1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện Đại] SỐNG LẠI BẢO VỆ HẠNH PHÚC

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 20: Cởi bỏ khúc mắc

      Editor: demcodon


      Cùng lúc khốn đốn Tiểu Hoa đột nhiên trong đầu sáng ngời, mình bây giờ phải rất luống cuống cần ba bảo vệ ư? Nếu có thể thông qua chuyện này làm cho ba lo lắng cho mình và tiểu Hổ từ đó sinh ra ý chí muốn sống, như vậy cho dù bị nhiều người hiểu lầm thế nào? Càng nghĩ như vậy Tiểu Hoa bày tỏ càng luống cuống...

      Ba Giang nhìn ra Tiểu Hoa thích hợp vội vàng hỏi: "Tiểu Hoa, con giận? cần phải đau buồn vì mấy câu khốn kiếp của con đâu, con cũng biết được con chẳng qua là cứu người, cái này là đủ rồi, cho nên đừng đau buồn nữa được chứ? Ba bảo vệ con."

      Tiểu Hoa dựa vào trong lòng ba Giang thất bại : "Vậy khi ba mất con nên làm cái gì bây giờ? Con lại có làm chuyện gì sai, vì sao mọi người phải nhìn con như vậy? Cứu người là sai sao?"

      "Cứu người có sai! Tiểu Hoa của chúng ta lợi hại nhất, đừng lo lắng, ba xử lý tốt cho con." Ba Giang vuốt tóc Tiểu Hoa .

      Tiểu Hoa nức nở : " tốt! Ba, cảm giác được người bảo vệ tốt! Chỉ cần ba vẫn đứng ở bên cạnh con con cảm thấy mệt, cũng cảm thấy oan ức. Cho nên ba ơi, Tiểu Hoa cố gắng cố gắng giúp ba chữa bệnh, nấu cơm, nấu thuốc, ba cũng phải cố gắng sống tốt ở bên cạnh Tiểu Hoa có được ?"

      "Tiểu Hoa rất muốn ba đứng ở bên cạnh con hả? Cho dù ba cái gì cũng làm được, Tiểu Hoa cũng muốn?" Ba Giang hỏi.

      Tiểu Hoa dùng sức gật đầu cái : "Muốn! Chỉ cần ba còn sống, Tiểu Hoa chính là người có ba, cho dù có người bắt nạt, cho dù bị oan ức, chỉ cần ba còn sống Tiểu Hoa có thể chống đỡ được. Ba ơi, Tiểu Hoa chỉ có ba và tiểu Hổ là 2 người thân, ba đừng rời khỏi chúng con có được ?"

      Ba Giang chẳng qua là vuốt tóc Tiểu Hoa lại gì, Tiểu Hoa tiếp tục : "Ba ơi, con dạy dỗ tiểu Hổ tốt, ba xem nó bây giờ cũng giống như đứa , nghe lời như vậy cũng quấy rối. Trước kia khi đến chỗ ông nội Lưu học võ nó còn hỏi con, có phải muốn bỏ nó hay ? Con rất đau buồn, em trai của con sao lại như vậy... Ba ơi, ba đừng rời khỏi chúng con có được ? Chúng con cũng ngoan... ngoan..."

      chuyện lâu, khi đến lúc Tiểu Hoa muốn tuyệt vọng đột nhiên nghe được tiếng "Được."

      Tiểu Hoa ngẩng đầu, hai mắt thấm đẫm nước mắt trong suốt nhìn ba Giang. Ba Giang tiếp tục : "Ba cố gắng chăm sóc cơ thể tốt, cố gắng ở bên cạnh các con, con cứ yên tâm !"

      Hai ba con cứ như thế ôm đầu mà khóc, ai cũng có nhắc lại chuyện trước đây của ba Giang.

      Ngày hôm sau, buổi sáng lúc Tiểu Hoa và tiểu Hổ chạy bộ ba Giang chủ động gia nhập, còn năn nỉ tiểu Hổ dạy ông đánh Thái cực. Tiểu Hoa ở bên nhìn động tác ngốc của ba Giang cười híp mắt. Thầm nghĩ: ‘như vậy rất tốt phải sao?’

      Tiếp theo chuyện Tiểu Hoa cứu người, sau khi được bộ đội điều tra gióng trống khua chiêng tặng thưởng cờ cho Tiểu Hoa, hơn nữa ở trước mặt tất cả người trong thôn giảng giải kiến thức cấp cứu sau khi chết đuối. demcodon-lqd Nghi ngờ của mọi người bị vạch trần rối rít khen ngợi ba Giang nuôi được đứa con giỏi, ngay cả bà cũng đến xin lỗi, tất cả coi như là tất cả đều vui vẻ.

      * * *
      tuần lễ sau, Lâm Hạo Hiên xuất viện mang theo chiến hữu của đến nhà Tiểu Hoa, bày tỏ cảm ơn Tiểu Hoa.

      " cần đâu trai! về sau chỉ cần nhớ , cứu người là dưới tình huống mình có đủ khả năng mới cứu. Nếu ngay cả an toàn của mình cũng có thể bảo đảm vậy là cứu người hay là tự sát vậy?" Tiểu Hoa cười nhạo , coi như là trả thù chuyện mình trong khoảng thời gian này bị người coi thường.

      Lâm Hạo Hiên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng : "Em tức giận hả Tiểu Hoa?"

      "Em đương nhiên tức giận! có biết bởi vì mà danh dự của em bị tổn thất bao nhiêu hay ?" Tiểu Hoa trừng mắt nhìn .

      Sắc mặt của Lâm Hạo Hiên đỏ bừng lên cũng có chút ngượng ngùng, trong trí nhớ xác có bị cái gì đó rất mềm rất mềm đụng vào môi mình. Sau đó mới lại biết được đó là Tiểu Hoa làm hô hấp nhân tạo cho mình. Lâm Hạo Hiên đột nhiên đứng thẳng, nâng tay lên kính chào Tiểu Hoa theo kiểu của quân đội, sau đó : "Bạn học Giang Tiểu Hoa, bạn có ân cứu mạng tôi, tôi suốt đời khó quên, về sau có cần giúp đỡ ở chỗ tôi mời bạn cần khách khí."

      "Hừ! Ngay cả tên của ân nhân cứu mạng cũng biết ràng còn muốn báo ân!" Tiểu Hổ đột nhiên : "Chị của em ràng bây giờ gọi là Giang Hiểu Hoa, hiểu trong xuân miên bất giác hiểu*, hoa trong hoa , Tiểu Hoa là tên gọi thân mật của chị."

      (*Hiểu: có nghĩa là trời sáng. Xuân miên bất giác hiểu: có nghĩa là say sưa giấc xuân biết trời sáng.)

      "A, xin lỗi, sai rồi!" Lâm Hạo Hiên đúng là biết chuyện này, vội xin lỗi.

      Tiểu Hoa nhìn thấy bộ dáng này của có chút mềm lòng, thở dài hơi : "Thôi, dù sao người có việc gì, em cũng trách ."

      "Em trách là tốt rồi, đây là chiến hữu của gọi là Cao Giang Cảnh. Ngày đó làm phiền em và chú, lần này là đặc biệt đến cảm ơn với hai người." xong Lâm Hạo Hiên lại nghiêm túc chào ba Giang theo kiểu quân đội, ba Giang vội cần.

      Sau khi đáy lòng buông tia oán giận kia nhà họ Giang rất nhiệt tình chiêu đãi hai người khách. Tiểu Hoa và tiểu Hổ cũng cùng bọn họ chuyện tệ. Tiểu Hoa cũng làm món ngon tiếp đón bọn họ.

      Sau khi ăn xong ba Giang ra ngoài làm người sai vặt, tiểu Hổ quấn quít lấy Lâm Hạo Hiên muốn tỷ thí với . Tiểu Hoa cười : "Bạn học Giang Lâm, chúng ta và bệnh nhân có cái gì có thể thi đấu chứ? Chờ ta khỏe hơn rồi sau."

      Tiểu Hổ cười hì hì rồi đồng ý, ngoan ngoãn ngồi ở bên nghe bọn họ kể chuyện xưa trong quân đội.

      Tiểu Hoa ở bên nhìn nhìn, cũng theo nghe bọn họ kể chuyện xưa, đột nhiên tiểu Hổ : " Hạo Hiên, ngày đó chị của em giúp làm hô hấp nhân tạo mọi người đều 2 người hôn môi, vậy Cao cũng giúp , có phải 2 người cũng hôn môi phải ?"

      Tiểu Hoa đỏ bừng cả khuôn mặt, tát cái lên mông của tiểu Hổ : "Câm miệng, em lời nào cũng có người em câm đâu!"

      Đánh xong tiểu Hổ, Tiểu Hoa nghĩ dù sao mình bị hiểu lầm bọn họ cũng biết, vì thế mắt long lanh có thần nhìn hai người bọn họ, tỏ vẻ mình cũng muốn nghe đáp án.

      "Chuyện đó… Hiểu Hoa… trước! Thời gian còn sớm, bọn nên về đơn vị rồi." Lâm Hạo Hiên đứng lên .

      bên Cao Giang Cảnh cũng gật đầu cái, nhưng mà vẻ mặt của lại trấn định hơn Lâm Hạo Hiên. Nếu phải Tiểu Hoa phát lỗ tai của có chút đỏ lên đúng là cho rằng người rất bình tĩnh đấy!

      * * *
      Kế tiếp chỉ cần tình huống cho phép Lâm Hạo Hiên và Cao Giang Cảnh chạy về nhà của Tiểu Hoa, biết cuối tháng Tiểu Hoa và tiểu Hổ khai giảng nhập học hai người còn có chút lưu luyến đưa bọn họ đến trạm xe. Lúc lên xe Cao Giang Cảnh từ cửa sổ đưa cho Tiểu Hoa cái hộp, là quà tặng. Sau đó đợi Tiểu Hoa có phản ứng bỏ .

      Tiểu Hoa mở ra vừa thấy là cái máy bay dùng vỏ đạn làm thành, dáng vẻ làm rất giống như , Tiểu Hoa còn rất thích. Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ kéo Lâm Hạo Hiên rời cảm thấy rất thú vị.

      Đến huyện, Tiểu Hoa và ba thu dọn đồ đạc trong nhà xong Tiểu Hoa lại cùng ba đến bệnh viện. Bác sĩ vẫn tệ như cũ, chẳng qua là lúc cười trừng mắt nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng cười gật đầu cái.

      Ba Giang bắt đầu từ ngày đó cầu luyện tập buổi sáng cùng Tiểu Hoa và tiểu Hổ vốn có gián đoạn. Mỗi buổi sáng 3 người đều chạy bộ, đánh quyền, đương nhiên tiểu Hổ còn có thêm vào huấn luyện. Tiểu Hoa đối với tình hình như thế tỏ vẻ rất là hài lòng.

      Bắt đầu trung học phổ thông, Tiểu Hoa nhất định phải đến lớp học thêm buổi tối. Tiểu Hoa rất buồn bực, bởi vì bây giờ học thêm buổi tối dường như đều là học, giảng bài, cho học sinh tự học. Chủ nhiệm lớp trung học phổ thông cho Tiểu Hoa xin phép, có cách nào khác Tiểu Hoa chỉ có thể điều chỉnh thời gian học tập của mình.

      Nhưng mà dù điều chỉnh thế nào Tiểu Hoa vẫn còn có chút thích ứng. Tiểu Hoa cẩn thận tự hỏi kiếp trước làm sao thi đậu tốt nghiệp trung học phổ thông nhưng làm thế nào cũng nghĩ ra. Sau khi ôn tập tất cả bài tập trong sách giáo khoa trung học phổ thông cảm thấy dường như mình còn có thể khống chế, Tiểu Hoa vẫn là quyết định nhảy lớp. Tiểu Hoa đến chỗ chủ nhiệm lớp ngược lại gì thêm, chính là để cho Tiểu Hoa cố gắng trong vòng 1 năm thi qua tất cả bài thi. Năm lớp 11, dựa theo theo lệ thường trước tiên cho mấy người bạn học trước tiên tham gia thi thử tốt nghiệp trung học phổ thông. Chẳng qua là vạn nhất thi đậu, đến lớp 12 bọn họ thi chỉ có thể đối xử như người học bình thường, có chút đặc biệt có hạn chế.

      Tiểu Hoa đồng ý với ba Giang cho ông lấy được thư thông báo trúng tuyển vào trường đại học tốt nhất ở Trung Quốc, cho nên dám dễ dàng thả lỏng. Cho dù thông qua ôn tập, cơ bản nắm giữ kiến thức tương đối tốt nhưng Tiểu Hoa từ đầu tới đuôi còn nghiêm túc làm tất cả bài, cố gắng muốn hiểu chút mỗi kiến thức. Bởi vì toán học, văn học cần phải học thuộc lòng rất nhiều. Tiểu Hoa vốn học tiếng cũng rất tốt, toán học cũng có chút nào buông tay mỗi cái kiến thức, cố gắng học.

      * * *
      Lúc Lâm Hạo Hiên và Cao Giang Cảnh muốn rời khỏi chỗ bộ đội hai người còn đặc biệt trút ra thời gian đến thăm Tiểu Hoa và người nhà của , cũng để thông tin địa chỉ của bọn họ lại, viết thư cho Tiểu Hoa để cho Tiểu Hoa nhớ trả lời, Tiểu Hoa tùy ý gật đầu cái. Kề từ sau khi cứu Lâm Hạo Hiên, Tiểu Hoa vẫn cảm thấy mình báo đáp kiếp trước lần đó bảo vệ mình và từng mang cho mình ấm áp, cảm thấy trả sạch. Đồng ý vì hoàn toàn nghĩ tới khi rời khỏi nhà có tiếp xúc gì nữa, cho nên Tiểu Hoa mang Lâm Hạo Hiên định vị bạn bè có thể chào hỏi.

      "Ba, ba có muốn mua nhà ở Bắc Kinh ?" Sau khi quyết định trước tiên tham gia thi tốt nghiệp trung học phổ thông Tiểu Hoa cũng bắt đầu suy tư con đường tương lai của hai người ba và tiểu Hổ. quyết định nếu ba mình muốn thi đại học tốt nhất chuyến đến Bắc Kinh ắt thể thiếu. Cho nên tiểu Hổ và ba là nhất định phải mang theo, cho nên dứt khoát thừa dịp bây giờ giá nhà tương đối tiện nghi, vẫn là nghĩ biện pháp mua nhà ! Chờ sau khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông kết thúc lúc đó dời hộ khẩu rồi bốc tiểu Hổ và ba cùng lúc đến đó luôn, đến lúc đó tiểu Hổ cũng có thể ở Bắc Kinh nhận dạy dỗ tốt hơn.

      "Được rồi! Chờ các con nghỉ chúng ta Bắc Kinh, ha ha! Ba còn chưa có đến Bắc Kinh đâu!" Ba Giang chút nghĩ ngợi mà đồng ý.

      Cuối kỳ cuộc thi chấm dứt nhận được thư thông báo, Tiểu Hoa và ba còn có tiểu Hổ bước vào cuộc hành trình đến Bắc Kinh của bọn họ.

      * * *
      Trong đại viện quân khu ở Bắc Kinh.

      "Hạo Hiên, nghe đội trưởng của các cháu , lúc đó cháu thiếu chút nữa bỏ mạng cho núi rừng ở đó hả?" Ông nội Lâm nhìn cháu trai hỏi.

      Lâm Hạo Hiên có chút ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu cái : "Lúc cứu đứa chết đuối bị chuột rút." ***************.com-demcodon

      "Còn là bị cứu?" Ông nội Lâm nhíu mày hỏi, kể từ khi biết cháu trai của mình thiếu chút nữa còn, sau khi ông trải qua nhiều cuộc điều tra mới phát người cứu cháu mình chính là cháu của ông già Lý kia.

      Lâm Hạo Hiên ngồi ở bên cạnh ông nội : "Ông nội, kia gọi là Giang Hiểu Hoa, biện pháp cấp cứu kém với bác sĩ chuyên nghiệp là bao nhiêu. Đúng rồi, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cần cháu nhắc tới nhà họ Lý giọng điệu của em ấy đối với cháu tốt. Nếu đến nhà họ Lý còn có thể."

      Ông nội Lâm thở dài hơi nhớ lại : "Ai... năm đó chú Lý cháu xuống nông thôn khi trở về mang theo , hơn nữa đăng ký kết hôn. Chú Lý cháu bởi vì thi lại tốt nghiệp trung học phổ thông lần nữa để thi đậu vào đại học cho nên có chút ngăn cách với kia, kiến thức của hai người cũng khác nhau cho nên bắt đầu ở chung vốn có hòa hợp như trước kia nữa. Bởi vậy chú Lý cháu thường xuyên mượn học tập tránh ở trong trường học. Chú Lý cháu thường xuyên trở về nhà, bà nội Lý cháu cũng rất mất hứng, bởi vì lúc chú Lý cháu kết hôn cũng có báo cho trong nhà biết. Cho nên vốn thái độ đối với kia có gì tốt, chồng về nhà, mẹ chồng thích, cuộc sống của quả tốt, cứ như vậy chống đỡ vài năm. Kết quả chú Lý cháu và dì tiểu Nhã cháu trong lúc học tập chung sinh ra chút tình cảm. Lúc ấy bà nội Lý cháu cũng biết đến, lại giúp đỡ gạt chuyện chú Lý cháu cho kia biết, thậm chí đối có chút khắc nghiệt. Lúc khi phát có ai đứng ở bên cạnh kia, bà nội Lý cháu thô tục có văn hóa, mang ra ngoài chỉ mất mặt, vv... Ông Lý cháu lúc ấy chịu nổi trong nhà thường xuyên hòa thuận cho nên cũng đứng về phía bà nội Lý và chú Lý cháu, kia có ai thân thích lại đưa ra đề nghị ly hôn. Cũng biết nông thôn làm sao lại hạ quyết tâm lớn như vậy, cái gì cũng lấy cái gì cũng muốn mà ly hôn rời khỏi nhà họ Lý."

      "Vậy Giang Hiểu Hoa là?" Lâm Hạo Hiên lại hỏi.

      Ông nội Lâm gật đầu cái tiếp tục : "Hơn 4 năm trước, chú Lý cháu đột nhiên nhận được bức thư chuyển phát, bên trong năm đó kia sau khi ly hôn mang thai. Sau đó lại gả cho người từ vẫn thích , chính là ba của Giang Hiểu Hoa - Giang Đại Sơn. Nhưng là hơn 4 năm trước kia ngoài ý muốn mà qua đời. Viết thư chính là ba của Giang Hiểu Hoa, mình thân mang bệnh nan y thể chăm sóc Giang Hiểu Hoa, để cho nhà họ Lý mang con bé về nhận tổ tông. Chú Lý cháu vốn là đối với mẹ Giang Hiểu Hoa mang áy náy nhiều năm như vậy, vì vậy phải nhận. Nhưng mà đứa kia biết tất cả mọi chuyện, chính là nhận đúng Giang Đại Sơn là ba nó, chết sống cũng theo. ba bị bệnh, con bé muốn chăm sóc ba nuôi nấng em trai, là đứa rất mạnh mẽ. Mấy năm nay ông nội Lý cháu vẫn cho người nhìn con bé, càng xem lại càng an tâm muốn nhận nó. Bất quá theo như lời cháu , ông nhìn phỏng đoán chuyện này cứ treo như vậy!"
      Tôm Thỏ, Nguyên NguyễnPhongVy thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 21: Chuyến Bắc Kinh

      Editor: demcodon


      Tin tức ba Giang muốn dẫn hai đứa đến Bắc Kinh khi tiểu Hổ biết cái miệng của nó đều cười khép lại được vội hỏi đủ thứ. Tiểu Hoa nhìn thấy dáng vẻ này của nó mới cảm thấy có chút dáng vẻ của đứa . Vì thế từ từ kể cho nó nghe ở Bắc Kinh đều có món ăn gì, trò chơi gì vv...

      "Chị, có phải đến Bắc Kinh lên Trường Thành em chính là nam tử hán phải ?" Tiểu Hổ sau khi nghe được Tiểu Hoa 'Bất đáo Trường Thành phi hảo hán'* vội hỏi.

      (*Bất đáo Trường Thành phi hảo hán: có nghĩa là chưa đến Vạn Lý Trường Thành chưa phải là hảo hán.)

      Tiểu Hoa gật đầu cái : "Đúng vậy! Bất quá chị cảm thấy tiểu Hổ của chúng ta đến Trường Thành cũng là nam tử hán đấy!"

      " hả?" Tiểu Hổ vui mừng hỏi.

      Tiểu Hoa vội vàng gật đầu.

      Tiểu Hoa thân thể ba Giang tốt xe lửa thời gian quá dài, vì thế quyết định máy bay. Tiểu Hổ sau khi máy bay vừa cất cánh rất vui vẻ, bị kích động nhìn ngoài cửa sổ, vừa xem còn vừa lại kết quả quan sát của mình cho Tiểu Hoa biết. Máy bay là bay đám mây, bởi vì khắp nơi đều là mảnh trắng xoá.

      Đến Bắc Kinh, ba Giang trước hết tìm khách sạn để cho mọi người nghỉ ngơi chút trước. Tiểu Hoa lúc ở sân bay mua tấm bản đồ, nghiêm túc nghiên cứu có những chỗ nào giống như trong trí nhớ hay .

      * * *
      Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Hoa theo bản đồ giống như người sành sỏi mang tiểu Hổ và ba tham quan, còn chụp hình lại làm kỷ niệm. Tiểu Hoa đột nhiên nghĩ đến về sau người ta hàng năm thường chụp nhiều hình cho đứa để lưu niệm, nhưng mà tiểu Hổ mấy năm nay lại có. Vì vậy bây giờ bận rộn chỉnh sửa các kiểu tạo dáng cho thợ chụp hình chụp cho nó, mình cũng lôi kéo ba Giang chụp ít.

      Sau đó ăn bữa sáng, dạo Cố Cung*. Buổi trưa có để cho ba Giang mang theo bọn họ ăn vịt quay Bắc Kinh, thậm chí còn sai ba Giang thuê máy chụp hình, mua rất nhiều cuộn phim tự mình chụp.

      (*Tử Cấm thành hay còn gọi là Cố Cung theo cách gọi ngày nay: nằm ngay giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh, là cung điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh của Trung Quốc.)

      Bộ dáng tiểu Hổ ăn vịt quay, bộ dáng ba chia vịt quay cho mình. Sau khi ăn xong bộ dáng của mọi người đều ôm bụng nhúc nhích, cùng bộ dáng đầu bếp của tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức vv... Tiểu Hoa đều chụp lưu lại cho bọn họ.

      "Đưa máy chụp hình cho ba , cũng chụp cho con và tiểu Hổ mấy tấm chứ!" Ba Giang nhìn con chụp vất vả vội .

      Tiểu Hoa nghe xong chạy nhanh đến ôm tiểu Hổ, hai người ngồi xuống làm vẻ mặt quái dị để ba chụp hình...

      Buổi chiều bởi vì lo lắng cho thân thể của ba Giang nên mọi người quyết định nghe hát, uống trà. ***************.com-demcodon

      Ngày hôm sau nữa mới mang tiểu Hổ Vạn lý Trường Thành mà nó nhớ mong.

      Liên tục vài ngày Tiểu Hoa chỉ cầu tiểu Hổ mỗi ngày đều phải viết xuống kiến thức và cảm tưởng của mình vào trong quyển nhật ký. Động vật vườn bách thú, khu trò chơi giải trí, còn có các nơi chơi vui vẻ đều làm cho tiểu Hổ lưu luyến thôi. Tiểu Hoa cũng cười vui vẻ.

      Chừng 10 ngày sau, Tiểu Hoa mới mang tiểu Hổ và ba đến trường đại học Bắc Kinh. trước kia mong muốn đến học trường đại học này, trường đại học Bắc Kinh to lớn, vẻ đẹp sâu sắc làm cho ba Giang và tiểu Hổ phải rung động. Ba Giang cho Tiểu Hoa nếu có thể ở trong này học bài như vậy mặc dù là cả đời đều học bài cũng là chuyện rất hạnh phúc. Tiểu Hổ chỉ cảm thấy trường học này giống như vườn hoa, có rừng cây còn có hồ nước rất đẹp, cũng mình cố gắng thi vào trường đại học tốt này.

      Tham quan hết Bắc Đại*, đương nhiên thể thiếu đến trường Thanh Hoa, còn có các trường cao đẳng lớn ở Bắc Kinh. Tiểu Hoa đều dẫn bọn họ nhìn xem, cho tiểu Hổ biết chỉ cần cố gắng là có thể đến nơi đây học. Tiểu Hổ cao hứng gật đầu cái, mình về sau cũng vào trường đại học tốt như vậy.

      (*Bắc Đại: viết tắc của trường Đại học Bắc Kinh.)

      "Ba, nhìn tiểu Hổ vui vẻ như vậy con cảm thấy cũng rất vui vẻ." Buổi tối về khách sạn Tiểu Hoa ôm cánh tay ba Giang .

      Ba Giang vỗ vỗ lên tay : "Con vui vẻ là tốt rồi, nhìn các con vui vẻ ba cũng vui vẻ."

      Tiểu Hoa lấy đầu cọ cọ vào vai ba Giang bên cạnh, trong tay nắm chặt hơn. Tiểu Hổ ở bên nhìn thấy cũng chạy tới bắt lấy cánh tay của ba Giang.

      * * *
      Phòng sách nhà họ Lý.

      "Tìm được bọn họ chưa?" Ông Lý hỏi Lý Hướng Dương.

      Lý Hướng Dương gật đầu cái : "Ngày hôm qua biết được bọn họ đến Bắc Kinh, con cho người thăm dò, ban ngày chơi khắp nơi đến buổi tối mới về khách sạn, trong khách sạn ở Trung Quan Thôn."

      "Bây giờ cũng còn sớm, mang ba chuyến !" Ông Lý dặn dò con .

      Lý Hướng Dương vội kêu tài xế chuẩn bị ra cửa với ba.

      "Hướng Dương, tối rồi hai người còn muốn đâu vậy?" Vợ Lý Hướng Dương tiến lên hỏi.

      Lý Hướng Dương nhìn vợ cái, cười cười an ủi : " ra ngoài bàn chút chuyện, lát em và Minh Ngọc hãy về trước !"

      "Chuyện gì để ban ngày làm mà đợi đến buổi tối mới ra ngoài, con chút hai ba con bọn họ..." Bà Lý cũng có chút bất mãn, vất vả con trai và cháu trai thừa dịp nghỉ trở về thăm mà ông già này...

      "Bà nội! Buổi tối cháu trở về, mấy ngày nay ở lại nhà bà, bà đừng có cho ông nội biết." Lý Minh Ngọc cười .

      Lý Đại Lộ nóng lòng muốn gặp cháu để ý tới vợ lải nhải, câu cũng mà trốn .

      "Hướng Dương, con xem ba con kìa, ông ấy bình thường cứ như vậy, các con trở về trong nhà lạnh lẽo ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy." Bà Lý càng thêm bất mãn.

      Lý Đại Lộ ra cửa quát: "Lý Hướng Dương, con còn lằng nhằng gì thế?"

      Lý Hướng Dương vội vàng cười cười an ủi mẹ mình rồi vội vàng tiến lên chuẩn bị với ba. Hai người ngồi lên xe ra cửa về phía khách sạn chỗ bọn người Tiểu Hoa ở.

      * * *
      Tiểu Hoa tắm rửa xong, chờ khi ba Giang và tiểu Hổ cũng tắm rửa xong cũng lau khô tóc dài qua đầu vai rồi lấy ra kim châm khử độc.

      Tiểu Hổ nhìn hàng châm kia rùng mình cái, nhìn bao nhiêu lần cũng quen. Chị ba ba bị bệnh cho nên phải châm cứu, mỗi lần nhìn thấy người ba ghim nhiều châm như vậy tiểu Hổ cũng cảm thấy rất đau, vẫn muốn Tiểu Hoa chút.

      "Ba, ghim chỗ này có cảm giác ?" Tiểu Hoa vừa ghim vừa hỏi.

      Ba Giang : "Có chút tê."

      "Vậy là tốt rồi, chính là phải có cảm giác. Tiểu Hổ, hôm nay nhật ký viết chưa?" Tiểu Hoa với ba Giang xong với tiểu Hổ.

      "Viết ngay, viết ngay... chị, chị chút !" Tiểu Hổ cười lấy ra quyển nhật ký, còn ngồi bên nhìn tình hình của ba Giang bên này.

      "Đừng chần chừ, chờ ba ghim xong em ở đó viết ... Có người gõ cửa, em mở cửa !" Tiểu Hoa đứng đối diện chuyện với tiểu Hổ đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, dặn dò nó .

      Chỉ chốc lát sau hai ba con Lý Hướng Dương theo tiểu Hổ đến, Tiểu Hoa nhíu mày cái sau đó lắc đầu với ba ý bảo ông cần lộn xộn rồi thở dài hơi : "Tiểu Hổ, rót nước cho khách . Ba, chúng ta tiếp tục."

      Ba con Lý Hướng Dương vừa tiến đến nhìn thấy Tiểu Hoa tập trung ghim châm lên người ba Giang, ánh mắt dư thừa cũng có cho bọn họ, có chút mất mát nhưng cùng lúc lại có chút cảm khái với trấn định tự nhiên của .

      Tiểu Hoa ghim châm xong nhìn chút tay sau đó mới quay lại hỏi: "Hai người có việc gì thế?"

      Lý Đại Lộ nhìn Giang Hiểu Hoa, mặc dù xinh đẹp giống như mẹ nhưng mà so với mẹ lại có vẻ càng thêm hào phóng khéo léo. Con bé còn tuổi như thế cũng xuất sắc như vậy, lòng lại có chút chua xót.

      "Tiểu Hổ, qua phòng chị viết nhật ký , phải ngày mai còn muốn xem kéo cờ* hả? Phải thức dậy rất sớm đó." Tiểu Hoa nhìn bọn họ có trả lời rồi cười với tiểu Hổ.

      (*Nghi thức kéo cờ được tổ chức vào đầu giờ sáng mỗi ngày ở quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh.)

      Tiểu Hổ ra ngoài cũng nữa mà dựa vào cửa nghe hồi, nghe thấy chị dặn ba nên cử động sau đó giúp ba rút châm và tiếng ba chuyện. hồi lâu cảm thấy có gì mới cầm chìa khóa và quyển nhật ký qua phòng kế bên.

      20 phút trôi qua, Tiểu Hoa nhanh nhẹn rút hết châm, sau đó lấy bông gòn nhúng vào cồn nghiêm túc lau qua kim châm lần, lại khử độc cho tất cả kim châm xong mới thả châm lại vào trong bao vải.

      "Ông nhìn cái này vẫn là cần đến bệnh viện lớn kiểm tra chút, để cho Hướng Dương sắp xếp cho mọi người chút, thấy thế nào?" Nhìn thấy Tiểu Hoa giúp ba Giang xong rồi Lý Đại Lộ uống ngụm nước .

      Tiểu Hoa ngồi ở bên cạnh ba Giang : "Cũng tính ngày mai xem kéo cờ xong bệnh viện. Hôm nay liên lạc rồi, ngày mai có ông giáo sư chuyên khoa đến xem bệnh."

      "Khụ khụ... Nếu đến Bắc Kinh rồi sao lại cho cha, về nhà cho biết." Lý Hướng Dương hỏi.

      "Nhà? Ba tôi đúng là tính mua nhà ở Bắc Kinh nhưng mà xác ở nơi nào chúng tôi còn chưa có quyết định." Tiểu Hoa châm chọc cười cười, đến Bắc Kinh nhìn thấy bọn họ mới phát mình bình thản buông lòng xuống, nhưng vẫn còn cảm giác oán hận.

      "Ông ấy là cha ruột của cháu, cháu chính là có thái độ này?" Lý Đại Lộ có chút căm tức nhìn châm chọc mặt cháu , ông cảm thấy rất khó chịu.

      "Tôi biết, ông ấy là cha, đúng vậy cũng chỉ có thể là cha. Ba cháu vĩnh viễn chỉ có ông ấy —— Giang Đại Sơn. Có ơn sinh có ơn nuôi dưỡng, vậy hai người cũng là nghe qua chứ?" Tiểu Hoa cũng có chút căm tức.

      "Cha, chính là cung cấp con tinh trùng, có cảm nhận được gian khổ khi mang nặng đẻ đau sinh ra tôi hay buồn phiền cho cuộc sống khổ sở của tôi? Cứ như vậy mờ mịt tùy tiện ông ấy là cha tôi, tôi hẳn là theo các người về nhà của các người? Nuôi đứa cũng quá dễ dàng nhỉ?" tới đây Tiểu Hoa cầm lấy gói vải bố màu đen dưới gối của ba lấy tiền bên trong ra đưa cho Lý Hướng Dương. Sau đó tiếp tục : "6 vạn năm đó coi như ông cho chúng tôi mượn, bây giờ tôi trả lại tiền gốc lẫn tiền lời cho ông là 10 vạn, xin ông nên khắp nơi ông là cha tôi. Chúng ta có loại quan hệ này."

      Lý Hướng Dương ngạc nhiên hồi, mình lại làm sai cái gì rồi. Lần trước gặp con bé tuy khí phải rất hòa hợp nhưng là Tiểu Hoa còn có thể chuyện với mình rất tốt, hôm nay lại sao vậy?

      Ba Giang nhìn Tiểu Hoa, ông biết từ khi đến Bắc Kinh cảm xúc của Tiểu Hoa có chút ổn, nghĩ tới gốc rễ còn ở nơi này. Ông gì chỉ là dùng sức nắm tay con , cho con biết mình ở phía sau nó.

      "Tiểu Hoa, con... phải là... trách cha hả?" Lý Hướng Dương có chút thấp thỏm hỏi.

      Tiểu Hoa điều chỉnh hô hấp của mình, sau khi tự bình tĩnh lại mới : "Tôi trách ông, mặc kệ như thế nào dù sao ông cũng cung cấp tinh trùng cho mẹ tôi. Mặc dù lúc đó ông ở bên ngoài cờ đỏ bay phấp phới, đối với mẹ cũng có tình gì, tôi cũng phải là cái gì kết tinh từ tình . Nhưng mà dù sao có ông vốn có tôi, cho nên tôi tư cách trách ông, cũng trách ông, có chờ mong sao có trách hận. Bởi vì người tôi nên tránh nên hận có ở thế giới này. Tôi chỉ là hy vọng mặc kệ về sau như thế nào, mời ông cần lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi."

      Lý Đại Lộ nhìn thấy bộ dạng này của Giang Hiểu Hoa có chút ảo não : "Ông nội cũng lớn tuổi rồi, phải cháu giỏi nhất chăm sóc người già hay sao? Vì sao thể suy nghĩ vì ông nội, ông nội còn có thể sống tốt mấy năm nữa đâu?"

      Tiểu Hoa nhìn ông lão trước mắt này, ông đối với mình rất tốt nhưng mà khi liên lụy đến cấm kỵ nhà họ Lý ông cũng vô tình như vậy. Năm đó mình gửi gắm hy vọng ở tay hai người, nhưng mà bọn họ lại có giúp mình. demcodon-dđlqđ Trước kia mình rất yếu đuối có dũng khí bỏ , bây giờ mình nhận ân huệ ở bọn họ nữa, cũng có điều gì lại chờ mong ở bọn họ nữa, càng thêm vì bọn họ mà cảm thấy đau lòng. Nghĩ đến đây giọng điệu của Tiểu Hoa kiên cường : "Ngài thân thể khỏe mạnh, khẳng định có thể sống ít năm, nếu so sánh với ngài chẳng lẽ có phát ra ba tôi mới là người cần chăm sóc sao? Tôi thích ướt át bẩn thỉu, tôi lựa chọn ba tôi, như vậy mặc kệ các người tốt thế nào tôi cũng dao động, cho dù theo ba lại chịu nhiều khổ sở tôi cũng nguyện ý, cho nên cần cái gì nữa."

      "Tiểu Hoa..." Lý Hướng Dương còn muốn cái gì Tiểu Hoa cắt đứt lời của ông. Sau đó thản nhiên : "Tôi mệt mỏi... rất mệt mỏi... để cho tôi và ba còn có em trai trải qua cuộc sống bình thản, tự sinh tự diệt tốt sao? Cầu xin các người, cần có tia áy náy, xin mời cần lại đến quấy rầy chúng tôi, được chứ?"

      Nghe xong lời tuyệt tình của Tiểu Hoa như thế Lý Đại Lộ và Lý Hướng Dương cái gì nữa, bọn họ kiên quyết muốn nhận 10 vạn đồng kia sau đó rời .

      "Ba, con có phải rất xấu hay ?" Tiểu Hoa nhìn bóng dáng chán chường của bọn họ hỏi.

      Ba Giang cười : "Tiểu Hoa của chúng ta là đứa lương thiện nhất, hề xấu xa."
      Tôm Thỏ, Nguyên NguyễnPhongVy thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 22: Đến trường học Bắc Kinh

      Editor: demcodon


      Sáng sớm ngày kế, Tiểu Hoa và người nhà rời giường sớm, lại cùng tiểu Hổ xem kéo cờ lần, rồi mua bánh bao và sữa đậu nành cho nó. Sau đó cùng ba đến trước bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh —— bệnh viện Hiệp Hòa Bắc Kinh.

      "Chị, cho chị, chị cũng ăn !" Tiểu Hổ cầm cái bánh bao đưa cho Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa cười trấn an nó cái : "Chị đói bụng, lát mang em ăn ngon."

      "Em đây cũng ăn, để bụng lát ăn ngon." Mắt của Tiểu Hổ sáng lên .

      Ba Giang biết lúc này là Tiểu Hoa ăn vô gì hết, với tiểu Hổ: "Con ăn trước ! Chị con đói bụng ba lại mua cho chị sau, chờ lát buổi trưa mới có thể mang con ăn ngon đấy. Bây giờ còn sớm nên để bụng trống."

      Tiểu Hổ ngoan ngoãn ở bên ăn bánh bao, uống sữa đậu nành. Tiểu Hoa kêu ba Giang đứng ở cửa phòng để mình chạy đăng ký.

      Lúc ba Giang vào Tiểu Hoa dặn tiểu Hổ đừng chạy loạn, sau đó cũng theo ba vào.

      Ông bác sĩ tinh tế nhìn hồ sơ khám bệnh của ba Giang, nhưng trước đó kiểm tra báo cáo sau đó lại hỏi quá trình trị liệu. Tiểu Hoa ở bên tỉ mỉ trả lời, ông bác sĩ nhìn cái nghiêm túc lắng nghe.

      "Chào cháu, đầu tiên cháu có thể sau khi biết được bệnh này mà buông tay trị liệu, điểm này rất tốt. bé này đến món ăn bài thuốc, châm cứu có thể làm cho cháu khỏe mạnh lâu như vậy, chú cảm thấy là phương pháp rất tốt có thể thực . demcodon-lqd Trước mắt ung thư vẫn là vấn đề lớn khó khăn của thế giới nhưng cũng có người mắc bệnh ung thư, tâm tình giữ vững tốt, cố gắng phối hợp với trị liệu của bác sĩ tạo ra chuyện kỳ tích. Cháu tạo ra kỳ tích, tại chú tin tưởng cháu vẫn có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích cho nên phải kiên trì. Vì con đáng thông minh của cháu, cũng vì những người thương cháu, được buông tha. Cháu lại làm mấy mục kiểm tra này, sau khi làm xong mang báo cáo lại đây, chú nhìn lại chút." Ông bác sĩ vui mừng vì ba Giang nhiễm bệnh nhiều năm như vậy còn có trạng thái tốt như thế.

      "Cám ơn bác sĩ! Ba cháu ông ấy tạm thời còn gì lo lắng nữa phải ?" Tiểu Hoa lại hỏi.

      Ông bác sĩ gật đầu cái : "Đừng lo, nhanh cùng ba cháu làm kiểm tra ! Trở về chúng ta từ từ chuyện, ông đối với châm cứu kia của cháu rất có hứng thú."

      * * *
      Tiểu Hoa cùng ba Giang làm kiểm tra, bởi vì báo cáo kiểm tra đều là buổi chiều mới nhận được nên đến phòng bác sĩ tiếng, thuận tiện xác nhận ông buổi chiều mặc dù ngồi xem bệnh nhưng vẫn còn ở chờ tin tức. Tiểu Hoa mang theo ba và tiểu Hổ lòng vòng phố Vương Phủ Tỉnh sau đó ăn món ngon.

      Lúc rời Tiểu Hoa nhìn thấy cây có bảng quảng cáo , là gần khu phố cổ có tứ hợp viện muốn bán. Tiểu Hoa vội vàng kéo ba còn có tiểu Hổ xem.

      Kết quả vừa nhìn thấy Tiểu Hoa nhìn trúng, tứ hợp viện giữ gìn tệ, bên trong nhìn cũng chỉnh tề, sạch . Trong phòng có 3 món đồ vật, bên trái là 2 phòng ở và phòng vệ sinh. Bên phải là 2 phòng và phòng bếp, 2 phòng bên trái kia gần mặt đường, ở bên ngoài còn có cái cửa có thể dùng mặt tiền làm cửa hàng buôn bán . Căn nhà này vốn là nhà tổ truyền cho người trung niên này nhưng mà khi ba qua đời lại bên ngoài, cũng hiếm khi trở về cho nên cũng là để . Vì tài chính gần đây cũng thiếu thốn cho nên dứt khoát bán giải quyết chuyện khẩn cấp.

      Khi hỏi giá nhà đối phương há mồm muốn 80 vạn. Ba Giang líu lưỡi, gần đây xem nhà đều là 20 - 30 vạn ông đều chê đắt. Bây giờ lại muốn 80 vạn, đây cũng quá đắt rồi.

      Tiểu Hoa quả biết được giá cả, giá này tuy có cao chút nhưng tuyệt đối giá trị. Bất quá Tiểu Hoa cũng vội vàng tỏ vẻ muốn mua, chẳng qua là cùng ba Giang hỏi rất nhiều vấn đề nhà ở. Khi biết được tất cả dụng cụ trong nhà đều để lại, hơn nữa hy vọng người mua có thể quý căn nhà này này. Cả nhà cảm thấy nhà này quá đắt, sau khi hỏi chút vấn đề có liên quan đến làm hộ tịch mới rời . Trước khi rời cho người trung niên bán nhà kia mình cần phải về suy nghĩ tính toán, trong vòng 3 ngày cho câu trả lời chắn chắn.

      "Bé Hoa, con muốn mua căn nhà mắc tiền như vậy hả?" Ba Giang hỏi.

      Tiểu Hoa : "Nhà này về sau tuyệt đối tăng lên, thích hợp chúng ta lại mua căn thả ở đó, về sau phải cực khổ kiếm tiền nữa."

      "Vậy mua nó?" Ba Giang lại hỏi.

      Tiểu Hoa gật đầu cái sau đó : "Đừng đưa tiền hết lần. Ký hợp đồng xong từ từ đưa, đừng làm cho người ta cảm thấy chúng ta có nhiều tiền như vậy rất dễ dàng."

      Ba Giang : "Nghe lời con."

      * * *
      Buổi chiều trở lại bệnh viện, cầm kiểm tra kết quả lại tìm ông bác sĩ buổi sáng kia. May mắn ông bác sĩ rất cảm thất hứng thú với châm cứu của Tiểu Hoa, mặc dù xem bệnh nhưng người vẫn còn ở lại đây. Ông vội vàng hỏi về vấn đề lớn rồi mới nhìn đến kết quả kiểm tra của ba Giang, cuối cùng viết mấy bài thuốc để ức chế tế bào ung thư phát triển, đồng thời khẳng định Tiểu Hoa hiểu châm cứu và thực liệu, cũng bày tỏ có cơ hội xem chút. Tiểu Hoa cũng vội vàng đồng ý, có thể có người bác sĩ cả ngày nhìn thay đổi của ba cũng tốt.

      Bởi vì bệnh tình của ba khống chế tệ nên tâm tình Tiểu Hoa phá lệ tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt, mang theo tiểu Hổ và ba dạo phố Vương Phủ Tỉnh xinh đẹp lần nữa.

      * * *
      "Giang Hiểu Hoa! Sao mọi người bây giờ mới trở về vậy?" dạo mệt mỏi vừa trở lại khách sạn, còn chưa có vào cửa đột nhiên nghe được có người chuyện.

      Tiểu Hoa nhìn lại là Lâm Hạo Hiên, sau đó gật đầu cái với : " trai, sao lại tới đây?"

      "Hừ! Còn hỏi ư? Mọi người đến Bắc Kinh cũng tìm ta, tốt xấu gì em cũng coi như là ân nhân cứu mạng của , cũng muốn cho báo đáo à!" Lâm Hạo Hiên tính trẻ con .

      "Chị đại ân lời nào cảm ơn hết được! Cứu mạng của là ân tình to lớn, cần phải cám ơn." Tiểu Hổ ăn đồ chơi làm bằng đường .

      Tiểu Hoa cười nhìn tiểu Hổ : "Tiểu Hổ rất đúng!"

      Lâm Hạo Hiên thở dài gì...

      Lâm Hạo Hiên ở Bắc Kinh này còn quen thuộc hơn Tiểu Hoa rất nhiều. Ngày hôm sau dẫn theo đám người Tiểu Hoa khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm ra ít món ăn ngon, hơn nữa lúc biết bọn họ tính mua nhà mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn dẫn bọn họ xem rất nhiều căn nhà như cũ. Nhưng là vì lòng vẫn trói buộc với tứ hợp viện kia nên Tiểu Hoa đều có nhìn trúng những căn nhà khác.

      Ba Giang hiểu tâm tư của con , sau đó thẳng: "Hạo Hiên, chú coi trọng tứ hợp viện , cần lại xem như vậy nữa, cứ chọn cái đó !"

      Lâm Hạo Hiên gật đầu cái, chờ lúc Tiểu Hoa dẫn mọi người đến tứ hợp viện Lâm Hạo Hiên lắp bắp kinh hãi. Giá tiền căn nhà này... chẳng lẽ chú Giang còn có thân phận khác, nếu tại sao có thể?

      Tiểu Hoa nhìn ra Lâm Hạo Hiên kinh ngạc, lo lắng suy nghĩ lung tung vội vàng kéo thấp giọng : "Mấy năm trước ba em và mấy người bạn cùng nhau chơi cổ phiếu..."

      Lâm Hạo Hiên hiểu gật đầu cái, thầm nghĩ: ‘nhìn ra chú Giang còn rất đại, thoạt nhìn ra thành như vậy nhưng cùng người đầu cơ cổ phiếu?'

      Xem nhà xong rồi kế tiếp chính là giá, ba Giang bày tỏ thanh toán tiền hết lần mình có nhiều tiền như vậy, hỏi xem có thể trả theo giai đoạn hay . Vừa vặn đến tháng 8 năm 1995 trung ương ban bố <<Tạm thi hành biện pháp ngân hàng cho vay trực tiếp quản lý chuyện buôn bán nhà ở>>. tại cho vay còn tương đối dễ dàng. Chủ nhà suy nghĩ chút cảm thấy cũng thành vấn đề. Vì tránh cho cho vay thời gian càng dài lợi tức càng cao, ba Giang quyết định vay lớn 5 năm.

      Ba Giang đưa ra 1 phần bằng chứng mình trúng được cổ phiếu và sổ ngân hàng. Trước mắt mình phải là có khả năng giao hết toàn bộ tiền, chẳng qua là thanh toán hết khoản có tài chính quay vòng. Ngân hàng trải qua xác minh rất nhanh cho ba Giang vay, cũng có muốn thu giấy chứng minh linh tinh.

      "Hạo Hiên, cháu có biết ở Bắc Kinh làm hộ khẩu như thế nào ?" Ba Giang vay khoản tiền lớn rồi cùng chủ nhà làm giấy chứng nhận. Lúc ra hỏi Lâm Hạo Hiên.

      Mắt của Lâm Hạo Hiên sáng lên, cảm thấy rốt cục có chuyện cho mình làm vội hỏi: "Chú Giang, việc này cháu có thể làm, mọi người là muốn cả nhà đều dời đến đây hả?"

      Ba Giang suy nghĩ chút : "Phải chờ Tiểu Hoa thi tốt nghiệp trung học phổ thông xong dời đến. Bởi vì đến lúc đó Tiểu Hoa lên học đại học, chú và tiểu Hổ nhất định cũng theo tới."

      Lâm Hạo Hiên vội : "Tiểu Hoa mới lên lớp 10, còn có 2 năm nữa. Bây giờ dời hộ khẩu lại đây 2 năm sau thi tốt nghiệp trung học phổ thông cũng có thể tương đối thấp chút, chú thấy thế nào?"

      " phải là cho phép di dân trước khi thi sao? phải ở Bắc Kinh cách 3 năm mới có thể thi ở Bắc Kinh à?" Tiểu Hoa hỏi.

      Lâm Hạo Hiên cười cười : "Bây giờ dời hộ khẩu còn có nghiêm như vậy, lại Tiểu Hoa em học tập giỏi, chỉ cần thành tích tốt đến lúc đó vì học lên cao, hơn nữa em có hộ khẩu ở Bắc Kinh trường học bình thường đều mở con mắt nhắm con mắt. Vạn nhất thể thi em lại trở về thi cũng được đấy!"

      Vốn ba Giang cảm thấy Tiểu Hoa trước 1 năm thi tốt nghiệp trung học phổ thông mệt cũng quá thấy dễ dàng, vì thế với Lâm Hạo Hiên: "Được! Nghe lời cháu, chú trở về làm việc chuyển hộ khẩu."

      Lâm Hạo Hiên gật đầu cái đồng ý việc này. Còn nhiệt tình giúp Tiểu Hoa chọn trường học cho tiểu Hổ.

      * * *
      Lúc Tiểu Hoa lần nữa bước vào trường trung học phổ thông thuộc Bắc Đại có chút cảm khái, nhìn kỹ chút ra trường học rất đẹp. Nhưng mà năm đó mình chẳng qua là vội vàng học tập chưa bao giờ quan sát trong trường học. Ngày nghỉ đến gặp thầy giáo, nghĩ đến là tham gia lựa chọn trung học phổ thông nên Tiểu Hoa thẳng mình muốn lên lớp 11, hơn nữa tất cả bài thi của các môn thi xong.

      "Ở Bắc Kinh tham gia thi tốt nghiệp trung học phổ thông hả?" Thầy giáo hỏi.

      Tiểu Hoa gật đầu cái : "Nếu có thể thi thi tại Bắc Kinh, còn thi được về đây thi." ***************.com-demcodon

      Thầy giáo hiểu gật đầu cái : "Nếu như thành tích của con giỏi chỉ có có thể thi cũng có cơ hội cần tham gia thi tốt nghiệp phổ thông mà có thể lên thẳng đại học, học cao nữa cũng là có thể. Nhưng mà nếu thành tích của con tốt con cũng chỉ có thể về đây tham gia cuộc thi."

      "Con bé nhà tôi thành tích vẫn rất tốt, từ đến lớn đều là hạng nhất." Ba Giang vội .

      "Điều này cần tiến hành thí nghiệm, con theo thầy chút." Thầy giáo cười cười trấn an ba Giang sau đó .

      Có lẽ là bởi vì Lâm Hạo Hiên trước đó tìm đến chào hỏi qua nên các thầy giáo đều rất khách khí với Tiểu Hoa nhưng mà cuộc thi vẫn nghiêm khắc như cũ. Tuyệt nhất chính là giáo tiếng , cầu giải bài thi chẳng qua là toàn bộ hành trình dùng tiếng chuyện với Tiểu Hoa, nghe được trình độ tiếng lưu loát của Tiểu Hoa mới gật đầu cái bày tỏ thông qua. Cuộc thi nghiêm khắc làm cho Tiểu Hoa cảm thấy so với thi tốt nghiệp trung học cơ sở còn nghiêm khắc hơn. Đầu tiên thi tốt nghiệp trung học cơ sở phòng 23 người có 2 thầy giám thị. tại mình Tiểu Hoa và tất cả thầy giáo các khoa đều ở đây, Tiểu Hoa cảm thấy rất áp lực.

      May mắn thi xong cũng nhanh chóng chấm điểm xong đều đồng ý cho Tiểu Hoa nhập học. Thầy hiệu trưởng phát thư thông báo nhập học lớp 11 cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa ở trong lòng cười khổ, mình vốn học 1 năm nữa là xong trung học phổ thông rồi nhưng mà ba mình nên vất vả để cho học hành đàng hoàng lên. đành lòng nhìn ba quan tâm nên Tiểu Hoa nghĩ dù sao 1 năm là học, 2 năm cũng là học, vậy học !
      Nguyên NguyễnPhongVy thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 23: Gặp người quen

      Editor: demcodon


      Lúc sắp tựu trường nhà 3 người của Tiểu Hoa về quê nhà thu dọn đồ đạc, chuyển hộ tịch cũng như thủ tục chuyển trường cho mình và tiểu Hổ rồi lại vào Bắc Kinh.

      Trong nhà dụng cụ gia đình đều có đầy đủ hết nhưng đồ dùng hằng ngày dường như có gì, từ nhà cũ cũng chỉ mang đến ít đồ dùng cần thiết, những thứ khác mang theo cũng tiện. Tiểu Hổ có chút mất hứng, bởi vì thời gian rất vội vàng nên còn chưa kịp tạm biệt với bạn bè của nó. Tiểu Hoa cũng cố gắng an ủi nó rồi vội vàng cùng ba thu dọn nhà, mua đồ.

      Học kỳ mới, Tiểu Hoa lại vào trường trung học phổ thông thuộc Bắc Đại. Lần này bởi vì có học lớp 6 nên lớn hơn 1 lớp so với bạn học trước kia. Đương nhiên, ở trong trường học cũng gặp được Trương Nguyệt Kỳ là tình địch kiếp trước của mình. Bất quá tại Trương Nguyệt Kỳ hơn mình 1 lớp, mình lại ở nhà họ Lý hẳn là có gì liên quan mới phải. Tiểu Hoa trong lúc lơ đãng quan sát Trương Nguyệt Kỳ, phát ta cũng có bừa bãi như kiếp trước có chút kinh ngạc. Bất quá điểm vấn đề đó rất nhanh ném ra sau đầu.

      "Tiếng của cậu tốt đó!" Sau khi môn tiếng kết thúc bạn học tên là Vương Tử Nghiên với Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa xấu hổ cười cười : "Đọc nhiều lần thôi, cậu cũng học tốt giống tớ vậy!"

      Vương Tử Nghiên lắc đầu : "Tớ cũng biết mà! Tớ còn đặc biệt đến những nhà hàng chuyện với người ngoại quốc nữa! Nhưng mà vẫn so ra kém hơn cậu, cậu phát chuẩn giống như trong radio vậy."

      Tiểu Hoa gì nữa.

      "Cậu như vậy là được nha! Cùng nhau học tập sao lại thể kết bạn với người khác chứ, cũng tốt. Ba tớ bây giờ cũng phổ biến sống hướng nội." Vương Tử Nghiên cười .

      Tiểu Hoa gật đầu cái : "Tớ chú ý, chẳng qua là... chẳng qua là vừa tới Bắc Kinh còn quen thuộc, cho nên biết cái gì!"

      "Quê nhà của cậu ở đâu? Vì sao đến Bắc Kinh? Tớ ở phòng làm việc của thầy giáo nghe thành tích học tập của cậu rất tốt, giống như là đặc biệt di dân vì thi tốt nghiệp trung học phổ thông..." Vương Tử Nghiên hỏi.

      Tiểu Hoa gật đầu cái : "Quê nhà của tớ ở trong núi, tớ vốn định thi vào đại học Bắc Kinh nhưng mà thân thể ba tớ tốt lắm, tớ yên tâm để ông và em trai ở lại nhà cũ cho nên tính chờ lúc lên đại học cùng mang bọn họ đến. Vốn là lúc dạo Bắc Kinh mua nhà, hỏi chút chuyện về sau em trai đến trường, ai biết nghe trường học chúng ta chỉ để ý thành tích cho nên muốn thử xem, sợ qua 2 năm nữa làm hộ khẩu vào thành phố khó khăn nên cả nhà đều dời lại đây." ***************.com-demcodon

      "À! ra là như vậy! Vậy cũng tệ, thành tích tốt đến chỗ nào thầy cũng thích." Vương Tử Nghiên gật đầu cái tỏ vẻ biết.

      Tiểu Hoa cười cười gì.

      Vương Tử Nghiên còn : " rãnh rỗi tớ mang cậu dạo Bắc Kinh chút nha, có nhiều nơi chơi vui lắm, tớ còn biết cửa hàng quần áo kia mặc vừa đẹp còn vừa rẻ nữa."

      "Cám ơn cậu!" Tiểu Hoa giọng .

      " khách khí! Vốn là thầy giáo bảo tớ dẫn cậu hiểu hoàn cảnh, thể cái gì cũng kém. Lại cậu giống như tớ tưởng tượng, tuyệt giống người nhà quê, đừng nóng giận nha! Vừa mới bắt đầu chưa gặp cậu trước tớ có chút cảm giác người thành phố vượt trội, gặp cậu rồi đều này có..." Vương Tử Nghiên cười giải thích.

      Tiểu Hoa : "Cậu khoa trương ! Trước kia tớ ở trường học cũng cảm giác rất vượt trội, kết quả vừa đến Bắc Kinh bị đả kích đến... Có lẽ ở nơi đó chúng tớ đường ra tốt nhất chính là học tập, cho nên bạn học cùng lớp tùy ý có thể thấy được đều đọc sách, làm bài. tại nhìn nơi này mọi người đều rất thoải mái, cũng rất có áp lực."

      Vương Tử Nghiên cười vỗ vỗ lên bả vai của Tiểu Hoa, hai người vừa vừa ra khỏi cửa trường.

      "Giang Lâm! Sao em lại đến đây?" Tiểu Hoa ở cửa nhìn thấy tiểu Hổ vội hỏi.

      Tiểu Hổ ngốc ngốc : "Em tan học sớm tới đón chị."

      "Em trai cậu đáng !" Vương Tử Nghiên nhìn tiểu Hổ có chút hâm mộ .

      Tiểu Hoa với tiểu Hổ: "Đây là Vương Tử Nghiên bạn học của chị, đến chào hỏi !"

      "Chào chị Tử Nghiên!" Tiểu Hổ dứt khoát chào hỏi.

      " ngoan quá! Chờ chủ nhật chị dẫn em và chị của em chơi nha!" Vương Tử Nghiên cười híp mắt.

      Tiểu Hổ gật đầu cái : "Cám ơn chị Tử Nghiên!"

      Sau khi tạm biệt với Vương Tử Nghiên xong Tiểu Hoa ở đường hỏi tình hình hôm nay của tiểu Hổ. Tiểu Hổ hiển nhiên còn có chút thích ứng, Tiểu Hoa từ từ mở đường. Hai người đến siêu thị mua rất nhiều thức ăn và trái cây tiểu Hổ thích mới về nhà.

      * * *
      Về đến nhà hai người đều vui vẻ tươi cười, tiểu Hổ cũng lại mất mát. cho ba Giang biết đều là lời hay.

      "Tiểu Hoa, ba muốn bán chút rau dưa trái cây ở trong mặt tiền kia, dù sao mặt tiền là của chúng ta, nơi gần nhất bán thức ăn có chút xa." Lúc cơm tối ba Giang đề nghị.

      " tệ cũng được, vấn đề là thân thể của ba chịu nổi hay ? Bán thức ăn rất mệt mỏi." Tiểu Hoa cau mày hỏi.

      Ba Giang tự tin : " thành vấn đề, hơn nữa ba làm là cái xe ba bánh, lại cần mình ra sức quá lớn, yên tâm !"

      Tiểu Hoa gật đầu cái : "Vậy được! Bất quá còn phải làm thủ tục giống như mọi người, để con hỏi cho ba chút."

      Buổi sáng ba Giang kiên trì với tiểu Hổ, Tiểu Hoa cùng nhau chạy bộ, đánh quyền. Ba người mặc áo luyện võ giống nhau động tác lại nhất trí, ở trong công viên còn rất bắt mắt. Thời gian lâu dài còn có người muốn gia nhập bọn họ, vì để cho ba có thể kiên trì nên mỗi lần có người tới Tiểu Hoa đều phải cho ba làm mẫu dạy, dần dần đội ngũ đánh Thái cực càng lúc càng lớn, muốn trở thành cảnh tượng luyện công buổi sáng. Tiểu Hổ ngược lại càng trở nên thong dong, trước mặt nhiều người như vậy cũng có thể thong thả chuyên tâm luyện quyền.

      Ba Giang cuối cùng ở buổi sáng luyện công dưới giúp đỡ của bạn bè làm được giấy phép kinh doanh, duy trì được chuyện buôn bán rau dưa hoa quả. Mỗi ngày nhìn gương mặt ba càng ngày càng vui vẻ Tiểu Hoa cũng cảm thấy rất vui vẻ.

      * * *
      buổi sáng trong tuần, Vương Tử Nghiên theo họ nhà mình vất vả trở về ở trong công viên tập thể dục buổi sáng. Đột nhiên nhìn thấy phía trước đám người luyện Thái cực, đứng đầu hình như là bạn học của mình.

      ", ?" Vương Tử Nghiên vừa tính cho chút mình gặp được người quen nhưng mà lại phát họ nhà mình cũng nhìn đám người đánh Thái cực kia.

      "Tử Nghiên, nhìn thấy người quen, chào hỏi chút đây!" Cao Giang Cảnh có chút kỳ quái, Giang Hiểu Hoa và ba, em trai ấy sao lại đột nhiên xuất ở Bắc Kinh?

      Cao Giang Cảnh xong trực tiếp chạy về phía Tiểu Hoa, đến trước mặt chờ Tiểu Hoa luyện xong Cao Giang Cảnh mới hỏi: "Hiểu Hoa, mọi người sao lại ở đây?"

      "Giang Hiểu Hoa là cậu à!" Vương Tử Nghiên dường như cùng lúc với Cao Giang Cảnh.

      " Cao, Vương Tử Nghiên, hai người?" Tiểu Hoa nhìn hai người họ dường như biết nhau vì thế hỏi.

      "Tử Nghiên là em họ của , thế nào? Hai người cũng biết?" Cao Giang Cảnh lại hỏi.

      Tiểu Hoa cười : "Thế giới đúng là mà! Cao, em và ba còn em trai chuyển đến Bắc Kinh học, em họ của cũng là bạn học của em đấy!"

      " Cảnh, sao hai người cũng biết nhau thế?" Vương Tử Nghiên hỏi.

      "Quê nhà của Hiểu Hoa là nơi lần trước bộ đội bọn huấn luyện dã ngoại. Hiểu Hoa chính là cứu Hạo Hiên của em." Cao Giang Cảnh giải thích .

      Vương Tử Nghiên nhìn Tiểu Hoa : "Thế giới quả nhiên rất !"

      Ba Giang lúc này theo người lấy hàng, tiểu Hổ còn luyện công, Tiểu Hoa ở bên theo Vương Tử Nghiên và Cao Giang Cảnh chuyện phiếm. Khi hỏi Tiểu Hoa mới biết hôm nay tính mua quần áo cho người nhà Vương Tử Nghiên bày tỏ nhiệt tình mình biết rất nhiều cửa hàng tốt nên hẹn thời gian để hồi dẫn bọn họ .

      Cao Giang Cảnh bây giờ mới biết được hộ khẩu cả nhà Hiểu Hoa và thủ tục tựu trường của Hiểu Hoa đều là Lâm Hạo Hiên giúp đỡ. Lần đầu tiên có bất mãn với em của mình như vậy, hai người ràng Hiểu Hoa là em của hai người. Thế mà Lâm Hạo Hiên biểu giống như chỉ có chính mới là trai của Hiểu Hoa vậy.

      năm gặp Hiểu Hoa lại cao hơn chút, ngây thơ mặt lại giảm chút, cả người nhìn cũng có chút đường cong rồi. Cao Giang Cảnh cảm thấy trong trí nhớ mặc dù nhắn đáng như trước nhưng vẫn trưởng thành chút.

      Tiểu Hoa và tiểu Hổ về nhà ăn sáng, tắm rửa xong Tiểu Hoa lại lấy thước đo quơ chân múa tay ở người và chân ba Giang phen. demcodon-ddlqd Khi xong mang tiểu Hổ đến nơi hẹn trước, sau đó Cao Giang Cảnh và Vương Tử Nghiên mới đến.

      Bốn người dọc theo đường tâm chút, Tiểu Hoa nhìn thấy quần áo thích hợp với tiểu Hổ để nó thử chút, rồi lại mua cho nó mấy món đồ chơi phổ biến bây giờ.

      " Cao, máy bay cho em trong lúc chuyển nhà cẩn thận đụng rớt cái cánh rồi, em cũng biết gắn lại thế nào..." Vương Tử Nghiên và tiểu Hổ ở phía trước thử quần áo, Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng với Cao Giang Cảnh.

      Cao Giang Cảnh cười cười : " lát đưa em về, cầm nó về nhà sửa lại giúp em, còn có xe tăng, súng lục nữa, em muốn cái nào?"

      "Hở... Cao à, em là con , nhìn thấy cái hiếm lạ tốt rồi, quá nhiều..." Tiểu Hoa từ chối, loại hàng mỹ nghệ này vừa thấy biết mất ít tâm tư, cái là đủ rồi.

      "Em chơi với búp bê, mặc váy, ngoại trừ tóc em tương đối dài ra còn tưởng rằng em thích món đồ chơi của bé trai chứ!" Cao Giang Cảnh cũng có chút ngượng ngùng, dù sao lúc trước trong tay mình có thể lấy ra tặng món quà khác.

      Tiểu Hoa cười giải thích : "Em thích búp bê? Chẳng qua là mặc váy có chút tiện, phải thích, cũng biết tình huống của nhà em nơi đó váy có tiện bằng quần."

      "Lúc ở nhà em có nhìn thấy búp bê còn tưởng rằng em thích chứ!" Cao Giang Cảnh gãi gãi đầu .

      "Vương Tử Nghiên, quần áo này nhìn tốt lắm, cậu muốn mặc." Lúc này Vương Tử Nghiên thay đổi bộ quần áo rất thành thục ra, Tiểu Hoa vội lắc đầu .

      Cao Giang Cảnh cũng gật đầu cái phụ họa theo cách của Tiểu Hoa, nhưng căn bản cũng nhìn ra tốt xấu.

      Vương Tử Nghiên nhìn mình trong gương hồi cũng hiểu được nhìn tốt lắm cho nên lại vào thay lại quần áo của mình ra.

      Trong mấy người mua xong quần áo cho tiểu Hổ và ba Giang, còn hai cứ chọn 3 lấy 4, nhìn hồi cũng có gì thích hợp, Tiểu Hoa cũng chỉ mua quần áo bình thường.

      " Cao, Vương Tử Nghiên, gần trưa rồi đến nhà của em ăn cơm ?" Tiểu Hoa nhìn ngoài trời .

      Cao Giang Cảnh vội : "Đến Bắc Kinh rồi tốt xấu gì cũng cho mời em ăn bữa cơm, được ư?"

      "Em cho ba, lại sau còn hầm nồi canh xương to để lửa đó, lúc này phỏng đoán vừa chín rồi." Tiểu Hoa cười .

      "Vậy lại nếm thử tay nghề của Hiểu Hoa. em nấu cơm mùi vị ăn rất ngon, ăn cơm em nấu vài lần và Hiên đều có chút nghiện đấy!" Cao Giang Cảnh cũng có cưỡng cầu.

      Đoàn người lại về nhà Tiểu Hoa. Vương Tử Nghiên nhìn Tiểu Hoa lanh lợi xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn lắc đầu : "Mẹ hiền dâu thảo, tuyệt vời!"
      Tôm Thỏ, Nguyên NguyễnPhongVy thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 24: Học đại học

      Editor: demcodon


      Từ khi Cao Giang Cảnh biết nhà Tiểu Hoa chuyển đến Bắc Kinh thừa dịp có mấy ngày nghỉ phép mỗi ngày đều lại đây, phải giúp tiểu Hổ luyện quyền chính là giúp ba Giang buôn bán.

      " Cao, phải là có bao nhiêu ngày nghỉ phép à? Sao lại trở về nhà ở bên gia đình vậy?" Tiểu Hoa vừa luyện chữ vừa .

      Cao Giang Cảnh cười hắc hắc giải thích : "Trong nhà cũng có người nào, ba mẹ cũng ở liên đội, ông nội của cả ngày cùng mấy ông già đánh cờ chuyện phiếm, ở nhà cũng chỉ là mình."

      "À! đáng thương, về nhà mà trong nhà còn có người là rất đáng giá để đồng tình." Tiểu Hoa cười trêu chọc .

      Cao Giang Cảnh cũng thèm để ý : "Cũng còn bao lâu nữa, sang năm bọn phải trở về Hồng Kông có việc, đây là 1 năm tiếp theo duy nhất được nghỉ phép!"

      " muốn Hồng Kông hả?" Tiểu Hoa tò mò hỏi.

      Cao Giang Cảnh lắc đầu : "Quân đội bọn có an bài nhiệm vụ này, chẳng qua dù sao đây là chuyện lớn, quân đội cần chuẩn bị phòng thủ."

      " có việc gì! Cao Hồng Kông nhất định thuận lợi trở về." Tiểu Hoa an ủi .

      Cao Giang Cảnh gật đầu cái, cũng biết toàn bộ thế giới tất cả mọi người nhìn Hồng Kông khẳng định thuận lợi trở về nhưng là duy nhất để ngừa vạn nhất, quân đội vẫn là làm chút chuẩn bị tốt.

      Tiểu Hoa vẫn cho rằng Cao Giang Cảnh là người tính tình tương đối xấu hổ nhưng mà trải qua ở chung trong khoảng thời gian này Tiểu Hoa phát rất hay , chỉ là lấy thân phận người trông nom Tiểu Hoa và tiểu Hổ, làm cho Tiểu Hoa cảm thấy rất mới mẻ. demcodon-lqd Hai người ở chung Cao Giang Cảnh trò chuyện về cuộc sống quân đội của , Tiểu Hoa cũng hợp thời chút chuyện lý thú trong trường học.

      "Cho em!" Hôm nay, Cao Giang Cảnh ôm đến con búp bê cao gần 1 mét đưa cho Tiểu Hoa .

      Tiểu Hoa sửng sốt có nhận, còn biết đây là cái tình huống gì nữa!

      "Em phải em cũng thích búp bê hả? thấy em có nên tặng cho em con!" Cao Giang Cảnh giải thích.

      Tiểu Hoa cũng là lần đầu tiên nhận được quà tặng như vậy, nhận lấy có chút ngượng ngùng : "Cám ơn !"

      " cần cảm ơn! Ngày mai phải rồi lại đến tạm biệt, em cố gắng chăm sóc cho ba và em trai tốt nha, còn có chính em nữa, có chuyện gì gánh được cho Tử Nghiên biết, nó giúp em nghĩ biện pháp! Em yên tâm, ở trong lòng em và Tử Nghiên đều giống nhau, có cái gì cần giúp cũng được!" Cao Giang Cảnh dặn dò xong rồi .

      Tiểu Hoa gật đầu cái đồng ý. Buổi tối Tiểu Hoa ôm búp bê cực lớn nằm ở giường cảm thấy trong lòng ấm áp.

      * * *
      Thời gian ngày lại ngày trôi qua, từ miệng Vương Tử Nghiên Tiểu Hoa nghe được ít tin tức của Cao Giang Cảnh, nghe biết được có trai quan tâm mình như vậy Tiểu Hoa luôn là cười thầm, cảm giác có người nhớ tốt.

      Tiểu Hoa ngoại trừ vừa mới bắt đầu đến Bắc Kinh bởi vì có chút quá thích ứng nên thành tích chỉ có thể xem như trung bình. Sau khi từ từ quen , hơn nữa nhiều năm Tiểu Hoa cố gắng học tập như vậy thành tích rất nhanh lên cao. Lúc học kỳ 2 của lớp 11 đại biểu trường học tham gia cuộc thi đấu tiếng cả nước được nhận thưởng giải nhất. Cũng bởi vì nguyên nhân học y mà Tiểu Hoa đối văn học cổ truyền Trung Quốc sinh ra hứng thú vô cùng, thử viết văn ở báo chí. Đầu tiên gởi ít bản thảo còn nhận được chút tiền nhuận bút, nhưng mà nhìn chút tiền ấy Tiểu Hoa lại cảm thấy càng thêm cao hứng hơn là kiếm nhiều tiền từ cổ phiếu nhiều năm như vậy.

      Ngày mùng 1 tháng 7 năm 1997 Hồng Kông thuận lợi trở về làm cho toàn Trung Quốc chìm vào phấn chấn, chìm vào tự hào. Ngay cả lúc ba Giang và hàng xóm láng giềng chuyện phiếm cũng đều là bàn về việc này. Đời trước Tiểu Hoa trải qua lần nhưng mà lần này có ba và em trai ở bên cạnh cũng là lần đầu tiên cảm thấy từ đáy lòng tự hào, Trung Quốc muốn từng bước từng bước bắt đầu cường thịnh.

      năm này Tiểu Hoa gặp chuyện là ba Giang lại mua căn nhà 3 phòng chính 2 phòng khách ở khu chung cư cao tầng mới xây trong trung tâm. Căn nhà trải qua trang trí đơn giản trang hoàng rồi cho người ngoài thuê, tiền cho thuê phòng, còn có tiền ba Giang bán hàng vừa vặn đủ cho vào còn tứ hợp viện , Tiểu Hoa đối với chuyện này rất hài lòng.

      "Hiểu Hoa, cậu Cảnh nhà tớ nhiều năm như vậy sao chút nóng nảy cũng có? Mẹ tớ vừa sốt ruột giới thiệu đối tượng cho ảnh làm cho ảnh sợ tới mức cũng dám chạy đến nhà tớ." Vương Tử Nghiên vừa vào phòng học buông cặp sách với Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa bật cười, : "Cũng vừa đến tuổi đó rồi, quen bạn rồi 2 - 3 năm bàn đến kết hôn, cũng tính tảo hôn* nhỉ?"

      (*Tảo hôn là 2 người nam nữ kết hôn trước tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật tức là lấy vợ trước 20 tuổi, lấy chồng trước 18 tuổi.)

      "Kết hôn là chuyện rất phiền phức! Cậu xem ba mẹ tớ cả ngày cãi nhau ầm ỹ, làm cho đầu tớ đều to ra. Kết quả vừa quay đầu lại hai người họ lại êm đẹp lại. rất kỳ quái!" Vương Tử Nghiên càu nhàu.

      Tiểu Hoa cười : "Chú dì đó là cảm tình tốt, thích cãi nhau mà thôi."

      Vương Tử Nghiên dùng cánh tay thúc thúc Tiểu Hoa nhíu mày hỏi: "Chuyện đó… Vương Vĩ năm 3 kia thích cậu, thế nào? Có muốn thử nghiệm chút cảm giác sớm hay ?"

      "Cậu ở đây là xúi giục tớ hả? Tớ còn vị thành niên đấy!" Tiểu Hoa nhún vai .

      Vương Tử Nghiên mở ra hai tay nằm ở bàn nhàm chán : "Cậu cậu học sớm như vậy làm gì? Học sớm thôi, làm gì chỉ học chế độ 5 năm tiểu học, cậu xem cậu ràng hơn tớ 2 tuổi, ở chung chỗ với cậu làm cho tớ tự ti mà."

      "Chị hai à, chuyện này có thể do tớ ư?" Tiểu Hoa trừng mắt ấy .

      "Chúng ta chuyện của Cảnh sao lại kéo tới đây vậy. Quên nữa, sắp vào tiết..." Vương Tử Nghiên đột nhiên nghĩ đến mình giống như trò chuyện lạc đề chút.

      Thi tốt nghiệp phổ thông kết thúc, Tiểu Hoa chút do dự lựa chọn trường Bắc Đại khoa tiếng Trung. Đánh giá hết số điểm khẳng định có thể lấy được thư thông báo trúng tuyển Tiểu Hoa đột nhiên nghĩ đến chuyện ước hẹn của từng người là vào ở đại học tốt nhất. Sau đó hỏi ba Giang có tin tức của Hạ Đồng hay ba Giang lắc đầu lúc trước mình chẳng qua là nghe Hạ xuống biển sau đó Bắc Kinh, người hai nhà cũng mất liên lạc.

      "Chị, chị học đại học phải ở trọ lại trường hả?" Buổi tối Tiểu Hổ dựa vào khung cửa hỏi Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa gật đầu cái : "Đại học phải giống như mọi người ở trọ lại trường, ba bây giờ chỉ cần nghỉ đông và nghỉ hè châm cứu bình thường chỉ cần nghiêm khắc dựa theo sách dạy nấu ăn chị liệt kê ra nấu cơm là có vấn đề gì lớn."

      "Vậy là buổi sáng phải là có ai cùng em luyện công buổi sáng hả?" Tiểu Hổ có chút mất hứng. Từ khi biết chị bắt đầu học đại học nó vẫn đều mất hứng.

      "Chị từ sáng sớm mới đến trường được, buổi tối thứ 6 trở lại, hơn nửa thời gian đều ở nhà, còn có nghỉ đông và nghỉ hè, phải sao?" Tiểu Hoa an ủi nó.

      Tiểu Hổ gãi đầu : "Nhưng mà ba làm cơm ngon bằng chị..."

      "Chị về nhà làm món ngon cho em ăn, được chứ?" Tiểu Hoa xoa xoa đầu của nó cười .

      Tiểu Hổ lúc này mới gật đầu cái.

      * * *
      8 - 9 năm nay thời gian thi tốt nghiệp trung học phổ thông vẫn là tháng 7. Tháng 7 năm nay ở đây thời tiết rất nóng nực khó chịu, bởi vì thí sinh cho nên trường học mở vô số lần lớp họp động viên trước cuộc thi, lần rồi lần những chuyện gì phải làm trong cuộc thi. Bởi vì bận rộn học tập nên Tiểu Hoa trong khoảng thời gian này hoàn toàn có tiếp xúc với báo chí và tivi, cũng quên năm nay nhiều lần bắt đầu xảy ra chuyện lớn, đó chính là thiên tai lũ lụt lớn nhất trong 8 - 9 năm qua. Chờ Tiểu Hoa sau khi thi tốt nghiệp phổ thông kết thúc xem tivi mới nhớ tới đến, lần đâu tiên cảm nhận bi kịch tại họa của thiên nhiên gây cho nhân gian, tâm tình của Tiểu Hoa vẫn là rất nặng nề.

      Đầu tháng 8, Tiểu Hoa đến lấy thư thông báo trúng tuyển của mình, cùng lúc Vương Tử Nghiên cũng đến lấy của , dựa theo ý kiến người nhà là chọn trường quân đội. đường về nhà Vương Tử Nghiên vẫn luôn sáng sủa cũng rất yên lặng, lúc sắp tách ra đột nhiên với Tiểu Hoa: "Hiểu Hoa, Cảnh muốn cứu tế rồi! Tớ lo lắng đó!"

      Tiểu Hoa sửng sốt, trong trí nhớ lúc này có rất nhiều chiến sĩ chống lũ cứu tế vĩnh viễn ở lại nơi tiền tuyết chống lũ. Tiểu Hoa cũng có chút lo lắng vội hỏi: "Khi nào ? Muốn đâu?"

      Vương Tử Nghiên mất mát lắc đầu : " biết, chẳng qua là nghe cậu quân đội bọn họ nhận được thông báo, chính là 2 ngày nữa !"

      Tiểu Hoa nhất thời cũng rất lo lắng, vừa lấy được thư thông báo cảm thấy hưng phấn bị lo lắng thay thế. Bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Hoa ngay ở trường cũng thường xuyên chú ý chuyện chống lũ cứu tế, trong trí nhớ lúc này Lâm Hạo Hiên chết cho nên bạn của là Cao Giang Cảnh mình hoàn toàn biết, cũng tự trách mình vội vàng học bài để ý đến điều xấu quan hệ đến người chung quanh, cũng biết có việc gì hay ? Ngay cả Lâm Hạo Hiên, Tiểu Hoa bây giờ cũng thể bình an, dù sao thay đổi phải sao?

      Cảm xúc của Tiểu Hoa bất an mãi cho đến khai giảng còn có gì giảm bớt, ngay cả ba Giang và tiểu Hổ cũng rất lo lắng cho hai người trai lớn nhà bọn họ thường xuyên đánh nhau kia.

      * * *
      Lúc báo danh trước khai giảng ba Giang ôm tâm tình kích động nhất định phải cùng với Tiểu Hoa đến trường học báo danh. Tiểu Hoa cười nhìn ba với hàng xóm: “Ngày mai buôn bán... con bé nhà tôi ngày mai báo danh vào đại học...” , “Đại học gì? Đại học Bắc Kinh...” , “Ha ha, kết quả đều là đứa tự mình cố gắng...”

      Lại lần nữa làm học sinh bước vào cửa trường Bắc Đại, nhìn mặt ba Giang mang tự hào, còn có tiểu Hổ cứng rắn muốn theo tới làm cho trong lòng Tiểu Hoa cảm thấy rất vui vẻ, nghĩ rằng: ‘lần này nhất định có thể làm người hạnh phúc, cũng cố gắng làm cho người nhà của mình cũng trôi qua hạnh phúc...’ Ba Giang dường như cảm nhận được chú ý của Tiểu Hoa nên nhếch miệng lên cười với Tiểu Hoa cái.

      "Bạn học, cậu là đến báo danh hả?" học trưởng* đón tiếp nhìn thấy Tiểu Hoa cõng cặp sách to, tiểu Hổ cũng giúp cầm chăn đệm vội hỏi. Lúc này chăn đệm bình thường đều là tự mang theo.

      (*Học trưởng là học lớp . Học muội là em học lớp dưới.)

      Ba Giang gật đầu cái : "Đúng vậy! Chúng tôi là tới báo danh. Chào bạn học, cậu có biết khoa Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc báo danh ở chỗ nào ?"

      Người nọ tiến lên cầm lấy chăn đệm trong tay tiểu Hổ qua : "Tôi chính là người phụ trách đón tiếp học sinh mới, tôi mang mọi người qua đó."

      “Sao lại biết xấu hổ chứ, chúng tôi tự mình cầm được rồi." Ba Giang vội vàng xong ý đồ tiến lên lấy chăn đệm lại. ***************.com-demcodon

      "Chú à có chuyện gì, lại nặng! Lại về sau chính là học chung trường, hoan nghênh mọi người đến Đại học Bắc Kinh, học muội, hoan nghênh em." Người nọ rất nhàng cầm chăn đệm vừa vừa chuyện.

      "Cám ơn ! Học trưởng, xin hỏi là?" Tiểu Hoa cười hỏi.

      " gọi là Lưu Dương, học khoa máy tính, năm nay là đại học năm 3." Lưu Dương sang sảng , xem ra mình vận khí tệ, vừa ra tới nhận được học muội xinh đẹp.

      là Tiểu Hoa biết đường nhưng vì phải rất dễ tìm nên vẫn là để cho Lưu Dương dẫn mình đến nơi báo danh. Sau khi cảm ơn nhóm người Lưu Dương đón tiếp giúp đỡ nhiệt tình, dưới giúp đỡ của ba và tiểu Hổ báo danh nhận chiếu, khăn trải giường và vỏ chăn bao gối rồi mang những vật này đến ký túc xá.

      Ký túc xá Bắc Đại bình thường đều là 4 người phòng, có 2 cái giường cao tầng. Kế đó mỗi người đền có riêng bàn học, tường bàn học có gắn cái giá đựng ít sách vở, tiếp nữa còn có 1 hoặc 2 hộc tủ lớn để đồ dùng. Ký túc xá thể là xa hoa nhưng có thể ở, tính rất tệ. Đồ dùng cũng phải là rất mới nhưng cũng quá cũ, coi như sạch . Có ban công, có máy sưởi nhưng được sử dụng nhiều, có quạt điện. ngắn lại hoàn cảnh phải tốt lắm nhưng cũng có trở ngại. Ba Giang xem xong sau đó gật đầu cái cảm thấy còn có thể. Hơn nữa con của mình cũng phải nuông chiều từ bé cho nên có gì lo lắng.

      Tiểu Hoa dựa theo chia giường ngủ là giường ở , may mắn đứng coi như linh hoạt. Tiểu Hoa nhờ tiểu Hổ mua 2 tờ báo lót ở ván giường lại trải chiếu lên, đệm giường, khăn trải giường, vỏ chăn gối thay thống nhất 1 kiểu. Khăn trải giường, vỏ chăn, bao gối, những thứ này trường học phát 2 bộ. Tiểu Hoa để cho tiểu Hổ mang 1 bộ về giặt sạch , trước chấp nhận dùng bộ còn lại.
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :