1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 106

      “Giờ ở bên ngoài.”

      “Ở đâu, tôi đến đón em.”

      Lộ Miểu ở bên bờ sông.

      Đường Viễn thông báo đến có chút đột ngột, nhất thời khó tiếp thu được, có cảm giác như chú tâm vùi đầu vào hạng mục, mắt thấy hạng mục đó tiến triển thuận lợi, bỗng nhiên bị ông chủ thông báo ngày mai cần đến đây nữa vậy.

      Từ khi ra khỏi chỗ Đường Viễn luôn bước dọc theo con đường, bất tri bất giác đến bờ sông, người tựa vào lan can cây câu, nhìn mặt sông phẳng lặng xa xa.

      Từ xa Kiều Trạch ngồi trong xe trông thấy Lộ Miểu đứng đối diện với dòng sông, đưa lưng về phía con đường.

      đường tìm Đường Viễn trò chuyện vài câu, quả ta tìm Lộ Miểu biểu đạt ý nghĩ hi vọng tạm thời nghỉ ngơi.

      Chuyện này hẳn nên do thẳng với Lộ Miểu, nhưng cũng đủ lý do để thuyết phục .

      vốn tâm tư mẫn cảm, bất kì bịa lý do gì cũng có thể nhận ra chỗ thích hợp.

      Lộ Tiểu Thành có khả nghi là điều chắc chắn, Từ Gia Diên có phần hay dám đoán bừa.

      có bất kì manh mối và dấu hiệu nào chứng tỏ Từ Gia Diên với “Hoắc tổng” có quan hệ, ta là người cuối cùng nhìn thấy Lộ Tiểu Thành, nhưng điều đó cũng thể chứng minh năm năm qua Lộ Tiểu Thành luôn làm việc với ta.

      Sau đêm đó, Lộ Tiểu Thành biết nên đối mặt với Lộ Miểu bị dục vọng của mình xâm phạm thế nào, nên lựa chọn ra lời từ biệt, thần xui quỷ khiến thế nào lại trôi đến tập đoàn “Hoắc tổng”, điều này có thể hiểu .

      Lúc sáng khi cầu cho gọi Lộ Miểu là dưới điều kiện giả thiết Từ Gia Diên là “Hoắc tổng”.

      Nhưng giả thiết ấy lại hoàn toàn vô căn cứ, lấy quỹ đạo trưởng thành của Từ Gia Diên, cùng vẻ thạo đời và những thứ trải qua của ta, về căn bản thể nào nắm trong tay tập đoàn ma túy lớn như thế, thậm chí là để đám người Hoàng Thường Thương Kỳ phải cúi đầu phục tùng ta.

      Lúc cùng ăn với Từ Gia Diên cố ý như thế để dò xét quan hệ giữa Từ Gia Diên với “Hoắc tổng”.

      Lấy quan tâm của Từ Gia Diên với Lộ Miểu, nếu ta chính là “Hoắc tổng”, ta thầm để bị vướng chân, nên thái độ của Thương Kỳ và Ngô Man Man đối với thay đổi trở nên rất quan trọng, thậm chí thay đổi thái độ với Lộ Miểu cũng thế.

      Cho nên ra Lộ Miểu hẳn phải ở lại đó mới đúng.

      Lý trí bảo rằng nên tiếp tục kế hoạch ban đầu, công việc của họ thể nào có thêm chút động thái khác thường nào được. Nhưng tình cảm lại , ra hề mong muốn để tiếp tục thâm nhập vào đó.

      Dọc đường đến đây đều cân nhắc, Lộ Miểu nên rút lui hay ở lại.

      Quan tâm tắc loạn, lần đầu tiên, thể nào cho mình đáp án chính xác, nên quyết định vẫn nên để tự Lộ Miểu định đoạt.

      dừng xe ven đường, bước xuống xe về phía , lúc đến bên cởi áo khoác ra, choàng lên vai .

      “Sao lại ở ngoài này, nhỡ trúng gió sao?”

      Giọng trầm êm ái từ từ vang lên trong bóng đêm, Lộ Miểu theo bản năng quay đầu lại. Trông thấy bóng người cao lớn đứng bên cạnh, cũng trông thấy chỉ mặc độc mỗi chiếc sơ mi sẫm màu, bèn vội cởi áo khoác ra tính trả lại , nhưng lại : “Tôi lạnh, đừng để bị cảm.”

      Kiều Trạch đè lấy vai , từ sau lưng kéo vào lòng: “Tôi cũng lạnh nữa.”

      Lộ Miểu bị ôm cử động được, cũng ngọ nguậy, chỉ nghiêng đầu hỏi : “Bánh Trôi em gần đây khá mệt, hi vọng em có thể tạm nghỉ thời gian. Ý của ấy là để em rời khỏi đó, là ý của đội trưởng Hình hay là ý của ? Nếu như là ý của , vì sao trực tiếp với em?”

      Kiều Trạch giấu diếm gì : “Là ý của tôi.”

      Lộ Miểu cũng vì thế mà để lộ chút vui nào, chỉ nghi ngờ hỏi lại : “Vì sao?”

      “Gần đây tôi với Ngô Man Man phải liên thủ đối phó với Hoàng Thường, diễn vở kịch như hôm chúng ta ở biệt thự Hoàng Thường vậy, quan hệ giữa tôi với Thương Kỳ rạn nứt. Điều chúng ta cần là để mọi người lầm tưởng hai chúng tôi đoạn tuyệt, tiến đến thúc đẩy Thương Kỳ liên thủ với Hoàng Thường. Tôi vốn nghĩ, nếu tôi với Thương Kỳ chấm dứt, tồn tại của em cũng quan trọng cho lắm, nên để phòng Hoàng Giai Ngâm lại xuống tay với em, tôi hi vọng em có thể rời khỏi đó trước.”

      Đây cũng là vấn đề từng lo lắng, quả như thế bớt nguy hiểm cho Lộ Miểu, nhưng cùng với đó, kéo Lộ Miểu lui khiến Thương Kỳ và Ngô Man Man yên tâm. Đối với họ, Lộ Miểu như con cờ để kiềm chế .

      Lộ Miểu cũng nghĩ đến vấn đề này: “Thương Kỳ và Ngô Man Man yên lòng về đâu.”

      “Hơn nữa…” chần chừ, mím môi nhìn , “Em đoán cũng còn kịp nữa rồi, hôm nay Ngô Man Man tìm em, ý của ta là, Hoàng Thường rất mến em, hi vọng em tham gia vào giao dịch.”

      Kiều Trạch nhìn : “Tham gia thế nào?”

      Lộ Miểu: “Vận chuyển ma túy.”

      “Lý do giống như lúc đầu nhìn trúng em vậy, ta , Hoàng Thường cảm thấy em là người dễ khiến kẻ khác nghi ngờ.” Lộ Miểu giải thích.

      Kiều Trạch lập tức bác bỏ: “ được.”

      “Nhưng đó là cơ hội để em đến gần toàn bộ kế hoạch hơn.” Lộ Miểu chụp lấy tay , “Hoàng Thường chỉ mới gặp em có hai lần, ngay cả năng lực của em thế nào ông ta cũng biết mà để cho em tham gia chuyến hàng lớn như thế, thấy kì lạ sao?”

      Kiều Trạch: “Cái tôi cần chính là Hoàng Thường tự mình tham gia vào quá trình vận chuyển ma túy, nhất định ông ta ra mặt.”

      “Em biết nhất định có biện pháp buộc ông ta ra mặt. Nhưng lần này cơ hội đưa đến cửa, em tham gia vào trong đó, nếu nhân cơ hội gây ông ta thể nào ra mặt được.”

      “Hơn nữa bây giờ tỏ vẻ hoàn toàn đếm xỉa tí nào rồi, nếu em cũng quan tâm, sao Thương Kỳ và Ngô Man Man có thể yên tâm về được, chừng chuyện vận chuyển ma túy là do ta tiến cử em với Hoàng Thường, bây giờ em vất gánh giữa đường, khác nào chúng ta có vấn đề chứ?”

      Kiều Trạch mím chặt môi đáp, vấn đề lo âu cũng nghĩ đến, nhưng cũng bởi vì lúc này quân cờ trong tay biến thành trò chơi cờ người, có nghĩa là tất cả nguy hiểm bất trắc đều phải do mình chống đỡ.

      “Kiều Trạch…” Thấy gì, cầm lấy tay gọi tiếng, mềm mại như chảy ra nước, mang theo mấy phần làm nũng, cũng có đấy cầu xin.

      rất ít khi gọi tên , mà mỗi lần dùng giọng điệu êm ái này gọi tên hoàn toàn thể nào đỡ nổi.

      Khẽ thở dài hơi, cuối cùng ôm chặt lấy .

      “Nhớ chú ý an toàn.” dặn dò.

      Đến tối quay về, đưa cho túi bột phấn gì đó.

      “Nếu bất đắc dĩ em hãy dùng cái này mà thay. Bất cứ lúc nào cũng được chạm vào thứ mà bọn chúng đưa.”

      Hôm sau đưa đến chỗ của Chu Kỳ, ấy cấy con chip mini định vị vào dưới da sau tai , lý thuyết có thể tránh được máy dò tín hiệu dây bình thường, nhưng phải là trăm phần trăm.

      Với con người tinh ranh như Hoàng Thường Thương Kỳ mà , bất kì máy theo dõi nghe lén nào cũng hợp mang người, trái lại bọn họ còn có nhiều thiết bị chống nghe lén hơn. Nhưng Kiều Trạch chỉ có cầu duy nhất, nhất định phải nắm chính xác vị trí của Lộ Miểu bất cứ lúc nào.
      Snow thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 107

      cất bước khẽ khàng, đưa mắt nhìn con chó ngao ở bên đường.

      Hoàng Giai Ngâm ở bên cạnh, ta ra đón , thấy chầm chậm, lại có vẻ sợ hãi, bèn ai ủi câu: “Yên tâm , chúng nó tấn công em đâu.”

      Quát tiếng với lũ chó để chúng quay về, rồi dẫn vào phòng khách.

      Hoàng Thường và A Tuấn đều ở đó, đích thân ông ta ra đứng đầu cửa đón .

      Thấy đến gần, gương mặt nghiêm túc của Hoàng Thường dần xuất ý cười: “ Lộ.”

      Lộ Miểu cũng khách khí đáp lại tiếng.

      Hoàng Thường đón vào trong nhà, sau hồi trò chuyện liền làm như vô tình hỏi : “ Lộ này, tôi nhớ hình như là em của tổng giám đốc Từ.”

      Lộ Miểu biết tại sao ông ta lại lôi Từ Gia Diên vào, nhớ lại lần đầu tiên đến đây cũng gặp Từ Gia Diên, bèn gật đầu: “Cứ xem là thế .”

      Hoàng Thường bật cười hai tiếng, thốt ra hai chữ “duyên phận”, rồi tiếp: “Tôi với tổng giám đốc Từ làm ăn qua lại với nhau, thế giới này .”

      Hoàng Giai Ngâm ngồi sô pha bên cạnh, sắc mặt bình thản, có nhiều nhiệt tình nhưng cũng quá lạnh lùng, nghiêng người cầm lấy ấm trà rót ra ly, đặt ấm xuống rồi lạnh nhạt : “Đúng là .”

      Lúc con với Man Man quen ấy, cũng ngờ ấy lại là người của Giang Hành.”

      Đưa mắt nhìn Lộ Miểu: “Uống trà .”

      Lộ Miểu khẽ gật đầu cám ơn, nghiêng người cầm ly trà lên, nhấp hớp , mang theo vài phần thận trọng.

      Hoàng Thường luôn để ý đến mình nên cũng dám ngẩng đầu nhìn lung tung, cẩn thận uống trà.

      Qua lúc, Hoàng Thường mới vào việc chính: “Miểu Miểu này, tôi hi vọng có thể đến công ty của bác làm việc, hẳn Giai Ngâm với rồi nhỉ.”

      Lộ Miểu cầm ly trà đặt xuống, nhìn ông ta, do dự gật đầu: “Vâng, chị Giai Ngâm có đề cập đến rồi.”

      “Chỉ là…” lộ vẻ khó khăn, nhìn Hoàng Thường cái.

      Hoàng Thường: “Có chuyện cứ thẳng.”

      “Tôi có thể biết vì sao quản trị Hoàng lại muốn tôi đến đây làm ?” Hai tay siết ly trà, “Tôi cũng có tài cán đặc biệt gì, lại còn là người mới.”

      “Hơn nữa…” dừng lại, “Quản trị Hoàng hẳn cũng biết quan hệ giữa tôi với tổng giám đốc Kiều, tôi đến chỗ bác như thế, bác lo ư?”

      Dường như lời của chọc cười Hoàng Thường.

      Ông ta cười vài tiếng, hỏi ngược lại : “Lo cái gì chứ?”

      Lộ Miểu mấp máy môi: “Ví như tiết lộ bí mật, để lộ tin tức chẳng hạn.”

      Hoàng Thường nhìn với cái nhìn ý tứ: “ mình ở bên chỗ tôi, người nên lo lắng phải là ta sao?”

      Lộ Miểu ngượng ngùng mím chặt môi, lời nào.

      Hoàng Thường nghiêng người rót thêm trà cho : “ thế nào nữa cũng là em của tổng giám đốc Từ, con người cậu ta tôi khá tin.”

      Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn ông ta.

      Hoàng Thường thêm gì, cầm ly trà lên cạn ly với : “ biết tôi với tổng giám đốc Kiều của các có thù, còn đến đây, sợ tôi làm gì sao?”

      Lộ Miểu lắc đầu: “Bác là bạn của trai tôi.”

      “Hơn nữa nếu bác để chị Giai Ngâm đến , hẳn làm gì với tôi cả. Nếu bác muốn đối phó tôi thầm cũng có rất nhiều cách rồi, vì sao còn phải phô ra để người ta nắm được nhược điểm chứ.”

      “Tôi chỉ là tò mò, vì sao quản trị Hoàng bác lại tìm tôi.” Lộ Miểu mím môi, người nhìn vẫn vẻ băn khoăn, chần chừ nhìn ông ta, “Bác Hoàng, tôi có thể biết nguyên nhân được ?”

      Hoàng Thường: “Tôi thích những người nhiệt tình vô tội như . Hơn nữa có thể là người làm việc dưới tay Giang Hành, hẳn bản lĩnh cũng kém, ví dụ như Cao Viễn của ngày trước.”

      “Ngày hôm đó… Là người đàn ông bị chó cắn trong đoạn băng đó sao?” Lộ Miểu lưỡng lự hỏi.

      Hoàng Thường nhìn : “ ta cho biết à?”

      Lộ Miểu lắc đầu, “Tôi biết trước kia ấy là Giang Hành.”

      Hoàng Thường: “ sợ sao?”

      thành gật đầu: “Sợ.”

      Tầm mắt Hoàng Thường dừng mặt : “Tôi nhớ tốt nghiệp học viện cảnh sát?”

      Lộ Miểu gật đầu: “Đúng thế, chị Giai Ngâm và trai tôi cũng biết, vừa thực tập bị đá, đủ tư cách.”

      Hoàng Thường: “ xui xẻo như thế mà Giang Hành cũng dám dùng .”

      ấy đâu dám dùng tôi.” Nhắc đến đây, Lộ Miểu còn chút oan ức, “Chuyện gì ấy cũng với tôi. Chuyện này bác có thể hỏi chị Man, ngay đến kế hoạch Vị Mã Hà lần trước của bọn họ còn đặc biệt đuổi tôi ra ngoài, cái gì cũng đề phòng tôi. Từ hồi còn học đại học tôi theo ấy, ấy cứu tôi, cũng biết tôi thích mình, nên luôn cho rằng tôi lòng với ấy.”

      Sắc mặt Hoàng Giai Ngâm lạnh .

      Hoàng Thường nhìn ta, Hoàng Giai Ngâm sầm mặt để ý.

      Tầm mắt Hoàng Thường rơi vào người Lộ Miểu: “Sao theo tổng giám đốc Từ mà lại theo tổng giám đốc Kiều? Tổng giám đốc Từ có công ty riêng, gia sản ổn định tuổi trẻ đầy hứa hẹn, liều mạng như tổng giám đốc Kiều.”

      Lộ Miểu cúi thấp đầu: “Mẹ ấy thích tôi.”

      Hoàng Thường nữa, uống hết trà, ngừng ngáp, trán mơ hồ lấm tám mồ hôi.

      Ông ta vừa ngáp vừa giơ tay về phía A Tuấn, A Tuấn đặt vào tay ông ta túi ma túy, ông ta nắm lấy, nhìn Lộ Miểu: “ Lộ có muốn thử chút xem sao , là hàng tinh khiết đấy.”

      Lộ Miểu gật đầu đầy sảng khoái: “Được thôi.”

      A Tuấn cũng đưa cho túi, bề ngoài giống y như đúc thứ đồ Kiều Trạch đưa cho .

      Những ngày tháng ở cạnh Hoàng Thường đủ để hiểu ràng tính nết thói quen của Hoàng Thường.

      Từ ngày mới biết đến Kiều Trạch, Lộ Miểu luôn ngưỡng mộ , như người chơi cờ ngón nghề tuyệt diệu, mỗi bước đều tính toán rành mạch, sai li nào.

      cầm lấy túi thuốc A Tuấn ném sang, áo khoác đông dày rộng với tay áo dài che chắn kĩ cho , để dô dễ dàng đổi với túi thuốc giấu trong tay áo, rồi sau đó thành thạo mở thứ đồ đó ra, chậm rãi hít bột phấn vào phổi.

      Tuy phải ma túy , nhưng suy cho cùng cũng là bột phấn, sặc vào đường hô hấp cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, nhưng Lộ Miểu dám để lộ chút khó chịu nào, thậm chí còn phối hợp phô ra vẻ hưởng thụ, dường như Hoàng Thường và Hoàng Giai Ngâm cũng khá hưởng thụ điều đó, lúc sau cũng gây khó xử gì cho , chỉ hỏi thấy thế nào, hỏi lúc nào tiện đến đây, trò chuyện hồi rồi đưa về.

      Lộ Miểu cố chịu đựng khó chịu ở trong mũi, vừa về đến nhà chịu nổi, ngồi sụp xuống nôn vào bồn hoa.

      Kiều Trạch biết tình hình của , vội vàng từ sau lưng vòng đến, liên tục hỏi có phải lại đụng vào ma túy .

      Lộ Miểu khoát tay với , nôn cho đến lúc thoải mái lại, lúc này mới thuật lại đầu đuôi màn đối thoại với Hoàng Thường cho Kiều Trạch, để phân tích.

      đoán ra ý của Hoàng Thường.

      Kiều Trạch im lặng nghe xong, đột nhiên hỏi câu: “Tổng cộng ông ta nhắc đến quan hệ giữa em với Từ Gia Diên mấy lần?”

      Lộ Miểu nhíu mày nghĩ ngơi, giơ ba ngón tay lên với : “Ba lần.”

      Kiều Trạch gật đầu đầy suy nghĩ, sau đó gì.

      Trong lòng Lộ Miểu dấy lên nỗi bất an mơ hồ: “Sao thế?”

      Kiều Trạch lắc đầu: “ có gì. Có thể ông ta chỉ muốn lợi dụng em để kìm chân tôi thôi.”

      Lộ Miểu “ừm” tiếng, truy hỏi nữa.

      Hôm sau đến chỗ Hoàng Thường, làm nhưng cũng hẳn là thế, đến công ty mà ở bên cạnh Hoàng Giai Ngâm, cũng để phải ra mặt với ai nữa cả.

      Kiều Trạch tìm Đường Viễn, để ta điều tra mạng lưới quan hệ giữa hải vận Từ Dương, Từ Gia Diên với Hoàng Thường.

      Bên Thẩm Kiều cũng tiếp tục điều tra vụ mất tích của Nhậm Vũ và lưới quan hệ của gã ta lúc trước.

      Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Kiều Trạch hẹn tgt.

      tgt sớm biết Kiều Trạch nhất định hẹn mình, lúc đến nơi hẹn bước chân nhàng như tung bay, trông thấy Kiều Trạch cười tít cả hai mắt.

      Kiều, em biết nhất định hẹn em mà.”

      Kiều Trạch bình tĩnh nhìn ta cái, hất cằm chỉ vào ghế: “Ngồi .”

      Rót trà rồi đưa cho ấy: “Tôi nhớ lúc trước khi vừa gặp ở Macau, dường như rất sợ chị mình.”

      Từ Gia Thiên thản nhiên gật đầu: “Đúng thế.”

      Cầm lấy ly trà, đột nhiên rướn người đưa đầu đến gần , nhìn thẳng vào mắt : “Chị ấy là người điên.”

      Động tác của Kiều Trạch dừng lại, đối mắt với ấy, bình tĩnh đến mức dọa người: “ Từ này, mấy lần chị vì cứu mà suýt nữa mạng sống cũng còn.”

      “Em biết.” Trong mắt ấy cũng là vô tội, “Em cũng rất cám ơn chị mình. Nhưng điều em , chị ấy đúng là người điên, em để em với bất kì ai cả. Vì em thích nên mới .”

      Kiều Trạch bình tĩnh nhìn ấy: “Đêm hôm đó xảy ra chuyện gì?”

      tgt dựa ra sau ghế: “ tại em thể cho biết được. Chỉ có thể để người của mình biết thôi.”
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 108

      Kiều Trạch cũng từ tốn ngồi dựa ra sau ghế, hai tay đan chéo trước ngực, chậm rãi nhắc nhở ấy: “ Từ này, người muốn quyến rũ là người đàn ông của chị đấy.”

      ấy vì mà thậm chí màng đến nguy hiểm của bản thân, báo đáp ấy như thế sao?”

      Từ Gia Thiên phục: “Em nào có quyến rũ chứ, chỉ là cho cơ hội lựa chọn mà thôi, còn muốn chọn hay là chuyện của . Hơn nữa người dính líu đến ma túy như , làm sao khiến chị em hạnh phúc được? Chị ấy là của em.”

      ấy là của ?” Kiều Trạch nghiền ngẫm mấy chữ này, cầm ly bia lên khẽ nhấp bên môi, nghiêng đầu nhìn ấy.

      Từ Gia Thiên hề sợ ánh mắt , thậm chí khi đối mắt lại còn mang theo tia kiêu ngạo khó thuần.

      “Chị ấy vốn là của em. em rất chị ấy, luôn đợi chị ấy tốt nghiệp, nếu phải do can thiệp vào hai người họ sớm bên nhau rồi.”

      “Hơn nữa, em , chỉ dựa vào cái nghề bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đầu này của , dựa vào gì mà trêu chọc chị em chứ. Nếu chết chị ấy phải làm sao?”

      Kiều Trạch đặt ly trà xuống: “Đổi lại là câu hỏi này liệu có tồn tại ?”

      “Đâu giống chứ. Quả chị em từ rất cực rồi, nửa đời sau nếu có thể yên ổn cứ yên ổn hạnh phúc mà sống. Từ em lớn lên trong áo gấm lụa là, chịu đủ cuộc sống như nước lã này lắm rồi, em thích dây dưa với lưu manh liều mạng như các đó.”

      Kiều Trạch lắc đầu cười, cầm ly bia lên uống hơi hết sạch, cũng càn với ấy nữa: “Nếu suy nghĩ cho chị mình cho tôi biết, rốt cuộc đêm hôm đó xảy ra chuyện gì. Có phải Nhậm Vũ do chị giết , và Lộ Tiểu Thành đâu rồi.”

      “Em thể nhiều với được vì em cũng đâu biết lắm đâu. Em chỉ lén theo em thôi, sau đó bị chị em phát , em liền bị đuổi về. Chị em có vấn đề.” Từ Gia Thiên thôi giỡn, đẩy tóc mái che phía bên phải ra, ở góc mắt phải có vết sẹo lớn bằng ngón trỏ, ấy đưa tay chỉ, “Thấy nó ? Đây là do chị em cào đấy, trong tối hôm đó. phải em muốn rủa chị ấy, mà em cảm thấy chị ấy có vấn đề, trừ khi chị ấy giả vờ.”

      Kiều Trạch đặt ly bia rỗng xuống bàn cái “rầm”, đứng lên, gọi phục vụ tính tiền rồi xoay người rời .

      Từ Gia Thiên vội vàng cản lại: “Em mà các sao ai cũng nghĩ em bậy thế, em vậy mà cũng thế nốt.”

      Kiều Trạch có thời gian nghe ấy nhảm, từ khi biết Từ Gia Thiên, ấy chuyện luôn điên điên khùng khùng giả lẫn lộn, có khi nhìn khờ dại hồn nhiên, có lúc tâm tư lại thâm trầm, đôi khi nhìn như có đầu óc, lúc lại như ngầm mưu tính đủ chỗ.

      Từ Gia Thiên đuổi theo ra trước xe , dùng sức gõ lên cửa kính.

      Kiều Trạch khởi động xe, nhân tiện quay đầu nhìn ấy cái.

      thích em trực tiếp từ chối em là được rồi, em cũng phải nhất định muốn . Em thể thay chị em thử chút được sao.” ấy vừa theo xe vừa vội vàng , “Em cũng rất biết ơn chị ấy thương chị ấy, tay buôn ma túy như phải là làm nhục chị ấy sao? Trước đây chị ấy luôn muốn làm cảnh sát là thế mà bây giờ cũng vì mà lao đầu vào đó, còn hít ma túy…”

      chưa dứt lời, Kiều Trạch đột ngột giẫm chân phanh.

      nhìn ấy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Sao biết ấy hít ma túy?”

      “Là… Là…” Từ Gia Thiên úp mở , “Là do chị Man .”

      “Em muốn tốt cho chị ấy. Em biết Nhậm Vũ hay Nhậm Vũ gì hết, nếu như là người đêm hôm đó bị chị ấy dùng đá đập ta còn sống. Nhưng chị em có vấn đề, đừng bị mê hoặc…”

      ta ở đâu?” Kiều Trạch ngắt lời ấy.

      Từ Gia Thiên lắc đầu: “Em biết. Nhưng về sau em có gặp lại ta.”

      “Ở đâu? Lúc nào?”

      Từ Gia Thiên mím chặt môi : “ hỏi nhiều như thế làm gì.”

      “Báo thù!” Nhả ra hai chữ đó xong, Kiều Trạch kéo cửa kính lên, nhanh chóng lái xe rời .

      quay về tỉnh chuyến gặp đội trưởng Hình.

      “Tôi muốn điều tra hải vận Từ Dương, bao gồm cả những công ty nước ngoài có liên quan.” thẳng vào vấn đề.

      Đội trưởng Hình sớm quen với tác phong làm việc của , bèn nhìn cái: “Có manh mối gì à?”

      Kiều Trạch: “ có.”

      “Còn cả người tên Nhậm Vũ nữa, nghe trước kia cũng dính líu đến ma túy. Điều tra ta với Từ Gia Diên, chừng có đột phá mới.”

      Đội trưởng Hình: “Có dấu vết gì chứng tỏ bọn họ có liên quan với vụ án của chúng ta ?”

      Kiều Trạch nhíu mày, nghiêm ngặt lời nào, chỉ là từ khi Lộ Tiểu Thành xuất trong đội ngũ của tk, Từ Gia Diên lại là người cuối cùng gặp Lộ Tiểu Thành, ta có ý che giấu chuyện đêm hôm đó, cùng với cả “Nhậm Vũ” chết mà sống lại, đột nhiên Hoàng Thường xem trọng Lộ Miểu, tuy nhìn liên quan gì nhau, nhưng cũng có thể tồn tại mối quan hệ nào đó.

      Tất cả mọi thứ đều rất chắc chắn, Kiều Trạch chỉ có thể điều tra hải vận Từ Dương với Nhậm Vũ trước, xem liệu có manh mối nào .

      “Việc này giống phong cách làm việc của cậu.” Đội trưởng Hình nhìn , “Sao đột nhiên lại muốn điều tra hai chỗ này.”

      “Gần đây xảy ra chuyện.” Kiều Trạch , đúng lúc điện thoại vang lên, là tin nhắn, thuận tay cầm lấy.

      Đội trưởng Hình chú ý đến động tác như phản xạ có điều kiện này của , ngón tay khẽ gõ lên bàn, Kiều Trạch ngước mắt nhìn ông ấy.

      mặt đội trưởng Hình lên ý vui mừng: “Khá hơn rồi?”
      Rồi đứng lên, tay liên tục vỗ vào vai : “Cừ lắm, ra tai sớm bình phục rồi, sao với tôi, hại tôi lo lắng vô ích.”

      Kiều Trạch cười: “Vẫn chưa tốt lắm, chỉ có thể trong quá trình bình phục, nghe được đề-xi-ben cao hơn mọi người thôi.”

      “Đó là chuyện tốt rồi.” Đội trưởng Hình lại nhịn được liên tục vỗ vai , “Chuyện từ lúc nào thế, sao với tôi tiếng.”

      “Vẫn bình phục, chỉ là khá thong thả thôi, vốn định lúc nào khỏi hoàn toàn cho chú ngạc nhiên lớn, ngờ vẫn thoát khỏi con mắt của chú.”

      Đội trưởng Hình cười, chuyện tai Kiều Trạch bình phục khiến ông ngạc nhiên rất nhiều, cứ thế giữ Kiều Trạch lại chúc mừng hồi mới để về.

      Tạm biệt đội trưởng Hình về đến nhà khuya, Lộ Miểu chưa về, tin nhắn lúc chiều do gửi đến, bắt đầu đến công ty ht, để tránh nghi ngờ, bèn dọn về nhà trọ thuê cho .

      Căn phòng trống vắng khiến Kiều Trạch lạ lẫm, mới ở cùng nhau chưa bao lâu, thế nhưng bắt đầu thấy quen khi ngày vắng Lộ Miểu.

      ngồi trong phòng khách lúc, rồi cầm lấy chìa khóa ở bàn, lái xe đến chỗ Lộ Miểu.

      Trước đó Thẩm Kiều nhắc chuyện, có người kiểm tra biển số xe của , nghĩ có lẽ là Từ Gia Diên nên để trong lòng, nhưng sau đó Lộ Miểu thường lái xe , Từ Gia Diên thấy nghi ngờ, sai người điều tra chủ nhân biển số xe cũng có thể hiểu được, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, có vẻ có thâm ý khác.

      Lúc đến nhà trọ Lộ Miểu ở sắp sáng, đây là sản nghiệp dưới tên Thẩm Ngộ, có bãi đỗ xe chuyên dụng và thang máy, tránh bị người khác dòm ngó.

      đoán có lẽ Lộ Miểu ngủ nên gọi điện cho , chỉ gửi tin nhắn, trả lời, xem ra ngủ .

      Kiều Trạch có chìa khóa riêng, vốn định mở cửa vào, ngờ mới đẩy cửa ra nửa bàn chân đá mạnh về phía , may mà phản ứng nhanh, nghiêng người sang bên, gập khuỷu tay chặn lấy bàn chân đá đến, tay kia thuận thế duỗi ra, kéo Lộ Miểu vào lòng.

      phải ngủ rồi sao?” hỏi.

      Lộ Miểu bị kéo ngã vào lòng như thế, trái tim nhảy lên cổ họng cũng dần dần hạ xuống, bất mãn dùng khuỷu tay đâm vào người : “ hơn nửa đêm rồi sao còn lét lút gì đấy.”

      “…” Kiều Trạch quơ quơ chìa khóa ra trước mặt , “Là hợp pháp.”

      Đỡ đứng vững rồi lại , “Nhìn , tính cảnh giác của em tiến bộ rồi đấy.”

      Lộ Miểu: “Chỉ là dưới tay tướng mạnh có lính hèn thôi.”

      Vừa xoa chỗ cánh tay bị làm đau, vừa quay đầu lại nhìn : “Sao lại đến đây?”

      “Nhớ em.”

      Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng làn da Lộ Miểu trong bóng đêm nóng lên, khẽ đẩy ra, “ đừng có sến nữa.”

      Kiều Trạch mặc kệ, khẽ ôm đô đến trước giường, rồi đẩy ngã xuống giường, còn mình đè lên.

      hôn , cũng chẳng bật đèn, chỉ dự vào ánh đèn le lói ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn .

      Đùi dán lên đùi , bụng kề lấy bụng, hơi nóng từ nhiệt độ cơ thể dính sát lấy nhau mà lan tỏa, cùng với hơi thở ấm áp, Lộ Miểu bị nhìn đến đỏ mặt, bèn đẩy ra: “ làm sao thế?”

      Kiều Trạch gì, chỉ chống tay hai bên người , im lặng nhìn .

      Trong màn đêm, dáng hình trở nên ràng đầy dịu dàng, vẫn như ngày thường, ngây ngốc ngờ nghệch.

      Kiều Trạch rất khó đem cái câu “chị ấy là người điên” kia của Từ Gia Thiên dùng người , thậm chí cả ba chữ “có vấn đề” cũng nỡ lòng nào gán ghép nó với .

      qua nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều người, nhưng có ai trong ngoài bất nhất như .

      chưa từng gặp người nào đầu toàn rễ cây, cố chấp bướng bỉnh lại có chút ngốc nghếch như bao giờ.

      Nhưng với tối hôm đó, bất kể là Trương Khởi, là Từ Gia Diên hay Từ Gia Thiên, trong miêu tả của họ đều có điểm giống nhau.

      Chỉ riêng với miêu tả của Lộ Miểu là có phần sau, đồng nghĩa với việc, tự phủi bản thân sạch .

      muốn nghi ngờ , cho dù tối đó giết Nhậm Vũ cũng là phòng vệ, chỉ là thương , biết vì sao ra điều ấy.

      “Miểu Miểu.” Rốt cuộc cũng mở miệng, giọng dịu dàng mềm mại, “Tôi muốn hỏi em chuyện.”

      Lộ Miểu thấy sắc mặt chăm chú khác với lúc trước, liền gật đầu: “ .”

      Kiều Trạch mấp máy môi: “Vào đêm Lộ Tiểu Thành mất tích, về sau em ngất như thế nào?”

      mặt Lộ Miểu lên chút mờ mịt, nhớ lại lúc lâu: “Lúc ấy Lộ Tiểu Thành hít ma túy mất tỉnh táo nghiêm trọng, trong thuốc còn có tác dụng thúc giục ham muốn, bọn chúng cột lấy tay em đẩy ra chỗ cậu ấy, cậu ấy nhận ra em, chỉ làm theo bản năng, xé áo em, còn bọn chúng đứng đó cười, sau đó… sau đó…”

      Nét đau đớn dần thấp thoáng mặt , hai tay lướt qua tóc, nhắm mắt lại, lắc đầu: “Sau đó em nhớ nổi nữa… Chỉ là như hôn mê bất tỉnh… Khi tỉnh lại lần nữa là giữa trưa ngày hôm sau, em ở bệnh viện.”

      Kiều Trạch kéo tay xuống, cúi đầu hôn : “Nhớ ra đừng nhớ nữa…”

      Dường như lại nhốt mình trong hồi ức, dốc sức nhớ lại, cả người nhìn vô cùng ngỡ ngàng, có phản ứng gì với nụ hôn của .

      Đột nhiên Kiều Trạch hối hận, khẽ gọi hai tiếng, vỗ lên má , quấn lấy môi hôn xuống.

      từ từ hoàn hồn, nhìn thẳng vào .

      liên tiếp hôn , nhưng chỉ dùng sức rất khẽ, trao nụ hôn dịu dàng đầy thương tiếc.

      lúc sau, rốt cuộc cũng buông ra, nhàng thở gấp, khẽ cầm lấy tay vỗ về: “Em sao.”

      Đôi mắt sáng rực, dịu dàng mềm mại, nhìn qua quả chẳng có việc gì.

      phải là người dễ nhốt mình trong quá khứ, năng lực điều tiết trong rất mạnh, đúng là có chuyện gì.

      Kiều Trạch yên tâm, lại luyến tiếc buông ra, bèn đè lên đòi hỏi hồi, đến khai cả hai đều thỏa mãn mới ôm ngủ say.

      nằm mơ.

      Trong mơ, Từ Gia Thiên vui vẻ cười với , nghiêng người chỉ vào Lộ Miểu ngơ ngẩn đứng bên, ngừng lặp lại với , chị ấy là người điên, chị ấy là người điên…

      Trong mơ, sắc mặt Lộ Miểu từ từ trở nên tái nhợt, đến mức tia máu, sau đó mặt dần dần bắt đầu vặn véo, ánh mắt cũng méo mó, trở nên càng lúc càng lạnh lùng, càng lúc càng tàn nhẫn, khí càng lúc càng nặng, trong vẻ tàn bạo đó còn mang theo ý cười tàn nhẫn, khóe miệng kéo lên độ cong đầy trào phúng, đưa mắt dõi theo , lạnh lùng cười.

      ràng vẫn là ngũ quan đó, là , nhưng cũng phải là , Lộ Miểu của , còn thấy đâu…

      Kiều Trạch xoay người bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa mở mắt liền thấy Lộ Miểu ôm lấy mình, trong chớp mắt đó biết có phải mình vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ hay , giữa lúc hoảng hốt, Lộ Miểu trước mắt lại trùng khít với Lộ Miểu trong cơn ác mộng.

      hoảng sợ đẩy cái: “Miểu Miểu!”

      Lộ Miểu bị đẩy suýt nữa rơi xuống giường, may mà cánh tay vẫn chống lấy mép giường.

      quay đầu lại nhìn : “ làm sao thế?”

      Kiều Trạch nhìn đáp, dán chặt mặt nhìn chằm chằm, trong mắt vẫn là dịu dàng mềm mại như trước, mang theo cả mơ màng chưa tỉnh táo, cả khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ và vẻ lo lắng giấu vào đâu được, lo cho .

      Gương mặt này ánh mắt này, đều là Lộ Miểu mà quen thuộc.

      Lộ Miểu thấy giống như trúng tà, nhìn mình chằm chằm nhúc nhích, lo lắng giơ tay lên quơ quơ trước mặt : “Kiều Trạch, sao chứ?”

      Kiều Trạch lắc đầu, duỗi tay ra, đột nhiên tay kéo vào lòng, siết tay chặt, chặt đến mức làm đau.

      Lộ Miểu cảm giác ràng trái tim đập mạnh cùng với mồ hôi ẩm ướt người , và cả đôi bàn tay run rẩy của nữa.

      chưa từng thấy Kiều Trạch thế này bao giờ, cho dù có rơi vào thời khắc nguy hiểm nguy cấp, cho đến nay vẫn luôn là ngọn núi vững vàng, bình tĩnh, chưa từng để lộ chút sợ hãi khiếp đảm nào, nhưng bây giờ, lại cảm nhận được sợ hãi.

      dám lộn xộn, để mặc ôn, đợi tim từ từ đập ổn định.

      Qua lúc lâu, mới cúi đầu lên tiếng hỏi : “Có phải thấy ác mộng ?”

      Kiều Trạch úp mở “ừm” tiếng, giọng khàn khàn.

      Lộ Miểu biết gặp ác mộng thế nào, bèn vỗ lấy lưng : “ sao đâu, chuyện trong mơ đều trái với thực.”

      Kiều Trạch đáp, buông mí mắt nhìn trong vòng tay mình.

      Hơi thở của giọng của dáng vẻ của đều quen thuộc đến thế, ràng người ở ngay trước mắt, nằm ngay trong ngực, nhưng trái tim cách nào thả lỏng được.

      Sáng hôm sau, tỉnh lại từ sớm.

      Những tia nắng ban mai xuyên qua từ cửa sổ như xóa cơn ác mộng tối qua, tay chống cằm, nhìn nàng mèo ngủ trong lòng mình.

      có bóng đêm che mắt, trong buổi sáng sớm chính là Lộ Miểu mà quen thuộc.

      nhanh chóng mở mắt, trông thấy bản thân trong đôi mắt .

      “Chào buổi sáng.” thẹn thùng cất tiếng với .

      cũng khẽ mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

      Rồi cúi đầu hôn lên môi .

      Mặc dù hai người qua lại thời gian, nhưng vẫn xấu hổ như trước, chỉ nụ hôn khiến đỏ mặt, e dè lúng túng.

      Trái tim treo cả đêm của Kiều Trạch rốt cuộc cũng về vị trí cũ, ràng chỉ là cơn ác mộng, lại để sinh ra cảm giác vui mừng khi tìm lại được thứ mất.

      cùng làm bữa sáng.

      Ăn xong bữa sáng, liền đến chỗ của Hoàng Thường, còn đến bệnh viện, tìm bác sĩ chính của mình.

      Gần đây bận công việc, lâu rồi chưa đến khám lại.

      Bác sĩ già hổ là người hành nghề nhiều năm, đưa mắt nhìn cái nhìn ra vấn đề: “Tối qua ngủ ngon?”

      Kiều Trạch gật đầu, ngồi xuống đối diện với ông.

      nghỉ ngơi đủ.”

      Bác sĩ già cười cười nhìn : “Tình dục quá độ?”

      Kiều Trạch cười lắc đầu.

      Bác sĩ già cũng đùa với nữa, theo lệ kiểm tra cho , rồi sau đó hỏi tình hình bình phục thính giác của .

      “Về cơ bản là có thể nghe được rồi.” Kiều Trạch nhíu mày, “Có cảm giác từng bước bình phục.”

      Bác sĩ già: “Sau khi bắt đầu quen bé họ Lộ đó hả?”

      Kiều Trạch suy nghĩ rồi gật đầu.

      mặt bác sĩ già lên chút nghi hoặc, có vẻ hiểu cho lắm, quả có căn cứ lý luận nào có thể giải thích điều này.

      lý thuyết mấy tháng trước cậu nên khôi phục thính lực rồi.” Bác sĩ già , “ có biến đổi bệnh lý sinh lý nào, hệ thống thính giác bình thường đầy đủ, theo nguyên tắc mà sớm bình phục hẳn rồi.”

      Kiều Trạch nhíu mày: “Vậy Lộ Miểu…”

      Bác sĩ già lắc đầu: “ giải thích được, tôi cũng chưa gặp tình huống này bao giờ.”

      “Tri khi , trước khi cậu hôn mê xảy ra chuyện vô cùng quan trọng, khiến trong tiềm thức của cậu thể quên , đúng lúc trong khoảnh khắc đó xuất thanh của ấy, cũng là điểm ký ức đặc biệt có thể lưu giữ lại trong hệ thống thần kinh trung ương thính giác của cậu, thanh của ấy xuất , lập tức như giải khóa mật mã, lần nữa kích thích vào hệ thần kinh thính giác của cậu.”

      “Đương nhiên đây chỉ là phán đoán cá nhân của tôi, giải thích khoa học được.” Bác sĩ già nhấn mạnh, “Hơn nữa tôi nhớ trước kia cậu có , lần cậu nghe thấy tiếng ấy cũng là lần đầu hai người gặp mặt.”

      Kiều Trạch gật đầu: “Đúng thế.”

      Bác sĩ già buông tay: “Vậy điều đó có cách nào giải thích nổi.”

      Kiều Trạch cũng để ý lắm đến nguyên nhân, với , kết quả mới quan trọng nhất. Chỉ cần thính lực có thể khôi phục bình thường những chuyện khác đều là nhặt.

      nhìn đồng hồ, đứng dậy tạm biệt bác sĩ già.

      Kiều Trạch gật đầu, sau khi rời khỏi chỗ bác sĩ liền trực tiếp đến chỗ Thương Kỳ Ngô Man Man, nghe ngóng tiến triển bên đó.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 109

      Kiều Trạch cũng từ tốn ngồi dựa ra sau ghế, hai tay đan chéo trước ngực, chậm rãi nhắc nhở ấy: “ Từ này, người muốn quyến rũ là người đàn ông của chị đấy.”

      ấy vì mà thậm chí màng đến nguy hiểm của bản thân, báo đáp ấy như thế sao?”

      Từ Gia Thiên phục: “Em nào có quyến rũ chứ, chỉ là cho cơ hội lựa chọn mà thôi, còn muốn chọn hay là chuyện của . Hơn nữa người dính líu đến ma túy như , làm sao khiến chị em hạnh phúc được? Chị ấy là của em.”

      ấy là của ?” Kiều Trạch nghiền ngẫm mấy chữ này, cầm ly bia lên khẽ nhấp bên môi, nghiêng đầu nhìn ấy.

      Từ Gia Thiên hề sợ ánh mắt , thậm chí khi đối mắt lại còn mang theo tia kiêu ngạo khó thuần.

      “Chị ấy vốn là của em. em rất chị ấy, luôn đợi chị ấy tốt nghiệp, nếu phải do can thiệp vào hai người họ sớm bên nhau rồi.”

      “Hơn nữa, em , chỉ dựa vào cái nghề bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đầu này của , dựa vào gì mà trêu chọc chị em chứ. Nếu chết chị ấy phải làm sao?”

      Kiều Trạch đặt ly trà xuống: “Đổi lại là câu hỏi này liệu có tồn tại ?”

      “Đâu giống chứ. Quả chị em từ rất cực rồi, nửa đời sau nếu có thể yên ổn cứ yên ổn hạnh phúc mà sống. Từ em lớn lên trong áo gấm lụa là, chịu đủ cuộc sống như nước lã này lắm rồi, em thích dây dưa với lưu manh liều mạng như các đó.”

      Kiều Trạch lắc đầu cười, cầm ly bia lên uống hơi hết sạch, cũng càn với ấy nữa: “Nếu suy nghĩ cho chị mình cho tôi biết, rốt cuộc đêm hôm đó xảy ra chuyện gì. Có phải Nhậm Vũ do chị giết , và Lộ Tiểu Thành đâu rồi.”

      “Em thể nhiều với được vì em cũng đâu biết lắm đâu. Em chỉ lén theo em thôi, sau đó bị chị em phát , em liền bị đuổi về. Chị em có vấn đề.” Từ Gia Thiên thôi giỡn, đẩy tóc mái che phía bên phải ra, ở góc mắt phải có vết sẹo lớn bằng ngón trỏ, ấy đưa tay chỉ, “Thấy nó ? Đây là do chị em cào đấy, trong tối hôm đó. phải em muốn rủa chị ấy, mà em cảm thấy chị ấy có vấn đề, trừ khi chị ấy giả vờ.”

      Kiều Trạch đặt ly bia rỗng xuống bàn cái “rầm”, đứng lên, gọi phục vụ tính tiền rồi xoay người rời .

      Từ Gia Thiên vội vàng cản lại: “Em mà các sao ai cũng nghĩ em bậy thế, em vậy mà cũng thế nốt.”

      Kiều Trạch có thời gian nghe ấy nhảm, từ khi biết Từ Gia Thiên, ấy chuyện luôn điên điên khùng khùng giả lẫn lộn, có khi nhìn khờ dại hồn nhiên, có lúc tâm tư lại thâm trầm, đôi khi nhìn như có đầu óc, lúc lại như ngầm mưu tính đủ chỗ.

      Từ Gia Thiên đuổi theo ra trước xe , dùng sức gõ lên cửa kính.

      Kiều Trạch khởi động xe, nhân tiện quay đầu nhìn ấy cái.

      thích em trực tiếp từ chối em là được rồi, em cũng phải nhất định muốn . Em thể thay chị em thử chút được sao.” ấy vừa theo xe vừa vội vàng , “Em cũng rất biết ơn chị ấy thương chị ấy, tay buôn ma túy như phải là làm nhục chị ấy sao? Trước đây chị ấy luôn muốn làm cảnh sát là thế mà bây giờ cũng vì mà lao đầu vào đó, còn hít ma túy…”

      chưa dứt lời, Kiều Trạch đột ngột giẫm chân phanh.

      nhìn ấy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Sao biết ấy hít ma túy?”

      “Là… Là…” Từ Gia Thiên úp mở , “Là do chị Man .”

      “Em muốn tốt cho chị ấy. Em biết Nhậm Vũ hay Nhậm Vũ gì hết, nếu như là người đêm hôm đó bị chị ấy dùng đá đập ta còn sống. Nhưng chị em có vấn đề, đừng bị mê hoặc…”

      ta ở đâu?” Kiều Trạch ngắt lời ấy.

      Từ Gia Thiên lắc đầu: “Em biết. Nhưng về sau em có gặp lại ta.”

      “Ở đâu? Lúc nào?”

      Từ Gia Thiên mím chặt môi : “ hỏi nhiều như thế làm gì.”

      “Báo thù!” Nhả ra hai chữ đó xong, Kiều Trạch kéo cửa kính lên, nhanh chóng lái xe rời .

      quay về tỉnh chuyến gặp đội trưởng Hình.

      “Tôi muốn điều tra hải vận Từ Dương, bao gồm cả những công ty nước ngoài có liên quan.” thẳng vào vấn đề.

      Đội trưởng Hình sớm quen với tác phong làm việc của , bèn nhìn cái: “Có manh mối gì à?”

      Kiều Trạch: “ có.”

      “Còn cả người tên Nhậm Vũ nữa, nghe trước kia cũng dính líu đến ma túy. Điều tra ta với Từ Gia Diên, chừng có đột phá mới.”

      Đội trưởng Hình: “Có dấu vết gì chứng tỏ bọn họ có liên quan với vụ án của chúng ta ?”

      Kiều Trạch nhíu mày, nghiêm ngặt lời nào, chỉ là từ khi Lộ Tiểu Thành xuất trong đội ngũ của tk, Từ Gia Diên lại là người cuối cùng gặp Lộ Tiểu Thành, ta có ý che giấu chuyện đêm hôm đó, cùng với cả “Nhậm Vũ” chết mà sống lại, đột nhiên Hoàng Thường xem trọng Lộ Miểu, tuy nhìn liên quan gì nhau, nhưng cũng có thể tồn tại mối quan hệ nào đó.

      Tất cả mọi thứ đều rất chắc chắn, Kiều Trạch chỉ có thể điều tra hải vận Từ Dương với Nhậm Vũ trước, xem liệu có manh mối nào .

      “Việc này giống phong cách làm việc của cậu.” Đội trưởng Hình nhìn , “Sao đột nhiên lại muốn điều tra hai chỗ này.”

      “Gần đây xảy ra chuyện.” Kiều Trạch , đúng lúc điện thoại vang lên, là tin nhắn, thuận tay cầm lấy.

      Đội trưởng Hình chú ý đến động tác như phản xạ có điều kiện này của , ngón tay khẽ gõ lên bàn, Kiều Trạch ngước mắt nhìn ông ấy.

      mặt đội trưởng Hình lên ý vui mừng: “Khá hơn rồi?”
      Rồi đứng lên, tay liên tục vỗ vào vai : “Cừ lắm, ra tai sớm bình phục rồi, sao với tôi, hại tôi lo lắng vô ích.”

      Kiều Trạch cười: “Vẫn chưa tốt lắm, chỉ có thể trong quá trình bình phục, nghe được đề-xi-ben cao hơn mọi người thôi.”

      “Đó là chuyện tốt rồi.” Đội trưởng Hình lại nhịn được liên tục vỗ vai , “Chuyện từ lúc nào thế, sao với tôi tiếng.”

      “Vẫn bình phục, chỉ là khá thong thả thôi, vốn định lúc nào khỏi hoàn toàn cho chú ngạc nhiên lớn, ngờ vẫn thoát khỏi con mắt của chú.”

      Đội trưởng Hình cười, chuyện tai Kiều Trạch bình phục khiến ông ngạc nhiên rất nhiều, cứ thế giữ Kiều Trạch lại chúc mừng hồi mới để về.

      Tạm biệt đội trưởng Hình về đến nhà khuya, Lộ Miểu chưa về, tin nhắn lúc chiều do gửi đến, bắt đầu đến công ty ht, để tránh nghi ngờ, bèn dọn về nhà trọ thuê cho .

      Căn phòng trống vắng khiến Kiều Trạch lạ lẫm, mới ở cùng nhau chưa bao lâu, thế nhưng bắt đầu thấy quen khi ngày vắng Lộ Miểu.

      ngồi trong phòng khách lúc, rồi cầm lấy chìa khóa ở bàn, lái xe đến chỗ Lộ Miểu.

      Trước đó Thẩm Kiều nhắc chuyện, có người kiểm tra biển số xe của , nghĩ có lẽ là Từ Gia Diên nên để trong lòng, nhưng sau đó Lộ Miểu thường lái xe , Từ Gia Diên thấy nghi ngờ, sai người điều tra chủ nhân biển số xe cũng có thể hiểu được, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, có vẻ có thâm ý khác.

      Lúc đến nhà trọ Lộ Miểu ở sắp sáng, đây là sản nghiệp dưới tên Thẩm Ngộ, có bãi đỗ xe chuyên dụng và thang máy, tránh bị người khác dòm ngó.

      đoán có lẽ Lộ Miểu ngủ nên gọi điện cho , chỉ gửi tin nhắn, trả lời, xem ra ngủ .

      Kiều Trạch có chìa khóa riêng, vốn định mở cửa vào, ngờ mới đẩy cửa ra nửa bàn chân đá mạnh về phía , may mà phản ứng nhanh, nghiêng người sang bên, gập khuỷu tay chặn lấy bàn chân đá đến, tay kia thuận thế duỗi ra, kéo Lộ Miểu vào lòng.

      phải ngủ rồi sao?” hỏi.

      Lộ Miểu bị kéo ngã vào lòng như thế, trái tim nhảy lên cổ họng cũng dần dần hạ xuống, bất mãn dùng khuỷu tay đâm vào người : “ hơn nửa đêm rồi sao còn lét lút gì đấy.”

      “…” Kiều Trạch quơ quơ chìa khóa ra trước mặt , “Là hợp pháp.”

      Đỡ đứng vững rồi lại , “Nhìn , tính cảnh giác của em tiến bộ rồi đấy.”

      Lộ Miểu: “Chỉ là dưới tay tướng mạnh có lính hèn thôi.”

      Vừa xoa chỗ cánh tay bị làm đau, vừa quay đầu lại nhìn : “Sao lại đến đây?”

      “Nhớ em.”

      Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng làn da Lộ Miểu trong bóng đêm nóng lên, khẽ đẩy ra, “ đừng có sến nữa.”

      Kiều Trạch mặc kệ, khẽ ôm đô đến trước giường, rồi đẩy ngã xuống giường, còn mình đè lên.

      hôn , cũng chẳng bật đèn, chỉ dự vào ánh đèn le lói ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn .

      Đùi dán lên đùi , bụng kề lấy bụng, hơi nóng từ nhiệt độ cơ thể dính sát lấy nhau mà lan tỏa, cùng với hơi thở ấm áp, Lộ Miểu bị nhìn đến đỏ mặt, bèn đẩy ra: “ làm sao thế?”

      Kiều Trạch gì, chỉ chống tay hai bên người , im lặng nhìn .

      Trong màn đêm, dáng hình trở nên ràng đầy dịu dàng, vẫn như ngày thường, ngây ngốc ngờ nghệch.

      Kiều Trạch rất khó đem cái câu “chị ấy là người điên” kia của Từ Gia Thiên dùng người , thậm chí cả ba chữ “có vấn đề” cũng nỡ lòng nào gán ghép nó với .

      qua nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều người, nhưng có ai trong ngoài bất nhất như .

      chưa từng gặp người nào đầu toàn rễ cây, cố chấp bướng bỉnh lại có chút ngốc nghếch như bao giờ.

      Nhưng với tối hôm đó, bất kể là Trương Khởi, là Từ Gia Diên hay Từ Gia Thiên, trong miêu tả của họ đều có điểm giống nhau.

      Chỉ riêng với miêu tả của Lộ Miểu là có phần sau, đồng nghĩa với việc, tự phủi bản thân sạch .

      muốn nghi ngờ , cho dù tối đó giết Nhậm Vũ cũng là phòng vệ, chỉ là thương , biết vì sao ra điều ấy.

      “Miểu Miểu.” Rốt cuộc cũng mở miệng, giọng dịu dàng mềm mại, “Tôi muốn hỏi em chuyện.”

      Lộ Miểu thấy sắc mặt chăm chú khác với lúc trước, liền gật đầu: “ .”

      Kiều Trạch mấp máy môi: “Vào đêm Lộ Tiểu Thành mất tích, về sau em ngất như thế nào?”

      mặt Lộ Miểu lên chút mờ mịt, nhớ lại lúc lâu: “Lúc ấy Lộ Tiểu Thành hít ma túy mất tỉnh táo nghiêm trọng, trong thuốc còn có tác dụng thúc giục ham muốn, bọn chúng cột lấy tay em đẩy ra chỗ cậu ấy, cậu ấy nhận ra em, chỉ làm theo bản năng, xé áo em, còn bọn chúng đứng đó cười, sau đó… sau đó…”

      Nét đau đớn dần thấp thoáng mặt , hai tay lướt qua tóc, nhắm mắt lại, lắc đầu: “Sau đó em nhớ nổi nữa… Chỉ là như hôn mê bất tỉnh… Khi tỉnh lại lần nữa là giữa trưa ngày hôm sau, em ở bệnh viện.”

      Kiều Trạch kéo tay xuống, cúi đầu hôn : “Nhớ ra đừng nhớ nữa…”

      Dường như lại nhốt mình trong hồi ức, dốc sức nhớ lại, cả người nhìn vô cùng ngỡ ngàng, có phản ứng gì với nụ hôn của .

      Đột nhiên Kiều Trạch hối hận, khẽ gọi hai tiếng, vỗ lên má , quấn lấy môi hôn xuống.

      từ từ hoàn hồn, nhìn thẳng vào .

      liên tiếp hôn , nhưng chỉ dùng sức rất khẽ, trao nụ hôn dịu dàng đầy thương tiếc.

      lúc sau, rốt cuộc cũng buông ra, nhàng thở gấp, khẽ cầm lấy tay vỗ về: “Em sao.”

      Đôi mắt sáng rực, dịu dàng mềm mại, nhìn qua quả chẳng có việc gì.

      phải là người dễ nhốt mình trong quá khứ, năng lực điều tiết trong rất mạnh, đúng là có chuyện gì.

      Kiều Trạch yên tâm, lại luyến tiếc buông ra, bèn đè lên đòi hỏi hồi, đến khai cả hai đều thỏa mãn mới ôm ngủ say.

      nằm mơ.

      Trong mơ, Từ Gia Thiên vui vẻ cười với , nghiêng người chỉ vào Lộ Miểu ngơ ngẩn đứng bên, ngừng lặp lại với , chị ấy là người điên, chị ấy là người điên…

      Trong mơ, sắc mặt Lộ Miểu từ từ trở nên tái nhợt, đến mức tia máu, sau đó mặt dần dần bắt đầu vặn véo, ánh mắt cũng méo mó, trở nên càng lúc càng lạnh lùng, càng lúc càng tàn nhẫn, khí càng lúc càng nặng, trong vẻ tàn bạo đó còn mang theo ý cười tàn nhẫn, khóe miệng kéo lên độ cong đầy trào phúng, đưa mắt dõi theo , lạnh lùng cười.

      ràng vẫn là ngũ quan đó, là , nhưng cũng phải là , Lộ Miểu của , còn thấy đâu…

      Kiều Trạch xoay người bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa mở mắt liền thấy Lộ Miểu ôm lấy mình, trong chớp mắt đó biết có phải mình vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ hay , giữa lúc hoảng hốt, Lộ Miểu trước mắt lại trùng khít với Lộ Miểu trong cơn ác mộng.

      hoảng sợ đẩy cái: “Miểu Miểu!”

      Lộ Miểu bị đẩy suýt nữa rơi xuống giường, may mà cánh tay vẫn chống lấy mép giường.

      quay đầu lại nhìn : “ làm sao thế?”

      Kiều Trạch nhìn đáp, dán chặt mặt nhìn chằm chằm, trong mắt vẫn là dịu dàng mềm mại như trước, mang theo cả mơ màng chưa tỉnh táo, cả khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ và vẻ lo lắng giấu vào đâu được, lo cho .

      Gương mặt này ánh mắt này, đều là Lộ Miểu mà quen thuộc.

      Lộ Miểu thấy giống như trúng tà, nhìn mình chằm chằm nhúc nhích, lo lắng giơ tay lên quơ quơ trước mặt : “Kiều Trạch, sao chứ?”

      Kiều Trạch lắc đầu, duỗi tay ra, đột nhiên tay kéo vào lòng, siết tay chặt, chặt đến mức làm đau.

      Lộ Miểu cảm giác ràng trái tim đập mạnh cùng với mồ hôi ẩm ướt người , và cả đôi bàn tay run rẩy của nữa.

      chưa từng thấy Kiều Trạch thế này bao giờ, cho dù có rơi vào thời khắc nguy hiểm nguy cấp, cho đến nay vẫn luôn là ngọn núi vững vàng, bình tĩnh, chưa từng để lộ chút sợ hãi khiếp đảm nào, nhưng bây giờ, lại cảm nhận được sợ hãi.

      dám lộn xộn, để mặc ôn, đợi tim từ từ đập ổn định.

      Qua lúc lâu, mới cúi đầu lên tiếng hỏi : “Có phải thấy ác mộng ?”

      Kiều Trạch úp mở “ừm” tiếng, giọng khàn khàn.

      Lộ Miểu biết gặp ác mộng thế nào, bèn vỗ lấy lưng : “ sao đâu, chuyện trong mơ đều trái với thực.”

      Kiều Trạch đáp, buông mí mắt nhìn trong vòng tay mình.

      Hơi thở của giọng của dáng vẻ của đều quen thuộc đến thế, ràng người ở ngay trước mắt, nằm ngay trong ngực, nhưng trái tim cách nào thả lỏng được.

      Sáng hôm sau, tỉnh lại từ sớm.

      Những tia nắng ban mai xuyên qua từ cửa sổ như xóa cơn ác mộng tối qua, tay chống cằm, nhìn nàng mèo ngủ trong lòng mình.

      có bóng đêm che mắt, trong buổi sáng sớm chính là Lộ Miểu mà quen thuộc.

      nhanh chóng mở mắt, trông thấy bản thân trong đôi mắt .

      “Chào buổi sáng.” thẹn thùng cất tiếng với .

      cũng khẽ mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

      Rồi cúi đầu hôn lên môi .

      Mặc dù hai người qua lại thời gian, nhưng vẫn xấu hổ như trước, chỉ nụ hôn khiến đỏ mặt, e dè lúng túng.

      Trái tim treo cả đêm của Kiều Trạch rốt cuộc cũng về vị trí cũ, ràng chỉ là cơn ác mộng, lại để sinh ra cảm giác vui mừng khi tìm lại được thứ mất.

      cùng làm bữa sáng.

      Ăn xong bữa sáng, liền đến chỗ của Hoàng Thường, còn đến bệnh viện, tìm bác sĩ chính của mình.

      Gần đây bận công việc, lâu rồi chưa đến khám lại.

      Bác sĩ già hổ là người hành nghề nhiều năm, đưa mắt nhìn cái nhìn ra vấn đề: “Tối qua ngủ ngon?”

      Kiều Trạch gật đầu, ngồi xuống đối diện với ông.

      nghỉ ngơi đủ.”

      Bác sĩ già cười cười nhìn : “Tình dục quá độ?”

      Kiều Trạch cười lắc đầu.

      Bác sĩ già cũng đùa với nữa, theo lệ kiểm tra cho , rồi sau đó hỏi tình hình bình phục thính giác của .

      “Về cơ bản là có thể nghe được rồi.” Kiều Trạch nhíu mày, “Có cảm giác từng bước bình phục.”

      Bác sĩ già: “Sau khi bắt đầu quen bé họ Lộ đó hả?”

      Kiều Trạch suy nghĩ rồi gật đầu.

      mặt bác sĩ già lên chút nghi hoặc, có vẻ hiểu cho lắm, quả có căn cứ lý luận nào có thể giải thích điều này.

      lý thuyết mấy tháng trước cậu nên khôi phục thính lực rồi.” Bác sĩ già , “ có biến đổi bệnh lý sinh lý nào, hệ thống thính giác bình thường đầy đủ, theo nguyên tắc mà sớm bình phục hẳn rồi.”

      Kiều Trạch nhíu mày: “Vậy Lộ Miểu…”

      Bác sĩ già lắc đầu: “ giải thích được, tôi cũng chưa gặp tình huống này bao giờ.”

      “Tri khi , trước khi cậu hôn mê xảy ra chuyện vô cùng quan trọng, khiến trong tiềm thức của cậu thể quên , đúng lúc trong khoảnh khắc đó xuất thanh của ấy, cũng là điểm ký ức đặc biệt có thể lưu giữ lại trong hệ thống thần kinh trung ương thính giác của cậu, thanh của ấy xuất , lập tức như giải khóa mật mã, lần nữa kích thích vào hệ thần kinh thính giác của cậu.”

      “Đương nhiên đây chỉ là phán đoán cá nhân của tôi, giải thích khoa học được.” Bác sĩ già nhấn mạnh, “Hơn nữa tôi nhớ trước kia cậu có , lần cậu nghe thấy tiếng ấy cũng là lần đầu hai người gặp mặt.”

      Kiều Trạch gật đầu: “Đúng thế.”

      Bác sĩ già buông tay: “Vậy điều đó có cách nào giải thích nổi.”

      Kiều Trạch cũng để ý lắm đến nguyên nhân, với , kết quả mới quan trọng nhất. Chỉ cần thính lực có thể khôi phục bình thường những chuyện khác đều là nhặt.

      nhìn đồng hồ, đứng dậy tạm biệt bác sĩ già.

      Kiều Trạch gật đầu, sau khi rời khỏi chỗ bác sĩ liền trực tiếp đến chỗ Thương Kỳ Ngô Man Man, nghe ngóng tiến triển bên đó.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 110

      Lộ Miểu cười gượng gạo với ta hai tiếng.

      “Dạo này cậu đâu thế? Sao nghe tin tức gì cậu thế?” La Thần thuận miệng hỏi, cùng hai đồng nghiệp khác vừa vào xe vừa , “Hôm nay tình hình khá đặc biệt, bọn tôi phải tuân theo thôi, cậu cũng biết đấy, làm việc riêng được, thông cảm nhé.”

      Lại hỏi “Trong xe mang theo gì đấy chứ?”

      Tay Lộ Miểu thấm ướt mồ hôi: “ có gì, chỉ vài món quà sinh nhật bạn thôi.”

      La Thần gật đầu: “Được rồi, mở cốp sau ra , kiểm tra chút.”

      Lộ Miểu mím môi, chần chừ nhìn ta cái rồi xoay người mở cốp sau lên, xách lấy mấy hộp quà, cười với La Thần: “ có gì mà, chỉ có chút quà mừng thôi.”

      “Cũng mở ra xem .” La Thần về phía .

      Nụ cười nơi khóe miệng Lộ Miểu bắt đầu mất tự nhiên.

      Toàn bộ màn này rơi vào mắt Kiều Trạch và Tiếu Trạm.

      Kiều Trạch để sót chút lo lắng nào mặt Lộ Miểu.

      Từ lúc nhận được tin của Tiếu Trạm liền chạy đến, cùng Tiếu Trạm bí mật núp mình ở trong xe gần đó, dựa vào ống nhòm thu hết toàn bộ cảnh tượng vào mắt.

      Vẻ căng thẳng của Lộ Miểu xác thực suy đoán của .

      Thứ đồ trong xe có vấn đề.

      Hơn nữa nhận thấy được nguy cơ trước mắt nhưng cách nào liên lạc với được, đủ để chứng minh quả có người giám sát ở nơi thấy được.

      Kiều Trạch đưa mắt nhìn dòng xe phía sau, đoán được đâu là xe của người của Hoàng Thường.

      Đây là lần đầu tiên đối mặt với nguy cơ lớn như thế, có bất kì viện trợ nào, cũng có chỉ đạo gì, toàn bộ quá trình chỉ có thể dựa vào tùy cơ ứng biến.

      Nếu là thăm dò thử thách, cảnh sát thể cho qua, nếu cho qua có nghĩa là Lộ Miểu liên quan đến cảnh sát.

      Bọn họ cũng thể bắt , nếu bị bắt thể lại kiếm cớ thích hợp lần nữa trở lại vị trí kia, có nghĩa có thể toàn bộ manh mối đều đứt đoạn, phải bắt đầu lại lần nữa. Trong lúc vô tình, có thể liên quan đến phía “Hoắc tổng” rồi.

      cũng thể xuất . Lộ Miểu chưa từng nhắc đến với điều đáng ngờ nào, hiển nhiên nhiệm vụ này được ủy thác nhất thời, với hiểu biết của Kiều Trạch về Hoàng Thường, nếu bày ra ván cờ như thế, tất nhiên ông ta rất cẩn thận. Với lập trường của Hoàng Thường mà , Kiều Trạch thể nào biết được tình hình của Lộ Miểu, trừ khi là cảnh sát.

      Vậy nên ngoài ngoan cố chống cự bỏ chạy, còn con đường nào khác.

      Nhưng nếu kháng cự, có nghĩa là bị đánh gục.

      La Thần là người Kiều Trạch bảo Tiếu Trạm sắp xếp. hỏi Tiếu Trạm có người nào là bạn học hay là đồng nghiệp của Lộ Miểu, tính tình nóng nảy, chính trực lại nặng tình . Tiếu Trạm giới thiệu La Thần.

      La Thần là bạn đại học của Lộ Miểu, cùng vào thực tập ở đội truy bắt ma túy, ta còn cùng tổ với Lộ Miểu trong lần thực tập lúc trước, hồi học đại học rất có thiện cảm với Lộ Miểu, tính tình ngay thẳng, trọng tình nghĩa, làm người chính trực, chuộng nghĩa khí.

      La Thần là người thích hợp nhất để kiểm tra Lộ Miểu.

      ta và Lộ Miểu học cùng trường vào cùng đội, tận mắt chứng kiến bốn năm đại học Lộ Miểu cố gắng thế nào để trở thành cảnh sát truy bắt ma túy, cũng chứng kiến kiên trì của trong lần thực tập, ta chính trực lại chính nghĩa, thể nào trơ mắt nhìn người bạn vô cùng khát khao trở thành cảnh sát cuối cùng lại sa đọa vào con đường ma túy, thế nên ta nhất định để Lộ Miểu qua.

      Nhưng lấy hiểu biết và thiện cảm của ta về Lộ Miểu, ít nhất cam đoan được tính mạng Lộ Miểu an toàn. Đối mặt với Lộ Miểu chống lại lệnh bắt, ta cách nào xuống tay tàn nhẫn với được.

      Tất cả chuyện này chính là Kiều Trạch dựa vào nhân cách con người mà hi vọng hóa suy đoán, hề tính đến chuyện xấu trong đó, cũng biết liệu giây sau, thế giới này còn Lộ Miểu nữa .

      Cho đến nay, Kiều Trạch luôn tự nhận mình bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy cốp xe sau được đẩy lên, tay liền thấm đẫm mồ hôi, cảm xúc hoảng hốt nào đó quấy nhiễu suy nghĩ của .

      Tiếu Trạm quay đầu sang nhìn : “Cậu sao chứ?”

      ta hỏi, Kiều Trạch đanh mặt, khóe miệng cũng mím chặt thành đường thẳng.

      lắc đầu gì, ánh mắt nhìn thẳng vào trong màn ảnh.

      Từ khi mấy hộp quà sau cốp được mở ra, chú chó nghiệp vụ Đại Thành vốn thân mật bên cạnh Lộ Miểu đột nhiên sủa ầm ĩ, nhanh chóng lao đến sau cốp xe, hai chân đặt lên nửa số hộp quà, dùng sức đào bới.

      Trong nháy mắt sắc mặt La Thần cứng lại, nhanh chóng xé mấy hộp quà, vài túi bột hay tinh thể màu trắng đập thẳng vào mắt.

      “Lộ Miểu cậu!” ta biến sắc, lập tức rút súng chỉa vào , “Thứ đồ này ở đâu ra?”

      Sắc mặt Lộ Miểu tái , ngừng lắc đầu: “Tôi… Tôi biết…”

      Rồi bất động thanh sắc cẩn thận đến cửa trước của xe.

      Những cảnh sát kiểm tra xe khác cũng dừng lại, đồng loạt nhìn về phía bên này.

      Có nhiều người đều quen , tất cả đều khiếp sợ kinh ngạc.

      Súng của La Thần vẫn chỉa về như cũ, gương mặt lạnh lẽo, mắt nhìn chăm chú, hai cảnh sát khác cũng lấy những hộp quà còn lại trong xe ra, tiếp tục xé nó ra.

      La Thần quay đầu lại nhìn, lập tức Lộ Miểu dùng sức cầm hộp quà trong tay đập vào La Thần, nhân cơ hội chuồn lên xe, động tác vừa nhanh vừa lật đật, tay cũng nhanh chóng mở máy, dùng sức đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất xiêu vẹo lao ra ngoài.

      Cảnh sát chữ cốp xe đề phòng, người suýt nữa bị đánh hất ngã ra mặt đất.

      La Thần đuổi theo theo bản năng, vừa đuổi vừa nổ súng vào bánh xe, vừa tức vừa vội hét lên với : “Lộ Miểu, cậu đứng lại!”

      Những người khác cũng đuổi theo, có người chạy , cũng có người lên xe cảnh sát, trông chốc lát, tại trường trở nên rối ren hỗn loạn.

      Trong tay trước ngực Lộ Miểu đều là mồ hôi, tiếng còi cảnh sát ở phía sau vang lên liên tục, sắc bén chói tai, cùng tiếng đạn bắn từng đợt ngổn ngang.

      tay nắm lấy vô lăng, tay kia quơ quơ tìm kiếm lung tung trong xe, cố gắng tìm lấy thứ vũ khí phòng thân.

      ngờ trong thùng xe lại rớt ra khẩu súng, hơn nữa còn là súng lắp đạn.

      run rẩy đưa tay cầm lấy súng, nhưng người còn chưa kịp ngồi thẳng xe bị chấn động dữ dội, mất khống chế lao vào hàng rào bảo vệ đường cao tốc.

      La Thần bắn trúng bánh xe sau.

      Lộ Miểu tái mặt, mặc dù vừa lúc ổn định vô lăng muốn dừng lại, nhưng tốc độ xe lao quá nhanh khiến đâm thẳng vào hàng rào, chỉ là bị lật xe.

      bị đâm đến mức choáng đầu hoa mắt, lại dám trì hoãn, tiếng xe cảnh sát và đạn bắn dần đến gần khiến thể gượng người lăn xuống xe, mượn thân xe che bóng, quay đầu bắn liên tục mấy phát về phía cảnh sát, rồi sau đó nhân cơ hội chạy vào sườn dốc bên cạnh, tùy tiện chạy trốn.

      La Thần và những người khác cầm súng rượt theo.

      Tiếu Trạm quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, mím chặt môi, cánh tay cầm ống nhòm gân xanh nổi gồ lên, nhiều lần muốn phá cửa lao ra, nhưng rồi đành phải đè nén xuống.

      Xung quanh núi hoang đều là những sường đất thấp bé, nhưng ũng may lùm cây dày đặc, tạo chỗ trốn thuận lợi cho Lộ Miểu núp, cũng cản trở tầm mắt theo dõi của bên ngoài.

      Tiếu Trạm cầm bộ đàm, phân phó La Thần và những người khác: “Bắt sống nhân chứng.”

      Kiều Trạch đặt ống nhòm xuống, nhìn vị trí của Lộ Miểu đồng hồ, cầm lấy điện thoại thử gọi cho .

      Rất nhanh điện thoại kết nối, thanh hoảng loạn nôn nóng của Lộ Miểu từ đầu dây truyền đến: “Kiều Trạch… Làm sao bây giờ, em…”

      “Lộ Miểu, em hãy bình tĩnh lại .” Kiều Trạch ung dung ngắt lời , nhìn chằm chằm vào vị trí của đồng hồ, “Em chạy về hướng đông, vào khu vực nội thành, sau 2000 mét rẽ trái về phía nam, chạy về lại quốc lộ, chốt kiểm tra bên này bắt đầu qua lại bình thường rồi, có thể bên Hoàng Thường bố trí sẵn người tiếp ứng em.” Hoặc là người của “Hoắc tổng”.

      Kiều Trạch , nhưng Lộ Miểu nhất định phải chạy về quốc lộ, ở đó nhiều người nhiều xe, quay lại đường mới có thể thoát hiểm.

      Lộ Miểu đáp “được”, vừa chạy vừa chú ý tránh đạn ở đằng sau.

      “Chú ý né đạn .” Kiều Trạch thấp giọng dặn dò.

      Lộ Miểu trả lời, nhưng bóng người bản đồ di chuyển, trái tim Kiều Trạch treo lơ lửng, chăm chú nhìn điểm di chuyển đồng hồ.

      Đại não Lộ Miểu trống rỗng, có kinh nghiệm về việc này, chỉ chạy trốn theo bản năng, né tránh những viên đạn lạc.

      La Thần đuổi theo sát nút ở phía sau, hét lên bảo hãy đầu hàng, bảo lầm đường phải biết quay lại, đừng mắc thêm sai lầm nào nữa.

      Lộ Miểu cắn chặt răng, lúc ta đến gần quay đầu bắn phát, rất nhanh chạy lên quốc lộ mà Kiều Trạch bố trí sẵn cho .

      chiếc Passat màu đen đột ngột xáp đến gần , hét lên tiếng: “Lên xe!”

      Cửa xe theo đó cũng trượt ra.

      Theo bản năng Lộ Miểu nhìn vào người trong xe, sau đó ngẩn ra.

      chiếc khác cũng đột nhiên chạy đến gần , là A Tuấn, trực tiếp kéo vào trong xe.

      Đạn lạc quét đến, nhưng muốn ngăn cản họ chạy thoát, Lộ Miểu muốn rút chân còn ở ngoài xe vào, nhưng chưa kịp vào xe ở chân trái cảm nhận được cơn đau dữ dội truyền đến, đạn ghim vào bắp đùi , mắt thấy sắp nả đạn vào trong xe, A Tuấn liền kéo mạnh vào xe, đóng cửa lại.

      Đạp hết tốc độ, xe rẽ xiêu vẹo đường, nhanh chóng thoát ra khỏi bao vây.

      Lộ Miểu chịu đựng cơn đau ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn, chân trái máu chảy đầm đìa.

      được đưa về chỗ Hoàng Thường.

      Vừa xuống xe, Lộ Miểu liền lạnh mặt gây khó dễ Hoàng Thường: “Tổng giám đốc Hoàng, phải tặng quà sao?”

      Mặt Hoàng Thường lạnh lẽo, với A Tuấn: “Là ai đánh tráo quà?”

      ai dám lên tiếng.

      Hoàng Thường xin lỗi : “Xin lỗi Lộ, có lỗi, tôi cũng sao lại xảy ra tình huống đó, lát nữa tôi nhất định sai người điều tra ràng, cho lời giải thích.”

      Thấy chân bị thương, bèn nhìn sang A Tuấn: “Còn mau đưa Lộ bệnh viện.”

      Lộ Miểu bị đưa , nhưng xa có thuộc hạ chạy đến báo: “Quản trị Hoàng, Hoắc tổng đến.”
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :