1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện Đại] SỐNG LẠI BẢO VỆ HẠNH PHÚC

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 15: Phong cảnh trong cuộc sống tươi đẹp

      Editor: demcodon


      Đến tết, bởi vì ngày nghỉ quá mức ngắn ngủi mà nhà xưởng bề bộn nhiều việc cho nên hai nhà Hạ - Lý đều có về nhà ăn giao thừa. Ba nhà bởi vì đứa nên tụ chung chỗ, coi như là đón giao thừa.

      "Tiểu Hoa, thầy nhìn ra được con phải là lòng muốn học Trung y ... đừng đánh trống lảng... ánh mắt của ông già này còn chưa có mờ đâu! Thầy phải tức giận con, tình cảm của con đối với ba Giang ông già này cũng rất bội phục, cho nên mới nhận con làm học trò. Ông trời sắp đặt cho con là chuyện, nhưng lòng hiếu thảo của của con mới là ông xem trọng nhất, may mà con cũng nhanh chóng học xong tuyệt kỹ của ông, kiến thức y dược với ai cũng có thể học nhưng mà kỹ thuật châm cứu lại là tổ truyền nhà chúng ta. Con phải bảo đảm tuyệt đối thể làm cho nó thất truyền, biết ?" Ăn cơm tất niên xong thầy đột nhiên với Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa liều mạng gật đầu cái, toàn bộ tâm tư của mình bị thầy nhìn ra. Sau đó bảo đảm tuyệt đối làm cho tài nghệ của thầy phải thất truyền, phải tìm truyền nhân tốt nhất cho nó.

      Thầy chụp bả vai Tiểu Hoa : "Cũng đừng tạo cho mình nhiều áp lực như vậy, con ông cũng học mà chạy tới học Tây y, con có gắng hết sức là được rồi."

      Tiểu Hoa bổ nhào vào trong lòng ông Triệu khóc : "Cám ơn ông! Cám ơn ông..."

      "Nha đầu ngốc! Cảm ơn cái gì chứ? Ông xem con như cháu , người nhà cần thiết phải cảm ơn tới rồi cảm ơn lui như thế." Ông Triệu an ủi .

      Tiểu Hoa khóc thành tiếng... demcodon-***************.com

      Ông Triệu chờ Tiểu Hoa khóc cũng đủ mới : "Ông thấy con có chút nghiên cứu với nấu cơm, tuy con ở tuổi này mà làm được như thế rất tốt, nhưng mà đối với ông chính là bình thường! Thầy thấy chờ thằng nhóc nhà ông ngày mai trở về chúc tết ông xong, ngày hôm sau thầy lén mang con ! Thầy có biết lão già hiểu chút về món ăn bài thuốc, con cố gắng học với ông ấy cho tốt; còn có tiểu Hổ là người thích hợp để luyện võ, cầu trở thành cao thủ gì, chẳng qua là hy vọng về sau... về sau nó có thể trở thành người giúp sức cho con là được."

      Tiểu Hoa rất cảm động, có lẽ Trần đúng, từng bước từng bước có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp hơn. Bên cạnh mình còn có nhiều người quan tâm mình như vậy, Tiểu Hoa nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều.

      * * *
      Đến mùng 2 tết ông Triệu và bà Triệu có con về chúc tết nên mang bà Triệu gửi gắm cho ba. Ông Triệu mang theo Tiểu Hoa và tiểu Hổ đến thành phố.

      Đầu tiên là đến nơi hẻo lánh loang lổ ở trước cửa lớn, ông Triệu với tiểu Hổ: "Nhóc con, ông lão nơi này rất lợi hại, đánh thắng quỷ Nhật Bản. Con phải học tốt với ông ấy, về sau bảo vệ chị con!"

      Tiểu Hổ hỏi: " phải muốn bỏ con ở đây bị đánh chết chứ?"

      Tiểu Hoa hung hăng gõ cái trán của nó, sau đó ôm nó vô cùng nghiêm túc : "Em phải nhớ kỹ, chị vĩnh viễn để em bị đánh chết! Chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ, có chết em cũng phải nhớ kỹ, chị là chị em!"

      Tiểu Hổ vuốt trán cười hắc hắc, yên lòng ngây ngốc : "Bọn họ đều là những người giỏi hơn em, ngày nào đó bọn họ đánh em chết mất, lần này em yên tâm! Chị, em học tốt, học bản lãnh để về sau còn bảo vệ chị!"

      "Ừ! Chị tin tưởng tiểu Hổ nhà chúng ta là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện nhất!" Tiểu Hoa biết người nào nhàm chán như vậy những lời này ở trước mặt tiểu Hổ như thế, cảm thất rất là đau lòng.

      Ông Triệu ở bên nhìn hai đứa hiểu chuyện khóe mắt cũng có chút ướt át.

      Vào cửa lớn ông lão rất nghiêm túc chở ở trước cửa, ông dường như chút cũng xấu hổ bởi vì nghe lén. Ngược lại ồn ào: "Ông đây nhận hay nhận còn chưa chắc, rên rỉ ra oai cằn nhằn cái gì?"

      "Tiểu Hổ, lên đánh ông ấy." Ông Triệu đột nhiên .

      "Được!" Tiểu Hổ vừa nghe tiến lên bắt đầu hồi tay đấm chân đá với ông lão kia.

      Mặc dù rất nhanh bị chế phục nhưng tiểu Hổ xoay vặn người thoát khỏi kiềm chế của ông ấy. Đương nhiên Tiểu Hoa cảm thấy ông ấy căn bản là có cách nào kiềm chế được tiểu Hổ. Sau khi lại chế phục tiểu Hổ lần nữa ông lão kia có chút kinh ngạc, đột nhiên cười : " trách được lão già ông nghĩ tôi có khả năng nhận nó, là mầm non tốt!"

      "Tiểu Hổ, đây là ông Lưu của con, hai ngày này trước hết học công phu với ông ấy, ông đưa chị con học nấu nướng, về sau để cho chị ấy mỗi ngày làm thức ăn ngon cho con. Ông Lưu, đứa này tôi trước hết thả chỗ này của ông, hai ngày trước khi tựu trường tôi lại đến đón nó." Ông Triệu dặn dò .

      Tiểu Hổ còn chưa kịp gật đầu chợt nghe ông Lưu gầm lên giận dữ: " được! Vài ngày có thể học cái quỷ gì! Cũng đừng lãng phí tư chất của đứa này."

      Ông Triệu tiến lên thấp giọng cái gì đó với ông Lưu, qua hồi ông Lưu mới đồng ý.

      Thả tiểu Hổ vào trong nhà ông Lưu xong Tiểu Hoa lại cùng ông Triệu đến cái ngõ hẻm rất sâu, đến cuối cùng bên trong tiến lên đạp điên cuồng hồi vào cửa lớn nhà người ta.

      "Muốn chết! Muốn chết! Tên khốn nạn nào đá cửa nhà ông! Xem ông đây đánh chết mày hay ?" Cửa đột nhiên mở ra, ông Triệu thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống lại bị người bên trong đỡ.

      Người nọ vừa thấy là ông Triệu liếc nhìn khinh thường, khóe miệng run rẩy : "Lão già ông vẫn còn sống hả?"

      "Ông cũng chưa chết, sao tôi bỏ ông được mà được chứ?" Ông Triệu hỏi lại.

      Người nọ khoát tay : " chút , hôm nay có làm cơm, ông nhanh lên."

      "Hôm nay tôi phải đến ăn cơm!" Ông Triệu cười .

      " ăn cơm mà ông vội vàng nổi nóng đá cửa nhà chúng tôi, chê sống lâu à. Nếu tôi đỡ ông thân thể này của ông phỏng đoán trao cho nơi này rồi!" Người nọ khinh bỉ nhìn ông Triệu .

      Ông Triệu cũng để ý đến ông ấy mà kéo Tiểu Hoa về phía trước, hợp lý hợp tình : "Chúng tôi là trốn tới!"

      "Ha ha… phân biệt được dầu mè và dầu hạt cải còn muốn học nấu nướng? Ông nằm mơ ! Phỏng đoán kiếp sau cũng khó khăn!" Người nọ vừa vào vừa .

      Ông Triệu cũng kéo Tiểu Hoa tiến vào, Tiểu Hoa vội vàng đóng cửa lại.

      Xa xa nghe ông Triệu ngừng thầm cái gì đó với người nọ. Người nọ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhìn Tiểu Hoa.

      Vào trong phòng, người nọ : "Cháu , vào phòng bếp làm cho bọn ông bữa cơm, để cho ông nhìn xem!"

      Tiểu Hoa cười cái đồng ý, hỏi đường đến phòng bếp rồi .

      Tiểu Hoa phòng bếp nhìn chút, bởi vì có nhiều thứ cũng biết, biết đều động vào. Chẳng qua là nấu cơm, xào đĩa khoai tây sợi, đĩa củ tỏi xào thịt, đĩa cải trắng chua cay, lại chưng con cá hấp, nấu tô canh trứng. Mùa đông vào lúc này cũng có thức ăn gì, phỏng đoán củ tỏi kia cũng là mua giá cao về.

      Sau khi nấu cơm xong bà cố nội và phụ nữ trung niên giúp Tiểu Hoa bưng thức ăn ra ngoài.

      Tiểu Hoa vừa ăn vừa nhìn, người nọ cũng cái gì chẳng qua là nghiêm túc ăn cơm. Ăn cơm xong Tiểu Hoa nhìn thấy ăn còn dư lại cái gì trong lòng có chút cao hứng!

      "Thịt băm muối quá nhiều, nước tương quá nhiều; khoai tây sợi cắt quá kém, xào quá mức; cải trắng tiêu thả hơi nhiều; cá thể nhìn, chưng lâu như vậy, cháu là chưng tảng đá hả?" Ăn cơm xong, súc miệng xong người nọ mới soi mói .

      Ông Triệu cảm thấy ăn rất ngon, sau đó căm tức ông : " thể ăn ông còn ăn nhiều như vậy à? Cẩn thận no chết ông."

      "Ông lão già kia, tôi dạy dỗ học trò tôi ông chen miệng vào làm gì?" Người nọ đá ông Triệu chân .

      Mắt của ông Triệu sáng lên cao hứng với Tiểu Hoa: "Bé Hoa à! Ông Lý con nguyện ý nhận con rồi kia, nhanh chóng, nhanh chóng đến dập đầu nhận thầy !"

      Tiểu Hoa cũng thêm nữa, tiếng quỳ xuống dập đầu lạy 3 cái.

      "Kêu ông là ông nội , đừng gọi là thầy gì, tuổi của ông ở trong này cao nhất! Nghe thầy của con con cũng là đứa ngoan cũng hiếu thuận, vì lòng hiếu thuận của con ông lão ta dạy cho con tốt, con phải có gắng học cho tốt đó!" Ông Lý có chút tốt bụng với Tiểu Hoa, chút cũng có giống như bộ dáng soi mói vừa rồi.

      "Cám ơn ông nội, con cố gắng học." Tiểu Hoa cảm động .

      Ông Triệu lúc này ngồi chỗ thưởng thức trà vội vàng : "Về sau cũng phải kêu ông là ông nội, thể lại kêu thầy. Nếu có nguyên nhân lại thấp hơn lão già này bậc."

      "Ha ha… ông mới biết được à..." Ông Lý cười nhạo với Triệu.

      * * *
      Kế tiếp ông Triệu thả Tiểu Hoa ở trong này . Bởi vì ông còn phải về châm cứu cho ba Giang nữa! Tiểu Hoa từ đáy lòng cảm ơn ông Triệu, bởi vì ba mà ông Triệu trong năm mới cũng có ra cửa, chờ đến buổi tối châm cứu cho ba. Bởi vì ngoại trừ lúc mới bắt đầu mỗi ngày đều phải châm bây giờ cách 1 ngày phải châm.

      Ông Lý bình thường rất tử tế, khi đến phòng bếp giống như bom nổ, phê bình Tiểu Hoa thương tích đầy mình. demcodon-ddlqd Nhưng bởi vì nghiêm khắc của ông mà Tiểu Hoa nghiêm tục học, mỗi ngày Tiểu Hoa cũng có thể cảm thấy mình càng tiến bộ, cũng càng ngày càng biết lúc trước mình làm cơm ra cũng tốt, cũng phải rất thích hợp cho ba Giang và tiểu Hổ ăn vào.

      Bình thường chuyện ông Lý mắng 2-3 lần Tiểu Hoa có thể làm rất tốt, đương nhiên ngoại trừ kỹ thuật cắt. Tiểu Hoa quyết định sau khi trở về cố gắng luyện tập cho tốt, được ông Lý dạy Tiểu Hoa cũng biết hết tất cả những vật ở trong phòng bếp của ông, biết dược liệu gì thả vào như thế nào? Liều lượng là bao nhiêu? Làm sao nấu ra thức ăn đẹp hơn, cũng càng có dinh dưỡng?

      "Tiểu Hoa à, con bây giờ cũng coi như học da lông, ông nội tại chỉ có thể dạy con cơ bản, chuyện gì cũng có cơ bản. Con rất thông minh, vậy học y cũng tốn công phu lớn, tập tính của dược liệu cũng đều biết, cái này coi như là nhập môn! Ông nội chép cho con mấy phương thuốc, trở về dựa vào phương thuốc nấu cơm cho ba con và em trai ăn tốt hơn, cũng phải mỗi ngày ăn món ăn bài thuốc là tốt, con phải chú ý phối hợp dinh dưỡng. Chủ nhật nghỉ ngơi ngại vất vả, có việc gì ông nội dạy con nấu nướng, chỉ là món ăn bài thuốc, món ăn bình thường có lúc cũng có tác dụng như món ăn bài thuốc." Lúc Tiểu Hoa ông Lý tinh tế dặn dò.

      Tiểu Hoa nhận lấy phương thuốc trong tay ông khóc... Tiểu Hoa cảm thấy mình từ khi sống lại đến nay gặp quá nhiều người tốt, những thứ này đều là mình bỏ qua kiếp trước. Sau khi dập đầu cái với ông Lý Tiểu Hoa mới theo ông Triệu đón tiểu Hổ.

      Kết quả lúc đến đón tiểu Hổ xảy ra chuyện thú vị, ông Lưu dạy võ cho tiểu Hổ để ý đến người nhà phản đối mà cùng với tiểu Hổ về nhà, nhẫn tâm đạp hư mầm non tốt như vậy.

      tại nhà lại thiếu tiền, cũng có chỗ ở nên Tiểu Hoa đồng ý, cũng tỏ vẻ chăm sóc tốt cho ông Lưu, còn có ông Triệu bảo đảm nên mọi người mới mang theo ông Lưu cùng nhau trở về nhà
      Tôm ThỏNguyên Nguyễn thích bài này.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 16: Cổ phiếu thể làm nghề

      Editor: demcodon


      Lúc về đến nhà báo danh tựu trường xong, ba Giang cũng ghi danh cho bọn . Hạ Đồng và Lý Hạo Nam cũng giúp Tiểu Hoa nộp bài tập nhận sách mới.

      "Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, cho cậu biết chuyện này nè, chúng ta lần này phải thực hành chế độ 6 năm tiểu học rồi! Trần vừa mới đó." Hạ Đồng lại tin tức vừa mới nghe được cho Tiểu Hoa biết.

      Tiểu Hoa kinh ngạc, chế độ 6 năm? xong, sao mình lại quên chuyện này chứ? Đó phải là phải lãng phí năm sao?

      "Vậy năm nay phải là bắt đầu có học sinh mới hả?" Tiểu Hoa hỏi.

      Hạ Đồng lắc đầu ý cũng biết, sau đó cười gian với Tiểu Hoa: "Hoa Hoa, cậu học nấu nướng hả? Cái đó... tớ... muốn nếm thử chút có được ?"

      "Môn tiếng học thuộc chưa? Chữ luyện được thế nào rồi? Cảm nghĩ có viết đúng hạn ? Tất cả các bài sách toán học đều làm rồi hả?" Tiểu Hoa hỏi.

      Hạ Đồng dùng sức gật đầu cái.

      "Vậy được rồi!" Tiểu Hoa đồng ý.

      Lúc chạng vạng Tiểu Hoa làm bàn thức ăn, trừ bỏ ông Lưu chê có chút nhạt mọi người đều ăn rất ngon.

      "Ông nội, bà nội muốn ông ăn chút, chị làm cũng rất ngon mà." Lúc Tiểu Hổ ăn xong tản bộ ở trong sân với ông Lưu .

      Ông Lưu khỏe mạnh : "Bà ấy cũng ở đây, còn can thiệp nhiều như vậy làm gì?"

      "Bà nội giao cho con phải nhìn ông, nếu lại cho chị biết..." Tiểu Hổ trả lời, nó sớm sợ ông nội dạy nó luyện võ này nữa.

      Ông Lưu chán nản, lúc còn trẻ bạn già cùng ông chịu ít khổ, bây giờ lớn tuổi cũng muốn chọc bà ấy. Ông thở dài hơi có biện pháp, ra lòng Tiểu Hoa đứa kia nấu cơm cũng tệ lắm. Thôi, cứ như vậy ...

      Tiểu Hoa nhìn bọn họ già trẻ ở chung cũng rất tốt, đứng ở bên lắc đầu cười ra ngoài. demcodon-lqd

      * * *
      Ngày hôm sau đến trường Tiểu Hoa đến hỏi qua Trần, cũng xác định lần này bọn họ phải thực hành chế độ 6 năm. Bất quá Trần cũng an ủi cấp 2 biến thành chế độ 3 năm.

      "Vậy năm nay phải là bắt đầu có người hả?" Tiểu Hoa hỏi.

      Trần thần bí cười cười, đành lòng lại trêu chọc Tiểu Hoa nữa mà lặng lẽ cho biết. Trường học tổ chức cuộc thi, chọn 20 người đầu tiên bù lại tượng thay đổi lần này.

      Tiểu Hoa che miệng lại kích động cười.

      Bất quá Trần còn cho biết nội dung cuộc thi lần đầu đề cập đến chút kiến thức, hơn nữa đối với tiếng cũng có cầu rất cao, để cho Tiểu Hoa cố gắng tốt.

      Buổi tối về nhà, Tiểu Hoa kêu Hạ Đồng và Lý Hạo Nam đến cho bọn họ biết tin tức này, cũng tính toán của mình cho bọn họ biết.

      "Ba tớ cũng qua chuyện này, nhưng mà mẹ tớ cơ bản học cho tốt về sau học càng dễ dàng hơn." Lý Hạo Nam .

      Hạ Đồng : "Tớ cảm thấy tệ, như vậy chúng ta có thể học ít hơn những bạn khác năm học, vậy tốt nhỉ?"

      Tiểu Hoa cười : "Mặc kệ các cậu quyết định như thế nào, tớ nghĩ có thể nhanh chút thi lên tốt rồi. Vốn tớ còn tính muốn nhảy lớp đấy! Như bây giờ cũng tốt, các cậu nếu như thi tớ chờ các cậu!"

      Hạ Đồng vừa nghe vội vàng ôm lấy Tiểu Hoa : "Đừng đừng đừng... trăm ngàn lần đừng mà! Tớ muốn theo cậu, cậu đừng đợi tớ, bây giờ tớ chuẩn bị học kiến thức tiếp theo, bắt đầu mượn sách giáo khoa. Hoa Hoa, cậu trăm ngàn lần đừng vứt bỏ tớ mà, chuyện đó, Lý Hạo Nam cũng cần phải xen vào, để cho cậu ấy đặt nền móng cho tốt !"

      "Cậu hỏi xem ba mẹ cậu à?" Lý Hạo Nam có chút bất mãn hỏi.

      Hạ Đồng đắc ý : "Ba tớ muốn làm thế nào làm thế ấy! theo Tiểu Hoa cũng rất tốt!"

      Lý Hạo Nam chán nản, nửa ngày nghẹn ra câu: "Tớ... tớ cũng muốn thi lần này."

      * * *
      Sau khi lập ra kế hoạch học tập Tiểu Hoa bắt đầu nghĩ đến nghiệp lớn kiếm tiền của , nghĩ đến bây giờ là giữa tháng 2. Năm 92 thị trường chứng khoán chính là xảy ra kỳ tích lớn, sau khi chuyện này cho ba Giang biết ba Giang đồng ý làm lớn lần.

      Ba Giang cảm thấy mình chết quá ràng, vạn nhất về sau mình rồi Tiểu Hoa và tiểu Hổ giữ số tiền lớn lai lịch. Vì vậy lén lút tin tức cổ phiếu mình biết được cho ba Hạ và ba Lý biết.

      "Cậu Giang, biết đùa, cậu có thể bảo đảm ?" Ba Hạ hỏi.

      Ba Giang tự giễu cười : "Hai người yên tâm, tôi còn sống được mấy năm nhưng mà đứa còn . Bây giờ chút gia sản này của tôi đủ cho bọn nó chống đỡ đến trưởng thành, tôi muốn hợp lại làm lần. Thắng có thể cho đứa nhiều thêm chút, thua cũng có tổn thất quá lớn, vẫn là như vậy."

      Ba Lý hỏi: "Bạn của là sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến hả?"

      Ba Giang gật đầu cái : "Trước kia là em xuống nông thôn chơi, muốn có tiền thêm nên mua phiếu, nhưng mà thể làm ."

      Ba Hạ : "Thôi, người dù sao có vài đồng tiền này cũng có chỗ dùng, có, cũng phải rất thiếu. ra 1 vạn."

      Ba Lý vừa nhìn suy nghĩ trong nhà có tiền gởi ngân hàng, trước khi kết hôn ba mẹ cũng cho ít, cũng : “Em cũng bỏ ra 1 vạn! Giang, cần phải cẩn thận nha!"

      Ba Giang gật đầu cái đồng ý. Sau đó ông Triệu lấy ra 8 ngàn, ông Lưu cũng cho 1 vạn 2. Ông Lý đến cuối tuần sau khi nghe Tiểu Hoa muốn cùng với ba đến Thâm Quyến, vì vậy lúc này Tiểu Hoa có thể tự mình chân cứu cho ba Giang, ông Lý cũng lấy cho Tiểu Hoa 1 vạn đồng.

      Cứ như vậy, ba Giang và Tiểu Hoa mang theo khoản tiền lớn 11 vạn thành phố Thâm Quyến, vừa đến thành phố Thâm Quyến nghỉ ngơi ngày. Tiểu Hoa mua mấy con số cổ phiếu trong trí nhớ thường xuyên bị thầy giáo lấy ra làm giáo án giảng bài kia.

      * * *
      " Giang, mấy cổ phiếu này đều mua?" Ba Lý cầm tờ báo tài chính và kinh tế có chút ngây dại ra hỏi.

      Ba Giang có nhìn , chẳng qua là nghiêm túc rộng lượng nhìn con mặc quần áo mới xinh đẹp kiên nhẫn : "Cuống vé phải cho cậu xem à? Cậu phiền!"

      Ba Lý kích động : "Nhưng mà nó tăng... tăng!"

      Ba Giang bĩu môi : " tăng tôi mua nó làm gì, cậu đừng có lộ ra như vậy được ? Việc này thể cho nhiều người biết. Cậu xem Hạ rất trấn định kìa."

      Tiểu Hoa nhìn lại, nước trà trong tay của ba Hạ còn mà vẫn rót mãnh liệt vào cái tách . liếc mắt nhìn ba cái, giống như : cái này gọi là trấn định?

      Ba Giang bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, sau đó : "Mấy người các cậu nên trấn định chút đừng bị người ngoài nhìn ra, phải có câu tiền tài được lộ ra hay sao?"

      Ba Hạ máy móc gật đầu cái : "Kể cả ở nơi này của cậu cũng vậy, ngay cả vợ của chúng tôi cũng biết, đều nghĩ là đưa cho cậu ra bên ngoài chữa bệnh."

      Ba Lý cũng gật đầu cái.

      * * *
      Thời gian trôi qua nhanh, vừa đến tháng 5 Tiểu Hoa đề nghị ba nên bán.

      Khi ba Giang muốn bán ba Lý còn có chút kỳ quái. Dù sao lúc trước mình cũng đề cập qua kiếm được chút tiền là được nhưng Giang Đại Sơn lại đồng ý. Bây giờ tăng rất nhiều, sao lại đòi bán chứ?

      " em kia của tôi tại thị trường chứng khoán rất rối loạn, rất ổn. Mọi người cũng thể làm gì, cổ phiếu ngày càng phát triển, nếu cứ như vậy nhà nước khẳng định muốn khống chế, cho nên chúng ta vẫn là sớm làm , đừng để đến lúc đó lộ ra kích động hồi, ngay cả tiền vốn cũng bị mất." Ba Giang dựa theo những lời thương lượng lúc trước ra lần.

      Ba Lý vốn là muốn bán nhưng khi nhìn thấy ba Hạ cũng đồng ý cũng cắn răng đồng ý.

      * * *
      Giữa tháng 5, ba Giang lại mang theo Tiểu Hoa thành phố Thâm Quyến chuyến bán toàn bộ cổ phiếu chia ra lợi nhuận cho mỗi người rồi làm sổ tiết kiệm bỏ vào.

      Mỗi cổ phiếu chia đều cũng tăng 30 thêm lần, ba Giang cầm khoản tiền lớn thể tưởng tượng nổi nhìn Tiểu Hoa : "Đây đều là của chúng ta?"

      Tiểu Hoa gật đầu cái.

      "Tiền này kiếm sao đơn giản giống như từ trời rơi xuống vậy?" Ba Giang mặc dù trải qua Tiểu Hoa phân tích trước đó biết có nhiều tiền như vậy nhưng là chờ lấy được vẫn là rất vui sướng.

      Tiểu Hoa : "Ba, chúng ta cũng thể cứ như vậy đưa tiền cho mấy chú và mấy ông, nhiều nhất là tháng bởi vì cổ phiếu mà nhà tan cửa nát vô số kể, bao nhiêu người vì nó táng gia bại sản, chờ đến lúc đó tất cả đều là bọt biển chết là kết quả tất nhiên. Chúng ta cho bọn họ nhìn thấy kết quả đó, thể dung túng để cho bọn họ cảm thấy kiếm tiền rất dễ dàng."

      Ba Giang cũng biết. ***************.com-demcodon

      Khi ba Giang trở về mời 3 người ông và 2 người ba về nhà mình. Lúc lấy sổ tiết kiệm ra cho bọn họ xem tất cả mọi người sợ ngây người.

      Ông Lưu : "1 vạn 2 sao lại biến thành nhiều như vậy? Gần 40 vạn đó? Ông lão ta thiếu tiền nhưng là đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy. được, được, ông thể lấy. Cháu Giang là cháu kiếm được, cháu đưa tiền vốn cho ông là được, ông thể nhận, ông chỉ là vay tiền cho cháu mượn, ông ..."

      Tiểu Hoa cầm sổ con nhét trở về trong tay ông Lưu : "Ba cháu cũng bỏ vào 1 vạn 5, kiếm được thể ít hơn ông. Lại có số tiền này của mọi người chút tiền lẻ này của ba cháu người ta đặc biệt phục vụ chúng ta sao? thể! Cho nên 2 chú, 3 ông, mọi người đều lấy mang về ! Đừng cứ đẩy qua đẩy lại, đưa chút tiền phí là được. Lấy nhiều như vậy làm gì?"

      Ba Giang cũng : "Đúng vậy, tôi kiếm được hơn mọi người rất nhiều, mọi người cũng nên từ chối. Mọi người chăm sóc Tiểu Hoa và tiểu Hổ nhà tôi, tôi còn chưa cám ơn mọi người đâu! Đều lấy trở về ! Trò chơi này trăm năm mới gặp được lần."

      "Bây giờ còn tăng rất nhiều!" Ba Lý còn có chút cảm khái.

      "Cậu đó! Còn ở đó mà tính toán ! Trò chơi này có thể dài lâu hả? Người nào người nấy cũng thể duy trì đến lúc này, cậu có thể ? Hãy chờ xem, qua được bao lâu nhà nước khẳng định thu dọn." Ba Hạ ngược lại tương đối đồng ý hành động lấy lại lúc này.

      ...

      Mọi người thương lượng lâu ba Giang bất đắc dĩ theo ý phải thu mỗi nhà 5 ngàn phí đường. ra trong lòng ba Giang có chút áy náy, dù sao mình toàn bộ, mình đầu tư toàn bộ 6 vạn luôn đấy! Nhưng mà Tiểu Hoa cũng có đạo lý, thua kém nhiều quá trong lúc mọi người chung đụng lâu dài có ngăn cách.

      * * *
      Quả nhiên, đến tháng 6 thị trường chứng khoán sau khi trải qua tăng vọt rớt điên cuồng. Trong lúc nhất thời xác nằm ngang khắp nơi trong sở giao dịch chứng khoán. Vì thị trường chứng khoán Thâm Quyến mà có bao nhiêu nhà phải táng gia bại sản, cuối cùng dùng cái chết để kết thúc tất cả.

      Mất người lớn sau khi tụ chung chỗ xem những thứ này trong báo cáo cũng rất cảm kích ba Giang nhạy cảm. Cũng cảm thấy cổ phiếu là bọn họ nên chơi. Cũng có người theo người ngoài giấu giếm người trong nhà chuyện có khoản tiền lớn. ra lúc mẹ Hạ và mẹ Lý biết được thiếu chút nữa té xỉu. Trời ạ? Hơn 30 vạn nhưng người tìm được?

      Tiểu Hoa kể từ khi có tiền cũng có lo lắng nhưng tại tập trung cho trong cuộc thi chia cấp. Hai người Hạ Đồng và Lý Hạo Nam học tập vốn tệ, sau đó lại được Tiểu Hoa giúp bọn họ tăng cường tiếng , ở cuộc thi chia cấp 3 người dễ dàng cầm cờ trước thi đậu vào cấp 2.

      Lúc này bọn người Tiểu Hoa mới biết được từ năm lớp 6 đến cấp 3 đều phải thi chia lớp, thành tích tốt lên, thành tích kém ở lại, cũng tượng thay đổi như lúc trước Tiểu Hoa lo lắng.
      Tôm ThỏNguyên Nguyễn thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 17: Dời nhà xưởng

      Editor: demcodon


      Lúc nghỉ hè Tiểu Hoa lại đến nhà ông Lý học nấu nướng, ông Lý bây giờ tính đem toàn bộ tài nghệ nấu nướng dạy cho Tiểu Hoa. Vốn là con trai ông Lý tính mở quán cơm ở bên ngoài mà đủ tiền, nhưng mà vì ủng hộ ba Giang nên ông Lý vẫn là cầm hết 1 vạn đồng tiền mình tiết kiệm lâu đưa cho ba Giang. Vốn là ông Lý chỉ là vì thể diện mới ủng hộ ba Giang, sau đó ba Giang lại cầm nhiều tiền như vậy đưa cho ông làm ông cảm thấy rất ngượng ngùng. Bây giờ con trai cũng mở cửa hàng, còn mở . Ông Lý cố chấp cho rằng Tiểu Hoa là vì thanh toán học phí học nấu nướng của mình cho nên quyết định mang tất cả bản lãnh của mình đều dạy cho Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa đương nhiên ngại học thêm chút ít, mọi việc ông Lý dạy nghề nấu nướng hay là ông Triệu dạy châm cứu đều học vô cùng nghiêm túc. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân sống lại trí nhớ thay đổi tốt nên tiến độ học tập của Tiểu Hoa làm cho hai ông đều rất hài lòng. Ông Lưu ngược lại năm có nửa đều đến nhà Tiểu Hoa ở, lúc Tiểu Hoa ở nhà mỗi buổi sáng cũng cùng bọn họ chạy bộ, đánh Thái cực. Ông Lưu cảm thấy dạy mình tiểu Hổ ghiền, sau khi nhìn thấy qua Hạ Đồng và Lý Hạo Nam mạnh mẽ kéo Hạ Đồng cùng học chung với ông, chọc Hạ Đồng mỗi lần gặp Lý Hạo Nam đều là có thể chất thư sinh, tay thể xách, vai thể gánh. Lý Hạo Nam tức giận quan tâm, dù sao chính là theo Hạ Đồng cùng nhau luyện, thời gian lâu dài cũng gầy xuống, thoạt nhìn cũng còn rất sáng sủa.

      Thời gian cãi nhau ầm ĩ trôi qua rất nhanh, lúc học kỳ mới mọi người đều lên trung học cơ sở. Ba Giang nhớ lúc trước Tiểu Hoa qua mình biết đánh đàn, vì muốn người khác chú ý nên vẫn là mua cho Tiểu Hoa cây đàn điện tử. Mặc dù so với đàn dương cầm kém xa nhưng Tiểu Hoa có vấn đề gì, có thể làm thành luyện điều khiển. Mỗi ngày nhàn nhã còn đánh đàn hơn 30 phút đến 1 tiếng, thậm chí còn dạy tiểu Hổ đánh đàn. Cuối cùng xác định tiểu Hổ có tế bào nhạc Tiểu Hoa mới bất đắc dĩ buông tha cho quyết định này.

      Trong cuộc sống bình thường thản nhiên có ba, có mấy ông nội, bà nội đáng , còn có hai người bạn thích đùa giỡn với người nhà bọn họ. Tiểu Hoa cảm thấy rất hạnh phúc, hy vọng cuộc sống cứ trôi qua như vậy tốt rồi, mọi người đều cần tách ra...

      Nhưng mà cõi đời này có bữa tiệc nào tàn, đầu tiên là lúc Tiểu Hoa đến mùng 2 ông bà Triệu bởi vì lớn tuổi, con trai lo lắng lấy lý do cháu nội người chăm sóc nên đón bọn họ . Ông Triệu tặng cho Tiểu Hoa bộ đầy đủ kim châm để châm cứu, cũng làm y tá cho ba Giang. Ông Lý sau khi đưa tất cả những gì mình biết kín đáo đưa cho Tiểu Hoa giống như nhồi cho vịt ăn rồi đến quán cơm của con trai giúp tay, chỉ có ông Lưu còn kiên trì ngày nghỉ giúp tiểu Hổ luyện võ.

      Tiểu Hoa cách hai tháng đều mang ba bệnh viện lớn ở thành phố kiểm tra lần, lấy được bảo đảm tế bào ung thư có khuếch tán, bệnh tình của ba Giang trước mắt cũng khống chế tệ. Bác sĩ cũng rất hài lòng dù sao cũng là ác tính, ba Giang cho bác sĩ biết mình trước mắt trị liệu Trung y và châm cứu, còn có ăn uống hợp lý. demcodon-lqd Bác sĩ nghe xong về sau cũng cảm khái, cho dù là ở bệnh viện cũng nhất định có thể chăm sóc chu đáo như vậy. Lúc ra bệnh viện ba Giang lấy cớ toilet, lén lút bác sĩ lấy cho mình thuốc giảm đau, Tiểu Hoa vẫn làm bộ mình biết. Buổi tối về nhà trốn ở trong chăn khóc lâu...

      * * *
      "Hoa Hoa, nghe nhà máy của chúng ta phải chuyển đến thành phố! Tớ rốt cuộc có thể nhìn thấy thành phố rồi!" ngày nọ Hạ Đồng hưng phấn cho Tiểu Hoa biết.

      Tiểu Hoa sửng sốt chút, nhớ tiểu Hổ có qua chuyện công nhân xưởng bởi vì cần nên bị chuyển trước lên thành phố. Nó lúc đó ba bệnh rất nặng tốt, cho nên lúc dời ba muốn lãnh ít tiền hưu ở lại quê nhà trước. Tiểu Hổ qua ba sau khi mình rồi 3 năm sau qua đời. Tiểu Hoa tính tính ngày hôm nay chính là năm thứ 3, nhìn ba Giang còn tiều tụy hơn lúc trước Tiểu Hoa rất là đau lòng. Mặc dù ba và ngay cả bác sĩ cũng lừa mình bệnh tình được khống chế nhưng Tiểu Hoa thông qua lừa đảo ở trước mặt vẫn có thể nhìn ra được, bệnh tình của ba vẫn là tiến triển thêm bước.

      Về nhà sau khi thương lượng với ba Giang ba Giang quyết định cùng Tiểu Hoa ở lại, cả nhà chuyển lên huyện. Tiểu Hoa và tiểu Hổ cũng lên huyện học, nơi này cách quê gần chút, vạn nhất... nếu ba có vạn nhất cũng có người có thể giúp tay.

      "Cậu Giang này, tại có được thông báo chỗ đó ở thành phố nhà nước đặc biệt cho nhà máy chúng ta mảnh đất lớn xây nhà xưởng, nhà ở, trường học và bệnh viện, như thế rất tốt nên cả đời sống ở nông thôn!" Mấy tháng sau ba Hạ cười cho ba Giang biết.

      Ba Lý cũng phụ họa theo, bản thân mình sao cả nhưng mà đứa chỉ có ở thành phố lớn mới có thể nhận dạy dỗ tốt hơn.

      "Chúc mừng mọi người! Về sau là người thành phố rồi!" Ba Giang cười .

      Ba Hạ nhìn cái nghi ngờ hỏi: "Cậu tính rời ?"

      Ba Giang gật đầu cái : "Tôi muốn cách mẹ Tiểu Hoa quá xa, lại thân thể này của tôi cũng chịu được..."

      Ba Lý hỏi: "Tiểu Hoa và Giang Lâm làm sao bây giờ? Trường học cũng muốn dời ."

      " huyện Nhất Trung, tôi và Tiểu Hoa thương lượng xong, chúng tôi lên huyện ở, nơi đó cách nơi này tương đối gần khoảng 40 phút đường xe." Ba Giang trả lời.

      Mọi người yên lặng...

      * * *
      Buổi tối khi ba Hạ quyết định của ba Giang cho người nhà mình biết Hạ Đồng khóc ầm ĩ ngừng, mình cũng muốn , muốn ở chung chỗ với Tiểu Hoa. Vốn là bởi vì ly biệt có chút đau buồn nên ba Hạ lần đầu tiên đánh Hạ Đồng cái.

      Hạ Đồng sợ ngây người, từ đến lớn mặc kệ có ầm ĩ thế nào ba cũng có đánh . Nhưng hôm nay ba lại đánh , điều này làm cho Hạ Đồng rất là đau buồn, ôm bả vai bị ba đánh qua đứng ngốc ở chỗ đó.

      Ba Hạ cũng hoảng sợ, ông nghĩ đến mình đánh con . Sau hồi kéo Hạ Đồng ngừng giãy giụa qua ba Hạ giải thích cho con biết: "Đồng Đồng, ba cho con biết, con đừng truyền ra khắp nơi đó."

      Hạ Đồng vẫn muốn để ý tới ba, muốn tránh tay ông ra.

      "Ba Tiểu Hoa bị bệnh rất nặng rất nặng, có thể thể trị hết..." Lời của ba Hạ làm cho Hạ Đồng ngưng giãy giụa.

      quay đầu lại ngây ngốc nhìn ba mình.

      Ba Hạ tiếp tục : "Thân thể của ba Tiểu Hoa tại tốt, nếu như mang Tiểu Hoa và tiểu Hổ thành phố như vậy quá mức mệt mỏi, rất vất vả, ông chịu nổi."

      "Tiểu Hoa biết ?" Hạ Đồng hỏi lại ba Hạ.

      Ba Hạ gật đầu cái : "Tiểu Hoa vẫn đều biết, cho nên học châm cứu với ông Triệu, học món ăn bài thuốc với ông Lưu đều là vì muốn chăm sóc tốt cho ba bạn ấy, cũng là Tiểu Hoa thương lượng với ba Giang lên thành phố mà cùng ba Giang và tiểu Hổ cuộc sống ở nơi này."

      Hạ Đồng đau buồn hỏi: "Tiểu Hoa phải có mẹ hay sao? Vì sao ba bạn ấy còn sinh bệnh nghiêm trọng như vậy?"

      "Đồng Đồng ngốc, cuộc sống bởi vì con chịu đau khổ mà cho con thuận buồm xuôi gió. Con xem! Mẹ Tiểu Hoa mất, ba Tiểu Hoa lại bị bệnh mà Tiểu Hoa còn kiên cường như vậy. Đồng Đồng, ba mẹ muốn dời đến thành phố, con thể ở lại gia tăng thêm gánh nặng cho Tiểu Hoa có phải hay ? Tiểu Hoa muốn ở chung chỗ với ba bạn ấy, ba mẹ cũng muốn ở chung chỗ với Đồng Đồng xa rời nhau, con biết ?" Ba Hạ khuyên bảo con .

      Hạ Đồng khóc ngã vào trong lòng ba Hạ : "Ba, Đồng Đồng cũng muốn ở chung chỗ với ba mẹ. Nhưng mà Tiểu Hoa bạn ấy còn đáng thương hơn!"

      "Cho nên Đồng Đồng chúng ta về sau có việc gì viết thư cho Tiểu Hoa an ủi bạn ấy, khích lệ bạn ấy có được hay ?" Ba Hạ .

      Hạ Đồng gật đầu : "Dạ!"

      * * *
      Bạn học trong trường, thầy giáo, công nhân trong nhà xưởng cũng từ từ đều chuyển . Nhà họ Hạ và nhà họ Lý chống đỡ đến cuối cùng, lúc sắp bắt đầu học kỳ mới mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời .

      "Hoa Hoa, cậu quên tớ đúng hay ?" Hạ Đồng lôi kéo Tiểu Hoa khóc .

      Tiểu Hoa gật đầu cái ôm bạn : "Chúng ta phải ước hẹn là muốn thi vào trường đại học tốt nhất hay sao? Đến lúc đó chúng ta nhất định gặp lại phải ư? Ước hẹn làm bạn tốt cả đời."

      Hạ Đồng dùng sức gật đầu cái : "Tớ học tập tốt, tớ thi đậu vào trường đại học tốt nhất, chúng ta làm bạn tốt nhất, cả đời ở chung chỗ, chúng ta ước hẹn."

      Lý Hạo Nam cũng ôm lấy hai người : "Còn có tớ, chúng ta phải làm bạn cả đời!"

      Mấy người lớn nhìn thấy ba đứa như vậy cũng có chút thương cảm, đặc biệt hai bà mẹ, 3 năm nay ở chung hai bà mẹ đều rất thích Tiểu Hoa có hiểu biết và tiểu Hổ ngốc nghếch. Bây giờ biết hai đứa này về sau... me Hạ nhịn được rơi nước mắt.

      "Cậu Giang này, tôi ... nếu cậu cảm thấy... khỏe lắm gửi điện tín cho chúng tôi... Về sau chúng tôi giúp cậu chăm sóc Tiểu Hoa và tiểu Hổ." Ba Hạ với ba Giang, ba Lý cũng ở bên gật đầu.

      Ba Giang : " có vấn đề gì, về sau... khi có thể... tôi cho mọi người biết."

      Trong lúc mọi người lưu luyến rời người hai nhà Hạ - Lý cuối cũng vẫn phải . ***************.com-demcodon

      Tiểu Hoa nhìn bầu trời mây trắng trôi nổi, ánh mắt có chút ướt át, thầm nghĩ: ‘Quả nhiên ly biệt là cái gì đó ghét nhất.’

      * * *
      Trong đại viện quân khu ở Bắc Kinh, ông lão tóc có chút hoa râm với con trai: "Chỗ nhà xưởng Giang Đại Sơn ở đồng ý dời theo lời kêu gọi của nhà nước, tình huống thân thể của Giang Đại Sơn cũng được tốt lắm, con xem xem có thể nghĩ ra biện pháp mang cháu của ba nhận trở về hay ."

      Lý Hướng Dương cười khổ : "Người ta căn bản cũng nhận con, mấy năm nay con viết thư cũng nhận, đưa gì đó cũng nhận nhưng mà... chính là nghĩ muốn nhận con."

      " nhảm! Trước đó con làm chuyện gì hả? Con bé là con ruột của con, con ngớ ngẩn làm theo tiểu Nhã muốn mang con bé về nuôi thành con nuôi, người ta có thể đồng ý mới là quỷ!" Ông lão có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép .

      Lý Hướng Dương bất đắc dĩ : "Ba, mẹ và tiểu Nhã đối xử với Tiểu Hoa giống như với Minh Ngọc sao? Năm đó mẹ thích Phương Phương, bây giờ sao có thể đối xử tốt với Tiểu Hoa được chứ? Tiểu Hoa là cháu , nhưng Minh Ngọc cũng là cháu trai! thể tự mình chăm sóc con mình con sốt ruột sao? Nhưng mà con phải suy nghĩ vì cái nhà này, phải sao?"

      Ông Lý xì tiếng khinh miệt : "Dù sao ba cảm thấy làm người làm trái với lương tâm của mình là được. Con năm đó chính là làm đúng, cho dù sau khi con và tiểu Nhã ly hôn mới chính thức ở chung chỗ. Nhưng là tình hình ngay lúc đó dựa theo bây giờ mà con chính là có tình nhân bên ngoài, con chính là Trần Thế Mỹ! Ta Lý Đại Lộ cả đời này cũng tha thứ cho con về chuyện này, cũng tha thứ cho chính mình. Con mẹ con thích Phương Phương, chính con cũng ở bên ngoài làm bậy, mẹ con có thể thích nó hả?"

      "Ba, con chuyện này nữa là được chứ?" Lý Hướng Dương phiền chán .

      Lý Đại Lộ thở dài hơi vào phòng, năm đó bao che cho vợ và con trai của mình đối xử với con dâu như vậy, là chuyện sai lầm duy nhất cả đời này của ông, cũng xứng đáng cháu muốn nhận mình.
      Nguyên NguyễnPhongVy thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 18: Tâm tư của ba Giang

      Editor: demcodon


      Trước khi khai giảng, ba Giang và Tiểu Hoa đến ở chỗ gần huyện Nhất Trung thuê hai phòng ở. Tiểu Hoa ở phòng, ba Giang và tiểu Hổ ở phòng. Vì để tránh cho ba Giang nhàm chán nên Tiểu Hoa cùng ông mua sỉ ít cặp sách, giấy, bút, vở, những món của văn phòng phẩm, thuê cửa hàng ở trước mặt cửa trường học. Đồ nhiều lắm nên Tiểu Hoa sửa sang lại có quy luật vừa xem hiểu ngay, giá cũng làm dấu. Ba Giang chỉ cần ngồi ở trước cửa nhìn lấy tiền là được rồi.

      Tiểu Hoa muốn chỉ kiếm tiền mà làm cho ba Giang có việc làm là tốt rồi. Tiểu Hổ cũng bị đưa vào trường tiểu học ở huyện, mua dụng cụ trong nhà, đồ làm bếp, vv... Người nhà ở huyện cũng làm cái nhà cho mình.

      Tiểu Hoa tựu trường chính là năm thứ 3 rồi, ba Giang quyết định thừa dịp đổi trường học sửa cái tên cho Tiểu Hoa. Ở chung với mấy người bạn thời gian dài như vậy mới cảm thấy mình đặt tên cho con có chút ổn. Vốn nghĩ Tiểu Hoa trong trí nhớ mình đổi tên thành Lý Lạc, cho nên tính sửa tên con bé gọi là Giang Lạc. Tiểu Hoa suy nghĩ hồi từ chối, so với chữ ‘Lạc’ rất thích tên ‘Tiểu Hoa’ thuộc về đất này. Nhưng mà cũng biết tên này ổn làm, vì thế sau khi thương lượng với ba Giang Tiểu Hoa biến thành Giang Hiểu Hoa, tên Tiểu Hoa này về sau chính là tên gọi thân mật của .

      Năm thứ 3 phải học thêm buổi tối, Tiểu Hoa, à , là Giang Hiểu Hoa. Giang Hiểu Hoa cảm thấy thời gian trước mặt của mình phải rất đủ, làm thủ tục chuyển trường, báo danh, tìm chủ nhiệm lớp muốn sửa học thêm. Giang Hiểu Hoa vốn ở chỗ trường học nhà xưởng bởi vì nguyên nhân lực lượng của thầy giáo tốt nên luôn luôn cầm cờ trước trong huyện này. Giang Hiểu Hoa lại mang sổ liên lạc đứng thứ nhất đến chủ nhiệm lớp ngược lại rất dễ dàng mỡ miệng đồng ý.

      Học sinh năm thứ 3, đặc biệt loại học sinh của huyện này, học sinh lớp giỏi học tập đều rất cố gắng, cũng có gì giải trí dư thừa, người người đều vùi đầu khổ đọc. Giang Hiểu Hoa độc lập độc hành cũng có làm gì đặc biệt cho chú ý. Giang Hiểu Hoa vẫn mỗi ngày sáng sớm chạy bộ với tiểu Hổ như cũ, đánh Thái cực. Lúc tiểu Hổ tiếp tục huấn luyện Giang Hiểu Hoa nấu thuốc cho ba, ba Giang chợ sáng mua thức ăn sớm chút. Buổi trưa Giang Hiểu Hoa về nhà nấu cơm xong đưa cho ba Giang rồi giúp ông xem cửa hàng trong chốc lát, chờ ba Giang ăn xong mới về nhà dọn dẹp chút rồi đến trường. Buổi tối cũng là chờ ăn cơm tối xong ba Giang đóng cửa cửa hàng. Người nhà vây quanh ba Giang ở cái bàn lớn trong phòng trò chuyện về cuộc sống ngày của mình. Giang Hiểu Hoa chỉ đạo tiểu Hổ học tập, tự mình cũng vội vàng làm bài tập còn lại, chờ hơn 10 giờ sau khi tiểu Hổ ngủ Giang Hiểu Hoa châm cứu cho ba Giang. Sau khi kết thúc tự mình trở về phòng luyện chữ bút lông lát, nhìn xem sách dạy nấu ăn hoặc sách thuốc. Cuộc sống ngày cứ như thế trôi qua.

      Giang Hiểu Hoa ở trường học cũng rất yên lặng, lẳng lặng đọc sách. Bây giờ hai cái má đỏ như trứng dưới trợ giúp của ông Triệu từ từ phai nhạt, chỉ lưu lại hai gò má hồng. demcodon-lqd Giang Hiểu Hoa kiên trì 2 ngày 1 lần phải đến nhà tắm tắm rửa, cũng cho ba Giang mang tiểu Hổ và cách ngày, quần áo chủ nhật giặt lần, thoáng qua tóc dài phải cột cái đuôi ngựa ở phía sau. yên lặng xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn vĩnh viễn nhàng khoan khoái sạch có vẻ là giống như người thường. năm thứ 3 này ít người trong lòng để lại dấu ấn rất sâu.

      Mỗi lần kiểm tra thành tích mỗi tháng cũng rất để cho người chú ý, có ít bạn học hỏi Giang Hiểu Hoa có mời người dạy thêm hay . Giang Hiểu Hoa cười nhạt lắc đầu, đối với vấn đề này của bạn học chỉ cần có thời gian cũng keo kiệt mà giải thích nghi ngờ. Mặc dù có bạn thân thiết nhưng mà bạn học cả lớp chung đụng cũng rất tốt.

      Thi giữa kỳ Giang Hiểu Hoa chút nào ngoài ý muốn lấy thành tích thứ nhất giống như lúc thi đậu vào trung học cơ sở.

      năm này ba Giang thoạt nhìn rất bình thản, Giang Hiểu Hoa mỗi ngày đều có gián đoạn thực liệu* lần, nhìn thành quả con vất vả như vậy ba Giang vẫn cười ăn hết toàn bộ. Khi Giang Hiểu Hoa lén lút luân phiên đến hỏi bác sĩ cũng tiết lộ ra tình hình thực tế, bệnh tình xác có chút phát triển nhưng mà nhìn vào trước mắt phải rất nghiêm trọng, người nhà chăm sóc rất khá, chẳng qua là bệnh nhân có ý chí muốn sống mãnh liệt.

      (*Thực liệu, còn gọi là thực trị: là phương pháp dựa vào lý luận của y học cổ truyền để tiến hành lựa chọn các thực phẩm phù hợp (đơn thuần hoặc phối hợp với các vị thuốc) rồi gia công chế biến thành các đồ ăn thức uống nhằm mục đích phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khoẻ cho con người.)

      " có ý chí muốn sống mãnh liệt! có ý chí muốn sống mãnh liệt!..." Giang Hiểu Hoa từ bệnh viện ra trong đầu chỉ có câu này, ba vì sao có muốn sống, chẳng lẽ mình còn có cái gì làm tốt hả?

      Giang Hiểu Hoa tự mình nghĩ lại, mình rất ngoan, tiểu Hổ cũng rất ngoan. Nhưng vì sao ba muốn ở lại bên cạnh bọn họ chứ? Tại sao vậy chứ?

      Sau khi Giang Hiểu Hoa ở bên ngoài đau buồn hồi về nhà cẩn thận quan sát ba. Cuối cùng biết đáp án ở cửa hàng văn phòng phẩm .

      Hôm nay Giang Hiểu Hoa mang cơm cho ba xong rồi về nhà, đột nhiên nhớ tới mực nước sắp hết rồi nên quay trở lại chuẩn bị lấy 1 bình từ trong cửa hàng. Đột nhiên nghe được ba và ông chủ bán thức ăn kế bên chuyện phiếm.

      " Giang, người vừa rồi là con của hả? hạnh phúc, con mỗi ngày đều nấu thức ăn ngon mang cho ." Ông chủ bán thức ăn kia .

      "Ha ha! Con tôi thích tôi ăn cơm bên ngoài." Ba Giang trả lời.

      " giỏi! Nghe còn là tự mình làm nhỉ! Còn tuổi nghe học tập cũng rất tốt, dạy dỗ thế nào vậy?"

      "Ai, tôi biết dạy dỗ, liên lụy đến đứa là tốt rồi. Cả ngày nhìn con bé bận rộn như vậy tôi đây làm ba lại thể giúp, trong lòng có tư vị gì."

      " đó! Là ở trong phúc mà biết phúc, có con tốt như vậy, đứa có lòng hiếu thảo trong hoàn cảnh như vậy nên cao hứng chứ?"

      "Chính là cảm thấy mình giúp được gì thẹn với đứa . Nếu tôi ở trong nhà như vậy chừng con bé có tiền đồ gì tốt hơn nữa?"

      ...

      Câu kế tiếp Giang Hiểu Hoa có ở lại nghe mà bịt miệng chạy mất, ra là mình rất có khả năng cho nên ba muốn chậm trễ mình, cảm thấy làm chậm trễ mình... ra là tất cả đều ở người mình, được, nhất định phải làm cho ba Giang có điều liên lụy mình và tiểu Hổ, thể làm cho ông yên tâm như vậy, nhất định... nhất định... nhất định phải làm cho ba sống sót.

      Thi xong được nghỉ sớm, đợi đến lúc tiểu Hổ cũng nghỉ Giang Hiểu Hoa cũng nghĩ ra biện pháp tốt gì. thể làm cho ba quá đau lòng lại muốn làm cho ông lo lắng... Chuyện này rất khó nắm chắc.

      Sau khi nghỉ học ba Giang đóng cửa hàng văn phòng phẩm , 3 người cùng về quê nhà.

      * * *
      Hôm nay nghỉ hè có công nhân công xưởng, vài chỗ ở thôn Giang Hiểu Hoa nghênh đón số lớn quân nhân huấn luyện dã ngoại. Bởi vì sau công xưởng chuyển thôn xóm có chút tiêu điều lại có sức sống bừng bừng.

      Tiểu Hổ cả ngày cùng đứa trong thôn theo phía sau tham gia với quân ngũ chạy tới chạy lui trèo đèo lội suối. Giang Hiểu Hoa nghĩ cũng rất an toàn, bé trai cũng hoạt bát, lai từng bé trai dường như cũng có giấc mơ về màu xanh quân đội, cũng có quá mức để ý. Mãi cho đến ngày Giang Hiểu Hoa ở trong sân nắng giặt khăn trải giường.

      Đột nhiên nghe được có người ở cửa hỏi: "Là nhà của Giang Tiểu Hoa phải ?"

      Giang Hiểu Hoa qua cái khăn trải giường cản trở tầm mắt của mình trả lời: "Đúng vậy! tìm ai?"

      Người đến là người quân nhân trẻ tuổi mặc quân phục ngụy trang, mặt còn có vài đường dường như cố ý bôi lên . Người nọ vừa thấy Giang Hiểu Hoa sửng sốt trong chốc lát, cười lộ ra 8 cái răng hỏi: "Em chính là Giang Tiểu Hoa?"

      Giang Hiểu Hoa gật đầu cái lại nhìn thấy người rất bẩn, vì thế chỉ vào chậu nước ấm phơi nắng trong sân cho tiểu Hổ : " có muốn rửa mặt chút ?"

      Người nọ cũng chối từ mà trực tiếp tiến lên nhận xà phòng Giang Hiểu Hoa đưa cho , ngồi xổm đất rửa sạch mặt.

      Sau khi rửa xong Giang Hiểu Hoa nhìn bộ dáng của , đoạn trí nhớ chôn sâu trong đáy lòng bị đào lên. Đó là chuyện vừa tới nhà họ Lý lâu, bởi vì trời sinh tính ngại ngùng, hơn nữa tiếng phổ thông phải rất tốt cho nên càng xấu hổ phải mở miệng.

      "Nghe cậu trước kia gọi là Giang Chuyện Cười, ba mẹ cậu có phải đặc biệt thích chuyện cười hay ? Cho nên mới đặt cho cậu cái tên này?"

      " đúng đúng! Nghe người nông dân thích con trai, có phải mẹ cậu sinh cậu cảm thấy cậu là chuyện cười mới đặt cho cậu tên là Giang Chuyện Cười hay ?"

      "..."

      Nghe đứa trong sân lớn ác ý cười nhạo Giang Hiểu Hoa lúc ấy rất là tức giận, nhưng mà trời sinh yếu đuối chính là cúi đầu phản bác : "Là đóa hoa… đóa hoa nho ..."

      "Cậu cái gì? Cậu phải biết chứ?"

      "Ha ha! ra là đứa câm!"

      "Nhà Minh Ngọc đưa đến đây người chị câm..."

      Đúng lúc này phía sau đột nhiên truyền tới giọng rất êm tai: "Mấy đứa cái gì thế? Bắt nạt ! Đây là bản lãnh của mấy đứa hả?"

      Người nọ tới chút quát mắng, những người bắt nạt Giang Tiểu Hoa cũng tản . Người nọ lấy ra khăn tay giúp Tiểu Hoa lau nước mắt, Tiểu Hoa mới nhìn thấy từ khi đến nhà họ Lý là người trai đầu tiên đưa ra thiện ý đối với mình...

      Chẳng qua là người trai này xuất rất ít ở trong trí nhớ của Tiểu Hoa. Mãi cho đến khi mình đương với Tô Thiên Triết, lần trong lúc vô tình biết được, ước chừng là mùa hè năm đó khi mình học trung học cơ sở cùng bộ đội huấn luyện dã ngoại vì cứu mấy đứa chết đuối mà hy sinh.

      "Giang Tiểu Hoa! Giang Tiểu Hoa?" Đột nhiên nghe được có người gọi mình Giang Hiểu Hoa phục hồi lại tinh thần nhìn trai rửa mặt xong, tinh thần phấn chấn cười cái với . ***************.com-demcodon

      "Giang Tiểu Hoa, tên là Lâm Hạo Hiên. Mấy ngày hôm trước lúc gọi điện thoại về nhà ông Lý ở nhà , nghe ở đây huấn luyện dã ngoại nhờ cho tới xem em, xem em có cần giúp cái gì hay ?" Lâm Hạo Hiên nhìn thấy có phản ứng gì đặc biệt, sau đó lại giải thích : "Ông Lý chính là ba của cha ruột em Lý Hướng Dương, cũng là ông nội của em."

      Giang Hiểu Hoa nhận khăn lông trong tay : "Tôi rất tốt, có gì cần giúp hết." Trong lòng thầm nghĩ: ‘rốt cuộc là ngày đó gặp chuyện gì may nhỉ? Phải cẩn thận suy nghĩ chút...

      "Chuyện đó... chuyện đó... ông Lý cũng là quan tâm em..." Nhìn Tiểu Hoa có chút lạnh nhạt Lâm Hạo Hiên có chút biết nên làm cái gì bây giờ. Trước kia nghe ông nội qua chú Lý từng có vợ trước, hai ngày trước lúc nghe còn có con mình còn hoảng sợ, cảm thấy thể tượng tượng nổi nữa!

      Rốt cuộc là ngày nào đây? Nhớ lúc ấy đại khái là chủ cho thuê nhà tổ chức sinh nhật cho đứa con Aaron, mình và Tô Thiên Triết cũng tham gia. Sau khi về nhà Tô Thiên Triết : ngày này 10 năm trước họ Lâm Hạo Hiên hy sinh cho nên thích ngày này... Ngày đó hình như là tháng 8... a... đúng rồi... đúng rồi... là sau ngày xây dựng doanh trại xong, cũng chính là ngày 3 tháng 8... rốt cục cũng nghĩ tới! Ở nơi này là có chỗ có thể chết đuối nước nổi danh nhất chính là chỗ gần trước kia 3 người ba đến câu cá. Ngày 3 tháng 8 mình phải qua bên kia nhìn xem có thể giúp được gì hay . Còn phải kêu ba theo, kỹ năng bơi của ba cũng tệ... ha ha... có thể nhớ tới là quá tốt.
      Tôm Thỏ, Nguyên NguyễnPhongVy thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 19: Trong lúc tiến hành cứu người

      Editor: demcodon


      Quẳng được cục nợ Tiểu Hoa rất là thoải mái, nhìn Lâm Hạo Hiên gian trá hỏi: "Chuyện kia, chú giải phóng quân, tôi phải nấu cơm, chú có muốn ăn cơm ở nhà chúng tôi ?"

      Lâm Hạo Hiên bị từ ‘chú’ này của Tiểu Hoa đánh chịu nổi, có chút lúng túng chăm sóc : "Gọi được rồi, cũng đừng gọi là chú, mới 21 tuổi à."

      "Ha ha! Tôi đây mới 13 đấy! Sao lại có thể gọi chú là chú chứ?" Tiểu Hoa cười .

      Lâm Hạo Hiên gãi gãi đầu, cười khổ : "Ông nội của với ông nội của em là đồng trang lứa, với em cũng là đồng trang lứa, cho nên em vẫn là gọi !"

      Tiểu Hoa nhìn dáng vẻ của có chút buồn cười, sau đó ra vẻ vui : "Vậy được rồi! trai, có muốn ăn cơm ở nhà em ?"

      " được! Bọn có quy định thể ăn gì của dân chúng được." Lâm Hạo Hiên trả lời.

      Tiểu Hoa nhún nhún vai : "À, coi như có lộc ăn rồi! Hôm nay em có hầm gà canh, ngửi thấy , rất thơm đó? hầm lửa 2 tiếng rồi, trong chốc lát chân gà, cánh gà còn có thịt và khoai tây chín ăn rất ngon đấy!"

      Lâm Hạo Hiên lúc này cũng chú ý tới trong khí tràn ngập mùi canh gà, liếm liếm môi nhìn bộ dáng Tiểu Hoa cười trộm chớp mắt : "Đương nhiên, thân phận của em thể giống như dân chúng bình thường, em nếu gọi trai chính là em của , ăn của em phạm kỷ luật!"

      Tiểu Hoa mở tay ra tỏ vẻ sao cả, hôm đó Lâm Hạo Hiên cuối cùng có ăn cơm ở nhà Tiểu Hoa bởi vì có chiến hữu đến gọi . demcodon-lequydon Từ đó về sau lúc Lâm Hạo Hiên rãnh rỗi thường chạy đến nhà Tiểu Hoa, mang cho nhà Tiểu Hoa chút trái cây bọn họ được phát, có gì sao ăn ké cơm được chứ.

      * * *
      Sáng sớm ngày 3 tháng 8, sau khi ăn xong Tiểu Hoa cầm cần câu cá với ba Giang: "Ba, chúng ta câu cá ! lâu rồi , có chút nhớ món cá kho tộ."

      Tiểu Hoa cầu ba Giang thể đồng ý. Vì thế hôm nay nhà 3 người mang theo mũ rơm, cần câu cá và thức ăn cho cá, còn có thức ăn, trái cây và nước đến hồ câu cá.

      Là hồ thiên nhiên nên rất lớn, đặc biệt có đài cao cho người thả câu. Tiểu Hoa, tiểu Hổ và ba vừa trò chuyện vừa , cũng rất thú vị.

      "Chị, em muốn đến chỗ đó chơi!" Tiểu Hổ đột nhiên chỉ vào cái đài cao cách đó xa, cái đài cao kia vốn cũng là chỗ cho người thả câu nhưng bởi vì phía dưới nước rất sâu đều cảm thấy nguy hiểm, cũng có lần sửa lại chỗ này. Phía có rất nhiều đứa cỡ tiểu Hổ thân thể trần truồng nhảy vào trong nước.

      " được! Rất nguy hiểm, cứ như vậy nhảy xuống rất nguy hiểm!" Tiểu Hoa tiếng từ chối, ba Giang cũng gật đầu cái.

      Tiểu Hổ rất là do dự, chính cậu cảm thấy kỹ năng bơi của mình cũng rất tốt, có chút mất hứng : "Vậy bọn họ..."

      Tiểu Hoa đứng lên : "Chúng ta cùng nhau qua, cho bọn họ đừng nhảy, vạn nhất cẩn thận đụng vào tảng đá gì đó phải rất nguy hiểm ư? Ba, trước kia nơi đó thường xuyên xảy ra cố may đúng ?"

      Ba Giang gật đầu cái : "Hàng năm đều gặp chuyện may, vốn che lại nhưng biết tại sao mấy đứa này lại lên được, các con qua kêu bọn họ xuống dưới là tốt rồi, các con được lên đó!"

      Tiểu Hoa lôi kéo tiểu Hổ về phía bên kia, kết quả còn chưa đến phía trước chợt nghe có đứa kêu: "Đông Sinh nhảy xuống rồi còn chưa có lên nữa! Có ai ! Cứu mạng!"

      Tiếng còn chưa dứt chỉ thấy người mặc trang phục ngụy trang cởi áo nhảy xuống "ùm ùm" tiếng. Ngay sau đó mấy tên quỷ cảm giác kỹ năng bơi của mình tốt cũng nhảy xuống.

      Tiểu Hoa nhanh chân chạy về phía bên kia, vừa chạy vừa với tiểu Hổ: "Nhanh kêu ba!"

      Chờ lúc Tiểu Hoa chạy đến trong nước phía trước người lớn lôi kéo đứa sắc mặt sợ hãi ngừng giãy giụa bơi về bờ bên kia, phía sau còn có mấy đứa ý đồ muốn giúp đỡ. Đột nhiên, người lớn kia thân thể cứng đờ, Tiểu Hoa rất là lo lắng.

      " xong, Hiên bị chuột rút rồi! Này! Mấy đứa nhanh bơi trở lại, nguy hiểm đó!" giọng đột nhiên từ bên cạnh Tiểu Hoa truyền đến.

      Lúc này Lâm Hạo Hiên lấy tay câu lên cổ đứa giãy giụa, chờ đứa sau khi hôn mê liều mạng kéo nó bơi về phía bờ bên kia. Người bên cạnh Tiểu Hoa cũng nhảy xuống nước, nhưng mà dường như biết bơi chỉ có thể đứng ở chỗ nước cạn chờ đợi ngừng hò hét trợ uy. Tiểu Hoa cũng ở bên dùng sức kêu: " trai, cố lên! Cố lên! trai!"

      Rốt cục lúc sắp đến bên bờ Lâm Hạo Hiên dùng hết sức đưa đứa về phía chiến hữu bên cạnh, cả người dường như trút hết sức chìm vào trong mặt nước.

      Lúc này ba Giang cũng đến đây chạy nhanh qua kéo từ trong nước lên.

      Chiến hữu của Lâm Hạo Hiên lúc này ôm đứa chết đuối gọi là Đông Sinh kia lên bờ. Tiểu Hoa vừa nhìn thấy sau đó với : "Còn hô hấp." xong lập tức bóp mở miệng của đứa , dùng tay móc lấy nước bùn bên trong ra, kéo thẳng đầu lưỡi của nó giúp nó giữ vững hô hấp thông thoáng, sau đó còn : " trai, quỳ chân xuống đất, chân cong lại cho bụng đứa nằm ngang lên đùi , đầu rủ xuống, sau đó ép phần lưng để cho nước từ trong dạ dày ép trào ra. Nhanh lên chút!"

      Người nọ liếc nhìn Tiểu Hoa cái rồi nghe theo, chỉ chốc lát sau nước từ trong miệng Đông Sinh trào ra ít.

      "Bé Hoa, con mau đến xem! ổn!" Lúc này ba Giang cũng kéo Lâm Hạo Hiên lên.

      Tiểu Hoa chạy nhanh tiến lên vừa nhìn thấy, xong, hô hấp và nhịp tim có, nhanh chóng cho ba đặt nằm ngang ở bên bờ đất, móc nước bùn từ trong miệng ra sau đó tiến hành xoa bóp tim ngoài lồng ngực của , vừa ép vừa : "Ba, nhanh hô hấp nhân tạo cho ..."

      "Cái gì là hô hấp nhân tạo?" Ba Giang hiểu hỏi.

      Tiểu Hoa quýnh lên sợ kịp, tiếng: "Thôi, để con." Cứ thế cúi người xuống miệng đối miệng thổi hơi vào cho .

      "Bé Hoa, con?" Ba Giang muốn gì nhưng nhìn thấy con nghiêm túc cứu người miệng vừa mở ra cái gì cũng .

      lần, hai lần, ba lần... Rốt cục Tiểu Hoa cảm thấy có hô hấp mỏng manh mới ngừng lại. Sau đó để cho ba giúp mình làm cho bụng trào nước ra.

      Lúc này chiến hữu kia của Lâm Hạo Hiên cũng lại đây, đứa kia có vấn đề gì lớn nên đưa nó giao cho mấy đứa lớn hơn chăm sóc.

      Lâm Hạo Hiên trải qua xóc nước hô hấp lại có chút yếu. Lúc này Tiểu Hoa muốn giúp hô hấp nhân tạo nữa ba Giang giữ chặt lại : "Để ba làm cho!"

      Tiểu Hoa vừa nhìn với người kia: " trai tới ! Thổi hơi giúp Hạo Hiên, em còn sức lực!"

      Người nọ dựa theo Tiểu Hoa vừa làm cúi người xuống, Tiểu Hoa vừa tiến hành xoa bóp tim ngoài lồng ngực cho Lâm Hạo Hiên, người nọ vừa giúp Lâm Hạo Hiên thổi hơi.

      Chờ lúc nhân viên cứu hộ chạy tới hết sức khen ngợi biện pháp cấp cứu thích đáng của Tiểu Hoa. Hai người hẳn là cũng có gì nguy hiểm, sau đó để cho người khiêng bọn họ .

      Tiểu Hoa cứu người cảm thấy rất cao hứng, sau đó cười với ba: "Sau chuyện này con cũng còn tâm tình câu cá nữa, quần áo của ba cũng ẩm ướt rồi chúng ta về nhà . Tiểu Hổ, em nhìn xem rất là nguy hiểm đúng ? Về sau cũng được nhảy vào trong nước như thế biết ?"

      Tiểu Hổ gật đầu cái, 3 ba con lại đến chỗ cần câu cá cầm cần câu lên và giỏ cá, bên trong có 1 con cá nhưng cái đầu cũng . Tiểu Hoa cười : "Hôm nay vẫn là có thu hoạch nhỉ?"

      "Ba, ba giận?" Tiểu Hoa nhìn ba Giang vẫn hỏi.

      Ba Giang đột nhiên : "Con quen , cho nên biết chết đuối?"

      Tiểu Hoa sửng sốt, sớm chuẩn bị lời kịch xong : "Hôm nay đúng là đúng dịp! Con và trước kia có thấy mặt qua vài lần, chẳng qua là nghe ở trong bộ đội rất tốt. Phỏng đoán phải con cũng chết được. là con vội vàng nhiệt tình cái gì chứ?"

      "Cái miệng đối miệng kia..." Ba Giang chần chờ .

      "Ha ha... ba, đó là kiến thức cấp cứu chết đuối, ở trường học thầy giáo đều có dạy, chính là sợ vạn nhất gặp phải loại tình huống này có thể giúp tay. Cái gì miệng đối miệng, đó là hô hấp nhân tạo, thổi khí vào trong cơ thể cho , phải là hô hấp mới vừa ngừng lại sao? Như vậy có thể giúp hô hấp, chờ tim đập lại trải qua đè ép, loại bỏ nước mới có thể tự mình hô hấp mới thôi, chỉ cần có người giúp tỷ lệ còn sống rất lớn!" Tiểu Hoa cười , mình mới mấy tuổi chứ? Sao ba lại quan tâm cái này nhỉ?

      Sau khi thành công cứu người tâm tình của Tiểu Hoa rất tốt, từ khi về nhà cuộc sống sau này cũng dựa theo bình thường như vậy. Nhưng mà biết vì sao Tiểu Hoa bắt đầu từ hôm nay ra cửa đều bị người dân chỉ trỏ. Tiểu Hoa cảm thấy rất quái lạ, sau đó quyết định cắn cắn môi quan tâm bọn họ về nhà.

      * * *
      Hôm nay, người vốn thường đến đột nhiên đến nhà Tiểu Hoa. Kể từ khi Tiểu Hoa kể lại cho ba biết chuyện sau khi gặp được tiểu Hổ tâm tư ba đối với người này cũng phai nhạt rất nhiều. Ngoại trừ ngày lễ ngày tết cần thiết lại bên ngoài tất người này đến, ba cơ bản cũng .

      liếc nhìn Tiểu Hoa mắt cái, cười : "Dáng dấp đẹp trai! Trách được có thể hôn môi với người ta ở trước công chúng?"

      Tiểu Hoa trợn tròn mắt, mình khi nào với người...

      "Tiểu Vân, em ở đây bậy bạ cái gì đó? Cái gì hôn môi, Tiểu Hoa mấy tuổi chứ? Ngày đó cũng ở đấy, đó là cứu người!" Ba Giang quát lớn.

      có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nghi ngờ : "Mọi người đều như vậy, hơn nữa cứu người cứu người! Tại sao còn lại đối miệng chứ? Con bé cũng , sao lại biết kiểm điểm như thế, cũng cho con bé biết, là giống như mẹ của nó mà!"

      Ba Giang từ bên mép tường lấy ra cây chổi, vừa đánh lên người vừa mắng: "Tôi còn chưa có chết đâu! cứ như vậy bắt nạt con tôi, vẫn là em của tôi, vẫn là cùng người hả?"

      cũng nóng nảy, vừa trốn vừa : "Sao em lại bắt nạt con bé, hay nhỉ? cứ khi dễ khi dễ, cái gì con , cho rằng em biết? Mẹ nó..."

      "Cút! cút ngay cho tôi!" Ba Giang khó thở trực tiếp đợi cái gì đánh đuổi ra ngoài. ***************.com-demcodon

      Sau khi về rồi Tiểu Hoa mới kéo ba Giang ngồi xuống, mới nghi ngờ hỏi: "Ba, người trong thôn đều nghĩ như vậy hả?"

      "Bọn họ đều là đám người ngu ngốc cái gì cũng đều hiểu, gây họa ồn ào lên. Bé Hoa, con cần phải xen vào, ba làm chỗ dựa cho con, xem ai dám khi dễ con." Ba Giang vội vàng giải thích.

      Tiểu Hoa ngờ mình chẳng qua là cứu người lại bị người khác hiểu lầm như vậy, cảm xúc có chút hụt hẫng. Nhưng nhìn thấy ba Giang bảo vệ mình như vậy lòng có chút chua xót, ba bây giờ còn có thể bảo vệ mình, vạn nhất ba sao? Đến lúc đó mình và tiểu Hổ nên làm cái gì bây giờ? đắc tội , bà nếu ở bên ngoài bừa chuyện của mẹ mình còn có thể sống ở nơi này nữa ư? Trong lúc nhất thời Tiểu Hoa rất khốn đốn...

      (đêm: bật mí với mọi người, nam chính lên sàn.)
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :