1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 101

      Ấn tượng trước kia của Lộ Miểu về Kiều Trạch, luôn dừng lại ở người đàn ông nghiêm khắc dọa người.

      Thậm chí còn e ngại , cố hết sức để sai sót, cố hết sức để người hà khắc như thừa nhận năng lực của .

      chưa từng nghĩ, người đàn ông đối với cực kì nghiêm khắc bắt bẻ, cho đến bây giờ sắc mặt chút thay đổi này, lại có ngày, thu lại tất cả nghiêm khắc của mình, dùng tư thế thân mật lại chiếm hữu mười phần nằm người , làm chuyện thân mật giữa những người nhau.

      Bộ phận của chôn sâu trong cơ thể , để cảm nhận ràng nhịp đập của , nhiệt độ của , cùng với vẻ mất khống chế của , ràng thân mật đến thế, lại khiến người ta mặt đỏ tim đập.

      Mấy tháng trước, Lộ Miểu rất khó mà tưởng tượng nổi ngày lại dùng cách này để hòa vào nhau làm .

      Thậm chí còn biết, người đàn ông nghiêm túc đến khác thường lại có nhu cầu ở phương diện này.

      trong mắt , luôn là người ngồi tít cao, làm được, mà lại hiểu buồn vui hợp tan, đồng thời có nhân tính có thất tình lục dục.

      khó mà tưởng tượng nổi dáng vẻ để lộ tình dục trong mắt .

      Nhưng hôm nay, người đàn ông nhìn như có thất tình lục dục này, nằm người , hôn lui tới, kịch liệt ra vào, đụng chạm vào nhau, tiếng thở hổn hển chậm rãi giao hòa cùng mồ hôi, vân da ràng đồi ngực đỏ hỏn. Trần truồng, tráng kiện, cân xứng, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, lớp mồ hôi mỏng gia tăng cảm giác phóng túng sau hồi vận động vừa rồi, con mắt sâu hoắm đen láy của là màu mực sâu thấy đáy, lại vừa nồng vừa nặng, sâu trong mắt là nồng nàn tình dục lối thoát.

      bị biến thành dần dần mất khống chế, đợi sau khi cả hai đều thỏa mãn, giữa hai người sớm mồ hôi đầm đìa, từng tầng mồ hôi đổ ra lại dung hòa với nhau.

      duỗi tay ra, kéo dựa vào lòng, nghiêng đầu nhìn : “Vừa nãy nghĩ gì thế?”

      Lộ Miểu bị nhìn có chút chột dạ, ban nãy thất thần.

      bóp nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt : “Hửm?”

      …” lúng túng né tránh ánh mắt , “Là nhớ lại lúc mới quen , của lúc đó với của ban nãy, khiến em cảm thấy quá khó tin.”

      Kiều Trạch gật đầu như có suy nghĩ: “ hiểu thất tình lục dục, có nhân tính, là bồ tát phổ độ chúng sinh, đúng ?”

      Lộ Miểu cúi thấp đầu: “Lúc đó làm cho người ta cảm giác mình vượt qua tồn tại của nam nữ thông thường.”

      “Chính là…” nghĩ ngợi, “Cảm giác tồn tại mạnh đến mức khiến người khác hoàn toàn xem giới tính của , cũng chỉ còn lại biểu tượng như thần mà thôi.”

      Kiều Trạch: “…”

      Lộ Miểu quay đầu sang nhìn : “Như Thẩm Ngộ vậy, là linh vật ấy.”

      Bên eo bỗng nhói đau, giọng Kiều Trạch nặng nề áp chế: “Dù sao cũng phải là đàn ông sao?”

      Lộ Miểu nhanh chóng lắc đầu: “ có.”

      Cánh tay mềm mại ôm eo , cả mặt vùi vào lồng ngực đổ đầy mồ hôi của : “Ngay cả trong chớp mắt có như thế cũng cảm thấy quá mơ hồ, người đàn ông vẫn cho rằng có thất tình lục dục, đột nhiên lại thân mật với mình như thế, rồi tốt với em như vậy, cảm giác… chân .”

      Kiều Trạch nắm eo kéo đến gần, chỉ chữ đánh giá : “Ngốc.”

      ngẩng đầu nhìn : “ cảm thấy thế sao?”

      Kiều Trạch nhìn thẳng vào , câu hỏi này hỏi . Dù sao cũng phải từ cái nhìn đầu tiên, cũng phải sấm sét đánh đất cháy mà đột nhiên vừa nhìn hợp ý, lúc mới quen , quả chưa từng nghĩ đến mình nảy sinh khát vọng với , từ thân thể cho đến linh hồn đều khao khát có được , hơn nữa từ khi ở chung với nhau, càng ngày càng mãnh liệt.

      “Vì sao lại thích em?” Lộ Miểu hỏi, “Còn đối tốt với em đến thế.”

      “Đây phải là câu hỏi logic, có vì gì cả.” cúi đầu xuống, nhìn vào mắt , “Tất cả mọi nơi đều luyến tiếc nỡ rời.”

      Lộ Miểu bị mà hai má đỏ ửng, “Em cảm giác… mình như nhặt được món hời.”

      Nhất là nếu so với Hoàng Giai Ngâm. Quả hề làm gì, nhưng vẫn về phía , , nuông chiều . Hạnh phúc đến dường như quá đơn giản và dễ dàng, điều này và cuộc đời hai mươi năm qua của hoàn toàn phù hợp, rất nhiều lúc giống như nhìn ngắm thứu đồ tốt đẹp, nhưng đến lúc đến gần lại hóa thành hư .

      “Đừng nghĩ lung tung.” Kiều Trạch cúi đầu hôn , “Là nhặt được món hời mới đúng.”

      Lộ Miểu xấu hổ đỏ mặt cười với , người chôn vào trong lòng , gì.

      Mỗi khi biết thêm chút về , lại thích thêm chút, lại càng muốn ở cùng nhiều hơn, giống như câu bông đùa ban sáng của , phong cảnh trong tường là tốt nhất rồi, nỡ rời . Trong mắt , Kiều Trạch chính là cảnh tốt nhất đó.

      Hôm sau phải gặp Hoàng Giai Ngâm, là hẹn.

      Lộ Miểu biết có kế hoạch tính toán của mình nên theo.

      Đây là lần đầu tiên Kiều Trạch chủ động hẹn Hoàng Giai Ngâm, thế nên khi Hoàng Giai Ngâm gặp mặt mày đều rạng rỡ.

      Kiều Trạch nhìn người phụ nữ vẻ mặt hào hứng đối diện, ra cũng muốn lợi dụng ta, nhất là lợi dụng tình cảm của ta với .

      Nhưng là ta sắp đặt ván cờ này trước, đẩy và Lộ Miểu đến vị trí khó xử, trách nhiệm của công việc của khiến thể phá vỡ thế cục này được.

      ta bày ra, chỉ có thể do ta chấm dứt.

      “Chờ lâu lắm đúng ?” Hoàng Giai Ngâm ngồi xuống đối diện , cười hỏi, giơ tay vẫy nhân viên.

      có, cũng mới đến.”

      Kiều Trạch lạnh nhạt đáp lại, che dấu vẻ liều lĩnh trước mặt ta ngày hôm qua, người điềm tĩnh lại rất nhiều, hoàn toàn là Giang Hành mà Hoàng Giai Ngâm quen lúc trước, lạnh lùng an phận, lại cách người khác xa ngàn dặm.

      Giang Hành như thế khiến Hoàng Giai Ngâm dịu , tay chống cằm nhìn : “Tìm em có chuyện gì?”

      Kiều Trạch quay đầu : “Chuyện hôm qua, cám ơn .”

      nâng ly lên với ta.

      Hoàng Giai Ngâm cũng cầm lên, khẽ cụng ly với , uống hết hơi: “Nên thế.”

      Kiều Trạch đặt ly xuống, trầm ngâm hồi rồi nhìn ta: “Hoàng Giai Ngâm, tôi rất biết ơn những chuyện làm cho tôi, nhưng sau này đừng thế nữa. cũng biết tôi với bố đội trời chung. phải ông ta chết là tôi mất.”

      Nụ cười cứng lại mặt Hoàng Giai Ngâm: “Nếu em có được sao?”

      Kiều Trạch nhìn ta bất động: “ có nếu. Mấu chốt giữa tôi với phải là có được ai, mà là tôi chưa từng có tình cảm nam nữ với .”

      Hoàng Giai Ngâm: “ còn chưa thử đến gần em, làm sao biết có?”

      Kiều Trạch lắc đầu, cầm ly rượu lên, khẽ nhấp: “Tôi biết mình muốn điều gì.”

      Thái độ của Hoàng Giai Ngâm mềm , van nài nhìn : “Giang Hành…”

      Kiều Trạch nhìn ta, nhấp ngụm rượu, lúc này điện thoại đặt bàn rung lên, có tin nhắn.

      cầm lên nhìn, sắc mặt nghiêm nghị, tay gõ lên màn hình, nhìn có vẻ như gửi tin nhắn, gửi tin chợt điện thoại “tít” tiếng, tắt máy.

      buồn bực đặt điện thoại lại lên bàn, cầm ly rượu dốc thẳng vào miệng.

      Hoàng Giai Ngâm lo lắng nhìn : “Sao thế?”

      Kiều Trạch lạnh lùng đáp: “ có gì.”

      Hoàng Giai Ngâm: “Có phải có việc gấp cần liên lạc với người ta ?”

      ta đưa điện thoại cho : “Điện thoại em vẫn còn pin, đây, cho mượn.”

      Kiều Trạch do dự nhìn ta cái: “Cám ơn.”

      Cầm lấy, nhập dãy số vào điện thoại, rồi với đầu bên kia: “Bánh Trôi, là tôi đây. Điện thoại tôi hết pin, lúc này mượn điện thoại của Hoàng, tai tôi giờ tiện nghe máy, lát nữa tôi nhắn tin lại cho cậu, cậu cứ nhìn số điện thoại này là được.”

      Cúp máy, soạn tin nhắn.

      Soạn ba tin, gửi Đường Viễn, gửi Nghiêm Cao, cho Tô Minh.

      Hai tin sau gửi thành công liền xóa nhật ký .

      trả lại điện thoại cho Hoàng Giai Ngâm: “Cám ơn.”

      Hoàng Giai Ngâm cười với : “ có gì.”

      Còn vì mình có thể giúp công việc bận mà còn vui mừng thôi. Từ đầu đến cuối Kiều Trạch lời nào, cùng ta ăn hết bữa cơm này, ròi lại trịnh trọng cám ơn vì ngày hôm qua cứu , rồi Kiều Trạch lấy cớ công ty có việc mà trước.

      đường quay về, Kiều Trạch nhắn tin cho Thương Kỳ hỏi ta: “Sắp xếp xong chưa?”

      Thương Kỳ trả lời lại hai chữ “yên tâm”.

      Kiều Trạch trực tiếp đến hội sở Vị Mã Hà mà dùng điện thoại của Hoàng Giai Ngâm hẹn gặp Nghiêm Cao và Tô Minh, phòng 301.

      Ngô Man Man ở trong phòng, Thương Kỳ và Kiều Trạch ở ngoài, tìm vị trí có tầm nhìn tốt, mang theo ốm nhòm, ai ra ai vào nhìn là biết ngay.

      Lúc Kiều Trạch đến Thương Kỳ chờ tại chỗ.

      Kiều Trạch trực tiếp lên xe ta, cầm lấy ống nhòm nhìn ra cửa, rồi quay đầu nhìn ta: “Tổng giám đốc Thương, cảm thấy người hôm nay đến là Tô Minh hay là Nghiêm Cao?”

      Thương Kỳ trầm mặc lúc: “Tô Minh.”

      Kiều Trạch nhíu mày: “Sao lại thế?”

      Thương Kỳ: “Trực giác.”

      Lặng lúc, lại : “ , tôi vẫn luôn tin Tô Minh lắm, quá thông minh tháo vát, hơn nữa lại là tuyển từ ngoài vào, như Nghiêm Cao, do Hoắc tổng trực tiếp bố trí đến đây, theo quan hệ thân sơ mà , hiển nhiên Nghiêm Cao đáng tin hơn.”

      “Hơn nữa, nghiêm khắc mà , lần đó hẳn là lần đầu Tô Minh tham gia vào kế hoạch hành động của chúng ta, kết quả liền xảy ra chuyện.” ta giương mắt nhìn Kiều Trạch, “Điều này thể nghi ngờ sao?”

      Kiều Trạch mỉm cười gật đầu: “Đúng là khả nghi.”

      Cầm lấy ống nhòm nhìn ra ngoài cửa, tới lát sau, chiếc Passat màu đen quen thuộc từ từ chạy đến, bước xuống từ xe, có ý định cải trang, che dấu, chính là Nghiêm Cao thể có vấn đề trong miệng Thương Kỳ.

      Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn ta: “Tổng giám đốc Thương?”

      Thương Kỳ lạnh mặt, đẩy cửa xe bước xuống.

      Kiều Trạch cũng xuống theo, xa gần theo sát Nghiêm Cao.

      Nghiêm Cao cảnh giác nhìn bốn phía rồi bước vào hội sở, đưa ra thẻ hội viên với lễ tân, vào thang máy, trực tiếp đến phòng 301 được hẹn với danh nghĩa của Hoàng Giai Ngâm.

      Lúc ta đẩy cửa vào liền trông thấy Ngô Man Man trong phòng, vòng hay tay trước ngực, khẽ cười với ta: “Nghiêm Cao, là cậu à?”

      Nghiêm Cao biến sắc, xoay người tính ra khỏi cửa, nhưng Thương Kỳ và Kiều Trạch im lặng tiếng động đứng phía sau.

      Theo bản năng ta muốn chạy trốn, Kiều Trạch nhấc chân đá phát đẩy người văng vào phòng bao, cũng bước đến gần, “rầm” tiếng đóng cửa lại.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 102

      Kiều Trạch bước đến, xách Nghiêm Cao đứng dậy, trói hai tay chéo ra sau lưng đè người lên tường, lục soát người ta lần, sau khi xác định có bất cứ thiết bị nghe lén theo dõi hay thiết bị truyền tin nào mới buông ta ra.

      Thương Kỳ đứng ở cửa, xoa hai tay, nhìn Nghiêm Cao cười lạnh: “Nghiêm Cao, cậu với tôi cậu có việc, ra là đặc biệt chạy đến gặp Hoàng Giai Ngâm?”

      Nghiêm Cao mím môi, ánh mắt phòng bị nhìn ta.

      Kiều Trạch đút hai tay vào túi áo khoác, cười nhìn ta: “Hoàng Thường biết chi tiết chuyện hợp tác giữa tôi với tổng giám đốc Thương, Hoàng Giai Ngâm cũng tường tận kế hoạch hôm đó như lòng bàn tay, nếu trong chúng ta gài người, tôi tin.”

      “Nên tôi mới nghĩ kế cùng với tổng giám đốc Thương, bắt sâu mọt trong chúng ta.” Kiều Trạch tiếp, “Tin nhắn là tôi dùng điện thoại của Hoàng Giai Ngâm gửi , đồng thời cũng gửi tin giống thế cho Tô Minh, biết kế hoạch hành động tối đó trừ ba người chúng tôi ra cũng chỉ có cậu và Tô Minh. Trong tin nhắn, tôi chuyện giả cảnh sát gây nên phong ba, nên hẹn gặp mấy người ở phòng 301 hội sở Vị Mã Hà. Ai tới, liền chứng minh người đó biết nội tình.”

      Sắc mặt Nghiêm Cao trở nên rất khó coi.

      Kiều Trạch nhìn ta, bình tĩnh tiếp: “Ngày đó là Hoàng Giai Ngâm hiến kế cho tổng giám đốc Thương, tôi đoán, ít nhất cũng phải có hai mục đích. làn mượn tay tổng giám đốc Thương xử lí Lộ Miểu, đồng thời xử lí luôn Tô Minh. Hoàng Giai Ngâm tự biết tôi phải là cảnh sát, mục đích của ta từ đầu đến cuối chỉ có Lộ Miểu, chỉ cần xử lí được Lộ Miểu là ta đạt được mục đích, còn với tổng giám đốc Thương hay Ngô đây mà , Lộ Miểu chứng minh tôi phải là cảnh sát, cũng gián tiếp xóa tội danh tôi làm tiết lộ tin tức, nhưng cảnh sát vẫn đến, như vậy chỉ có thể là người khác trong chúng ta. Cậu là người do Hoắc tổng bố trí, là người cùng ở tuyến với tổng giám đốc Thương, nên thể nào nghi ngờ đến cậu được, vậy duy nhất có khả năng chính là Tô Minh.”

      “Cậu là người bên cạnh tổng giám đốc Thương, nhưng gần nửa năm qua, tổng giám đốc Thương càng ngày càng nể trọng Tô Minh, vì để ngăn mình trở thành A Tuấn thứ hai, cậu bèn quyết định ra tay trước, mượn dịp này để phá Tô Minh.”

      “Chỉ là các người ngờ được chính là, trình độ giả mạo cảnh sát còn quá kém, xử lí sạch chọc phải cảnh sát , chỉ bị đăng báo, tổng giám đốc Thương còn bị coi là kẻ thao túng phía sau bị dẫn điều tra, khiến kế hoạch của các người thất bại vào lúc chưa chín muồi.”

      “Tổng giám đốc Thương thể nào phát được bên trong có nội gián, hơn nữa còn do Hoàng Giai Ngâm sắp đặt, chỉ là kiêng dè địa vị củ nhà họ Hoàng trong công ty nên chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Đây cũng là chỗ mà Hoàng Giai Ngâm sợ, cho nên dù ta biết kế hoạch xảy ra vấn đề, nhưng vẫn lời giải thích nhận lỗi nào với tổng giám đốc Thương hay Ngô, cần biết liệu chuyện ta sắp đặt có làm hỏng quan hệ hợp tác giữa tôi với giám đốc Thương hay . Hoặc đối với ta mà , trực tiếp làm hỏng là tốt nhất, đó chính là kế hoạch mũi tên trúng ba đích.”

      mỉm cười với ta: “Tôi đoán đúng chứ?”

      Mặt Nghiêm Cao tái nhợt, lời.

      Thương Kỳ giơ hai tay lên, vỗ tay từng đợt: “Quả nhiên là kế hoạch hay.”
      Rồi hỏi ta: “Nghiêm Cao, mấy năm nay tôi đối với cậu chưa đủ tốt sao?”

      Nghiêm Cao mấp máy môi: “Là tôi có lỗi với tổng giám đốc Thương.”

      Thương Kỳ: “Vậy là cậu thừa nhận mình thông đồng với Hoàng Giai Ngâm gài bẫy tôi?”

      Nghiêm Cao .

      Đột nhiên Thương Kỳ nổi đóa, cước đá người ngã nhào ra đất, rút súng ra muốn bắn chết ta.

      Kiều Trạch giơ tay chụp lấy họng súng, đẩy súng ta ra bên: “Tổng giám đốc Thương, còn muốn tiếp tục gọi cảnh sát đến đây nữa à?”

      “Nghiêm Cao nhấ định phải trừ khử, nếu ta mà liên lạc với Hoàng Giai Ngâm kế hoạch của chúng ta còn ý nghĩa gì nữa.”

      bước về phía Nghiêm Cao, lôi người đứng lên, nhìn Thương Kỳ , “Tổng giám đốc Thương, bằng giao người cho tôi ?”

      Thương Kỳ nhìn : “ định xử lí thế nào?”

      Kiều Trạch nhìn Nghiêm Cao: “Cậu ta là người của Hoàng Thường, tất nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi.”

      Thương Kỳ nhớ đến ngày hôm qua ở biệt thự họ Hoàng, Cao Viễn bị chó ngao Tây Tạng cắn xé, bèn gật đầu.

      Kiều Trạch gọi cho Đường Viễn bảo ta đến, để ta vào dẫn người .

      Kiều Trạch xoay người nhìn Thương Kỳ: “Tổng giám đốc Thương, chuyện tôi đồng ý với tôi làm xong, còn chuyện đồng ý với tôi sao?”

      Thương Kỳ bị Hoàng Thường chèn ép sớm nín nhịn bụng tức, lần này lại bị Hoàng Giai Ngâm trắng trợn tính kế, mà sau đó có lấy câu xin lỗi. Chẳng qua do trở ngại địa vị nên mới nhịn truy cứu, nhưng trong lòng sớm bất mãn đến cực điểm, bây giờ Kiều Trạch đồng ý giúp ta kéo Hoàng Thường xuống, dưới kích thích mong muốn có ngày nhanh chóng được mở mày mở mặt, bèn đồng ý với .

      Kế hoạch của Kiều Trạch rất đơn giản, nếu Hoàng Giai Ngâm chơi đóng giả cảnh sát với bọn họ, vậy họ để cảnh sát xuất , mượn thế lực của cảnh sát chặt Hoàng Thường.

      Chỉ cần Hoàng Thường bị chặt, tự nhiên vị trí của ông ta do Thương Kỳ ngồi vào.

      Trước kia Thương Kỳ tìm thấy cơ hội xuống tay với Hoàng Thường, làm lớn sợ bị Hoắc tổng sinh nghi, lại phiền phức đến mình, mà làm với Hoàng Thường mà cũng chỉ như gãi ngứa, nhức nhối, bởi vậy chỉ có thể từ chỗ Ngô man Man, muốn thông qua ta tiếp cận Hoàng Giai Ngâm, tìm lấy cơ hội từ Hoàng Giai Ngâm.

      Kế hoạch của Kiều Trạch giải quyết toàn bộ băn khoăn của ta, thế nên nhanh chóng đồng ý.

      Kiều Trạch và Thương Kỳ bàn chuyện xong liền về trước, nhưng về nhà mà đổi tuyến đường đến chỗ của Đường Viễn.

      ta cũng vừa về, Nghiêm Cao bị giam giữ bí mật.

      “Người sao rồi?” Vừa vào nhà, Kiều Trạch hỏi thẳng.

      “Bị nhốt rồi.” Đường Viễn lấy hai lon đồ uống trong tủ lạnh ra, ném cho lon, “Bên Thương Kỳ sao?”

      Kiều Trạch mở nắp lon nước, tranh thủ nhìn ta cái: “Người ngay đến Hoàng Giai Ngâm cũng có thể đùa giỡn xoay vòng, có tôi ra tay, còn có thể thành được sao?”

      Đường Viễn cười, liên tục vỗ vai : “Bớt chém gió .”

      Kiều Trạch ngẩng đầu uống hơi, lúc này mới nhìn ta: “Giúp tôi tìm đội chuyên làm hiệu ứng đáng tin, làm cho tôi đoạn video tầm phút, video bắt chước như Cao Viễn, để chó ngao cắn xé, phải bịt miệng Thương Kỳ lại, đỡ ngày nào đó ta nhớ đến lại sinh nghi.”

      Đường Viễn làm dấu tay “OK” với , “Tôi đảm bảo xong xuôi.”

      Kiều Trạch gật đầu, định tiếp chợt điện thoại vang lên, là tin nhắn do Lộ Miểu gửi đến, hỏi bao giờ về.

      biết hôm nay hẹn Hoàng Giai Ngâm ăn, nhưng lại tỉ mỉ kết hoạch với , thấy quá trưa đến tối mà vẫn chưa về, nên đứng ngồi yên.

      chưa từng chủ động chú ý đến hành tung của , từ trước đến nay đây là lần đầu tiên.

      Tâm tình của Kiều Trạch vì mẩu tin nhắn này của mà chẳng hiểu sao lại vui vẻ, nhìn thấy tin nhắn, ngay cả khóe miệng bất giác cong lên nụ cười.

      phải cố ý giấu diếm, cả ngày bận rộn quá mức, phải đối mặt với Hoàng Giai Ngâm là đối mặt với Thương Kỳ, quả tìm được cơ hội .

      Đường Viễn thấy ý cười lên mặt , liền “chậc chậc” vài tiếng, cười nhạo : “Tin nhắn của Tiểu Lộ Miểu nhà chúng ta đấy à?”

      Kiều Trạch nhàn nhạt nhìn ta: “Thành nhà của cậu từ bao giờ thế?”

      Đường Viễn: “Vào tổ hành động này của chúng ta phải là của chúng ta rồi sao? Đây chính là chiến hữu kiêm người nhà.”

      Kiều Trạch bác lại ta, hơi nghiêng người, gọi lại cho Lộ Miểu.

      “Tôi về ngay đây.” .

      Lộ Miểu ở đầu dây “ờ” tiếng: “Nhưng tối nay có lẽ em về hơi trễ, giờ em ở nhà em .”

      “…” Kiều Trạch lặng hai giây, “Sao lại chạy đến đó?”

      Lộ Miểu: “Tiểu Tiểu Kiều muốn gặp Lộ Bảo bèn đến đây chơi lúc, rồi muốn em đến nhà chị ấy chơi nên em cùng.”

      Sau đó lại như sợ hiểu lầm điều gì, dõng dạc : “Tin nhắn kia phải em gửi đâu, là chị Kiều Thời lấy điện thoại em gửi đấy.”

      Kiều Trạch: “…”

      lặng người lúc: “Giờ tôi đón em.”

      Lộ Miểu tắt máy, cảm giác giọng điệu về sau của Kiều Trạch có vẻ bất thường.

      Kiều Thời ngồi bên cạnh, chỉ tiếc rèn sắt thfnh thép: “Sao em lại ra chuyện chị gửi tin nhắn thay em chứ?”

      Lộ Miểu: “Em sợ ấy có hiểu lầm.”

      “Cái quỷ ấy, ấy chính là thích nhất mấy chuyện hiểu lầm như thế.” đến đây, Kiều Thời lại nhịn được hướng dẫn từng bước cho Lộ Miểu, “ chị đây từ thích được tóm trong tay, chính là cần biểu chút quan tâm với ấy cho thỏa đáng, em đừng nhìn ấy tỉnh bơ ra mặt thế, ra trong lòng sớm hoa nở nhạc lên rồi, đến độ so với Lộ Bảo còn ngoan hơn.”

      Lộ Miểu: “…”
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 103

      Kiều Thời tiếp: “ của chị chính là loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi chuyên ghi thù.”

      Lộ Miểu: “…”

      Nửa tiếng sau, Kiều Trạch có mặt tại nhà Kiều Thời.

      Kiều Thời mở cửa cho .

      vừa vào liền thẳng vào trong phòng tìm người: “Lộ Miểu đâu?”

      Kiều Thời ném cho Lộ Miểu ngồi ghế ánh mắt “em tiêu rồi”.

      Tiểu Tiểu Kiều vốn ngồi sô pha chơi với Lộ Miểu, nghe thấy tiếng Kiều Trạch, “soạt” tiếng trượt từ ghế xuống, bập bẹ “cậu ơi” “cậu ơi” chạy tới Kiều Trạch.

      Kiều Trạch cúi người ôm lấy nhóc, hỏi: “Mợ đâu?”

      nhóc mù mịt lắc đầu: “ có mợ.”

      Kiều Thời sửa lại cho bé: “Chị.”

      Lập tức Tiểu Tiểu Kiều quay đầu chỉ vào Lộ Miểu: “Chị ở kia kìa.”

      Kiều Trạch sửa: “Phải gọi là mợ.”

      “Mợ .” Lại sửa tiếp.

      Tiểu Tiểu Kiều lắc đầu đầy kiên định: “Chị dễ nghe hơn.”

      Kiều Thời ở bên cạnh cười ngừng: “ à, xem , ngay cả đứa bé hai tuổi cũng biết danh bất chính ngôn bất thuận thể gọi.”

      Lộ Miểu đứng lên về phía : “ xong việc rồi à?”

      Vẫn có ý thân mật với quá mức ở trước mặt người ngoài.

      Kiều Trạch “ừ” tiếng, cúi đầu trêu Tiểu Tiểu Kiều.

      Kiều Thời lén nhìn Lộ Miểu, cổ vũ học xong thực hành ngay, làm nũng với Kiều Trạch chút, tỏ vẻ quan tâm chút.

      Trước mặt người khác Lộ Miểu dám thể thái quá, chần chừ lúc mới tiến lên ôm lấy cánh tay , hỏi : “Sao hôm nay ăn bữa cơm với hgn thôi mà lâu vậy?”

      Kiều Trạch: “Có chút việc.”

      Giọng nghe rất lạnh, cánh tay rú ra, trở tay kéo người vào lòng, sau đó trả Tiểu Tiểu Kiều lại cho Kiều Thời, đến chào hỏi hàn huyên với Thẩm Ngộ mấy câu rồi dẫn Lộ Miểu trước.

      Lộ Miểu vừa lên xe, cả người bị Kiều Trạch kéo vào lòng, mắt đối mắt mũi đối mũi với .

      “Bạn trai em hẹn gặp khác, em lo lắng ta ăn vụng sao?”

      Lộ Miểu: “Đàn ông muốn ăn vụng còn lâu mới hỏi câu này.

      Kiều Trạch bị chặn họng.

      Từ khi biết nhau đến nay, có thể lấy vẻ nghiêm túc hoặc mờ mịt của mình khiến cạn lời, nhưng hôm nay lại có ý đó.

      Lộ Miểu thấy mắt dần trở nên sâu hơn, dường như lại là dáng vẻ muốn chỉnh đó, lập tức người mềm , tay dịu dàng cầm lấy tay .

      làm chứ phải chơi bời gì đâu, em ghen cái gì chứ.”

      “Hơn nữa, cũng gạt em.”

      “Nếu đúng lúc có việc, em gửi tin nhắn lại thành cẩn thận mang đến nguy hiểm cho .”

      Mấy câu đó được ra, cơn giận trong lòng Kiều Trạch cũng tan biến theo.

      cũng cáu kỉnh với , chỉ là vất vả lắm mới nhận được tin nhắn đầy quan tâm của , giây trước cả trái tim còn vì thế mà đập mạnh hơn, giây sau liền trưng ra vẻ mặt vô tội đánh về nguyên hình, giống như vừa mới được thưởng viên kẹo đường cái tát lại đến ngay sau lập tức, cảm giác đó cũng mấy dễ chịu.

      Nhưng tính chính là thế, rốt cuộc cũng chỉ toàn rễ cây.

      bất đắc dĩ véo má : “Sau này cho đường cũng đừng có tát thêm.”

      Lộ Miểu “ừ” cái hiểu cái , gật gật đầu.

      cúi đầu xuống, trán khẽ chạm lên trán , khó có được thời gian ở riêng với , lại muốn hôn rồi.

      chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, bèn cúi đầu chiếm lấy môi .

      Hai người vẫn còn ở trước cửa nhà Thẩm Ngộ, Lộ Miểu lo bị người bắt gặp, bèn đẩy ra cho, nhưng Kiều Trạch để ý, hai tay siết chặt quấn lấy , hôn cho đến mức lấy hết khí trong phổi của hai người mới thỏa mãn buông ra, khởi động xe lái .

      Lộ Miểu mím đôi môi bị hôn đến sưng, quay đầu sang nhìn : “Em nhớ trước kia là người rất đứng đắn, sao bây giờ lại trở nên ham muốn quá độ vậy?”

      “Có à?” Kiều Trạch quay đầu nhìn cái.

      Lộ Miểu nghiêm túc gật đầu: “Em cảm thấy có.”

      Kiều Trạch “ồ” lên: “Vậy em phải suy xét đến chuyện bồi thường rồi. Em đem người đàn ông nặng tình dục biến thành ra thế này, trách nhiệm của em .”

      Lộ Miểu: “…”

      Khuỷu tay khẽ đụng vào : “ ràng em mới là người chịu thiệt.”

      Kiều Trạch: “Cũng phải em di chuyển.”

      Lộ Miểu: “…”

      Khóe mắt thoáng trông thấy dáng vẻ tức giận của , hiểu sao tâm tình Kiều Trạch lại trở nên tốt đẹp, nhân lúc đèn đường chuyển đỏ, liền dừng xe lại, đưa cánh tay vốn cầm vô lăng rơi xuống tóc , như vỗ về chú mèo , khẽ vuốt ve làm tóc suôn hơn.

      Lộ Miểu quay đầu muốn để làm tiếp, vừa giương mắt lên, bất thình thình thoáng trông thấy người trong chiếc xe dừng song song ở bên ngoài, lập tức sắc mặt biến đổi,kéo tay Kiều Trạch xuống, xoay người mở cửa xe ra, vội vàng đẩy cửa xuống.

      Phản ứng của quá mức bất ngờ, Kiều Trạch lập tức theo kịp, chỉ nhìn vội vội vàng vàng xuống xe, rất nhanh vòng qua kính chắn gió, đến bên cạnh chiếc xe chờ đèn đỏ.

      Theo bản năng nhìn vào trong xe, lúc trông thấy Lộ Tiểu Thành ngồi ghế phụ biến sắc, cũng nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.

      Hình như Lộ Tiểu Thành trong xe cũng thấy Lộ Miểu, giả vờ lơ đãng quay đầu , cửa kính nhanh chóng được đẩy lên, khi tín hiệu chuyển xanh xe lập tức rẽ trái.

      Lộ Miểu theo bản năng đuổi theo, sớm quên mất mình còn đứng giữa đường cái, tiếng còi xe chói tai của ô tô dừng ngay bên cạnh vang lên, Kiều Trạch phản ứng cực nhanh kéo lại.

      “Người đó… Vừa rồi người đó…. Em trai em…” Lộ Miểu cuống cuồng, ngay cả lúc cũng bắt đầu lộn xộn, hai tay vô ý thức túm chặt lấy tay Kiều Trạch, “Hình như em trông thấy cậu ấy…. Là chiếc xe vừa chạy đó, có phải cậu ấy nhận ra em hay giúp em đuổi theo cậu ấy được …”

      “Được, chúng ta về lại xe trước .” Kiều Trạch trấn an , nửa ép buộc đưa về xe, khởi động máy.

      Lộ Miểu sốt ruột chỉ vào con đường nằm bên trái: “Rẽ trái, chính là chiếc Passat màu đen vừa rồi.”

      Kiều Trạch im lặng nhìn cái, rồi đánh tay lái theo, nhưng tốc độ của cũng nhanh, ít nhất tốc độ như thế phù hợp khi đuổi theo chiếc xe khác.

      Lộ Miểu càng lúc càng sốt ruột, hai tay vô ý thức nắm lấy tay , thúc giục : “Ôi, lái nhanh lên … Như thế này mất dấu mất…”

      sốt ruột càng khiến Kiều Trạch trầm mặc hơn, khẽ mím môi, thoáng tăng tốc độ lên.

      ngờ lại đúng lúc như thế, lại có thể gặp được Lộ Tiểu Thành ở đây, còn vào lúc trước khi phát ra, để nhìn thấy cậu ta trước.

      ràng Lộ Tiểu Thành trốn Lộ Miểu. Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu ta trốn , chỉ bằng mọi chuyện làm đều suy nghĩ vì , trước khi điều tra được nguyên nhân ràng, lựa chọn đứng về phía Lộ Tiểu Thành, thay cậu ta giấu diếm Lộ Miểu.

      Bởi thế sau vòng đuổi theo, cuối cùng Kiều Trạch vẫn “mất dấu” Lộ Tiểu Thành.

      Lộ Miểu bị đả kích, người như có triệu chứng hư thoát*, ngồi dựa ra sau ghế, cau mày cắn môi, đôi mắt nhuốm đầy vẻ ngỡ ngàng.

      (*Là triệu chứng hạ đường huyết do mất máu, mất nước.)

      “Vì sao cậu ấy chịu gặp em?” hỏi, nghĩ mãi cũng ra.

      như thế khiến có chút đau lòng, ôm lấy , thấp giọng vỗ về: “Có thể là em nhận lầm người thôi.”

      “Nhiều năm qua, Lộ Tiểu Thành cũng lớn ít, thể nào giống y hệt trước kia được, lúc này trời cũng tối, nhận lầm người rất bình thường.”

      “Nếu cậu ta đúng là Lộ Tiểu Thành, thể nào để ý đến em.”

      thể nào…” Lộ Miểu giãy dụa, “Vừa nãy ràng là cậu ấy…”

      “Nếu đúng là Lộ Tiểu Thành, cậu ta và em tình cảm tốt như thế, vì sao lại chịu nhận em?” Kiều Trạch nhìn , hỏi.

      Lộ Miểu hơi mở miệng, nhưng trả lời được.

      xoa tóc : “Chớ suy nghĩ lung tung, Lộ Tiểu Thành biết em tìm cậu ta, nhất định cậu ta trở lại.”

      Lộ Miểu chần chừ gật đầu, mím chặt môi, Kiều Trạch cũng cách nào đọc được vài phần tin tưởng từ vẻ mặt ấy của , hoặc là có lẽ để lo lắng, nên mới giả vờ tin.

      Sớm chiều sống chung lâu như thế, cho đến nay hiểu rất , người nhìn ngơ ngác đầu gỗ, nhưng tâm tư còn tỉ mỉ hơn người khác, phải dăm ba câu là có thể gạt được, thậm chí có thể đoán được cố ý kéo dài thời gian.

      Nhưng hề biểu nửa phần nhìn thấu nào, cũng muốn thăm dò, cũng thôi truy hỏi, chuyện này cứ như quá khứ vậy, về đến nhà cũng chẳng chắc lại nữa, hôm sau cũng .

      Ban ngày làm, Kiều Trạch nhân lúc có ở nhà, tranh thủ về cục chuyến, điều tra tài liệu cá nhân của Trương Khởi.

      Lần trước ở Macao ta bị Lộ Miểu gài bẫy được dẫn độ về nước, lúc đó Kiều Trạch đều đặt trọng tâm vào vụ án nên cũng chú ý quá đến bên Trương Khởi, mức độ hiểu biết về ta cũng chỉ giới hạn ở phần tài liệu nhờ Thẩm Kiều điều tra cùng với vài miêu tả hời hợt trong miệng Lộ Miểu, ta là tên lưu manh, thích theo đuổi nữ sinh.

      người nhìn có gì thu hút, lại có thể là người nắm từng ngóc ngách vụ án của Lộ Tiểu Thành.

      Kiều Trạch nhờ Thẩm Kiều tìm được nơi Trương Khởi sống.

      Quê ta ở nông thôn, trong nhà bần túng, ông bà bố mẹ khỏe mạnh, mình lại sớm ra ngoài lăn lộn, vất vưởng hơn mười năm, tiền kiếm được đều đổ vào ma túy, lúc này bị dẫn độ về, cũng có nơi ở nào, theo mấy công nhân xây dựng ở quê cùng ở công trường, nằm ngay tại tiểu khu công nghiệp phía Tây thành phố An, mấy chục tầng giàn giáo cao ngất, ở tầng dưới cùng có căn lều giản dị, mấy chục người đều chen chúc ở đằng đó.

      Lúc Kiều Trạch đến đúng lúc bọn họ tan ca, ngồi quanh cái bàn lớn ăn cơm.

      quấy rầy, chỉ đứng ở nơi bí mật gần đó chờ mọi người ăn chết, cho đến lúc Trương Khởi đặt bát cơm xuống đứng dậy ra ngoài từ cửa sau mới theo.

      Cửa sau mở ra nối với con hẻm vừa chật vừa sâu, đèn mờ tối tăm, ai qua lại.

      Xuyên qua con hẻm mới là khung cảnh phồn hoa.

      Kiều Trạch im lặng tiếng động theo sát ta đến nơi hẻo lánh, bất chợt ra tay khống chế người lại, tóm hai tay bắt chéo ra sau lưng, đè người lên vách tường.

      Trương Khởi sợ đến mức suýt chút nữa hét lên.

      Kiều Trạch hơi dùng sức đè chặt tay ta: “Cấm lộn xộn.”

      Trương Khởi nhìn thấy người đứng sau, cũng dám tùy tiện ầm ĩ, giọng gấp rút như van nài.

      “Tôi chỉ muốn biết vài chuyện, thành trả lời là được.” Kiều Trạch .

      Trương Khởi liên tục gật đầu như gà mổ thóc: “ .”

      Kiều Trạch: “ có quan hệ gì với Lộ Tiểu Thành?”

      Trong mắt Trương Khởi vì ba chữ “Lộ Tiểu Thành” mà lên ít hoảng sợ nghi ngờ, “ơ ơ” hỏi lại : “Vậy có quan hệ gì với Lộ Tiểu Thành?”

      Tay Kiều Trạch tăng thêm mấy phần lực: “Tôi hỏi cái gì trả lời cái đó, đừng nhảm.”

      Trương Khởi nhanh chóng gật đầu.

      Kiều Trạch lặp lại: “Quan hệ gì?”

      “Là em trước kia.”

      Kiều Trạch: “Tối hôm Lộ Tiểu Thành mất tích, có mặt ở trường ?”

      Trương Khởi gật đầu: “Ngay từ đầu có mặt.”

      Lại nhanh chóng bổ sung: “Tôi là bị Nhậm Vũ bắt đến.”

      Kiều Trạch: “Nhậm Vũ đâu?”

      Trương Khởi: “Chết rồi.”

      Ấn đường Kiều Trạch nhíu lại: “Chết như thế nào?”

      do con chị của Lộ Tiểu Thành, Lộ Miểu giết.”

      “…” Kiều Trạch biến sắc, bất thình lình nhấc chân đạp mạnh vào bụng ta, “Mẹ kiếp mày vớ vẩn gì thế hả?”
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 104

      Trương Khởi bị đá gần như nằm nhoài lên tường, cũng dám giãy dụa, người cuống quít như sắp khóc: “Tôi lung tung!”

      “Lúc ấy ngay trước mặt đám người chúng tôi, Nhậm Vũ hung dữ muốn ức hiếp ta. Lộ Tiểu Thành kéo chặt lấy ta buông, lúc đó Nhậm Vũ liền phát hỏa, ném túi ma túy cho cậu ta, trêu cậu ta , nếu cậu ta dám hít, ta bỏ qua cho vô ta. Lộ Tiểu Thành cầm lấy hít, Lộ Miểu liều mạng muốn lao đến ngăn lại nhưng Nhậm Vũ lại nổi giận, cướp lấy túi bột Lộ Tiểu Thành mới hít nửa ném đến cho ta, với ta nếu dám hít thay cậu ta, ta bỏ qua cho Lộ Tiểu Thành, ta tính chạm vào rồi nhưng Lộ Tiểu Thành cho, xông lên cướp lấy hít hết, có điều vì quá liều nên thần trí tỉnh táo.”

      “Mà thứ đồ chơi đó lại còn có thể kích thích dục tính con người. Con người Nhậm Vũ biến thái, chơi hai chị em đến nghiện, trực tiếp trói Lộ Miểu ném đến trước mặt Lộ Tiểu Thành, lúc đó Lộ Tiểu Thành thần trí mơ hồ, tính chiếm lấy Lộ Miểu, Lộ Miểu cứ khóc hoài khóc mãi, sau đó lại như điên lên, biết cởi dây thừng ra được như thế nào, cầm lấy cục đá mặt đất ném mạnh vào đầu Nhậm Vũ.”

      biết lúc đó ta đáng sợ thế nào đâu, giống hệt như con điên, vô cùng tàn nhẫn, tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng…”

      Nhắc lại chuyện đó, sắc mặt Trương Khởi tràn đầy kinh hoàng, Kiều Trạch thể nào đọc được lời dối nào từ phản ứng của ta.

      “Sau đó sao?” hỏi.

      “Sau đó Từ dẫn người đến…”

      Từ miêu tả đứt quãng của Trương Khởi, Kiều Trạch chắp vá lại được chung chung.

      Tối đó, Nhậm Vũ dẫn người đem Lộ Miểu và Lộ Tiểu Thành bắt vào rừng hoang, bóp chặt cánh tay đẩy ngã xuống đất trước mặt mọi người, khao khát cách hung dữ, liều chết phản kháng, Lộ Tiểu Thành cũng liều mạng giữ chặt gã ta, hành động đó lại sinh ra cảm giác bị phản bội, Nhậm Vũ nổi giận hoàn toàn mất khống chế, đá bay Lộ Tiểu Thành ngã ra đất, xách Lộ Miểu lên, đếm xỉa đến Lộ Tiểu Thành quỳ rạp đất cầu xin, vừa lấy trong trắng của Lộ Miểu ép cậu ta hít ma túy, lại vừa lấy sống chết của Lộ Tiểu Thành uy hiếp Lộ Miểu, buộc hít nửa số ma túy còn lại. Lộ Tiểu Thành chống đối khiến kế hoạch của gã ta loạn lên, cậu ta cướp lấy số ma túy của . Vì để ép phải phục tùng, gã trói tay ném đến trước mặt Lộ Tiểu Thành bị ma túy kích thích thần trí mê loạn, dục vọng tăng vọt, có ý để mặc Lộ Tiểu Thành xâm phạm , bị ép đến đường cùng hoàn toàn suy sụp, ngoài dự đoán của mọi người giãy dụa thoát khỏi dây thừng, cầm cục đá đất đập mạnh vào đầu Nhậm Vũ…

      người đàn ông thích , muốn theo đuổi , vì từ chối của và trò đùa bám đuôi của tên côn đồ khác khiến gã ta phát tiết toàn bộ phẫn nộ của mình lên người và người nhà của mình. Bỡn cợt hai chị em như chơi với con chuột bạch, từng bước từng bước đẩy vào đường cùng, hưởng thụ đau khổ và tuyệt vọng của .

      Lúc đó chỉ là nữ sinh cấp ba vào đời chẳng mấy, căn bản có đủ khả năng phản kháng.

      Kiều Trạch thể tưởng tượng nổi lúc đó tuyệt vọng và bất lực như thế nào, chưa từng biểu lộ ra vẻ yếu ớt hay oán trách trước mặt người khác bao giờ, thậm chí lúc nhắc lại chuyện đó với cũng chỉ hờ hững qua, phảng phất như hề tồn tại.

      Nhưng những vết thương kia khắc sâu vào lòng, với những người thích đều kháng cự, với lời thổ lộ của phái nam đều mù mịt hay, có lẽ chính là tự bảo vệ trong tiềm thức.

      Cảnh ngộ như thế, lúc còn bé lại từng bị vứt bỏ, nên khiến hai chữ “ thích” trở thành lang sói mãnh thú đáng sợ.

      Kiều Trạch rất khó tưởng tượng nổi, vận mệnh muốn tàn phá cuộc đời của trẻ này đến mức nào nữa.

      từng bước cố gắng đến, rồi lại từng bước bị số phận đánh trở về nguyên hình.

      Kiều Trạch cách nào tưởng tượng nổi, nếu Lộ Tiểu Thành tham gia vào đường dây ma túy, đối mặt với Lộ Tiểu Thành còn đường về, tuyệt vọng đến nhường nào.

      Lúc về đến nhà, trông thấy Lộ Miểu ôm gối ôm cuộn tròn ngủ sô pha, trái tim luôn nhức nhối lại mơ hồ nổi dậy.

      thương , thương quá khứ hề có , nhưng bước vào tương lai , có nhiều thứ, thể nào phòng ngừa vì được.

      ràng hề làm gì, thậm chí còn rất tốt bụng lạc quan, nhưng lại như tạo hóa trêu người, lần lượt bị số phận đẩy lên con đường bước về địa ngục.

      có thể sống thành dáng vẻ bây giờ, là biết ơn lắm rồi.

      phải số phận đối tốt với bao nhiêu, mà do luôn cố gắng đấu tranh với số phận.

      nỗ lực đó của khiến lòng đau đến khó chịu.

      chỉ có thể từ từ thở dài để xóa tan luồng khí ứ đọng trong lồng ngực, bước về phía .

      ngủ say, gương mặt trước sau vẫn dịu dàng yên giấc, có lấy tia công kích nào. Từ khi bắt đầu quen cho đến nay, luôn là dáng vẻ hiền lành màng danh lợi, thậm chí có chút ngây ngô, từ đầu đến cuối luôn toát lên cảm giác thuần lương vô hại dịu dàng, quá nổi bật, lại khiến lòng người bình thản,

      Kiều Trạch hoàn toàn thể nào hình dung ra được nét tàn khốc xuất gương mặt ôn hòa lanh lợi này thế nào.

      Nếu phải tuyệt vọng đến cùng cực, hẳn có nổi sức chống đối bùng phát như thế. nghĩ.

      Rốt cuộc có giết người hay biết, theo như Trương Khởi thuật lại, lúc phát điên cầm đá đập mạnh vào đầu Nhậm Vũ lúc đó Từ Gia Diên cũng dẫn người đến, trói mấy người bọn họ dẫn , chuyện phía sau Trương Khởi biết , nhưng vì đề phòng bọn họ tiết lộ chuyện đêm đó mà Từ Gia Diên giúp họ nhập cư trái phép sang Macau, đưa số tiền lớn bịt miệng, mấy năm ta ở Macau quả có ai hỏi chuyện này.

      Kiều Trạch biết rốt cuộc chân tướng như thế nào.

      Lộ Miểu cũng từng nhắc đến chuyện tối đó với , nhưng trong lời kể của , lúc đó bất tích, Lộ Tiểu Thành và Nhậm Vũ đều mất tích.

      Với tính cách toàn rễ của Lộ Miểu, thể nào dối được, nhưng phản ứng của Trương Khởi cũng giống lừa đảo, hơn nữa chuyện “báo cảnh sát” sau đó của Từ Gia Diên cũng chứng minh Trương Khởi dối.

      tra xét toàn bộ tài liệu báo án cùng hồ sơ khẩu cung của mấy năm đó, quả Từ Gia Diên hề báo án, cũng có khẩu cung mà Lộ Miểu tự cho là ghi lại.

      Nếu Trương Khởi , tất cả chuyện này được giải thích ràng.

      Lộ Miểu đánh người, Từ Gia Diên vì bảo vệ , mà thay che giấu.

      Lộ Tiểu Thành vì suýt chút nữa “xâm phạm” đến , cảm thấy còn mặt mũi nào gặp lại , nên lựa chọn né tránh.

      Đây là lời giải thích hợp lý nhất.

      Nhưng Nhậm Vũ sống sờ sờ ra đấy, trong vòng đêm mất tích gặp lại, mấy năm liền hề có tin tức, theo lý mà , người nhà thể nào phát ra.

      Kiều Trạch kiểm tra đăng ký tìm người mất tích, cũng thấy có Nhậm Vũ.

      Hơn nữa bình thường mà , lúc đó Lộ Miểu thuộc dạng phòng vệ, cho dù báo cảnh sát cũng cần chịu trách nhiệm hình .

      Biết chân tướng, ngoại trừ Lộ Tiểu Thành hành tung ra chính là Từ Gia Diên.

      Kiều Trạch nghĩ, hẳn nên hẹn Từ Gia Diên chuyện.

      Trước khi hẹn Từ Gia Diên, Kiều Trạch cố gắng tìm ra tung tích của Lộ Tiểu Thành trước.

      nhờ phó cục trưởng Lưu tìm người giúp điều tra giám sát giao thông đêm đó, cố gắng tìm ra Lộ Tiểu Thành từ trong máy giám sát.

      Lúc đến phòng theo dõi gặp phải Diêu Linh Linh cũng ở đó, cùng điều tra chiếc xe tối đó.

      Tâm tư Kiều Trạch xoay hồi đoán ra được nguyên do.

      “Lộ Miểu nhờ tìm?” hỏi.

      mặt Diêu Linh Linh vẻ rối rắm, nhưng dưới ngay con mắt , cuối cùng vẫn ngập ngừng gật đầu: “Cậu ấy bảo tôi đừng cho người khác biết.”

      Kiều Trạch gật đầu, cũng thấy bất ngờ, nếu có thể bị phỉnh cho qua chuyện đó còn là Lộ Miểu mà để ý nữa.

      Nhưng việc này còn chưa đến lúc biết .

      “Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý , lát nữa về tôi với ấy, đừng tìm ấy gì trước, nếu ấy có hỏi cứ tìm.” dặn.

      Diêu Linh Linh hơi do dự, nhưng rồi vẫn khẽ gật đầu.

      Kiều Trạch mất nửa ngày đối chiếu với máy giám sát, nhanh chóng tìm ra chiếc xe Lộ Tiểu Thành tối đó, phần sau xe chạy vào nơi máy giám sát quay đến được, chạy về phía tây xuống nông thôn, biển số xe là danh nghĩa của Thương Kỳ.

      Đầu mối duy nhất này, nhất thời cách nào phán đoán chính xác được hành tung của Lộ Tiểu Thành.

      người trốn năm năm, bỗng lấy thân phận “Hoắc tổng” xuất trước mắt mọi người, là thế nào nữa cũng dễ dàng để người ta tìm được.

      Tim Kiều Trạch vì hai chữ “Hoắc tổng” này mà run lên, phỏng đoán to gan dần thành hình trong lòng, tuy còn mơ hồ, nhưng lại thể nào xem được.

      hít sâu hơi, áp chế trái tim đập loạn, gọi điện cho Đường Viễn: “Đường Viễn, gọi Lộ Miểu đến đây.”
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 105

      Khi Kiều Trạch trực tiếp gọi ta là “Đường Viễn” chứ phải “Bánh Trôi” Đường Viễn liền hiểu được tình hình nghiêm trọng đến mức nào, lập tức tắt chế độ hip-hop ngày thường, “ừm” tiếng: “Có chuyện gì thế?” .

      thể được.” Kiều Trạch lập tức cũng trảo được trong đầu chợt lóe mà qua gì đó, “Công việc bên kia của Lộ Miểu… Nghĩ cách tạm dừng lại trước .”

      Cúp điện thoại, Kiều Trạch tìm Thẩm kiều, nhờ cậu ta hỗ trợ điều tra bối cảnh của Nhậm Vũ.

      Lúc Thẩm Kiều còn trẻ cũng lăn lộn trong giang hồ, vốn cũng là tên côn đồ, sau đó bị Thẩm Ngộ trừng trị, vào tù ngồi hai năm mới trở nên trung thành, đối với hai chữ “Nhậm Vũ” cũng xa lạ gì, vừa thấy Kiều Trạch muốn biết về Nhậm Vũ lập tức vỗ đùi : “Đó phải là tên lưu manh giang hồ đấy sao, em có quen ta.”

      Kiều Trạch đứng vị trí đối diện cậu ta, đưa mắt nhìn cậu ta: “Tôi muốn biết hình dáng chiều cao cân nặng của ta, tốt nhất là nên có ảnh, ảnh toàn thân, ảnh bóng dáng.”

      Thẩm Kiều sửng sốt: “Em có ảnh. Nhiều năm rồi em chưa gặp lại ta, thực có ảnh của .”

      Kiều Trạch gật đầu: “Vậy hình dung lại diện mạo chiều cao thân thể của ta , tốt nhất nên có tham chiếu, ví dụ như hình thể giống ai.”

      Thẩm Kiều nghiêng đầu nhíu mày hồi lâu: “Vóc dáng cỡ mét tám, người cũng khá cao, thể là giống ai được.”

      cũng như chưa chưa .

      Kiều Trạch nhìn cậu ta bất động.

      Thẩm Kiều buông tay: “Cũng phải sắp mười năm em chưa gặp lại ta, nào biết người ta trưởng thành ra sao. Nhưng ta đúng là tên lưu manh cầm đầu nổi danh thời bấy giờ. Trong nhà ngoài ông bà nội ra, cũng chỉ có mình , mười hai mười ba tuổi bắt đầu vào đồn công an vì ít lần đánh nhau ẩu đả, tự còn kéo theo bang phái , luôn náo loạn chốn giang hồ, hồi mưa gió, sau ăn cơm tù hai năm mới đàng hoàng lại, ra ngoài vất vưởng vài năm, biết kiếm đâu ra tiền mà mở quán ăn, quy mô , kiếm ít tiền, chỉ là sau đó lại đóng cửa, là chạy sang Thái Lan buôn bán, rồi mất tin tức.”

      Kiều Trạch nhíu mày: “ ta chuyển từ khi nào?”

      Thẩm Kiều: “Hình như cũng khoảng năm năm trước.”

      Kiều Trạch: “Tháng nào?”

      Thẩm Kiều nhíu mày nghĩ ngợi: “Hẳn là vào thời điểm cuối năm.”

      Tháng 9 Lộ Miểu và lộ tiểu thành gặp chuyện may, theo miêu tả của trương khởi, lúc ấy Lộ Miểu giết Nhậm Vũ, nhưng quán ăn của Nhậm Vũ vào khoảng tháng 12 mới giải tán, bên ngoài là phải Thái Lan, còn Lộ Miểu lại vào ngày hôm sau buổi tối đó Nhậm Vũ mất tích .

      Kiều Trạch trầm ngâm hồi lâu, đầu tiên dằn xuống luồng thông tin khớp nhau đấy, hỏi Thẩm Kiều mấy năm nay còn gặp lại Nhậm Vũ .

      Thẩm Kiều khoát tay: “Em với ta sớm cùng cái thế giới rồi, lại đến quán ăn của ta, người ở phía Đông thành phố kẻ ở phía Tây thành phố, sao có thể thấy người được chứ.”

      “Người nhà của qua đời lúc nào?”

      cũng chỉ có ông nội bà nội, từ lúc bị bắt bỏ tù tức giận mà đổ đau, chống đỡ được bao lâu liền ra . mình lẻ loi có người nhà.”

      Kiều Trạch gật đầu có chút đăm chiêu, vỗ bả vai Thẩm Kiều, nhờ cậu ta nghĩ cách tìm lại ảnh chụp Nhậm Vũ, cũng tìm những người làm thuê trước khi tiệm ăn của ta dẹp bỏ.

      nhờ người điều tra bản ghi chép xuất nhập cảnh mấy năm qua, cũng thấy có người nào là “Nhậm Vũ”.

      Đến tối Kiều Trạch hẹn Từ Gia Diên ăn cơm, đây là lần đầu hẹn ta, Từ Gia Diên dường như khá bất ngờ, nhưng rồi vẫn đồng ý.

      Kiều Trạch hẹn tại quán ăn Trung Hoa trong thành phố, đến trước giờ hẹn lúc, ăn mặc như người kinh doanh có kinh nghiệm, âu phục thẳng thớm.

      Từ Gia Diên đến chậm hơn mười phút, Từ Gia Thiên cũng lén theo đuôi đến đây, lâu sau khi Từ Gia Diên bước vào giả vờ tình cờ chạm mặt mà xông ra, kéo chiếc ghế đối diện Kiều Trạch ra ngồi xuống.

      lâu lắm rồi Kiều Trạch chưa gặp lại hai em nhà họ Từ.

      Từ sau lần Từ Gia Diên tìm Lộ Miểu xin lỗi, giống như loại bỏ mình ra khỏi hẳn cuộc sống của , làm phiền đến nữa, Lộ Miểu mải bận rộn ứng phó với thương kì ngô mạn mạn bên này, cũng chẳng liên lạc lại gì với Từ Gia Diên.

      Có lẽ Từ Gia Diên cũng đoán được Lộ Miểu với ở bên nhau, vừa trông thấy liền thuận miệng hỏi: “Miểu Miểu đến cùng à?”

      ấy còn làm.”

      Kiều Trạch nhấc ấm rót cho ly trà, Từ Gia Thiên giơ hai tay cầm lấy ly trà, cười hì hì nhìn : “ Kiều này, sao cho chị em xin nghỉ buổi, cùng đến đây ăn bữa cơm, mọi người cũng lâu gặp nhau rồi.”

      Từ Gia Diên nghiêng đầu nhìn ấy: “Em đến đây làm gì?”

      Từ Gia Thiên: “ chơi.”

      Lại quấn quít lấy Kiều Trạch muốn muốn đến gần, nhưng Kiều Trạch dời mắt , nhìn về phía Từ Gia Diên, thẳng vào vấn đề: “ Từ, gần đây nghe được chuyện nhắc đến Miểu Miểu năm với Nhậm Vũ năm năm trước, nhưng ấy lại giống với người khác tôi biết, có số việc, nên muốn hỏi thăm từ chỗ Kiều.”

      Từ Gia Diên nhanh chậm uống ngụm trà: “Nghe được từ chỗ nào?”

      “Miểu Miểu chủ động . Ngoài ra là do Trương Khởi .”

      Từ Gia Diên khựng lại, nhìn về phía : “Trương Khởi?”

      Kiều Trạch gật đầu, quan sát vẻ mặt của ta.

      Lúc trước Lộ Miểu trăm phương ngàn kế dẫn độ trương khởi về thành phố An, nhưng sau đó ấy lại có bất kì động tĩnh nào, điều này phù hợp với tính cách của lắm. Kiều Trạch đoán bắt đầu từ khi Trương Khởi bị dẫn về được Từ Gia Diên che giấu nấp, giống như năm năm trước, ta tận lực tránh để Lộ Miểu gặp mặt Trương Khởi.

      Mặc dù Lộ Miểu thông minh nhưng lại có mạng lưới nhân mạch, hơn nữa đối mặt với Từ Gia Diên hiểu như lòng bàn tay như thế, dựa vào mình thể nào tìm được Trương Khởi.

      Lúc này ánh mắt nhìn Kiều Trạch của Từ Gia Diên lóe lên tia thăm dò.

      Kiều Trạch khẽ mỉm cười: “Lúc trước ở Macao tôi thấy Lộ Miểu tìm ta. Vừa vặn vụ làm ăn gần đây của tôi có đụng phải , bèn tìm ta hàn huyên chút.”

      Từ Gia Thiên nãy giờ gì đột nhiên giơ tay lên: “Hỏi em nè, tối đó em cũng có mặt.”

      Đột nhiên Từ Gia Diên sầm mặt, nhìn về phía ấy: “Về nhà .”

      Từ Gia Thiên vui chu miệng: “Về về.”

      Cúi đầu lấy tờ danh thiếp trong túi xách đưa cho : “ Kiều, hoan nghênh tìm đến em.”

      Đắc ý nhìn Từ Gia Diên cái, rồi xoay người rời .

      Kiều Trạch nhìn chằm chằm bóng dáng của Từ Gia Thiên hồi lâu, từ khi bắt đầu biết đến ấy, luôn coi nhóc bị chiều hư, to gan tùy hứng, nhưng sau nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, từ chuyện bị trói, gài bẫy Lê Quân Hạo, ép Trần Kỳ đến trường Lê Viễn Tường bắt cóc, rồi lại đến lúc này điềm tĩnh như thường về chyện tối đó, Từ Gia Thiên như thế khiến cân nhắc nổi.

      siết chặt tờ danh thiếp, nhìn Từ Gia Diên, chờ đáp án của ta.

      Từ Gia Diên kiềm nén trả lời mà hỏi ngược lại : “Hai người họ gì?”

      Kiều Trạch thuật lại từng câu Trương Khởi .

      Từ Gia Diên lắc đầu cười: “ tên điên đó, chỉ toàn vớ vẩn, theo đuổi được Miểu Miểu bèn tìm cơ hội xấu ấy.”

      Kiều Trạch tỏ vẻ thông suốt gật đầu: “Vậy rốt cuộc tối đó là như thế nào? Có tiện ?”

      Từ Gia Diên trả lại ánh mắt dò xét: “ Kiều lấy lập trường gì mà hỏi thăm quá khứ của ấy thế?”

      Kiều Trạch: “Người đàn ông của ấy.”

      “Ta muốn hiểu ấy.” Rồi bổ sung.

      Kiều này.” Từ Gia Diên cân nhắc lúc, “Vì nghĩ cho danh dự của Miểu Miểu, có nhiều thứ qua rồi cứ để nó qua . Nếu để ý đến quá khứ của ấy xin đừng đùa giỡn với ấy.”

      Kiều Trạch nhìn sắc mặt ta, nghiên cứu tính khả thi trong câu này của ta.

      Cuối cùng, chỉ gật đầu: “Tôi biết.”

      “Nhưng có lẽ Từ hiểu lầm chuyện gì rồi, tuy tôi ở bên Lộ Miểu, nhưng hai chúng tôi phải là quan hệ như nghĩ, hai bên đều cần thiết, cho nên có đôi khi cần phải có hiểu biết nhất định về quá khứ của đối phương.”

      câu đả kích khiến Từ Gia Diên tái mặt, lạnh lùng nhìn .

      Kiều Trạch cũng lẳng lặng nhìn lại ta.

      Từ Gia Diên kiềm chế dần cơn giận, thậm chí khóe miệng còn từ từ xuất ý cười nhạt: “Hy vọng tổng giám đốc Kiều có thể nhớ kĩ những lời hôm nay .”

      Rồi gật đầu như xin lỗi, xoay người rời .

      Kiều Trạch nhìn bóng ta dần xa, mắt nheo lại, giơ tay cầm lấy ly trà, khẽ nhấp ngụm , đăm chiêu đầy suy nghĩ.

      Lộ Miểu gọi điện đến cắt ngang luồng suy nghĩ của .

      “Bánh Trôi để em nghỉ ngơi thời gian, sao lại thế này?”

      Điện thoại vừa thông, giọng đầy nghi hoặc của từ đầu dây truyền đến, dịu dàng dừng bên tai , khiến lòng chợt mềm ra.

      vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, đứng lên, giọng đầy ôn hòa hỏi : “Giờ em ở đâu?”
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :