1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Âm thanh của em, là thế giới của anh - Thanh Phong Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 86

      mấy ngày rồi Lộ Bảo chưa gặp lại Kiều Trạch Lộ Miểu, nên lúc trông thấy hai người rất niềm nở, đặc biệt là Lộ Miểu, gần như bổ nhào lên người “oẳng oẳng” mấy tiếng, nhìn thực ai oán.

      Mấy ngày nó ở nhà Tiểu Tiểu Kiều ít lần bị nhóc hành hạ. Thường này bé thích theo sau Thẩm ngộ xem những chương trình phim ảnh đề tài hành trình quân đội, hơn nữa còn thấy hứng thú với huấn luyện quân trong chương trình, nhưng bé tuổi tìm được chúng bạn để luyện tập cùng, mà gần đây bé lại như tìm được sở thích ở người Lộ Bảo, ngày ngày trời vừa tờ mờ sáng bò xuống giường tìm Lộ Bảo, chống má ngồi xổm trước mặt nó, điều khiển nó “nghiêm”, “rẽ trái”, “lùi về sau”, “nghỉ”, “ đều bước”, ngày qua ngày cứ thế, làm biết mệt.

      muốn đón Lộ Bảo , nhóc liền ủ lũ, im lặng về phòng vớ mấy bộ quần áo, nhét tất cả vào cặp sách, đeo lưng muốn về nhà với cậu, huỳnh huỵch chạy theo sau chen lên xe Kiều Trạch, theo Kiều Trạch Lộ Miểu về nhà.

      Thẩm Ngộ và Kiều Thời thể đến.

      Bên kia nhóc khó chịu muốn khóc, bên này Lộ Bảo lại như được giải phóng. Giơ hai chân lên liên tục vuốt lấy lòng Lộ Miểu, Tiểu Tiểu Kiều cũng chạy đến, kiễng chân nắm lấy chân Lộ Bảo.

      Lộ Miểu thấy Tiểu Tiểu Kiều rất thích Lộ Bảo, bèn muốn để Lộ Bảo ở lại chơi với bé, nhưng Kiều Trạch và Thẩm Ngộ đồng ý.

      Kiều Trạch thấy tính cảnh giác của Lộ Miểu chưa đủ, có Lộ Bảo giúp trông nhà yên tâm hơn. Thẩm Ngộ lo cho an toàn của Tiểu Tiểu Kiều, dẫu gì bé vẫn còn , thường lén chuồn chơi với Lộ Bảo, mà Lộ Bảo dù hiểu chuyện đến đâu vẫn giống người, lúc chơi chẳng biết nặng , lo Lộ Bảo cẩn thận làm bị thương Tiểu Tiểu Kiều. Huống hồ Lộ Bảo vốn là chó nghiệp vụ giải ngũ, cũng thể để Tiểu Tiểu Kiều giữ lại làm thú cưng mà chơi được.

      Mới đầu Tiểu Tiểu Kiều thấy Thẩm ngộ Kiều Trạch đồng ý có chút tủi thân, chu cái miệng nhắn lên, kéo tay Lộ Miểu, vui vẻ gì. Nhưng cũng may vì tuổi nên chóng quên, bị Kiều Thời gạt mấy câu là tâm tư để sang nơi khác, cũng còn khóc nữa, tung tăng chạy đến giúp Lộ Miểu dọn phòng, sớm quên chuyện Lộ Bảo.

      “Sao đột nhiên lại để Lộ Miểu dọn thế?” Nhìn Lộ Miểu ngồi chơi với Tiểu Tiểu Kiều, bỗng Kiều Thời quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, hỏi.

      “Hai người ở cùng nhau, mục tiêu quá lớn.” Tầm mắt Kiều Trạch dừng người Lộ Miểu, “Dạo này tình hình quá ràng, gần gũi với ấy quá, dễ hại ấy.”

      Rồi lại quay đầu nhìn Thẩm Ngộ: “Gần đây Ngô Man Man với Thương Kỳ sắp xếp vụ giao dịch ở hội sở Vị Mã Hà. nghi đây chỉ là cái bẫy, với tính cẩn thận của Thương Kỳ Ngô Man Man, chuyện nhà máy và giao dịch mới vừa xảy ra cố, người còn chưa rửa sạch bắt đầu gây án ngược, hoặc là quá ngu hoặc là quá phách lối, điều này hiển nhiên phù hợp với tác phong làm việc của chúng.”

      “Nếu nhận được báo án tương tự, cũng đừng dễ dàng điều động người.”

      Thẩm Ngộ gật đầu: “Tôi coi chừng.”

      Thấy thời gian cũng còn sớm, gọi Tiểu Tiểu tiếng, để về.

      Tiểu Tiểu Kiều “ạ” tiếng, có chút nỡ xa Lộ Miểu, tha thiết nhìn : “Chị ơi, bao giờ chị rảnh nhất định phải dẫn Lộ Bảo đến nhà em chơi nhé.”

      Kiều Trạch sửa lại cho bé: “Gọi là mợ.”

      Kiều Thời: “…”
      Mặt Lộ Miểu đỏ bừng.

      Kiều Thời phản ứng rất nhanh, quay đầu nhìn Kiều Trạch: “ này, lấy giấy kết hôn, cũng cho chị dâu hôn lễ, nghĩ gì thế?”

      Kiều Trạch: “Vấn đề sớm muộn thôi.”

      Tiểu Tiểu Kiều hiểu lời trêu chọc của người lớn, xoắn xuýt kêu tiếng “mợ”, rồi chu cái miệng nhắn lên: “Nhưng mợ nghe già quá…”

      Kiều Thời ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch: “Ai bảo cậu con già làm gì.”

      Kiều Trạch đáp lại ấy, ngồi xuống trước mặt Tiểu Tiểu Kiều, véo vào đôi má của bé: “Sau này phải gọi là mợ, biết chưa?”

      Tiểu Tiểu Kiều “ạ” tiếng, giọng trong trẻo gọi Lộ Miểu tiếng “mợ”, khiến Lộ Miểu lúng túng, đáp được mà đáp lại xong.

      Kiều Trạch rất hài lòng, vuốt đầu Tiểu Tiểu Kiều: “Ngoan lắm.”

      Còn tự mình cởi cặp sách lưng bé xuống, bên trong nhét đầy mấy bộ áo quần của bé, khiến cặp sách phình to lên.

      Lộ Miểu nhớ lại lúc chiều bé còn chu miệng muốn theo chân họ về nhà, dáng vẻ tung tăng chạy dọn hành lí đó đáng đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng mà hôn tới tấp.

      “Sau này chúng ta cũng sinh đứa nhé?” Bước ra khỏi nhà Tiểu TIểu Kiều, đột nhiên Kiều Trạch ôm lấy Lộ Miểu, cúi đầu bên tai .

      Lộ Miểu lúng túng, đẩy ta.

      chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, tại với Kiều Trạch đều thân mang nhiệm vụ, phải lúc để mang thai.

      Tuy hai người sống chung với nhau, nhưng trừ lần đầu tiên khống chế được ra, lần nào Kiều Trạch cũng đều dùng biện pháp an toàn, sau lần đó cũng uống thuốc.

      Kiều Trạch là người lí trí hơn so với , bên nào nặng bên nào đều ràng hơn , cũng tiếp tục đề tài này nữa, chỉ hôn rồi trở về ngay trong đêm đó.

      Ngày hôm sau nên làm vẫn phải làm, nên xã giao vẫn phải xã giao.

      Vụ giao dịch ma túy Thương Kỳ và Ngô Man Man sắp đặt ngay trong tối cùng ngày, ở hội sở Vị Mã Hà.

      Dù ngày hôm đó Lộ Miểu bị mời ra ngoài, nhưng sau lại Kiều Trạch có chuyện này với để biết trước, nhưng đừng nghĩ nhiều cũng đừng hành động gì, thế nên sáng sớm đến công ty, Lộ Miểu nên bận việc gì làm việc đó, nên tám chuyện với đồng nghiệp cứ tám, giống bình thường, đến tối tăng ca cũng như thường lệ.

      Tối đó Kiều Trạch cũng được Thương Kỳ hẹn bàn chuyện làm ăn, hẹn ở căn biệt thự nghỉ ngơi núi của ta, có cả mấy người bạn của ta nữa, Tô Minh cũng ở đấy, vừa đánh bài vừa bàn chuyện buôn ma túy.

      Vẫn là trao đổi chuyện giao dịch tối đó, cùng với tình hình cung cấp hàng về sau của bên Sách Phi.

      Tín hiệu núi tốt lắm, lúc thông lúc đứt, điều này khiến Kiều Trạch cảm thấy bất ổn, ràng trong biệt thự có cài máy chặn tín hiệu, là bàn chuyện làm ăn, ra chỉ là tạm thời cách ly với bên ngoài mà thôi, điều này càng chứng thực suy đoán của Kiều Trạch, cũng như kế hoạch sớm định ra, án binh bất động, ở đằng này bàn chuyện với Thương Kỳ.

      Thảm Ngộ nhớ lại nhắc nhở của Kiều Trạch, nhưng hành động nằm vùng của cả và Lộ Miểu thuộc dạng giữ bí mật, lộ diện được, chỉ đặc biệt dặn dò bên dưới, nếu mấy hôm nay có bất cứ tin tức cử báo hay báo nguy nào nhất định phải báo lại cho mới được hành động, sợ bên dưới có người sốt ruột muốn bắt nghi phạm mà mạo hiểm xuất đồn. nhưng để tránh có sai lầm gì, Thẩm Ngộ để Thẩm Kiều đến hội sở Vị Mã Hà thầm quan sát.

      Tất cả đều gió êm biển lặng, có đường dây báo án, cũng có tin báo nguy nào liên quan, Thẩm Ngộ định thở phào hơi, ngờ gần đến 0 giờ Thẩm Kiều lại vội vàng gọi điện đến.

      Năm, phải được điều động người sao? Sao cảnh sát lại đến? Bây giờ trường rất hỗn loạn.”

      “…” Thẩm Ngộ lập tức che microphone, xoay người nhìn những người trong phòng, “Ai điều động?”

      đám đưa mắt nhìn nhau, bất minh sở dĩ.

      Tim Thẩm Ngộ rơi xuống, Kiều Trạch sắp xếp đủ khả năng nghĩ đến, lại tính sai điểm, có người giả điều động.

      Kẻ đằng sau đúng là quyết tâm muốn đẩy hoặc Lộ Miểu vào chỗ chết.

      “Vậy cũng có thể phải là cảnh sát.” Thẩm Ngộ nhanh chóng bình tĩnh lại, dặn dò cậu ta, “Nghĩ cách chụp lại tình hình ở trường, nhất là những kẻ mặc đồng phục đó, nhất định phải chụp được mặt.”

      Cúp máy cậu ta xong liền gọi cho Kiều Trạch, ngờ điện thoại lại mất tín hiệu, gọi được.
      Snow thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 87

      Thẩm Ngộ thử gọi cho Lộ Miểu, nhưng điện thoại Lộ Miểu cũng nằm ngoài vùng phủ sóng, cả hai đều gọi được.

      gọi lại cho Thẩm Kiều, nhân khi cuộc gọi chưa kết nối, Thẩm Ngộ quay đầu dặn dò những người khác điều tra chỗ ở của Thương Kỳ, cùng tất cả những nơi ta có thể ra vào.

      Gọi cho Kiều Trạch Lộ Miểu đều liên lạc được, chỉ có thể thông qua việc phân tích hành tung của Thương Kỳ mà điều tra nơi họ có thể ở.

      Thẩm Kiều nhanh chóng bắt máy.

      “Gửi video.” Thẩm Ngộ bình tĩnh sai bảo, “ muốn nắm tình hình ở trường.”

      Thẩm Kiều nghe lời gửi video sang, trường rất hỗn loạn, kẻ chạy trốn, kẻ thét ầm ĩ, có vài tên mặc đồng phục cảnh sát giữa đám người chạy loạn, nhìn rất giống vây bắt.

      Thẩm Kiều vừa quay vừa báo cáo: “Cảnh sát vừa đến, những kẻ tình nghi lập tức rối loạn cả lên, dùng súng phản kích, thừa dịp chạy thoát.”

      Thẩm Ngộ: “Cậu mau khống chế mấy tên cảnh sát kia .”

      Quay đầu lại nhìn những người khác, dứt khoát: “Lên đường! Đến hội sở Vị Mã Hà.”

      Trước khi chỉ để lại người, để ta xác nhận có phải cảnh sát ở bên này ra mặt , hay là đội truy bắt ma túy thành phố C ở bên cạnh, mặc dù khả năng giả cảnh sát rất lớn, nhưng ta cũng cần phải xác nhận trăm phần trăm.

      —-

      Lộ Miểu ở văn phòng tăng ca, lúc xong việc dọn dẹp đồ đạc bản chuẩn bị về, Ngô Man Man với sắc mặt nghiêm trọng bước đến.

      “Vào phòng làm việc của chị chuyến.”

      Lộ Miểu thấy sắc mặt ta khác với lúc trước, người tự nhiên cẩn thận hơn, hỏi ta: “Sao vậy ạ?”

      “Lại xảy ra chuyện nữa rồi.” Tầm mắt Ngô Man Man rơi xuống mặt , “Bọn A Châu giao dịch cảnh sát xông vào.”

      “…” Lộ Miểu khiếp sợ lại kinh ngạc nhìn ta, “Họ giao dịch ngay tối nay ư?”

      Trái tim như rơi thẳng xuống, Thương Kỳ và Ngô Man Man sắp xếp vụ giao dịch này chính là muốn thử Kiều Trạch, ngày đó họp chỉ có năm người, trừ Thương Kỳ Ngô Man Man Kiều Trạch Tô Minh ra, người còn lại là Nghiêm Cao ở trong phòng bao ngày đó, cũng là người cùng bọn Quảng Châu công tác. Trong năm người chỉ có Kiều Trạch là người ngoài, lại là cuộc họp có tính bí mật cao, nhưng bây giờ cảnh sát vẫn nghe tin mà tới, bọn họ thể nghi ngờ Kiều Trạch.

      Lộ Miểu nhớ Kiều Trạch chuyện với cảnh sát rồi, được điều động là được điều động, biết tại sao vẫn có cảnh sát đến.

      Sắc mặt Ngô Man Man càng nặng nề, gật đầu: “Đúng thế.”

      Cúi đầu nhìn đồng hồ: “Trước tiên em cứ vào văn phòng chị .”

      Lộ Miểu thể , nếu có bất cứ hành động chạy trốn hay do dự lo lắng nào, đều có thể tăng thêm nỗi ngờ vực trong Ngô Man Man.

      cũng thể gọi điện liên lạc với đội cảnh sát, hỏi tỉ mỉ tình hình được, chỉ có thể nghiêm mặt cùng Ngô Man Man vào văn phòng của ta, nhân lúc nhét điện thoại vào túi xách mà nhấn nút gọi Kiều Trạch.

      Văn phòng lần này của Ngô Man Man phải ở nơi làm việc bình thường.

      Văn phòng của ta và Thương Kỳ là dạng phòng căn hộ khá rộng, trừ khu làm việc bên ngoài ra, bước mấy bước qua cánh cửa, vào bên trong là phòng khách và phòng ngủ cách khép kín kĩ càng.

      Lộ Miểu đẩy cửa vào, Ngô Man Man an vị sô pha nhìn , sắc mặt lạnh lùng, đứng đằng sau là hai người bảo vệ cao lớn.

      Bên sô pha khác cũng có hai người đàn ông ngồi, trong đó có người đàn ông đeo kính bị thương bên tay trái, máu ngừng chảy ra từ vết thương, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại cực kì tàn nhẫn, nhìn rời.

      Lộ Miểu trấn an lòng, cố gắng biểu hồi hộp chột dạ gì ra mặt, chỉ lo lắng nhìn Ngô Man Man: “Chị Man, tình hình thế nào rồi?”

      Người về phía ta, ngồi xuống bên cạnh.

      Ngô Man Man liếc mắt nhìn người đàn ông đeo kính bị thương, giới thiệu: “Đây là A Châu. Lúc tối giao dịch bị cảnh sát đột kích, suýt nữa giữ được mạng.”

      “…” Lộ Miểu lo lắng nhìn gã ta, “ Châu, sao chứ?”
      A Châu cười lạnh mấy tiếng: “Mạng lớn, vẫn chưa chết.”

      “Nếu Kỳ với chị Man nhắc nhở từ sớm, bảo bọn tôi đề phòng vì có thể có cảnh sát, nghĩ tôi và bây giờ còn có thể ngồi đây à?”

      Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn Ngô Man Man.

      Ngô Man Man chỉ cầm tách trà lên, hớp chút nước trà, lúc lâu mới từ tốn đặt tách xuống, nhìn Lộ Miểu: “Miểu Miểu, có người em và tổng giám đốc Kiều là cảnh sát, từ sau khi hai người tham gia vào, bên chị đều liên tục xảy ra chuyện.”

      Sắc mặt Lộ Miểu lập tức lạnh : “Chị Man, chị cảm thấy có thể sao? Bất kể là chuyện nhà máy hay những lần giao dịch, sau khi xảy ra cố, bị truyền thông khơi ra bọn em mới biết tin, chụp cái mũ tội danh này là vô lí.”

      “Em chị còn tin, nhưng tổng giám đốc Kiều …” Ngô Man Man trầm ngâm nhìn , “Cả hai lần giao dịch ta đều biết chuyện, vừa khéo gặp chuyện may. Chỉ điểm này thôi tin nổi rồi.”

      “Nhưng mà…” Lộ Miểu nhíu mày, “Chị Man, chị cảm thấy chuyện này quá khó hiểu sao? Nếu chị là cảnh sát, chúng ta họp ở đây, biết chị là người ngoài, liệu mỗi lần họp xong chị báo tin với cảnh sát, để họ bắt người ? Này phải trực tiếp cho mọi người biết chị là cảnh sát sao?”

      nguyên tắc đúng là vậy.” Ngô Man Man nghiêng đầu nhìn , “Nhưng lần này đến lần khác, cũng quá trùng hợp rồi.”

      “Tô Minh Nghiêm Cao đều là người mấy năm của bọn chị, cho đến giờ làm việc chưa bao giờ xảy ra cố nào. Nhưng tổng giám đốc Kiều vừa đến, liền liên tục xảy ra chuyện.”

      ta đưa mắt nhìn A Châu bên cạnh: “Dù sao mọi người cũng làm công việc rơi đầu, tuy chị lo cho bản thân, nhưng thể lo cho an toàn của em, đúng chứ?”

      Rồi cúi người cầm lấy điều khiển tivi, bật tivi lên, mấy người Kiều Trạch Thương Kỳ Tô Minh xuất trong màn hình.

      Mọi người ngồi sô pha trong phòng khách trò chuyện, Kiều Trạch ngồi dựa vào sô pha cạnh cửa, sau lưng là cửa sổ mở tung, cách đó xa ở bên ngoài, hóng súng đen tuyền lẳng lặng nhắm vào sau gáy Kiều Trạch.

      Lòng Lộ Miểu nặng trịch, bỗng quay ngoắt sang nhìn sang Ngô Man Man: “Chị Man!”

      Ngô Man Man đặt điều khiển xuống: “Miểu Miểu, bọn chị muốn giết lầm người, dù sao hợp tác với tổng giám đốc Kiều vẫn rất vui vẻ, nhưng theo mật báo bọn chị nhận được, cùng với việc liên tục xảy ra cố mà , bọn chị thể nghĩ nhiều được.”

      “Em là người của tổng giám đốc Kiều, ta có phải cảnh sát hay , em có phải cảnh sát hay , trong lòng em là nhất.”

      Rồi ta ra hiệu với hai gã bảo vệ ở sau, túi bột trắng ném xuống trước mặt Lộ Miểu.

      “Bây giờ tay bắn tỉa vẫn đợi lệnh, tổng giám đốc Kiều sống hay chết, còn phải xem em có thể chứng minh được hai người quả phải là cảnh sát hay ?”

      Cầm lấy điều khiển, tắt tivi, mắt nhìn thẳng Lộ Miểu: “ con đường này, thể đụng đến nó.”

      Lộ Miểu nhìn túi ma túy nằm bàn, độ tinh khiết có vẻ ít.

      nhìn Ngô Man Man, Ngô Man Man đánh mắt chỉ vào túi bột màu trắng bàn ngầm ra hiệu.

      Lộ Miểu mấp máy môi, cúi người cầm lấy thứ đồ kia lên: “Giấy bạc.”

      —-

      Thẩm Ngộ điều tra gần nửa tiếng, rốt cuộc cũng xác định được nơi Thương Kỳ với Kiều Trạch có thể ở, dám chậm trễ, nhanh chóng dẫn người vào căn biệt thự núi của Thương Kỳ, dùng súng phá cửa mà vào.

      Trong phòng, đám người Thương Kỳ Tô Minh Kiều Trạch đều ở đấy, thấy cảnh sát vào, ngạc nhiên nhìn về phía đám người.

      Thẩm Ngộ lạnh mặt bước đến gần Thương Kỳ: “ Thương, cảnh sát nhận được tin báo, vào lúc 0 giờ ở hội sở Vị Mã Hà có kẻ khả nghi mạo danh cảnh sát xâm nhập vào phòng bao khiến mọi chuyện rối loạn, làm nhiều người bị thương. Tội phạm lên án tham gia vào kế hoạch sắp xếp này, mời phối hợp điều tra với chúng tôi.”

      Lập tức tim Kiều Trạch rơi thẳng xuống, nhanh chóng đứng lên.

      Thương Kỳ khó hiểu đứng lên: “Có ai mạo danh cảnh sát sao? Tôi hề làm gì cả.”

      “Chúng tôi điều tra ràng.” Thẩm Ngộ cho ta cơ hội giải thích tiếp, vẫy tay với người ở phía sau, “Dẫn .”
      Snow thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 88

      Ngô Man Man nhanh chóng sai người đưa giấy bạc ống hút và bật lửa đến, ném toàn bộ thứ đồ đó xuống trước mặt Lộ Miểu.

      Bàn tay Lộ Miểu siết chặt túi bột kia, nghiêng người mở giấy bạc ra, rồi động tác dừng lại.

      Bản thân đúng là học phòng chống ma túy, hít ma tuy có bao nhiêm nghiêm trọng đều rất ràng, cũng thấy những người hít ma túy bước từng bước hủy hoại bản thân ra sao, nhưng khi nghĩ đến họng súng chĩa vào gáy Kiều Trạch…

      biết rủi ro đó từ đâu xảy ra, ràng Kiều Trạch dặn dò kĩ lưỡng, được phép hành động, vì sao lại có người tự ý như thế, hoàn toàn đẩy vào thế nguy hiểm.

      Ngô Man Man thấy cầm túi bột nhúc nhích, bèn nghiêng người nhìn , mắt đối mắt mũi đối mũi: “Miểu Miểu, em cưỡng lại thứ đồ chơi này như thế, phải là cảnh sát đấy chứ?”

      Lộ Miểu cũng lẳng lặng ngước mắt nhìn ta: “Chị Man, em nhớ trước đây với chị, chúng ta chỉ thuần túy là muốn kiếm tiền, chạm vào thứ này, có kiếm nhiều tiền hơn nữa có nghĩa lí gì ?”

      Ngô Man Man gật đầu: “Đúng thế, nếu ngay mạng cũng mất kiếm nhiều tiền hơn để làm gì?”

      “Miểu Miểu, chúng ta đều chung thuyền, chỉ cần có người nảy tâm tư riêng, chắc chắn bị lật thuyền.” Ngô Man Man nhanh chậm cầm lấy túi bột trong tay , thay trút ra giấy, “Việc tối nay của bọn chị có phòng bị kĩ, phái là người của bọn chị, ngay cả người tới đón đầu cũng là bên chị, thể nào có khả năng bị cảnh sát theo dõi được, nhưng cảnh sát vẫn phá cửa xông vào. Nếu bên trong có sơ hở, chị tin.”

      “Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có tổng giám đốc Kiều là người ngoài, cho dù bọn chị tin tưởng tổng giám đốc Kiều trong sạch, nhưng bên Hoắc tổng được.” xong, Ngô Man Man nhìn , “Đánh lén tổng giám đốc Kiều là ý của Hoắc tổng, nếu em thể chứng minh được em và tổng giám đốc Kiều phải là nội gián, chị cũng cứu được tổng giám đốc Kiều.”

      Rồi ta nhìn đồng hồ: “Em càng kéo dài lâu, lại càng chứng minh em chột dạ, bên phía tổng giám đốc Kiều…”

      ta đặt bật lửa xuống: “ phải do chị làm chủ.”

      Lộ Miểu nhìn ta, cầm lấy trong tay, quẹt hai cái, xuyên qua ánh lửa nhìn về phía ta: “Chị Man, nếu bọn chị muốn em phải chứng minh bằng được, em chứng minh.”

      “Em vẫn luôn cho rằng, chúng ta hợp tác là dựa vào tín nhiệm đôi bên, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có em và tổng giám đốc Kiều bên tình nguyện. Em biết vì sao tối nay lại có cảnh sát xuất , bên tổng giám đốc Kiều càng thể biết được. Thậm chí bọn chị còn chưa điều tra ràng khăng khăng nhận định bọn em là nội gián, em có lời nào để , nhưng nếu cuối cùng chứng minh được em và tổng giám đốc Kiều trong sạch, em hi vọng Hoắc tổng tự mình ra mặt xin lỗi, cũng nên giải thích ràng với mọi người, nếu , chúng ta chấm dứt hợp tác.”

      Ngô Man Man nhìn .

      cũng nhìn Ngô Man Man lên tiếng.

      lúc sau, cuối cùng Ngô Man Man gật đầu: “Nếu em chứng minh được em và tổng giám đốc Kiều trong sạch, bọn chị nhận lỗi.”

      Lộ Miểu: “Em muốn là Hoắc tổng ra mặt nhận lỗi!”

      Ngô Man Man hé răng.

      Lộ Miểu đặt bật lửa xuống cái “bịch”, lần nữa quay về chỗ ngồi.

      “Công việc của Sách Phi gần như do tổng giám đốc Kiều toàn quyền quản lí, nếu tổng giám đốc Kiều xảy ra chuyện gì hay, quản trị Thái thể nào điều tra.” Lộ Miểu bình tĩnh nhìn Ngô Man Man, “Tuy so sa quản trị Thái còn kém Hoắc tổng, nhưng vẫn có thể chiếm được nửa thị trường ma túy kiểu mới dưới mí mắt mấy người, chắc chắn cũng có chỗ hơn người, chỉ cần ông ấy chịu nhượng bộ, dù muốn mấy người vẫn cướp được thị trường này. Nếu quản trị Thái phát các người giết ái tướng dưới tay ông ấy, chị cảm thấy quản trị Thái đồng ý tiếp tục hợp tác sao?”

      Ngô Man Man vẫn nhìn .

      Lộ Miểu cũng nhiều, tuy bình tĩnh đối diện với co ta, nhưng trong tay thấm đẫm mồ hôi, trong lòng rất hoảng, lời này của mình có hại Kiều Trạch hay , biết trong lúc tranh thủ thể này, có thể đẩy Kiều Trạch vào sâu chỗ nguy hiểm .

      Chuyện tối nay ràng quá kì lạ, nhưng trước mắt có thời gian cũng còn con đường nào để giải thích, biết đêm nay mình trốn thoát, nhưng thể hít thứ bột trắng này được, ít nhất phải tranh thủ được cơ hội gặp “Hoắc tổng”, cho dù chỉ là manh mối.

      Ngô Man Man nhìn chằm chằm lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Được.”

      Lộ Miểu cũng nhiều lời, nhanh chóng cầm bật lửa và ống hút lên, kiềm chế để tay run, hay để lộ ra vẻ căng thẳng chột dạ nào.

      Làn khói trắng chứa chất độc theo ống hút chậm rãi tiến vào xoang mũi , dọc theo khí quản từng bước tiến vào phổi, trong nháy mắt đó Lộ Miểu nhớ đến Kiều Trạch, nhân lúc ho khan mà nước mắt xối xả trào ra, trong lòng rất khó chịu, thậm chí là tuyệt vọng, nhưng còn lựa chọn nào khác, súng của bọn chúng vẫn còn ở nơi trông thấy, chĩa vào sau gáy .

      Tanh tưởi, buồn nôn, ghê tởm, chóng mặt, mắc ói… Đủ kiểu khó chịu theo ma túy ập đến, Lộ Miểu ném ống hút, ôm bàn nôn như muốn nôn cả dạ dày ra, trái tim cũng muốn thoát ra khỏi lòng ngực, bốn phía kịch liệt lắc lư, mặt mũi ai ai cũng giống nhau, trong cơn hốt hoảng dường như trông thấy Kiều Trạch đá cửa xông vào.

      Kiều Trạch cầm súng trong tay, gần như đá văng cửa ra, cầm súng bắn bậy vào phòng, mặt lạnh lùng vừa vừa nổ súng, đám người Ngô Man Man hoảng sợ theo bản năng ôm đầu né tránh.

      hề dừng bước mà tới trước bàn, tay kéo lấy Lộ Miểu lên, ôm vào lòng.

      Bảo vệ của Ngô Man Man phản ứng lại trước, đám rút súng ra, lên nòng, họng chĩa về phía Kiều Trạch.

      Ngô Man Man cũng ngồi dậy, thần hồn chưa định nhìn Kiều Trạch, ta chưa từng thấy Kiều Trạch như thế bao giờ, sắc mặt sa sầm lạnh lẽo, đôi mắc sắc bén tàn nhẫn, như muốn xé nát ta ra.

      Ngô à, tôi cho rằng mình hợp tác với người thông minh, nhưng ra lại là hai phế vật bị kẻ khác lợi dụng.”

      “Nếu ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất đều có, vậy coi như hợp tác chấm dứt.”

      “Người của tôi tôi dẫn .”

      “Nếu còn khăng khăng nhận định tôi là cảnh sát …”

      ném súng cái “cộp” xuống bàn, “Súng tôi ném ở đó, có bản lĩnh cứ dứt khoát bắn tôi phát !”

      Đỡ lấy cơ thể Lộ Miểu, thẳng lưng bước về phía cửa, nhịp chân vẫn luôn vững vàng mạnh mẽ.

      Ngô Man Man cầm lấy sũng, nòng súng nhắm vào tấm lưng , bàn tay cầm súng lúc lỏng lúc chặt, siết chặt lại buông lỏng, trước sau dám bóp cò.

      Kiều Trạch đưa Lộ Miểu ra cửa, đến giây cũng dám chậm trễ nhiều, trực tiếp đẩy người vào xe, cho xe chạy đến khách sạn gần đó nhất, dọc đường tay run lên, gần như giữ được vô lăng.

      Từ lúc Thẩm Ngộ mượn danh nghĩa truy nã nghi phạm giả danh cảnh sát để thông báo cho , gần như lấy tốc độ nhanh nhất từ biệt thự của Thương Kỳ chạy đến đây, đường ngừng gọi cho Lộ Miểu, nhưng đến cuộc cũng kết nối được, điện thoại của ở ngoài vùng phủ sóng, giống như lúc núi, phải do vấn đề ở khu vực này, mà là bị người ta lắp đặt thiết bị chặn tín hiệu.

      dùng hết tốc độ chạy đến, nhưng ngờ, mình vẫn đến muộn bước.

      Bây giờ ý thức hỗn loạn, từ lúc lên xe liền nằm sấp ghế, tùy tiện kéo lấy quần áo, che miệng ngừng nôn, vừa nôn vừa khóc, nhìn vô cùng thảm hại.

      Xe nhanh chóng dừng trước khách sạn, thậm chí Kiều Trạch còn chưa đợi xe dừng ổn định kéo người xuống xe, đặt phòng, đẩy vào phòng tắm, mở nước nóng dội xuống từ đỉnh đầu , dòng nước làm cơ thể ướt sũng, thế nhưng để ý, chỉ liên tục gọi tên “Miểu ngốc” “Miểu ngốc”, từ trước đến nay chưa bao giờ bị hoảng loạn bao phủ lấy như bây giờ.

      Lộ Miểu căn bản biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cả người khó chịu muốn chết, lại thể khó chịu thế nào, người ngừng nôn khan, vừa nôn vừa khóc.

      Kiều Trạch tắt nước nóng, cầm lấy mấy chai nước, vặn mở nắp chai rồi nhét vào miệng , dốc đổ nước vào trong miệng .

      muốn uống, bóp chặt hai má ép phải uống cho hết, trút hết chai này đến chai khác.

      Chất độc chảy vào cơ thể , trừ mượn biện pháp đẩy nhanh quá trình trao đổi chất trong cơ thể , bài tiết chất độc ra ngoài cơ thể còn cách nào khác.
      Snow thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 89

      Lộ Miểu trằn trọc cả nửa đêm, rạng sáng hôm sau mới ngủ được.

      Bất kể là cơ thể hay là tâm lí, đều có phản ứng dữ dội với chất gây nghiện, nôn đến mức cả người xanh lét.

      Kiều Trạch ôm chặt , cả đêm hề chợp mắt, vừa nhắm mắt lại là trong đầu lại lên hình ảnh lúc vọt vào văn phòng, mình ôm bàn thảm hại nôn khan, còn những kẻ khác lại vây xung quanh nhìn . Gân xanh cánh tay hằn lên, lại phải cố sức nén xuống.


      Sáng hôm sau khi tỉnh lại, tinh thần của rất tệ, thậm chí còn trốn tránh ánh mắt .

      Lộ Miểu biết phải đối diện với Kiều Trạch thế nào, tất cả bất kham và thảm hại đều bày ra trước mặt rồi.

      Lúc mở mắt trông thấy , theo bản năng cụp mắt xuống.

      “Em xin lỗi.” Rất tự nhiên buột miệng ba từ này, vì tối hôm qua khóc lóc ói mửa quá mức nên giọng khàn.

      Kiều Trạch nghẹn ngào, theo bản năng ôm chặt thêm, cúi đầu hôn lên trán .

      xin lỗi mới đúng.” , giọng luôn ràng của lúc này khàn kì lạ, tay vuốt khẽ lên tóc như an ủi, ngoài câu “xin lỗi” ra, biết nên gì.

      Cả đêm nghĩ, vì sao đoán sớm có người giả cảnh sát, vì sao đến sớm hơn, cho dù chỉ cần sớm hai phút thôi, cũng phải thành ra…

      Tay đặt eo siết chặt, khó mà kiềm chế cúi đầu hôn lên trán , “Hôm nay khá hơn chút nào chưa?”

      Lộ Miểu gật đầu, gì.

      cúi đầu hôn , nụ hôn nhàng, “Miểu ngốc, tôi xin lỗi, tối qua tôi nên đến sớm hơn…” nửa, cổ họng như mắc nghẹn thứ gì đó, có cách nào hết câu được nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy , từng chút từng chút hôn .

      Lộ Miểu cảm giác được cảm xúc lên xuống của rất , lòng liền mềm .

      “Em sao mà.” cúi đầu , nhìn thẳng vào mắt , “Em nhất định cai.”

      Kiều Trạch nhìn chằm chằm lúc, rồi gật đầu: “Ừ.”

      Tay nhàng đỡ lấy gáy , ôm sát người vào lòng, cằm khẽ đặt lên trán , trừ việc trao chiếc ôm dày, trước mắt làm gì được.

      Giữa trưa đưa về nhà, thuận tiện cuốn gói đem bộ quần áo ướt sũng của luôn.

      Tối qua luống cuống giúp lau mồ hôi, quần áo bị cởi ra ném sàn chưa kịp dọn, trước khi về mới tìm túi to nhét quần áo vào đó rồi đem về.

      Về đến nhà, Kiều Trạch nấu cơm cho , Lộ Miểu cầm quần áo ướt tắm.

      Trước khi để quần áo vào máy giặt, theo thói quen Lộ Miểu thọc tay vào túi áo quần, lật xem trong túi có thứ đồ nào cứng hay .

      Lúc sờ vào túi áo khoác mặc hôm qua đầu ngón tay chạm phải túi nhựa mềm, bèn lôi nó ra, chính là túi bột tối qua nmm ném cho . ta chỉ đổ ra ít, trong túi vẫn còn lại chút, tối qua lúc khó chịu gục ngã xuống theo bản năng vớ bậy đồ đạc nhét vào túi.

      Lúc đó còn lại tia tỉnh táo, trong tiềm thức vẫn muốn cầm về xem xét thành phần và độ tinh khiết, với khả năng cai thuốc, đó phải là vị thuốc phiện mà quen thuộc.

      Hồi sáng tỉnh dậy nhớ ra, bây giờ nhìn thứ đồ trong tay, loại bột trắng mịn như sinh ra từ bàn tay, khiến ngực như có kiến cắn vào. Cả người lại bắt đầu khó chịu, nhưng thể thoải mái ở chỗ nào, tay run run muốn mở túi ra, nhưng rồi giữa chừng lại như bị phỏng tay, bèn vội vàng ném thứ đồ đó , cả người thất tha thất thểu bước lùi về sau, đụng vào máy giặt, tiếng động vang lên làm kinh động đến Kiều Trạch ở trong phòng bếp.

      Tim rơi xuống, ném thứ đồ trong tay , nhanh chóng sải bước ra khỏi bếp. Trông thấy dựa lưng vào máy giặt, hai tay giữ chặt lấy máy giặt, ánh mắt cũng dán chặt vào túi đồ nằm sàn nhà, nhìn như mãnh thú, vẻ mặt hoảng , sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người, từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trán, khóe miệng cũng run run, cả người run bắn lên, nước mắt vòng quanh nhưng chảy xuống, cả người nhìn vừa bối rối lại đầy sợ hãi.

      “Lộ Miểu.” về phía , ôm vào lòng.

      run rẩy lẩy bẩy, hai tay nhanh chóng giơ lên ôm lấy đầu.

      “Miểu ngốc, Miểu ngốc…” vội vã gọi tên , kéo tay xuống, côm chặt, cho cử động.

      run lẩy bẩy, hơi dựa vào , “Em… Em sao…” Ngay cả giọng cũng đứt quãng, người vô cùng khó chịu, muốn đẩy ra quay về phòng. Nhưng lại ôm chặt để , cho mình, luôn miệng dịu dàng gọi tên bên tai, chuyển sang đề tài khác, cùng chuyện, cố gắng bình ổn giọng của mình.

      từ từ bình tĩnh lại, ôm ngồi sô pha, nhưng dám buông dù chỉ giây, chỉ để nằm yên trong vòng tay, ôm lấy để lộn xộn.

      Lộ Miểu muốn để chứng kiến dáng vẻ khổ sở của mình như thế, cả gương mặt gần như chôn trong vòm ngực , tóc rối tung lên, che vẻ mặt.

      Kiều Trạch giơ tay tính gạt tóc ra, nhưng lại giữ lấy tay .

      “Đừng.” Trong giọng mơ hồ có tiếng khóc nức nở.

      Kiều Trạch gạt tóc ra nữa, cúi đầu hôn lên mái tóc.

      “Miểu ngốc, dù em có thành ra thế nào, cũng chỉ cần em.”

      Lộ Miểu gì, cả người dựa vào lòng nhúc nhích.

      gì tiếp nữa, chỉ vỗ lên lưng , hỏi: “Miểu ngốc, em xem, sau này chúng ta nên sinh con hay con trai đây?”

      “Đôi khi tôi nghĩ, bằng sinh con trai , dù tôi có mặt bên cạnh vẫn có người bảo vệ tốt cho em.”

      “Nhưng rồi ngẫm lại, lại cảm thấy có khi con khá hơn.”

      cúi đầu nhìn : “Muốn con thế nào? Ngơ ngác ngoan ngoãn như em?”

      Cuối cùng cũng đáp lại, giọng rầu rĩ: “Có mới ngơ ngác.”

      Tuy có vẻ yếu ớt, nhưng vẫn là Lộ Miểu mà quen thuộc.

      gạt tóc ra hai bên, chống cự nữa.

      cúi đầu hôn : “Miểu ngốc, đợi vụ án này kết thúc, chúng ta kết hôn ngay nhé, được ?”

      Lộ Miểu chần chừ hồi, rồi gật đầu.

      ôm chặt : “Sau khi kết hôn, chúng ta làm kỳ nghỉ dài, đến lúc đó khắp trái đất, chỉ hai người chúng ta mà thôi, cần ai khác cả.”

      cúi đầu nhìn : “Em muốn đến nơi nào?”

      Lộ Miểu chẳng biết gì, chưa từng nghĩ xem mình muốn đâu.

      sao, chúng ta có thể từ từ chọn.” cầm lấy điện thoại, bật app du lịch lên, cùng xem với .

      Lộ Miểu nhìn tay trượt từng tấm , vô cùng kiên nhẫn, mỗi nơi đều kiên nhẫn giới thiệu cho , từ khí hậu đến địa lí văn hóa, cùng với đầy chấn động về nơi từng qua như thế nào.

      Giọng trước sau luôn trầm thấp dịu dàng, như vỗ về lòng ai. Trong tiếng dịu dàng của , từ từ chìm vào giấc ngủ.

      cúi đầu nhìn , ngủ rất bình thản, vẻ mặt có nhiều đau khổ.

      Khẩu khí bị đè nén ở ngực lúc này cuối cùng có thể nhàng thở ra, cúi đầu hôn lên môi , rồi nhìn về túi bột vừa nãy ném lên sàn.

      liệu có phải tối qua bị bắt hít thứ này , từ phản ứng của mà nhìn, có lẽ gần như thế.

      Kiều Trạch đóng chặt hai mắt, gắng đè ép toàn bộ cảm xúc xuống, lúc này mới từ từ mở mắt ra, cúi đầu nhìn Lộ Miểu ngủ say, nhàng buông ra, để nằm thẳng sô pha, kéo chăn đắp cho , lúc này mới đứng dậy nhặt túi đồ kia lên.

      Ngón tay chạm vào thử nếm, nếm thấy mùi vẹ quen thuộc, bất giác nhíu mày, quay đầu nhìn Lộ Miểu cái.

      Phản ứng với ma túy của cũng quá mãnh liệt, là do kiềm chế hay phải ma túy phát tác mạnh. Bình thường rất nhẫn nại, cũng kiềm chế quá mức, thể nào phán đoán được gì từ phản ứng của , rốt cuộc lúc đó đón nhận đau khổ thế nào.

      cũng đoán được đây là thứ thuốc gì.

      Kiều Trạch lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Kiều, để cậu ta đến đây chuyến.

      nhờ cậu ta cầm túi ma túy giám định thành phần và độ tinh khiết.

      Đến chiều Thẩm Kiều nhắn tin lại cho Kiều Trạch, chỉ có mấy chữ, “Ma túy giả.”

      Phía sau còn đính kèm tin nhắn, là bảng giám định thành phần, có thuốc, nhưng có thành phần ma túy quen thuộc.

      Lúc đó Kiều Trạch cùng Lộ Miểu ngồi sô pha đọc sách, lúc thấy tin nhắn bật dậy nhanh như chớp, nhìn Lộ Miểu cái.

      Nghỉ ngơi buổi sáng để cho Lộ Miểu xốc lại tinh thần, giờ bị nhìn lại có chút hoảng hốt.

      “Sao thế?” hỏi, từ từ ngồi dậy, căng thẳng nhìn về phía .

      Kiều Trạch lắc đầu: “ có gì.”

      Người đứng lên, tay kéo lấy ngồi dậy.

      “Chúng ta đến bệnh viện chuyến.”

      Kiều Trạch đưa Lộ Miểu làm xét nghiệm máu và nước tiểu, kết quả kiểm tra cho thấy, toàn bộ đều tính, có ma túy.

      Lúc nhận được kết quả xét nghiệm cổ họng Kiều Trạch cứ lên xuống, rồi đột ngột xoay người ôm Lộ Miểu vào lòng, ôm rất chặt, gần như thể cử động.

      Lộ Miểu cũng biết xảy ra chuyện gì, muốn nhúc nhích cũng được, chỉ có thể để mặc ôm chặt.

      “Miểu ngốc à, ma túy tối qua là giả.” nhìn , “Hoặc là nmm chỉ thử, hoặc có người thầm đánh tráo ma túy.”

      Đột nhiên nhớ lại tối hôm vây bắt đạo diễn Giải, cậu thanh niên dáng người cao bị thương đào thoát đó.

      Lộ Miểu chú ý đến thần sắc trong mắt , sửng sốt cả người, ngẩn ngơ nhìn Kiều Trạch.

      “Miểu ngốc, em trúng ma túy!” nhìn , gằn từng chữ, “Ma túy là giả, em hít ma túy.”

      “Nhưng….” Nhưng vẫn còn hoảng sợ, phản ứng cơ thể đều là chân , khó chịu.
      Snow thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 90

      “Nhưng…” Lộ Miểu vẫn hoảng hốt, phản ứng cơ thể của rất chân , khó chịu. Thậm chí lo nghĩ liệu có phải do Kiều Trạch muốn để bớt buồn, nên mới thông đồng với bác sĩ tạo bản báo cáo xét nghiệm giả hay , đây là chuyện Kiều Trạch hoàn toàn có thể làm được.

      “Lộ Miểu, nếu em dính phải ma túy, cũng buộc em phải cai nghiện, chứ phải dùng cái cách giấu đầu hở đuôi này để làm em yên lòng.”

      Như nhìn thấu tâm tư của , Kiều Trạch nhìn từ tốn, vươn tay ra kéo vào lòng.

      “Miểu ngốc, dù ông trời có quên lãng em nhiều năm như thế, vẫn hai lần quan tâm em.”

      Cúi đầu hôn : “Tin tôi, nhé?”

      Lộ Miểu ngập ngừng, rồi gật đầu.

      Kiều Trạch dẫn tìm bác sĩ, hỏi nguyên nhân.

      Bác sĩ là người Thẩm Kiều giới thiệu, cũng quen biết Kiều Trạch, nghe kể qua về tình hình Lộ Miểu xong, chỉ là hậu quả của việc ảnh hưởng bởi thuốc và tâm lí.

      Biểu triệu chứng hít phải ma túy giả của lúc ấy, ngoài ảnh hưởng của đủ loại thuốc trộn lẫn ra, còn có phần có thể do tâm lí ảnh hưởng. luôn bài xích kháng cự cách cực đoan với chuyện hít ma túy, khiến nảy sinh phản ứng bài trừ mãnh liệt như thế.

      Giữa chừng có cuộc gọi đến điện thoại Lộ Miểu, ra ngoài nghe máy.

      Bác sĩ đưa mắt nhìn về phía cửa, đè thấp giọng xuống, hỏi Kiều Trạch: “Phản ứng bài trừ của cơ thể ấy có chỗ khác với người thường, bình thường mà hẳn có phản ứng dữ dội đến thế. Có phải trước đây ấy từng chịu tổn thương giống thế hay có bóng ma tâm lí gì ?”

      Bất giác Kiều Trạch nhìn Lộ Miểu ở bên ngoài, lắc đầu: “Tôi cũng .”

      Bác sĩ thở dài: “Để ý đến mặt này của ấy nhiều hơn nữa , ràng ấy cho thấy nguyên nhân vì tâm lí.”

      Kiều Trạch gật đầu.

      Trò chuyện thêm lát, dẫn Lộ Miểu về trước, trực tiếp về bên nhà , thuận đường cũng đón Lộ Bảo về.

      Chuyện này xảy ra, lo chỉ có mình, tuy chỉ là hồi sợ bóng sợ gió, nhưng nghĩ đến vẫn đáng sợ.

      Vừa về đến nhà, Lộ Miểu lập tức tìm thức ăn cho Lộ Bảo.

      Kiều Trạch nhìn ngồi xổm đất đút Lộ Bảo ăn, lại nhớ đến vấn đề mà bác sĩ lúc nãy, nhìn chằm chằm bóng lưng hồi rồi ngồi xuống cạnh , lấy ít thức ăn trong bát ném cho Lộ Bảo, rồi lúc này mới quay đầu sang nhìn .

      “Lộ Miểu, phải trước kia em cũng bị người ta ép hít ma túy đấy chứ?”

      Lộ Miểu dừng tay, rũ mắt xuống, gật đầu: “Ừm.”

      Kiều Trạch: “Có hít ?”

      Lộ Miểu lắc đầu: “ có.”

      Im lặng lát mới thấp giọng : “Người đó bắt chéo hai tay em ra sau lưng, lấy thứ kia ra bắt em hít, lúc đó có em trai em ở đấy nữa, thứ kia bị em ấy cướp mất. Lúc đó em ấy cũng vừa bị ép phải hít xong, giật lấy rồi hít hơi lớn ngay trước mặt em. Hít xong rồi tình trạng em ấy rất tệ, cứ nôn mãi, đồng tử rời rạc…”

      hít mũi: “Tối hôm ấy lúc em vừa chạm vào thứ đó vô cùng khó chịu, tuy ta bị ma túy khống chế đến mức thần trí , nhưng vẫn cố chấp đỡ tia lí trí cuối cùng, có chết cũng để em chạm vào, em lại…”

      thêm gì nữa, cũng khóc lóc, chỉ vô cùng bình tĩnh.

      Kiều Trạch nhìn lúc: “Người đó là ai?”

      người… thích em, tên ta là Nhậm Vũ.” Lộ Miểu dừng lại, “Là ông chủ tiệm cơm mà em trai làm thêm, có lẽ là tay buôn ma túy. Có lần tìm em trai em đụng phải ta. Em biết vì sao ta lại thích em, lúc nào cũng muốn thành đôi với em. Lúc đó em mới học cấp hai, dám đương, cũng rất sợ ta nên muốn. Vừa hay lúc đó quan hệ giữa Trương Khởi với em trai em rất tốt, ta lại là tên lưu manh thích theo đuổi nữ sinh ngừng, cũng hiểu vì sao lại chặn trước cổng trường bọn em, muốn theo đuổi em, chung là làm chuyện rối tung lên đồn thổi bậy bạ rơi vào tay ta, sau đó ta liền…”

      “Dù sao … cũng kì lạ, có vài người vừa thích , bên lại gây rối , thậm chí còn hủy hoại và cả gia đình chỉ để chứng minh quan tâm của mình.” nhìn , “Nên đôi lúc căn bản em biết vì sao người khác phải thích em, em rất sợ mà cũng rất ghét người khác thích em, em luôn biết sau khi được người ta thích liệu có xảy ra chuyện gì .”

      Kiều Trạch nhớ lại lần đầu tiên hôn , đừng thích .

      “Bây giờ gã ta ở đâu?” hỏi.

      Lộ Miểu lắc đầu: “Em biết. Sau đêm hôm đó, ta với em trai em liền mất tích, em biết rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì, em bất tỉnh, lúc tỉnh lại nằm trong bệnh viện rồi.”

      Kiều Trạch: “Trước khi em bất tỉnh xảy ra chuyện gì?”

      Lộ Miểu ngập ngừng: “Người đó rất tức giận, ép em làm số chuyện em muốn làm, lấy em trai ra uy hiếp em các kiểu.”

      rất sơ sài, muốn nhớ lại nhiều.

      Kiều Trạch cũng ép : “Lúc ấy báo cảnh sát sao?”

      “Lúc đó điện thoại bị cướp, vừa lúc trước đó em với trai mới gọi điện xong, chỉ kịp gọi lại cho ấy. Sau đó ấy báo cảnh sát giúp, cũng là ấy giúp xử lí chuyện.”

      Kiều Trạch: “Có ghi lại khẩu cung ?”

      Lộ Miểu gật đầu: “Có ghi rồi. Nhưng lúc đó có tin tức gì, nên em mới muốn làm cảnh sát.”

      “Lúc đó trường học đưa tin rất chậm, cũng vì chuyện đó nên em đặc biệt ghét ma túy với tay buôn. Nhậm Vũ cũng như thế, chạy rồi còn người quan tâm. Em cam lòng, rất muốn đưa người như ta ra trước công lí, nên mới học lại thi vào học viện cảnh sát.”

      Kiều Trạch nhíu mày, trước khi tái bổ nhiệm Lộ Miểu nhờ bên Tiếu Trạm điều tra qua tư liệu về Lộ Miểu, thấy tài liệu nào ghi việc lập hồ sơ báo cảnh sát.

      Ngày hôm sau lại lần nữa tra xét hồ sơ báo án năm đó, kiểm tra được tài liệu báo cảnh sát nào của Lộ Miểu hay Từ Gia Diên, cũng có khẩu cung của Lộ Miểu.

      cách khác, năm đó Từ Gia Diên hề báo cảnh sát.

      Vuốt phẳng trang giấy hồ sơ, Kiều Trạch nghiền ngẫm nguyên do trong đó, ngay cả lúc Thẩm Ngộ vào cũng để ý.

      Hiếm khi Thẩm Ngộ thấy Kiều Trạch thất thần như thế, bước tới gần giơ tay lên quơ quơ trước mặt .

      Kiều Trạch ngước mắt nhìn .

      “Sao thế?” Thẩm Ngộ hỏi, ngồi xuống đối diện, “Lộ Miểu sao chứ?”

      Kiều Trạch lắc đầu: “ ấy sao. Ma túy là giả.”

      Thẩm Ngộ ngạc nhiên nhíu mày.

      Kiều Trạch: “Có người lén đổi.”

      nhìn Thẩm Ngộ: “Còn nhớ cái đêm vây bắt đạo diễn Giải, có thanh niên cao ráo bị thương chạy thoát ?”

      Thẩm Ngộ gật đầu.

      Kiều Trạch mở tập hồ sơ gia đình của Lộ Miểu ra, khi ngón tay lướt đến ba chữ “Lộ Tiểu Thành” đó xoay hồ sơ sang bên Thẩm Ngộ.

      Thẩm Ngộ cúi đầu nhìn, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhìn về phía .

      “Rất có thể cậu ta chính là Lộ Tiểu Thành mất tích nhiều năm.” Kiều Trạch , “Mặt mũi khung xương của cậu ta có chút giống với Lộ Miểu. Gương mặt đó cũng tương xứng với tấm ảnh thẻ trong này.”

      Khép lại tập hồ sơ, nhìn Thẩm Ngộ “Người sắp xếp ván cờ này cho tôi với Lộ Miểu, tiếc giả điều động cảnh sát dụ Thương Kỳ và Ngô Man Man mắc bẫy, ràng là muốn đẩy Lộ Miểu vào chỗ chết, thể nào tồn tại giả thuyết thử Lộ Miểu được. Nhưng đêm đó tôi với mọi người đều ở bên này, còn Lộ Miểu chỉ thân mình chống chọi, trong tình hình như thế, căn bản có ai cứu được ấy, nhưng ma túy vẫn bị đánh tráo, những giấu được Ngô Man Man, mà ngay cả phản ứng sau khi Lộ Miểu hít ma túy cũng lường đến, hiển nhiên phải là người quen của Lộ Miểu.”

      “Tối đó tôi chưa dám xác nhận có phải cậu ta là Lộ Tiểu Thành hay , nhưng bây giờ xem ra là chắc chắn trăm phần trăm. Cậu ta là người của Thương Kỳ và Ngô Man Man, vụ giao dịch lớn như thế cũng để cho cậu ta phụ trách vận chuyển, hiển nhiên rất được coi trọng tín nhiệm, điều này cũng giải thích được việc vì sao cậu ta có thể giấu Ngô Man Man tráo đổi thuốc, mà vẫn khiến Lộ Miểu hiểu lầm là mình hít ma túy.”

      “Nếu đúng là Lộ Tiểu Thành…” Kiều Trạch thở hắt ra, “Có chút khó khăn rồi.”

      dám tưởng tượng nếu Lộ Miểu biết Lộ Tiểu Thành tham gia vào việc buôn bán ma túy này, bị đả kích thế nào, trước khi điều tra ngõ ngách ràng, dám chuyện này cho biết.

      Trước khi điều tra , còn chuyện khác phải làm.

      Nhớ lại hình ảnh tối hôm đó, Lộ Miểu quỳ dưới đất, ôm bàn nôn đến khổ sở khó chịu, còn đám người Ngô Man Man vây xung quanh như xem kịch, đôi mắt từ từ trở nên sẫm màu lạnh lùng.

      Rời khỏi chỗ Thẩm Ngộ, Kiều Trạch trực tiếp đến văn phòng của Thương Kỳ và Ngô Man Man.

      Thương Kỳ được thả, lấy danh nghĩa vì có người giả cảnh sát mà dẫn Thương Kỳ chỉ là do Thẩm Ngộ muốn cứu Kiều Trạch và Lộ Miểu, là muốn đúng lúc thông báo cho Kiều Trạch Lộ Miểu, là mượn điều này thông báo cho Thương Kỳ tin tức, cảnh sát hề được điều động, chính là có người châm ngòi sau lưng đặt bẫy bọn họ.

      Lúc Kiều Trạch đến cầm theo tờ báo đưa tin việc có người giả cảnh sát gây náo loạn ở hội sở Vị Mã Hà, xông thẳng vào văn phòng của hai người, “bộp” tiếng ném báo lên bàn Thương Kỳ, hai tay chống bàn, lạnh mặt nhìn Thương Kỳ: “Tổng giám đốc Thương, giải thích chút sao?”

      “Là tự các người giao dịch ma túy, rồi tìm người đóng giả cảnh sát bắt người của mình, sau đó ép người phụ nữ của tôi hít ma túy để chứng minh ấy phải cảnh sát, các người chơi trò gì thế?”

      “Muốn mượn ấy khống chế tôi cứ thẳng, mẹ kiếp chơi ngầm tôi trò [bad word] gì?”

      Sắc mặt Thương Kỳ có chút xấu hổ, khi bị bắt vào cục ta cũng mới biết mình bị Hoàng Giai Ngâm gài bẫy, chủ ý là do Hoàng Giai Ngâm đưa ra, ta cũng chẳng thể nào nghĩ tới tự ta tìm người đóng giả cảnh sát.

      “Tổng giám đốc Kiều, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi ngờ mình lại bị con đàn bà Hoàng Giai Ngâm kia gài bẫy.” Thương Kỳ trưng ra gương mặt tươi cười .

      Kiều Trạch vạch ra nụ cười: “Hoàng Giai Ngâm hiến kế?”

      Thương Kỳ liên tục gật đầu: “ ta trước kia tên là Giang Hành, là cảnh sát. Làm cái nghề này của chúng ta, kiêng nhất điều gì cũng biết đấy, nhất định phải thử cho .”

      Kiều Trạch vẫn ngoài cười nhưng lòng cười nhìn ta: “Thế tổng giám đốc Thương thử chưa?’

      Thương Kỳ vỗ vai Kiều Trạch, liên tục nhận lỗi: “Tổng giám đốc Kiều, phải với .”

      ta với tôi là Giang Hành, liệu ta có luôn là vì theo đuổi tôi, đến mạng sống ta cũng cần ? Có cho biết, cái chân kia của ta bị tàn tật là do tôi ?” Kiều Trạch nhìn ta, hỏi.

      Thương Kỳ gì.

      Kiều Trạch gỡ tay ta xuống, mắt đối mắt mũi đối mũi với ta: “Tổng giám đốc Thương, nếu người phụ nữ mà thiếu chút nữa bị bố đuổi ra khỏi nhà, rồi còn vì ta mà bị phế mất hai chân, kết quả chớp mắt ta tìm tên mặt trắng khác, xem, liệu có hận người phụ nữ này với tên mặt trắng kia ?”

      Thương Kỳ gật đầu: “Hận!”

      Kiều Trạch: “Có muốn phá hủy ta, khiến ta phải quỳ gối khóc lóc cầu xin , hối hận trước đây mắt bị mù ?”

      Thương Kỳ gì.

      Kiều Trạch nhếch mép, gợi lên nụ cười lạnh, rồi nhanh chóng biến mất.

      “Đến tụi cấp còn hiểu vấn đề, vậy mà mẹ nó toàn bộ các người như lũ ngu, đầu óc vất cho chó gặm cả rồi. Kẻ khác chứ đến lần lần hai, xem, tôi còn muốn làm ăn nữa đây?”

      Thương Kỳ mở miệng nổi.

      Ngón tay Kiều Trạch chỉ lên mặt bàn, xoay người nhìn ta: “Tổng giám đốc Thương, biết tôi là Giang Hành, tôi cũng có gì giấu diếm nữa.”

      chỉ vào tai mình: “Biết sao lại bị thương ? Do nổ.”

      “Bố của Hoàng Giai Ngâm, Hoàng Thường dùng thuốc nổ.”

      “Nhất định ta dám cho biết, bố ta chèn ép sỉ nhục em chúng tôi vì ông ta bán mạng thế nào đâu nhỉ?”

      Thương Kỳ nhìn .

      “Biết vì sao tôi phải đến cậy nhờ quản trị Thái ? Vì sao phải hợp tác với ?” Bỗng Kiều Trạch cười, “Trả thù. Chỉ cần tôi còn sống ngày, nhất định phải diệt trừ tận gốc thế lực của Hoàng Thường, để ông ta như chó, quỳ trước mặt tôi.”

      “Theo tôi được biết, tổng giám đốc Thương với Hoàng Thường cũng hòa hợp cho lắm? Trước kia Hoàng Thường ít lần tìm tôi thương lượng xem phải chặt đứt thế lực của tổng giám đốc Thương từ chỗ Hoắc tổng như thế nào.” Kiều Trạch nghiêng người nhìn , “Tổng giám đốc Thương, có hứng thú , chúng ta cùng thử xem chặt đứt thế lực của Hoàng Thường bên chỗ Hoắc tổng đó như thế nào?”
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :