1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 96

      Chuyện Hoàng Giai Ngâm giả cảnh sát điều động. dù Kiều Trạch đoán là ta, nhưng cũng có bằng chứng.

      Ngày đó Thẩm Ngộ bắt người, kết quả thẩm vấn chỉ quy đến người dưới tay Hoàng Thường, nhưng có bằng chứng trực tiếp chứ minh là do Hoàng Giai Ngâm gây ra.

      Tất cả động cơ cùng những điểm đáng ngờ đều hướng về Hoàng Giai Ngâm, nhưng có bằng chứng, ngay cả Thương Kỳ và Ngô Man Man cũng chỉ ta ra được, thậm chí vì kiêng kị thế lực nhà họ Hoàng, Ngô Man Man còn có sức để hít thở với những lời chỉ trích liên tiếp của Hoàng Giai Ngâm.

      Sau chuyện xảy ra hôm đó, Hoàng Giai Ngâm tự mình đến tìm Ngô Man Man hỏi tình hình Lộ Miểu, lúc ấy Thương Kỳ vẫn còn bị giam, vì Kiều Trạch cầm súng xông vào nên Ngô Man Man cũng đại khái hiểu được bọn họ bị Hoàng Giai Ngâm bẫy, vừa khéo hôm sau báo chí cũng đăng tin hội sở Vị Mã Hà bị cảnh sát giả tập kích dẫn đến bắn nhau, càng thêm chứng thực suy đoán của ta, nhưng ta dám chất vấn thẳng liệu có phải do Hoàng Giai Ngâm sắp xếp hay , đối mặt với câu hỏi dò tình hình Lộ Miểu, ta cũng chỉ bóng gió hỏi Hoàng Giai Ngâm rốt cuộc sao lại thế này, Hoàng Giai Ngâm cũng trả lời lại ngay, ta chỉ cần biết chính xác Lộ Miểu hít ma túy là đủ rồi, là ma túy đá có độ tinh khiết cao.

      ta trả lời thẳng mặt, Ngô Man Man cũng truy hỏi thêm nữa, chỉ cần ta còn ngày muốn nịnh bợ Hoàng Giai Ngâm ta thể nào truy hỏi ràng được, cho dù trong lòng còn nghi ngờ chăng nữa. Thẳng đến ngày thứ ba Kiều Trạch tìm Thương Kỳ chất vấn, lòng ngờ vực của Ngô Man Man Thương Kỳ mới hoàn toàn được minh chứng, Hoàng Giai Ngâm chính là muốn mượn tay bọn họ đặt bẫy, để trừ sạch Lộ Miểu đến triệt để.

      ta tìm người đâm đao vào Lộ Miểu, mà mượn ma túy để khống chế , so với giết càng hả giận hơn.

      Ngô Man Man tức giận trước lợi dụng của ta, chỉ là tình hình khá phức tạp, dù trong lòng có oán giận, nhưng khi đối mặt với Hoàng Giai Ngâm vẫn nhún nhường hèn mọn mà lấy lòng,

      Sau khi Hoàng Giai Ngâm xác định quả Lộ Miểu “hít ma túy” biến mất mấy ngày, khi xuất lại ở công ty Kiều Trạch, chính là “Sách Phi” nay của .

      Mặc dù “Sách Phi” là tập đoàn hữu danh vô thực, nhưng cũng chỉ là nhưng dù sao cũng là nhà máy da cơ sở , địa chỉ công ty ở vùng ngoại ô, thuê khu nhà máy hai tầng, từ phía chị Nghê mà lần ra nhà máy chế tạo ma túy này, toàn bộ người trong đó bị cảnh sát khống chế, đổi lại thành người của Kiều Trạch, chính là Chu Kỳ và Đường Viễn.

      Hoàng Giai Ngâm trực tiếp tìn đến đây, người chặn trước cửa nhà máy, khiến Đường Viễn phải dẫn ta vào văn phòng Kiều Trạch.

      Kiều Trạch bận việc trong văn phòng, Hoàng Giai Ngâm đứng dựa vào cửa gõ mấy tiếng rồi trực tiếp đẩy cửa vào, đuổi những người khác trong phòng ra, đóng cửa lại.

      Chân ta từng chút hồi phục dần, Kiều Trạch để ý bên chân hơi khập khiễng giờ từ từ trở nên bình thường.

      “Có chuyện gì sao?” đứng lên, nhìn ta hỏi.

      Hoàng Giai Ngâm rất đẹp, đẹp đến mức bốn phía tỏa rực rỡ, dáng người cao gầy, cuộc sống giàu sang từ cũng để ta có đủ khí thế mạnh mẽ, nhưng lại đến độ sắc bén thông minh lanh lợi quá mức, hơn nữa vào lúc đối mặt với , hàng mi chớp chớp khiến cả gương mặt trở nên đằm thắm.

      có chuyện gì, chỉ tới thăm chút thôi.” Hoàng Giai Ngâm cười đáp lại, đến trước bàn làm việc Kiều Trạch liền dừng lại, giống như trước đây lúc vẫn còn ở cạnh Hoàng Thường, khuỷu tay chống xuống mặt bàn, nghiêng người nhìn : “Tối có rảnh , cùng ăn bữa cơm.”

      Kiều Trạch đẩy laptop trước mặt sang bên, người dựa ngả lui sau ghế, hai tay chậm rãi vòng trước ngực, nghiêng đầu nhìn ta: “Nếu như ăn tối với bố , tôi rất vui được tiếp. Nhưng nếu là …”

      mỉm cười: “Xin lỗi, có hứng.”

      Giống quá khứ của năm trước, luôn luôn từ chối ta như thế, dáng vẻ lại có chút lạnh lùng hư hỏng của du côn, mà Hoàng Giai Ngâm vô cùng dáng vẻ vô lại hư hỏng thờ ơ với mình này của . ta nghĩ chuyện cứu t ít nhất cũng có thể khiến thái độ của đối với ta có thay đổi, nhưng nếu thay đổi ta lại lo rằng Giang Hành như thế còn là Giang Hành mà ta .

      Nên khi gặp lại Kiều Trạch Hoàng Giai Ngâm luôn mâu thuẫn, vui vì vẫn còn là Giang Hành mà ta , nhưng lại cam lòng trước thờ ơ của .

      Lời của đâm vào lòng ta đến xót xa, lại cố chấp mỉm cười, từ từ cúi người xuống gần : “Giang Hành, vẫn chẳng thay đổi chút nào.”

      chút lương tâm cũng có sao?”

      Kiều Trạch đẩy ghế dựa lùi về sau: “Có thể là người dưới tay bố gây chuyện đến mức gió nước nổi lên, có thể mong đợi ta có lương tâm sao?”

      Ngẩng đầu quát to với bên ngoài: “Bánh Trôi, tiễn khách.”

      Đường Viễn đẩy cửa vào: “ Hoàng, mời.”

      Hoàng Giai Ngâm đứng lên nhưng , chỉ nhìn Kiều Trạch bất động.

      Kiều Trạch ra dấu mắt với Đường Viễn, Đường Viễn đóng cửa lui ra ngòi.

      Rốt cuộc Hoàng Giai Ngâm cũng mở miệng: “Vậy với em họ Lộ kia có lương tâm sao? Nghe Man Man , ngày đó còn vì ta mà cầm súng xông vào.”

      Kiều Trạch đứng lên, nghiêng người nhìn ta.

      “Có người muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi còn phải như con rùa rụt cổ để mặc ta nhào nặn sao?” Kiều Trạch nhìn vào mắt chậm rãi , “ Hoàng à, đứng trước mặt bây giờ phải là Giang Hành của năm trước nữa. Những thứ nên đòi lại, tôi lấy bằng được cả vốn lẫn lời.”

      Hoàng Giai Ngâm im lặng nhìn : “Lộ Miểu tàn rồi.”

      Kiều Trạch: “Dù ấy có tàn, vẫn còn nhiều em trẻ trung xinh đẹp khác.”

      Hoàng Giai Ngâm: “Trước kia như thế.” Dù lạnh lùng với ta, nhưng quan tâm đến tình dục.

      Kiều Trạch: “Đây là điểm khác nhau giữa làm chó cho người khác với tự mình làm chủ, rất cám ơn bố .”

      “Nếu có ông ta, tôi còn có cơ hội thoát chết gặp được quản trị Thái đâu.” Kiều Trạch cười lạnh lùng với ta, “Đúng rồi, quản trị Hoàng có ở nhà đấy chứ? Vẫn chưa có cơ hội đến quý phủ viếng thăm.”

      Hoàng Giai Ngâm: “Ông ấy ở nhà.”

      Kiều Trạch gật đầu, hét với Đường Viễn ở ngoài phòng: “Bánh Trôi, giúp tôi chuẩn bị phần quá, lát nữa tôi muốn đến nhà Hoàng thăm hỏi quản trị Hoàng.”

      Đường Viễn ở ngoài đáp tiếng, tuy ngoài miệng trông có vẻ thoải mái, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

      Kiều Trạch vốn tìm được cơ hội thoát thân dưới tay Hoàng Thường, bây giờ muốn tự mình đến gặp Hoàng Thường, nếu vẫn là Kiều Trạch khỏe mạnh lúc trước ta cũng cần lo lắng, nhưng giờ thính lực của chưa khôi phục hoàn toàn, cạm bẫy ở nhà họ Hoàng lại đầy rẫy, ta có phần yên tâm, nhìn Chu Kỳ ngồi đối diện, hỏi xin ý của ấy.

      Chu Kỳ dùng khẩu ngữ trả lời lại ta hai chữ: “Lộ Miểu.”

      Từ lúc Lộ Miểu được chính thức giới thiệu, bọn họ biết Kiều Trạch có thể nghe thấy tiếng của Lộ Miểu, đây cũng là nguyên nhân chính mà ban đầu Kiều Trạch dùng Lộ Miểu, bây giờ tuy được bố trí bên người Thương Kỳ Ngô Man Man, nhưng có ảnh hưởng quan trọng nhất, vào thời khắc then chốt vẫn phải giúp Kiều Trạch khống chế ứng đối với những việc đột phát mà Kiều Trạch thể đáp lời kịp được.
      Snow thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 97

      Đường Viễn nhanh chóng liên lạc với Lộ Miểu, từ khi Thương Kỳ đồng ý liên minh với Kiều Trạch, người bên Kiều Trạch cũng phải lén lút liên lạc với nữa, trực tiếp gọi điện đến.

      Trong điện thoại, Đường Viễn uyển chuyển cho Lộ Miểu biết bây giờ Hoàng Giai Ngâm ở tại văn phòng Kiều Trạch, chiều nay Kiều Trạch đến nhà họ Hoàng với Hoàng Giai Ngâm.

      ràng rất dễ khiến người ta hiểu lầm, quả Lộ Miểu nhất thời phản ứng kịp: “Sanh ấy vẫn ở với Hoàng Giai Ngâm?”

      Đường Viễn thấy lời này nghe thế nào cũng như ghen, lập tức nổi ý muốn trêu , bèn nghiêm túc trả lời: “Đàn ông đều thế, ăn trong bát nhìn trong nồi, hay em ghé qua đây nhìn chút xem?”

      Lộ Miểu thích nghe những lời này, nhịn được phản bác lại: “ ấy còn lâu mới như thế.”

      Đường Viễn bị chọc cười: “Em yên tâm về tổng giám đốc Kiều của chúng ta lắm à?”

      Lộ Miểu còn “ừ” đáp lại.

      Đường Viễn nghẹn lời, thấy Lộ Miểu định tiếp, nhịn được hỏi: “Em định đến à?”

      Lộ Miểu: “Đến đó làm gì?”

      Đường Viễn: “…”

      khéo léo nhắc câu: “Tổng giám đốc Kiều muốn đến nhà họ Hoàng, nhưng tai ấy…”

      Lộ Miểu lập tức ràng ám chỉ của Đường Viễn, lập tức hơi khó xử, gần đây thấy Kiều Trạch ở bên chỗ Thương Kỳ Ngô Man Man trò chuyện suôn sẻ quá, khiến quên mất tai có vấn đề.

      “Lát nữa tôi đến.”

      Dặn dò Đường Viễn vài câu, Lộ Miểu tắt máy, xin Tô Minh cho nghỉ rồi rời .

      Hoàng Giai Ngâm vẫn còn ở Sách Phi, nhưng người bị Kiều Trạch đuổi ra khỏi văn phòng, vô cùng buồn chán ngồi ở khu tiếp khách đợi tan làm.

      Khu tiếp khách nằm góc trong nơi làm việc, Lộ Miểu vừa bước vào liền trông thấy Hoàng Giai Ngâm thả người tựa vào rìa sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại, có lẽ chơi game.

      Nghe thấy tiếng đẩy cửa ta ngẩng đầu lên nhìn, sau đó trông thấy Lộ Miểu, sửng sốt hai giây rồi cười nhạt với Lộ Miểu: “Miểu Miểu, sao em cũng đến đây?”

      Cất điện thoại, đứng lên.

      Trong tay Lộ Miểu cầm túi hồ sơ, tay chỉ vào văn phòng Kiều Trạch: “Đưa tài liệu cho tổng giám đốc Kiều.”

      Hoàng Giai Ngâm gật đầu, hất cằm chỉ vào văn phòng Kiều Trạch: “ ấy ở trong đó.”

      Lộ Miểu cũng đáp lại bằng nụ cười ngại ngùng với ta: “Vâng, cám ơn.”

      Bước đến gõ cửa, tiếng “mời vào” trầm thấp truyền đến, Lộ Miểu đẩy cửa ra, gọi tiếng: “Tổng giám đốc Kiều.”

      Bao nhiêu chú ý Kiều Trạch đều đặt lên máy tính, nghe thấy tiếng bỗng chốc ngẩng đầu lên, trông thấy Lộ Miểu đứng ở cửa mắt lóe sáng lên, nhìn ra sau .

      Lộ Miểu đóng cửa.

      Kiều Trạch: “Khóa trái lại.”

      Lộ Miểu: “…”

      Kiều Trạch đứng lên, dáng người cao lớn bước về phía .

      đến gần duỗi tay ra kéo vào lòng, cúi đầu khẽ cọ lên đầu , thấp giọn hỏi: “Sao em cũng đến?”

      Cơ thể Lộ Miểu bị luồng nhiệt nóng mà mang đến bao lấy, hai má nóng bừng, đây là lần đầu tiên chủ động đến tìm , nên cũng có chút thẹn thùng đỏ mặt.

      “Bánh Trôi bảo em đến.” dịu giọng đáp lại.

      Kiều Trạch cúi đầu nhìn , tay vuốt ve mái tóc dài, cúi đầu định hôn nhưng Lộ Miểu lại thoáng né , mất tự nhiên: “Hoàng Giai Ngâm còn ở bên ngoài mà.”

      phải bảo em khóa cửa rồi sao?”

      Dứt lời, đôi môi ngậm lấy cánh môi , tay vòng ra sau lưng , dừng ở tay cầm, khóa trái cửa.

      Lộ Miểu chỉ cao đến vai , vóc người lại nhắn, bị ôm vào ngực hôn, hoàn toàn còn đường từ chối, ưu thế thể hình vào lúc này đủ để làm chủ và chiếm hữu, cũng muốn cự tuyệt, môi lưỡi dây dưa dần dần sa vào, thiếu chút nữa kiểm soát được, cũng may Kiều Trạch là người lúc nào cũng có thể giữ vững lí trí, hôn lúc liền buông ra, nhưng trán vẫn tựa vào trán , hơi thở bình ổn trở nên rối loạn.

      Môi Lộ Miểu bị hôn đến sưng, dùng tay khẽ lau , thấp giọng oán trách: “Lát nữa còn gặp người ta.”

      Hai người chưa từng có hành vi thân mật nào như này ngoài nhà hay khách sạn, có phần vì xung quanh lạ lẫm, mà văn phòng lại là nơi nghiêm túc, hai người như thế khiến cảm giác như vụng trộm, rồi lại cảm thấy thân mật ngọt ngào đến lạ, hơn nữa lúc này Kiều Trạch còn mặc áo sơ mi đen dày đặc mùi cấm dục.

      Văn phòng khá ấm, người mặc áo sơ mi đen phối với quần tây đen, vạt áo sơ mi đều kéo ra ngoài thắt lưng, làm nổi bật dáng người cao ráo, áo sơ mi bó sát cơ ngực săn chắc căng cứng, thấp thoáng lộ ra bắp thịt cân đối, nhưng đến mức căng chặt mà chính là toát lên cảm giác rắn chắc. Trước ngực cởi hai cúc áo, để phanh vòm ngực, vì góc độ và khoảng cách của mà loáng thoáng có thể trông thấy làn da màu lúa mạch của , cả trang phục lẫn khí chất, cái nào là ngập tràn mùi vị cấm dục.

      Hai má Lộ Miểu càng đỏ hơn, dám dựa gần quá, khẽ đẩy ra, muốn lùi đến khoảng cách an toàn.

      Kiều Trạch cho, hai tay như cũ ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của , vừa sửa tóc giúp vừa thấp giọng hỏi: “Bánh Trôi bảo em đến làm gì?”

      ấy Hoàng Giai Ngâm ở văn phòng của , lát nữa với ta đến nhà họ Hoàng.”

      Kiều Trạch nhướn mày cười : “Nên đặc biệt đến đây giám sát tôi?”

      Lời này để Lộ Miểu có chút an ủi, chứng minh, những lời chỉ là dối, cách nghĩ của Kiều Trạch và đều như nhau.

      đảy ra: “Còn lâu. Em chỉ lo cho tai .”

      đẩy được, nhịn được khẽ: “ lùi ra sau chút . Em chảy máu mũi mất.”

      Kiều Trạch: “…”

      Lộ Miểu nhân lúc còn ngây người đẩy ra, hít hà lấy khí lạnh, lúc này đại não mới thoáng tỉnh táo lại.

      Kiều Trạch cũng cố chấp kéo vào lòng nữa, xoay người ngồi xuống sô pha, lười biếng dựa ra sau, tay khoát lên lưng ghế, hai chân vắt chéo, nghiêng đầu nhìn : “Vừa nãy em gõ cửa, bảo ‘mời vào’.”

      Vì tư thế ngồi của mà áo sơ mi dãn ra dán lên lồng ngực, trước ngực còn cởi hai cúc áo… Ừm, nhìn vẫn là vẻ cấm dục đầy nghiệt.

      Lộ Miểu mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác, nhất thời cũng để ý đến mâu thuẫn trong lời của .

      Kiều Trạch cúi đầu nhìn mình, trong con ngươi đen xẹt qua tia ràng, bèn ngoắc tay với : “Em đến đây.”

      Lộ Miểu tới chẳng nghi ngờ gì, vừa đến trước mặt bất thình lình bị kéo ngã ngồi vào trong ngực, Lộ Miểu luống cuống muốn đứng lên nhưng lại bị Kiều Trạch giữ lấy eo, nghiêng đầu chăm chú nhìn mặt : “ nghĩ lung tung gì thế?”

      Lộ Miểu đâu có: “Làm gì có.”

      Kiều Trạch: “Vừa nãy gì?”

      Lộ Miểu: “…”

      Kiều Trạch vuốt tóc : “Còn có à.”

      Giúp ngồi thẳng lưng lên, lúc này mới bình tĩnh : “Lộ Miểu, tôi nhớ là tôi với em là thính lực của tôi dần khôi phục ?”

      Lộ Miểu gật đầu, qua, nhưng lúc ấy yên về , chỉ cho là vỗ về mình.

      “Quả thính lực của dần được hồi phục rồi.” Kiều Trạch chỉ vào tai mình, “Chỉ là nghe lắm, nhưng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng, hơn nữa ngày lại ngày cũng dần khá hơn.”

      Lộ Miểu ngạc nhiên: “Bắt đầu từ lúc nào?”

      “Cụ thể cũng , chung là sau khi quen em ấy, gần đây đều từ từ nắm bắt được những thanh khác nhau rồi.”

      “Từ bệnh án mà , hẳn nó hoàn toàn khỏi rồi, nhưng có thể nguyên nhân tâm lí hay những thứ khác chúng ta giải thích được, mà cần quá trình tự điều trị thích ứng từ từ, nhưng cuối cùng cũng khỏi hẳn.”

      Kiều Trạch thêm: “Bác sĩ chính của tôi thế, tại ông ấy cũng tìm được giải thích nào hợp lí khoa học cả.”

      Lộ Miểu đâu quan tâm gì đến giải thích khoa học hay khoa học chứ, thính lực của có thể hồi phục là niềm vui lớn nhất rồi.

      còn chưa kịp thể vui mừng gì câu tiếp theo của Kiều Trạch làm ủ rũ: “Nên em cần lo cho tôi, chỉ cần tai tôi nắm bắt được chút thanh chỉ số nguy hiểm cũng giảm xuống rất nhiều.”

      “Tôi hi vọng em theo tôi đến nhà họ Hoàng.”

      “Em muốn.” Lộ Miểu vẫn yên tâm về , “Có thể nghe được chút so với nghe được hoàn toàn vẫn khác nhau.”

      Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng lảnh lót của Hoàng Giai Ngâm cũng truyền đến; “Giang Hành, bọn xong chưa, em vào được ?”

      Lộ Miểu nhìn sang Kiều Trạch, dùng khẩu ngữ hỏi : “ có nghe thấy ta ?”

      Lộ Miểu nhìn bất động, nưng ánh mắt lên đáp án muốn, nghe .

      Hoàng Giai Ngâm vặn tay cầm ngoài cửa, Lộ Miểu thấy nắm đấm xoay tròn, nhưng vì bị khóa trái nên mở được.

      Kiều Trạch quay đầu nhìn ra cửa sổ, để ngồi xuống bên xong mới đứng dậy, định mở cửa đột nhiên Lộ Miểu kéo áo lại, tay chỉ lên : “Cúc áo.”

      Kiều Trạch nhìn cái, Lộ Miểu bị nhìn mà hai má đỏ bừng, ho khẽ tiếng, quay đầu .

      Bất chợt Kiều Trạch cúi người hôn lên má : “Trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện tuyệt vời.”

      Lộ Miểu cúi đầu phản bác: “Còn lâu.”

      Khóe môi Kiều Trạch cong cong, đưa tay lên từ từ gài lại cúc áo, lúc này mới đến mở cửa.

      Hoàng Giai Ngâm đứng ở cửa, nhìn rồi lại nhìn Lộ Miểu ở trong phòng: “Hai người làm gì trong đó thế, sao phải khóa trái cửa, còn lâu như thế mới mở?”

      Lộ Miểu nghiêm túc ngồi sô pha, lật giở tài liệu trong tay.

      Kiều Trạch vịn vào tay cầm, bình tĩnh nhìn ta: “Có chuyện gì à?”

      Hoàng Giai Ngâm giơ đồng hồ lên để nhìn giờ: “ phải muốn đến nhà em à? thôi.”

      Kiều Trạch buông tay ra, quay đầu nhìn Lộ Miểu: “Tôi với Hoàng phải thăm quản trị Hoàng, em còn việc gì nữa về trước .”

      Lộ Miểu đặt tài liệu xuống, ngỡ ngàng nhìn : “ phải để em với sao?’

      Lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Giai Ngâm đứng đằng sau: “Chị Giai Ngâm, lần trước mạo muội xông vào nhà chị, còn dọa chó của chị nữa, trong lòng em vẫn luôn yên, muốn tìm cơ hội đích thân đến xin lỗi, hôm nay may mắn có chút thời gian, hôm khác bằng ngày nay.”

      Kiều Trạch nhìn bất động, mắt đen thâm trầm, mơ hồ mang theo cảnh cáo.

      Lộ Miểu giả vờ như thấy, vẫn khiêm tốn áy náy nhìn Hoàng Giai Ngâm.

      Hoàng Giai Ngâm rất vui vẻ gật đầu: “Xin lỗi gì chứ, người có lỗi mới là chị. Nếu mọi người khó lắm mới rảnh rỗi cùng thôi.”

      Tay rất tự nhiên vòng lấy cánh tay Kiều Trạch: “ thôi.”

      Kiều Trạch rút tay về, xoay người dọn dẹp bàn.

      Xuống lầu đến xe Kiều Trạch, Hoàng Giai Ngâm rất tự nhiên mở cửa ghế phụ ra, ngồi vào.

      Kiều Trạch đưa mắt nhìn Đường Viễn bên cạnh: “Bánh Trôi, cậu lái xe .”

      Rồi mở cửa sau ra, đẩy Lộ Miểu vào, rồi mình cũng cúi người ngồi xuống.

      Trước đây Hoàng Giai Ngâm theo đuổi Kiều Trạch vẫn lạnh lùng như thế, từ chối lưu tình chút nào, nhưng khi ấy vẫn khách khí có phần, như bây giờ, nhiều hơn phần liều lĩnh kiêu ngạo.

      Hoàng Giai Ngâm sớm quen với cự tuyệt thản nhiên này của , trước đây càng bị từ chối, tuy lòng khó chịu, nhưng cũng càng muốn chinh phục Kiều Trạch hơn. Nhưng bây giờ có lẽ vì có Lộ Miểu ở đây, nên khó chịu trong lòng còn mang theo vài phần cam lòng và tàn nhẫn, ánh mắt lập tức lạnh .

      Kiều Trạch nhìn ta dần dần lạnh mặt trong gương chiếu hậu, rồi nhìn Đường Viễn cái: “Lái xe.”

      Sau chuyện Lộ Miểu bị ép hít ma túy, Kiều Trạch hiểu ra, bất kể thích Lộ Miểu là tốt hay xấu, chỉ cần Lộ Miểu là người phụ nữ của chính là bia ngắm của Hoàng Giai Ngâm.

      Nên cũng cần tiếp tục cố ý ngụy tạo gì trước mặt Hoàng Giai Ngâm nữa.

      Sau nửa tiếng xe chạy băng băng, rất nhanh dừng lại trước biệt thự nhà họ Hoàng.

      Dọc đường lặng im nghĩ suy qua, sau khi xuống xe lúc Hoàng Giai Ngâm đối mặt với Lộ Miểu khôi phục lại vẻ khách khí ngày thường nên có.

      “Trong sân có nuôi chó ngao Tây Tạng, khá thích bắt nạt người lạ, mấy người đừng lung tung.” Dặn dò xong, Hoàng Giai Ngâm mở ổ khóa, dẫn đầu vào trong vườn.

      Lộ Miểu và Kiều Trạch song song sau Hoàng Giai Ngâm.

      Hai người cố ý giữ khoảng cách, nhưng cũng cố ý thân mật, chỉ là khoảng cách rất bình thường, theo bước Hoàng Giai Ngâm vào sâu trong sân.

      Có lẽ vì có Hoàng Giai Ngâm là chủ ở đó nên tính cảnh giác với chó ngao dần thấp xuống, thậm chí quên mất tồn tại của nó, im lặng dọc đường cạnh Kiều Trạch, cũng chú ý xung quanh mình. ngờ vừa qua ngã rẽ, đột nhiên tiếng chó sủa lên, góc trái đằng trường xông ra bóng đen, giơ nanh mua vuốt lao thẳng về phía Lộ Miểu, vừa nhanh vừa hung hãn.
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 98

      Con chó ngao xuất quá mức bất ngờ, tấn công lại dữ dội, chỗ thiếu sót trong đối phó với nguy hiểm khiến Lộ Miểu thể nào kịp phản ứng lại ngay được, mà cũng kịp phản ứng, chỉ có thể ngây người nhìn hai móng vuốt sắc bén lao thẳng đến trước mặt .

      Kiều Trạch biến sắc, tay nhanh chóng sượt qua má trái của , dùng tốc độ cực nhanh đè vào lòng, đồng thời xoay người lại, đè vai mượn lực cước đá lên, cú đá xoáy thẳng ra phía sau, trúng mạnh vào lồng ngực con chó ngao Tây Tạng kia, nó bị đá bay gào lên, “rầm” tiếng ngã sầm ra đất.

      cũng kịp xem con chó ngã xuống thế nào, vội vàng nắm lấy bả vai Lộ Miểu đẩy lùi ra sau nửa bước, cúi đầu nhìn , vừa kiểm tra vừa gấp gáp hỏi: “Có bị cào trúng ?”

      Lộ Miểu lắc đầu: “Em sao…”

      Nhưng cả người vẫn chưa định hồn lại.

      Kiều Trạch cũng thế, thấy sao nhàng thở ra, cũng kiềm chế được, đôi tay dài vươn ra trực tiếp ôm chặt vào lòng.

      Lập tức ánh mắt Hoàng Giai Ngâm lạnh hẳn , xoay người quát tiếng với con chó ở trong: “A Bảo!”

      Chú chó ngao oẳng tiếng, lùi về sau hai bước.

      Tay Kiều Trạch đặt vai Lộ Miểu, lạnh mặt nhìn Hoàng Giai Ngâm: “ Hoàng có ý gì đây? Đây là cách các người tiếp khách sao?”

      Hoàng Giai Ngâm cũng còn tâm tình đối phó với : “Nhà tôi ra sao còn ư? đến, ta cũng đến rồi, biết trong sân nuôi chó à, phải nên tự cảnh giác sao?”

      Thấy con chó ngao yếu ớt thoáng bước đến bên chân, trong lòng phiền loạn, trực tiếp đá cú: “Cút sang bên.”

      Hít hơi sâu, cuối cùng cũng đè xuống được cơn giận, lấy gương mặt tươi cười xin lỗi Lộ Miểu: “Miểu Miểu, có lỗi với em quá, là do chị nhốt nó kĩ, bình thường nó sợ người lạ, thấy người lạ xâm phạm lãnh địa công kích theo bản năng.”

      Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn ta, thuận lời bắc thang cho ta xuống: “ sao, là do em để ý.”

      Kiều Trạch liếc mắt nhìn con chó ngoan ngoãn đứng cạnh chân ta nhúc nhích: “ Hoàng, tuy chó dữ đả thương người khác, thông thường chịu trách nhiệm dân , đền tiền là qua chuyện, huống gì chúng tôi còn thuộc kiểu xâm phạm lãnh địa, dựa vào lời ngoài ý muốn đó hình như cũng có lý. Nhưng có nhiều chuyện, trong lòng mọi người đều sáng tỏ, cũng biết tôi hận nhất là người khác giở trò ngay dưới mắt tôi.”

      Ngữ khí của trước sau vẫn bình tĩnh như , nhưng Lộ Miểu vẫn nghe ra cảnh cáo trong lời của , mắt thấy khí sắp đông cứng, bèn nhanh chóng ra mặt hòa giải.

      “Tổng giám đốc Kiều, đây là do lỗi của em, lần trước khi đến đây suýt nữa em quấy nhiễu đến A Bảo, lần này cũng trách em quên mất việc đó. Mọi người đừng vì chút chuyện mà ảnh hưởng đến hòa khí nữa, quản trị Hoàng còn đợi đấy.”

      Cơn giận của Hoàng Giai Ngâm do những lời Kiều Trạch gợi lên đành phải dằn mạnh xuống, xoay người vào phòng khách.

      Lộ Miểu đẩy Kiều Trạch ra muốn lên, nhưng Kiều Trạch cho, trực tiếp ôm người lại, theo sau Hoàng Giai Ngâm, dọc đường cũng còn gặp chó dữ tấn công nữa.

      Hoàng Thường bố Hoàng Giai Ngâm ở trong phòng tiếp khách, chính là Thương Kỳ và Ngô Man Man.

      Chuyện Kiều Trạch muốn đến thăm Hoàng Giai Ngâm vẫn chưa , chỉ là giới thiệu cho ông gặp mặt người, vốn muốn đàng hoàng giới thiệu Kiều Trạch, ngờ lại xảy ra chuyện ban nãy, trong lòng thoải mái, mặt cũng còn bao nhiêu nhiệt tình, vào phòng khách, trực tiếp gọi ông ta tiếng “bố”, quẳng ra câu “người muốn gặp bố đến rồi” rồi bước về phía ông ta.

      Hoàng Thường trò chuyện với Thương Kỳ, nghe thấy thế bèn ngẩng đầu nhìn cái: “Ai cơ?”
      Hoàng Giai Ngâm hất cằm ra cửa, cười : “Tự bố nhìn .”

      Hoàng Thường ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu vào nhà, bỗng động tác khựng lại, ánh mắt dõi theo chăm chú.

      Kiều Trạch mỉm cười với ông ta: “Quản trị Hoàng, lâu gặp!”

      Rồi ôm Lộ Miểu vào.

      Hoàng Thường đứng lên, tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa và Lộ Miểu, rồi quay đầu lại nhìn Hoàng Giai Ngâm mặt đổi sắc, cuối cùng lại nhìn Kiều Trạch.

      “Cậu là Giang Hành?” Trong giọng mang theo vài phần ràng, cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.

      Kiều Trạch gập người đầy lịch lãm với ông ta: “Đúng thế, may vẫn còn sống. Xin lỗi, quản trị Hoàng thất vọng rồi.”

      Động tác này trong mắt Hoàng Thường có vẻ đầy khiêu khích, lập tức nổi giận đen mặt.

      Thương Kỳ cũng đứng lên, kinh ngạc nhìn Hoàng Thường: “Quản trị Hoàng, ông cũng quen tổng giám đốc Kiều sao?”
      Hoàng Giai Ngâm liếc nhìn ta: “Thương Kỳ có ý gì vậy, phải tôi với tổng giám đốc Kiều chính là Giang Hành rồi sao?”
      Thương Kỳ hơi nghiêng người, đứng đưa lưng về phía Kiều Trạch và Lộ Miểu, trừng to mắt với ta, bảo ta đừng lộ hết chuyện ta và mình thầm cấu kết hãm hại Lộ Miểu.

      Hoàng Giai Ngâm liếc mắt, nhìn sang Kiều Trạch: “Còn có việc gì ta đoán ra chứ, cần gì che đậy thế?”

      Hoàng Thường thông đồng giữa hai người, kì quái nhìn Hoàng Giai Ngâm cái: “Lại làm bậy gì thế hả?”

      Hoàng Giai Ngâm cúi đầu nghịch móng tay: “Đâu có.”

      chú ý của Hoàng Thường vẫn còn tập trung ở câu “ông cũng quen tổng giám đốc Kiều” của Thương Kỳ, ông ta nghe gần đây Thương Kỳ thầm mở rộng thế lực, luôn liên lạc với người gọi là “tổng giám đốc Kiều”, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, bây giờ nghe ý của Thương Kỳ, bất giác nhìn Thương Kỳ cái: “ ta chính là người phụ trách của Sách Phi mà gần đây các hợp tác ư?”

      Kiều Trạch cười: “ năm gặp, quản trị Hoàng vẫn tin tức nhanh nhạy như trước.”

      So với Kiều Trạch ngông cuồng, Thương Kỳ khiêm tốn rất nhiều: “Đúng thế, gần đây trong tay thiếu chút hàng, vẫn cùng tổng giám đốc Kiều hợp tác.”

      Hoàng Thường ném cho ta ánh mắt trách cứ: “Nếu bên tổng giám đốc Thương thiếu hàng, phải trực tiếp tìm tôi là được sao?”
      Thương Kỳ: “Chủ yếu là lo bên quản trị Hoàng ông cũng có nhiều hàng, mà chúng ta lại muốn có hàng lập tức, nên mới nghĩ xuống tay ở đường khác.”

      Hoàng Thường: “Nhưng mà tôi còn nghe , nhà máy lần trước cảnh sát tập kích phá hủy, là bên các sao?”

      Nhất thời Thương Kỳ căm giận ra mặt: “Là ai ? Con mẹ nó ai ở sau lưng xuyên tạc thế chứ.”

      Rồi tức giận nhìn Hoàng Thường: “Quản trị Hoàng, ông cũng biết đây, Hoắc tổng vì để ngăn tranh chấp nội bộ trong chúng ta, ai chịu trách nhiệm gì, từ trước đến nay vẫn phân công ràng, tôi làm sao lại dám trắng trợn cướp đường làm ăn của ông chứ.”

      Hoàng Thường liếc mắt nhìn Kiều Trạch: “Vậy ta là chuyện thế nào?”

      Thương Kỳ: “ phải tôi đây muốn xây dựng quan hệ hợp tác trước sao, đợi khi hoàn thành cơ chế hợp tác, lại giới thiệu cho hai người làm quen nhau.”

      Rồi thêm: “Đây cũng là ý của Hoắc tổng.”

      “Vậy Hoắc tổng có biết…” Chợt Hoàng Thường dừng lại, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Kiều Trạch và Lộ Miểu, “ ta chính là Giang Hành?”

      “Liệu người đó có biết…” Thay đổi lời , Hoàng Thường cười lạnh nhìn Kiều Trạch ngồi, “ ta là người của cảnh sát?”

      Thương Kỳ biến sắc, nhìn về phía Kiều Trạch.

      Lập tức Kiều Trạch rút súng ra, họng súng chỉa thẳng vào đầu Hoàng Thường: “Quản trị Hoàng, ông lại lần nữa xem!”

      Người ở đây đều bị hành động đó của Kiều Trạch hù dọa, nhất là Hoàng Giai Ngâm, ta ngờ Kiều Trạch thực muốn lấy mạng Hoàng Thường, thất kinh lập tức đứng bật dậy.

      Lộ Miểu cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn Kiều Trạch.

      Cánh tay trái đặt vai hơi đè xuống, Kiều Trạch đẩy ra.

      Cận vệ của Hoàng Thường ở bên cạnh cũng rút súng ra, nhắm thẳng Kiều Trạch.

      Lộ Miểu biết ta, lần trước khi đến đây, chính là người đàn ông gầy yếu ở bên cạnh Hoàng Thường, hình như tên là “A Tuấn”.

      Hoàng Thường là người quen với tình cảnh căng thẳng thế này, mặt nghiêm túc hề vì việc bất ngờ xảy ra mà biến sắc, vẫn như cũ nhanh chậm nghiêng người châm trà.

      Cả Thương Kỳ và Ngô Man Man như bị choáng váng, vội vàng đứng dậy.

      Ngô Man Man cẩn thận vươn tay nắm lấy súng Kiều Trạch, muốn đẩy súng ra chỗ khác, cười xòa : “Tổng giám đốc Kiều à, làm gì thế kia chứ, động dao động súng quá dọa người rồi, có chuyện gì cứ từ tốn mà .”

      Kiều Trạch xoay cổ tay đẩy ta ra: “Đây là ân oán giữa tôi với ông ta, đừng có xen vào.”

      “Quản trị Hoàng.” Kiều Trạch bình tĩnh nhìn Hoàng Thường, ánh mắt vừa sâu vừa lạnh, “Ông chỉ cần suông câu, mạng của Cao Viễn còn, tôi đây đến cả tai cũng coi như phế. Mấy năm nay chúng tôi bán mạng cho ông, còn bằng câu vớ vẩn người khác đúng ?”

      Tay trái đặt chốt súng, nhanh chậm đè xuống, ngón trỏ tay phải đặt ở cò súng, từ từ kéo lui.

      A Tuấn cũng “xoạch” tiếng đẩy chốt an toàn xuống: “Bỏ súng xuống!”

      Lộ Miểu lo lắng nhìn Kiều Trạch, trong lòng căng thẳng gần chết, nhưng biết rốt cuộc muốn làm gì, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cảnh giác nhìn hai người.

      Hoàng Giai Ngâm trực tiếp đứng giữa hai người, giơ tay ra tỏ ý: “Đều bỏ súng xuống cả , bỏ súng xuống.”

      Nhưng ai bỏ xuống cả.

      Đột nhiên Hoàng Giai Ngâm mất khống chế, hét lên với A Tuấn: “Tôi bảo bỏ súng xuống!”

      ta chần chừ nhìn ta cái, súng nắm trong tay nhúc nhích, nhưng lại cam lòng, lạnh lùng nhắc nhở ta:

      ta uy hiếp bố đấy.”

      Hoàng Giai Ngâm bất chấp, đè hai tay xuống: “Tôi bỏ xuống.”

      Xoay đầu về phía Kiều Trạch, vẻ mặt đầy thờ ơ lạnh lùng nhìn : “Giang Hành, bỏ súng xuống.”

      Nhưng Kiều Trạch vẫn nắm chặt súng như cũ.

      Hoàng Giai Ngâm: “Đây là nhà tôi, nếu nổ súng , cũng thể còn sống mà ra ngoài đâu.”

      Kiều Trạch: “Chưa thử làm sao biết người sống là tôi, hay là ông ta?”

      Lộ Miểu nghĩ lúc, rồi trực tiếp ôm lấy cánh tay , người nhìn sốt ruột đến mức sắp khóc: “ đừng như vậy nữa, chừng chỉ là hiểu lầm gì đó thôi, có chuyện gì cứ từ từ .”

      Kiều Trạch hề nhìn , trực tiếp đẩy ra.

      Từ đầu đến cuối Hoàng Thường là bình tĩnh nhất, từ tốn uống xong ngụm trà, cúi người cầm lấy điều khiển, bật tivi lên, chuyển mấy kênh, quá lát sau, tivi tường bắt đầu có hình ảnh, là căn nhà trệt ánh sáng lờ mờ, người đàn ông xa lạ bị treo lên xà nhà, cánh tay, ngực, đùi, khắp nơi đều đầy vết thương và máu, có đông cứng đóng vảy, cũng có những nơi máu thấm ra, áo sơ mi bị xé rách bươm, từng mảnh vải rũ xuống người, hòa cùng những vết máu đọng lại nơi nơi, xuyên qua mảnh vải che đùi , lờ mờ có thể trông thấy chút xương trắng hếu lộ ra, máu thịt mơ hồ.

      Cách mét bên chân , ở hai bên là con chó ngao Tây Tạng trưởng thành cùng nhau tranh đoạt xé nát khối thịt máu chảy đầm đìa.

      Lộ Miểu suýt chút nữa che miệng khóc lên, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng đè nén được cảm xúc, mắt nhìn thẳng vào màn hình tivi rời.

      Màn hình chuyển sang cảnh khác, chuyển đến lối ra vào, màn hình là Kiều Trạch lạnh lùng, dùng súng mình xâm nhập vào, thân người cao lớn xuyên qua căn nhà hài dẹp, từng bước đến gần người đàn ông bị treo lên đấy.

      Hoàng Thường tắt tivi cái “phụt”, nhìn sang Thương Kỳ Ngô Man Man cũng là gương mặt khiếp sợ.

      “Tên đàn ông tivi là Cao Viễn, là cảnh sát.” Tay chỉ vào Kiều Trạch, “ ta lén trốn mọi người, mình cứu gã cảnh sát, có ý sao đây?”

      Thương Kỳ thể tin nổi nhìn Kiều Trạch, đột nhiên giơ tay lên, rút súng từ bên hông ra, họng súng chỉ thẳng vào Kiều Trạch: “Quả nhiên mày là cảnh sát!”

      “Tao còn bảo sao chân trước vừa giao dịch của mày, sau lưng liền bị cảnh sát theo dõi. Quả nhiên là mày đội lốt giả dạng.”

      Hoàng Giai Ngâm chắn giữa lối, tay chỉ về phía Thương Kỳ: “ bỏ súng xuống.”

      Lộ Miểu hết hồn nhìn cục diện bất chợt rối loạn này, theo bản năng nhìn về phía Kiều Trạch.

      Gương mặt Kiều Trạch vẫn nặng nề nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, tầm mắt khóa chặt lấy Hoàng Thường.

      Lộ Miểu thấy bàn tay rũ xuống bên người nắm chặt, gân xanh tay lúc lúc .

      Lộ Miểu biết kiềm chế, Cao Viễn màn hình kích thích .

      Đây có thể là lần đầu tiên chứng kiễn ràng mọi khổ đau mà Cao Viễn phải chịu trước khi chết.

      Lộ Miểu lo khống chế được thực bóp cò, theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay , ở nơi người khác nhìn thấy được, tay nhàng đặt vào lòng bàn tay , ngón cái nhàng vuốt ve giữa bàn tay, giúp phân tán lực chú ý.

      Yết hầu Kiều Trạch lăn lên lăn xuống, nhếch khóe miệng lên, chợt xoay người, súng nhắm vào Thương Kỳ cũng dùng súng chĩa vào .

      “Mẹ mày ra mày cũng như gã họ Hoàng đó, đầu óc đều bị chó đái bỏ thế sao?” lạnh lùng , “Người khác cố ý châm ngòi hai câu, liền tự xưng là thần thám nhanh nhạy ư*?”

      (*Ý bảo chưa tìm hiểu cặn kẽ cho là đúng.)

      Thương Kỳ cũng lạnh lùng cầm chặt súng nhìn bất động: “Tao với quản trị Hoàng quen nhau bao lâu, tao với mày quen nhau được bao lâu, mày nghĩ tao tin ư?”

      Kiều Trạch gật đầu: “Được thôi. Nếu mày đồng ý tin tên già khốn nạn đó tao cũng chẳng còn lời để . Chúng ta cứ thử xem, rốt cuộc đạn của ai nhanh hơn.”

      Ngón trỏ chậm rãi bóp cò.

      Hoàng Giai Ngâm vội vàng ngăn giữa hai người: “Được lắm, có gan bắn tôi luôn !”

      rồi hai mắt nhắm chặt.

      Hoàng Thường lạnh mặt đứng lên: “Càn quấy cái gì hả?”

      Đến gần kéo ta ra: “Trong mắt trong lòng gã đàn ông này chưa từng có con, con còn chưa sao?”

      Hoàng Giai Ngâm đứng im nhúc nhích: “Đó cũng là chuyện của con.”

      Tay chỉ thẳng vào Kiều Trạch: “Mạng của ta là của tôi, trước khi tôi ra tay được ai làm gì cả, nếu hôm nay đừng ai muốn sống sót rời khỏi đây.”

      A Tuấn nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

      Thương Kỳ cũng nghi hoặc nhìn ta.

      Hoàng Giai Ngâm lạnh mặt nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn Kiều Trạch.

      Khóe môi Kiều Trạch nhếch lên, xoay người “bịch” tiếng ném súng lên bàm.

      Có lời đay nghiến trước đó của Hoàng Giai Ngâm, vừa ném súng xuống, những người khác cũng thôi chĩa súng vào Kiều Trạch.

      “Tôi rồi, ngày nào đó, tôi lấy lại tất cả những thứ các người thiếu tôi, cả vốn lẫn lời!”

      Ném lại câu đó, tay Kiều Trạch kéo Lộ Miểu đến trước người, túm lấy ra ngoài, Đường Viễn cũng theo.

      A Tuấn vẫn còn nắm chặt súng trong tay, họng súng nhắm vào lưng , tay run lên, lại dám bóp cò.

      Lộ Miểu và Kiều Trạch Đường Viễn thuận lợi ra khỏi biệt thự nhà họ Hoàng.

      Đường viễn lái xe, Lộ Miểu và Kiều Trạch ngồi ở băng ghế sau.

      Hai người vừa lên xe, cả người Lộ Miểu gần như tê liệt, khuỷu tay hung hăng thụi vào : “Rốt cuộc làm gì thế hả? Có biết vừa rồi rất nguy hiểm ?”

      Kiều Trạch cũng lạnh nhạt nhìn cái: “ phải bảo em đừng đến rồi sao, còn em thế nào cũng phải để mình diễn kịch thêm, đòi theo bằng được.”

      Lộ Miểu vẫn còn sợ hãi, trái tim treo lên vẫn chưa thả xuống, thấy còn có tâm tư trêu chọc , người bị chọc tức, lấy khuỷu tay đập , xoay người để ý đến nữa.

      Kiều Trạch khẽ thở dài, duỗi tay ra kéo vào lòng.

      Lộ Miểu hơi vùng vẫy muốn để ôm.

      “Đừng lộn xộn, để ôm cái nào.” thấp giọng , vẻ khàn khàn và mệt mỏi trong câu chữ khiến nhớ đến Cao Viễn màn hình ban nãy, lập tức yên lặng lại, để mặc ôm chặt.
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 99

      Qua kính chiếu hậu, Đường Viễn thấy hai người họ ôm nhau.

      Từ góc độ của mà nhìn vẻ mặt của Kiều Trạch, gần như dựa cả người vào Lộ Miểu.

      Hai người họ, có lúc ta , rốt cuộc là bảo vệ , hay chống đỡ .

      Xe nhanh chóng chạy cách xa khỏi biệt thự nhà họ Hoàng, từ từ hòa vào dòng xe đường.


      Đêm vào đông vẫn náo nhiệt như trước, xe cộ qua lại như thoi, tính cả ánh đèn trăm hộ cách đó xa, bình thản mà yên tĩnh.

      ai biết rằng, vừa nãy bọn họ trải qua vòng sinh tử thế nào, dù lúc này người an ổn lại lần nữa, nhưng trái tim vẫn còn đập thình thịch, mồ hôi lạnh vẫn đổ ra lòng bàn tay.

      ta biết Kiều Trạch đến biệt thự nhà họ Hoàng chính là nước cờ hiểm, nhưng ngờ nguy hiểm lại thành ra thế.

      Chính quyết tâm đến phá rối mọi thứ, đem tính mạng đặt tay, tính kế từng bước , chỉ cần sẩy chân nhịp là có thể phải bỏ mạng.

      Tình hình như thế hoàn cảnh như thế, còn nương theo “bằng chứng” ngoài ý muốn mà Hoàng Thường bày ra, dù đổi lại là ta, ta cũng chưa chắc có thể mặt đổi sắc như Kiều Trạch vậy được, nhất là khi đối mặt với Cao Viễn như thế.

      Đó là chiến hữu kề vai chiến đấu nhiều năm, vào sinh ra tử thân như em, nhưng lại chỉ có thể làm như người liên quan gì, trơ mắt nhìn Cao Viễn bị chó dữ cắn xé, cuối cùng rơi vào kết cục đến thịt xương cũng chẳng còn.

      biết mình nghe thấy được gì nhưng vẫn cấp thiết muốn tái điều tra, phải là do tự phụ, chẳng qua là vì biết trong chuyện này có biến số, muốn để Cao Viễn và Trương Toàn hi sinh vô ích, muốn để họ phải chết đáng như thế. Bọn họ kịp hoàn thành, liều mạng vì bọn họ mà đạt cho bằng được, hơn nửa năm dưỡng thương là cực hạn của .

      Nếu như trước đó ta vẫn luôn vì sao đội trưởng Hình lại phải hao hết tâm tư để Kiều Trạch phụ trách vụ án này, bây giờ ta hiểu. có tâm lý tố chất và lòng tin cứng như sắt thép cách nào đánh lại được những thứ đầy mê hoặc cám dỗ và tàn phá tinh thần này. Từ khi tốt nghiệp học viện cảnh sát được chọn nằm vùng, hơn mười năm qua, thậm chí chưa từng có cơ hội lưu lại tên trong hệ thống cảnh sát, tồn tại của chỉ là chuỗi danh hiệu, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, thay đổi thân phận khác nhau, ở những quốc gia khác nhau, từ những vụ án xuyên quốc gia cho đến từng vụ trọng án , có vinh dự, có người thận, thậm chí cũng chẳng có bản thân.

      Người giống Kiều Trạch chỉ có , nhưng phải bất kì ai cũng có thể trở thành Kiều Trạch, ít nhất là ta làm được.

      Đường Viễn hít hơi sâu, sau khi thấy Kiều Trạch trong kính dần dần thả lòng thân thể, nhân lúc chờ đèn đỏ, bèn quay đầu lại cười với và Lộ Miểu: “Ối chà chà, thanh niên khuyết tật thiếu đương vẫn còn đây đấy nhé.”

      Mượn lời đùa đó để xóa căng thẳng mà nguy hiểm ban nãy đưa đến, hơn nữa cũng muốn bỏ áp lực về Cao Viễn.

      Đội ngũ này của họ, cố hết sức nhanh chóng đưa tội phạm ra trước công lý chính là niềm an ủi lớn nhất với chiến hữu. Cao Viễn hi vọng bất kì ai vì mình mà rơi vào đau khổ.

      Lộ Miểu thấp giọng thuật lại lời của Đường Viễn với Kiều Trạch.

      Kiều Trạch là người hiểu Cao Viễn nhất, tự nhiên hiểu được điều đó.

      nhắm hai mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa khôi phục lại Kiều Trạch trầm ổn bình tĩnh thường ngày.

      nhàng đẩy Lộ Miểu ra, bình tĩnh nhìn Đường Viễn: “ phải WHO bác bỏ tin đồn rồi à? Sao vẫn vội vàng coi mình là khuyết tật rồi vậy?”

      Đưa mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ: “Đưa Lộ Miểu về trước , tôi còn phải tìm Thương Kỳ chuyến.”

      Vô ý thức Lộ Miểu ôm lấy tay , hỏi: “Em với trở thành gánh nặng của sao?”

      Kiều Trạch: “ có.”

      Lộ Miểu: “Vậy em muốn với .”

      Đường Viễn đưa mắt nhìn Kiều Trạch cái: “Tôi này, bộ lúc nãy mấy người đóng kịch đó hả? có biết lúc nãy tôi với Lộ Miểu đổ bao nhiêu mồ hôi lạnh thay hả?”

      “Vừa nãy biến thành màn kịch hỏng bét cả rồi.” Kiều Trạch khẽ thở hắt ra, “Thương Kỳ và Ngô Man Man là tôi hẹn trước. nguyên tắc mọi thứ đều theo đúng kịch bản, nhưng đoạn băng kia của Hoàng Thường lại là điều ngoài ý muốn. kẻ có chủ kiến như Thương Kỳ cũng mượn gió bẻ măng, ngay cả Hoàng Giai Ngâm cũng có thể lừa ta xoay quanh được, chúng ta thể liệu ta có vì thế mà lại lay động hay , tôi cần phải xác nhận lại.”

      Đường Viễn: “Diễn cái gì mà cả đám đều động dao động súng, chỉ cần tay ai đó giật cái chúng tôi chỉ có nước chờ nhặt xác cho thôi.”

      Kiều Trạch: “Chỉ cần có Hoàng Giai Ngâm ở đó, xảy ra điều ngoài ý muốn như vậy đâu.”

      ta để cho tôi chết.” lại bổ sung thêm.

      Đường Viễn nhíu mày: “Nên… là cố ý chờ Hoàng Giai Ngâm chủ động đến cửa ư?”

      ta gài bẫy Lộ Miểu, phải là vì đến chỗ tôi giành công sao?” Kiều Trạch thả lỏng người ngồi dựa vào ghế, tay duỗi ra kéo Lộ Miểu đến, tựa vào khuỷu tay , lúc này mới từ tốn , “Nghiêm ngặt mà , ta chính là chủ động đưa ấn phù hộ mệnh đến cửa.”

      Lộ Miểu nhịn được lẩm bẩm : “Vậy mà còn lợi dụng người ta.”

      Vừa dứt lời liền bị Kiều Trạch liếc mắt cái: “Đây gọi là lợi dụng, mà gọi là mượn tình thế.”

      “Tôi đây trêu chọc gì ta, hai lừa gạt tình cảm của ta, ba cũng hứa hẹn thề thốt gì. Trái lại, thái độ của tôi từ đầu đến cuối biểu đạt rất ràng, tôi ghét ta. Là tự ta sống trong thế giới ta đánh chiếm. Theo đó mà , tôi chỉ là mượn tình thế đó của ta mà thôi.”

      “Đương nhiên, nếu em muốn thành lợi dụng cũng được.” Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn , “Nhưng Lộ Miểu à, là do ta gài bẫy em trước, gây tội trước. Mỗi người đều nên phải gánh chịu hậu quả cho hành vi của mình.”

      Lộ Miểu bị nhìn có chút túng quẫn, đẩy ra: “ đừng có hăm dọa như thế chứ, em cũng đâu đúng.”

      Đường Viễn nhìn dáng vẻ nàng dâu của Lộ Miểu, bật cười: “Lộ Miểu này, em vẫn chưa gả cho Kiều của chúng tôi đâu đấy, chưa gì muốn tóm chặt người rồi sao?”

      Lại : “Nhưng mà em cũng phải cẩn thận đấy, với Kiều mà cả thế giới này có nhiều tranh đoạt vì ấy mà bán mạng lắm, phải canh chừng chút.”

      Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn ta: “ biết là ấy muốn canh chừng em à? Em cũng rất được cánh đàn ông hoan nghênh đấy chứ, nhưng định lực của em tốt bằng ấy đâu.”

      câu chọc Đường Viễn cười to thành tiếng, dựng ngón cái lên với .

      Kiều Trạch trực tiếp ôm eo kéo vào lòng, nghiêng đầu nhìn : “Đây là báo động trước cho tôi, ám chỉ em muốn vượt tường?”

      Lộ Miểu liên tục lắc đầu: “Đâu dám vượt, tường quá cao.”

      Kiều Trạch: “Ý là lòng đủ lực?”

      Lộ Miểu: “…”

      Sau đó lắc đầu đầy kiên định: “ có, phong cảnh trong tường là tốt nhất, nỡ vượt.”

      Những lời này miễn cưỡng lấy lòng Kiều Trạch, dưới “ánh mắt cay xè” của Đường Viễn nén cười mà nhéo mặt , rồi truy hỏi tiếp nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ, đọc địa chỉ cho Đường Viễn, để Đường Viễn lái xe theo hướng lên biệt thự núi của Thương Kỳ.

      Đến ngã tư dưới chân núi Kiều Trạch muốn để Đường Viễn lái xe đưa Lộ Miểu về, nhưng Lộ Miểu lại nắm lấy áo chịu , tuy theo như ngồi tàu lượn, lúc nào là khiếp đảm, nhưng thấy , lại càng cách nào kiên định được.

      Kiều Trạch kéo vào vụ án này, cũng thể lại nhất nhất từng chuyện đẩy vào gió xoáy được, khẽ trầm ngâm lái, rồi vẫn đưa theo, nhưng lại dặn tốt nhất là nên thờ ơ, đừng có diễn kịch cái gì.

      Lộ Miểu nào dám cướp đất diễn nữa, ngay cả khi ở nhà Hoàng Thường mắt thấy A Tuấn muốn nổ súng, cũng dám như Hoàng Giai Ngâm, quan tâm mà bước lên chắn giữa hai người họ, đạo lí nặng vẫn biết.

      Tuy có nhiều việc Kiều Trạch với , nhưng chỉ cần chưa dặn dò phải làm gì án binh bất động chính là phối hợp tốt nhất, bởi thế khi hai người vào đại sảnh biệt thự Thương Kỳ, súng của Thương Kỳ lặng im tiếng động đặt lên huyệt thái dương của Kiều Trạch sắc mặt Lộ Miểu vẫn khá bình thản, kéo tay Kiều Trạch đứng ở cửa bất động, nhìn Ngô Man Man ở trong phòng khách chậm rãi đứng lên.

      Hai người họ cũng vừa quay về từ chỗ của Hoàng Thường.

      Đoạn băng của Hoàng Thường quả đảo loạn tâm tư của Thương Kỳ.

      “Tổng giám đốc Kiều, phải thích chút sao?” Thương Kỳ cười khẽ , mang theo vài phần đùa cợt, họng súng vẫn đặt huyệt thái dương của Kiều Trạch, người đứng cạnh . Kiều Trạch thấy được khẩu hình miệng của ta, điều đó cũng có nghĩa có thể nghe Thương Kỳ gì.

      Lộ Miểu mặt đổi sắc kéo môi cười mỉa: “Tổng giám đốc Kiều à, tổng giám đốc Thương đây muốn giải thích chút.”

      Sắc mặt Kiều Trạch trước sau vẫn bình tĩnh: “Tổng giám đốc Thương, là do tôi đặc biệt hẹn đến chỗ đó của quản trị Hoàng, cảm thấy tôi ngốc đến mức tự mình hẹn rồi tự chứng minh tôi là cảnh sát sao?”

      Thương Kỳ nhìn cái, xoay cổ tay thu súng về, ngồi xuống sô pha, sắc mặt cũng hề vì Kiều Trạch giải thích mà dịu .

      Kiều Trạch và Lộ Miểu cũng ngồi xuống sô pha bên cạnh.

      Thương Kỳ thẳng: “ , rốt cuộc đoạn băng kia của Hoàng Thường là như thế nào?”

      “Đương nhiên, muốn tin hay vẫn do tôi quyết định.” Bổ sung câu, tay xoay xoay khấu sủng.

      Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn ta: “Trước kia hẳn tổng giám đốc Thương nghe qua vài tin . A Tuấn vốn là tâm phúc của Hoàng Thường, Hoàng Giai Ngâm, nhưng từ khi Giang Hành xuất , chỉ giành lấy vị trí của A Tuấn mà quan trọng nhất là, ngay cả ta mến cũng cướp . Nên mọi người đều truyền tai nhau mà , A Tuấn và Giang Hành luôn bất hòa.”

      Thương Kỳ chần chừ lát rồi gật đầu: “Đúng là có nghe được lời đồn như thế.”

      Kiều Trạch: “Vậy nhất định cũng từng nghe, dưới Giang Hành có người em rất nể trọng, hai người thân như tay chân?”

      Thương Kỳ gật đầu.

      Kiều Trạch nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt ta: “Hỏi đến đây, tổng giám đốc Thương à, có ai từng chứng minh Cao Viễn là cảnh sát ?”

      Thương Kỳ lắc đầu.

      “Hồi đầu năm gần đến tết lịch, nhất định tổng giám đốc Thương nghe qua chuyện lớn. Hoàng Thường vì phẫn nộ, suýt chút nữa sẩy tay chặt mất tay của thủ hạ mình nể trọng nhất, sau đó có Hoàng Giai Ngâm ra mặt, bố con ầm ĩ tở mặt thành thù, suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ bố con.”

      Ngô Man Man tiếp lời: “Chuyện này tôi có nghe . Cũng lúc đó mà tôi mới biết Hoàng Giai Ngâm người đàn ông thành Giang Hành.”

      xong nhìn Kiều Trạch cái đầy ý tứ.

      “Chuyện lúc đó là thế, Hoàng Giai Ngâm theo đuổi Giang Hành hơn năm, cũng vì ta mà trả giá rất nhiều, ai cũng tình nguyện nhận định Giang Hành là của ta, Hoàng Thường cũng mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý quan hệ này, thậm chí còn có ý định kén rể, sau đó vào tiệc sinh nhật của Hoàng Giai Ngâm, ta bức hôn trước mặt mọi người, ngờ bị Giang Hành từ chối, Hoàng Giai Ngâm và Hoàng Thường đều xuống đài được, nhất là Hoàng Thường, con bảo bối của ông ta bị xúc phạm như thế, cơn giận nổi lên, ép Giang Hành nhất định phải ràng với Hoàng Giai Ngâm, hoặc là cưới ta, hoặc chặt đứt cánh tay vừa chạm vào ta. Hoàng Giai Ngâm lo Giang hành bị chặt tay, lòng dạ bảo vệ Giang Hành, thậm chí còn buột miệng nếu Hoàng Thường dám chặt tay ta ta và Hoàng Thường đoạn tuyệt quan hệ bố con, Hoàng Thường hoàn toàn bị chọc tức, cảm tình với Giang Hành tụt dốc phanh, thậm chí còn cảm thấy tồn tại của ta ảnh hướng đến tình cảm của mình với con .”

      chịu cưới con của mình, liền nảy sinh suy nghĩ ta toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình, mà A Tuấn cho dù bị hắt hủi, cũng rời ông ta nửa bước. Bởi vậy lần nữa Hoàng Thường trọng dụng A Tuấn, cũng có ý gả Hoàng Giai Ngâm cho ta, về phần Giang Hành lại ngược lại, thời gian ta ở bên cạnh ông ta ngắn, biết ít bí mật, Hoàng Thường nhất định phải thanh toán, nhưng năng lực của Giang Hành vẫn còn đó, cứ thế trừ khử cam lòng. Hoàng Thường do dự, bèn cho A Tuấn luôn hận Giang Hành cơ hội.”

      Kiều Trạch dừng lại, nhìn Thương Kỳ: “ ta xuống tay từ Cao Viễn, vu oan cậu ấy là cảnh sát. Quản trị Hoàng giống tổng giám đốc Thương cẩn thận thăm dò, mà ông ta trực tiếp nghiêm hình bức cung, cũng chính là đoạn băng cho tổng giám đốc Thương xem đó, đem cậu ta treo lên, ném đến trước mặt chó ngao bị bỏ đói ba ngày, để mặc cậu ấy bị ăn tươi nuốt sống. Từ Cao Viễn theo tôi, là em vì tôi ngay đến mạng sống cũng cần, tôi có cách nào cứu cậu ấy được.”

      “A Tuấn đoán chắc chắn tôi nhất định cứu Cao Viễn, nên chôn bom trước. Đợi đến lúc tôi vào, trực tiếp cho nổ toàn bộ, nhưng ta ngờ Hoàng Giai Ngâm lại theo tôi vào đó, thậm chí lúc xảy ra vụ nổ còn đỡ hộ tôi, khiến mình trọng thương, hai chân tàn phế.”

      “Vì Hoàng Giai Ngâm suýt nữa bị mất đôi chân, Hoàng Thường thể nào hận tôi được.” Kiều Trạch ngồi thẳng người lên, tay tùy ý khoát lên lưng sô pha, mắt bình tĩnh nhìn Thương Kỳ, “Chi tiết cụ thể tổng giám đốc Thương có thể tìm người lúc trước ép cung Cao Viễn hỏi thử, xem xem rốt cuộc có phải do A Tuấn sắp xếp hay , cũng hỏi thử xem, lúc trước ta phỉ báng tôi trước mặt Hoàng Thường thế nào, và rốt cuộc Cao Viễn có chịu nhận mình là cảnh sát hay .”

      “Tôi tin với khả năng của tổng giám đốc Kiều, tìm được người có trách nhiệm liên quan phải là việc khó.”

      Sắc mặt Thương Kỳ dần bình tĩnh lại, nữa.

      Ngô Man Man cười: “Nghe chuyện như thế, xem ra tổng giám đốc Kiều cũng quá khốn nạn, Giai Ngâm chúng tôi vẫn luôn lòng với .”

      Kiều Trạch cong môi cười: “Hẳn Ngô cũng phải nên nghe cho , rốt cuộc Hoàng Giai Ngâm là muốn người đàn ông, hay muốn nô lệ để ta nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng để tai sai khiến hành hạ.”

      Lời này chạm vào lòng Ngô Man Man, ta hiểu Hoàng Giai Ngâm, trước mặt Hoàng Giai Ngâm ta phải chịu cơn tức ấy, quả giống như Kiều Trạch hình dung, ta như công chúa bị chiều hư, cần tên hầu trong tay để lúc nào cũng có thể sai khiến hành hạ.

      Kiều Trạch nghiêng người nhìn Thương Kỳ: “Tổng giám đốc Thương, như chúng ta thương lượng trước đó, báo thù thay tôi, tôi giúp kéo Hoàng Thường xuống, đẩy lên vị trí đó của Hoàng Thường, mục tiêu của chúng ta đều như nhau.”

      “Hơn nữa chờ ngồi xuống vị trí ấy của Hoàng Thường, hợp tác giữa chúng ta mới có thể tự quản lớn hơn được.”

      Thương Kỳ nhì , sắc mặt có chút chần chừ.

      Kiều Trạch cũng ép nữa, chỉ thả lỏng người dựa lui ra sau, hỏi ta: “Tổng giám đốc Thương, chuyện lần trước Hoàng Giai Ngâm giả cảnh sát, kế hoạch giao dịch có thương lượng với Hoàng Giai Ngâm ?”

      Thương Kỳ lắc đầu, Hoàng Giai Ngâm chỉ cung cấp phương hướng đó thôi, còn kế hoạch cụ thể là tự họ vạch ra.

      “Nếu có thương lượng gì, vì sao Hoàng Giai Ngâm lại biết?”

      Thương Kỳ nhìn bất động.

      “Hoàng Thường biết chuyện nhà máy của , biết chúng ta hợp tác, biết toàn bộ kế hoạch hành động của chúng ta…” Kiều Trạch dừng lại, nhìn ta đầy ý tứ, “Từ lúc bọn họ gài người bên cạnh , giám đốc Thương lại mặc kệ sao?”

      Thương Kỳ: “ muốn làm gì?”

      “Còn phải xem tổng giám đốc Thương có muốn tóm người hay chứ?” Kiều Trạch bình tĩnh nhìn ta, “Cuộc họp tối đó chỉ có 5 người, Ngô, tôi, cùng với Tô Minh Nghiêm Cao. Báo tin cho Hoàng Giai Ngâm, tổng giám đốc Thương cảm thấy là ai?”

      Thương Kỳ gì.

      Kiều Trạch đứng lên: “Thế này , tổng giám Đốc thương, tôi giúp bắt người, chứng minh lời tôi phải giả, thế nào?”

      Thương Kỳ trầm mặc lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

      đường trở về Kiều Trạch nhắn tin cho Hoàng Giai Ngâm, cám ơn ta hôm nay cứu , hẹn mai ăn cơm.

      Lộ Miểu biết rốt cuộc Kiều Trạch muốn làm gì, nhìn Kiều Trạch mà như xem kịch, cũng phân biệt được câu nào câu nào giả. Về đến nhà liền nhịn được tìm giải thích nghi ngờ, còn đặc biệt rót ly nước, cầm hai tay đưa cho : “ nhiều như thế, khát à?”

      Kiều Trạch chuẩn bị tìm quần áo tắm, thấy xum xoe đến gần, đuôi mày hơi nhíu lại: “Sao thế?”

      Lộ Miểu: “Chỉ là muốn biết mấy thứ rốt cuộc có đúng hay thôi.”

      Kiều Trạch “ừ” tiếng: “Nửa nửa giả.”
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 100

      Lộ Miểu: “Ví dụ như?”

      Động tác lấy quần áo của Kiều Trạch khựng lại, nghiêng người nhìn .

      đoan chính cầm ly nước, mở to đôi mắt đen trắng ràng, ngẩng đầu nhìn đầy tha thiết.

      Lại là vẻ mặt ngây ngơ vô tội này, trong mắt cũng chỉ toàn tâm toàn ý đặt lên chuyện người, hiểu sao lại khiến muốn bắt nạt .

      nhận lấy ly nước đưa đến, uống hớp rồi đặt xuống, bộ áo ngủ cầm trong tay từ từ thả lại chỗ cũ, cánh tay tùy ý chống lên tủ, nghiêng đầu nhìn : “Em muốn biết cái gì?”

      Lộ Miểu: “ lời nào là , lời nào là bịa ấy?”

      “Cái gì mà tôi bịa chứ, ràng là có lý có cứ.” Duỗi tay ra, thình lình nắm lấy vai xách người lại gần, đẩy lên cửa tủ, nhốt giữa khuỷu tay, cúi xuống muốn hôn .

      Lộ Miểu nghiêng đầu tránh né cái hôn rơi xuống: “Còn chuyện chính mà.”

      “Lộ Miểu à, thần kinh tôi căng thẳng cả ngày nay rồi, về đến nhà trước tiên cũng phải để tôi thả lỏng chứ.”

      Lộ Miểu “ồ” tiếng, tâm tư vì lời này của mà cũng trở nên mềm mại hẳn, nhìn thấy đầu tiến đến gần, rồi hôn .

      Dường như rất thích kiểu nhốt trong tay như thế này mà hôn , động tác hề kịch liệt, chỉ là đơn thuần hưởng thụ cảm giác gần gũi môi lưỡi giao nhau mà thôi.

      Vừa hôn, tay của vừa đặt lên vai , kéo áo xuống, nụ hôn nóng ướt cũng dời từ miệng ra khóe môi , dừng cổ trắng nõn của , thẳng xuống dưới.

      Lộ Miểu có chút bị cuốn vào, nhưng vẫn băn khoăn chuyện chính, khẽ đẩy đầu đặt ở cổ ra: “Đừng thế mà, lại quên mất chuyện chính nữa rồi.”

      “Nửa đêm rồi, nam quả nữ, chuyện chính chỉ có .”

      Giọng trầm thấp mơ hồ truyền đến từ cổ . kéo áo khoác của ra, cũng muốn cởi sạch áo . Đùi dán lên bắp đùi , có thể dễ dàng cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ đùi , nóng đến mức khiến cũng nóng theo, hơn nữa bàn tay đặt sau lưng vừa nóng vừa siết chặt, khiến cơ thể càng dán sát vào .

      Định lực của Lộ Miểu vốn cao, bị trêu như thế cũng bắt đầu ngất ngây mơ hồ, nhưng ít nhiều vẫn nhớ đến công việc, bèn kéo áo , vừa né tránh nụ hôn vừa đẩy ra: “Còn chưa tắm mà…”

      “Cùng nhau, nhé?” Giọng củ Kiều Trạch dần khàn , hơi thở cũng trở nên nặng nề, môi lại lần nữa tìm đến môi , nhàng hôn từng chút , dụ dỗ .

      Lộ Miểu thoáng nhớ lại tối đó ở khách sạn, người bị đè lên tường trong phòng tắm, trực tiếp xông vào…

      Mặt nóng lên, đẩy ra: “ muốn.”

      “Nếu ở đây cũng được, lát nữa tắm sau.”

      xong lại làm như muốn hôn , Lộ Miểu sợ đến mức nhanh chóng bịt miệng lại, đẩy ra: “Hư tủ mất.”

      Dáng vẻ vừa hoảng loạn vừa lúng túng của chọc Kiều Trạch bật cười, thần kinh căng cứng cả ngày bất tri bất giác buông lỏng xuống khi ở trước mặt .

      khẽ thở hơi, cầm lấy áo ngủ, buông ra.

      Lộ Miểu vừa định thở ra chợt quay đầu nhìn : “ muốn tắm chung à?”

      Lưng Lộ Miểu vẫn còn dán lên tủ, vừa cảnh giác lại kiên định lắc đầu: “ muốn.”

      Lần này Kiều Trạch ép nữa, vào tắm rửa trước.

      Khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy lúc này Lộ Miểu mới nhớ, bị đùa giỡn phen, nhưng nửa câu vẫn chưa .

      ra sô pha ngồi chờ .

      Kiều Trạch tắm xong ra liền trông thấy ôm gối ôm ngồi xếp bằng sô pha, tròng mắt chuyển động theo bóng dáng .

      lau mái tóc ẩm ướt, khăn mặt vắt lên tường, về phía , cánh tay dài đặt lên lưng ghế sau lưng , cúi người nhìn .

      “Sao lại làm ra vẻ khổ đại thâm thù thế này?”

      Cúi đầu lại định hôn .

      Lộ Miểu giơ gối ôm lên chặn lại, đẩy mặt ra, tức giận nhìn : “Học phí em đóng cả rồi, còn chưa mở lớp mà còn muốn thu lần hai à.”

      Đôi mắt sâu thẳm của Kiều Trạch lên ý cười nhạt, cũng nhìn bất động, như nhìn chưa đủ vậy, cứ mãi nhìn như thế, triền miên trong mắt khiến hai má Lộ Miểu lại nóng, bèn giơ gối ôm lên mặt chặn lại: “Đừng nhìn em như thế mà.”

      Kiều Trạch rút gối ôm trong tay ném sang bên, rồi lại nhìn tiếp: “Lộ Miểu à, cứ muốn nhìn em mãi như thế này, muốn điều gì, cũng cần lo lắng gì.”

      “Dường như chỉ có nhìn thấy em, mới có thể cảm nhận được bình thản yên tĩnh của thế giới này.”

      Ngữ khí bình tĩnh chậm rãi, rót vào tai Lộ Miểu khiến lòng bỗng dưng mềm ra, mềm đến mức thấy đau lòng, dưới ánh mắt đó của lại thẹn thùng đỏ mặt, dám nhìn thẳng vào .

      đưa tay lên, bàn tay từ tóc mai chậm rãi luồn vào tóc, đầu ngón tay hơi dùng sức, để ngẩng đầu nhìn .

      “Lộ Miểu, thần kinh tôi buộc rất căng.”

      “Trường hợp như thế hoàn cảnh như thế, chỉ cần tính toán sai vẫn có thể ăn đạn xuyên đầu, người nào mà cẩn thận đều như phiến băng mỏng.”

      “Trừ chuyện Hoàng Thường vì Hoàng Giai Ngâm ép hôn mà xích mích với tôi là giả, cùng với chuyện A Tuấn vu oan Cao Viễn là cảnh sát là giả, những chuyện khác cơ bản đều là .”

      “Cho đến nay điều Hoàng Thường thích nhất ở Giang Hành là ta nịnh nọt, có tính cách, điểm ấy rất hợp khẩu vị của Hoàng Thường. Người như tôi hằng năm chạy qua chạy lại giữa những tội phạm khác nhau, ngoại trừ thân thủ phải nhanh nhẹn ra điều quan trọng nhất, là phải có sức quan sát, biết nắm chắc tâm lý tội phạm để hợp ý. cách khác, chính là phải biết gặp người tiếng người, gặp quỷ chuyện ma quỷ.”

      “Nếu tôi giống như tôi với Thương Kỳ, vì từ chối Hoàng Giai Ngâm mà chọc giận hoàng thường, bị lạnh nhạt nghi ngờ, đến mức liên lụy đến Cao Viễn, hại chết Cao Viễn. Nếu theo phim ảnh tivi nằm vùng như tôi đây chẳng sống qua nổi tập .”

      “Mục đích của tôi là phá án, nên khi tôi vào vỏ bọc kia, tôi chính là người đó, thể pha trộn tình cảm cá nhân vào đó, điều duy nhất có thể làm chỉ có thể là cố hết sức lẩn tránh mạo hiểm khắp nơi, chứ phải trở nên mâu thuẫn gay gắt. Với điều tôi với Thương Kỳ, ràng cho thấy cách thức xử lí là để mâu thuẫn trở nên gay gắt. ta có thể tin, nhưng em thể.”

      Lộ Miểu gật đầu: “Em tin.” Nhưng cũng cảm thấy giống phong cách hành của Kiều Trạch, nên mới nghĩ đến việc hỏi .

      “Lúc đó quả có chuyện Hoàng Giai Ngâm bức hôn như thế, tôi cũng từ chối trước mọi người, nhưng Hoàng Thường tức giận phải do tôi từ chối, mà là do con mình cần danh dự đưa đến. con mình sủng ái, đành lòng nhìn ta chà đạp mình như thế, bố con cãi nhau, cãi ầm ĩ, Hoàng Thường dứt khoát xuống tay với tôi, muốn lợi dụng thái độ của tôi ép ta hoàn toàn hết hi vọng, ngờ lại ngược lại, thay vào đó ta lại tuyên bố vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta. Chuyện xảy ra cũng như thế, nhưng nguyên nhân kết quả trong đó lại giống. Hoàng Thường xuất thân là con buôn ma túy, ông ta biết điều này rất nguy hiểm, thể nào lại cho phép con mình gả cho người cũng liếm máu lưỡi dao giống thế được. Khi ông ta là kẻ buôn ma túy, đồng thời cũng là người cha.”

      “Cao Viễn bị bại lộ quả có phần do A Tuấn. ta với tôi bất hòa là , thích Hoàng Giai Ngâm, tồn tại của tooid dã uy hiếp , nên lòng dạ muốn xử lí tôi, nhưng vì tâm tư của Hoàng Giai Ngâm vẫn còn đặt người tôi, nên ta thể nào xuống tay trực tiếp với tôi được, bèn đổi thành ra tay với Cao Viễn. Ý định ban đầu của ta chỉ là muốn gài bẫy Cao Viễn, để chúng tôi biến thành nội gián phản bội Hoàng Thường, nhưng lúc đó lại đúng lúc chúng tôi bước vào giai đoạn thu lưới, vì để thu thập danh sách bằng chứng cuối cùng mà Cao Viễn mới trúng bẫy của A Tuấn, bị ta bắt được. ta bắt đầu nghi ngờ thân phận của Cao Viễn, bèn đưa bằng chứng cho Hoàng Thường. Hoàng Thường sinh nghi tôi, nên dùng hình ép cung Cao Viễn, có ý ép cậu ta mở miệng thừa nhận thân phận cảnh sát của tôi. Lúc đó tôi đoán Hoàng Thường có bằng chứng, nếu có bằng chứng ông ta hành hạ tôi như làm với Cao Viễn rồi, nên mới tính vào cứu người trước mới sau. Nhưng ai ngờ rằng, bên trong có người chôn bom.”

      Lộ Miểu ngước mắt nhìn : “Ai chôn?”

      Kiều Trạch lắc đầu: “Đó là nơi quái lạ, ai biết là do ai chôn cả. Lúc đó người Cao Viễn có mang theo danh sách với bằng chứng gần như đầy đủ sản nghiệp dây xích của tập thể thuốc phiện có liên quan đến vụ án, từ nguồn hàng cho đến tiêu thụ, tất cả nằm trong con chip .”

      Kiều Trạch bấm tay so với móng tay ngón trỏ: “ con chip rất rất mỏng, lúc ấy vì để thuận lợi đưa ra, cậu ấy trực tiếp nhét nó vào vết thương tay. Chỉ thiếu chút đó thôi là có thể kết thúc vụ án. Kết quả bị nổ mạnh, mọi thứ mất sạch.”

      Đề tài này có phần nặng nề, nhưng trước sau Kiều Trạch vẫn vững vàng từ tốn .

      Thậm chí Lộ Miểu thể đọc được chút cảm xúc nào khác vẻ mặt bình tĩnh của , là người luôn che đậy cảm xúc cá nhân, giống như , cho dù thần kinh có căng đến mấy, vẫn để người khác trông thấy căng thẳng chút nào.

      trước mặt mọi người, luôn luôn là vẻ trầm ổn kiên định, lại bình tĩnh cơ trí, có gì có thể phá nổi.

      khỏi có chút đau lòng vì , nhưng tính cách hướng nội lại khiến biết phải biểu đạt vẻ đau lòng này thế nào.

      mấp máy môi, chủ động ôm .

      sao, lần này chúng ta nhất định có thể lưới bắt hết những kẻ đó.”

      “Sau này em theo .”

      Sau lưng chợt nặng thêm, bàn tay đè lên lưng của kéo vào lòng, đầu cúi thấp xuống, bịt kín môi .

      trực tiếp muốn ngay sô pha.

      Đùi dán tại bắp đùi , tay quấn quít lấy tay , nhanh chóng phủ phục lên , đường vân dán đường vân.

      Vì ngón tay tiến vào mà co rút cuộn người lại, đè chặt lại, mười ngón dây dưa, từ môi lưỡi đến thân thể, từng bước ép sát rồi lại dịu dàng quấn lấy.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :