại học của , cùng với ghi chép làm thuê trong mấy năm qua nữa, cố gắng thông qua hiểu biết hơn về hành tung và cuộc sống mấy năm qua của để gạt bỏ nghi ngờ nơi đáy lòng.

      Bản ghi chép chuyên cần trường học tương đối dễ tìm, nhưng hành tung trong kì nghỉ hè và nghỉ đông lại dễ như thế.

      làm thêm ở nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, hơn nữa nhiều năm rồi, điều tra khá mất thời gian.

      Ở trường ngoài việc tìm giáo viên hướng dẫn của để biết hơn, Kiều Trạch cũng tìm Diêu Linh Linh.

      Diêu Linh Linh và Lộ Miểu ở cùng ký túc xá, khá thân quen với hành tung và tính tình của Lộ Miểu.

      Lộ Miểu trong miêu tả của chính là Lộ Miểu mà quen, ngốc nghếch, toàn rễ cây, cố chấp, có tâm nhãn, im lặng lanh lợi, có xung đột gì với người khác.

      Mấy năm đại học đó, mỗi ngày của ngoài học bán thời gian trong trường, văn phòng sinh viên, canteen, thư viện, căn bản là chỗ nào có thể làm việc ngoài giờ , bốn năm như , cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt, quan hệ với người khác cũng đơn giản.

      Ban ngày cuối tuần nếu có thể ra ngoài, ở ngoài nhận ít việc làm thêm khác, nghỉ đông với nghỉ hè cũng thế, cơ bản đều làm thêm, làm đủ việc, cũng tiếp xúc với khá nhiều người.

      Điều kiện gia đình của Diêu Linh Linh khá đầy đủ, ấy cần phải giống Lộ Miểu chen chúc làm việc kiếm tiền sinh hoạt, ấy biết gì về làm thêm, nhưng làm bạn với Lộ Miểu nhiều năm như thế, chưa từng thấy có người nào đàng hoàng tìm , ngay cả Từ Gia Diên cũng rất ít đến trường gặp , cũng hiếm khi thấy gọi điện hay trò chuyện QQ Wechat, thỉnh thoảng có điện thoại đều là của bạn học trong trường hoặc chuyện làm ăn.

      bài vở chất đống, ngừng chăm chỉ học tập còn liều mạng tranh thủ làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, Kiều Trạch cảm thấy, nghi ngờ của với Lộ Miểu là rất vô lí, nhưng toàn bộ manh mối với dấu hiệu, dường như lại có quan hệ ít với .

      Từ ngày đầu tiên quen Lộ Miểu, bằng trực giác của mình, cảm thấy này có vấn đề, lúc đó quả cũng điều tra , nhưng sau khi sống chung với nhau, những gì bộc lộ ra từ từ loại bỏ nghi ngờ trong , chỉ là gần đây bởi vì đủ dấu hiệu mà khiến cảm giác đó lại ràng lần nữa.

      Kiều Trạch phải nghĩ đến chuyện Hoàng Thường cố ý làm nhiễu phán đoán của , Từ Gia Thiên vì thích Lộ Miểu nên mới cố ý phỉ báng ấy, Trương Khởi cũng chẳng qua là vì thấy lúc ấy tuyệt vọng phản kháng nên mới có ấn tượng như thế, nhưng phân tích những điểm này rồi, vẫn còn đó ít chuyện giải thích được, đè lên ngực nặng trịch.

      nhớ lại lời giải thích như bông đùa của bác sĩ trưởng về chuyện có thể nghe thấy tiếng Lộ Miểu, lúc hôn mê có thể xảy ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, khiến tiềm thức của thể quên chuyện này, đúng lúc thanh của xuất trong nháy mắt kia, cũng xem như điểm đoạn ký ức đặc biệt tồn tại trong trung khu hệ thống thính giác, thế nên khi xuất lại lần nữa, làm sống dậy cả hệ thần kinh thính giác.

      Nghe có vẻ khó hiểu, nhưng cũng cung cấp khả năng, lúc ấy Lộ Miểu có xuất trường xảy ra việc.

      Kiều Trạch thể hướng đến suy đoán này, lúc xảy ra chuyện là vào đầu năm, là giai đoạn nghỉ đông, có thời cơ đó.

      Lộ Bảo chưa từng gặp , nhưng trong lần gặp mặt đầu tiên lại có biểu khác hẳn trạng thái thích bình thường với , mà cũng như thế khi lần đầu gặp Từ Gia Diên, nó lại biểu tính công kích khác thường.

      Lộ Bảo chính là chú chó nghiệp vụ hồi trước tham gia lục soát cứu với Cao Viễn.

      Sau khi hôn mê xảy ra chuyện gì, Kiều Trạch khó giải thích nổi.

      Toàn bộ lời giải thích đều nằm trong đoạn video mà Hoàng Thường chưa chiếu hết, có thể có, mà cũng có thể .

      Sau khi cảnh sát bắt được Hoàng Thường tiến hành lục soát biệt thự nhà họ Hoàng, Kiều Trạch đặc biệt dặn dò phải tìm được đoạn băng kia, nhưng tìm thấy đâu, trong ổ lưu trữ máy tính điện thoại trong nhà ông ta cũng có đoạn video đó.

      Vì Hoàng Thường và A Tuấn thất thủ bị bắt mà cả nhà họ Hoàng rơi vào hỗn loạn, Thương Kỳ vốn nhân cơ hội này tiếp quản thế lực dưới Hoàng Thường, ngờ Kiều Trạch lại trước bước, mượn nhân mạch ban đầu tập hợp được dưới tay Hoàng Thường, cùng với trong tay Hoàng Giai Ngâm, chia rẽ nhà họ Hoàng để tiếp quản.

      Kiều Trạch vẫn liên lạc với Hoàng Giai Ngâm, vào ngày thứ ba sau khi Hoàng Thường bị bắt, Kiều Trạch liền liên lạc với ta.

      Bình thường Hoàng Giai Ngâm là người khá ngang ngược, nhưng có lẽ là do chưa gặp qua chuyện nào lớn như thê,s Hoàng Thường vừa xảy ra chuyện lập tức luống cuống hoảng hốt.

      Kiều Trạch đích thân vào biệt thự nhà họ Hoàng.

      Hoàng Giai Ngâm ngồi trong phòng khách, hề có tinh thần chút nào.

      Kiều Trạch tự mình đến cửa mới khiến mặt khôi phục chút thần thái, nhưng ánh mắt nhìn tràn đầy căm huận và ai oán, còn mang theo chút tủi thân, nhưng hề thốt lên câu, bước lên định ôm Kiều Trạch nhưng lại nghiêng mình né , đưa cho bản hợp đồng, là bản giao dịch, để lựa chọn, để mặc Thương Kỳ ngầm chiếm lấy của cải nhà họ Hoàng, hoàn toàn tiếp quản thế lực của Hoàng Thường, hay do nắm giữ, giúp đối phó với Thương Kỳ, báo thù cho Hoàng Thường.

      Chuyện của “Hứa tiên sinh” luôn do Thương Kỳ dẫn dắt, Hoàng Giai Ngâm cũng biết chuyện này, cho đến khi Hoàng Thường bị bắt Hoàng Giai Ngâm mới giật mình biết Hoàng Thường trúng bẫy của Thương Kỳ. Luôn chịu chèn ép của nhà họ Hoàng, Ngô Man Man luôn phải nén giận trước mặt Hoàng Giai Ngâm mấy hôm nay khó có được cơ hội mở mày mở mặt, vất vỏ bọc hèn mọn trước kia, hôm qua còn đặc biệt đến đây nhục mạ hồi, hoàn toàn e dè mà mình sắp chiếm được toàn bộ nhà họ Hoàng.

      Giữa kẻ thù và người đàn ông mình thích, đương nhiên Hoàng Giai Ngâm chọn Kiều Trạch, nhưng thêm vào điều kiện, đó là Kiều Trạch phải cưới ta.

      Kiều Trạch lập tức lấy lại hợp đồng bỏ .

      Hoàng Giai Ngâm cản lại, gương mặt đầy phẫn uất và cam lòng: “Vì sao chịu cho em thứ gì mà muốn tay tiếp quản của cải của bố em, dựa vào cái gì? Rốt cuộc em thua ta cái gì, lấy em toàn bộ sản nghiệp của bố đều là đồ cưới tặng , ta có thể cho cái gì chứ?”

      Hoàng.” Kiều Trạch bình tĩnh nhìn , “Có thể lầm lẫn giữa chính và phụ rồi. Bây giờ là Thương Kỳ muốn nuốt trôi sản nghiệp nhà , bố xảy ra chuyện, khẳng định Hoắc tổng cũng nhân cơ hội lấy lại toàn bộ vụ làm ăn, giao cho Thương Kỳ hoặc vào tay người khác. Tôi tới đât là để cứu , chứ phải cầu xin . Tôi giúp ổn định giang sơn của bố mình, cho cơ hội báo thù, nhưng sau chuyện này tôi muốn trả công bằng hai phần ba cổ phần công ty.”

      Hoàng Giai Ngâm: “ quang minh chính đại như thế, còn phải cũng nhắm trúng tài sản của bố em ư.”

      Kiều Trạch gật đầu: “Nên tôi mới tôi cần trả thù lao, hai phần ba cổ phần công ty.”

      “Tôi vào đó là để hợp tác, cùng làm việc, phải độc chiếm.”

      Cùng làm việc, nghĩa là sớm chiều bên nhau.

      Hoàng Giai Ngâm bị ba chữ này làm cho cảm động, bình tĩnh nhìn lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Được.”

      Khi Kiều Trạch và Hoàng Giai Ngâm bàn hợp đồng xong xuôi, chính thức tiếp quản các vụ buôn bán của Hoàng Thường Thương Kỳ mới phát mình bị Kiều Trạch chơi xỏ, tức giận xông vào văn phòng Kiều Trạch tìm lý luận.

      Lúc ta tới Kiều Trạch gọi điện.

      Thương Kỳ nhìn cúp điện thoại mới đến trước bàn làm việc của Kiều Trạch, bất thình lình kéo caravat của Kiều Trạch muốn lôi đứng dậy: “Mẹ kiếp mày đùa tao đấy à?”

      Kiều Trạch nắm lấy tay ta, từng ngón từng ngón, nhanh chậm tách ra, bình tĩnh nhìn ta: “Tổng giám đốc Thương, xong Hoàng Thường, nhưng vẫn còn Hoàng Giai Ngâm. Hoàng Giai Ngâm chịu ra danh sách làm ăn, xác định có thể thuận lợi nắm hết các vụ làm ăn của Hoàng Thường ư? sợ Hoàng Giai Ngâm ngọc đá cùng nát ư?

      Thương Kỳ nhìn , trong mắt vẫn là vẻ hung tàn như trước.

      Kiều Trạch gỡ tay ta xuống, chắp tay chống lên bàn, nghiêng người nhìn ta, từ bị động thành chủ động: “Ai cho các người kéo đến cửa diễu võ dương oai? Tự mình kém cỏi còn trách ai?”

      chỉ chuyện Ngô Man Man tìm Hoàng Giai Ngâm.

      Về sau Thương Kỳ mới biết được chuyện này, lạnh mặt gì, trong lòng mơ hồ hiểu được lời Kiều Trạch , ta ở trước xông pha chiến đấu, Kiều Trạch ở sau ngư ông đắc lợi.

      ta nhớ đến chuyện Hoàng Giai Ngâm đặt bẫy ép Lộ Miểu hít ma túy, Kiều Trạch hận Hoàng Giai Ngâm, mà Kiều Trạch cũng luôn tạo cảm giác đó cho ta. ta và hợp tác chỉ là vì muốn mượn tay xử lý Hoàng Thường và Hoàng Giai Ngâm, mà Thương Kỳ ta cũng có thể nhân cơ hội này chiếm lấy đường làm ăn của Hoàng Thường, Kiều Trạch và ta chính là lợi dụng lẫn nhau để nhổ cái đinh trong mắt, loại bỏ chướng ngại Hoàng Thường, để Sách Phi và ta càng hợp tác thuận lợi, nhưng ta hề nghĩ đến việc mục đích của Hoàng Thường là làm ăn của Hoàng Thường, cũng ngờ rằng, liên thủ với Hoàng Giai Ngâm, ta cứ ngỡ Kiều Trạch hận Hoàng Giai Ngâm.

      Nhưng cuối cùng loáng thoáng đoán được vấn đề trong đó, bây giờ Thương Kỳ có cách nào khác, vốn làm ăn của Hoàng Thường hoàn toàn rơi vào tay Kiều Trạch, tương đương với việc thay vị trí của Hoàng Thường, bắt chẹt bên trong bọn họ, chiếm lấy các mối vận chuyển chế tạo ma túy, cắt trọn mắt xích ra nắm chặt tay mình.

      Vì để suôn sẻ dọn dẹp Hoàng Thường mà toàn bộ giao dịch với Hoàng Thường ta đều giấu Hoắc tổng, bí mật sắp xếp. Trước khi Hoàng Thường xảy ra chuyện, Hoắc tổng cũng biết đến tồn tại của “Hứa tiên sinh”, tất cả đều theo kế hoạch, nhưng ta lại lường được bên Kiều Trạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Đến mấy ngày nay, đối mặt với tra khảo của Hoắc tổng, ta gần như đứng áp lức. Vốn Hoắc tổng có ân oán với bên Hoàng Thường, dù ta có bất ngờ với chuyện Hoàng Thường bị bắt nhưng hề biểu phẫn nộ gì quá, hơn nữa khi thề thốt sắp xếp thỏa đáng, nhanh chóng lấy lại mấy vụ làm ăn của Hoàng Thường về, cứ nghĩ chuyện dễ dàng, ngờ lại bị Kiều Trạch giành trước bước.

      Thứ Hoắc tổng muốn rơi vào tay Kiều Trạch, Thương Kỳ như bị chèn ép ở tấc thứ bảy*, dám trở mặt ràng với Kiều Trạch, sau lúc lạnh mặt nhìn Kiều Trạch, cuối cùng ép mình phải nặn ra nụ cười, với Kiều Trạch: “Tổng giám đốc Kiều vất vả rồi.”

      (*Có câu “đánh rắn đánh ở bảy tấc”, ở đây ví von với việc Thương Kỳ khổ sở sống nổi.)

      Kiều Trạch cũng đáp lại ta bằng nụ cười: “Hẳn thế.”

      Lại tiếp: “Còn đồ của tổng giám đốc Thương, tất nhiên tôi thể lấy. Nhưng tổng giám đốc Thương cũng phải biết, Hoàng Giai Ngâm khó đối phó, vẫn nên ổn định người trước .”

      “Tổng giám đốc Kiều rất đúng.” Thương Kỳ cười, “Đợt trước nghe Lộ Miểu bị thương, giờ đỡ nhiều rồi chứ?”

      “Vẫn còn bị thương.” Kiều Trạch lắc đầu, “Bị thương ở chân, bây giờ vẫn phải nghỉ ngơi điều dưỡng, sợ là trong thời gian tới có cách nào làm được.”

      câu này chặn lại đề nghị muốn Lộ Miểu về làm lại của Thương Kỳ.

      ————

      Sau khi Lộ Miểu trở về liền mực ở nhà dưỡng thương, bị thương nặng, nửa tháng ở bệnh viện khá lên nhiều rồi, dù hôm đó cố ý đụng đến vết thương nhưng đến mức nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày liền đỡ lên.

      Vụ án vẫn chưa chấm dứt, vốn vẫn phải quay về bên chỗ Thương Kỳ với Ngô Man Man, nhưng Kiều Trạch lại để nghỉ ngơi, cho sang đó, chuyện về vụ án cũng còn thảo luận với nữa, biết bây giờ rốt cuộc tiến triển đến mức nào rồi.

      Gần đây Kiều Trạch đều rất bận, vô cùng bận, ngày ngày sớm về trể, chưa dậy ra ngoài, ngủ mới về.

      Nhiều khi chỉ ngủ mơ màng mới mơ hồ cảm nhận được ở bên, quen ôm ngủ, cũng quen với lồng ngực của , nhưng vài ngày thể câu, buồn đến mức khó chịu, nghĩ mình che giấu rất khá, nhưng vẫn bị lộ trước mặt Từ Gia Diên.

      hẹn ăn.

      Ngày đó du thuyền cố ý làm chân bị đau, sốt ruột đưa bệnh viện, đưa rời khỏi thị phi, ảnh hưởng đến hành động sau đó của Kiều Trạch, Lộ Miểu rất cám ơn , hơn nữa trai , thế nên khi hẹn ăn, liền gọi cho Kiều Trạch, với là Từ Gia Diên hẹn ăn cơm, muốn ra ngoài.

      có ý gì khác, chẳng qua sợ hiểu lầm nên mới báo lại với .

      Ở đầu dây, Kiều Trạch im lặng lúc, sau đó chỉ với hai chữ: “ .”

      Dặn dò chú ý an toàn, sớm về sớm, rồi gì thêm.

      có chút mất mát, biết có phải do mình ảo giác hay , mà từ sau khi bắt được Hoàng Thường, Kiều Trạch có vẻ lạnh lùng với .

      Vì chút mất mát này mà thể che giấu tốt trước mặt Từ Gia Diên, Từ Gia Diên nhìn cái nhận ra có vấn đề, trực tiếp hỏi có phải xảy ra chuyện gì với Kiều Trạch hay .

      Lộ Miểu lắc đầu chịu , chỉ có việc gì.

      Từ Gia Diên thấy lúc nào cũng giúp Kiều Trạch, cơn giận liền ập đến, đặt ly rượu xuống bàn cái “cạch”: “Trước đó Kiều Trạch tìm .”

      Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn , biết chuyện này.

      “Em có biết ta thế nào ?” Từ Gia Diên hỏi.

      Lộ Miểu lắc đầu: “ ấy thế nào?”

      ta em và ta chỉ là hai bên cùng lợi.” Từ Gia Diên bình tĩnh nhìn , “Là như thế này phải , Miểu Miểu?”

      Lộ Miểu biết tình hình khi Kiều Trạch ra câu đó là như thế nào, biết phải đáp là “phải” hay là “ phải”, tỏ thái độ gì, chỉ mím môi , im lặng cầm ly rượu lên nhấp ngụm .

      Từ Gia Diên bó tay trước thái độ tiêu cực chuyện này của , muốn ép được thốt ra nửa chữ, cũng ép được phải tỏ thái độ.

      nhắm hai mắt, đè cơn giận xuống, xách lấy chai rượu rót đầy cho mình, “Em có biết gần đây ta rất thân với Hoàng Giai Ngâm, luôn cùng vào cùng ra ?”

      Lộ Miểu ngước mắt nhìn .

      biết phải ?” Từ Gia Diên đặt ly rượu xuống, “Rốt cuộc em nhìn trúng ta cái gì?”

      rũ mắt: “Em thích ấy.”

      Từ Gia Diên nhếch môi: “Vậy em có biết ta điều tra em ?”

      Mắt dừng mặt , mang theo tia kinh ngạc.

      ta tìm , tìm Thiên Thiên, tìm Trương Khởi… Thậm chí còn nhiều người hơn nữa, để tìm hiểu lai lịch của em. Em có biết ?” ta hỏi.

      Lộ Miểu mù mờ lắc đầu, biết vì sao phải điều tra , có chuyện gì đều với .

      “Miểu Miểu, nếu ta là người đàn ông đáng để phó thác, em ở với ta, chúc mừng em.”

      “Nhưng ta như bây giờ, em còn muốn khăng khăng theo ta nữa ?”

      Lộ Miểu có cách nào trả lời , bây giờ chẳng hiểu gì, tất cả đều là lời phía từ Từ Gia Diên, cho dù Kiều Trạch thân thiết với Hoàng Giai Ngâm, càng có khuynh hướng tin rằng là vì công việc hơn. biết phải người như thế, điều để ý chính là, Kiều Trạch lại điều tra , biết vì sao phải điều tra , nhưng trước khi biết bình luận lung tung gì.

      “Em suy nghĩ kĩ.” Sau hồi im lặng, chỉ có thể cho đáp án lấp lửng, “, em tự chăm sóc tốt bản thân, cần lo cho em đâu.”

      Câu mềm mại khiến Từ Gia Diên bất lực, ta biết tính tình của , quả thể ép làm gì.

      “Suy nghĩ kĩ rồi cho đáp án.” .

      Lộ Miểu gật đầu, ăn bữa cơm lại buồn chán vô vị.

      Sau khi về đến nhà liền gọi cho Diêu Linh Linh, hỏi ấy có phải gần đây Kiều Trạch ấy hàn huyên về chuyện của , Diêu Linh Linh phải.

      Lộ Miểu lại gọi cho vài thầy bạn học trước đây, bóng gió hỏi gần đây có phải có người hỏi thăm , đáp án đều là có.

      Đúng là Kiều Trạch thầm điều tra .

      Sau khi cúp máy, Lộ Miểu thấy lạnh hai tay, trong lòng nặng trĩu, như bị thứ gì đó đè lên gây cảm giác khó chịu. biết vì sao Kiều Trạch lại phải điều tra , biết nghi ngờ việc gì, nhớ lại hai lần gặp Lộ Tiểu Thành, nhớ tới gần đây luôn để ở nhà dưỡng thương, nhưng ràng vết thương của lành rồi.

      cảm thấy vô cùng khó chịu, Kiều Trạch tin .
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 115

      lái xe mục đích, đợi đến lúc sực tỉnh xe dừng trước lầu tập đoàn Sách Phi.

      muốn lên tìm , nhang lại lo mạo muội xuất ảnh hưởng đến kế hoạch của , gây ra chuyện gì hay, thế là buồn bã ngồi trong xe nhúc nhích.

      Kiều Trạch phát trước.

      vốn bận việc, lúc cầm cốc nước lên uống theo thói quen đưa mắt nhìn đồng hồ, vì từ khi ở bên chỗ Hoàng Thường, luôn lo xảy ra điều gì bất trắc, nên bất tri bất giác nuôi dưỡng thành thói quen bất cứ lúc nào cũng muốn biết hành tung của . Thế nên nhân lúc uống trà mà nhấn nút cái, vừa liếc mắt thấy chấm đen đồng hồ.

      Ánh mắt khẽ dừng lại, vị trí chấm đen cách rất gần, vẫn hề nhúc nhích.

      ngẩng đầu nhìn cửa sổ, đặt cốc nước xuống, đứng lên đến trước cửa sổ, vén rèm lên nhìn, rồi nhanh chóng thấy được chiếc xe quen thuộc dừng trước cửa hàng của người ta.

      Đó là xe để lại cho , Kiều Trạch liếc mắt cái nhận ra chiếc xe kia, cũng nhìn thấy người ngồi bất động bên trong.

      Ánh trời chiều xuyên qua cửa kính xe dừng người , nhìn có vẻ đơn biết bao.

      thả rèm xuống, xoay người xuống lầu.

      thất thần nhìn vào đâu, cũng phát đến gần.

      cúi người gõ vào cửa xe.

      Lộ Miểu từ từ quay đầu lại, thần sắc có chút mịt mờ, lúc trông thấy ánh mắt mới dần có lại tiêu cự, nhưng đến cùng đó là thoáng nhợt nhạt mất tự nhiên.

      quay cửa kính xuống.

      “Sao lại lên?” hỏi.

      phải “sao lại ở đây” mà là “sao lại lên”, giọng dịu dàng trầm thấp, đầu hơi nghiêng, đôi mặt yên lặng nhìn , dịu dàng, bao dung, lại mơ hồ cất chứa lo lắng, giống như những ngày trôi qua, luôn tận lực cưng chiều .

      Đột nhiên mũi Lộ Miểu có chút nghẹn ngào, koong hiểu sao lại muốn khóc, vài cảm xúc tên cứ quanh quẩn trước ngực.

      đưa tay vào trong đặt vai , gạt tóc hai bên ra, khẽ dùng lực khiến ngẩng đầu nhìn .

      “Sao thế?” hỏi.

      Lộ Miểu lắc đầu: “ có gì.”

      Rồi đưa mắt nhìn ra sau lưng : “Sợ lên làm phiền .”

      “Ngốc.” Kiều Trạch vỗ đầu , mở cửa xe ra đưa lên lầu.

      Khi cửa phòng đóng lại, lập tức xoay người kéo vào lòng, cúi đầu hôn .

      im lặng để mặc hôn, nhưng cảm nhận được yên lòng, tay lạnh như băng.

      Kiều Trạch dừng lại, cúi đầu nhìn .

      “Miểu ngốc, em có vấn đề.”

      mím chặt môi nhìn , muốn lại thôi.

      “Lộ Miểu.” Ngữ khí nặng mấy phần, từ trước đến nay có lời đều ra, chứ ngập ngừng ấp úng như bây giờ.

      “Em…” hơi chần chừ, “Em muốn hỏi chuyện này…”

      Kiều Trạch: “Em .”

      “Kiều Trạch, có phải thấy em có vấn đề ?” hỏi, “Vì sao lại phải điều tra em?”

      “…” ngờ đột nhiên lại hỏi như thế, lập tức biết trả lời thế nào.

      cũng ép , chỉ ngẩng đầu nhìn , ánh mắt nghi hoặc mơ hồ, còn cất giấu tia mất mát dễ phát ra, nhưng tuyệt có trách cứ.

      hoàn toàn tôn trọng và hiểu việc làm quyết định của , toàn tâm toàn ý tin .

      Đơn tuần đến mức khiến

      Bất giác cánh tay siết chặt lại, nhốt cả người vào lòng.

      vẫn còn chôn mình trong nghi ngờ: “Có phải điều tra ra được điểm đáng ngờ nào thể , thế nên cảm thấy em cũng được sạch ?”

      “Nhưng em là cảnh sát, là cảnh sát truy bắt ma túy.” , nghiêm túc cố chấp, “Làm sao có thể dính líu mấy thứ đó chứ?”

      nhìn thẳng vào mắt , chỉ thấy nghiêm túc trong đó, hoàn toàn thể nhìn ra chút giả dối hay đóng kịch nào từ trong mắt .

      Từ ánh mắt đến thần sắc, cái nào rằng, điều tra là vô lý.

      “Miểu ngốc à.” ôm chặt thêm chút nữa, đầu cúi thấp, đôi môi mỏng đặt lên trán .

      “Tôi xin lỗi” cúi đầu , “ phải tôi nghi ngờ em là gì. Chỉ là có vài chỗ đáng nghi bất lợi cho em, nên tôi muốn tìm ra nguyên nhân.”

      Lời xin lỗi của dễ dàng vỗ về lòng , tâm tình khó chịu hai ngày nay mới chuyển biến tốt hơn.

      sao mà.” cúi đầu , có chút mất tự nhiên, vì bản thân trong hai ngày qua mà hối hận suy nghĩ miên man.

      Kiều Trạch thấy ấn đường nhíu lại của dần dần giãn ra, đứng trước mặt tâm tư luôn đơn thuần, có chuyện gì đều tự mình sắp xếp, cũng ỷ lại vào , rồi lại hoàn toàn tin tưởng , thông cảm cho , cho dù mấy ngày nay bận đến mức thể với , còn cố ý lạnh nhạt vài phần, thậm chí có thể cũng biết gần đây qua lại với Hoàng Giai Ngâm, nhưng cũng gây ầm ĩ, truy hỏi vì sao, chỉ kiên định tin tưởng vì công việc, hiểu chuyện đến mức khiến đau lòng.

      Mỗi khi hiểu nhiều hơn chút, lại càng thương hơn.

      tại sao có thể có người ngốc như thế. người sống đến bây giờ, sao lại còn ngốc nghếch vậy chứ.

      Nhưng cho dù có ngốc đến mức đó, cũng có từng kẻ liều mạng muốn bức chết . Trần Kỳ, Nhậm Vũ, Trương Khởi, Từ Gia Thiên, Hoàng Thường…

      Lòng rất đau, rất muốn cứ thế ôm chặt lấy , mãi mãi như thế…

      Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang yên tĩnh khó có được này.

      Kiều Trạch giơ tay ra cầm lấy điện thoại.

      Lộ Miểu sợ tiện, muốn tách ra khỏi người , nhưng vừa lùi bước bị kéo về lại trong lòng. rồi sau đó dần dần phát ra, có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

      có thể nghe được rồi?” ngạc nhiên hỏi.

      chưa từng nhắc đến với chuyện này, gật đầu : “Được rồi, cơ bản khôi phục.”

      Vốn còn lo giận dỗi vì cho hay tin này, ngờ còn vui vẻ hơn cả .

      “Tốt quá rồi.” , khóe miệng trễ xuống có chút ảo não, “Khó trách gần đây để em về lại chỗ Thương Kỳ, giờ em chẳng còn tác dụng gì với .”

      Tuy thế mặt mày lại toát lên mừng rỡ khi biết khôi phục lại thính lực.

      Thái độ của khiến sinh ra vài phần áy náy, chuyện khôi phục thính lực hẳn phải nên với đầu tiên.

      Rất nhiều suy nghĩ “nên” và “ nên” cứ xoay chuyển trong đầu, va chạm vào nhau sinh ra hối hận, ràng người đứng ngay trước mắt, thế nhưng nhịn được bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải mình đối với chưa đủ tốt .

      “Sao nghe điện thoại thế?” chỉ vào điện thoại còn rung lên.

      nhìn đầy phức tạp, cuối cùng lại chẳng gì, tay ôm vào lòng, tay nghe bắt máy.

      Là Thương Kỳ gọi đến, trong giọng mơ hồ có mang theo vẻ kích động.

      “Tổng giám đốc Kiều, Hoắc tổng muốn gặp .”

      Sâu trong mắt Kiều Trạch vì câu này mà nảy sinh vài tia sắc nhọn, cuối cùng…

      Vì mấy ngày qua khống chế chặt chẽ con đường làm ăn của ht, nên việc cung ứng hàng trong tập đoàn Hoắc tổng gần như rơi vào trạng thái đứt gãy. Hoắc tổng trấn thủ cả tập đoàn, tất cả sản nghiệp tuy do Hoắc tổng nắm chặt trong tay, nhưng dù sao cũng phải đích thân ta nhúng tay làm việc, hào phóng đòi khống chế , những mục tiêu vẫn ủy quyền cho người dưới tay mình, lại thêm có ht có ý làm phản, bởi vậy ông ta cũng có nắm giữ được bộ phận thị trường riêng cho mình, bây giờ Kiều Trạch toàn quyền tiếp quản đất của ht, mượng nhân mạch dược trướng ht mà lúc đầu thu thập khi còn ở bên ông ta, trước mắt bóp chặt mắt xích “sản xuất cung hàng” này của ht, ém hàng chịu nhả, ý của là trước tiên phải gặp được Hoắc tổng, để xem ý của Hoắc tổng ra sao rồi mới tiếp tục quyết định xử lí hóa đơn này thế nào.

      Thương Kỳ mấy lần nhắn lại ý của qua, nhưng đều bị Hoắc tổng lấy đủ lí do từ chối. Kiều Trạch cũng vội, bên là gặp Hoắc tổng giao hàng, bên kia cố ý cùng ra cùng vào với Hoàng Giai Ngâm, cũng cố ý thờ ơ mấy phần với Lộ Miểu, muốn mượn những điều đó thử cực hạn của Hoắc tổng.

      Hoắc tổng thể nào gặp . giờ mắt xích “sản xuất cung nàng” của ht bị bóp chặt, nguồn cung cấp vốn ổn định nay bị chặt đứt, mạng lưới buôn bán vốn đâu vào đấy cũng sắp xảy ra vấn đề, ta thể nào ngồi mặc kệ mà nhìn được. Còn nguyên nhân khác, có thể là Lộ Miểu.

      Nếu đoán đúng là người nọ…

      Vốn Kiều Trạch còn tưởng phải tiếp tục lề mề thêm mấy ngày nữa, ngờ nhanh như vậy ta liên lạc với .

      từ từ nheo mắt lại.

      “Được.” vào điện thoại, “Bao giờ, ở đâu?”

      hơi nghiêng người, kéo giãn khoảng cách với Lộ Miểu.

      muốn để Lộ Miểu nghe được địa chỉ thời gian gặp mặt tối nay của họ.

      Thương Kỳ đọc địa chỉ cho , hẹn vào đêm nay.

      Cúp điện thoại, Kiều Trạch nhìn Lộ Miểu: “Tối nay có chút việc phải ra ngoài, lát nữa cơm nước xong em về trước , nhé?”

      Lộ Miểu lờ mờ nghe thấy hai chữ “Hoắc tổng” trong điện thoại.

      “Gặp Hoắc tổng à?” hỏi.

      Kiều Trạch nhìn gật đầu.

      “Em… thể cùng sao?” nghi ngờ hỏi.

      hi vọng là mình gặp người trước, sau khi xác nhận thân phận của ta sau.” Kiều Trạch , “ lần này có nguy hiểm, hi vọng em mạo hiểm.”

      Lộ Miểu gật đầu: “Vâng.”

      mình phải chú ý an toàn.” Lộ Miểu lo lắng dặn dò.

      Sau bữa cơm tối, Kiều Trạch vốn muốn đưa về trước nhưng Lộ Miểu chịu, thúc giục mau , đừng chậm trễ.

      muốn tiễn về rồi mới , khi Kiều Trạch rồi Lộ Miểu cũng về nhà, mà lái xe theo, cẩn thận giữ khoảng cách, để Kiều Trạch phát hành tung.

      Hoắc tổng hẹn ở hội sở tư nhân ở ngoại thành, tính riêng tư bí mật cao.

      Lộ Miểu dừng xe lại trước thẩm mỹ viện đối diện với hội sở, nhìn thấy Kiều Trạch dừng xe, xuống xe, vào hội sở, cũng khóa xe theo, chuẩn bị xuống xe bóng người cao lớn ra từ trong chiếc xe cạnh Kiều Trạch đột nhiên đập vào mắt, thân hình quen thuộc khiến Lộ Miểu dừng lại, ánh mắt dán chặt vào người đó.

      Lúc cậu ta đóng cửa xe mặt hơi hướng về phía Lộ Miểu, Lộ Miểu thụp người xuống ngồi lại vào ghế.

      Đó là Lộ Tiểu Thành, ràng là Lộ Tiểu Thành.

      Hơn năm năm gặp, cậu ta cao lên ít, thân hình cao lớn, cởi bỏ vẻ ngây ngô năm đó, khoác lên thận trọng vững vàng.

      Cậu đeo kính râm, sau lưng còn có hai người theo.

      Trong nháy mắt đại não Lộ Miểu trở nên trống rỗng, lòng bàn tay lạnh buốt, trang phục và tư thế của cậu, khiến có cách nào như lần trước, sốt ruột lao ra gọi cậu.

      bình tĩnh lại, lén lút theo, khi cậu ta chờ thang máy lén lút cầu thang lên lầu.

      có thể mơ hồ nghe thấy đối thoại của và Thương Kỳ lúc nãy, biết họ hẹn ở tầng mấy.

      Lúc lên đến tầng Lộ Tiểu Thành mới ra khỏi thang máy lúc, dẫn theo hai người kia, thẳng đến cuối dãy, rồi sau đó dừng lại trước cánh cửa phòng cuối cùng, người bên trái cậu ta gõ cửa, cánh cửa bật mở từ trong ra, Thương Kỳ xuất .

      Bỗng dưng trái tim Lộ Miểu rơi xuống vực sâu, trong lòng hốt hoảng, hai chân yếu mềm, gần như đứng vững.

      ————

      Thương Kỳ dẫn Lộ Tiểu Thành vào phòng, cười giới thiệu với Kiều Trạch: “Tổng giám đốc Kiều, đây là Hoắc tổng.”

      “Còn đây là tổng giám đốc Kiều.” Thương Kỳ giới thiệu, “Đáng lí lần trước hai người gặp nhau rồi mới phải.”

      Kiều Trạch ngờ người đến là Lộ Tiểu Thành, động tác khẽ dừng lại, ánh mắt nhìn cậu ta mang theo vài phần nghiền ngẫm.

      Lộ Tiểu Thành trước mắt mặc áo khoác đen càng gia tăng thêm vẻ xấu xa, khóe miệng nhếch lên, cười tùy tiện, dáng điệu kiêu căng, cả người nhìn trầm ổn ít, so với người thanh niên xúc động uy hiếp trong con ngõ tối trước kia như hai người khác nhau.

      “Hoắc tổng?” Kiều Trạch hỏi.

      Cậu ta tháo kính râm xuống, khẽ gật đầu với , giơ tay ra: “Chào tổng giám đốc Kiều, ngưỡng mộ đại danh lâu.”

      Kiều Trạch cũng giơ tay ra bắt, tầm mắt bình tĩnh đảo qua mấy người trong phòng, những người này vì Lộ Tiểu Thành xuất mà thần sắc trở nên cung kính hơn.

      Bỗng dưng Kiều Trạch cảm thấy cụt hứng, ràng người muốn gặp ở ngay trước mắt, lại giống như bị người ta giội cho chậu nước lạnh, dập tắt cảm giác hưng phấn vì đến được trung tâm vụ án này của .

      Thương Kỳ gọi người vào ngồi, vừa ăn vừa chuyện.

      Kiều Trạch có hứng thú, chỉ thăm dò Lộ Tiểu Thành mấy hồi, cậu ta đối đáp bình tĩnh khách khí, nhìn quả có chuyện như thế, nhưng rồi lại giống.

      ép lợi thế buông, Hoàng Giai Ngâm lại có ở đây, người nắm thực quyền mới là ta, phải do ta quyết định, lần gặp mặt này bàn được gì, Hoắc tổng cũng đợi chừng tiếng rồi trước.

      Bữa tiệc tàn, Kiều Trạch đứng dậy tiễn cậu ta xuống lầu, trò chuyện vài câu rồi tạm biệt rời .

      Kiều Trạch nhìn Lộ Tiểu Thành với Thương Kỳ lần lượt rời , khẽ thở dài hơi, hiểu tại sao lại cảm thấy mệt, theo thói quen giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi sau đó nhấn cái muốn nhìn xem Lộ Miểu thế nào rồi, ngờ lại lần nữa trong thấy chấm đen gần trong gang tấc.

      ngẩng đầu, quét mắt nhìn khắp nơi.

      Đột nhiên Lộ Miểu nhấn còi, cũng bật đèn chớp lên, Kiều Trạch nhanh chóng phát ra, về phía .

      Lộ Miểu thấy đến gần mở cửa xe ra.

      Kiều Trạch cúi người ngồi vào, nghiêng đầu nhìn : “Theo dõi tôi cả dọc đường đến đây?”

      Lộ Miểu sợ mắng , chần chừ gật đầu: “Em làm chuyện gì xấu.”

      “Thấy hết rồi?” hỏi, tầm mắt dừng mặt .

      mím khóe môi, gật đầu.

      “Hoắc tổng… là Lộ Tiểu Thành sao?” hỏi, tuy cố gắng kiềm chế, nhưng trong giọng vẫn còn run run.

      Kiều Trạch phải hay : “Về trước .”

      Lộ Miểu nắm vô lăng nhúc nhích: “Em muốn tìm cậu ấy.”

      Kiều Trạch nhìn mấy giây, rút điện thoại ra gọi cuộc, đọc biển số xe và tên đường mà Lộ Tiểu Thành chạy giao cho người trong đội, nhờ ta điều tra quỹ đạo thời gian thực của biển số xe này.

      Sau khi cúp máy, cười với Lộ Miểu: “Ngồi vào ghế phụ .”
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :